Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 140


"Đội trưởng Lý, " Đi ra khỏi phòng, Thường Thời Quy đi về phía đội trưởng Lý gật đầu chào hỏi.

"Tôi nghĩ đoạn đối thoại vừa rồi sẽ có trợ giúp cho các anh," Sắc mặt đội trưởng Lý có chút không tự nhiên, câu hỏi của Ninh Tây... mang theo ý tứ uy hiếp rõ ràng như thế, cái này không phù hợp với pháp luật.

Nhưng nếu Ninh Tây không hỏi như thế, họ cũng không biết vụ án còn có người đứng đằng sau.

Điều này khiến hắn nhớ tới khẩu cung của nữ nghệ sĩ Chu Mạt Lỵ, tám năm trước Tưởng Hồng Khải say rượu lái xe nhưng lại tìm người chịu tội thay, còn nhắc tới một người làm việc ở tòa nhà Khang thị, là trưởng bộ phận công ty.

Như vậy, hai vụ án này có mối liên hệ với nhau.

"Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra đến cùng vụ án này."

Đội trưởng Lý biết nếu việc này không tìm ra thủ phạm đứng sau thì Thường Thời Quy và Ninh Tây nhất định sẽ không bỏ qua.

Mà anh ta là cảnh sát, cũng không thể để kẻ xấu nằm ngoài vòng pháp luật.

"Làm phiền anh ."

Ninh Tây hướng về đội trưởng Lý cúi người cảm ơn, lời cảm ơn này là hoàn toàn thật lòng.

"Đây là việc chúng tôi phải làm Ninh tiểu thư không cần khách khí như thế."

Lý đội trưởng tránh cái cúi người của Ninh Tây, cái nhìn về Ninh Tây càng ngày càng có cảm tình.Tiễn Ninh Tây đi, đội trưởng Lý liên hệ các đội viên trong nhóm, cùng họp bàn theo hướng điều tra mới.Tám năm trước, ở tòa nhà Khang thị có mười ba công ty , quản lý họ Trần có hai người, mà một người là nữ, chỉ còn lại một người là trưởng bộ phận của một công ty bất động sản, hiện tại đã chuyển đến tổng công ty, làm chức phó quản lý.Công ty bất động sản ở tòa nhà Khang thị , thực chất lại là công ty con của công ty con của Tưởng thị .Lại liên tưởng đến vụ án tai nạn tám năm trước, đội trưởng Lý dường như đã nhìn thấy chân tướng mọi việc qua một tấm màn mỏng, chỉ là tìm ra được chứng cứ thì phải tìm đến người quản lý họ Trần kia.

Tra án là trách nhiệm của cảnh sát.

Ninh Tây chỉ là một nữ diễn viên, cho nên việc của cô là vội vàng đến đoàn làm phim.

Thường Thời Quy lo cho cô, nên kiên trì đưa cô đi.

"Buổi tối anh đến đón em."

Thường Thời Quy thấy sắc mặt Ninh Tây có vẻ tái nhợt, nhịn không được lại nói;"Không bằng nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai lại tiếp tục quay."

"Không có việc gì, phần diễn của em hôm nay không nhiều, " Ninh Tây lắc đầu, Khiến một đoàn làm phim chờ một người cũng không tốt."

Thường Thời Quy thở dài một hơi không nói gì, đi xuống xe vòng bên kia mở xe cho Ninh Tây.

"Bất kể thế nào, sức khỏe của em là quan trọng nhất."

"Vâng "
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy cười cười, chân mới vừa bước ra cửa xe, nhìn vào nơi quay phim đã thấy rất nhiều phóng viên đứng chờ sẵn.

Thấy những phóng viên này Ninh Tây cho là bọn họ là vì chuyện ngày hôm qua mà đến, Thường Thời Quy cùng với hai người vệ sĩ bảo quanh Ninh Tây đi vào.

"Tây Tây, đối với lời khen của Lâm tướng quân đối với vai diễn ( phấn son tam sinh ) của cô, cô có ý kiến gì không?"

"Ông ấy nói vai diễn nữ chính của cô rất có linh hồn, vừa nữ tính lại vừa ngông nghênh, cô có cảm thấy kích động không?"

Ninh Tây trong lòng mờ mịt, không hiểu những phóng viên này đang nói cái gì.( phấn son tam sinh ) phát sóng đã được một thời gian, cũng chưa gặp vấn đề trái chiều nào, vài diễn có ba nữ chính, phụ nữ thích xem phim này, bộ phim đạt được ratings khá cao.

Nhưng gần đây Ninh Tây vội vàng quay phim ( tình thương của cha như núi ), lại còn lo vụ án mẹ cô tự sát tám năm trước, nên không chú ý được bộ phim phim ( phấn son tam sinh ) đang chiếu, chỉ biết bộ phim này được nhiều người xem, trước kia không lấy tiền cát-xê mà dùng tiền đó coi như tiền đầu tư vào bộ phim , đến nay lợi nhuận từ bộ phim cũng không ít.

Bây giờ nghe mấy phóng viên này đột nhiên nhắc tới thì mới nhớ đến, không biết bộ phim đó đã chiếu hết chưa,.

"Ngại quá, hiện tại tôi đang muốn đi trang điểm, các vị phóng viên nghỉ ngơi một chút, chờ tôi quay xong cảnh quay sẽ tiếp nhận phỏng vấn của mọi người."

Các phóng viên thấy đằng sau lưng cô có hai người vệ sĩ, bên cạnh lại có Thường Thời Quy đang ôm vai bảo hộ, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, ít nhất Ninh Tây cũng nhận lời phỏng vấn, chờ thì chờ.

Thường Thời Quy vốn chuẩn bị rời đi , nhưng thấy tình cảnh này, liền bảo một vệ sĩ đi mua đồ uống cho phóng viên, sau đó theo chân Ninh tây tiến vào stuđio."

Chị Ninh , Thường tiên sinh, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng "Ninh Tây chú ý tới nhân viên trong studio thấy cô thì ánh mắt đều sáng lên, lòng nghi hoặc trong lòng càng lớn.

Khi cô tiến vào phòng trang điểm, thợ trang điểm đang trang điểm cho Quách Tế, nhìn thấy cô bước vào, có người dừng tay, tiến lại chào hỏi cô.

TRong đoàn làm phim thì thợ trang điểm cũng được phân theo nhóm, nhóm trang điểm cho nhân vật quần chúng, nhóm trang điểm cho nhân vật phụ và nhóm trang điểm cho nhân vật chính.

Mấy thợ trang điểm chịu trách nhiệm hóa trang cho nhân vật chính thấy Ninh Tây tới chỉ ngồi một bên chờ đợi, liền nhanh tay trang điểm cho Quách Tế, sau đó bắt đầu vây quanh Ninh Tây.

Quách Tế bị bỏ qua một bên tâm tình không được tốt, nhưng nghĩ tới vị trí của Ninh Tây tron g giới giải trí hiện nay, lại có thêm một hôn phu cường đại đứng đằng sau, trong lòng không phục cũng không thể làm được gì.Trang điểm được một nửa, Trương Thanh Vân vội vã từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Ninh Tây còn nhàn nhã ngồi ở trên ghế trang điểm, đứng thở gấp một lát mới nói: "Tây Tây, em tới lúc nào?"

"Đến được một lát rồi, vừa rồi bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn em, nhưng em vội vào trang điểm nên đã bảo họ chờ ở ngoài kia." vTrương Thanh Vân đem di động đưa cho Ninh Tây, mỉm cười nói: "Vừa rồi gọi điện thoại cho em mà không gọi được?"

Ninh Tây lúc này mới nhớ tới hôm nay đi gặp ba anh em Ninh gia đã bị cảnh sát yêu cầu tắt điện máy giao lại, đến khi lên xe cũng quên mở ra.

Ninh Tây nhận điện thoại Trương Thanh Vân đưa, nhìn tin tức trên màn hình điện thoại mà sửng sốt.

Lâm tướng quân ở trên hội nghị phát biểu về bình đẳng nam nữ, nhắc tới vai diễn của cô trong bộ phim (phấn son tam sinh) làm ví dụ.

Lâm tướng quân là nữ, trong nước không có nhiều tướng quan là nữ. mặc dù nhân dân không phải ai cũng hiểu biết đến bộ máy chính trị cấp cao nhưng được gọi là tướng quân thì chắc thân phận cũng không thấp.

Lúc trước cô đồng ý vai diễn trong phấn son tam sinh là bởi vì đồng quan điểm với tư tưởng nữ cường mà bộ phim truyền đạt, thậm chí cũng không nghĩ tới sẽ thu được nhiều tiền từ bộ phim.

Nhưng không ngờ, bộ phim này lại gây ra được chấn động mạnh như thế này.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 141


Bình thường ở hội nghị cấp cao, rất ít lãnh đạo nhắc tới phim truyền hình, có thể được chính bọn họ khen ngợi đối với diễn viên và cả người làm phim (phấn son tam sinh) đều ;à một vinh hạnh lớn, hơn nữa còn có thể tăng quảng bá cho bộ phim.Thấy người quản lý của Ninh Tây đã đến, Thường Thời Quy cũng bớt lo lắng nên rời đi, hắn ở chỗ này cũng sẽ khiến đoàn làm phim không được tự nhiên, khiến người khác có chút e ngại Ninh Tây nên bình thường cũng sẽ không ở lại lâu.

Chào tạm biệt với Ninh Tây và Trương Thanh Vân xong, Thường Thời Quy để lại một vệ sĩ lại ở bên cạnh Ninh Tây, sau đó ngồi xe rời đi.

Lái xe từ kính chiếu hậu nhìn hắn hỏi:"Ông chủ, giờ tới công ty sao?"

"Ừ."

Thường Thời Quy gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đào Tuệ Tuyết ."

Mẹ, bà dì sao đột nhiên lại khen Tây Tây ở hội nghị?"

Đào Tuệ Tuyết đang cùng mấy phu nhân đánh bài, nhận được điện thoại của con trai, ném ra một lá bài, chậm chạp mở miệng nói: "Như vậy không phải là chuyện tốt sao?"

"Ngũ điều."

Một phu nhân đánh ra một lá bài, còn cẩn thận nhìn Đào Tuệ Tuyết một cái.Đào Tuệ Tuyết cắt đứt di động, nhìn lá bài vừa ra, cười cười.

Hôm nay tâm tình tốt, cho bà ấy chút mặt mũi."

Cháy !"

"Ai nha, Thường phu nhân vận may thật tốt."

"Vận may tốt, lại sắp có cái con dâu xinh đẹp hiểu chuyện hiếu thuận vào cửa, thật là làm cho người ta hâm mộ ."

Đào Tuệ Tuyết nghe những người này thổi phồng mình lên, cười hơ hớ nói: "Còn cháu có cái phúc của con cháu, chúng ta tuổi này rồi thì cứ hưởng thụ cuộc sống thật tốt là được rồi.

Những người đang ngồi ở đây, ở sau lưng không biết đã tán gẫu bảo nhiêu chuyện của Thường.

Nhưng thế thì thế nào, ở trước mặt bà, một mực cũng chỉ có thể nịnh nọt bà, đến cả đánh ra một lá bài cũng phải cẩn thận.

Vài vị phu nhân thấy Đào Tuệ Tuyết đối với con dâu tương lai có vẻ thực lòng thích, về sau các bà có gặp cái cô nghệ sĩ Ninh Tây kia cũng phải khách khí một chút rồi .Buổi sáng quay phim là cảnh quay Ninh Tây và Quách Tế khắc khẩu, hai anh em quan niệm không giống nhau, khi cha vào bệnh viện, hai người xảy ra mâu thuẫn , cuối cùng cãi nhau ầm ĩ một trận.

Đạo diễn đối với cảnh quay này là hai anh em trong lúc cãi nhau phải thể hiện vừa có tình cảm, vừa có oán, có khắc khẩu nhưng tuyệt đối không thể có cừu hận.

Ninh Tây nhập diễn rất nhanh, nhưng Quách Tế lại không được tốt lắm, liên tục NG năm sáu lần, cái này khiến danh ảnh đế của hắn bị đánh vào mặt.

Nếu như bình thường còn thôi đi, hôm nay còn có không ít phóng viên ở đây chờ Ninh Tây phỏng vấn, trước mặt báo nhiêu phóng viên như vậy mà NG, truyền ra ngoài thì chẳng phải một ảnh đế như hắn nhưng diễn xuất cũng không bằng một nữ diễn viên mới vào nghề được vài năm sao.

Nhưng mà hắn lại không biết, trong mắt đạo diễn và lão diễn viên Trương Ích Dân , hắn diễn xuất mặc dù thuần thục, nhưng linh khí lại kém hơn nhiều so với Ninh Tây.

"Quách Tế, chuẩn bị xong chưa?"

Đạo diễn vốn tưởng rằng hôm nay cảnh quay sẽ xong sớm, ai ngờ lại NG nhiều lần như thế vẫn chưa hoàn thành."

Ngại quá, xoá thể quay rồi."

Ninh Tây hé miệng cười cười, giống như việc vì Quách Tế NG mà phải quay lại nhiều lần cũng không có ý kiến vậy.

"Em như thế nào , chẳng lẽ như anh thì được rồi? !"

Ninh Tây chỉ Quách Tế."

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà ai mà không nói anh tốt đẹp, ai cũng thiên vị cho anh, mẹ có vật gì tốt cũng để lại cho anh.

Anh kêu bây giờ anh sống cũng không dễ dàng, chẳng lẽ những năm qua em sống dễ dàng sao?"

"Em nói thế là có ý gì, chẳng nhẽ mẹ đối xử với em tệ bạc lắm sao?".

Vừa cắt cảnh quay, Ninh Tây và Quách Tế mặt đỏ tới mang tai, Ninh Tây phẫn nộ và ủy khuất, Quách Tế tức giận nhưng vẫn phải tận tình khuyên bảo, Ninh Tây hôm nay rất có sức cuốn hút, còn Quách Tế hôm nay không dung nhập được với nhân vật, khiến người xung quanh xem lại thấy muốn thiên vị cho Ninh Tây.Đạo diễn nhìn màn hình thật lâu, cuối cùng thở dài,
"Tốt lắm, cảnh này qua đi.",Diễn viên Quách Tế này, diễn xuất tốt, những linh khí thực sự còn quá kém.

Quay phim vừa kết thúc, Ninh Tây mới vừa đi ra liền bị các phóng viên bao bọc vây quanh, Quách Tế đứng ở bên cạnh nhìn Ninh Tây bị bao quanh bởi micro có chút lúng túng.

Ngày xưa hắn là tiêu điểm của phóng viên, những người khác chỉ là phụ làm nền, hiện tại thì sao?

Hắn làm sao có thể không biết xấu hổ?"

Tây Tây, nghe nói thời điểm lúc trước ( phấn son tam sinh ) mở máy , tài chính không đủ, cô vì muốn điễn bộ phim này mà không lấy tiền mà sử dụng phương thức góp cổ phần cho bộ phim giúp Khổng đạo diễn.

Điều gì khiến cô có sự kiên trì với bộ phim này như vậy?"

"Nói thật, lúc trước xem kịch bản tôi đã thích rồi.

Trong nước có nhiều bộ phim về anh hùng dân tộc, trong lịch sử có thật mà nhân vật hư cấu cũng có, nhưng đều có điểm chung là đều là đàn ông.

"
Ninh Tây nói đến đây, bật cười:
"Phụ nữ thường thường đều là bình hoa bên cạnh anh hùng, nếu không phải nhu nhược thì cũng xinh đẹp, chỉ là dạng tồn tại dệt hoa trên gấm."

"Tôi cảm thấy, hai chữ "anh hùng" không nhất thiết cứ phải là đàn ông, tôi nghĩ hoàn toàn có thể thêm vào đằng trước một chữ nữ."

Ninh Tây dừng một chút,
"Tôi cảm thấy nhiều nữ anh hùng trong lịch sử vì dân chúng phải trả giá rất nhiều, nên cho họ một cái công bằng."
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 142


Các phóng viên sững sờ, bọn họ thật không nghĩ tới Ninh Tây sẽ dám nói như vậy.

Nên biết, đối với nghệ sĩ giới giải trí trong nước thì vấn đề nhân quyền không thể nào được nhắc tới, còn Ninh Tây thoải mái nói ra miệng, rất hiếm thấy. ."

Vậy cô cảm thấy là một người phụ nữ nên như thế nào?"

Một nam phóng viên không thể chờ đợi được hỏi.Ninh Tây cười nhìn hắn một cái:"Ta cảm thấy được mỗi người phụ nữ đều là nữ thần, cho nên họ nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Đương nhiên năm giới cũng phải như vậy."

Các phóng viên đều cảm thấy Ninh Tây cứ như thế này thì rất dễ lấy được hảo cảm của nữ giới, mấy mắn đây cũng là phụ nữ, nếu không thì không biết có bao nhiêu người muốn làm vợ.," Video phỏng vấn sau khi được truyền ra Ninh Tây quả thực là tiếp tục thu hút được vô số fan nữ, vô số cô gái muốn sinh con cho Ninh Tây.

Tự nguyện bẻ thẳng thành cong để làm vợ Ninh Tây.Ninh Tây nhân khí càng ngày càng cao, cho nên khi cục công an Đông Nam cục công bố vụ tự sát của mẹ Ninh Tây tám năm trước thực ra là một vụ mưu sát thì cả nước đều quan tâm đến .Mặc dù trong thông báo tên của tất cả nghi phạm đều được che dấu, nhưng người thường lên mạng có gì là không biết, những i quan tâm đến vụ án, quan tâm đến Ninh Tây từ trước đều rõ, thủ phạm hại chết mẹ của Ninh Tây thật ra là anh em của cha cô.

Khi mà trở cốt của con trai còn chưa nguội lạnh, bố mẹ chồng và mấy anh em của chồng mưu hại con dâu, chỉ vì ngôi nhà và số tiền bồi thườn vụ tai nạn của con trai.

Cái này khiến người ta không rét mà run, quá đáng sợ, quá ác độc .Tin tức cảnh sát công bố chỉ là cái chết của Tần Di tám năm trước, cho nên những người để tâm đến vụ án hoàn toàn vẫn chưa biết, đằng sau cái chết này.còn liên quan đến rất nhiều vấn đề.

Điều này cũng khiến cho Tưởng Hồng Khải yên tâm, năm đó ông ta say rượu lái xe đâm chết người, sau đó mới kéo đến những chuyện này.

Mày mắn là Trần Vũ Nam làm việc cẩn thận, không để cho Ninh gia biết đến thân phận của ông ta, nếu không ông ta bây giờ cũng gặp phiền toái rồi.

Ông ta mang một chút tâm tình tốt đẹp gọi mấy ông già cùng ông ta uống rượu chơi người đẹp, ở hộp đêm chơi tới hơn mười giờ, rồi đột nhiên nhớ tới gần đây không thấy bóng dáng của cô con gái duy nhất của mình ở đâu.

Nghĩ tới đây, cái gọi là trách nhiệm của cha từ đâu chui ra, ông ta ném cô gái ở trong ngực, cả người toàn mùi rượu đi ra ngoài.

"Tưởng nhị gia, có muốn tôi gọi người đỡ ông ra ngoài."

Một bồi theo ông ta ra cửa, thấy ông ta đi đường lơ mơ hắn đi đường lơ mơ, vì trách nhiệm nên chạy theo hỏi một câu, lại bị Tưởng Hồng Khải hung hăng trừng mắt.

Tưởng Hồng Khải mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, không thèm nịt giây nịt an toàn đã nổ máy.

Nhưng xe còn chưa chuyển bánh đã có mấy chiếc xe cảnh sát bảo quanh.

"Các anh muốn làm gì?"

Tưởng Hồng Khải duỗi đầu ra cửa sổ xe, mắng:
"Cảnh sát cản đường của dân chúng như vậy mà được sao, còn có luật pháp không ?"

Đội trưởng xuống xe, mặt không chút thay đổi nhìn Tưởng Hồng Khải đang say khướt ở trong xe:
"Tưởng Hồng Khải, ông bị nghi mang tội mưu sát, xin phối hợp với cảnh sát chúng tôi điều tra thêm vụ án."

Sau khi nói xong, cũng không đợi Tưởng Hồng Khải phản ứng, trực tiếp đem hắn từ trong xe kéo ra, sau đó khóa còng tay ông ta."

Mùi rượu nặng như thế, "
Cảnh sát Lưu bảo nhân viên cảnh sát đem Tưởng Hồng Khải mang lên xe, nghiêng mắt nhìn chiếc xe thể thao giá trị gần ngàn vạn trước mắt, "Uống nhiều rượu , còn tự lái xe, bản thân không muốn sống coi như xong, còn muốn liên lụy tới những người khác."

Đội trưởng Lý sắc mặt cũng khó coi, hắn gọi một cảnh sát trẻ gọi xe kéo xe của Tưởng Hồng Khải đi:
"Loại người chỉ biết hại người ."

Cảnh sát Lưu nghe vậy thở dài một tiếng, trên thế giới này, có người nhiệt tình làm việc công ích, vô tư trợ giúp người khác; cũng có người toàn tự tìm đường chết còn muốn hại người khác, bị người ta mắng một câu là bại hoại xã hội vẫn còn khách khí.

Nhưng bất kể thế nào, trong tay bọn họ đã nắm giữ không ít chứng cớ, Tưởng Hồng Khải lần này không thể thoát được tội."

Ào ào."

Ninh Tây vặn chặt vòi nước, một tay đánh răng, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn.

Xem hết tin nhắn , nụ cười trên mặt Ninh Tây càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng lạn.

Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bưng ly nước súc miệng sạch sẽ, sau đó dùng khăn lông chậm chạp lau sạch sẽ bọt dính ở khóe miệng."

Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng."

Ninh Tây duỗi tay gạt hơi nước trên gương,
"Thật tốt."

Ninh Tây ở trong gương nét mặt tươi cười như hoa, tựa như thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 143


Thường Thời Quy dựa vào đầu giường lật xem tạp chí kinh tế tài chính, thấy Ninh Tây mặc áo ngủ tóc còn ướt đi ra, bỏ tạp chí trong tay xuống, vẫy vẫy tay gọi Ninh Tây ngồi bên cạnh mình, cầm lấy khăn lông lâu tóc cho cô.

"Bộ phim em đang đóng khi nào thì đóng máy?"

Thường Thời Quy lau tóc cho Ninh Tây, thỉnh thoảng "Không cẩn thận" đụng vào da mặt hoặc môi của Ninh Tây mặt, hết lần này đến lần khác lại còn tỏ vẻ đứng đắn chính trực.

"Cũng sắp rồi, " Ninh Tây nằm trên đầu gối Thường Thời Quy, tiện tay cầm lấy tạp chí kinh tế mở ra xem, lật hai trang sau đó sung sướng nói:
"Tưởng thị vài ngày nay cổ phiếu bốc hơi đi nhiều nhỉ."

Thường Thời Quy luồn tay vào mái tóc mềm mại của Ninh Tây, cười nói:
"Khả năng vẫn còn tiếp tục giảm , nhất định em sẽ không thất vọng."

Ninh Tây dừng tay lật tạp chí, quay người qua nhìn Thường Thời Quy, chỉ tiếc từ góc độ nhìn từ dưới lên chỉ thấy được cái cằm gọi cảm và yết hầu mê người.

Ninh Tây nhịn không được đưa tay lên sờ yết hầu của Thường Thời Quy.

Yết hầu của Thường Thời Quy giật giật, cúi đầu xuống nhìn Ninh Tây, ánh mắt nóng bỏng
"Tây Tây, nghe Trương Thanh Vân nói em ngày mai ít cảnh quay.

"
"Vậy thì sao ?"

Ninh Tây mang vẻ mặt vô tội cười cười."

Cho nên chúng ta có thể làm một số vận động tốt cho sức khỏe và tâm trạng...."

Cái loại vận động này quả thật làm cho con người hết sức thích thú, nhưng vận động quá độ thì hậu quả rất rõ ràng đó là chân Ninh Tây mất đi cảm giác .

Ninh Tây trùm chăn che kín, đầu áp sát vào trong ngực Thường Thời Quy, nghe bên ngoài tiếng gió gào thét , bỗng nhiên nói:
"Chắc là sắp có tuyết rơi ?"

Năm ngoái thời gian này đã có tuyết, mùa đông năm nay tuyết rơi đầu mùa vẫn chưa có.

Thường Thời Quy thấp giọng cười:
"Đúng vậy."

Mùa đông năm ngoái hắn chỉ có thể lén chú ý đến cô, muốn tới gần lại sợ quá đường đột .

Bây giờ họ có thể nằm ở trên cùng một cái giường, làm chuyện nên làm, bên ngoài có mưa gió lớn hơn nữa thì ở trong chăn vẫn ấp áp như xuân."

Tây Tây..."

"Hả?"

"Ngủ ngon."

Anh yêu em.Ninh Tây cười mở mắt ra nhìn Thường Thời Quy, lại chui vào dụi dụi đầu vào trong lòng Thường Thời Quy , điều chỉnh tư thế nhắm mắt ngủ thật say.Trong giấc mơ của cô, có ánh mặt trời, có hoa tươi, có biển rộng, có bãi cát, còn có...

Thường Thời Quy.Ninh Tây cảm thấy mình đã lâu rồi không có được một giấc ngủ như thế này, trước khi ngủ không cần phải nghĩ ngày hôm sau phải làm gì, tỉnh lại cũng không cần suy tính ngày hôm nay phải làm sao cho ổn.

Ninh Tây thậm chí không cần suy tư xem phải duy trì tư thái như thế nào, phải nói những gì, phải cười như thế nào mới có thể được người ta hoan nghênh.

Tảng đá lớn trong lòng là Tưởng gia sắp rơi đài, đối với cô mà nói, là thứ mà cô muốn nhất trong tâm năm nay.

Buổi sáng ăn xong điểm tâm ngồi xe Thường Thời Quy đến nơi quay phim, vừa trang điểm xong chờ đến cảnh quay thì nhận được điện thoại của cục cảnh sát.

Cục cảnh sát thông báo cho cô biết người chủ mưu giết hại mẹ cô đã tìm được, hơn nữa ông ta cũng là người gây ra tai nạn khiến cha cô tử vong.

Ninh Tây ngồi ở trên ghế nghỉ, nhìn dòng người đi tới đi lui trước mặt, đột nhiên cười , cười ra tiếng, cười ra nước mắt.Có lẽ cô nên khóc, nên phẫn nộ, nên trách mắng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt di động nở nụ cười.Tám năm, ba mẹ cô chết oan nằm trong mộ suốt tám năm, bởi vì đứa con gái bất lực của họ.

Những năm gần đây, cô thậm chí không có mặt mũi đến trước mộ của ba mẹ.

Bọn họ yêu thương cô, chế chở cho cô, nhưng cô lại không giữ được tài sản họ để lại cho cô, còn trơ mắt nhìn người hại chết họ sống tự tại suốt tám năm.

Bọn họ cho cô cả đời, mà cô chỉ có thể làm được như vậy.

"Ninh tiểu thư, Ninh tiểu thư?"

Cảnh sát Lưu nghe đầu bên kia điện thoại là tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, tâm tình phức tạp nói không nên lời .

"Sao thế ?"

Đội trưởng Lý hiếu kỳ hỏi,
"Cô ấy còn chưa ổn định tâm lý sao?"

Lưu cảnh sát lắc đầu, che micro: "Khó nói."

"Chị Tây Tây , chị làm sao thế?"

Tiểu Dương thấy Ninh Tây không ổn , lo lắng đi đến hỏi, "Có chuyện gì?

Chị đừng có gấp, có chuyện gì chị nói ra, còn có taem và anh Trương ở đây."

"Anh không sao, "
Ninh Tây cười cười, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại, nói qua di động ,
"Cảm ơn cảnh sát Lưu, cảm ơn các anh."

Cúp điện thoại , Ninh Tây xoa xoa khóe mắt, nói với Tiểu Dương:
"Tiểu Dương, gọi thợ trang điểm đến trang điểm lại cho chị."

"A, được."

Tiểu Dương chạy đi tìm thợ trang điểm, chạy được một đoạn lại quay đầu nhìn Ninh Tây xem thế nào.

Ninh Tây ngẩng đầu cười cười với Tiểu Dương, cô mới an tâm chạy đi.

Trương Thanh Vân không đơn thuần như Tiểu Dương, hắn nhìn ra Ninh Tây có chuyện, nhưng cô ấy không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 144


Quay hết cảnh quay của mình, Ninh Tây tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thường Thời Quy .

"Xin lỗi, chờ một chút, " Thường Thời Quy ngắt lời Từ Châu đang báo cáo, lấy điện thoại ra ấn nút nghe máy.

"Thời Quy."

Thường Thời Quy không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ,"Tây Tây, quay phim mệt không?"

"Không mệt ".Ninh Tây nhận đồ uống Tiểu Dương đưa tới, uống một ngụm, thấp giọng nói,"Chỉ là thấy nhớ anh thôi ."

Nghe Ninh Tây nói như thế, Thường Thời Quy cũng phải đỏ mặt, hắn liếc mắt qua Từ Châu, ôn nhu nói:"Anh cũng nhớ em ."

Ninh Tây cười , hai người cười cười nói nói tán gẫu hơn mười phút mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy Ninh Tây tốt hơn nhiều, mấy cảnh quay tiếp đó cũng thuận lợi hơn.

Buổi chiều mới quay hết được một cảnh quay, vừa mới ngồi trên ghế nghỉ được một lát thì có nhân viên tới báo có người tới tìm cô.

Ninh Tây khép lại kịch bản trong tay, ngẩng đầu nhìn sự lưng người nhân viên, người đến là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, dáng người rất tốt, nhìn khá thuận mắt.

"Ninh tiểu thư."

Người đàn ông lên tiếng chào hỏi trước…"

Tôi là chủ tịch tập đoàn Tưởng thị Tưởng Viễn Bằng, hôm nay quấy rầy Ninh tiểu thư vài phút, Ninh tiểu thư không để ý chứ?"

Ninh Tây chẳng nói được hay không được, cười cười:"Tưởng tiên sinh cũng đã đến tận đây , tôi để ý hay không cũng có ích gì?"

Thấy thái độ lãnh đạm của Ninh Tây, Tưởng Viễn Bằng coi như không biết: "Ninh tiểu thư quả nhiên tính cách đặc biệt, khó trách đứa cháu trai của tôi lại thích cô đến vậy."

"Tưởng tiên sinh chắc là nhớ lầm , " Ninh Tây nhẹ giọng cười nói,"Tôi nhớ là dì Hai đã ly hôn với ông, vậy nên Thời Quy nhà chúng tôi và với ông...

Đâu còn có quan hệ gì nữa."

Tưởng Viễn Bằng bị Ninh Tây chế nhạo, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa,"Ninh tiểu thư, tôi nói thẳng, từ trước đến nay tôi đều cho rằng, một người không thể thay đổi suy nghĩ chẳng qua là vì lợi ích chưa đủ."

Ninh Tây uống một ngụm đồ uống, tỏ vẻ tôi đang lắng nghe ông nói.

"Không biết Ninh tiểu thư cần bao nhiêu mới đồng ý bỏ qua cho em trai tôi?"

Nghe nói thế, Ninh Tây quả thực rất giận ."

Tưởng tiên sinh, Ý ông là gì?

Tưởng Hồng Khải phạm tội, đó cơ quan kiểm sát khởi tố, tôi chỉ là một dân chúng không quyền không thế,có thể làm được cái gì?"

Tưởng Viễn Bằng ngồi xuống, giọng nói có chút lạnh lùng:"Ninh tiểu thư là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu làm việc thì cần chừa cho mình một đường lui?"

Ninh Tây lắc lắc ly nước trong tay:"Tưởng tiên sinh, ông không biết thế nào là vô liêm sỉ sao?"

Tưởng Viễn Bằng nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, một ly nước giội thẳng vào mặt ông ta.Ninh Tây giơ cái ly không trong tay lên, hừ một tiếng:"Ông đã không biết xấu hổ, tôi giúp ông tỉnh táo lại mà hiểu cho rõ ."

Ninh Tây đối đãi với người khác luôn lễ phép, cho dù có hôn phu không ai bằng, nhưng vẫn không tự cao tự đại, vậy nên khi thấy Ninh Tây hất thẳng một ly nước vào mặt Tưởng Viễn Bằng , phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ Tưởng Viễn Bằng thất lễ với Ninh Tây ?Cũng không trách mọi người nghĩ như thế , Tưởng Hồng Khải háo sắc danh tiếng vang xa, Tưởng Viễn Bằng là anh trai ông ta, người trong một nhà khả năng sẽ giống nhau mà thôi."

Chủ tịch!"

Trợ lý của Tưởng Viễn Bằng sợ hãi kêu lên, cô ta cũng không ngờ Ninh Tây dám làm như vậy, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Tưởng Viễn.

Sắc mặt Tưởng Viễn Bằng càng lúc càng tệ, "Xem ra không có ai giáo dục cho Ninh tiểu thư phải đối đãi với tiền bối như thế nào cho phải phép nhỉ.?

"Đây chẳng khác gì giễu cợt chuyện cha mẹ Ninh Tây chết sớm, không có ai chỉ dạy.

Có hai nhân viên trong đoàn làm phim vừa chạy tới nghe ông ta nói cũng thấy tức giận thay cho Ninh Tây, lời này của ông ta , nếu gặp phải người tính tình không tốt thì đánh ông ta một trận vẫn còn nhẹ.

Thực ra tính tình của Ninh Tây cũng không tốt như thánh nữ, mặc dù cô không đánh Tưởng Viễn Bằng, nhưng lời nói tiếp theo cũng không khách khí."

Tôi không được giáo dục tốt, nhưng tuyệt đối không kém hơn mấy người Tưởng gia, "
Ninh Tây cười lạnh nói tiếp:
"Không biết làm sao hai người anh em nhà ông có thể sống yên tâm thoải mái được như vậy?"

Tưởng Viễn Bằng nghe vậy sắc mặt biến đổi , tay đang lau nước trái cây ngừng lại, nhìn chằm chằm Ninh Tây:

"Ninh tiểu thư, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói không thể nói lung tung."

Cô ta tột cùng là biết cái gì, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông?

Chuyện năm đó, Trần Trân Trân tự sát, người chứng kiến không có mấy người, nhưng chắc chắn không có Ninh Tây ?

Chẳng lẽ là Thường Thời Quy biết được , lại nói cho Ninh Tây ?Tưởng Viễn Bằng vẻ mặt mất tự nhiên , khiến mọi người hoài nghi, hai anh em Tưởng gia làm ra bao nhiêu việc trái với lương tâm, mới có phản ứng như thế này?"

Xùy."

Ninh Tây cười nhạo một tiếng, đem ly nước để lên trên bàn, thản nhiên nói,

"Tưởng tiên sinh, thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì đền mạng, ông cần gì phải tìm tôi nói điều kiện.

Huống chi..."

Trên mặt Ninh Tây ý tứ trào phúng càng lúc càng rõ,
"Tưởng gia của ông là cái thứ gì?

Chồng chưa cưới của tôi là Thường Thời Quy, là chủ tịch của Thường thị, là người kế nghiệp Thường gia, tôi muốn cái gì mà không có " Quần chúng vây xem: lời này tuy không lọt tai, nhưng mà. .....

Cũng rất có đạo lý .
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 145


Tưởng thị trước mặt người bình thường cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy, nhưng so với Thường thị còn kém xa rất nhiều.

Ninh Tây bây giờ là hôn thê của Thường Thời Quy, Tưởng Viễn Bằng đột nhiên tìm đến gây phiền toái, không phải là tự vả vào mặt mình sao?Sự thực cũng chứng minh, nữ thần bình thường cười vui vẻ ôn nhu, mà một khi tức giận thì độc miệng và cay nghiệt không kém ai, sức sát thương quả là mạnh mẽ.

"Thời gian còn dài, không phải lúc nào cô cũng tốt, " Tưởng Viễn Bằng đem khăn giấy ném trên mặt đất, trừng Ninh Tây một cái, xoay người muốn đi."

Chờ một chút."

Tưởng Viễn Bằng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Ninh Tây,"Chẳng lẽ Ninh tiểu thư thay đổi chủ ý ?"

Ninh Tây nâng cái cằm, chỉ khăn giấy trên mặt đất nói: "

Sau này tôi thế nào, không cần Tưởng tiên sinh quan tâm, nhưng hành vi ném rác bừa bãi của Tưởng tiên sinh là không tốt.

Mong ông tôn trọng nhân viên vệ sinh của đoàn làm phim, không vứt rác bừa bãi.

Dù sao ông cũng là một ông chủ lớn, chẳng lẽ việc không nên vứt rác bừa bãi cũng không biết.

Ông chủ thì sao?

Ông chủ thì có thể ném rác bừa bãi sao?Trợ lý Tưởng Viễn Bằng thấy ông chủ tức giận sải bước dài rời đi, cô nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Bằng càng lúc càng xa, mặt đỏ bừng ngồi xuống nhặt khăn giấy dưới đất.

Vừa mới vừa cúi người xuống nhặt, một bàn tay trắng nõn cũng vươn tới.

Trợ lý ngẩng đầu nhìn , kinh ngạc phát hiện ra là Ninh Tây.Ninh Tây cười cười, đem khăn giấy dơ nhặt lên ném vào thùng rác.

Sắc mặt của trợ lý lại càng đỏ , nhìn Ninh Tây gật đầu, xoay người đuổi theo Tưởng Viễn Bằng.

Mặc dù không biết ông chủ và nữ diễn viên này xảy ra xung đột gì, nhưng từ góc độ của cô, cô cảm thấy nữ nghệ sĩ Ninh Tây rất tốt, lại rất xinh đẹp, cười rộ lên thì mắt sáng như sao, khoé miệng cong lên như trăng lưỡi liềm.

Trợ lý thở hồng hộc đuổi theo ông chủ, trộm nghe được ông chủ đang nói chuyện điện thoại với ai đó...

"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt", đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, nhưng là trợ lý, dù biết chuyện gì thì tốt nhất cũng nên im lặng.

"Ông chủ, nửa giờ sau ông có cuộc hẹn với chủ tịch Trần thị " "Tôi biết rồi ."

Tưởng Viễn Bằng ngồi vào trong xe, sờ vào cổ áo sơ mi, sắc mặt khó coi : "Đi đổi một bộ quần áo khác đã."

"Vâng."

Tưởng Viễn Bằng bất mãn nhìn cô trợ lý mới, cô trợ lý này không được như trợ lý trước.

Chỉ là Trần Vũ Nam bị cảnh sát đem đi điều tra, nên phải tìm người thay thế.

Sớm biết chuyện tám năm trước mà bây giờ còn bị lôi ra điều tra , ông cũng không nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng mà...

Chỉ cần ông ta còn ở đây, Tưởng gia cũng không gục được.

Vì toàn bộ Tưởng gia , ông ta chỉ có thể để em trai chịu ủy khuất một chút.

"Sao anh lại tới đây ?"

Ninh Tây chưa quay phim xong thì phát hiện ra Thường Thời Quy tới."

Hôm nay anh không có nhiều việc, nên đến đây sớm đón em."

Thường Thời Quy cũng không thể mở miệng nói với Ninh Tây, lúc cô gọi điện thoại nói nhớ hắn, hắn ngồi trong phòng làm việc cũng không yên.

"À " Ninh Tây gật đầu, đem ly nước đang cầm cho Thường Cho Quy, là nước trái cây mà Thường Thời Quy không thích uống,"Anh ở đây uống nước chờ em một lát, em còn một cảnh quay nữa là có thể về."

Thường Thời Quy săn sóc cho cô, mà cô cũng hiểu rõ Thường Thời Quy.

Trước kia Thường Thời Quy sẽ không quấy rầy cô quay phim, mặc dù sẽ đến đón cô về nhà, nhưng tuyệt đối sẽ không đến sớm như thế này.

Hôm nay tới sớm, chẳng lẽ vì cô nói nhớ tới hắn???

"Thường tiên sinh, " Tiểu Dương ôm túi của Ninh Tây đứng một bên, chờ Ninh Tây đi rồi mới bước từng bước dè dặt đến gần Thường Thời Quy."

Anh đến đây để trút giận cho Ninh tỷ sao?"

Nghe hai chữ "Trút giận" , Thường Thời Quy khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, "Đem mọi chuyện nói hết ra đi."

Vì vậy Tiểu Dương nói hết chuyện Tưởng Viễn Bằng hôm nay tới đoàn làm phim gây cho Ninh Tây, dĩ nhiên trọng điểm là nói chuyện Tưởng Viễn Bằng chế nhạo Ninh Tây không có giáo dục, nói tình cảm của hai người cũng không được lâu dài.

"Tôi biết rồi , cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy."

"Thường tiên sinh không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm ."

Cáo hết tội trạng, Tiểu Dương vừa lòng thỏa mãn lại di chuyển sang một bên.

Nghĩ đến cái lão già kia nguyền rủa Ninh Tây sau này sống không tốt, hận trong lòng không thể mắng ông ta đến chết.

Tưởng gia thì có gì to tát?

Trước mặt Thường Thời Quy , còn không phải cũng chẳng là gì sao?
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 146


Ninh Tây không biết trợ lý nhà mình cáo trạng với Thường Thời Quy, cô quay phim xong thay một váy màu đen, tẩy trang trên mặt sạch sẽ.

Hôm nay cô muốn dẫn Thường Thời Quy đến một nơi, nơi đó là nơi mà đã lâu cô cũng không dám tới.

Dưới chân núi Tây Linh có vài tiệm hoa và tiền giấy, cũng có vài quán ăn, những quán ăn này lúc có khách lúc lại chẳng có ai, khách vào ăn đều mang vẻ mặt buồn bã, chủ quán cũng không thể nói nhiều cười nhiều được.

Bởi vì bất cứ ai khi vào quán gần đây mua đồ hay ăn cơm đều là những người tới thăm một huyệt mộ nào đó trên núi.

L nào đó vong nhân mà đến.Hoa tươi, nến thơm, cây nhang, vàng mã thờ cúng đều được Ninh Tây mua lấy hai phần, Thường Thời Quy thấy thế, đi sau Ninh Tây cũng mua hai bó hoa tươi và hai phần trái cây.

Thấy Thường Thời Quy mua thêm, Ninh Tây cũng không ngăn cản, dẫn hắn đi bộ leo lên từng bậc thềm đá lên núi.

Bây giờ đang là buổi chiều, trên núi Tây Linh không có nhiều người, chỉ có vài người trông coi nghĩa trang đi loanh quanh, cả núi yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Đi đến giữa sườn núi, Ninh Tây dừng bước, sau đó rẽ sang phải đi đến một mộ phần thì dừng lại.

Đây là mộ phần dành cho vợ chồng, trên bia mộ dính một lớp bụi dày.

Ánh mắt Thường Thời Quy rơi xuống hình ảnh gắn trên bia mộ .

Nam soái khí, nữ xinh đẹp hào phóng, khuôn mặt củaTây Tây được di truyền tất cả các ưu điểm của hai người, Thường Thời Quy chỉ trong giây lát có thể khẳng định đây là mộ phần của cha mẹ Ninh Tây.

"Ba, mẹ.

"Ninh Tây khụt khịt mũi, đem hoa tươi đặt trước mộ.

"Con gái bất hiếu đến thăm 2 người."

Thường Thời Quy cũng khom lưng đem hoa trong tay mình đặt lên mộ, sau đó lại cúi người chào.

"Người vừa cúi chào chính là con rể tương lai của cha mẹ , là người mà con gái ba mẹ quyết định làm bạn cả đời."

Ninh Tây ngồi xổm xuống xếp mấy thứ vừa mua được ra, sau đó đốt nến thơm lên.

Xem ngọn lửa đang cháy, Ninh Tây hé miệng, "Con gái bất lực, để cái chết của hai người không minh bạch suốt 8 năm qua."

Ninh Tây dập đầu lạy ba cái, đứng dậy nói với Thường Thời Quy : "Chúng ta trở về đi."

Thường Thời Quy trầm mặc gật nhẹ đầu, ở trước mộ cúi đầu thấp ba cái, dắt tay Ninh Tây nói,"

Sau này anh sẽ cùng em đi thăm ba mẹ."

Như thế nào mà đã gọi ba mẹ ?

Ninh Tây liếc xéo Thường Thời Quy một cái, nhưng khóe miệng lại là cười.

"Được ."

Hai người chậm rãi đi xuống bậc thang, mới vừa đi xuống núi, di động của Ninh Tây vang lên , người gọi đến là đội trưởng Lý của Cục Công An Đông Nam.

Ninh Tây quay đầu lại nhìn về phương hướng phần mộ ba mẹ mình, ấn nút nghe máy."

đội trưởng Lý."

Thường Thời Quy đi đến cạnh cửa xe, mở cửa xe cho Ninh Tây, Ninh Tây cúi đầu ngồi vào xe, không biết người bên kia nói gì, chân mày cô ấy nhăn lại.

"Được."

Cúp điện thoại , nụ cười trên mặt Ninh Tây nụ cười tản đi, quay đầu nói với Thường Thời Quy:"Thời Quy, em muốn tới cục công an một chuyến."

"Anh đi cùng em ."

Thường Thời Quy đóng cửa xe, giọng nói mặc dù ôn nhu như cũ nhưng lại mang theo kiên định.

Cảnh sát cục công an Đông Nam hiện tại tinh thần không tốt lắm, vì nghi phạm vừa mới bắt không chịu hợp tác điều tra, không hợp tác thì thôi lại còn cố tình khiêu khích bọn họ khiến bọn họ hận không thể cho hắn một đấm.

Dù giá cảnh sát Lưu tính tình tốt nhất trong cục cũng lười phản ứng với hắn ta, chỉ sắp xếp hai cảnh sát quan sát hắn ta, thậm chí khẩu cung cũng chẳng thèm hỏi nữa.

"Người nhà của người bị hại có tới không?

Cảnh sát Lưu đem túi hồ sơ niêm phong cất vào trong kho , xoay người hỏi đội trưởng Lý."

Nói sẽ đến ngay , "
Đội trưởng Lý cũng mệt mỏi, uống một ngụm trà, đưa tay nhìn đồng hồ, "Vụ án này xong, chúng ta mới có thể ngủ ngon."

Cảnh sát Lưu lại rót thêm trà vào chén cho đội trưởng Lý, tiếp lời:
"Tưởng Hồng Khải cũng kín miệng quá."

"Miệng kín thì sao, chúng ta có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù hắn ta không thừa nhận thì vẫn phải chịu tội."

Đội trưởng Lý vừa ngắt lời rhif có một cấp dưới vào báo cáo, nói người nhà của nạn nhân đã đến.

Đội trưởng Lý đặt chén trà xuống, nói với cảnh sát Lưu:
"Cũng may người nhà nạn nhân cũng không tệ."

Cần phối hợp thì phối hợp, không tăng phiền toái cho bọn họ, không nói nhiều, không cố ý gây áp lực.

Mặc dù là diễn viên nổi tiếng, Nhưng thái độ với bọn họ rất khách, không kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng chính vì thái độ này của đối phương nên bọn họ càng phải cố gắng phá án thật nhanh, mau chóng tìm ra hung thủ mới không thẹn với sự mong đợi của người nhà nạn nhân.

Hơn nữa trong cục có rất nhiều fan nữ của Ninh tây nên tinh thần làm việc của mọi người cũng tích cực hơn.

Chỉ là vụ án này càng điều tra càng lan ra tới nhiều người, chân tướng lại càng phức tạp.

Nhân tính và tiền tài, tình thân và ích lợi, quyền thế và sự thật ...Cảnh sát Lưu lắc đầu, "Đài truyền hình quốc gia sẽ làm một chương trình tái hiện lại vụ án này, để tuyên truyền pháp luật cho nhân dân cả nước...

Tôi còn không biết phải mở miệng nói với người nhà nạn nhân như thế nào đây "
"Đài truyền hình làm chương trình, thì bọn họ đi mà nói, sao còn yêu cầu chúng ta làm người ác."

Đội trưởng Lý không chút nghĩ ngợi nói,
"Chuyện này chúng ta không quản, đừng tự rước oán hận vào người."

Cảnh sát Lưu cười khổ gật đầu.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 147


Vụ án này vốn đã chấn động cả nước, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chăm vào bọn họ, hiện tại đã lần ra manh mối, không chỉ bọn họ cao hứng mà cấp trên cũng hết sức hài lòng.

Đem vụ án này làm một chương trình khởi chiếu trên truyền hình thì ngoài tuyên truyền pháp luật , hơn nữa còn có thể tăng hình tượng của ngành công an trong lòng người dân.Trên thực tế dạng chương trình này đối với xã hội, đối với các ngành liên quan rất có ý nghĩa, nhưng đối với người nhà bị hại thì đó chính là rạch thêm vào vết sẹo.

Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu vào phòng khách để gặp Ninh Tây, trong phòng còn có cả Thường Thời Quy đang chờ.

"Chào Ninh tiểu thư, Thường tiên sinh ".

Đội trưởng Lý bắt tay chào hỏi hai người,"Ngại quá, bây giờ còn gọi hai người tới đây.

Chỉ là nghi can đòi phải gặp mặt hai người mới chịu khai .

Quấy rầy đến hai người, thực sự xin lỗi."

"Đội trưởng Lý khách khí rồi , anh cũng chỉ vì công việc của mình."

Ninh Tây chú ý thấy sắc mặt mệt mỏi của đội trưởng Lý, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích, cười một tiếng.

"Tôi có thể đi gặp ông ta."

Đội trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn về phía Thường Thời Quy, do dự nói:
"Thường tiên sinh, nghi can chỉ muốn gặp Ninh tiểu thư, vậy nên ..."

"Nếu Tưởng Hồng Khải kiên trì không muốn gặp tôi, tôi cũng không thể cưỡng ép,"
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, nói tiếp:
"Nhưng nếu có thể tôi muốn ở bên cạnh vợ sắp cưới của mình."

Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nếu đã như vậy, bọn họ nếu cự tuyệt, cũng không tốt cho lắm.Trong phòng thẩm vấn, Tưởng Hồng Khải đang cùng hai cảnh sát so mắt với nhau thì tiếng mở cửa, ông ra cũng không thèm quay ra sau nhìn,
"Không cần hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì đâu ."

Kết quả là ông ta chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy phía sau lưng có người trả lời lại, quay đầu vừa nhìn, lập tức bị hù dọa."

Thường Thời Quy, con sao lại ở chỗ này? !"

Tưởng Hồng Khải đối với hậu bối là Thường Thời Quy, từ trong lòng luôn cảm thấy e ngại, cho nên nhìn thấy hắn , phản ứng đầu tiên là rút cổ lại.

Nhưng rất nhanh ông ta lấy lại tinh thần, bây giờ ông ta không phải ở Tưởng gia, cũng không phải là ở bên ngoài, mà là ở trong đồn công an.Thường Thời Quy không để ý tới ông ta, chỉ im lặng đi theo Ninh Tây vào phòng , ngồi xuống cạnh Ninh Tây.

"Tưởng tiên sinh, nghe nói ông muốn gặp tôi?"

Ánh mắt Ninh Tây rơi xuống còng tay trên cổ tay của Tưởng Hồng Khải, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, "Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói với nhau."

Tưởng Hồng Khải liếc mắt nhìn Ninh Tây từ đầu đến chân, hừ lạnh nói:
.

"Không nghĩ tới, một diễn viên mới vào nghề như cô, lại có thể làm được đến như thế này."

"Tưởng tiên sinh đòi gặp mặt tôi chỉ vì muốn hỏi câu này?"

Ninh Tây mặt không chút thay đổi nói,
"Nếu đã vậy, chúng ta không có gì để nói nữa rồi ."

Cô và Tưởng Hồng Khải trong lúc này, quả thực không có gì để nói.

Tám năm trước, nếu như không phải là hắn uống rượu lái xe, vượt đèn đỏ, ba cô sẽ không chết.

Đối với cô mà nói, Tưởng Hồng Khải chính là một người gây ra lỗi mà bỏ chạy, là loại rác rưởi còn tìm người khác chịu tội thay.

Một người, đối mặt với rác rưởi thì có thể nói cái gì?

"Ninh tiểu thư không cần gây sự nữa."

Tưởng Hồng Khải ngồi lâu quá , nên vặn vẹo uốn éo người cho đỡ mỏi, sau đó nói tiếp.

"Tôi biết Ninh tiểu thư sắp trở thành bà chủ của Thường gia, tôi gọi cô tới, muốn gặp cô vì muốn cầu xin Ninh tiểu thư một việc."

Ninh tiểu thư sụp mí mắt không nói gì.Thấy dáng vẻ lãnh đạm của cô, Tưởng Hồng Khải cũng không thèm để ý, vẫn nói tiếp:
."

Chuyện cho tới bây giờ thì tôi làm gì cũng vô bổ, tôi sống hoang đường cả đời, cũng không có làm ra được chuyện tốt gì đáng nhắc tới.

Vân Vân là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi lại không quản giáo nó, đến bây giờ khiến nó sinh hư, tính tình kiêu ngạo.

Nhưng sai lầm của tôi đều không có quan hệ gì đến nó, nó cũng chỉ là đứa trẻ vì được chiều quá mới sinh hư, xin Ninh tiểu tha cho nó một lần."

Nghe nói như thế, Ninh Tây nhịn không được cười cười .

Ai nói Tưởng Hồng Khải không có đầu óc?

Cố ý gọi cô đến đây, lại nói chuyện này trước mặt cảnh sát, không phải là vì sợ cô trả thù Tưởng Vân sao?

Xem ra ông ta cũng không phải ngu đến mức không có thuốc chữa, không có ông ta che chở, không có bác là Tưởng Viễn Bằng thì với tính khí của Tưởng Vân, cuộc sống sau này của cô ta không cần nghĩ cũng biết.

"Tưởng tiên sinh quá lo lắng rồi, " Ninh Tây đột nhiên cảm thấy chuyện này đã đến lúc kết thúc, nói đến những chuyện khác lại không có ý nghĩa nữa.

Ninh Tây đứng lên, giọng nói bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn đưa tội phạm ra công lý, đòi lại công bằng cho cái chết của ba mẹ, những chuyện khác sẽ không làm, càng không quan tâm đến những chuyện đó."

Tưởng Hồng Khải nghe vậy vẫn cảm thấy không yên lòng, vì vậy mong đợi nhìn về phía Thường Thời Quy, nào biết Thường Thời Quy không thèm nhìn ông ta, chỉ chăm chăm nhìn vào Ninh Tây.

"Tôi kỳ thật rất muốn hỏi Tưởng tiên sinh một vấn đề, " Ninh Tây nhìn Tưởng Hồng Khải, "Trên tay dính máu tươi của người khác, ông làm sao có thể yên ổn sống thoải mái đến ngày hôm nay?"

Tưởng Hồng Khải trầm mặc, không thể trả lời câu hỏi này của Ninh Tây.

Mà Ninh Tây cũng không mong nghe được câu trả lời của ông ta, cô cũng lười tiếp tục đứng đây nhìn ông ta, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Thường Thời Quy theo sau lưng cô đi ra, thấy cô như vậy, duỗi tay cầm lấy bàn tay cô."

Em không sao."

Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy cười cười, xoay người nói vài lời tạm biệt khách khí với đội trưởng Lý.

Đội trưởng Lý nhìn ra sắc mặt cô không được tốt, cũng không giữ cô lại, chỉ bảo một cảnh sát tiễn hai người ra cửa."

Cảnh sát, tôi có chuyện muốn nói."

Sau khi Ninh Tây rời đi một giờ, Tưởng Hồng Khải đột nhiên nghĩ thông suốt , quyết định thẳng thắn khai ra hết toàn bộ sự thật, hi vọng nhận được khoan hồng.

Hiện tại ông ta liên quan đến vụ án tám năm trước say rượu lái xe vượt đèn đỏ gây ra tai nạn chết người, ngoài ra còn cả cái chết của Trần Trân Trân.

Chu Mạt Lỵ bị cảnh sát khống chế, vì muốn giảm hình phạt, đem tin tức mình biết nhưng lại không xác định có phải sự thật hay không đều nói ra hết, trong đó có việc Trần Trân Trân không phải là tự sát, mà là bị Tưởng Hồng Khải giết chết.

Trên thực tế, Tưởng Hồng Khải không giết hại Trần Trân Trân, ông ta đối với Trần Trân Trân có vài phần chân tình , nếu không cũng sẽ không chịu áp lực lớn kiên trì cưới Trần Trân Trân vào cửa.Cho nên, khi cảnh sát nói cho ông ta biết, Trần Trân Trân khả năng không phải là chết do tự sát, mà là do ông ta giết, ông ta kinh ngạc thật sự. .Cảnh sát Lưu am hiểu phân tích tâm lý tội phạm, nên khi Tưởng Hồng Khải nói ra hết, đem lời khai ông ta ghi chép lại.

Còn những chuyện khác, chỉ có thể báo cấp trên, không còn thuộc vào trách nhiệm của bọn họ.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 148


Tin tức Tưởng Hồng Khải bị bắt rất nhanh bị truyền ra ngoài, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Truyền thông giống như hẹn nhau, ra sức đào bới đời sống trước kia của ông ta, nào là đánh người, chơi gái, thậm chí cả chuyện ném rác bừa bãi cũng không lọt.

Cưới ba vợ, vợ cả là tiểu thư Khúc gia, sau đó ông ta ngoại tình, tìm vợ thứ hai.

Vợ hai ông ta mang thai, ông ta tiếp tục ra ngoài ngoại tình, khiến bà ấy sinh con xong buồn bực mà chết.

Vợ thứ ba của ông ta chính là Trần Trân Trân, cũng là vợ cuối cùng của ông ta, kết cục cũng không tốt đẹp, tự sát mà chết. l

Đối với phóng viên mà nói, có tài liệu gì để đào thì nhất định phải đào, hiên tại Tưởng Hồng Khai bị bắt, bọn họ không cần cố kị ông ta nữa, chỉ cần có tin liên quan về ông ta thì đều được bày lên trên mặt báo.

Tưởng Hồng Khải danh tiếng rớt xuống, thị trường cổ phiếu của Tưởng thị cũng bị kéo xuống, đã xuống đến điểm thấp nhất.

Khúc gia, Đào gia nhân cơ hội này cố ý làm khó dễ Tưởng gia, Tưởng gia lúc này nửa bước cũng khó bước lên.

Ninh Tây xem tin tức có liên quan đến Tưởng gia trên báo, nhàm chán bỏ qua một bên.Trên đầu cô bây giờ đang mang vài kí đồ trang sức, đến một cái lắc đầu cũng khó khăn.

Bộ phim (tình thương của cha như núi ) đã sắp kết thúc, lần này cô đang làm diễn viên khách mời cho một bộ phim của đạo diễn Trần Đạo, vai thần tiên, thời gian lộ mặt chỉ khoảng ba phút.

Bởi vì vai diễn Thanh Yên tiên nhân của cô quá mức xâm nhập lòng người, khiến cho đạo diễn Trần lúc tuyển diễn viên đều cảm thấy thiếu hụt điều gì đó, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho cô, hy vọng cô giúp đỡ.Ninh Tây không cự tuyệt Trần Đạo, trước kia lúc quay phim cô và Trần Đạo hợp tác rất tốt, hiện tại giúp đỡ đối phương cũng không có gì không tốt, cũng chỉ có ba phút xuất hiện, hơn nữa diễn viên trong bộ phim này đêù là người quen, vậy nên lúc quay cô cũng thoải mái.

"Chị Ninh, " Một nữ diễn viên còn trẻ mặc váy ngắn chạy đến trước mặt cô, bưng một chén quả ô mai để trước mặt cô."

Đây là ô mai mới làm , chị nếm thử."

"Cảm ơn, " Ninh Tây ở trước mặt cô ấy, nếm một viên, sau đó nói với cô gái, "Hương vị rất ngon ."

"Vâng."

Nữ diễn viên khuôn mặt đỏ hồng nhìn Ninh Tây đang ăn ô mai, cười thẹn thùng xoay người cẩn thận chạy đi.

Đợi cô ấy chạy đã xa, Trương Thanh Vân mới nhỏ giọng nói với Ninh Tây : "Đây là diễn viên mới công ty chúng ta mới ký, bộ phim này đóng nhân vật phụ số ba."

Một bộ phim điện ảnh thì phần diễn của nữ phụ số ba sẽ khôgn có nhiều, còn chưa kể nếu đạo diễn không hài lòng thì có thể bị cắt bỏ đi.Ninh Tây bưng cái chén thủy tinh nhỏ trong suốt, đem ô mai đưa tới trước mặt Trương Thanh Vân.

"Anh cũng nếm thử đi?"

Trương Thanh Vân lấy một viên bỏ vào trong miệng, nhai nhai liền nuốt xuống.

"Hương vị thế nào?"

Ninh Tây cười hỏi.

"Chua."

Chỉ là "chua" này không chỉ có ô mai chua, mà còn cái khác nữaNinh Tây cười cười, không để ý đến anh ta nữa, ôm chén tiếp tục ăn ô mai: "Không ăn thì thôi ,mùa này có ô mai ăn là quý đấy."

"Thường phu nhân tương lai còn thiếu tiền?"

"Có tiền cũng phải tiết kiệm chứ, phung phí tiền nhà mình, em cũng đau lòng."

Ninh Tây cười hì hì, tiếp tục ăn ô mai.

Trong chén, ô mai nhìn rất sạch sẽ, mỗi một viên đều rất đẹp, thấy rõ là chọn kỹ rồi mới đưa qua đây.

Mặc kệ đối phương có tâm tư tính toán gì hay không, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng không thể để đối phương bối rối."

Keo kiệt đến mức này, ai còn thèm đến ôm bắp đùi chúng ta nữa."

Trương Thanh Vân ở trong chén lấy một viên ô mai, vừa ăn vừa nhắc nhở Ninh Tây: "Ăn xong nhớ bảo thợ trang điểm tô lại son môi."

Cô gái đưa ô mai cho Ninh Tây tránh vào một góc lén nhìn ra ngoài, thấy Ninh Tây không ghét bỏ ô mai mình đưa tới, trong lòng tung tăng như chim sẻ.

Không nghĩ tới chị Tây Tây sẽ thân thiết như thế, một chút tự cao tự đại cũng khô g có.

"Người mới không lo tập trung quay phim, lại muốn đi nịnh hót, không nghĩ đến thân phận người đó là gì, còn mình có thân phận gì?Này lời không biết ai nói ra, lọt vào tai cô, cô đỏ mặt tới mang tai, trong lòng có chút ủy khuất, có chút không cm lòng, sự vui vẻ trong lòng cũng nhạt đi vài phần.

Đến lúc quay phim, những người chưa từng hợp tác với Ninh Tây thấy sự nghiêm túc của NInh Tây khi quay phim, mặc dù chỉ là diễn viên khách mời, nhưng yêu cầu đối với bản thân của cô rất cao, khiến không ít người phải đỏ mặt ngại ngùng.

Vì phối hợp với thời gian của Ninh Tây, đoàn làm phim sắp xếp những cảnh quay của cô quay một lúc.

Lại sợ Ninh Tây mệt mỏi, lại tìm người thế thân, đặc biệt là cảnh treo ngược bằng cáp treo, đã có diễn viên thế thân sẵn cho cô.

Nhưng diễn viên thế thân này chênh lệch chiều cao với cô quá lớn, Ninh Tây cuối cùng vẫn quyết định tự mình quay cảnh này, liên tục mấy giờ liền, hơn ba giờ chiều mới hoàn thành hết cảnh quay."

Ninh Tây, lần này thực cảm ơn cô, " Lúc Ninh Tây đang tháo trang sức, Trần Đạo đi đến.

"Gần đây đã nhận đóng phim nào chưa, hay có tính toán gì chưa?"

Ninh Tây cười nói: "Sắp lễ mừng năm mới , chờ ( tình thương của cha như núi ) đóng máy, em nghỉ ngơi đến hét năm, chuyện công việc đợi đến sang năm tính tiếp."

Năm ngoái quay phim nhiều, tổng cộng ngày nghỉ cũng chỉ được vài ngày, năm nay cô không liều mạng như thế nữa.

"Nghỉ ngơi thật tốt cũng không tồi, " Trần Đạo cười hơ hớ gật đầu, "Tôi còn chờ ngày cưới của cô đây."

"Đến lúc đó tôi còn ngóng hồng bao của đạo diễn Trần đấy."

Ninh Tây cười nói, "Đến lúc đó đạo diễn Trần đừng có lấy lí do gì đó mà không đến đấy."

"Đến, sao có thể không đến, " Trần Đạo cố làm ra vẻ vô lại nói.

"Nhưng hồng bao có thểkhông đưa không?."

"Người có thể không đến, nhưng hồng bao nhất định phải có , " Ninh Tây chớp mắt vài cái, vẻ mặt tinh quái.Những người khác nghe hai người nói chuyện với nhau , trong lòng đều nhận định, Ninh Tây và Thường THời Quy sắp kết hôn, Ninh Tây sắp chính thức là phu nhân nhà giàu.

Sau đó Ninh Tây lại trở về đoàn làm phim ( tình thương của cha như núi ), quay vài cảnh kết phim, bộ phim chính thức đóng máy, cả đoàn tập trung tham gia tiệc đóng máy.Người đầu tư cho bộ phim này là Khúc gia, cô cũng đã từng gặp, bọn họ rất ấn tượng với Ninh Tây, mặc dù là nhà đầu tư cho bộ phim, nhưng thái độ với cô rất khách khíThức ăn còn hơn phân nửa thì ha nhà đầu tư rời đi, mọi người trong đoàn làm phim cũng thả lỏng hơn, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Cũng không biết Quách Tế rượu vào gan to ra, hay do đầu óc vốn ngu ngốc, lại đem một ly rượu lớn đến trước mặt Ninh Tây,"Ninh Tây, chúng ta hợp tác được một thời gian, cũng phải nể mặt tôi một chút, uống hết ly rượu này đi"Ninh Tây cười cười: "Xin lỗi anh Quách, tôi không uống rượu."

"Cái này không đúng, trong giới giải trí có ai mà không biết uống rượu.'Quách Tế đặt mạnh ly rượu xuống bàn:"Có phải cô xem thường tôi nên mới không uống."

"Quách Tế, Ninh Tây thực sự không thể uống rượu, không bằng để tôi uống thay, được hay không?"

Trương Thanh Vân nhìn Quách Tế có vẻ đã say, sợ hắn làm loạn lên sẽ khiến không khí căng thẳng, nên mới ra mặt, cho Quách Tế một cái bậc thang đi xuống.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 149


Chỉ tiếc là Trương Thanh Vân cho Quách Tế một bậc thang đi xuống nhưng Quách Tế lại không biết, cũng không cần.

Trương Thanh Vân bị Quách Tế đẩy ra phía sau, kiên quyết muốn Ninh Tây uống rượu.

Trong đoàn làm phim dĩ nhiên phát hiện ra chuyện này không hay lắm, các diễn viên khác có thể làm như không thấy nhưng đạo diễn và giám sát chế tác sao có thể làm như mắt đui tai điếc được.

Gặp chuyện này bọn họ cũng lúng túng, nếu xét về địa vị trong bộ phim này, Trương Ích Dân là nam chính, mà Ninh Tây là nữ phụ, còn Quách Tế là nam chính số hai, mặc dù Quách Tế bị Trương Ích Dân và Ninh Tây che lấp ánh sáng, nhưng tầm quan trọng trong bộ phim cũng không thể phủ nhận được.

Phim điện ảnh còn chưa công chiếu đã có tin tức nữ chính và nam chính số hai có xích mích , đối với bộ phim và bản thân hai diễn viên đều không tốt.

Mà lúc đạo diễn muốn mở miệng khuyên Quách Tế, Ninh Tây lại lên tiếng."

Nếu anh Quách đã kiên trì muốn tôi uống, vậy tôi là đàn em, cũng không thể cự tuyệt."

Ninh Tây cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ly rượu lên trước mặt Quách Tế, dốc ngược ly xuống, không có lấy một giọt rượu rơi xuống.

Quách Tế cũng ngước cổ đem ly rượu trong tay uống sạch, sau đó lại cầm chai rượu muốn rót rượu cho Ninh Tây:"Uống một ly không có ý nghĩa , ít nhất cũng phải ba ly mới được.'"Quách Tế, " Giám sát chế tác tiến lên ngăn lại động tác của Quách Tế, "Ninh Tây là một cô gái, uống ít rượu thì hơn."

Quách Tế sắc mặt biến đổi, giống như đang kìm nén, nhưng nhìn giám sát chế tác vài lần, chỉ có thể phẫn nộ cầm chai rượu đi về chỗ ngồi.

Ninh Tây vuốt vuốt bụng, không nói gì.

Vừa rồi uống rượu quá nhanh, nên dạ dày bây giờ không được thoải mái, đến khi ăn được thêm ít đồ ăn mới đè cảm giác khó chịu xuống.

Tiệc đóng máy kết thúc, mọi người trong đoàn làm phim đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài lúc này lại đang có tuyết rơi.

Quách Tế chóng mặt, lúc này bị gió thổi lạnh mà tỉnh táo đầu óc.

Nhớ tới hành vi ép Ninh Tây uống rượu, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Chao ôi, cô xem , Thường tổng đến đón Ninh Tây kìa."

Chắc vì có tuyết rơi nên đến đón bạn gái, đúng là người đàn ông tốt."

Nghe tiếng bàn luận xôn xao, Quách Tế ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy một người đàn ông mặc bộ tây trang sẫm màu, bên ngoài khoác áo dạ màu xám, cầm một chiếc ô đen đứng cạnh một chiếc xe.

Nhưng cho dù chỉ im lặng đứng im cũng có thể thu hút mọi ánh mắt nhìn về phía mình.

Có loại tình yêu, oanh oanh liệt liệt, thề cùng nhau sống chết, hận không thể bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Tình yêu này khiến người người người người hâm mộ, nhưng dịu dàng thắm thiết, tôn trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau chẳng lẽ lại không phải là tình yêu?

Ninh Tây đứng dưới bầu trời tuyết rơi, nhìn thấy Thường Thời Quy, lập tức tăng nhanh bước chân chạy đến, nở nụ cười sáng lạn với Thường Thời Quy.

Cô sống hai mươi mấy năm, nhìn thấy nhiều người yêu nhau oanh oanh liệt liệt, cũng nhìn thấu sinh ly tử biệt, nhưng thứ cô muốn, là một gia đình yên tĩnh, một mảnh ôn tình, một người đàn ông có thể hiểu cô, chứ không phải là thứ tình yêu hi sinh oanh liệt được người người hâm mộ.

Người như cô, không thể là nữ chính trong tiểu thuyết tình yêu , bởi vì cô không đủ ôn nhu, không đủ săn sóc, cô và Thường Thời Quy không thể viết nên câu chuyện tổng tài bá đạo và nữ diễn viên thơ ngây đơn thuần.

Cô không đơn thuần, mà Thường Thời Quy cũng không phải lầ tổng đài ngang ngược không biết đạo lí, cô gặp được Thường Thời Quy, giống như bù đắp cho khuyết điểm trong sinh mệnh của cô, làm cho cô có sự mong đợi đối với cuộc sống trong tương lai."

Đừng chạy nhanh như thế, " Thường Thời Quy duỗi tay phủi tuyết trên vai Ninh Tây, nhìn về phía những người còn lại gật đầu chào, sau đó mở cửa xe , "Bên ngoài lạnh , em vào xe ngồi đi."

"Em..."

"Anh giúp đi đi chào tạm biệt mọi người."

Thường Thời Quy đóng cửa xe, xoay người đi đến chỗ người của đoàn phim.

Mà Thường Thời Quy chưa mở miệng đã có người chủ động chào hỏi trước."

Ngại quá, Ninh Tây hơi say, tôi đưa cô ấy về trước, chúc bộ phim của mọi người thành công ."

"Cảm ơn, cảm ơn, " Đạo diễn nhìn Thường Thời Quy mà mặt mày sáng rạng nói lời cảm tạ.

Thường Thời Quy lễ phép cười cười, không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt quét qua người Quách Tế, dừng lại vài giây, đến mức Quách Tế nghĩ sẽ bị nói vài câu thì Thường Thời Quy lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía xe.

Nhưng trong lòng Quách Tế thì không thể bình tĩnh, hiện tại đang cực kì hối hận vì vừa nãy quá xúc động , không biết kiềm chế, hận không thể quay lại cách đây ba mươi phút đánh cho bản thân mình một trận.Đúng là tự tìm đường chết.
 
Back
Top Bottom