- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Hoàn Thành] Dưới Chân Đồi
Chương 40: Hái Xoài
Chương 40: Hái Xoài
Nắng mai bao giờ cũng là cái nắng dễ chịu nhất!
Mà đâu phải chỉ có mỗi con người mới tham luyến cái thời khắc ít ỏi này, đến cả chú gà trống trong vườn cũng đang một mình tận hưởng nó đó thôi.
Chú ta đậu mãi trên cành, vươn vai, sải đôi cánh dài, phơi chùm lông óng mượt dưới vạt nắng sớm.
Ngày mới lại bắt đầu như thế đấy.Mùa màng qua rồi, nhưng đồng ruộng nào có được ngơi nghỉ.
Không còn phải lo nuôi lúa tốt tươi mà chuyển qua làm nơi cho trẻ chăn trâu, thả bò.
Ngay từ sáng sớm, đám trẻ trong thôn đã kháo nhau dẫn trâu ra đồng.
Đường làng cũng vì thế mà trở nên đông đúc, nhộn nhịp hơn.
Tiếng còi xe liên hồi cộng với tiếng mõ leng keng, lộc cộc, trở thành thứ âm thanh quen thuộc vào mỗi buổi sáng.
...Vì để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, khối 12 vẫn phải đến trường để ôn tập, đều đặn bốn buổi một tuần.
Tuy đây không phải là chương trình học bắt buộc, nhưng hầu hết học sinh toàn khối đều đăng ký tham gia, Bồ với Hạnh cũng không ngoại lệ.
Giống như mọi ngày, hai đứa lại dong đuổi trên con đường làng, chỉ khác là hôm nay phía sau họ còn có thêm một cái đuôi.
Phải, là Tỏn, chứ chẳng ai ngoài cậu nữa.
Ban đầu, cả Bồ và Hạnh đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Tỏn, bởi bình thường thanh niên này vốn lười học lắm, sao lại đăng ký ôn tập chứ?
Đã vậy, Tỏn còn tới trường bằng xe đạp!
Hỏi thì cậu bảo đi xe máy một mình chán, đạp xe cho có bạn có bè.
Biết Tỏn chẳng chịu nói thật, hai đứa cũng không buồn thắc mắc thêm.
Họ cứ thế gạt Tỏn sang một bên, tiếp tục tán phét đủ thứ trên trời dưới biển.
Tuy Tỏn không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai đứa, nhưng vẫn dỏng tai nghe không sót câu nào, đôi lúc lại còn ngẩn ngơ chỉ vì ai đó quay lại cười với mình.
Tới tận khi cả ba đạp xe tới cổng trường, Tỏn mới biết hóa ra đường đến trường cũng không xa như mình tưởng.
...Nói là ôn thi tốt nghiệp, nhưng cái lớp 12A6 này được mấy người tập trung vào bài vở chứ.
Hết quay lên quay xuống thì thầm to nhỏ, lại túm năm tụm ba chia nhau đồ ăn vặt, mà tầm này ngoài cô chủ nhiệm ra thì làm gì có giáo viên nào buồn quản lớp nữa.
Giờ ra chơi lại càng loạn hơn.
Đám bàn cuối không biết lôi từ đâu về một cành xoài to lắm, có cả lá cả quả sai trĩu.
Bọn con gái cũng chẳng vừa, cử hẳn một đứa chạy đi mua muối ớt về chấm.
Cả lớp xúm lại, tranh nhau tới từng miếng xoài, hột muối, trông chẳng khác nạn đói là mấy.Chỉ có Bồ là ngồi im một chỗ, không tham gia.
Hạnh lúc đầu tưởng bạn ngại nên cố gắng giành thêm một miếng xoài nữa, chạy tới chỗ Bồ, khều khều: "Nài!
Ăn đê."
Bồ lắc đầu: "Thôi chịu!
Ghê răng lắm, riêng xoài tao chỉ thích ăn cái kiểu chín vàng thôi."
"Gớm!
Được voi đòi tiên.
Chín vàng thì chỉ có ra chợ mua thôi."
"Ai bảo thế!
Năm ngoái nhà tao chẳng có một cây sai trĩu còn gì."
"Thì cũng chặt rồi còn gì nữa.
Ê, nhưng mà nói đến lại thèm, hồi đấy ăn xoài chín cây mệt nghỉ, giờ thì kiếm đâu ra."
"Ừ.
Kể mà được một quả ăn cho bớt thèm nhỉ."
"Rõ chán!
Làng mình năm nay chẳng có cây xoài nào đậu quả cả."
Nói đến đây, Hạnh không nán lại thêm nữa, bỏ về chỗ luôn.
Miếng xoài vẫn cầm trên tay, nhưng lại chẳng còn cái cảm giác thèm thuồng như lúc nãy, Hạnh chỉ đành nhường nó cho đám bạn bàn bên.Hai tiết học cuối nhanh chóng kết thúc.
Khác với bình thường, đám học trò không vội ùa ra cổng trường mà kề cà, choàng vai bá cổ, tếu táo từ trong lớp đến ngoài sân.Thế mà đội Tùng, Tiến, Tỏn lại chạy nhanh lắm, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Ai cũng thắc mắc không biết ba thằng làm cái gì mà phải vội thế, nhưng cũng chẳng kịp hỏi.
Bồ với Hạnh rề rà mãi cũng tới nhà gửi xe, lạ cái là góc bờ tường gần đó lại đang tụ tập rất đông học sinh.
Vì hiếu kỳ nên hai đứa kéo nhau chạy tới xem, thấy mọi người ở đó hô hoán, chỉ trỏ loạn xạ hết cả; họ cũng theo hướng được chỉ mà ngước lên, và rồi đập vào mắt chính là hình ảnh một thanh niên đang đánh đu tít trên ngọn cây.
Cậu ta leo nhanh như khỉ, nhảy từ cành này qua cành nọ, bất chấp nguy hiểm.
Hạnh nhìn đến ngơ ngác, mãi mới quay sang hỏi: "Anh Tỏn thích ăn xoài thế cơ à?"
Bồ chép miệng: "Chắc nghịch ngợm thôi, ăn được bao nhiêu đâu.
Mà không biết sợ nhỉ, ầm ầm thế này, tí chủ nhà ra bắt tại trận bây giờ."
Hạnh bỗng phá lên cười: "Mày vẫn chưa biết à?
Xoài nhà ông bà nội thằng Tiến đấy, trước nó sợ cả lớp biết thì đến lá chẳng còn, mãi tới cuối cấp rồi mới khai, cái cành lúc ra chơi cũng là bẻ từ cây này chứ đâu."
Bồ gật gù: "À!
Thảo nào tự nhiên như ruồi."
Cây xoài này già rồi nên cao lớn lắm, quả thì nhiều nhưng hầu hết đậu mãi trên ngọn, để vặt xuống cũng cả một vấn đề.
Song, chút trở ngại này với cái đám nhất quỷ nhì ma thì có là gì, bảo sao thằng Tiến phải giấu đến tận bây giờ.
Tỏn vẫn ở tít trên cao, thi thoảng lại đáp xuống vài trái, đám học sinh đứng dưới chạy tán loạn, tranh nhau nhặt từng quả.
Tùng với Tiến đứng bên kia bờ tường, hai thằng không trèo mà dùng cây vợt được quả nào hay quả nấy, cũng sẽ ném sang vài trái cho đám bạn cùng lớp.Leo trèo thêm một lúc nữa Tỏn mới xuống, vừa đáp đất đã bị cả đống học sinh bu vào, đòi xoài chỉ vì thấy túi áo ngoài phồng phồng.
Nhất là đám con gái 12A6, cái Linh cái Ly còn định khám cả người.
Tỏn vội phẩy tay: "Hết rồi còn cái gì đâu!
Chúng mày đừng có mà nhân cơ hội xàm sỡ tao nhá!"
Tỏn lách qua chuồn mất.Bồ với Hạnh ngay từ đầu đã không hứng thú với mấy quả xoài xanh chua loét kia nên chỉ đứng xem một lúc, bây giờ hai đứa đã đạp xe tới đường lớn rồi.
Họ cũng chẳng nghĩ phải đợi Tỏn về cùng, bởi ai biết thanh niên kia còn la cà đi đâu nữa chứ.
Thế mà đúng lúc này, sau lưng lại vang tiếng gọi: "Ê!
Đợi anh với nào!"
Ngó thấy Tỏn đang hùng hục đuổi theo, hai đứa mới đạp chậm hơn.
Đợi người ta bắt kịp, Hạnh trêu ngay: "Kinh!
Anh Tỏn dưỡng da gớm nhỉ, mặc áo chống nắng cơ, bảo sao trắng hơn cả em."
"Vớ vẩn!
Anh mày có phơi ra cũng không đen được đâu, áo của thằng Tùng đấy chứ."
Nói rồi, Tỏn lôi từ trong túi áo ra một quả xoài chín mọng, vàng ươm; cậu hất cằm: "Nài!
Cho mày đấy."
Hạnh vừa thấy trái xoài hai mắt đã sáng rực: "Ui, xoài chín, ngon thế!"
Bỏ xoài vào giỏ xe xong, lại như nhớ ra gì đó, Hạnh hỏi tiếp: "Ơ, mà sao nãy em thấy trên cây toàn quả xanh mà nhỉ?"
"Thì có mỗi một quả chín thôi, vứt xuống thì nát, anh mới nhét túi."
Tỏn tuy đang nói chuyện với Hạnh, song ánh mắt vẫn len lét liếc về phía Bồ.
Thấy con bé cứ nhìn trái xoài trong giỏ mãi, lại nhớ tới cuộc hội thoại mà mình vô tình nghe được, cậu cười, lôi ra nốt quả còn lại: "Đây, ai cũng có phần."
"Em xin!"
Bồ cười toe, mà so mới thấy quả này còn to hơn quả lúc nãy nữa, thế là càng vui hơn.
Hạnh tỏ ra bất bình, nói chắc chắn là Tỏn thiên vị.
Bồ nghe xong chỉ cười.
Tỏn cũng cười nhưng quay mặt sang hướng khác, giấu đi gương mặt đang nóng dần.Đường về vẫn như lúc sáng thôi, ba người, hai trước một sau.
Hai đứa luyên thuyên còn một thằng thì cứ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.
...Chiều nay, Bồ có lịch học chung với Trang nên từ sớm cô đã mang sách vở ra sạp tre chờ sẵn.
Sang hè cái, gốc vải này thành chỗ học bài của hai đứa ngay, vừa thoáng mát lại đầy đủ ánh sáng.
Được một lúc thì Trang cũng tới, nhưng không tới một mình mà sau yên còn có thêm một cậu trai trắng trẻo nữa.
Thằng nhóc vừa xuống xe đã hướng mắt về phía Bồ, khẽ cúi đầu một cái: "Em chào chị ạ!"
Bồ hơi bất ngờ, song cũng nhanh chóng đáp: "Ừ, chào em!"
Rồi, cô lại quay sang Trang: "Ơ, em mày đấy à?"
Trang cười: "Ừ, thấy chị em tao giống nhau không?"
"Giống.
Hai chị em đều đẹp."
Câu này Bồ không hề nói điêu, bởi thằng nhóc này cứ như một phiên bản nam của Trang vậy; cao ráo, trắng trẻo, mặt mũi xán lạn.Trang tiếp lời: "Nghỉ hè rồi nên nó rảnh, sợ nó ở nhà một mình buồn, tao lôi đi cùng luôn.
Mà nghe nó bảo cũng có bạn ở đây nữa, không sợ làm phiền hai đứa mình học bài đâu."
Bồ cười xoà: "Ui giời!
Phiền gì đâu, sợ em mày ngồi đây chán quá thôi."
Xong, Bồ lại nhìn sang chỗ thằng nhóc, hỏi: "Thế em tên gì, học lớp mấy?"
"Dạ, em tên Nguyễn Phi Dương, năm nay lớp 9 ạ."
Giọng thằng nhóc đều đều, thái độ thì vẫn lễ phép như trước."
Ui, không cần phải khai cả họ tên thế đâu, nghe trịnh trọng quá."
Với cái kiểu nói chuyện này thì Bồ chắc chắn đây là một cậu nhóc ngoan ngoãn rồi, thế nên cô cũng phải nhẹ nhàng hơn hẳn: "À, thế bạn em là ai đấy?"
Lần này, Dương còn chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng gọi ngoài ngõ làm gián đoạn.
"Ê, Dương!
Tao đến rồi này."
Người tới lại là một thằng nhóc cao ráo, nhưng khác với Dương, nhóc này có làn da bánh mật, mặt mũi trông cứ lấc ca lấc cấc."
Bạn em đến rồi.
Thôi em đi trước ạ, lúc nào chị về nhớ gọi em nhé!"
Dặn dò xong, Dương chạy luôn ra cổng.
Đợi hai thằng đi khuất, Bồ mới dám hỏi: "Ê, sao em mày lại chơi với cái thằng cu Phi kia được nhỉ?"
Trang ngơ ngác: "Nó tên Phi à?
Mà chơi với nó thì làm sao?"
"Trương Dương Phi!
Giặc giời ở cái xóm này đấy."
"Uầy!
Dương Phi, Phi Dương, hai thằng này cứ như định mệnh ấy nhở.
Mà trẻ con nghịch ngợm tí mới có tuổi thơ chứ, cứ đâm đầu vào sách vở như em tao cũng chán lắm."
"Đấy là mày chưa thấy mấy trò nghịch ngợm của nó thôi.
Được cái, thằng Phi này học đỉnh lắm, vừa rồi còn ẵm hẳn giải ba Toán cấp tỉnh."
"Giỏi đấy chứ!
Cũng như mày, cấp hai, giải ba Toán tỉnh."
"Không!
Nó giỏi hơn tao nhiều, tao học ngày học đêm chứ có tối ngày chốn học đi chơi điện tử như nó đâu."
"Thế thì là nhân tài rồi còn gì.
Mà thôi, kệ chúng nó, mình học bài đi."
Hai đứa tạm gác chuyện hai thằng nhóc qua một bên, tụm đầu vào bài vở.Vải đã vào mùa, dọc xóm cây nào cây nấy sai trĩu, vàng vàng đỏ đỏ chi chít trên cành.
Vậy mà, cái cây đầu cổng nhà Bồ năm nay lại lỡ thì, tới giờ mà quả mới chỉ nhỉnh hơn đầu đũa một xíu.
Trang cứ mỗi lần tạm nghỉ lại ngước lên nhìn chùm vải đong đưa trên đầu, đếm đi đếm lại xem một chùm này được bao nhiêu quả.
Bồ thì chỉ ngồi cười, nói Trang cố gắng chờ thêm ít ngày nữa.
Đúng lúc này, ngoài cổng lại vang tiếng gọi: "Chị Bồ ơi!
Ra mà xem anh Phi Coong(1) đang đánh nhau với thằng Đâu Sấy(2) kia kìa!"
Người tới là một thằng bé độ tiểu học, nó đứng giữa đường với đôi chân trần lem bùn đất.
Có lẽ còn chưa hết bàng hoàng nên nhìn gương mặt cu cậu hoang mang lắm.
Cả Bồ với Trang đều giật mình hốt hoảng trước thông tin này, hai đứa vội vàng bỏ lại sách vở chạy ngay ra cổng.Bồ hỏi trước: "Cái gì?
Ai?
Ai với ai đánh nhau cơ?"
Thằng bé có vẻ sốt ruột, giọng gấp gáp: "Phi Coong với thằng Đâu Sấy đang đánh nhau ngoài đồng.
Các chị đi can đi, đánh nhau to lắm rồi."
"Chết!
Thôi, mày nhanh nhanh dẫn đường cho bọn chị."
"Vầng."
Thằng bé chạy trước, đôi chân trần chẳng nề hà mặt đường sỏi đá, lao vun vút trên con đê rậm cỏ.Hai chị phía sau cũng không dám chậm trễ, chạy đến bở cả hơi tai.
Nhất là Trang, Bồ quay sang thấy mặt cô nàng đỏ ửng.
Đoán bạn mình vì lo quá đây mà, Bồ vội trấn an: "Chắc thằng Dương không sao đâu, cu Phi kia mọi khi gây chuyện cũng biết chừng mực lắm."
Trang hổn hển: "Tao lo là lo cho bạn nó thôi.
Thằng Dương đai đen taekwondo đấy, không đùa được đâu."
Bồ nào có biết đai đen taekwondo là cái gì, phản bác lại ngay: "Ui giời!
Đen đỏ gì thì cũng không đọ nổi thằng cu Phi đâu.
Mấy cái võ rèn luyện sức khoẻ đấy làm sao so được với một thằng được thực chiến từ bé."
Trang cười: "Thế thì có khi bọn mình sắp được chứng kiến một màn thi triển võ thuật đỉnh cao đấy nhỉ."
"Tao cũng chịu mày đấy!
Giờ mà vẫn còn cười đùa được nữa.
Nhanh chân lên, tao đang lo chết đây."
Đến giờ Bồ mới biết mình lo thừa, nhưng chuyện này làm sao có thể coi nhẹ được chứ.
Càng nghĩ càng thấy lo, cô vội tóm lấy cổ tay Trang, kéo bạn chạy xồng xộc.
Trang cũng chỉ biết cắm cổ chạy theo.
Tuy nhiên, khác với Bồ, cô không mấy lo lắng mà trái lại còn có chút mong chờ về cảnh tượng sắp được chứng kiến.
Bởi theo Trang, ở tầm tuổi này, xảy ra xích mích với bạn đồng trang lứa cũng chẳng phải chuyện quá to tát; trẻ con mà, đánh đấm gì chứ, chắc chỉ khều qua đá lại vài cái thôi.
Đúng lúc này, thằng bé dẫn đường đột nhiên quay lại gọi to: "Chị Bồ ơi kia kìa, vẫn còn đang đánh nhau."
Phía đó là hai cái bóng đang vật lộn giữa đồng, khoảng cách khá xa nên chẳng rõ tình trạng của chúng thế nào.
Bồ lại càng thêm lo, không đợi Trang nữa, một mình cô chạy trước luôn.
Thế mà tới khi chạy đến rồi, Bồ lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người.
Bởi, đâu là Dương, đâu là Phi?
Nhất thời, cô chẳng phân biệt nổi nữa.
Hai thằng chúng nó bây giờ nào có giống người, bùn lầy bám từ đầu tới chân, chỉ chừa mỗi cặp mắt sáng quắc, hệt như đống đất biết đi.
Thằng này túm vai thằng kia, hết đá rồi đạp, chửi bới vang vọng cả cánh đồng.
Rồi chúng vồ lấy nhau, ngã vật ra, lăn một vòng từ trên bờ xuống dưới ruộng; lớp bùn lại được tráng thêm lần nữa, bóng nhẫy mà óng ả.
Không có những màn thi triển võ thuật đỉnh cao như Trang tưởng tượng, cũng chẳng tìm thấy thương tích đầy mình như Bồ vẫn lo.
Cách chúng đánh nhau hệt như đám trẻ lên năm lên bảy, ở cái thôn này Bồ nào lạ gì.
Vậy nhưng, trận ẩu đả này vẫn khiến Bồ kinh ngạc không thôi.Cu Phi thì chẳng nói làm gì, còn Dương, sao nó lại thành ra thế này?
Thằng nhóc ngoan ngoãn, điềm đạm, một điều dạ hai điều vâng, lúc đầu đâu rồi?
Cái miệng nó bây giờ có kém gì đối thủ đâu chứ, chửi tới câu nào, Bồ sốc câu nấy.
Mà không chỉ riêng Bồ, thấy em trai như vậy Trang cũng ngạc nhiên chẳng kém.
Hai chị vẫn đứng nguyên đó, mải nhìn đến quên cả việc phải chạy tới can ngăn.
Chỉ tới khi thằng bé dẫn đường giục, họ mới bắt đầu có phản ứng.
Bồ quát: "Hai thằng kia có thôi ngay không!
Làm gì mà đánh nhau thành ra thế này?"
Trang cũng quát theo: "Dương!
Lên bờ ngay cho chị."
Hai thằng nhóc dưới ruộng lại chẳng để vào tai mấy lời này.
Chị quát mặc chị, em vẫn cứ lăn qua lộn lại, cào cấu, chửi bới nhau không ngớt.
Chỉ khi, mỗi thằng ăn ngay một roi đau điếng giữa mông, chúng mới chịu ngừng tay, đồng loạt ngước lên nhìn."
Mày nhìn cái gì mà nhìn!
Trâu thì không đưa về chuồng, lại còn dám ở đây gây gổ đánh nhau.
Có tin tao gọi bố ra cho mày một trận không?"
Là Cấu Huy - anh cu Phi.Cấu Huy vừa tới, thằng bé dẫn đường cũng lẩn đi luôn.
"Thì giờ em đưa về."
Phi lồm cồm bò dậy, toan bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp tẩu thoát đã bị Cấu Huy giật ngược: "Đứng lại!
Nói đi, làm sao lại đánh nhau?"
"Em làm gì đâu!
Tự nhiên nó lao vào đánh trước đấy chứ."
Phi gân cổ lên cãi.
"Mày lừa tao đi ăn trộm, giờ còn chối!"
Dương đứng dậy từ đống bùn, nó chỉ thẳng mặt cu Phi, giọng uất ức.Phi cãi ngay: "Ăn trộm đâu mà ăn trộm!
Hỏi mọi người xem có phải tao lừa mày không."
"Người ta ra bắt tại trận rồi mày còn dám chối.
Con chó này, hôm nay tao phải cho mày một trận."
"Ô!
Tao lại sợ mày quá cơ!"
Hai thằng cứ thế lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.
Nếu không phải còn có Cấu Huy đứng giữa thì chắc chắn chúng nó đã xông vào đánh nhau tiếp rồi.Bồ cũng sấn tới: "Ăn trộm?
Mà ăn trộm cái gì, chúng mày kể rõ cho chị nghe nào."
"Thằng này rủ em trèo lên cây ổi bên kia kìa."
Dương vừa nói vừa chỉ về phía gốc ổi bên đê, rồi tiếp lời với giọng gần như nức nở: "Đang ngồi trên cây thì nó bảo ra đuổi trâu tí quay lại ngay, dặn em cứ ngồi yên đó chờ.
Thế mà nó vừa đi thì có một bà tới, bà đấy bảo em là ăn trộm rồi còn mắng cho một trận nữa."
Phi ngay lập tức chen vào: "Đấy!
Thấy chưa?
Em có lừa nó đâu, anh chị chứng kiến cả rồi đấy nhá."
"Câm ngay!
Gớm, oan quá nhỉ!
Tao còn lạ gì ba cái trò này của mày.
Đi về, bố đang chờ trâu để cày kia kìa."
Cấu Huy quất luôn cho em trai một roi khiến thằng nhóc nhảy dựng lên, co giò bỏ chạy.
Trước khi rời đi, Cấu Huy còn thay em mình xin lỗi Dương và chị của nó.
Thấy thằng nhóc này vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu chỉ đành quay sang nhờ Bồ: "Chị hộ em giải thích nhá.
Em ra lùa trâu về đã, chứ để cho cái thằng giặc giời kia làm thì chắc tới tối cũng không xong mất."
Bồ đồng ý ngay: "Ừ.
Cứ để đấy cho chị."
Quay sang, thấy hai chị em Trang, Dương cứ nhìn mình chằm chằm, Bồ không trì hoãn nữa, bắt đầu giải thích: "Cây ổi kia mọc dại đấy, không có chủ đâu.
Cái bà ra mắng Dương ấy, bị lẫn.
Cứ thi thoảng bà lại đi lang thang ngoài đồng, thấy trẻ con trèo cây hái quả là y như rằng sẽ tự nhận của nhà mình rồi mắng chúng nó té tát, mắng chán mắng chê xong lủi thủi đi về.
Mà thằng Phi kia bị đánh chẳng oan đâu.
Nó không lừa em mày đi ăn trộm, nhưng chắc chắn là cố tình để cu Dương bị ăn mắng.
Năm nào có trẻ con từ phố về nó chẳng trêu bọn nhỏ bằng cái trò này."
Dương nghe xong chỉ im lặng, thằng nhóc hơi cúi mặt xuống, ra chiều suy tư.
Mỗi Trang gật gù: "À, hóa ra là thế!", rồi mới quay sang nhìn em trai một lượt, chép miệng: "Lần sau không được đánh nhau thế này, biết chưa!
Mà người ngợm có làm sao không?
Đau nhức chỗ nào bảo chị."
Thấy chị gái tiến đến gần, Dương vội lùi ra xa, xua tay: "Em không sao đâu.
Bẩn lắm, chị đừng động vào."
Trang thở dài: "Thôi, về tắm rửa đi."
Bồ lại cười: "Ừ!
Về chị mượn quần áo cho thay, chứ để bẩn thế này sao được."
Dương đáp nhỏ: "Vầng."
Ba người kéo nhau đi về.
Hai chị thì tíu tít đằng trước, còn cu em lủi thủi một mình phía sau.
Thi thoảng cu cậu sẽ ngoái lại cánh đồng, nơi có đám trẻ tung tăng thả diều, đàn trâu đen với cặp sừng dài và cái bụng căng tròn vẫn không thôi gặm cỏ, xa nữa thì là cái bóng lêu nghêu của ai đó đang cưỡi trên lưng trâu siêu vẹo, vắt vẻo.
—————————————————————————
*Chú thích:
(1) Coong: Tiếng Dao - con trai thứ ba trong nhà.
(2) Đâu Sấy: Tiếng Dao - trẻ con người Kinh.