Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi

[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Ngoại truyện 1 (2)


Được không?

Lục Lê cúi đầu nhìn chóp mũi ửng đỏ của Khương Nghi.Sau đó chợt hỏi: "Vậy hôm nay tính sao?"

Khương Nghi vô thức thốt lên: "Hôm nay gì cơ......"

Lục Lê đứng thẳng dậy, hơi hất cằm lên rồi thản nhiên hỏi: "Hôm nay trời mưa làm sao tôi về được?"

Khương Nghi há to miệng không nói nên lời.Cậu định hỏi chẳng phải mọi lần cậu đều lười che dù, chỉ kéo mũ áo khoác lên đầu rồi về sao?Hôm nay mưa đâu có lớn bằng mấy ngày trước.Mấy ngày trước còn có sấm chớp ầm ầm, thời tiết xấu hơn hôm nay nhiều.Nam sinh tóc vàng toàn kéo mũ trùm đầu rồi đi về nhà.Nhưng nhẫn nhịn một hồi, đối diện với đôi mắt xanh hung dữ kia, Khương Nghi vẫn nuốt xuống lời trong miệng.Sau đó chỉ vào cây dù trên bàn: "Hôm nay gió không mạnh đâu."

Ý là có thể che cây dù cậu mua này.Lục Lê "ồ" một tiếng: "Hôm đó đánh nhau gió cũng đâu có mạnh."

Khương Nghi: "......"

Cậu im lặng một lát rồi lại nói: "Dù của hai đứa mình giống nhau mà."

Cậu đang cố nói cho người trước mặt biết cây dù này chẳng có vấn đề gì cả, ít nhất hắn che cũng không có vấn đề.Nếu có vấn đề thì người trước mặt về chung với cậu vẫn mất mặt như thường thôi.Lục Lê thô bạo nhét bài kiểm tra trên bàn vào khe cửa sổ, sau đó lạnh nhạt nói: "Che dù của cậu đi.

Có mất mặt cũng phải mất mặt chung."

Năm phút sau.Hành lang dưới lầu, Khương Nghi cầm dù im lặng không nói lời nào.Nam sinh tóc vàng cao gần mét chín sau lưng cậu đeo túi trên vai, vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, giờ khắc này lười biếng nói: "Đi thôi."

Khương Nghi trầm giọng nói: "Một cây dù che không đủ đâu.

Để tớ đi lấy cây khác."

Chẳng biết người sau lưng ăn gì mà cao thế chứ.Lục Lê hừ một tiếng: "Không được."

Hắn cúi người cầm cây dù trên tay Khương Nghi: "Lỡ dù tôi lại bị lật ngược thì sao?"

Khương Nghi quay sang nói: "Tớ đổi với cậu."

Lục Lê mở dù lên, sau đó nhe răng cười nói: "Không muốn."

Cuối cùng hai người vẫn che chung một cây dù.Rõ ràng mới quen chưa đầy một tiếng nữa.Khương Nghi chưa bao giờ che chung dù với ai, người bên cạnh rất cao, ngón tay cầm cán dù quấn băng, bả vai hai người đụng nhau, len lỏi đi giữa đám đông.Vì không cần cầm dù nên hai tay Khương Nghi đút trong túi ấm áp dễ chịu, chẳng bao lâu sau cậu đã phát hiện ra ưu điểm của thân hình cao to bên cạnh.Chắn gió.Mưa bụi gần như không hắt vào được, gió lạnh cũng thổi không lọt.Khương Nghi ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc vàng.Vẫn rất hung dữ.Nhưng có thể chắn gió.Đi vài bước, mưa bụi lất phất giữa không trung càng lúc càng nặng hạt.Trong lòng Khương Nghi giật thót, sau đó lại an ủi mình dù bị lật ngược cũng chẳng sao.Cậu bạn mắt xanh bên cạnh đã che kín cậu rồi.Người khác cũng đâu nhìn thấy cậu.Nam sinh tóc vàng rũ mắt hỏi: "Lầu mấy?"

Khương Nghi "hả" một tiếng, không kịp phản ứng.Lục Lê dừng lại trước một dãy lầu khác: "Lớp cậu ở lầu mấy?"

Khương Nghi vô thức đáp: "Lầu ba."

Lục Lê xếp dù lại: "Lớp nào?"

Khương Nghi: "Lớp chọn."

Lục Lê đưa cậu lên lầu, khóe môi hơi nhếch: "Giống lắm."

Nhìn là biết học sinh giỏi ngoan rồi.Rất được thầy cô quý mến.Khương Nghi nhìn nam sinh tóc vàng đi lên lầu mới phát hiện hắn muốn tới phòng học của cậu.Hắn đưa cậu về lớp.Khương Nghi ngồi trên ghế chần chờ nhìn nam sinh tóc vàng dựa trên bệ cửa sổ.Nửa bả vai hắn ướt sũng, tì khuỷu tay lên bệ cửa sổ hỏi cậu: "Cậu tên gì?"

Khương Nghi nhớ lại cha Khương từng nói khi đưa dù không được để lộ Lục gia nhờ đưa.

Quan hệ giữa Lục Lê và người Lục gia vô cùng xa cách.Nếu biết Lục gia đưa dù tới, rất có thể hắn sẽ phớt lờ sự tồn tại của cây dù.Khương Nghi điềm tĩnh nói: "Lôi Phong."

Làm việc tốt không để tên.Lôi Phong tháng Ba, hai ta đồng hành.Rất hợp với việc cậu làm.Nam sinh tóc vàng ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn lặp lại lần nữa: "Lôi Phong?"

Khương Nghi bình tĩnh gật đầu.Không hiểu sao lúc này Lục đại thiếu gia rất ôn hòa, hài lòng gật đầu với cậu rồi lẩm bẩm một câu."

Họ Lôi?

Hiếm gặp nhỉ......"

Vì hắn nói nhỏ quá nên Khương Nghi không nghe rõ.Cậu chỉ nghe được câu sau của Lục Lê: "Hiếm gặp nhỉ......"

Khương Nghi khẽ gật đầu: "Ừ, hiếm lắm."

Làm việc tốt không để tên đúng là rất hiếm thấy trong thời buổi này.Lục Lê không hỏi người trước mặt tại sao đưa dù cho mình.Mới đầu hắn còn tưởng đối phương thích mình.Nhưng sau khi trải nghiệm dù bị lật ngược, thuốc trị thương quá đát, hộp sữa không có ống hút, cơm nắm dở ẹc ở cửa hàng tiện lợi và giấy nháp năm xu một xấp.Lục Lê mới biết đối phương thích cái bép chứ thích.Lúc đi nam sinh tóc vàng không cầm theo cây dù màu đen mà bỏ nó vào sọt đựng dù treo ở hành lang.Khương Nghi đẩy cửa sổ ra, do dự hỏi hắn: "Cậu không che dù à?"

Nam sinh tóc vàng: "Về lớp lấy."

Khương Nghi: "......"

Cậu im lặng hồi lâu mới đờ đẫn hỏi: "Sao lúc nãy cậu không cầm theo?"

Ban nãy chính nam sinh trước mặt đã nói trời mưa không biết làm sao về nhà.Không muốn che dù của cậu chính là nam sinh trước mặt.Giờ muốn đội mưa về lớp lấy dù cũng là nam sinh trước mặt.Nam sinh tóc vàng "ồ" một tiếng, sau đó nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Vui mà."

Đúng là vui thật.Nam sinh tóc đen trước mặt thú vị hơn quyền anh nhiều.Nói chuyện với cậu làm Lục Lê rất thích thú.Hệt như lần đầu chơi với rô-bốt biết cử động khi còn nhỏ vậy, tràn đầy háo hức.Khương Nghi: "......"

Có bệnh.Cậu tê tái đóng lại cửa sổ.Ngày hôm sau.Trời vẫn âm u nhưng không còn đổ mưa to như hai ngày trước mà chỉ mưa lất phất.Mưa bụi mảnh như tơ, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện ra.Kết quả vì cơn mưa bụi cỏn con này mà Khương Nghi bị tìm tới cửa.Buổi tối tan học, Khương Nghi im lặng nhìn nam sinh tóc vàng trước mặt.Nam sinh tóc vàng: "Sao hôm nay không đưa dù cho tôi?"

Khương Nghi không nói gì mà quay đầu nhìn làn mưa gần như không thấy được ngoài cửa sổ, trả lời bằng sự im lặng.Lục Lê nhìn cậu: "Dự báo thời tiết nói mưa này mới có hại nhất đấy.

Đi lâu đau đầu lắm......"

Khương Nghi chết lặng đưa dù của mình cho người trước mặt: "Lấy dù của tớ này."

Lục Lê cúi đầu nhìn cây dù trong ngực, sau đó nhe răng cười nói: "Đi chung đi."

Khương Nghi: "Tớ ở ký túc mà.

Chúng ta đâu có tiện đường."

Lục Lê chống dù lên: "Tiện đường."

Khương Nghi: "Không tiện."

Lục Lê: "Tiện."

Khương Nghi: "Không......"

Lục Lê bình tĩnh: "Nghèo như chó."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê bình tĩnh nói tiếp: "Hai tháng."

Khương Nghi: "Tiện đường......"

Thôi kệ.Có người cầm dù còn chắn gió cho cậu nữa.Nhưng đổi cây dù khác đại thiếu gia lại không biết mở.Đại thiếu gia cúi đầu săm soi chốc lát, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, dù tự động bung ra, Khương Nghi trơ mắt nhìn Lục Lê lanh tay lẹ mắt nắm chặt nan dù không cho nó bung.Sau đó nhíu mày nói: "Dù quái gì đây?

Bật mạnh ra ngoài là sao."

Giờ còn đang bật ra trong tay hắn nữa.Khương Nghi chết lặng nói: "Cậu thả tay ra đi."

Sắc mặt Lục Lê hết sức khó coi: "Nó hư rồi.

Cứ bung mãi thôi."

Khương Nghi chết lặng nói: "Thì để nó bung đi."

Lục Lê cúi đầu nghiên cứu, sau đó "ồ" một tiếng rồi thả tay ra.Dù tự động "xoẹt" một tiếng bật lên.Đại thiếu gia nhíu mày nhận xét: "Làm màu."

Khương Nghi yên lặng cầm dù, Lục Lê giành cây dù từ tay cậu rồi lại nhíu mày hỏi: "Sao dù này to thế?"

Khương Nghi giơ chân đụng nhẹ vào giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Lê để ra hiệu cho hắn cúi đầu.Lục Lê cúi đầu, nghe thấy Khương Nghi bình tĩnh nói: "Cậu to cỡ nào còn không biết hay sao?"

Giày cậu nhỏ hơn Lục Lê nhiều.Nam sinh tóc vàng tiếc rẻ nói: "Được thôi."

Trước lạ sau quen mà.Hai người che chung một cây dù, ngón tay Lục Lê vẫn quấn băng.Đi đến sân tập, nam sinh tóc đen đeo cặp bỗng thấp giọng nói: "Dù lệch rồi kìa."

Lục Lê vốn đang đi ngược hướng gió làm mưa bụi toàn hắt vào người hắn, hình như không biết che dù nên cầm rất tùy ý, mái dù nghiêng hẳn về phía cậu.Mưa bụi rơi ướt nửa bả vai Lục Lê.Nghe người bên cạnh nói chuyện, Lục Lê cúi đầu nhìn khuôn mặt lộ vẻ ốm yếu của Khương Nghi, màu môi rất nhạt.Hắn nhớ hình như chú mèo con trắng muốt ở nhà bà ngoại không thích nước.Cũng chẳng thích lạnh.Mèo con cao quý phải ở nơi ấm áp mới đúng.Lục Lê ừ một tiếng, sau đó càng nghiêng dù về phía Khương Nghi hơn.Khương Nghi: "......"

Cậu tỏ vẻ bất lực, thấy Lục Lê không hiểu lời mình nói thì dứt khoát cầm cán dù, nắm tay Lục Lê chỉnh cho dù thẳng lại.Lục Lê cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay Khương Nghi trên cán dù, đầu ngón tay vô tình đặt lên mu bàn tay hắn.Quả nhiên.Bà ngoại hắn rất biết cách nuôi mèo.Mèo con được ấm áp.Thì sẽ tỏ ra thân thiện.Lục Lê hết sức hài lòng.Tiếc là đoạn đường từ trường đến ký túc xá không dài lắm nên chẳng mấy chốc đã tới ký túc xá.Thấy Lục Lê trả dù cho mình, Khương Nghi đau đầu hỏi: "Chẳng phải cậu nói trời mưa sao?"

Lục Lê kéo mũ áo khoác lên, thản nhiên nói: "Mưa đâu có lớn."

Khương Nghi: "......"

Cậu nhét dù vào ngực Lục Lê bảo hắn đem theo.Lục Lê không cầm mà nhíu mày hỏi: "Mai cậu không đến tìm tôi nữa à?"

Khương Nghi gật đầu: "Ngày mai hết mưa rồi mà."

Lục Lê không vui lắm, lạnh lùng nói: "Ai bảo thế?"

Khương Nghi: "Dự báo thời tiết."

Lục Lê im lặng.Khương Nghi vừa quay lưng đi thì sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu lại, do dự chỉ vào ngón tay Lục Lê: "Cái này đừng đụng nước nhé."

Lục Lê sững sờ.Khương Nghi: "Lúc về che dù đi, đừng để băng dính nước.

Dán băng cá nhân cũng được."

Cậu nhớ ngón tay Lục Lê vẫn luôn quấn băng.Từ khi cậu bắt đầu đưa dù cho Lục Lê, vết thương trên ngón tay hắn cứ lặp đi lặp lại như không lành được.Mấy ngày trước cậu còn thấy lớp băng trên ngón tay Lục Lê rịn máu lấm tấm nữa.Lục Lê làm thinh, hồi lâu sau mới không đầu không đuôi nói: "Băng cá nhân."

Khương Nghi: "Hả?"

Lục Lê nhìn cậu: "Băng cá nhân lần trước còn không?"

Khương Nghi đeo cặp đứng ở cổng khẽ gật đầu: "Còn."

Lục Lê: "Lấy hình mèo ấy."

Hắn luôn kiêu căng ngang tàng, nhưng hình như giờ cảm thấy giọng điệu mình có vẻ ra lệnh quá, cũng không muốn nói với người trước mặt bằng ngữ khí này, Lục Lê nghĩ ngợi rồi lần đầu tiên trong đời ngập ngừng nói thêm: "Được không?"

Khương Nghi nhịn không được nở nụ cười.Cậu nhìn nam sinh tóc vàng hung dữ cao gần mét chín hỏi xin mình băng cá nhân hình mèo.Lục Lê cúi đầu nhìn nam sinh trước mặt có đôi mắt cong cong, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ xinh.Cậu cười bảo hắn: "Mèo à, sao cậu ngây thơ thế?"

Lục Lê nhíu mày không nói gì.Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hết mèo rồi."

Băng cá nhân kia là cậu tiện tay mua ở cửa hàng tiện lợi ven đường.Chắc vì muốn thu hút sự chú ý của trẻ con nên băng cá nhân bày bán trên quầy đều in hình mấy con thú đáng yêu.Nam sinh tóc vàng có vẻ hơi thất vọng, hồi lâu sau mới nói: "Đừng lấy chó."

Băng cá nhân lần trước Khương Nghi để trên bàn học của hắn có hình chó con.Khương Nghi ngẫm nghĩ: "Hình như chỉ còn chó thôi......"

Cậu không mua nhiều mà chỉ lấy một hộp.Hơn nữa thỉnh thoảng cậu cũng bị đụng bầm nên hộp băng cá nhân rất mau hết.Nam sinh tóc vàng nhíu mày cáu kỉnh nói: "Không lấy hình chó đâu, xấu lắm."

Mèo xinh hơn.Muốn mèo cơ.Khương Nghi cúi đầu lấy từ trong túi ra một đồng xu đưa cho nam sinh: "Vậy cậu tự mua đi."

Lục Lê: "......"

Khương Nghi chỉ đường: "Ra cổng trường rẽ phải, quẹo vào ngã tư thứ hai sẽ thấy một cửa hàng tiện lợi đó."

Chỉ đường xong, Khương Nghi vừa vẫy tay vừa quay người lên lầu: "Bái bai."

Lục Lê cầm dù nhìn nam sinh tóc đen đeo cặp lên lầu.Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, đến tận khi nam sinh tóc đen khuất sau cầu thang ký túc xá.Nửa tiếng sau.Nam sinh tóc vàng che dù đeo túi trên vai đứng trước cửa hàng tiện lợi ở ngã tư thứ hai bên phải cổng trường.Hắn đi vào ngồi xuống kệ hàng lựa một hộp băng cá nhân hình mèo.Cuối cùng tính tiền ra về trước ánh mắt kinh ngạc của chủ tiệm.Mười giờ tối.Nhà họ Lục.Người phụ nữ tóc vàng hút thuốc, không nhịn được hỏi: "Nó có về không?"

Lục Đình trấn an: "Về chứ."

Người phụ nữ tóc vàng dụi tắt điếu thuốc, khuôn mặt đẹp sắc sảo lộ ra vẻ mỏi mệt: "Thằng nhãi mới lớn này......"

Vừa dứt lời thì thằng nhãi mới lớn bước vào cửa.Mẹ Lục quay đầu thấy Lục Lê tám trăm năm không che dù cầm theo một cây dù về.Bánh kem trên bàn ăn rốt cuộc được thắp nến, cả nhà ngồi cạnh nhau không nói năng gì.Nhưng trong ngọn lửa bập bùng, ánh mắt Lục Lê rơi vào ngón tay mẹ Lục.Hắn dựa vào ghế, nhớ lại cách đây không lâu có một nam sinh tóc đen chỉ vào băng vải của hắn nói: "Đừng đụng nước.

Dán băng cá nhân cũng được."

Sau khi thổi nến cắt bánh kem, Lục Lê quăng hộp băng cá nhân ra.Mẹ Lục nhíu mày nhìn hộp băng trước mặt.Lục Lê nhìn vết trầy do đánh bóng trang sức trên ngón tay bà: "Đừng đụng nước.

Dán băng cá nhân đi."

Mẹ Lục kinh hãi nhìn ngón tay mình.Có bị gãy đâu chứ.Bà và cha Lục liếc nhau, thấy được vẻ ngỡ ngàng trong mắt người kia.Người phụ nữ tóc vàng nghiêm túc hỏi: "Con gây ra chuyện gì rồi hả?"

Lục Lê: "......"

Hắn vô cảm nhìn hai vợ chồng.Hồi lâu sau hai vợ chồng mới chịu tin con trai đem về cho mình một hộp băng cá nhân chứ không phải một hộp thuốc nổ.Mẹ Lục tặc lưỡi rồi lười biếng nói: "Có phải bị gãy đâu."

Nói vậy nhưng bà vẫn tháo nhẫn cưới ném cho chồng mình, sau đó cầm lên một miếng băng cá nhân, ngắm hình mèo con phía trên rồi nhướng mày nói một cách ưu nhã: "Chà.

Dễ thương ghê."

Lục Lê gật đầu nói thêm: "Còn đẹp nữa."

Khóe miệng mẹ Lục giật giật, nhìn hình đầu mèo tròn vo trên băng cá nhân, thực sự nghĩ không ra chữ "đẹp" này và mèo con trên băng cá nhân có liên quan gì nhau.Ăn bánh kem xong, Lục Lê lên lầu.Hai vợ chồng Lục gia ngồi trên ghế salon bàn tán."

Chắc là bắt chước ai rồi."

Mẹ Lục quả quyết: "Nếu không có cho nó mười cái đầu cũng không nói được lời này đâu."

Bà hiểu con mình rất rõ.Lục Đình thoáng suy tư: "Có khi nào con mình tỏ lòng hiếu thảo không?"

Mẹ Lục phì cười: "Thế thì hiếu thảo chết em rồi.

Có cho nó thêm mười cái đầu cũng không nói được vậy đâu."

Vết thương trên ngón tay mình đã mấy tháng rồi vẫn chưa lành thì làm sao biết dặn bà đừng đụng nước chứ.Lục Đình gật đầu: "Hình mèo xinh vậy chắc bạn gái đưa cho nó đấy."

Hai vợ chồng nhất trí với quan điểm này.Dù sao Lục Lê chuyên đấu quyền anh ngầm cũng không thể tự mua băng cá nhân hình mèo được.Cuối cùng hai người nhất trí chờ khi nào vui vui sẽ hỏi Lục Lê xem dạo này có bạn mới nào không.Dù sao có thể chịu được tính xấu như chó của hắn cũng chẳng dễ gì.Phải mời người bạn này về nhà chơi mới được.Một tuần sau.Thời tiết cực đẹp.Dự báo thời tiết nói hơn mười ngày kế tiếp sẽ có nắng ráo.Hoàn toàn không có khả năng đổ mưa.Ngày thứ ba Khương Nghi đụng phải nam sinh tóc vàng lên lầu tìm mình.Dường như hắn không chịu được nữa, nằm trên bệ cửa sổ viện cớ: "Nắng gắt quá.

Che dù về chung đi."

Khương Nghi: "......"

Cậu nghiêm mặt đóng ập cửa sổ.Cậu làm gì có tiền mua dù che nắng chứ.Mua dù che mưa thôi đã đủ đau ví rồi.Cha Khương cũng đâu được lệnh đưa dù che nắng cho đại thiếu gia này.Lục Lê nhíu mày, hắn giữ cửa sổ không cho cậu đóng rồi nói: "Nắng lớn làm tớ đau đầu lắm."

Khương Nghi nghiêm mặt: "Đau đầu thì uống thuốc đi."

Cậu cũng đâu phải Hậu Nghệ.Chẳng lẽ có thể bắn rơi mặt trời hay sao?Lục Lê lại nói: "Tớ cầm dù cho cậu.

Đưa cậu về luôn."

Hắn nghĩ ngợi, sau đó thản nhiên nói: "Xem như cảm ơn vậy."

Khương Nghi: "Tớ không về.

Tớ còn phải đi ăn cơm nữa."

Lục Lê cúi đầu nhìn cậu: "Tớ đi chung với cậu."

Khương Nghi cảnh giác: "Tớ đâu có dù che nắng."

Lục Lê suy tư hai giây: "Dù che mưa cũng được."

Khương Nghi tiếp tục cảnh giác: "Cậu cầm dù à?"

Lục Lê gật đầu: "Tớ cầm."

Khương Nghi bán tín bán nghi, sau đó thấy nam sinh tóc vàng thật sự cầm dù che mưa đi theo cậu tới nhà ăn, trên đường đi mặt vẫn tỉnh bơ.Nhà ăn chẳng có món gì ngon.Khương Nghi lấy đại ít cơm và đồ ăn.Lục Lê ngồi đối diện nhíu mày lẩm bẩm: "Ăn như mèo ấy......"

Khương Nghi ăn rất chậm, chậm đến nỗi Lục Lê ăn xong ngồi thêm hai mươi phút mà cậu vẫn chưa ăn xong.Trưa đầu tiên, Lục Lê đợi Khương Nghi nửa tiếng.Trưa thứ hai, Lục Lê đợi Khương Nghi bốn mươi phút.Trưa thứ ba, Lục Lê hỏi Khương Nghi mình ăn cà tím trong khay cậu được không, Khương Nghi nói được.Trưa thứ tư, Lục Lê hỏi Khương Nghi mình ăn cơm trong khay cậu được không, Khương Nghi nói được.Một tuần sau, Lục Lê hết sức tự nhiên ăn đồ trong khay Khương Nghi.Khương Nghi không để ý lắm, chỉ cảm thấy hình như nhà ăn ở trường không còn nấu dở như trước nữa, bởi vậy cũng không còn ghét tới nhà ăn.Sau đó vì Lục Lê đi học chuyên cần một cách bất thường nên Lục Đình và mẹ Lục hỏi hắn.Lục Lê lau miệng rồi nói với vẻ hờ hững: "Tìm người ăn chung thôi."

Nhìn như rất thờ ơ nhưng ăn xong vẫn ngồi trên ghế, mông cũng không nhích, cứ như đang đợi hai vợ chồng hỏi vậy.Quả nhiên Lục Đình thắc mắc: "Bạn con à?"

Lục Lê ậm ừ.Lục Đình lại hỏi: "Nam hay nữ?"

Họ đã chuẩn bị tinh thần nghe Lục Lê nói là nữ, ai ngờ từ miệng hắn thốt ra một chữ: "Nam."

Làm rối loạn đống câu hỏi tiếp theo của hai vợ chồng.Hai người im lặng một hồi, mẹ Lục đau đầu bóp trán nói: "Thôi anh hỏi đi."

Lục Đình do dự nói: "Tính tình thế nào?"

Lục Lê: "Cũng tạm."

Lục Đình đang định hỏi tiếp thì thấy Lục Lê nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Rất hiền lành cẩn thận, lâu lâu hơi ít nói nhưng làm gì cũng tận tâm hết."

"Thành tích rất giỏi, học đều các môn, thể dục không giỏi lắm nhưng con giỏi thể dục nên tụi con bù trừ cho nhau."

"Tính tình rất hiền, bề ngoài cũng đẹp nữa."

"Chỉ hơi kén ăn thôi."

Nhưng bà ngoại hắn từng nói mèo con xinh đẹp luôn có một vài thói quen xấu.Lục Đình: "......"

Cái này gọi là cũng tạm đấy à?Sắp tâng bốc người ta lên tận mây xanh luôn rồi.Thế mà là cũng tạm à?Ông im lặng rất lâu, từ đầu đến cuối không tìm được cơ hội chen vào, đợi người trước mặt dừng lại thì Lục Đình mới có cơ hội lên tiếng.Ông mang tâm thái "thì ra con mình cũng gặp được học sinh tốt như vậy", dịu giọng hỏi: "Ồ, vậy bạn con tên gì?"

Lớp quốc tế hầu hết đều là người trong giới, bọn trẻ chưa quen biết nhiều nhưng người lớn đều biết nhau cả.Lục Đình thầm liệt kê tên họ những đứa nhỏ trạc tuổi con mình, sau đó nghe thấy con mình nói: "Tên à?

Tên cậu ấy hiếm gặp lắm."

"Họ Lôi."

"Tên là Lôi Phong."

Lục Đình: "......"
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Ngoại truyện 1 (3)


Lôi Phong?

Lục Đình im lặng.Từ nhỏ Arno đã sống ở nước ngoài.Tiếng Trung cũng học đứt quãng bảy tám năm nên không rành mấy nhân vật quen thuộc của Trung Quốc.Đừng nói đối phương bảo Arno mình tên Lôi Phong, Arno sẽ không nghi ngờ.Chỉ sợ đối phương nói với Arno mình tên Thái Bạch Kim Tinh.Chắc Arno cũng sẽ nghĩ họ Thái Bạch này thật hiếm thấy.Con trai mình còn dựa vào ghế, trong giọng nói hờ hững khó giấu vẻ khoe khoang: "Tụi con quen nhau mười bốn ngày rồi."

Nói đúng ra tính cả hôm nay là mười bốn ngày rưỡi.Lục Đình xoa mi tâm: "Con chắc chắn bạn mình tên Lôi Phong chứ?"

Lục Lê "ừm" một tiếng, sau đó giống như đã nói xong đề tài này nên lười nói tiếp, nhưng khi đứng dậy rời đi lại nghe Lục Đình hỏi: "Các con quen nhau hai tuần.

Sau đó bạn con nói mình tên Lôi Phong à?"

Lục Lê liếc nhìn ông: "Ừm."

Lục Đình: "Con bị lừa rồi."

Lục Lê: "?"

Hắn quay người, cau mày hỏi: "Là sao?"

Lục Đình bưng cà phê lên, trong giọng nói mang theo vẻ thương hại khó nhận ra: "Tự lên mạng tra đi.

Bạn con nói tên giả đấy."

Sắc mặt Lục Lê lạnh đi, có vẻ không tin lắm.Nam sinh tóc đen nhìn vừa hiền lành vừa xinh đẹp.Sao lại gạt người được chứ?Sau đó Lục Lê lên lầu, về phòng ngủ tra cứu tên Lôi Phong.Năm phút sau, hắn lạnh mặt đóng laptop lại.Suốt hai ngày cuối tuần, Lục Đình đều không thấy Lục Lê ở bàn ăn, quản gia vừa rót cà phê cho ông vừa nói: "Tiểu thiếu gia xuống lầu lúc chín giờ mấy rồi ạ."

Cuối cùng quản gia lại thấp giọng nói: "Lúc ra cửa còn đem theo găng tay đấm bốc nữa."

Lục Đình nhíu mày, vẻ mặt hơi trầm tư. ———"Khương Nghi."

"Tớ mua bữa sáng ngoài tiệm cho cậu nè, còn nóng lắm đó."

Sáng thứ Hai, không khí mát mẻ, nắng sớm che khuất đường chân trời, phần lớn học sinh còn ngái ngủ hấp tấp chạy vào lớp.Tống Tử Nghĩa nhét túi điểm tâm vào tay thiếu niên trước mặt rồi nhe răng cười, nhìn rất vui tươi khỏe khoắn.Khương Nghi đeo cặp, vừa đi vừa cong mắt nói: "Cảm ơn cậu."

Cậu cắn bánh bao, Tống Tử Nghĩa hỏi: "Sao lớp cậu ngày nào cũng giao nhiều bài tập quá vậy?"

Hắn sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu nhìn Khương Nghi, ngập ngừng hỏi: "Phải rồi, cậu có biết đứa con lai bằng tuổi tụi mình mới chuyển tới không?

Trước kia rất hiếm khi đến trường, nhưng dạo này nghe nói ngày nào cũng đi học, còn hay chạy tới tòa nhà giảng dạy của cậu nữa."

Khương Nghi dừng lại, cúi đầu hút sữa đậu nành rồi lắc đầu: "Không rõ lắm."

Tống Tử Nghĩa ngập ngừng: "Nhưng tụi nó nói......"

Khương Nghi: "Nói gì cơ?"

Tống Tử Nghĩa gãi đầu: "Tụi nó nói đứa con lai kia ngày nào cũng tới chơi với cậu cả."

Khương Nghi: "......"

Cậu đã bảo dù nắng gắt cũng đừng che dù rồi mà.Cả trường đều biết đang mùa hè mà hai nam sinh ngày ngày che chung một cây dù.Đã tóc vàng mà còn cao to nữa, muốn người khác không thấy cũng khó.Quai hàm Khương Nghi nhúc nhích, cậu nuốt bánh bao xuống rồi nói: "Không phải ngày nào cũng đến đâu......"

Dứt lời, ba lô của Khương Nghi bị một bàn tay thon dài túm lấy.Cậu vẫn không hay biết gì mà đi tiếp, đến khi bước mấy lần mới phát hiện không đi được.Khương Nghi: "?"

Cậu ngậm bánh bao ngơ ngác quay đầu.Nam sinh tóc vàng sau lưng còn dán băng cá nhân trên má, vẻ mặt lạnh lùng, một tay túm ba lô cậu, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm.Nhìn có vẻ hơi trịch thượng, giọng nói bình tĩnh: "Lôi Phong?"

Khương Nghi: "......"

Người này không có ý tốt.Tống Tử Nghĩa nhíu mày, hắn bình tĩnh hỏi: "Bạn học, cậu làm gì vậy?

Có gì từ từ nói."

Nam sinh tóc vàng cười khẩy, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo: "Liên quan gì mày.

Cút xa một chút."

Khương Nghi: "......"

Lửa giận của Tống Tử Nghĩa lập tức bốc lên, muốn hất tay kẻ trước mặt đang nắm ba lô Khương Nghi ra, ai ngờ nam sinh tóc vàng giơ tay kia lên chụp cổ tay hắn vừa nhanh vừa mạnh.Lực nắm cực mạnh khiến người ta không sao nhúc nhích được, sắc mặt cũng lạnh lẽo đáng sợ.Khương Nghi quay đầu thấy hai người sau lưng thì vô thức hất tay Lục Lê ra.Tống Tử Nghĩa nheo mắt, xương tay hắn sắp bị người trước mặt bẻ gảy, nếu đổi thành Khương Nghi ốm yếu thì chẳng phải sẽ bị bóp nát sao?Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến người ta trố mắt.Ngón tay nam sinh tóc vàng hệt như bê tông cốt thép siết cổ tay hắn thế mà bị Khương Nghi hất ra thật.Thậm chí còn chưng hửng nhìn Khương Nghi.Trong nhà Tống Tử Nghĩa không nuôi mèo.Nếu không hắn sẽ thấy vẻ mặt nam sinh tóc vàng rất quen thuộc.Hầu hết những người bị mèo con xinh đẹp cào đều chưng hửng như vậy.Hồi lâu sau, Tống Tử Nghĩa và Khương Nghi nghe thấy nam sinh tóc vàng trước mặt chậm rãi nói: "Cậu đánh tớ à?"

Khương Nghi: "......"

Tống Tử Nghĩa: "......"

Tống Tử Nghĩa cúi đầu nhìn cổ tay mình bị bóp bầm tím, bỗng nhiên cạn lời.Trên mặt nam sinh tóc vàng chẳng có cảm xúc gì, chậm rãi nói: "Cậu gạt tớ mình tên Lôi Phong.

Giờ cậu còn đánh tớ nữa à?"

Khương Nghi đeo ba lô không cao bằng người trước mặt: "......"

Cậu há hốc miệng nhìn vẻ mặt dần u ám của nam sinh tóc vàng, một tuần không gặp, trên người hắn lại có thêm không ít vết thương.Hắn lườm Khương Nghi một cái rồi quay lưng đeo ba lô đi.Khương Nghi vô thức gọi tên hắn, thấy nam sinh tóc vàng đi thẳng thì tưởng đối phương không thèm để ý mình, cậu thở dài, không gọi tên Lục Lê nữa.Tống Tử Nghĩa gãi đầu rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu quen cậu ta à?"

Khương Nghi hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn gật đầu: "Lúc trước tớ có đưa cho cậu ấy mấy thứ......"

Tống Tử Nghĩa do dự: "Cậu gạt cậu ta mình tên Lôi Phong thật à?"

Khương Nghi: "......"

Cậu xoa mũi không nói gì.Hai tuần nay họ đều không gọi tên nhau.Mỗi lần tan học, đối phương sẽ đến cửa sổ tìm cậu rồi gõ bàn ra hiệu cho cậu đi ăn cơm.Tống Tử Nghĩa nhìn Khương Nghi rồi lại nhìn nam sinh tóc vàng đi xa, cuối cùng ho khan nói: "Chắc cậu cũng biết gần đây đổi người thầu căn tin đúng không?"

"Họ nói......"

"Hình như Lôi Phong không thích ăn gì đó nên cấp trên bảo trường mình đổi người thầu căn tin khác......"

Khương Nghi sửng sốt.Tống Tử Nghĩa: "Mới đầu mọi người đều tưởng là Lôi Phong nào đó làm việc tốt không nói tên......"

Hắn quay đầu nhìn Khương Nghi, do dự hỏi: "Chắc không phải Lôi Phong là cậu đấy chứ?"

Khương Nghi: "......"

Ở góc rẽ của tòa nhà bên kia.

Nam sinh tóc vàng hậm hực đi vài bước, nghe Khương Nghi gọi tên mình thì vẻ mặt giãn ra nhưng vẫn cương quyết đi tiếp.Đến khi đi bảy tám bước mới phát hiện Khương Nghi không gọi nữa.Lục Lê: "......"

Hắn dừng lại, tưởng Khương Nghi gọi nhỏ quá nên mình không nghe.Nam sinh tóc vàng đứng im đợi mấy giây.Vẫn không ai gọi hắn.Lục Lê không tin, vờ như lơ đãng lùi lại mấy bước dọc gốc cây.Vẫn không ai gọi hắn.Lục Lê lạnh mặt quay đầu lại, phát hiện nam sinh tóc đen đeo ba lô và tên ngốc bên cạnh đã biến mất.Bóng lưng u ám của nam sinh tóc vàng càng u ám hơn, đạp viên gạch nhô lên trên bồn hoa phát ra tiếng cót két.Buổi trưa tan học, Khương Nghi đeo ba lô ra cổng trường.Cậu vào cửa hàng tiện lợi lần trước rồi ngồi xổm trước kệ hàng chọn băng cá nhân.Khương Nghi chọn mấy hộp băng cá nhân hình mèo.Lúc tính tiền, cậu thấy nam sinh tóc vàng cũng đẩy cửa kính bước vào.Nhìn thấy cậu, vẻ mặt hắn không hề thay đổi mà vẫn lạnh lùng như cũ.Cứ như người đi theo Khương Nghi không phải mình vậy.Khương Nghi khựng lại, sau đó cầm băng cá nhân ra ngoài cửa hàng tiện lợi ngồi chờ.Cậu ngồi trên ghế dài, hai tay chống lên ghế, quay đầu nhìn người trong cửa hàng tiện lợi, chờ đợi hết sức chăm chú.Ánh nắng giữa hè xuyên qua nóc bạt làm tóc cậu bóng mượt, đôi mắt đẹp như pha lê.Lục Lê dạo quanh cửa hàng tiện lợi một vòng, cuối cùng mới đi tới mở tủ lạnh lấy nước, nhìn bóng Khương Nghi bên ngoài phản chiếu trên cửa tủ lạnh.Mặc đồng phục, đeo ba lô, hai tay chống trên ghế dài, quay đầu chờ hắn.Nhìn rất ngoan.Ngón tay Lục Lê giật giật, lấy một chai nước lạnh, trả tiền rồi vặn nắp uống mấy hớp.Thấy nam sinh tóc vàng đẩy cửa đi ra, Khương Nghi đứng lên gọi: "Lục Lê ——"Nam sinh tóc vàng dừng bước rồi hờ hững nhìn cậu.Khương Nghi đưa cho hắn một hộp băng cá nhân: "Hình mèo đó."

Cậu nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp: "Mai mốt cần thì cứ hỏi tớ nhé.

Tớ mua nhiều lắm."

Cậu ngại ngùng xoa mũi, lí nhí nói: "Không phải tớ cố ý lừa cậu đâu."

"Tại tớ sợ cậu biết tên tớ sẽ không muốn che dù của tớ nữa."

"Thỉnh thoảng việc của cha tớ là đưa dù cho cậu."

Dù Khương Nghi không nói chuyện này ra thì cuối tuần vừa rồi Lục Lê cũng đã điều tra rõ ràng.Hắn biết cha Khương Nghi là nhân viên lâu năm của nhà họ Lục, cũng biết đôi khi Lục Đình sẽ nhờ cha Khương Nghi đến trường đưa dù cho hắn.Lục Lê cầm lấy hộp băng cá nhân hình mèo cố ý mua cho hắn, sau đó nhìn chằm chằm người trước mặt rồi nói: "Tên."

Thấy hắn chịu nhận băng cá nhân, Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong: "Khương Nghi."

Lục Lê "ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn cậu.Khương Nghi tưởng Lục Lê là con lai nên không rành tiếng Trung, muốn giải thích cũng khó, thế là dứt khoát lấy điện thoại ra gõ hai chữ Khương Nghi.Cậu giơ điện thoại lên lắc lắc: "Là Khương Nghi này nè."

Lục Lê nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên nói: "Tớ biết rồi.

Vậy còn nhũ danh?"

Khương Nghi sững sờ, đúng là cậu có nhũ danh nhưng chỉ có người nhà gọi, hơn nữa hồi bé gọi nhũ danh thì không sao, giờ lớn rồi lại thấy hơi ngại.Cậu không muốn nói lắm.Nam sinh tóc vàng lại nheo mắt: "Cậu đã lừa tớ hai tuần.

Thế mà nhũ danh cũng không muốn nói tớ biết sao?"

Khương Nghi: "......"

Nếu nhũ danh của cậu là Tráng Tráng hay Đại Lực thì cậu sẽ chẳng chút do dự nói với người trước mặt.Im lặng hồi lâu, nam sinh tóc đen đeo ba lô nghiêng đầu, vành tai ửng đỏ.Cậu nhỏ giọng nói: "Bé ngoan."

"Nhũ danh của tớ là bé ngoan."
 
[Hoàn][Đm] Vợ Mình Mình Nuôi
Ngoại truyện 1 (4)


Khương Nghi hầu như không nói cho ai biết nhũ danh của mình.Lý do cha Khương đặt cho cậu nhũ danh này rất đơn giản, khi cậu còn mặc tã nằm trong bệnh viện, lũ trẻ xung quanh đều khóc toáng lên, y tá thấy cậu nằm cuộn tròn mút ngón tay, không khóc cũng không quấy thì buột miệng cười nói: "Đứa nhỏ này ngoan thật."

Thế là cha Khương đặt cho cậu nhũ danh "Bé ngoan".Cũng may Lục Lê không hỏi tại sao cậu có nhũ danh này mà chỉ cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên nhếch môi hỏi: "Tên bé ngoan thật à?"

Khương Nghi mất tự nhiên "ừ" một tiếng.Nam sinh tóc vàng hơi cúi đầu, con ngươi màu xanh nhạt nhìn cậu chằm chằm: "Lỡ cậu lại gạt tớ thì sao?"

Người trước mặt có vóc dáng rất cao, vai rộng eo hẹp, chỉ hơi cúi xuống nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác áp đảo cực mạnh.Khương Nghi nghiêng đầu, xoa mũi lẩm bẩm: "Cái này có gì để gạt chứ?"

Lục Lê: "Cậu còn gạt tớ mình tên Lôi Phong nữa cơ."

Khương Nghi ho khan một cái rồi cúi đầu nghiêm túc nói: "Nhưng nhũ danh của tớ đúng là bé ngoan mà."

Lục Lê: "Làm sao chứng minh được?"

Khương Nghi cũng chẳng biết chứng minh thế nào, nhũ danh không có giấy tờ hẳn hoi như tên chính thức, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có bà nội và cha Khương gọi nhũ danh của cậu thôi."

Bé ngoan."

Giữa hè ngọn cây đung đưa, trước ghế dài ánh nắng rọi qua cành lá rậm rạp hắt xuống đất những đốm sáng lung linh, theo tiếng gió xào xạc, nam sinh tóc vàng hơi cúi người, đột nhiên gọi khẽ một tiếng "Bé ngoan".Khương Nghi vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy phản chiếu những hình ảnh mờ nhạt, vừa xinh đẹp vừa mềm mại, hệt như quả cầu nước sáng lấp lánh.Cậu ngửa đầu nhìn hắn, tóc đen lòa xòa trên lông mày, mái tóc như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.Lục Lê không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cậu.Hồi lâu sau hắn mới nhếch môi cười khẽ: "Thì ra không gạt tớ.

Tên là bé ngoan thật à."

Khương Nghi xoa tai, có vẻ hơi ngại ngùng: "Ừm."

Lục Lê đứng thẳng lên, duỗi hai ngón tay xách ba lô của Khương Nghi tới ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nói: "Bôi thuốc cho tớ đi."

Khương Nghi đành phải đeo ba lô đi theo nam sinh tóc vàng tới ghế dài.Cậu chưa từng bôi thuốc cho ai, cúi đầu xé gói tăm bông rồi cẩn thận chấm i-ốt.Lục Lê nhìn người trước mặt cúi đầu xé tăm bông, để lộ phần gáy trắng nõn bị tóc đen che khuất, mạch máu ẩn hiện dưới làn da trắng sứ, xúc cảm mịn màng như ngọc dương chi.Yết hầu hắn nhấp nhô, không hề lên tiếng.Khương Nghi bôi thuốc lên vết thương trên ngón tay hắn, động tác rất nhẹ, bôi xong còn vô thức thổi thổi như hồi bé cha Khương bôi thuốc cho cậu.Lục Lê nãy giờ ngồi im bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy hơi nhột.Khương Nghi thổi xong lại thấy buồn cười, đặt tăm bông lên khăn giấy rồi lắc đầu nghĩ thầm người ngày nào cũng đi đánh nhau thì cần gì thổi lúc bôi thuốc chứ?Lục Lê cúi đầu nhìn ngón tay đã bôi thuốc xong, đột nhiên nói: "Trên mặt cũng có nữa."

Khương Nghi: "Hả?"

Cậu ngẩng đầu lên, trông thấy Lục Lê chỉ vào vết bầm nhỏ xíu trên má phải, hờ hững nói: "Ở đây cũng có."

Khương Nghi chồm tới nhìn kỹ: "Hình như không bị trầy.

Không cần bôi thuốc đâu."

Lục Lê nói tỉnh bơ: "Phải bôi."

Khương Nghi: "......"

Cậu lại mở nắp chai i-ốt với vẻ mặt phức tạp, nghĩ thầm cậu bạn mắt xanh này còn rất quan tâm mặt mình.Khương Nghi cầm tăm bông chấm i-ốt bôi lên chỗ nam sinh tóc vàng chỉ: "Xong rồi đấy."

Cậu bỏ tăm bông vào thùng rác, đang định thu dọn đồ đạc trên bàn thì phát hiện Lục Lê vẫn đang cúi đầu chờ mình.Khương Nghi lặp lại lần nữa: "Bôi xong rồi."

Lục Lê vô thức nhíu mày rồi hậm hực lẩm bẩm: "Thổi đi."

Khương Nghi vẫn chưa định thần lại: "Thổi gì cơ?"

Lục Lê chỉ vào chỗ vừa bôi thuốc trên mặt.Khương Nghi: "......"

Cậu kinh ngạc lặp lại: "Thổi á?"

Lục Lê "ừ" một tiếng, hai mắt nhìn cậu chằm chằm.Khương Nghi đi tới trong ánh mắt lom lom của Lục Lê, sau đó giơ tay quạt quạt trước mặt hắn rồi nói qua loa: "Xong rồi đó.

Thổi xong rồi."

Lục Lê: "......"

Hắn nhíu mày, nhìn mặt có vẻ không vui lắm, lại đòi cậu cho mình một hộp băng cá nhân hình mèo.Khương Nghi mở ba lô lấy hộp băng cá nhân mới tinh đưa cho hắn: "Chẳng phải lúc nãy tớ cho cậu rồi sao?

Cậu lấy thêm hộp nữa làm gì?"

Nam sinh tóc vàng cầm hộp băng cá nhân, lạnh mặt nói: "Đi đánh nhau."

Khương Nghi: "......"

Nam sinh tóc vàng: "Đánh xong lại tới tìm cậu."

Đánh mạnh một chút.Chắc sẽ được thổi thôi.Khương Nghi: "......"

Cậu yên lặng cầm hộp băng cá nhân kia bỏ vào ba lô, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Đừng đánh nhau nữa."

Lục Lê "ừm" một tiếng, ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn cậu: "Tớ đâu có đánh nhau."

Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm.Lục Lê nói tiếp: "Tớ đấm bốc mà."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê có vẻ không vui lắm: "Nhưng dạo này đánh nhau chẳng có gì thú vị cả."

Mèo con vẫn không thích nói chuyện với hắn.Khương Nghi yên lặng đeo ba lô, lại lấy hộp băng cá nhân kia ra nhét vào tay nam sinh bên cạnh.Đấm bốc.Đùa à.Cậu làm sao chịu nổi cú đấm của người bên cạnh chứ.Lục Lê trả lại băng cá nhân cho cậu, không chỉ hộp này mà cả hộp lúc nãy.Hắn nói: "Lần sau bị thương sẽ hỏi xin cậu."

Hắn bổ sung thêm: "Lúc nãy cậu nói vậy mà."

Khương Nghi ôm hai hộp băng cá nhân đứng dậy, Lục Lê cũng đứng dậy theo, không nói gì mà đút tay vào túi đi sau lưng cậu.Nhìn hết sức chăm chú.Giữa hè ve kêu râm ran, Khương Nghi đeo ba lô bỗng nhiên quay đầu lại, do dự hỏi: "Cậu định về trường à?"

Cậu nhớ Lục Lê rất ít khi đến trường.Có đi cũng chọn thứ Sáu, bởi vì thứ Sáu không có thầy giám thị kiểm tra nên bớt đi rất nhiều phiền toái.Lục Lê dừng lại, hình như cũng cảm thấy mình hơi lạ, rõ ràng hắn ghét nhất sự sắp xếp của Lục gia dành cho mình.Nhưng nghĩ một hồi hắn lại thấy chẳng có gì lạ.Bà ngoại hắn cũng hay theo chú mèo xinh đẹp đi tới đi lui trong nhà.Có gì lạ đâu.Thế là Lục Lê gật đầu "ừ" một tiếng.Hai người cùng nhau về trường.Trưởng phòng giáo vụ và bảo vệ đứng trước cổng kiểm tra học sinh, mỗi tuần kiểm một lần.Khương Nghi đeo ba lô mặc đồng phục, năm nào cũng giành học bổng, là gương mặt quen thuộc trên bục kéo cờ.Trưởng phòng giáo vụ cười tít mắt chào hỏi Khương Nghi, khi thấy nam sinh tóc vàng sau lưng cậu thì lông mày vô thức nhíu lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát to: "Sao lại là em?"

"Chẳng phải mấy ngày trước tôi nói rồi à?

Phải mặc đồng phục!"

"Còn nữa, có phải lần trước em hút thuốc trong toilet không hả?

Mấy học sinh lớp 10/2 đều nói tàn thuốc trong toilet không phải của mình mà là của em."

Lục Lê chẳng có biểu cảm gì, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mèo con đứng ở cổng trường chờ mình.Mèo con của hắn có vẻ sững sờ, ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ bối rối.Giọng trưởng phòng giáo vụ oang oang khiến các học sinh đi qua đều quay đầu nhìn hắn, có người tò mò, có người xì xào, hầu như ai cũng nhìn hắn, thậm chí còn có người nhìn sang Khương Nghi đi chung với hắn.Hình như khá nhiều người biết Khương Nghi nên hết nhìn hắn lại nhìn cậu, còn xì xào bàn tán gì đó.Lục Lê bỗng thấy bực bội.Hắn không rõ cảm xúc này là gì, nhưng trong tiềm thức hắn không muốn để những người kia nghĩ Khương Nghi cùng một giuộc với mình.Trưởng phòng giáo vụ vẫn đang càm ràm không ngớt, nói hắn không có đồng phục thì không được vào trường.Vẻ mặt Lục Lê lạnh tanh.Hắn thấy Khương Nghi đứng cách đó không xa do dự một lát, sau đó quay lưng đi.Lục Lê ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc đen đi xa, hắn không nói gì mà chỉ đứng yên nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Nghi.Trưởng phòng giáo vụ mắng xối xả, thấy vẻ mặt lạnh lùng của nam sinh tóc vàng thì nghẹn họng, đang định nói tiếp thì nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh: "Thầy Lưu ——"Trưởng phòng giáo vụ quay đầu lại, trông thấy học sinh luôn đứng nhất khối chống đầu gối thở hổn hển, trên tay cầm một bộ đồng phục nói với ông: "Thầy ơi.

Sáng nay bạn ấy để quên đồng phục trong lớp, giờ em mới đem tới cho bạn ấy."

Trưởng phòng giáo vụ ngẩn người nhìn Khương Nghi nhét đồng phục vào tay nam sinh tóc vàng, sau đó kéo túi đeo vai của hắn nói: "Lần sau tụi em sẽ không thế nữa.

Cho bạn ấy vào được không thầy?"

Trưởng phòng giáo vụ hơi đau đầu, cuối cùng đành miễn cưỡng nói: "Được rồi được rồi, vào đi."

Khương Nghi cười nói: "Cảm ơn thầy ạ."

Sau khi qua cổng, Khương Nghi quay đầu hỏi: "Bình thường cậu vào trường thế nào vậy?"

Lục Lê cúi đầu cầm đồng phục của Khương Nghi, hồi lâu sau mới nói: "Trèo tường."

Lâu lắm rồi không đi cổng chính.Suýt nữa quên mất cổng trường còn có một đống kẻ đáng ghét.Nhưng hình như cũng không lỗ.Lục Lê cầm đồng phục của Khương Nghi nghĩ ngợi một hồi, sau đó giũ ra mặc vào người mình.Khương Nghi: "???"

Cậu lanh tay lẹ mắt giữ chặt Lục Lê: "Cậu làm gì vậy?"

Lục Lê chỉ mới xỏ một tay, nghe vậy thì cúi đầu thành thật nói: "Muốn xem rốt cuộc cậu nhỏ cỡ nào."

Sức khỏe người bên cạnh có vẻ không tốt lắm nên thân hình gầy nhom, trước đây che dù chung, áo đồng phục của cậu bị gió thổi sát vào người để lộ vòng eo nhỏ xíu.Khương Nghi: "......"

Bệnh à.Cậu nghiêm mặt chìa tay ra: "Đưa đây cho tớ.

Ba trăm tám mươi tệ đấy, tự mua đi." (~1,3 triệu)Lục Lê "ồ" một tiếng, sau đó móc ví đưa cho Khương Nghi một xấp tiền: "Mua mười bộ."

Mèo con xinh đẹp phải tiêu rất nhiều tiền.Hắn cũng có rất nhiều tiền.Hai người họ vô cùng xứng đôi.Qua một thời gian nữa hắn sẽ bỏ ra thật nhiều tiền mua chú mèo con xinh đẹp này về Anh.Chắc bà ngoại hắn cũng sẽ thích lắm.
 
Back
Top Bottom