Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 262


Chương 262Hà Tĩnh Nguyệt thấy Tường Phong đã đi ra, lập tức đi tới hỏi: “Trần Mộc, ngươi không sao chứ?”

Mộ Thần lộ ra vẻ mặt may mắn nói: “Tưởng Phong thiếu gia thủ hạ lưu tình, ta không xảy ra chuyện gì hết.”

“Về tình trạng thân thể của Tưởng thiếu, ngươi thật sự có cách chữa sao?”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.“Là ta không biết tự lượng sức mình, thân thể Tưởng thiếu ngay cả Tưởng tháp chủ cũng không có cách chữa, huống chi là ta.”

Mộ Thần tràn đầy xấu hổ nói.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.“Trần Mộc, sao Tưởng thiếu lại đột nhiên ra tay với ngươi vậy?”

Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu.Mộ Thần buồn rầu nói: “Đại khái là Tưởng thiếu nhìn ta không vừa mắt.”

“Nhưng mà gã nói ngươi giả thần giả quỷ.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày.Trong lòng Mộ Thần rùng mình, trên mặt lại lộ ra vẻ buồn khổ.

Mộ Thần cười bất đắc dĩ, trong nụ cười có một nỗi cô đơn thê lương, “Chắc là do diện mạo ta giống quỷ, cho nên gã mới nói như vậy.”

Hà Tĩnh Nguyệt thấy vẻ mặt Mộ Thần như vậy thì có chút áy náy, “Xin lỗi.”

Mộ Thần vội vàng xua tay: “Hà tiểu thư nói lời này là chiết sát ta rồi.”

Hà Tĩnh Nguyệt mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.“Hà tiểu thư, nếu như không còn việc gì thì ta đi trước đây.”

Mộ Thần nói.Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu lên tiếng “Ừ.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng vẫn luôn dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.“Hà tiểu thư.”

Thạch Kinh Thiên cười đứng phía sau Hà Tĩnh Nguyệt.Hà Tĩnh Nguyệt quay lại nhìn Thạch Kinh Thiên, hỏi: “Thạch thiếu có chuyện gì không?”

Thạch Kinh Thiên phe phẩy cây quạt, nói: “Cũng không có gì, ta chỉ là kinh ngạc, trận pháp tháp vừa mới đưa đi một Bạch thiếu thì lại có thêm một nhân tài như Trần Mộc, hắn chẳng những hiểu trận pháp, còn tinh thông y thuật.”

Hà Tĩnh Nguyệt cười xấu hổ: “Trần Mộc làm sao có thể so với Bạch thiếu được.”

Thạch Kinh Thiên không cho là đúng nhìn bóng dáng Trần Mộc, thu cây quạt lại: “Ta cứ luôn cảm thấy thực lực của Trần Mộc không hề kém đâu Bạch thiếu.”

“Thạch thiếu nói đùa, thực lực Bạch thiếu chính là chuyện rõ như ban ngày, ngay cả võ tông cũng không phải đối thủ, Trần Mộc làm sao có thể so với Bạch thiếu.”

Hà Tĩnh Nguyệt không cho là đúng nói.Hai ngày trước, Bạch gia.“Phụ thân, ngài có tra được chuyện gì không?”

Diệp Thạch trông mong nhìn Bạch Thần Tinh.Sắc mặt Bạch Thần Tinh âm trầm: “Tra được rất nhiều.”

“Tra được những gì ạ?”

Diệp Thạch hỏi.“Về địa phương giống Linh Tháp Châu, cộng thêm Linh Tháp Châu thì tổng cộng có ba cái, năm tòa Linh Tháp từ địa phương các con tới đã bị Mộ Thần thu phục, mà Linh Tháp ở hai địa phương khác kỳ thật cũng đã bị thu phục.”

Cho dù Trung Châu rất ít liên hệ với nước ngoài, thì tin tức Linh Tháp bị thu phục hẳn cũng phải sớm được truyền tới mới đúng, nhưng do có người làm khó dễ ở giữa, gián đoạn tin tức truyền tới.Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Linh Tháp ở hai chỗ kia đã bị ai thu phục ạ?”

“Một Linh Tháp trong đó vào khoảng hơn hai trăm năm trước đã bị một người thu phục, bởi vì thời gian đã qua quá lâu nên cũng không dễ tra ra.”

Bạch Thần Tinh nói.

Năm tòa Linh Tháp kia hẳn là cũng bị người Mệnh Tộc thu phục, Mệnh Tộc mưu đồ Linh Tháp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.Diệp Thạch không hiểu: “Hơn hai trăm năm á?

Nhưng mà Linh Tháp ở Trung Châu vẫn còn.”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cũng có thể là những người đó từng thử thu phục Linh Tháp Trung Châu, nhưng lại thất bại.”

Dựa theo lời Mộ Thần thì hắn phải thăng cấp năm môn học thuật tới bát cấp hậu kỳ vào trước ba mươi tuổi, lúc ấy hắn mới có thể kế thừa được năm tòa Linh Tháp Trung Châu.

Mệnh Tộc lấy năm người kế thừa khác nhau, hơn phân nửa là cũng cần năm người này ở trước ba mươi tuổi thăng cấp học thuật lên bát cấp hậu kỳ, mà học thuật đạt tới bát cấp hậu kỳ đúng là nói dễ hơn làm.Diệp Thạch cắn môi nói: “Vậy còn cái Linh Tháp thứ ba thì sao ạ?”

Bạch Thần Tinh lấy ra một miếng ngọc bội, thả ra một đoạn hình ảnh.“Trang Du?

Ồ!

Không giống như là Trang Du, diện mạo trông rất giống Trang Du, nhưng hình như là không phải.”

Diệp Thạch nói.Bạch Thần Tinh gật gật đầu, nói: “Đây là ta kêu người đi ra nước ngoài thu hình ảnh.

Người trong hình tên là Trang Cẩn, xung quanh người cũng có năm nam tử, mà năm nam tử này ai cũng có sở trường riêng, năm người này ở nước ngoài rất điệu cao, nhưng ở Trung Châu lại đều rất điệu thấp, vẫn luôn ẩn giấu thực lực, một người trong đó chính là Thạch Kinh Thiên mà Mộ Thần nói.”

Diệp Thạch: “…”

Bạch Thần Tinh híp mắt nói tiếp: “Trang Du và Trang Cẩn hình như là song sinh, Trang Du bị đưa ra nước ngoài cũng có thể là vì để kế thừa năm tòa Linh Tháp.”

Diệp Thạch chớp chớp mắt nói: “Quao!

Mộ Thần đoán đúng hết kìa, Mộ Thần thật thông minh mà!”

Bạch Thần Tinh run run khóe miệng, gật đầu nói: “Đúng vậy, Mộ Thần thông minh nhất.”

Trang Du vốn hẳn có thể thành công, nhưng do Tâm Dương nghịch thiên cải mệnh, quấy rầy bố trí của Mệnh Tộc.“Con phải mau chóng đi tìm Mộ Thần mới được.”

Diệp Thạch nói.“Thạch Kinh Thiên đang ở đây, con tốt nhất tạm thời đừng quá thân cận với Mộ Thần, miễn khiến cho những người khác hoài nghi.”

Bạch Thần Tinh nói.Diệp Thạch thở dài, có chút không cam lòng nói: “Vậy con đi gửi thư cho hắn, kêu hắn cẩn thận một chút.”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cũng được.”

Trận pháp tháp.Mộ Thần đọc lại bức thư lần thứ hai mươi, khóe miệng nở một nụ cười khổ.Nghĩ đến Thạch Kinh Thiên, Mộ Thần không cam lòng, Trang Du đã héo, thế mà lại nhảy ra một tên Trang Cẩn, đúng là khó chịu, thế giới này cũng không thái bình lắm nhỉ.Nhận thấy được tiếng bước chân bên ngoài, Mộ Thần nhanh chóng thu lại ngọc bội đưa tin trên tay.“Tưởng thiếu có chuyện gì sao?”

Mộ Thần hỏi người vừa vào cửa.Tưởng Phong ném qua cho Mộ Thần một cái nhẫn không gian, nói: “Ngươi nhìn xem chỗ đó đã đủ chưa?”

Mộ Thần đưa ánh mắt đảo qua nhẫn không gian, hẳn là Tưởng Phong không được dư dả lắm, trong nhẫn không gian cái gì cũng có, miễn cưỡng góp đủ sáu triệu nguyên thạch trung phẩm.Gương mặt Tưởng Phong hơi đỏ, nếu như đổi lại ở năm năm trước thì đối với gã mà nói, sáu triệu nguyên thạch trung phẩm kỳ thật không tính là gì.

Nhưng do mấy năm nay thực lực gã không tiến mà còn lùi, đã dần dần trở thành trò cười trong minh văn tháp, địa vị của gã cũng dần dần thấp xuống, sáu triệu nguyên thạch trung phẩm này đã là toàn bộ của cải của gã, gã còn mặt dày mày dạn hỏi mượn không ít từ vài bằng hữu.Mộ Thần gật đầu nói: “Cũng được rồi.

Đây là Tụ Nguyên Minh Văn thất cấp, ta đã hóa giải rồi, ngươi đưa nó cho ông nội ngươi, ông ấy sẽ thăng cấp minh văn cho ngươi.

Đương nhiên, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta cũng có thể thăng cấp minh văn cho ngươi.”

“Vậy làm phiền Trần thiếu.”

Tưởng Phong liền nói.Mộ Thần sửng sốt một chút, hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới Tưởng Phong lại đồng ý luôn.“Tưởng thiếu tin ta thật sao?”

Mộ Thần ngoài ý muốn.“Một chuyện không cần phiền tới hai người, ta tin tưởng nhân phẩm của Trần thiếu.”

Tưởng Phong nói với lời lẽ chính nghĩa.Kỳ thật trong lòng Tưởng Phong cũng không chắc lắm.

Ông nội gã vào hai năm trước đã bế quan, lấy thân phận hiện giờ của gã mà đi mời ông nội xuất quan, chắc chắn không thể mời ra được, mà gã gã cũng không kịp đợi.“Ông nội ngươi là minh văn sư bát cấp, để ông ấy ra tay thì càng nắm chắc hơn, ngươi không lo lắng ta thất thủ?”

Mộ Thần hỏi.Tưởng Phong siết chặt tay: “Trần thiếu có thể làm ra ngọc bội truyền tống mà, ta tin tưởng trình độ minh văn thuật của ngươi.”

Mộ Thần gật đầu, nghiêng đầu cười: “Cũng khó cho Tưởng thiếu tin tưởng ta như vậy.

Bảy ngày sau ngươi tới tĩnh thất tìm ta, nguyên liệu cần cho minh văn thì để ta chuẩn bị cũng được.”

Tưởng Phong âm thầm thở ra một hơi, những thứ đưa cho Trần Mộc đã là tất cả của cải của gã, mà một phần nguyên liệu minh văn thất cấp cũng không rẻ.Nếu đổi là người khác, Mộ Thần sẽ không có lòng tốt như vậy, nhưng Tưởng Phong là tôn tử của minh văn tháp chủ, lại có quan hệ cạnh tranh với Thạch Kinh Thiên.

Mộ Thần hoài nghi, thân thể Tưởng Phong xảy ra vấn đề có bút tích của Thạch Kinh Thiên trong đấy, cho nên nếu Tưởng Phong đã mời hắn ra tay, Mộ Thần sẽ thuận nước giong thuyền cho Tưởng Phong.Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu mình.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Tưởng Phong từ trong phòng Mộ Thần đi ra, không khỏi hỏi: “Tưởng Phong tới tìm ngươi làm gì?”

Mộ Thần thản nhiên cười nói: “Tưởng thiếu nói rằng Bạch thiếu không muốn nhận nhiệm vụ phá trận này, hỏi ta có cách gì hay không.

Mà ta và Bạch thiếu cũng không quen thuộc lắm, có thể có cách gì chứ?”

Hà Tĩnh Nguyệt thở ra một hơi: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng ngươi có cách chữa khỏi thân thể Tưởng Phong chứ.

Nói ra thật đúng là kỳ lạ, Bạch Diên Tinh yêu tiền nhất mà, mà thù lao nhiệm vụ này còn không thấp, không biết tại sao y lại không nhận.”

Mộ Thần híp mắt nghĩ thầm, bởi vì Thạch Kinh Thiên xuất hiện làm cho nhạc phụ đại nhân kia của mình cảm nhận được nguy cơ nghiêm trọng, cảm thấy thực lực Diệp Thạch còn chưa đủ, đang bất kể hết thảy tăng thực lực Diệp Thạch lên.

Thực lực Thạch Kinh Thiên đã như vầy, nói vậy thực lực bốn vị khác của Trang Cẩn cũng không thấp, cũng khó trách nhạc phụ đại nhân lại lo lắng.Mộ Thần siết chặt tay, tuy rằng gần đây thực lực mình tiến bộ rất nhanh, nhưng vẫn không thể phớt lờ!“Ngươi đã đến rồi.”

Mộ Thần ngồi ở trong tĩnh thất, ngẩng đầu nhìn.Tưởng Phong đánh giá Mộ Thần, sắc mặt hơi lạ.“Làm sao vậy?”

Mộ Thần hỏi.

So với lần trước, Mộ Thần cảm thấy thần sắc Tưởng Phong nhìn mình có nhiều hơn mấy phần cẩn thận.“Ngươi không biết hả?”

Tưởng Phong ngạc nhiên hỏi Mộ Thần.Mộ Thần nhíu mày, mấy ngày nay trừ việc nhờ Diệp Thạch giúp thu thập nguyên liệu cần có cho minh văn của Tưởng Phong, thì hắn vẫn luôn ngưng luyện nguyên lực, tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng nguyên lực so với lúc trước lại nhiều hơn ba phần, tin tức bên ngoài đúng thật là không rõ lắm.Mộ Thần lắc đầu, “Không biết.”

“Hôm qua lúc bọn ta đi ra ngoài du ngoạn thì gặp phải công kích của võ tông.”

Tưởng Phong nói.Mộ Thần hưng trí hỏi: “Ngươi nhịn không được tìm người ra tay?”

Tưởng Phong lắc đầu: “Không phải là ta, ta vốn tưởng là người sau lưng ngươi ra tay.”

Lấy tình cảnh hiện tại của gã thì điều động không được võ tông, Trần Mộc đã nhắc nhở gã đừng chọc Thạch Kinh Thiên, tuy rằng nghẹn một bụng nóng lòng muốn thử, nhưng may mà gã không hề ra tay.Mộ Thần đảo mắt hỏi: “Thực lực Thạch Kinh Thiên bị bại lộ?”

Tưởng Phong gật đầu, siết chặt tay: “Đúng vậy.

Võ tông kia không phải là đối thủ của gã, bị gã dọa sợ quá chạy mất.

Nếu không phải là lúc đó có rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, có lẽ ta đã bị gã diệt khẩu rồi không chừng.”

Tưởng Phong nhớ tới Thạch Kinh Thiên liền cả người phát lạnh, một người lợi hại như vậy mà vẫn luôn làm bộ làm tịch giả yếu đuối ở bên cạnh mình, không biết lúc trước trong lòng Thạch Kinh Thiên đã coi thường mình như thế nào đâu.Mộ Thần nghĩ, nếu không phải là do Tưởng Phong, vậy rất có thể là do nhạc phụ đại nhân.

Ở chỗ này, Bạch gia chính là địa đầu xà, mà người khác cũng không cần chọc tới Thạch Kinh Thiên.“Gã chỉ có thực lực võ hoàng lục tinh mà đã có thể đánh lui võ tông, hẳn là đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì.”

Mộ Thần đoán.Tưởng Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, gã lấy ra một cái Linh Tháp, cái đó hình như là pháp khí bát cấp.

Nói đến cũng lạ, gã chỉ có thực lực võ hoàng, hẳn là không thể dùng pháp khí bát cấp được mới đúng chứ?”

Mộ Thần rũ mắt nói: “Ai biết được, hẳn là có thủ đoạn đặc biệt nào đó.”

Tưởng Phong gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 263


Chương 263“Thạch Kinh Thiên bây giờ đang ở trong trận pháp tháp sao?”

Mộ Thần trầm giọng hỏi.Tưởng Phong lắc đầu: “Không có, sau khi thực lực gã bị bại lộ, có rất nhiều người từ khắp nơi tìm tới cửa khiêu chiến, gã bị làm phiền không chịu được, đã rời đi rồi.”

Mộ Thần híp mắt, tìm tới cửa khiêu chiến là giả, tới tìm Linh Tháp trong tay Thạch Kinh Thiên mới là thật.

Mặc kệ tên Thạch Kinh Thiên kia bị làm phiền đi, dù sao cũng là chuyện không liên quan với hắn.“Trần thiếu…”

Tưởng Phong đột nhiên nghiêm túc nhìn Mộ Thần.Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Tưởng Phong: “Tưởng thiếu muốn hỏi điều gì?”

“Ngươi với Thạch Kinh Thiên, ai mạnh hơn?”

Tưởng Phong tò mò hỏi.Mộ Thần nhún vai, nói với giọng đương nhiên: “Thạch thiếu được trời cao ưu ái, nên tất nhiên là Thạch thiếu mạnh hơn ta.”

Tưởng Phong lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Mộ Thần, giọng nói đầy vẻ chắc chắn: “Không, ta cảm thấy thực lực ngươi ở trên gã.”

Mộ Thần đứng lên, dời qua đề tài khác: “Tưởng thiếu điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút đi, ta phải bắt đầu điều phối Minh Văn Dịch rồi.”

Tưởng Phong nghe vậy thì dừng lại lời muốn nói, ngồi xuống, một bên điều chỉnh trạng thái của mình, một bên nhìn xem động tác của Mộ Thần.Động tác Mộ Thần như nước chảy mây trôi, mỗi một bước đều đâu vào đấy.Tưởng Phong nhíu mày, minh văn cần một sự khống chế một cách tinh tế, chỉ cần thiếu đi một chút xíu thôi thì cũng sai một li đi một dặm.Mỗi một bước Trần Mộc làm đều không thể xoi mói, trong lòng Tưởng Phong không khỏi buồn bực, nghe nói trình độ trận pháp thuật của Trần Mộc là thất cấp, giờ trình độ minh văn của hắn cũng là thất cấp, không biết nhân vật mạnh mẽ như này là từ đâu nhảy ra, trước kia gã chưa từng nghe nói tới.Mộ Thần lấy ra Minh Hành Văn (bút viết minh văn) thất cấp từ trong nhẫn không gian, nói với Tưởng Phong: “Tốt rồi, cởi quần áo đi.”

Tưởng Phong nhìn Minh Hành Văn trên tay Mộ Thần, cực kỳ hâm mộ nói: “Minh Hành Văn thật tinh xảo, là pháp khí thất cấp thượng phẩm đúng không, không biết là xuất từ tay vị luyện khí sư nào, Trần thiếu đúng là có phúc khí.”

Mỗi một minh văn sư đều hy vọng chính mình có một Minh Hành Văn lợi hại, Tưởng Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ.Mộ Thần chuyển động Minh Hành Văn trên tay một cái, nói: “Nhanh lên đi Tưởng thiếu gia, nếu ngươi không cởi quần áo nữa thì Minh Văn Dịch sẽ biến chất đấy.”

Minh Văn Dịch thất cấp để cam đoan chất lượng thì cần sử dụng ngay lập tức.Tưởng Phong không chần chờ cởi quần áo ra, lộ ra minh văn sau lưng.Mộ Thần huýt sáo một tiếng, nói: “Dáng người Tưởng thiếu không tồi nha!”

“Trần thiếu, ngươi là tình si.”

Tưởng Phong nhắc nhở.Mộ Thần nói: “Ta tất nhiên là tình si, ngươi dù có đẹp trai hơn, dáng người tốt hơn, thì ta cũng sẽ không thích ngươi, trong lòng ta chỉ có vị hôn thê của ta mà thôi.”

Tưởng Phong: “…”

“Vị hôn thê của ta cũng thế, ngươi dù có đẹp hơn, dáng người tốt hơn đi nữa, thì cũng không bắt được y đâu.”

Mộ Thần đắc ý nói.Tưởng Phong thầm nghĩ, Trần Mộc tuy rằng tinh thông trận pháp, minh văn, thế nhưng lại là một tên sợ vợ, còn là một tên bị bệnh thần kinh nữa.Mộ Thần chuyển Minh Hành Văn trên tay tới trên người Tưởng Phong, một đám minh văn từ ngòi bút Mộ Thần tràn ra, Minh Văn Dịch nhanh chóng hóa thành một đám minh văn dung nhập vào bên trong minh văn vốn có trên người Tưởng Phong.Tưởng Phong nhận thấy tốc độ nguyên khí xói mòn đã bắt đầu chậm rãi chậm lại.Mộ Thần hết sức chăm chú vẽ minh văn, qua một canh giờ, rốt cuộc cũng kết thúc công việc.

Minh văn trên người Tưởng Phong phát ra một trận ánh vàng, sau đó ẩn nấp xuống dưới làn da.Cảm giác được nguyên lực đang tăng trưởng, Tưởng Phong kích động rơi lệ.“Đa tạ ân tái tạo của Trần thiếu!”

Tưởng Phong cảm xúc mênh mông, bởi vì kích động khó có thể khống chế, vậy mà lại bán quỳ trước mặt Mộ Thần.Không ai biết những năm nay, chuyện nguyên lực không ngừng xói mòn tạo thành bao nhiêu áp lực cho tâm lý Tưởng Phong.

Tưởng Phong tu luyện tới mất ăn mất ngủ, cũng chỉ là vì muốn cho tốc độ nguyên lực xói mòn chậm hơn một chút.“Nếu thật muốn cảm ơn ta thì đừng cho người khác biết là ta cứu ngươi.”

Mộ Thần nói.Tưởng Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta biết rồi.”

Bạch gia.“Xin Thập ngũ gia tha lỗi, ta không thể đắc thủ.”

Một nam nhân áo đen tràn đứng ở trước mặt Bạch Thần Tinh, nói.Vẻ mặt Bạch Thần Tinh rất bình thản, nói: “Không sao, vốn ta cũng không trông cậy ngươi có thể đắc thủ, ngươi chỉ cần bức ra thực lực của gã là đủ rồi.”

Trên mặt nam nhân áo đen đầy vẻ quẫn bách.Lúc trước Bạch Thần Tinh kêu gã ra tay với Thạch Kinh Thiên, gã còn cảm thấy kỳ lạ, rằng tại sao lại kêu một võ tông như gã đối phó với một tên võ vương, kết quả, thực lực của đối phương vậy mà không thua gì gã.“Thập ngũ gia, lúc cuối tên kia lấy ra Linh Tháp, thật sự là có chút kỳ lạ.”

Nam nhân áo đen nhăn đôi mày rậm, nói.Bạch Thần Tinh: “Đúng là có chút kỳ lạ, nhưng mà ngươi không có lộ ra hành tung chứ?”

Nam nhân áo đen vội nói: “Thập ngũ gia yên tâm, điểm ấy ta vẫn phải có.”

Bạch Thần Tinh gật đầu, “Như vậy thì tốt.”

“Phụ thân!”

Diệp Thạch từ trong phòng đi ra.Bạch Thần Tinh hỏi Diệp Thạch: “Sao vậy?”

“Con tu luyện xong rồi, giờ con đã là võ hoàng thất tinh.”

Diệp Thạch đắc ý nói.Bạch Thần Tinh nhíu mày: “Chỉ là võ hoàng thất tinh thôi sao?”

Thiên phú Diệp Thạch tất nhiên là tốt, nhưng do trước kia bị bạc đãi, khởi bước hơi muộn, với lại tài nguyên ở nước ngoài lại có hơi bần cùng nữa.

Còn ở Trung Châu, có mấy đứa nhỏ mới bốn năm tuổi, có khi mới ba bốn tuổi đã bắt đầu phải huấn luyện nghiêm khắc.

May mà Diệp Thạch hiện tại tuổi cũng còn nhỏ, còn chưa đến hai mươi tuổi.Bạch Thần Tinh cắn chặt răng, trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều truyền thừa về các môn học thuật, đám người Trang Cẩn kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.Hai trăm năm trước có năm người không đến ba mươi tuổi đã thành học thuật đại sư thất cấp, kế thừa ngũ Linh Tháp.

Bây giờ đám người đó đã đạt tới thực lực nào?Vận thế Trang Du bị Mộ Thần ảnh hưởng, biểu hiện trở nên bình thường, nhưng mà, Trang Cẩn cũng là một nhân vật rất khó chơi.Bên cạnh gã có năm tên hộ hoa sứ giả, thực lực đều là võ hoàng lục tinh, thất tinh, thậm chí còn cao hơn.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng trên người mấy tên kia lại có Linh Tháp, có thể tăng phúc chiến lực cho bọn họ, thật sự đáng sợ.Linh Tháp là pháp khí bát cấp, rất nghịch thiên, võ tông cũng khó chống nổi.Với pháp khí bát cấp bình thường thì võ hoàng rất khó khống chế, nhưng sau khi Linh Tháp nhận chủ thì nó lại tùy tâm ý của chủ nhân mà động, quả nhiên là nghịch thiên.Với thực lực Diệp Thạch ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh mà gặp phải thiên tài bình thường, ứng phó tất nhiên là dễ dàng.

Nhưng nếu như gặp phải Trang Du và Trang Cẩn thì sao?Trang Du và Diệp Thạch có mệnh số tương khắc, mà Trang Cẩn với Trang Du lại là song sinh, hơn phân nửa cũng khắc con của hắn.Trận pháp tháp.Mộ Thần nhìn lời nhắn trong ngọc bội đưa tin trên tay, khóe miệng cong lên một nụ cười.Trong ngọc bội Diệp Thạch oán giận Bạch Thần Tinh một phen, nói Bạch Thần Tinh nhất định muốn y đạt tới trình độ võ hoàng bát tinh mới cho y xuất môn.Mộ Thần nhìn ngọc bội trên tay, chợt có một loại cảm giác rằng Diệp Thạch đang ở bên cạnh mình nói liên miên.Mộ Thần thu lại ngọc bội, hít sâu một hơi, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực lên thôi, bởi khi Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra, cao thủ tràn vào có vô số kể, lúc đó chỉ sợ hắn không bảo vệ được Diệp Thạch rồi.“Ông nội tìm con ạ?”

Hà Tĩnh Nguyệt đi vào đại sảnh hỏi.Hà Hiền: “Đúng vậy.”

“Có chuyện gì không ạ?”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.Hà Hiền hít nhẹ một hơi rồi nói: “Tưởng Phong khôi phục tư chất tu luyện, đã thành võ hoàng tứ tinh.”

“Cái gì?

Sao có thể?!”

Hà Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt.Hà Hiền cười khổ nhìn Hà Tĩnh Nguyệt: “Quả thật là vậy đấy.

Tưởng Thành Tiến nói là sau khi bế quan xong thì đột nhiên nghĩ ra được cách khôi phục.”

Hà Tĩnh Nguyệt trừng mắt.

Không phải đó chứ?!

Nào có chuyện trùng hợp tới vậy!

“Ông nội, có thể là do Trần Mộc không?”

Hà Hiền: “Ta cũng cảm thấy là do hắn, Tưởng Phong vừa mới tới trận pháp tháp không lâu liền hỏi mượn bạn tốt của gã không ít nguyên thạch, không biết là cho người nào.”

Nếu ông không đoán sai, vậy hẳn là Tưởng Phong đưa cho Trần Mộc.Bởi vì nếu như Tưởng Thành tự nghĩ ra được cách, thì sao gã lại cần hỏi mượn nguyên thạch?“Trần Mộc giờ đang ở đâu?”

Hà Hiền hỏi.Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Hình như gần đây hắn đang bế quan, mất ăn mất ngủ mà tu luyện.”

“Việc này đừng lộ ra, hiện tại không khí trong minh văn tháp có chút khẩn trương.

Trước đó Tưởng Thành Tiến từng có một đứa cháu tên là Tưởng Lâm, thiên tư cũng không thua gì Tưởng Phong, nhưng sau này lại chết không minh bạch.

Lúc ấy tra không được kết quả gì, bây giờ đã có đối tượng hoài nghi.”

Hà Hiền nói.“Là Thạch Kinh Thiên?”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Hà Hiền gật đầu: “Rất có thể.

Thực lực Thạch Kinh Thiên thật đáng sợ, hơn nữa gã còn giấu sâu tới thế, một võ hoàng lục tinh vậy mà lại ngụy trang thành võ vương.

Nghe nói chuyện tư chất Tưởng Phong xảy ra vấn đề, phía sau có khả năng là do bút tích của Thạch Kinh Thiên hoặc là ông nội của gã – Thạch Vi làm ra.”

Hà Tĩnh Nguyệt: “Tâm cơ Thạch Kinh Thiên cũng thật sâu.”

Hà Hiền thở dài một hơi, đây vốn chính là thế giới người ăn thịt người, “Hiện tại không khí giữa tháp chủ minh văn tháp với phó tháp chủ rất khẩn trương, chúng ta tốt nhất không đắc tội ai cả, cho dù người thật sự là do Trần Mộc cứu thì cũng không thể lộ ra.”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Con biết rồi.”

Người chính là do Trần Mộc cứu sao?

Tên đó thật sự biết y thuật?

Năm đó thân thể Tưởng Phong xảy ra vấn đề, Tưởng Thành Tiến tìm không ít người tới khám và chữa cho Tưởng Phong, trong đó còn có không ít y sư nổi danh.Hà Tĩnh Nguyệt giật mình nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Tưởng Phong gặp được Trần Mộc, gã không chào hỏi một tiếng đã ra tay về phía Trần Mộc.Tưởng Phong ra tay với Trần Mộc chẳng lẽ thật sự chỉ là vì Trần Mộc xấu?“Ngươi xuất quan rồi?”

Nhìn Trần Mộc đi ra từ tĩnh thất, Hà Tĩnh Nguyệt lên tiếng.Trần Mộc gật đầu: “Ừ.”

“Tưởng thiếu đã khôi phục thiên phú, thành công thăng cấp lên võ hoàng tứ tinh.”

Hà Tĩnh Nguyệt chăm chú quan sát sắc mặt Trần Mộc, nói.Trần Mộc tràn đầy kinh ngạc: “Thật sao?

Là khôi phục như thế nào vậy?”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi Trần Mộc: “Ngươi không biết?”

“Ta vẫn luôn bế quan mà, đương nhiên là không biết.”

Mộ Thần vô tội mỉm cười.“Trần Mộc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Hà Tĩnh Nguyệt đột nhiên hỏi.Mộ Thần hơi híp mắt, cười hỏi: “Hà tiểu thư sao lại đột nhiên hỏi ta chuyện này?”

“Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi, nếu vượt qua ba mươi tuổi thì không thể tiến vào bí cảnh.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Mộ Thần gật đầu: “À, ta nghĩ rằng trước khi bí cảnh mở ra thì ta vẫn còn chưa vượt qua ba mươi tuổi.”

“Ngươi nên rõ, không nên nghĩ tới việc đục nước béo cò, nếu đã quá ba mươi tuổi mà vẫn có ý đồ tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh thì sẽ chết không chỗ chôn.”

Một giọng nói đầy âm dương quái khí bỗng truyền tới.Mộ Thần theo tiếng người tới mà nhìn qua, Hà Tĩnh Nguyệt nghe vậy không tự chủ được nhíu mày.“Vị này chính là?”

Mộ Thần tò mò hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.“Là Hà Minh.”

Hà Tĩnh Nguyệt nói.Mộ Thần híp mắt, trận pháp tháp tuy đang xuống dốc, nhưng vẫn có lực lượng che dấu, tên Hà Minh này thế mà lại là một võ hoàng tứ tinh, chắc là do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng.

Thiên Cơ Bí Cảnh chuẩn bị mở ra thì thiên tài từ mọi nơi đều ùn ùn kéo tới, một “võ hoàng nhất tinh” như hắn hình như có chút không đủ nhìn nhỉ?“Thì ra là Hà huynh.”

Mộ Thần chắp tay nói.“Đừng có mà lôi kéo làm quen, ta không có huynh đệ lai lịch không rõ như ngươi.”

Hà Minh tràn đầy khinh thường.Mộ Thần không để bụng mà cười.“Hà Minh, ngươi không thể nói chuyện bình thường sao?”

Hà Tĩnh Nguyệt bực mình nói.Hà Minh lạnh lùng: “Ta nói sai chỗ nào sao?

Chẳng lẽ hắn không phải lai lịch không rõ sao, nghe nói hắn còn thân cận với người Bạch gia nữa.

Nói không chừng hắn chính là gian tế mà Bạch gia đặt trong trận pháp tháp chúng ta đấy.”

Hà Tĩnh Nguyệt đen mặt quát: “Hà Minh, ngươi đủ rồi!”

Hà Minh hừ lạnh một tiếng: “Tĩnh Nguyệt, sao ngươi lại che chở tên quỷ xấu xí này, có phải ngươi có một chân với hắn không?”

Hà Tĩnh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi câm miệng cho ta, rời khỏi đây…”

“Thằng nhóc, ngươi cách Tĩnh Nguyệt xa một chút cho ta, nếu không ngươi cẩn thận với ta đấy.”

Hà Minh truyền âm vào trong tai Mộ Thần.Hà Tĩnh Nguyệt cười xin lỗi với Mộ Thần: “Thực xin lỗi, tính tình Hà Minh có hơi nóng nảy.”

“Thiên chi kiêu tử khó tránh bừa bãi một chút, nếu như ta lợi hại được như Hà thiếu, tính tình ta hơn phân nửa cũng không tốt.”

Mộ Thần ra vẻ đầy lý giải nói.Ánh mắt Hà Tĩnh Nguyệt xa xưa mà thở dài: “Cũng không phải tất cả thiên chi kiêu tử đều như vậy, Diên Tinh y không như vậy.”

Mộ Thần nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia lạnh băng sâu kín.

Chẳng lẽ Hà Tĩnh Nguyệt thích Thạch Đầu?

Xem ra Thạch Đầu rất được hoan nghênh nhỉ.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 264


Chương 264Bạch gia.“Thực lực Bạch Diên Tinh tiến bộ thật nhanh, đã là võ hoàng thất tinh rồi.”

“Có thể không nhanh được sao?

Bạch Thần Tinh tiền bối vơ vét biết bao nhiêu thiên tài địa bảo đều toàn dùng trên người y.”

“Bạch Thần Tinh tiền bối vẫn luôn sống khép kín, trước giờ chưa từng thấy Bạch tiền bối đối tốt với người nào tới vậy cả.”

“Trước kia là do không có người có thể khiến cho Bạch tiền bối để ý tới, nên nhớ Bạch Diên Tinh chính là con trai ruột của Bạch tiền bối.”

“Ta nghe nói trong trận pháp tháp đột nhiên nhảy ra một người tên là Hà Minh, thế mà lại là một võ hoàng tứ tinh.”

“Gia hỏa Hà Hiền kia đúng là đa mưu túc trí, vậy mà lại đóng băng người đó, thật sự là cáo già mà.”

“Đáng tiếc là Bạch Nghị đã chết, nếu không phải vậy thì Bạch gia chúng ta có tới hai thiên tài lận.”

“Hà Minh mới chỉ là võ hoàng tứ tinh mà thôi, mà còn nghe nói đã hai mươi sáu tuổi nữa chứ, nếu như Bạch Diên Tinh ở cái tuổi hai mươi sáu, y đã sớm là võ tông rồi, làm sao còn có thể để cho tên Hà Minh kia ra vẻ ta đây.”

“Bạch Nghị chết không minh bạch như vậy, trong nhà cũng không có điều tra kỹ càng một chút nào sao?”

“Đã nói là ngoài ý muốn rồi, ngươi còn muốn tra cái gì?”

Bạch Cẩm Nhạc nghe mấy người nọ nói chuyện, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười bất đắc dĩ.Bạch Thần Tinh đối với Diệp Thạch cơ hồ là “con cần con cứ lấy”, Diệp Thạch đến Linh Dược Đường cướp đoạt sạch linh dược thất cấp bên trong, Bạch Thần Tinh cũng chỉ nói một câu, “Ghi vào trong sổ sách của ta.”

Những tiểu bối khác trong nhà làm gì có được đãi ngộ như vậy.Diệp Thạch hưng phấn đẩy cửa ra, Bạch Thần Tinh thấy sắc mặt Diệp Thạch vui mừng, không khỏi tò mò hỏi: “Gặp được chuyện gì tốt hay sao mà vui vẻ như vậy?”

“Mộ Thần nói hắn sắp thăng cấp võ tông!”

Diệp Thạch vui vẻ nói.Bạch Thần Tinh nhìn bộ dáng Diệp Thạch, bất âm bất dương nói: “Thì ra là Mộ Thần sắp thăng cấp võ tông à.

Con vui vẻ như thế, ta còn tưởng rằng là con sắp thăng cấp võ tông ấy chứ.”

Diệp Thạch có hơi xấu hổ cười cười, nói: “Việc Mộ Thần thăng cấp võ tông so với việc con thăng cấp võ tông thì càng khiến con vui vẻ hơn.

Phụ thân à, Mộ Thần là người tốt, phụ thân đừng có thành kiến lớn như vậy với hắn mà.”

“Mộ Thần chỉ nói hắn sắp thăng cấp võ tông?”

Bạch Thần Tinh lập tức dời qua đề tài khác.“Mộ Thần nói, hắn ở Trung Châu không quen ai, sợ quá trình thăng cấp xảy ra vấn đề, cho nên hy vọng phụ thân hộ pháp giúp hắn.”

Diệp Thạch dùng đôi mắt trông mong nhìn Bạch Thần Tinh.Bạch Thần Tinh run rẩy khóe miệng: “Hắn đúng là không chút nào khách khí nhỉ.”

Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: “Mộ Thần về sau nhất định sẽ cưới con, đến lúc đó tất cả mọi người đều là người một nhà, có gì mà cần khách khí chứ.”

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nghiến răng, bộ dạng này của Diên Tinh chính là bộ dạng không thể chờ đợi để gả đi đây mà.“Mộ Thần còn nói gì khác không?”

Bạch Thần Tinh áp chế sự bực mình hỏi.“Hắn nói, giờ trong tay không có bao nhiêu, muốn mượn phụ thân một chút nguyên thạch.”

Diệp Thạch nói.Bạch Thần Tinh lập tức bị nghẹn, tên hỗn đản Mộ Thần đó mượn nguyên thạch của mình?

Tên đó ngay từ đầu còn giống như rất rụt rè, trông như người không chịu của ăn xin, thế mà giờ lại chủ động mở miệng nói mượn.“Hắn sao lại xài ghê vậy?!”

Số nguyên thạch kiếm được từ những đan dược của Mộ Thần, hắn đã đưa hết cho cho Mộ Thần, vậy mà tên kia lại còn không đủ dùng.Diệp Thạch vô tội mở to mắt: “Đúng là Mộ Thần cần dùng tương đối nhiều một chút, nhưng phải có xài mới có kiếm mà.

Phụ thân, ngài cứ cho Mộ Thần mượn một chút đi, chờ Mộ Thần về sau kiếm được một đống lớn, hắn sẽ trả lại cho ngài, Mộ Thần rất biết kiếm nguyên thạch đó.”

Bạch Thần Tinh tức giận nói: “Con nghĩ nguyên thạch của phụ thân con có được là nhờ gió đưa tới sao…”

Diệp Thạch nhíu mày: “Đó không phải là do phụ thân không cho con đi nhận nhiệm vụ sao?

Nếu phụ thân cho con nhận nhiệm vụ, con đã có thể tự mình trợ cấp cho Mộ Thần rồi.

Nhiệm vụ của minh văn tháp vốn có thể kiếm được một số lớn, nhưng tại phụ thân không cho đi, muốn con ở nhà tu luyện.”

Bạch Thần Tinh thiếu chút nữa bị Diệp Thạch chọc tức phun ra một búng máu, “Ta cho mượn, ta cho mượn.

Mộ Thần muốn bao nhiêu nguyên thạch, ta cho hắn mượn.”

“Thật tốt quá.”

Diệp Thạch tràn đầy vui mừng, “Vậy chuyện hộ pháp?..”

“Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện.”

Bạch Thần Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.Diệp Thạch vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, con an tâm rồi.

Đúng rồi phụ thân, có phải là thời gian Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi không ạ?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng thế.”

Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra, các thế lực khắp nơi đều đang rục rịch, một ít cao thủ trẻ tuổi lánh đời đều sôi nổi xuất thế, quả nhiên là đáng sợ.Trong khoảng thời gian này Bạch Thần Tinh cũng phái người ra tra thử, trên trăm thiếu niên cao thủ trước giờ không hiện thanh danh, chưa vượt qua ba mươi tuổi, lại đều đã đột phá võ hoàng, sôi nổi hiện thế.Bạch Thần Tinh híp mắt, nếu lại cho Diên Tinh thêm hai ba năm, lúc đó Diên Tinh đã đột phá đến võ tông, khi ấy có thể tự bảo vệ mình vô nguy, nhưng mà hiện tại nam nhân của Trang Cẩn bên Mệnh Tộc lại xác thực không đơn giản.Nếu như Mộ Thần đột phá võ tông, vậy Diên Tinh cũng có thể nhiều thêm một phần bảo đảm.Mộ Thần thăng cấp võ tông ở ngoài thành, dị tượng khi thăng cấp vô cùng lớn, đưa tới không ít tu luyện giả quan sát.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn phương hướng thăng cấp, hơi hơi nhíu mày, “Dị tượng này có thanh thế thật lớn, hẳn người thăng cấp võ tông không phải là võ hoàng phổ thông.”

Hà Minh cũng nhìn phương hướng thăng cấp, trái tim nhịn không được mà nóng rực lên, thầm nghĩ không biết khi nào mình mới đi tới một bước này.“Không biết ai là người thăng cấp, có thể mời chào không nhỉ?”

Hà Tĩnh Nguyệt cau mày.Hà Minh nói: “Người đó hẳn không phải là tán tu, có người hộ pháp cho hắn.”

Trong mắt Hà Tĩnh Nguyệt hiện lên vẻ thất vọng, những người có ý đồ tiến tới đều bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy đẩy ra ngoài.

Họ biết tuy đối phương đang thăng cấp ở dã ngoại nhưng lại có người hộ pháp, mà người hộ pháp còn có thực lực sâu không lường được, tuy rằng không hiện thân.“Lôi kiếp tới rồi!”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn lôi vân hội tụ trên bầu trời, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Ngũ sắc lôi kiếp!”

Hà Minh cắn răng, trong lòng cũng rung động không thôi.Ngũ sắc lôi kiếp vô cùng hiếm thấy, loại lôi kiếp này chỉ có khi gặp được tuyệt thế thiên tài thì mới có thể xuất hiện, mà ngũ sắc lôi kiếp lại mạnh mẽ hơn lôi kiếp tầm thường gấp mấy chục lần.

Từ xưa đến nay có vô số kể thiên tài chết dưới lôi kiếp này, nếu người đó còn sống sót, tương lai tám chín phần mười có thể hùng bá một phương.Hà Tĩnh Nguyệt cắn môi, hỏi người bên cạnh: “Biết người thăng cấp là ai không?”

“Hoàn toàn tra không được tin tức, có thể là tiểu quái vật do một ít lão quái vật lánh đời bồi dưỡng ra.”

Người bên cạnh Hà Tĩnh Nguyệt nói.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn xa xa, trong mắt hiện lên vài phần hoài nghi.

Thiên tài có thể đưa tới ngũ sắc lôi kiếp thì tuổi khi thăng cấp võ tông sẽ không vượt qua ba mươi tuổi, người này hẳn cũng có hứng thú với Thiên Cơ Bí Cảnh.

Nếu như Thiên Cơ Bí Cảnh có một võ tông xông vào, vậy những người khác còn có đường sống nữa sao.“Nếu như người này đi vào Thiên Cơ Bí Cảnh…”

Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được nhẹ hít một hơi.Hà Minh cắn răng: “Người này có thể sống sót qua lôi kiếp hay không còn chưa biết đâu.”

“Không nghĩ tới lại có người đưa tới ngũ sắc lôi kiếp.

Lần trước khi xuất hiện loại lôi kiếp này, hình như là mấy trăm năm trước thì phải.”

Diệp Thạch xen lẫn trong đám người xem náo nhiệt.“Cái gì là ngũ sắc lôi kiếp vậy?”

Diệp Thạch tràn đầy tò mò hỏi.“Ngũ sắc lôi kiếp là một loại lôi kiếp đặc biệt, được xưng là sát thủ của thiên tài.

Thiên tài chết dưới loại lôi kiếp này có rất nhiều rất nhiều.

Không biết người này có thể sống sót qua không.”

Một tu luyện giả nhìn thấy người đặt câu hỏi chính là Diệp Thạch, lập tức ân cần trả lời.Đôi mắt Diệp Thạch sáng quắc nhìn lên lôi kiếp.“Nếu người thăng cấp có thể sống sót, vậy Bạch thiếu sắp có đối thủ rồi.”

Người nọ nói tiếp.Diệp Thạch chỉ mỉm cười thản nhiên, “à” một tiếng.“Bạch thiếu, ngươi cũng ở đây à?”

Hà Tĩnh Nguyệt hướng chợt nhìn thấy Diệp Thạch.Diệp Thạch gật đầu, đảo mắt nói: “Là ta trộm chạy ra ngoài.

Phụ thân nhất định cứ bắt ta thăng cấp đến võ hoàng bát cấp mới cho ta ra ngoài.”

Hà Tĩnh Nguyệt mỉm cười gật đầu, “Bạch tiền bối nhất định đối với ngươi rất tốt đi?”

Diệp Thạch gật đầu: “Ừ, phụ thân đối với ta rất tốt.”

Tia sét năm màu ào ào đánh xuống, đất rung núi chuyển, Diệp Thạch nhìn về nơi tia sét đánh xuống, bất an siết chặt tay.“Thật đáng sợ.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn lôi kiếp, nhịn không được nói.Lòng bàn tay Diệp Thạch toát đầy mồ hôi lạnh.“Lôi kiếp đáng sợ thật, chỉ sợ là người trong lôi kiếp đã dữ nhiều lành ít.”

Hà Minh nói.Diệp Thạch nghiến răng, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng hận không thể thiên đao vạn quả tên Hà Minh này.Sét đánh ước chừng hai ngày mới chấm dứt.Sau khi gió êm sóng lặng, mọi người chỉ thấy một hố sâu màu đen có đường kính mấy chục mét, người thì không tìm ra được.Ở trận pháp tháp.“Ông nội, có tin tức gì không ạ?”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi Hà Hiền.Hà Hiền lắc đầu nói: “Hoàn toàn không có.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Không biết tuổi người đó đã vượt qua ba mươi chưa.”

“Nhất định là chưa vượt qua ba mươi.

Trong lịch sử, những tu luyện giả thăng cấp võ tông có dẫn tới ngũ sắc lôi kiếp, bọn họ không có người nào vượt qua ba mươi hết.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhấp nhấp môi, nếu là như thế, vậy…

Người này nhất định sẽ tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh, hy vọng người này là bạn không phải địch, cho dù không phải bằng hữu thì cũng ngàn vạn lần không là địch nhân.“Ông nội, ngài nghĩ coi có thể là người Bạch gia không?”

Hà Hiền lắc đầu: “Hẳn là không phải, thời gian dài như vậy, nếu như là người Bạch gia thì chắc đã sớm có tiếng gió truyền tới.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Gần đây sao lại có nhiều người lợi hại đi ra vậy.”

Hà Hiền cười lạnh một tiếng, “Gần đây còn thiếu người lợi hại đột nhiên nhảy ra à?

Thạch Kinh Thiên lần trước có một bạn lữ song nhi, tên là Trang Cẩn, song nhi kia mới chỉ mười chín tuổi mà đã là võ hoàng lục tinh, không chỉ như thế, song nhi kia không chỉ có một bạn lữ như Thạch Kinh Thiên mà còn có bốn bạn lữ khác, mỗi một người đều có thực lực không thua gì Thạch Kinh Thiên, song nhi kia và năm bạn lữ liên thủ, thu phục được năm tòa Linh Tháp ở Vô Tận Hải.”

Hà Tĩnh Nguyệt trừng lớn mắt: “Sao có thể?

Năm tòa Linh Tháp ở Vô Tận Hải đã bị thu phục?”

Hà Hiền gật đầu: “Phải.”

“Chỗ nước ngoài mà Bạch Diên Tinh đến từ thì sao?

Năm tòa Linh Tháp cũng bị thu phục rồi ạ?”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.Hà Hiền lắc đầu, “Bạch Diên Tinh đến từ Linh Tháp Châu, hẳn là Linh Tháp chưa bị thu phục.

Hiện tại thông đạo từ chỗ đó tới Trung Châu đã bị cắt đứt, tình hình cụ thể như thế nào ta cũng không biết rõ lắm.”

“Trang Du và Trang Cẩn kỳ thật là anh em song sinh.

Trang Cẩn dẫn người đi thu phục năm tòa Linh Tháp, còn Mệnh Tộc đưa Trang Du tới nước ngoài, ban đầu chắc cũng là đánh chủ ý như thế.

Nhưng mà vận khí của Trang Du không có tốt như Trang Cẩn, đã thất bại, vì thế hẳn là năm tòa Linh Tháp ở chỗ đó vẫn còn.”

“Trang Du tuy thất bại, nhưng có vẻ là Mệnh Tộc vẫn rất để ý tới hắn.”

Hà Tĩnh Nguyệt không khỏi nói.“Trang Du với Trang Cẩn là song sinh, cùng mệnh tương liên, thực lực Trang Cẩn tăng lên cũng có tác dụng kéo theo Trang Du, nếu Trang Du cũng thành công, thì Trang Cẩn có thể càng thuận lợi hơn.

Tuy rằng hắn thất bại, nhưng hắn không thể chết được, bởi nếu Trang Du chết, Trang Cẩn sẽ phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.”

Hà Hiền nói.Chuyện về Trang Cẩn vốn không bị người khác tra được nhanh như vậy, nhưng do Bạch Thần Tinh âm thầm cho người ra tay với Thạch Kinh Thiên, khiến cho mọi người hoài nghi, rồi Bạch Thần Tinh lại âm thầm thả ra tin tức năm tòa Linh Tháp ở Vô Tận Hải đã bị thu phục, khiến chuyện này lập tức huyên náo
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 265


Chương 265“Trần Mộc, ngươi rốt cục cũng trở lại.”

Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng nói với Trần Mộc.Trần Mộc mỉm cười với Hà Tĩnh Nguyệt, lộ ra biểu tình áy náy nói: “Xin lỗi, trước đó ta đi ra ngoài lịch lãm một phen, không ngờ lại gặp phải một chút phiền toái mới chậm trễ thời gian, kéo dài tới giờ mới về được.”

Ngũ sắc lôi kiếp đúng là khủng bố, tuy rằng lúc ấy Mộ Thần thuận lợi vượt qua lôi kiếp, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, tốn không ít thời gian mới khỏi hẳn.Lần này thăng cấp, là hắn thiếu nhân tình của Bạch Thần Tinh.“May mà ngươi trở lại, Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi, ta còn tưởng là ngươi không về kịp ấy chứ.”

Hà Tĩnh Nguyệt cười nói.Mộ Thần cười khổ, nói: “Thiên Cơ Bí Cảnh mở sớm vậy sao?

May thật, may mà ta trở về đúng lúc, nếu không sợ là phải bỏ lỡ rồi.”

“Ngươi đi lịch lãm à?

Ta còn tưởng là ngươi sợ hãi chạy trốn chứ.

Trong Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm nha, tu luyện giả chết trong đó có vô số kể, nếu muốn đi vào, ngươi nhất định phải suy xét rõ ràng, bởi vì nếu ngươi chết trong đó, sẽ không có ai nhặt xác cho ngươi đâu.”

Hà Minh đột nhiên sáp lại mở miệng châm chọc khiêu khích.Mộ Thần nhìn Hà Minh, cười nói: “Chuyện trọng đại như Thiên Cơ Bí Cảnh, ta sao có thể bỏ qua.”

Hà Minh lạnh lùng cười: “Ngươi cẩn thận đi, Thiên Cơ Bí Cảnh lần này, cao thủ nhiều như mây, ngươi coi chừng bị người ta làm thịt.”

Mộ Thần gật đầu biết nghe lời phải: “Vâng, đa tạ Hà thiếu nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận.”

Hà Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Hà Minh, trên gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Trần Mộc, xin lỗi nha, tính tình Hà Minh không tốt lắm.”

Mộ Thần không để tâm: “Yên tâm đi, ta hiểu mà.”

Hà Minh chính là thiên tài do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng, chắc hẳn là tự cho mình rất cao, thế nhưng gần đây bỗng dưng nhảy ra một đống gương mặt mới, mà Hà Minh so với những thiên tài đó thì có chút kém cỏi.

Được mãn nguyện xuất quan, đang muốn kiến công lập nghiệp thì lại phát hiện thực lực của mình cũng chỉ bình thường, trong lòng Hà Minh hẳn là rất khổ sở.Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần cười ha ha không ngừng, “Tháp chủ đại nhân, ngươi đúng là sống càng ngày càng kém, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể đến đạp lên ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quá dọa người sao?”

Mộ Thần hít sâu một hơi, tên Tháp Linh chết tiệt này quả thật nên thiên đao vạn quả.Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần: “Ô Phượng tiền bối từng đến đây hỏi thăm ngươi, biết ngươi không ở thì rất thất vọng.”

Mộ Thần có hơi sửng sốt: “Sao Ô Phượng tiền bối lại đột nhiên đến đây?”

Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Ta làm sao biết được.

Hiện giờ Ô Phượng tiền bối đang ở ngay trong trận pháp tháp, có dặn ta là nếu thấy ngươi về thì phải báo cho nàng một tiếng.”

Mộ Thần: “Là vậy à.”

Tháp Linh lóe sáng mắt, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi xong đời rồi, lật thuyền trong mương rồi.

Có vẻ nha đầu Ô Phượng kia đang nghi ngờ ngươi đấy.”

Mộ Thần đảo mắt một cái, dị hỏa được Mộ Thần đưa vào trong Linh Tháp.“Tháp chủ đại nhân, ngươi làm gì thế!

Đừng có đưa thứ nguy hiểm như này vào trong Linh Tháp chứ!”

Tháp Linh điên cuồng kêu gào.Mộ Thần không để tâm mà nói: “Chỉ đặt đó một chút thôi.”

Bộ tộc của Ô Phượng có huyết mạch phượng hoàng, Hỏa Phượng là ngọn lửa tối cao, nghe nói tộc nhân có huyết mạch phượng hoàng rất mẫn cảm với dị hỏa.

Lần trước hắn có thể tránh được là bởi vì Ô Phượng không đặt lực chú ý trên người hắn, nhưng hẳn là bây giờ, nữ nhân kia đã nghi ngờ hắn.“Oa oa, ngươi muốn thiêu chết ta sao.”

Tháp Linh tràn đầy ủy khuất.“Thiêu chết ngươi không phải là vừa đúng lúc sao?”

Mộ Thần không chút để ý.Tháp Linh: “…”

Mộ Thần đi theo Hà Tĩnh Nguyệt vào đại sảnh, Ô Phượng nhìn thấy, đôi mắt lập tức đầy hứng thú nhìn Mộ Thần.Ô Phượng từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Thần một phen, nhịn không được nhăn mày lại.“Cô cô, thế nào ạ?

Trên người hắn có dị hỏa không?”

Ô Cẩm Tước đầy tò mò truyền âm hỏi Ô Phượng.Ô Phượng nhíu mày, truyền âm lại với Ô Cẩm Tước: “Không cảm giác được.”

Tuy rằng không cảm giác được, nhưng Ô Phượng cũng không hề bớt hoài nghi tới Trần Mộc một chút nào.Mộ Thần thản nhiên đứng, vô cùng lễ phép chắp tay chào: “Trần Mộc xin chào Ô tiền bối.”

Ô Cẩm Tước hứng thú đánh giá Mộ Thần, đôi mắt đầy tò mò.Ô Phượng cười, nói với Hà Hiền: “Trận pháp tháp đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Chẳng những có Hà Minh thực lực hùng hậu, mà còn có Trần Mộc sâu không lường được như thế này.”

Nghe được lời Ô Phượng nói, trong lòng Hà Minh nhất thời dâng lên một cỗ khó chịu.

Ô Phượng chỉ đánh giá hắn một cách quy củ là “thực lực hùng hậu”, nhưng lại dùng bốn chữ “sâu không lường được” để đánh giá Trần Mộc.

Trần Mộc có tài đức gì mà được khen ngợi như thế chứ.Mộ Thần ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội xua tay: “Ô tiền bối quá khen rồi, Trần Mộc làm sao có thể nhận lời đánh giá “sâu không lường được” này.”

Ô Phượng nghe vậy cũng không phản bác: “Cẩm Tước sẽ đi vào bí cảnh, nghe nói Hà thiếu với Trần thiếu đều sẽ đi vào, đến lúc đó mong hai vị dìu dắt Cẩm Tước một chút.”

Hà Minh vội đồng ý: “Nếu Cẩm Tước cô nương có điều gì phân phó, Hà Minh tất dốc hết khả năng.”

“Làm phiền Hà thiếu.”

Ô Phượng nhẹ nhàng đáp một câu, ánh mắt nhìn qua Trần Mộc.Đối mặt với ánh mắt của Ô Phượng, Mộ Thần mỉm cười, chắp tay nói: “Trần Mộc sẽ nhận nhiệm vụ này.”

“Tưởng Thành Tiến – tháp chủ Minh văn tháp tới.”

Chợt một tiếng thông báo truyền tới bằng nguyên lực.Hà Hiền nhíu mày, có chút không hiểu mà hỏi: “Kỳ quái, Tưởng Thành Tiến, sao lại thời gian này đến?”

“Theo ta suy đoán, Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ hiện thế ở nơi phụ cận chúng ta, nên chắc là Tưởng tháp chủ tiện đường thôi.”

Hà Tĩnh Nguyệt trầm tư rồi nói.Hà Hiền cau mày, nhìn qua Trần Mộc.

Trần Mộc cúi đầu không sợ hãi, gió thổi không động đứng tại chỗ, một bộ dáng thản nhiên.Tưởng Thành Tiến mang theo Tưởng Phong đi đến, Mộ Thần nhướng mày liếc mắt nhìn Tưởng Phong một cái, lại cúi đầu.“Làm phiền Hà tháp chủ rồi.”

Tưởng Thành Tiến hướng về phía Hà Hiền chắp tay.“Tưởng tháp chủ chịu tới đây chính là rồng đến nhà tôm, gì mà quấy rầy chứ.

Chúc mừng Tưởng tháp chủ xuất quan, công lực càng tăng lên, chúc mừng Tưởng thiếu gia khôi phục tư chất.”

Hà Hiền cười nói với hai người.“Hà tháp chủ khách khí rồi, trận pháp tháp của ngươi dạo này cao thủ đông đúc nhỉ.”

Tưởng Thành Tiến nói.Hà Hiền lộ ra vẻ cười khổ, “Tưởng tháp chủ nói đùa, lúc trước Diệp Thạch đúng thật là kinh thải tuyệt diễm, nhưng…

Y lại là huyết mạch mà Bạch Thần Tinh lưu lạc ở ngoài.”

“Bạch Diên Tinh tuy rằng không còn ở đây, nhưng mà Trần thiếu cũng không kém.”

Tưởng Thành Tiến nhìn qua Trần Mộc rồi nói.Mộ Thần vội chắp tay nói: “Tưởng tiền bối quá đề cao ta rồi, ta đây chỉ là một người bình thường, sao có thể so sánh với Bạch Diên Tinh thiếu gia được.”

“Trần thiếu quá khiêm tốn.

Ta nghe nói lần trước ngươi với Phong Nhi có chút xung đột, tính tình Phong Nhi nóng nảy, có chỗ đắc tội thì mong Trần thiếu bao dung.”

Tưởng Thành Tiến phóng thấp tư thái.“Tưởng tháp chủ nói quá lời, một chút việc nhỏ mà thôi, ta sao để ở trong lòng được.”

Mộ Thần giả bộ có chút sợ hãi nói.Tưởng Thành Tiến đưa một cái nhẫn cho Mộ Thần, “Chút đồ trong đây coi như là ta bồi lễ, mong rằng Trần thiếu ở trong bí cảnh chiếu ứng Phong Nhi một chút.”

“Nguyên thạch, nguyên thạch!

Quá trời nguyên thạch!!”

Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần điên cuồng kêu gào.“Tưởng tháp chủ quá khách khí, ngài như vậy, ta sao chịu được ạ.”

Mộ Thần giả vờ sợ hãi.Tưởng Thành Tiến trịnh trọng nhìn Mộ Thần, nói: “Xin Trần thiếu nhận lấy.”

Mộ Thần liếc mắt nhìn Tưởng Phong một cái, mới đành “bất đắc dĩ” nói: “Như vậy, ta nếu từ chối nữa thì bất kính.”

Tưởng Phong thấy Trần Mộc nhận nhẫn không gian, trong lòng nhất thời thở ra một hơi.Sau khi Tưởng Phong đưa minh văn trên lưng cho Tưởng Thành Tiến xem, Tưởng Thành Tiến lập tức sợ hãi.

Thì ra Minh Văn Tụ Nguyên đầy đủ là minh văn thất cấp cao cấp, những minh văn sư thất cấp bình thường căn bản không thể khắc ra.Thăng cấp minh văn rất khó, so với việc khắc minh văn từ đầu thì còn khó hơn, mà Tưởng Thành Tiến còn nói, minh văn trên lưng gã chính là minh văn thượng phẩm.Cho dù có tư liệu của minh văn, nhưng ông nội tự mình ra tay cũng chưa chắc có thể làm được tới trình độ như vậy.

Ông nội nói, minh văn thuật của người thăng cấp minh văn cho gã tuyệt đối đang là thất cấp cao cấp, tùy thời có khả năng bước vào bát cấp.Lúc trước mời Trần Mộc ra tay, Tưởng Phong rất lo lắng, lại không nghĩ rằng minh văn thuật của Trần Mộc lại lợi hại đến thế.Ô Phượng vốn định nhìn xem nhẫn không gian mà Tưởng Thành Tiến lấy ra có gì, nhưng do phía trên mặt nhẫn có minh văn đặc biệt ngăn cản dò xét, Ô Phượng không nhìn ra được gì.Mộ Thần quay sang, liền nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Ô Phượng.Hà Minh cau mày, sắc mặt xanh mét.

Hà Minh thật sự không rõ, Trần Mộc chỉ là một tên “võ hoàng nhất tinh” mà thôi, có tài đức gì lại khiến cho Tưởng Thành Tiến coi trọng như thế.“Cát Nghị phó tháp chủ đan các và Cát Tiểu Điệp tiểu thư tới.”

Mộ Thần cau mày, chết tiệt, hai người này sao lại đến đây?

Chẳng lẽ dù hắn đã cẩn thận cỡ nào, thì trong quá trình bán đan dược vẫn lộ ra chân tướng sao?Ô Phượng mở to mắt, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười kinh diễm, “Không ngờ Cát Nghị cũng tới đây, Hà huynh, trận pháp tháp của ngươi hôm nay đúng là náo nhiệt.”

Tưởng Thành Tiến nhíu mày, nhìn cửa vào.Cát Nghị cười như một vị Phật Di Lặc, đi đến nói, “Tưởng tháp chủ cũng ở đây à.”

Tưởng Thành Tiến gật đầu: “Không nghĩ tới Cát tháp chủ cũng đến đây.”

“Cát huynh, sao ngươi lại đột nhiên đại giá quang lâm vậy?”

Hà Hiền không hiểu.Quan hệ giữa đan tháp và trận pháp tháp kỳ thật cũng không ra làm sao.

Đan tháp như mặt trời ban trưa, uy danh hiển hách, mà trận pháp tháp lại như hoàng hôn xuống núi.

Kỳ thật đan tháp rất không coi trọng trận pháp tháp.Cát Nghị cười: “Nghe nói Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ xuất thế ở phụ cận đây, ta thuận tiện đến thăm Hà huynh ngươi.”

“Làm phiền Cát huynh nhớ thương tới đống xương già của ta.”

Hà Hiền cười nói.“Vị này chính là Trần Mộc phải không, tuổi còn trẻ mà thực lực lại hùng hậu, quả nhiên là tuấn kiệt trong loài người.”

Cát Nghị nhìn chằm chằm Trần Mộc.Trần Mộc cười gượng, “Tiền bối quá khen.”

“Đây là Tiểu Điệp, cháu gái ta.

Khi đến bí cảnh, mong Trần thiếu chiếu cố nàng một chút.”

Cát Nghị nói.“Thực lực Cát tiểu thư rất mạnh, sợ là ta không thể giúp được gì.”

Trần Mộc vội từ chối.Cát Nghị không để tâm, khoát tay nói: “Không sao, Trần thiếu giúp chuyện trong khả năng là được rồi.”

“Trần Mộc sẽ cố hết sức.”

Mộ Thần cúi đầu nói.“Có lời này của Trần thiếu thì ta an tâm rồi.”

Cát Nghị vuốt râu mép nói.Hà Minh đầy bất mãn nhìn Mộ Thần, sắc mặt âm trầm.Hà Minh cắn chặt răng, thầm nghĩ Tưởng Thành Tiến với Cát Nghị bị gì vậy.

Hắn mới là người dẫn đầu trận pháp tháp tiến vào bí cảnh, hai người này không tìm mình hỗ trợ, lại vội vàng lôi kéo làm quen với tên võ hoàng nhất tinh Trần Mộc này làm gì không biết.
 
[Hoàn] Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 266


Chương 266Mọi người ở trong đại sảnh hàn huyên một hồi, sau đó sôi nổi rời đi.“Trần Mộc!”

Ô Phượng khoanh tay, lười biếng gọi Mộ Thần lại.“Ô tiền bối muốn chỉ giáo gì ạ?”

Mộ Thần xoay người kính cẩn hỏi.“Mị lực của ngươi cũng lớn nhỉ, chẳng những đưa Tưởng tháp chủ tới, ngay cả Cát phó tháp chủ cũng bị ngươi đưa tới đây.”

Ô Phượng cười như không cười nói.Mộ Thần ra vẻ bất đắc dĩ nói “Ô tiền bối nói lời này đúng là chiết sát ta, hai vị tháp chủ đều là tới bái phỏng Hà tháp chủ, có liên quan gì tới ta đâu ạ?”

Ô Phượng cười cười, tiến đến bên tai Mộ Thần, thấp giọng nói: “Dị hỏa trong di tích đã bị ngươi thu phục à?”

Mộ Thần lập tức hoảng sợ, suy nghĩ rồi hỏi với vẻ không hiểu: “Ô tiền bối đang nói gì vậy?

Dị hỏa gì?

Sao dị hỏa lại có liên quan tới ta chứ?

Nếu như ta thu dị hỏa thì đã sớm bị dị hỏa thiêu chết rồi.”

Ô Phượng không cho là đúng nhìn Mộ Thần: “Ngươi thiên tài như vậy thì sao dễ chết được!”

Mộ Thần tràn đầy vô tội nhìn Ô Phượng: “Ô tiền bối, có phải tiền bối hiểu lầm gì ta không?

Ta sao có thể được xưng là thiên tài được.”

“Coi như là ta hiểu lầm đi.”

Ô Phượng nói.“Tháp chủ đại nhân, ngươi bị hoài nghi rồi kìa.”

Tháp Linh bất đắc dĩ nói.Hoài nghi thì hoài nghi, có gì mà phải xoắn.Mỗi lần thời gian Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra là ba tháng, nhưng thời gian trong bí cảnh lại không giống tốc độ chảy bên ngoài, ba tháng ở ngoài chính là ba năm trong đó.Nếu như hắn tiến vào trong đó, ba tháng sau đi ra, ít nhất cũng đã là một võ tông ngũ tinh, lục tinh.

Lấy thủ đoạn của hắn, võ tôn bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, khi đó thiên hạ rộng lớn, chỗ nào cũng đi tới được.

Mà việc cấp bách hiện giờ chính là phải tiến vào bí cảnh đã.Thoát khỏi Ô Phượng, Mộ Thần tiếp tục đi về nơi ở của chính mình.“Trần thiếu!”

Tưởng Phong đột nhiên từ đâu nhảy raMộ Thần nhìn Tưởng Phong, cảm thấy ánh mắt Tưởng Phong nhìn mình tựa hồ có thêm mấy phần kính sợ, “Tưởng thiếu có việc?”

Mộ Thần hỏi.“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”

Tưởng Phong hỏi.Mộ Thần chần chờ một chút mới gật đầu, cùng Tưởng Phong đi tới tĩnh thất của trận pháp tháp.“Ta cho rằng giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc.”

Mộ Thần nhìn cánh cửa đã khóa, lạnh lùng nói với Tưởng Phong.Tưởng Phong tràn đầy xin lỗi: “Ta biết, là Trần thiếu muốn điệu thấp, thế nhưng mà, ta có chuyện quan trọng phải nói cho Trần thiếu.”

Mộ Thần hỏi: “Chuyện gì?”

“Thạch Kinh Thiên là bạn lữ của Trang Cẩn – người thuộc dòng chính của Mệnh Tộc.

Trang Cẩn và Trang Du là song sinh, mệnh số của hai người đều tương khắc với Bạch Diên Tinh của Bạch gia.

Trang Cẩn có năm bạn lữ, Thạch Kinh Thiên là người yếu nhất trong năm bạn lữ của Trang Cẩn.”

Mộ Thần cảm thấy ngoài ý muốn: “Thạch Kinh Thiên là người yếu nhất?”

Tưởng Phong gật đầu, “Đúng thế, ta cũng không thể tin được, nhưng kết quả điều tra ra được chính là như vậy.

Với lại bên người Trang Cẩn còn có thêm hai võ tông.”

Trong đôi mắt Mộ Thần nổi sóng mãnh liệt, “Sao lại mạnh như vậy?”

Tưởng Phong hít nhẹ một hơi rồi nói: “Bởi vì vào hai trăm năm trước, Mệnh Tộc có người kế thừa năm tòa Linh Tháp ở Vô Tận Hải, năm người kia hiện tại đều là võ tông, nhưng lại không kém võ tôn bao nhiêu.”

Mộ Thần mím môi, sau khi kế thừa Linh Tháp thì thực lực vốn có sẽ đột nhiên tăng mạnh, có nhất mạch như võ tôn chỉ điểm, thực lực tất nhiên sẽ không tiến triển như người thường.

Người có thể kế thừa năm tòa Linh Tháp vào hai trăm năm trước, tất nhiên cũng là hạng người kinh thải tuyệt diễm.Tưởng Phong cúi đầu thở dài.

Sau khi khôi phục tư chất, Tưởng Phong còn muốn ganh đua với Thạch Kinh Thiên, nhưng thế lực sau lưng Thạch Kinh Thiên sâu không lường được, Tưởng Phong không thể không tránh đi mũi nhọn.Thạch Kinh Thiên có ngoại viện cường đại như vậy, khó trách Tưởng Thành Tiến muốn tìm người giúp đỡ cho Tưởng Phong.Tiện nhân Trang Cẩn này có vẻ khó đối phó đây!“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này.

Ta đã nhận phần nhân tình này của Tưởng thiếu, vậy cái pháo hoa này cho ngươi.

Nếu như trong bí cảnh có chuyện gì không giải quyết được thì ngươi đốt cái này, nếu ta đang ở gần đó, ta sẽ lập tức chạy qua.”

Mộ Thần nói.Tưởng Phong cẩnn thận thu lại thứ Mộ Thần đưa, chắp tay nói: “Vậy cảm ơn.”

Trong phòng nghỉ, Cát Tiểu Điệp chu môi, khó hiểu nhìn Cát Nghị.“Ông nội, sao ngài lại coi trọng cái tên Trần Mộc xấu như quỷ kia vậy?”

Cát Tiểu Điệp khó hiểu hỏi.Cát Nghị cau mày: “Trước đó ở nơi này từng xuất hiện một số lượng lớn đan dược thất cấp phải không?”

Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Đúng vậy ạ, không phải là đan sư thất cấp kia đã bị Bạch Thần Tinh mời chào rồi sao?”

Cát Nghị cười khổ: “Ta nghĩ, người kia có thể chính là Trần Mộc.”

Cát Tiểu Điệp mở to mắt: “Không thể nào!

Trần Mộc là trận pháp sư cơ mà!

Sao có thể luyện đan được!”

Cát Nghị gật đầu: “Đúng thế, đan tháp có phái người tới điều tra, nhưng bởi vì Trần Mộc là trận pháp sư nên không thể không điều tra thêm lần nữa, nhưng kết quả điều tra lại vẫn là Trần Mộc.”

Cát Tiểu Điệp: “Sao có thể là Trần Mộc được?

Trận pháp thuật của Trần Mộc tuy biểu lộ ra ngoài là lục cấp, nhưng trên thực tế lại là thất cấp.

Chẳng lẽ hắn vừa là trận pháp sư thất cấp, vừa là đan sư thất cấp?”

Cát Nghị: “Thân thể Tưởng Phong hẳn không phải do Tưởng Thành Tiến chữa khỏi, mà là do Trần Mộc chữa khỏi.

Bằng không Tưởng Thành Tiến cũng sẽ không có thái độ với hắn như vậy.”

“Rốt cuộc Trần Mộc là từ đâu nhảy ra vậy?”

Cát Tiểu Điệp hoang mang hỏi.Cát Nghị lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng trông hắn giống như là được lão quái vật lánh đời nào đó bồi dưỡng ra.”

Cát Tiểu Điệp nhíu mày, khẽ thở dài, “Không biết sao gần đây lại nhảy ra nhiều cường giả như vậy...”

Cát Nghị nói: “Không biết.

Mà Trang Cẩn của Mệnh Tộc kia thật đúng là một nhân vật, nếu như con vào bí cảnh mà gặp được người đó, hoặc là bạn lữ của người đó, thì con nên tận lực tránh đi.”

Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Ông nội, con hiểu ạ.”

“Trần Mộc, sắp khởi hành rồi này.”

Hà Minh tìm Mộ Thần nói.Mộ Thần gật đầu: “Làm phiền Hà thiếu thông báo cho ta rồi.”

Hà Minh lạnh lùng nhìn Mộ Thần: “Trần Mộc, ta không biết ngươi dùng phương pháp đường ngang ngõ tắt gì để có được sự ưu ái của Tưởng tháp chủ và Cát phó tháp chủ, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, lần này người dẫn đầu trận pháp tháp là ta, ngươi thân là thành viên của trận pháp tháp, hết thảy đều phải nghe lời ta.”

Mộ Thần cười gật đầu: “Được.”

Hà Minh nhìn nụ cười trên mặt Mộ Thần, có loại cảm giác đang đấm vào gối bông.“Tháp chủ đại nhân, ngươi nhìn xem ngươi đã tới tình trạng gì rồi, ngay cả một con kiến cũng có thể khiêu khích ngươi.”

Tháp Linh tràn đầy xem thường nói, “Ngươi hẳn nên tát thằng đấy một tát mới phải.”

Mộ Thần không để tâm, cười nói: “Ngươi cũng nói gã là một con kiến mà, ta cần phải tức giận với một con kiến mù quáng tự đại sao?”

“Tưởng Thành Tiến là người không tồi, ra tay hào phóng.

Nếu như Tưởng Phong gặp được nguy hiểm tại trong bí cảnh thì có thể cứu một lần.

Còn cái cô nương Ô Phượng với cái tiểu tử Cát Nghị kia thì không được, hai người đều muốn tay không bắt sói, đừng để ý đến hai người đó.”

Tháp Linh nói.Mộ Thần đi vào đại sảnh, tập hợp với đám người Hà Minh xong liền khởi hành.Lúc đám người Mộ Thần tới nơi thì ở đấy đã tụ tập mấy ngàn người.Vô số anh tài hội tụ bên ngoài bí cảnh, hơi có chút cảm giác bách xuyên hối hải ( “百川匯海” trăm sông đổ về một biển??).Chung quanh cũng có không ít cao thủ tụ tập, võ tôn mà ngày thường khó gặp, ở đây có tới mấy chục người.Ánh mắt Mộ Thần đảo qua chung quanh.“Trần Mộc, ngươi thấy cái người mặc long bào màu tím không?”

Vương Dương nhỏ giọng nói với Mộ Thần.Mộ Thần theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đầu đội kim quan, nghiêm nghị tôn quý đứng ở giữa mọi người, có chút hương vị “hạc trong bầy gà”.“Đó là ai thế?”

Mộ Thần hỏi.Vương Dương thích nhất là tám chuyện, nhưng mọi người đều không thích nghe gã nói, bởi vì mọi người đều biết có nghe gã nói cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ có Trần Mộc tu luyện giả “lánh đời” này nguyện ý nghe gã tán gẫu này nọ lọ chai.“Đó là thái tử của hoàng triều Phi Long, tên là Hiên Viên Thành, hai mươi chín tuổi, là một võ tông.”

Vương Dương nói.Mộ Thần gật đầu, “à” một tiếng.

Ở Trung Châu, vương triều, tông môn, Linh Tháp và các thế gia có thế lực lớn cùng nhau tồn tại.

Hoàng triều Phi Long cũng một cỗ thế lực không nhỏ.“Tính tình Hiên Viên Thành rất kỳ quái, không dễ chọc đâu.”

Vương Dương nói nhỏ.Mộ Thần gật đầu, “ồ” một tiếng.“Ngươi nhìn người kia đi.”

Vương Dương lại tùy tay chỉ một người.Một người có mái tóc đỏ như lửa ánh vào mi mắt Mộ Thần.“Người đó tên là Tư Không Minh, là đồ đệ của một lão nhân điên cuồng, vẫn luôn đi theo lão nhân điên cuồng kia tiềm tu, hiện tại mới bị thả ra, cũng là một võ tông.”

“Lão nhân điên cuồng kia là một võ tôn bát tinh, làm người bừa bãi, khi còn trẻ từng đắc tội không ít thế lực lớn, nhưng thực lực của lão mạnh mẽ, người lại giảo hoạt đa đoan, đông đảo thế lực nhiều lần ra tay bao vây, ngược lại bị lão giết thất linh bát lạc.”

“Hai người này hẳn chính là hai người có thực lực mạnh nhất lần tiến vào bí cảnh này.”

Mộ Thần híp mắt, hai người này chỉ là hai trong những võ tông ở đây, không biết còn có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp.

Mộ Thần quay đầu nhìn qua chỗ Mệnh Tộc.Trang Du đứng ở bên cạnh Trang Cẩn, sắc mặt có chút ảm đạm.Trang Cẩn một thân trắng như tuyết, rõ ràng là một tiện nhân mà ai cũng có thể làm chồng, thế mà khí chất lại thanh lệ bức người, giống như một đóa hoa sen ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.Còn năm thiếu niên đứng chung quanh Trang Cẩn, mỗi người đều có dáng vẻ đường đường chính chính, bộ dáng cũng không tồi.Nét mặt Trang Cẩn toả sáng, trên mặt là vẻ tươi cười ôn nhuận, hấp dẫn được không ít tầm mắt, năm người bên cạnh Trang Cẩn đều xúm lại bảo vệ Trang Cẩn ở trong.Ánh mắt Trang Du xuyên qua đám người, dừng ở trên người Diệp Thạch, trong mắt đầy căm hận và phẫn nộ.Trang Cẩn cũng nhìn qua nơi Trang Du nhìn, “Kia chính là Bạch Diên Tinh – người đoạt cơ duyên của ngươi sao?”

Trang Du gật mạnh đầu: “Đúng vậy!”

Trang Cẩn nhíu mày: “Người nọ đúng là quá phận.”

“Tên Bạch Diên Tinh đó chỉ là một võ hoàng bát tinh mà thôi, A Du yên tâm, chờ vào bí cảnh xong, ta sẽ trút giận cho A Du ngươi.”

Mộ Dung Phong ân cần nói.Trang Du gật đầu, nhưng trong lòng có chút lạnh, Mộ Dung Phong giúp hắn không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì anh trai song sinh của hắn.“Làm phiền A Phong rồi.”

Trang Cẩn nở nụ cười ngọt ngào với Mộ Dung Phong.Trên gương mặt Mộ Dung Phong tràn đầy vẻ sủng nịch.Khi về chỗ Mệnh Tộc, Trang Du mới biết được, dựa theo mệnh đồ mà trong tộc tính toán cho mình, thì mình phải được chúng tinh phủng nguyệt như anh trai Trang Cẩn của mình, nhưng không biết sai ở chỗ nào, những người bên cạnh mình ban đầu cũng ưu tú như những bạn lữ bên người Trang Cẩn, nhưng giờ một đám đều đã chết.Trang Du cắn môi, trong lòng không khỏi âm thầm ghen tị.Hắn không thành công dẫn người đi thu phục năm tòa Linh Tháp, đã thành một tên phế vật trong tộc, sở dĩ tộc nhân mang hắn về, chính là vì lo lắng nếu hắn chết thì sẽ ảnh hưởng tới Trang Cẩn.Song sinh có huyết thống kỳ diệu cộng minh, tu luyện có thể bổ sung với nhau.

Nếu hắn là võ tông, Trang Cẩn sẽ tu luyện nhanh hơn, nhưng nếu như hắn chết, Trang Cẩn chỉ sợ sẽ trọng thương.Trang Du nhìn về phía Diệp Thạch, cơn tức trong lòng như thế nào cũng áp không nổi.Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du và Trang Cẩn, cũng nhịn không được tâm sinh tức giận.“Diên Tinh, thiếu niên bên cạnh Trang Du tên là Trang Cẩn, đừng nhìn bộ dáng hắn ôn nhu mềm yếu, kỳ thật hắn là một võ hoàng bát tinh, năm người bên cạnh hắn cũng đều rất lợi hại.”

Một người trong Bạch gia nói.Sắc mặt Diệp Thạch nhất thời đổi đổi: “Ta biết.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back