Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

[BOT] Mê Truyện Dịch
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 65


Tần Dĩnh Nhiên tất nhiên là không biết một chiếc nồi đen đã chụp lên đầu mình.

Từ khi biết được Hàn Hành Ngạn cũng sống trong cùng một tiểu khu, cô ta luôn hi vọng được gặp Hàn Hành Ngạn.

Chỉ là không biết vì sao, thời gian gần đây luôn không nhìn thấy Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn sở dĩ gần đây không đến, là vì anh biết Thẩm Sở Sở đoạn thời gian này đang ở Hoành Điếm quay phim sẽ không về Đế đô, vì vậy anh về nhà cũ ở mấy ngày.

"Hành Ngạn à, con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên xem xét việc chung thân đại sự đi thôi.

Con còn không nhanh lên, ông sợ là không kịp nhìn thấy cháu dâu đâu."

Ông nội Hàn ngồi trên sô pha nhìn cháu nội của mình nói.

Hàn Hành Ngạn nghe câu này trong lòng thắt lại, cất tiếng an ủi: "Ông, ngài nhất định sẽ trường mệnh bách tuế.

Bác sĩ đã nói rồi, thân thể ngài nếu điều dưỡng tốt thì sau này sẽ không có vấn đề gì lớn cả."

Ông Hàn vẫy vẫy tay, cười nói: "Sống đến tám mươi với sống đến trăm tuổi có gì khác đâu.

Đắng cay ngọt bùi nên trải qua, con đường nên đi ta sớm đã đi qua rồi, cuộc đời cũng không còn gì nuối tiếc nữa.

Chỉ là đối với việc con còn chưa tìm được vợ vẫn còn chút tiếc nuối.

Con để ông xuống dưới đó sao mà ăn nói được với bà con đây."

Hàn Hành Ngạn mím môi, nhìn ông mình, có chút mất tự nhiên mà nói: "Thực ra là đã có rồi."

Ông Hàn nghe câu này ngây ra, động tác dừng lại một chút, sau đó có chút hoài nghi mà hỏi: "Con vừa nói gì cơ, có vợ rồi hả, chuyện từ bao giờ vậy, sao ta chưa nghe thấy cha con nói gì.

Mẹ con mấy hôm trước còn nói muốn giới thiệu bạn gái cho con kìa."

"Cũng chưa được mấy ngày, chính là chuyện trong mấy ngày mà thôi."

Hàn Hành Ngạn thấy ông mình tò mò như vậy, mở miệng đáp lại.

"Được, tốt lắm.

Có rồi thì tốt, có vợ rồi là được.

Ông chỉ lo với tính tình của con cả đời này cũng tìm không được vợ.

Ha ha."

Ông Hàn vừa kích động vừa vui mừng nói, "Đúng rồi, mấy hôm nữa dẫn nó đến gặp ông."

Hàn Hành Ngạn do dự một chút, nói: "Quá sớm đi, chờ qua một thời gian nữa mới dẫn tới."

Ông Hàn nghe được giải thích của Hàn Hành Ngạn, sắc mặt biến lạnh, nói: "Sao nào, con không muốn?"

Hàn Hành Ngạn nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của ông mình, trong lòng đầy bất đắc dĩ.

Không phải anh không muốn, mà là anh lo Thẩm Sở Sở không muốn.

Dù sao họ hình như mới đến với nhau chưa được mấy ngày.

Đột nhiên nói dẫn cô đến gặp gia trưởng, anh không khẳng định được là cô có đồng ý không.

"Không phải.

Hôm khác con hỏi cô ấy xem."

Hàn Hành Ngạn chỉ có thể nói vậy.

Ông Hàn nghe thế sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, nói: "Ừ, thế mới phải.

Làm một người đàn ông, phải gánh được trách nhiệm trên người.

Đừng học theo mấy tên nhóc không có công việc đàng hoàng, hôm nay đổi một cô bạn gái, ngày mai lại đổi một cô.

Cái này nếu như là trước đây, quan hệ nam nữ hỗn loạn là phải bỏ tù đấy!"

Hàn Hành Ngạn im lặng ngồi đối diện ông mình, nghe ông răn dạy.

Sau đó chờ Hàn Hành Ngạn ngày hôm sau đến công ty, liền phát hiện chuyện mình đã có bạn gái giống như đã mọc cánh vậy, mọi người xung quanh đều đã biết.

Đầu tiên là mẹ anh: "Con trai, con có bạn gái rồi?

Là cô Thẩm sao?"

"Trương Đằng nói cho mẹ à?"

Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng đang giả vờ vô tội đứng trước mặt mà hỏi.

Mẹ Hàn nói: "Còn cần Đằng Đằng nói sao, con dọn đến đối diện nhà cô Thẩm người ta ở rồi, người sáng mắt vừa nhìn liền hiểu.

Không ngờ a, con trai mẹ EQ cao như vậy, uổng công mẹ trước đây còn cho là con khó dạy.

Quả không hổ là con trai ngoan của mẹ."

Mẹ Hàn kiêu ngạo nói.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng, nói: "Thật sự không phải cậu nói?"

Trương Đằng giơ tay lên nói: "Anh họ, em thề với trời, chuyện này thật sự không phải em nói."

Chẳng qua, chuyện cậu không nói ra miệng là, cậu tuy không nói nhưng vẫn tiết lộ một ít chuyện về người hàng xóm của anh họ cậu.

Tiếp theo chính là tiểu Phát của Hàn Hành Ngạn: "Được nha, Hàn thiếu của chúng ta cuối cùng cũng là vạn tuế khai hoa rồi, chỉ là không biết là vị tiên nữ nào hạ phàm mới đem Đường Tam Tạng ý chí sắt đá băng thanh ngọc khiết không gần người này bắt tới."

Hàn Hành Ngạn: "..."

Nói cứ như là Thẩm Sở Sở là yêu tinh không bằng.

Lúc biết được Thẩm Sở Sở hôm sau sẽ trở lại, Hàn Hành Ngạn tối hôm trước từ công ty đi ra trực tiếp trở về khu chung cư Lê viên.

Kết quả vừa đến bên trong tiểu khu, liền phát hiện phía trước đã bị chặn lại.

Chủ xe dường như đang đứng trước xe nói với ai đó.

Sau khi chờ một lát, chỉ thấy chiếc xe trước mặt vẫn dừng ở đó không động, hơn nữa sau khi bấm còi người chủ xe kia vẫn không có phản ứng gì.

Bất đắc dĩ, Hàn Hành Ngạn chỉ có thể xuống xe.

Sau khi rời xe, đi tới gần anh mới nghe được, hóa ra người lái không cẩn thận đã đâm bị thương một con chó trong tiểu khu.

Anh định rời khỏi, nhưng lại bị người đi qua đường chặn lại.

"Con chó này cũng không phải là của nhà các cô, cô quản nhiều thế làm gì, nói không chừng là một con chó lang thang thôi."

Chủ xe tức lên nói gấp.

"Cho dù là một con chó lạc, ngươi làm thế này cũng là không đúng, ngươi còn có lương tâm hay không?"

"Tôi sao mà lại không có lương tâm, cô nhóc, cô đừng có chụp mũ cho người khác!

Lòng bác ái của cô đặt lên con chó lạc này thì cũng được thôi, nhưng tôi lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Tôi còn đang vội về nhà ăn cơm đây, cô mau tránh ra cho tôi."

Hai người đang ồn ào ầm ĩ, người đứng xung quanh cũng ngày càng đông hơn.

Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn vào con chó bị thương nằm trên đất, lại nhìn vào người chủ xe đã đâm phải nó, cau mày.

"Không cần biết ra sao, trước tiên đem con chó này đưa tới bệnh viện thú y xem đã."

Hàn Hành Ngạn làm việc cả ngày rồi, nhìn thấy nhiều người như vậy chỉ đứng xem náo nhiệt không ai hành động, nhịn không được nói một câu.

Hai người đang tranh cãi đồng thời dừng lại, nhìn Hàn Hành Ngạn một cái.

Chủ xe vừa thấy dáng vẻ của Hàn Hành Ngạn, lại nhìn qua xe của Hàn Hành Ngạn, hiểu ra người trước mặt này phi phú tức quý, không dám lại nói gì nữa.

Người con gái chặn chủ xe kia nhìn thấy Hàn Hành Ngạn lại là mắt sáng lên, muốn nói câu gì đó.

Kết quả là còn chưa mở miệng, phía sau liền có người đi đến.

"Đúng vậy, cứ làm như Hàn tổng nói đi, nhanh đưa chú chó nhỏ này đi xem sao.

Chó nhỏ thật đáng thương."

Tần Dĩnh Nhiên một bên nói vậy, một bên ngồi xuống.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Hành Ngạn một cái.

"A, Tần Dĩnh Nhiên!"

"Là Tần Dĩnh Nhiên a, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở tiểu khu."

"Người thật thật xinh đẹp."

Hàn Hành Ngạn vừa thấy Tần Dĩnh Nhiên, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Nếu chuyện đã giải quyết rồi, mọi người không cần tụ tập ở đây nữa."

Hàn Hành Ngạn liếc Tần Dĩnh Nhiên rồi nói.

Nói xong, quay người lên xe.

Mà chủ xe phía trước thấy vậy, lập tức âm dương quái khí nói: "Ai da, vẫn là minh tinh các người có lòng yêu thương a, chúng tôi loại tiểu dân này đối với chó mèo gì đó thật không có cảm tình gì cả.

Đa tạ Tần tiểu thư giúp đỡ giải quyết sự việc."

Nói thế, mở cửa xe rồi đi lên.

Tần Dĩnh Nhiên nhìn thấy Hàn Hành Ngạn và người chủ xe đã đâm bị thương chú chó nhỏ đểu lần lượt lên xe, tâm tình có chút phức tạp.

Cô thực là không hiểu, sự tình sao lại biến thành thế này.

Cô lúc nào nói qua là muốn tự mình đưa con chó bị thương này đi bệnh viện thú ý chứ?

Chỉ là, đối mặt với những nghị luận của đám người xung quanh, cô là đâm lao phải theo lao.

"Woa, Tần Dĩnh Nhiên thật có lòng yêu thương, tôi phải chụp ảnh phát Weibo."

"Cô gái này tốt, cũng không chê con chó này bẩn."
******
Tần Dĩnh Nhiên nghe những tiếng bình luận này, nụ cười trên mặt cũng có chút căng cứng.

Thử mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt bế con chó bị đâm thương ở chân lên.

Miệng còn nói: "Chú chó nhỏ đáng thương như vậy, nhìn không nhẫn tâm nổi."

Chờ sau khi cô bế con chó lên, người tài xế đâm phải nó bắt đầu bấm còi giục.

Tần Dĩnh Nhiên sau đó lùi lại một bước, đứng ở cạnh bậc thềm.

Sau đó cô chỉ đành mở to mắt mà nhìn Hàn Hành Ngạn cô đã chờ rất nhiều ngày mới thấy không lưu luyến gì rời khỏi.

Dưới mũi cô chỉ có thể ngửi thấy mùi xăng xe nhàn nhạt cùng với mùi hôi trên người chú cho lạc này.

Cô rất muốn ném con chó này xuống, chỉ là ngại quá nhiều người đang nhìn, cô ta chỉ có thể mỉm cười bế nó đi.

Chờ tới đoạn rẽ không có người, trợ lý chịu trách nhiệm chụp ảnh đi tới.

"Chị Nhiên, không có người đâu."

Tần Dĩnh Nhiên vừa nghe câu này, vội vàng đem con chó ném xuống đất, nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng của chú chó nhỏ, ghét bỏ mà nhìn nó một cái.

"Ảnh chụp được chưa?"

Tần Dĩnh Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Trợ lý lắc lắc máy quay trong tay, đắc ý nói: "Thuận lợi hoàn thành, hơn nữa còn chụp được cảnh chị bế chó."

Tần Dĩnh Nhiên hài lòng gật đầu, lại ghét bỏ nhìn chú chó đang nằm trên mặt đất một cái, nói: "Thế thì tốt."

Cũng coi như là hôm nay không bõ công bận việc, có thể cho là làm một lần đếm không hết.

Chiều hôm sau, Thẩm Sở Sở sắp lên máy bay nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trên hot tìm kiếm, tâm tình đột nhiên trở thành không tốt lắm.

Tuy rằng với những gì cô biết về Hàn Hành Ngạn, biết Hàn Hành Ngạn không phải người như vậy, nhưng nhìn nhiều tin tức như vậy cũng khó tránh trong lòng có chút gút mắc.

Đặc biệt là cảnh hai người đứng nhìn chú chó nhỏ kia lại đẹp như vậy.

Cô rất muốn gọi cho Hàn Hành Ngạn một cuộc điện thoại hỏi anh một chút, vì sao lúc theo đuổi cô lại còn đi dây dưa với người con gái khác.

Anh mỗi ngày nói chuyện với cô trên Weixin, đặt cơm cho cô lại là vì sao.

Chỉ là, cô lại cảm thấy cô hình như không có lập trường gì đi hỏi vấn đề này.

Bởi vì cô luôn cho rằng hai người họ trước giờ vẫn còn thiếu gì đó, có một loại cảm giác khá mơ hồ, quan hệ cũng không phải chính thức cho lắm.

Nghe được tiếng nhắc nhở lên máy bay, Thẩm Sở Sở đi theo trợ lý lên máy bay.

Sau khi xuống máy bay, cô không mở điện thoại, cũng không nghe lời đã nói là sẽ gọi điện cho Hàn Hành Ngạn.

Nghĩ thầm, dù sao Hàn Hành Ngạn cũng không hỏi cô hôm nay ngồi chuyến bay nào về.

Cô nếu chủ động gọi điện qua mà Hàn Hành Ngạn lại quên mất, thế thì lại bối rối.

Vương Thiến thấy động tác gọi xe của Thẩm Sở Sở, nhất thời có chút không hiểu.

Sếp không phải vẫn cho là Hàn tổng sẽ đến đón cô ấy nên đã từ chối xe bảo mẫu đã sắp xếp trước sao?

Bây giờ sao lại muốn gọi xe rồi?

Rõ ràng lúc từ Hoành Điếm đi còn tốt mà, sao mà từ máy bay xuống liền biến rồi?

Người đang yêu thật sự khiến cho người ta sờ không tới đầu a.

Vương Thiến không hiểu nổi suy nghĩ của sếp ở phía sau lặng lẽ theo sếp lên taxi.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 66


Mà Hàn Hành Ngạn đã dừng xe chờ từ lâu ở sân bay, mới đầu gọi điện cho Thẩm Sở Sở không được còn cho là chưa xuống máy bay.

Sau đó chờ nửa tiếng, cuối cùng nhịn không được gọi cho thư ký Vương: "Đi tra một chút xem chuyến bay của cô Thẩm hôm nay có phải trễ giờ không?"

Thế rồi, một phút sau, thư ký Vương gọi lại nói: "Sếp, chuyến bay của cô Thẩm không muộn, đã thuận lợi đến nơi một tiếng trước."

Hàn Hành Ngạn cau mày, cúp điện thoại.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ là điện thoại hết pin?

Nghĩ tới đây, Hàn Hành Ngạn trong lòng trầm xuống, lái xe trở lại khu Lê viên.

Sau khi đến khu nhà, Hàn Hành Ngạn nhìn một cái vào cánh cửa đóng chặt đối diện, do dự một chút, vẫn đi qua.

Anh dùng sức bấm chuông cửa.

Ấn rất lâu cũng không có người hồi âm, Hàn Hành Ngạn im lặng nhìn vào cánh cửa hồi lâu, mở cửa nhà mình ra.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy điện thoại cậu em họ gọi tới.

"Anh họ, anh và Tần Dĩnh Nhiên lại lên hot search nha.

Anh đây là thể chất gì vậy, rõ ràng là nhân vật của hot search.

Phòng Quan hệ công chúng đang cố gắng làm thêm giờ để xóa hot search đây.

Anh có giải thích rõ cho Thẩm Sở Sở chưa thế?"

Trương Đằng ào ào nói.

Hàn Hành Ngạn điềm tĩnh nghe cậu em họ nói, nghe xong, ngắt máy.

Sau khi ngồi trên sô pha năm phút, anh đứng dậy đi sang đối diện.

Sau khi lại bấm chuông cửa thêm năm phút, cửa cuối cùng cũng mở ra.

Thẩm Sở Sở ngái ngủ hí mắt nhìn vào người đàn ông soái khí trước mắt.

Thấy dáng vẻ của Thẩm Sở Sở, cảm xúc đè nén và thấp thỏm trong lòng Hàn Hành Ngạn đột nhiên biến mất không còn.

Hóa ra là đang ngủ, không phải là cố ý không mở cửa cho anh.

Thẩm Sở Sở cứ như vậy lặng lẽ nhìn Hàn Hành Ngạn không gì.

Hàn Hành Ngạn lúc đầu không nói nhưng thấy Thẩm Sở Sở cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể đi vào không?"

Thẩm Sở Sở do dự một chút, nghiêng người.

Thời khắc cửa vừa đóng lại, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng nhấc lên quay một vòng, cả người dán lên cửa không nói, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, trên môi liền có nhiều thêm một cảm xúc ẩm ướt.

Xúc cảm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này giống như một sợi dây dẫn, đốt lên những tế bào đang xao động bất an trong cô.

Vốn cho là đối phương sẽ giống như lần trước hôn môi rồi thôi, không ngờ ngay lúc cô ngây người, môi liền bị cắn một cái.

Cô nhịn không được mở miệng ra muốn kêu lên.

Tiếp theo liền bị đối phương công thành đoạt đất.

Điện lưu so với lần trước còn muốn mãnh liệt hơn đánh vào cô.

Nếu như nói trước đây là 100v, cô thấy hôm nay chính là 1000v, không, thậm chí là 10000v.

Trợn mắt nhìn vào người đàn ông chỉ trong gang tấc, đường nhìn mơ hồ, đại não trống rỗng.

Liền đến chân cũng có chút mềm nhũn vô lực.

Không thể không ôm lấy eo đối phương mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Dáng vẻ này của cô lại khiến cho người đàn ông trước mắt dần dần dịu dàng hơn.

Sau khi hai môi tách ra, hai người ôm ở một chỗ bình phục lại trái tim đang đập kịch liệt của nhau.

"Biết anh có bao nhiêu lo lắng không, sau này đừng thế nữa.

Cho dù có đang giận anh, cũng đừng không nhận điện thoại.

Nghe rõ chưa, hử?"

Hàn Hành Ngạn một bên vuốt tóc Thẩm Sở Sở, một bên nói vào tai cô.

Thẩm Sở Sở cảm thấy bộ dạng này của Hàn Hành Ngạn rõ ràng là đang hạ dược cô, cô có thể cảm giác được tai trái nóng nóng, tim cũng tê tê.

"Ai bảo anh lại cùng người khác gây tin đồn chứ~" sau khi nói ra câu này, Thẩm Sở Sở không ngờ mình lại có ngày có thể dùng giọng nói như vậy nói với người ta.

Đây rõ là đã đột phá nhận thức của chính cô.

"Hử?

Hóa ra là ghen sao?"

Có được nhận thức này, Hàn Hành Ngạn tâm trạng vô cùng tốt nói.

Đối với thanh âm của Thẩm Sở Sở, không hề thấy điệu, ngược lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Sở Sở vừa mới giảm đi lại một lần nữa đỏ lên, lắp bắp phủ nhận: "Ai, ai ghen.

Anh cũng không phải là gì của em, em sao phải nghe lời anh, sao phải ăn giấm của anh."

Hàn Hành Ngạn nghe câu nói này, sắc mặt lại có chút không tốt, dùng âm thanh hơi nguy hiểm hỏi lại: "Không phải gì của em?"

Thẩm Sở Sở nghĩ muốn lui lại, kết quả mới nghĩ ra mình vốn là đang dựa vào cửa, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu nói: "Vốn là như vậy."

Nói xong, Thẩm Sở Sở lại đột nhiên cảm thấy mình thật ủy khuất.

Ở đâu lại có người làm bạn trai như thế, tranh thủ lúc cô không có nhà lại cùng người phụ nữ khác lên hot search, lại còn không giải thích cho cô một chút.

Anh rõ ràng biết làm một minh tinh, cô khẳng định sẽ theo dõi mọi lúc.

Hàn Hành Ngạn thấy sắc mặt Thẩm Sở Sở dần dần thay đổi, trong lòng thắt lại, nói: "Anh cho là chúng ta ít nhất cũng là quan hệ bạn trai bạn gái, chẳng lẽ chỉ có mình anh một phương tình nguyện sao?"

"Nếu như là bạn trai của em, vậy sao anh không giải thích trước cho em một chút chuyện lên hot tìm kiếm Weibo."

Thẩm Sở Sở nhìn sắc mặt Hàn Hành Ngạn rồi nói ra lời trong lòng.

Hàn Hành Ngạn nghe được chất vấn của Thẩm Sở Sở, mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý.

Trước đây chưa từng gặp qua chuyện như vậy, vì thế bất cẩn.

Hơn nữa..."

Sau khi dừng một lát, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Thẩm Sở Sở, nói tiếp: "Hơn nữa, trước đây cũng không có người cần giải thích cho, nên rất nhiều lúc cũng không chú ý hơn một chút."

Nói xong, Hàn Hành Ngạn liền lấy điện thoại ra, đứng trước mặt Thẩm Sở Sở gọi cho quản lý phòng Quan hệ công chúng: "

Sau này còn có chuyện như thế này nữa, việc đầu tiên là báo cho tôi.

Chuyện lần này phải xử lý cho sạch sẽ không còn gì."

Sau khi cúp máy, nhìn dáng vẻ của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn nói: "Không giận nữa chứ?"

Thẩm Sở Sở nghe thế mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn sờ sờ tóc cô, hỏi: "Vì thế, Sở Sở, em lần này đã chấp nhận quan hệ giữa chúng ta hay chưa?"

Sau khi Thẩm Sở Sở nghe được câu hỏi này, cuối cùng cũng nghiêm túc mà nhìn vào Hàn Hành Ngạn, cắn môi, hỏi lại: "Trước khi trả lời vấn đề này, em muốn hỏi anh một chuyện."

Hàn Hành Ngạn ngây ra một chút, hỏi: "Chuyện gì?"

Thẩm Sở Sở cúi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hôm đó, ừm, chính là hôm mà chúng ta gặp mặt lần đầu ở khách sạn, giữa chúng ta rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chúng ta có phải là... có phải là đã hôn không?"

Hàn Hành Ngạn không nghĩ tới vấn đề của Thẩm Sở Sở sẽ là cái này, nhướn mày, nói: "Em nhớ lại hết rồi?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu.

Thầm nghĩ, lời của Hàn Hành Ngạn còn không phải là xác nhận rồi sao?

Cũng chính là nói nụ hôn đầu của cô thực ra đã sớm không còn từ hôm đó rồi?

"Ồ, hóa ra còn chưa nhớ ra à.

Nếu em đã muốn biết hôm đó phát sinh chuyện gì..."

Hàn Hành Ngạn không nói tiếp vế sau.

Thẩm Sở Sở hiếu kỳ ngẩng lên nhìn anh một cái.

Sau đó đầu Hàn Hành Ngạn lại cúi xuống lần nữa.

Sau một nụ hôn thật dài, Hàn Hành Ngạn nói: "Hôm đó đại khái chính là xảy ra chuyện như vậy.

Vì thế, Sở Sở, em bây giờ là bạn gái của anh phải không?"

Thẩm Sở Sở đỏ mặt chôn trong ngực của Hàn Hành Ngạn, nhỏ giọng nói: "Không phải bạn gái thì ai cho anh hôn, đồ ngốc."

Hơn nữa, Thẩm Sở Sở đã nghĩ kỹ rồi, nếu cô đã không nhìn ra được nhân duyên của chính mình, thì cô cứ tùy ý phát huy thôi.

Thích thì đến với nhau, nói không chừng đối phương chính là chồng tương lai của cô!

Thư ký Vương lúc gọi điện tới thì Thẩm Sở Sở đang đi rửa tay, chỉ có Hàn Hành Ngạn đang một mình ngồi trên sô pha cười ngốc.

"Sếp, bên tiệm lẩu gọi điện tới báo là người hôm nay rất đông, hỏi ngài hôm nay còn đến hay không, có thể để vị trí..." thư ký Vương lúc nói chuyện hết sức nhẹ nhàng, vì anh biết tâm tình sếp chắc là không tốt lắm, vì vậy không dám nói lớn, chỉ sợ lại động chạm vào thần kinh của sếp.

Không ngờ, lời của anh còn chưa nói hết liền bị sếp cắt ngang.

"Không thể.

Tôi lập tức muốn cùng cô Thẩm qua đó dùng bữa."

Thư ký Vương qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được tâm tình phấn khích của Hàn Hành Ngạn lúc này, tim anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, vì thế cười nói: "Chúc mừng sếp, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ."

Chờ Thẩm Sở Sở chậm chạp từ nhà tắm đi ra, Hàn Hành Ngạn cũng vừa cúp điện thoại của thư ký Vương.

"Sở Sở, anh bảo thư ký Vương đặt chỗ ở tiệm lẩu lần trước, chúng ta cùng nhau đi ăn đi."

Thẩm Sở Sở còn đang xấu hổ không biết nên nói gì, vừa nghe thế liền lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Thật sao, được, em thu xếp một chút."

Sáng nay dậy sớm quá, vì để hôm nay kịp quay về, buổi trưa cô cũng không nghỉ ngơi, vì vậy lúc về nhà liền đi ngủ một giấc trước.

Lúc này đúng là đang đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

Thấy bộ dáng vui vẻ của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn tâm tình cũng vô cùng tốt.

Sau khi Thẩm Sở Sở thu xếp xong liền đi từ phòng ngủ ra, Hàn Hành Ngạn thấy trước mắt chợt sáng.

Trước đây luôn cảm thấy Thẩm Sở Sở rất xinh đẹp, sau khi ăn bận vào cảm thấy càng thêm đẹp.

Đặc biệt là trên tay cô còn đeo lắc tay anh đã tặng.

Thẩm Sở Sở thấy ánh mắt của Hàn Hành Ngạn dừng lại một lát trên vòng tay, nhấc cổ tay lên, chế giễu nói: "Tùy tiện mua?

Người thân bạn bè bên cạnh đều có?"

Hàn Hành Ngạn mất tự nhiên ho một chút, lỗ tai hơi đỏ lên, nói: "Nếu như anh không nói vậy, em sẽ nhận sao?"

Sau khi ra khỏi nhà, Hàn Hành Ngạn lơ đãng dùng khuỷu tay chạm chạm vào Thẩm Sở Sở, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Thẩm Sở Sở thấy động tác nhỏ có ý đồ của Hàn Hành Ngạn, hơi ngại ngùng đưa tay mình qua, nắm lấy cánh tay của Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn cảm nhận được động tác của bạn gái, khóe miệng nhếch lên.

Sau khi mở cửa xe, ngồi vào, không ngờ còn có bất ngờ lớn hơn.

Hàn Hành Ngạn quay lại lấy ra một bó hoa hồng từ ghế sau, nói: "Cũng không biết em có thích không.

Nếu như không thích, lần sau anh sẽ đổi loại khác."

Nhìn thấy một bó hoa hồng lớn như vậy, Thẩm Sở Sở cảm giác trái tim mình lại lần nữa nhảy loạn.

Thầm nghĩ, cô cũng không biết mình thích hoa gì nhất, nhưng cô biết là bản thân nhất định là vô cùng yêu thích hoa hồng đỏ.

Hơn nữa, cô tin rằng, không có mấy người con gái lại không thích hoa hồng đỏ.

Chờ sau khi ăn tối xong trở về, Thẩm Sở Sở nhìn thấy Mỹ thiếu nữ ánh trăng lại lần nữa đem ảnh của Hàn Hành Ngạn tới bói nhân duyên trên Taobao, tâm trạng lần này rõ ràng là không giống với lần trước.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 67


Cô phát hiện ra bản thân dường như đã có một hiểu lầm đối với chính mình.

Cô nhìn không thấy nhân duyên của bản thân, nhưng không có nghĩa là cô không nhìn thấy nhân duyên của Hàn Hành Ngạn, cô hoàn toàn có thể nhìn xem nhân duyên của Hàn Hành Ngạn như thế nào, vợ tương lai của anh liệu có phải là cô.

Vừa nghĩ tới điểm này, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy mình thật ngốc.

Quả nhiên là nghiệm chứng cho câu nói, con gái khi yêu đương IQ liền bay mất.

Cô tính nhiều nhân duyên như vậy, lại chưa từng nghĩ đến việc tính cho Hàn Hành Ngạn.

Trái tim màu hồng trên đỉnh đầu Hàn Hành Ngạn cứ phát sáng ở đó.

Tuy là vừa rồi cô đã hạ quyết tâm sẽ xem hệ thống nhân duyên của anh, nhưng thật sự đến thời điểm thì cô lại có chút không dám.

Cô đặt điện thoại xuống, đi tới đi lui trong phòng vài vòng.

Đứng ngồi không yên.

Sau khi uống một ngụm nước, cô lại muốn đi vệ sinh.

Chờ sau khi cô cọ sát trong nhà vệ sinh mười mấy phút mới hạ được quyết tâm, cầm điện thoại lên xem, đối phương lại nhắn tin gửi tới.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Lần trước là hiểu lầm thôi, ta lần này là thật sự muốn tới cầu ngươi bói cho.

Ngươi bói cho ta đi có được không?
{Tôi là Nguyệt lão}: ...

Vẫn là câu đó, không bói người nổi tiếng.

Một phút sau, Mỹ thiếu nữ ánh trăng trả lời rằng: Haiz, vốn là không muốn nói đâu, nhưng nếu Nguyệt lão ngươi cứ như vậy, ta vẫn là nói thẳng với ngươi đi.

Người này trong lòng ta không tính là người nổi tiếng, bởi vì anh ta là bạn trai của ta!

Nội tâm của Thẩm Sở Sở: ...

Lần trước ngươi còn nói bản thân là Tần Dĩnh Nhiên mà.

Bạn gái của Hàn Hành Ngạn không phải là cô sao?

Người này rốt cuộc là ai... chẳng lẽ là một trong những fan vợ trên mạng của Hàn Hành Ngạn?

Cô biết Hàn Hành Ngạn trên mạng cũng coi như có chút danh khí.

Dù sao nhiều tiền lại anh tuấn.

Người theo anh gọi chồng cũng không ít.
{Tôi là Nguyệt lão}: Ngươi cũng biết ta là Nguyệt lão, vì vậy ngươi có phải bạn gái anh ta không ta vừa nhìn liền có thể biết được.

Người đàn ông này tuy rằng đã có bạn gái rồi, nhưng người đó không phải ngươi.

Mẹ Hàn nhìn thấy câu này của Thẩm Sở Sở, kinh ngạc tới mức mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống.

"Lão Hàn, chẳng lẽ tôi hôm nay thật sự gặp được thần tiên sao?"

Cha Hàn đẩy đẩy gọng kính trên mặt, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Ồ?

Là cái Taobao bói nhân duyên bà nói kia sao?

Người như vậy luôn có hai ba phần tài, nếu không làm sao lại thu hút được người khác đến chỗ hắn xem bói.

Chẳng qua là bà xem thôi thì được, không cần coi là thật.

Thủ đoạn lừa người của họ rất đa dạng."

Mẹ Hàn lại không đồng ý lắm với lời của cha Hàn, nói: "Nhưng chủ tiệm này nếu đã biết con trai chúng ta có người yêu rồi, ông nói có kỳ lạ không, làm mẹ của thằng con, tôi cũng là gần đây mới biết.

Chủ tiệm này làm sao có thể nhanh như vậy đã biết được."

Nghe được câu nói này của mẹ Hàn, cha Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn vợ một cái, nói: "Tôi nghe nói con trai tìm tới một nữ minh tinh chẳng lẽ là bị chụp được sao?

Tôi đã nói mà, không muốn nó tìm một người bạn gái như vậy, cái giới đó quá lộn xộn."

Mẹ Hàn trừng cha Hàn một cái, nói: "Lần này không giống với lần trước kia, lần trước là hiểu lầm.

Cô gái lần này phong cách rất tốt.

Tôi cũng không quản, ông không được ngăn cản, ông cũng không nhìn xem chỉ với cái tính khí đó của con trai có thể tìm được bạn gái đã là không tệ rồi.

Tôi chỉ sợ là nó lần này cố ý tìm một cô bạn gái để đánh lừa chúng ta.

Ai biết được nó từ nhỏ đến lớn đang nghĩ mấy cái gì chứ.

Không được, tôi cảm thấy chủ tiệm này cũng coi như có chút đáng tin, tôi phải hỏi tiếp."

Cha Hàn nghe được lời của mẹ Hàn thì cau mày, con trai lừa họ?

Chắc là không thể đâu.

Băn khoăn nửa ngày, cha Hàn nói: "Tôi thấy hẳn là không phải thế, con trai sao có thể lừa gạt chúng ta.

Bà xem nó trước đây còn không có suy nghĩ như thế.

Bà nói đúng hay không?"

Vừa ngẩng đầu, lại thấy vợ nhà mình đang ôm điện thoại nói đến quên trời đất.

Cha Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cúi xuống đọc sách.

Thẩm Sở Sở thấy đối phương khá lâu sau không trả lời tin nhắn, còn tưởng là đối phương hối hận rồi, không muốn bói nữa.

Nhưng... cô tự mình cũng tò mò thì phải làm sao?

Nhưng nghĩ tới trước đây cô muốn bói nhân duyên cho Hàn Hành Ngạn lại bị Hàn Hành Ngạn cự tuyệt, cô lại do dự rốt cuộc có nên trộm xem một cái.

Chỉ xem một cái thôi!

Đang lúc cô đấu tranh với trời, đối phương lại gửi tin nhắn đến.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Ngươi có phải là xem tin giải trí biết hắn có bạn gái không?

Thẩm Sở Sở nhìn thấy tin nhắn này ngây ra một lúc, nghĩ thầm, cô lên tin tức giải trí với Hàn Hành Ngạn bao giờ, sao cô lại không biết?

Sau đó lên Weibo tìm một lúc, phát hiện ra không hề có tin tức cô cùng Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở lúc này mới yên tâm.
{Tôi là Nguyệt lão}: Không phải.

Nếu dựa vào cái này kiếm ăn, tất nhiên là có thể nhìn ra chút gì đó.

Hơn nữa ta biết bạn gái của anh ta không phải là người trên tin tức mấy hôm trước.

Chỉ là cụ thể là ai, vậy thì không thể nói, bởi vì thiên ý không thể tiết lộ.

Thẩm Sở Sở nghĩ, nếu đối phương thật sự là fan vợ yêu thích Hàn Hành Ngạn, cô nhất định phải đánh lui ý nghĩ của đối phương mới được.

Nghĩ đến đó, cô lại bổ sung thêm một câu: Vì vậy, cô gái nhỏ, cô liền không cần ôm theo ảo tưởng không thực tế nữa, người này là hoa đã có chủ rồi.

Mẹ Hàn: ... (Ta là mẹ nó, không phải cô gái nhỏ.

Hơn nữa, bà sao lại cảm thấy lời của chủ tiệm này nghe quái quái, hình như đối với bà có địch ý.

Lại có, người này càng như thế, bà càng muốn bói một quẻ.)
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Có bạn gái thì sao, kết hôn còn có thể ly hôn kìa.

Ngươi cứ nói cho ta vợ tương lai là ai là được!

Ta ra mười lần giá tiền, mười nghìn tệ!

Thẩm Sở Sở thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là fan nữ não tàn của Hàn Hành Ngạn?

Còn không chờ cô nghĩ xem trả lời thế nào, tin nhắn của đối phương lại gửi tới.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Hai mươi lần!

Thẩm Sở Sở: ...

Năm phút sau.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Năm mươi lần!

Mười phút sau.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Một trăm lần!

Thấy Thẩm Sở Sở vẫn không trả lời, mẹ Hàn chán nản nói: "Lão Hàn, ông nói xem người này sao thế, bọn họ mở tiệm không phải để kiếm tiền sao, tôi đều đã ra gấp một trăm lần rồi, hắn sao vẫn không có phản ứng gì chứ?

Rõ ràng trong bình luận toàn bộ đều là đánh giá tốt, chẳng lẽ là lừa thôi?"

Cha Hàn đối với việc vợ mình muốn xuất một trăm nghìn tệ để bói nhân duyên cho con trai thì đến mắt cũng chẳng buồn chớp, nhưng đối với việc vợ tin vào bói toán hư vô trên mạng, liền có chút để tâm.

Ông gập sách lại, bình tĩnh nói: "Đất nước không phải là đã ra một bộ luật mới sao, cố ý lừa đảo bị phạt cao nhất là hai triệu tệ, bà có thể đi báo thử xem."

Mẹ Hàn lại cứ như là không nghe thấy câu nói này, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Đột nhiên, bà giống như là nghĩ tới điều gì, bắt lấy cánh tay cha Hàn, lo lắng nói: "Lão Hàn, liệu có phải là vì con trai chúng ta không có vợ nên đối phương mới nói như vậy không?"

Cha Hàn cau mày, nói: "Đừng tin mấy thứ này, giải trí một chút thì được, đừng cho là thật."

Mẹ Hàn nói: "Không được, ông xem đánh giá của hắn đặc biệt tốt, chủ tiệm này khẳng định là khá đáng tin.

Tôi lại hỏi xem."

Còn đang lúc mẹ Hàn nói chuyện với cha Hàn, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng nhịn không được mà mở ra hệ thống nhân duyên của Hàn Hành Ngạn.

Cô không ngừng thuyết phục bản thân là chỉ xem một cái thôi, xem xong liền đóng lại.

Âm thầm nói trong lòng: Không tính là xâm phạm sự riêng tư của người khác, không tính, không tính.

Trước khi mở ra, cô đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng rồi.

Nếu như tên vợ tương lai của Hàn Hành Ngạn không phải cô, cô sẽ chỉ vui vẻ yêu đương một lần với anh, sau đó lúc vợ tương lai của anh xuất hiện thì lặng lẽ rút lui.

Dù sao yêu đương một lần liền có thể gặp trúng đối tượng kết hôn tương lai của mình xác suất quá thấp.

Tuy là cách nghĩ này có chút đáng thương, hơn nữa nghĩ tới chuyện này trong lòng có chút u ám, nhưng tính hiếu kỳ lại thắng mọi thứ.

Chờ đến khi Thẩm Sở Sở mang theo tâm tình thổn thức mở ra hệ thống của Hàn Hành Ngạn, cô căng thẳng đến mức tim đều muốn nhảy ra ngoài rồi.

Thời khắc mở ra, cô lo lắng nhắm mắt lại.

Sau đó chầm chậm, từng chút một mở ra một khe hở.

Chở đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Thẩm Sở Sở nhìn vào cái tên trên mục đối tượng kết hôn, khóe miệng lập tức giương lên.

Cả người cũng hưng phần đổ ập lên giường.

Đối tượng kết hôn của Hàn Hành Ngạn thế nhưng là cô!

Sau khi hưng phấn hồi lâu, cô lại nghĩ tới một điểm, người cùng họ cùng tên trên thế giới này nhiều như vậy, nhỡ đâu không phải cô thì sao.

Sau đó cô lại lần nữa cầm lên điện thoại, nhìn vào ảnh của Hàn Hành Ngạn, nhè nhẹ chạm vào trái tim màu hồng.

Chờ nhìn được hình ảnh bên cạnh tên cô chính là bản thân, cô cuối cùng yên tâm rồi.

Có được hệ thống đã lâu như vậy, cô cũng coi như là có thể nhìn thấy được nhân duyên của chính mình rồi!

Xem xong chỗ này, lại hướng xuống phía dưới lật, cũng may, Hàn Hành Ngạn đời này chỉ kết hôn một lần.

Hơn nữa, cô cũng không có chết ngoài ý muốn.

Sau khi mừng rỡ nửa ngày, cô mới phát hiện ra Mỹ thiếu nữ ánh trăng lại gửi tin nhắn đến.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Được rồi, ta không hỏi ngươi đối tượng kết hôn của hắn là ai nữa.

Ta chỉ hỏi một vấn đề!

Ngươi trả lời ta một vấn đề là được!
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Nguyệt lão?
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Thần tiên?

Thẩm Sở Sở lúc này tâm trạng đang tốt, trả lời: Được rồi, ngươi hỏi đi.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Nó sau này thật sự sẽ kết hôn sao?

Đầu kia sợi tơ hồng của nó thật sự có người sao?

Thẩm Sở Sở: ... (Đương nhiên có rồi, chẳng lẽ cô không phải là người sao?)
{Tôi là Nguyệt lão}: Sẽ kết hôn thôi.

Nhìn thấy tin nhắn này, mẹ Hàn rốt cuộc yên tâm đặt điện thoại xuống.

Cha Hàn thấy vợ mình cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, tò mò hỏi: "Đối phương nói gì thế, bà vui như vậy."

Dù gì thì vừa rồi ông đã khuyên cả nửa ngày vợ cùng không chịu ngủ, cứ không ngừng ôm điện thoại nói chuyện.

Mẹ Hàn đắc ý nói: "Thần tiên nói rồi, con trai chúng ta sẽ kết hôn đó, vậy là tôi yên tâm rồi."

Cha Hàn có chút cạn lời nhìn vào vợ mình, cảm thấy vợ mình hôm nay hình như bị lừa rồi.

Rõ ràng mới đầu là đi tính nhân duyên của con trai, kết quả cuối cùng lại chỉ có được một tin tức đơn giản nhất.

Xã hội này, người không kết hôn đã là số ít, ông cũng biết là con trai nhất định sẽ kết hôn nha.

Do dự một lúc, cha Hàn nhịn không được mà hỏi: "Vì thế bà bỏ ra một trăm nghìn tệ để hỏi ra được một sự thật mà mọi người đều biết à?"

Mẹ Hàn ngây người, bối rồi cau mày, nói: "Cái gì gọi là sự thật mọi người đều biết?

Ông biết con trai chúng ta nhất định sẽ kết hôn?

Ông xem nó hồi trước đi học đó, con gái nhà người ta chạm nó một chút nó đều đem quần áo vứt đi.

Ông xem con trai nhà người khác đều biết âm thầm vụng trộm nắm tay nhỏ của con gái, nó liền mỗi ngày trốn nữ sinh.

Cũng không biết cái bệnh này là ở đâu ra nữa.

Hơn nữa chủ tiệm người ta còn không cần tiền của tôi."

Cha Hàn: ...

Bà trước đây không phải còn khen con trai thích sạch sẽ sao, sao giờ lại bắt đầu ghét bỏ nó rồi.

Mẹ Hàn bị cha Hàn nói, cảm thấy mình cứ như thật sự bị lừa vậy, tâm trạng bà không thoải mái mà nhìn vào Taobao, lại hỏi một câu.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Cho nên đối tượng kết hôn tương lai của nó là ai?

Thẩm Sở Sở cho rằng đối phương đã chết tâm rồi, không ngờ vẫn hỏi tiếp.

Chỉ là lần này cô sẽ không nói gì nữa, bởi vì đối tượng kết hôn của Hàn Hành Ngạn chính là cô, cô tất nhiên sẽ không nói lung tung cho người khác.
{Tôi là Nguyệt lão}: Không bói cho người nổi tiếng.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: ... (Chủ tiệm này sao mà cứ như máy lặp lại thế, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.)
Chờ tới buổi sáng hôm sau gặp lại Hàn Hành Ngạn, ánh mắt Thẩm Sở Sở nhìn đối phương liền không giống trước.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 68


Thẩm Sở Sở nghĩ, nếu như lúc mới gặp liền biết được đối phương là chồng mình, cô có thể còn có tâm lý bài xích.

Hoặc là, do có niềm tin vào hệ thống, nên sẽ ép bản thân sản sinh tình cảm với Hàn Hành Ngạn.

Nhưng, như bây giờ thì khác, cô là thích anh trước sau đó mới biết được đối phương là đối tượng kết hôn trong tương lai của mình.

Hàn Hành Ngạn nhìn thấy ánh mắt Thẩm Sở Sở nhìn anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên, sau khi có danh phận chính là bất đồng.

Sau khi chào hỏi với Thẩm Sở Sở, anh liền đi làm.

Thư ký Vương thấy sếp xuân phong đắc ý đi tới, nhanh chóng đi vào báo cáo công tác.

Nghe được thư ký Vương thông báo hành trình, Hàn Hành Ngạn hỏi: "Hôm nay có phỏng vấn à?"

Thư ký Vương gật đầu, nói: "Đúng vậy.

Cuộc phỏng vấn này đã nhận từ tháng trước, chuyên mục tài chính của bản tin chiều Đế đô muốn làm một kỳ phỏng vấn độc quyền với ngài.

Nếu ngài cảm thấy không phù hợp thì tôi đi liên hệ lùi lại hay là hủy đi."

Hàn Hành Ngạn không trả lời vấn đề này của thư ký Vương, mà sau khi cân nhắc một hồi, nói: "Không cần hủy.

Cuối cùng thêm vào một câu hỏi."

Mà bản tin tài chính chiều hôm đó bởi vì câu hỏi thêm vào của Hàn Hành Ngạn đã trở thành bản có lượng tiêu thụ cao nhất năm đó.

Sáng hôm sau, Thẩm Sở Sở cũng nhìn thấy vấn đề Hàn Hành Ngạn đã thêm kia trên Weibo.

Dẫn chương trình: Đúng rồi, Hàn tổng, có thể hỏi một câu hỏi có liên quan đến sinh hoạt của ngài không.

Dù sao một kim cương vương lão ngũ như ngài, đại đa số các bạn nữ đều rất quan tâm tới vấn đề này.

Hàn Hành Ngạn: Có thể.

Dẫn chương trình: Nếu Hàn tổng đã đồng ý, vậy tôi liền an tâm hỏi rồi.

Xem những tin tức gần đây của ngài, ngài hiện tại có phải là đã có bạn gái rồi không?

Hàn Hành Ngạn gật đầu: Đúng.

Nhưng không phải là người trong tin đồn.

Tôi cũng hi vọng mọi người có thể đem tầm nhìn hướng tới trên nghiệp vụ của Tập đoàn Hàn thị chúng tôi nhiều hơn, không cần tiết lộ thêm về cuộc sống cá nhân của tôi, cũng không cần dự đoán.

Bởi vì bạn gái tôi sẽ không vui.

Thẩm Sở Sở xem video phỏng vấn của Hàn Hành Ngạn, vô cùng hài lòng đối với phần biểu hiện này của anh.

Còn trên mạng đối với tiếng chế giễu Tần Dĩnh Nhiên thì sóng sau cao hơn sóng trước.

"Sao tôi cứ cảm thấy là tiết tấu cố ý đánh vào mặt Tần Dĩnh Nhiên nhỉ? [Suy ngẫm]"
"Tần Dĩnh Nhiên cũng là đáng thương, lại bị nam chính tự mình ra đánh vào mặt."

Tuy nhiên, trong số đông những bình luận chế nhạo lại lẫn với một bình luận như thế này: "Tần Dĩnh Nhiên đáng đời!

Cô ta chính là đang làm trò, video mấy ngày trước cứu chó nhỏ căn bản chỉ là giả.

Ta là chủ tiểu khu, hôm qua ta còn nhìn thấy chú chó lạc đó một chấm một phẩy trong tiểu khu.

Lúc ta đi tìm bác sĩ thú y, người ta nói là con chó đó căn bản là chưa từng được khám bệnh.

Chính là bởi vì không kịp thời trị liệu, chân con chó nhỏ đó giờ không thể hồi phục được nữa. [Nôn mửa]"
Tin nhắn này rất nhanh liền thu hút chửi bới từ người hâm mộ của Tần Dĩnh Nhiên.

Vốn chỉ là muốn nói Tần Dĩnh Nhiên vài câu, nhưng bị fan của Tần Dĩnh Nhiên mắng quá thảm, chủ blog này cũng tức.

Trực tiếp đưa ảnh lên Weibo để lên án Tần Dĩnh Nhiên.
{Hạt dẻ 2018}: Vốn không muốn nói gì đâu, nhưng nếu người hâm mộ của Tần Dĩnh Nhiên muốn thực chùy, vậy tôi đành lấy ra cho các người, sao nào? [Mỉm cười] [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Bởi vì video phỏng vấn của Hàn Hành Ngạn, lại thêm vào Weibo của chủ Lê viên này, Tần Dĩnh Nhiên việc tốt không nhường trở thành người có độ hot cao nhất hôm đó.

Công ty cũng nhanh chóng đưa ra phản bác, bọn họ không biết làm từ đâu ra một chú chó rất sạch sẽ, trên chân vẫn còn đang quấn băng.

Sau đó chụp vài tấm ảnh của con chó này đưa lên mạng.

Nhìn thấy mấy bức ảnh này, có người đưa ra vài nghi ngờ khá hợp lý.

"Con chó này khác với con chó ban đầu hả?[Nghi ngờ]"
"Vừa nhìn giống liền biết là không phải."

Đương nhiên, Tần Dĩnh Nhiên thân là một lưu lượng minh tinh, lực chiến đấu của người hâm mộ không thể đánh giá thấp.

"Ha ha, ta thật sự là cười rồi.

Nhiên Nhiên nhà chúng tôi hôm đó cứu chó nhỏ trời tối như vậy, lầu trên còn nhìn ra giống chó.

Thật sự là hỏa nhãn kim tinh a, tạ hạ bội phục, bội phục."

"Trước đây là một con chó lạc, bây giờ được Nhiên Nhiên nhà chúng tôi tắm sạch rồi, tất nhiên là không giống.

Ngươi có phải hay không không có thường thức?

Thật sự là não đen."
******
Sau đó, người trên Weibo bắt đầu phân hai bên chiến tuyến, có người ủng hộ Tần Dĩnh Nhiên, có người hoài nghi cô ta.

Chẳng qua, dựa vào số lượng người hâm mộ, lại thêm vào hôm đó đúng là trời đã tối, thực chùy của "Hạt dẻ 2018" cũng khiến cho người ta có chút nghi ngờ, vì thế xem ra phía ủng hộ Tần Dĩnh Nhiên chiếm thượng phong.

Bộ phận quan hệ công chúng của công ty cũng coi như đã vượt qua nguy cơ.

Chỉ là, tuy rằng nhìn có vẻ như Tần Dĩnh Nhiên thắng nhưng nhân duyên với người qua đường lại không dễ lấy lại.

Hơn nữa, vốn là căn hộ ở Lê viên vẫn còn thời hạn thuê nửa năm, đột chiên thông báo cho người đại diện của Tần Dĩnh Nhiên không định cho cô ta ở nữa.

Người đại diện nhận được tin này liền gọi Tần Dĩnh Nhiên đến.

"Xem ra lần này cô thật sự là đắc tội người ta rồi."

Người đại diện sắc mặt trầm trầm nói, "Cô nói xem sao cô không nhịn được thế.

Con chó đó ném ở đâu không ném, cô lại ném trong tiểu khu.

Cô có biết là chuyện như thế này đối với danh tiếng của cô có ảnh hưởng lớn thế nào không.

Hơn nữa, còn chuyện chế tạo tin đồn với Hàn tổng, cô làm cùng hơi quá rồi."

Đối mặt với sự chỉ trích của người đại diện, Tần Dĩnh Nhiên lại có chút không cho là đúng.

Đây tính là vết đen gì chứ, chỉ cần không có chuyện thực chùy, qua một thời gian mọi người tất nhiên sẽ quên đi thôi.

Hơn nữa cô không cho là bản thân không từ thủ đoạn để cọ độ nóng của Hàn Hành Ngạn có gì sai.

Nữ minh tinh trong giới này ai mà không làm như vậy.

"Chị Lâm, bị bôi đen để nổi cũng là nổi, đây có gì mà phải lo chứ.

Qua một thời gian mọi người sẽ quên hết thôi."

Chị Lâm nhìn Tần Dĩnh Nhiên vẫn cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, nhắc nhở: "Chuyện không có lòng yêu thương là có thể khiến cho mọi người quên đi, nhưng em đắc tội với người bên trên, em cảm thấy có thể dễ dàng cho qua thế sao?

Em không nhìn thấy kết cục của Trần Mộng à?"

Nhìn thấy khuôn mặt chán nản của Tần Dĩnh Nhiên, chị Lâm lại nói: "Vì thế em sau này đừng có đi chọc Hàn tổng nữa, em cứ cầu cho anh ta không nhớ đến em đi."

"Chị Lâm, em..."

"Được rồi, không cần giải thích nữa.

Em đi về thu xếp đồ đạc một chút đi, mấy ngày tới liền dọn ra.

Chị sẽ tận lực nhanh chóng tìm cho em một nơi thích hợp."

Chị Lâm vẫy vẫy tay, để Tần Dĩnh Nhiên ra ngoài.

Thẩm Sở Sở nhìn thấy tin tức chú chó lạc trên mạng, liếc qua Hàn Hành Ngạn đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Con chó đó thật sự không có ai cứu à?"

Hàn Hành Ngạn ngẫm nghĩ một lát, nói: "Hôm đó trời đúng là đã tối, hơn nữa anh không nhìn kỹ có phải con chó đó không, thế nên không tiện phán đoán."

Thẩm Sở Sở liếc anh một cái, có chút chua nói: "Thế sao, anh không nhìn rõ chó, lại nhìn rõ Tần Dĩnh Nhiên à?"

Hàn Hành Ngạn bỗng thấy lạnh lưng, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại anh lại thấy hai con chó này hình như không giống lắm."

Thẩm Sở Sở nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói loạn của Hàn Hành Ngạn nhịn không được mà phì cười.

Chỉ là, sáng hôm sau khi ra khỏi nhà, cô lại nghe được người trong tiểu khu nói tới chuyện này.

Hình như, Tần Dĩnh Nhiên thật sự đã ném chú chó đó đi.

Đối với chuyện này, Thẩm Sở Sở chau mày, không nói gì, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu.

Chờ đến khi Hàn Hành Ngạn nhớ ra chuyện ông muốn gặp Thẩm Sở Sở, Thẩm Sở Sở lại phải đi tỉnh ngoài, lần này không phải đi quay phim mà là đi tuyên truyền điện ảnh mới "Tiêu Dịch".

Đồng dạng, công ty con của Tập đoàn Hàn thị ở tỉnh ngoài có xảy ra chút vấn đề cũng cần Hàn Hành Ngạn tự mình tới giải quyết.

Trước khi đi tuyên truyền, chương trình tạp kỹ Thẩm Sở Sở quay trước đó cũng bắt đầu lên sóng.

Việc chương trình tạp kỹ lên sóng, thêm vào điện ảnh công chiếu, trong vòng một tháng tuyên truyền điện ảnh, Thẩm Sở Sở coi như chính thức bước ra trước mặt công chúng.

"Woa, diễn xuất của Thẩm Sở Sở rất tốt nha.

Không hổ là người mới của Bit Media.

Vừa xuất đạo liền đánh rơi những tiểu hoa cùng kỳ."

Có người trả lời lại: "Ha ha, đánh rơi?

Chủ tầng lấy đâu ra cái ảo tưởng đấy?

Chẳng qua là lưng dựa đại thụ thì có bóng mát thôi, tài nguyên đánh bại còn được.

Nếu nói diễn kỹ, người có diễn kỹ tốt hơn cô ta rất nhiều."

"Người mới này thật xinh đẹp, lần trước trong "Thiên hạ" tôi liền chú ý đến cô ấy rồi, một thoáng kinh hồng a."

"Đã rơi vào đám mê nhan sắc của tiểu tỷ tỷ [Hoa si]"
******
Mẹ Hàn cũng xem chương trình tạp kỹ trên truyền hình, nói với cha Hàn: "Ông xem, ánh mắt con trai thật tốt, cô bạn gái này của nó thật là đẹp."

Cha Hàn cau mày, nói: "Ừm, loại chương trình tạp kỹ không có dinh dưỡng này xem ít thôi, đây là quay cho trẻ con xem, bà cũng một bó tuổi rồi."

Mẹ Hàn không vui nói: "Chẳng lẽ ông xem tin tức thể thao thì có dinh dưỡng?

Tuyển Trung Quốc cả nửa ngày cũng không vào được một quả, tôi thấy ông cũng sắp tức tới vào viện rồi.

Đấy mới thực sự là không có dinh dưỡng."

Cha Hàn: "... tôi bây giờ không xem bóng đá nữa, chuyển sang bóng chuyền rồi."

Mẹ Hàn bỗng dưng nghĩ tới một điểm, nói: "Ông nói con trai có bạn gái rồi, tôi có phải nên xem phim mẹ chồng nàng dâu không?"

Cha Hàn: ...
******
Trừ sự chú ý trên mạng, điểm rõ ràng nhất là, lúc Thẩm Sở Sở chờ thang máy, sẽ có hàng xóm chỉ cô mà nói: "Hóa ra là một minh tinh, tôi nói mà, cô gái xinh đẹp như vậy không làm minh tinh thật đáng tiếc."

Thẩm Sở Sở không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười nói: "Cảm ơn."

"Ồ, đúng rồi, trước đây đi cùng cô là bạn trai cô à?"

Thẩm Sở Sở vừa nghe câu này, nhất thời căng thẳng.

Trước đây cô không có danh khí, hơn nữa trong tiểu khu trị an rất tốt, rất hiếm có người ngoài tới, vì vậy cô khá yên tâm.

Nhưng trải qua chuyện của Tần Dĩnh Nhiên và Hàn Hành Ngạn, cô đối với tiểu khu cũng có chút bất an.

Chỉ là, quan hệ của cô và Hàn Hành Ngạn nhanh như vậy liền bị người ta phát hiện sao?

Cô còn cho là không có bao nhiêu người để ý đến cô cơ.
 
[ Hoàn] Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
Chương 69


"Không... à, không phải.

Ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là ở cùng tầng với anh ta thôi.

Ngẫu nhiên gặp được ấy mà."

Thẩm Sở Sở căng thẳng giải thích với hàng xóm, sau đó nhìn sang thang máy đã dừng lại khá lâu, vội vội vàng vàng tiến vào.

Mà người hàng xóm vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Sở Sở, nghĩ thầm, chẳng lẽ là tôi nhìn sai sao?

Hôm đó cô còn nhìn thấy hai người ôm nhau cơ.

Thôi đi, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô, người hàng xóm nhanh chân đi tập nhảy quảng trường.

Tuy rằng đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, nhưng cũng đã cho Thẩm Sở Sở một tiếng chuông cảnh báo, sau này ở ngoài cần phải chú ý một chút.

Vì vậy, lúc Hàn Hành Ngạn gõ cửa vào buổi tối, Thẩm Sở Sở cẩn thận mở cửa, mắt nhìn trái phải, thấy không có người mới để cho Hàn Hành Ngạn đi vào.

Hàn Hành Ngạn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Sở Sở có chút bối rối, cũng có chút vụng về nói: "Em vừa nãy bị hàng xóm nhận ra, họ hình như phát hiện quan hệ của chúng ta.

Em sợ bị paparazzi phát hiện ra."

Hàn Hành Ngạn hạ mắt, vuốt vuốt tóc Thẩm Sở Sở, cười nói: "Không cần lo lắng, mọi người sẽ không tùy tiện nói gì đâu."

Bởi vì ở đây dù sao cũng là khu dân cư cao cấp, trong đó cũng có những minh tinh hoặc tinh anh ngành nghề khác.

Chút tố chất này vẫn là có.

Thẩm Sở Sở cau mày, nói: "Thế sao, vậy tin đồn của anh và Tần Dĩnh Nhiên làm sao mà truyền ra được?"

Hàn Hành Ngạn vừa nghe thế, động tác ngừng một chút, nói: "Đó chắc là do cô ta tự mua phóng viên, hoặc là người của cô ta chụp."

Thẩm Sở Sở hơi mở to mắt, thầm nghĩ, xem ra Trần Tây Lệ nói không sai.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực quan với những chuyện như thế này trong giới, trong lòng có chút gợn sóng.

Trước đây cô chỉ mới nghe nói, rất nhiều minh tinh sẽ mua phóng viên giúp bản thân chế tạo chủ đề, mà lần này lại là đối mặt, tâm tình là hoàn toàn bất đồng.

"Tần Dĩnh Nhiên vì để tạo tin đồn với anh, lại đi làm mấy chuyện như thế sao?"

Thẩm Sở Sở tò mò hỏi, cô lại nghĩ tới một chuyện, lo lắng nói, "Vậy cô ấy liệu có mua phóng viên đến chụp chúng ta không?"

Hàn Hành Ngạn hôn lên trán Thẩm Sở Sở, nói: "Em không cần lo lắng, cô ta bị chủ khu nhà trục xuất, đã dọn khỏi tiểu khu này rồi."

Thẩm Sở Sở nghi hoặc nói: "Có cả chuyện như thế nữa, cơ mà anh sao biết được?"

Hàn Hành Ngạn nghĩ thầm, tất nhiên là trong số những người khiển trách có cả anh, hơn nữa chủ lực chính là anh.

"Ồ, em quên sao, anh và bên đầu tư là bạn tốt."

Thẩm Sở Sở kinh ngạc, lòng thầm nghĩ, suýt chút nữa thì quên mất bạn trai mình là thổ hào.

Ngày hôm sau, Thẩm Sở Sở phải đi quay phim rồi.

Bộ phim mà Trần Tây Lệ nói trước đó gần đây sẽ khai máy, làm nữ chính trong phim, Thẩm Sở Sở phải xuất hiện vào ngày khai máy.

Đây cũng là lần đầu tiên cô đảm nhiệm nữ diễn viên chính, có một loại cảm giác vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Bộ điện ảnh Thẩm Sở Sở quay tên là "Công chúa Gia Lăng", nói về câu chuyện cô công chúa nhỏ nhất của hoàng đế đã trốn khỏi lồng giam hoàng cung, xông ra xáo trộn giang hồ.

Nam chính là một nam minh tinh rất có khí khái cương dương trong giới, nhìn thấy nam minh tinh này, mọi người thường dùng "Hoóc môn biết đi" để hình dung anh ta.

Hơn nữa tên của anh ta rất hợp với hình tượng đó, Trần Thắng Cương.

Ngày tiến hành lễ khai máy, hiện trường không có nhiều người hâm mộ, mà trong đó có hơn nửa là của Thẩm Sở Sở rồi.

Theo lý mà nói với diễn xuất và ngoại hình của Trần Thắng Cương, có được một lượng lớn người hâm mộ hẳn là chuyện dễ dàng.

Chỉ là Trần Thắng Cương người này lại không coi quay phim là sự nghiệp chính, anh ta nổi tiếng hơn ở một nghề khác, người mẫu.

Anh ta là người mẫu siêu cấp có danh tiếng trên thế giới, cũng là con cưng được các tạp chí lớn tranh nhau.

So với người mẫu thông thường được chú ý hơn rất nhiều.

Tuy rằng địa vị quốc tế của Trần Thắng Cương rất cao, nhưng anh ta lại không phải mọi người đều biết.

Dù sao, mọi người thấy được đều là minh tinh trong điện ảnh, phim truyền hình, lên chương trình tạp kỹ, ca hát.

Mà đối với nghề nghiệp của anh ta, người quan tâm không nhiều lắm.

Thẩm Sở Sở vào ngày đầu tiên đã được cảm nhận một cách sâu sắc sức quyến rũ của Trần Thắng Cương.

Không nói tới việc đẹp trai lại có phong cách, diễn xuất cũng không có gì để nói.

Không tập trung vào nghiệp diễn thật đáng tiếc.

Qua một thời gian bói nhân duyên và huấn luyện ở công ty, còn có quay phim, hiện tại trị số diễn kỹ của Thẩm Sở Sở đã sắp đạt tới 70 rồi.

Từ sau khi lên đến 60, Thẩm Sở Sở liền cảm nhận một cách rõ ràng số lần NG của mình càng ngày càng ít, quay phim cũng dần dần có cảm giác.

Mà gần đây càng là có một loại cảm giác muốn đột phá.

Cũng vì thế, thái độ của cô đối với quay phim càng thêm nghiêm túc hơn nữa.

Sau một ngày quay phim, Thẩm Sở Sở cảm thấy cả người thoải mái, thậm chí có chút máu huyết sôi trào.

Nhận thức của Trần Thắng Cương đối với Thẩm Sở Sở cũng rất tốt, người đại diện Thái Khiết thấy dáng vẻ cả mặt thoải mái của anh, hỏi: "Lần này nữ diễn viên hợp tác cùng thế nào?

Nhìn cái dáng vẻ đó, cũng bị cậu bắt được rồi.

A Trần, mị lực của cậu thật là vô biên nha."

Trần Thắng Cương nhìn theo phương hướng của Thẩm Sở Sở, cười cười lắc đầu, nói: "Cô nhóc diễn xuất không tồi.

So với người mới thông thường tốt hơn nhiều lắm, dù sao cũng là tân nhân từ Bit Media, cũng không khiến cho người ta thất vọng.

Còn về phần nắm bắt nhân tâm, thế thì chưa chắc."

Thái Khiết vừa nghe câu nói này, cười ra một tiếng, nói: "Gọi người ta là cô gái nhỏ, cậu cũng không lớn hơn cô ấy bao nhiêu.

Cái này gọi là muốn làm tiền bối của người ta đấy."

Trần Thắng Cương cười cười, không nói gì.

Chẳng qua, Thái Khiết vẫn hợp thời nhắc thêm: "Câu nói kia tôi vẫn phải nói, cậu ở trong giới người mẫu địa vị vẫn chưa thực sự vững chắc, tạm thời không thích hợp nói chuyện yêu đương, câu nghìn vạn lần không được hủy đi tiền đồ.

Tuy rằng giới người mẫu chúng ta không nhạy cảm như giới giải trí, nhưng yêu đương sẽ làm trì hoãn sự nghiệp của cậu.

Chờ cậu đã vững vàng, cậu muốn yêu ai liền yêu.

Điểm này thì giới người mẫu chúng ta vẫn khá là cởi mở."

Trần Thắng Cương nghe mấy lời cũ rích của Thái Khiết, gật đầu.

Hôm nay là ngày đầu tiên quay điện ảnh, tuyên truyền vẫn là rất cần thiết.

Thẩm Sở Sở và Trần Thắng Cương phối hợp với nhiếp ảnh gia chụp chung một bức.

Thẩm Sở Sở cao một mét sáu mươi lăm đứng trước mặt Trần Thắng Cương một mét chín thật không được tính là gì.
{Điện ảnh Công chúa Gia Lăng V}: Chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất! [Hình ảnh]
Thẩm Sở Sở nhìn thấy Weibo này, cũng phối hợp chuyển tiếp.
{Thẩm Sở Sở V}: Lần đầu tiên phát hiện bản thân thấp như thế [Cười khóc]//{Điện ảnh Công chúa Gia Lăng V}: Chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất! [Hình ảnh]
Tuy rằng Thái Khiết nói không cho Trần Thắng Cương yêu đương, nhưng cần phải tuyên truyền thì vẫn sẽ làm.

Vì thế Weibo của Trần Thắng Cương cũng chuyển phát Weibo của Thẩm Sở Sở.
{Trần Thắng Cương V}: Không khí ở trên một mét chín rất tươi mới, tìm hiểu một chút đi. [Cool]//{Thẩm Sở Sở V}:
Mà Hàn Hành Ngạn, người đã đem Thẩm Sở Sở trở thành đối tượng quan tâm đặc biệt, lúc nhìn thấy nhắc nhở Weibo liền mở ra.

Thấy bạn gái mình cười chụp ảnh chung với nam minh tinh khác, đôi lông mày đẹp của anh cau lại.

Lúc thư ký Vương tiến vào cảm thấy không khí trong phòng giảm xuống vài độ, anh không biết sếp gặp chuyện phiền phức gì rồi, nhưng, làm một thư ký chu đáo hợp cách, lúc này không thể đâm đầu vào họng súng.

Anh nhẹ nhàng để tài liệu lên bàn của sếp, đang định rời đi.

Kết quả, đường nhìn của sếp lại rời khỏi điện thoại, nhìn anh một cái, do dự một chút rồi hỏi một câu.

"Tôi rất thấp sao?"

Thư ký Vương đối với mấy vấn đề kỳ lạ của sếp nhà mình đã miễn dịch rồi, sau khi để câu hỏi này xoay vài vòng trong não, thì vô cùng khẳng định nói: "Sao lại thế được, chiều cao của ngài vừa đẹp, 183cm được đại đa số nữ giới trên mạng bình chọn là chiều cao được yêu thích nhất."

Sắc mặt Hàn Hành Ngạn dịu đi một chút, gật đầu, nói: "Ừm, đem liên kết gửi cho tôi."

Thư ký Vương mặt cứng đờ, trước khi Hàn Hành Ngạn lại hỏi thêm liền vội nói: "Vâng thưa sếp, tôi lập tức mở máy tính tìm một chút."

Hàn Hành Ngạn vừa lòng gật đầu, nói: "Ừ, đi đi."

Nói thật, câu nói kia của thư ký Vương đơn thuần là nói bậy, anh ta đã đọc không ít tin tức nhưng hoàn toàn không nhớ có hay không có tin tức như vậy.

Sau khi ra ngoài, anh vội vàng lên mạng tìm một lát.

Anh vừa xong đã nghĩ cả rồi, nếu như không có cách nói như vậy, anh cho dù là bịa cũng phải bịa ra một tin.

Cũng may, thật sự bị anh tìm được một bài, chuyện này cũng thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Lúc Hàn Hành Ngạn nhận được liên kết thư ký Vương gửi tới, tự mình xem một cái, sau đó đem liên kết gửi cho Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở nhận được liên kết nhất thời ngây ra, không hiểu anh vì sao lại gửi liên kết như thế này đến.

Sau khi đọc xong nội dung trong liên kết vẫn chưa hiểu lắm.

Cô gửi một icon nghi hoặc qua.

Hàn Hành Ngạn ngẫm nghĩ, trả lời là: "Em thấy 183 như thế nào?"

Thẩm Sở Sở tuy hiểu được anh vì sao luôn nhắc đến 183, nhưng vẫn trả lời lại: Cảm giác là chiều cao này khá tốt, đàn ông cao hơn 1m80 đều khá ổn.
{Hàn Hành Ngạn}: Ồ, hai mét cũng dễ nhìn sao?

Thẩm Sở Sở còn thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút vấn đề này, sau đó đáp: Hai mét không hay lắm, quá 185 có chút quá cao rồi.

Con gái thông thường đều thích khoảng trên dưới 180 thôi.

Hàn Hành Ngạn nhìn thấy tin nhắn Thẩm Sở Sở gửi tới, hài lòng cười với cái điện thoại.

Sau đó, Thẩm Sở Sở bỗng nhiên hiểu ra mấy lời không đầu không đuôi của Hàn Hành Ngạn.

Chẳng lẽ... anh 183?

Nghĩ tới đây, cô không hỏi trực tiếp, mà lên Baidu tìm, quả nhiên, trên đó viết rõ ràng chiều cao: 183 cm.

Lại liên tưởng một chút tới Weibo hôm nay của cô, rốt cuộc hiểu được mọi chuyện.

Không thể không đánh giá trong lòng hai chữ "ấu trĩ".

Sau cả ngày quay phim, Thẩm Sở Sở cũng quen hơn với Trần Thắng Cương.

Trong lúc chờ đến cảnh, mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện xem kịch bản.

Một ngày này, Trần Thắng Cương quay trước, Thẩm Sở Sở ngồi một bên xem kịch bản chờ nhân viên đến thông báo.

Thái Khiết thấy Thẩm Sở Sở ngồi một mình ở đó, đi tới nói: "Sở Sở, tối qua ngủ ngon không?"

Thẩm Sở Sở thấy người đi tới là người đại diện của Trần Thắng Cương, cười nói: "Ngủ cũng được, sông núi tươi đẹp mà, thanh tĩnh hơn so với nội thành."

Thái Khiết cười nói: "Đúng vậy, không khí tốt.

Đúng rồi, em thấy a Trần thế nào?"

Thẩm Sở Sở cũng không nghĩ nhiều, nghĩ gì nói nấy: "Anh tiểu Cương quay phim rất tốt, đạo diễn thường xuyên khen anh ấy, căn bản đều là một lần liền qua, rất ít NG."

Thái Khiết thấy ánh mắt Thẩm Sở Sở thanh minh, không trốn tránh, biết là cô đang nói thật lòng, cô cũng có thể yên tâm rồi.

"Thế sao, chị thấy đạo diễn cũng thường khen em thôi.

Nếu để chị nói, em ít tuổi như vậy diễn xuất liền tốt như thế, thật sự là tiền đồ vô lượng."

Thẩm Sở Sở khiêm tốn đáp: "Chị Thái quá khen rồi."

Rất nhanh, thường vụ đến gọi Thẩm Sở Sở đi quay.

Hôm nay có một phân đoạn đánh nhau, vừa đeo cáp vừa có chỉ đạo võ thuật, NG vô số lần mới qua được.

Chờ lúc hạ màn, Thẩm Sở Sở đã mệt đến nói không nên lời.

Cô nằm trên ghế nghỉ một lúc, mới dần dần hồi phục lại.

Trần Thắng Cương lại như là không có chuyện gì cả, cầm điện thoại chơi trò chơi.

Thấy Thẩm Sở Sở ngồi dậy, anh tạm ngừng trò chơi, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Sở Sở một cái, cười nói: "Trước đây chưa có bị treo cáp sao?

Không sao đâu, treo thêm vài lần, quen là tốt thôi."

Thẩm Sở Sở nghe lời này, nghĩ tới sau này còn không ít cảnh đánh nhau, cảm thấy trước mắt tối đen.

"Cám ơn anh đã an ủi, em thấy còn mệt hơn."

Trần Thắng Cương cười haha.

Thẩm Sở Sở nhận lấy nước Vương Thiến đưa cho uống một ngụm, tùy ý nhìn xung quanh.

Kết quả đúng lúc nhìn thấy Thái Khiết ở không xa vừa nói vừa cười với một người đàn ông.

Người đàn ông đó có chút lạ mắt, xem ra không giống một nhân viên cô thường thấy mấy ngày nay.

Tính tò mò tự nhiên nổi lên, cô lại nhìn thêm một lúc.

Trần Thắng Cương vừa chơi xong một ván, thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, cười giải thích cho: "Đó là anh Vương, bạn trai của chị Thái, người ngoài giới.

Hai người sắp kết hôn rồi."

Thẩm Sở Sở nghe thế, đồng tử mở to, không thể tin nổi mà nhìn Trần Thắng Cương, hỏi với một giọng điệu hơi kỳ lạ: "Người đàn ông đó sắp kết hôn với chị Thái ạ?

Anh khẳng định?"

Trần Thắng Cương tuy rằng không hiểu vì sao Thẩm Sở Sở lại dùng ngữ khí như vậy chất vấn anh, nhưng vẫn gật đầu khẳng định: "Đúng thế, hai người họ yêu hơn nửa năm rồi, đến thời gian kết hôn cũng định rồi.

Chẳng qua đây là bí mật không biết lúc nào mới công khai, cô trước đừng nói ra ngoài."

Thẩm Sở Sở thấy dáng vẻ Trần Thắng Cương không phải là làm ra, sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại nhìn vào hai người đang cười nói ở không xa.

Đặc biệt nhìn chăm chú vào người đàn ông một lúc.

Theo sự nâng cấp của hệ thống, gần đây khoảng cách để cô có thể nhìn thấy càng ngày càng xa.

Đã không chỉ còn là ba mét như lúc đầu nữa.

Sau ba giây, trái tim trên đầu người đàn ông kia lại xuất hiện.

Thẩm Sở Sở nghĩ, cô thực sự không nhìn nhầm, trái tim trên đầu người đàn ông này là màu đỏ.

Cũng có nghĩa là, người sắp kết hôn với chị Thái thực ra là đã kết hôn rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back