Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 💯


Ánh mắt Ninh Tây vô tình liếc nhìn màn hình máy tính, vừa rồi có vào trang blog của Thường Thời Quy, bài viết mới nhất là cách đây chín ngày.

Thường Thời Quy v: Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Ninh Tây, dù tất cả mọi người không yêu quý cô ấy, thì cô ấy còn có tôi.

Ninh Tây kinh ngạc xem blog, lại lướt qua bình luận dưới blog, có chút thất thần."

Ninh tiểu thư?

Ninh tiểu thư?"

Bên kia đi động truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Ninh Tây lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, lông mi khẽ run, ngẫu nhiên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước: "Tùy bọn họ, tôi chỉ cần ngồi bên cạnh xem náo nhiệt là được rồi."

Cúp điện thoại, ánh mắt Ninh Tây lần nữa tập trung xem blog của Thường Thời Quy chín ngày trước .Thường Thời Quy chưa từng nói với cô điều này, mà cô cũng không biết hắn đăng blog lên như thế.

Khi Thường Thời Quy về đến nhà, ngửi thấy cả khắp phòng đều là mùi thơm thức ăn nhàn nhạt, nhìn thẳng vào phòng bếp, quả nhiên thấy Ninh Tây đang bận rộn nấu ăn.

"Anh về rồi?"

Ninh Tây nghe tiếng động, biết Thường Thời Quy đã về, quay từ đầu nhìn về phía cửa, thấy Thường Thời Quy đang đứng ở đó, cười nói,"Rửa tay ăn cơm thôi."

Thường Thời Quy sững sờ một cái, thay dép đi vào phòng bếp.

Khi Trương Thanh Vân tới tìm Ninh Tây, phát hiện sắc mặt cô đỏ thắm, khóe môi còn mang ý cười, "Tâm tình tốt nhỉ.

Phát sinh chuyện tốt gì tốt thế?"

Ninh Tây nhướn mày: "Trương ca, anh càng ngày càng bát quái đấy."

Trương Thanh Vân trong nháy mắt tỏ ý hiểu, im lặng quay đầu xe, lái xe đi.

"Hôm nay anh nhận cho em một chương trình, mặc dù người xem không đặc biệt cao, nhưng là chương trình ra đời được mấy năm, cũng có địa vị, MC cũng là người có tiếng của đài truyền hình quốc gia."

Trương Thanh Vân dừng lại một lát , sau đó nói tiếp: "Trong giới giải trí, người hòa ái dễ gần có rất nhiều, nhưng đừng vì thấy vẻ ngoài người ta hòa ái dễ gần mà mình vui mừng."

Ninh Tây khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.Đi vào tòa nhà của đài truyền hình quốc gia , Ninh Tây gặp mọi người đều vui vẻ cười chào hỏi, rồi tiến vào thang máy.Cửa thang máy còn chưa đóng thì có một đoàn người cũng tiến vào, người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi mang kính đen, đi sau còn mấy người, chắc là trợ lí của anh ta, nhìn rất khoa trương.

"Ninh tiểu thư, anh Trương , thật trùng hợp."

Một người đàn ông cao gầy đứng gần thanh niên đeo kính thấy người trong thang máy là ai, lập tức trưng ra bộ mặt cười, tỏ ra cực kì thân thiết, vượt lên người thanh niên đeo kính , lúc đó thanh niên đeo kính cũng tháo mắt kính xuống.

Sau khi đối phương tháo kính đen xuống, Ninh Tây nhận ra người này là ai, vì vậy chủ động mở miệng chào hỏi, "Quách ca, xin chào."

Cô cùng nam diễn viên Quách Tế này chưa từng chung đụng, chỉ có một chút liên quan ở chỗ là trước kia suýt nữa đóng chung cùng bộ phim (vận may liên tục), nhưng anh ta chê cô không đủ hot, nên không muốn kí hợp đồng với đạo diễn Lâm Thư Kiệt.

Việc này mặc dù không truyền ra ngoài, nhưng Trương Thanh Vân ở trong ngành này lăn lộn không ít năm, giao thiệp rộng , nên cũng có biết đôi chút."

Ninh tiểu thư."

Quách Tế nhìn thấy Ninh Tây, trong lòng có chút chột dạ.

Lúc trước anh ta ghét bỏ Ninh Tây không đủ nổi, nên cố ý kéo dài thời gian không chịu kí hợp đồng bộ phim điện ảnh (vận may liên tục) , cũng không biết cô ấy có biết chuyện này hay không?

Sớm biết Ninh Tây là bạn gái của Thường Thời Quy, còn đóng vai quan trọng trong bộ phim điện ảnh nước ngoài ( vũ trụ vô địch 2 ), anh ta nhất định sẽ không cự tuyệt vai diễn trong (vận may liên tục), bây giờ gặp cô ấy cũng không cần lúng túng như thế này.

Cũng may vào trong thang máy không lâu thì Quách Tế ra trước, Quách Tế đi ra khỏi thang máy, đến khi thang máy đóng cửa còn quay đầu nhìn ra sau, có chút nóng nảy quát người đại diện: "Sao ah không nói cho tôi biết, Ninh Tây hôm nay cũng tới đây tham gia chương trình?"

Người đại diện bất đắc dĩ cười khổ: "Đài truyền hình quốc gia lớn như thế, làm sao tôi biết nghệ sĩ nào sẽ tham gia chương trình."

Quách Tế khó chịu hừ một tiếng,nhưng không nói thêm gì ."

Quách Tế , người này ..."

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn máy quay trong thang máy, cúi đầu xuống để máy quay không quay được miệng mình, sau đó nói, "Là một tiểu nhân, diễn xuất rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, sinh hoạt cá nhân cũng không được sạch sẽ."

"Anh ta hình như đã kết hôn?"

Ninh Tây nhíu nhíu mày, đối với nhân phẩm của Quách Tế cũng nhận biết một chút.

"Đúng là đã kết hôn, nhưng vẫn không ngừng chơi bời, em tốt nhất cách xa hắn một chút, tốt nhất đừng tiếp xúc gì với hắn, lỡ xảy ra chuyện gì, em nằm cũng có thể trúng đạn."

Các phóng viên vẫn có năng lực thần kì, có thể dựa vào một tấm hình cũng có thể viết ra đủ thứ chuyện cẩu huyết, lại khiến vô số người tin tưởng là thật.

"Mắt em cũng không mù, " Ninh Tây sờ sờ cằm, "Em có một bạn trai tốt như vậy, làm sao còn có thể coi trọng loại đàn ông như thế chứ."

Trương Thanh Vân: Loại thức ăn cho chó này, hắn không thèm ăn!Quay xong chương trình cũng mất hai tiếng đồng hồ, MC đúng như Trương Thanh Vân nói, đặc biệt gần gũi, bình dị, trước khi Ninh Tây rời đi, còn đặt theo dõi blog của đối phương.Hai người mới vừa đi ra khỏi tòa nhà đài truyền hình quốc gia, Ninh Tây thấy một người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất quen mắt đi về phía cô, trước khi lên xe thì gọi cô dừng lại: "Ninh tiểu thư."

Ninh Tây quay đầu lại người đó, chậm rãi mở miệng chào: "Trần tiên sinh?"

Thấy Ninh Tây nhận ra mình, trên mặt Trần Khải Nhiên lộ ra một nụ cười, "Ninh tiểu thư còn nhớ tôi sao, không biết tôi có vinh hạnh mời cô đi uống một ly cà phê?"

Ninh Tây nhìn mặt trời: "Thời gian không còn sớm, cũng không thích hợp để đi uống cà phê ."

"Tôi cũng biết Ninh tiểu thư bận rộn, tôi cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô, chỉ nửa giờ thôi, hi vọng cô nể mặt tôi ."

Trần Khải Nhiên nói có vẻ rất chân thành nhưng Ninh Tây lại có thể nhìn ra trên người hắn che dấu dã tâm.Ninh Tây nhịn không được cười ra tiếng: "Trần tiên sinh nói như vậy cũng thật là kỳ quái, chẳng nhẽ mặt mũi của anh chỉ đáng một ly cà phê thôi sao?"

Trần Khải Nhiên nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, "Ninh tiểu thư quả nhiên không giống người thường, nói năng sắc bén."

"Anh cũng không phải người duy nhất khen tôi như thế, chắc cũng không phải là người cuối cùng.

" Ninh Tây biết rõ người này có chủ ý gì, đơn giản muốn kéo cô cùng nhau đối phó với Trần Nhất Tuấn.Nhưng tại sao cô phải làm chuyện như vậy, cô cũng không phải loại chậm phát triển trí tuệ.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 101


"Ninh Tây..."

Trần Nhất Tuấn từ khúc quanh đi tới, thấy Ninh Tây và đứa con ngoài giá thú của ba hắn đang đứng cùng một chỗ nói chuyện, sắc mặt lập tức tối đi."

Cô và hắn ta sao lại quen biết nhau?"

Cuộc sống của Trần Nhất Tuấn bây giờ đã đủ loạn, nhưng cũng không nghĩ tới Ninh Tây và Trần Khải Nhiên lại có quen biết giao thiệp với nhau.

Ninh Tây mặt lạnh xuống nhìn về phía Trần NHất Tuấn, cảm thấy đúng là anh em một nhà một người tự cho là đúng, một người nghĩ mình là người am hiểu mọi chuyện, gio gs nhau như thế.

Lười phản ứng lại với hai người bọn họ, Ninh Tây xoay người ngồi vào trong xe, nói với Trương Thanh Vân : "Chúng ta đi."

"Không được phép đi!"

Trần Nhất Tuấn cạnh cửa xe, trừng mắt nhìn Ninh Tây đầy phẫn nộ cùng thất vọng, "Ninh Tây, tôi không nghĩ tới cô lại là người như vậy.

Tôi thừa nhận, năm đó tôi không đúng, khiến Tư Kỳ lầm tưởng là cô thích tôi, nhưng những năm nay tôi vẫn muốn tìm cô, muốn bù đắp sai lầm năm đó,.

Cho dù cô hận tôi, cũng không nên cấu kết với loại con ngoài giá thú này."

Ninh Tây thấy hắn như vậy, tức giận quá mà cười:"ANh cuối cùng cũng nói thật, nhưng bây giờ nói ra thì làm được, hơn nữa anh không thấy buồn cười sao?

Anh nghĩ anh là ai, anh đáng giá để tôi phải tạo quan hệ với người khác hại anh ?"

"Anh của năm đó luôn đề cao bản thân mình, hiện tại trải qua nhiều năm như thế, tật xấu này cũng không bỏ được?

"Ninh Tây đẩy Trần Nhất Tuấn ra, :"Buông tay!"

Trương Thanh Vân đạp cần ga, xe chạy ra ngoài.

Xác định hai anh em cùng cha khác mẹ Trần gia không đuổi kịp, Trương Thanh Vân mới nói: "Hôm nay là ngày gì mà hai người kia không có việc gì đều chạy đến đài truyền hình quốc gia như thế này chứ?"

Ninh Tây cười lạnh một tiếng: "EM đâu quản được bọn họ."

Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Trương Thanh Vân biết cô không muốn nói tới hai người kia, dứt khoát nói: "Buổi chiều có một cuộc hẹn đi chụp trang bìa tạp chí, buổi trưa có về nhà ăn cơm không?"

"Không , Thời Quy hôm nay phải về biệt thự bên kia , "Ninh Tây từ trong túi móc ra cái gương, ngắm nghía mặt mình, xác định trang điểm còn tốt, tiếp tục nói, "Hai ngày trước không phải là có phóng viên có chút quan hệ với anh muốn phỏng vấn sao, không bằng hẹn trưa hôm nay đi, chắc là thời gian vừa đủ."

"Cũng được, để anh gọi điện thoại cho cô ấy, " Trương Thanh Vân dừng xe một bên đường, dùng di động gọi một cú điện thoại, gọi xong quay đầu nói với Ninh Tây ,"Anh hẹn cô ấy ở quán cà phê, đucợ chứ?"

"ừm, rất tốt, uống cà phê một lát rồi ăn cơm trưa, " Ninh Tây gật đầu, "Thời gian vừa vặn."

"Em có thể đừng nhớ đến đồ ăn không?"

Trương Thanh Vân tiếp tục khởi động xe hơi, "Cũng không biết Thường tiên sinh nuôi em thế nàoi, mới mấy tháng mà em lên ba cân ròi đấy.

"Ninh Tây khép gương trang điểm lại, nhướn mày nói, "Chưa nghe nói qua con người sống rộng rãi sẽ dễ béo sao?

""Trước kia chỉ nghe qua, nhưng giờ thấy được rồi."

Trương Thanh Vân từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái, "Nhưng mà trước kia em quá gầy, như bây giờ cũng tốt."

Ninh Tây cười cười không lên tiếng.Triệu Hồng và Trương Thanh Vân là bạn học cao trung, năm đó ở trường ha ngườikhông thường xuyên lui tới, nhưng về sau khi làm việc mới bắt đầu qua lại.

Nghe Trương Thanh Vân nói Ninh Tây đồng ý phỏng vấn,cô không nói hai lời, ném cái bút trong tay xuống, Lập tức gọi quay phim đi đến quán cà phê đã hẹn.

"Hồng tỷ hẹn được nghệ sĩ nào phỏng vấn, cười sáng lạn như thế?"

Có đồng nghiệp thấy cô vội vội vàng vàng ra cửa, có chút tò mò.Một gã đồng nghiệp khác lắc đầu, hạ giọng nói: "Nghe nói gần đây chị ta không có được tin tức gì mới, phía trên cũng bất mãn hỏi tới rồi"Vài người khác nghe vậy, đều rụt cổ, làm bộ như không nghe thấy.

Không có việc gì nói xấu đồng nghiệp , đây là chuyện mà người không có đầu óc mới làm.

Tai vách mạch rừng, nếu muốn không tìm phiền toái , thì phải quản được miệng của mình.Triệu Hồng đến quán cà phê đã là hơn nửa giờ sau .

Vì trên đường kẹt xe, nên số với thời gian hẹn muộn chừng mười phút đồng hồ, đến nơi thấy Ninh Tây đã tới, cô liên tục nói xin lỗi đối phương.

"Không cần khách khí, " Ninh Tây gọi bồi bàn lại đưa đồ uống cho Triệu Hồng và nhiếp ảnh gia, sau đó cười với Triệu Hồng nói,"Thủ đô chúng ta giao thông có nhiều hỗn loạn, cái này em cũng biết ."

Triệu Hồng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Ninh Tây thân phận như hiện tại..., nếu như để ý chuyện cô đến muộn, cho dù cô có quan hệ tốt với Trương Thanh Vân cũng không kéo được cô ấy chờ đợi mình.

Cà phê cho hai người mới tới được đưa lên, nhiếp ảnh gia đem ống kính nhắm thẳng vào Ninh Tây, Trương Thanh Vân ngồi vào bàn bên cạnh."

Cô không cần lo lắng, phỏng vấn bằng video, sau đó tôi sẽ cắt nối biên tập lại, sau khi hoàn thành sẽ gửi cho Trương Thanh Vân, nếu như cô cảm thấy không có vấn đề gì, tôi mới giáo lên cho cấp trên phát ra ngoài.

" Triệu Hồng hỏi các vấn đề đều hết sức mới mẻ và độc đáo, nhưng không xảo trá, nên không khí nói chuyện giữa hai người rất tốt.

"Phim điện ảnh ( vũ trụ vô địch 2 ) có doanh thu lớn, khiến khán giả trên nhiều quốc gia đều chú ý tới cô, vậy cô về sau có muốn diễn các nhân vật kiểu này nữa hay không?.

"Có cơ hội, tôi nhất định sẽ suy tính đến, "Ninh Tây cười cười, "Có lẽ bên sản xuất phim thấy tác phẩm được khán giả trong nước ủng hộ tôi, cũng sẽ có người tìm tôi hợp tác, dù sao thì không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ."

Đây là một câu nói vừa khiêm tốn lại nịnh nọt khán giả trong nước , Triệu Hồng phối hợp cười cười,"Nhắc tới sự nghiệp, chúng ta cũng không thể bỏ qua chuyện tình cảm của cô, gần đây có tin đồn cô và bạn trai sắp kết hôn, không biết tin này là thật hay giả?

Ninh Tây vừa định trả lời, đi động bên kia của Trương Thanh Vâng vang lên.Trương Thanh Vân nhận điện thoại , sắc mặt khó coi, quay đầu nói với Triệu Hồng : "Triệu Hồng, tạm dừng một chút."

Triệu Hồng nghe thế, rất phối hợp nói ngườ quay phim tạm dừng.

Chờ sau khi tắt camera, Trương Thanh Vân mới nói: "Vừa mới có người nói là trưởng bối của em đã tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, nói em xuất ngoại nhiều năm, chưa bao giờ quan tâm bằng hữu thân thích, đối với em cảm thấy hết sức thất vọng."

"Vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục thất vọng, " Ninh Tây mặc kệ loại tin tức này,"Ông bà nội, ông bà ngoại đã qua đời, những thân thích khác nếu như ra vẻ trưởng bối nói em không hiếu thuận, nhưng mà bọn họ đâu có tư cách nhắc đến hai chữ người thân với em."

"Ánh sợ sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh ảnh của em.

" Trương Thanh Vân thở một tiếng dài."

Tùy bọn họ làm loạn, chẳng qua là thấy em có chút danh tiếng, còn có bạn trai có tiền, nên muốn kéo quần hệ kiếm chút tiền hay sao?".

Ninh Tây cười ra tiếng, "Cho rằng em là nghệ sĩ, sẽ không muốn làm lớn chuyện?

Thói quen của bọn họ thôi, không cần để ý đến!"

Trương Thanh Vân nghe giọng điệu này của Ninh Tây cũng biết Ninh Tây quyết tâm sẽ không nhận lại mấy thân thích kia, vì vậy sửa lời: "Vậy em định làm thế nào?"

"Em cái gì cũng không cần làm, "
Ninh Tây quay đầu nhìn về phía Triệu Hồng,"Vừa vặn có phóng viên Triệu ở chỗ này, em đưa cho chị một tin tức như thế này?"
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 102


Trên thực tế lúc Trương Thanh Vân nói tạm dừng phỏng vấn, Triệu Hồng cho rằng hôm nay chỉ có thể phỏng vấn được như vậy.

Sau khi nghệ sĩ nổi tiếng thì xuất hiện một đống thân thích đến chỉ trích, chuyện này thật sự là chuyện quá đỗi bình thường .

Ở trong mắt những người này, nghệ sĩ tiếng chính là người có tiền, người đã có tiền, vì sao không thể giúp thân thích một chút tiền lẻ?Rất nhiều nghệ sĩ vì muốn êm chuyện, sẽ lấy tiền xua đuổi loại thân thích này, nhưng Ninh Tây nửa chút mặt mũi cũng không cho, thà rằng bị chửi cũng không muốn chìa ra một xu, ở giới giải trí cũng là hiếm thấy.Nghe Ninh Tây mở miệng nói muốn cho mình một tin tức lớn, phản ứng đầu tiên của Triệu Hồng là có chút khẩn trương, cảm thấy tin tức Ninh Tây cho cũng sẽ kèm theo chút phiền toái.

Nhưng bây giờ làm phóng viên, sợ nhất không phải là tin tức lớn, mà là không có tin để viết.

Triệu Hồng quay đầu nhìn người quay phim, hai người nhìn nhau, hiểu ý, sau đó hướng về Ninh Tây gật đầu:"Cảm ơn Ninh tiểu thư cho tôi một tin tức mới."

Nụ cười trên mặt Ninh Tây tản đi, một hồi lâu mới nói:"Tôi hoài nghi mẹ tôi không hề tự sát."

Triệu Hồng thiếu chút nữa làm đổ ly cà phê trên bàn, cô cảm thấy cái tin tức này không chỉ lớn, còn cực kì khó giải quyết. ."

Năm đó khi tôi còn tuổi vị thành niên, ba tôi...

Ngoài ý muốn mất đi, mẹ tôi khổ sở một đoạn thời gian rất dài, nhưng cũng không hề xuất hiện cái gọi là bệnh trầm cảm, " Ninh Tây dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nói lạnh đến đáng sợ,"Triệu tiểu thư nếu như không sợ thời gian bị muộn, thì có thể cùng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến."

Triệu Hồng lắp bắp nói:"Đi...

Đi cục cảnh sát làm gì?"

"Vụ án có điểm đáng hoài nghi, như vậy thì phải báo cảnh sát, "" Nếu báo cảnh sát, sẽ phải truy tố lại, chị là người đầu tiên biết em báo cảnh sát, chị nói tin tức này có lớn không?"

Triệu Hồng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, kết quả phát hiện đối phương và bản thân cũng khiếp sợ như nhau, hiển nhiên đối với chuyện này nửa điểm cũng không biết chuyện.Làm phóng viên nhiều năm, Triệu Hồng tự nhiên biết rõ đây là tin tức quý giá biết chừng nào, cô cắn răng, gật đầu đáp ứng."

Vốn là chuyện này nghĩ chờ qua hết tết tôi mới nói đến, nhưng nếu những người thân thích này của tôi đã không chờ được, dứt khoát đem chuyện này nói ra luôn."

Ninh Tây đứng lên, quay đầu nhìn Trương Thanh Vân nói,"Trương ca, xin lỗi."

Cô biết chuyện này sẽ gây ra không ít ảnh hưởng tới công ty giải trí Cửu Cát, nhưng nếu không báo cảnh sát, không đem nhiều chứng cứ trình lên, thì sẽ không được dư luận chú ý.

Năm đó chỉ cô chỉ mới mười bảy tuổi, vì muốn tránh đám người thân thích kia mà bỏ qua khoản bồi thường cho cái chết của bà, còn có nhà ở bà mẹ để lại cho cô, chính là chờ đợi đến ngày hôm nay.

Mười bảy tuổi mất ba mẹ, người dám hộ là cô ruột, năm đó để cho cô ruột ký tên đồng ý cho cô xuất ngoại, thì điều kiện chính là bỏ lại hết tất cả.

Cũng may bà ấy còn có chút lương tâm cuối cùng, khi cô xuất ngoại cũng cho cô một ít tiền.Năm đó người đâm vào xe của ba Ninh Tây là một người lái xe, về sau vì có thái độ nhận lỗi, cuối cùng chỉ bị phán quyết không đến mười năm tù giam. .

Điều khả nghi nhất là đối phương làm nghề lái xe, lại trong thời gian ngắn đồng ý bỏ ra một số tiền lớn như thế để bồi thường, ai cũng sẽ nảy sinh hoài nghi.

Mẹ của cô không phục phán quyết này của tòa án, đã chống án, thậm chí còn liên lạc một phóng viên, nói về việc hoài nghi người tài xế này không phải là người lái xe gây tai nạn.Nhưng mấy ngày sau đó nữa, mẹ cô nhảy lầu tự sát, phóng viên kia cũng không còn xuất hiện.

Khi đó ông bà nội thay cô tiếp nhận khoản tiền bồi thường không tiếp tục chống án.Sau khi xuất ngoại cô thường nghĩ , nếu như khi đó cô đã trưởng thành, hoặc vụ việc được chú ý nhiều hơn, nhất định kết quả sẽ không như vậy.

Triệu Hồng ngồi trong xe, nhìn Ninh Tây đang ngồi bên cạnh cầm túi hồ xem chăm chú , có chút do dự nói: "Ninh Tây, cô thực sự phải làm như vậy sao?"

Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, cho dù có truy tố lại, chứng cứ cũng đã bị thủ tiêu từ lâu, đem chuyện này phơi bày chỉ sợ kết quả cũng không đổi.

"Năm đó có rất nhiều việc tôi không làm được, hiện tại thì có thể rồi, " Ninh Tây nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, "Làm sao có thể bởi vì nó quá khó mà buông tha ."

"Ninh Tây, em tiến vào giới giải trí mục đích cuối cùng là gì?"

Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện, hắn chưa bao giờ hiểu rõ Ninh Tây.Ninh Tây không trực tiếp trả lời hắn , mà chỉ nói: "Sáu năm trước em đã từng về nước, khi đó thử tới cục cảnh sát yêu cầu lật lại vụ án, nhưng vì chứng cứ k đủ nên không thể lập lại bản án."

Trương Thanh Vân nghe nói như thế, trầm mặc xuống.Sáu năm trước Ninh Tây mới mười chín tuổi.

Dựa theo sự hiểu biết của hắn, đó là khoảng Ninh Tây sống gian nan nhất.Một cô gái mới lớn mười chín tuổi cha ngoài ý muốn qua đời, mẹ lại mắc bệnh trầm cảm tự sát, trên tay không có chứng cứ gì, chạy đến cục cảnh sát báo án, nói mẹ mình không phải tự sát mà là bị giết chết, ai sẽ tin chứ.

Trương Thanh Vân thực sự buồn lòng, không biết buồn vì lí do Ninh Tây tiến vào giới giải trí vốn không phải vì sự nghiệp diễn xuất, hay buồn vì nghĩ tới cuộc sống Ninh Tây đã trải qua.

Có lẽ là vì cả hai lí do đó, chính hắn cũng phân biện không rõ.Còn có túi hồ sơ trong tay Ninh Tây , những năm nay cô ấy đã phải tốn bao nhiêu sức lực để có được?
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 103


Trương Thanh Vân dừng xe ở cục cảnh sát, Ninh Tây lấy điện thoại di động ra gọi cho Thường Thời Quy một cú điện thoại."

Thời Quy..."

Ninh Tây nghiêng đầu nhìn cục cảnh sát, bên trên có ngọn cờ đang tung bay.

"Em hôm nay đã quyết định, vốn là nghĩ sang năm sau mới làm".

Còn hơn hai tháng nữa là tết, cô muốn cùng Thường Thời Quy trải qua một cái tết ấm áp với nhau, bởi vì đã lâu rồi cô không được hưởng không khí ngày Tết Trung Quốc.Nhưng kế hoạch này chỉ có nước tan vỡ.

Cô biết rõ chỉ cần mình bước chân vào cửa chính cục cảnh sát, chuyện sẽ truyền ra ngoài ngay lập tức.

Địa vị Thường gia như vậy , làm sao có thể chấp nhận cho một người phụ nữ như cô vào cửa?Nhưng thế cũng tốt, có một số việc...

Sớm muộn gì cũng phải đau một hồi."

Tây Tây, em ở đâu?"

Thường Thời Quy nghe giọng nói của Ninh Tây có chút lưỡng lự, vội vàng đứng lên đẩy cửa phòng họp đi ra, bỏ mặc mấy người quản lý ngơ ngác nhìn nhau trong phòng họp, đi ra ngoài hành lang, "Tây Tây?"

"Em ở cục cảnh sát."

Ninh Tây miễn cưỡng cười cười, nhưng nụ cười tươi tắn này lọt vào mắt của Triệu Hồng, khó coi đến cực điểm."

Em..."

Thường Thời Quy đột nhiên nghĩ cái gì, nắm chặt di động, "Mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp em ."

"Cảm ơn anh, " Ninh Tây ngửa đầu tựa lên ghế,"Thời Quy, cảm ơn anh."

Ninh Tây cúp điện thoại di động, nhắm lại mắt, lúc mở mắt ra , đáy mắt bình tĩnh: "Triệu tỷ, bắt đầu quay thôi."

Triệu Hồng có chút lo lắng :"Em tốt chứ?"

"Rất tốt, cảm ơn chị."

Ninh Tây từ trong túi lấy ra một cái kính râm đeo lên, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Mỗi bước đi của Ninh Tây là một bước nặng nề, nhưng không hề mất đi kiên định, cũng tuyệt đối không quay đầu.

Nhìn bóng lưng của cô, Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên đem Ninh Tây đi gặp giám đốc, Ninh Tây cũng giống như bây giờ, mỗi một bước chân đều kiên định nhưng nặng nề như thế.

Cục trưởng cục cảnh sát Đông nam gần nhất tâm tình rất tốt, bởi vì bọn họ vừa mới phá được một vụ án, đem người xấu tống vào tù, người chết ở trên trời cũng được ăn ủi phần nào.

Nhưng tâm tình tốt của ông ta chưa được bao lâu thì rất nhanh bị đánh vỡ, vì có cấp dưới đến báo cáo có người nhà bị hại cầm chứng cứ đến báo án, án tử này còn xảy ra tám năm trước, nguyên nhân được xác định là chết do nhảy lầu tự sát.

"Vụ án tự sát từ tám năm trước? !"

Cục trưởng sắc mặt tối lại, vụ án cách đây tám năm, cho dù điều tra cũng không dễ dàng, "Đối phương có chứng cớ chứng minh không phải là tự sát mà là bị giết không ?"

Nhân viên cảnh sát gật đầu:"Người đến báo án đem theo chứng cứ tới, em đã xem qua, quả thực cái chết của nạn nhân có nhiều khả nghi không phải là tự sát."

Cục trưởng nghe nói như thế, trầm tư một phút đồng hồ , sau đó cắn răng gật đầu nói: "Đã có điểm đáng hoài nghi, vậy chúng ta lật lại vụ án."

Vụ án khó, cũng muốn phải tra, cho dù không trả ra thì ít nhất cũng không phụ bộ cảnh phục mặc trên người.

"Người báo án còn ở đây không, tôi nói chuyện với người đó một chút, " Cục trưởng từ trên bàn công tác đứng lên, cầm lấy trên mũ cảnh sát mang lên đầu.Nhân viên cảnh sát thấy vậy cũng ra theo, nhưng không nói gì thêm, cũng không nói người đến báo án là một nữ diễn viên đang nổi tiếng.

Cục trưởng đi đến khu làm việc, phát hiện mấy đồng nghiệp trong cục có vẻ hóng hớt hơn thường ngày, cục trưởng thấy lạ, dù sao ngày nào cũng có người đến báo án, có gì để mọi người phải bận tâm tới như thế.

Ông nhíu nhíu mày, hỏi một người đang đứng bên cạnh, "Người mới tới báo án đang ở đâu?"

Nhân viên cảnh sát hạ giọng nói: "Ở trong phòng làm việc của Vương tỷ ạ."

Cục trưởng đẩy cửa phòng làm việc của Vương tỷ ra, đập vào mắt là ,một cô gái trẻ ăn mặc đẹp, có vẻ đồ đắt tiền, mang kính đen, nhìn giống như lầ một nhân vật trong giới thượng lưu hơn là người nhà nạn nhân đến báo án .Thấy cục trưởng đi vào, Vương tỷ thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: "Cục trưởng, đây là người tới báo án, Ninh Tây."

Ninh Tây lấy mắt kính xuống, cục trưởng mới chú ý tới hốc mắt cô gái đối diện đỏ lên, bắt tay đối phương , "Ninh tiểu thư, xin chào."

Nhân viên cảnh sát thấy cục trưởng lạnh nhạt như vậy, hoài nghi chắc ông ấy căn bản không biết rõ người trước mắt này là ai."

Chào ông, " Ninh Tây phát hiện cục trưởng này là người rất nghiêm cẩn , không nhiều lời đi thẳng vào chuyện chính, trần thuật lại những điểm hoài nghi trong cái chết của mẹ mình."

Những chứng cứ Ninh tiểu thư cung cấp rất quan trọng, chỉ là vì sao cách nhiều năm như vậy cô mới đến báo án, nên biết..."

Cục trưởng không nói thẳng, thời gian vụ án xảy ra càng lâu, lại càng khó khăn trong việc điều tra , hiện tại dù có thể chứng minh người chết năm đó không phải là tự sát mà là bị giết, muốn tra rõ hung thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng."

Sáu năm trước tôi từng tới báo án, nhưng chứng cớ không đủ, không thể lập án, " Ninh Tây biết ý tứ của cục trưởng , nói:"Tôi biết việc này hết sức khó khăn, nhưng mà..."

Nói đến đây, Ninh Tây đã nghẹn ngào, chỉ có thể đứng dậy cúi người trước mặt cục trưởng tỏ ý nhờ cậy.Có nhân viên cảnh sát nhìn thấy Ninh Tây như vậy, lập tức khó chịu .

Bởi vì anh ta cũng là fan của Ninh Tây , hiện tại nhìn thấy nữ thần có bộ dáng như thế này, sao có thể không khó chịu?"

Ninh tiểu thư, cô yên tâm, án tử tám năm trước của mẹ cô chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc cẩn thận điều tra lại, , sẽ cố gắng hết sức để không cho làm cho cô thất vọng."

Cục trưởng vội vàng tránh đi cái cúi người của Ninh Tây , dưới đáy lòng thở dài một hơi.Vì nghi ngờ cái chết của mẹ, bôn ba nhiều năm như vậy để thu thập chứng cứ, mà bản thân chỉ là một cô gái nhỏ, lòng hiếu thảo này, hiếm có.Chờ Ninh Tây rời đi, nhân viên cảnh sát ghi chép thông tin mới hỏi cục trưởng: "Cục trưởng, sếp không biết Ninh Tây kia là ai sao?"

"Là ai?"

"Cô ấy hiện naylà nữ diễn viên rất nổi gần đây , cô ấy không chỉ nổi ở trong nước, thậm chí ở nước ngoài cũng không ít người chú ý, chỉ cần án tử này được lập án,sẽ khiến truyền thông cú ý đến, ám lực tạo ra cho cục cảnh sát chúng ta cũng không nhỏ đâu..."

Cục trưởng sững sờ, một hồi lâu sau mới nói: "Bất kể cô ấy là ai, đến đây báo án thì đó là người thân của nạn nhân, không có ai là minh tinh."

Vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, ngoài cổng chính còn có Trương Thanh Vân và Triệu Hồng chờ cô, thấy cô ra, lập tức đi lại đón cô.Trương Thanh Vân thấy túi hồ sơ Ninh Tây ban nãy cầm theo không còn nữa , liền hỏi: "Như thế nào?"

"Phải xét duyệt theo trình tự mới có thể lập án, " Ninh Tây vuốt vuốt một bên trán, "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Buổi chiều không phải còn chụp hình bài cho tạp chí sao?"

Trương Thanh Vân nghe vậy nhíu mày: "Nhưng mà..."

Trạng thái hiện tại của cô ấy, còn có thể đi chụp hình bìa cho tạp chí sao?

"Em không sao, anh không cần lo lắng, " Ninh Tây cong khóe miệng, "Nếu đã hẹn rồi, làm sao có thể lỡ lời?"

Nói xong , Ninh Tây quay đầu hỏi Triệu Hồng : "Triệu tỷ, em nhớ đài truyền hình bên chị có một chương trình tin tức giải trí lúc năm giờ rưỡi chiều?"

Triệu Hồng gật đầu.Ninh Tây cười: "Tin tức kia, có thể phát ra chương trình đó ngay hôm nay luôn đi ."
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 104


Buổi chiều chụp hình tạp chí vẫn diễn ra rất thuận lợi, Trương Thanh Vân nhìn Ninh Tây trước ống kính tạo đủ các tư thế đẹp mắt, nhưng tâm tình không thể tập trung.Trương Thanh Vân biết, sau năm giờ rưỡi chiều, tin tức kia truyền ra, Ninh Tây sẽ gặp bao nhiêu phong ba.

Liệu....

Ninh Tây còn có thể lưu lại giới giải trí hay khôngLúc trước hắn ký hợp đồng với Ninh Tây, là muốn bồi dưỡng một nữ nghệ sĩ xuất sắc có thể vươn ra thế giới, thế nhưng, dường như mọi chuyện đang đi đúng quỹ đạo, thì cô ấy nói cho hắn biết, cô bước chân vào giới giải trí không phải vì thích diễn xuất, mà cần đến danh tiếng .

Nghĩ tới đây, Trương Thanh Vân nhịn không được lại tự giễu cười một tiếng, trên thực tế Ninh Tây chưa bao giờ lừa gạt hắn, cô đã từng nói, bước chân vào giới giải trí là vì danh tiếng và tiền tài, chỉ là khi đó hắn nghĩ cô đang nói đùa, không coi là quan trọng.Làm diễn viên, ai không thích tiền, ai không thích danh lợi?Nhưng Ninh Tây ...

Cô ấy có mấy phần là thích làm diễn viên đây?"

Vất vả rồi."

Chụp hình xong, nhiếp ảnh gia nhìn Ninh Tây cười nói, "Ninh tiểu thư trước ống kính rất tốt, rất có cảm xúc."

"Cũng nhờ anh chỉ bảo " Ninh Tây khiêm tốn cười cười,tạm biệt các nhân viên có mặt ở đó, sau đó cùng Trương Thanh Vân rời đi.

"Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhưng cư xử rất khéo léo, khiêm tốn.."

Nhân viên làm việc một bên thu dụng cụ, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau.

THực ra phần lớn nghệ sĩ ở cấp thiên vương, thiên hậu thường cư xử rất cẩn trọng, đối xử với người khác rất từ tốn, nhưng những nhân vật mới nổi lại thường dễ dàng tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Ninh Tây cũng là người mới nổi tiếng không lâu, nhưng vẫn giữ được thái độ hòa nhã, khiêm tốn như lúc mới bước chân vào nghề như thế, rất hiếm có.

"Với địa vị cô ấy, dù có tự cao tự đại cũng không ai nói được gì, lượng fan lớn, quen biết nhiều bằng hữu có địa vị, bạn trai là Thường Thời Quy cũng ngoan ngoãn với cô ."

Người chịu trách nhiệm trang điểm cho nghệ sĩ chợt nhíu mày, "Trong cái giới giải trí cá lớn nuốt cá bé, người trên dẫm đạp người dưới này, có cô ấy như thế, coi như là truyền kì rồi. ?"

Những người khác cảm thấy lời này rất có lý, vì vậy nói chuyện càng thêm hăng say."

Bây giờ em trở về chứ?"

Trương Thanh Vân một tay cầm tay lái, một tay đem di động đưa cho Ninh Tây, "Vừa rồi em chụp hình, Thường tiên sinh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại."

Ninh Tây nhận lấy di động, nhìn điện thoại thấy có tới 21 cuộc gọi nhỡ, nhẹ giọng nói: "Về nhà của Thời Quy đi ."

Trương Thanh Vân cũng không hỏi nhiều, quay đầu xe lái xe ra ngoài.

Dọc theo đường đi bên trong xe hết sức yên tĩnh, Trương Thanh Vân không tán gẫu với Ninh Tây như mọi khi , mà Ninh Tây cũng chỉ dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt không chút thay đổi nhìn phía ngoài cửa xe.Nửa giờ sau, Trương Thanh Vân dừng xe lại, quay đầu nói với Ninh Tây: "Đến rồi."

"Cảm ơn anh , Trương ca, " Ninh Tây đẩy cửa xe ra, đi xuống, cúi ngườ nói với Trương Thanh Vân, "Trương ca, trong khoảng thời gian này tạm thời không sắp xếp công việc cho em, chờ chuyện này đi qua sẽ tính tiếp."

Trương Thanh Vân ngẩn người, lập tức hiểu ý của Ninh Tây , gật đầu cười.Tiễn Trương Thanh Vân đi, Ninh Tây xoay người nhìn cửa sắt cao lớn ở phía sau, lấy thẻ khóa, mở cửa đi vào.

Ninh Tây mới bước mấy bước đã đứng trước cửa nhà.Cơ giơ tay lên tính mở cửa, thì cửa đã đucợ người trong nhà mở cửa ra.Ngẩng đầu nhìn, Ninh Tây không được tự nhiên dời ánh mắt không dám nhìn thẳng, đem tay đang ở trên không trung hạ xuống, siết chặt túi xách.Ninh Tây cho rằng Thường Thời Quy sẽ chất vấn cô, nhưng Thường Thời Quy chỉ lặng lẳng nhìn cô, trong đáy mắt chất chứa tâmtình phức tạp .

"Em..."

Ninh Tây muốn nói, nhưng mới cất lời đã bị Thường Thời Quy kéo vào trong ngực, mấy lời muốn nói cũng không cất nên lời nữa, mím môi, cuối cùng thốt lên ba chữ: "Thực xin lỗi."

Thân là bạn gái, rõ ràng cô không xứng với cái danh này, chợt nghĩ, nếu cô là Thường Thời Quy, có lẽ cũng sẽ không thể chấp nhận người bạn gái như côThường Thời Quy không nói gì, chỉ là ôm thật chặt Ninh Tây, giống như chỉ sợ mất trân bảo trong ngực."

Tây Tây, " Giọng nói Thường Thời Quy khàn hơn so với bình thường, hắn vuốt ve sau lưng Ninh Tây, một lát sau mới buông cô ra, nói: "Đi thôi, em mệt mỏi rồi, cơm tối anh đã là món xương sườn mà em thích."

Bàn tay của Ninh Tây mảnh mai, nhỏ nhắn, Thường THời Quy thường nắm bàn tay cô bao bọc trong lòng bàn tay, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ninh Tây được Thường Thời Quy dắt đi vào, đến lúc đổi dép mang ở nhà thì Thường Thời Quy mới buông tay Ninh Tây ra:"Em ngồi xem tivi, chờ anh một lát nhé."

Nhìn Thường Thời Quy vội vã đi vào phòng bếp, Ninh Tây ném túi xách lên ghế sa lon, cả người mệt mỏi đổ ập xuống nằm nhoài lên ghế.

Điều khiển từ xa để trên bàn trà, cô duỗi vươn tay cầm điều khiển mở tivi.

Mở tới kênh phát chương trình tin tức giải trí của đài truyền hình mà Triệu Hồng làm việc, lại đúng lúc đang phát tin tức của cô.

Nhìn trên màn hình tivi mấy chữ, "tin tức độc nhất vô nhị" , Ninh Tây nhịn không được cười một tiếng.

Làm phóng viên từ trước đến nay đều có năng lực đem tin tức thu hút người xem như thế.

Triệu Hồng cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Ninh Tây nghe ra được , cách biểu đạt tin tức có xu hướng bênh vực cô.Nghe tiếp cũng không có ý nghĩa, Ninh Tây đổi một kênh khác , phát hiện là đang quảng cáo cho bộ phim ( phấn son tam sinh ) , lúc này cô mới bừng tỉnh nhớ tới, bộ phim này lần đầu tiên quảng cáo đã bị đài truyền hình Phiên Gia mua lại.

Từ phòng bếp, trong tay Thường Thời Quy bưng một tô canh lớn, còn bốc hơi nóng.

Thây Ninh Tây đang xem ti vi rất nghiêm túc, đem tô canh đặt lên bàn, mới gọi cô, "Tây Tây, rửa tay ăn cơm đi."

Ninh Tây để điều khiển từ xa xuống, đi đến cửa phòng bếp, thấy Thường Thời Quy đang gắp mấy con cua hấp từ trong nồi ra, hơi nước nóng tỏa lên mặt,khiến khuôn mặt Thường Thời Quy nhu hòa hơn hẳn.

"Rào rào."

Mở vòi nước rửa tay, nước lạnh làm bàn tay Ninh Tây cũng tê tái.

Một cái tay duỗi tới, chuyển hướng chốt mở khóa, "Đừng dùng nước lạnh, rửa tay thôi cũng không nên."

"Thời Quy..."

Ninh Tây quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc áo sơ mi hàng hiệu, lại đeo tạp dề nấu cơm cho cô , "Anh không có gì muốn hỏi em sao?"

Thường Thời Quy buông cái chén trong tay, lau khô tay, sau đó sờ đỉnh đầu Ninh Tây: "Tây Tây, chúng ta là người yêu của nhau."

Ninh Tây nhìn hắn không nói lời nào, có vẻ chán nản không vui.Gặp cô như vậy, Thường Thời Quy thấp giọng cười, hắn rất ít khi thấy Ninh Tây tùy hứng phát giận, bởi vì bình thường Ninh Tây hết sức lý trí, thậm chí là tỉnh táo quá mức.

Có lẽ chỉ có ở trước mặt hắn, cô mới biểu lộ tâm trạng như thế.Kéo người đến ghế ngồi xuống, Thường Thời Quy nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi Ninh Tây: "Anh không có gì muốn hỏi, chỉ cần em thật tốt ở bên cạnh anh, em muốn làm gì cũng sẽ ủng hộ em."

"Cho dù những chuyện này khiến dư luận xôn xao, người ta sẽ thảo luận sau lưng anh?"

Ninh Tây nắm ngón tay Thường Thời Quy, không cho hắn nhéo mũi mình nữa, "Người giàu như anh không phải chú ý nhất là thể diện sao?"

"Đối với anh mà nói, không có thể diện không thể quan trọng hơn em, " Ngón tay bị cầm lấy, không thể nhéo chóp mũi Ninh Tây được nữa, Thường Thời Quy có chút đáng tiếc, "Em biết bên ngoài người ta nói anh như thế nào không?"

Ninh Tây tò mò nhìn hắn.Thường Thời Quy ôn nhu cười một tiếng: "Bên ngoài đều nói anh vì muốn lấy lòng giai nhân mà chịu vào bếp nấu cơm, làm mất mặt cánh đàn ông."

Thấy Ninh Tây nhíu mày, Thường Thời Quy vươn tay ôm cô vào trong ngực, " Vậy nên, vốn dĩ thể diện của anh đã mất hết rồi còn đâu.

Thực ra ai nói nấu cơm là chuyện của phụ nữ, nam nữ ngang hàng mới đúng, phải không?"

Không nghĩ tới Thời Quy lại ngụy biện như thế, Ninh Tây đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng là bật cười vui vẻ.Một lúc lâu sau, mới ôm cổ Thường Thời Quy nói : "Thời Quy, cảm ơn anh."

Thường Thời Quy vỗ vỗ phía sau lưng Ninh Tây: "Thật muốn cám ơn anh, chờ trời tối chúng ta sẽ từ từ thương thượng."

Ninh Tây: Quả nhiên dù là đàn ông có đứng đắn đến đâu, ở phương diện kia cũng sẽ trở thành kẻ lưu manh.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 105


(Mẹ của Ninh Tây tự sát có nghi vấn, Ninh Tây đưa chứng cứ đi báo án, nghi ngờ mẹ cô ấy bị sát hại. ) Tin tức này vừa truyền ra, cả nước chấn động, Ninh Tây hiện tại đang lúc nổi bật, lại dính dáng tới vụ án hình sự, quần chúng nhàm chán rốt cuộc tìm được câu chuyện để uống trà đàm tiếu.

Rất nhiều người trẻ tuổi đọc truyện trinh thám quá nhiều, còn ngồi suy đoán các kiểu giết người mà như nạn nhân tự sát, lại suy đoán đến những đối tượng có động cơ giết người.

Nhưng cũng có rất nhiều người phát hiện, diễn viên Ninh Tây là diễn viên chính trong bộ phim ( phấn son tam sinh ) sắp chiếu trên đài truyền hình Phiên Gia, bọn họ hoài nghi đây là do đoàn làm phim hoặc chính Ninh Tây truyền ra để tuyên truyền.

Dựa theo logic bình thường logic, một người nghệ sĩ mới nổi tiếng sáo lại nguyện ý lây vào chuyện kiện tụng như thế, còn tự động báo án?Ninh Tây từ một người không có danh tiếng gì đạt đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, mới đây là nhờ bộ phim điện ảnh ( vũ trụ vô địch 2 ) có xu hướng bước chân vào thị trường quốc tế, bây giờ phát sinh chuyện này, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô.

Chỉ cần Ninh Tây đầu óc bình thường, tuyệt đối sẽ không đi báo án, dù có báo cũng không thể chọn thời điểm này, hơn nữa còn là án tử tám năm trước .Với suy nghĩ đó , không ít người cảm thấy chán ghét cách làm của Ninh Tây , lấy cái chết của mẹ để tuyên truyền cho bộ phim, con gái hiếu thảo quá???

Nhưng loại phê phán này mới xuất hiện không lâu, cục cảnh sát đã phát ra blog thông báo, nói rõ hai ngày trước, Ninh Tây đem một số chứng cứ cô ấy tìm kiếm suốt mấy năm tới báo án, sau khi xét duyệt đã lập lại bản án.

Cục cảnh sát đã thành lập nhóm điều tra, chuẩn bị điều tra lại từ đầu cái chết của mẹ Ninh Tây.

Thông báo này không tiết lộ quá nhiều tin tức nhưng đã đủ để mọi ngươi xác minh được sự thật.

Hóa ra thực sự báo án, không hề nói không để tuyên truyền cho bộ phim mới.

Sau khi thông báo của cục cảnh sát đăng lên, toàn bộ giới giải trí đều sôi trào, một số nghệ sĩ có quan hệ khá tốt với Ninh Tây thậm chí công khai đăng blog bày tỏ ủng hộ hành động của Ninh Tây, hy vọng án tử của mẹ cô ấy sớm tra ra manh mối, đem thủ phạm ra ánh sáng, ....... .Vụ án tám năm trước lật lại điều tra, lại được chú ý nhiều, dường như ai cũng biết, lúc cảnh sát điều tra, tìm người hỏi đến thì ai cũng có thái độ phối hợp.Vụ án càng điều tra, điểm hoài nghi càng nhiều.

Mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng hàng xóm của người bị hại năm đó đều bày tỏ, người bị hại là thành phần trí thức, cả hai vợ chồng đều yêu chiều con gái hết mực, không ai có thể ngờ được bà ấy sẽ tự sát, bởi vì bà ấy yêu thương con gái như thế, sao có thể cảm lòng bỏ lại đứa con gái mười mấy tuổi mà ra đi.

Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây bên cạnh đã an ổn ngủ yên, cẩn thận rút cánh tay cô đang kê đầu, mang áo khoác ra ban công.

Trong điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn chưa đọc.

Hai tay Thường Thời Quy chống lên lan can nhìn cảnh đêm thất thần.

Khi Ninh Tây trở về, lúc hắn mở cửa , hắn thực sợ hãi Ninh Tây sẽ nói ra câu nói mà hắn không thể tiếp nhận được, lúc cô ấy nói "Thực xin lỗi" hắn cho rằng Ninh Tây sẽ rời khỏi mình.Ninh Tây hỏi tại sao không hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra, hắn sợ hãi nếu thực sự mở miệng hỏi, kết quả chỉ sợ sẽ không phải như bây giờ.

Chân tướng , so với việc cô ở bên cạnh hắn vốn không có ý nghĩa.Có lẽ Tây Tây cũng không biết, cô ấy là người thích mềm không thích cứng, nếu hắn truy hỏi, chỉ khiến không khí của hai người căng thẳng, cuối cùng kết cục là điều hắn đau đớn nhất, chính là chia tay.

Hắn tuyệt đối không thể để kết cục này xảy ra.

Buổi chiều hôm đó Thường Thời Quy lái xe tới trước cửa cục cảnh sát, lúc đó Ninh Tây còn chưa ra ngoài, đến khi cô đi ra, hắn lạ lái xe rời đi.

Trên thế giới này, hiện tại không ai hiểu rõ Ninh Tây hơn hắn, đối với người cô ấy tin tưởng, nội tâm của cô ấy hết sức mềm mại, nhưng đối với những người khác, sẽ lạnh nhạt cứng rắn, chỉ cần tin tưởng cô ấy, và được cô ấy tin tưởng, sẽ lấy được tâm của cô ấy.

Di động lại rung lên, Thường Thời Quy quay đầu nhìn Ninh Tây còn đang ngủ say , ấn nút trả lời, nhẹ giọng nói nhỏ: "Mẹ, muộn như vậy sao còn chưa ngủ?"

"Buổi chiều đi ra ngoài gặp người ta uống hai ly cà phê, hiện tại không ngủ được, " Giọng nói của Đào Tuệ Tuyết không nhanh không chậm, có loại ôn nhu và từ ái khó tả," Chuyện xảy ra với Ninh Tây, mẹ đã biết."

Thường Thời Quy nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó ừ một tiếng.Đào Tuệ Tuyết thấy hắn không muốn nhiều lời, nhân tiện nói:"Chuyện đã như vậy, không cần nghĩ quá nhiều, con lâu rồi không chịu nghỉ ngơi, chỉ bằng nghỉ phép một thời gian, ở bên cạnh con bé nhiều hơn."

"Mẹ, con biết rồi."

Thường Thời Quy quay đầu lại nhìn sau lưng,"Mẹ về sau đừng uống quá nhiều cà phê."

"Mẹ đã bao nhiêu tuổi, còn bị con trai quản?"

Đào Tuệ Tuyết ở bên kia di động cười cười, sau đó thở dài một tiếng, "Thời Quy, không phải là mẹ quản việc yêu đương của con, nhưng mẹ là phụ nữ.

Ninh Tây mẹ chưa từng gặp, nhưng có thể nhìn ra là một cô bé tốt lại kiên cường.

Hiện tại là lúc gian nan nhất, mặc kệ bên ngoài có nói chuyện linh tinh gì, trong lòng của con phải có chính kiến, lúc này phải quan tâm con bé nhiều hơn.

""Con trai của Đào Tuệ Tuyết không thể vì vài câu tán gẫu của người ngoài mà trở thành người đàn ông không tốt với người yêu được, con hiểu không?

Đào Tuệ Tuyết chẳng hề nói mình có hài lòng với con dâu tương lai này hay không, nhưng lại lấy danh nghĩa của một người mẹ, nói ra yêu cầu của bản thân với con trai mình.

Ban đầu là do bản thân hắn theo đuổi người ta, bây giờ người ta có phiền toái, hắn nếu mà vì mấy lời nói linh tinh của người ngoài mà quay đầu đòi bỏ rơi người ta, bà chắc chắn sẽ không tha cho đứa con trai này.

"Mẹ, con dâu còn chưa vào cửa đâu, mẹ đã bênh vực cô ấy hơn con rồi?"

Thường Thời Quy nhịn không được cười lên, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn mẹ hắn không vì chuyện này mà có thành kiến với Ninh Tây, ngược lại đang sở lắng hắn sẽ vì chuyện này mà từ bỏ cô ấy.

Nhà người ta thì mẹ chồng khi dễ con dâu, còn đằng này.....

địa vị hắn sắp bị đạp xuống rồi.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 106


Cúp điện thoại, Đào Tuệ Tuyết nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Bà quay đầu ảnh chụp đặt đầu giường, hình chụp gái đình ba người chụp chung, trong hình lúc đó Thường Thời Quy mới mười tuổi, cười mặt mũi sáng lạn.Nhưng kể từ sau vụ tai nạn xe , Thời Quy không còn có nụ cười như vậy nữa.

Vụ tai nạn xe năm đó đã mang chồng của bà đi, cũng mang theo đứa con trai ngây thơ vui vẻ ngày nào.

Bà hiểu một phần tâm tư của con trai mình đặt lên cô gái kia, đừng nói bên ngoài mấy bà nhàm chán nói chuyện phiếm bàn luận sau lưng, dù có trước mặt nói Ninh Tây không tốt, hắn chắc chắn cũng không rời đi.

Buổi chiều tin tức về việc Ninh Tây báo án được đưa tin, quả thật bà có chút không vui.

Nhưng nghĩ lại, bà hiểu cô bé này bất đắc dĩ và có dũng khí lớn mới làm thế, làm được như con bé, cũng không có mấy người.

Từ vai trò là một người mẹ, bà dĩ nhiên hi vọng con trai đem về một cô con dâu hiền thê lương mẫu, nhưng từ góc độ là một người phụ nữ mà nói, bà rất thưởng thức cô gái như Ninh Tây.

Nhưng dù sao cũng không sánh bằng sự yêu thích của con trai, bà không muốn làm mấy việc cẩu huyết như trong phim truyền hình, phụ nhân nhà giàu cầm gậy đánh uyên ương.

Con trai có được người nó yêu, mà cô gái đó bà cũng rất thưởng thức.

Coi như cũng vẹn cả đôi đường.

Ninh Tây cảm giác mình lại đang nằm mơ, trong mộng cô đang đi trên đường phố vào đêm tối, dưới bầu trời mưa nhỏ tí tách, cô đứng ở giữa ngã tư đường phố, không biết phải đi tới đâu.

Vô số người đi qua đường, nhưng không ai liếc nhìn cô một cái, cũng không một ai dừng bước chân.

Rồi không biết rõ khi nào, xung quanh cô toàn bộ người đi đường đều biến mất, xe bốn phía dừng lại, cô bị vây lại bởi những chiếc xe lớn nhỏ, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao.Rồi từng cái xe lại còi vang thúc giục cô rời đi, không ngừng ấn còi, xe bốn phía cách cô càng gần, cuối cùng cô bị xe cộ vây quanh trong một vòng nhỏ hẹp.Đột nhiên, có người nắm lấy tay cô, cả người cô giống như bay lên, cách Dongfeng xe càng lúc càng xa, cuối cùng hạ xuống trên một xích đu ở một bãi cỏ xanh.

Gió mát phất qua, phảng phất ngửi thấy mùi của cỏ xanh.

"Tây Tây..."

Cô quay đầu lại, người đàn ông mặc áo sơ mi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, báo bọc cô trong cái ôm ấp áp, không để cho hơi lạnh xâm nhập, cũng sẽ không để bất cứ thứ gì tổn thương cô.

"Thời Quy..."

Ninh Tây mở mắt ra, nhìn trên người mình đắp kín chăn màu xanh đậm mới nhớ tới đây không phải phòng cô, mà là phòng ngủ chính.

Ninh Tây ngồi dậy, đột nhiên bụm mặt cười, sau đó lại lại nhẹ nhàng nằm xuống."

Lý đội trưởng, anh xác định là đây hả?"

Cảnh sát Tôn nhìn trước mắt là cánh cổng chạm trổ xa hoa, nhìn vào khe hở cánh cửa, bên trong có bãi cỏ với vườn hoa và một ngôi nhà lớn xây dựng theo phong cách châu Âu.

Mấy người họ đi từ cửa chính tiểu khu đến đây mấy phút đã gặp được mấy xe chạy tuần tra.

Mấy người họ mặc cảnh phục nhưng cũng bị họ chặn lại hỏi thăm."

Địa chỉ Ninh tiểu thư đăng ký là chỗ này, đi nhấn chuông đi."

Đội trưởng cảnh sát hình sự là một người đàn ông ba mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Một nhóm bốn người bọn họ đi điều tra vụ án này vì có áp lực dư luận khổng lồ, cả đêm khẩn cấp thành lập chuyên án điều tra, rồi đi tìm những nhân chứng tận mắt nhìn thấy lấy khẩu cung.

Điều đáng mừng là các nhân chứng đều rất phối hợp nhưng chứng cớ hữu dụng cũng không nhiều, phần lớn lời của nhân chứng cũng không thể lấy làm chứng, chỉ có thể làm ý kiến tham khảo.Ấn chuông cửa, không đến nửa phút, cánh cổng từ từ mở ra.

Đoàn người vừa đi vào liền thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xám đang từ cửa căn nhà bước ra.

Có một nữ cảnh sát lập tức nhận ra, người đàn ông này chính là bạn trai Ninh Tây , tổng tài xí nghiệp Thường- Thường Thời Quy.Đội trưởng Lý bắt tay Thường Thời Quy ."

Thường tiên sinh , tôi là Lý Hào, đội trưởng đội điều tra hình sự của cục cảnh sát Đông Nam, vụ án của mẹ Ninh tiểu thư do tôi chịu trách nhiệm điều tra, "" Hôm nay đến là muốn tìm Ninh tiểu thư hỏi rõ một số chuyện, không biết Ninh tiểu thư bây giờ có ở nhà không ."

"Phiền các vị, khiến mọi người vất vả rồi, mời vào."

Thường Thời Quy tránh sang một bên làm tư thế xin mời, mời bọn họ vào nhà nói chuyện.Cảnh sát Tôn cẩn thận bước lên bậc thềm căn nhà lớn , nhìn bên trong phong cách xa hoa, vụng trộm hít một hơi, đúng là người có tiền.

"Không cần thay giày, mời mọi người ngồi , "Thường Thời Quy bưng hai đĩa trái cây tươi để trước mặt bọn họ, lại rót cho mỗi người một chén trà, sau đó nói."

Mọi người chờ một chút, tôi đi gọi cô ấy ."

Chờ Thường Thời Quy lên lầu, cảnh sát tôn mới nhỏ giọng nói:"Vị Thường tiên sinh này thật không tệ, cũng không hề tự cao tự đại."

Bọn họ làm cảnh sát, lúc phá án hạng người nào cũng đã gặp qua, người phân rõ phải trái dễ nói chuyện, cũng có người ỷ thế hiếp người không đem bọn họ để vào mắt.

Ngày xưa gặp phải người có tiền, nhìn như với bọn họ rất khách khí, kì thực cũng không coi bọn họ ra gì, Thường Thời Quy lại tự tay pha trà cho bọn họ, lúc nãy cũng mời bọn họ vào nhà rất lịch sự, ít người giàu có làm như vậy.

"Nếu không Ninh Tây sao có thể thích anh ta ?"

Nữ cảnh sát lấy ra bản ghi chép, đặt ở đầu gối mình, "Mấy người không biết sao, nghe nói Thường tiên sinh theo đuổi Ninh Tây, tốn không ít tâm tư đâu."

"Thường tiên sinh có tiền như vậy theo đuổi phụ nữ cũng phải lao lực như vậy "Cảnh sát Tôn cảm khái:" làm người đàn ông cũng không dễ dàng a."

Nữ cảnh sát mặt không chút thay đổi mở miệng ha ha một tiếng, lười phải cùng hắn tranh chấp."

Được rồi, " Đội trưởng Lý cắt đứt cuộc nói nhảm giữa hai người ,"Chú ý hình tượng một chút."

Ngồi ở bên cạnh hắn, một cảnh sát năm da trắng, cao gầy từ lúc tới vẫn chưa mở miệng nói chuyện khẽ cười một tiếng đẩy mặt kính trên sống mũi nói:"Bọn họ kích động sắp được thấy thần tượng thôi."

Nữ cảnh sát và Tôn cảnh sát lập tức không dám nói tiếp nữa, Tôn cảnh sát nhìn cảnh sát cao gầy kia, nhỏ giọng nói: "Lưu ca thật sự ll cái gì cũng có thể đoán được."

Lưu cảnh sát cười cười, sau đó ngay lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân.Cảnh sát Tôn nhìn về phía cầu thang thì thấy Ninh Tây mặc trang phục thường ngày màu trắng thuần khiết đi xuống.

Cảnh sát Tôn chưa kịp mở miệng nói, Ninh Tây đã lên tiếng trước nói về: "Ngại quá, để mọi người phải chờ lâu."

"Ninh tiểu thư khách khí rồi, do chúng tôi đột nhiên tới tìm, không báo trước.

"Đội trưởng Lý đứng lên, giới thiệu về mình và các đồng nghiệp còn lại, sau đó nói:"Ninh tiểu thư, chứng cớ cô cung cấp đều rất có lợi, nhưng chi tiết một số việc tôi vẫn cần tìm hiểu thêm, nên hôm nay mới tới tìm cô, không biết cô có phiền không?

Đối với người nhà nạn nhân, khiến người đó phải hồi tưởng lại thống khổ đã qua, cũng là một loại tàn nhẫn.

Nhưng khi bọn họ muốn điều tra rõ thì cần có một số vấn đề nhất định phải hỏi, việc này cũng là bất đắc dĩ.

"Không có việc gì, anh cứ việc hỏi, "Ninh Tây miễn cưỡng cười cười, ngồi xuống ghế sa lon , Thường Thời Quy cũng theo ngồi ở bên cạnh , nhẹ nhàng nắm tay cô.Cảnh sát Lưu nhìn thấy hai người nắm tay , thu hồi ánh mắt.Đội trưởng Lý mở tài liệu trong tay , "Ninh tiểu thư, dựa theo lời của mấy hàng xóm trước kia của gia đình cô có nói, khi chuyện xảy ra cô có mặt ở hiện trường?"
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 107


Nữ cảnh sát nghe đội trưởng hỏi ra câu này thì thấy nụ cười trên mặt Ninh Tây có chút miễn cưỡng, nhìn mỹ nhân lộ ra vẻ mặt như vậy, cô cũng thấy đau lòng, còn liếc sang đội trưởng nháy mắt, hy vọng anh ta có thể đặt câu hỏi ôn nhu một chút.

Trước kia, khi phá án cô cũng gặp không ít người nhà nạn nhân tâm tình bị kích động, còn đem sự đau lòng phát tiết lên người mấy cảnh sát bọn họ đấy.

"Đúng vậy, "Ninh Tây gật đầu, rất lễ phép .

Thường Thời Quy nắm chặt tay cô, nhìn cô trấn an.Ninh Tây trở lại bình tĩnh hơn rất nhiều," Ngày đó, mẹ tôi ở nhà dọn phòng, tôi ra ngoài mua thức ăn.

Sau khi trở về, mới vừa đi tới đầu hành lang..."

Ninh Tây mím môi, hốc mắt hơi đỏ , quay đầu đi , "Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, ngày đó tôi không nên ra ngoài."

"Theo tôi được biết, ngày đó không phải là ngày nghỉ, lúc đó cô còn đang đi học năm cuối trung học , việc học hẳn rất nặng, tại sao hôm đó lại không đi học ở trường?"

Đội trưởng Lý ghi chép vài câu, quan sát từng biểu cảm trên mặt Ninh Tây, xác nhận cô không nói dối , hỏi tiếp :"Có thể nói được không?"

"Đội trưởng..."

Nữ cảnh sát nhỏ giọng kêu một tiếng, trên mặt lộ ra vài phân không đành lòng.Nhưng Lý Hào không để ý tới cô ấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Ninh Tây."

Khi đó tôi đã hơn một tháng không đi học, "Ninh Tây cười khổ."

Khi đó vì bị bạn học bắt nạt ở trường, bị người ta nhốt ở nhà kho của trường, ba đi tìm tôi, nửa đường gặp tai nạn.

Tâm tình của tôi lúc đó không tốt, mẹ tôi rất lo lắng, nên xin thầy giáo nghỉ học."

Cô không chỉ một lần nhớ lại ngày đó, nếu như ngày đó l mình không bị nhốt trong nhà kho, bà cô cũng sẽ không bị tai nạn, mà mẹ cô cũng sẽ không chết một cách không mình bạch như thế.Cô hận những bạn học kia, cũng hận chính mình, những hận ý này theo cô chống đỡ sống qua tất cả thống khổ, vì một ngày có thể báo thù .Dung mạo thực sự quan trọng như vậy sao?

Dáng người quan trọng như vậy sao?

Lấy hai điểm này phán xét một người, sao có thể nông cạn như thế?Đội trưởng Lý quay đầu cảnh sát Lưu, cảnh sát Lưu gật đầu nhẹ một cái, Không nói gì.

Đội trưởng Lý thấy vậy, để bút trong tay xuống, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, Ninh tiểu thư, đã nhắc tới những chuyện này khiến cô thương tâm khổ sở."

"Không sao, mọi người cũng chỉ vì công việc điều tra," Ninh Tây lắc đầu, tinh thần có chút không tốt lắm."

Cô có nhớ không, những người thân này của cô là người có mặt sớm nhất khi vụ án xảy ra ?"

Đội trưởng Lý lấy ra một xấp hình, đem những tấm hình xếp một hàng trước mặt Ninh Tây, những người này đều là những người có quan hệ huyết thống tương đối gần với Ninh Tây.

Ninh Tây lấy ra mấy tấm hình, đặt lại trước mặt Lý đội trưởng, khẳng định nói:"Những người này đến nhanh nhất."

Đội trưởng Lý cầm lấy mấy ảnh chụp nhìn vào, trong những người này có gì dượng, cô chú của Ninh Tây.

Theo điều tra, sau khi người bị hại chết đi, con gái đang tuổi thiếu niên là Ninh Tấy, quyền giám hộ là bà nội của cô, nhưng vì bà nội tuổi già, không có năng lực tự chủ hành động , nên quyền giám hộ được chuyển sang cho cô ruột, em gái của bố cô ấy.

"Trí nhớ của Ninh tiểu thư thật tốt."

Đội trưởng Lý đem mấy tấm hình bỏ vào một cái túi khác, hỏi lại :"Khi đó hiện trường cô có phát hiện có gì lạ không?"

"Từ nhỏ trí nhớ của tôi đã rất tốt rồi ."

Ninh Tây nhớ tới ba mẹ cô đã từng tự hào con gái nhà họ thông minh, trí nhớ tốt, nhất định có thể học ở trường đại học tốt nhất cả nước, có khi còn có thể làm một nhà khoa học đấy chứ.

Chỉ tiếc cô chỉ là đứa con gái không tốt, chưa học xong đã ra nước ngoài, lại không thể trở thành nhà khoa học, mà lại bước chân lên con đường giải trí làm diễn viên.

"Trước khi tôi xuất ngoại, có bà hàng xóm, rất thân với nhà tôi nói cho tôi biết ngày đó khi tôi ra ngoài mua thức ăn đã có người tới nhà tôi, còn truyền ra tiếng nói chuyện khá lớn.

" Ánh mắt Ninh Tây nhìn chằm chằm mấy bức hình trên bàn, những người này gọi là thân thích, trên thực tế đều giống như quỷ hút máu.

Năm đó thân xác ba chưa lạnh, mấy anh em ruột của ba đã ở một bên giật dây ông bà nội tìm mẹ cô đòi tiền bồi thường vụ tai nạn của ba, nói là lỡ mẹ cô dùng mạng của ba để đổi lấy tiền, nhà của ba cô để lại lại dùng để nuôi người đàn ông khác.

Những người này không thể chờ được, ở trước mặt cô nói rất nhiều, cái gì sau này cô sẽ có bố dượng, mẹ cô sẽ không còn quan tâm cô nữa, nói ba cô vốn là người hiếu thuận, mà ông bà nội cô đều đã lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, phân chút tiền bồi thường cho ông bà coi như trấn an ông bà.

Nguyên một đám người nói như hát, cũng chỉ vì nhìn chằm chằm khoản tiền kia mà thôi.

Về sau mẹ cô "Tự sát", những người này lại ở trước mặt cô nói mẹ cô thâm tình, nói cô đáng thương, ông bà ngoại với ông bà nội vì tiền mà cãi nhau một trận, cuối cùng cô phải móc ra mười vạn trong tiền bồi thường đưa cho bọn họ, cả đám mới vừa lòng bỏ đi.Không có ai đi truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ cô có khả nghi, cũng không ai quan tâm cô còn chưa trưởng thành, thứ họ thấy, chỉ là ngôi nhà bố mẹ cô để lại, sổ tiết kiệm của bố mẹ cô, và khoản tiền bồi thường cái chết của ba cô.

Cuối cùng khi đó một người cảnh sát phá án lo lắng hưởng tới sức khỏe và tâm lý trưởng thành, đem cô đi khám sức khỏe và tâm lý .

Cuối cùng khi cô có thể xuất ngoại, còn có cô Diêu giúp cô làm tài liệu, làm thủ tục, chạy vạy khắp nơi giúp cô lo liệu mọi việc.Cô gặp rất nhiều người xấu xa, nhưng cũng nhận được không ít sự giúp đỡ của người tốt.

Giống như những người trên mạng đã nói, cô sống ăn gian, được quá nhiều người tốt giúp đỡ, quen được nhiều người có tiền, có địa vị, mà cô gặp được Thường Thời Quy, chính là may mắn nhất cả đời này của cô."

Cô có thể cung cấp cho chúng tôi thêm thông tin của người hàng xóm đó không?

" Đội trưởng Lý nghe vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần.Ninh Tây gật đầu, viết cho đội trưởng Lý địa chỉ của người hàng xóm này,:"Bà ấy hiện tại đang ở cùng con trai, cách đây mấy tháng tôi và bà ấy còn nói chuyện điện thoại với nhau ."

Đội trưởng Lý kinh ngạc nhìn Ninh Tâyi, không nghĩ tới một đại minh tinh như cô còn liên lạc lại với những người hàng xóm trước đây.

Chú ý tới ánh mắt đội trưởng Lý , Ninh Tây cũng không tức giận.

Người ngoài cũng không hiểu, cô đối với người thân mình thì lãnh đạm như người xa lạ, nhưng lại duy trì liên lạc với hàng xms cũ."

Trước khi tôi xuất ngoại, bà ấy lo tôi không đủ tiền dùng, nước ngoài thời tiết giá, còn mua cho tôi mấy bộ quần áo mới, lại còn cho tôi một khoản tiền.

"
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 108


Đội trưởng Lý trầm mặc, trước khi đến hắn cũng đã điều tra các thân thích của Ninh Tây, kết quả điều tra khiến người ngoài cũng không nhịn được mà nổi giận, một đám người lại đi tính kế cướp gia sản của một cô gái mười mấy tuổi, thật sự là việc làm đủ thất đức.

So với những người thân thích này thì người hàng xóm cũ mà Ninh Tây nhắc tới còn có lòng hảo tâm hơn nhiều, cũng khó trách cô ấy thà liên lạc với hàng xóm và coi như những người thân thích này không tồn tại.

Đội trưởng Lý lại hỏi thêm một số vấn đề, Ninh Tây đều giải đáp tất cả, khiến cho tâm tình của đội trưởng Lý mấy hôm nay làm thêm khôngtốt cũng tiêu tan mấy phần.

Rời khỏ biệt thự, đội trưởng Lý ném chìa khóa xe cho cảnh sát Tôn lái xe đi.

Một nhóm bốn người ngồi vào xe , đội trưởng Lý ngáp một cái, "Mấy người nhìn ra vấn đề gì không?"

Cảnh sát Tôn khỏi động xe hơi, do dự hỏi: " Nhìn cái gì ạ?".Đôij Trưởng Lý nhìn vẻ mặt u mê của anh ta, hận không thể đem văn kiện trong tay đập lên đầu hắn: "Cậu đi theo tôi đã một năm, mà vấn đề nhỏ cũng không nhìn ra?"

Cảnh sát Tôn rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Nữ cảnh sát thấy cảnh sát Tôn bị lão đại phê bình, cũng không dám mở miệng .

Cảnh sát Lưu thấy hai người trẻ tuổi sợ hãi không dám mở miệng, khẽ cười một tiếng : "Bọn họ còn trẻ, chậm rãi chỉ bảo là tốt rồi."

Đội trưởng Lý chớp mắt, không nóim gì.

Cảnh sát Lưu quay đầu lại nhìn ngoài cửa xe , ý vị thâm trường nói: "Nữ nghệ sĩ này cũng không đơn giản ."

Một thân một mình dốc sức ngoài xãhội bảy năm,khi về nước trở thành diễn viên nổi tiếng, nay lại lấy ra một đống tài liệu, nhắc lại án tử năm xưa.

Những tài liệu và chứng cớ này,làm sao mà cô ấy có được?

Còn có trước khi đoàn làm phim ( vũ trụ vô địch 2 chưa tới Trung Quốc , không ai biết cô đóng vai diễn quan trọng trong phim.

Cô ấy chờ cái gì, chẳng lẽ là đang chờ thời điểm này để bạo phát?

Bởi vì lúc trước không để lộ ra một chút tin tức, đến khi tin tức truyền ra mới đủ chấn động.Chợt nghĩ, nếu quả thật là như vậy, thì Ninh Tây là người có thể nhẫn nhịn, có trí nhớ tốt, rất xinh đẹp, lại am hiểu diễn trò,người như vậy mà muốn phạm tội, không biết có bao nhiêu người lại cam tâm tình nguyện để cô ấy tính kế?"

Tây Tây, " Thường Thời Quy ôm lấy Ninh Tây.

"Em sau này...

Còn có anh ."

"Được..."

Ninh Tây tựa lên ngực Thường Thời Quy , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, vẻ mặt mềm mại hơn.

"Tút tút tút......"

Ninh Tây nghe ra đây là di động dùng để liên lạc công việc của Thường Thời Quy, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại di động, đưa cho Thường Thời Quy: "Nhận đi."

Thường Thời Quy ấn nút trả lời, nghe xong bên kia nói, quay đầu nhìn Ninh Tây một cái, nhíu nhíu mày, "Tôi ở lại đây một lát nữa."

Ninh Tây ngồi thẳng dậy, "Có chuyện gì thì mau đi xử lý, em không phải đứa trẻ một hai tuổi, không cần người trông coi đâu."

Thường Thời Quy có thể mỗi ngày dành thời gian ở bên cô cũng không dễ dàng.

Trước đây cô ở viện hai ngày , hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cô cũng phải đem văn kiện vào phòng bệnh xử lý, bận rộn làm việc, cô không thể chiếm dụng thời gian của hắn mãi được.

Một người đàn ông có giá trị cao thì làm sao có thể cả ngày nhàn rỗi đi tán gái chứ.

Có thể suốt ngày rảnh rỗi ở bên cạnh cô gái, không cần đế n công ty làm việc, cái đó chỉ có nam chính trong phim thần tượng thôi.Thường Thời Quy hôn lên môi một cái: "Em so với đứa con nít một hai tuổi còn đáng yêu hơn nhiều."

"Đi mau đi mau."

Ninh Tây ghét bỏ phất phất tay, làm giống như đang đuổi ruồi đi vậy.

Một người đàn ông ra dáng nghiêm túc như thế, lại mở miệng nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, lại có cảm giác ngán đến chết người như thế chứ.

Buổi trưa Ninh Tây ở nhà một mình, chỉ ăn chút đồ ăn đơn giản.

Đến lúc chuẩn bị nghỉ trưa lại nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới."

Chu Mạt Lỵ?"

Ninh Tâynhận điện thoại , liền nhấn xuống biểu tượng ghi âm cuộc gọi.

Đây vốn là một người ngay từ đầu đã không hợp với cô, lại còn không ít lần gây khó dễ với cô.

Cô cũng không thể không đề phòng."

Ninh Tây..."

Chu Mạt Lỵ ở đầu bên kia điện thoại ho khan vài tiếng, tinh thần không tốt lắm, thanh âm khàn khàn lại run rẩy, "Ninh Tây,tôi xin lỗi, trước kia là tôi không đúng, tôi tình nguyện đứng trước truyền thông nói xin lỗi với cô.

Cô bảo tôi làm gì thì tôi làm như thế, cô cứu tôi, cứu tôi với!"

Ninh Tây nghe ra Chu Mạt Lỵ tâm tình không tốt, nhưng lại có chút vấn đè, có chút nghi hoặc, "CÔ làm sao vậy, có chuyện gì thì nói rõ đi?"

"Tưởng Hồng Khải muốn giết tôi, mỗi ngày đều có người theo dõi tôi, " Chu Mạt Lỵ tỏ ra càng thêm run rẩy, Ninh Tây thậm chí nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng đồ vỡ, sau đó Chu Mạt Lỵ hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói, "Nhà của tôi còn bị hắn cài máy quay, hắn sợ tôi nói ra bí mật."

"Bí mật" , Ninh Tây nghe hai từ này lại càng cảm thấy không thích hợp, Chu Mạt Lỵ rõ ràng đang giả vờ, lại giả vờ trước mặt cô, đầu óc... không bình thường.

Kỳ quái hơn là, Chu Mạt Lỵ sao lại số điện thoại này của cô, đây là số điện thoại của cô liên lạc với những người trong công ty, Chu Mạt Lỵ làm sao có, ai đem số điện thoại của cô cho cô ta.Thấy Ninh Tây không nói gì, Chu Mạt Lỵ đột nhiên hét rầm lên: "Chỉ có cô mới có thể giúp tôi, cô đi nói với Thường tiên sinh, nói hắn cứu tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!

Cô có biết không, Trần Trân Trân năm đó không phải là..."

"TÚt tút tút ..."

Di động đột nhiên bị cắt đứt, Ninh Tây gọi lại, di động của Chu Mạt Lỵ đã mất kết nối.

Ninh Tây suy nghĩ một chút, gọi vào số điện thoại có ba con số.Chuyện này.... tốt nhất là báo cảnh sát.
 
(Hoàn)Nữ Thần Trở Về -Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 109


Sau khi điện thoại được kết nối, Ninh Tây đem chuyện trình bày đại khái một lần, nhưng không nói tỉ mỉ, chỉ nói có người đồng nghiệp gọi điện thoại nói cho cô biết có người muốn giết cô ta, sau đó ngắt điện thoại.

Cảnh sát viên nhận điện thoại mặc dù cảm thấy người báo án giống như trò đùa, nhưng cũng phải cẩn thận hỏi địa chỉ nạn nhân .Khi người báo án tự xưng là Ninh Tây, mà người bị hại có thể là Chu Mạt Lỵ , cảnh sát viên lặp lại một lần:"Cô nói cô là ai?"

Sau khi nghe đối phương khẳng định lại danh tính, cảnh sát rất nhanh kiểm tra số điện thoại của Chu Mạt Lỵ mà Ninh Tây cung cấp , chủ nhân số điện thoại theo đăng ký là Chu Hà, cảnh sát nhớ tới tên thật của nghệ sĩ và nghệ danh hoạt động nghệ thuật có thể sẽ khác nhau, nên không hề kéo dài, lập tức muốn cúp máy để báo cáo chuyện này cho cấp trên.

"Cảm ơn vì đã kịp thời báo án, xin cô hãy dữ cho điện thoại được duy trì liên lạc, nếu chúng tôi cần, xin phiền đến cô một chút."

Cúp điện thoại, cảnh sát nhận điện thoại nhịn không được che che mặt, nói ra chắc người khác không tin, cô thế mà nhận được điện thoại báo án của Ninh Tây.Sau khi Ninh Tây cúp điện thoại cũng không để ý việc nữa , nếu như Chu Mạt Lỵ gặp phải nguy hiểm thật, cô coi như giúp đỡ báo cảnh sát.

Nếu như cô ta tính kính mình, chờ cảnh sát đến thì người xấu mặt cũng là cô ta.Cô lên blog, hệ thống nhắc nhở cô có mười vạn bình luận chưa xem, bình luận của bạn bè cũng vài chục cái.

Đọc hết các bình luận, nội dung đều là khích lệ và quan tâm cô.

Người hâm mộ để lại lời nhắn đều là quan tâm cô, còn có hỏi thăm tiến triển điều tra vụ án đến đâu.

Cô cười cười, những người hâm mộ này thật đáng yêu.Đang nghĩ ngợi, Trương Thanh Vân gọi điện thoại , hoá ra là công ty nhận được rất nhiều quà tặng của người hâm mộ gửi cho cô, hiện tại cả phòng Trương Thanh Vân đều là quà tặng cuacoo, hỏi xem cô có muốn để hắn đưa quà đến hay không."

Vậy thì phiền anh, Trương ca."

Gần đây cô nhận được không ít quà tặng của người hâm mộ, những thứ này đều là công ty nhận thay cô, một số thứ có giữ lại, phần lớn là làm quà tặng cho trẻ em hay các cơ sở tìn nguyện, chuyện này những người hâm mộ cũng biết, nhưng không hề bất mãn, còn khen ngợi cô có tình thương, chẳng qua cô cũng chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi.Nửa giờ sau, Trương Thanh Vân mang theo hai nhân viên của công ty , chuyển đến mấy hộp đồ, mỗi một hộp lớn đều được phân loại quà tặng kỉ niệm, đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng thường ngày, mỗi loại một hộp lớn.

Nhưng đồ ăn thì Trương Thanh Vân không dám để Ninh Tây nhận, sợ có người lấy danh là người hâm mộ tặng đồ ăn nhưng thực ra bên trong đồ ăn động tay động chân.

Vậy nên Trương Thanh Vân chỉ bảo Ninh Tây nhìn một chút, sau đó bê lại ra ngoài xử lý.

Ninh Tây lấy điện thoại di động chụp mấy bức hình quà tặng của người hâm mộ, sau đó gọi ra đối này vài rương lễ vật chụp được ảnh chụp, sau đó gọi Trương Thanh Vân và hai nhân viên ngồi xuống uống trà, nhưng hai nhân viên công ty ngồi một lát đã vội vã cáo từ.

Chờ bọn họ sau khi rời đi, Ninh Tây đem chuyện Chu Mạt Lỵ liên lạc với cô cho cho Trương Thanh Vân nghe."

May mắn là em không đi, "Trương Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, "Chu Mạt Lỵ hiện tại đã bị công ty đại diện của cô ta cấm hoạt động sát, anh nghe nói cô ta gần đây còn tìm Tưởng Hồng Khải nhưng Tưởng Hồng Khải cũng không thèm để ý đến cô ta."

"Chu Mạt Lỵ làm việc không có đầu óc, nhưng Tưởng Hồng Khải cũng chẳng phải người thông minh, "Ninh Tây cười nhạo một tiếng,"Chu Mạt Lỵ đi theo người vô dụng như vậy, coi như là cô ấy xúi quẩy."

Nghe Ninh Tây cũng không ưa Tưởng Hồng Khải , Trương Thanh Vân trầm mặc không nói gì.Mà Ninh Tây hiển nhiên cũng không thích nói xấu người khác trước mặt người khác, cô liền chuyển đề tài ,"Trương ca, hôm nay anh đến chỉ để đưa quà tặng cho em thôi hả?"."

À, cũng có mấy cái kịch bản."

Trương Thanh Vân từ trong túi xách lấy ra một xấp giấy, đều là kịch bản phim điện ảnh.

"Kịch bản xuất sắc tạm thời không nên suy tính, hiện tại tình huống của em cũng không thích hợp lắm," Ninh Tây đem các kịch bản bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng để qua một bên, sau đó mới tìm được một kịch bản khá được.

Đây là một kịch bản không phải xuất sắc cho lắm, nhưng biên kịch lý tình tiết cực kỳ tốt, đem chuyện xảy ra diễn ra vừa có tính giáo dục đối nhân xử thế, vừa có tính hài hước.

Nam chính là một ông già mất vợ hơn sáu mươi tuổi và một đôi nam nữ, bộ phim xoay quanh câu chuyện của ba người.Trong bộ phim, lão đại gia là nhân vật chính thứ nhất, còn gái của ông ta là đ nhân vật chính thứ hai, còn trai ông ta với vài người hàng xóm là nhân vật phụ trọng yếu."

Anh Trương, nam chính trong phim này là ai, đã chọn chưa".Ninh Tây thấy rõ kịch bản hoàn mỹ rất tốt, đạo diễn cũng là người có kinh nghiệm, như vậy chỉ cần diễn xuất tốt, bộ phim này chắc chắn thủ hút người xem.

"Nam chính là Trương Ích Dân."

Trương Thanh Vân cũng hy vọng Ninh Tây nhận bộ phim này, Trương Ích Dân mặc dù kém tiểu thịt tươi mới nổi, nhưng diễn xuất cũng được xếp vào sao hạng A, Ninh Tây nếu có thể cùng hắn quay chung một bộ phim, nhất định có thể học được chút ít diễn xuất.

" Trương Ích Dân ? !"

Ninh Tây nghe vậy gật đầu nói,"Anh liên lạc với bên đó giúp em, em muốn nhận bộ phim này."

"Anh cũng nghĩ là em nhất định sẽ nhận bộ phim này, Trương Thanh Vân cười cười, lấy điện thoại di động ra bắt đầu liên lạc với đoàn làm phim bên kia.Ninh Tây bên này thoải mái lựa chọn kịch bản phim diễn, Chu Mạt Lỵ bên kia lại không hề dễ chịu.Coi ta đầu tóc tán loạn, cả người run lẩy bẩy ngồi xổm trong một góc phòng, ôm đầu khóc ròng."

Tút tút tút..."

Điện thoại cố định đột nhiên vang lên, cô hoảng sợ nhìn điện thoại cố định như nhìn một quái thú ăn thịt người.

Nhưng nghĩ đến Tưởng Hồng Khải uy hiếp, cô ta chỉ có thể chậm chạp bò đến gần điện thoại cố định, run rẩy nhận điện thoại."

Vâng..."

"Chu tiểu thư, " Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam xa lạ."

Bảo cô gọi điện thoại cho người đó, cô gọi chưa?"

Chu Mạt Lỵ sắc mặt trắng bệch, gật đầu, lại nhớ tới cô có gật đầu đối phương cũng không nhìn thấy, vội nói, "Có, có gọi."

"Đem ghi âm cuộc gọi phát ra cho tôi nghe."

Chu Mạt Lỵ lúc này mới nhớ đi động của cô đã bị cô ném ở góc phòng, lập tức đứng dậy đi tìm, sau đó đem điện thoại sát với điện thoại cố định, phát đoạn ghi âm cho đối phương nghe.

Đoạn ghi âm kết thúc, người đàn ông kia lãnh đạm nói:" Chu tiểu thư là người thông minh, chắc là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đúng không?".

"Tôi biết, tôi biết."

Chứ Mạt Lỵ không dám khóc thành tiếng, dùng sức gạt nước mắt trên mặt:

"Các người muốn thế nào mới tha cho tôi?".

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng,
"Mới khen ngợi cô Chu là người thông minh, vậy mà giờ lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn như thế?".Chu Mạt Lỵ nghe nói như thế, thân thể không tự giác run rẩy, lại không dám nói gì nữa, ôm điện thoại nhỏ giọng khóc sụt sùi."

Được rồi, "
Người đàn ông đó cũng không kiên nhẫn ngồi nghe cô ta khóc lóc…

"Cô ra mở cửa đi, người của tôi đến, nếu Ninh Tây tới, cứ theo kế hoạch mà làm ."
 
Back
Top Bottom