Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 267


Chương 267“Đây chính là nơi bí cảnh sắp xuất hiện sao?”

Mộ Thần tò mò hỏi.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Ừ.”

“Ta không thấy bí cảnh chỗ nào hết mà?”

Mộ Thần có hơi hoang mang.Hà Tĩnh Nguyệt cười giải thích: “Thiên Cơ Bí Cảnh không phải ở trên mặt đất, mà là từ trên trời hiện ra.”

Mộ Thần ngẩng đầu, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, mơ hồ như có thứ gì sắp phá tầng mây xuất hiện.Ánh mắt Diệp Thạch từ rất xa nhìn qua Mộ Thần.“Bạch thiếu đang nhìn ai vậy?”

Bạch Cẩm Nhạc đứng cạnh Diệp Thạch hỏi.Diệp Thạch không thoải mái thu liễm ánh mắt, rũ mắt nói: “Không ai cả.”

Bạch Cẩm Nhạc nhìn theo ánh mắt Diệp Thạch, thấy được Mộ Thần bên cạnh Hà Tĩnh Nguyệt.

Bạch Cẩm Nhạc chán ghét nhíu mày, thầm nghĩ chỉ là một tên quỷ xấu xí thôi có gì xinh đẹp đâu, ánh mắt Diệp Thạch đúng là lạ.Cảm nhận được ánh mắt từ Diệp Thạch, Mộ Thần từ đằng đó mỉm cười với Diệp Thạch.Nhận được nụ cười từ Mộ Thần, Diệp Thạch nhất thời cảm thấy an lòng hơn không ít.Mọi người chờ đợi một lúc lâu, một mảnh lục địa xuất hiện từ trên tầng mây, lộ ra một góc băng sơn.“Truyền tống thôi.”

Hà Hiền nói với đám người Hà Minh.Hà Minh gật đầu rồi phát động Truyền Tống Phù trên tay, trong lúc nhất thời, trên trăm người đồng thời phát động Truyền Tống Phù.Truyền Tống Phù trên tay Hà Minh cuốn theo cả đám người Mộ Thần và Hà Tĩnh Nguyệt truyền tống vào trong bí cảnh.Mấy ngàn người lục tục được truyền tống vào bí cảnh.Vừa tiến vào bí cảnh, một cỗ nguyên khí nồng đậm liền tụ vào trong thân thể Mộ Thần.Mộ Thần nhịn không được hít sâu một hơi.

Trước kia hắn tưởng rằng nguyên khí ở Trung Châu đã đủ nồng đậm rồi, không ngờ rằng, so với nguyên khí bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh thì đúng là gặp sư phụ!“Mọi người cẩn thận một chút, trong Thiên Cơ Bí Cảnh đúng là có vô số cơ duyên, nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều.

Mỗi lần bí cảnh mở ra, số người đi ra ngoài được chưa tới hai phần mười đâu.”

Hà Tĩnh Nguyệt mở miệng nhắc nhở.Mộ Thần nhẹ cong khóe miệng.

“Cẩn thận một chút”?

Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ cẩn thận là có thể tránh được.Mộ Thần từ từ nhắm hai mắt, hắn rốt cuộc đã tiến vào.

Từ giờ bắt đầu, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, dù những võ tôn bên ngoài kia có lợi hại đi nữa thì cũng không vào được nơi này.“Nguyên khí thật là nồng đậm, ở chỗ này, tốc độ chữa trị của ta sẽ nhanh hơn bên ngoài.”

Tháp Linh hưng phấn nói trong thức hải Mộ Thần.Minh văn trên người được Mộ Thần vận chuyển, cỗ nguyên khí nồng đậm thoáng chốc dũng mãnh tiến vào trong thân thể Mộ Thần, Mộ Thần chợt có một loại cảm giác mình đang trôi nổi trên những đám mây.“Nguyên khí nồng đậm ghê!

Thiên Cơ Bí Cảnh đúng là động thiên phúc địa mà, nếu có thể ở luôn chỗ này thì tốt rồi.”

Vương Dương nói.Hà Minh tức giận nói: “Thôi đi, đừng có nằm mộng.

Có thể ở chỗ này ba tháng đã không tồi rồi, ở đây có rất nhiều yêu thú, nếu thật sự vẫn luôn ở đây, không chừng lúc nào bị yêu thú ăn cũng không biết ấy.”

Một âm thanh đất rung núi chuyển bỗng truyền đến, Hà Tĩnh Nguyệt tản linh hồn lực ra ngoài, rồi lại nhanh chóng thu về.“Chạy mau, là bạo long!”

Hà Tĩnh Nguyệt thất kinh hét lên.Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo trong long.

Trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều yêu thú tồn tại, những yêu thú đó chẳng những thực lực mạnh hơn yêu thú đồng cấp bên ngoài, mà đều còn rất thích ăn thịt người.Mộ Thần nhẹ cong khóe miệng, đứng tại chỗ không hề động.Đám người Hà Tĩnh Nguyệt còn chưa chạy xa thì một mảnh khu vực này đã bị một cỗ uy áp khiếp người bao phủ, dưới cỗ uy áp này, những tu luyện giả thực lực thấp kém của trận pháp tháp căn bản mềm chân đi không được.Một con bạo long to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Mộ Thần ngẩng đầu, phát hiện con yêu thú này cũng có chút giống khủng long trên địa cầu.“Trần Mộc, ngươi đang làm gì?!!”

Hà Tĩnh Nguyệt hoảng hốt, chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy thân thể Trần Mộc nhờ Huyền Phù, bay tới trước mặt con bạo long lục cấp đỉnh.“Đừng động hắn, là hắn tìm…”

Chết.

Hà Minh tử còn chưa nói ra chữ đó thì nhìn thấy, Trần Mộc tùy ý đặt bàn tay tái nhợt của mình lên đỉnh đầu bạo long, ngay sau đó, con bạo long với thân thể như một ngọn núi bỗng dưng nổ thành trăm mảnh.

Một màn quỷ dị này làm mấy tu luyện giả trận pháp tháp nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.Hà Tĩnh Nguyệt mở to mắt, không dám tin nhìn điều này.

Ảo giác, là ảo giống sao?

Kỳ thật con bạo long lục cấp kia chỉ là ảo giác đúng không?Một con bạo long lục cấp đỉnh, sao lại, sao lại bị đánh chết đơn giản như vậy?Bị khiếp sợ không chỉ là đám người Hà Tĩnh Nguyệt, còn có đám người Hà Hiền bên ngoài bí cảnh.Tu luyện giả đến cấp bậc võ tôn đều có khả năng thông thiên triệt địa.

Những võ tôn bên ngoài đây tuy rằng không thể tiến vào bí cảnh, nhưng họ có thể thông qua việc khắc họa tên, nắm bắt được tất cả tình hình của người đó trong bí cảnh.Hiện tại hiện lên trước mặt Hà Hiền chính là hình ảnh Mộ Thần, người Hà Hiền chú ý không phải Trần Mộc, mà là Hà Tĩnh Nguyệt, nhưng bởi vì Hà Tĩnh Nguyệt và Mộ Thần cách nhau quá gần, nên hình ảnh về Mộ Thần cũng bị phóng ra.“Miểu sát một con yêu thú cấp bậc võ hoàng, đây tuyệt đối không phải chuyện võ hoàng có thể làm được.

Không nghĩ tới trận pháp tháp của Hà huynh ngươi lại ẩn dấu một tu luyện giả võ tông.”

“Hà huynh, trận pháp tháp các ngươi giấu diếm ghê thật, chuyện có một tu luyện giả võ tông cũng giấu nghẹn không nói.”

“Người này là ai vậy Hà huynh?

Không thể tin được, trận pháp tháp các ngươi đúng là nơi tàng long ngọa hổ.”

Hà Hiền được mọi người chung quanh khích lệ khiến cho đầu óc choáng vang.

Cũng không phải là ông giấu nghẹn không nói, mà là ngay cả chính bản thân ông cũng căn bản không biết có được không?

Trần Mộc đến tột cùng là ai, tại sao lại có thực lực cao thâm đến thế?“Trần Mộc hắn…”

Hà Tĩnh Nguyệt che miệng, không dám tin nhìn bóng dáng Trần Mộc.Hà Minh hoảng sợ thất sắc nhìn bóng dáng Trần Mộc, sắc mặt xanh trắng không thôi.Mạnh Tinh Nhi cắn môi, vẻ mặt âm tình bất định nhìn Trần Mộc.

Nàng đã sớm biết Trần Mộc lợi hại, nhưng lại không biết hắn lợi hại tới mức này.

Mạnh Tinh Nhi cắn cắn môi, thầm nghĩ, thực lực Trần Mộc mạnh như thế, dù diện mạo xấu xí ma chê quỷ hờn thì có là gì.Vô số con ong màu hoàng kim từ trên người Mộ Thần bay ra.“Thôn Thiên Phong!”

Bên ngoài bí cảnh, Hà Hiền kinh hô một tiếng.Mấy ngàn con từ trên người Mộ Thần bay tới thi thể yêu thú, trong chốc lát đã bị gặm sạch sẽ.Tháp Linh trong thức hải Mộ Thần náo loạn một trận.“Chỉ là một đám ong trùng chưa khai trí mà cũng dám đoạt nguyên thạch với ta!”

“Tháp chủ đại nhân, ngươi nuôi mấy con ong trùng bại gia này làm gì, đúng là đốt nguyên thạch mà.”

“Tháp chủ đại nhân, ngươi nên sớm thả đám ong kia ra, để tụi nó ăn yêu thú thì tốt rồi, cần gì phải dùng tới nguyên thạch chứ.”

“Nếu như ngươi có nguyên thạch thì cũng thôi, nhưng ngươi rõ ràng là người nghèo, lại muốn phùng má giả làm người mập.

Tháp chủ đại nhân, ngươi muốn ta nói ngươi như thế nào mới được đây.”

“Ngươi có thể khống chế Thôn Thiên Phong không?”

Mộ Thần đánh gãy lời oán giận của Tháp Linh, hỏi Tháp Linh trong thức hải.Tháp Linh không cam tâm nói: “Có thể.”

“Vậy thì tốt rồi, bọn nó giao cho ngươi khống chế.”

Mộ Thần nói.Tuy rằng linh hồn lực của Mộ Thần khác hẳn người thường, nhưng cũng không thể tiêu hao chỉ để điều khiển hơn vạn con Thôn Thiên Phong, thế nhưng nếu có Tháp Linh, vậy thì chuyện đó không có liên quan tới hắn.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn đàn Thôn Thiên Phong vờn quanh Mộ Thần, cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại.

Loại thượng cổ dị trùng như Thôn Thiên Phong tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện liên tiếp, Trần Mộc và Bạch Diên Tinh nhất định có quan hệ với nhau.“Trần Mộc, ngươi thật lợi hại!”

Cuối cùng cũng thanh tỉnh, Vương Dương đi lại đây.Đang đưa lưng về phía mọi người, Mộ Thần chậm rãi xoay người lại, “A!”

Mạnh Tinh Nhi nhịn không được phát ra một tiếng kinh hãi.Một gương mặt tuấn lãng bất phàm đập vào mắt mọi người.

Dung mạo của Mộ Thần ở trong Trung Châu nơi mà mỹ nam như mây thì chỉ được đánh giá là hơn trung bình, nhưng cả người khí độ tao nhã lại không có ai so sánh được.“Ngươi không phải là Trần Mộc?”

Cổ Nguyệt Nhi sửng sốt hỏi.“Tại sao ta lại không phải?”

Mộ Thần cười nói.“Thì ra diện mạo của ngươi là thế này.”

Cổ Nguyệt Nhi lẩm bẩm.“Ngươi là ai, ngươi với Bạch Diên Tinh có quan hệ gì?

Ngươi có phải là gian tế do Bạch gia xếp vào trận pháp tháp chúng ta không?”

Hà Minh thẳng mặt hỏi Mộ Thần.Mộ Thần vươn tay, Hà Minh còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Mộ Thần đã nắm lấy cổ Hà Minh, “Tiểu bạch kiểm, ta nhịn ngươi đã lâu rồi, ngươi chỉ là một võ hoàng tứ tinh, trong bí cảnh này không biết có bao nhiêu người có thể giết chết ngươi đâu, ngươi có gì để đắc ý mà cũng dám ở trước mặt bản tông làm bộ làm tịch?

Người Hà Hiền tốn sức lực bồi dưỡng ra không ngờ lại ngu xuẩn như vậy.”

Hà Minh trừng lớn mắt, nguyên lực toàn thân không đề được dù chỉ một tia, một cảm giác vô lực trước nay chưa có quanh quẩn tại trong lòng Hà Minh.“Xin thủ hạ lưu tình.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được nói.Mộ Thần liếc nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, vươn tay ở trước ngực Hà Minh đẩy một cái, Hà Minh tức khắc bay ra ngoài, ngã một phát thật mạnh trên mặt đất.Hà Tĩnh Nguyệt khẩn trương nhìn Mộ Thần.

Bản tông?

Trước khi Hà Tĩnh Nguyệt vào bí cảnh đã sớm nghe nói trong những người tiến vào bí cảnh lần này có võ tông.

Thế nhưng Hà Tĩnh Nguyệt không bao giờ nghĩ tới trong đội ngũ của mình lại có một võ tông.

Hành trình bí cảnh lần này quả nhiên là tàng long ngọa hổ.“Ngươi thật sự là Trần Mộc?”

Hà Tĩnh Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.“Cũng xem như vậy.”

Mộ Thần gật đầu nói.“Tại sao ngươi phải dịch dung thành bộ dáng kia?”

Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu.Trên mặt Mộ Thần hiện lên ý cười ấm áp, nghiêng đầu nói: “Vị hôn thê của ta lo ta trêu hoa ghẹo nguyệt, vì muốn y an tâm, ta liền dịch dung thành như vầy.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhất thời có loại cảm giác vớ vẩn.

Sợ vị hôn thê lo lắng nên liền biến thành bộ dáng ma quỷ kia?Sắc mặt Mạnh Tinh Nhi xanh trắng đan xen.

Nàng đang suy nghĩ là nàng có nên tiếp nhận Trần Mộc hay không.

Nàng đúng là suy nghĩ nhiều, Trần Mộc căn bản chướng mắt nàng, người ta biến thành bộ dáng kia chính là vì phòng ngừa mấy người như mình dán lên.“Giả thần giả quỷ”, Hà Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, tại sao ngày đó Tưởng Phong lại đột nhiên ra tay với Mộ Thần.“Ngươi đến tột cùng là ai?

Trần Mộc hẳn không phải là tên thật của ngươi.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Mộ Thần chậm rãi cong khóe miệng.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta chỉ cười Hà tiểu thư, ngươi tìm ta hơn nửa năm, bây giờ ta đang ở trước mặt ngươi, thế mà ngươi lại nhận không ra.”

Mộ Thần cười nói.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Ta tìm ngươi hơn nửa năm á?”

Hà Tĩnh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh hãi nói: “Mộ Thần?

Ngươi là Mộ Thần!”

Trần Mộc, hai chữ “Trần Mộc” đảo lại không phải chính là “Mộ Thần” sao?* 慕辰: Mộ Thần (Mu Chen) và 陳沐: Trần Mộc (Chen Mu)Mộ Thần có thiên phú kiệt xuất, tư chất học thuật siêu phàm nhập thánh.Mộ Thần có chiến lực kinh người, dù là võ hoàng sơ cấp thì võ hoàng cửu tinh cũng không phải đối thủ.Mộ Thần biết luyện đan, biết trận pháp, biết phù chú, biết minh văn, biết luyện khí, còn biết nấu cơm.

Nói chung Mộ Thần không gì không làm được…Mộ Thần đạo đức tốt, kiên cường, cứu vạn người trong tình trạng nước lửa, được vạn người kính ngưỡng.

Vả lại còn có tình cảm kiên trinh bất khuất, chỉ thích một mình Thạch Đầu.Mộ Thần là tình nhân tốt nhất trong khắp thiên hạ, Mộ Thần thích nhất là nấu cơm cho Thạch Đầu, Thạch Đầu muốn ăn cái gì, Mộ Thần đều làm cho, Mộ Thần làm cơm ăn rất ngon.Hà Tĩnh Nguyệt mở to mắt, không phải là Bạch Diên Tinh có chứng vọng tưởng, mà là, thực, sự, có, người, như, vậy!

Không ngờ là thực sự lại có một cao thủ thích nấu cơm.Hà Tĩnh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy, không bao giờ có thiên tài cao thủ nào sẽ “hiền lành” như vậy.Trong nháy mắt đó Hà Tĩnh Nguyệt nghĩ tới rất nhiều, rằng tại sao Bạch Diên Tinh là người Bạch gia, lại thường hay chạy tới trận pháp tháp.Và tại sao lúc phá trận pháp bí cảnh giúp Ô Phượng, Bạch Diên Tinh lại kêu nàng theo.

Người Bạch Diên Tinh muốn mang theo căn bản không phải là nàng, nàng chỉ là một tấm gỗ được người ta nhân tiện mang theo thôi.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 268


Chương 268Trong bí cảnh.“Yêu thú?

Yêu thú gì?”

Hà Tĩnh Nguyệt tản linh hồn lực ra ngoài, tiếp đó biến sắc, bốn phương tám hướng đều có yêu thú đang chạy tới đây.“Thú triều!”

Chết tiệt, bọn họ chỉ vừa mới tới mà đã liên tiếp gặp phải chuyện xui xẻo.Lần vào trước cũng có người trong ngày đầu tiên vừa truyền tống vào đã gặp phải thú triều, bình thường dưới loại tình huống này đều hữu tử vô sinh, vận khí của bọn họ kém như vậy sao?Phản ứng đầu tiên của Hà Tĩnh Nguyệt sau khi biết có thú triều chính là chạy trốn, thế nhưng lại không biết phải chạy đi đâu.Hà Tĩnh Nguyệt xin giúp đỡ nhìn qua Mộ Thần, thấy Mộ Thần thản nhiên cười, trong mắt có mấy phần điên cuồng.Đột nhiên có một con hổ màu xanh nhảy lên đầu vai Mộ Thần, con hổ màu xanh đó vừa xuất hiện, Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy độ ấm quanh mình cao hơn vài phần.“Tiểu bạch kiểm, ngươi rốt cục cũng thả bản tôn ra ngoài chơi, ngươi khiến bản tôn nghẹn ra bệnh rồi đây này.”

Con hổ xanh lên mặt cụ non nói.“Không phải giờ đã thả ngươi ra rồi sao?”

Mộ Thần lạnh nhạt nói.“Ồ, có khí tức yêu thú.

Tiểu bạch kiểm, những con yêu thú đó đều là đến ăn ngươi, ngươi da mỏng thịt non như thế, nhất định là rất hợp khẩu vị yêu thú.”

Con hổ xanh đắc ý nói.Mộ Thần tâm niệm vừa động, con hổ màu xanh lập tức tản ra thành hàng vạn hàng nghìn mảnh, nhập vào trong đàn yêu thú.“Hỗn đản!

Đã không chào hỏi một tiếng mà còn dám điều khiển bản tôn, bản tôn muốn thiêu chết ngươi!”

Tiếng gầm gừ của con hổ vang lên bên tai Mộ Thần.Tiếng yêu thú kêu thảm thiết xâm nhập vào trong tai Mộ Thần, thanh âm quen thuộc này khiến Mộ Thần nhớ tới đoạn thời gian cùng Diệp Thạch kề vai chiến đấu ở Huyền Phong đế quốc, trên mặt không khỏi say mê.Mộ Thần híp mắt, khi đến Trung Châu, vì kiêng kị những lão gia võ tôn kia đánh chủ ý tới hắn, hắn đã thật lâu không có vui vẻ ra tay.Một con Thôn Thiên Phong bay tới thả một khối yêu hạch, Tháp Linh lặng yên không một tiếng động thu yêu hạch do con Thôn Thiên Phong đó đưa tới.Hà Tĩnh Nguyệt cũng từng gặp qua Thôn Thiên Phong do Diệp Thạch tự dưỡng, quả nhiên là lợi hại, nhưng lại thật không ngờ Thôn Thiên Phong do Mộ Thần tự dưỡng lại càng cường đại, càng hung tàn hơn đám của Diệp Thạch.Cho dù thực lực bản thân Mộ Thần không ra làm sao, nhưng chỉ cần dựa vào đàn Thôn Thiên Phong này, hắn cũng có thể đại sát tứ phương.Có rất nhiều rất nhiều yêu hạch được đưa tới, Hà Tĩnh Nguyệt có chút hâm mộ nhìn Mộ Thần, cộng lại số yêu hạch đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, dù cho tiếp theo Mộ Thần không thu hoạch được gì, thì cũng coi như chuyến đi này đã không tệ.Hà Tĩnh Nguyệt phóng ra linh hồn lực, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh bay đầy trời, con ong vàng kim theo gió bay múa, đám yêu thú vốn làm người ta nghe tin đã sợ mất mật lại bị giết không còn bao nhiêu, rõ ràng có nhiều yêu thú như vậy, lại căn bản không tới phiên nàng ra tay.Con hổ xanh về lại trên bả vai Mộ Thần, “Tiểu bạch kiểm, bản tôn chỉ vừa ra tay là đám yêu thú kia đã chạy trối chết.”

“Ngươi hẳn nên xử lý bọn nó, yêu hạch chính là thứ tốt.”

Mộ Thần lạnh nhạt nói.Con hổ xanh gãi gãi cổ, nói: “Yêu hạch có gì tốt?

Đúng là gia hỏa không có phẩm vị.”

Con hổ xanh chợt duỗi đầu đến trước mặt Hà Tĩnh Nguyệt, “Nha đầu, có gì ăn ngon không?”

Hà Tĩnh Nguyệt cắn môi, vươn tay lấy ra một khối Tinh Hỏa Tủy.Con hổ xanh một hơi nuốt xuống thứ trên tay Hà Tĩnh Nguyệt, “Không tồi, không tồi, đây mới là thứ tốt.”… …Bên ngoài bí cảnh.Ô Phượng nhìn con hổ màu xanh trên vai Mộ Thần, nhất thời hận đến nghiến rang.

Tuy rằng nàng đã sớm nghi ngờ Mộ Thần lấy dị hỏa đi rồi, nhưng lúc này đây thấy suy đoán được chứng thật, nàng vẫn có một loại xúc động muốn giết người.Dị hỏa bị Mộ Thần lấy đi, như vậy hơn phân nửa Âm Linh Tinh đã về Bạch Thần Tinh, bởi vì với thực lực Mộ Thần thì vẫn chưa dùng được thứ kia.Hà Hiền siết chặt tay, yêu thú như thủy triều tràn tới, Thôn Thiên Phong màu hoàng kim như châu chấu bay qua, gặp phải yêu thú, trong khoảnh khắc sẽ bị Thôn Thiên Phong hút khô máu, uy danh Thôn Thiên Phong thượng cổ quả nhiên hiển hách, quả thực đáng sợ.Ngọn lửa màu xanh hóa thân thành một con hổ lớn, những nơi nó đi qua, yêu thú lập tức bị đốt thành tro.“Kỳ quái thật, ngọn lửa kia sao lại nhìn không giống Thanh Như Hiểu Thiên lắm?”

Ô Phượng nhịn không được nói thầm.

Dị hỏa trên tay Mộ Thần tựa hồ có uy lực lớn hơn Thanh Như Hiểu Thiên.“Đúng là Thanh Như Hiểu Thiên, nhưng đã dung hợp thêm Thanh Minh Diễm.”

Bạch Thần Tinh nói.Ô Phượng nhịn không được mà run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ vận khí Mộ Thần thật tốt, có được Thanh Minh Diễm, còn có thêm cả Thanh Như Hiểu Thiên.Bạch Thần Tinh nhìn quầng sáng trước mắt, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.Ô Phượng nhìn hình ảnh trong quầng sáng, có chút thương hại liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh, Diệp Thạch vậy mà lại gặp phải Trang Cẩn và Trang Du.Trang Cẩn là một nhân vật nổi tiếng gần đây, người này rất điệu thấp, thực lực lại không hề yếu, bên cạnh người này có năm vị cao thủ trẻ tuổi, mỗi một vị đều khó đối phó.Diệp Thạch và Bạch gia đi chung với nhau, thiếu niên Bạch gia vừa nhìn thấy Trang Du và Trang Cẩn thì trên mặt hiện lên vẻ đề phòng.“Ngươi chính là Bạch Diên Tinh?”

Mộ Dung Phong tràn đầy ghét bỏ đánh giá Diệp Thạch.Mộ Dung Phong làm thế nào cũng không hiểu nổi, diện mạo Diệp Thạch bình thường không có gì đặc biệt, vậy mà cậu em vợ diện mạo thanh lệ thoát tục của mình lại bị người này đào góc tường, số mệnh tan hết.Diệp Thạch nhíu mày: “Đúng thì thế nào?”

“Nghe nói lúc ngươi ở ngoài thành từng đào góc tường em vợ ta, đoạt cơ duyên của em vợ ta, còn thường xuyên khi dễ em vợ ta?”

Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm Diệp Thạch, sắc mặc không tốt lắm.Diệp Thạch đen mặt, giận đến mức tận cùng.

Diệp Thạch mỉm cười ngọt ngào nói: “Em vợ của ngươi?

Ý ngươi là tên Trang Du tiện nhân ai cũng có thể lấy làm chồng này sao?”

Khi dễ Trang Du?

Rõ ràng là Trang Du luôn tìm y gây phiền toái, vậy mà bây giờ Trang Du còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước.Mộ Dung Phong biến sắc, giọng nói vô cùng lạnh: “Ngươi nói gì!”

Tên hỗn đản Diệp Thạch này lại còn nói Trang Du ai cũng có thể lấy làm chồng.Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi ân cần xuất đầu cho Trang Du như thế, có phải là cũng có một chân với Trang Du không?

Nghe nói năm người các ngươi đều là nam nhân của Trang Cẩn, mà Trang Cẩn chỉ có một, các ngươi lại có tới năm, hẳn là buổi tối không đủ phân phối phải không, vừa lúc hiện tại có thêm một, tuy rằng hai với năm vẫn có chút không đủ chia, nhưng so với năm người với một người thì tốt hơn đó nha!”

Trang Cẩn như bị trúng một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, đám người Mộ Dung Phong nhìn thấy sắc mặt Trang Cẩn như thế, cả đám oán hận nhìn Diệp Thạch.“Ngươi thật vô sỉ!”

Trang Cẩn tràn đầy phẫn nộ chỉ vào Diệp Thạch.Tuy rằng Trang Cẩn cũng là trưởng thành ở nơi nguyên khí thấp kém, nhưng do “sinh ra” đã nổi bật, tư chất kiệt xuất, vẫn luôn đều được bồi dưỡng trọng điểm, lại được thiên tài ngoại thành phủng trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị người khác chế nhạo tới như thế.Diệp Thạch cố gắng châm chọc đám Trang Cẩn, căm giận nói: “Ta vô sỉ á?

Nói tới vô sỉ thì cũng là ngươi vô sỉ.

Ngươi chẳng lẽ không thân mật với cả năm người sao?

Chẳng lẽ chưa từng cảm thấy lực bất tòng tâm khi một người đối với năm người?

Hoặc là, ngươi cảm thấy một mình ngươi dư dả ứng phó với cả năm?

Vậy ngươi đúng là có thiên phú dị bẩm, trời sinh đã là đồ đê tiện.”

Bên ngoài bí cảnh, biểu tình trên mặt Ô Phượng cực kỳ phức tạp, miệng Bạch Diên Tinh thật sự là rất độc.Chung quanh có mấy võ tôn đang xem cuộc chiến, nghe thấy lời Bạch Diên Tinh nói, biểu tình ai cũng quỷ dị.Ô Phượng nhìn qua thử hai vị võ tôn của Mệnh Tộc, thấy bọn họ mặt trầm như nước, biểu tình dữ tợn đáng sợ.Bạch Thần Tinh siết chặt tay, biểu tình trên mặt vừa là lo lắng, vừa là hết giận.Trang Du cắn môi, trong lòng bỗng dưng có vài suy nghĩ.Khoảng thời gian hắn trở về Mệnh Tộc, thái độ người Mệnh Tộc đối với hắn rất lãnh đạm, tuy rằng chưa từng bạc đãi hắn, nhưng đó cũng là do nhìn vào mặt mũi Trang Cẩn mà thôi, yêu cầu của Mệnh Tộc với hắn chính là không liên lụy tới Trang Cẩn.Mệnh Tộc đối xử khác với Trang Cẩn, những trưởng bối đó đối với hắn thì lạnh lùng thản nhiên, nhưng đối với Trang Cẩn thì ngươi cần ngươi cứ lấy, còn năm nam nhân của Trang Cẩn cũng che chở cho hắn từng li từng tí.Tuy rằng Trang Du không hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng cũng nhịn không được cơn ghen tị, giờ phút này nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Trang Du suy nghĩ có chút miên man, nếu, nếu anh trai chia cho mình hai người…Trong bí cảnh.Trang Cẩn giơ tay lên, thẹn quá thành giận nhào qua Diệp Thạch.Diệp Thạch không chịu yếu thế tiến lên đón, hai người đánh thành một đoàn.Đám người Mộ Dung Phong vốn định hỗ trợ, nhưng hiện tại Trang Cẩn đã tự mình ra tay, bọn họ cũng không muốn đánh mất mặt mũi của Trang Cẩn.Trang Cẩn và Diệp Thạch đều là võ hoàng bát tinh, nhưng thực lực chiến đấu lại khác nhau như trời và đất, thực lực Trang Cẩn là dựa vào một đường kỳ ngộ thúc lên, ngày thường gặp được khó khăn đều do năm vị hộ hoa sứ giả ra tay giải quyết, căn bản không cần hắn quan tâm.Mà Diệp Thạch một đường tu luyện tới nay từng đánh nhau không ít, võ tông chết trên tay y cũng có vài người, vì thế không bao lâu sau, Trang Cẩn liền ở thế hạ phong.Diệp Thạch đá một cước vào giữa bụng Trang Cẩn, Trang Cẩn lập tức ôm bụng lui về phía sau.Diệp Thạch nhìn dung nhan thống khổ của Trang Cẩn, nhíu mày nói, “Ngươi sao yếu thế!”

Bị đá một cước đã dùng vẻ mặt sắp chết rồi, đúng là không dùng được.Trang Cẩn ngẩng đầu, tràn đầy cừu hận nhìn Diệp Thạch.Diệp Thạch bĩu môi, vô tội nói: “Không phải là ngươi đang mang thai đấy chứ?

Nam nhân của ngươi nhiều như vậy, ngươi có biết là của người nào không đấy?”

Trang Cẩn nghiến răng nghiến lợi trừng Diệp Thạch, Diệp Thạch có chút vô tội chớp mắt nhìn Trang Cẩn, “Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi nhìn đứa con trong bụng ngươi đi, không phải là con ta đâu mà nhìn.”

Ô Cẩm Tước nhịn không được bật cười, thấy mấy nam nhân của Trang Cẩn nhìn qua, Ô Cẩm Tước có hơi mất tự nhiên thu liễm nụ cười trên mặt.Vừa tiến vào bí cảnh không lâu, người Ô gia liền cùng người Bạch gia hợp lại, quan hệ của hai nhà không tồi, liền cùng nhau hành động.Ô Cẩm Tước nhìn Diệp Thạch, nhịn không được lắc đầu trong lòng, Diệp Thạch này nói đúng là quá lợi hại, thế nhưng địch mạnh ta yếu, Diệp Thạch đắc tội với người ta như vậy thật sự tốt sao?“Bạch thiếu gia đúng là lợi hại, ta tới khiêu chiến với ngươi.”

Mộ Dung Phong lạnh lùng nói.“Võ tông!”

Ô Cẩm Tước cảm nhận khí thế Mộ Dung Phong phát ra, hoảng sợ nói.Trên mặt Diệp Thạch cũng hiện lên một chút ngưng trọng, y cũng từng giết võ tông, nhưng những võ tông đó căn bản không bằng võ tông có kế thừa Linh Tháp.Ô Cẩm Tước nhíu mày, đi lên phía trước nói: “Vị tiền bối này, ngươi dùng tu vi võ tông đi khi dễ một hậu bối, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?”

Ô Cẩm Tước nhấn mạnh hai chữ “tiền bối” một chút, nếu như đối phương muốn mặt mũi thì không nên lấy mạnh khi yếu như vậy.“Ta vốn cũng không muốn chấp nhặt với y, thế nhưng y lại làm hại A Cẩn bị thương.”

Trên mặt Mộ Dung Phong hiện lên vẻ tức giận, “Nha đầu, thức thời thì ngươi tránh ra đi, nếu không, ta ngay cả ngươi cũng thu thập chung.”

Sắc mặt Ô Cẩm Tước nhất thời xanh trắng một trận.Diệp Thạch không để tâm nói: “Ô tiểu thư, ngươi đi qua một bên đứng đi, xem ta thu thập tên tiểu bạch kiểm này.”

Ô Cẩm Tước: “…”

Ô Cẩm Tước run rẩy khóe miệng, âm thầm nghĩ, tên Bạch Diên Tinh này không phải là não tàn chứ?Diệp Thạch cắn chặt răng, không phải là y không nguyện ý thoái nhượng, mà là, nếu bọn Trang Du đã tìm tới cửa, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha y, Cùng với việc phục thấp làm nhỏ, bị người ta nhạo báng, còn không bằng kiêu ngạo thêm một chút, dù sao tên Mộ Dung Phong kia là xuất đầu cho Trang Du.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 269


Chương 269Mộ Du Phong thấy ánh mắt Diệp Thạch lạnh lùng nhìn gã, nhất thời chiến ý dạt dào, trong lòng có một cỗ tức giận.Từ khi Mộ Dung Phong xuất đạo đến bây giờ, còn chưa từng có người khinh thị gã như vậy.Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng, nhào tới giao chiến cùng Diệp Thạch.Biết Mộ Dung Phong là một võ tông thân thủ không tầm thường, Diệp Thạch vừa lên đã sử dụng Luyện Trận Nhập Thể.Cấp bậc của Mộ Dung Phong và Diệp Thạch kém nhau quá lớn, công kích của Diệp Thạch đều bị Mộ Dung Phong chắn xuống.Công kích của Diệp Thạch tuy rằng không có hiệu quả, nhưng thực lực Diệp Thạch cũng không thể khinh thường, trong nhất thời Mộ Dung Phong cũng không làm gì được Diệp Thạch.Mộ Dung Phong liên tiếp xuất ra bốn năm loại sát chiêu, vẫn không thể nào đánh bại Diệp Thạch.Cấp bậc Diệp Thạch tuy rằng chỉ ở võ hoàng bát tinh, nhưng tố chất thân thể đã tới võ tông, trên người y còn có vài kiện pháp khí hộ thân do Bạch Thần Tinh đưa cho, công kích của Mộ Dung Phong đều bị pháp khí chắn xuống.Ngoài bí cảnh, sắc mặt Bạch Thần Tinh âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí.Ô Phượng đang đứng ở bên cạnh Bạch Thần Tinh chỉ cảm thấy một hơi lạnh thấu xương đánh tới.“Hỗn đản!”

Bạch Thần Tinh mắng với ngữ khí không tốt.Ô Phượng nhíu mày, tên Mộ Dung Phong kia đúng là không biết xấu hổ, một võ tông mà lại ra tay với một võ hoàng.“A Phong, ngươi được không vậy?

Chỉ là một võ hoàng mà thôi, ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào?

Ngươi không được thì nói, không bằng đến lượt ta?”

Giang Triệu Lâm có chút không kiên nhẫn nói.Trong năm tiểu công của Trang Cẩn: Mộ Dung Phong biết trận pháp, Mộ Dung Vũ biết phù chú, Thạch Kinh Thiên biết minh văn, Tằng Mặc biết trận pháp, Giang Triệu Lâm biết luyện khí.

Trong đó Mộ Dung Phong và Giang Triệu Lâm đều có thực lực cực mạnh, đều là võ tông.Sắc mặt Mộ Dung Phong nhất thời tối sầm lại, “Không cần ngươi nhiều chuyện.”

Năm tiểu công của Trang Cẩn tuy rằng đại đa số thời điểm đều cùng chung chí tuyến với nhau, nhưng dù sao mỗi người đều có dục vọng độc chiếm, huống chi trong bốn năm thiên tài này, có quan hệ giữa vài người không phải là hoàn toàn không có mâu thuẫn, tranh giành tình nhân là chuyện thường có.Diệp Thạch sắc bén cảm giác được sau khi Giang Triệu Lâm lời ra khỏi miệng, thế công của Mộ Dung Phong đột nhiên trở nên sắc bén hơn, dốc toàn bộ lực lượng phóng ra uy áp võ tông.Khi Diệp Thạch ở Bạch gia, Bạch Thần Tinh thường xuyên bồi luyện với y, đã sớm thích ứng với những đối thủ mạnh hơn y, Mộ Dung Phong phóng ra uy áp võ tông đủ để áp những võ hoàng khác, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới Diệp Thạch.Mộ Dung Phong có tu vi võ tông, Diệp Thạch tuy rằng chỉ là võ hoàng, thực lực lại có thể sánh vai với võ tông, trận đại chiến của hai người bắn linh quang kình khí ra bốn phía, đất rung núi chuyển.Mộ Dung Phong thấy Diệp Thạch càng ngày càng mạnh mẽ, không có chút bộ dáng thoái nhượng nào, mặt không khỏi có chút nóng.Liếc thấy trên mặt Giang Triệu Lâm như có như không vẻ trào phúng, Mộ Dung Phong không còn kiên nhẫn nữa.Mộ Dung Phong đột nhiên lấy ra Linh Tháp của mình, ném qua phía Diệp Thạch.Bên ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy một màn như vậy, nhất thời khóe mắt muốn nứt ra.

Diệp Thạch chỉ là tu vi võ hoàng, làm sao có thể tránh nổi pháp khí bát cấp!

Không ngờ Mộ Dung Phong lại dùng pháp khí bát cấp để đối phó Diệp Thạch, đúng là quá đáng!Bên trong bí cảnh.Diệp Thạch mắt mở trừng trừng nhìn pháp khí bay tới người mình, y cảm thấy như có một ngọn núi đang đè lên mình, trong lòng điên cuồng kêu gào phải chạy trốn, nhưng thân thể lại như bị giam cầm, không động đậy sẽ bị đập chết, trong lòng Diệp Thạch dâng lên một cỗ khủng hoảng trước nay chưa từng có.“Bạch thiếu!!”

Mọi người Bạch gia kinh hô.Bạch Cẩm Nhạc nhìn Linh Tháp đang rơi xuống, trên mặt kinh hoàng, nhưng trong lòng nhịn không được có hơi mừng thầm.“Vô liêm sỉ!

Ngươi muốn chết!”

Một tiếng rống giận bao hàm sát ý vang lên bên tai mọi người, những người có thực lực yếu chỉ cảm thấy trái tim rung động, cơ hồ không khống chế được mà hộc ra một búng máu.“OANH” Tiếng đánh kịch liệt truyền tới, Linh Tháp do Mộ Dung Phong lấy ra bị Linh Tháp của Mộ Thần đụng bay ra ngoài.Diệp Thạch cảm thấy áp lực trên thân thể nhẹ hơn, uy áp giam cầm y vừa rồi trong chốc lát đã tan thành mây khói.Một bàn tay lửa khổng lồ đập tới Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong bị một chưởng đánh liên tục lui về phía sau, hộc máu không ngừng.Mộ Thần lần thứ hai xuống tay, một chưởng dị hỏa kia lại làm cho đám người Giang Triệu Lâm liên thủ chắn lại.Vẻ mặt Mộ Thần giận dữ xuất hiện bên người Diệp Thạch.Ngọn lửa lượn lờ quanh thân Mộ Thần, hai mắt đỏ sậm, cả người lộ ra cỗ khí tức người lạ chớ gần.Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần xuất hiện, theo bản năng thở ra một hơi.Linh Tháp của Mộ Thần đánh bay Linh Tháp của Mộ Dung Phong xong, lại quay về bên người Mộ Thần.Tháp Linh có chút tiếc nuối truyền âm với Mộ Thần: “Linh Tháp đã nhận chủ, chỉ khi chủ nhân chết thì ta mới được ăn nó.”

Trang Cẩn nhìn Linh Tháp lượn vòng trên đầu Mộ Thần, trong mắt là nồng đậm kinh ngạc, “Làm sao ngươi cũng có Linh Tháp…”

Linh Tháp của người này không giống Linh Tháp của năm người Mộ Dung Phong.“Mộ Thần?!!”

Trang Du kinh ngạc thốt lên.“Hắn là Mộ Thần?

Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm?”

Trang Cẩn oán giận nhìn Trang Du.Trong tộc mưu đồ Linh Tháp đã lâu, tìm kiếm năm người đồng thời kế thừa Linh Tháp chỉ là hạ sách do trong tộc không còn cách nào mới nghĩ ra được, Trang Cẩn thế nào cũng không nghĩ tới lại thật sự có người một mình thông hiểu năm môn học thuật, còn kế thừa Linh Tháp.Trang Du cắn môi, chuyện Mộ Thần hắn có nói, nhưng mà mọi người đều không để trong lòng.Khi Trang Du và Lục Nghiêu rời khỏi Huyền Phong đế quốc đi tới Linh Tháp Châu, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đều chỉ là võ vương.

Lúc ấy Mộ Thần còn chưa biết luyện khí, mà trình độ phù chú và minh văn cũng không cao, sau đó nữa thì Trang Du đã theo Bạch Nghị rời đi.Mỗi lần nhắc về Mộ Thần với Bạch Nghị, Bạch Nghị đều phi thường không kiên nhẫn, nói Trang Du đại kinh tiểu quái, trong tối ngoài sáng nói hắn chưa thấy qua cảnh đời, còn nói chắc chắn rằng, Mộ Thần tu nhiều môn học thuật như vậy, chắc đã sớm bởi vì tham nhiều nên đã trở thành một tên không có gì hơn người.Trang Du cũng từng đề cập với Trang Cẩn và năm tiểu công của Trang Cẩn, nhưng Trang Du đối với kỳ ngộ sau này của Mộ Thần cũng không biết, chỉ nói Mộ Thần tu rất nhiều môn học thuật, sau đó nghe thấy Trang Du nói học thuật cao nhất của Mộ Thần chỉ là trận pháp thuật lục cấp, bọn họ đều không còn hứng thú.Mộ Dung Phong nhìn Mộ Thần đột nhiên xuất hiện, trong lòng bị đè nén không thôi, Tháp Linh đã nói cho gã biết, Linh Tháp của người này có cấp bậc trên Linh Tháp của gã.Cấp bậc Linh Tháp trên gã, như vậy Linh Tháp của người này sợ là từ năm tòa Linh Tháp dung hợp thành.…Ngoài bí cảnh, thấy Mộ Thần xuất hiện bên cạnh Bạch Diên Tinh, Bạch Thần Tinh thở ra một hơi.“Linh Tháp?”

Ô Phượng giật mình thốt ra.Mộ Thần vừa lấy Linh Tháp ra, ánh mắt đông đảo người ở đây đều tập trung trên người Bạch Thần Tinh.Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, mặc người đánh giá.Hà Hiền nhìn Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ tên Bạch Thần Tinh này đúng là giấu thật kín.

Người này từng đi ra nước ngoài, hẳn là đã sớm biết Linh Tháp ở Linh Tháp Châu – nơi Bạch Diên Tinh sinh ra – đã nhận chủ, kết quả người này chỉ nói Bạch Diên Tinh không tìm được người, lại chưa nói tới chuyện Linh Tháp đã bị con rể của hắn nhận chủ.Kỳ thật, chuyện về Mộ Thần cũng không phải là không thể tìm hiểu.Nhớ lại lúc trước, mỗi lần Bạch Diên Tinh vừa đến trận pháp tháp thì đều nhắc tới Mộ Thần biết luyện đan, biết chế phù, biết minh văn, biết trận pháp, biết luyện khí, biết nấu cơm, không gì làm không được, kết quả, mình lại coi như y có chứng vọng tưởng …“Hà đạo hữu, ta xin lỗi ngươi!”

Cát Nghị cười nói với Hà Hiền.Hà Hiền nghe được lời Cát Nghị nói, khóe miệng nở một nụ cười khổ, “Cát tháp chủ nói quá lời.”

Nhớ lại lúc trước, lúc mình giúp đỡ Bạch Diên Tinh tìm hiểu Mộ Thần “không gì không làm được”, Hà Hiền cũng biết đám người Cát Nghị ở sau lưng mình cười nhạo, nhưng mỗi lần thấy đôi mắt Bạch Diên Tinh trông mong cầu ông hỏi thăm, Hà Hiền lại thật sự không đành lòng cự tuyệt, kết quả……“Các hạ là người nào, tại sao lại nhúng tay vào chuyện bọn ta?”

Mộ Dung Vũ hỏi.“Ngươi không sao chứ?”

Mộ Thần lo lắng hỏi Diệp Thạch.Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không sao.”

“Chỉ có tên võ tông không biết xấu hổ kia ra tay với ngươi thôi?

Hay là gã còn tìm người khác hỗ trợ?”

Mộ Thần chỉ vào Mộ Dung Phong, quay đầu hỏi Diệp Thạch.Mộ Dung Phong đảo mắt nói: “Chỉ có mình gã.”

Còn lại bốn chưa kịp ra tay.Mộ Thần lạnh lùng nhìn đám người Mộ Dung Vũ, nhẹ xì một tiếng nói: “Những người không liên quan thức thời thì tránh bản tông ra, nếu không bản tông thu thập cả đám các ngươi một lúc.”

Sắc mặt Giang Triệu Lâm tối đen, “Các hạ khẩu khí thật lớn, ta có hơi muốn biết ngươi dạy bảo thế nào đấy.”

Diệp Thạch bất an nhìn Mộ Thần, hàn quang trong mắt Mộ Thần bắn ra bốn phía.“Ngươi lui qua một bên đi.”

Mộ Thần nói với Diệp Thạch.Diệp Thạch cắn môi, muốn nói gì nhưng lại thôi, ngoan ngoãn lui qua một bên.Ô Cẩm Tước mở to mắt, Bạch Diên Tinh đang sắp bị đánh chết thì kết quả lại thay đổi, người đột nhiên nhảy ra này là ai vậy?

Hình như rất lợi hại.Ô Cẩm Tước còn thấy Bạch Diên Tinh rất nghe lời mà lui ra.“Đó là ai vậy?”

Ô Cẩm Tước tràn đầy tò mò hỏi Diệp Thạch.Diệp Thạch đỏ mặt nói: “Là Mộ Thần đó.”

Mọi người Bạch gia thấy Diệp Thạch có vẻ câu nệ ngượng ngùng, một đám sắc mặt cổ quái.Diệp Thạch ở Bạch gia nổi danh thô lỗ mạnh mẽ, không hiểu phong tình, bởi vì thân phận Diệp Thạch đặc biệt, nếu cưới y thì liền một bước lên trời, Bạch gia có nhiều người tự cho là ưu tú, đều tới triển lãm với Diệp Thạch để tăng hảo cảm, nhưng thực đáng tiếc, những người đó đều bị Diệp Thạch đánh chạy.“Muốn chết!”

Mộ Thần giơ tay lên, hơn mười tờ Cửu Long Hỏa Phù bị kíp nổ.Trong khoảnh khắc, hỏa long bay múa, ngọn lửa ánh đỏ nửa bầu trời.Mộ Thần cường đại nhất không phải là năng lực học tập, mà là năng lực sáng tạo.

Sau khi nghiên cứu những phù chú công kích, Mộ Thần sáng tạo ra Cửu Long Hỏa Phù, loại phù chú này có cấp bậc thất cấp cao cấp, uy lực sau khi kíp nổ mạnh hơn phù chú thất cấp cao cấp, hơn nữa, loại phù chú này còn có một ưu điểm, kíp nổ không cần tiêu hao bao nhiêu linh hồn lực.Hơn mười tờ phù chú đồng thời kíp nổ, nhất thời đất rung núi chuyển.Những tu luyện giả đứng gần đấy đều sôi nổi hộc máu.Giang Triệu Lâm tràn đầy phẫn nộ nhìn Mộ Thần, không ngờ Mộ Thần vừa ra tay đã độc như vậy.Hơn mười tờ phù chú thất cấp đồng thời nổ tung, tương đương với uy lực một kích của võ tôn, may là Giang Triệu Lâm cuống quít dùng trận pháp tháp đỡ công kích của Mộ Thần, nhưng gã vẫn bị đánh bay ra ngoài.Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn thấy Mộ Thần ra tay, một đám sắc mặt đều cổ quái.“Sài huynh, hình như thứ Mộ Thần dùng chính là phù chú?”

Một võ tôn quay qua hỏi tháp chủ trận pháp tháp – Sài Ngọc Quan.Sài Ngọc Quan gật đầu: “Phải vậy.”

“Đây là phù chú gì thế?

Uy lực lớn ghê.”

Hà Hiền nhịn không được hỏi.Khuôn mặt Sài Ngọc Quan vặn vẹo một chút rồi nói: “Sợ là phù chú kiểu mới, ta chưa từng thấy qua loại này, cả trên điển tịch cũng chưa từng ghi tới loại phù cùng loại.”

Hà Hiền cười nói: “Không phải là tự bản thân hắn sáng tạo ra chứ?”

Sài Ngọc Quan nhíu mày nói: “Hẳn là không phải vậy.”

Loại chuyện sáng tạo phù chú cũng không phải là dễ dàng làm được, ông mặc dù là phù chú sư bát cấp cao cấp, nhưng cũng không có bổn sự này.“Uy lực của loại phù chú này đã tương đương với một kích võ tôn toàn lực công kích rồi.”

Hà Hiền nói nhỏ.“Linh Tháp quả nhiên lợi hại.”

Sài Ngọc Quan nhịn không được nói.Nếu không có Linh Tháp ngăn cản, chỉ sợ Giang Triệu Lâm đã sớm chết không còn chỗ chôn.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 270


Chương 270Cảm thấy Mộ Thần khó đối phó, đám người Mộ Dung Phong nhanh chóng tản ra, vây quanh Mộ Thần lại.“Không biết xấu hổ, một đám nam nhân bệnh liệt dương lấy nhiều khi ít, quá đáng!”

Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi.Ô Cẩm Tước sửng sốt hỏi: “Bệnh liệt dương?”

“Năm người hầu hạ một người, năm ngày mới hầu được một ngày, không phải bệnh thì sao chịu được đây?”

Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.Ô Cẩm Tước: “…”

Miệng tên Diệp Thạch này, đúng là làm cho người ta…Sắc mặt Trang Cẩn xanh méc, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Thạch.Diệp Thạch quay qua hung hăng trừng Trang Cẩn.

Trang Cẩn bị Diệp Thạch trừng thì vừa tức giận, vừa ủy khuất.Diệp Thạch rất muốn tát một bàn tay tới trên gương mặt Trang Cẩn, nhưng do trước đấy chiến đấu kịch liệt với Mộ Dung Phong trong thời gian dài, Diệp Thạch sớm đã nỏ mạnh hết đà, nếu lúc này đi tìm Trang Cẩn phiền toái, nói không chừng còn bị Trang Cẩn thu thập lại, Diệp Thạch biết vậy nên cố kiềm chế lại.Mộ Thần bị đám người Mộ Dung Phong vây lại, năm tòa Linh Tháp đều đập về phía Mộ Thần.

Linh Tháp trên đỉnh đầu Mộ Thần chia ra làm năm, đón nhận công kích từ năm tòa Linh Tháp.Mười tòa Linh Tháp chạm vào nhau, nhất thời thiên địa biến sắc, từng cơn sóng năng lượng to lớn thẳng hướng lên tầng mây.Ô Cẩm Tước cắn chặt răng, thầm nghĩ Hiên Viên Thành với Tư Không Minh thì có là gì, cao thủ chân chính đều điệu thấp cả.Ô Cẩm Tước đã sớm biết, võ tông tiến vào bí cảnh không chỉ có hai, nhưng mới chỉ là ngày đầu tiên tiến vào bí cảnh mà đã thấy được ba võ tông ngay cả tên cũng chưa biết đang giao thủ, tâm tình nhất thời có chút cổ quái.Tiếng rống giận dữ, tiếng nổ mạnh diễn ra liên tiếp, Mộ Thần lấy một địch năm, sáu người đánh túi bụi.Ngoài bí cảnh, vô số người nhìn chằm chằm vào một màn này.Hà Hiền không dám tin nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Ông đã sớm biết “Trần Mộc” này không đơn giản, nhưng lại chưa từng nghĩ tới tư chất của “Trần Mộc” có thể đánh đồng với Bạch Diên Tinh, kết quả…

Ông trời ạ!

Đấy đến tột cùng là ai thế!?“Hà tháp chủ, không nghĩ tới trận pháp tháp các ngươi lại có người mới như vậy, xem ra trận pháp tháp sắp sửa quật khởi rồi.”

Tưởng Thành Tiến nở nụ cười có chút miễn cưỡng với Hà Hiền.Ban đầu Tưởng Thành Tiến tưởng rằng thực lực Thạch Kinh Thiên đã đủ dọa người rồi, khi nghe thấy bên cạnh Thạch Kinh Thiên có hai đồng bạn võ tông, trong lòng Tưởng Thành Tiến nhịn không được có chút lạnh, hiện tại lại nhảy ra một Mộ Thần nữa.

Sao tự dưng giờ lại có nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy chứ.Hà Hiền run rẩy khóe miệng, “Mộ Thần giận dữ vì lam nhan, người hắn thích cũng không phải là người trận pháp tháp ta.”

Bạch Thần Tinh sớm muộn gì cũng tới đào góc tường của ông, tư chất Mộ Thần như thế, trận pháp tháp chỉ là một cái cảng cho hắn dừng lại mà thôi.Tưởng Thành Tiến nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười bất đắc dĩ.“Bạch Thần Tinh đúng là có phúc khí.

Có một bạn lữ ưu tú như vậy, khó trách Bạch Diên Tinh chướng mắt những tên tài trí bình thường trong Bạch gia.”

Trong mắt không ít võ tôn ở đây không tự giác toát ra vẻ tham lam, mị lực của Linh Tháp quá lớn, bằng không mạnh mẽ như Mệnh Tộc cũng sẽ không che che lấp lấp.Trong bí cảnh.Sáu người càng lúc càng mạnh mẽ, mà người tới xem cuộc chiến cũng càng ngày càng nhiều.Thực lực Mộ Thần hùng hậu, thủ đoạn bất phàm, còn năm người bên người Trang Cẩn ai cũng có sở trường riêng.Sáu người chiến đấu kịch liệt một lúc lâu, lại phân không ra thắng bại.Vài đạo khí tức quen thuộc truyền tới, Diệp Thạch đưa mắt nhìn lại, liền thấy được đám người Hà Tĩnh Nguyệt.Diệp Thạch nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt, thản nhiên gật đầu chào Hà Tĩnh Nguyệt.Hà Tĩnh Nguyệt mang vẻ mặt chua sót chào lại Diệp Thạch.Mạnh Tinh Nhi nhìn Diệp Thạch, nhịn không được cắn cắn môi.Ô Cẩm Tước nhìn thoáng qua phía đám người Hà Tĩnh Nguyệt, gương mặt lộ ra vẻ hoang mang.Đám người Hà Tĩnh Nguyệt vội vội vàng vàng, sắc mặt vẫn còn mang theo sợ hãi và kinh hồn chưa định, nhưng thực lực lại vẫn bảo tồn đầy đủ, thế nhưng, không thấy Trần Mộc đâu.Ô Cẩm Tước nhăn chặt mày, Ô Phượng còn nhờ Trần Mộc chiếu cố nàng mà, chẳng lẽ Trần Mộc kia đã xong đời rồi sao?Hà Minh nhìn sáu người đang chiến đấu kịch liệt, triệt để không còn sự khó chịu.

Hà Minh âm thầm cắn chặt răng, trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Gã chỉ là một võ hoàng lại dám đi khiêu chiến một võ tông, mà đối phương lại còn là võ tông biến thái như thế.Tu luyện giả có được Linh Tháp thật sự quá mạnh mẽ Diệp Thạch cũng muốn ra tay, lại phát hiện mình căn bản chen vào không lọt.Mắt thấy chung quanh càng lúc càng nhiều tu luyện giả, Diệp Thạch không khỏi có chút bất an, lần này tuy rằng nhìn bề ngoài thì võ tông tiến vào chỉ có hai, nhưng lén lút thì nhưng không biết có bao nhiêu.Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Tuy rằng nếu Mộ Thần một đối một tuyệt đối có thể xử lý nguyên đàn tình nhân này của Trang Cẩn, nhưng lấy một địch năm thì có chút trứng chọi đá.Đám hỗn đản kia tựa hồ tinh thông thuật hợp kích, năm người liên thủ quả nhiên lợi hại.May thay, tuy rằng năm tên gia hỏa đó khó đối phó, nhưng Mộ Thần cũng không phải ăn chay, từ tình huống hiện nay xem ra thì Mộ Thần đang chiếm thượng phong.“A Phong, các ngươi đều dừng tay đi.

Mộ thiếu, chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi, cần gì phải nhất định cá chết lưới rách đâu?”

Trang Cẩn giương giọng nói.Mộ Thần cắn răng, vẻ tức giận trong mắt vẫn chưa tiêu, cả người lộ ra một cỗ máu tanh.“Mộ Thần, thôi được rồi.”

Diệp Thạch cũng mở miệng nói.Nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Mộ Thần dừng công kích lại, ánh mắt âm ngoan nhìn Mộ Dung Phong, sát khí trong mắt tản ra bốn phía.Sắc mặt Mộ Dung Phong vô cùng khó coi, lúc đầu là gã muốn thay Trang Cẩn giáo huấn Diệp Thạch một chút, nhưng nào biết Diệp Thạch tuy rằng cấp bậc không cao, thực lực lại cường hãn, không chỉ như thế, người này lại còn có một bạn lữ thực lực cường hãn, hại gã mất hết mặt mũi không nói, còn hại gã bị trọng thương.“Mộ thiếu, oan gia nên giải không nên kết, việc hôm nay là chúng ta lỗ mãng, A Cẩn ở chỗ này chịu tội với ngươi.”

Trang Cẩn hơi hạ người nói với Mộ Thần.Diệp Thạch cắn chặt răng, thầm nghĩ dù làm cho đối phương cá chết lưới rách thì bọn họ cũng không được gì tốt, như vậy còn không bằng tách ra khỏi đám người đối phương, “Đúng vậy Mộ Thần, ta cũng không sao, coi như bỏ qua đi.”

“Tiểu bạch kiểm, ngươi cẩn thận với ta một chút, đừng để bị bản tông bắt được.”

Mộ Thần âm trầm nhìn Mộ Dung Phong.“Ngươi…”

Mộ Dung Phong dữ tợn nhìn Mộ Thần.Trang Cẩn vội vàng kéo Mộ Dung Phong lại: “A Phong, bỏ qua đi.”

Diệp Thạch mím môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trang Cẩn, khi ánh mắt Diệp Thạch chuyển hướng về Mộ Thần, lại trở nên tràn ngập quyến luyến.Trang Du tràn đầy ghen tị nhìn Diệp Thạch, tại sao Mộ Thần lại thích Diệp Thạch chứ?

Nếu, nếu người Mộ Thần thích chính là mình, như địa vị của mình trong tộc sẽ không giống bây giờ phải không?

Trong tộc có mấy đại sư học thuật đạt tới bát cấp, nếu người Mộ Thần thích chính là mình, hắn sẽ có được trợ giúp càng lớn hơn, đáng tiếc Mộ Thần hắn lại…“Chúng ta đi thôi.”

Trang Cẩn nói với mấy người bên cạnh.Ánh mắt Mộ Thần nhất nhất đảo qua đám người Trang Cẩn, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười tà ác.Trang Cẩn xoay người lại, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu, “A Du!!”

Trang Du đột nhiên ngã trên mặt đất, một con Thôn Thiên Phong hoàng kim chui ra từ trong thân thể Trang Du.Trang Cẩn mạnh mẽ hộc ra một hơi, nhào tới bên cạnh Trang Du hô lớn: “A DU!!!”

Bụng Trang Du bị xuyên thủng thành một cái động lớn, máu tươi chảy ròng ròng.“Mộ Thần, ngươi quá đáng…”

Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm Mộ Thần.Mộ Thần không cho là đúng, cười lạnh: “Ta quá đáng?

Tiện nhân kia nhiều lần khi dễ vị hôn thê của ta, nhiều lần châm ngòi ly gián, ta nghĩ chuyện lần này hẳn là không thoát khỏi liên quan với hắn, ta đã nhẫn đủ lắm rồi.”

Mộ Thần híp mắt, cho tới nay Mộ Thần đều cảm thấy Trang Du là nhân vật chính, số mệnh nghịch thiên, thế nên mới chậm chạp không hề động tay.

Hiện tại Mộ Thần mới phát hiện chuyện này so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thứ số mệnh này cũng không là gì cả.Mộ Dung Phong nhíu mày nói: “Cho dù là như thế, thế nhưng một võ tông như ngươi lại xuống tay với một võ vương, ngươi không biết là quá dọa người sao?”

“Một võ tông như ngươi lại xuống tay với vị hôn thê võ hoàng của ta, đánh không lại còn lấy ra Linh Tháp bát cấp, chắc ngươi còn mặt mũi nhỉ.”

Mộ Thần cười nhạo.“Ngươi…”

Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi trừng Mộ Thần.Mộ Thần khoanh tay, cười lạnh nhìn Mộ Dung Phong, “Muốn đánh ta à?

Bản tông phụng bồi.”

“Thôi được rồi đại ca, A Cẩn đã bất tỉnh.”

Mộ Dung Vũ kéo Mộ Dung Phong lại, thấp giọng nói.Trang Du và Trang Cẩn đồng mệnh tương liên, Trang Du chết tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Trang Cẩn.Sắc mặt Mộ Dung Phong không tốt liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, cắn chặt răng, mang theo Trang Cẩn và thi thể Trang Du rời đi.Mộ Thần khoanh tay, lạnh lùng nhìn thân ảnh đám người Mộ Dung Phong.

Trong đây là cơ hội lớn nhất để xử lý mấy gia hỏa này, bọn họ tốt nhất nên gắt gao ôm thành một đoàn, nếu không…… …Bạch Cẩm Nhạc cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần.Nàng vốn tưởng rằng, Bạch Diên Tinh không biết đạo lý, một thân phỉ khí, có hung danh hiển hách ở Bạch gia, thế nên chỉ sợ sẽ không có ai nguyện ý cưới y, lại không nghĩ rằng y đã sớm có người trong lòng, mà còn là một nam nhân ưu tú khiến người khác theo không kịp như vậy.“Bạch thiếu, quan hệ của ngươi với hắn là như thế nào vậy?”

Một song nhi Bạch gia có quan hệ coi như không tồi với Diệp Thạch, Bạch Tề Duyệt tràn đầy tò mò hỏi.“Ta là vị hôn thê của Mộ Thần.

Bọn ta đã sớm có hôn ước rồi.”

Diệp Thạch đắc ý nói.Bạch Tề Duyệt nhíu mày: “Là hôn ước định ra khi ở nước ngoài sao?”

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch Tề Duyệt nói: “Diên Tinh, song nhi Bạch gia nếu muốn gả ra ngoài thì người kia phải thông qua Bách Luyện Sát Trận.”

Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết, ta có thể bỏ trốn với Mộ Thần, nhưng không cần phải như vậy.

Mộ Thần có trận pháp thuật rất lợi hại, hắn là trận pháp sư thất cấp cao cấp, sẽ nhanh trở thành trận pháp sư bát cấp cao cấp thôi, sẽ vượt qua cả phụ thân ta luôn.”

Bạch Tề Duyệt cười khan, Mộ Thần sẽ nhanh vượt qua Bạch Thần Tinh?

“Vị hôn phu của ngươi thật lợi hại…”

Diệp Thạch cười với vẻ đương nhiên: “Đó là tất nhiên rồi, Mộ Thần lợi hại nhất mà.”

Bạch Tề Duyệt nhìn Mộ Thần, trong mắt có vài phần tò mò.Không ít ánh mắt người Bạch gia đều dừng ở trên người Mộ Thần, Diệp Thạch tràn đầy kiêu ngạo kéo tay Mộ Thần, trên mặt tràn đầy nụ cười khoe khoang như đứa trẻ chiếm được món đồ chơi trong lòng.… …Ô Phượng nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái: “Thần Tinh, con ngươi muốn cùng người ta bỏ trốn kìa.”

Bạch Thần Tinh nhắm mắt lại nói: “Diên Tinh chỉ là nói giỡn mà thôi.”

Ô Phượng nhướng mày, chỉ là đùa giỡn hay sao?

Nhìn thái độ kia của Bạch Diên Tinh, nếu như Mộ Thần không muốn đi Bách Luyện Sát Trận, vậy tám chín phần mười y thật sẽ cùng Mộ Thần trốn đi.“Thần Tinh, con ngươi nói trận pháp thuật của Mộ Thần sẽ nhanh chóng bắt kịp ngươi.”

Ô Phượng cười như không cười nói.Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng: “Vượt qua ta?

Ta muốn nhìn xem hắn có bản lãnh này hay không.”

Ô Phượng cười: “Bị con rể vượt qua cũng không phải chuyện gì xấu, chẳng lẽ ngươi hy vọng bạn lữ của con mình là một tên tài trí bình thường?”

Chỉ là hơi dọa người một chút thôi.Bạch Thần Tinh: “…”
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 271


Chương 271Chung quanh có không ít người xem cuộc chiến, nhìn thấy chiến đấu đã chấm dứt, một đám sắc mặt ngưng trọng rời đi.“Trần thiếu, ân cứu mạng lúc trước, Tĩnh Nguyệt ở chỗ này cảm tạ.”

Hà Tĩnh Nguyệt đi đến trước mặt Mộ Thần, cung kính nói.Lúc nãy Mộ Thần còn đang hưng trí đối phó thú triều, nhưng xa xa nhìn thấy khí tượng chiến đấu, lập tức giận tím mặt, chạy như điên tới đây.

Lúc đó Hà Tĩnh Nguyệt không rõ sao Mộ Thần lại nổi giận lôi đình, nhưng khi nhìn thấy Bạch Diên Tinh, Hà Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng rõ ràng.Mộ Thần hẳn là thật sự rất thích Bạch Diên Tinh, nổi cơn giận dữ vì lam nhan cơ mà.“Công nhấc tay mà thôi, ở trận pháp tháp ta từng được Hà tiền bối chiếu cố, làm chút chuyện trong khả năng cũng là điều phải.”

Mộ Thần cười nói.Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được hơi đổi sắc mặt, nhìn thấy Mộ Thần biến sắc mặt, từng gặp qua một mặt tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình của Mộ Thần; hiện tại Mộ Thần lại khôi phục thành vẻ mặt hiền lương khiêm cung, Hà Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.Diệp Thạch chớp chớp đôi mắt: “Hà tiểu thư, là Mộ Thần nha, ngươi không cần gọi hắn là Trần Mộc nữa, Trần Mộc là tên giả.”

Ô Cẩm Tước kinh hô một tiếng: “Hắn là Trần Mộc?

Trần Mộc không phải là…”

Người quái dị sao?Ô Cẩm Tước bỗng nhiên kịp phản ứng, đúng rồi, Mộ Thần có dùng dị hỏa!

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Thần lại thật có dị hỏa.

Ô Phượng cô cô không có đoán sai, dị hỏa quả nhiên bị Mộ Thần lấy đi.Không ngờ Trần Mộc lại lợi hại như vậy, khó trách Ô Phượng lại tìm Trần Mộc chiếu cố cho nàng, mệt nàng còn tưởng rằng cô cô suy nghĩ nhiều, tìm Trần Mộc chiếu cố nàng là đang làm điều thừa.Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần, có chút thần bí nói: “Ta sợ Mộ Thần trêu hoa ghẹo nguyệt, Mộ Thần liền cố ý giả xấu, không để cho người khác nhớ thương tới.”

Ô Cẩm Tước cười khan: “Vậy hiện tại ngươi không sợ Mộ Thần bị người khác nhớ thương sao?”

Diệp Thạch giơ giơ nắm tay lên, uy phong lẫm liệt nói: “Không sợ, ai nhớ thương ta liền đánh người đó.”

Ô Cẩm Tước: “…”

Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Ngươi nghĩ nhiều quá.”

Diệp Thạch bĩu môi: “Ai bảo ngươi tốt như vậy, ta không thể không giám sát chặt chẽ thêm một chút.”

Một con hổ màu xanh nhảy lên đầu vai Mộ Thần, con hổ xanh vừa nhìn thấy Diệp Thạch thì nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai.“Tiểu bạch kiểm, sao ngươi lại tìm một bạn lữ như vậy!

Khí tức trên người y khiến bản tông rất chán ghét!

Tiểu bạch kiểm, ngươi bỏ y đi rồi đi tìm người khác được không?

Ở chỗ này mỹ nữ soái ca nhiều như vậy…”

“Câm miệng!”

Mộ Thần hung dữ quát.Diệp Thạch hung hăng trừng mắt con hổ xanh, nói: “Con mèo hoang nhỏ, ngươi gọi nữa đi, ngươi gọi tiếp thì xem bổn hoàng làm thế nào thu thập ngươi.”

“Tên ngu ngốc ngươi, ngươi lại còn nói bản tôn là mèo!?”

Con hổ xanh rít gào giận dữ.“Ngươi bộ dáng như mèo, chẳng lẽ còn muốn bổn hoàng gọi ngươi là gấu sao?”

Diệp Thạch cười lạnh.“Ta thiêu chết ngươi!”

Con hổ xanh giương nanh múa vuốt.Mộ Thần hóa linh hồn lực thành cây búa, nện ở trên đầu lão hổ.“Ngươi vì một tên tiểu bạch kiểm mà đánh bản tôn, ngươi quá đáng…”

Hổ xanh bi phẫn gào một tiếng.“An phận chút đi.”

Mộ Thần quát lớn nói.Hổ xanh tràn đầy khó chịu nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch siết nắm tay, tươi cười tà ác.“…Bản tôn không chấp nhặt với ngươi.”

Hổ xanh hét lên một tiếng, rút về trong thức hải Mộ Thần.Mộ Thần cười nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu thật lợi hại, tên kia luôn vẫn kiệt ngạo bất tuân, nhưng nhìn thấy ngươi đã lập tức trốn đi.”

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Vừa nhìn tên đó liền biết thiếu đòn, không đánh không được.”

“Kế tiếp muốn đi đâu?”

Mộ Thần hỏi.“Phụ thân có cho ta bản đồ, vật kia có khả năng tổng cộng ở tám chỗ.”

Diệp Thạch nói với Mộ Thần.“Dù sao cũng không có mục tiêu khác, đi tìm từng chỗ một đi.”

Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói.Diệp Thạch gật đầu: “Được!”

Diệp Thạch chuyển hướng nói với mọi người Bạch gia: “Các ngươi tự mình đi chơi đi, không cần lo cho ta, ta muốn cùng Mộ Thần đi tìm vài thứ.”

“Bạch thiếu không đồng hành với chúng ta sao?”

Một võ hoàng tam tinh trong Bạch gia hỏi.Diệp Thạch lắc đầu: “Không, ta và Mộ Thần còn có những chuyện khác.”

“Thế nhưng…”

Đôi mắt Mộ Thần không tốt liếc nhìn người Bạch gia đang tính nói chuyện, đối mặt với tầm mắt lạnh như băng của Mộ Thần, người nọ ngượng ngùng câm miệng.Ánh mắt Mộ Thần lạnh lẽo đảo qua mọi người Bạch gia, vừa rồi Diệp Thạch bị đám Trang Cẩn nhằm vào, Bạch gia vậy mà không có ai xuất đầu cho Diệp Thạch.

Tuy rằng với thực lực những người Bạch gia tiến vào thì có ra tay cũng không giúp được cái gì, nhưng trong lòng Mộ Thần vẫn là có chút khó chịu.Diệp Thạch mặc dù là con của Bạch Thần Tinh, nhưng y trưởng thành ở bên ngoài, đám người Bạch gia này lại sinh trưởng ở trong Bạch gia, chỉ sợ vẫn còn coi Diệp Thạch thành người ngoài.“Mộ Thần.”

Hà Tĩnh Nguyệt hơi bất an gọi một tiếng.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, nàng đã sớm biết Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm, nhưng phải tiến vào mới biết được nguy hiểm tới trình độ nào, không có Mộ Thần bên cạnh tương trợ, bằng thực lực đám người trận pháp tháp, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.Mộ Thần nhíu mày nói: “Hà tiểu thư, trước khi tiến vào ta đã đáp ứng với Hà tháp chủ sẽ chiếu cố người trận pháp tháp, thế nhưng ta còn có chuyện quan trọng khác, chỉ sợ không thể đồng hành với mấy vị.”

Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.“Nhưng mà...”

Mộ Thần vung tay lên, bốn con Thôn Thiên Phong bay ra, “…Bốn con Thôn Thiên Phong này đều là lục cấp, ta đã giải trừ khế ước, Hà tiểu thư nhận chủ đi.”

Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng không thôi, bốn con Thôn Thiên Phong lục cấp tương đương với bốn võ hoàng.“Đa tạ Mộ thiếu.”

Hà Tĩnh Nguyệt vội cảm ơn.Mộ Thần thản nhiên nói; “Nhấc tay mà thôi.”

Diệp Thạch nhìn nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, lại nhìn nhìn Mộ Thần, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.Hà Minh cúi đầu, vẻ kiêu ngạo ngày xưa đã không cánh mà bay, nhìn bốn con Thôn Thiên Phong trên tay Hà Tĩnh Nguyệt, Hà Minh nhịn không được mà cực kỳ hâm mộ.Bốn con Thôn Thiên Phong lục cấp tương đương với bốn võ hoàng, nếu thứ này là của mình, như vậy thực lực của mình tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, đáng tiếc…Hà Minh từng nghĩ rằng thực lực một võ hoàng như mình đã đủ xuất sắc, nhưng khi xem cuộc chiến của Mộ Thần với đám người Trang Cẩn, Hà Minh mới biết được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Trong bí cảnh này còn không biết tiềm tàng bao nhiêu cao thủ.“Chúng ta đi thôi.”

Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch, mười ngón nắm chặt nhau, nhanh chóng rời đi.“Sao ngươi lại đưa Thôn Thiên Phong cho Hà Tĩnh Nguyệt?

Không phải ngươi nói rằng thứ tốt tốt nhất không nên đưa ra ngoài sao?”

Thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Diệp Thạch nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.Thôn Thiên Phong là do Mộ Thần và Diệp Thạch cùng nhau nuôi, Diệp Thạch đối với Thôn Thiên Phong có một cỗ tình cảm rất đặc biệt.Mộ Thần híp mắt hỏi: “Ghen tị?”

Diệp Thạch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ mở đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.Mộ Thần cười: “Chỉ là tạm thời thôi, Thôn Thiên Phong ta cho nàng ta đều là đực, ở trên bọn nó ta có bỏ thêm vài thứ, trừ khi ở lì trong bí cảnh, nếu không ra ngoài sẽ tự nhiên tử vong.”

Diệp Thạch gật đầu, thở ra một hơi: “Như vậy thì tốt.”

Bí ngoại cảnh.Hà Hiền âm thầm hít nhẹ một hơi, loại Thôn Thiên Phong thượng cổ dị trùng này ông cũng rất động tâm.

Nhưng mà một khi Thôn Thiên Phong đã cùng người khác ký kết khế ước thì sẽ rất khó giải trừ.

Hà Hiền lại ngại tìm Diệp Thạch nói mình muốn, vốn thấy Mộ Thần đưa Thôn Thiên Phong cho Hà Tĩnh Nguyệt, Hà Hiền còn có một chút tâm tư, kết quả…Mộ Thần này tâm tư phức tạp, khó đối phó hơn Diệp Thạch nhiều.Bạch Thần Tinh mỉm cười, nếu Mộ Thần đã hội hợp cùng Diên Tinh, vậy Diên Tinh hẳn là sẽ không còn nguy hiểm.… …Mộ Thần và Diệp Thạch một đường đi tới, nhìn thấy cây ăn quả trên ngọn núi, cước bộ Diệp Thạch nhất thời ngừng lại, “Tinh Nguyệt Thực.”

Một gốc cây sinh trưởng trên ngọn núi, trên cây có treo tám quả, bốn quả trông giống ngôi sao năm cánh, bốn quả khác thì lại trông giống mặt trăng.Trong mắt Mộ Thần hiện lên ánh sáng, tinh quả và nguyệt quả của Tinh Nguyệt Thực dung hợp với nhau sẽ có thể luyện chế ra Tinh Nguyệt Đan, đây chính là thứ tốt có thể tăng cấp bậc võ hoàng lên.Đến cấp bậc võ hoàng, muốn đi tiếp rất khó khăn.

Nếu không phải trước đó Mộ Thần chiếm được Linh Tháp, lại chiếm được Thanh Như Hiểu Thiên, như vậy đừng nói là thăng cấp võ tông, muốn đạt tới võ hoàng lục tinh cũng không phải là chuyện dễ.“Mộ Thần, ta muốn có nó.”

Ánh mắt Diệp Thạch tỏa sáng.Diệp Thạch đi theo Mộ Thần tới phía trên ngọn núi, nơi Tinh Nguyệt Thực mọc.Tinh quả, nguyệt quả treo trên cành cây thật dài cành phía trên, ánh sáng lóng lánh chói mắt, gió thổi qua, quả cây theo gió lay động, quả nhiên là xinh đẹp.Ngoài bí cảnh.Rất nhiều võ tôn đều thấy được Tinh Nguyệt Thực, “Tinh Thần, con ngươi có vận khí không tồi, nhanh vậy mà đã phát hiện ra thiên tài địa bảo.

Nhưng căn cứ theo điển tịch ghi lại, cấm chế bên ngoài cái cây Tinh Nguyệt Thực này rất kỳ quái, dù có phá trận được, cây cũng sẽ tự dưng biến mất.”

Hai mắt Diệp Thạch tản ra ánh vàng, bàn tay hành động nhanh như bay, toàn bộ trận pháp đã bị Diệp Thạch khắc xuống.“Là một phòng hộ trận thất cấp cấp thấp, hẳn là không khó phá, nhưng trận pháp này có vài kết cấu ta không hiểu lắm.”

Diệp Thạch khắc xuống đưa cho Mộ Thần.Sau khi vào Bạch gia, có Bạch Thần Tinh dốc lòng chỉ điểm, trận pháp thuật của Diệp Thạch đột nhiên tăng mạnh, vì thế bỗng phát hiện ra có trận pháp thất cấp cấp thấp mà mình xem không hiểu kết cấu, Diệp Thạch không khỏi có chút ủ rũ.Mộ Thần nhìn thứ trên tay: “Ngươi nhìn không hiểu là bình thường, bởi vì đây không phải là kết cấu trận pháp, mà là kết cấu minh văn, ngươi không hiểu minh văn, tất nhiên là không rõ.”

“Hả?

Minh văn?

Sao trong trận pháp lại có minh văn?”

Diệp Thạch không hiểu.“Chuyện này cũng không có gì lạ, tuy học thuật trên nhiều khía cạnh có sự khác nhau, nhưng thật ra đều có liên quan với nhau.

Huống chi, vào thời thượng cổ có rất nhiều người đều là cùng tu mấy môn học thuật, bộ tộc Thiên Cơ chính là thượng cổ lưu phái.

Ngươi nhìn trong Tinh Nguyệt Thực này còn có trận pháp hay không.”

Diệp Thạch nghe vậy, liền nghe lời xuyên qua tầng trận pháp bên ngoài nhìn vào trong.

Diệp Thạch nhăn mày nói: “Hình như còn có một truyền tống trận.”

Mộ Thần gật đầu: “Cái này là đúng rồi, kết cấu minh văn tương liên với trận pháp bên trong.

Nếu ta không có đoán sai, vậy khi chúng ta phá trận, nếu không cẩn thận động tới kết cấu minh văn, thì truyền tống trận bên trong sẽ bị khởi động, Tinh Nguyệt Thực cũng sẽ biến mất.”

Diệp Thạch mở to mắt: “Như vậy à!”

Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Dưới tình huống không động tới minh văn, ngươi có thể phá trận pháp này không?”

Diệp Thạch tỉ mỉ quan sát trận pháp một chút, rồi mới chần chờ nói: “Ta đại khái nắm chắc chín thành.”

Mộ Thần ôm hai tay, nói: “Chín thành sao?

Ta chỉ nắm chắc bảy thành, ngươi tới đi.”

Diệp Thạch gật đầu: “Được.”

Mộ Thần đưa kết quả chính mình suy tính nói cho Diệp Thạch, hai người thương nghị một hồi, Diệp Thạch mới động thủ phá trận.Diệp Thạch bình thường cẩu thả, nhưng tới khi động thủ phá trận thì lại dị thường cẩn thận, không quá một hồi, trận pháp đã thuận lợi mở ra.Trong nháy mắt trận pháp mở ra, một cái ngọc giản bỗng nhiên xuất hiện dừng ở trước mặt Diệp Thạch.“Cái gì vậy?”

Mộ Thần tiến lên hỏi.Diệp Thạch đưa nó cho Mộ Thần, nói: “Là giới thiệu về Tinh Nguyệt Thực, còn có phương thuốc.”

Mộ Thần nhận lấy ngọc giản Diệp Thạch đưa tới nhìn thử, người để lại ngọc giản tặng cho mấy phương thuốc dùng để luyện Tinh Nguyệt Thực.

Phương thuốc được truyền lưu lại là dùng tinh quả nguyệt quả luyện chế Tinh Nguyệt Đan cũng ở trong đó, nhưng so với những phương thuốc khác trong ngọc giản, phương thuốc Tinh Nguyệt Đan cũng không tính là gì.Căn cứ theo giới thiệu trong ngọc giản, thứ quý hiếm nhất của Tinh Nguyệt Thực không phải là tinh quả hay nguyệt quả, mà là bản thân cái cây đó, cây Tinh Nguyệt Thực có thể luyện chế ra đan dược bát cấp!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back