Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,658
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
328180918-256-k938704.jpg

[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Quan Ni Ni
Nhân vật chính: Khương Nghi X Lục Lê (Búp bê x Chó điên có tính chiếm hữu cực cao)
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Giới thiệu


Tác giả: Quan Ni Ni Nhân vật chính: Khương Nghi X Lục Lê (Búp bê x Chó điên có tính chiếm hữu cực cao)Tag: Hào môn thế gia, trúc mã trúc mã, điềm văn, vườn trường, 1v1, HEĐộ dài: 105 chương + PN
☞ ♥•♥•♥•♥•♥•♥•♥•♥•♥ ☜

Khương Nghi là con trai tài xế nhà họ Lục, năm sáu tuổi được nhận vào Lục gia, đi theo cậu chủ Lục Lê làm tiểu tùy tùng.Nghe đồn tính tình cậu chủ nhà họ Lục không tốt nên cha Khương hơi lo lắng.Sau đó ông bắt gặp cậu chủ nhà họ Lục cành vàng lá ngọc kia quỳ một chân trên sàn nhíu mày ủ ấm chân cho cậu con trai ốm yếu của ông rồi mới mang tất vào.----Từ nhỏ tính tình Lục Lê đã không tốt, cho đến năm sáu tuổi gặp được Khương Nghi.Hắn chưa từng gặp người bạn đồng trang lứa nào như Khương Nghi cả.Hắn gọi Khương Nghi là búp bê.Búp bê của hắn bé bé xinh xinh, thường ngồi lặng lẽ một góc đợi hắn, chỉ có điều sức khỏe không tốt lắm, thường xuyên phải uống rất nhiều thuốc.Họ học chung một trường và sống chung một nhà.Mười mấy năm trôi qua, mọi người đều biết cậu chủ Lục gia Lục Lê có một bảo bối tên Khương Nghi.Là bảo bối mà không ai được phép động vào hết.─── ❤ ── დ ── ❤ ───
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 1


Trời âm u xám xịt, những giọt mưa tí tách hợp thành dòng rơi xuống rồi văng tung tóe khắp nơi.

Khương Nghi ngồi dưới mái hiên nhìn không chớp mắt nước bắn lên từ vũng nước, cực kỳ chăm chú.Thoạt nhìn cậu thấp bé hơn hẳn các bạn đồng trang lứa, rất khó nhận ra cậu đã sáu tuổi rồi, mái tóc đen mượt hơi ẩm ướt dính vào gò má trắng như tuyết lộ ra vẻ ốm yếu.Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi đang ngẩn người nhìn vũng nước chuyển sự chú ý sang một bóng đen cạnh bồn hoa phía xa.Trong mưa bụi mênh mang, bóng đen kia bị lùm cây che khuất quá nửa nên không thấy rõ lắm.Khương Nghi phân vân nhìn bóng đen mơ hồ kia.Mưa rơi lộp độp, cậu do dự một lát rồi leo xuống ghế đẩu, cầm cây dù cạnh thềm chậm rãi đi đến bồn hoa phía xa.Cành lá trong bồn bị mưa quật ngả nghiêng, Khương Nghi che dù ngẩn ngơ nhìn cậu bé co ro trú mưa dưới bồn hoa.Cậu bé này khoảng chừng sáu bảy tuổi, toàn thân ướt đẫm cực kỳ chật vật, mái tóc màu vàng nhạt dính bết vào má, nước chảy xuống không ngừng.Nghe thấy động tĩnh, cậu bé ôm chặt ba lô cảnh giác ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu căng mà những đứa trẻ bình thường không có được, đôi mắt xinh đẹp màu xanh nhạt, bờ môi tái nhợt vì lạnh, hung tợn trừng Khương Nghi như chú sói con bị chọc giận.Hai mắt hắn đỏ hoe, tức tối gằn từng chữ với vẻ thù địch: "I won't go back! (Tôi không về đâu!)""Get lost! (Biến đi!)"Khương Nghi nghe không hiểu, đôi mắt đen trong veo lộ ra vẻ ngây thơ xen lẫn mờ mịt, nghiêng đầu ngồi xổm trước bồn hoa nhìn cậu bé.Vì từ nhỏ sức khỏe cậu đã yếu nên rất hiếm khi ra ngoài, sau khi chuyển nhà đừng nói bạn chơi chung mà ngay cả bạn đồng trang lứa cũng rất ít thấy.Giờ gặp cậu bé này trạc tuổi mình thì không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết mà trẻ con hay có.Thấy cậu bé lạnh đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Khương Nghi cúi đầu lấy ra chiếc khăn tay nhỏ ở nhà trẻ của mình đưa cho hắn.Cậu bé đầu tiên là sững sờ, sau đó hung dữ trừng cậu: "Don't come here! (Không được tới đây)"Khương Nghi bị trừng thì hơi hoảng, cậu giật mình rồi tủi thân mếu máo.Một giây sau, bụng cậu bé đối diện phát ra mấy tiếng ọc ọc cực kỳ vang dội, ngay cả tiếng mưa rơi lộp độp cũng không át được.Cậu bé ướt như chuột lột lập tức cứng đờ, gò má ửng đỏ, lấy ba lô ướt đẫm che bụng lại rồi xụ mặt mím môi không nói lời nào.Khương Nghi cũng nghe được nên ngẩn ngơ nhìn cậu bé đang đỏ bừng mặt.Tính cậu vốn hiền lành, dù mới nãy bị dọa sợ nhưng thấy bộ dạng chật vật của cậu bé, sau khi sụt sịt một cái thì nỗi tủi thân đã vơi đi không ít, lại cảm thấy cậu bé toàn thân ướt đẫm như chó con rơi xuống nước thật tội nghiệp nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu đói bụng à?"

Cậu bé sống ở nước ngoài từ nhỏ nên chỉ nghe hiểu chút ít tiếng Trung, tuy đã đói đến hoa cả mắt nhưng vẫn mạnh miệng nói mình không đói bằng tiếng Anh.Khương Nghi ngồi xổm xuống, tưởng hắn nói đói bụng nên quay đầu bảo hắn: "Cậu chờ chút nha."

Dứt lời cậu đứng dậy đi tới mái hiên.Hắn ngẩn người nhìn theo bóng lưng cậu bé tóc đen che dù đi càng lúc càng xa.Dưới bồn hoa yên tĩnh lại.Mưa to như hạt đậu rơi vào mắt đau rát không mở ra được, quần áo ướt đẫm bị gió thổi qua làm hắn run lập cập.

Thấy Khương Nghi đi xa, cậu bé chưa từng nếm mùi đau khổ cắn chặt răng, cố tỏ ra không quan tâm nhưng hốc mắt lại nhịn không được nóng lên.Hắn khom lưng co ro dưới bồn hoa, càng nghĩ càng tủi thân, ôm chặt ba lô đựng vé máy bay trước ngực, đỏ hoe mắt giận dỗi nghĩ mình nhất định phải về Anh quốc.Ở đây hắn chẳng quen biết ai, mọi người đều ép hắn học tiếng Trung, hắn không muốn ở lại nơi này nữa.Khương Nghi trở lại dưới mái hiên rồi vào bếp lấy một quả cà chua.Cậu bỏ cà chua vào chiếc túi lớn trước quần yếm của mình rồi lại che dù đi tới bồn hoa.Quả nhiên cậu bé co ro dưới bồn hoa vẫn chưa đi mà run cầm cập trong màn mưa lạnh buốt.Khương Nghi ngồi thụp xuống rồi cúi đầu lấy cà chua ra khỏi túi, rụt rè đưa cho cậu bé.Trên đường tới đây quần áo cậu bị dính mưa, tóc đen ướt sũng dính vào gò má trắng nõn, thân hình bé nhỏ ngồi xổm dưới đất, tán dù to quá cỡ phủ lên người hệt như cây nấm nhỏ thò đầu ra khỏi ô.Nghe thấy động tĩnh, cậu bé đang lạnh run ngơ ngác nhìn Khương Nghi trước mặt.Khương Nghi vẫn còn hơi sợ nhưng thấy cậu bé không trừng mình nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cậu cong mắt cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má.Cậu thấy cậu bé im lặng một hồi, có lẽ đói không chịu nổi nữa nên rốt cuộc đưa tay nhận lấy quả cà chua rồi ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ cắn hai ba miếng đã hết sạch.Ăn xong cà chua, cậu bé ướt đẫm cả người ôm đầu gối không nói gì, thật lâu sau mới quay về phía Khương Nghi mở miệng nói cảm ơn bằng tiếng Anh.Khương Nghi nghe không hiểu, chỉ biết tròn xoe mắt nhìn hắn.Cậu bé vắt óc suy nghĩ thật lâu, hơn nửa ngày sau mới ngượng nghịu thốt ra một câu tiếng Trung không lưu loát lắm.Câu này thì Khương Nghi nghe hiểu, là cảm ơn.Cậu ngồi xổm lắc đầu rồi hỏi khẽ: "Ba mẹ cậu đâu?"

Cậu bé mím môi không đáp.Nước mưa đọng trên mặt đất càng lúc càng nhiều, Khương Nghi ngồi xổm trước bồn hoa, ống quần không xắn lên bị ướt một khúc làm cổ chân lạnh theo, cậu đành phải đứng dậy đi đến dưới mái hiên.Nào ngờ cậu bé ướt sũng kia cũng ôm ba lô đứng dậy đi theo cậu.Cậu đi hai bước, cậu bé cũng đi hai bước, cậu dừng lại, cậu bé cũng dừng theo.Khương Nghi quay đầu lại, phát hiện cậu bé mím chặt môi, đôi mắt màu xanh lam nhìn cậu chăm chú, tóc vàng ướt nhẹp bết vào má, thấy cậu nhìn thì lập tức cúi đầu xuống.Hắn cứ thế đi theo Khương Nghi về nhà.Dưới mái hiên rất sạch sẽ, Khương Nghi ngồi trên băng ghế nhỏ hắt hơi một cái, cậu xoa mũi nhìn sang cậu bé ngồi xổm trên thềm.Cậu bé ướt sũng ngồi xổm dưới đất, tóc vẫn không ngừng nhỏ nước làm đọng một vũng trên sàn nhà, hắn ôm ba lô của mình, mặt cúi gằm, sụt sịt mũi có vẻ tủi thân lắm.Khương Nghi nhớ đến chú chó con rơi xuống nước tên Little Bo-Peep trong phim hoạt hình, cũng là lông vàng mắt xanh, lang thang khắp nơi mà ăn không đủ no.Cậu thấy hơi tội nên khẽ gọi cậu bé tới ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh mình.Cậu bé ướt đẫm do dự đứng dậy đi tới chỗ ghế đẩu bên cạnh Khương Nghi.Ai ngờ chưa đi được hai bước thì đôi giày bị ngâm nước của hắn phát ra tiếng "xì xì".Không chỉ vậy mà giày còn vừa "xì xì" vừa phun nước ọc ọc ra khỏi lỗ thoát khí.Sau khi kịp phản ứng, mặt cậu bé đỏ lên, sống chết gì cũng không chịu đi nữa mà đặt mông ngồi phịch xuống sàn.Khương Nghi lại nhảy xuống ghế đẩu vào nhà lấy ra hai cái khăn, đưa cho cậu bé một cái.Cậu bé vụng về cầm khăn lau tóc, lau nửa chừng cảm thấy quá phiền phức nên lắc mạnh đầu cho nước văng khỏi tóc.Khương Nghi bị nước văng đầy mặt.Cậu hấp háy mắt nhưng cũng không giận mà chỉ cúi đầu lau mặt rồi tốt tính đưa luôn chiếc khăn trên tay mình cho cậu bé.Tóc cậu bé mắt xanh rối bù, ngồi trên sàn nhìn cậu, lúc cầm khăn vành tai hơi đỏ.——Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục bên kia.Hơn mười người hầu cầm ô vừa bước đi vội vã vừa gọi to: "Cậu chủ ——"Trong mưa bụi mịt mù, flycam bay quanh khuôn viên rộng lớn của nhà họ Lục để tìm cậu bé bỏ trốn.Quản gia mặc áo mưa gần như phát điên, đám người đã tìm hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.Nhưng vẫn không tìm được Lục Lê.Nghĩ tới đây, trong lòng quản gia như treo một tảng đá lớn, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.Lục Lê là con một của nhà họ Lục, năm nay vừa tròn bảy tuổi, từ khi chào đời đã theo mẹ ra nước ngoài sống nên Trung Quốc vô cùng xa lạ với hắn.Nhưng gần đây Lục lão gia liên tục hối thúc nên người nhà họ Lục đã đón Lục Lê về nước.Sau khi về nước, vì rời xa nơi mình sống từ nhỏ nên Lục Lê phản ứng rất mạnh, kiên quyết không chịu học tiếng Trung, tính tình cũng hết sức ương ngạnh.Xế chiều hôm nay, Lục Lê bảy tuổi thừa dịp bọn họ không chú ý giận dỗi đeo ba lô trốn đi.Diện tích nhà họ Lục rộng hơn sáu ngàn mét vuông, một đứa bé bảy tuổi chỉ bằng sức mình không thể nào ra đến cổng được, camera trong phòng quan sát cũng cho thấy chiều nay không có bất kỳ chiếc xe nào ra vào.Nhưng Lục Lê không biết nói tiếng Trung, trời lại đột nhiên đổ mưa nên cả nhà họ Lục cũng không dám lơ là.Tới gần chạng vạng, trời càng lúc càng tối, cổng lớn nhà họ Lục bị kéo sang hai bên, ánh đèn xuyên qua màn mưa lất phất, một chiếc xe màu đen chạy trong mưa.

Khương Quốc Quân ngồi trên ghế lái xoay vô lăng, qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông cầm điện thoại ngồi ở ghế sau luôn miệng xin lỗi: "Em yêu, anh cam đoan đây là lần duy nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Arno nhất định sẽ không sao đâu, nó là con anh mà, anh còn sợ nó gặp chuyện hơn bất cứ ai khác ấy chứ."

"Em nghe anh nói đã......

"Đầu dây bên kia hình như đã cúp ngang, người đàn ông hít sâu một hơi rồi ném điện thoại sang bên, chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt khó giấu được vẻ lo lắng.Khương Quốc Quân dời mắt đi, trong lòng bồn chồn, ông đã lái xe cho Lục gia nhiều năm mà đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt ông chủ khó coi đến vậy.Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra, Khương Quốc Quân có thể hiểu được tâm trạng Lục Đình.Ông cũng có một cậu con trai trạc tuổi con ông chủ, nếu con mình trốn đi mà còn gặp mưa to chắc ông cũng sẽ lo cuống lên.Nghe nói đứa con bị lạc của Lục tổng ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói.Khương Quốc Quân thở dài đạp chân ga lái nhanh về phía ga ra dưới tầng hầm, sau khi dừng xe đúng thời gian quy định thì đưa Lục Đình lên thang máy.Chẳng bao lâu sau, Khương Quốc Quân tan việc trở về nhà mình trong khuôn viên nhà họ Lục, vừa đi vừa nghĩ nếu đến khuya vẫn chưa tìm ra cậu chủ thì ông sẽ che dù đi tìm thử.Dù sao chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng khiến ông cũng lo lắng theo.Mười phút sau, Khương Quốc Quân đứng ở cửa nhà mình nhìn sững cậu bé tóc vàng dưới mái hiên.Tóc cậu bé nửa ướt nửa khô, ống quần xắn lên, hai chân để trần, nằm rạp trên sàn khẩn trương nhìn chằm chằm cờ ca rô trước mặt.Ông thấy cậu con trai ngoan hiền của mình chỉ vào cờ ca rô trên sàn nghiêm túc nói với cậu bé: "Cậu thua rồi nhé."

Cậu bé hắt hơi một cái rồi nói xí xô xí xà cả tràng dài nghe không hiểu, đôi mắt màu xanh lam mở to với vẻ không tin nổi.Khương Quốc Quân choáng nặng.Ông run rẩy nhớ lại cậu chủ hôm nay đã khiến cả nhà họ Lục rối tinh rối mù, bảy tuổi, mắt xanh, tóc vàng, không biết nói tiếng Trung mà chỉ nói tiếng Anh.Khương Quốc Quân lại run rẩy ngẩng đầu nhìn cậu bé mắt xanh tóc tai bù xù nằm rạp dưới mái hiên đang quay đầu nhìn mình với vẻ cảnh giác.Khương Nghi ngồi xổm trên sàn cũng ngẩng lên, thấy Khương Quốc Quân thì mừng rỡ vẫy tay gọi: "Ba ba!"

Khương Quốc Quân nuốt nước bọt rồi run giọng hỏi: "Bé ngoan, đây là ai thế?"

Khương Nghi ngoẹo đầu nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Không biết ạ."

"Con nhặt được đó."

Cậu kiễng chân lên nghiêm túc thì thầm: "Ba ba, bạn ấy không có nhà, tội nghiệp lắm, giống như Little Bo-Peep vậy."

Little Bo-Peep là chó con lang thang trong phim hoạt hình hôm qua, lông vàng mắt xanh.Ông nhìn cậu bé mắt xanh làm cả nhà họ Lục nháo nhào rồi lại nhìn cậu con trai yêu quý thì thầm nói với mình đứa bé bơ vơ này thật đáng thương.Hai mắt Khương Quốc Quân tối sầm, suýt nữa thì tắt thở.
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 2


Ban đêm, nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng.

Sau cơn mưa, nước từ ngọn cây nhỏ xuống tí tách, giọt nước lấm tấm bám đầy trên cửa kính lớn sát đất.Đại sảnh tráng lệ rộng thênh thang, mái vòm nhũ kim giữa sảnh lấp lánh ánh đèn, trên bàn ăn kiểu Âu đặt một chiếc bình sứ trắng cao cổ cắm hoa thủy tiên.Khương Nghi ngồi cạnh cha trên ghế salon ở đại sảnh, cái hiểu cái không hỏi: "Ba ba, vậy là Little Bo-Peep không phải vô gia cư đúng không?"

Cha Khương có vẻ hơi căng thẳng, xoa đầu Khương Nghi nói: "Ừ, bạn ấy là con trai ông chủ của ba ba......"

Còn chưa nói hết thì một người đàn ông đi xuống cầu thang đại sảnh, tuổi gần tứ tuần, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ mỏi mệt.Trông thấy người đàn ông, cha Khương vội vàng đứng dậy hỏi: "Lục tổng, cậu chủ thế nào rồi ạ?"

Vẻ mặt Lục Đình giãn ra, ôn tồn nói: "Chẳng có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ nói may mà nó không dầm mưa quá lâu, nếu bị hạ thân nhiệt sẽ rất tai hại."

"Lần này may nhờ có con của anh Khương."

Biết cậu chủ bảo bối của Lục gia không sao, cha Khương thở phào nhẹ nhõm rồi vội xua tay nói: "Đâu có gì, ngài khách sáo quá......"

Lục Đình mỉm cười rồi khom người đối mặt với Khương Nghi trên ghế salon.Điều hòa trong đại sảnh được bật hết cỡ, cậu bé tóc đen ngồi trên ghế khoác áo choàng người lớn trên vai, vì áo quá rộng nên vạt áo màu trơn gần như bọc kín cả người cậu.Nhìn cậu không hề giống một đứa trẻ sáu tuổi như hồ sơ ghi chép, bộ dạng xanh xao ốm yếu, đôi mắt long lanh đen láy, tóc mái lòa xòa trên lông mày.Đó là một cậu bé rất xinh đẹp.Tóc đen mềm mại, làn da tái nhợt chẳng có chút huyết sắc nào, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từ mái vòm nhũ kim phủ lên hàng mi dài của cậu, chập chờn lay động, màu môi rất nhạt, vừa xinh đẹp vừa trầm lặng.Lục Đình chợt hiểu ra Arno con mình nói "búp bê" rốt cuộc có ý gì.Ông nhìn Khương Nghi rồi dịu giọng nói: "Cậu bạn nhỏ, chú muốn cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay."

"Nếu không có cháu chắc con chú đã ngã bệnh nặng rồi."

Khương Nghi ngượng ngùng lắc đầu, ngoài cha Khương ra cậu rất ít khi gặp người lớn nên chỉ biết im lặng nắm góc áo cha Khương.Lục Đình ngồi xổm xuống hỏi: "Chú nhờ cháu giúp thêm một việc được không?"

"Con chú tên là Arno, từ nhỏ nó đã sống ở nước ngoài, mãi đến gần đây mới về nước nên chưa quen nơi này lắm, lúc nãy ở trên lầu cũng không chịu uống thuốc."

"Nhưng chú nghe Arno nói cháu tốt lắm."

"Chú có thể nhờ cháu lên lầu ở với Arno một lát không?"

Khương Nghi tròn xoe mắt rồi do dự hồi lâu, sau khi hỏi ý cha Khương mới ngập ngừng gật đầu đồng ý.Lục Đình mỉm cười vẫy tay gọi người hầu cách đó không xa để cô dẫn Khương Nghi lên lầu tìm Arno.Cha Khương bối rối ngồi trên ghế salon lo lắng nhìn theo Khương Nghi lên lầu.Trước đây ông từng nghe nhiều người nói tính tình con trai Lục tổng không tốt lắm.Mà sức khỏe Khương Nghi vốn đã yếu từ khi ra đời, gầy hơn các bạn cùng tuổi không ít, nếu cậu chủ ương bướng kia nổi giận thì bắt nạt Khương Nghi quả thực dễ như trở bàn tay.Có lẽ nhận ra cha Khương lo lắng nên Lục Đình tự tay rót trà cho ông, bảo ông yên tâm rồi nói sang những chuyện khác.————Trên lầu.Khương Nghi nắm tay người hầu đi theo quản gia đứng trước cánh cửa phòng ngủ màu nâu London đóng chặt.

Quản gia đưa tay gõ cửa rồi nhẹ giọng nói bằng tiếng Anh: "Cậu chủ, bạn ngài tới rồi này."

Trong phòng vọng ra một câu tiếng Anh với ngữ khí mệt mỏi."

Go away, I have no friends. (Đi đi, cháu chẳng có bạn nào hết.)"Nhưng một lát sau, giọng nói bỗng nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì nên trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng nhảy xuống giường.Tiếng bước chân rất gấp gáp, giẫm trên sàn gỗ phát ra tiếng "bịch bịch".Arno mặc đồ ngủ chạy ra, vừa mở cửa đã thấy Khương Nghi.Khương Nghi cũng nhìn cậu bé đứng ở cửa, mặc đồ ngủ, sắc mặt hơi tái, trên mặt vẫn mang theo vẻ kiêu căng, khi thấy cậu đôi mắt màu xanh lam vụt sáng lên.Lúc hắn chạy ra giày cũng không kịp mang mà đi chân đất, trên trán dán miếng hạ sốt, nhìn Khương Nghi không chớp mắt.Quản gia bên cạnh ngồi xuống bảo Arno phải uống thuốc trước rồi mới được chơi với Khương Nghi.Arno nhíu mày nhưng vẫn bưng ly thuốc lên uống hết.Quản gia tỏ vẻ kinh ngạc, tựa như không ngờ Arno sẽ chịu uống thuốc dễ dàng đến thế.Arno liếm môi, vẫn còn nhớ đến ván cờ cuối cùng chiều nay nên nhìn chằm chằm Khương Nghi hỏi: "Shall we continue? (Tụi mình đánh cờ tiếp nha?)"Quản gia chuyển lời của Arno cho Khương Nghi.Khương Nghi khẽ gật đầu đáp ứng.Arno lập tức nắm tay Khương Nghi dẫn cậu vào phòng ngủ.Đi nửa chừng, Arno chạy lại đóng ập cửa phòng ngủ, trước khi đóng còn thò ra nửa cái đầu đe nẹt quản gia: "Don't come in. (Không được vào)"Quản gia thở dài nói bằng tiếng Anh: "Ngài không cho tôi vào thì bạn ngài không hiểu ngài nói gì đâu."

Hai đứa bé, một đứa chỉ biết nói tiếng Anh và nghe không hiểu tiếng Trung, một đứa chỉ biết nói tiếng Trung và nghe không hiểu tiếng Anh thì làm sao chơi chung với nhau được?Không chờ ông nói hết, Arno đã đóng sầm cửa lại.Quản gia bất lực nhìn Arno đóng cửa phòng, đành phải đứng chờ bên ngoài.Trong phòng ngủ, Khương Nghi ngồi trên ghế salon nhìn sang Arno rồi an ủi với vẻ cảm thông: "Thật ra tớ cũng ghét uống thuốc lắm."

"Nhưng ba ba nói phải uống thuốc thì mới mau hết bệnh được."

Arno ngồi trên thảm không nói gì mà chỉ nhìn cậu.Khương Nghi đung đưa hai chân chậm rãi nói: "Trước kia tớ phải uống nhiều thuốc lắm."

"Nhưng giờ tớ khỏe hơn xưa nhiều rồi."

Trước kia cậu chỉ có thể nhìn lũ trẻ ngoài cửa sổ chơi đùa, thậm chí có lúc sợ gió nên không được mở cửa sổ, tiếng nô đùa ầm ĩ cũng không nghe được.Cuối cùng Khương Nghi nghiêm túc kết luận như người lớn: "Bởi vậy cậu cũng phải uống thuốc đúng giờ nha."

Mặc dù Arno nghe không hiểu nhưng dường như hắn đã tách biệt Khương Nghi khỏi đám người nhà họ Lục trong nước nên không hề ghét Khương Nghi líu lo huyên thuyên với mình mà nghiêm chỉnh ngồi trên thảm nghe cậu nói.Chờ Khương Nghi nói xong, Arno mới hỏi cậu đánh cờ tiếp với mình được không.Khương Nghi gật đầu đồng ý.Thời gian dần trôi, kim đồng hồ trong phòng ngủ chập lại với nhau, Khương Nghi ngồi trên thảm buồn ngủ nhìn về phía cửa phòng.Sức khỏe cậu luôn không tốt nên giờ đã đến lúc đi ngủ.Khương Nghi dời một con cờ rồi nói với Arno đang ngồi chống cằm trước mặt mình: "Tớ phải về rồi."

Arno tràn đầy phấn khởi nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn Khương Nghi.Khương Nghi chỉ vào cánh cửa rồi làm động tác đi ra ngoài.Arno tưởng cậu muốn đi tè nên dẫn cậu đến phòng vệ sinh trong phòng ngủ.Khương Nghi mờ mịt nhìn bồn cầu sáng loáng dưới ánh đèn trong phòng vệ sinh rồi lại quay đầu nhìn Arno bên cạnh.Một lát sau, Khương Nghi vùng ra khỏi tay Arno đi tới cửa phòng ngủ.Ban đầu Arno còn chưa hiểu gì, đến khi thấy Khương Nghi đi ra cửa mới biết có lẽ cậu muốn về nhà.Arno lập tức chạy tới đứng chặn trước mặt Khương Nghi rồi buột miệng thốt ra một câu tiếng Anh, nói cậu không được đi.Hắn không muốn Khương Nghi về sớm như vậy.Ở nhà họ Lục, Arno thà đóng cửa nhốt mình trong phòng chứ không muốn ra ngoài xem tivi, chơi game hay nói chuyện với người khác, dùng cách này để thể hiện sự chống đối của mình.Đã lâu lắm rồi hắn không có ai chơi chung như hôm nay.Khương Nghi vẫn muốn đi nhưng lại bị Arno chặn cửa.Arno bướng bỉnh lặp đi lặp lại câu không được đi.Khương Nghi mím môi nhưng vẫn ôn tồn nói chuyện với Arno.Arno cao hơn cậu nửa cái đầu, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn cậu từ trên xuống, ngoại hình hắn vốn đã hơi hung dữ, khi nghiêm mặt nhìn chằm chằm Khương Nghi càng đáng sợ hơn.Hai phút sau.Trong phòng ngủ vọng ra tiếng khóc.Quản gia ngoài cửa nghe được vội vàng gõ cửa rồi hỏi bằng tiếng Anh: "Cậu chủ, có chuyện gì thế?"

Trong phòng ngủ, Arno bị dọa sợ mất mật, quýnh quáng lau nước mắt cho Khương Nghi một cách vụng về, rối rít xin lỗi bằng tiếng Anh.Những giọt lệ to như hạt đậu trào ra từ mắt Khương Nghi, vành mắt đỏ hoe, lệ rơi đầm đìa trên má, chóp mũi đỏ bừng, thút thít nghẹn ngào nói: "Tớ muốn về nhà......"

Cậu khóc nức nở, không hiểu tại sao cậu bạn trước mặt không cho mình về nhà tìm ba ba, lại sợ mình ở trên lầu lâu quá cha Khương sẽ về trước nên vừa sợ vừa tủi thân.Arno không biết nói tiếng Trung nhưng thấy Khương Nghi khóc thì sốt ruột vắt hết óc suy nghĩ, hoảng đến độ thốt ra một từ tiếng Trung mà hắn không hiểu, vụng về gọi Khương Nghi là "cục cưng" liên tục.Arno nhớ trong video ông bà nội thường xuyên gọi mình như vậy.Nghe xong Khương Nghi thoáng sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn.Cậu nghĩ cậu bạn tóc vàng mắt xanh này không cho mình về thì thôi đi, sao còn gọi bừa bãi như vậy nữa chứ.Arno thấy gọi "cục cưng cục cưng" không có tác dụng gì thì càng thêm luống cuống, vây quanh Khương Nghi cố nhớ xem mình còn biết câu tiếng Trung nào nữa không, trong tiếng khóc ngày càng thảm thiết của Khương Nghi, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói to mấy câu "chúc mừng phát tài".Hắn nhớ mỗi năm chỉ cần nói câu này thì người chung quanh đều cười vui vẻ rồi lì xì cho hắn.Câu tiếng Trung này nhất định là rất hay.Khương Nghi nghe thấy "chúc mừng phát tài" thì sụt sịt một cái rồi òa lên khóc to hơn.Quản gia đứng ngoài phòng ngủ gõ cửa mấy lần nhưng không ai mở cửa, đành phải vội vàng xuống lầu tìm Lục Đình.Dưới lầu.Lục Đình ngồi trên ghế salon tán gẫu với cha Khương.Thấy Khương Nghi ở trên lầu càng lúc càng lâu, cha Khương dù đang nói chuyện phiếm vẫn thấy lo cho Khương Nghi nên liên tục nhìn lên lầu.Biết cha Khương lo lắng, Lục Đình trấn an: "Mặc dù tính tình Arno hơi bướng nhưng nó thích Khương Nghi lắm."

Ông cam đoan với cha Khương Arno sẽ không bắt nạt Khương Nghi rồi thở dài cười khổ: "Thật ra đều do tôi làm cha không tốt, trước kia bận quá không có thời gian ra nước ngoài thăm Arno."

"

Sau này khi tôi nhận ra không ổn thì Arno đã quá xa cách với tôi rồi."

"Đặc biệt là sau khi tôi đưa Arno về nước, Arno rất ít khi nói chuyện với tôi, nhưng lúc nãy nó sốt mê sảng đã nói với tôi rất nhiều về Khương Nghi......"

Cũng là một người cha nên cha Khương nghe xong rất đồng cảm và xúc động, nhịn không được cảm khái: "Cậu chủ là một đứa trẻ ngoan, rồi cậu ấy sẽ hiểu lòng ngài thôi......"

Còn chưa dứt lời thì quản gia hấp tấp đi xuống lầu rồi khom lưng thì thầm vào tai Lục Đình mấy câu.Nụ cười ảo não của Lục Đình đông cứng, im lặng sững sờ.Không đợi Lục Đình nói với cha Khương, trên lầu đã vang lên một tiếng khóc.Cha Khương thất kinh vội hỏi: "Trên lầu xảy ra chuyện gì vậy?"

Quản gia ngại ngần đáp: "Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm, hình như cậu chủ nói gì đó làm cậu bạn kia khóc thì phải......"

Hơn nữa càng khóc càng thương tâm.Lục Đình hít sâu rồi bóp trán hỏi: "Nói gì?"

Quản gia càng nói càng e dè, giọng càng lúc càng nhỏ: "Hình như là cục cưng cục cưng gì đó, còn có chúc mừng phát tài thì phải?"

Lục Đình: "......"

Cha Khương thất kinh: "???"

--------------------Tác giả có lời muốn nói:Sau khi lớn lênArno: Anh yêu emKhương Nghi: Chúc mừng phát tài :)
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 3


Mười giờ tối.

Trên ghế salon trong đại sảnh nhà họ Lục, Khương Nghi nằm trên vai cha Khương, hai mắt đỏ hoe, lâu lâu lại thút thít mấy tiếng, nước mắt đầm đìa trên má, nức nở nói: "Ba ba, về nhà đi......"

Cậu khóc thực sự rất tội nghiệp, hàng mi ướt đẫm nước, thanh âm nghẹn ngào mang theo giọng mũi nghe vừa yếu ớt vừa tủi thân.Cha Khương luôn miệng đáp ứng rồi xót xa vỗ nhẹ lưng cậu.Lục Đình đích thân tiễn hai cha con ra cổng rồi áy náy nói: "Xin lỗi anh Khương, ngày mai tôi sẽ bắt Arno xin lỗi bé Nghi đàng hoàng......"

Cha Khương vội vàng xua tay, hoàn toàn không dám nhận câu này.Lục gia nắm giữ vị trí đầu ngành nên biết bao người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để tạo dựng quan hệ, còn có không ít người muốn lấy lòng Lục gia.Khương Nghi bị dọa khóc, dù ông có xót ruột cỡ nào cũng không dám để cậu chủ lá ngọc cành vàng nhà họ Lục xin lỗi con trai mình được.Khương Nghi nằm trên vai cha dần bình tĩnh lại, chóp mũi ửng đỏ, tóc đen dính vào gò má trắng nõn, sụt sịt một cái rồi vừa khổ sở thút thít vừa lễ phép nói: "Chào chú."

Trong lòng Lục Đình mềm nhũn, thầm nghĩ nếu con trai ngoan ngoãn nói với mình một câu như vậy thì đừng nói sao trên trời mà ngay cả mặt trăng ông cũng có thể hái xuống cho con mình.Tiếc là lúc nào Arno cũng xụ mặt với ông cả.Khi cha Khương bế Khương Nghi về nhà thì đã gần mười giờ rưỡi.Về đến nhà, Khương Nghi còn đọng nước mắt trên mi nằm gục trên vai ông ngủ thiếp đi.Cha Khương pha nước ấm xong mới đánh thức Khương Nghi dậy để tắm rửa.Ông vừa gội đầu cho Khương Nghi vừa hỏi cậu có bị Arno xô đẩy hoặc bắt nạt kiểu nào khác không.Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm chơi với vịt con, thành thật đáp: "Không ạ."

Cha Khương hơi phân vân, trong ấn tượng của ông Khương Nghi luôn rất hiểu chuyện và hiếm khi khóc nhè, nếu không bị bắt nạt sao lúc nãy lại khóc thảm thiết vậy chứ?Khương Nghi bóp vịt con phun nước rồi rầu rĩ nói: "Bạn ấy không cho con về nhà."

Nói đến đây, cậu ấm ức lầm bầm: "Cô giáo ở nhà trẻ nói không được cãi nhau mà phải nói lý lẽ, con nói lý với bạn ấy nhiều lắm mà bạn ấy cứ làm ngơ con mãi thôi."

Cha Khương dở khóc dở cười: "Arno không hiểu tiếng Trung mà, có nói lý bao nhiêu thì bạn ấy cũng đâu biết con nói gì."

Khương Nghi thoáng sửng sốt rồi ngẩn người nhìn vịt con bơi trên mặt nước: "Đúng nha."

Biết Khương Nghi khóc vì nguyên nhân này, cha Khương thở phào một hơi.Khương Nghi là trẻ sinh non, lúc mới ra đời chỉ nặng hơn ký rưỡi chút xíu, khi còn mặc tã đã dạo quanh Quỷ Môn Quan, có mấy lần suýt không qua khỏi.Vì từ nhỏ sức khỏe đã yếu nên Khương Nghi rất hiếm khi ra ngoài, không có bạn đồng trang lứa chơi chung, cũng chẳng hiểu rõ thế giới bên ngoài lắm, cha Khương sợ Khương Nghi không phân biệt được đâu là bắt nạt đâu là chơi đùa, lỡ bị bắt nạt sẽ để lại ám ảnh tâm lý mà không biết.Giờ biết được nguyên nhân làm cha Khương nhẹ nhõm hơn nhiều, mau chóng tắm rửa sấy tóc cho Khương Nghi.Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục bên kia.Trên lầu hai, một cậu bé mặc áo ngủ đứng trên cầu thang xoắn ốc, một tay bám vào lan can, môi mím chặt, mày nhíu lại nhìn hơi hụt hẫng.Lục Đình nói với Arno trên lầu, "Khương Nghi theo cha về nhà rồi."

Arno đứng trên cầu thang một hồi mới xuống lầu thấp giọng hỏi Lục Đình: "Dad, will he come again tomorrow? (Ba ba, ngày mai bạn ấy có đến nữa không?)"Lục Đình khựng lại, hồi lâu sau mới nói bằng tiếng Anh: "Có thể đến, cũng có thể không."

"Nhưng nếu con chịu xin lỗi bạn ấy, ba nghĩ chắc bạn ấy sẽ hết giận rồi lại đến thôi."

Nói tới đây, Lục Đình tỏ vẻ tiếc nuối: "Nhưng ba nhớ hình như con không biết nói tiếng Trung mà."

"Arno, bạn con nghe không hiểu lời xin lỗi của con thì làm sao tha lỗi cho con đây?

Tiếc thật đấy."

"Nhưng không sao đâu, bạn con xinh như vậy chắc sẽ được rất nhiều bạn Trung Quốc thích, đừng lo bạn ấy thiếu con sẽ không có bạn chơi cùng."

Arno lập tức biến sắc.Hắn mở to đôi mắt màu xanh lam rồi gào lên một chữ "không".Lục Đình nhìn Arno mặc đồ ngủ ôm gối đầu, nhìn vừa bực tức vừa ảo não.Ông bật cười rồi nói bằng tiếng Anh: "Thôi lên lầu ngủ đi, ba nghĩ chắc ngày mai Khương Nghi sẽ đến thôi, còn bạn ấy có tha lỗi cho con hay không đều tùy thuộc vào con đấy, Arno."

Arno ủ rũ lên lầu.Lục Đình vẫy tay với quản gia, bảo ông để một cuốn sách từ vựng tiếng Trung đơn giản vào phòng Arno.

Quản gia hơi băn khoăn, ông biết vì để Arno học tiếng Trung, những cuốn sách từ vựng đơn giản tương tự như vậy có rất nhiều, nhưng Arno chưa bao giờ mở ra xem cả, lần nào cũng ném sang một bên không thèm để ý.Nhưng thấy ánh mắt Lục Đình, quản gia vẫn làm theo.Mười một giờ rưỡi đêm.Nhà họ Lục im ắng.Trên lầu hai, phòng ngủ Arno tắt đèn tối om.Trong phòng ngủ, sau khi Arno biết chắc quản gia không còn ngoài cửa thì nhẹ nhàng bật đèn đầu giường rồi rón rén đi tới trước bàn trà, ngồi xuống thảm tìm tòi gì đó.Chưa đầy mấy phút sau, ánh mắt hắn sáng lên, rút ra một quyển sách trên bàn rồi lại rón rén ôm sách về giường.Arno trùm kín chăn bật đèn pin lên, lật ra cuốn sách từ vựng tiếng Trung đơn giản chưa từng xem lần nào rồi từ từ dùng bút chấm đọc tiếng Anh bên cạnh tiếng Trung."

Xin chào, Hello""Cảm ơn, thank you""Tạm biệt, bye"Arno cau mày lật hết trang này đến trang khác, rốt cuộc tìm được câu mình muốn ở trang thứ ba."

Sorry, xin lỗi"Mắt hắn sáng lên, rà bút chấm đọc đi đọc lại từ kia mấy lần, lẩm nhẩm đọc theo như muốn ăn tươi nuốt sống rồi mới vừa lòng thỏa ý lén trả sách về chỗ cũ.Ngày hôm sau.Cha Khương cứ tưởng đêm qua Lục Đình nói để Arno xin lỗi Khương Nghi chẳng qua chỉ là lời khách sáo.Mãi đến lúc đi làm, cha Khương vẫn nghĩ như vậy.Sau đó chính tai ông nghe thấy Lục Đình nói hy vọng ông đồng ý cho Khương Nghi đến nhà họ Lục thêm lần nữa để Arno xin lỗi Khương Nghi đàng hoàng.Ngay giây phút đó, cha Khương trợn tròn mắt.Giây lát sau ông lập tức từ chối, nói chuyện hôm qua đều là trò đùa giữa trẻ con hết sức bình thường, cậu chủ không cần phải xin lỗi.Nào ngờ Lục Đình lại kiên quyết đến không ngờ, quà cảm ơn hôm qua và quà tạ lỗi hôm nay đều đã chuẩn bị xong, còn bảo quản gia đích thân đi đón Khương Nghi.Cha Khương do dự hồi lâu mới đồng ý.Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục, Khương Nghi được quản gia đích thân dẫn lên lầu hai đã nghe câu "xin lỗi" hơn ba mươi lần.Cậu ngơ ngác ngồi trên thảm, bắt đầu tự hỏi có phải hôm qua mình phản ứng quá mạnh không.Mạnh đến nỗi Arno liên tục vây quanh cậu hớn hở nói hơn ba mươi câu "xin lỗi" bằng tiếng Trung.Trong nhận thức của cậu, xin lỗi là từ thể hiện sự áy náy rất lớn, phải làm chuyện gì quá đáng lắm như đánh nhau hoặc cãi cọ ở nhà trẻ thì cô giáo mới bảo hai bên xin lỗi.Arno luôn miệng xin lỗi cậu thì nhất định cậu có chỗ nào không đúng rồi.Cậu muốn đi tè, Arno sẽ nghiêm túc xin lỗi cậu, thế là cậu ngượng ngùng nín lại.Cậu muốn uống nước, Arno cũng sẽ xin lỗi cậu, thế là cậu yên lặng không uống nữa.Suốt một tiếng đồng hồ, chỉ cần Khương Nghi đứng dậy hoặc định đi ra ngoài thì Arno sẽ lập tức xin lỗi cậu.Khương Nghi hơi hoang mang.Còn Arno lại hết sức vui vẻ.Hắn cảm thấy mình đã tìm được cách hay để giao tiếp với Khương Nghi rồi, tiếng Trung quả là phong phú thật, chỉ một câu xin lỗi mà có thể diễn đạt nhiều ý nghĩa như vậy.Hắn đâu cần học tiếng Trung làm gì, chỉ với một câu này hắn cũng có thể giao tiếp với Khương Nghi rồi.Hắn không muốn Khương Nghi về nhà, chỉ cần một câu xin lỗi là xong.Giờ xem ra "xin lỗi" mới là câu tiếng Trung hay nhất.Hai mắt Arno sáng rực, ngồi dưới đất nói với Khương Nghi: "I'll get another chessboard.

Wait for me (Để tớ đi lấy bàn cờ khác, cậu chờ tớ một lát nhé)"Vì muốn Khương Nghi dễ nghe hiểu hơn, Arno còn cố ý nói thêm một câu xin lỗi phía sau.Khương Nghi mím môi, nghe hai chữ xin lỗi kia, bàn chân giơ lên định đi lại hạ xuống.Arno vui vẻ chạy tới phòng đồ chơi khác tìm bàn cờ mới.Dưới lầu, một nam sinh mặc đồ thể thao vừa đi lên cầu thang vừa nói vào điện thoại: "Đến rồi đến rồi, yên tâm đi, nói thế nào con cũng là anh họ Arno mà, kiểu gì cũng an ủi được nó thôi."

Học sinh cấp hai Lục Tiêu cúp điện thoại rồi cà lơ phất phơ theo quản gia lên lầu hai.Lưng hắn còn đeo ba lô, vừa tan học đã bị cha mẹ gọi tới nhà họ Lục để chơi với cậu em họ vừa từ nước ngoài về.Nghe nói vì không quen sống trong nước mà cậu em họ này gây náo loạn bao nhiêu lần, cả Lục gia đều nhất trí rằng phải để các anh em nhỏ tuổi như hắn đến chơi với cậu em họ mới về nước này nhiều hơn.Đến trước cửa phòng ngủ trên lầu hai, Lục Tiêu cấp tốc điều chỉnh nét mặt, nặn ra một nụ cười chuẩn bị nghênh đón cậu em họ chưa từng gặp mặt kia.Quản gia mở cửa, người đầu tiên Lục Tiêu thấy là một cậu bé tóc đen xinh xắn ngoan hiền ngồi trên thảm, quay đầu nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn long lanh.Lục Tiêu lập tức vọt vào ôm chầm cậu bé nồng nhiệt hôn một cái: "Arno!

Còn nhớ anh không?"

Quản gia ngây ngẩn cả người.Khương Nghi cũng sửng sốt.Arno cầm bàn cờ mới đứng ngoài cửa trợn to đôi mắt xanh rồi xù lông lên.
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 4


Lục Tiêu vui vẻ ôm em họ bé bỏng, chỉ cảm thấy đứa bé trong ngực nhìn ngoan vô cùng.

Nhìn mắt to long lanh kìa, nhìn ánh mắt ngơ ngác kìa, nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn kìa......Ủa khoan, sao cứ thấy sai sai nhỉ.Lục Tiêu đột nhiên sững sờ.Hắn nhớ hình như em họ mình là con lai mà?Nhóc con lai chân chính đứng ở cửa tức giận phát ra một âm thanh mà Lục Tiêu cả đời khó quên.Có lẽ đến hết kiếp này Lục Tiêu vẫn không thể hình dung cụ thể rốt cuộc đó là âm thanh gì, chỉ biết nó bổ thẳng xuống đầu làm hắn giật bắn mình.Theo sau là giọng nói rụt rè của quản gia: "Thiếu gia Lục Tiêu, người ngài ôm không phải cậu chủ mà là bạn của cậu chủ đấy ạ."

"......"

"Cậu chủ Arno sau lưng ngài kìa."

"......"

Lục Tiêu đờ đẫn cúi đầu nhìn Khương Nghi ngơ ngác bị hắn ôm vào lòng rồi lại quay đầu nhìn nhóc con lai Arno cầm bàn cờ đứng ngoài cửa phẫn nộ xù lông trừng hắn.Nói nhóc con lai xù lông thật chẳng ngoa chút nào, giống hệt chú chó con ở nhà Lục Tiêu lúc nào cũng khư khư giữ chặt đồ ăn, hung dữ nhe răng trợn mắt như sói con vậy.Lục Tiêu cứng đờ tại chỗ.Khương Nghi chùi nước miếng dính trên má, vì nín tè mà nước mắt rưng rưng, giờ gặp được Lục Tiêu biết nói tiếng Trung thì không để ý tới cái hôn lúc nãy mà ấp úng bảo Lục Tiêu mình muốn đi vệ sinh.Arno vứt bàn cờ xuống, thấy Khương Nghi rơm rớm nước mắt trong lòng Lục Tiêu thì càng tức giận hơn, xông vào phòng ngủ xổ ra một tràng tiếng Anh như súng máy.Tiếc là một câu Khương Nghi cũng nghe không hiểu, nhịn đến nỗi mặt đỏ lên, thút thít nói với Lục Tiêu mình muốn vào toilet.Lục Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì nghe đứa bé xinh như búp bê trong lòng mình đòi đi vệ sinh gấp, thế là luống cuống tay chân định bế Khương Nghi đi tè, nhưng Arno lại kiên quyết đứng chặn trước mặt hắn, sống chết không cho hắn đi.Trong phòng ngủ hỗn loạn tưng bừng, quản gia vội vã ôm chặt Arno đang la hét níu quần Lục Tiêu.Khó khăn lắm quản gia mới giải thích rõ với Arno rằng người này không ức hiếp Khương Nghi, cũng không bắt cậu đi mà là Khương Nghi muốn đi vệ sinh, nghe vậy Arno mới chịu buông tay.Nhưng buông tay xong Arno lại nghiêm mặt nhìn chằm chằm đôi tay Lục Tiêu chưa chịu thả Khương Nghi xuống kia.Hai phút sau.Trước bồn cầu trong phòng vệ sinh, Arno nắm quần Khương Nghi muốn giúp cậu cởi quần đi tè, hắn căm giận nói lớn: "If you don't ask him, I can take you to the bathroom (Cậu đừng nhờ anh ta, tớ có thể dẫn cậu đi vệ sinh mà)"Khương Nghi gấp đến độ nghẹn đỏ mặt, níu quần khẽ gật đầu.Arno nằng nặc đòi cởi quần giùm cậu, chưa đạt được mục đích thì chưa chịu thôi, chân thành nói: "You have to trust me (Cậu phải tin tớ chứ)"Khương Nghi hết chịu nổi rồi, cậu thả tay ra để Arno hoàn thành động tác giúp mình cởi quần, lúc này Arno mới xem như bảo vệ được địa vị của mình, nhẹ nhõm ra khỏi phòng vệ sinh.Ngoài cửa, Lục Tiêu ho khan một cái rồi lại nở nụ cười thân tình chào hỏi Arno đang cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.Arno không thèm để ý tới hắn mà tận tụy canh cửa toilet cho Khương Nghi, sợ người đầu tiên cậu thấy sau khi ra ngoài không phải là mình.Lục Tiêu còn giữ nguyên nụ cười trên mặt: "......"

Hắn không chịu thua mà gọi tên Arno, cố thu hút sự chú ý của đứa nhỏ.Arno không ngẩng đầu lên mà vẫn tập trung canh cửa toilet.Lục Tiêu càng bị làm ngơ thì càng nỗ lực hơn, nhưng một ánh mắt Arno cũng chẳng thèm cho hắn.Tè xong, Khương Nghi cố gắng kéo quần cao hết mức rồi mới dám đẩy cửa đi ra.Có lẽ bị hành động cởi quần nhiệt tình của Arno làm giật mình, cộng thêm Lục Tiêu nghe hiểu được tiếng Trung và biết đưa mình đến phòng vệ sinh nên Khương Nghi rụt rè chọn ngồi cạnh Lục Tiêu.Arno ngẩn ngơ nhìn sang Khương Nghi phía xa.Lục Tiêu vui vẻ cầm món đồ chơi vốn định mang tặng Arno ung dung chơi đùa với Khương Nghi.Quả nhiên Arno mới nãy còn làm ngơ hắn lập tức đem bàn cờ tới chen lên ghế salon, còn nguýt hắn mấy cái.Lục Tiêu ngồi xếp bằng, cố ý chơi với Khương Nghi thật vui vẻ.Khương Nghi vốn tràn ngập hiếu kỳ về thế giới bên ngoài, hơn nữa hiếm khi gặp bạn đồng trang lứa nên chẳng mấy chốc đã sinh ra cảm giác thân cận với Lục Tiêu.Lục Tiêu kể chuyện hài cho cậu nghe, xếp máy bay giấy và ếch giấy thu hút hết sự chú ý của cậu, chọc cậu cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, hai mắt cong cong.Bầu không khí trước mặt hết sức hòa thuận vui vẻ nhưng Arno hoàn toàn không hòa nhập được, một câu tiếng Trung hắn cũng nghe không hiểu nên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, lâu lâu sốt ruột nói mấy câu tiếng Anh còn phải nhờ Lục Tiêu từ bi phiên dịch lại cho Khương Nghi nghe.Mặc dù ba người ngồi chung một ghế, chơi chung một trò nhưng hầu như Khương Nghi chỉ nói chuyện với Lục Tiêu chứ không nói với hắn.Lòng Arno nóng như lửa đốt, chỉ muốn Lục Tiêu ngồi lên máy bay giấy rồi theo ếch giấy nhảy ra ngoài cửa sổ quách cho xong.Hắn muốn bảo Khương Nghi đừng chơi với Lục Tiêu nữa, nhưng Lục Tiêu giả điếc không phiên dịch lại cho hắn.Hắn cố vắt óc moi gan nhưng phát hiện mình chỉ biết mấy từ tiếng Trung cụt ngủn, hoàn toàn không ráp được câu nào.Thấy Khương Nghi và Lục Tiêu càng lúc càng thân thiết, Arno đi tới đi lui quanh Khương Nghi, cố ý phát ra tiếng động thật lớn nhưng vẫn chẳng ích gì.Arno nổi cáu.Khương Nghi muốn xếp máy bay giấy, thế là hắn cố ý nắm một tay Khương Nghi, cậy mạnh không cho cậu giật ra.Khương Nghi cũng chỉ xoa tay bảo hắn nắm nhẹ một chút, Arno ủ rũ không trả lời cậu.Một lát sau Khương Nghi chọc hắn, Arno giận dỗi xụ mặt không nói lời nào.

Khương Nghi không biết Arno đang dỗi mà kiên nhẫn chọc chọc hắn rồi gọi tên Arno.Giọng cậu mềm mềm, âm cuối mang theo giọng mũi hệt như cái đuôi nhỏ đáng yêu, lúc gọi Arno nghe rất êm tai.Để được nghe thêm mấy lần nữa, Arno cố tình xụ mặt, đến lần thứ ba mới nhìn Khương Nghi.Khương Nghi phồng má thổi chiếc máy bay giấy bị gấp méo xẹo trên lòng bàn tay mình.Máy bay giấy lắc lư rơi vào cổ áo Arno.Khương Nghi lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh, nằm sấp trên bàn đung đưa hai chân, vui vẻ nói chiếc máy bay đầu tiên của Khương Nghi là cho Arno.Khi Lục Tiêu phiên dịch cho Arno nghe, hắn sững sờ.Hắn cúi đầu nhìn máy bay giấy trên cổ áo mình, vì gấp bằng một tay nên xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn hơi thảm.Dường như Arno đã biết tại sao Khương Nghi lại nói câu này.Bởi vì Lục Tiêu nói với hắn: "He hopes for this paper plane to take you to the places you want."(Bạn ấy hy vọng chiếc máy bay giấy này có thể đưa em đến bất cứ nơi nào mình muốn.)"Including your home country, England."(Kể cả quê hương Anh quốc mà em mong nhớ.)
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 5


Nắng chiều rực rỡ như vàng bị nấu chảy.

Hết giờ làm việc, cha Khương đến nhà họ Lục đón Khương Nghi.Cha Khương vừa theo quản gia lên lầu vừa nơm nớp lo sợ, buồn rầu nghĩ thầm hy vọng hôm nay cậu chủ Lục gia đừng gây chuyện ầm ĩ như lần trước nữa.Quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ trên lầu hai, trong phòng lặng ngắt như tờ.Hoàng hôn màu tím vàng rọi qua cửa sổ sát đất, những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong ánh sáng nhạt nhòa, chắc vì chơi mệt rồi nên hai đứa bé ngủ thiếp đi cạnh nhau trên ghế salon.Khương Nghi cuộn mình trên ghế đắp một tấm chăn nhỏ, còn Arno ngồi dưới thảm gối đầu lên ghế salon.Khi Khương Nghi bị gọi dậy còn hơi mơ màng, nhưng thấy cha Khương đứng ở cửa thì lập tức dụi mắt rồi nhoẻn miệng cười nói: "Ba ba!"

Arno cũng tỉnh giấc, mới đầu hắn cứ tưởng Lục Tiêu đã về nhà lại mò đến nữa, trong lúc mơ hồ trợn to đôi mắt xanh nhìn ra cửa, phát hiện không phải Lục Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.Khương Nghi quay đầu vui vẻ nói với Arno: "Tớ phải về nhà rồi."

Quản gia phiên dịch cho Arno nghe, hắn mím môi gật đầu một cách miễn cưỡng.Khương Nghi nhảy xuống ghế chạy đến chỗ cha Khương nhưng bị Arno túm áo kéo lại.Cha Khương ngoài cửa giật thót, chỉ sợ một giây sau Arno không chịu buông tay như hôm qua.

Khương Nghi quay đầu lại, Arno do dự một lát rồi nhìn chằm chằm vân gỗ dưới sàn hỏi khẽ: "Do you like to play with Lu Xiao? (Cậu có thích chơi với Lục Tiêu không?)"Quản gia khom lưng cười nói với Khương Nghi: "Cậu chủ hỏi ngài có thích chơi với thiếu gia Lục Tiêu không?"

Khương Nghi lộ rõ vẻ vui sướng, vừa định nói thì bị Arno đưa tay bịt miệng.Thấy vẻ mặt Khương Nghi, còi báo động trong lòng Arno hú inh ỏi, hắn lập tức khẩn trương rồi ngang ngạnh thốt ra một câu: "You don't like. (Cậu không thích đâu)"Nụ cười của quản gia cứng đờ.Khương Nghi tròn xoe mắt, không hiểu câu này nghĩa là gì nên nhìn sang quản gia.Quản gia lúng túng nói: "Cậu chủ nói ngài không thích đâu."

Arno vừa khẩn trương vừa trịnh trọng nói tiếp: "You like to play with me. (Cậu thích chơi với tớ cơ)"Quản gia im lặng giây lát, sau đó điềm tĩnh nói với Khương Nghi đang ngơ ngác: "Cậu chủ nói ngài về nhà cẩn thận nhé."

Lần đầu tiên Khương Nghi cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình từ cậu bạn này nên trịnh trọng gật đầu.Arno thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.Cha Khương loáng thoáng hiểu được chút ít tiếng Anh đứng ở cửa nghĩ mãi mà không ra, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.Nhưng ông cũng chẳng nghĩ nhiều mà cảm ơn quản gia rồi dẫn Khương Nghi về nhà, cảm thấy rốt cuộc chuyện này cũng đến hồi kết rồi.————Sáng hôm sau.Lục Đình đang ngồi đọc báo ở bàn ăn trong đại sảnh thì nghe tiếng bước chân bịch bịch trên cầu thang.Arno cầm con diều mình mới cất công tìm ra, vừa xuống lầu vừa hớn hở hỏi: "Dad, when will he be here today? (Ba ba, hôm nay khi nào bạn ấy mới đến?)"Lục Đình nhướng mày đặt tờ báo xuống rồi nhìn Arno hiếm khi chịu để ý mình đến trước mặt háo hức nhìn ông.Sau khi suy nghĩ cả đêm, Arno đã chuẩn bị mấy trò chơi mới, nhất định sẽ vượt qua địa vị của Lục Tiêu trong lòng Khương Nghi để cậu cảm thấy chơi với hắn mới là vui nhất.Nhưng Lục Đình một mực im lặng khiến Arno nhíu mày, sau đó nghe cha mình ung dung nói hôm nay Khương Nghi phải đi nhà trẻ nên sẽ không tới.Chẳng những vậy mà sau này Khương Nghi cũng sẽ không đến nữa.Trừ khi nhà trẻ được nghỉ lễ.Lục Đình bưng cà phê lên, nhàn nhã khoan thai ngắm vẻ mặt như gặp sấm sét giữa trời quang của Arno.Ở tuổi này, lẽ ra sau khi về nước Arno phải đi nhà trẻ nhưng hắn kiên quyết không chịu học tiếng Trung, sợ hắn sinh ra phản ứng căng thẳng nên giờ Lục gia chọn cách mời gia sư dạy kèm cho Arno từ mẫu giáo lên tiểu học.Nhưng mười giáo viên tiếng Trung thì hết tám người bị Arno chọc giận bỏ dạy, Lục Đình đau đầu cũng không chỉ một hai ngày.Nghe tin này Arno bị sốc nặng.Dường như hắn không thể tin nổi, hoặc là nhất thời chưa chấp nhận được nên dù Lục Đình có nói gì hắn cũng nghe không lọt.————Chạng vạng tối, ở nhà trẻ song ngữ Golden Sun.Đã sắp tan học nhưng các học sinh lớp lá vẫn chưa về.Khương Nghi cầm đồng hồ điện thoại nhẹ giọng nói với đầu dây bên kia: "Ba ba, tối nay con về trễ một chút được không ạ?"

"Lớp con có bạn Tống Tử Nghĩa tổ chức sinh nhật, con muốn ở lại nhà trẻ dự tiệc sinh nhật của bạn ấy."

Cha Khương vui vẻ đồng ý rồi bảo cậu sau giờ làm ông sẽ đến nhà trẻ dự sinh nhật với cậu."

Sao rồi?"

Chờ Khương Nghi cúp điện thoại, cậu bé trước mặt hồi hộp hỏi: "Ba cậu có đồng ý không?"

Khương Nghi khẽ gật đầu rồi cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Đồng ý rồi."

Hai mắt Tống Tử Nghĩa sáng rực, cầm đồng hồ điện tử Khương Nghi trả lại mình, do dự chốc lát rồi thu hết can đảm hỏi: "Khương Nghi, lát nữa cắt bánh kem cậu ngồi cạnh tớ được không?"

Khương Nghi ngẩn người, thật ra cậu và cậu bạn trước mặt cũng không thân lắm, chỉ chung nhóm mấy lần khi chơi trò đoàn tàu thôi.Vì sức khỏe cậu yếu nên vận động quá mạnh sẽ bị mệt tim, vì vậy lúc chơi trò đoàn tàu còn làm liên lụy Tống Tử Nghĩa nữa.Khương Nghi cứ tưởng Tống Tử Nghĩa và các bạn cùng lớp đều không thích mình.Dù sao cậu rất hay nghỉ học nên bỏ lỡ khá nhiều hoạt động tập thể.Thấy Khương Nghi im lặng, Tống Tử Nghĩa thất vọng gãi đầu rồi lại tươi tỉnh nói: "Không sao, không ngồi cạnh tớ cũng được."

"Cậu ở lại dự tiệc sinh nhật tớ là tốt rồi."

Nói xong không đợi Khương Nghi kịp phản ứng, Tống Tử Nghĩa đã chạy mất.Khương Nghi ngồi trên băng ghế nhỏ có chút bối rối.Nhà trẻ được trang hoàng lộng lẫy với những dải ruy băng và đèn lồng rực rỡ muôn màu, trên bàn dài bày đủ loại đồ ăn vặt và bánh kẹo.Cha mẹ Tống Tử Nghĩa làm nghề kinh doanh nên rất khá giả, hầu như mọi phụ huynh lớp lá đều đến dự buổi tiệc sinh nhật này.

Cha mẹ Tống Tử Nghĩa cũng thắc mắc tại sao con mình không tổ chức sinh nhật ở biệt thự nhà hay khách sạn mà cứ nằng nặc đòi mở tiệc ở nhà trẻ.Nghe con trai họ nói là vì trong lớp có cậu bạn thân không được khỏe lắm, nếu không tổ chức sinh nhật ở nhà trẻ thì rất có thể cậu bạn kia sẽ vắng mặt.Mẹ Tống nhìn một vòng, thấy đám trẻ vây quanh con mình đều cao lớn khỏe mạnh chứ không thấy cậu bạn thân ốm yếu trong truyền thuyết kia, thế là cùng với chồng mình trêu chọc con trai thẹn thùng không dám mời bạn nữ nào đó trong lớp nên mới mở tiệc sinh nhật ở nhà trẻ.Khương Nghi ngồi trong đám bạn cúi đầu chơi xếp hình, đến khi cha Khương tới, mẹ Tống để ý thấy mắt con trai mình sáng lên, quấn lấy ông chào hỏi.Mẹ Tống dẫn con đến chào, giờ mới biết thì ra con trai mình không nói dối mà thật sự có một cậu bạn sức khỏe không tốt lắm.Xinh như búp bê, mở miệng gọi "dì Tống" cực kỳ ngoan.Chỉ có điều nhìn không thân với con trai mình lắm, chẳng dính dáng gì đến hai chữ "bạn thân" cả.Mẹ Tống thấy con trai mình thẹn thùng không nói năng gì thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cười híp mắt xếp Khương Nghi ngồi cạnh con mình.Chẳng bao lâu sau, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên trong lớp học náo nhiệt, hát xong đến lúc cắt bánh kem, Tống Tử Nghĩa đưa miếng bánh đầu tiên cho Khương Nghi.Khương Nghi bưng bánh, cảm thấy cậu bạn xe lửa của mình thật tốt bụng, cậu tự hứa với lòng nếu lần sau còn chung nhóm với Tống Tử Nghĩa thì sẽ cố chạy nhanh hơn để không làm hắn bị vạ lây nữa.Cuối cùng đến mục tặng quà, Khương Nghi tặng Tống Tử Nghĩa một bộ bút màu mới.Cậu bạn xe lửa ngồi cùng bàn với cậu hình như rất thích vẽ tranh nên cả đống quà bắt mắt như vậy mà chỉ cất mỗi hộp bút màu cậu tặng vào ba lô.Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục.Sau khi biết Khương Nghi bận dự tiệc sinh nhật bạn học nên tối nay không có thời gian đến, Arno gọi điện cho mẹ mình bên kia bờ đại dương.Qua điện thoại, hắn nghiêm túc hỏi người mẹ yêu dấu của mình: "Mom, can I celebrate my birthday again tomorrow? (Mẹ, ngày mai con mở tiệc sinh nhật lần nữa được không?)"Mẹ hiền của hắn dịu dàng hỏi lại hắn: "What do you think? (Con thử nghĩ xem?)"--------------------Tác giả có lời muốn nói:Arno: Nếu thực sự không được thì mở tiệc sinh nhật cho bố mình cũng được.
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 6


Arno lại trở về cuộc sống trước đây.

Không có Khương Nghi đánh cờ với hắn, không có Khương Nghi nói chuyện với hắn, không có Khương Nghi chơi xếp hình với hắn.Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là chạy vội tới giở lịch rồi đếm ngón tay tính xem chừng nào Khương Nghi được nghỉ.Hắn nghĩ nếu tiếng Trung là thứ mình ghét nhất thì nhà trẻ chính là thứ mình ghét nhì, làm hắn cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ địch vô cùng lợi hại vậy.Nhà trẻ Trung Quốc chẳng khác nào một con quái thú ngoác miệng nuốt chửng Khương Nghi, tới ngày nghỉ mới chịu nhả cậu ra.Đợi mãi mới đến ngày Khương Nghi nghỉ, nghe hắn càu nhàu Khương Nghi lại cảm thấy không phải như vậy.Cậu ngồi trên thảm bưng dưa hấu, nghiêng đầu nghiêm túc nói với Arno trước mặt: "Nhà trẻ là nơi bọn tớ học tập chứ không phải chỗ xấu đâu."

"Tụi mình đều đi nhà trẻ mà, nó không phải quái thú đâu."

Nghe quản gia phiên dịch, Arno nhếch môi không nói lời nào.Hồi lâu sau hắn mới lẩm bẩm: "Do you also fold planes for others in kindergarten? (Ở nhà trẻ cậu có xếp máy bay giấy cho các bạn khác không?)"Khương Nghi cắn muỗng nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu.Arno thở phào, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa.Khương Nghi mở to mắt chậm rãi nói: "Tụi mình toàn tặng bút màu thôi."

Arno: "......"

Khi quản gia phiên dịch, sợ cậu chủ nhà mình không biết bút màu Trung Quốc là gì còn cố ý giải thích bằng tiếng Anh: "Đó là loại bút có thể vẽ ra đủ màu sắc khác nhau, một hộp mười hai cây hoặc ba mươi hai cây."

"Là một loại văn phòng phẩm khá phổ biến, cậu chủ cũng từng thấy rồi đó."

Làm sao Arno không biết chứ, hắn còn lén lấy bút màu viết nguệch ngoạc tên Khương Nghi trên máy bay giấy nữa cơ.Nhưng một hộp bút màu có mười hai cây hay thậm chí là ba mươi hai cây!Khương Nghi chỉ mới xếp cho hắn một chiếc máy bay giấy thôi!Ai có địa vị quan trọng hơn trong lòng Khương Nghi chỉ cần nhìn qua là thấy ngay!Khương Nghi múc dưa hấu rồi nghiêng đầu, tựa như không hiểu tại sao Arno đối diện bỗng dưng xụ mặt xuống.Nhưng cậu cũng quen rồi.Tính tình Arno hơi kỳ lạ chút thôi.Khương Nghi cúi đầu múc một muỗng dưa hấu đưa tới trước mặt Arno, Arno đang xụ mặt vô thức há miệng ra, kết quả bị đút dưa hấu đầy miệng.Khương Nghi hài lòng nhìn Arno quạu quọ nhai dưa hấu, vẻ mặt cũng không còn hờn dỗi nữa.Cậu lấy muỗng về rồi vui vẻ nghĩ thầm mặc dù Arno dễ quạu nhưng so với Little Bo-Peep trên TV vẫn dễ dỗ hơn nhiều.Arno bị đút dưa hấu đầy miệng tức mà không nói được, thế là hùng hổ chạy tới bàn học xé liền tù tì mười một tờ giấy, nhất định phải để Khương Nghi hiểu được tầm quan trọng của chuyện này.Kết quả khi Khương Nghi xếp đến chiếc máy bay thứ ba thì buồn ngủ dụi mắt, Arno lập tức giành lấy rồi cắm cúi xếp tiếp.Chờ hắn xếp đến chiếc thứ mười một, Khương Nghi đã nằm ngủ trên ghế salon.Arno nắm tay Khương Nghi, nghiêm túc cầm tay cậu hoàn thành nếp gấp cuối cùng của máy bay giấy.

Hắn nhìn mười một chiếc máy bay xếp ngay ngắn trước mặt, hài lòng nghĩ nhất định lần này mình sẽ là người quan trọng nhất trong lòng Khương Nghi.Hắn cất mười một chiếc máy bay giấy vào ngăn kéo rồi chạy đến trước ghế salon ngắm Khương Nghi ngủ, vừa ngắm vừa nghĩ cách để Khương Nghi không đi nhà trẻ nữa.Nghĩ tới nghĩ lui Arno vẫn chẳng tìm được cách nào hay, thế là quay đầu khiêm tốn thỉnh giáo quản gia làm thế nào để Khương Nghi đừng tới nhà trẻ nữa.Quản gia: "......"

Arno phấn khởi hỏi hắn có thể mua lại nhà trẻ rồi đuổi hết giáo viên và học sinh được không, nếu vậy Khương Nghi sẽ không thể đi học nữa.Quản gia nói nhà trẻ đắt lắm.Arno nói mình có rất nhiều chi phiếu, mua một cái cũng không thành vấn đề, trước kia hắn còn đòi ông nội mua trường đua ngựa nữa cơ, nếu thực sự không được thì hắn sẽ gọi điện nhờ ông nội mua giùm.Quản gia im lặng rất lâu mới nói ngài không thể đuổi giáo viên và học sinh bừa bãi được.Arno suy nghĩ giây lát rồi nhượng bộ nói được thôi, vậy hắn sẽ mua nhà trẻ rồi ngày nào cũng cho nghỉ học, nếu vậy Khương Nghi có thể chơi với hắn mỗi ngày.Quản gia hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói ngài không thể làm vậy được đâu.Arno nổi cáu, hờn dỗi nói cái gì cũng không được, Trung Quốc đúng là phiền phức đáng ghét mà.Quản gia tê tái nghĩ thầm thảo nào Lục lão gia muốn đón Arno từ nước ngoài về nuôi, nếu không đón về chắc mấy năm nữa hắn sẽ hỏi có thể mua luôn Khương Nghi được không.Cái này không được cái kia cũng không được, Arno nằm bò ra ghế salon nghịch lông mi đẹp vô thực của Khương Nghi, nhìn hàng mi đen nhánh cong vút như cánh bướm dập dờn.Khương Nghi lẩm bẩm mấy tiếng nhưng vẫn ngủ rất ngoan.Một lúc lâu sau, Khương Nghi tỉnh ngủ vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt xanh của Arno nhìn mình chằm chặp.Khương Nghi dụi mắt, nghe thấy Arno hỏi mình."

Shall I go to school with you? (Tớ đi học chung với cậu được không?)"Nghe quản gia phiên dịch, Khương Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.Arno sửng sốt, cáu kỉnh hỏi cậu sao lại không được.Khương Nghi thở dài rồi buồn rầu nói: "Arno, nhà trẻ không nhận học sinh bị 0 điểm đâu."

Arno: "......"

Mặt hắn đỏ lên, muốn biện luận bằng lý lẽ để Khương Nghi biết mình ở Anh lần nào cũng đứng hạng nhất cả.Nhưng sau đó Arno chợt nhận ra mình không biết tiếng Trung, đi thi kiểu gì cũng 0 điểm toàn quốc cho xem.————"Ba ba, có cách nào để nhà trẻ chịu nhận học sinh 0 điểm không ạ?"

Chạng vạng tối, Khương Nghi nắm tay cha Khương về nhà ngửa đầu nghiêm túc hỏi.Cha Khương thắc mắc: "Sao tự dưng hỏi chuyện này?"

Lúc trước vì sợ Khương Nghi mải mê xem Little Bo-Peep trên TV nên cha Khương bịa chuyện bảo cậu phải ngoan ngoãn học hành, nếu không đến lúc thi bị 0 điểm sẽ không được đi nhà trẻ.Bởi vì nhà trẻ không nhận học sinh 0 điểm.Khương Nghi lo lắng nói: "Arno muốn đi học nhưng bạn ấy chẳng biết chút tiếng Trung nào hết."

"Lúc thi kiểu gì bạn ấy cũng bị 0 điểm toàn quốc thôi."

Cha Khương: "......"

Ông khó nhọc nói: "Chuyện này chắc ba Arno sẽ lo liệu......"

Nếu cậu chủ Lục gia không đi học thì chỉ có thể là vì thành phố S trời sập một nửa nên không đi học được thôi.Nhưng Khương Nghi có vẻ không mấy tin tưởng, trên đường về nhà vẫn cứ sầu lo, mãi đến lúc lên giường đắp chăn vẫn còn lo lắng.Dù sao Arno cũng là người bạn đầu tiên của cậu, nếu Arno không đi học thì cậu sẽ buồn lắm.Cha Khương vỗ lưng dỗ dành Khương Nghi, an ủi cậu rằng nhất định ba Arno sẽ có cách, ba Arno lợi hại lắm, sẽ không để Arno thất học đâu.Khương Nghi mơ màng gật đầu, lúc này mới chịu ngủ.————Ngày hôm sau.Lớp lá ở nhà trẻ song ngữ Golden Sun có một học sinh mới chuyển đến.Tóc vàng, mắt xanh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu căng, nghiêm nghị đứng trên bục giảng không nói lời nào.Cô Lý dạy lớp lá nhiệt tình giới thiệu với cả lớp bạn học mới này tên Lục Lê, trước đây luôn sống ở nước ngoài nên không thạo tiếng Trung lắm, giờ chuyển đến lớp lá hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ bạn nhiều hơn.Dưới bục vang lên một tràng vỗ tay, hầu hết bạn học đều hiếu kỳ nhìn cậu bạn khác lạ này.Khương Nghi vui cực kỳ, khi Arno tới ngồi bên cạnh, cậu hỏi: "Sao cậu tới đây rồi?"

Vì không có quản gia phiên dịch nên Arno nghe hiểu rất vất vả, hồi lâu sau mới hiểu được ý của Khương Nghi, hắn huơ huơ tay, kết quả Khương Nghi nhìn không hiểu mà vẫn nghiêng đầu chờ hắn trả lời.Giờ Arno mới vỡ lẽ tại sao cha Lục bảo hắn đi học chung với Khương Nghi cũng được nhưng phải tự gánh chịu hậu quả.Hắn có thể đến nhà trẻ với Khương Nghi nhưng không có quản gia đi theo phiên dịch mà phải tự mày mò học nói tiếng Trung.Chứ không chỉ đơn giản là hứa với cha Lục học tiếng Trung cho giỏi.Cũng may Khương Nghi không bắt hắn trả lời mà vẽ hình trên vở rồi đưa cho Arno, nói cho Arno biết ý tứ đại khái, sau đó Arno đưa vở lại cho cậu, tạm thời làm phương tiện giao tiếp với nhau.Kết quả học xong một tiết, vở của Khương Nghi đã hết chỗ viết, Arno mải mê chuyền vở qua lại quên cả trời đất.Cô Lý trên bục giảng thấy Arno cả tiết học không ầm ĩ lần nào thì thở phào một hơi.Nhà trẻ song ngữ Golden Sun là trường tư thục, các học sinh chuyển đến giữa chừng đều là con nhà có thế có tiền, hơn nữa hiệu trưởng còn dặn các cô giáo trong lớp phải chú tâm đến học sinh mới này nhiều hơn.Các cô giáo đều đang suy đoán rốt cuộc học sinh con lai này có lai lịch thế nào mà vị hiệu trưởng luôn mắt cao hơn trời kia phải đích thân ra đón một cách cung kính.Khi biết học sinh này sẽ vào lớp mình, trong lòng cô Lý không khỏi bồn chồn, đối với các giáo viên như cô thì ngán nhất là những học sinh có lai lịch không tầm thường.Học sinh biết nghe lời còn đỡ, sợ nhất là mấy học sinh vừa có gia thế khủng vừa ngang tàng quậy phá.Nhưng xem ra Arno mới chuyển đến ngoại trừ hay đeo bám một học sinh tên Khương Nghi trong lớp thì chẳng có tật xấu nào cả.Cô Lý hết sức vui mừng.Thế nhưng niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu.Giữa trưa, Tống Tử Nghĩa khí thế rào rạt dẫn theo một đám bạn học đến văn phòng cô mách tội, đối tượng bị mách chính là Arno.Cô Lý ôn hòa hỏi xảy ra chuyện gì, Tống Tử Nghĩa phẫn uất nói bạn học mới tới bắt nạt Khương Nghi.Bọn trẻ tận mắt thấy Arno không chỉ giành cơm trưa của Khương Nghi mà còn nhả đồ mình ăn ra cho Khương Nghi ăn, cướp khăn tay của Khương Nghi, chọc Khương Nghi khóc.Đám học sinh nhao nhao mách tội có vẻ bức xúc lắm.Nghe xong cô Lý giật thót, đành phải theo đám học sinh đến nhà ăn.Cạnh bàn ăn, Arno và Khương Nghi ngồi chung một chỗ, mắt Khương Nghi ướt sũng, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ hoe.Arno ngồi cạnh quả nhiên đang cầm đũa gắp sườn chua ngọt từ khay của Khương Nghi, đồ ăn trong khay cậu ít đến thảm thương.Cô Lý đi tới ngồi xuống hỏi Arno bằng tiếng Anh tại sao lại cướp đồ ăn của Khương Nghi, nếu không đủ thì có thể đến cửa sổ lấy thêm, nhưng cướp đồ ăn của bạn là không đúng.Arno nhíu mày im lặng.Cô Lý lại hỏi hắn tại sao bắt Khương Nghi ăn đồ thừa của mình, Arno trợn tròn mắt như không thể tin nổi.Cô Lý đành phải nói có bạn học tận mắt thấy buổi trưa phát đồ ăn vặt, hắn nhả táo trong miệng ra ép Khương Nghi ăn.Arno thở phào một hơi, nói mình không hề đưa đồ ăn thừa cho Khương Nghi ăn mà là đang làm sandwich cho Khương Nghi.Nhìn miếng sandwich méo mó bên cạnh bàn ăn, hai lát bánh mì đặt chồng lên nhau, ở giữa kẹp một miếng táo Arno cắn ra, cô Lý im lặng mấy phút.Sau đó cô hỏi chuyện khăn tay là thế nào, Arno nói mình muốn giúp Khương Nghi giặt khăn, kết quả lần đầu giặt chưa quen nên bị nước cuốn đi.Cô Lý nghẹn lời, cuối cùng không hỏi Arno nữa mà hỏi Khương Nghi sao lại khóc.Khương Nghi thật thà nói cả ngày Arno ngồi xổm nhìn các bạn nữ khác đút cơm đút nước cho búp bê, thế là cũng bắt chước đút nước cho cậu, kết quả nước nóng quá làm cậu bỏng lưỡi phát khóc.--------------------Tác giả có lời muốn nói:Arno: Lần đầu chăm vợ chưa kinh nghiệm lắm
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 7


Nghe giải thích xong, cô Lý im lặng hiếm thấy.

Cô ngại ngần nhìn Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế rồi lại liếc nhìn Arno đang xụ mặt.Khương Nghi đúng là một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp trong lớp, môi hồng răng trắng, tóc đen mắt đen, ngũ quan thanh tú, rạng ngời dưới nắng hệt như búp bê vậy.Khương Nghi rơm rớm nước mắt nói xong còn sụt sịt một cái rồi áy náy lí nhí nói mình cũng có lỗi.Cậu nói mình không nên kén ăn, không nên thấy Arno ăn tạp mà đem ớt chuông cà chua mình ghét và thịt sườn mình ăn không vào cho Arno hết.Cô Lý dở khóc dở cười, lúc nào Khương Nghi cũng ăn rất chậm, cô cứ tưởng vì sức khỏe cậu yếu nên khi ăn phải nhai kỹ, vì vậy mới ăn chậm.Ai ngờ vì kén ăn nên mới ăn chậm như thế.Thảo nào mỗi lần đến nhà ăn, các bạn nhỏ khác đều reo hò nhảy cẫng, chỉ có Khương Nghi ngồi cuối hàng ỉu xìu như gặp kẻ thù.Cô xoa đầu Khương Nghi, bảo cậu không được kén ăn mà phải ăn nhiều thì mới khỏe được, chóp mũi Khương Nghi đỏ rực, yên lặng gật đầu.Cuối cùng cô Lý lại dặn Arno không được ăn giùm Khương Nghi nữa, sức khỏe cậu yếu, nếu ăn quá ít sẽ suy dinh dưỡng và dễ bị bệnh.Nghe xong Arno nghiêm túc gật đầu.Sau khi biết rõ cớ sự, cô Lý thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích cho các học sinh lớp lá đang bức xúc để chúng yên tâm.Tống Tử Nghĩa và đám bạn học mím môi, trơ mắt nhìn cậu bạn tóc vàng kia cùng ăn cơm với Khương Nghi rồi cùng dọn khay.Giờ nghỉ trưa, trong phòng chỉ có tiếng máy điều hoà không khí kêu rù rù.Khương Nghi ngủ trên giường nhỏ của mình, thò đầu ra thấy Arno thừa dịp cô giáo tuần tra lơ đễnh âm thầm leo lên giường cậu.Khương Nghi vội vàng trùm chăn kín đầu Arno rồi thì thầm hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Arno không nói lời nào mà nghiêm mặt lấy sandwich mình tự làm ra khỏi túi nhét vào miệng Khương Nghi.Khương Nghi ngây người.Arno vừa lẩm bẩm ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút vừa ra sức nhét vào miệng Khương Nghi.Hai phút sau.Cô giáo tuần tra một tay cầm miếng sandwich bị cắn dở, một tay túm Arno, thủ phạm và tang vật đều có đủ.Quai hàm Khương Nghi phồng lên, khoác chăn nhỏ trên người sững sờ nhìn Arno bị cô giáo dắt về giường mình, muốn bò sang lại bị cô giáo đè xuống.Arno bực bội cau mày, vừa lầm bầm sớm muộn gì cũng kêu ông nội mua lại nhà trẻ vừa bị cô giáo ấn đầu xuống không cho bò qua.Mấy ngày kế tiếp, trưa nào Arno cũng kiên trì bền bỉ leo lên giường Khương Nghi, bị xách về lại bò sang, hễ cô giáo vừa quay lưng đi thì trên giường Khương Nghi lại có thêm một Arno.Điều làm cô giáo bực nhất là Arno leo lên giường thì thôi đi, đã vậy mỗi ngày hắn còn lấy đồ ăn trong túi ra nhét vào miệng Khương Nghi nữa.Lén lút giấu bánh quy hay trái cây cắt lát cũng xem như bình thường, cho đến một hôm nào đó, cô giáo móc từ miệng Khương Nghi ra khúc xương còn to hơn mặt cậu.Chính là loại xương hầm canh thường thấy trong bếp.Cô giáo không nhịn được nữa đành phải tách giường Khương Nghi và Arno ra xa, một nhóc hướng Nam, một nhóc hướng Bắc.Bạn học mới chuyển đến là Tống Tử Nghĩa, sau khi biết giường mình đối diện với giường Khương Nghi thì hấp tấp ôm gối chạy sang.Arno ngồi trên giường mới trừng mắt nhìn tên tóc quăn vội vã chạy đi, nhìn hắn cười toe toét khoe tám cái răng với Khương Nghi.Khương Nghi ôm gối mỉm cười với tên tóc quăn nhìn ngốc hết chỗ nói kia.Arno xụ mặt, hậm hực túm lấy ga giường nghĩ thầm Khương Nghi đúng là vô lương tâm nhất trên đời.Kết quả một giây sau, Khương Nghi ngẩng đầu lên vẫy tay lia lịa với hắn, hai mắt lóe sáng như sao.Arno xụ mặt gật đầu, đắp chăn xong hắn nghĩ thầm Khương Nghi cũng tạm xem như có chút lương tâm đi.Mỗi ngày ngủ trưa dậy, lớp lá đều được phát một món ăn nhẹ mà lũ trẻ ưa thích.Vào mùa hè chủ yếu là sữa chua hoặc kem ly và một phần bánh bông lan nhỏ.Vì sức khỏe yếu nên Khương Nghi không thể ăn đồ lạnh, thế là phần kem ly hoặc sữa chua của cậu đều bị một tên nhóc to béo trong lớp cướp đi.Mới đầu tên béo Tề Niên kia còn nói một tiếng với Khương Nghi, sau này Tề Niên mặc định rằng phần ăn nhẹ buổi chiều của Khương Nghi thuộc về mình nên lần nào cũng ngang nhiên lấy đi kem ly hoặc sữa chua của cậu.Khương Nghi vốn hiền lành, rất ít khóc nhè gây phiền hà cho cô giáo nên tất cả giáo viên lớp lá đều không biết chuyện này.Nhưng sau khi Arno tới thì mọi chuyện hoàn toàn khác xưa.Arno có tính chiếm hữu rất mạnh với đồ vật của Khương Nghi.Hắn tuyệt đối không cho phép ai qua mặt mình lấy đồ của Khương Nghi, đừng nói là kem ly thuộc về cậu mà ngay cả những thứ cậu không cần, người khác cũng đừng hòng đụng vào.Thế là mấy ngày liền Tề Niên đều bị dằn mặt.Hắn định lấy kem ly của Khương Nghi như thường lệ, nhưng cậu bạn tóc vàng mắt xanh kia lạnh lùng trừng hắn rồi bảo hắn cút xéo bằng tiếng Anh.Mặc dù Tề Niên không hiểu tiếng Anh nhưng vẫn nhìn ra cậu bạn mới tới này đã giành mất kem ly thuộc về mình.Tề Niên cực kỳ phẫn nộ, theo hắn thấy thì nắm đấm của mình mạnh nhất lớp, vì vậy hắn được quyền có thêm một phần kem ly, cho tới bây giờ Khương Nghi yếu xìu kia cũng chưa dám mách tội hắn lần nào, rõ ràng tên con lai này đang gây sự với hắn đây mà.Tề Niên nén giận vài ngày, rốt cuộc ngày thứ tư bạo phát.Trưa hôm đó, các học sinh lớp lá ăn xế như thường ngày, trong lúc phát đồ ăn, tên béo Tề Niên hung tợn gọi Arno đến cạnh hàng rào sắt ở cổng sau nhà trẻ, muốn giáo huấn Arno một trận ra trò sau lưng cô giáo.Khương Nghi ngồi trong lớp cúi đầu xếp hình, chờ Arno đi đòi kem ly và bánh bông lan về.Từ khi Arno tới, phần kem ly của cậu đều để dành cho hắn, lần nào Arno cũng tự đi đòi lại.Tống Tử Nghĩa ngồi trước bàn cậu bẻ bánh bông lan của mình ra, thừa dịp Arno vắng mặt vội vàng quay đầu háo hức hỏi Khương Nghi ăn bánh không.Khương Nghi lắc đầu nói mình chờ Arno về.Tống Tử Nghĩa hơi hụt hẫng nhưng vẫn bưng ghế đến cạnh Khương Nghi, xung phong chờ chung với cậu.Trước khi Arno xuất hiện, Tống Tử Nghĩa rất ngại làm vậy vì sợ Khương Nghi không thích nói chuyện sẽ bực mình.Nhưng sau khi Arno tới, Tống Tử Nghĩa mới phát hiện thì ra Khương Nghi khác với những gì hắn nghĩ, vì Khương Nghi hay bệnh xin nghỉ và hiếm khi tham gia hoạt động nên trong lớp lá chẳng có mấy người được dịp nói chuyện với cậu.Nhưng vì Khương Nghi thật sự rất xinh nên không ít bạn học như Tống Tử Nghĩa muốn chơi chung với cậu, chỉ là chẳng ai được toại nguyện cả.Sau khi Arno xuất hiện, Tống Tử Nghĩa và các bạn học khác mới phát hiện thì ra không phải Khương Nghi chê chúng ồn ào nên không thích nói chuyện mà là tính cách Khương Nghi vốn trầm lặng, một khi đã quen thuộc Khương Nghi rất dễ bắt chuyện, nói năng hết sức nhỏ nhẹ.Khương Nghi ngồi trên ghế xếp hình được một nửa mà vẫn chưa thấy Arno về, Tống Tử Nghĩa khuyên cậu ăn bánh của hắn trước đi, chắc Arno đi chơi với người khác rồi.Chẳng bao lâu sau, Arno đem hai hộp sữa chua và bánh bông lan về.Khi thấy Arno, Khương Nghi ngây ngẩn cả người.Nhìn Arno hơi nhếch nhác, quần áo lấm lem, cánh tay bị trầy một vết nhỏ, khóe môi cũng bầm xanh.Khương Nghi muốn xem những vết thương khác trên người Arno nhưng hắn không cho cậu xem mà nắm tay cậu, liếm khóe môi thản nhiên nói: "Let's get ice cream. (Tụi mình ăn kem đi)"Tống Tử Nghĩa trợn mắt đi quanh Arno, kích động đến nỗi tóc quăn cũng lắc lư theo: "Cậu đi đánh nhau đúng không?

Cô giáo sẽ bắt cậu lên văn phòng cho mà xem!"

Arno phớt lờ hắn, đưa kem ly trên tay cho Khương Nghi rồi bẻ bánh nhét vào miệng cậu, nghiêm chỉnh thực hiện nhiệm vụ ép Khương Nghi ăn nhiều hơn.Lần đầu tiên Khương Nghi không ngoan ngoãn ăn đồ hắn đút như mọi lần mà mím chặt môi đứng tại chỗ nhìn hắn.Arno khựng lại, tưởng miếng bánh lớn quá nên lại cúi đầu bẻ bánh ra nhỏ hơn rồi nhét vào miệng Khương Nghi.Khương Nghi vẫn không chịu ăn mà nhìn vết thương trên tay hắn.Kết quả chưa kịp nhìn kỹ thì cô Lý ngoài cửa gọi Arno tới văn phòng bằng tiếng Anh.Khương Nghi nghe không hiểu tiếng Anh nhưng cũng đoán được cô Lý bảo Arno lên văn phòng—— Hễ trong lớp có ai đánh nhau gây chuyện thì sẽ bị cô Lý gọi đi ngay.Cậu nói nhỏ: "Tớ đi chung với cậu."

Gần đây tối nào Arno cũng học tiếng Trung với gia sư nên có thể lờ mờ hiểu ý Khương Nghi, hắn lập tức biến sắc rồi nghiêm mặt nói không được.Nói xong Arno nhờ tên tóc quăn nhìn ngốc muốn chết kia trông chừng Khương Nghi, còn mình thì đi theo cô Lý.Tống Tử Nghĩa vui ra mặt, đi quanh Khương Nghi lải nhải nói nhìn Lục Lê cũng đủ biết là Tiểu Bá Vương rồi, nhất định lần này cô Lý sẽ dạy dỗ Lục Lê nên thân.Khương Nghi lẩm bẩm nói Arno không phải Tiểu Bá Vương đâu.Tống Tử Nghĩa tỏ vẻ xoắn xuýt, hắn không muốn Khương Nghi ghét mình nhưng cũng chẳng muốn hùa theo cậu nói Lục Lê không phải Tiểu Bá Vương, thế là đành ngậm miệng không nói tiếp nữa.Trong văn phòng, tên béo Tề Niên sưng húp mặt mũi gào khóc om sòm, cả người dơ hầy, trên trán còn dán băng cầm máu, chân đi cà nhắc, bộ dạng nhìn hết sức đáng thương.Arno đứng cạnh hắn chẳng có biểu cảm gì, khóe môi bầm xanh một góc.Cô Lý nhìn Arno rồi đau đầu hỏi bằng tiếng Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đánh nhau với Tề Niên, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy làm mắt hắn bầm đen cả lên.Theo cô biết thì cha mẹ Tề Niên cũng là dân có máu mặt, trong lớp Tề Niên là đứa hay gây chuyện thị phi nhất, mỗi lần gặp rắc rối đều ỷ có cha mẹ mà mặc sức càn quấy, cộng thêm nhà hắn có tiền có thế nên cuối cùng chẳng giải quyết được gì.Arno thờ ơ không đáp.Cô Lý nhớ lời dặn của hiệu trưởng nên không dám la mắng gay gắt mà nói tiếng Anh với Arno, nếu hắn vẫn không chịu nói thì cô chỉ có thể đi hỏi Khương Nghi thôi.Bởi vì trong lúc Tề Niên gào khóc, tên Khương Nghi xuất hiện liên tục.Cô Lý kiên nhẫn đợi Arno trước mặt nói chuyện, đợi cực kỳ lâu, đợi đến khi sắp hết kiên nhẫn mới nghe được một câu.Mặt Arno xám xịt, giọng nói lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lam của hắn nhìn người ta chằm chằm hệt như đang nhìn một tảng đá vô tri vô giác, âm trầm gằn từng chữ: "He scolded Jiang Yi for not having a mother. (Nó mắng đáng đời Khương Nghi bị mẹ bỏ.)"Cô Lý giật mình rồi vô thức nhìn sang Tề Niên mặt mũi sưng vù, nhớ lại cha mẹ Tề Niên là trưởng ban chủ nhiệm nên tất nhiên có cơ hội tiếp cận hồ sơ các học sinh trong lớp.Đúng là Khương Nghi lớn lên trong gia đình đơn thân.Mà Tề Niên nói câu này chẳng khác nào đang xát muối vào vết thương của một đứa bé cả.--------------------Tác giả có lời muốn nói:Arno: Chẳng ai cản được mình cho vợ ăn đâu
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 8


Bốn giờ chiều.

Nhà trẻ song ngữ Golden Sun.Trong văn phòng ầm ĩ không ngớt, một phụ nữ trung niên tóc xù tức giận nói: "Cứ cho là con trai cưng của tôi cướp mấy chai sữa chua của nó thì đã sao?"

"Thằng nhóc kia chỉ vì mấy chai sữa chua mà đánh con trai cưng của tôi ra nông nỗi này, nghèo quá chưa uống sữa chua bao giờ nên điên rồi à?"

Cô Lý cau mày nói: "Mẹ Tề Niên, xin ngài chú ý ngôn từ một chút......"

Kết quả chưa nói hết câu đã bị mẹ Tề Niên nạt ngang: "Suy cho cùng đều là lỗi của giáo viên các cô hết!"

"Tôi tốn bao nhiêu tiền cho con mình học ở đây, kết quả lại bị đánh bầm dập thế này, tôi phải nói cho ra lẽ mới được!"

Đúng lúc đó Tề Niên gào lên khóc, nhất thời văn phòng rối tinh rối mù.Trong khung cảnh náo loạn đó, Arno và Khương Nghi chụm đầu vào nhau trước bàn làm việc.Arno lấy bánh mì trong túi ra nghiêm túc nhét vào miệng Khương Nghi, vừa nhét vừa càu nhàu bằng tiếng Anh thật lắm chuyện, làm trễ giờ ăn xế rồi.Khương Nghi bị cô giáo gọi tới văn phòng hỏi đầu đuôi chuyện sữa chua, cậu há miệng định nói dì đối diện hình như đang trừng tụi mình kìa, nhưng vừa nói một chữ đã bị nhét một mẩu bánh mì.Quai hàm cậu nhúc nhích, cố gắng nuốt xuống rồi mở miệng nói: "Tớ thấy......"

Arno lại lanh tay lẹ mắt xé một miếng bánh nhét vào miệng cậu rồi bực bội cau mày nói: "Eat carefully. (Tập trung ăn đi)"Cô Lý: "......"

Thấy cảnh trước mắt, mẹ Tề Niên suýt tức điên lên.Con trai cưng của bà ta bị đánh mặt mũi bầm dập, trên trán toàn là máu, gào khóc hết sức đáng thương, thế mà thủ phạm còn chụm đầu thì thầm rồi đút cho nhau ăn nữa.Bà ta là thành viên hội phụ huynh nên từ lâu đã biết hoàn cảnh Khương Nghi không tốt, gia đình đơn thân, cha cũng chỉ làm tài xế cho người khác.Ở nhà bà ta thường dặn Tề Niên trong lớp phải chơi với Tống Tử Nghĩa chứ đừng giao du với những bạn học như Khương Nghi.Có một câu rất hay, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thằng bé tóc vàng này chơi chung với con trai tài xế thì làm sao có gia cảnh khá giả được?Mẹ Tề Niên vứt túi xách hàng hiệu xuống bàn, vừa tức tối vừa khinh miệt nói: "Cô Lý, phiền cô mau gọi phụ huynh hai học sinh kia tới đi."

"Con mình cũng dạy không xong thì còn cho đi học làm gì."

"Mấy đứa này ra ngoài xã hội ai biết sẽ thành cái thứ gì."

"Thành cái thứ gì?"

Một giọng nói trầm thấp không giận tự uy vang lên mang theo mấy phần lạnh lùng.Ngoài cửa văn phòng, hiệu trưởng lau mồ hôi trán đi cạnh một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mặc vest màu xám nhạt, đôi mắt như chim ưng, gương mặt góc cạnh nhìn hao hao cậu bé tóc vàng kia, vẻ mặt lạnh nhạt.Hiệu trưởng lập tức cười nịnh: "Tất nhiên cậu chủ Arno sẽ lớn lên thành người tài giỏi rồi......"

Mẹ Tề Niên thấy hiệu trưởng cúi đầu khom lưng với người đàn ông bên cạnh thì hơi chột dạ, nhưng sau lúc bối rối, thấy bộ dạng thê thảm của con mình thì vẫn hùng hổ đòi nói cho ra lẽ.Lục Đình ngước mắt nhìn kẻ đầu têu Arno đang cúi đầu nghiêm túc đút bánh mì cho Khương Nghi, hoàn toàn nhìn không ra hắn có máu liều đánh Tề Niên tét cả trán.Ông hờ hững gọi một tiếng: "Arno."

"Dắt bé Nghi ra ngoài cho ba nói chuyện."

Arno gật đầu rồi nắm tay Khương Nghi định đi.Nào ngờ mẹ Tề Niên chặn hai đứa bé lại rồi rít lên the thé: "Chưa nói xong mà đi đâu hả!"

Bà ta nhận ra có lẽ cha đứa bé tóc vàng kia không đơn giản như mình tưởng nên chĩa mũi dùi sang Khương Nghi có gia cảnh kém cỏi, hung tợn nói: "Chừng nào phụ huynh thằng bé Khương Nghi này chưa đến thì nó không được đi!"

Lục Đình chẳng buồn nhíu mày mà hơi nghiêng đầu, hiệu trưởng lập tức gọi bảo vệ ngăn mẹ Tề Niên lại để hai đứa bé ra khỏi văn phòng.Lũ trẻ túm tụm cách đó không xa, thấy Khương Nghi xuất hiện, Tống Tử Nghĩa dẫn đám bạn chạy ùa tới, hắn khẩn trương hỏi: "Khương Nghi, cậu không bị cô giáo mắng đấy chứ?"

Theo hắn thấy thì Khương Nghi là học sinh ngoan nhất lớp, còn Tề Niên hay ỷ mình đô con bắt nạt bạn học, trong lớp ai cũng biết mẹ Tề Niên cực kỳ hung dữ, Khương Nghi ở bên trong rất dễ bị ức hiếp.Khương Nghi mờ mịt lắc đầu, sau khi vào văn phòng, ngoại trừ bị hỏi trước đây có phải kem ly và sữa chua bị Tề Niên cướp đi hay không thì cậu chỉ nhớ mỗi bánh mì vị khoai lang tím của Arno.Nhưng cậu vẫn nghiêm túc giải thích: "Arno không đánh nhau vô cớ đâu, vì Tề Niên lấy sữa chua của tớ, Arno bất mãn nên đòi Tề Niên trả lại sữa chua thôi."

Tống Tử Nghĩa và bạn học chung quanh đều ngẩn người nhưng hiểu ra rất nhanh, dù sao Tề Niên bắt nạt bạn học cũng không chỉ một hai ngày.Khương Nghi nắm tay Arno, cố gắng xây dựng hình tượng tốt cho Arno với các bạn lớp lá, cậu cười khoe ra lúm đồng tiền nhỏ rồi nói: "Arno dễ gần lắm."

Arno không nói lời nào mà nghiêm mặt.Khương Nghi kéo khóe miệng hắn, nghiêm túc nói: "Arno, cười một cái nào."

Arno cúi đầu nhìn chằm chằm Khương Nghi rồi nở nụ cười.Khương Nghi vui vẻ cười tít mắt với Tống Tử Nghĩa và đám bạn học sau lưng hắn: "Arno dễ gần lắm đúng không?"

Tống Tử Nghĩa và lũ trẻ do dự nhìn nhau rồi tò mò nhìn sang Arno, cảm thấy hình như Arno cũng không dữ như mình tưởng.Nhiều bạn học bắt đầu thử nói chuyện với Arno khiến Khương Nghi dần yên tâm.Sau đó bọn trẻ thấy Tề Niên khóc sướt mướt được cô Lý dắt ra, mặt mũi sưng húp cực kỳ đáng thương.Các học sinh lớp lá im bặt: "......"

Chúng nhớ mang máng hình như Tề Niên to béo là đứa có nắm đấm mạnh nhất trong lớp mà?Có thể đánh Tề Niên ra nông nỗi này mà còn nói Arno dễ gần sao?Tống Tử Nghĩa và đám bạn đờ đẫn quay đầu nhìn Arno, thấy hắn nằm bò ra bàn Khương Nghi lười biếng nghịch tay cậu.Khương Nghi ôn hòa nghiêm túc bảo Arno phải cười nhiều hơn với các bạn, Arno suy nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu cười ruồi với chúng.Tống Tử Nghĩa và các bạn học sau lưng: "......"

Thà đừng cười còn hơn.Càng cười càng đáng sợ.Khương Nghi vui vẻ xoa đầu Arno một cái, sau đó háo hức nhìn Tống Tử Nghĩa nói: "Arno không phải Tiểu Bá Vương đúng không?"

Tống Tử Nghĩa đờ đẫn gật đầu.Không phải Tiểu Bá Vương.Tiểu Bá Vương sao xứng với Arno được, phải là khủng long bạo chúa mới đúng.Khủng long bạo chúa Arno chậm rãi đứng dậy đi lấy sách tranh song ngữ để Khương Nghi dạy mình tiếng Trung.Khương Nghi dạy Arno đọc tiếng Trung nhưng Arno luôn phát âm sai một từ nào đó nhiều lần.Chẳng hạn như "anh".Khương Nghi chỉ vào tấm thẻ nghiêm túc đọc đi đọc lại từ "anh" cho Arno nghe, Arno lơ ngơ gật đầu, sau đó lại đọc sai.Khương Nghi thở dài, sầu muộn nghĩ mặc dù bây giờ Arno đã biết tí xíu tiếng Trung, cách điểm 0 hơi xa một chút nhưng với trí nhớ này thì cũng chẳng kém điểm 0 là bao.Bốn giờ rưỡi chiều, tiếng chuông tan học ở nhà trẻ reo lên.Giải quyết xong việc ở văn phòng, Lục Đình hờ hững nhìn người phụ nữ tái nhợt trước mặt và chồng bà ta khép nép ngồi bên cạnh, chẳng ai dám hó hé gì.Lục Đình quay lại bảo hiệu trưởng đúng lúc tan học nên tiện thể đón con mình về luôn, hiệu trưởng cung kính đưa ông đến phòng học.Trong lớp, Arno và Khương Nghi chụm đầu vào nhau đọc chữ trên thẻ.Lục Đình đón Arno và Khương Nghi về, tuy không cố ý dặn dò hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng thấy hai đứa trẻ đeo ba lô cùng lên một chiếc xe thì quệt mồ hôi trán một cái, sau đó thấp giọng bảo cô Lý quan tâm đứa bé tên Khương Nghi kia nhiều hơn một chút.Trên xe, Lục Đình nói với Khương Nghi chiều nay cha Khương phải chở giám đốc dự án nên không rảnh tới đón cậu, vì vậy ông đón cậu về luôn.Giọng ông hời hợt, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện lúc chiều, tựa như đó chỉ là một trò đùa cực kỳ vặt vãnh, nhờ vậy Khương Nghi không còn canh cánh trong lòng nữa.Arno hết sức mừng rỡ, bởi vì điều này có nghĩa là tối nay Khương Nghi sẽ cùng học tiếng Trung với mình.Quả nhiên ăn tối xong, Khương Nghi ngoan ngoãn đến thư phòng học tiếng Trung với hắn, chỉ là Khương Nghi chơi xếp hình còn hắn phải học.Trong lúc xếp hình, Khương Nghi nghe thấy Arno phát âm theo thầy dạy tiếng Trung cực kỳ chuẩn, hoàn toàn khác xa ban ngày, tuy thấy hơi lạ nhưng cậu cũng chẳng nghĩ nhiều.Chắc tại ban ngày đầu óc Arno chậm tiêu còn ban đêm mới sáng dạ.Khương Nghi vừa ghép mảnh cuối cùng vừa nghĩ vậy.Hôm nay thầy tiếng Trung dạy cách xưng hô trong gia đình, nào là cô dì chú bác, Arno học một hồi đã chán.Để khơi dậy hứng thú cho hắn, thầy tiếng Trung bảo Khương Nghi cùng học chung, quả nhiên Arno lập tức phấn khởi hẳn lên.Khi thầy dạy đến từ bạn đời, Arno chợt hỏi mỗi người đều có bạn đời à?Thầy tiếng Trung gật đầu rồi giải thích bằng tiếng Anh rằng sau khi mỗi người có bạn đời sẽ tạo thành một gia đình mới rồi bắt đầu cuộc sống mới.Arno nhíu mày hỏi thầy nếu sau này Khương Nghi lấy vợ cũng sẽ có cuộc sống mới của mình sao?Thầy tiếng Trung nói đương nhiên rồi, mỗi người đều tìm được bạn đời, Khương Nghi cũng sẽ tìm được vợ cho mình thôi.Arno quay đầu nhìn Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế rồi vùng vằng hỏi thầy tiếng Trung nếu cậu không tìm được vợ thì sao?Thầy tiếng Trung: "......"

Đây là lần đầu tiên ông thấy có người mong bạn thân của mình ế vợ như vậy.Thầy tiếng Trung nhìn sang Khương Nghi xinh như búp bê rồi nói khéo với Arno điều đó không thể nào xảy ra đâu.Khủng long bạo chúa Arno lập tức xụ mặt.--------------------Tác giả có lời muốn nói:Khương Nghi: Cảm ơn cậu nha
 
Back
Top Bottom