Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

[BOT] Mê Truyện Dịch
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 75


Lần này Hàn Hành Ngạn chỉ ở lại một ngày liền rời khỏi.

Anh chưa đi được mấy ngày, Thẩm Sở Sở cũng liền phải rời khỏi tổ kịch.

Nguyên nhân không phải là anh, mà vì điện ảnh "Tiêu Dịch" được đề cử.

Bộ điện ảnh "Tiêu Dịch" này ra rạp chiếu điện ảnh hai tháng, phòng vé đột phá 1,5 tỷ, đánh giá cũng rất tốt.

Đồng thời, cũng giành được không ít đề cử.

Lần này, Thẩm Sở Sở rất may mắn cũng được đề danh.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Sở Sở đạt được đề cử, tất cả điều này đối với cô mà nói đều rất mới mẻ.

Trần Tây Lệ gọi điện nói với cô, không cần biết lần này có được giải hay không, đều bắt buộc phải đến tham gia.

Đây là cơ hội tốt để lộ mặt trước công chúng.

Mỗi năm nhiều điện ảnh như vậy, nhiều người mới như vậy, nhưng có thể có được đề cử thực sự là đã ít lại càng ít.

Vì vậy, có thể đạt được đề cử đối với Thẩm Sở Sở mà nói cũng là một chuyện tốt.

Tuy rằng tổ kịch "Tiêu Dịch" này đạt được rất nhiều đề cử, đạo diễn và diễn viên chính cũng đều đến, nhưng Bit Media vì để Thẩm Sở Sở có một lần ra mắt thật tốt, vì vậy không để cho cô đi cùng tổ kịch, mà sắp xếp với phía tổ chức để cho cô một mình đi trên thảm đỏ.

Thẩm Sở Sở hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, làn da vốn trắng mịn lại càng thêm trắng.

Mà bởi vì căng thẳng, cả người thậm chí giống như được nhuộm một tầng hồng sắc.

Trong lúc chờ đợi, cô lặp đi lặp lại hỏi trợ lý bên người: "Thiến Thiến, váy của chị không có vấn đề gì chứ, khóa kéo phía sau đã kéo hết chưa?

Trên mặt chị có gì bẩn không, kiểu tóc có loạn không?"

Vương Thiến liền trả lời giống như lần đầu tiên, cổ vũ Thẩm Sở Sở: "Không có, sếp, hôm nay chị vô cùng xinh đẹp, chiếc váy này rất vừa người."

Thẩm Sở Sở thở một hơi thật dài, nói: "Vậy chị cũng phải cẩn thận một chút, không thể làm hỏng váy, thứ đắt như vậy nếu làm hỏng rồi chị sẽ đau lòng chết mất."

Cuối cùng, đã đến lúc Thẩm Sở Sở lên thảm đỏ.

Cô hô hấp thật sâu, cẩn thận xuống xe.

Nhìn thấy hai bên thảm đỏ có vô số người hâm mộ, Thẩm Sở Sở thầm nghĩ, không biết trong đây liệu có fan của mình hay không.

Cô tuy rằng biết công ty vì tránh cho cô bị lúng túng khẳng định sẽ an bài một ít người hâm mộ, nhưng cô cũng khó tránh được sẽ lo là nhân khí của mình không đủ, không có bao nhiêu người nhận ra cô.

May thay cô vừa bước lên thảm đỏ liền nghe được tiếng hô của người hâm mộ.

"A, Thẩm Sở Sở, chị hôm nay đẹp quá!"

Thẩm Sở Sở nhìn theo hướng thanh anh phát ra, người hâm mộ này nhìn có chút quen.

Cô cũng liền khẳng định được, có người không phải là do công ty an bài cho đủ số, thật sự là có người yêu thích cô.

Thẩm Sở Sở cười với cô ấy, sau đó tiếp tục đi tới phía trước.

An Hải Trân nhìn thấy Thẩm Sở Sở cười với cô, cả người đều trở nên kích động, kêu: "A, Sở Sở cười với tôi, cô ấy cười với tôi."

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Thẩm Sở Sở, lần thứ nhất là ở sân bay.

Nói ra cũng thật khéo, cô không phải là một người theo đuổi ngôi sao, nhưng tình cờ là cô đã thấy được Thẩm Sở Sở hai lần.

Lần trước là ở sân bay Đế Đô, cô đúng lúc xuống máy bay thì nhìn thấy Thẩm Sở Sở.

Lần này cô ra ngoài chơi, nhìn thấy ở đây muốn tổ chức lễ trao giải thưởng điện ảnh, cũng đi theo bạn học cùng chen vào.

Không ngờ vừa tiến vào liền nhìn thấy Thẩm Sở Sở.

Chỉ là, bản thân cô cũng rất thích Thẩm Sở Sở đi.

Sau khi đi tới trước một đoạn, Thẩm Sở Sở liền nghe được giọng nói của người dẫn chương trình tại hiện trường.

"Đang đi tới hướng cũng ta là Thẩm Sở Sở diễn vai em gái của Tiêu Dịch trong điện ảnh Tiêu Dịch, từ khi cô ấy ra mắt đến nay đã quay hai bộ điện ảnh, mỗi bộ đều có phòng vé vượt qua một tỷ, có thể coi là một cô gái may mắn danh xứng với thực..."

Nghe được nhiều người như vậy gọi tên của cô, nhìn thấy nhiều máy quay như vậy hướng tới cô, Thẩm Sở Sở lần đầu tiên cảm thấy bản thân là một ngôi sao, hơn nữa còn là một ngôi sao sống dưới ánh đèn sân khấu.

Chụp ảnh và phòng vấn xong, Thẩm Sở Sở liền đi ra hậu đài.

Chờ đến lễ trao giải, chỗ ngồi của cô là cùng với tổ kịch Tiêu Dịch.

Đạo diễn Thường nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Thẩm Sở Sở, cười hỏi: "Căng thẳng à?"

Thẩm Sở Sở nặng nề gật đầu, nói: "Căng thẳng, lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này, cảm thấy cả người đều có chút chưa hồi thần."

Chu Phong bên cạnh sau khi nghe được, an ủi nói: "Tôi lần đầu đến cũng có cảm giác như vậy, cảm thấy bản thân giống như là đi lạc vào khu vườn lớn vậy, nhưng sau nay đến khi cô thật sự đứng trên đài rồi, cô có thể cố hết khả năng nhìn xuống dưới một lần.

Cô sẽ phát hiện, mọi người đều mang theo ánh mắt thân thiện chúc phúc cô.

Đạo diễn Thường gật gù, nói: "Tiểu Phong nói có lý, đừng quá căng, cố gắng thả lỏng người.

Không cần biết là có được giải hay không, được đề cử liền chứng minh con đã được công nhận rồi."

Thẩm Sở Sở gật gật đầu, đáp: "Vâng."

Thực ra, sự căng thẳng này của Thẩm Sở Sở không phải là có kỳ vọng gì đối với đạt giải, mà là bỗng nhiên từ nơi vắng người quay phim đi tới đô thị đông đúc thì có chút cảm giác không hòa nhập vào được.

Đặc biệt là vô số máy quay hướng vào bạn, vô số người theo dõi bạn, cảm giác này khiến cho người ta rất không thoải mái.

Luôn lo sợ bản thân có chỗ nào đó sai lầm.

Còn đối với vấn đề giải thưởng, Thẩm Sở Sở liền sao cũng được.

Bởi vì trong lòng cô trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân sẽ được giải.

Dù sao khi đó quay bộ phim này, diễn kỹ của cô trên hệ thống còn chưa đến 60 điểm, đến điểm hợp cách còn không đủ.

Điều duy nhất cô lo lắng chính là lát nữa ống kính quét tới cô, cô liệu có thể bình tĩnh cười lên không.

Khi mà lập tức sẽ đến phần trao giải người mới xuất sắc nhất, Thẩm Sở Sở liền bắt đầu luyện tập mỉm cười.

Chờ đến lúc ống kính quét tới cô, nụ cười của cô đã cứng đờ, cô rất nghi ngờ là lát nữa nụ cười trên má cô liệu có thể thu lại hay không.

Cũng không biết có chuyện gì, cô cảm thấy lần này thời gian máy quay dừng ở trên mặt cô nhiều hơn một chút, có thể là do cô quá căng thẳng, cảm thấy thời gian trôi chậm quá.

"Sở Sở, Sở Sở, MC nhắc con đi lĩnh giải kìa."

Đạo diễn Thường thấy Thẩm Sở Sở đang ngơ ngác, nhìn không được nhắc.

Thẩm Sở Sở ngây ra một lúc, sau đó quay đầu nhìn một cái trên sân khấu trao giải hiển thị là ảnh chụp của chính mình, liên tưởng đến thời gian máy quay hướng đến cô hơi dài hơn.

Cô cuối cùng cũng nhận ra.

Chỉ là, trong nội tâm cô đang rất là sụp đổ, chuyện lo lắng cả một ngày rốt cuộc cũng xảy ra rồi, cô lần này đúng mất mặt quá đi.

Chờ đến lúc cô đứng thẳng người rồi, mọi người liền thiện ý cười cười.

Từ chỗ ngồi đi đến đài lĩnh thưởng, một quãng đường dài như vậy, Thẩm Sở Sở cũng bình phục một chút tâm tình kích động của bản thân.

Sau khi lên đài, nghe được lời trêu chọc của MC, Thẩm Sở Sở cười nói: "Xin lỗi, lần đầu tiên được giải, quá khẩn trương rồi, khiền cho mọi người chê cười."

Đối với người mới, mọi người là mang tâm thái bao dung, đặc biệt là người mới này còn là một người có bối cảnh nữa.

Vì vậy, nghe cô nói thế, dưới sân khấu bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay hoan hô cổ vũ.

Nói xong lời cảm ơn khi nhận giải, đi tới hậu đài, Thẩm Sở Sở vẫn luôn cảm thấy ý thức còn đang trôi nổi.

Cho tới khi về đến nhà, nhìn thấy Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở cuối cùng mới không cần cười nữa, cô lao vào vòng tay của Hàn Hành Ngạn không dám ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi hỏi: "Em hôm nay có phải là mất mặt lắm không?"

Biểu hiện của Thẩm Sở Sở trên sân khấu anh sớm đã biết, bởi vì đoạn video được người ta phát trên mạng.

Anh cười xoa đầu Thẩm Sở Sở, nói bên tai Thẩm Sở Sở: "Không có, rất đáng yêu.

Hôm nay cũng...

ừm, rất xinh đẹp."

Thẩm Sở Sở tuy biết là Hàn Hành Ngạn đang dỗ cô, nhưng đáy lòng vẫn là nhịn không được mà nổi lên từng sợi ngọt ngào, nói: "Thật sao?

Anh sẽ không phải là dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa em chứ."

Hàn Hành Ngạn hôn cô, nói: "Sẽ không."

"A, không biết trên mạng sẽ nói em thế nào nhỉ, xấu hổ chết được."

Thẩm Sở Sở dùng tay che mặt, cô thật sự cảm thấy hôm nay mất mặt quá rồi.

Còn không biết sẽ bị truyền thông viết thế nào.

Hàn Hành Ngạn liếc một cái cô bạn gái, lấy điện thoại ra cho cô xem, nói: "Không có, mọi người đều cảm thấy em rất đáng yêu."

Thẩm Sở Sở liếc mắt nhìn điện thoại, không dám nhìn nội dung bên trong, không dám chắc, hỏi: "Thật sao?"

Hàn Hành Ngạn gật gật đầu, nói: "Sở Sở, tự tin một chút, em tự nhìn xem."

Thẩm Sở Sở bỏ tay ra khỏi mặt, nhìn một lượt nội dung trên điện thoại.

"Cười khóc, cũng quá là đáng yêu đi. [Cười khóc]"
"Trên mặt xem ra là một dạng trấn định bình tĩnh, trong lòng lại căng thẳng không được rồi đi, không được rồi, xem một lần cười một lần. [Haha]"
"Mọi người đều nói rất nhiều giải thưởng thực ra các diễn viên đã sớm biết bản thân có được giải hay không rồi, biểu hiện ra đều là diễn thôi.

Nhưng... tôi tin là Thẩm Sở Sở này tuyệt đối không phải diễn, bởi vì chẳng có ai lại diễn ngốc như vậy. [Cười khóc]"
......

Xem xong bình luận, Thẩm Sở Sở lại đi xem một lần video của mình.

Mới đầu cảm giác cô cũng khác bình thường, nhưng, khi người trao giải nói ra tên cô, cô thế mà vẫn là biểu cảm đó, thì... rõ là rất ngốc.

"Rất đáng yêu đi?"

Hàn Hành Ngạn thấp giọng hỏi.

Trong tiếng nói mang theo ý cười dịu dàng.

Thẩm Sở Sở gật gật, nói: "Ừm, ngốc đến dễ thương."

Tối hôm đó, Hàn tổng định làm gì đó lại không làm được, một là vì Thẩm Sở Sở sáng hôm sau bốn năm giờ sáng liền phải dậy đi đón máy bay, hai chính là, dì cả của Thẩm Sở Sở lại đến rồi.

Hàn Hành Ngạn đen mặt nghĩ, cái sinh vật dì cả này thật sự là khắc tinh của đàn ông.

Thẩm Sở Sở thì đang nghẹn cười quay lưng lại với Hàn Hành Ngạn nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Sở Sở đón chuyến bay sớm nhất quay lại tổ kịch.

Quay phim một ngày, lại thêm vào dì cả đến, vừa quay xong Thẩm Sở Sở liền muốn quay về nghỉ ngơi, kết quả, đạo diễn lại nói nam phụ đến rồi, muốn mời mọi người đi ăn một bữa.

Thẩm Sở Sở nghe xong cau cau mày, nghĩ thầm, cái nam phụ này tiếng nói cũng đủ lớn.

Quay phim lâu vậy rồi, cô đến giờ vẫn chưa nhìn thấy nam phụ đến, thậm chí còn không biết đối phương là ai.

Cô rất muốn xin nghỉ với đạo diễn, nhưng nhìn thấy mọi người đều đi thì cô lại không tiện nói.

Chỉ cũng đành đi theo mọi người.

Tuy nhiên, đến chỗ ăn, nhìn thấy nam phụ khoan thai đến chậm, Thẩm Sở Sở cảm thấy hứng thú, nhíu nhíu mày.

Hóa ra là lưu lượng tiểu sinh đang nổi, chẳng trách.

Mà điều hấp dẫn sự chú ý của cô, tất nhiên không phải mặt, mà là hệ thống nhân duyên không ai biết được của đối phương.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 76


Bọn người Thẩm Sở Sở đến phòng bao của nhà hàng được một lúc rồi, nhưng nam phụ vẫn chưa đến.

Lại chờ thêm một lúc, anh ta mới xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Sau khi mở cửa, Thẩm Sở Sở nhìn thấy một chàng trai da trắng, môi hồng, trên mặt đeo một chiếc kính râm to bản.

Không, nếu không nói đối phương là nam, Thẩm Sở Sở thậm chí cảm thấy anh ta nên là nữ mặc nam trang cơ.

"Xin lỗi, người hâm mộ ở sân bay nhiệt tình quá, mất cả tiếng mới ra được."

Tề Vũ Phi tháo kính râm trên mặt xuống, nói.

Đạo diễn cười nói: "Không sao, người hâm mộ bây giờ đúng là quá nhiệt tình, có thể hiểu được.

Đến, mọi người làm quen một chút nào."

"Chào các tiền bối, tôi là Tề Vũ Phi, rất vui được gặp mọi người, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn."

Nói xong, Tề Vũ Phi bắt tay với từng người một ở hiện trường.

Không biết có phải là lỗi giác của Thẩm Sở Sở hay không, cô cứ cảm thấy Tề Vũ Phi hình như đặc biệt chú ý đến cô.

Ví dụ như, Tề Vũ Phi trực tiếp ngồi ở vị trí còn trống bên cạnh cô.

Thẩm Sở Sở đang định nhắc anh ta là chỗ này đã có người ngồi rồi, nhưng phó đạo diễn sau khi đi vệ sinh về liền nói: "Không sao, các cô cậu người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, tôi ngồi chỗ trống bên cạnh."

Tề Vũ Phi mặt hỗi lỗi nói: "Ngại quá phó đạo diễn, tôi vừa rồi không chú ý đến, đều là lỗi của tôi."

Chẳng qua, Thẩm Sở Sở nhận thấy được, tuy là trên miệng nói là ngại, nhưng lại không hề có chút ý tứ sẽ đổi chỗ nào.

Lúc này mọi người đều đến rồi, vì thế phục vụ bắt đầu đưa thức ăn lên.

Trong lúc dùng bữa, Tề Vũ Phi cười nói với Thẩm Sở Sở: "Sở Sở, tôi trước đây có xem điện ảnh của cô, thật sự là xem rất hay đó."

Thẩm Sở Sở nhàn nhạt cười đáp: "Cảm ơn, phim điện ảnh của anh cũng rất hay."

Tề Vũ Phi nói: "Diễn xuất của tôi không thể so với cô được, đạo diễn Thường cũng thường khen là diễn xuất của cô tốt, tôi thì kém nhiều.

Chỉ có thể diễn phim thần tượng thôi."

Thẩm Sở Sở người không khỏe, nghe được những lời như vậy, nghĩ tới diễn xuất của Tề Vũ Phi, nói lời trái với lương tâm: "Anh quá khiêm tốn rồi, diễn xuất của anh cũng không tồi."

Tề Vũ Phi giả vờ mừng rỡ mà nói: "Thật sao, cô sẽ không phải là đang lừa tôi chứ?

Tôi đã muốn quay phim điện ảnh lâu rồi.

Tôi đặc biệt ngưỡng mộ đạo diễn Thường, nếu như có ngày được quay phim cùng đạo diễn Thường thì tốt quá."

Thẩm Sở Sở thấy là Tề Vũ Phi dường như trong lời nói có ẩn ý, nhưng loại chuyện này cô cũng sẽ không đi tiếp, chỉ mơ hồ nói: "Ừm, sẽ có cơ hội thôi."

Ăn một bữa cơm, Tề Vũ Phi lúc thì giúp cô thêm thức ăn, lúc lại dâng trà rót nước cho phó đạo diễn bên cạnh, rất là ân cần.

Mọi người thấy anh ta chịu khó như vậy đều có ấn tượng khá tốt với anh ta.

Thẩm Sở Sở nghĩ, trong này chắc trừ cô, mọi người đều khá là thích anh ta đi.

Thật không hổ danh là lưu lượng tiểu sinh, luôn có thể dựa vào khuôn mặt đẹp của mình khiến cho mọi người đều yêu thích anh ta.

Thẩm Sở Sở lại cảm thấy người như thế quá là ngán, thế nên không thích thú gì.

Chờ đến lúc cơm cuối cùng cũng ăn xong, Tề Vũ Phi đề xuất muốn đưa Thẩm Sở Sở về khách sạn, Thẩm Sở Sở nhìn xe bảo mẫu đang dừng bên người, cười với Tề Vũ Phi, khách khí lại thêm xa cách nói: "Xe của tôi đến rồi, ngày mai gặp ở phim trường."

Tề Vũ Phi nhún nhún vai, nói: "Vậy thì tiếc quá.

Ngủ ngon, mơ đẹp."

Thẩm Sở Sở nhịn xuống da gà da vịt trên người, cười với Tề Vũ Phi.

Sau khi xe bảo mẫu đi rồi, sắc mặt Thẩm Sở Sở liền lạnh xuống, cười cả một buổi tối, thật sự là quá mệt.

Hôm sau, sau khi đến trường quay, vốn cảnh quay buổi sáng là cảnh của Thẩm Sở Sở và Tề Vũ Phi, kết quả là thời gian sắp đến rồi mà vẫn chưa thấy Tề Vũ Phi đến.

Đạo diễn để cho nhân viên thường vụ đi giục, kết quả là đợi cả nửa giờ, Tề Vũ Phi mới dẫn theo hai trợ lý đến phim trường.

Đạo diễn thấy thế sắc mặt cũng không còn dễ nhìn nữa.

"Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi Sở Sở, tối qua tôi xem kịch bản muộn quá nên sáng nay dậy muộn mất, thật sự là rất xin lỗi.

Lát nữa tôi mời mọi người cà phê nhé."

Thẩm Sở Sở đối với chuyện này không nói gì cả.

Chẳng qua nghĩ đến vừa rồi vô ý xem Weibo của anh ta thấy được lúc nửa đêm phát Weibo, trong lòng cũng hiểu.

Nửa đêm phơi kịch bản, thật là không biết xem thật hay là cố ý bày ra.

Tuy nhiên, rất nhanh Thẩm Sở Sở liền biết rồi.

Đạo diễn niệm tình Tề Vũ Phi vi phạm lần đầu, thái độ cũng khá tốt, cau mày nói: "Sau này nhớ là được."

"Được ạ, đạo diễn, ngày mai đảm bảo sẽ không đến muộn nữa."

Tất cả nhân viên đều đã ngồi yên ổn, mọi người đều đang chờ Tề Vũ Phi đến, vì thế chỉ chờ anh ta đến liền lập tức bắt đầu quay.

"Sở Sở, mong cô lượng thứ."

Tề Vũ Phi cười vô cùng đẹp.

Nhân viên công tác ở một bên thậm chí còn đang nhỏ giọng thể hiện lòng yêu mến đối với anh ta.

Thật có thể coi là làm mê muội nửa cái giới giải trí rồi.

Thẩm Sở Sở đối với loại tướng mạo này có chút miễn dịch, chỉ cười nói: "Khách khí rồi, bắt đầu thôi."

Kết quả, vừa khai máy, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy thất vọng thật sâu.

Diễn xuất của Tề Vũ Phi không tốt, điểm này cô biết.

Trước đây cô cũng từng xem phim thần tượng anh ta diễn chính, chỉ là không ngờ, qua mấy năm rồi, diễn xuất của anh ta tuyệt đối không tiến bộ chút nào.

Loại cảm nhận này, vào lúc đối diễn với anh ta, thậm chí còn trực quan hơn là lúc xem ti vi.

"Công chúa, ngài cẩn thận một chút, bên ngoài hoàng cung quá nguy hiểm, ngài không thể đi mạo hiểm một mình được."

Thẩm Sở Sở nhìn vào biểu cảm khoa trương của Tề Vũ Phi, nghĩ thầm, anh diễn là tiểu hầu gia, không phải là thái giám có được không.

Có thể đừng nịnh nọt đến vậy không, biểu tình đừng sống động thế được không.

"Cắt!"

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên cảm thấy tiếng "Cắt" của đạo diễn lại sinh động dễ nghe như vậy.

Đạo diễn nhìn Tề Vũ Phi, nghĩ đến danh khí của anh ta, nghĩ tới người sau lưng anh ta, nhịn rồi lại nhịn, uyển chuyển nói: "Vũ Phi, động tác trên người giảm một chút, biên độ không cần quá lớn.

Còn có, lúc nói chuyện với công chúa tuy là phải cung kính nhưng cũng cần nhớ chú ý thân phận tiểu hầu gia của mình."

Tề Vũ Phi nghe được kiến nghị của đạo diễn thì ngoan ngoan gật đầu nói: "Vâng thưa đạo diễn.

Làm phiền thêm cho ông rồi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Nói với đạo diễn xong, lại nhìn sang Thẩm Sở Sở trước mặt nói: "Sở Sở, xin lỗi, hại cô phải quay lại với tôi lần nữa.

Tôi không nghĩ là yêu cầu của điện ảnh đối với diễn viên lại nghiêm khắc như vậy, có chút nghĩ quá đương nhiên rồi, sau này tôi sẽ chú ý."

Thẩm Sở Sở nói: "Không có gì."

Mười phút sau, lại bắt đầu quay màn này.

Lần này đúng là tốt hơn lần trước một chút, chỉ là đạo diễn nhìn vào ống kính, đôi mày nhìu chặt vẫn chưa giãn ra.

Diễn xuất như thế này, thật là không giống một người đã quay phim ba bốn năm trong ngành giải trí.

Cho dù là sinh viên vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh cũng tốt hơn cái này.

Tuy vậy, vì chất lượng của bộ điện ảnh, đạo diễn vẫn là hô "Cắt".

Lúc này đạo diễn tự mình tiến tới, làm mẫu một chút nên diễn thế nào, làm thế nào để thông qua lời nói và ngôn ngữ cơ thể đi thể hiện tình cảm của bản thân.

Tề Vũ Phi giờ đây cũng có chút bối rối, anh ta không nghĩ tới một cảnh đơn giản như vậy anh lại phải quay lâu như thế.

Tuy rằng trước đây quay phim thần tượng cũng thường xuyên NG, nhưng đó đều là trường hợp nói sai lời thoại hoặc là đứng sai vị trí che mất ống kính.

Kiểu coi trọng chi tiết như thế này rất hiếm.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tề Vũ Phi vẫn là theo đạo diễn diễn một lúc.

Vì thế, làm lần thứ ba tốt hơn trước đó rất nhiều.

Chẳng qua, vẫn chưa đạt được yêu cầu trong lòng.

Thế nên bọn họ lại quay lại một lần nữa.

Chờ lần thứ tư rốt cuộc quay xong, lúc tiếp tục quay cảnh phía sau, Tề Vũ Phi thế mà lại quên thoại.

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, vậy tối qua anh xem kịch bản gì, kịch bản không khí à?

Mời vừa bắt đầu quay, mấy câu đầu liền không nhớ được rồi.

Thẩm Sở Sở cũng là không ngờ tới Tề Vũ Phi không chỉ diễn xuất kém, năng lực học tập cũng không tốt lắm, nếu như cứ tiếp tục như thế này, bộ phim này quay hai năm cũng không quay xong.

Tuy rằng cảnh của Tề Vũ Phi không nhiều, nhưng cơ bản đều là cảnh đối diễn với cô.

Này đúng là giày vò hỏng hết tiết tấu của cô.

Không thể không nói, cảm giác của Thẩm Sở Sở vô cùng chuẩn xác.

Vào buổi chiều, Tề Vũ Phi liền NG vô số lần.

Cả một ngày hôm nay cảnh phim của Thẩm Sở Sở mặc dù không nhiều, nhưng lại thấy mệt vô cùng.

Đồng dạng cũng mệt còn có đạo diễn, nhiệm vụ của bọn họ hôm nay còn không hoàn thành!

Đến ngày thứ hai, liền tới tiểu cô nương Vương Thiến là kiểu không thích nói chuyện, vào lúc trở về xe bảo mẫu cũng nhịn không được mà châm chọc một câu với Thẩm Sở Sở: "Diễn xuất của anh ta cũng quá kém đi nha."

Thẩm Sở Sở mặt không biểu tình nói: "Em dùng sai từ rồi, một chữ 'quá' sao có thể biểu đạt được đánh giá về diễn xuất của anh ta, ít ra cũng phải thêm ba chữ.

Thật không biết là anh ta lấy đâu ra tự tin mà cứ không ngừng quay phim không biết."

Vương Thiến tiếp: "Chắc là người hâm mộ thích đi.

Em thấy trong tổ kịch rất nhiều cô nhóc đều rất thích anh ta, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều fan."

Thẩm Sở Sở gật gù, nói: "Có lý."

Đại khái là đạo diễn đã có được cái nhìn vô cùng rõ ràng và toàn diện về diễn xuất của Tề Vũ Phi rồi, vì thế, đến ngày thứ ba thì số lần NG thật là giảm đi, tiến độ quay cũng hơi nhanh hơn một chút.

Thẩm Sở Sở lại cảm thấy cảnh như thế này nếu cắt vào, thật sự là quá ảnh hưởng tới tổng thể.

Cô rất muốn nói chuyện với đạo diễn, nhưng nghĩ tới diễn xuất của Tề Vũ Phi, cô thấy là cho dù cô có đi nói cũng vô dụng, hơn nữa đạo diễn sao lại không hiểu.

Chỉ là, Tề Vũ Phi liền đại biểu cho lưu lượng, phần lưu lượng này tương lai sẽ là 'phòng vé tiềm năng', hơn nữa cô cũng nghe nói là nhà đầu tư nhét vào.

Thế nên, chỉ có thể nhịn thôi.

Chuyện không ngờ tới là, cách làm của đạo diễn lại cho Tề Vũ Phi rất nhiều tự tin.

Sau khi hạ màn, Tề Vũ Phi đề xuất ra muốn một mình nói chuyện với Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở nhìn xem Tề Vũ Phi bề ngoài có vẻ rất có mị lực thực chất lại là lưu manh, cười như không cười nói: "Cái này không được thích hợp lắm đi?

Nếu như có phần hợp tác công việc gì, có thể bàn với người đại diện của tôi."

Tề Vũ Phi không ngờ là Thẩm Sở Sở sẽ từ chối anh ta, với độ hot hiện nay của anh, nữ minh tinh trong giới dường như là tới đâu cũng tốt chứ.

Vô số nữ minh tinh muốn cọ độ hot của anh.

Chỉ cần là người dính được một chút lợi, dường như đều có thể lên hot search.

"Không phải chuyện công việc, là tôi thấy dạo này NG quá nhiều lần rồi, thấy có phần phải xin lỗi cô.

Muốn mời cô đi ăn một bữa, cảm ơn sự khoan dung và thấu hiểu của cô."

Thẩm Sở Sở cười đáp: "Thế thì không cần đâu, đây đều là chuyện rất bình thường.

Ngày trước tôi cũng thường xuyên NG mà, cũng đều nhờ vào sự chiếu cố của các tiền bối với tôi.

Anh không cần để tâm, tôi cũng sẽ không để trong lòng đâu."

Tề Vũ Phi thấy dáng vẻ kiên quyết của Thẩm Sở Sở, nụ cười trên mặt có chút không giữ được, nói: "Không thể nói thể được, tôi chỉ là muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn của mình.

Nếu như cô thật không có thời gian, vậy chúng ta hôm khác lại ăn."

Thẩm Sở Sở hạ mắt suy tư một lát, hỏi lại: "Anh tìm tôi có phải là có chuyện gì không?"

Khóe miệng Tề Vũ Phi ngập ngừng một chút, sau đó cười cười, nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là muốn hỏi cô xem sức khỏe đạo diễn Thường gần đây thế nào."

"Ồ, sức khỏe ông ấy rất tốt."

"Chà, Sở Sở, cô cũng thấy được sự tiến bộ về diễn xuất của tôi, cô ở trước mặt đạo diễn Thường nói tốt cho tôi mấy câu thế nào?"

Tề Vũ Phi tự tin nói.

Thẩm Sở Sở kinh ngạc nhìn Tề Vũ Phi, cô đúng là không ngờ Tề Vũ Phi thế mà lại có loại chủ ý này.

Hơn nữa, rốt cuộc là ai cho anh ta phần tự tin này?

Không đợi cô thoát khỏi sự chấn kinh, liền nghe thấy trợ lý bên người Tề Vũ Phi nói: "Thực ra cũng không cần nói nhiều cái gì, với danh khí và diễn xuất của anh Phi nhà chúng tôi, khẳng định có thể tham diễn điện ảnh của đạo diễn Thường."

Thẩm Sở Sở liếc mắt nhìn trợ lý của Tề Vũ Phi, nghĩ thầm, ừ, trợ lý cũng khá tự tin đấy.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 77


"Ồ, nếu như nhất định có thể được tuyển chọn, vậy thì tôi liền không cần nhiều lời gì đó cho cha nữa."

Thẩm Sở Sở bắt được ý tứ hàm hồ trong lời trợ lý của Tề Vũ Phi, tranh thủ nói.

Tề Vũ Phi trợn mắt nhìn trợ lý bên cạnh, cười nói: "Tuy là tôi tự tin có thể được chọn, nhưng mà nếu Sở Sở có thể ở trước mặt đạo diễn Thường nói tốt mấy câu mà nói, vậy không phải là càng thêm chắc chắn sao."

Thẩm Sở Sở trước giờ chưa từng làm qua chuyện như vậy, sau này cũng không định làm loại chuyện này.

Nếu như đối phương có diễn xuất rất tốt, loại minh châu bị che mờ, cô có thể còn giúp một tay.

Nhưng loại diễn viên giống như Tề Vũ Phi không có thiên phú, diễn xuất dở lại không nỗ lực, thế thì quên đi.

"Xin lỗi, mọi người đều biết, đạo diễn Thường là một người cương trực công chính, ông ấy trước giờ không chấp nhận những việc như thế.

Nếu tôi đi thử, có thể còn tạo thành phản tác dụng."

Thẩm Sở Sở cau mày, nghĩa chính ngôn từ nói ra.

Tề Vũ Phi liên tục bị Thẩm Sở Sở từ chối mấy lần, trong lòng cũng không dễ chịu lắm.

Nói thật, địa vị cùng danh tiếng của Thẩm Sở Sở hiện nay không đáng để anh hạ thấp mình như vậy.

Nếu không phải vì mối quan hệ giữa Thẩm Sở Sở và đạo diễn Thường không đơn giản, anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng cô lâu như vậy.

"Vậy sao, Sở Sở, trong giới chúng ta là loại tình huống gì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Vai diễn này của cô không phải là... ài, nếu cô có yêu cầu gì cũng có thể nói với tôi mà, chúng ta đáp ứng nhu cầu lẫn nhau."

Tề Vũ Phi ngẫm nghĩ, nói thẳng ra.

Thẩm Sở Sở nghe ra được ý trong lời nói của Tề Vũ Phi, sắc mặt cũng lạnh xuống.

Cô thừa nhận, đi được đến ngày hôm nay không phải hoàn toàn là kết quả cô nỗ lực, trong đó còn có Hàn Hành Ngạn, đạo diễn Thường và nhiều người khác giúp đỡ.

Nhưng, cô cũng không hề giống như Tề Vũ Phi nghĩ là hoàn toàn dựa vào đạo diễn Thường để lấy được nhân vật này, hai người họ vẫn là có sự khác biệt về bản chất.

"Thứ lỗi, tôi không có gì cần đến sự giúp đỡ của anh.

Cảm ơn."

Nói xong, Thẩm Sở Sở đầu cũng không quay lại mà đi thẳng.

Người ta đều đã nói đến khó nghe như vậy rồi, cô còn tiếp tục nghe cũng chẳng có ý nghĩa nữa.

Tề Vũ Phi nhìn vào bóng lưng tiêu sái rời đi của Thẩm Sở Sở, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Sáng hôm sau, nghĩ tới còn phải cùng loại người như Tề Vũ Phi đối diễn, Thẩm Sở Sở sau khi tỉnh lại tâm tình liền không tốt cho lắm.

Kết quả, chờ cô đi đến trường quay rồi lại nhận được tin là Tề Vũ Phi đã rời khỏi tổ kịch đi tham gia hoạt động rồi.

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, cảnh của anh ta còn chưa quay xong mà, cứ thế đi rồi, không hợp lý lắm nhỉ?

Quả nhiên, sắc mặt của đạo diễn cũng không dễ xem, thấy Thẩm Sở Sở đến rồi, chỉ vào một người có thân hình vô cùng giống với Tề Vũ Phi trước mặt và nói: "Sở Sở, cô hôm nay diễn với anh ta."

Thẩm Sở Sở quay đầu đánh giá một chút người đàn ông trước mặt, vừa nhìn đúng là có bảy tám phần giống Tề Vũ Phi, đặc biệt là mặt bên càng giống.

Người này sẽ không phải là thế thân của Tề Vũ Phi đi?

Cô quay phim lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên dùng loại thế thân này.

Trừ cảnh đánh nhau, hoặc là dưới tình huống một vài động tác độ khó cao mà các diễn viên không thể hoàn thành, mọi người sẽ dùng thế thân ra, lúc bình thường vẫn là thật sự không cần tới.

Dù sao nhận tiền rồi, ngươi liền làm chút công việc không phải sao.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, tuy nhiên, đạo diễn đã nói là quay với người này, Thẩm Sở Sở chỉ có thể quay cho tốt thôi.

Sau khi quay một ngày, Thẩm Sở Sở thậm chí cảm thấy là thoải mái hơn nhiều so với quay cùng Tề Vũ Phi.

Ít ra người này sẽ không luôn chạy tới hỏi cô một vài vấn đề, hoặc là dùng nụ cười phát ngấy ra "phóng điện" với cô.

Hơn nữa, cô phải thừa nhận, diễn xuất của cái thế thân này cũng là tốt hơn Tề Vũ Phi.

Thêm vào đó, từ sau khi giải quyết được vấn đề hôn nhân của Thái Khiết, trong hệ thống nhân duyên có nhiều hơn một cái trị số nhân duyên cuối cùng tối nay cũng đến.

Vì vậy, hôm này tâm trạng Thẩm Sở Sở đặc biệt tốt.

Vào buổi tối, Trần Tây Lệ gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Sở Sở.

"Sở Sở, N&W, một trong sáu tạp chí lớn có một kỳ muốn mời em lên trang bìa.

Chúc mừng em, đã xâm nhập vào giới thời trang rồi."

Thẩm Sở Sở mừng rỡ nói: "N&W thế mà lại mời em?

Cảm ơn chị Trần đã giúp đỡ."

Trần Tây Lệ nghe Thẩm Sở Sở nói, lại có chút nghi ngờ đáp: "Em lại không biết là ai giới thiệu em sao, chị tưởng là bọn em đã thương lượng xong rồi cơ."

"A?

Là ai?"

Thẩm Sở Sở có chút mông lung hỏi lại, gần đây không có ai nói sẽ giúp cô lên trang bìa nha.

Chẳng lẽ là Hàn Hành Ngạn?

Chắc là không phải, cái này không giống với phong cách làm việc của anh ấy.

Rất nhanh, Trần Tây Lệ liền đáp: "Là người đại diện của Trần Thắng Cương, Thái Khiết đề cử em.

Xem ra em ở cùng với các diễn viên trong tổ kịch không tồi, tài nguyên tốt như vậy đều có thể nghĩ tới em.

Hơn nữa trang bìa lần này của em cũng là chụp cùng Trần Thắng Cương đó."

Thẩm Sở Sở vừa nghe được là Thái Khiết giúp mình, cô liền hiểu được đây là Thái Khiết đang trả ơn cô.

Bởi sự giúp đỡ của cô lúc trước, vì thế dùng phương thức này trả lại cho cô.

Nghĩ như vậy, Thẩm Sở Sở lại cảm thấy giúp người khác giải quyết vấn đề hôn nhân là một việc làm vô cùng có ý nghĩa.

"Ừm, mọi người đều khá dễ ở chung ạ."

Trần Tây Lệ nói: "Ừ, quan hệ tốt với diễn viên trong tổ kịch cũng là một loại tài nguyên, mọi người đều ở trong cùng giới, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.

Chẳng qua, cũng phải chú ý giữ chừng mực, không nên có tin đồn gì truyền ra."

Thẩm Sở Sở nghe được lời của Trần Tây Lệ thì nhận ra là chị ấy hiểu lầm rồi, Trần Tây Lệ chắc là cho rằng tài nguyên của cô dựa vào Trần Thắng Cương mà có.

Chỉ là thực sự không hề dựa vào Trần Thắng Cương, mà là dựa vào người đại diện của Trần Thắng Cương.

Tuy nhiên, đối với chuyện cá nhân của Thái Khiết, cô cũng không muốn giải thích nhiều với người khác.

Hôm sau lúc gặp được Thái Khiết, Thẩm Sở Sở cười nói: "Chị Thái, cảm ơn chị.

Em đã nhận được lời mời của N&W rồi."

Thái Khiết cười đáp: "Đó cũng là vì hình tượng khí chất của em khá phù hợp, phía tạp chí mới nhìn trúng em.

Nếu như không phù hợp, cho dù chị có đề cử thế nào cũng không có tác dụng gì."

Tuy rằng Thái Khiết nói vậy, nhưng trong lòng Thẩm Sở Sở vẫn vô cùng cảm kích.

Nếu như không có sự giới thiệu của Thái Khiết, phía tạp chí sao sẽ biết được cô là ai.

Hai ngày sau, Tề Vũ Phi trở lại.

Thẩm Sở Sở cho rằng Tề Vũ Phi sẽ lập tức đến quay phim cơ, cô đã làm xong chuẩn bị tư tưởng rồi.

Kết quả, lúc anh ta đến phim trường lại nói với đạo diễn là thân thể không khỏe, mấy ngày nữa mới quay.

Còn dùng ngữ khí thông cảm nói với đạo diễn: "Tôi thấy cái thế thân này diễn xuất cũng khá tốt, quay còn có thể nhanh một chút, vừa đúng đưa cho ngài giảm đi lượng công việc."

Đạo diễn nhìn dáng vẻ của Tề Vũ Phi liền tức không nói được, trong lòng đặc biệt muốn chửi ra miệng.

Nếu như đều dùng thế thân để diễn, thế thì còn cần diễn viên làm gì, trực tiếp đem thế thân thành diễn viên không phải là được rồi sao.

Tuy nhiên, nghĩ tới phần tài chính đại biểu phía sau Tần Vũ Phi, nên ông chỉ có thể nhẫn.

Nhưng ông cũng tự nói với bản thân, sau này ông tuyệt đối sẽ không cho phép loại lưu lượng minh tinh "đặc biệt" này xuất hiện trong tổ kịch của mình.

Trước đây đều là ông quá ngây thơ, kinh nghiệm quay phim quá ít, chưa từng gặp đại bài như thế này.

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, Tề Vũ Phi không đến quay phim cô còn có thể yên tâm một chút.

Chỉ không ngờ là, đang lúc cô quay xong chuẩn bị đi, lại lần nữa bị Tề Vũ Phi chặn đường.

"Sở Sở, tôi xin lỗi cô vì những chuyện trước đó.

Chắc là tôi quá thích cô rồi, nên gặp cô có chút căng thẳng, mới nói mà không nghĩ vậy."

Thích cô?

Người mà mấy hôm trước còn không để cô trong mắt, hôm nay thế mà đột nhiên nói là thích cô?

Cho cô là đứa ngu sao, anh ta nói gì cô cũng tin.

Thẩm Sở Sở nhìn Tề Vũ Phi đang xấu hổ, cảm thấy diễn xuất của anh ta thật sự là tiến bộ không ít.

Nếu như có thể đem phần tâm tư này đặt vào việc quay phim, cô tin là anh ta sẽ không còn là đại diện cho ngôi sao diễn xuất kém nữa.

Nhìn vào biểu tình mong đợi của Tề Vũ Phi, Thẩm Sở Sở nghẹn cả nửa ngày, nói: "Không cần xin lỗi."

Tề Vũ Phi cười đáp: "Không bằng buổi tối mọi người cùng đi ăn một bữa thế nào, mấy ngày nay quay cùng với thế thân rất vất vả phải không?

Đến lúc đó gọi anh Thắng Cương cùng đi."

Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Tôi không đi đâu, kịch bản ngày mai còn có chút chưa nhuần nhuyễn, phải trở về học kịch bản."

Tề Vũ Phi thấy thái độ của Thẩm Sở Sở như vậy, đảo mắt nói: "Sở Sở, thực ra từ khi cô ra mắt tôi liền chú ý đến cô rồi.

Cô quay cái quảng cáo hoa tai cho Hàn thị thật là rất đẹp, đây còn không phải, tôi chính là đặc biệt mua cho cô đây.

Loại trang sức đẹp như vậy chỉ có người đẹp như cô mới xứng đeo."

Nói thế, anh ta liền lấy từ trong túi ra một cái hộp.

Thẩm Sở Sở cúi đầu nhìn một cái, nói: "Cảm ơn nhiều, chẳng qua mẫu này Hàn thị đã gửi cho tôi một cái, khiến anh lãng phí rồi."

"Xem ra cô không thích, nếu cô có thích loại nào có thể trực tiếp nói với tôi."

Thẩm Sở Sở cau mày, nhìn vào trái tim màu đỏ trên đầu Tề Vũ Phi, bình tĩnh nói: "Chiêu này đối với tôi không có tác dụng đâu, anh vẫn nên rèn luyện diễn xuất cho tốt, đi tìm đạo điễn Thường có vẻ ổn.

Tìm tôi không có tác dụng.

Tôi đi về trước."

Tề Vũ Phi bị nói trúng tim đen, ngừng một lát, nói: "Sở Sở, cô đây là nói gì thế, tôi đâu phải người như vậy.

Thực ra, cô nghĩ xem, hai chúng ta một là người mới của giới điện ảnh, một người là đỉnh cấp lưu lượng của phim truyền hình, nếu như hai chúng ta truyền ra tin đồn mà nói, tuyệt đối sẽ đạt được càng nhiều sự chú ý.

Cô có muốn suy nghĩ một chút không?"

Thẩm Sở Sở cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã sắp hết rồi, quay đầu nhìn vào Tề Vũ Phi, lành lạnh nói: "Xin lỗi, tôi cho dù muốn tìm người tạo chiêu trò cũng sẽ không tìm một người đã kết hôn đâu."

"Sở Sở, cô..."

Tề Vũ Phi vốn là trên mặt mang theo ý cười, nghe được vế sau thì nụ cười của anh ta liền thu lại, sắc mặt cũng đồi, anh ta nhìn quanh, nói, "Thẩm Sở Sở, cô đây là nói cái gì, không muốn chiêu trò thì không làm, không cần phải nói như vậy.

Tôi năm nay mới 23 tuổi, lấy đâu ra vợ.

Tôi còn muốn chơi thêm vài năm yêu đương thêm vài lần đây."

"Thật sao, vậy đứa con năm tuổi của anh lại đến từ đâu?"

Nếu nói vừa rồi vẫn còn ôm tâm lý may mắn, thì lúc này Tề Vũ Phi đã vô cùng khẳng định, Thẩm Sở Sở là biết được nội tình.

Tuy rằng không biết Thẩm Sở Sở từ đâu có được thông tin, nhưng từ biểu cảm của Thẩm Sở Sở liền có thể nhìn ra cô ta cái gì cũng biết.

Nghĩ đến đây, sau lưng Tề Vũ Phi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ta bước nhanh tới gần Thẩm Sở Sở, sắc mặt âm trầm nhìn cô, bắt lấy cổ tay cô, hung hăng nói: "Thẩm Sở Sở, cô nghe ở đâu được tin này?"

Thẩm Sở Sở lúc này có chút hối hận lại đứng ở sân sau nói chuyện với Tề Vũ Phi, Vương Thiến lúc này cũng không ở bên người, cô không nên lỗ mãng như vậy.

"Tôi nghe được tin ở đâu?

Sao nào, sợ bị người ta phát hiện như vậy sao?"

Thẩm Sở Sở đáp.

"Cô..."

Câu này của Tề Vũ Phi còn chưa nói xong, liền bị người ta cắt ngang.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Một giọng nói hơi mang theo tức giận hỏi, tiếp đó một nắm đấm liền đập vào mặt Tề Vũ Phi.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 78


Thẩm Sở Sở nhìn thấy người đến, có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Cô tuy là không sợ Tề Vũ Phi, nhưng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm vẫn là chuyện không nên có.

Tề Vũ Phi bị đánh có chút choáng váng, anh ta lắc lắc đầu, lau lau khóe miệng, dần dần ngồi thẳng dậy.

Nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, có chút tức giận nói: "Anh là ai?

Dựa vào cái gì mà đánh tôi?"

Đổng Tử Nguyên nhìn lướt qua cổ tay Thẩm Sở Sở, lại nhìn một cái Tề Vũ Phi đang ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Xem ra là nhân mô cẩu dạng, luôn làm mấy chuyện không bằng chó lợn.

Mấy người diễn viên các ngươi đúng thật là biết diễn kịch."

Tề Vũ Phi nghe lời này, tức giận muốn mở miệng phản bác.

Lúc này, trợ lý của anh ta vội vàng đi tới từ phía sau, kéo kéo tay áo Tề Vũ Phi, áp lên tai anh ta nhỏ giọng nói mấy câu.

Sau khi ngẩng đầu lên, thái độ của Tề Vũ Phi liền hoàn toàn bất đồng.

Anh ta vội vã vỗ vỗ đất trên người, đứng dậy.

Tuy rằng mặt bị Đổng Tử Nguyên đánh có chút sưng lên, nhưng vẫn cười nói: "Hóa ra là Đổng thiếu gia, thật là xin lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra ngài tới."

Đổng Tử Nguyên nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Tề Vũ Phi, lười phí lời với anh ta.

Anh quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở một cái, cau mày nói: "Mắt mù rồi sao, với loại người nào cũng có thể một mình gặp, cũng không sợ gặp chuyện."

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên cảm thấy Đổng Tử Nguyên nói rất là đúng, cô không có cách phản bác.

Đổng Tử Nguyên quay người liền muốn dẫn Thẩm Sở Sở rời khỏi đây, Tề Vũ Phi lại không chịu cô đơn nói: "Đổng thiếu gia, buổi tối tôi mời ngài ăn cơm, cảm ơn cơ hội Đổng tổng đã cho."

Đổng Tử Nguyên vốn là muốn rời khỏi, nghe được lời này xong thì lại dừng bước.

Anh quay đầu nhìn sang Tề Vũ Phi, trên dưới đánh giá anh ta một lượt, nói: "Hóa ra người mà công ty chúng ta đầu tư một bút tiền lớn là cậu à, xem ra ánh mắt thật kém."

Tề Vũ Phi thấy Đổng Tử Nguyên nhận ra thân phận mình, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết.

Tuy rằng Đổng Tử Nguyên đang châm biếm anh, nhưng anh ta lại không coi vào đâu, nói: "Tôi và Viên Viên là người một nhà, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

Đổng Tử Nguyên nghĩ thầm, bố anh làm việc thật là càng ngày càng không đáng tin rồi.

Nói là giúp một người bạn cũ, kết quả lại giúp cho loại người này.

Ngẫm đi ngẫm lại, Đổng Tử Nguyên liền biết được thân phận của Tề Vũ Phi.

"Đó là bố tôi làm, không phải tôi làm.

Cậu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn ông ấy.

Mời cơm thì không cần đâu, nhìn khuôn mặt này của cậu tôi ăn không nổi."

Nói xong, nhìn sang Thẩm Sở Sở đang ngây người một bên, nhắc nhở, "Còn không đi sao?"

Thẩm Sở Sở lập tức theo sau.

"Cô Thẩm, cùng đi ăn một bữa chứ?

Tôi có việc muốn nói với cô, mong là cô có thể nể mặt."

Đổng Tử Nguyên một bên đi một bên nói.

Thẩm Sở Sở nghĩ tới vừa rồi Đổng Tử Nguyên đã cứu cô, vậy nên gật đầu đáp ứng.

Hai người vừa ngồi xuống, Đổng Tử Nguyên liền đẩy một tấm thẻ ngân hàng cho Thẩm Sở Sở.

"Cô Thẩm, trong này có một triệu tệ, là phần báo đáp của tôi với cô.

Cảm ơn cô đã cứu gia mẫu.

Tuy là không có bao nhiêu tiền, nhưng tôi hi vọng là cô có thể nhận lấy.

Nếu như sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đề xuất với tôi là được."

Đổng Tử Nguyên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, "Lần trước tôi hiểu lầm cô khiến cô không vui, vì thế thái độ đối với cô cũng không quá tốt, đối với chuyện này tôi muốn thể hiện lòng xin lỗi với cô."

Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, cũng đem thẻ ngân hàng đẩy trở lại, nói: "Không cần, cứu mẹ anh chính là anh, không phải tôi.

Tôi chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, nhắc nhở anh một câu thôi.

Không dám nhận phần cảm ơn nặng như vậy.

Đổng Tử Nguyên lại lần nữa đẩy thẻ lại, hơi ái muội nói: "Tôi đã nói rồi, đây là tiền cảm ơn.

Cô Thẩm nếu như không nhận lấy, tôi sẽ nghĩ thành cô muốn từ một phương diện khác đạt được bồi thường, ví dụ, lấy thân báo đáp."

Thẩm Sở Sở nghe được câu này thì nói không nên lời, cô nhìn vào cái thẻ trước mặt, đảo mắt, nói: "Vẫn thật là bị anh nói trúng rồi, tôi đúng là muốn từ phương diện khác có được bồi thường.

Chỉ là không biết anh Đổng có đáp ứng hay không thôi."

Đổng Tử Nguyên nhìn dáng vẻ Thẩm Sở Sở sóng mắt lưu chuyển, cảm thấy giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chải trong tim anh.

Nhận thấy bản thân có chút thất thần, Đổng Tử Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô nói đi."

Thẩm Sở Sở tiếp: "Vừa rồi anh cũng thấy đấy, quan hệ giữa tôi và Tề Vũ Phi không tốt lắm.

Nói thật, tôi đối với anh ta có chút không vừa ý.

Vừa rồi tôi nghe được các anh nói chuyện, là anh bỏ vốn đem anh ta nhét vào.

Vì vậy, tôi muốn cầu anh đem anh ta đi thì thế nào?"

Loại chuyện này Thẩm Sở Sở là lần đầu tiên làm.

Chính là vừa xong, sự chán ghét của cô đối với Tề Vũ Phi đã đến đỉnh điểm rồi.

Quay phim đến muộn, các loại ám thị cô muốn tạo tin đồn, muốn tạo quan hệ với đạo diễn Thường... nếu không phải hôm này Đổng Tử Nguyên đến, cô nghĩ cô nhất định sẽ quay về cầu Hàn Hành Ngạn đó.

Đổng Tử Nguyên nghe được yêu cầu của Thẩm Sở Sở, hơi có chút thất vọng, nói: "À, chuyện này à, tôi quay về hỏi gia phụ xem.

Mấy hôm nữa cho cô một đáp án, cô Thẩm không có yêu cầu gì khác sao?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Không có.

Hơn nữa, tấm thẻ này tôi cũng không thể nhận."

Đổng Tử Nguyên vào lúc Thẩm Sở Sở lại muốn đẩy trả thẻ thì nói: "Thứ đã tặng đi rồi tôi trước giờ sẽ không nhận lại, nếu như cô bây giờ không nhận, vậy tôi có thể mỗi ngày muốn đưa cô một lần.

Đến lúc đó có khả năng là tất cả mọi người đều biết đó."

Không thể không nói, phần uy hiếp này của Đổng Tử Nguyên có hiệu quả, tay đang đẩy thẻ của Thẩm Sở Sở ngừng một lát, nhíu nhíu mày, nói: "Anh Đổng, tôi thật sự không thiếu tiền đâu, hơn nữa tiền này tôi thật sự không thể nhận."

Đổng Tử Nguyên lại nói: "Ồ?

Hóa ra cô Thẩm lại muốn gặp tôi như vậy, thế cũng được, tôi mỗi ngày đều đến tổ kịch đưa cho cô Thẩm một lần."

Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Đổng Tử Nguyên, tuy là dùng lời bất cần nói ra, nhưng trên mặt lại thể hiện vô cùng nghiêm túc.

Sau khi suy tư vài giây, Thẩm Sở Sở nhìn tấm thẻ trong tay, cười nói: "Để không làm phiền anh, thế thì tôi nhận vậy."

Dùng bữa xong, Đổng Tử Nguyên đưa Thẩm Sở Sở về khách sạn.

Thẩm Sở Sở cảm thấy dường như có gì đó sáng lên một thoáng, quay đầu nhìn một cái.

Đổng Tử Nguyên nhìn thấy hành động của Thẩm Sở Sở, hỏi: "Sao thế?"

Cũng thuận theo ánh nhìn của Thẩm Sở Sở nhìn qua.

Thẩm Sở Sở nhìn một lúc lâu cũng không thấy người, lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, tôi tưởng là có phóng viên chụp trộm."

Đổng Tử Nguyên cũng thu lại ánh nhìn, nói: "Ngôi sao các cô đúng thật là đáng thương, ăn một bữa đều phải cẩn thận.

Thế này có khác gì bị giám thị đâu, thật không biết vì sao có nhiều người muốn làm ngôi sao như vậy.

Hơn nữa, bị chụp cùng với tôi, cô không phải là nên vui mới đúng sao."

Thẩm Sở Sở biết, bởi vì chuyện của Trần Mộng, Đổng Tử Nguyên đối với nữ minh tinh khá là chán ghét, nhưng nó không có nghĩa là cô có thể chịu được sự khinh thị của anh ta.

"Anh Đổng, anh cũng đừng vơ đũa cả nắm, không phải tất cả nữ minh tinh đều có cách nghĩ như vậy.

Tôi không hi vọng dựa vào những thứ này để thu hút sự chú ý của mọi người."

Đổng Tử Nguyên nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa, khởi động xe đi.

Sau khi đến khách sạn, Đổng Tử Nguyên nhìn vào Thẩm Sở Sở đang muốn xuống xe, nói: "Vấn đề người nam diễn viên kia tôi đi giải quyết, tự cô sau này cũng cẩn thận chút.

Chớ bôi chút thuốc."

Đổng Tử Nguyên cúi đầu nhìn cổ tay đo đỏ của Thẩm Sở Sở rồi nói.

Thẩm Sở Sở cũng cúi đầu nhìn một cái, thực ra Tề Vũ Phi nắm cũng không phải rất đau, lúc này đã không còn cảm giác gì, chỉ là da cô khá mẫn cảm, hơi bị người ta nắm một lúc liền đỏ rất lâu.

"Cảm ơn."

Sau khi tháo dây an toàn, Thẩm Sở Sở do dự một lát, nói: "Nếu không thì cũng không cần đuổi anh ta đi, anh ta cũng không dễ dàng, làm vậy hình như có chút quá đáng."

Lúc này Thẩm Sở Sở cảm thấy bản thân đã không còn tức giận như vậy nữa, đối với Tề Vũ Phi cũng không quá ghét.

Đổng Tử Nguyên lại cười cười, nói: "Thẩm Sở Sở, cô đúng là tốt bụng.

Cô đến gốc gác của người ta đều vén lên rồi, còn mong muốn người ta đối tốt với cô?

Cô tay cô không phải chính là chứng cứ sao?

Vì thế a, vẫn là mắt không thấy tim không phiền mới tốt.

Huống chi, người như vậy tuy là bố tôi đưa vào, nhưng cũng có thể coi là sơ suất của nhà tôi.

Tôi chỉ là sửa sai thôi."

Thẩm Sở Sở nghe xong, mím mím môi, nói: "Tạm biệt."

Tối hôm đó, Thẩm Sở Sở lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện ra không có tin tức của cô và Đổng Tử Nguyên mới yên tâm.

Sáng hôm sau, sau khi đến tổ kịch, nghe nói Đổng Tử Nguyên (đáng ra phải là Tề Vũ Phi chứ nhể?) đã rời đi rồi, Thẩm Sở Sở một mặt cảm thấy vui vẻ, một mặt lại có chút chột dạ.

Bởi vì mất đi một vai phụ, tiếp theo đó còn phải có người khác vào tổ, vì vậy, những cảnh Thẩm Sở Sở quay cùng Tề Vũ Phi trước đó đều phải làm lại một lần.

Chỉ là, không ngờ tới, khoảng mười giờ, Tề Vũ Phi lại một lần nữa vào tổ kịch.

Lần này, anh ta đeo kính đen, nhìn thấy Thẩm Sở Sở liền biểu hiện xin lỗi, sau đó lại nói: "Sở Sở, chuyện không cần phải làm đến tuyệt như vậy chứ, cô nói với Đổng thiếu gia một lới, giơ cao đánh khẽ cho tôi thế nào?"

Thẩm Sở Sở không tính tới Tề Vũ Phi sẽ đến tìm mình, cau mày, nói: "Xin lỗi, chuyện này tôi không làm chủ được."

Tề Vũ Phi thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Thẩm Sở Sở, sắc mặt lạnh xuống, nhỏ giọng nói: "Cô đừng có mà nói chuyện tôi đã kết hôn ra ngoài, nếu không..."

"Nếu không thì sao, hửm?"

Giọng nói của Đổng Tử Nguyên từ sau lưng Tề Vũ Phi vang lên.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tề Vũ Phi, Đổng Tử Nguyên ghét bỏ nhìn anh ta một cái.

Mấy người nổi tiếng này không cần biết là ở bên ngoài nổi thế nào, ở trong mắt những người như anh vĩnh viễn đều nhỏ bé không đáng kể.

"Chuyện cậu kết hôn sinh con trong giới này còn ai không biết còn ai không rõ?

Tôi thấy là Quách Tình mù rồi mới vừa mắt loại người như cậu.

Bị lợi dụng một phen không nói, cậu còn không đối xử tốt với cô ấy, lại còn ở ngài câu tam đáp tứ nữa.

Tôi thấy, tôi cần phải nói với chú Quách giáo huấn cậu cho tốt."

Tề Vũ Phi có thể có được thành tựu hôm nay, một bộ phận rất lớn là dựa vào vợ, lúc này nghe được uy hiếp của Đổng Tử Nguyên, anh ta mới thực sự sợ.

Chân đều mềm rồi, trên đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Đổng thiếu gia, ngài đây là nói gì vậy, tôi không có, tôi vẫn luôn yêu thương Tình Tình.

Ngài đừng hiểu lầm."

Đổng Tử Nguyên cười nhạo một tiếng, nói: "Nói với tôi mấy thứ này làm gì, mấy lời này của cậu đi mà nói cho Quách Tình nghe, tôi mới lười quản chuyện xấu nhà các cậu.

Cậu nhanh chóng rời khỏi đây đi, xem ra lời tôi nói hôm qua cậu nghe còn chưa hiểu hả?"

Sắc mặt Tề Vũ Phi cứng đờ, nói: "Không có, nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi.

Tôi đây không phải là muốn nói với Thẩm Sở Sở một câu sao, tôi lập tức đi."

Nói xong, Tề Vũ Phi quay người muốn đi.

Chẳng qua, Đổng Tử Nguyên ở sau lưng gọi anh ta lại, nói: "Đúng rồi, chuyện cậu kết hôn sinh con là tôi nói với Thẩm Sở Sở đấy, nếu cậu muốn ghi hận thì ghi lên tôi, đừng để tôi biết được cậu làm trò gì với Thẩm Sở Sở.

Đến lúc đó tôi không tha cho cậu đâu."

Thân thể Tề Vũ Phi tạm ngừng lại, nói: "Được, tôi biết rồi."
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 79


Thẩm Sở Sở lúng túng nghe xong đối thoại giữa hai người này, lúc nghe đến đoạn sau, cô cảm kích nhìn sang Đổng Tử Nguyên.

Chờ Tề Vũ Phi đi rồi, Thẩm Sở Sở nói: "Cảm ơn anh."

Đổng Tử Nguyên liếc cô một cái, nói: "Không cần cảm ơn, sau này tự mình phải có chút tâm cơ."

Thẩm Sở Sở bị Đổng Tử Nguyên nói cho đỏ mặt, đáp: "Ừm."

Vì diễn viên phù hợp nhất thời rất khó tìm được ngay, nên đạo diễn sắp xếp lại một lượt, cuối cùng quyết định trước cứ để phần diễn thuộc về Tề Vũ Phi lại làm sau.

Sắp xếp như vậy khiến cho diễn viên khác cũng bắt đầu bận rộn.

Bởi vì kịch bản phía sau mọi người đều chưa thuộc lắm, nên bắt đầu nghiêm túc học.

Cũng may ba ngày sau, diễn viên của tổ kịch có mặt.

Một số ký giả đến tổ kịch phỏng vấn rất nhanh phát hiện được manh mối, vốn là bọn họ đến phỏng vấn Tề Vũ Phi, kết quả lại phát hiện Tề Vũ Phi không có ở tổ kịch.

Lúc bọn họ đi tìm đạo diễn hỏi, đạo diễn cũng chỉ nói mơ hồ.

"Lịch trình không khớp, nên là không quay nữa."

Rất nhiều ký giả sau khi phỏng vấn xong liền phát thông báo.

"Bởi vì nguyên nhân lịch trình, Tề Vũ Phi rút khỏi quay chụp "Gia Lăng công chúa"."

"Tề Vũ Phi tập trung quay chương trình tạp kỹ, bỏ qua quay điện ảnh."
......

Các phóng viên trước nay vốn là xem ảnh biên chuyện, huống hồ bọn họ lần này không chỉ nhìn thấy ảnh, còn phỏng vấn được người trong tổ kịch.

Vì thế tất nhiên là đưa ra một số tiêu đề có mánh lới.

Bọn họ tuy rằng không biết bên trong đã phát sinh chuyện gì, nhưng bọn họ luôn có thể biên ra được chút chuyện.

Không ngờ tới là, mấy thông cáo này vừa đưa ra, người hâm mộ của Tề Vũ Phi lại không chịu được.

"Anh Phi nhà chúng tôi nghiêm túc quay phim, căn bản không phải nguyên nhân do lịch trình, là nguyên nhân ở tổ kịch.

Haha, dám đem nồi úp lên đầu anh Phi nhà chúng tôi, có còn cần mặt không vậy? [Mỉm cười]"
"Tôi đã đi thăm đó, anh Phi nhà chúng tôi mỗi ngày đều đến tổ kịch báo cáo nha, lập tức muốn quay xong rồi, kết quả các người dám nói do lịch trình, có buồn cười không? [Mắng mỏ]"
"Người hâm mộ của mỗ lưu lượng nào đó muốn mặt mũi chút được không, anh ta cũng coi là nghiêm túc quay phim?

Đều là dùng thế thân đi, cho là tôi không đi thăm chắc? [Phi]" Rất nhanh, người này liền chịu công kích của fan Tề Vũ Phi.

"Ngôi sao nào mà không dùng thế thân, cũng không phải chỉ có mình anh Phi nhà chúng tôi dùng."

"Nhiều cảnh đánh nhau như vậy, không dùng thế thân nhờ anh Phi nhà chúng tôi bị thương thì sao?

Ngươi cho đấy là ngươi chắc, da dày!"

Sau đó, chỉ có vấn đề này mọi người liền tranh cãi ầm ĩ.

Tề Vũ Phi cũng gặp phải công kích của các đại doanh tiêu hào.

"Một nam minh tinh họ T (Bản gốc là họ Q, Tề pinyin là Qi, nên ta sửa thành T ạ) trêu chọc đại bài tại hiện trường, quay phim liên tục dùng thế thân, đạo diễn rất bất mãn với cách làm này, quay đến nửa sau liền đổi người."

"Theo tiết lộ của người biết chuyện trong tổ kịch, người họ T nào đó thái độ quay phim cực kỳ không nghiêm túc.

Buổi sáng thì dậy muộn, làm cho cả tổ kịch chờ anh ta.

Thường xuyên dùng thế thân, làm cho các diễn viên phải diễn cùng anh ta khổ không nói được.

Còn ở phim trường câu dẫn diễn viên trong tổ.

Đối với diễn viên chuyện xấu nơi nơi như vậy, mọi người cùng hiểu cho rõ chút. [Mỉm cưởi]"
Tề Vũ Phi cũng không ngờ rằng bản thân thế mà sẽ bị bôi nhọ thảm đến thế, trước đây khi anh quay phim truyền hình, cùng lắm thì mọi người nói anh ta diễn xuất không tốt, trước giờ còn chưa có ai dám nói anh như thế kia.

Anh luôn có cảm giác phía sau giống như có người tổ chức một cách có kết hoạch để bôi đen anh.

Nào ngờ đến tối trở về nhà, vẫn còn có một cơn phong ba đang chờ anh ta.

"Tề Vũ Phi, anh thật có năng lực a.

Không chỉ đắc tội Đổng Tử Nguyên, còn câu dẫn nữ minh tinh trong tổ kịch?"

Quách Tình nhìn Tề Vũ Phi hỏi thăm.

Tề Vũ Phi vốn là sắc mặt đã không dễ coi, nghe được Quách Tình nói như thế, vội vàng lên tinh thần đến đối phó, nói: "Tình Tình, em đừng hiểu lầm, anh sao có khả năng làm ra chuyện như vậy chứ.

Em cũng biết mà, anh ở trong giới giải trí nổi tiếng tới mức nào, đều là mấy cô nữ minh tinh kia gấp muốn câu dẫn anh.

Anh từ trước tới giờ chưa từng để ý đến họ.

Anh là người như thế nào em còn không rõ sao?"

Quách Tình ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa rồi thái độ của mình không ổn lắm, cô và Tề Vũ Phi là bạn học cấp ba, lúc đó cô đã rất thích Tề Vũ Phi rồi.

Cũng biết được Tề Vũ Phi từ sau khi ở bên cô thì không có đi đưa đẩy nữ nhân khác nữa.

Chỉ là, ở trong giới giải trí, anh luôn có tin đồn với nữ minh tinh khác.

Tuy rằng cô tin anh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có phần không thoải mái.

Lần này cô nhìn thấy tin đồn đại của anh với một nữ minh tinh khác, trong lòng vẫn là ghen, vậy nên mới nói như thế.

"Anh là người như thế nào em tất nhiên là biết, đều tại mấy cô nữ minh tinh kia, bọn họ khẳng định muốn cọ độ nổi tiếng của anh."

Tề Vũ Phi thấy Quách Tình tin rồi, ôm cô nói: "Ài, vẫn là Tình Tình em hiểu anh, em đối với anh là tốt nhất, cũng chỉ có em tin anh thôi, những ký giả và dân mạng kia đều đang mắng anh."

Quách Tình nhìn dáng vẻ này của Tề Vũ Phi, đau lòng nói: "Không sao, không sao.

Bọn họ khẳng định là thủy quân, chúng ta cũng đi tìm thủy quân mắng ngược lại."

Tề Vũ Phi thấy nguy cơ đã được gỡ bỏ, vui mừng nói: "Cảm ơn em, Tình Tình."

Quách Tình nghĩ tới vấn đề Tề Vũ Phi hiện tại gặp phải, có chút mất hứng nói: "Cái này đều tại Đổng Tử Nguyên, anh ta trúng gió gì mà nói đem anh đổi liền đổi.

Người này sao có thể bắt nạt người ta như vậy.

Không được, em phải đi tìm ba ba nói anh ta."

Tề Vũ Phi lại đảo mắt, nói: "Tình Tình, đừng đi.

Anh không muốn khiến cha lo lắng.

Nói ra, chuyện này vẫn là nên trách anh."

Quách Tĩnh ngây thơ hỏi: "Tại sao?

Đây sao có thể là lỗi của anh được, đều tại Đổng Tử Nguyên."

Tề Vũ Phi thở dài một hơi, nói: "Thực ra trong này có chút việc em không biết.

Đổng thiếu gia sở dĩ làm như vậy, là vì anh ta nhìn trúng một tiểu minh tinh.

Mà tiểu minh tinh kia...

ừm, cô ta đối với anh..."

Tuy rằng đoạn sau Tề Vũ Phi không nói rõ, nhưng Quách Tình lập tức liền hiểu ra, cô tức giận nói: "Vậy mà lại có loại nữ nhân không biết xấu hổ như thế!

Người đàn bà đó là ai?"

Tề Vũ Phi do dự một lát, nói: "Tình Tình, em đừng hỏi nữa, nói ra đối với Đổng thiếu gia cũng không tốt.

Anh thấy Đổng thiếu gia khá là thích cô tiểu minh tinh kia."

Quách Tình nghe đến đây lại nheo nheo mắt, nói: "Đổng Tử Nguyên và cái giới này của chúng ta trước giờ không hợp, vẫn luôn rất thanh cao.

Không nghĩ tới anh ta cũng bắt đầu nghĩ chơi đùa tiểu minh tinh đấy.

Trước đây anh ta ghét nhất chính là nữ minh tinh.

Cha anh ta thì lại rất thích."

Tề Vũ Phi nhìn Quách Tình một cái, nói: "Anh thấy Đổng thiếu gia chắc không phải là thực sự thích, cũng chính là muốn chơi đùa thôi đi."

Quách Tình ngẫm nghĩ một lát, trong lòng đã có kế sách, nói: "Đúng là làm gái điếm còn muốn lập đến thờ.

Anh ta không phải là không muốn cho người ta biết sao, chúng ta liền khiến cho người khác biết."

Tề Vũ Phi nghe xong, có chần chờ mà nói: "Tình Tình, làm như vậy... không hay lắm đi?"

Quách Tình hừ lạnh một tiếng, nói: "Có cái gì không tốt, Đổng Tử Nguyên anh ta nếu đã có thể làm ra loại chuyện như vậy, thì không cần sợ bị người ta công khai.

Huống chi... chúng ta thần không biết quỷ không hay làm, anh ta cũng không biết là chúng ta.

Cũng phải cho anh ta chút giáo huấn mới được, ai bảo anh ta tùy tiện thay đổi anh."

Tề Vũ Phi đã muốn báo thù từ lâu, bất đắc dĩ bản thân chỉ là tiểu nhân tiếng nói không có sức nặng.

Bây giờ nghe được Quách Tình nói như vậy, lập tức liền có tư bản, bắt đầu cùng Quách Tình thảo luận.
******
Sau khi Tề Vũ Phi đi rồi, phần quay tiếp theo của Thẩm Sở Sở đều vô cùng thuận lợi.

Kết quả, đột nhiên một cái hot seach từ trên trời giáng xuống.

Buổi sáng đi đến tổ kịch liền bị mọi người vây xem, dọa sợ Thẩm Sở Sở.

Cô vẫn luôn theo dõi động thái của bản thân, tối qua lúc xem còn sóng yên biển lặng mà.

Thường thì buổi tối không có động tĩnh gì thì buổi sáng không có khả năng nhanh như vậy liền có phóng viên đến được.

Cảm thấy giống như những phóng viên này hôm nay biết trước tiếng gió gì vậy...

"Thẩm Sở Sở, xin hỏi cô và Đổng thiếu gia có quan hệ gì, cô là bạn gái của anh ấy sao?"

"Hai người các cô yêu đương bao lâu rồi, Đổng thiếu gia mấy ngày trước là đến thăm sao?"

"Từ khi cô ra mắt đến nay tài nguyên liền tốt như vậy, có phải là Đổng thiếu gia bên trong giúp đỡ không?"

"Có người nói Tề Vũ Phi sở dĩ rời đi tổ kịch là vì cô từng qua lại với anh ta làm cho Đổng thiếu gia tức giận có phải không?"

"Nghe nói ngoại trừ Đổng thiếu gia, cô còn từng ở cùng với một phú nhị đại trẻ tuổi khác, có phải là sự thật không?"
......

Thẩm Sở Sở từ khi ra mắt đến giờ, lần đầu tiên gặp phải mặt trận như thế này.

Trước đây, thời gian Trần Tiêu ly hôn, các ký giả còn không có bức bách như vậy, cònchuyện này lại liên quan đến bản thân cô, câu hỏi của các phóng viên là vô cùng trực tiếp và sắc bén.

"Xin lỗi, tôi không phải là bạn gái của Đổng thiếu gia.

Tề Vũ Phi vì sao rời tổ kịch tôi không rõ lắm."

Tiếp theo, dù cho phóng viên còn hỏi thêm vấn đề gì, Thẩm Sở Sở đều không trả lời nữa.

Rất nhanh, với sự giúp đỡ của nhân viên trong tổ kịch, Thẩm Sở Sở thuận lợi đi tới hiện trường quay phim.

Thẩm Sở Sở lấy ra điện thoại xem tin tức trên mạng, cô vốn cho rằng ảnh trên mạng chắc là ảnh mấy ngày trước cô đi ăn cùng Đổng Tử Nguyên, nhưng lại không nghĩ tới, liền đến ảnh mà hai người nói chuyện ở Đế Đô cũng bị chụp được.

Xem ra người này hẳn là sớm đã có âm mưu, hoặc là sớm đã làm chuẩn bị, không phải là chụp được liền lập tức đưa ra.
{Ký sự giới giải trí}: Có một nữ minh tinh bị phú nhị đại bao dưỡng, các ngươi nhận biết một chút.

Xe xịn đưa đón, tặng thẻ – ngân – hàng.

Hâm mộ không, ganh tỵ không, muốn có được phú nhị đại không, ai bảo ngươi không có một khuôn mặt đẹp. [Mỉm cười][Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Bài Weibo này chưa đăng bao lâu đã có được mấy nghìn người vây xem.

"Ngọa tào, trước đây còn khá thích cô ta cơ, không ngờ cô ta là một người như vậy. [Nôn mửa]"
"Nam chưa cưới nữ chưa gả, không biết cái gì tại sao lại có phản ứng lớn như vậy?[Khinh bỉ]"
"Trời ạ, đó là thẻ/ngân/hàng sao?

Cũng quá thẳng thắn đi, nữ minh tinh trong giới giải trí đều rõ ràng như vậy sao? [Thất vọng]"
"Thẩm Sở Sở chẳng qua cũng chỉ như vậy, trước có đạo diễn Thường bảo vệ hỗ trợ, sau có phú nhị đại. [Ha ha]"
......

Có càng nhiều hơn bình luận dơ bẩn Thẩm Sở Sở đều không có cách nào trừng mắt đọc, cô biết, cô vẫn luôn biết giới giải trí trước giờ là như vậy.

Dân mạng cũng thích xem kiểu kịch bản như vậy.

Rất nhanh, cô nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ.

"Hai vấn đề, em thành thật trả lời chị.

Một, tin tức có phải tự em thả ra không?

Hai, giữa em và Đổng thiếu gia có quan hệ gì?"

Vấn đề thứ hai Thẩm Sở Sở còn có thể hiểu được, về vấn đề đầu tiên, cô có chút không hiểu.

Vẫn còn có người chuyên môn đi bôi nhọ chính mình sao?

Không thấy được phương hướng của phía truyền thông sao, nói cứ như cô chính là người một chân đạp N chiếc thuyền ấy.

Tuy nhiên, nghĩ theo hướng câu hỏi của Trần Tây Lệ.

Thẩm Sở Sở bỗng nhiên nhận ra, nếu cô thật sự là người muốn dựa vào Đổng Tử Nguyên để thượng vị, đúng thật là có khả năng làm ra chuyện như thế này.

Con người của Đổng Tử Nguyên vẫn khá là được, đẹp trai, trẻ tuổi, nhiều tiền, quan trọng là danh tiếng vô cùng tốt.

Có thể có được quan hệ với anh ta, độ nổi tiếng của cô rất nhanh có thể tăng lên...

Suy nghĩ một lát, Thẩm Sở Sở nói: "Thứ nhất, tin tức không phải em thả ra, hẳn là người khác cố ý, chính là không biết chỉ thật sự nhằm vào em hay là bị liên đới nên cùng bị nhắm tới với Đổng thiếu gia.

Thứ hai, em từng giúp Đổng thiếu gia một việc, ngoại trừ việc đó không có liên hệ khác."

Trần Tây Lệ trầm mặc một hồi rồi nói: "Ừ, biết rồi."

Trước khi Trần Tây Lệ cúp máy, Thẩm Sở Sở nói: "Cái đó, Tề Vũ Phi sở dĩ phải rời tổ kịch đích thực là có liên quan đến em.

Là Đổng thiếu gia thay anh ta đó."

Trần Tây Lệ: "...

Thế nên, chuyện này em hoài nghi là do Tề Vũ Phi làm à?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back