Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 10



“Mặt nhỏ này thật xinh đẹp, làn da thật mềm mại, lớn lên nhất định xinh đẹp lắm!”

“Thanh Thanh, nương thấy lão tam trông giống con nhất, giống y hệt con lúc nhỏ!”

Mạnh Lâm Thanh dù có vết bớt trông có vẻ đáng sợ, nhưng nếu xét về ngũ quan thì tuyệt đối là một mỹ nhân bẩm sinh.

Lão tam giống Mạnh Lâm Thanh, lại không có vết bớt, sau này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Mạnh Lâm Thanh mỉm cười không nói gì.

Theo lý, nàng sẽ không biết mình lúc nhỏ trông thế nào, nhưng xuyên qua mười đời nàng thấy quá nhiều, nên tự nhiên cũng có ấn tượng về “lúc nhỏ.”

Quả thật rất giống.

Để tránh gây nghi ngờ, Bạch Y Nhu không dám ở lại chỗ Mạnh Lâm Thanh quá lâu.

Tiếc nuối ôm ba đứa nhỏ một lát, Bạch Y Nhu liền rời đi.

“Thanh Thanh, nương sẽ mau chóng theo yêu cầu của con, đem người tới.”

“Được.”

Chỉ trong một ngày, người đã đến.

Ngoài cửa đứng một nam hai nữ.

“Giới thiệu bản thân trước đi.” Mạnh Lâm Thanh dẫn ba người vào trong.

“Chúng ta đều là người do phu nhân phái tới, tiểu thư cứ gọi ta là Trương bà tử được rồi. Ta chỉ biết chút võ mèo ba chân, gặp người lợi hại, chẳng làm được gì đâu.” Trương bà tử nói.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu, nghĩ bà tử tuổi này biết chút võ mèo ba chân cũng đã khó, có lẽ là mẫu thân gửi đến để chăm sóc mấy đứa nhỏ.

“Tiểu thư, ta là Tử Ngọc, còn đây là Tùy Phong.” Cô nương Tử Ngọc chỉ vào nam tử đứng bên cạnh.

“Võ công của chúng ta tốt hơn Trương bà tử một chút, chỉ cần không gặp phải cao thủ võ nghệ đặc biệt cao cường, người thường đều không phải là đối thủ.” Tử Ngọc thành thật nói.

Nên tự tin thì tự tin, nên khiêm tốn thì khiêm tốn.

Khi Bạch Y Nhu chọn họ tới, đã nói rõ rằng Mạnh Lâm Thanh rất quan tâm đến võ nghệ của họ, điểm này không thể báo cáo dối.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu, nhìn bề ngoài, nàng rất nhanh chấp nhận ba người này.

“Được, sau này các ngươi cứ đi theo ta, ở lại đây.”

Nhiệm vụ chính của Trương bà tử là chăm sóc ba đứa nhỏ, nên ở gần cũng tiện hơn, Mạnh Lâm Thanh liền để Trương bà tử ở căn phòng gần phòng mình nhất.

Tùy Phong và Tử Ngọc thì ở phòng đối diện.

Hôm sau, ba người dậy rất sớm.

Trương bà tử đã đang chơi với mấy đứa nhỏ, Tử Ngọc và Tùy Phong thì ăn no đợi lệnh của Mạnh Lâm Thanh.

Mạnh Lâm Thanh ngủ tới khi tự nhiên tỉnh giấc, cũng không tính là trễ, chỉ là Tử Ngọc và Tùy Phong đều đã luyện xong buổi sáng.

“Sắp tới ta sẽ mở một y quán.” Mạnh Lâm Thanh nói với họ trong lúc ăn sáng.

Ba người này là do Bạch Y Nhu chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối có thể tin tưởng, nên đương nhiên cũng biết rõ thân phận thật sự của Mạnh Lâm Thanh.

Họ chưa từng nghe nói Mạnh Lâm Thanh biết y thuật.

“Y quán?” Tử Ngọc kinh ngạc.

Nhưng chuyện của chủ tử, đám hạ nhân này không tiện bình luận, làm theo lệnh là được.

“Đúng vậy, vì thế hôm nay hai ngươi đi lo chuyện này đi.” Mạnh Lâm Thanh lau miệng, Trương bà tử rất tinh ý thu dọn hết đồ xuống.

“Phải tìm người đặt làm tủ thuốc, các loại bàn ghế không được thiếu, còn phòng khám của ta thì…” Căn dặn rất nhiều, cuối cùng Mạnh Lâm Thanh nói: "Nếu có gì không hiểu, có thể về hỏi ta, hoặc đi xem thử y quán khác thế nào.”

“Tiểu thư, Tử Ngọc biết phải làm sao rồi.”

Hai người lập tức ra ngoài lo việc mua sắm, Trương bà tử thì dọn dẹp nhà cửa.

Hôm nay Mạnh Lâm Thanh không định ra ngoài, rảnh rỗi chẳng việc gì làm, liền chơi đùa với mấy đứa nhỏ.

Nhìn bọn chúng lớn hơn một chút, càng ngày càng xinh đẹp tinh tế, Mạnh Lâm Thanh vô cùng vui vẻ, mấy đứa nhỏ luôn làm người ta không thể từ chối, nhất là mấy đứa nhỏ còn ch** n**c miếng cười ngọt ngào với nàng.

Phía trước nhà có động tĩnh, Mạnh Lâm Thanh liền bảo Trương bà tử mau mau đi xem.

“Tiểu thư, là người đem đồ tới rồi.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 11



Mạnh Lâm Thanh lập tức đích thân ra nghiệm thu.

Không ngờ Tử Ngọc và Tùy Phong làm việc hiệu quả thế, mới bao lâu mà đã mua được không ít thứ.

Hơn nữa đều vừa ý Mạnh Lâm Thanh.

“Làm phiền các vị sư phụ, mấy bàn ghế này để ở…”

Chẳng mấy chốc, Tùy Phong và Tử Ngọc đã quay về.

“Tiểu thư, tủ thuốc đặt làm cần thời gian, ta đã thương lượng với thợ mộc, ông ấy nói nhanh nhất cũng phải ba ngày mới làm xong tủ thuốc gửi đến.” Tử Ngọc báo cáo.

“Được, hôm nay hai ngươi vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Buổi tối, mọi người ăn cơm xong chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ Mạnh Lâm Thanh còn phải cho mấy đứa nhỏ b.ú thêm lần nữa, mấy bảo bối đặc biệt hợp tác, uống xong sữa cũng không chơi đùa với Mạnh Lâm Thanh bao lâu liền ngủ như ba chú heo con.

“Cũng chỉ có lúc này mới yên tâm nhất.” Mạnh Lâm Thanh sờ má lão tam cảm thán.

Đợi bọn chúng biết chạy rồi, đó mới là lúc phiền phức nhất.

Ngày mai còn có việc cần sắp xếp, Mạnh Lâm Thanh cũng tranh thủ thời gian ngủ.

Hài tử thường dễ thức dậy vào ban đêm, có lúc còn phải nửa đêm cho chúng bú, dỗ ngủ, đặc biệt khiến người ta mệt mỏi.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh lại thường có thể ngủ một giấc đến sáng.

Thật sự là ba thiên thần nhỏ!

Mạnh Lâm Thanh vô cùng may mắn, mấy đứa nhỏ rất ngoan, chẳng quấy khóc gì.

Hôm sau, Tùy Phong và Tử Ngọc như thường lệ luyện tập quyền cước buổi sáng.

Nhưng bận xong vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Lâm Thanh.

“Tiểu thư chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa dậy?” Tử Ngọc tò mò hỏi Trương bà tử đang trông mấy đứa nhỏ.

“Tiểu thư dậy từ lâu rồi!” Trương bà tử đáp.

Bà ngủ ít, sau khi dậy thường sẽ lặng lẽ vào phòng tiểu thư bế mấy đứa nhỏ ra, để tiểu thư có thể nghỉ ngơi.

Kết quả sáng nay vừa khéo đụng phải lúc Mạnh Lâm Thanh định ra ngoài.

“Tiểu thư sáng sớm đã muốn ra ngoài?” Trương bà tử hỏi.

“Ta đi mua ít đồ, bên đó có sữa ta đã vắt sẵn, nếu mấy đứa nhỏ thức dậy khóc nháo thì cho chúng uống.” Mạnh Lâm Thanh dặn.

“Vậy tiểu thư khi nào về?” Tử Ngọc cũng không biết mình nên làm gì, hôm qua tiểu thư cũng chưa dặn dò.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh xách mấy túi to đồ đạc, mang đầy cả hai tay mà về.

“Tiểu thư, người sáng sớm đã đi mua đồ rồi à!” Tử Ngọc vô cùng hiểu chuyện chạy tới giúp Mạnh Lâm Thanh chia bớt một phần, hoàn toàn không cho Tùy Phong kịp thể hiện.

“Mua nhiều đồ thế này, đáng lẽ nên gọi ta và Tùy Phong đi cùng, chúng ta có thể giúp người xách mà.” Tử Ngọc ríu rít: "Là gì vậy ạ?”

“Lát nữa các ngươi sẽ biết.” Mạnh Lâm Thanh bảo Tử Ngọc đặt đồ xuống, rồi đuổi người ra khỏi phòng.

“Mấy ngươi tự đi chơi đi, đừng làm phiền ta làm chính sự.” Đóng cửa.

Sáng sớm ra ngoài, Mạnh Lâm Thanh không có lãng phí công sức, mua toàn những thứ cần thiết.

Nàng bây giờ đã không còn là Mạnh Lâm Thanh nữa, mà là Bạch Tử Ngọc nên đương nhiên phải mặc nam trang, những bộ quần áo này không thể thiếu.

Mạnh Lâm Thanh thử hết mấy bộ nam trang mới mua, cũng được, chỉ là…

Tầm mắt rơi vào vị trí đang căng tràn.

Hết cách, nàng bây giờ vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, hơn nữa do mang thai sinh con, vòng n.g.ự.c của nàng hình như cũng lớn hơn.

May là nàng có dự đoán trước, lúc mua sắm đã mua sẵn đai ngực, dù hơi khó chịu một chút nhưng ít nhất nhìn trông giống nam nhân hơn.

Mạnh Lâm Thanh quấn đai n.g.ự.c thật chặt, tiếp tục đứng trước gương đồng ngắm nghía hình dáng bản thân.

Chậc, vòng eo thon thả lúc này không thể xem là ưu điểm rồi.

“Xem ra phải thêm chút nguyên liệu.” Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh nhét miếng đệm mềm mua sẵn vào vị trí bụng.

“Ừm, thế này xem ra có vẻ đáng tin hơn.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 12



Có miếng đệm hỗ trợ, vòng eo không còn nhỏ, khiến vòng n.g.ự.c không quá nổi bật.

Xong xuôi việc ăn mặc, tiếp theo là xử lý khuôn mặt này.

Mạnh Lâm Thanh ngồi trước bàn, bắt đầu dùng công cụ mua về để chế tác mặt nạ. Vì cần đeo lâu dài, chất lượng và tay nghề phải đặc biệt cẩn thận.

Mặt nạ có cảm giác gần giống da người thật, cho dù có ai dùng tay sờ cũng khó mà nhận ra.

Bản thân mũi của Mạnh Lâm Thanh rất nhỏ nhắn, thế nên nàng cố tình làm cho phần mũi dày thêm, xương mày cũng nâng cao khiến ngũ quan của nàng trở nên lập thể hơn, trông càng giống nam nhân.

Và mặt nạ này đeo lên, cũng che đi vết bớt trên mặt nàng chưa hoàn toàn hồi phục.

Quả thật hoàn mỹ!

Mạnh Lâm Thanh làm xong mọi thứ, đứng trước gương đồng lần nữa, dù có khó tính như nàng cũng vừa ý gật đầu.

Cho dù là người trước đây cực kỳ quen thuộc, kể cả lúc này tiếp xúc đối diện với nàng cũng chưa chắc có thể nhận ra!

Bây giờ có một cơ hội thử nghiệm rất tốt.

Mạnh Lâm Thanh trang bị đầy đủ, đẩy cửa bước ra.

“Ngươi là ai?” Tử Ngọc thấy cửa phòng tiểu thư mở ra, lại đi ra một nam tử xa lạ, lập tức vào tư thế phòng bị.

Tùy Phong cũng chăm chăm nhìn chằm chằm đối phương.

Rất tốt, kết quả này khiến Mạnh Lâm Thanh càng thêm hài lòng.

“Ngay cả chủ tử cũng không nhận ra?” Mạnh Lâm Thanh ngữ khí mang theo ý cười, còn có chút đắc ý.

Sau này làm việc, nàng chắc chắn sẽ cố tình hạ thấp giọng, nhưng lúc này đối diện với người của mình thì không cần thiết.

“Tiểu thư?” Tùy Phong kinh ngạc, ánh mắt quét qua Mạnh Lâm Thanh từ đầu đến chân, đây đúng là biến thành một người khác!

“Ồ!” Tử Ngọc tỉnh ngộ, phấn khích nói: "Tiểu thư, hóa ra đây chính là việc chính người nói, người cũng lợi hại quá rồi!”

Trước khi được Bạch Y Nhu sắp xếp đến đây, ba người bọn họ có hiểu biết cơ bản về tình trạng của Mạnh Lâm Thanh.

Vì vậy nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của việc cải trang.

“Nhớ kỹ, sau này ra ngoài không được gọi ta là tiểu thư.” Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở.

“Dạ, chủ tử.” Ba người đồng thanh gật đầu.

Nhân cơ hội này, Mạnh Lâm Thanh liền đi ra ngoài dạo một vòng, nàng còn phải đi mua dược liệu. Đây là thứ trọng yếu nhất của y quán, nàng phải đích thân kiểm soát.

“Tiểu— không, thiếu gia, để Tử Ngọc theo người đi.”

“Tùy Phong cũng đi.”

Thêm hai người cũng chẳng sao, Mạnh Lâm Thanh liền dẫn họ đi cùng.

Nghe ngóng được nơi chuyên bán dược liệu, ba người nhanh chóng đến.

Ở đây tiệm bán dược liệu rất nhiều, Mạnh Lâm Thanh cần phải so sánh các cửa hàng, Tùy Phong và Tử Ngọc đóng vai trò tùy tùng.

“Lão bản, dược liệu bên các ngươi bán sỉ, giá cả đại khái là thế nào?” Mạnh Lâm Thanh hạ thấp giọng hỏi.

“Cái này phải xem chất lượng, có hàng bình thường cũng có hàng cao cấp, giá chênh lệch khá lớn.”

Mạnh Lâm Thanh trong lòng tự có tính toán, có vài dược liệu nhất định phải dùng hàng cao cấp, có vài loại chỉ cần chất lượng thường là đủ.

Nàng lấy ra một tờ danh sách, bên trên liệt kê phân loại các loại dược liệu, cũng như chất lượng và số lượng mong muốn.

“Được, ta bảo người mang đi tính, trước tiên gói hàng cho ngươi.”

Cuối cùng hạch toán ra giá cả, Mạnh Lâm Thanh thấy có thể chấp nhận liền nhìn người ta bắt đầu đóng dược liệu.

“Khoan đã!” Đột nhiên, Mạnh Lâm Thanh lên tiếng ngăn lại.

“Có vấn đề gì sao?” Người bán dược liệu cười hề hề hỏi.

“Địa hoàng này là bán cho ta?” Mạnh Lâm Thanh lạnh mặt hỏi, tay cầm một miếng, dùng ngón tay vê vê.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 13



Không cần đưa lên gần ngửi, chỉ nhìn hình dạng và cảm giác khi chạm, đã là loại kém chất lượng!

“Đúng vậy, địa hoàng bên chúng ta đảm bảo là tốt nhất mười dặm tám làng, đó đều là…” Người bán dược liệu căn bản không ý thức được vấn đề, vẫn còn tiếp tục ba hoa.

Mạnh Lâm Thanh làm ăn quá gọn gàng, khiến cho người bán dược liệu có một ảo giác.

Người này chắc chắn là dân ngoại đạo, không lừa bịp loại ngốc này thì còn lừa ai?

Vô gian không thương!

Mạnh Lâm Thanh không thèm giữ thể diện cho đối phương, trực tiếp ném miếng địa hoàng trong tay xuống đất, đầy vẻ khinh thường.

“Loại hàng này cũng gọi là hàng tốt?”

“Xem ra nhà ngươi quả thực không có thứ gì đáng để lấy ra khoe khoang.”

Nói xong, Mạnh Lâm Thanh cũng không nhìn người bán dược liệu, ra hiệu cho Tùy Phong và Tử Ngọc cùng nàng rời đi.

Ra vẻ cái gì chứ?

Mạnh Lâm Thanh rất rõ, người bán dược liệu này chỉ muốn lấy đồ dở mà gán thành đồ tốt, lừa bịp nàng thôi!

Làm ăn coi trọng sự trung thực, hành vi gian dối này là điều tối kỵ.

Huống chi bây giờ mua bán không phải là hàng hóa bình thường, mà là dược liệu, một chút sơ suất có thể ảnh hưởng đến sinh mạng con người.

Người bán dược liệu này thật sự lòng dạ hiểm ác!

“Đừng vội đi!” Người bán dược liệu vội vàng lên tiếng ngăn lại, sợ rằng Mạnh Lâm Thanh thực sự không mua ở chỗ hắn nữa.

Lấy đồ kém gán đồ tốt, cũng chỉ để kiếm thêm chút tiền.

Nhưng nếu để khách hàng bỏ đi, thì chẳng kiếm được đồng nào.

Có vẻ như gặp phải người hiểu biết rồi.

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, vừa rồi là bọn họ lấy nhầm địa hoàng. Ngươi yên tâm, bên chúng ta có hàng tốt, đảm bảo ngươi hài lòng!”

Người bán dược liệu liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ, bảo họ mau đem đồ tốt ra, lại liều mạng thuyết phục Mạnh Lâm Thanh.

“Thế này đi, giá lúc nãy chúng ta đã bàn xong, ta giảm cho ngươi năm lượng bạc, đến lúc đó dược liệu trực tiếp gửi đến cho các ngươi—”

Tuy nhiên, Mạnh Lâm Thanh căn bản không quan tâm đến tiền bạc.

Hợp tác với loại người này, chẳng khác nào tự chuốc phiền phức?

“Không cần.” Mạnh Lâm Thanh chẳng thèm liếc thêm một cái.

Mặc cả sao? Tưởng bở!

Người bán dược liệu không cam lòng, còn muốn tiếp tục thuyết phục Mạnh Lâm Thanh, định tiến lên nhưng bị ánh mắt đầy sát khí của Tùy Phong dọa cho thụt lùi.

Ở đây nhiều tiệm dược liệu lắm, bỏ một tiệm vẫn còn nhiều lựa chọn khác.

Lần này Mạnh Lâm Thanh so sánh hàng hóa ba cửa hàng, xem kỹ nhiều loại dược liệu mới đặt mua phần lớn dược liệu.

Còn những loại quý hiếm đắt đỏ, phải hẹn trước với người bán, đợi có hàng mới bán cho nàng.

“Vậy thì như thế này, phiền ngươi cho người gửi đến y quán giúp ta.” Cuối cùng, Mạnh Lâm Thanh chốt hết tất cả dược liệu.

“Bao giờ gửi?” Người bán dược liệu hỏi.

Tủ thuốc vẫn chưa được gửi đến, bây giờ gửi dược liệu cũng chẳng có chỗ để.

“Thiếu gia, tủ thuốc hai ngày nữa sẽ đến, chúng ta đã nói xong với người thợ mộc rồi.” Tử Ngọc lập tức bổ sung.

“Được, vậy thì bốn ngày nữa gửi dược liệu đến.” Mạnh Lâm Thanh dự tính thêm hai ngày, đợi tủ thuốc đến, sau khi sắp xếp xong y quán còn phải dọn dẹp.

“Được, cứ giao cho ta.” Người bán dược liệu cười tươi làm xong một đơn hàng.

Giải quyết xong dược liệu, việc chuẩn bị y quán xem như sắp hoàn tất, chỉ còn lại biển hiệu.

“Bây giờ chúng ta đi đặt làm biển hiệu.” Mạnh Lâm Thanh đi trước.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 14



“Thiếu gia, y quán của chúng ta tên là gì vậy?” Tử Ngọc tò mò hỏi.

Vừa rồi nhìn Mạnh Lâm Thanh chọn dược liệu, Tử Ngọc và Tùy Phong ban đầu còn nghi ngờ việc nàng biết y thuật, giờ thì không còn nữa.

Dù sao đến cả người bán dược liệu muốn gian lận cũng bị nhận ra ngay, điều đó chứng tỏ tiểu thư chắc chắn là một tay lão luyện.

“Bình An Y Quán.” Mạnh Lâm Thanh đã nghĩ xong từ trước.

Mở y quán và làm ăn về bản chất vẫn khác nhau, dựa vào thực tài chứ không phải những thứ hào nhoáng màu mè, tên gọi cũng phải giản dị.

Đặt làm biển hiệu rất đơn giản, Mạnh Lâm Thanh nói kiểu dáng, thợ làm theo là được.

Hai ngày sau, tủ thuốc đến.

Tùy Phong, Tử Ngọc và Trương bà tử đều đến giúp đỡ, cùng Mạnh Lâm Thanh lau rửa tủ thuốc. Sau đó phơi khô rồi tỉ mỉ dọn dẹp từng ngóc ngách trong y quán.

Thêm hai ngày nữa, dược liệu cũng tới.

Tùy Phong đang định bê vào trong, Mạnh Lâm Thanh mở ra kiểm tra một lượt, chỉ sợ có gian dối.

May là người bán dược liệu này rất thành thật, không có gian trá.

“Mỗi loại dược liệu để một ít trong tủ, bên này chắc không đủ chỗ. Số còn lại Tùy Phong bê hết ra sau sân, ta để một gian phòng chuyên để chứa dược liệu.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.

“Dạ.”

“Trương bà tử, bà cẩn thận cái lưng, đưa dược liệu cho ta là được, ta sẽ cho vào tủ.” Tử Ngọc nói, nàng đã chủ động tìm việc để làm.

Mạnh Lâm Thanh nhìn một cái đã biết Tử Ngọc biết chữ.

Nếu Tử Ngọc biết chữ, thì không có lý nào Tùy Phong lại không biết.

Đợi thu xếp dược liệu xong, Mạnh Lâm Thanh cẩn thận kiểm tra thêm vài lượt, xác định ngày mai có thể chính thức khai trương.

“Khai trương phải đốt pháo, ta đi mua ngay đây.” Tùy Phong nói.

“Không cần, y quán khai trương không có chuyện đốt pháo.” Mạnh Lâm Thanh ngăn lại.

Các cửa tiệm khác đốt pháo, là ngụ ý việc buôn bán sẽ phát đạt.

Nhưng y quán tính chất đặc biệt, không thể chúc mừng y quán buôn bán phát đạt, chẳng phải là đang nói nhiều dân chúng sẽ đổ bệnh sao?

“Phải rồi, hai ngươi chắc biết chữ chứ?” Mạnh Lâm Thanh xác nhận.

Tử Ngọc và Tùy Phong gật đầu.

“Vậy sau này hai ngươi sẽ phụ trách bốc thuốc, rất đơn giản, biết chữ là làm được. Chỉ cần đặc biệt chú ý một số chi tiết, ta nói qua cho hai ngươi một lần.”

Đứng trước tủ thuốc, Mạnh Lâm Thanh đích thân làm mẫu.

“Cân thuốc theo thứ tự ghi trong đơn thuốc của ta, đừng để trộn lẫn, sau khi cân xong lại kiểm tra một lần nữa.”

“Mỗi lần cân tổng trọng lượng, sau đó chia nhỏ thành từng phần.”

“Những dược liệu có kích thước lớn có thể đặt ở trung tâm giấy gói thuốc, còn lại các loại dược liệu khác cuộn xung quanh theo một hướng nhất định.”

“Còn những dược liệu dễ rơi rớt mất mát phải cân sau cùng, rồi đổ vào trung tâm thuốc tránh tổn thất.”

Mạnh Lâm Thanh vừa làm mẫu, vừa cẩn thận giải thích từng chi tiết.

Tùy Phong và Tử Ngọc đều chăm chú lắng nghe, liên tục gật đầu, ghi nhớ lời của Mạnh Lâm Thanh trong lòng.

Cuối cùng, hai người còn cố ý nhờ Mạnh Lâm Thanh viết hai đơn thuốc, thử bốc một lần để Mạnh Lâm Thanh kiểm tra.

“Tốt, chính là như vậy.”

“Đúng, đòn cân không thể cao quá đầu mũi, giữ tầm nhìn ngang.”

“Đúng, chỉ cần dùng ba ngón đầu bàn tay phải.”

Mạnh Lâm Thanh càng nhìn càng hài lòng, hai người này học rất nhanh, làm việc cũng kiên nhẫn, giao cho họ việc bốc thuốc nàng yên tâm.

Hôm sau, Bình An Y Quán khai trương.

Dưới sự bảo vệ của Tùy Phong và Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh đích thân leo lên thang, treo tấm biển lên.

Người dân đi ngang qua để ý thấy y quán mới mở này, nhưng người khỏe mạnh, ai mà vô cớ lại ghé y quán làm gì?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 15



Lúc đầu, gần như chẳng có lấy một bóng người.

“Sao mãi chưa có người đến khám?” Tử Ngọc đã sốt ruột, nàng đã sẵn sàng xắn tay áo lên làm việc rồi, kết quả đứng trước tủ thuốc nửa ngày không động tĩnh gì.

“Không ai đổ bệnh, tất nhiên không ai đến.” Tùy Phong nói.

Hắn trầm ổn hơn Tử Ngọc, nhưng tầm mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía cửa y quán.

“Không phải đâu, ta vừa len lén lẻn ra ngoài một chuyến, thấy y quán khác đâu có vắng vẻ như chỗ chúng ta.” Tử Ngọc nói.

Trái lại, Mạnh Lâm Thanh, ngồi đó thong thả lật xem một quyển sách, chẳng hề lộ vẻ lo lắng.

Tùy Phong nhìn sang Mạnh Lâm Thanh rồi lại nhìn Tử Ngọc, nói: “Thiếu gia còn chẳng gấp, ngươi gấp cái gì?”

Tử Ngọc: “…”

Nhưng kiểu “không ai hỏi thăm” này cũng chẳng kéo dài lâu, rất nhanh, bệnh nhân đầu tiên đã đến.

“Đại phu có ở đây không?” Một đôi vợ chồng già dìu nhau bước vào.

Thấy vậy, Tử Ngọc mau chóng đi tới, giúp đỡ ông lão rõ ràng là bệnh nhân kia.

Ông trông có vẻ rất yếu, sắc mặt trắng bệch, vì đau mà cong người trông lại càng còng lưng hơn.

Cặp vợ chồng già này kinh tế có vẻ cũng chẳng khá khẩm gì, liệu có trả nổi tiền khám hay không cũng là ẩn số.

“Trước tiên dìu bệnh nhân lại ngồi đã.” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng, sau đó giới thiệu: "Ta là đại phu của Bình An Y Quán, xin hỏi lão bá không khỏe ở đâu?”

“Bụng.” Lão bá chỉ vào vị trí bụng dưới, đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, môi mất sắc.

“Đau, đau quá.”

Lão bá ngồi mà vẫn giữ tư thế co quắp, nói năng đứt đoạn.

“Ta bắt mạch cho ngươi trước.”

Mạnh Lâm Thanh ngồi xuống đối diện lão bá, đầu ngón tay chạm vào mạch đập, cẩn thận cảm nhận mạch tượng của hắn.

Cộng thêm các triệu chứng hắn mô tả, trong lòng Mạnh Lâm Thanh đã có phán đoán sơ bộ.

Nhưng vẫn cần xác nhận thêm.

“Lão bá, muốn chữa bệnh hai người nhất định phải phối hợp với ta.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Đương nhiên!” Lão bà bà vội vàng tỏ ý: "Đại phu, ngài bảo chữa thế nào, hai vợ chồng già chúng ta đều nghe theo ngài!”

“Cần phải làm kiểm tra trước, xét nghiệm m.á.u và nước tiểu.” Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh lấy ra đồ lấy m.á.u và đưa cho ông lão một cái hộp trong suốt mà họ chưa từng thấy.

“Cái này, đựng nước tiểu của ngươi vào.”

Mạnh Lâm Thanh nói câu này một cách thản nhiên, nhưng khiến những người còn lại đều chấn động.

Xét nghiệm m.á.u và nước tiểu?

“Đại phu, ta đây kiến thức nông cạn nhưng cũng từng đến không ít y quán, chỉ biết các đại phu đều là bắt mạch chữa bệnh, chưa thấy ai cần xét nghiệm m.á.u và nước tiểu. Việc này… việc này có ích không?” Lão bà bà nghi ngờ.

Đến cả Tử Ngọc và Tùy Phong cũng bán tín bán nghi, chỉ vì biểu cảm của Mạnh Lâm Thanh trông không giống như đang đùa.

“Đương nhiên có ích ta mới bảo các ngươi làm thế.”

“Chỉ dựa vào bắt mạch là không chính xác, thông qua m.á.u và nước tiểu có thể hiểu rõ hơn về tình trạng cơ thể bệnh nhân, đối với việc điều trị có vai trò quyết định.”

“Tuy nhiên nếu các ngươi thực sự không muốn chấp nhận phối hợp, ta cũng không ép buộc, các ngươi có thể mời cao nhân khác.”

Mạnh Lâm Thanh sẽ không ép buộc, nàng mở y quán chữa bệnh cứu người, cũng là do duyên phận.

Hai vợ chồng nhìn nhau, đưa ra quyết định.

“Chữa, đại phu, chúng tôi nghe theo ngài.” Ông lão cầm lấy cái hộp trong suốt kia, vẫn còn ngờ vực.

Mạnh Lâm Thanh đã bắt đầu chuẩn bị lấy máu, tiện thể chỉ dẫn cách lấy nước tiểu.

Tử Ngọc và Tùy Phong đứng bên cạnh đã sững sờ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 16



Nhận lấy mẫu m.á.u và mẫu nước tiểu, Mạnh Lâm Thanh bảo họ ra ngoài chờ: "Ta phải xét nghiệm mẫu trước, nhanh thôi, các ngươi chờ một lát là được.”

Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của những người khác, Mạnh Lâm Thanh đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Tử Ngọc vô cùng hiếu kỳ, trông chừng muốn đi theo.

“Đứng lại.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng từ chối: "Ngươi và Tùy Phong canh ở ngoài, không có lệnh của ta, không cho bất kỳ ai vào.”

“Vâng.”

Mạnh Lâm Thanh đóng cửa, liền vào trong không gian.

Trong không gian có một bộ thiết bị y tế siêu cấp mà nàng từng mua ở thời kỳ tinh tế, vô cùng tiên tiến, bất kỳ mẫu nào đưa vào đều có thể nhanh chóng cho ra kết quả kiểm tra.

Mẫu m.á.u và mẫu nước tiểu, chỉ cần ba phút là có báo cáo.

Báo cáo vừa ra, lập tức xác nhận chẩn đoán ban đầu của Mạnh Lâm Thanh khi bắt mạch.

Lão bá thực sự là bị viêm ruột thừa.

Bệnh này nếu ở thời đại khoa học phát triển, chẳng đáng nhắc tới, chỉ là một tiểu phẫu nhỏ không thể nhỏ hơn.

Nhưng hiện tại với điều kiện lạc hậu thế này, sơ suất chút thôi, bệnh nhỏ như viêm ruột thừa cũng có thể cướp đi sinh mạng lão bá.

May mắn thay, lão bá gặp được người là Mạnh Lâm Thanh.

“Đại phu, lão nhân nhà ta thế nào rồi?” Thấy Mạnh Lâm Thanh ra ngoài, lão bà bà lập tức đứng dậy hỏi.

“Không sao, đừng lo lắng.” Mạnh Lâm Thanh đầy tự tin nói, phương án điều trị đã có trong đầu, nàng bắt đầu viết đơn thuốc: "Tử Ngọc, mang đi bốc thuốc.”

“Ồ, bốc mấy thang ạ?” Tử Ngọc hỏi.

“Một thang là được.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Một thang thuốc mà có thể chữa khỏi lão nhân nhà ta sao?” Lão bà bà kinh ngạc.

Từ lúc bước vào Bình An Y Quán này, hai vợ chồng già không ngừng bị Mạnh Lâm Thanh làm cho kinh hãi.

Mạnh Lâm Thanh lại lắc đầu, giải thích: “Thang thuốc này không thể chữa khỏi bệnh của hắn, lát nữa mang thuốc về, tối nay sắc uống, rồi sáng mai không ăn gì đến y quán một chuyến.”

“Tạm thời không cần trả tiền.”

“Cái gì?!”

Hai vợ chồng già kinh ngạc không thôi, vị đại phu này thủ đoạn khám bệnh đã kỳ quái, lại còn kê thuốc mà không thu tiền?

“Đại phu, ngài vừa nói thang thuốc này không thể chữa khỏi bệnh lão nhân nhà ta, không thể chữa bệnh, vì sao lại uống?” Lão bà bà không hiểu.

Cái này không thể giải thích chỉ trong một hai câu.

“Thang thuốc này chỉ có thể tạm thời giảm đau bụng cho bệnh nhân, để hắn không đến mức đau đớn dữ dội, việc chữa trị thực sự là vào ngày mai. Nhớ kỹ, nhất định không được ăn gì, nếu không ngày mai không thể chữa trị.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

Hai vợ chồng già vẫn không hiểu, nhưng ít nhất biết rằng uống thuốc xong sẽ không còn đau nữa.

Hơn nữa, vị đại phu này còn chẳng thu một đồng bạc, chắc không đến mức là lừa người chứ? Dù có lừa, hiện tại họ cũng chẳng mất mát gì.

Vậy là hai vợ chồng già ngờ nghệch tin Mạnh Lâm Thanh, đồng ý ngày mai sẽ tới.

“Thiếu gia thiếu gia, ngài vừa cầm m.á.u và nước tiểu của lão bá, vào phòng làm gì mà vừa ra đã biết cách chữa bệnh cho hắn ta vậy?” Tử Ngọc bám lấy Mạnh Lâm Thanh hỏi không ngớt.

“Không thể nói.” Mạnh Lâm Thanh không nói thêm nữa.

“Vậy ngày mai bệnh nhân đến, thiếu gia định chữa trị thế nào?” Tùy Phong cũng không nhịn được hỏi.

“Ngày mai sẽ biết.” Mạnh Lâm Thanh vẫn không nói.

Hôm sau, hai vợ chồng già thực sự tới.

Chủ yếu là thang thuốc hôm qua hiệu quả rất tốt, lão bá uống xong không bao lâu, bụng quả thật không đau nữa.

Hai vợ chồng mới tin rằng Mạnh Lâm Thanh thực sự có chút bản lĩnh.

“Đại phu, chúng ta tới rồi.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 17



Mạnh Lâm Thanh lại hỏi thêm lần nữa, xác nhận lão bá không ăn bất cứ thứ gì, mới chuẩn bị phẫu thuật.

“Bà bà, đây là mang gì vậy?” Tử Ngọc thấy lão bà bà xách theo một bọc to, muốn bảo bà đặt xuống, đỡ phải đeo nặng.

“Bên trong là khăn tay, do ta thêu, định đem ra chợ bán lấy tiền trả cho Bạch đại phu!” Lão bà bà nói.

Mạnh Lâm Thanh vừa hay nghe thấy, nàng nghĩ phẫu thuật cần thời gian và cũng không thể để người khác quan sát, liền bảo lão bà bà đi trước.

“Bà bà đi bán khăn tay trước đi, lão bá bệnh này ta đảm bảo chữa khỏi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Giống như hôm qua, Mạnh Lâm Thanh dẫn lão bá vào phòng, còn để Tử Ngọc và Tùy Phong canh ở cửa.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường.

“Lão bá, ngươi nằm lên đó.” Mạnh Lâm Thanh nói, đồng thời bắt đầu khử trùng, chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.

“Nằm lên?” Lão bá ngớ người.

“Mau lên, đừng làm mất thời gian.”

Xuất phát từ sự tin tưởng đại phu, lão bá không nói thêm, ngoan ngoãn nằm xuống.

Một mũi gây mê đi vào, lão bá liền mất đi ý thức.

Mạnh Lâm Thanh trực tiếp bắt đầu phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, loại tiểu phẫu này với nàng hoàn toàn không có khó khăn, cũng không cần trợ thủ.

Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng.

Tử Ngọc canh cửa bên ngoài ngứa ngáy khó nhịn, nàng muốn biết làm sao tiểu thư chữa trị ở trong kia nhưng lệnh đã ban, nàng đương nhiên không dám vào.

“Hay chúng ta len lén xem một chút, chỉ một chút thôi?” Tử Ngọc lén lút xúi giục Tùy Phong.

Tùy Phong không hề động một sợi tóc: "Ngươi dám trái lệnh của thiếu gia?”

Nàng đương nhiên không dám!

Dù có cho nàng mười mấy lá gan hùm mật gấu, cũng không thể trái lệnh!

Chẳng bao lâu, phẫu thuật kết thúc.

Mạnh Lâm Thanh làm xong bước dọn dẹp cuối cùng, lão bá cũng từ từ tỉnh lại.

Lúc này thuốc gây mê chưa tan, lão bá có chút ngơ ngác, hắn cũng không biết mình “ngủ” đi như thế nào.

“Bạch đại phu, thế là xong rồi?” Lão bá yếu ớt hỏi.

Hắn cẩn thận cảm nhận, dường như không có gì khác lạ.

“Đúng.” Mạnh Lâm Thanh đỡ lão bá dậy, vừa đi ra ngoài, vừa giải thích cho hắn.

“Lão bá, vừa rồi ta cắt một đường trên bụng ngươi, loại bỏ tổ chức hư hỏng rồi khâu lại, dùng thuốc mê nên bây giờ tạm thời ngươi sẽ không có cảm giác gì. Đợi thuốc hết tác dụng, có thể chỗ vết thương sẽ thấy đau.”

“Nhưng ngươi không cần lo lắng, đây đều là hiện tượng bình thường, sau đó phải chú ý vết thương không được dính nước, về ăn uống thì tốt nhất…”

Mạnh Lâm Thanh cẩn thận dặn dò, lão bá nghe được một nửa, đột nhiên khựng lại.

“Bạch đại phu, ngài nói gì cơ?!”

Lão bá sợ hãi đến âm lượng cũng tăng lên, hắn thực sự khó mà tin nổi.

“Ngươi… ngươi cắt trên bụng ta một đường?”

Lão bá có cảm giác muốn vén áo lên kiểm tra bụng ngay lập tức.

“Đúng.” Mạnh Lâm Thanh thì lại thản nhiên.

Tử Ngọc và Tùy Phong cũng nghe thấy lời Mạnh Lâm Thanh, lúc này không biết nói gì cho phải.

Một người, bụng bị cắt một đường, dù đã khâu lại nhưng vậy mà vẫn sống được?

Quan trọng nhất là, lão bá bây giờ không cảm thấy đau chút nào, chuyện này quá không bình thường!

Hoàn toàn đảo lộn nhận thức của họ.

“Thật sao?” Lão bá vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Bụng ngươi có vết thương, sau đó cũng sẽ thấy đau, đương nhiên là thật.” Mạnh Lâm Thanh không hề ngạc nhiên trước phản ứng của ông.

Đến lúc này, lão bá như thể đang nằm mơ vậy.

Lão bà bà bán xong khăn tay, đến Bình An Y Quán, liền thấy lão bá sững sờ ngồi trên ghế.

“Lão nhân, ngươi không sao rồi sao?” Lão bà bà vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Đợi lão bá kể lại, bà cũng sửng sốt nhìn Mạnh Lâm Thanh, một lúc chẳng biết nói gì.

Chắc chắn là có kinh hãi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 18



Nhưng lúc này lão bá vẫn đang thở tốt, còn có thể nói chuyện.

Điều này lại khiến họ thêm vài phần tín nhiệm Mạnh Lâm Thanh.

“Vậy Bạch đại phu, ngoài những điều ngài đã dặn dò ta trước đó, còn điều gì cần chú ý thêm không?” Lão bá hỏi.

“Không có gì, ngươi định kỳ tới y quán, ta sẽ thay thuốc cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.

“Thế là chữa khỏi rồi, chỉ cần đến thay thuốc là xong sao?” Lão bà bà cứ ngỡ như đang mơ, chợt nhớ ra tiền công khám bèn hỏi: “Bạch đại phu, vậy… chúng ta cần trả bao nhiêu tiền khám?”

Mạnh Lâm Thanh có thể thấy, hai vị lão nhân này có phần "bị kinh sợ quá mức", dù đã chấp nhận lời nàng nói nhưng trong lòng có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Cũng không sao, nàng cũng chẳng vội thu tiền khám, trước mắt phải tạo được danh tiếng đã.

Khiến người ta thật tâm thán phục, cặp đôi già này sẽ trở thành "quảng cáo sống" tốt nhất cho nàng.

“Thế này đi, hai người về trước, sau đó đúng hẹn đến thay thuốc. Đợi đến khi bệnh của lão bá khỏi hẳn, chúng ta sẽ bàn chuyện tiền khám sau.” Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh nói.

Hai lão nhân nhìn Mạnh Lâm Thanh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Vị đại phu này đã hai lần không vội vàng đòi tiền khám, mà cách trị bệnh cũng kỳ quái vô cùng.

Bảo là kẻ lừa đảo lại không phải.

Bảo là không lừa đảo, sao có chuyện cắt một đường trên bụng như vậy?

Nhưng, không lấy tiền khám lại khiến họ yên tâm phần nào.

Chỉ chút nữa thôi là hai vợ chồng già đã nghĩ rằng Bạch đại phu là kẻ lừa đảo rồi.

“Vậy... chúng ta về trước nhé?” Lão bà bà vẫn nắm chặt mấy đồng bạc vụn kiếm được từ bán khăn tay.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu.

Nàng không lo không thu được bạc, huống hồ lão bá còn phải đến thay thuốc.

Đợi khi hai vợ chồng già rời đi, Bình An Y Quán lại quay về trạng thái vắng vẻ.

Tử Ngọc cũng rất hiếu kỳ về cách chữa bệnh của tiểu thư, nhưng dù đã được Mạnh Lâm Thanh giải thích nàng nghe cũng chỉ lờ mờ hiểu, bèn tránh ra một góc lén lút bàn bạc với Tùy Phong.

Cho đến chiều, Bình An Y Quán cuối cùng cũng đón vị bệnh nhân thứ hai.

Là một người phụ nữ mặc áo vá chằng vá đụp, nàng còn dắt theo một cô bé trông khá gầy yếu.

“Trong hai người, ai là người muốn khám bệnh?” Tử Ngọc hỏi.

Nhìn qua, cả hai người trông đều không khỏe mạnh.

“Là nữ nhi của ta!” Người phụ nữ với vẻ mặt như sắp khóc, rụt rè nói: "Nữ nhi của ta đã mười lăm tuổi rồi, nhưng mà...”

Nàng có vẻ khó nói, tiếp tục: “Nó... nó vẫn chưa có kinh nguyệt.”

Nếu không phải do người mẹ nói cô nương đã mười lăm tuổi, Tử Ngọc thật sự không dám tin.

Cô nương gầy yếu đến mức trông như một tiểu nha đầu.

Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho hai mẹ con ngồi xuống trước, định bắt mạch cho cô nương.

“Đại phu, nữ nhi của ta có vấn đề gì không?” Nữ nhân lo lắng hỏi.

Bắt mạch xong, Mạnh Lâm Thanh xác nhận cơ thể cô nương không có vấn đề gì lớn.

“Thân thể của nàng không sao cả, chỉ là thuần túy suy dinh dưỡng mà thôi.”

Cơ thể không được dưỡng chất, làm sao phát triển đầy đủ?

Phát triển không đầy đủ, tất nhiên không có kinh nguyệt.

“Cái này...” Sắc mặt nữ nhân càng tệ hơn.

Xác nhận nữ nhi không có vấn đề gì, nhưng lại không làm vị mẫu thân này thấy nhẹ nhõm.

“Cô nương cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, ăn uống no đủ, cơ thể khỏe mạnh, kinh nguyệt tự nhiên sẽ đến, không cần lo lắng.” Mạnh Lâm Thanh căn dặn.

Vẻ ngượng ngùng trên mặt nữ nhân càng thêm rõ, cười gượng không biết nói gì.

Nhưng đã đến khám thì tiền khám vẫn phải trả.

“Đại phu, ngài xem... chúng ta nên trả bao nhiêu thì hợp lý?” Nữ nhân hỏi.

Nhắc đến bạc, vẻ mặt nàng còn lúng túng hơn lúc nói những lời trước đó.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 19



Thực ra chẳng cần quan sát kỹ, chỉ nhìn trang phục của hai mẹ con cũng thấy họ nghèo xác xơ.

“Tiền khám không cần, để dành tiền mua đồ ăn cho nữ nhi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Hai mẹ con không ngờ đại phu lại không lấy tiền khám, lập tức cảm kích đến muốn quỳ lạy.

“Cảm ơn đại phu, ngài thật là người tốt, ngài là Bồ Tát sống!” Nữ nhân nói, định quỳ xuống.

Mạnh Lâm Thanh vội vàng ra hiệu cho Tử Ngọc ngăn họ lại.

Nàng chỉ bắt mạch, thật không đến mức cần người ta quỳ tạ ơn, thực sự thấy không xứng đáng.

“Không cần phải thế.” Mạnh Lâm Thanh lúc này là nam nhân, nàng không tiện đích thân đi đỡ hai mẹ con.

“Đại tỷ, tỷ tìm cách mua thêm chút đồ ăn cho nữ nhi đi, Bạch đại phu nhà ta tốt bụng lắm, đã nói không thu tiền là không thu, người không thích người ta quỳ lạy đâu!” Tử Ngọc đứng bên khuyên.

Hai mẹ con này khiến nàng thấy thật đáng thương.

Hai mẹ con liên tục cảm tạ rồi rời khỏi y quán.

“Ôi...” Tử Ngọc nhìn ra cửa, đột nhiên thở dài.

Tùy Phong liếc qua phía nàng.

“Ngươi thở dài gì chứ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, nhìn Tử Ngọc với dáng vẻ âu sầu, thấy hơi buồn cười.

“Thiếu gia, chúng ta đến giờ vẫn chưa kiếm nổi một xu!” Tử Ngọc phàn nàn.

Đúng là, lời Tử Ngọc không sai chút nào.

Chẳng những chưa kiếm được xu nào, thậm chí còn tặng thuốc, miễn phí cho lão bá một ca phẫu thuật.

Nghe thật thảm thương.

“Chưa kiếm được thì thôi, cần gì phải buồn thế?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Nàng thật sự chẳng bận tâm.

Dù gì từ lăng mộ hoàng gia thu được đống đồ tùy táng, chỉ tính riêng bạc đã cực nhiều, Mạnh Lâm Thanh ước chừng ít nhất cũng phải có một vạn lượng.

Với số bạc này làm nền, đủ cho nàng tiêu xài lâu dài, thậm chí sống sung túc.

Còn lý do mở Bình An Y Quán?

Chẳng qua là muốn tìm chút việc để làm thôi.

Tuy nhiên, chỉ cần mấy năm nay y quán tạo dựng được danh tiếng, đến lúc đó còn lo không có nguồn thu ổn định sao?

Mở y quán, quan trọng nhất là đại phu.

Chỉ cần đại phu có y thuật cao siêu, ắt sẽ có vô số người sẵn sàng đưa bạc đến cho nàng.

Mạnh Lâm Thanh tự mình không bận lòng, nhưng cũng không thể không quan tâm chút suy nghĩ của Tử Ngọc và Tùy Phong. Dù sao người ta đi theo mình, cũng phải để người ta có chút hy vọng chứ?

“Thiếu gia, tâm trạng ngài cũng tốt quá rồi, chúng ta không kiếm được bạc còn phải bù lỗ, ta không buồn được sao?” Tử Ngọc lo lắng nhíu mày, có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

“Làm người làm việc, tầm nhìn phải xa một chút.”

“Nói trước về đôi mẹ con kia, ta chỉ bắt mạch không kiếm được gì, nhưng cũng chẳng lỗ.”

“Còn lão bá trước đó, chúng ta chỉ tạm thời chưa thu tiền khám, ta đâu có nói là không thu, ngươi cứ yên tâm.”

Thấy dáng vẻ đầy tự tin của Mạnh Lâm Thanh, Tử Ngọc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng không hiểu sao lại bị thuyết phục phần nào.

Mấy ngày sau, lão bá đều đặn đến Bình An Y Quán theo hẹn để gặp Bạch đại phu.

“Lão bá, vết thương thế nào rồi?” Mạnh Lâm Thanh như thường lệ hỏi thăm.

Hai lão nhân sau khi về nhà kiểm tra vết thương trên bụng, mới chắc chắn lời Bạch đại phu nói là thật.

Hơn nữa đúng như Bạch đại phu đã nói, sau khi thuốc tê hết tác dụng vết thương rất đau, nhưng uống thuốc Bạch đại phu cho là hết đau.

“Mấy hôm nay quả thực không còn đau nhiều, vết thương cũng hồi phục rất nhanh.” Lão bá thành thật nói.

Mấy ngày cảm nhận chân thực, khiến hai lão nhân cực kỳ thán phục y thuật của Bạch đại phu, cảm giác rất thần kỳ!

Người bình thường chỉ cần một vết xước tay chân thôi, cũng không thể hồi phục nhanh đến vậy, huống chi là vết thương của lão bá.

“Quả thực hồi phục không tệ.” Sau khi kiểm tra, Mạnh Lâm Thanh xác nhận lão bá từ nay không cần đến tái khám nữa: "Sau đó không cần đến kiểm tra mỗi ngày nữa, sinh hoạt bình thường, không cần chú ý điều gì đặc biệt.”
 
Back
Top Bottom