Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương

Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 20: Chương 20



33

Ngày Lý Thừa Thù đến đất phiên, ta không đi tiễn hắn.

Ta đang bận chuẩn bị hôn lễ với Lý Thừa Hiên.

Sức khỏe Hoàng thượng không chịu được lâu nữa, hôn lễ cần hoàn thành nhanh chóng, vì vậy chuẩn bị đều rất vội vã.

Đến ngày thành hôn, mẹ ta chải tóc cho ta.

"Những lời cát tường khác mẹ cũng không nói, nhà mình vốn cũng không phải gia đình tuân thủ quy củ gì, mẹ chỉ hy vọng sau này con bình an vui vẻ là được."

Ta không nỡ quay người ôm eo mẹ ta.

"Mẹ, nếu có thể, con thật hy vọng có thể mãi mãi không gả cho ai, chỉ ở bên cha mẹ."

"Sao lại nói những lời ngốc nghếch thế, làm gì có nữ nhi nào không lấy chồng." Mẹ xoa đầu ta, "Thôi nào, đã đến giờ rồi, trời lạnh, uống chút rượu để làm ấm người đi, một lát nữa là phải lên kiệu hoa rồi."

Mẹ đưa cho ta một chén rượu, vẻ mặt có phần căng thẳng.

Ta bật cười.

"Mẹ, người cũng học đòi cha làm chuyện xấu rồi, nói đi, trong rượu này có bỏ gì vậy?"

Mẹ tỏ vẻ sốt ruột: "Dao Dao, cha mẹ đều vì con cả, con cứ uống chén rượu này đi, rồi..."

Ta ngắt lời bà: "Mẹ, con cũng là người Cố gia, sao có thể để mọi người liều mạng còn con thì bỏ đi được? Dù sao thì con cũng không uống rượu này đâu."

Nói xong ta phẩy tay đánh đổ chén rượu xuống đất.

Mẹ lo lắng đến mức quay cuồng, trừng mắt nhìn ta rồi chạy ra ngoài.

Ta ngồi trong phòng chờ đoàn rước dâu, nhưng người đến lại là Cố Vân Mặc. Ta lập tức lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn ta.

Cố Vân Mặc vừa thấy ta đã vội vã kéo ta đi ra ngoài.

"Đại hoàng tử mưu phản, dẫn binh vây kín hoàng thành rồi, mau đi!"

Ta chưa kịp kinh ngạc đã bị hắn ta nhét vào xe ngựa.

Nhìn ra ngoài từ trong xe, bên ngoài quả nhiên một mảng hỗn loạn, rất nhiều binh sĩ đang chạy qua chạy lại, ta vội vàng buông rèm xuống ẩn mình.

Cố Vân Mặc không lừa ta, Đại hoàng tử thật sự đã mưu phản.

Trong lòng ta hoang mang, vội hỏi gã sai vặt đánh xe: "Cố Vân Mặc có nói chúng ta đang đi đâu không?"

Gã sai vặt đáp: "Bẩm tiểu thư, đến một tòa nhà công tử đã mua sẵn, xung quanh toàn là dân thường sinh sống, quan binh sẽ không đến đó."

Ta gật đầu, nhưng chưa kịp sắp xếp lại mạch suy nghĩ thì xe ngựa đột ngột dừng lại.

"Đến rồi sao?"

Không ai trả lời.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Vén rèm xe lên, ta thấy một đội quan binh đã vây chặt xe ngựa, tướng lĩnh đứng đầu chắp tay về phía ta.

"Cố tiểu thư, Đại hoàng tử cho mời."

34

Ta không hiểu vào lúc này Đại hoàng tử tìm ta để làm gì, nhưng giờ cũng chỉ có thể đi theo bọn họ thôi.

Trên đường đến hoàng cung, trong cung m.á.u chảy thành sông, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

Hoàng thượng bị ép ngồi trước án thư, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.

Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên đang mặc hôn phục, bị ép quỳ dưới đất, vẻ công tử ngày thường không còn nữa.

Còn Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm mặc giáp m.á.u đỏ, đứng với tư thế kẻ chiến thắng nhìn xuống bọn họ.

Thấy ta đến, hắn ta cười lớn nhìn về phía Hoàng thượng.

"Phụ hoàng, Thái tử phi của ta cũng đã đến rồi, thánh chỉ lập Thái tử khi nào mới ban xuống đây?"

Sắc mặt Hoàng thượng chợt biến, giận dữ quát: "Ngươi... đồ nghiệt súc nhà ngươi, mưu phản phạm thượng, bất trung bất hiếu, ngươi không sợ sử sách phê phán, không sợ hậu nhân chê cười, không sợ thiên hạ mắng ngươi đoạt vị bất chính sao? Khụ khụ..."

Thân thể ông run rẩy vì phẫn nộ và bệnh tật, sau đó còn ho sặc sụa dữ dội.

Lý Thừa Lâm cười khinh miệt: "Thế nên chẳng phải ta vẫn chưa g.i.ế.c phụ hoàng đó sao? Phụ hoàng, ta chỉ muốn ngài lập ta làm Thái tử, rồi lui về Phúc Quang Tự dưỡng sinh, ngài vẫn là Hoàng thượng mà!"

Hoàng thượng chỉ vào hắn ta thở hổn hển, tức giận đến mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Lý Thừa Lâm như không thấy gì, lại châm chọc: "Chỉ là đổi Thái tử thôi mà, ngài cũng đâu phải lần đầu, ngài xem, Thái tử phi do ngài chỉ định ta cũng đã tìm đến rồi đấy!"

Nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Trong lòng ta nguyền rủa Lý Thừa Lâm.

Tên chó c.h.ế.t này, muốn g.i.ế.c cha mình còn lôi ta làm bia đỡ đạn.

Cuối cùng Hoàng thượng vẫn bị ép ban thánh chỉ.

Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên bị phế, giam cầm trong phủ hoàng tử suốt đời không được ra ngoài, Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm được lập làm Thái tử.

Còn ta, vẫn là Thái tử phi.

Con đường lên Dao Đài này, đi đến bây giờ chỉ còn mình ta, muốn xuống cũng không xuống được.

Lý Thừa Lâm nắm tay ta, cười nói: "Xem ra vị trí Thái tử phi còn vững chắc hơn cả Thái tử nhiều, Cố tiểu thư thấy thế nào?"

Ta thấy thế nào ư?

Ta thấy người Lý gia các ngươi đều có bệnh cả!

Ta lặng lẽ rút tay về, nhìn Lý Thừa Lâm ẩn ý: "Thái tử nói phải, vị trí Thái tử quả thật rất bấp bênh!"

Biết đâu ngày nào đó ngươi cũng bị thay thế.

Nụ cười trên mặt Lý Thừa Lâm lập tức cứng đờ.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 21: Chương 21



Hắn ta nghiến răng: "Lời lẽ của Cố tiểu thư vẫn sắc bén như xưa!"

Ta mặt không đổi sắc: "Đa tạ Thái tử khen ngợi."

Sắc mặt Lý Thừa Lâm càng thêm khó coi.

Trải qua một phen hỗn loạn như vậy, hôn lễ vẫn diễn ra bình thường, chỉ là tân lang đã đổi người.

Đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục thôi.

Ta lại quay về Cố gia, đội khăn trùm đầu, bái biệt cha mẹ.

Cha ta khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nắm tay ta không buông, mẹ phải kéo ông ấy một hồi lâu mới kéo được.

Cố Vân Mặc cõng ta ra cửa, tấm lưng hắn ta so với trong ký ức của ta đã rộng lớn hơn nhiều, hắn ta cõng ta rất vững vàng.

Ta đùa bên tai hắn ta: "Thế nào? Có mệt không?"

Ta tưởng hắn ta sẽ thề thốt rằng, một người định làm đại tướng quân như hắn ta, cõng một người sao có thể mệt được chứ?

Nhưng hắn ta lại trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mệt, mệt tâm, nếu có thể, ta vĩnh viễn không muốn cõng muội như thế này, chỉ mong muội ở lại nhà, vui vẻ hạnh phúc làm viên minh châu trên tay Cố gia chúng ta."

Ta sững người, cảm thấy mắt cay cay, chớp chớp mắt để nén nước mắt lại.

Ta dùng sức vỗ vai hắn ta, nghiêm túc nói: "Ca, hãy chăm sóc tốt cha mẹ, cũng phải chăm sóc tốt chính mình."

35

Lên kiệu hoa, khởi hành.

Qua một lúc, tiếng chiêng trống dần dần biến mất, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, xe ngựa dừng lại.

Ta cảm thấy có điều bất thường, vén khăn trùm lên nhìn ra ngoài.

Đoàn rước dâu đã không thấy đâu, xe ngựa cũng đổi thành dáng vẻ bình thường, nơi này cỏ dại mọc um tùm, e là đã đến ngoại thành.

Nhìn về phía trước, lại thấy vô số binh sĩ, tướng lĩnh đứng đầu hành lễ với ta.

"Mời Cố tiểu thư, chủ nhân nhà ta đã đợi người rất lâu rồi."

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, sợ đến nỗi ta không dám động đậy.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cho đến khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Quay đầu lại quả nhiên thấy Lý Thừa Thù đang từ từ đẩy xe lăn đến gần ta.

"Đừng sợ, là ta."

Hắn vừa nói xong, ta xốc váy nhảy xuống xe ngựa, chạy như bay đến bên hắn, ngã vào lòng hắn.

Lý Thừa Thù giật mình, nhưng vẫn vững vàng đón lấy ta.

Vừa thấy hắn, ta liền nổi cáu.

Rõ ràng rất vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được phàn nàn.

"Lý Thừa Thù, huynh làm ta sợ!"

Hắn chỉ hiền lành gật đầu.

"Ta biết, nên ta đến đón muội rồi."

Hắn vẫn vậy, đối với ta việc gì cũng chu đáo.

Ta nhếch môi, không nhịn được lén cười.

Lý Thừa Thù nhìn ta đầy cưng chiều: "Dao Dao, đi với ta nhé!"

Đi? Đi đâu?

Ta đi rồi, Cố gia thì sao?

Ta lập tức tỉnh táo lại, đứng dậy lùi về sau hai bước.

"Lý Thừa Thù, ta biết chắc chắn là cha ta và mọi người đã hẹn trước với huynh, mới có thể đưa ta đến bên huynh như bây giờ, nhưng xin lỗi, ta không thể đi với huynh được, ta không thể bỏ mặc Cố gia."

Lý Thừa Thù nhìn động tác lùi lại của ta, ánh mắt tối sầm.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Ta biết, muội sẽ không đi với ta. Nên muội cứ yên tâm, ta không phải đến đón muội đi trốn, chỉ là muốn để muội đợi ta ở một nơi an toàn thôi."

Trong lòng ta cũng đã đoán được đôi phần, tim đập nhanh hơn.

"Nơi an toàn? Huynh định làm gì?"

Lý Thừa Thù ngẩng đầu, nhìn về phía kinh thành, ánh mắt kiên định như đá, dường như không có gì có thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.

Hắn hé môi: "Ta muốn... tạo phản!"

Ta lại không quá bất ngờ, nhiều chuyện bỗng chốc trở nên rõ ràng.

Ta nhìn hắn chăm chú không chớp mắt: "Vậy là, cha ta cũng biết, mấy người đã bàn bạc trước rồi?"

Lý Thừa Thù sững người, ánh mắt sắc bén lập tức tan biến, ngây người ra.

Hắn hiển nhiên không ngờ ta sẽ hỏi điều này, sờ sờ mũi, trông có vẻ hơi lúng túng.

"Dao Dao, muội nghe ta giải thích..."

"Giải thích cái rắm!" Ta nổ tung, chỉ vào hắn mà mắng, "Lý Thừa Thù, tên khốn kiếp, ta đã sớm thắc mắc cha ta viết nhiều thư như vậy là gửi cho ai, hóa ra là gửi cho huynh! Mấy người âm thầm cấu kết, lén lút bố trí, bí mật liên lạc, chỉ một mình ta không biết gì, vui lắm phải không?"

Cha ta còn khóc đau lòng như thế, chắc là đang diễn với ta.

Lý Thừa Thù trợn tròn mắt.

"Dao Dao, từ này không được dùng như thế!"

"Ta không quan tâm, dù sao huynh đi tạo phản hay làm gì, đều phải mang theo ta, ta muốn cùng huynh, cùng Cố gia, cùng tiến cùng lùi."

Nói lý với Lý Thừa Thù chắc chắn ta sẽ thua, nhưng ta sẽ ngang ngạnh quấy rối!

Lý Thừa Thù không làm gì được ta, đành phải đồng ý.

Ta nóng lòng muốn đi ngay, hắn lại kéo ta lại, ta khó hiểu nhìn hắn, hắn thở dài.

"Thay bộ đồ khác trước đã!"

Ta cúi đầu nhìn bộ váy cưới trên người, lập tức hiểu ra, chợt lại nhớ ra điều gì đó.

"Giờ bên Đại hoàng tử chắc đang tổ chức hôn lễ, vậy ai thay ta bái đường với hắn ta vậy?"

Sắc mặt Lý Thừa Thù bỗng trở nên có chút kỳ lạ, ho một tiếng.

"Khụ, là... ca của muội."

"Ca của ta!!!"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 22: Chương 22



36

Chúng ta quyết định lập tức quay về thành, trước tiên phải cứu Cố Vân Mặc ra, đừng để hắn ta bị phát hiện mà gặp chuyện.

Ta thay một bộ đồ gã sai vặt, đứng sau lưng Lý Thừa Thù đẩy xe cho hắn.

Sau khi đến chân thành, ta nhìn bức tường thành cao ngất, mặt lộ vẻ khó xử.

"Trực tiếp đánh sao?"

Lý Thừa Thù lắc đầu, hắn chỉ ngẩng đầu vẫy tay về phía tường thành, cổng thành ầm ầm mở ra.

Ta nhìn đến ngây người, Lý Thừa Thù bình tĩnh nói: "Nếu không có chút nắm chắc, làm sao ta dám tạo phản, làm Thái tử nhiều năm như vậy, chút bản lĩnh này vẫn có, yên tâm đi."

Làm ta hết sức kinh ngạc, đây là chút bản lĩnh sao?

Ta không dám nói gì, lặng lẽ đẩy xe lăn.

Người của Lý Thừa Lâm vẫn nhanh chóng phản ứng lại, hai đội quân rất nhanh đã bắt đầu giao chiến.

Khi hắn ta đến đây thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Hắn ta nhìn về phía Lý Thừa Thù đang ở phía sau nói: "Không ngờ được, ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nhị đệ."

Lý Thừa Thù mỉm cười: "Đại ca ở biên cương nhiều năm, có lẽ không biết, kinh thành là địa bàn của ta."

Lý Thừa Lâm cười lớn: "Ha ha ha, ngươi nói đúng, kinh thành là địa bàn của ngươi, nhưng biên cương là địa bàn của ta, nên chân ngươi mới gãy ở biên cương."

Nghe những lời này, lòng ta đau nhói, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, sắc mặt Lý Thừa Thù không có chút thay đổi nào, ngược lại còn vỗ vỗ tay ta, an ủi ta thả lỏng ra.

Đối diện, Lý Thừa Lâm nhìn chân Lý Thừa Thù, lộ vẻ không hiểu.

"Ta thật sự không hiểu, dù ngươi thắng thì sao?" Hắn ta cười lạnh, "Một kẻ tàn phế, sẽ có ai đồng ý để ngươi lên ngôi vị hoàng đế sao?"

Vẻ mặt Lý Thừa Thù ung dung, trông có vẻ tự tin tuyệt đối.

"Vậy thì không cần đại ca phải lo lắng, dù sao ngươi cũng không thể thấy được ngày đó."

Sắc mặt Lý Thừa Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi.

"Nói khoác mà không biết ngượng, cấm vệ trong cung hiện giờ đều dưới quyền ta, đợi khi thấy bọn họ, ngươi sẽ biết mình thua thảm hại đến mức nào."

Lý Thừa Thù cười không nói gì.

Không lâu sau cấm vệ đã đến.

"Bắt hắn, bổn Thái tử sẽ trọng thưởng!"

Trong mắt Lý Thừa Lâm lấp lánh ánh sáng đắc ý, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.

Cho đến khi thống lĩnh cấm vệ thẳng thừng bỏ qua hắn ta, đến bên cạnh Lý Thừa Thù, quả quyết quỳ xuống.

"Điện hạ, thuộc hạ đến muộn, xin điện hạ tha tội!"

"Không muộn, ngươi đến vừa đúng lúc."

Lý Thừa Thù đưa tay đỡ hắn dậy.

Thống lĩnh cấm vệ đứng dậy tạ ơn, quay đầu vẫy tay một cái liền tham gia vào trận chiến.

Lý Thừa Lâm ngớ người.

37

Trận chiến sau đó kết thúc nhanh chóng như trở bàn tay.

Lý Thừa Lâm thất bại thảm hại, sắc mặt tái nhợt bị ép quỳ xuống đất.

Hắn ta căm hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Thừa Thù: "Không ngờ ngươi có thể mua chuộc cả thống lĩnh cấm quân."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lý Thừa Thù cúi người về phía trước, nhìn hắn ta cười nhẹ: "Đại ca, ta đã nói rồi mà? Kinh thành là địa bàn của ta."

Gương mặt Lý Thừa Lâm thoáng méo mó, hắn ta nghiến chặt răng, lộ ra nụ cười gằn ghê rợn.

"Nếu biết có ngày hôm nay, khi đó ta đã không chỉ sai người đẩy ngươi xuống bên hồ sen, mà là... trực tiếp sai người dìm c.h.ế.t ngươi trong hồ!"

Nói xong hắn ta vùng vẫy định xông tới Lý Thừa Thù, nhưng bị người ta đè xuống đất, chỉ có thể gào lên đầy tuyệt vọng.

Ta có chút kinh ngạc.

Không ngờ là hắn ta, ta cứ tưởng là Tứ hoàng tử.

Lý Thừa Thù không né tránh, thậm chí ánh mắt cũng không hề thay đổi, chỉ thong thả nói:

"Đại ca, ngươi nhầm rồi, hôm đó ngươi có thể sai người đẩy ta xuống hồ sen, chẳng qua là vì... ta tình nguyện."

Ta trợn tròn mắt nhìn Lý Thừa Thù, như muốn xuyên thấu lưng hắn.

Tên khốn này, hóa ra hôm đó hắn chủ động đi để thăm dò.

Lại diễn với ta phải không?

Lý Thừa Lâm cũng không ngờ điều này, động tác vùng vẫy lập tức dừng lại, trong mắt có sự sợ hãi, cũng có sự thoải mái.

"Hóa ra, chúng ta đều sai rồi. Lý Thừa Thù, chúng ta đều đánh giá thấp ngươi, ta thua không oan, ha ha ha, thua không oan!"

Hắn ta bật cười lớn, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự trói buộc, rút thanh kiếm của tướng sĩ bên cạnh, quả quyết tự vẫn tại chỗ.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe, vẽ thành một đường cong đẹp mắt trên không trung, Lý Thừa Lâm từ từ ngã xuống, im bặt.

Lý Thừa Thù quay đầu kéo ta vào lòng che mắt.

Ta chỉ nghe hắn thở dài, giọng có chút khàn đục.

"Ta vốn, không muốn hắn ta chết."

Ta không biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, hy vọng có thể an ủi hắn được đôi chút.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 23: Chương 23



38

Sau khi kết thúc, chúng ta đi đón Cố Vân Mặc.

Khi đến nơi, hắn ta vẫn đang mặc trang phục tân nương ngồi trong phòng tân hôn.

"Nào, để ta xem Thái tử phi trông thế nào?"

Ta cố nén cười bước tới, vén tấm khăn che mặt của hắn ta lên.

Ban đầu Cố Vân Mặc còn luống cuống không ra hình thù gì, tay chân lóng ngóng che mặt, đến khi nghe ra giọng ta mới buông tay trừng mắt nhìn ta.

"Cố Vân Dao!"

Hắn ta làm động tác định bắt ta, ta vội vàng trốn ra sau lưng Lý Thừa Thù.

Cố Vân Mặc thu tay về với vẻ mặt bất đắc dĩ, hành lễ một cái.

"Điện hạ, mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"

Lý Thừa Thù gật đầu.

"Ở hậu viện này ta chẳng nghe thấy gì cả, không ngờ đã kết thúc rồi."

Cố Vân Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.

Đợi hắn ta thay xong quần áo thu dọn ổn thỏa, chúng ta cùng nhau đi vào hoàng cung.

Hoàng thượng trong một ngày trải qua hai lần biến loạn trong cung, tâm trạng thăng trầm dữ dội, giờ chỉ còn thoi thóp.

Ông thở hổn hển nhìn Lý Thừa Thù.

"Thù Nhi, không ngờ cuối cùng, kẻ thắng vẫn là ngươi."

"Nhờ phụ hoàng dạy dỗ nhiều năm, nhi thần không có lý do gì để thua."

Nghe câu này, Hoàng thượng khó nhọc kéo ra một nụ cười, ông vươn tay về phía Lý Thừa Thù.

Lý Thừa Thù im lặng giây lát, cuối cùng vẫn đẩy xe lăn tiến lên nắm lấy tay ông.

"Thù Nhi, ngươi giúp trẫm trừ khử kẻ mưu phản, quả thực là công lao lớn, trẫm muốn phong ngươi làm Nhiếp Chính Vương, đợi trẫm qua đời, phụ tá thập tứ đệ của ngươi lên ngôi, ngươi thấy thế nào?"

Lời này vừa là ban thưởng, vừa là thăm dò, để Lý Thừa Thù phụ tá ấu đệ của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng để hắn lên ngôi vua.

Lý Thừa Thù nghe xong bỗng khẽ cười.

Nụ cười này mang chút tự giễu, lại có chút cô độc, vô cớ khiến người ta cảm thấy một tia áp lực.

Hắn rút tay về, ánh mắt lạnh lẽo.

"Phụ hoàng, có lẽ ngài vẫn chưa rõ, nhi thần không phải đến cứu giá, nhi thần đến đây, là để tạo phản. Đến nước này, ngài không nghĩ rằng nhi thần vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài đấy chứ?"

Hoàng thượng trừng mắt rất to, có cảm giác như sắp lồi ra ngoài, trông rất đáng sợ.

Lý Thừa Thù lại tiếp tục nói: "Nhưng nhi thần không giống đại ca, nhi thần không quan tâm đ ến danh tiếng gì cả. Thiên hạ muốn nói gì thì nói, sử sách viết thế nào nhi thần cũng mặc kệ, nhi thần sẽ là hoàng đế tàn tật đầu tiên trong thiên hạ."

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn ta một cái.

Ta lén đưa tay ra, giơ hai ngón cái lên cho hắn.

Lý Thừa Thù, giỏi lắm, cứ thế mà làm!

Hắn không nhịn được cúi đầu mỉm cười.

Sau đó quay lại lấy lại vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng thêm sáng ngời.

"Nhưng nhi thần vẫn sẽ là một vị hoàng đế tốt, cần mẫn thương dân, mở mang bờ cõi, còn những công tội thị phi khác, để hậu nhân phán xét vậy!"

Lồ ng n.g.ự.c Hoàng thượng phập phồng, ông khó nhọc mấp máy môi, từ cổ họng phát ra tiếng r*n r* mơ hồ, nhưng không nói được lời nào.

Ông vươn tay muốn ngồi dậy túm lấy Lý Thừa Thù, toàn thân lại run rẩy không ngừng, rất nhanh đôi mắt mất đi tiêu cự, trợn tròn, cuối cùng ngã xuống bất lực.

39

Hoàng thượng băng hà, tất cả đại thần đều vội vã chạy đến.

Cha ta lẫn trong đám đông, nhìn thấy ta mặc trang phục gã sai vặt đứng sau lưng Lý Thừa Thù còn ngẩn người một chút.

Nhưng dù sao cũng là Thủ phụ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Đợi mọi người đều đến đủ, Lý Thừa Thù trực tiếp tuyên bố ba ngày sau đăng cơ, bảo Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị.

Các đại thần bắt đầu ồn ào huyên náo thành một đám.

Có người lấy hết can đảm hỏi Lý Thừa Thù về di chiếu.

Lý Thừa Thù lạnh nhạt đáp: "Di chiếu? Không có."

Hắn mang vẻ mặt "ta không có di chiếu, ngày kia ta sẽ đăng cơ, ngươi làm gì được ta".

Người đó lập tức nghẹn lời, ấp úng không biết nói gì.

"Hắn không có di chiếu, ta có!"

Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên không biết từ đâu chạy ra, tay giơ cao một đạo thánh chỉ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Mấy vị đại thần lập tức đón lấy thánh chỉ xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng đưa ra kết luận.

"Là chữ viết của Hoàng thượng."

Lý Thừa Thù khẽ đảo mắt, cúi đầu lắc lắc lộ ra nụ cười khổ.

Không biết từ đâu xuất hiện mấy viên quan, bắt đầu hô to ủng hộ chính thống, nên để Lý Thừa Hiên lên ngôi.

Lý Thừa Hiên cười đắc ý, nhìn Lý Thừa Thù nói:

"Nhị ca, ngươi thèm muốn ngôi vị ta không trách. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, thân có tàn tật, làm sao có thể lên ngôi? Như vậy chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chế nhạo sao?"

Lý Thừa Thù lười cả nhìn hắn ta, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Mặc.

Chỉ thấy Cố Vân Mặc rút từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy, ném thẳng vào mặt Lý Thừa Hiên.

"Vậy ngươi là kẻ thông đồng với địch, b*n n**c cầu vinh, có tư cách lên ngôi sao?"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 24: Chương 24



Lý Thừa Hiên bị đánh vào mặt, toàn thân tỏa ra sát khí, nghe xong lời của hắn ta, sắc mặt liền thay đổi.

Các đại thần nhặt những tờ giấy lên, đó chính là chứng cứ Lý Thừa Hiên buôn lậu với Bắc Thần để kiếm tiền, lại dùng tiền đó mua chuộc quan lại, trong đó còn có bằng chứng hắn ta tiết lộ hành tung của Lý Thừa Thù cho địch quốc.

Họ xem xong thì bắt đầu mắng chửi, Lý Thừa Hiên bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.

Nhưng vẫn có người đề xuất, Tứ hoàng tử có lẽ không thể làm hoàng đế, nhưng Lý Thừa Thù thân có tàn tật, cũng không thể đăng cơ, nên chọn hoàng tử khác, phò tá ấu chúa.

Mọi người tranh cãi ầm ĩ.

Trong mắt Lý Thừa Thù lóe lên tia ảm đạm, hắn vỗ tay, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Hắn đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, chống người đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía trước rồi đứng yên.

Đồng thời, một đám lớn cấm quân ùa vào điện, đè Lý Thừa Hiên và các đại thần theo hắn ta xuống đất, lại vây quanh tất cả những người còn lại.

Lý Thừa Thù lúc này mới lên tiếng: "Ta vừa nói ba ngày sau đăng cơ, khi nào nói là đang hỏi ý kiến các ngươi?"

Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng đứng thẳng của hắn, cuối cùng không ai dám nói thêm gì nữa.

Lúc này, cha ta bước ra, ông mỉm cười, "phịch" một tiếng quỳ xuống hành đại lễ.

"Ba ngày sau đại điển đăng cơ, thần nhất định sẽ sắp xếp người Lễ bộ bày biện cho chu đáo. Thần trước tiên đại diện cho các quan lục bộ, cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tất cả đại thần lập tức phản ứng lại, lần lượt quỳ xuống.

"Thần cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

40

Đợi mọi người đi hết, Lý Thừa Thù đột ngột ngã ngửa về phía sau, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Ta vội vàng chạy lại.

"Lý Thừa Thù, ngươi sao vậy?"

"Đừng lo lắng, chỉ là chân chưa khỏi hẳn đứng lâu quá thôi."

Lý Thừa Thù mỉm cười trấn an ta, lúc này ta mới phát hiện mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, hai chân cũng run rẩy không ngừng.

Ta đỡ hắn lên xe lăn, đỏ mắt trách cứ: "Biết mình chưa khỏe, sao còn cậy mạnh?"

"Không làm vậy, bọn họ sẽ không đồng ý đâu."

Hắn cúi đầu có vẻ hối lỗi, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta.

Bộ dạng đáng thương đó khiến ta không đành lòng.

Ta không biết làm sao với hắn, thở dài.

"Ta biết huynh cũng là bất đắc dĩ, không sao đâu Lý Thừa Thù, sau này chân huynh sẽ ngày càng khỏe hơn."

Ta nắm tay hắn, ngẩng đầu cười với hắn.

Hắn chăm chú nhìn ta không chớp mắt.

"Dao Dao, muội cũng sẽ luôn ở bên cạnh ta, nhìn ta ngày càng tốt hơn, đúng không?"

"Đương nhiên rồi!"

Nghe câu trả lời khẳng định của ta, đuôi mắt hắn lập tức cong lên, ánh mắt dạt dào, tràn đầy dịu dàng.

Chúng ta nhìn nhau cười một lúc lâu, đều cảm thấy như vậy có vẻ ngốc nghếch, mới thu lại nụ cười.

Ta nhìn qua nhìn lại, ánh mắt dừng lại ở long ỷ cao nhất.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Lý Thừa Thù."

"Ừm?"

"Huynh sắp làm hoàng đế rồi đấy!"

"Ta biết."

Lý Thừa Thù kiên nhẫn trả lời câu hỏi vô nghĩa của ta.

Ta lại hỏi: "Vậy huynh làm hoàng đế rồi, ta còn được mắng huynh không?"

Lý Thừa Thù bất đắc dĩ cười: "Được, không chỉ được mắng, còn được đánh nữa."

Ta cúi mắt, gượng cười.

Hắn dường như nhận ra chút bất an trong lòng ta.

"Dao Dao, dù ta là thân phận gì, lòng ta với muội vẫn mãi không đổi.

"Muội vẫn có thể như trước đây, lười không muốn làm gì thì đẩy cho ta, không vui thì mắng ta, thực sự tức giận thì đánh ta.

"Ta hứa sẽ không đánh trả không mắng lại, để mặc muội xử trí."

Mắt ta hơi ươn ướt, vừa cảm động vừa bị lời hắn chọc cười.

"Huynh nói làm ta giống như là kẻ ác bá vậy."

Lý Thừa Thù lau nước mắt cho ta.

"Ác bá gì chứ? Rõ ràng là bé mít ướt. Giống như hồi nhỏ, cố chấp chép bài, chép đến đau tay, rồi trốn dưới gốc cây khóc."

"Huynh ngay cả chuyện này cũng biết!" Ta ngớ người, theo bản năng hỏi, "Vậy ta còn bí mật gì với huynh không?"

Lý Thừa Thù nghe câu này thì ngẩn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt ta, nhìn đến mức ta hơi hoảng thì hắn mới thu hồi ánh mắt.

"Ta nghĩ vẫn còn đấy, nhưng đã là bí mật, muội không muốn nói, ta vĩnh viễn cũng không hỏi."

Ta hoàn toàn hoảng hốt.

Lý Thừa Thù rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì?

Trong lòng ta rối như tơ vò, Lý Thừa Thù và ta nhìn nhau, hàng mi dày của hắn khẽ run, đôi mắt trong veo như lưu ly nhưng cũng dễ vỡ.

"Dao Dao đừng sợ, giữa chúng ta, người không có cảm giác an toàn từ trước đến nay là ta, muội có thể không có ta, nhưng ta không thể không có muội."

Hắn nói xong, lại nhìn về vị trí cao nhất kia.

"Trên cao lạnh lẽo, ta không thể tưởng tượng, nơi như Dao Đài kia, nếu không có muội bên cạnh, ta sẽ cô đơn biết bao."

Thần thái của hắn có một sự yếu ớt khó tả, ta không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

"Vậy hãy để ta luôn ở bên cạnh huynh đi!"

Lý Thừa Thù quay đầu nhìn ta chăm chú, ánh mắt thành kính lại nồng nhiệt.

"Đã như vậy, ta có một vị trí hoàng hậu, không biết muội có muốn không?"

"Được, nhưng ta muốn trong hậu cung của huynh chỉ có duy nhất một vị trí hoàng hậu."

"Không cần hậu cung, chỉ một mình muội là đủ!"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 25: Chương 25



Ngoại truyện

Sau khi Lý Thừa Thù đăng cơ, ta cũng thuận lợi trở thành hoàng hậu.

Nhưng ta làm hoàng hậu suốt ngày nhàn đến phát hoảng, còn Lý Thừa Thù thì bận đến không ngừng nghỉ.

Việc đầu tiên hắn làm khi lên ngôi hoàng đế là xử lý biên cảnh.

Hắn phái Cố Vân Mặc làm sứ thần, đến biên cảnh đàm phán hòa bình với Bắc Thần.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng thực tế, là để hắn ta lén đưa Lý Nhược Hủ về, sau khi thành công, lập tức xuất binh quyết chiến với Bắc Thần.

Hắn nói: "Nam Tấn không cắt đất không bồi thường, càng không cần dựa vào thủ đoạn hòa thân để duy trì hòa bình bề ngoài, chỉ có chiến tranh mới đổi lấy được hòa bình thật sự, cho nên dù phải đổ m.á.u cũng phải đánh, đánh cho Bắc Thần khiếp sợ run rẩy, chiến tranh tự nhiên sẽ dừng lại."

Quả nhiên, sau khi Cố Vân Mặc cứu Lý Nhược Hủ về thành công, chiến tranh bùng nổ ngay lập tức.

Nhưng lần này, quân đội Nam Tấn không còn lùi bước, không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, chỉ có tiến lên.

Một tháng sau, Bắc Thần tổn thất nặng nề, lương thảo cũng tiêu hao gần hết, chỉ có thể chủ động rút quân không dám xâm phạm nữa.

Nam Tấn thắng.

Ngày Lý Nhược Hủ trở về, ta đang tính sổ sách.

Dần dần quen với công việc trong cung, ta phát hiện làm hoàng hậu không nhàn rỗi như ta tưởng tượng, toàn bộ công tác hậu cần trong hoàng cung đều do một mình ta phụ trách, ta còn phải lo việc tài chính, đúng hạn phát lương cho cung nhân.

Đang tính đến đầu váng mắt hoa thì ta thấy Lý Nhược Hủ, mắt lập tức sáng lên.

Nhân công! Nhân công sống sờ sờ!

Lý Nhược Hủ nhìn thấy ta cũng rất vui mừng, vừa định tâm sự thì đã bị ta ấn xuống trước bàn làm việc, bắt đầu giúp tính sổ sách.

Nàng ấy ngẩn ra, đầy phẫn nộ mà kêu ca: "Cố Vân Dao, ta khó khăn lắm mới về được, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?"

Ta mơ hồ gật đầu: "Ừm ừm ừm, tốt tốt tốt, ngoan, giúp ta tính sổ sách trước đã."

Lý Nhược Hủ: "..."

Cuối cùng cũng tính xong sổ sách, hai đứa ta ôm nhau khóc lóc.

Lý Nhược Hủ: "Hu hu... Dao Dao, ta rất nhớ ngươi!"

Ta: "Cuối cùng cũng tính xong sổ sách rồi, khó quá, trước kia ta vốn đã dốt toán, hu hu hu..."

Lý Nhược Hủ đẩy ta ra.

"Cố Vân Dao, ngươi khóc vì cái này!"

Ta ngượng ngùng, im lặng, không nói gì.

Thực ra Cố Vân Mặc đã viết thư kể hết mọi chuyện cho ta từ lâu, ta cũng đã khóc mấy lần rồi, giờ không còn cảm xúc nữa.

Để dỗ Lý Nhược Hủ, ta ngủ cùng nàng ấy mấy ngày, đuổi cả Lý Thừa Thù ra khỏi phòng.

Đến ngày thứ năm, Lý Thừa Thù cầm thánh chỉ ban hôn đến, Lý Nhược Hủ mới vui vẻ hớn hở đi tìm Cố Vân Mặc.

Lý Nhược Hủ vừa đi, Lý Thừa Thù lập tức nhào tới chỗ ta, hắn vùi đầu vào lòng ta, hít một hơi thật sâu, rồi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Đôi khi ta còn tự hoài nghi, không biết trên người ta có bị hạ độc gì không mà khiến hắn nghiện thế.

Ta thật sự đã tìm ngự y đến khám.

Sau đó phát hiện, thực sự không có.

Lý Thừa Thù chỉ đơn thuần thích ngửi ta.

Hơi b**n th**, nhưng có thể chấp nhận được, ta chọn nằm im cho hắn ngửi.

Cố Vân Mặc và Lý Nhược Hủ cuối cùng cũng thành thân, Cố Vân Mặc vui đến mức cả tháng ra ngoài đều nhe răng cười toe toét.

Cha ta vất vả nửa đời người, cũng thật sự muốn nghỉ ngơi, nên chủ động từ quan về hưu.

Giờ sở thích lớn nhất của ông ấy là câu cá.

Trước kia nuôi cá, giờ câu cá, sao không tính là một vòng tuần hoàn hoàn hảo chứ?

Đáng tiếc, cha ta lại là một “không quân lão”*.

(*) Ý là trước cầm quyền điều khiển quen rồi, giờ phải học cách yên tĩnh và kiên nhẫn bên bờ sông chờ cá cắn câu.

Cuộc sống trôi qua nhàn nhã tự tại, chỉ là gần đây Lý Thừa Thù có chút không bình thường.

Gần đây hắn hay dùng ánh mắt không cam lòng lại tuyệt vọng nhìn chằm chằm ta, đôi khi nụ cười còn mang vài phần tự giễu.

Ta quan sát rất lâu, vẫn không biết hắn đang bệnh gì.

Ta đành phải dỗ dành hắn, việc gì cũng chiều theo hắn, nhưng càng dịu dàng với hắn, ánh mắt hắn lại càng thêm bi thương ảm đạm.

Ta cảm thấy, có lẽ cả đời này ta cũng không hiểu nổi nam nhân.

Cho đến một ngày, ta đang đọc sách trong thư phòng của Lý Thừa Thù, hắn ở bên duyệt tấu chương.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 26: Chương 26 (Hết)



Có người đến báo, Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên đêm khuya uống rượu trên mái nhà, không may ngã xuống gãy cả hai chân, hỏi Lý Thừa Thù phải làm sao?

Lý Thừa Thù im lặng giây lát, lén nhìn sang phía ta một cái, trầm giọng nói: "Cứ để hắn ta tự sinh tự diệt đi!"

Ta đờ đẫn nhìn sách, trong lòng lại nghĩ, Lý Thừa Hiên có phải bị bệnh văn nghệ không!

Trước kia đã thích giả vờ, giờ uống rượu còn nhất định phải chạy lên mái nhà uống, cosplay hiệp sĩ bi tình à?

Trước kia hại Lý Thừa Thù gãy chân, giờ tự mình gãy chân rồi!

Đáng đời!

Nghĩ xong những điều này mới hoàn hồn, lại thấy Lý Thừa Thù chăm chú nhìn ta, lộ ra nụ cười đắng chát.

Ta nhắm mắt lại.

Xong rồi, lại phát bệnh nữa rồi.

Đến tối, sau khi tắm rửa xong, ta lật tìm hộp trang sức của mình.

Ngày mai mặc áo màu tím, ta muốn xem ngày mai đeo trang sức gì cho hợp, tìm nửa ngày vẫn không tìm được đồ phối hợp thích hợp, tâm trạng không hiểu sao phiền muộn.

Lý Thừa Thù đến thấy cảnh này, mắt lập tức đỏ lên.

"Nàng đang tìm cái này sao?"

Hắn cầm một miếng ngọc bội trong tay, đưa đến trước mặt ta.

Ta cẩn thận nhìn kỹ, không nhận ra, vừa định lắc đầu, Lý Thừa Thù đã kéo ta vào lòng, ôm chặt.

Giọng hắn đầy tuyệt vọng, nhưng chỉ khẩn cầu một cách thấp kém:

"Cố Vân Dao, ta không quan tâm trong lòng nàng hiện giờ có hắn, hay từng có hắn, đừng rời xa ta, xin nàng, không có nàng ở bên, ta sẽ phát điên!"

Ta trợn tròn mắt, ngơ ngác chỉ vào mình.

"Hả? Ai? Ta? Trong lòng ta có ai?"

Lý Thừa Thù cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.

Hắn buông tay ra, ngập ngừng mở lời: "Lý... Lý Thừa Hiên đó?"

"Cái gì! Trong lòng ta có Lý Thừa Hiên?"

Ta cất giọng cao vút, trong lòng chỉ thấy hoang đường.

"Không có sao?" Lý Thừa Thù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm khó hiểu hỏi, "Vậy sao nàng lại cất giữ ngọc bội của hắn?"

Ta lại nhìn miếng ngọc bội đó, cuối cùng cũng nhớ ra.

Đó không phải là miếng ngọc bội mà Lý Thừa Hiên tặng ta khi đến tìm cách gây rối lúc Lý Thừa Thù rời kinh sao?

Ta quên vứt à?

Giải thích với Lý Thừa Thù nửa ngày, cuối cùng hắn mới tin.

Hắn lại một lần nữa ôm lấy ta, lần này lại vô cùng cẩn thận, sợ làm ta đau, như đang đối xử với báu vật đã mất lại tìm về được.

"Xin lỗi, Dao Dao, là ta oan uổng nàng rồi, nàng đánh ta đi, chỉ cần nàng đừng giận!"

Bao nhiêu năm rồi, Lý Thừa Thù vẫn không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhưng ta lại không nói được lời trách móc nào, chỉ xót xa ôm chặt lấy hắn, giống như trước đây hắn ôm ta vậy.

Ta tựa đầu lên vai hắn, từng chữ từng chữ nghiêm túc mở lời:

"Lý Thừa Thù, ta yêu chàng, cả đời này ta cũng chỉ yêu một mình chàng, Cố Vân Dao ta, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không rời xa chàng, chàng tin ta, được không?"

"Được, ta vĩnh viễn tin nàng!"

Lý Thừa Thù trả lời không chút do dự.

Nhưng ta biết, có lẽ ta đã để lộ sơ hở khiến hắn phát hiện ra điều gì đó.

Tuy ta cũng không biết hắn phát hiện ra bằng cách nào, nhưng nếu hắn biết ta đến từ một thế giới khác, có lẽ trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không thể hoàn toàn yên tâm.

Nhưng không sao cả, ta sẽ dùng cả đời để chứng minh cho hắn thấy, những lời ta nói đều là thật.

Nhưng với sự không tin tưởng của hắn lúc này, ta vẫn hơi tức giận.

Ta há miệng, cắn một cái vào vai hắn.

Lý Thừa Thù rên khẽ một tiếng, nhưng không hề né tránh, chỉ im lặng chịu đựng.

Lòng ta mềm nhũn, lại buông miệng ra.

"Sao chàng không tránh?"

"Chỉ cần nàng có thể hết giận, cắn bao nhiêu cái cũng không sao."

Lý Thừa Thù nghiêm túc giải thích.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhìn Lý Thừa Thù định đưa vai bên kia cho ta cắn, ta tức đến không biết làm sao, nghĩ nghĩ thấy lười không muốn so đo với hắn nữa.

Ta kéo hắn ngã xuống giường.

Lý Thừa Thù hơi hoảng hốt, lại có chút mong đợi.

Hắn hỏi: "Dao Dao, là có hình phạt mới sao?"

Ta nhướn mày cười: "Ta biết chàng không tin ta, ta cũng không có cách nào giải thích, chỉ đành dùng hành động để chứng minh thôi, bước đầu tiên, thử sinh một đứa con xem sao!"

Mắt Lý Thừa Thù sáng lên: "Hình phạt này, ta rất vui lòng phối hợp."

Màn trướng từ từ khép lại, che đậy cảnh xuân trong phòng.

Từ đó, Dao Đài không cô đơn, đỉnh cao cũng rực rỡ ánh sáng.

(Hết)
 
Back
Top Bottom