- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,569
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Hoàn Thành] Dưới Chân Đồi
Chương 30: Rung động
Chương 30: Rung động
Bà Liên ngồi vắt chân trên ghế, còn ông Thắng lúc này lại đang cầm chổi với cái hót rác quét qua quét lại.
"Ông ngó thử xem, con đi chưa?"
Bà Liên ngoái đầu ra cửa không thấy bóng dáng con trai đâu, mới hỏi.
"Mới ra lấy xe đi rồi."
"Nó còn chưa có gì vào bụng đâu đấy.
Biết là dạy con nhưng ông cũng phải để cho con ăn miếng cơm đã chứ."
"Trên vườn thiếu gì cơm cho nó ăn, bà không phải lo, tôi tính cả rồi."
"Nhà có mỗi thằng con trai thế mà ông cũng nỡ lòng nào bắt con đi cày giữa trưa thế này."
"Gớm khổ!
Nó mà nghe lời tôi như thế thì đã không có chuyện hôm nay.
Cái thằng lười đấy, đợi nó ăn uống ngủ nghỉ thì cũng chiều muộn rồi.
Với lại mấy tấm ruộng nhà mình có tấm nào to đâu, hồi bằng tuổi nó tôi cày tiếng là xong."
"Tôi không biết đâu đấy, con có làm sao là tại ông hết."
"Rồi!
Tại tôi, được chưa?"
"Chưa!
Quét thì quét cho hẳn hoi vào, trong góc vẫn còn sót kia kìa.
Tự mình đập phá còn bắt vợ đi dọn cho à?
Đã thế, hôm nay lại còn dám quát nạt cả tôi cơ đấy, dạo này tôi giữ thể diện cho ông quá rồi phải không?"
"Đã bảo là lỡ lời rồi, cứ nói mãi thế!
Tôi cũng đồng ý tha lỗi cho thằng quý tử của bà rồi còn gì."
"Thế chắc con của mỗi mình tôi!"
Biết mình đuối lý nên Ông Thắng chỉ có thể lóc cóc cầm chổi ra góc nhà quét lại một lượt.
...Nghe thấy tiếng xe máy rầm rầm trước cổng, bác Năm Thọt mới tập tễnh từ trong nhà đi ra.
"Tắt máy đi!
Trưa rồi mày định không để cho ai ngủ hả Tỏn!"
Giọng bác Năm lúc nào cũng khàn khàn, lớn tiếng một tí thôi đã phải ôm cổ họng ho khan một hồi.
"Gớm!
Quanh đây toàn mỗi nhà một quả đồi, cháu có bắc thêm cả cái loa thì cũng chỉ như tiếng muỗi kêu thôi bác ạ."
"Có phải có mỗi con người đâu, đám gà vịt trâu chó cũng cần được ngủ trưa chứ."
"Ui chết!
Cháu quên mất.
Thế con Đen nó cũng ngủ rồi à bác?"
"Đúng là chủ nào chó nấy!
Mày kiêm đâu ra con chó lười y như mày vậy?
Suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ!"
"Ăn được ngủ được là tiên, bác chưa nghe câu đấy à?"
"Thôi mày đừng ở đấy nói phét nữa.
Bố mày mới gọi cho bác rồi đấy.
Nhanh cái chân lên, bác dắt con trâu về chuồng chờ mày sẵn rồi."
Nghe đến đây Tỏn lại thấy chán nản, không buồn tiếp lời nữa, uể oải dắt xe qua cổng.
Bác Năm đã phần sẵn cơm canh, nên giờ cái bụng đói của Tỏn đã được giải quyết xong.
Tiếp theo, Tỏn tính là sẽ đánh một giấc đến chiều, nhưng vừa mới leo lên giường thì đã bị bác quát:"Mày còn muốn ngủ nữa à?
Đi ngay đi, để bố mày thấy lại mắng cả bác bây giờ."
"Chiều đi cũng được mà bác.
Giữa trưa nắng thế này mà dắt trâu ra đồng, người làng thấy lại cười cho."
"Mày đứng dậy đi ngay!
Cái tội dám lừa cả bác, còn chưa xử đâu đấy."
"Bác này, cháu có bao giờ lừa gì bác đâu.
Thôi được rồi, cháu đi ngay đây."
Tỏn đạp chăn ra rồi đứng dậy, nhưng vừa bước ra đến cửa đã bị bác Năm gọi lại bắt thay đồ.
Bộ đồ trên người lúc này đúng là không thích hợp để ra đồng thật, thế là Tỏn chỉ đành mặc tạm quần áo lao động của bác Năm.Một giờ chiều, trời nắng chang chang.
Một người một trâu vác thêm cái cày gỗ lông nhông trên đường.
"Nắng nôi thế này mà còn phải đi cày, khổ cho mày quá!
Thôi thì kiếp sau cố gắng đầu thai làm người nha mày!"
Tỏn vỗ lên lưng trâu vài cái coi như an ủi.Đoạn đường từ vườn nhà xuống đến làng cũng khá xa, đã vậy trên vai Tỏn lại phải vác theo cái cày, thành ra càng vất vả hơn.
Lúc ra được tới nơi, việc đầu tiên Tỏn làm là ném vội cái cày xuống đất, ngồi trên bờ đê thở phì phò còn hơn con trâu bên cạnh nữa.
Rõ ràng là trên vườn cũng có ruộng thế mà bố lại cứ bắt cậu về tận dưới làng cày, hồi trưa Tỏn vẫn còn thắc mắc nhưng giờ thì hiểu rồi.
Mãi mới lại sức, Tỏn lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh.
Theo lời bác Năm thì ruộng nhà mình ở ngay dưới chân đồi keo, có năm tấm liền kề nhau, tính từ cái đám trồng lạc hất về phía bờ đê.
"Một, hai, ba, bốn, năm, đây rồi!"
Tỏn tìm một lúc mới thấy ruộng nhà mình.
Cậu không xuống ngay mà đứng trên bờ quan sát một lượt.
Tuy mấy tấm này tương đối đều nhau nhưng lại không phải tấm nào cũng dễ làm, ít phải ra đồng thật nhưng những cái cơ bản này Tỏn vẫn biết.
Ruộng lạc chưa thu hoạch bỏ qua này, tiếp đến là hai tấm ruộng ngô đã chặt sạch gốc, kế bên là ruộng trồng sắn, tấm cuối cùng trồng khoai lang.
Và Tỏn quyết định sẽ chọn tấm trồng khoai ở phía ngoài cùng, mặc dù nó to hơn mấy tấm kia nhưng lại là đám ruộng dễ làm nhất.
Bởi đất trồng khoai bao giờ cũng tơi xốp, lại thêm khi thu hoạch phải đào xới qua một lượt, dây lang còn sót cũng dễ xử lý hơn đám gốc ngô gốc sắn rất nhiều.
Tỏn dắt trâu xuống ruộng, trâu ta cũng biết điều cúi thấp hẳn đầu xuống cho cậu chủ choàng cái vai cày lên cổ nó.
Dựng cày gỗ lên, Tỏn bắt đầu đi những đường cày đầu tiên của mình.Lưỡi cày sắt cắm sâu xuống ruộng, cứ thế, mũi cày di chuyển thành một đường thẳng, nó đi đến đâu thì đất cũng bị lật ngửa lên tới đấy.
Khác hẳn với cái lớp ngoài đã bị nắng phơi khô đến bạc màu, đất vừa được cày lên mang một màu nâu sẫm, ẩm ướt, bề mặt láng mịn.
Lại thêm, trước đây là ruộng trồng khoai nên thi thoảng sẽ có vài củ khoai còn sót lại bị xới lên, củ to củ nhỏ hồng hồng tím tím nằm lăn lóc trên nền đất nâu, nhìn thích mắt vô cùng.Tỏn khá thành thục trong công việc này, con trâu cũng rất phối hợp nữa.
Lối cày của cậu vừa thẳng vừa đều, ngay cả những đoạn ở sát bờ cũng đều được lưỡi cày xới lên hết.
Nếu là cày máy thì sẽ không bao giờ đi được sát bờ thế này, bởi vậy nên bà Liên có bao giờ chịu thuê cày máy đâu.
Cày trâu tuy vất vả thật đấy, nhưng nếu người đi cày chịu khó làm cẩn thận thì còn hơn mấy lần cày máy.
Chỉ ngặt nỗi trời hôm nay nắng quá, Tỏn phải cho cả mình và trâu nghỉ ngơi uống nước mấy lần mới làm được xong đám ruộng này, đến lúc kéo trâu lên bờ thì cũng đã gần bốn giờ chiều rồi.
"Đấy!
Mày thấy chưa?
Ai bảo tao vô tích sự chứ, ra đây mà nhìn này, chẳng qua ông đây không thích thể hiện thôi, trâu nhở."
Ngắm lại một lượt thành quả của mình, Tỏn không khỏi dương dương tự đắc.
Con trâu đương nhiên không đáp, nó chỉ ngước lên nhìn Tỏn một cái rồi lại cúi xuống gặm cỏ tiếp.
Biết trâu mệt nên Tỏn cho nó nghỉ thêm một lúc rồi mới bắt đầu hành trình về lại vườn.
Lần này cậu không chọn đi đường đê nữa mà quyết định về theo lối bờ ruộng cho nhanh.
Mà Tỏn cũng phải công nhận, bác Năm huấn luyện con trâu này tài thật, đi qua không biết bao nhiêu ruộng lúa xanh mơn mởn thế mà nó không hề gặm trộm miếng nào, cứ một đường thẳng tắp mà đi thôi.
Giờ này dân làng mới bắt đầu ra đồng làm việc, trên khắp bờ ruộng rồi cả những con đê đều thấp thoáng bóng người qua lại.
Mà cứ hễ ai thấy Tỏn vác cày đi qua thì đều ngạc nhiên không thôi, bởi họ đâu có ngờ cậu ấm nhà Liên Thắng cũng có ngày phải đi cày chứ.
Tỏn thì vẫn giữ thái độ niềm nở, vui vẻ trả lời tất cả những câu hỏi của người qua đường.
Qua nốt mấy đám ruộng nữa là hết lối tắt, Tỏn lần nữa thúc dây thừng giục con trâu bước nhanh hơn, cậu muốn về đến nhà trước khi trời tối.
Thế rồi ở cuối đường, Tỏn lại bắt gặp một bóng hình quen thuộc.
Trên người là bộ đồ lao động rộng thùng thình, đầu đội cái nón mê đã rách tan rách nát, người nọ vẫn đang cặm cụi cuốc đất, chẳng ngẩng đầu lên lấy một lần.
Mà sở dĩ Tỏn thấy quen là vì cậu đã thấy cái bộ đồ cùng cái nón mê y hệt thế này một lần rồi.
Là cái Bồ Dịu chứ ai, cộng thêm cả dáng người nhỏ bé kia thì không sai được, lần này Tỏn chắc chắn.
Vì bỗng dưng Tỏn đứng sựng lại, vướng dây nên con trâu đằng trước cũng không đi tiếp được, nó khó chịu lắc đầu mấy cái khiến cái mõ trên cổ vang lên dữ dội.
Thế là cả Tỏn và Bồ đều bị giật mình.
Bồ ngước lên thấy Tỏn đứng ngay trước mặt thì ngạc nhiên lắm.
Mà đâu chỉ có thế, anh ta còn đang mặc trên người một bộ quần áo chắp vá khắp nơi, cái quần ngắn ngủn đến mỗi bắp chân, rồi cả cái mũ cối bạc trắng trên đầu nữa chứ.
Chưa hết, trên vai Tỏn là cái cày đó sao?
Để chắc chắn không phải say nắng sinh ảo giác, Bồ còn nhăn cả mày lại để nhìn cho rõ.
Thấy Bồ cứ nhìn mình chằm chằm, Tỏn lại càng trở nên lúng túng hơn, rồi không hiểu sao cậu lại thốt lên một câu ngớ ngẩn thế này: "À, cái Bồ đấy à?
Mày đang cuốc đất phải không?"
"Vầng.
Cuốc đất."
Bồ đáp thản nhiên, giờ mới chắc chắn mình không nhìn nhầm, bởi chỉ có Tỏn mới hỏi mình mấy câu ngu ngơ thế này thôi.
"Thế cuốc đất định trồng gì đấy?"
Tỏn chỉ dành hỏi đến cùng cho đỡ ngượng.
"À, em định mót lấy ít khoai mà trước đào không hết, cuốc đất lên cũng tiện để mấy nữa trồng lại luôn."
Rõ ràng so với Tỏn, Bồ nói cái gì cũng hợp lý hơn rất nhiều.
"Sao không cày lên cho nhanh?"
Rồi, lại tiếp tục là một câu hỏi ngu nữa, nhà người ta có đàn ông đâu cơ chứ.
Tỏn lại phải vội vàng chữa cháy: "À ý anh là nhờ ai cày cho đấy, nhanh với đỡ mệt hơn."
"Chú Đông mấy nay phải làm ca ngày nên không giúp được đó thôi, với cả các bác cũng bận nữa.
Khoai thì để lâu nó thối nên em mới phải tranh thủ làm nhanh cho xong."
Bồ không muốn nhiều lời với Tỏn đâu, nhưng với những câu hỏi thế này thì cô bắt buộc phải giải thích rõ ràng.
Vì nếu chỉ nói qua loa thôi, sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm là các bác các chú bỏ mặc mẹ con họ, không giúp đỡ gì.
Cái này chị Sả đã dặn rất nhiều lần rồi nên Bồ nhớ kỹ lắm.
Không chờ Tỏn đáp, Bồ quay lại tiếp tục với công việc của mình luôn.
Hai người vốn có thân thiết gì đâu chứ, nói mấy câu thế này đã là quá nhiều rồi.
Cứ phải tỏ ra thân thiện với người mình ghét, Bồ thấy mệt vô cùng.
Chưa kể cái vụ hồi sáng, Bồ biết thừa Tỏn cố ý làm thế để trêu ngươi mình, chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
"Thôi!
Mày lên đi, sẵn trâu với cày ở đây anh làm hộ cho."
Bồ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, vừa quay lại đã thấy Tỏn dắt trâu xuống đến ruộng rồi, lần này đến lượt cô ngơ ngác: "Anh làm cái gì đấy?"
"Thì cày ruộng chứ làm gì nữa."
"Anh mà cũng biết cày á?"
"Ơ cái con này, không biết cày thì tao vác cày với trâu ra đồng làm gì?"
"Em tưởng anh đi chơi thôi chứ."
"Chúng mày đứa nào cũng nghĩ tao chỉ biết chơi thôi nhỉ."
"Ý em không hẳn là như thế, mà em cũng có bảo anh giúp đâu."
"Lúc nãy mày đã nói đến thế rồi, tao còn không giúp nữa thì sao đáng mặt con trai."
"Ơ, em không hề có ý như thế đâu nhá."
"Thôi!
Tao cũng lỡ xuống rồi, mày còn không lên bờ nhanh là trâu nhà tao húc bay đấy."
Thấy con trâu hai mắt lừ lừ nhìn mình, Bồ đột nhiên nổi hết cả da gà, cuống cuồng vác cuốc chạy luôn lên bờ.
Tỏn cũng phải phì cười trước sự ngây ngô của con bé.
Thật ra Tỏn biết, cái Bồ sẽ chẳng thèm nhờ mình giúp đâu, nó ghét cậu còn không hết nữa mà.
Nhưng vì vẫn cảm thấy áy náy trước những chuyện mình làm mấy ngày qua, thế nên Tỏn mới quyết định sẽ giúp nó.
Lần này Tỏn cày còn cẩn thận hơn cả cái lúc làm cho nhà mình nữa.
Mỗi lần phải đặt lại lưỡi cày xuống ruộng, cậu đều cố hết sức để mũi cày cắm vào thật sâu, như vậy thì luống đất được xới lên cũng dày hơn rất nhiều.
Bồ đứng trên bờ nhìn một lúc, cuối cùng cũng phải công nhận là Tỏn biết cày thật, hơn nữa còn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Thấy không khí im lặng quá cũng không tốt, Bồ mới lên tiếng: "Uầy!
Anh Tỏn cày giỏi thế!"
Tỏn được công nhận thì vui lắm, nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ không mấy quan tâm, chỉ lạnh nhạt quay qua đáp: "Mày không xuống nhặt khoai đi, tí nữa trâu nhà tao quay lại dẫm nát hết bây giờ."
Thấy khoai trồi lên cũng khá nhiều, Bồ nhảy luôn xuống ruộng, lôi ra cái bao con cò chuẩn bị từ trước, bắt đầu đi dọc theo lối cày để nhặt khoai.
Bồ mê cái trò nhặt khoai này lắm.
Hồi bé, mỗi lần mà bố đi cày ruộng khoai là hai chị em lại xin đi cùng để mót lại những củ còn xót.
Bồ nhớ lúc ấy mình với chị cứ thi nhau nhảy khắp ruộng, còn tranh nhau nhặt củ to nữa chứ.
Giờ lớn rồi nhưng Bồ vẫn thích lắm.
Như lúc này chẳng hạn, mỗi lần nhặt được củ to, cô đều vui vẻ cười tít mắt.
Bồ thì cứ mải mê với thú vui của mình mà đâu có biết có một ánh mắt đang dõi theo cô từ nãy tới giờ.
Tỏn chân vẫn bước, tay vẫn thúc dây đều, nhưng cái lưỡi cày phía dưới lại chẳng có lực nữa, nó bây giờ chỉ được gọi là đang lướt trên mặt đất thôi.
Mà nguyên nhân cho sự lơ đễnh này lại chính là vì nụ cười của cái Bồ.
Rõ ràng vẫn cùng là cái khuôn mặt khó ưa đó, thế mà lúc cười lên lại như biến thành một người khác.
Cánh môi hồng giãn ra để lộ hàm răng trắng, đôi mắt buồn ngủ mọi ngày giờ cũng lấp lánh có hồn hơn hẳn, bên má còn xuất hiện thêm cái lúm đồng tiền duyên dáng.
Chỉ với một nụ cười, con bé đã trở nên xinh xắn một cách lạ thường.
Và nếu bắt buộc phải so cùng thứ gì đó, thì với Tỏn, nụ cười của cái Bồ giống như bông sim rừng chớm nở giữa núi đồi bạt ngàn, vừa rực rỡ lại thuần khiết, khiến lòng người vấn vương.
"Ui!
Anh Tỏn ơi xem này, củ này to cực!"
Bồ thích thú cầm củ khoai giơ lên khoe với Tỏn, chắc cũng vì vui quá nên cô đã quên luôn ác cảm trước giờ.
Tỏn bị gọi mới giật mình, nhưng cũng may là Bồ chưa kịp nhận ra sự khác lạ vừa rồi của cậu.
Khẽ thở phào, Tỏn đáp: "Ừ!
Sang bên này còn nữa đấy."
"Vầng!"
Bồ lại cười.
Tỏn không dám nhìn tiếp nữa, quay ra thì thấy luống cày bị lỗi mất một đoạn dài, thế là chỉ đành cho trâu vòng lại lần nữa.
Vì ruộng nhà Bồ bé hơn nên Tỏn chỉ mất hơn ba mươi phút là cày xong rồi.
Tỏn tính dắt trâu về luôn thì cái Bồ lại chạy tới, đưa cái túi con cò về phía cậu: "Anh cầm về ăn đi, nhà em còn nhiều lắm.
Em vì thích mới đi nhặt thôi."
Tỏn cười: "Nhà anh còn nhiều hơn nhà mày nữa cơ."
"À, vầng!
Nhà anh đúng là không thiếu cái gì thật."
Thấy cái Bồ đang vui vẻ lại xị mặt ngay được.
Tỏn biết mình lỡ lời rồi, thế là lại phải vội vàng giải thích: "Ơ, không, ý anh không phải là chê đâu nhá!"
"Vầng!
Thôi em mang về luộc ăn dần cũng được, đỡ tốn gạo."
Bồ lạnh nhạt đáp, rồi cũng lẳng lặng kéo cái bao khoai về phía mình.
Tỏn biết con bé lại bắt đầu tỏ thái độ với mình rồi đấy, mà điều này cậu không hề muốn chút nào.
"Mày trông hộ anh con trâu, anh ra đây một tý."
Bồ chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tỏn đã chạy mất dạng.
Thế là Bồ bỗng dưng phải ngồi đó trông chừng con trâu của Tỏn, chỉ lo không cẩn thận nó ăn mất lúa của dân rồi Tỏn lại bắt mình đền thì chết.
Rồi mãi cũng chờ được Tỏn quay lại.
Thế nhưng, lúc đi quần áo đủ đầy, vậy mà lúc về áo khoác ngoài đã chẳng còn trên người cậu nữa.
Nó đã được chế thành cái bọc đựng đồ, vắt vẻo sau lưng Tỏn.
"Anh vác cái gì đấy?"
Tỏn không trả lời câu hỏi của Bồ mà chỉ cười.
Cậu bước tới trước mặt con bé, mở cái bọc ra, đổ tất cả số khoai trong đó vào cái bao con cò lúc nãy.
"Ơ!
Anh lấy đâu ra đấy?"
"Ở ruộng nhà anh đấy, hôm nay anh cũng đi cày ruộng khoai mà."
"Anh đã bảo không cần rồi còn đi nhặt về làm gì?"
"Thì anh nhặt về cho mày."
Phản ứng đầu tiên của Bồ là ngỡ ngàng rồi lại chuyển sang bối rối, cô không biết phải nói gì lúc này nữa.
"Anh ta lại định bày trò gì đây?
Sao tự nhiên lại tốt với mình như thế?"
Một loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu, rõ ràng là cảm động thì ít mà hoài nghi thì nhiều.
Nhưng cũng không thể im lặng thế này mãi được.
Bồ bối rối cúi mặt xuống, chuyển sự chú ý sang đống khoai ngay dưới chân mình.
Thế rồi đột nhiên hai mắt Bồ như phát sáng, cô vội vàng nhặt chiếc áo chắp vá lên, đưa tới trước mặt Tỏn chất vấn: "Ui!
Sao anh lại mang áo ra đựng khoai thế này, dính nhựa rồi làm sao mà giặt được."
"Không giặt được thì vứt!
Áo này của bác Năm cũng cũ nát lắm rồi, bố mẹ anh mua cho mấy bộ mới mà có chịu mặc đâu.
Cứ để dính nhựa hết đi cho bác khỏi tiếc."
Vẫn là cái kiểu nói chuyện tuỳ ý như mọi khi, nhưng hôm nay Bồ lại không có lý do gì để bắt bẻ cả.
Đúng vậy, Tỏn lúc nào cũng vô tư, hành xử thì ngông cuồng phách lối, nhưng bản chất không xấu.
Bồ biết chứ, chỉ là cô mãi không chịu thay đổi định kiến đó thôi.
Nhưng lạ lắm, lúc này nhìn Tỏn, Bồ lại chẳng còn thấy khó ưa nữa.
"Sao?
Thế mày có lấy không?"
Thấy Bồ mãi không trả lời, Tỏn sốt ruột hỏi.
Vì để chống chế cho cái sự mất tập trung vừa rồi, Bồ vội vàng đáp: "Có chứ, anh không cần thì cho em, rồi hôm nào em luộc em gọi anh sang ăn nhá!"
Nói xong lại thấy câu này nó lạ quá, Bồ chỉ đành cười cho đỡ ngại thôi.
"Ừ!
Hôm nào luộc thì gọi anh."
Tỏn đáp rồi lại phải vờ quay đi.
Rõ ràng, trong mắt Tỏn, cái Bồ chưa bao giờ được coi là một đứa có ngoại hình xinh xắn, so với những cô bạn gái trước giờ của cậu thì còn kém xa lắm.
Ấy vậy mà, chỉ với một nụ cười con bé lại có thể khiến mình xao xuyến tới vậy ư?
Không thể nào!
Tỏn càng nghĩ càng thấy sai, đoán rằng, chắc là do mấy bữa nay mình với nó xảy ra quá nhiều chuyện, thành thử bản thân mới nảy sinh cảm giác khác lạ như thế thôi nhỉ?
———
Trên con đê cuối chiều chỉ còn lại bóng của hai đứa cùng con trâu già.
Trâu mệt nên bước từng bước nặng nề.
Cô gái nhỏ phía sau lại vô cùng vui vẻ với thành quả hôm nay của mình, dù phải kéo lê bao khoai trên đường nhưng miệng vẫn cong khoé môi cười.
Còn chàng trai trẻ, tuy chân vẫn bước đều nhưng tâm tư đã bay tận nơi nào, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo mọi ngày nay lại đang ửng hồng như bị cháy nắng.