- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,569
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Hoàn Thành] Dưới Chân Đồi
Chương 50: Gặp lại
Chương 50: Gặp lại
Đêm đông, tháng Chạp, trời rét mướt lại thêm mưa phùn lất phất.
Xe khách đường dài dừng lại giữa phố đêm hiu vắng.
Người xuống là một cô gái tóc nâu, cùng hai chiếc va li to tướng.
Đội mũ áo lên, cô khệ nệ kéo theo hành lý đi về phía trạm buýt gần đó.
Gió lạnh kèm mưa lâm thâm khiến bước chân cô vội hơn.
Ngồi tạm xuống băng ghế chờ, cô lấy điện thoại dò số taxi trong khu vực, đang loay hoay tìm kiếm thì bỗng đâu xuất hiện một chiếc ô tô đen bóng đỗ ngay trước mặt.
Người đàn ông trong xe hạ kính xuống, ló đầu ra hỏi: "Em gái đêm hôm còn đi đâu đấy?
Giờ này khó gọi xe lắm."
Rõ ràng ban đầu cô gái còn tỏ ra cảnh giác, vậy mà không hiểu sao người trong xe chỉ vừa mới lên tiếng, cô đã chẳng còn chút phòng bị nào nữa.
Cô gái đứng dậy, tiến thêm vài bước, mắt chăm chăm nhìn người đàn ông.
Một phút trôi qua, cô mới cười, giọng như reo mừng: "Anh Tỏn, anh không nhận ra em à?"
Ánh mắt người trong xe thoáng kinh ngạc, giọng nói cũng đầy nghi ngờ: "Bồ... cái Bồ phải không?"
"Vâng, em Bồ đây."
"Khác quá, suýt nữa anh không nhận ra rồi."
Tỏn cười, lại hỏi: "Mới về à?
Mà người nhà đâu, không ra đón?"
"Giờ muộn quá, em ngại gọi, tính bắt taxi về."
"Thế thôi, lên đây, anh cũng về làng mà."
"Vầng.
Em chỉ chờ anh nói câu này thôi đấy."
Bồ cười tít mắt, chủ động kéo va li ra sau cốp.
Tỏn cũng xuống, giúp cô xếp gọn hành lý.
Xong xuôi, hai người lên xe, Bồ còn lấy lý do sợ say để ngồi ghế đầu.Bản nhạc nhẹ nhàng được phát lên, theo xe lăn bánh rời khỏi thành phố.
Mưa cũng dần nặng hạt, rơi đầy trên lớp kính, như làn sương mờ, gạt mãi chẳng hết.
Từ lúc lên xe tới giờ, tầm mắt của Bồ vẫn luôn đặt trên người Tỏn, chưa khi nào rời khỏi.
Tỏn không thay đổi nhiều, vẫn cao, vẫn trắng, vẫn gầy, vẫn mái tóc bổ luống năm ấy; chỉ là nét mặt bây giờ đã thêm phần chín chắn, ánh mắt cũng mang nhiều suy tư.
Tỏn đành phải lên tiếng: "Mặt anh dính cái gì à?
Sao mày nhìn kỹ thế?"
Bồ cười, đáp tự nhiên: "Mười hai năm rồi mà anh chẳng già đi tí nào nhỉ, giờ nhìn còn đẹp trai, phong độ hơn trước."
"Gái Mỹ có khác, biết khen thật đấy."
"Ơ, em khen thật mà."
"Thôi, khen thế đủ rồi.
Lần này mày về ăn Tết hả, định ở mấy ngày?"
"Em về luôn, không đi nữa."
Tỏn giây trước vẫn bình thản, thế mà khi nghe đến câu này anh lại quay ngoắt sang nhìn Bồ.
Bồ cố nén cười, nói tiếp: "Kiếm đủ tiền rồi, em về hưởng thụ đây."
"À...
ừ, về quê cũng được, gần mẹ gần chị."
Tỏn quay đi, thôi không nhìn nữa, tập trung lái xe.Bồ chẳng muốn im lặng, cô lại hỏi: "Anh dạo này sao?
Công việc vẫn ổn chứ?"
"Cũng tạm, nói chung là đủ ăn đủ mặc."
"Đủ ăn mà có xe sang như anh thì ai cũng muốn."
"Phông bạt cả đấy, xe này anh mua cũ thôi."
"Thì cũng phải bỏ tiền mà.
Em còn toàn phải đi tàu điện ngầm đây."
"Mày chẳng xây được cái nhà to đùng cho mẹ đấy còn gì, tiền kiếm chắc không ít đâu nhỉ?"
"Như anh, đủ ăn đủ mặc thôi."
Lần này, Tỏn chỉ cười chứ không đáp lại nữa.
Bồ đương nhiên không chịu, cô tiếp tục gợi chuyện: "Thế anh Tỏn sắp lấy vợ chưa, có đang yêu ai không?"
Rõ ràng, đối với những người có quen biết mà lâu ngày không gặp, mấy câu hỏi này là rất bình thường, sao tới lượt cái Bồ hỏi, Tỏn lại thấy bối rối.
Vậy nhưng, anh vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, đáp bằng giọng thản nhiên: "Hiện tại thì không.
Anh cũng chưa nghĩ tới chuyện vợ con."
"Ba mấy rồi còn gì, bố mẹ anh không giục à?
Mẹ em thì giục suốt ngày đây, lần này về em phải cố kiếm lấy tấm chồng mới được."
"Mày thiếu gì.
Điều kiện tốt như thế, kiếm đâu chả được chồng, không phải lo."
"Tốt đẹp gì đâu, em cũng ba mươi rồi đấy.
Cơ mà em thích lấy chồng ở làng cơ.
Dạo này làng mình còn ai tầm tuổi bọn mình mà ế không nhỉ?"
"Làng mình thì chắc có mỗi thằng Phong mới hợp với mày thôi, nhưng thằng đấy nó hình như không muốn lấy vợ."
Bồ bật cười thành tiếng: "Thằng Phong thì khỏi, đang bạn bè nói chuyện yêu đương sao mà được."
Lén quan sát biểu cảm trên mặt Tỏn, Bồ vờ hỏi: "Ơ, thế hết thật rồi à?
Em vẫn muốn lấy chồng cùng làng thôi."
Tỏn đương nhiên hiểu ý, nhưng vẫn quyết lơ đi: "Mày lo gì, cứ từ từ mà tìm."
"Vầng, thế từ từ vậy."
Rời mắt khỏi Tỏn, Bồ quay đi cười nhạt.
Xe vẫn chầm chậm lăn bánh, chạy qua phố phường vắng lặng rồi về tới thôn làng yên ắng, cuối cùng nó dừng lại tại một con ngõ nhỏ.
Hai người cùng bước xuống.
Tỏn giúp Bồ lấy hành lý xong liền đi ngay.
Bồ thì chỉ kịp nói một câu cảm ơn nhỏ xíu, đêm rồi, cô cũng không dám lớn tiếng nữa.
Bồ kéo theo hai chiếc va li đứng trước cổng, lần mò một lúc rồi từ từ đẩy cửa đi vào.
Cô vừa dò dẫm bước được vài bước thì bỗng đâu có ánh đèn pin rọi tới, chiếu thẳng mặt.
Giọng bà Xuân vang lên đầy sửng sốt: "Bồ...
Bồ đấy hả con?"
Bỏ cả va li, Bồ chạy lên ôm chầm lấy mẹ: "Con nhớ mẹ quá!"
Bà Xuân đã rưng rưng nước mắt nhưng vẫn không thôi trách: "Cái đứa này, về mà không báo ai thế hả?"
"Con định tạo bất ngờ cho mẹ, nhưng tại chuyến bay bị hoãn, mãi giờ này mới về đến nhà."
"Đêm hôm thế này, con gái con đứa không biết sợ à?
Sao không gọi anh chị ra đón?"
"À, nãy con gặp người quen, nhờ được người ta đưa về tận cổng."
Chẳng để mẹ kịp thắc mắc, Bồ kéo hành lý đi luôn.
Nhưng, cô không vào nhà mới mà rảo bước về phía ngôi nhà nhỏ còn sáng đèn bên góc vườn.Bẵng đi ngần ấy năm, căn nhà cấp bốn lụp xụp vẫn còn đó.
Vẫn ba gian nguyên vẹn, vẫn bức tường tróc sơn, vẫn nền xi măng xám trắng, và vẫn đầy đủ những món đồ dùng xưa cũ.
Mọi thứ đều không thay đổi, đều như sẵn sàng đón Bồ trở về.Bồ lặng người ngắm nhìn tất cả, cảm giác thân quen cùng những kỷ niệm xưa cũ cứ thế lũ lượt kéo về.
Và vì mải đắm chìm trong hồi ức, Bồ đã giật nảy mình khi cô bé bên giường reo vang.
"A!
Dì Bồ!"
Cô bé mừng rỡ vén màn nhảy ra, chạy tới ôm lấy Bồ, nũng nịu hỏi: "Sao dì bảo hai hôm nữa mới về?"
"À, dì xong việc sớm nên về luôn."
Bồ vẹo má cháu gái, nhìn âu yếm.
So với lần Bồ về thăm nhà ba năm trước, cái Nhàn bây giờ cao lớn hơn nhiều, và càng lớn càng giống hệt mẹ nó.
Con bé xinh xắn, đáng yêu còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, điểm này cũng tương đồng với mẹ nó nốt.
Bởi vậy, cứ nhìn cháu gái, Bồ lại thấy nhớ chị Sả.
Xoa đầu cháu, Bồ hỏi: "Lại mải xem điện thoại nên giờ này mới chưa chịu ngủ phải không?"
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy: "Đâu, cháu đang nằm nghe bà kể chuyện đấy chứ."
"Sắp một giờ rồi mà không để bà ngủ, còn đòi bà kể chuyện cho nghe nữa hả?"
Bà Xuân vội thanh minh cho cháu: "Tại mẹ mấy nay khó ngủ, con bé nó cũng thức theo bà đấy."
Bồ liền tỏ ra lo lắng: "Mẹ khó ngủ thế nào, người có đau nhức chỗ nào không?"
Bà Xuân cười xoà: "Ôi dào, ban ngày ngủ nhiều thì tối thức muộn chứ đau ốm gì đâu.
Thôi, hai dì cháu mày tâm sự in ít thôi, nghỉ sớm đi, mai cái Nhàn còn phải đi học nữa đấy."
Nói rồi, bà Xuân leo lên giường ngay.
Bồ với cháu gái cũng chuyện trò thêm đôi câu rồi kéo nhau vào buồng.Ngả lưng xuống giường cứng không nệm, Bồ kéo lấy tấm chăn bông nặng chịch, đưa chăn lên ngang tầm mũi, hít hà mùi hương thân thuộc xong mới hài lòng nhắm mắt đi ngủ.
Bình minh tháng Chạp chẳng thấy nắng đâu, chỉ có sương mờ bao trùm lên tất cả.
Thôn làng nay vẫn thế, vẫn yên bình như thuở ban sơ, chỉ khác là những mái nhà xưa cũ đã không còn mấy nữa, ngay đến cả đường lớn ngõ hẹp cũng đều được trải bê tông hết thảy.
Bồ theo chân mấy cô bác đi dạo một vòng quanh làng coi như tập thể dục buổi sáng, về tới nhà đúng lúc mẹ đã nấu xong bữa sáng.
Trên bàn gỗ là nồi cháo trắng và đĩa dưa cải xào, là món mà bao năm xa xứ Bồ vẫn luôn nhớ về.
Hết bát này tới bát nữa, cô ăn đến ngon miệng.
No bụng rồi, Bồ mới quay ra bắt chuyện với mẹ."
À mẹ, sao bây giờ người trên trấn lại vào tận làng mình tập thể dục thế nhỉ?
Trước con thấy nhiều người sợ rồi kỳ thị với chê dân tộc lắm mà."
Bà Xuân cười hiền: "Kỳ thị thì chắc cũng có người này người kia, có phải ai cũng xấu tính thế đâu.
Giờ làng mình đường sá sạch đẹp, không khí trong lành nên họ vào nhiều lắm.
Cứ sáng sớm, chiều muộn là người ta kéo nhau đi bộ rồi đạp xe thành đoàn quanh làng."
"Vui mẹ nhở.
Sáng nay con đi theo cùng, mấy cô nói chuyện tếu táo cười mỏi cả mồm."
"Ừ, mà thôi, ăn nhanh lên còn dọn đồ lên nhà trên nữa."
"À đấy!
Mẹ nhá, con tốn bao nhiêu tiền xây nhà đẹp cho mẹ ở, thế mà mẹ toàn xuống nhà cũ ở thôi."
"Mẹ vẫn ở bữa nọ bữa kia đấy chứ, nhà nào chẳng là nhà, bỏ hoang sao mà được."
"Nhà cũ cửa nẻo xập xệ, mùa này gió vào nhiều, tối mẹ đừng ngủ dưới này nữa, dễ cảm lắm."
"Rồi, mẹ biết rồi!"
Xong bữa sáng, Bồ bắt đầu xắn tay chuyển đồ vào nhà mới.
Đang loay hoay với đống đồ trong va li thì cô lại nghe được tiếng ai đó réo gọi ngoài sân.
"Bồ ơi, Bồ!
Mày có mang quà về cho tao không đấy?"
Chưa đầy nửa phút, Hạnh đã có mặt ngay cửa phòng.
Vừa thấy bạn, cô nàng đã chạy tới vỗ mạnh một nhát lên lưng Bồ rồi hỏi nguyên một tràng: "Con này!
Về mà chẳng bảo ai câu nào, tính quay tích tốc hay gì?
À, lần này về có lâu không?
Có được ở tới rằm không?"
Cái vỗ lưng vừa rồi khá đau, song, Bồ chẳng lấy đó làm khó chịu, trái lại còn hân hoan đáp: "Tao về hẳn, không đi nữa."
"Hả!
Thật đấy à?"
"Ừ, thật."
"Cái con này!
Cuối cùng cũng chịu về rồi, mấy năm nay có biết bọn tao nhớ mày lắm không hả?"
Hạnh nhào vào người bạn, ôm chặt cứng.
Bồ cố gỡ tay Hạnh ra mà không được, chỉ biết cười khổ: "Biết rồi!
Mày tha cho tao đi, ngạt chết tao rồi."
Hạnh nghe vậy mới chịu buông tay, lại đưa mắt ngắm Bồ từ đầu tới chân, gật gù bật ngón cái: "Nhưng mà phải nói mày hợp nước bên đấy thật, thay da đổi thịt ăn luôn.
Vừa cao vừa trắng lại còn biết làm đẹp nữa chứ, nhìn có khác gì gái tây đâu."
"Thôi thôi, không phải khen, tao biết tao đẹp mà."
Tự cười nắc nẻ xong, Bồ lại hỏi: "À, thế cái Mấy đâu?
Sao không sang đây?"
Hạnh đang vui vẻ bỗng thay đổi sắc mặt ngay, thở dài đáp: "Nó chắc là bận đi làm rồi."
"Sao lại thở dài?
Chúng mày có chuyện gì giấu tao à?"
"Cái Mấy giờ cứ sao sao ấy..."
Ngập ngừng một lúc, Hạnh nói tiếp: "Làm về là ru rú trong nhà suốt, ít nói, lầm lì cứ như bị tự kỷ ấy, tao rủ đi chơi toàn lấy cớ bận này bận nọ."
"Thì tính nó xưa giờ vẫn ít nói mà."
"Không, giờ tao với Trang nhắn tin, nó còn không thèm trả lời cơ."
Lại nhớ tới những tin nhắn trong nhóm chat của bốn đứa, đúng là vài năm trở lại đây cái Mấy chẳng còn tham gia nhiệt tình vào những cuộc trò chuyện của họ nữa, cơ mà biết tính bạn ít nói nên Bồ chẳng để tâm lắm.
Nay nghe Hạnh bảo vậy, Bồ có đoán ra một vài nguyên nhân, nhưng chắc chắn không phải bị tự kỷ như Hạnh nói.
"Chắc nó bận thôi."
Bồ giả bộ cười trừ cho qua.
Hạnh lại tiếp tục xoáy sâu: "Mày không biết đấy thôi, người làng toàn bảo nó là: ba mươi tuổi rồi, chồng không chịu lấy, đầu óc chắc cũng không được bình thường."
Bồ nhăn mặt, cãi ngay: "Vớ vẩn!
Cứ không lấy chồng là không được bình thường à?
Ở đâu ra cái lý đấy?
Tao cũng chưa chồng đây này, thử ai bảo tao có vấn đề xem, cả nhà tao chửi cho vuốt mặt không kịp ấy chứ."
"Mày khác, so làm sao được?
Một đứa thì thạc sỹ, sống ở Mỹ, làm ngân hàng; một đứa thì công nhân, học hành chẳng tới đâu, lương ba cọc ba đồng.
Nhiều lúc cũng muốn bênh bạn mình lắm, cơ mà tự tao cũng thấy tương lai nó mờ mịt.
Mấy lần, tao còn giới thiệu đối tượng cho nó rồi cơ, thế mà người ta nhắn tin tới làm quen toàn bị nó chặn số."
Thật ra, Bồ biết lời Hạnh nói cũng có vài phần đúng.
Mấy khác với cô, nó luôn tự ti vì hoàn cảnh của bản thân, lại còn hay nghĩ nhiều, chắc chắn đã bị tổn thương không ít từ những lời bàn tán này.
Nhưng dù vậy, Bồ vẫn thể không đồng tình với Hạnh được, cô đáp: "Ai cũng như ai thôi, cuộc đời của mình phải do mình làm chủ, sao lại phải phó mặc tương lai cho một thằng đàn ông chứ?"
"Mày nói thì hay lắm.
Cứ thử nghĩ đi, giờ khoẻ còn đỡ, mai kia già yếu, ốm đau ai lo?
Mà nó cũng ở mãi với bố mẹ được đâu, vài năm nữa em trai lấy vợ, em dâu về chẳng đuổi thẳng."
"Mày có chắc là mình sống được tới lúc tuổi già sức yếu không, có chắc là chồng sẽ thương yêu mình đến hết đời không, rồi có chắc là con cháu lo cho mình được từng bữa ăn giấc ngủ không?
Mỗi người một tính, mỗi người một cuộc đời, thế nên hạnh phúc làm gì có tiêu chuẩn."
Ngưng một lúc, Bồ nói thêm câu nữa: "Chính vì cái suy nghĩ này của mọi người, cái Mấy mới không thèm nói chuyện với chúng mày nữa đấy."
"Ơ, mày nói tao thì được, thế cái Trang có tội tình gì đâu, vẫn bị nó bơ đấy thôi."
Lần này tới lượt Bồ thở dài: "Chúng mày chẳng hiểu nó gì cả."