Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Đế Lắm Lời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,786
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPkQuWW49qdK5HkkYmDoS0CIlCG4vf7MDRZoI0oWrgSXejZ4GwRqpZqRh0-_iyGu-XT2cQGILEL0mBeTenZWOzL5zMJx3qrUHN90mjnBOVuZ-zYByID5CNkyvTsjnedoLxx0zx-EmBTk8qoz9v43KHN=w215-h322-s-no-gm

Hoàng Đế Lắm Lời
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đêm trước ngày nhập cung, hoàng thượng bất ngờ ghé qua phủ của nàng.

“Nếu không phải vì nể mặt gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không thành hôn với ngươi.”

Nào ngờ, sáng hôm sau, hoàng thượng bỗng dưng thay đổi tâm tính, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.

Buổi thượng triều, long nhan Người rạng ngời, nụ cười trên môi ấm áp tựa gió xuân.

“Các khanh làm sao hay biết được rằng trẫm và hoàng hậu đã sớm tâm đầu ý hợp đến nhường nào.”

Văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một tiểu thái giám vừa dâng trà, còn chưa kịp cáo lui đã bị Người giữ lại hỏi chuyện.

“Ngươi thấy chiếc lót giày này của trẫm có đẹp không. Đây là do chính tay hoàng hậu thêu tặng trẫm đấy.”

Tiểu thái giám chỉ biết cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra.

Khi đến hồ sen cho cá ăn, Người lại khẽ khàng thì thầm.

“Ăn nhiều vào, mau lớn béo tốt, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi cho hoàng hậu bồi bổ.”

Bất chợt quay sang, Người đột nhiên lớn tiếng với một con rùa đang ngóc đầu nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn dám nhìn nữa, trẫm lập tức sai người bắt ngươi làm cao quy linh dâng lên hoàng hậu.”​
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 1: Chương 1



Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu.

Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu.

Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ.

Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự.

Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn.

Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.”

Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn.

Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm.

Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

“Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.”

Hắn lại càng khóc to hơn.

Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu.

Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường sang tìm nàng.

Đứng bên cửa sổ, vẻ mặt hắn lộ rõ chán ghét.

“Lâm Dao Dao, ngươi nhớ cho kỹ, nếu không phải vì gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối chẳng thèm cưới.”

Nàng gật đầu lia lịa.

“Nhớ rồi, nhớ rồi, cả hai cái đầu này đều nhớ kỹ lắm.”

Tạ Trầm đắc ý rời đi.

Nàng cũng chẳng hiểu nổi những lễ nghi phiền phức này là do ai đặt ra nữa.

Nàng và Tạ Trầm, chỉ riêng việc bái thiên địa thôi cũng đã phải lặp đi lặp lại đến chín lần.

Hoàn tất một lượt các nghi lễ, khi về đến tẩm điện thì bụng nàng đã đói đến kêu òng ọc.

Tên Tạ Trầm đáng ghét kia, lại còn say sưa rượu thịt chán chê rồi mới chịu mò về.

Từ lúc bước vào cửa cho đến khi vén khăn voan của nàng, miệng hắn không ngớt một giây.

“Lâm Dao Dao, trẫm nói lại lần nữa, trẫm cưới ngươi, hoàn toàn là do bị ép buộc.

Đám đại thần kia bảo trẫm vừa mới đăng cơ, nhất định phải có một vị hoàng hậu gia thế hiển hách để hậu thuẫn.

Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có nhà ngươi là tạm được. Vì giang sơn xã tắc, trẫm đành phải ủy khuất bản thân mà chấp nhận ngươi vậy.”

Nàng nghe mà phát bực, chỉ muốn tặng cho hắn vài cái nguýt dài, thì hắn bỗng lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một con gà quay.

“Mau ăn đi, trẫm lén lấy ở Ngự Thiện Phòng đấy.”

Cơn tức giận trong lòng nàng lập tức tiêu tan.

Nàng vừa gặm gà quay, vừa không kìm được mà rơi một giọt lệ.

Tạ Trầm giật mình hoảng hốt.

“Trẫm… trẫm biết ngươi rất cảm động, nhưng cũng không cần phải đến mức này, trẫm không phải cố ý mang cho ngươi đâu.”

Nàng nấc lên mấy tiếng mới bình tĩnh lại, đoạn mở miệng.

“Thiếp vừa rồi bị nghẹn thôi.”

Tạ Trầm im lặng.

Nàng gặm sạch con gà quay, lọc đến trơ cả bộ xương đặt lên đĩa, đoạn liếc mắt sang bên cạnh, thấy Tạ Trầm vẫn còn đứng đó.

Nàng dè dặt thăm dò.

“Bệ hạ sao còn chưa đi nghỉ.”

Sắc mặt Tạ Trầm lập tức sa sầm.

“Trẫm đi đâu được nữa. Đây là tẩm cung của trẫm.”

Ồ… là nàng sơ suất, thật thất lễ.

Lần đầu làm hoàng hậu, quả thực chưa quen.

Nàng cứ ngỡ đây vẫn là Trấn Quốc Công phủ nhà mình.

“Vậy bệ hạ định nghỉ lại đây sao.”

Tạ Trầm nhướng mày.

“Chứ còn sao nữa. Đây là tẩm cung của trẫm, giường của trẫm.”

“Vậy cũng được.”

Nàng ôm chăn lăn vào phía trong, nằm quay lưng lại với Tạ Trầm.

Hai người cứ thế, mỗi người một góc, đưa lưng về phía nhau mà ngủ.

Giường trong cung quả nhiên khác biệt, rộng rãi êm ái đến độ ngủ cũng thấy ngon giấc hơn hẳn.

Khi nàng tỉnh giấc, Tạ Trầm đã sớm lên triều.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 2: Chương 2



Nàng vừa xì xoạp húp bát canh gà ác hầm với cả trăm cây đông trùng hạ thảo và nhân sâm, vừa lau m.á.u mũi ròng ròng, vừa nghe cung nữ thân cận Tiểu Thúy thì thầm kể chuyện.

“Nương nương, nghe đồn hôm nay bệ hạ dường như bị… tâm thần phân liệt rồi ạ.”

“Ồ. Cụ thể là phân liệt ra sao.”

“Nghe bảo sáng nay, vừa bước vào Kim Loan Điện, bệ hạ còn chưa đợi các đại thần phủ phục hô vạn tuế, đã tươi cười rạng rỡ như gió xuân, cất tiếng. ‘Các ái khanh quả là có lòng, nhưng làm sao các vị biết được trẫm và hoàng hậu đã sớm tình sâu nghĩa nặng đến thế.’ ”

Tiểu Thúy thuật lại đầy sinh động.

“Cả triều văn võ đều ngơ ngác, không một ai dám hé răng nửa lời. Cảnh tượng khi đó, quả thực vô cùng… đặc sắc.”

Nàng nghe mà suýt phun cả ngụm canh gà trong miệng.

“Tối qua trong trà của Người, ngươi có bỏ thêm thứ gì không đấy.”

Tiểu Thúy vậy mà còn ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.

“Thưa nương nương, không có đâu ạ, nô tỳ chỉ làm theo lời dặn của người, cho vào nửa phân Mông Hãn Dược thôi… ưm… ưm…”

Nàng vội vàng bịt miệng con bé lại.

Thôi được rồi, đừng nói thêm nữa.

Uống xong bát canh gà bổ dưỡng, mũi nàng lại chảy thêm không ít máu.

Nàng thầm nghĩ, bữa tối nhất định phải bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị vài món thanh nhiệt bổ huyết mới được.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng quyết định kéo Tiểu Thúy ra ngoài đi dạo một vòng.

Nàng bây giờ đã là hoàng hậu.

Hoàng cung rộng lớn này, chẳng phải cũng là nhà của nàng sao.

Đi thăm thú đó đây một chút, cũng là lẽ thường tình.

Ngự Thư Phòng, chắc là nàng có thể vào được chứ.

Vừa đặt chân đến Ngự Thư Phòng, nàng đã thấy Tạ Trầm đang được một tiểu thái giám hầu trà.

Dâng trà xong, Tạ Trầm liền kéo tiểu thái giám kia lại, hỏi nhỏ.

“Ngươi thấy chiếc lót giày này của trẫm có đẹp không. Đây là hoàng hậu đặc biệt thêu cho trẫm đấy.”

Nàng là người trong cuộc mà nghe còn thấy hoang đường.

Cách một lớp giày dày cộp thì có thể nhìn ra được gì cơ chứ.

Hơn nữa, nàng cũng đâu có đặc biệt thêu cho hắn.

Nam nữ thành thân, chẳng phải cần có tín vật định tình sao.

Nàng chỉ chọn đại một việc nhẹ nhàng đơn giản nhất, tiện tay thêu một chiếc lót giày cho có lệ mà thôi.

Tiểu thái giám kia vẻ mặt đầy kinh ngạc, thầm nghĩ: “Bệ hạ không phải là phát bệnh rồi đấy chứ.”

Nhưng vì cái đầu trên cổ,

Hắn vẫn phải nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp đến giả tạo, cất giọng đầy cung kính.

“Lót giày của bệ hạ quả nhiên bất phàm. Hóa ra từng đường kim mũi chỉ đều do chính tay hoàng hậu nương nương làm ra.”

Tạ Trầm tỏ vẻ vô cùng hài lòng, tiện tay thưởng cho tiểu thái giám một thỏi bạc.

“Lui xuống đi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương.”

Tiểu thái giám ôm thỏi bạc, mừng đến híp cả mắt, vui vẻ cáo lui.

Vừa thấy nàng, hắn liền mừng rỡ như gặp được thần tài.

Một tiếng “Tham kiến hoàng hậu nương nương” trong trẻo vang lên.

Âm thanh lanh lảnh khiến người nghe cũng phải giật mình.

Nàng và Tạ Trầm bốn mắt nhìn nhau.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 3: Chương 3



Hắn ho khan một tiếng, vội vàng rụt chân đang gác trên ngự án xuống, nét mặt nghiêm lại.

“Hoàng hậu đến đây có việc gì.”

Nàng thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Tiện thì đến thôi.”

Tạ Trầm ngẩn người, rõ ràng không ngờ nàng lại đáp lời như vậy.

“Ngự Thư Phòng là nơi trọng yếu bàn việc quân cơ quốc sự. Sao có thể tùy tiện xông vào.”

Hắn vừa tức giận vừa như muốn nhảy dựng lên.

“Trẫm biết ngay nhà họ Lâm các ngươi có mưu đồ bất chính. Đem ngươi gả vào cung quả nhiên là có âm mưu.

May mà trẫm anh minh thần võ, sớm đã nhìn thấu chút mưu mẹo vặt vãnh của các ngươi. Hừ.”

Nàng bảo Tiểu Thúy mang bát canh gà còn thừa khi sáng đặt trước mặt Tạ Trầm.

“Bệ hạ dùng chút canh bổ não đi, đừng suốt ngày tự mình suy diễn nữa.”

Đợi Tạ Trầm uống cạn bát canh gà lớn.

Trong cung lại có thêm một người nữa chảy m.á.u mũi.

Nàng thầm cười khoái trá.

Ngự y được triệu đến xem mạch, vuốt vuốt bộ râu bạc lơ thơ vài sợi, ra vẻ đầy thâm ý.

“Bệ hạ và nương nương tuy tuổi trẻ khí huyết sung mãn, nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.”

Ông ta đang nói cái gì vậy, sao nàng nghe chẳng hiểu gì cả.

Nàng chỉ biết rằng, ngày mai vị ngự y này có lẽ nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê dưỡng lão được rồi.

Tạ Trầm ngày nào cũng xử lý công vụ ở Ngự Thư Phòng đến tận đêm khuya.

Hắn không về tẩm cung, nàng cũng ái ngại chẳng dám đi ngủ trước.

Chủ yếu là vì dẫu có ngủ rồi thì cũng sẽ bị tiếng động của hắn lúc về khuya làm cho tỉnh giấc.

Nàng gọi đây là… một kiểu tra tấn trong im lặng.

Sau khi nàng hùng hổ cầm hai con d.a.o phay, mỗi tay một chiếc, dọa dẫm hắn vài lần, cuối cùng hắn cũng chịu không thức khuya nữa.

Hắn bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, còn lôi cả nàng theo cùng ra Ngự Hoa Viên để… rèn luyện thân thể buổi sáng.

Dao của nàng đâu rồi.

À, đã bị Tạ Trầm tịch thu mất rồi.

Tạ Trầm lôi nàng đi rèn luyện, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng mấy hứng thú.

Hắn chỉ thích một mình ngồi bó gối bên hồ sen cho cá ăn.

Nàng vừa đi xong một bài Thái Cực quyền, đến tìm thì thấy hắn đang lẩm bẩm với đàn cá trong hồ.

“Mau ăn nhiều vào, lớn cho thật béo, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi thành canh cho hoàng hậu thưởng thức.”

Đây đều là cá chép vàng quý hiếm do Nam Quốc tiến cống.

Mỗi con trị giá ngàn vàng.

Sao có thể nói hầm là hầm được chứ.

Nàng thấy hấp cách thủy có lẽ sẽ hợp lý hơn.

Đàn cá nghe vậy sợ hãi, bơi tán loạn khắp hồ.

Hắn bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Quay đầu thấy một con rùa đang thủng thẳng bơi trong hồ, hắn lại doạ.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 4: Chương 4



“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn dám nhìn nữa, trẫm lập tức sai người bắt ngươi làm cao quy linh dâng lên cho hoàng hậu.”

Con rùa hoảng hốt, vội vàng khua tứ chi quay đầu bơi thục mạng.

Nàng chỉ biết câm nín.

Chứng “tâm thần phân liệt” của Tạ Trầm không chỉ thể hiện qua cách hắn đối xử với cá và rùa.

Hôm ấy, nàng lại, lại, và lại đến Ngự Thư Phòng.

Hắn đang ngồi một mình, thở dài nhìn ra tổ chim sẻ ngoài cửa sổ.

“Trẫm phải đợi đến bao giờ mới có thể cùng hoàng hậu… hôn một cái đây.”

Lũ chim non đáp lại bằng tiếng “chíp chíp” rộn rã.

Hắn quay lưng lại phía cửa sổ, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng trông thật cô đơn.

“Haizz, ngay cả các ngươi cũng kéo cả vợ con đến đây để cười nhạo trẫm.

Có ai khổ sở như trẫm không cơ chứ, cưới được hoàng hậu về rồi mà chỉ dám nhìn chứ chẳng dám làm gì, hu hu hu.

Hay là tối nay trẫm lấy hết can đảm thử nắm tay hoàng hậu một lần xem sao.

Nhưng lỡ hoàng hậu nghĩ trẫm là kẻ đăng đồ tử rồi ghét bỏ trẫm thì phải làm thế nào.

Thật là phiền não quá đi mất.”

Nàng đứng ngây người tại chỗ, chẳng biết nói gì hơn.

Tên này, vậy mà lại có đến hai bộ mặt như thế cơ à.

Để Tạ Trầm không phát hiện ra rằng nàng đã biết chuyện hắn bị “phân liệt”,

Nàng vội vàng lặng lẽ rút lui khỏi Ngự Thư Phòng.

Đến tối, Tạ Trầm quả nhiên ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại vừa bồn chồn không yên.

“Chuyện là… hoàng hậu này, tay của trẫm dạo này hơi khô ráp.”

Nàng thuận tay lấy ra một hộp cao thơm đưa cho hắn.

“Bệ hạ dùng thử thứ này xem, sẽ đỡ khô hơn đấy.”

Hắn bôi xong, im lặng một lát, rồi bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

“Ối chao. Tay của trẫm. Tay của trẫm sao tự dưng lại không còn cảm giác gì nữa rồi. Hoàng hậu mau xem giúp trẫm với.”

Nàng quả thực bị hắn lừa, vội vàng nắm lấy tay hắn, tỉ mỉ xem xét từng chút một.

Nào ngờ tên Tạ Trầm mặt dày này lại nhân cơ hội đó, lật tay nắm chặt lấy tay nàng, rồi kéo mạnh nàng vào lòng hắn.

Nàng bất ngờ ngã vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi của hắn, nghe rõ tiếng tim hắn đập rộn ràng từng nhịp.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tạ Trầm khẽ thở hắt ra một hơi.

Hắn từ từ cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ tiến lại gần nàng.

Đầu óc nàng bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Ngũ quan tuấn tú của hắn ngày một phóng đại trước mắt, càng lúc càng gần.

Nàng hồi hộp đến nỗi bất giác nấc lên một tiếng.

Không gian chợt lặng ngắt như tờ.

Sự im lặng bao trùm lấy cả hai người.

Sự im lặng ấy, có lẽ chính là cầu vòm, cầu treo, cầu Triệu Châu, hay là nhị thập tứ kiều đêm nay.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 5: Chương 5



“Hoàng hậu đêm nay dùng gì mà…”

Nàng nở một nụ cười ý tứ nhưng có phần gượng gạo.

“Bánh trứng chiên nhân hẹ.”

Hắn cười khan hai tiếng.

“Từ trước đến nay, trẫm chưa từng dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung bất cứ món ăn nào, nhưng hôm nay trẫm phải nói.”

Nàng lắng nghe, trong lòng dâng lên một nỗi bực dọc khó tả.

Hắn chậm rãi nói tiếp.

“Món bánh trứng chiên nhân hẹ này quả thực rất kinh khủng.”

Nắm tay nàng siết chặt đến nỗi gần như bật máu.

Ngày mai, trong chén trà của hắn, ngoài Mông Hãn Dược, có lẽ nàng cần phải cho thêm một chút thuốc xổ nữa.

Không một ai được phép nói xấu món bánh trứng chiên nhân hẹ mà nàng yêu thích.

Tuyệt đối không một ai.

Thân là con dâu, nàng phải sớm tối đến thỉnh an Thái hậu.

Lúc thỉnh an, Thái hậu ngồi uy nghi trên cao, còn nàng thì ngồi phía dưới, gặm móng tay cho đỡ buồn.

Thái hậu khẽ hớt lớp bọt trà trong chén, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nàng.

“Hoàng hậu, ngươi mãi vẫn chưa có tin vui, cũng nên suy nghĩ đến việc chọn thêm phi tần cho hoàng thượng rồi đấy.”

Nàng ngơ ngác.

Nàng và Tạ Trầm mới thành thân được nửa tháng… còn chưa kịp cùng nhau mặn nồng sâu sắc, thảo luận những vấn đề triết học nhân sinh cơ bản.

Nàng lấy đâu ra con cái được chứ.

Thế nhưng, việc ứng phó với một bà mẹ chồng khó tính, giúp hoàng đế quản lý hậu cung, chăm sóc các tiểu thiếp cũng là một phần trách nhiệm của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nàng chỉ đành cúi đầu, nghiến răng kèn kẹt, rít ra từng chữ.

“Thái hậu dạy phải, thần thiếp xin lĩnh giáo.”

Vừa bước ra khỏi cung của Thái hậu, nàng lập tức thu lại nụ cười đoan trang, tao nhã thường ngày.

Tức đến nỗi nàng chỉ muốn nhảy dựng lên tại chỗ.

Nếu Thái hậu là cô mẫu ruột của nàng, liệu hôm nay nàng có phải chịu đựng nỗi uất ức này không.

Trong cung từng lưu truyền một câu nói thế này.

“Hoàng hậu có thể thay đổi, nhưng thái tử thì vẫn còn đó.”

Tiên đế đã từng lập đến ba vị hoàng hậu. Tạ Trầm chính là trưởng tử của ông.

Lý hoàng hậu sau khi sinh hạ Tạ Trầm thì không may băng huyết qua đời. Sau đó, cô mẫu của nàng được đưa vào cung.

Cô mẫu không có con, liền nhận Tạ Trầm làm con thừa tự và dốc lòng dạy dỗ.

Về sau, cô mẫu cũng qua đời. Lúc bấy giờ, thế lực của dòng họ Thẩm trong triều đang rất lớn mạnh, nên Thẩm quý phi thuận lợi được đưa lên ngôi vị hoàng hậu.

Nhưng Thẩm hoàng hậu lại có con trai ruột của mình – Dụ vương.

Bà ta đương nhiên muốn con trai mình trở thành thái tử.

Tạ Trầm sống dưới trướng bà ta, ba ngày thì gặp chuyện nhỏ, năm ngày thì gặp chuyện lớn.

Hôm thì tiêu chảy, hôm thì nổi mẩn ngứa khắp người.

Ấy vậy mà Tạ Trầm vẫn kiên cường sống sót đến tận năm mười lăm tuổi.

Khi đã lớn rồi thì khó bề ra tay hơn, Thẩm hoàng hậu đành chuyển hướng sang tính toán cho vị trí thái tử phi.

Tại một buổi yến tiệc trong cung, bà ta gọi cháu gái mình – Thẩm Tự Tự – đến trước mặt.

“Tự Tự nay đã lớn khôn rồi.”

Bà ta nở một nụ cười đầy từ ái, sau đó lại đột ngột chuyển chủ đề một cách gượng gạo.

“Ôi chao, thần thiếp bỗng nhớ ra, thái tử cũng đã đến tuổi thành thân rồi, không biết bệ hạ đã có dự tính gì chưa ạ.”

Tiên đế im lặng.

Ông xoa xoa đầu rồng chạm trổ trên tay vịn ghế, đoạn liếc mắt nhìn xuống phía dưới.

Tạ Trầm khi ấy đang cẩn thận bóc vỏ tôm cho nàng.

Không phải là kiểu thanh mai trúc mã gì cho cam.

Chỉ là mấy hôm trước, nàng và hắn đánh nhau một trận, tay nàng không may bị thương, hắn phải chuộc lỗi nên mới làm vậy thôi.

Tiên đế khẽ nhấc cằm, ra hiệu về phía hai người, cười đầy ẩn ý.

“Hai đứa trẻ này chơi với nhau cũng thật xứng đôi vừa lứa.”

Thẩm hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt lập tức xám ngoét.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 6: Chương 6



Tổ tiên nhà nàng vốn là những người đầu đội trời chân đạp đất, phò tá khai quốc hoàng đế dựng nên cơ đồ.

Sau khi bốn bể thái bình, tổ tiên lại học theo lối sống ẩn dật, không gây chuyện thị phi, lấy bốn chữ “chân chất thật thà” làm gia huấn, treo trang trọng giữa đại sảnh để con cháu ngày đêm tụng niệm.

Cho nên, nếu nói về thế lực vững chắc, thì không ai có thể bì kịp với gia tộc của nàng.

Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lạnh lùng bỏ lại một câu “Trẫm cưới ngươi cũng chỉ vì gia thế nhà ngươi mà thôi” rồi quay người bỏ đi.

Để lại một mình nàng đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hoài nghi cả nhân sinh.

Nàng rầu rĩ than thở.

“Hắn không yêu ta, sau này nhất định sẽ cưới thêm đủ loại phi tần, mỹ nữ.

Những cô tiểu thiếp đó, người nào cũng tính tình dịu dàng, nhan sắc xinh đẹp, dáng người lại thon thả… còn ta thì chỉ có mỗi gia thế là tốt, chẳng lẽ ta sẽ phải một mình cô đơn lạnh lẽo sống trong cung cấm này cả đời sao.”

Phụ thân nàng đáp.

“Không đâu con gái, con ăn khỏe, ngủ ngon, tâm trạng lại thoải mái, nhìn đời cũng thật rộng mở.”

Nàng nghẹn lời.

“Phụ thân… người bây giờ…”

Dù Tạ Trầm và Thẩm thái hậu bề ngoài tỏ ra hòa thuận nhưng trong lòng lại chẳng ưa gì nhau, sau khi đăng cơ, hắn vẫn tuân theo tổ chế, tôn bà ta lên làm Hoàng thái hậu.

Việc chọn phi, Tạ Trầm kiên quyết không chịu.

Thái hậu liền lấy cớ nhớ nhà, đưa Thẩm Tự Tự vào cung bầu bạn.

Ai mà chẳng biết bà ta đang ngấm ngầm tính toán điều gì.

Thẩm Tự Tự sau khi vào cung, ngoài việc sớm tối bầu bạn với Thái hậu, thời gian còn lại đều lang thang khắp nơi trong hoàng cung, mong mỏi có thể “tình cờ” gặp được Tạ Trầm.

Có một lần, nàng ta quả thực đã gặp được.

Khi ấy, nàng đang luyện Thái Cực quyền vào buổi sáng, còn Tạ Trầm thì như thường lệ, ngồi xổm bên hồ sen nói chuyện với đàn cá, tiện tay bắt được một con rùa đen đủi chạy chậm, xách lên ước chừng cân nặng.

“Cũng không tệ, nặng hơn trước rồi, sắp có thể hầm thành cao quy linh được rồi.”

Thẩm Tự Tự yểu điệu thướt tha bước tới.

“Hoàng đế biểu ca.”

Tạ Trầm sợ đến nỗi đánh rơi cả con rùa, quay đầu bỏ chạy mất dạng.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 7: Chương 7



Hôm đó trở về cung, hắn liền “đổ bệnh”.

Đương nhiên là giả vờ.

Nàng chỉ biết xấu hổ nói.

“Ngươi có cần phải làm quá đến vậy không.”

Hắn lại bày ra vẻ mặt đắc ý.

“Biết tự kiềm chế bản thân mới có lợi cho hòa khí trong mối quan hệ phu thê.”

Sau đó, hắn ngang nhiên nằm lì trong Phượng Nghi Cung của nàng, giả bệnh không chịu ra ngoài.

Để diễn cho tròn vai, hắn còn sai người chuyển hết tấu chương vào đây.

Mỗi ngày đều được người kiệu đến thượng triều, bộ dạng như sắp c.h.ế.t đến nơi, thở không ra hơi.

Về đến cung lại lập tức sai người đóng chặt cửa nẻo, bày bàn nhỏ ra để phê duyệt tấu chương.

Thẩm thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dẫn theo một đám thái y hùng hổ xông vào Phượng Nghi Cung.

Bà ta cười mà như không cười.

“Hoàng đế, ai gia nghe nói người bị bệnh, nên đặc biệt mang theo vài vị thái y đến thăm.”

Tạ Trầm đã sớm nghe được tin tức, chuẩn bị kỹ càng từ trước, co ro rúc người trong chăn, mắt trợn ngược, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Mau cho ai gia xem mạch.”

Một đám thái y lần lượt thay phiên nhau bắt mạch, không một ai có thể nói ra được là bệnh gì, chỉ có thể đồng loạt quỳ xuống đất, lắp bắp không thành lời.

Cuối cùng, Thái hậu tức giận đùng đùng bỏ đi, để lại một đám thái y già nua run rẩy tại chỗ.

Nàng gọi họ đứng dậy, còn sai Tiểu Thúy mang tiền ra thưởng.

Không một ai dám nhận.

Tất cả đều dập đầu lia lịa.

“Hoàng hậu nương nương, thánh thể của bệ hạ có bệnh, thần bọn thần ngu dốt… bọn thần vô cùng hoảng sợ…”

Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp y thuật của mình, đám thái y kỳ cựu này lại gặp phải một bệnh án làm lung lay cả danh tiếng.

Tạ Trầm run bần bật, bắt mạch mà không ra bệnh, quả thực là chưa từng thấy qua loại bệnh nào kỳ quặc đến như vậy.

Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Tạ Trầm đang run như cầy sấy trên giường, đoạn bình thản nói.

“Thật ra thì bệ hạ cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu.

Chỉ là hơi… khụ… thận có chút hư nhược mà thôi.”

Tạ Trầm nghe vậy lập tức ngừng run, đá phăng chiếc chăn bông, bật người dậy.

“Trẫm không có hư.”

Nàng nhún vai.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 8: Chương 8



“Các vị xem, chẳng phải là đã khỏe lại rồi đó sao.”

Đám thái y ngơ ngác nhìn nhau.

“À… cái này…”

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, nàng đóng chặt cửa lại.

Vừa quay người lại, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Lâm. Dao. Dao.”

Tạ Trầm nghiến răng, từng chữ từng chữ gọi tên nàng.

Nàng bất giác rùng mình, rụt cổ lại.

“Sao bình thường trẫm lại không nhận ra nhỉ, hóa ra nàng lại lo lắng cho trẫm đến như vậy cơ à.”

Hắn nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

“Hay là… chúng ta thử một chút xem sao.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời mọc rồi lại lặn, từ bầu trời trong xanh nắng đẹp cho đến đêm đen sao thưa vắng lặng.

Cuối cùng, nàng được Tạ Trầm ôm trọn vào lòng, toàn thân ê ẩm, mệt mỏi rã rời mà chìm vào giấc ngủ say.

Đây là lần đầu tiên nàng ngủ chập chờn đến vậy, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh giấc.

Tạ Trầm vẫn đang ngủ rất ngon bên cạnh.

Nàng ngồi dậy, ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt hắn.

Hàng mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường nét cằm góc cạnh, yết hầu nhô cao đầy nam tính.

Tất cả đều toát lên vẻ cao quý, quyền uy bẩm sinh của bậc đế vương.

Nhưng lúc này đây, hắn ngủ rất say, hơi thở đều đặn, hàng mi dài khẽ rung động, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, lại càng tăng thêm vài phần dịu dàng, quyến rũ.

Nàng đ.ấ.m cho hắn một cú.

Tên khốn kiếp này.

Nàng còn đang mệt muốn c.h.ế.t đi được, tại sao hắn lại có thể ngủ ngon như vậy chứ.

Tạ Trầm bị nàng đánh thức, vẫn còn đang ngái ngủ, kéo tay nàng lên hôn nhẹ một cái.

“Dao Dao, ngủ thêm một chút nữa đi.”

Nàng đá cho hắn một cái.

“Dậy mau. Ngươi mau cút ra khỏi cung của ta. Không được ở lì đây nữa.”

Tạ Trầm bắt đầu giả vờ điếc không nghe thấy gì.

Tên hoàng đế này, nằm ỳ trên giường vững như núi Thái Sơn, đẩy không nhúc nhích, đá cũng chẳng thèm động đậy.

Tức quá, nàng liền trèo qua người hắn, nhảy xuống giường, hét lớn ra ngoài.
 
Hoàng Đế Lắm Lời
Chương 9: Chương 9



“Ngươi không đi thì ta đi. Ta đi, được chưa. Tiểu Thúy. Mau truyền tin cho phụ thân ta, bảo người hôm nay cho người đến đón ta về.”

Lưng đau gối mỏi, nàng lết dép loẹt quẹt, váy áo thì vướng víu dưới chân, không cẩn thận liền vấp ngã, đập đầu vào khung cửa.

“Cốp.”

“Ối da.”

Trước khi đi, nàng nhất định phải tháo cái khung cửa đáng ghét này xuống mới được.

Thấy nàng đột ngột trở về, phụ mẫu vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng họ vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình chào đón.

Phụ thân ép nàng ngồi xuống bàn ăn.

“Con gái ngoan, có phải con ở trong cung chịu ấm ức gì không. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Trấn Quốc Công phủ mãi mãi là nhà của con.”

Mẫu thân thì luôn tay múc canh, gắp đồ ăn cho nàng.

“Ăn nhiều vào một chút, ngày mai muốn ăn gì nào. Mẫu thân sẽ bảo người làm cho con.”

Ấy thế mà sang đến ngày hôm sau, thái độ của họ liền thay đổi.

“Đừng có suốt ngày nằm ườn trong phòng nữa, có thời gian thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.”

“Nhà bếp còn cơm thừa đấy, đói thì tự mình xuống mà ăn.”

Đến ngày thứ ba, họ liền gói ghém nàng cùng với toàn bộ hành lý, nhét cả lên xe ngựa.

Nàng ngơ ngác hỏi.

“Không phải đã nói đây mãi mãi là nhà của con sao.”

Mẫu thân đóng sầm cửa xe lại.

“Nói vài câu khách sáo thôi, sao con lại tưởng thật được chứ.”
 
Back
Top Bottom