Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 59: Do y yêu cầu


Đã lúc nào rồi mà còn nói hươu nói vượn nữa!

Bùi Thanh Ngọc nắm chặt dây cương, không thèm để ý đến hắn.

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào gáy y, cũng yên tĩnh lại.Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới hiểu ra có lẽ hắn không còn sức nói chuyện nên mới cố ý chọc giận mình."

Tiêu Kính Hàn?"

Bùi Thanh Ngọc sợ hắn ngất đi nên vội gọi hắn.Tiêu Kính Hàn mơ màng "ừ" một tiếng.Bùi Thanh Ngọc vừa hoảng vừa gấp --- Không được, phải mau tìm đại phu thôi!Nhưng ở đây đâu có đại phu......

Đầu y bỗng nhiên lóe sáng, Tôn đại phu!Y vội vàng ghìm ngựa, cắn răng loạng choạng chạy tới tiệm thuốc.Phương Tiểu Trúc đang xay thảo dược trước nhà thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, theo sau là tiếng người la thất thanh: "Dừng, dừng lại......"

Bùi tiên sinh?

Hắn vội vàng ra ngoài xem, trông thấy Bùi Thanh Ngọc ôm cổ ngựa sợ hãi thở phì phò, còn A Tễ ôm Bùi Thanh Ngọc, hai mắt nhắm hờ như sắp hôn mê."

Tiên sinh," Phương Tiểu Trúc thắc mắc, "Các ngươi sao vậy?"

"Tiểu Trúc," Bùi Thanh Ngọc lo lắng hỏi, "Tôn đại phu có đây không?"

Phương Tiểu Trúc gật đầu: "Sư phụ đang ở trong phòng ạ."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhờ hắn phụ mình đỡ Tiêu Kính Hàn xuống ngựa.Phương Tiểu Trúc thấy trước ngực Tiêu Kính Hàn đẫm máu thì hoảng sợ nói: "Đại Trư chết rồi sao?!"

Tiêu Kính Hàn sắp ngất xỉu: "......"

Trong phòng thắp nến sáng trưng, Tôn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Kính Hàn rồi lắc đầu đi ra ngoài bốc thuốc, lẩm bẩm nói: "Sao không đụng đầu thì cũng bị đâm ngực vậy?

Còn trẻ mà gặp nhiều tai họa thật."

Bùi Thanh Ngọc ngồi cạnh giường nhìn người nằm trên giường, ánh nến chiếu vào gương mặt mê man của hắn, dưới mắt thâm quầng, chẳng biết đã bao lâu rồi không ngủ.Nhiều tai họa......

Bùi Thanh Ngọc đưa tay vuốt ve mặt hắn, từ thái dương đến tóc mai, chậm rãi phác họa.Thật lâu sau y mới nói khẽ: "

Sau này phải bình an thuận lợi đấy nhé."

Sáng hôm sau, khi Tiêu Kính Hàn tỉnh lại thì thấy Bùi Thanh Ngọc ngủ say bên cạnh.Khóe môi hắn nhếch lên, trở mình nằm nghiêng, cứ thế lẳng lặng nhìn người trước mắt.Hơi thở khẽ khàng của Bùi Thanh Ngọc phả vào mặt hắn hơi ngứa.Nắng sớm rực rỡ, chẳng bao lâu sau Bùi Thanh Ngọc chậm chạp mở mắt ra, mơ màng nhìn hắn.Tiêu Kính Hàn cười véo má y một cái, "Ngủ mơ à?"

Bùi Thanh Ngọc đưa tay sờ ngực hắn, "Còn đau không?"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vừa sờ thì đau ngay, đau miệng."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng thu tay về nhưng lại bị Tiêu Kính Hàn nắm lấy, "Miệng ta đau mà ngươi mặc kệ sao?"

Bùi Thanh Ngọc liếc nhìn ra ngoài, "Đừng nghịch, lỡ Tôn đại phu vào......"

Tiêu Kính Hàn bừng tỉnh đại ngộ: "À, vậy ông ấy không vào thì được chứ gì?"

Vành tai Bùi Thanh Ngọc đỏ lên, nói lí nhí như muỗi kêu: "Chờ ngươi khỏe hẳn rồi tính."

Tiêu Kính Hàn mừng rỡ nói ngay: "Ta khỏe rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ngươi mà cứ thế này thì ta sẽ gọi Tôn đại phu đến châm cứu cho ngươi đấy."

"Được được, ta không nói nữa."

Tiêu Kính Hàn thở dài, "Chỉ là hiếm khi được yên bình như bây giờ, tiếc thật."

Bùi Thanh Ngọc cũng biết nơi này không thể ở lâu, người của Ngu Nam Vương có thể ập đến bất cứ lúc nào, càng không thể liên lụy Tôn đại phu."

Trình Hồi đâu?"

"Bọn họ yểm hộ Diêu Tử Y đi trước," Tiêu Kính Hàn nói, "Mấy người bị kẹt lại trên núi Vũ Tễ cũng ẩn nấp rồi."

So với phủ Ngu Nam Vương thì người của họ vẫn quá ít, tạm thời có thể chống cự một hai lần nhưng chung quy vẫn khó lòng địch lại."

Không sao đâu," Tiêu Kính Hàn thấy vẻ mặt đăm chiêu của y thì cười nói, "Chỉ cần chống đỡ đến khi Diêu Tử Y trở về thì khỏi cần sợ gì nữa."

Bùi Thanh Ngọc vẫn hơi lo lắng, "Nhưng lỡ lại gặp người vương phủ thì sao......"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy chúng ta chạy nhanh một chút."

Bùi Thanh Ngọc: "Vết thương của ngươi chưa lành mà, làm sao chạy nhanh được?"

"Đâu phải ta chạy," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Giục ngựa chạy nhanh lên, còn ta ngồi phía sau ôm ngươi là được rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ở kỹ viện bên kia, Cận Mộ nhìn Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt co quắp trên giường, khó chịu nắm chăn thở dốc, hắn hoảng sợ hỏi: "Công tử, ngươi sao vậy?"

Toàn thân Tiêu Ký Ngôn nóng bừng, túm chặt vạt áo mơ màng nghĩ thuốc kia...... khó chịu vậy sao?Dưới lầu, hai tiểu quan xì xào bàn tán."

Ê, có phải ngươi đưa nhầm rượu cho người trên lầu không vậy?

Lúc nãy ta đi ngang qua thấy mặt y đỏ rần!"

"Thật sao?

Để ta lên xem!"

"Còn xem gì nữa, ta vừa liếc mắt đã bị người nhà y đuổi ra ngoài rồi."

"Là nam nhân đeo mặt nạ mấy ngày nay đi theo y ấy à?"

"Đúng vậy, mặt lạnh như băng, đáng sợ muốn chết."

"Nhưng hình như khi ở chung với công tử nhà mình, hắn không lạnh lùng vậy đâu."

"Đối với công tử nhà hắn chứ có phải đối với ngươi đâu," một người nói, "Sao ngươi lại bất cẩn bỏ thuốc vào rượu của công tử nhà hắn thế hả?

Coi chừng hắn chém ngươi một đao bây giờ!"

"Đâu phải bất cẩn," tiểu quan còn lại oan ức nói, "Công tử kia yêu cầu mà, còn dặn bỏ nhiều một chút nữa!"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 60: Gặp người mình muốn


Tiêu Ký Ngôn rất hiếm khi đi ra ngoài, ngày thường ra khỏi biệt viện cũng có tiểu tư đi theo, vì vậy trên người y chưa từng đem theo bạc.

Ám vệ Giáp dẫn Bùi Thanh Ngọc đi vội quá nên quên cả tính tiền.Tiêu Ký Ngôn ở trên lầu một lúc, vừa định ra về thì bị tú bà cản lại.Tú bà gảy bàn tính tính tiền cho y, Tiêu Ký Ngôn ngờ vực hỏi: "Tiền gì cơ?"

Tú bà cười tủm tỉm: "Thì phí tổn hôm nay đó, các vị mới tới lần đầu nên bỏ bớt số lẻ, lấy một trăm lượng thôi."

Tiêu Ký Ngôn: "Ta không có bạc."

Vẻ mặt tú bà cứng đờ, vẫn hiền lành nói: "Công tử cứ đùa, sao lại không có bạc được chứ......"

Tiêu Ký Ngôn: "Ta đâu có đùa."

Vẻ mặt tú bà lập tức thay đổi, "Không có bạc mà ngươi còn dám đến kỹ viện à?!

Muốn ăn quỵt hả?!

Có biết xấu hổ không?!"

Đây là lần đầu tiên Nhị công tử vương phủ bị người khác nói ăn quỵt, Tiêu Ký Ngôn nghẹn họng: "Ta về sai người đưa tới là được chứ gì."

"Ngươi nói đưa thì sẽ đưa chắc?"

Tú bà quát, "Lỡ ngươi chạy luôn thì ta biết đi đâu đòi tiền đây?!

Đòi quỷ hả!"

Tiêu Ký Ngôn cau mày: "Ta đã nói tất nhiên sẽ gọi người đưa tới.

Nếu ngươi không tin thì có thể cho người đi theo ta về biệt viện vương phủ."

"Vương phủ?"

Tú bà cười đến nỗi hoa trên đầu rung rinh, "Ngươi tưởng mình là ai?

Về vương phủ?

Người vương phủ mà lại ăn quỵt sao?!"

Nàng ngưng cười rồi hung dữ nói: "Đừng mơ dọa được ta, hôm nay ngươi mà không trả bạc thì đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!"

Tiêu Ký Ngôn thấy nói tới nói lui nàng vẫn không tin thì hơi bực mình, nhấc chân muốn đi."

Người đâu!"

Tú bà hô hoán, "Đừng để y chạy!"

Ngoài cửa lập tức ùa vào mấy gã cao to vạm vỡ cầm gậy trong tay, hùng hổ chặn đường y.Tiêu Ký Ngôn sầm mặt, "Cút đi."

Tú bà quát: "Bắt y lại!"

Đám người hò hét xông lên, chỉ chốc lát sau đã bị đạp văng, co quắp nằm dưới đất kêu rên.Tú bà giật nảy mình --- Công tử này nhìn gầy gò yếu đuối mà sao lợi hại thế chứ?Người ngoài phố nghe thấy động tĩnh thì nhao nhao thò đầu vào xem, trông thấy Tiêu Ký Ngôn mặc đồ trắng lạnh lùng đứng đó, còn đẹp hơn tiểu quan trong lầu này.Tú bà thấy bọn họ nhìn sững người thì lập tức giở trò khóc lóc ăn vạ: "Không có thiên lý, làm ăn khó khăn quá......

Tên này thiếu nợ không trả mà còn đánh người nữa......"

Tiêu Ký Ngôn: "Ta đã nói khi nào về sẽ trả lại ngươi rồi mà."

"Nói suông ai mà tin?"

Tú bà tiếp tục khóc lóc, "Ta cũng đâu còn cách nào khác, ở đây nhiều miệng ăn như vậy, người này không trả tiền, người kia không trả tiền, cả lầu chỉ có nước chết đói thôi......"

Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, bị tiếng khóc của nàng làm đau tai nên đành phải nói: "Ngươi cho người đến biệt viện báo tin đi, tự khắc sẽ có người mang bạc đến."

Tú bà đảo mắt lòng vòng rồi lau nước mắt nói: "Cũng được, nhưng mấy ngày tới ngươi phải ở lại đây, chờ trả xong bạc mới được đi."

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn rối bời, cũng chưa vội về nên đồng ý ngay.Hôm đó khách đột nhiên kéo đến đông nghịt, còn đòi gặp công tử áo trắng mới tới.Tú bà thấy bạc sáng mắt, quay đầu lừa Tiêu Ký Ngôn đi tiếp khách.Tiêu Ký Ngôn chưa hiểu rõ lòng mình nên hết sức bực bội, cả ngày xụ mặt, gặp khách động tay động chân lập tức đánh người.Nhưng y càng lạnh lùng càng hung dữ thì đám khách kia lại càng thích, tranh nhau tới gặp y, thậm chí còn không tiếc tay vung tiền như rác.Thế là khi Cận Mộ gian khổ tìm đến thì nghe nói công tử nhà mình đã trở thành "hoa khôi" ở Xuân Vũ Lâu này.Tú bà ra cửa đón hắn, hớn hở nói: "Muốn gặp Ngôn công tử của chúng ta à?

Ngài trả bao nhiêu bạc?"

Cận Mộ: "......"

Cận Mộ rút đao ra, lạnh lùng hỏi: "Công tử đâu?"

Tú bà sợ bủn rủn tay chân, run rẩy chỉ lên lầu, "Phòng, phòng bên trái ạ."

Cận Mộ cất đao rồi vội vàng chạy lên.Hắn đứng trước cửa phòng, đưa tay muốn gõ nhưng lại thôi.Hắn tới đây làm gì?

Dù công tử nhà hắn thích Bùi Thanh Ngọc, dù công tử ở đây tìm mười nam nhân thì cũng đâu đến lượt hắn quản?Hắn cứ tưởng công tử không thích nam nhân, thì ra chỉ là không thích hắn thôi.Cận Mộ siết chặt tay, vừa đau khổ vừa không cam lòng.Sao không thể là mình chứ?

Mình......Đúng lúc này, cửa phòng cót két mở ra.Cận Mộ sững sờ nhìn người ngày nhớ đêm mong trước mắt, lẩm bẩm gọi: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt như có nước tràn ra.

Y đột nhiên nhào tới ôm chầm Cận Mộ rồi tủi thân hỏi: "Sao giờ ngươi mới đến?"

"Ta......"

Tim Cận Mộ đập thình thịch, đang định mở miệng thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người y."

Công tử, ngươi uống rượu à?"

Tiêu Ký Ngôn dụi vào ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Chẳng ngon chút nào."

Thì ra là say, Cận Mộ hụt hẫng nghĩ thầm, y say nên mới ôm mình......Hắn khom người bế Tiêu Ký Ngôn vào phòng, đang định đặt y xuống giường thì nghe thấy Tiêu Ký Ngôn say khướt nói: "Bọn họ nói uống say sẽ gặp được người mình muốn gặp......"

Người muốn gặp?

Cận Mộ nhớ lại ám vệ Giáp nói công tử nhà hắn thích Bùi tiên sinh.Vậy người y muốn gặp là Bùi tiên sinh sao?Cận Mộ nổi cơn ghen, nhịn không được thốt lên: "Công tử, ngươi không thể thích Bùi tiên sinh được đâu!"

Tiêu Ký Ngôn mờ mịt, "Hả?"

Cận Mộ: "Y là người yêu của Tam công tử mà."

"Lão Tam?"

Tiêu Ký Ngôn chóng mặt hỏi, "Lão Tam thích y à?"

Cận Mộ: "Đúng vậy, Tam công tử còn muốn thành hôn với y nữa."

Tiêu Ký Ngôn nghe không rõ nên lẩm bẩm: "Không hôn, ta đâu có hôn y......"

Hình như y nghĩ đến gì đó nên bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn Cận Mộ.Cận Mộ thắc mắc, "Công tử, sao thế ạ?"

Tiêu Ký Ngôn ôm cổ hắn, bỗng nhiên hôn lên.Cận Mộ trố mắt.Hơi thở hòa với mùi rượu xâm nhập răng môi, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại giống như rượu mạnh thiêu đốt cổ họng làm cả người nóng bừng.Toàn thân Cận Mộ cứng đờ, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.Công tử......Tiêu Ký Ngôn cắn môi hắn, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, một đáp án hiện ra rõ ràng.Mình chỉ muốn hôn hắn, cũng chỉ đồng ý cho hắn hôn.Bùi Thanh Ngọc không được, người ở đây không được, người khác cũng không được.Chỉ có Cận Mộ.Chỉ có hắn mới được hôn.Tiêu Ký Ngôn ôm chặt người, đôi môi kề sát, tràn đầy nhiệt tình nhưng lại không biết cách hôn.Y chưa từng hôn ai, trước đây đều là Cận Mộ đè y ra hôn, nhưng bây giờ ngay cả miệng người này cũng không nhúc nhích, hệt như khúc gỗ vậy.Tiêu Ký Ngôn hơi bất mãn, buồn bực nói: "Ngươi động đi chứ."

Cận Mộ: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 61: Cho hắn uống thuốc đi


Cận Mộ nhất thời hoài nghi mình đang mơ.Công tử sao có thể chủ động nhào tới hôn hắn, còn nói ra câu này nữa chứ?Nhưng mùi rượu thoang thoảng trên môi lại nhắc nhở hắn công tử đang say.Đúng vậy, công tử không tỉnh táo, chắc cũng không biết mình đang hôn ai đâu nhỉ?Tiêu Ký Ngôn thấy hắn vẫn không phản ứng thì càng tức hơn, há miệng cắn môi hắn một cái.Trong đầu Cận Mộ ong ong, đột nhiên đè người xuống giường hôn ngấu nghiến."

Ưm......"

Hơi thở đan xen cuồng nhiệt say đắm, càng lúc càng sâu như không biết đủ, hai người kề sát nhau hơn.

Lồng ngực Cận Mộ phập phồng, vẫn còn sót lại chút lý trí, nắm cổ tay Tiêu Ký Ngôn, yết hầu nhấp nhô, tựa như không cam lòng, lại giống như chờ mong hỏi: "Công tử có biết ta là ai không?"

Tiêu Ký Ngôn bị hắn nắm hơi đau nên vô thức nhíu mày, muốn bảo hắn nắm nhẹ hơn, "Ngươi......

Nhẹ thôi......"

Thanh? (Đồng âm với nhẹ) Cận Mộ như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu khiến máu lạnh ngắt.Là Bùi Thanh Ngọc, người y muốn hôn chính là Bùi Thanh Ngọc......Tim Cận Mộ như bị khoét mất một góc, mọi sức lực đều cạn sạch.Hắn chán nản buông Tiêu Ký Ngôn ra rồi thấp giọng nói: "Công tử nghỉ ngơi đi."

Tiêu Ký Ngôn mơ màng định giữ hắn lại nhưng trông thấy hắn im lặng đứng dậy rời đi."

Đầu......

Đầu gỗ......"

Y lẩm bẩm, muốn bảo hắn đừng đi nhưng men say bốc lên, chỉ chốc lát sau đã ngủ mê mệt.Dường như y có rất nhiều giấc mơ, hết cảnh này đến cảnh khác, đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.Trong mơ y vẫn còn là thiếu niên, vì chạy mệt nên ngồi thụp xuống đất không chịu chạy nữa.Một thiếu niên khác ngồi xuống trước mặt cõng y lên --- Là Cận Mộ hồi bé.Cận Mộ cõng y chạy mấy vòng, bị sư phụ dạy võ phát hiện nên mắng cho một trận.Sức khỏe Tiêu Ký Ngôn kém cỏi, mẫu thân y nghĩ học võ có thể giúp thân thể khỏe mạnh nên mời sư phụ về dạy.Nhưng y chưa chạy mấy bước đã mệt mỏi thở hồng hộc, toàn gọi Cận Mộ đến cõng mình, sau khi sư phụ y biết thì đuổi Cận Mộ ra xa.Sau đó nghe nói Cận Mộ xin mẫu thân y cho học võ chung với công tử.Ngày nào Cận Mộ cũng cõng y về phòng rồi xoa đôi chân mỏi nhừ cho y.Tiêu Ký Ngôn cũng quên mất bắt đầu từ lúc nào mình không thích nghi được với cuộc sống thiếu vắng Cận Mộ.Bao năm qua, dường như chỉ cần y quay đầu lại thì Cận Mộ vẫn luôn ở đó.Khi tỉnh lại, Tiêu Ký Ngôn hơi nhức đầu.Y đưa tay xoa thái dương, say rượu làm ký ức hỗn loạn nhưng y vẫn nhớ rõ mình đã gặp Cận Mộ.Người đâu rồi?

Tiêu Ký Ngôn đang định xuống giường thì thấy cửa phòng bị đẩy ra, Cận Mộ bưng chén đứng ở cửa.Tiêu Ký Ngôn mừng rỡ, "Đầu gỗ......"

Cận Mộ đi tới đặt chén lên bàn rồi cụp mắt nói: "Công tử uống canh giải rượu đi, ta về trước đây."

Hắn vốn định đi từ hôm qua nhưng lại sợ công tử nhà mình say rượu xảy ra chuyện nên đành phải chờ công tử tỉnh lại.Thế là người trong Xuân Vũ Lâu trông thấy hắn canh gác ngoài phòng Tiêu Ký Ngôn, vẻ mặt lạnh lùng nên chẳng ai dám chọc hắn.Tú bà muốn báo quan nhưng thấy hắn có vẻ quen biết Tiêu Ký Ngôn, sợ bắt hắn thì Tiêu Ký Ngôn cũng đi theo, vậy chẳng phải sẽ mất toi bao nhiêu bạc sao?

Thế là đành phải thôi.Tiêu Ký Ngôn nghe hắn đòi đi thì vô thức nói: "Không được đi."

Cận Mộ vẫn cúi đầu, "Công tử còn gì sai bảo không ạ?"

"Ta......"

Mọi sự thẳng thắn và bình tĩnh đều tan biến sạch sau khi tỉnh rượu, chỉ còn lại ngượng ngùng.Ta cũng thích......

Gò má Tiêu Ký Ngôn nóng bừng, tình ý tràn ngập nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.Y xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Dù sao cũng không cho ngươi đi."

Cận Mộ: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn sợ hắn vẫn muốn đi nên cắt ngang: "Ngươi không nghe lời ta nữa đúng không?"

Cận Mộ trầm mặc một hồi mới trả lời: "Thuộc hạ không dám."

Tiêu Ký Ngôn không thích vẻ xa cách này của hắn, rầu rĩ nói: "Ta đói rồi."

Cận Mộ nói: "Thuộc hạ đi gọi đồ ăn."

Nói xong hắn lập tức ra ngoài.Mấy ngày tiếp theo hắn đều như vậy, nghiêm túc làm tròn bổn phận của một hộ vệ chứ không còn gì khác.Tiêu Ký Ngôn hết sức buồn rầu, nhưng da mặt thật sự quá mỏng nên đành phải lén hỏi tiểu quan."

Nếu thích một người thì phải làm sao cho hắn biết?"

Tiểu quan nói: "Nói với hắn đi, nói mình thích hắn."

Tiêu Ký Ngôn: "Nếu không nói được thì sao?"

Tiểu quan: "Vậy thì dụ dỗ hắn để hắn nói."

Dụ dỗ?

Tiêu Ký Ngôn hỏi: "Bằng cách nào?"

Tiểu quan: "Ôm hắn, hôn hắn, ngồi trên người hắn xé áo quần hắn!"

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không được," Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, "Cái này......"

Ta không làm được.Tiểu quan thấy cách này không được, cách kia cũng không được thì dứt khoát nói: "Vậy cho hắn uống thuốc đi, gạo nấu thành cơm là xong."

Uống thuốc?

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác: "Thuốc gì?"

"Còn có thể là thuốc gì nữa?"

Tiểu quan che miệng cười, "Lầu này của chúng ta cái khác thì không có chứ thuốc làm người ta vui vẻ thì nhiều lắm."

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới hiểu ra hắn đang nói gì, cổ lập tức đỏ bừng, "Nhưng...... có ích không?"

"Tất nhiên là có rồi," tiểu quan nói, "Cái này ai có thể nhịn được chứ?

Thấy người là nhào tới ngay."

Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, "Không được!"

Lỡ Cận Mộ nhào tới người khác thì sao?Tiểu quan bị y làm giật mình, rụt cổ lại nói: "Thế thì ta hết cách rồi."

Tiêu Ký Ngôn dừng một lát, bỗng nhiên nói: "Thuốc kia...... ta sẽ uống."

Tiểu quan sững sờ, "Hả?"

Thế là khi Cận Mộ quay lại thì thấy công tử nhà mình túm chặt đệm chăn, trán rịn đầy mồ hôi, toàn thân đỏ hơn son."

Công tử, ngươi sao vậy?!"

Cận Mộ không rõ mình vừa ra ngoài mua cái bánh mà sao công tử lại bị thế này?"

Đầu gỗ......"

Tiêu Ký Ngôn cũng không biết thuốc này khó chịu đến vậy.

Khóe mắt y ướt át, níu tay áo Cận Mộ lẩm bẩm: "Nóng quá......"

Công tử bị hạ độc sao?

Cận Mộ biến sắc, là ai?!Nhưng giờ hắn cũng chẳng quản được nhiều như vậy, Tiêu Ký Ngôn cắn rách môi, hơi thở càng lúc càng dồn dập."

Công tử," Cận Mộ không dám nhìn y, do dự một hồi mới đưa tay sờ soạng phía dưới, "Đắc tội......"

Đầu óc Tiêu Ký Ngôn hỗn loạn, nhịn không được vùi mặt vào gối, tiếng rên rỉ tràn qua kẽ răng.Thanh âm kia lọt vào tai Cận Mộ càng khiến hắn thống khổ hơn.

Hắn cắn răng, liên tục khuyên mình không được vọng tưởng công tử.Giải thuốc này cho công tử là được rồi, hắn nhắm mắt lừa mình dối người nghĩ thầm, sẽ qua nhanh thôi."

Đầu gỗ," hắn nghe thấy Tiêu Ký Ngôn gọi khẽ, nũng nịu khiến lòng người ngứa ngáy, "Khó chịu quá......"

Cơn nóng bốc lên từ dưới bụng, Cận Mộ khàn giọng nói, "Công tử, cố nhịn thêm......"

Còn chưa dứt lời thì trên người hắn bỗng nhiên nặng trịch, lưng áp xuống giường.Tiêu Ký Ngôn nằm đè trên ngực hắn, hơi thở nóng hổi."

Ôm hắn, hôn hắn, ngồi trên người hắn xé áo quần hắn!"

Lời tiểu quan kia nói vang vọng bên tai Tiêu Ký Ngôn, y mơ màng lột quần áo người dưới thân."

Công tử!"

Cận Mộ hoảng sợ, vội vàng giữ chặt bàn tay làm loạn của y rồi thở dốc nói, "Công tử đừng đùa nữa."

Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn, ánh mắt chợt rơi vào mặt nạ nửa mặt của hắn.Mấy ngày trước y trả lại mặt nạ, Cận Mộ lập tức đeo lên.Tiêu Ký Ngôn rút tay ra rồi chậm chạp tháo mặt nạ xuống."

Sau này đừng đeo nữa," y vuốt ve vết sẹo trên thái dương Cận Mộ rồi nói khẽ, "Thế này cũng đẹp mà......"

Y cúi đầu hôn lên vết sẹo kia.Trong đầu Cận Mộ "ầm" một tiếng, chút lý trí còn sót lại tan biến sạch.

Hắn đưa tay ôm người trong ngực rồi trở mình đè y xuống, không cách nào kìm lại nỗi nhớ mong ngày đêm."

Ưm!"

Tiêu Ký Ngôn chìm trong hơi thở của hắn, xúc cảm lạ lẫm liên tục ập đến làm toàn thân y như nhũn ra, nhịn không được run rẩy.Y quờ quạng túm lấy màn lụa trắng như tuyết rồi ngửa cần cổ lấm tấm mồ hôi lên.

Cận Mộ cứ như bị đói lâu ngày, lồng ngực nóng đến đáng sợ."

Đầu gỗ......"

Y vô thức muốn tránh đi nhưng lại bị người trên thân giữ chặt eo.Màn lụa rơi xuống, tiếng khóc đứt quãng dần vang lên......Trong tiệm thuốc, Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường.Bùi Thanh Ngọc bưng thuốc vào hỏi: "Sao thế?"

Tiêu Kính Hàn cau mày nghĩ ngợi: "Hình như có chuyện gì đó thua lão Nhị nên trong lòng không thoải mái lắm."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 62: Sao vẫn chưa tỉnh


Khi Tiêu Ký Ngôn tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Y ngái ngủ mở mắt ra, toàn thân đau nhức, eo như sắp gãy.Y mơ màng nghĩ Cận Mộ đúng là chẳng nghe lời gì cả, đêm qua mình chịu không nổi bảo hắn chậm lại, nói không muốn làm nữa mà hắn càng mạnh bạo hơn.Tiêu Ký Ngôn càng nghĩ càng tức, đầu ngón tay giật giật, muốn mò tìm người bên cạnh nhưng lại phát hiện giường trống rỗng.Y nghi hoặc ngẩng đầu lên, trông thấy Cận Mộ khoác áo quỳ dưới giường, trước mặt còn đặt một cây đao.Tiêu Ký Ngôn: "......

Ngươi làm gì vậy?"

Mở miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn đặc."

Công tử," Cận Mộ cúi đầu nói dứt khoát, "Muốn chém giết hay róc thịt đều tùy công tử."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiêu Ký Ngôn cựa quậy, đau đến nỗi kêu ra tiếng."

Công tử?"

Cận Mộ theo bản năng muốn tới xem y thế nào, nhưng sau đó lại quỳ xuống.Tiêu Ký Ngôn thấy bộ dạng này của hắn thì buồn bực nói: "Ngươi qua đây."

Cận Mộ tưởng công tử muốn đánh mình cho hả giận nên xích lại gần hơn.Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát mới nói: "Đau lưng."

Giọng y hơi nhỏ, có vẻ không tự nhiên lắm.Cận Mộ giật mình, nhất thời không hiểu.Tiêu Ký Ngôn tức giận vùi mặt vào gối rồi nói như ra lệnh: "Xoa cho ta đi."

Cận Mộ sửng sốt, dường như không thể tin được lời mình vừa nghe.

Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay xoa nhẹ eo Tiêu Ký Ngôn.Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới dễ chịu hơn, mí mắt nặng trĩu, có lẽ đêm qua mệt gần chết nên lại ngủ thiếp đi.Cận Mộ nhìn gương mặt mê man của y, ngơ ngác tự hỏi công tử...... không giận sao?Trong tiệm thuốc, Tiêu Kính Hàn ngồi trên giường nhìn Phương Tiểu Trúc cạnh giường.Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vào đây làm gì?

Bùi Thanh Ngọc đâu?"

"Tiên sinh đang nấu thuốc," Phương Tiểu Trúc nói, "Chẳng phải ngươi nói vết thương đau à?

Sư phụ đi vắng rồi, ta tới xem vết thương cho ngươi."

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật giật --- Ta muốn gọi Bùi Thanh Ngọc mà ngươi đến xem náo nhiệt gì hả?"

Không cần, ngươi gọi Bùi Thanh Ngọc vào đây......"

Hắn chưa kịp nói hết thì thấy Phương Tiểu Trúc mở túi châm cứu rút ra một cây kim vừa dài vừa mảnh, còn lóe lên ánh sáng bạc nhìn hết sức đáng sợ.Mí mắt Tiêu Kính Hàn giật giật, "Ngươi làm gì vậy?"

Phương Tiểu Trúc: "Giảm đau cho ngươi, đâm một cái là hết đau ngay."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Cái này đâm vào mới đau chứ?Hắn nằm phịch xuống giường rồi trùm kín chăn nói: "Thôi khỏi, hết đau rồi."

Phương Tiểu Trúc kích động, "Đại Trư, đâm một cái đi, mất công lát nữa lại đau bây giờ."

Dù sao da ngươi cũng dày, đâm một cái đâu có sao.Tiêu Kính Hàn kéo chăn xuống, vẻ mặt âm trầm, cười như không cười: "Được thôi, nếu đâm ta chết thì nửa đêm ta sẽ bò lên giường ngươi, nắm chân ngươi rồi cầm cây kim dài bằng sào tre đâm ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc vừa nấu thuốc xong thì nghe Phương Tiểu Trúc la hét ầm ĩ chạy ra khỏi nhà."

Sao thế?"

Phương Tiểu Trúc nức nở: "Đại Trư nói nửa đêm sẽ biến thành quỷ đâm ta, cây kim dài bằng sào tre lận, huhuhu......"

Sao lại dọa người ta chứ?

Bùi Thanh Ngọc lắc đầu, trấn an Phương Tiểu Trúc rồi vào tìm Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn nằm co ro trên giường, thấy y vào thì tội nghiệp nói: "Lúc nãy ta nói vết thương đau mà ngươi chẳng quan tâm ta gì cả."

Bùi Thanh Ngọc: "Chẳng phải Tiểu Trúc tới rồi à?"

Tiêu Kính Hàn: "Hắn đến thì có ích gì?

Cũng đâu làm ta hết đau được."

Bùi Thanh Ngọc: "Hôm nay ngươi đau bảy tám lần rồi, để dành ngày mai đau đi."

"À," khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, "Vậy hôm nay ta không đau nữa, ngươi thương ta không?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Đừng nói bậy, coi chừng vết thương đau thật bây giờ."

Tiêu Kính Hàn nắm tay y cười nói: "Không sao đâu, sắp lành rồi."

Chẳng biết có phải miệng hắn là miệng quạ đen hay không mà đêm đó bỗng nhiên lên cơn sốt cao, đầu óc quay cuồng.Tôn đại phu đến xem, nói là vết thương nhiễm trùng.Bùi Thanh Ngọc trông nom hắn, vắt khăn lạnh đắp lên trán hắn rồi bưng thuốc cho hắn uống.Nhưng đầu óc Tiêu Kính Hàn mụ mẫm, cảm thấy thuốc đắng nên làm thế nào cũng không chịu uống.Hắn ngậm chặt miệng không cho đút thuốc.Đắng quá, hắn mơ màng nghĩ, không uống đâu.Trong cơn mê man, bỗng nhiên có một vật mềm mại phủ lên môi hắn, mùi hương quen thuộc ập đến.Tiêu Kính Hàn vô thức hé môi, chén thuốc rót vào miệng.Hình như cũng không đắng lắm, hắn nghĩ thầm.Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng còn cách nào khác, thấy đút thuốc không được thì nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn nói đút bằng miệng......Vành tai y đỏ lên, nghĩ ngợi một lát rồi ngậm thuốc trong miệng, sau đó cúi xuống hôn.Lần này Tiêu Kính Hàn lại ngoan ngoãn uống thuốc.Ngày hôm sau, Tiêu Kính Hàn vẫn dở sống dở chết, không dùng miệng thì không cho uống thuốc được.Tôn đại phu đến xem hai lần, băn khoăn hỏi: "Hết sốt rồi mà sao vẫn chưa tỉnh nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng nghĩ nhiều, đợi Tôn đại phu đi xong lại ngậm thuốc trong miệng mớm cho hắn.Nhưng y vừa cúi đầu xuống thì thấy khóe môi Tiêu Kính Hàn nhúc nhích, giống như......

đang cười vậy.Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 63: Chắc nằm mơ cười


Bùi Thanh Ngọc ngậm thuốc trong miệng, mớm không được mà không mớm cũng không xong.Thì ra là giả bộ hôn mê!

Y hơi bực bội, định nuốt thuốc xuống nhưng lại sợ lãng phí thuốc này phải đi nấu lại.Trong lúc do dự, Tiêu Kính Hàn mê man trên giường bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ôm mặt y rồi cắn môi y."

Ưm......"

Thuốc trong miệng đều bị mút đi, môi lưỡi quấn giao, Bùi Thanh Ngọc ngạt thở đẩy Tiêu Kính Hàn nhưng hắn không nỡ buông người ra."

Ngọt thật."

Hắn nhếch môi nói.Bùi Thanh Ngọc cả giận: "Ngươi tỉnh lúc nào thế?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Mới tỉnh thôi."

Bùi Thanh Ngọc không tin, "Mới nãy ta thấy ngươi cười mà."

Rõ ràng tỉnh lâu rồi mới đúng!"

Chắc nằm mơ nên cười thôi," Tiêu Kính Hàn vui vẻ nói, "Ta mơ thấy ngươi hôn ta, tất nhiên phải cười rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc nói không lại hắn, đành phải đưa chén thuốc còn thừa cho hắn, "Uống thuốc đi."

Tiêu Kính Hàn lại mệt mỏi nằm xuống, chỉ tay vào môi mình hỏi: "Chẳng phải ngươi muốn đút cho ta sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ lên, "Ngươi tỉnh lại rồi mà!"

Còn đút gì nữa?"

À," Tiêu Kính Hàn nói, "Vậy giờ ta đánh mình ngất xỉu cho ngươi đút tiếp nhé."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng bưng thuốc đổ vào miệng hắn --- Hôn mê vẫn tốt hơn, ít nhất cũng không nói hươu nói vượn.Tiêu Kính Hàn bị ép uống hai ngụm thuốc đắng làm mặt mũi nhăn nhúm, thều thào nói: "A Thanh, lỡ ta chết vì đắng thì ngươi nhớ viết hai chữ "vong phu" trên mộ nhé."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, "Không được nói gở."

Tiêu Kính Hàn cầm tay y áp vào má rồi lẩm bẩm: "Nhức đầu, khó chịu......"

Chỗ lòng bàn tay chạm vào vẫn hơi nóng, Bùi Thanh Ngọc nói: "Ta đắp khăn lạnh cho ngươi nhé?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, thấy dưới mắt y thâm quầng thì đau lòng nói: "Ngươi trông nom ta cả đêm rồi đúng không?

Ngủ một lát đi."

"Không cần đâu," Bùi Thanh Ngọc nói, "Ta không buồn ngủ."

Tiêu Kính Hàn nhích sang một bên rồi nói: "Vậy ngươi nằm với ta một lát đi."

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kính Hàn lại ủ rũ nói: "Nhức đầu, đau đầu......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc mềm lòng, cởi giày nằm xuống cạnh hắn.Lúc này Tiêu Kính Hàn mới nở nụ cười, ngái ngủ rúc vào cổ y.Bùi Thanh Ngọc nhớ lại lần trước mình ngã bệnh, A Tễ đã vỗ nhẹ lưng mình, còn nói bị bệnh phải dỗ như vậy.Y do dự một lát rồi giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn khẽ giật mình, sau đó cười nói: "Hồi bé ta bị bệnh không ngủ được, mẹ ta đã dỗ ta như vậy, còn ngâm nga bài hát ở quê mình nữa......"

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng hình như bà không biết hát nên toàn lạc điệu thôi."

Bùi Thanh Ngọc ôn tồn nói: "Bà ấy không biết hát nhưng vẫn sẵn lòng hát ru ngươi ngủ, nhất định là một người mẹ rất tốt."

Tiêu Kính Hàn im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Ta thường tự hỏi nếu không có mình, có phải bà sẽ không bị giam hãm trong vương phủ đến nỗi sầu não mà chết không?"

Hắn như chìm vào hồi ức, "Ta nghe thím Trương nói ngày xưa bà rất hay cười, rất vui vẻ, nhưng từ khi ta có trí nhớ thì hiếm khi nào thấy bà cười."

Người trong phủ đều nói bà dựa hơi Vương gia bay lên cành cao, nhưng chỉ có Tiêu Kính Hàn biết mẹ mình thường ngẩn người nhìn tường rào, tựa như mọi sự sống đều bị chặn lại bên ngoài.Có lẽ khi bà ngâm nga bài hát kia là đang nhớ nhà."

Chắc bà rất muốn đi," Tiêu Kính Hàn lẩm bẩm, "Nhưng ta đã níu chân bà lại."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi nói khẽ: "Nhưng đây đâu phải chuyện ngươi có thể lựa chọn."

Trên đời này có ai chọn được nơi mình sinh ra đâu?Tiêu Kính Hàn không nói gì nữa, trong phòng nhất thời im ắng.

Bùi Thanh Ngọc biết giờ có nói gì cũng vô ích nên chỉ lẳng lặng ở bên hắn.Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập tới, y cũng ngủ say sưa.Bùi Thanh Ngọc bị một loạt tiếng động lớn đánh thức.

Y mờ mịt mở mắt ra, trông thấy Tiêu Kính Hàn đã tỉnh, đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài."

Gì vậy?"

Bùi Thanh Ngọc hỏi.Sắc mặt Tiêu Kính Hàn ngưng trọng: "Bọn chúng tìm tới rồi."

Bùi Thanh Ngọc giật mình, nghe thấy bên ngoài có người quát tháo: "Lục soát kỹ vào!"

Còn có tiếng Tôn đại phu và Phương Tiểu Trúc, "Đừng đạp lên thuốc của ta......"

"Đã bảo không có kẻ xấu mà sao các ngươi còn như vậy chứ?

Lỡ đạp hư thảo dược thì sao?"

"A a a đạp trúng rồi, đền đi!"

Hình như chẳng ai đoái hoài đến hắn, lại có người hô: "Vào phòng tìm thử xem!"

Bùi Thanh Ngọc hoảng hốt nằm đè lên Tiêu Kính Hàn, tháo dây cột tóc của hắn rồi kéo chăn trùm kín hai người.Tiêu Kính Hàn: "......"

Thế là hộ vệ đẩy cửa vào chỉ thấy chăn trên giường phồng lên một đống, hình như người trong chăn đang thở hồng hộc làm gì đó.Đám hộ vệ sửng sốt, "Làm, làm gì vậy?

Mau ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc thò đầu ra khỏi chăn, đỏ mặt hỏi: "Các vị quan gia, có chuyện gì vậy?"

Mấy người kia chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc mà chỉ biết Tiêu Kính Hàn nên lại hỏi: "Dưới đó là ai?

Ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc vội nói: "Là......

Là vợ ta, hắn không mặc quần áo nên không tiện ra ngoài."

Sau đó y cảm nhận được người dưới thân run rẩy như đang nín cười.Hộ vệ chỉ thấy tóc dài rối tung lộ ra ngoài chăn, tặc lưỡi nói: "Đang ban ngày ban mặt mà các ngươi có hứng quá nhỉ."

Gấp như khỉ ấy, không đợi đến tối được à?Hắn thấy Bùi Thanh Ngọc còn mặc áo lót thì ngờ vực hỏi: "Vậy sao ngươi còn mặc áo?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Chưa kịp cởi."

Lúc nãy để giả bộ cho giống một chút, y đã cởi áo ngoài ra, không ngờ hộ vệ này lại quản nhiều như vậy, có phải rảnh quá rồi không?Hộ vệ kia bất mãn hỏi: "Vợ ngươi đã cởi mà sao ngươi không cởi?

Bị bất lực à?"

Bùi Thanh Ngọc xấu hổ, "Ta......"

Hộ vệ bực bội nói: "Ngươi cũng mau cởi đi."

Bùi Thanh Ngọc hoài nghi hắn có bệnh, sao còn quan tâm người ta cởi hay không cởi chứ?"

Lát nữa ta cởi......"

"Không được," hộ vệ kia không đồng ý, "Cởi liền đi."

Bùi Thanh Ngọc hết cách, đành phải chui vào chăn cởi áo lót ném ra ngoài.Lúc này hộ vệ mới hài lòng gật đầu, nghĩ vợ y là cô nương chứ không phải nam nhân mình muốn tìm nên vẫy tay gọi những người khác đi.Một hộ vệ quay đầu định đóng cửa thì thấy đống chăn trên giường rung rinh, lộ ra hai đôi chân chồng lên nhau.Hắn kinh ngạc thốt lên: "Oa, chân vợ y to thật!"

Đám người đồng loạt quay đầu lại, "Oa, to ghê luôn!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 64: Tại hắn ăn nhiều


Mấy hộ vệ nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy là lạ.Một người trong đám băn khoăn nói: "Hình như đều là chân nam nhân thì phải?"

Một người khác hùa theo: "Đúng đấy, có chân cô nương nào to vậy đâu?"

"Không đúng, y cũng đâu nói vợ mình là cô nương nhỉ?"

"Hả?

Vợ còn có nam nữa sao?"

"À!

Là đoạn tụ!"

"Thì ra đều là nam......"

"Không đúng, nam có gì không thể nhìn chứ?"

"Đúng vậy, ta cũng là nam mà!"

"Đi thôi, quay lại nhìn xem......"

Bùi Thanh Ngọc vội vàng thò đầu ra khỏi chăn nói: "Không được, không được nhìn!"

Xưa nay y không biết nói dối nên đành bịa đặt lung tung: "Hắn......

Tại hắn ăn nhiều nên hơi béo thôi."

Hộ vệ giật mình: "Ăn nhiều cỡ nào?"

Bùi Thanh Ngọc chỉ có thể nói: "Mỗi bữa ăn một thùng cơm lận."

Eo y đột ngột bị nhéo một cái làm y suýt kêu ra tiếng."

Ngươi......"

Y cúi đầu nhìn "thủ phạm" trong chăn, buồn bực nói khẽ, "Đừng nghịch!"

Tiêu Kính Hàn chớp mắt, mấp máy môi im ắng cười hỏi: "Nói ta là thùng cơm à?"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì nghe Phương Tiểu Trúc hét lớn: "Các ngươi làm gì vậy?

Không được ức hiếp tiên sinh!"

Hắn vội vã chui vào phòng, lo lắng hỏi: "Tiên sinh, ngươi và Đại Trư không sao chứ?"

Khóe miệng hộ vệ giật một cái, hoài nghi nhìn Bùi Thanh Ngọc, "Vợ ngươi tên Đại Trư à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Đúng vậy."

Mấy hộ vệ kia càng thêm nghi ngờ, "Có cô nương nào tên vậy đâu?"

Bùi Thanh Ngọc vội sửa lại: "Là chu trong chu sa ấy......"

Nhưng y còn chưa nói hết thì Phương Tiểu Trúc kỳ quái hỏi: "Cô nương gì?

Đại Trư đâu phải cô nương."

Đám người biến sắc, có kẻ quát: "Ra đây!"

Bùi Thanh Ngọc túm chặt chăn, tim đập thình thịch.Làm sao bây giờ?

Y hoang mang nghĩ, lỡ bị phát hiện thì sao?Tiêu Kính Hàn cầm tay y nói khẽ: "Đừng sợ."

Hộ vệ thấy họ không nhúc nhích thì từ từ rút đao bên hông, "Ra đây!"

Bỗng nhiên hộ vệ lúc nãy bảo Bùi Thanh Ngọc cởi áo đứng phía sau giơ sống đao lên đánh mấy người còn lại ngất xỉu.Bùi Thanh Ngọc: "......"

Phương Tiểu Trúc cũng giật nảy mình, "Ngươi, sao ngươi lại đánh người?"

Hộ vệ kia vừa vác người ra cửa vừa nói: "Trẻ con đừng hỏi nhiều thế."

Sau đó hắn bảo Tiêu Kính Hàn: "Chủ tử, ta đi trước đây, các ngươi cứ tiếp tục đi."

Nói xong hắn lôi Phương Tiểu Trúc ra ngoài rồi đóng ập cửa lại.Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, "Sao hắn......"

Tiêu Kính Hàn nhếch môi nói: "Hắn là tai mắt trước đây ta để lại vương phủ."

"Tai mắt?"

Bùi Thanh Ngọc hiểu ra, tức giận hỏi, "Sao ngươi không nói sớm?"

"Ta cũng chỉ mới nhận ra thôi," Tiêu Kính Hàn oan ức nói, "Ngươi giấu ta trong chăn nên ta đâu nhìn thấy gì."

Hắn vuốt ve eo trần của Bùi Thanh Ngọc, nhìn chằm chằm người trước mắt nói: "Ta cũng chẳng muốn thấy gì khác cả."

Bùi Thanh Ngọc khẽ run rẩy, giờ mới nhớ mình không mặc áo nên đỏ mặt nói, "Ta......"

Y cuống quýt đẩy Tiêu Kính Hàn ra nhưng đột nhiên bị hắn đè dưới người."

Bùi Thanh Ngọc," ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối đi, trầm giọng nói, "Đây là ngươi tự cởi đấy nhé."

Bùi Thanh Ngọc vô thức sợ hãi, cãi lại hắn: "Không phải, rõ ràng thuộc hạ của ngươi bảo ta cởi mà."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn càng tối hơn, "Hắn bảo ngươi cởi thì ngươi cởi ngay à?"

Bùi Thanh Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nói: "Tất nhiên không phải rồi, nhưng lúc nãy tình huống cấp bách......"

"Bất kể tình huống thế nào," đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn cọ xát gò má ấm áp của y, không cho y phản bác mà nói, "Dù ta có chết cũng không được cởi cho người khác nhìn."

Bùi Thanh Ngọc nhíu chặt mày, "Nói bậy bạ gì đó?"

Sao hở chút lại nói chết vậy?Y nhìn lảng đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Với lại bọn họ cũng đâu thấy được."

"Đúng vậy, chỉ có ta mới được nhìn thôi," Tiêu Kính Hàn cúi xuống gần y, tựa như đang xác nhận, "Đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đẩy hắn ra: "Ngươi đứng dậy đi, ta......"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu, "Không được, ta dậy không nổi."

"Sao không được?

Ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc còn chưa dứt lời thì chân đụng trúng gì đó làm y sững sờ, lắp bắp nói, "Không phải, ta...... sao ngươi......"

Tiêu Kính Hàn cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua tóc mai Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi nằm trong lòng ta với bộ dạng này, còn muốn ta thế nào nữa?"

Sợi tóc phất qua vành tai hơi nhột, Bùi Thanh Ngọc cựa quậy, nghe thấy Tiêu Kính Hàn nói: "Ta cũng đâu phải quân tử mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn."

"Vậy......"

Y lắp bắp, "Ngươi, ngươi muốn thế nào?"

Tim y đập loạn xạ, bàn tay nắm chăn vô thức siết chặt, dường như trong mắt thấp thoáng một tia chờ mong.Một khắc sau, Tiêu Kính Hàn nắm tay y, cắn vành tai y rồi khàn giọng hỏi: "Còn nhớ lần trước ở núi Phù Phong ta dạy ngươi những gì không?"

Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ đến buổi sáng hỗn loạn kia, tiếng thở dốc của Tiêu Kính Hàn và hơi nóng thiêu đốt trên người.

Mọi thứ như đang lặp lại lần nữa, Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y, hơi thở nóng rực đốt cháy y, tiếng thở càng lúc càng nặng nề.Nghe hắn thở dốc, toàn thân Bùi Thanh Ngọc cũng nóng lên, tim đập dồn dập.Không hiểu sao y đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ dùng tay thôi à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 65: Đã nói ra thì không rút lại được


Nói xong Bùi Thanh Ngọc lập tức hối hận --- Mình điên rồi à?

Sao lại nói ra câu này chứ?"

Không phải, ta......"

Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu lên khỏi cổ y, dường như ánh mắt cũng thay đổi, âm u sâu thẳm như đang cố kìm nén gì đó."

Ngươi vừa nói gì?"

Hắn bình tĩnh hỏi lại.Bùi Thanh Ngọc đột nhiên hơi sợ, nhịn không được tránh đi, "Ta......

Ngươi sao vậy?"

Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng âm trầm hơn, "Bùi Thanh Ngọc, có những lời đã nói ra thì không rút lại được đâu."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn, miệng hé ra nhưng chẳng nói được lời nào, "Tiêu......

Ưm......"

Hơi thở nóng hổi kề sát, môi lưỡi dây dưa không ngớt, toàn thân Bùi Thanh Ngọc dần mềm nhũn.

Đầu óc hỗn loạn mụ mẫm, dần mất đi lý trí.Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Kính Hàn vuốt ve eo y, từ từ nhích xuống dưới.Bùi Thanh Ngọc chợt rùng mình siết chặt tay, nhịn không được kêu lên, "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn đột nhiên thở dốc rồi rên rỉ một tiếng.Tay Bùi Thanh Ngọc sờ trúng một chỗ nhờn nhẫy.Y thở hổn hển, chưa kịp định thần lại đã bị Tiêu Kính Hàn bóp eo.Bùi Thanh Ngọc giật mình, "Không phải ngươi...... xong rồi sao?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm rồi khàn giọng nói, "Chẳng phải ngươi nói không dùng tay cũng được à?"

Hắn từ từ áp sát, "Vậy có phải là......"

"Chủ tử, không xong rồi!"

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói lo lắng của hộ vệ kia, "Thế tử đang tới chỗ này đấy ạ!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn làm ngơ, kéo chăn định trùm kín hai người.Nhưng Bùi Thanh Ngọc hoang mang hỏi, "Hắn nói thế tử tới à?"

Tiêu Kính Hàn: "Đâu có, ngươi nghe lầm thôi."

Bùi Thanh Ngọc không tin, "Không phải nghe lầm."

Tiêu Kính Hàn: "Kệ đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được, lỡ hắn muốn bắt ngươi thì sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Đừng, ngươi mau dậy đi......"

Trong phòng cãi nhau ầm ĩ, sau đó Tiêu Kính Hàn tức giận quát vọng ra cửa: "Băm Tiêu Thừa Vũ cho chó ăn đi!"

Hộ vệ: "......"

Má ơi, đáng sợ quá.Tiêu Thừa Vũ dẫn theo mấy người giục ngựa đi trên đường núi.Lâu nay hắn bị nhốt ở vương phủ, vì chưa bắt được mấy kẻ cướp xe ngựa của hắn ở núi Vũ Tễ rồi đánh hắn một trận nên trong lòng vẫn chưa nguôi giận.Ta nhất định phải chém bọn chúng thành muôn mảnh!Hắn vắt hết óc, rốt cuộc tìm được cơ hội đánh thủ vệ gác cổng ngất xỉu rồi lén trốn ra.Hắn vừa ra ngoài thì nghe thuộc hạ nói vương gia sai người bắt Tiêu Kính Hàn gần núi Vũ Tễ.Phụ vương bắt hắn làm gì?

Tiêu Thừa Vũ chẳng hiểu ra sao, nhưng Tiêu Kính Hàn cũng ở đó thì chi bằng bắt luôn cả đám, biết đâu phụ vương vui vẻ sẽ không nhốt mình nữa.Thế là hắn gọi thêm mấy người rồi hấp tấp chạy tới núi Vũ Tễ.Nhưng hắn đi đã lâu mà vẫn không tìm được nhóm cướp đánh mình, cũng chẳng thấy Tiêu Kính Hàn.Hắn không kiên nhẫn được nữa nên dứt khoát sai người lục soát, nhà nào cũng không bỏ qua, đại nương ở cạnh nhà Bùi Thanh Ngọc hoảng sợ trông chừng chuồng gà không dám đi —- Chẳng phải tìm được rồi à?

Sao lại đến nữa?Tiêu Thừa Vũ cứ tưởng không tìm được người, nhưng khi lục soát gần tiệm thuốc thì thấy Tiêu Kính Hàn nghênh ngang ngồi ngoài cửa, thấy hắn tới còn chống đầu cười với hắn: "Tới rồi à?"

Tiêu Thừa Vũ chợt thấy sống lưng lạnh toát --- Sao nụ cười này đáng sợ quá vậy?Nhưng hắn nghĩ người nên sợ là Tiêu Kính Hàn mới đúng, mình có gì phải sợ chứ?Hắn lập tức tỏ vẻ khinh thường, ngồi trên ngựa nhìn xuống hỏi: "Ngươi cũng to gan quá nhỉ, không trốn à?"

Tiêu Kính Hàn: "Trốn đi sợ ngươi tìm không ra."

Tiêu Thừa Vũ: "......

Ngươi nổi điên gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu thở dài: "Nói chuyện vẫn khó nghe như xưa, sao chưa bị ai đánh chết nhỉ?"

"Ngươi chán sống rồi à?!"

Tiêu Thừa Vũ phẫn nộ nói, "Ta phải đánh chết ngươi!"

Hắn quay đầu bảo người sau lưng: "Bắt hắn về!"

"Khoan đã," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Ta cố ý ra đây chờ ngươi mà ngươi đối xử với ta như vậy sao?"

"Chờ ta?"

Tiêu Thừa Vũ hừ lạnh, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, "Ngươi hỏng não rồi à, chờ ta làm gì?"

Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói: "Ta có một bí mật muốn nói với ngươi."

Tiêu Thừa Vũ lười nói nhảm với hắn, lộn xộn cái gì, Tiêu Kính Hàn có bí mật mà chịu nói cho hắn biết sao?"

Ta không có hứng thú," Tiêu Thừa Vũ châm chọc, "Có gì gặp phụ vương rồi nói."

"Ồ, ngươi cũng biết phụ vương đang tìm ta sao," Tiêu Kính Hàn ung dung hỏi, "Vậy ngươi có biết tại sao ông ta muốn giết ta không?"

"Cái gì?"

Tiêu Thừa Vũ sững sờ, "Ông ấy muốn giết ngươi?"

"Đúng vậy," Tiêu Kính Hàn kéo vạt áo ra, "Vết thương này do ông ta tự tay đâm đấy."

Tiêu Thừa Vũ nhìn lớp băng rướm máu trên ngực hắn, nhất thời choáng váng.Hắn cứ tưởng Tiêu Kính Hàn phạm lỗi nên Tiêu Khuyết chỉ muốn đánh hắn một trận, sao tự dưng lại thành giết người?"

Nhảm nhí," hắn phản bác, "Sao phụ vương phải giết ngươi chứ?"

Tiêu Kính Hàn che vết thương đứng dậy, chậm rãi tới gần.Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Vũ trên lưng ngựa rồi gằn từng chữ: "Ông ta muốn tạo phản......"

Con ngươi Tiêu Thừa Vũ run lên, "Ngươi nói cái gì?!"

"Ta biết chuyện nên ông ta muốn giết ta," Tiêu Kính Hàn nhếch môi cười, "Giờ ngươi cũng biết rồi, ngươi đoán xem ông ta có giết ngươi luôn không?"

"Không thể nào!"

Tiêu Thừa Vũ quát, "Sao phụ vương lại giết ta được?!"

"Trước đây ta cũng nghĩ vậy," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Nhưng mạng chúng ta làm sao so được với giang sơn đại nghiệp của ông ta chứ?"

Tiêu Thừa Vũ vẫn chưa tỉnh táo lại sau lúc khiếp sợ, chỉ lẩm bẩm: "Không thể nào......"

"Tiêu Thừa Vũ," Tiêu Kính Hàn ngước mắt nói, "Ta vốn không ham sống, nhưng giờ ta không muốn chết."

Tiêu Thừa Vũ đã quen mắng hắn nên thuận miệng nói: "Hừ, ai thèm quan tâm ngươi có chết hay không?"

Tiêu Kính Hàn: "Vợ ta quan tâm."

Tiêu Thừa Vũ khựng lại, sau đó tức giận nói: "Quả nhiên ngươi đang gạt ta!

Ngươi làm gì có vợ chứ?

Thèm vợ đến phát điên rồi à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 66: Không có gì khác


Bùi Thanh Ngọc nấp trong phòng, nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài thì lại thấp thỏm lo sợ.Tiêu Kính Hàn bảo y chờ ở đây chứ đừng ra ngoài, nhưng y vẫn rất lo.Hộ vệ đi nghe ngóng một lát rồi lại chạy vào.Bùi Thanh Ngọc vội hỏi: "Bên ngoài sao rồi?"

Hộ vệ: "Chủ tử cãi nhau với thế tử ạ."

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: "Cãi chuyện gì?"

"Chủ tử nói hắn có vợ nhưng thế tử không tin."

Hộ vệ nói, "Chủ tử nói chuyện khác có thể không tin nhưng không được nói hắn không có vợ."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Chẳng phải hắn đi bàn chuyện nghiêm túc sao?"

Giờ kéo tới tận đâu vậy?Thôi bỏ đi, hình như hắn có bao giờ nghiêm túc đâu.Ngoài cửa, Tiêu Kính Hàn cãi nhau với Tiêu Thừa Vũ mỏi miệng, cũng lười nhiều lời với hắn nên nói tiếp chuyện Ngu Nam Vương mưu phản.Trong lòng Tiêu Thừa Vũ vẫn băn khoăn, "Hừ, biết đâu ngươi nói bậy cũng nên."

"Ngươi có thể bắt ta về," Tiêu Kính Hàn nói, "Để xem ông ta có nghi ngờ không, ngươi đã biết bí mật ông ta giấu sau núi Vũ Tễ, liệu ông ta có còn yên tâm về ngươi nữa không?"

Tiêu Thừa Vũ: "Dù vậy phụ vương cũng sẽ không......"

"Sẽ không đâm ngươi một nhát à?"

Tiêu Kính Hàn mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh tanh, "Ngươi dám cược không?

Tiêu Thừa Vũ, ngươi khác với ta, từ nhỏ ngươi đã được ăn sung mặc sướng chứ không phải dân cờ bạc."

"Ngươi......"

Tiêu Thừa Vũ biến sắc, im lặng giây lát rồi nghiến răng nói, "Nhưng ngươi nói với ta chuyện này làm gì?

Ta và ngươi cũng đâu thân thiết."

Hắn biết từ nhỏ mình đã đối xử tệ với Tiêu Kính Hàn, chắc chắn tên điên này không thể nào tốt bụng như vậy, thà nói muốn hại hắn còn đáng tin hơn."

Tất nhiên là vì ta muốn cứu mình," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Giờ ngươi muốn làm ngơ cũng đã muộn rồi."

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thừa Vũ rồi nhếch môi cười lạnh như Vô Thường câu hồn, "Nếu ngươi không cứu ta thì hai ta sẽ chết chung."

Tiêu Ký Ngôn nằm dài trên giường mấy ngày liền, đau lưng run chân dậy không nổi.Cận Mộ trông nom cạnh giường, thấy y nhăn mặt thì hết sức hối hận --- Công tử vốn yếu đuối, làm sao chịu nổi mình giày vò thế chứ?

Sau này......Hắn chợt khựng lại, ánh mắt tối tăm.Còn sau này gì nữa?

Chẳng qua chỉ là một lần ngoài ý muốn, công tử bị hạ độc nên bất đắc dĩ......Chính vì vậy công tử mới không trách hắn đúng không?

Nếu không dù hắn có mấy cái mạng cũng đền không đủ.Hắn cụp mắt hỏi khẽ: "Công tử có biết ai chuốc thuốc không?"

Tiêu Ký Ngôn giật mình, không có mặt mũi nào nói mình tự uống nên nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Không biết."

Cận Mộ sửa chăn cho y rồi cam đoan: "Công tử cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

"Không, không cần đâu," Tiêu Ký Ngôn chột dạ lí nhí, "Chắc là nhầm thôi."

Nhưng Cận Mộ vẫn không yên tâm, đám khách tới chỗ này luôn nhìn chằm chằm công tử nhà hắn, trên mặt đầy ý xấu, ánh mắt kia khiến hắn chỉ hận không thể khoét mắt bọn họ ra.Biết đâu có kẻ mê sắc đẹp, thừa dịp hắn ra ngoài muốn làm loạn với công tử cũng nên......Cận Mộ càng nghĩ càng tức, siết tay răng rắc.Thấy hắn sầm mặt, Tiêu Ký Ngôn hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Cận Mộ ngước nhìn người trong lòng mình, không khỏi sợ hãi --- Nếu mình về trễ thì công tử......"

Là thuộc hạ thất trách," Cận Mộ quỳ xuống nói, "Kể từ hôm nay, thuộc hạ nhất định sẽ không rời xa công tử nửa bước."

Tiêu Ký Ngôn càng nhíu mày chặt hơn --- Sao Cận Mộ mở miệng ra vẫn xưng thuộc hạ chứ, có khác gì mấy ngày trước đâu?

Chẳng phải nói uống thuốc để gạo nấu thành cơm là được sao?"

Ngươi," y muốn hỏi Cận Mộ nhưng không mở miệng được, "Ngươi......"

Y do dự hồi lâu, đành phải bảo Cận Mộ gọi tiểu quan kia đến.Tuy Cận Mộ hơi thắc mắc lý do y tìm tiểu quan nhưng vẫn gọi người tới.Tiêu Ký Ngôn thấy tiểu quan đến mà Cận Mộ vẫn đứng một bên thì đành phải nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại."

Cận Mộ sững sờ, dường như muốn nói gì đó nhưng lại dằn xuống, chỉ nói khẽ: "Ta đứng ngoài cửa, công tử cần gì cứ gọi ta nhé."

Tiêu Ký Ngôn sợ hắn nghe thấy nên nói thêm một câu: "Không được nghe lén."

Cận Mộ vâng dạ rồi đóng cửa lại.Tiêu Ký Ngôn nằm dài trên giường hỏi tiểu quan, "Sao chẳng có tác dụng gì hết vậy?"

Tiểu quan nhất thời không hiểu, "Hả, là sao?"

Tiêu Ký Ngôn đỏ mặt, "Ngươi nói chỉ cần uống thuốc là được, nhưng hắn vẫn như trước......"

Lúc này tiểu quan mới hiểu ra, buồn bực hỏi: "Không thể nào, hắn không đụng vào ngươi sao?"

"Không phải," Tiêu Ký Ngôn nói nhỏ như muỗi kêu, "Lúc đụng thì cuồng nhiệt lắm, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn như cũ."

À, thì ra là kéo quần lên không nhận nợ!

Tiểu quan lập tức nổi giận, nhìn công tử này không rành sự đời, đoán chừng là người trong sạch lớn lên trong nhung lụa, giờ lại bị kẻ khác lừa cả thân lẫn tâm, đúng là nghiệp chướng mà!Hắn càng nghĩ càng bất bình thay Tiêu Ký Ngôn, khuyên nhủ y: "Công tử, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, đừng cần hắn nữa!"

Chân trời nơi nào không có cỏ thơm?

Tiêu Ký Ngôn nhớ lại ám vệ Giáp cũng từng nói câu này, còn nói y sẽ gặp người mình thích hơn.Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Không được."

Y không muốn gặp người mình thích hơn, y chỉ cần Cận Mộ mà thôi.Khuyên thế nào cũng không nghe à?

Tiểu quan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cứ phải là hắn mới được sao?"

Cả ngày lạnh mặt chẳng nói được mấy câu, có gì tốt đâu?Tiêu Ký Ngôn gật đầu.Tiểu quan càng tức hơn --- Bị người ta lừa gạt làm đầu óc mụ mẫm luôn rồi!Tiêu Ký Ngôn lại hỏi: "Còn cách nào nữa không?"

Tiểu quan thấy y say mê như vậy cũng không đành lòng, nghĩ ngợi giây lát rồi lanh trí nói: "Hay là ngươi giam hắn lại đi!"

Tiêu Ký Ngôn ngơ ngác: "Giam lại?"

"Đúng vậy," tiểu quan nói, "Ta thấy trong thoại bản đều là vậy, nhốt hắn trên giường không cho đi đâu hết, giày vò hắn cả ngày lẫn đêm, chờ hắn có thai......

À nhầm, hắn không mang thai được......

Nhưng cũng như nhau cả thôi, đều cùng một dạng, dù sao cũng là lâu ngày sinh tình, hắn sẽ không rời xa ngươi nữa đâu!"

Tiêu Ký Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 67: Không nỡ để ngươi thủ tiết


Cận Mộ đợi ngoài cửa một lúc lâu mới thấy tiểu quan kia mở cửa ra.Tiểu quan thấy hắn thì quay mặt đi "hừ" một tiếng rồi bỏ đi, có vẻ như rất bất mãn với hắn.Cận Mộ không để ý mà vào phòng xem công tử nhà mình.Thấy hắn vào, Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó.Cận Mộ: "Công tử......"

Sao lại nhìn mình thế chứ?Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng hỏi: "Nếu có người trói ngươi trên giường thì ngươi sẽ làm gì?"

Cận Mộ: "......

Sao phải trói ta trên giường?"

Trói lại để đánh à?

Nhưng sao phải trên giường mới được?

Là kiểu phạt gì sao?Gò má Tiêu Ký Ngôn nóng ran, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Ta chỉ hỏi cho biết thôi."

Cận Mộ im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Công tử muốn trói ta à?"

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn hoảng hốt, ấp úng nói: "Không phải...... thôi đừng nói nữa."

Nghĩ kỹ lại y cũng cảm thấy cách này không ổn, có ai chịu bị trói đâu?

Không thể tin thoại bản được.Hơn nữa Cận Mộ cũng không thể sinh con, đâu giống trong thoại bản.Y đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Cận Mộ ủ rũ hỏi: "Vậy công tử muốn trói người khác sao?

Trói Bùi Thanh Ngọc đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Y có thể sinh con à?"

Cận Mộ: "......"

Công tử còn muốn sinh con với y nữa sao?!Cận Mộ không nói lời nào mà quay đầu bỏ đi.Tiêu Ký Ngôn chẳng hiểu ra sao --- Đi đâu vậy?

Đi hỏi Bùi Thanh Ngọc có sinh được không à?Trong tiệm thuốc, Bùi Thanh Ngọc thay thuốc cho vết thương của Tiêu Kính Hàn rồi băng bó kỹ.Tiêu Kính Hàn nhìn y nói: "Ta thuyết phục được Tiêu Thừa Vũ rồi, hắn sẽ giúp ta vào đại doanh Ngu Nam."

Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Ngươi tới đó làm gì?"

"Mấy ngày nay người lục soát trong thôn này khá ít, Tiêu Khuyết cũng chưa từng lộ diện."

Tiêu Kính Hàn nói, "Nếu ông ta thật sự muốn bắt ta thì không thể nào im ắng như vậy."

Bùi Thanh Ngọc cau mày: "Ngươi nghĩ ông ta còn có ý định khác à?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Tiêu Thừa Vũ cũng nói gần đây không thấy ông ta ở vương phủ.

Ta nghi ông ta đang chuẩn bị binh lực, mấy ngày nữa sẽ dẫn binh đến kinh thành."

Bùi Thanh Ngọc thảng thốt, "Cái gì?

Nhưng ngươi và Diêu cô nương đã phá hủy rất nhiều binh khí của ông ta rồi mà?"

"Ông ta đã chờ đợi bao năm, dễ gì bỏ cuộc chứ?

Giấu không được thì đành phải mạnh dạn đánh cược một lần thôi."

Tiêu Kính Hàn nhìn ra cửa sổ, "Ta không thể để ông ta khởi binh được, chắc Diêu Tử Y cũng đang trên đường tới.

Trước khi nàng đến ta phải tranh thủ thời gian."

Bùi Thanh Ngọc lo lắng nói: "Nhưng lỡ bọn họ phát hiện thì ngươi......"

"Ta sẽ cẩn thận," Tiêu Kính Hàn đưa tay xoa má y rồi cười nói, "Ta không nỡ để ngươi thủ tiết đâu."

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt lẩm bẩm: "Ai thèm thủ tiết vì ngươi chứ, nếu ngươi dám không về thì ta sẽ đi tìm người khác."

"Ồ," Tiêu Kính Hàn cố ý nói, "Vậy ngươi muốn tìm người thế nào?

Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng như ta khó tìm lắm đấy."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Da mặt dày như ngươi mới khó tìm."

Tiêu Kính Hàn không nhịn được cười, ôm y chặt hơn rồi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không nhường ngươi cho kẻ khác đâu."

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi mới nói khẽ: "Vậy ta chờ ngươi ngoài thành."

Tiêu Kính Hàn định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ôm y vào lòng nói: "Được."

Bùi Thanh Ngọc vùi mặt vào vai hắn lẩm bẩm: "Tiêu Kính Hàn, đừng để ta chờ lâu quá nhé......"

Hộ vệ Trần Lạc canh gác ngoài cửa hồi lâu mới thấy Tiêu Kính Hàn ra."

Chủ tử," hắn nói, "Ta đi với ngươi."

"Không cần đâu," Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn vào phòng rồi dặn dò, "Nhớ bảo vệ y cho kỹ đấy."

Trần Lạc gật đầu, "Chủ tử yên tâm, nếu Bùi tiên sinh rụng một sợi tóc thì thuộc hạ nhất định không tiếc tính mạng, cạo trọc đền cho y!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Hay là ngươi cũng đến học đường đọc sách mấy ngày đi?Tiêu Kính Hàn mặc đồ tùy tùng của Tiêu Thừa Vũ, trà trộn trong đám người rồi chạy tới đại doanh Ngu Nam."

Sau khi vào đó ngươi tự giải quyết cho tốt đi," Tiêu Thừa Vũ liếc hắn một cái, "Nếu dám nói đã gặp ta thì ta sẽ chém ngươi!"

Tiêu Kính Hàn ung dung nói: "Vậy ngươi cầu trời cho ta đừng bị phát hiện đi, nếu không ta cũng chẳng biết mình sẽ nói gì đâu."

"Ngươi!"

Tiêu Thừa Vũ tức giận nói, "Vậy ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!"

"Được thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Sau đó Ngu Nam sẽ bị gán tội phản tặc, cuộc đời thế tử của ngươi xem như chấm hết."

Sắc mặt Tiêu Thừa Vũ hết sức khó coi, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng ngậm miệng lại.Bọn họ đến đại doanh, thừa dịp không ai chú ý, Tiêu Kính Hàn âm thầm rời khỏi đám người rồi lẻn vào doanh trại.Tiêu Khuyết nghe nói Tiêu Thừa Vũ tới thì nhíu chặt mày, bước ra doanh trướng mắng: "Ai thả ngươi ra?!"

"Phụ vương đừng giận," Tiêu Thừa Vũ vội nói, "Con tới tìm phụ vương nhận lỗi mà, con biết lỗi rồi, sau này sẽ không hành động theo cảm tính nữa đâu ạ."

Tiêu Khuyết phớt lờ hắn rồi quay vào doanh trướng, lạnh lùng nói: "Về đi."

Tiêu Kính Hàn đã thuận lợi vào doanh trại, Tiêu Thừa Vũ cũng không cần ở lâu nên giả bộ nghe lời về vương phủ.Tiêu Kính Hàn đi lòng vòng trong doanh trại, sau đó đứng cạnh giếng nước.Thế là hôm sau gần nửa số người trong trại bị nôn mửa tiêu chảy, kêu la thảm thiết.Tiêu Khuyết nghe tin lập tức sầm mặt.Hai ngày tới hắn sẽ dẫn binh đến kinh thành, nhưng với tình hình bây giờ......Có kẻ hạ độc!

Hắn tức điên lên --- Nếu không sao lại có nhiều người bị tiêu chảy vậy chứ?Hắn lập tức hạ lệnh điều tra, chẳng bao lâu sau đã tra ra nước có vấn đề nhưng không bắt được kẻ hạ độc.Chẳng lẽ là người của Diêu Tử Y?

Không, mấy ngày nay trong quân chẳng có ai ra vào, dù là Diêu Tử Y cũng không thể trà trộn xâm nhập......Khoan đã!

Hắn sực nhớ ra con trai Tiêu Thừa Vũ của mình vừa mới đến.Tiêu Khuyết siết chặt nắm đấm, cắn răng mắng: "Đồ khốn!"

Sao cả đám đều tự tìm đường chết vậy?!

Con thứ thì không nói, sao ngay cả con trai trưởng cũng......Hắn thật sự không hiểu, Tiêu Thừa Vũ là thế tử phủ Ngu Nam Vương, nếu đại sự lần này thành công thì hắn sẽ làm Thái tử.

Chẳng lẽ vị trí Thái tử không bằng thế tử Ngu Nam sao?Nhưng Tiêu Thừa Vũ sống ở Ngu Nam từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy chiến loạn sa trường, càng không dám nghĩ bọn họ có thể đối đầu với kinh thành.

Hắn thấy phụ vương mình tạo phản thua là cái chắc, cần gì phải lấy trứng chọi đá?Ở Ngu Nam này không tốt sao?

Khỏi lo ăn uống, cũng không ai dám trái ý bọn họ, sao cứ phải làm Hoàng đế ở kinh thành chứ?Phụ vương đúng là già cả lú lẫn rồi, hắn nghĩ.Ngày ngày Bùi Thanh Ngọc chờ ngoài thành, còn dắt một con ngựa nhưng chưa bao giờ cưỡi.Trần Lạc thắc mắc: "Bùi tiên sinh, sao ngươi không cưỡi ngựa?"

Bùi Thanh Ngọc vuốt ve cổ ngựa rồi nói: "Ta đâu biết cưỡi."

Trần Lạc nhiệt tình nói: "Ta biết, hay là ta dạy cho ngươi nhé?"

Bùi Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Hắn nói sẽ dạy ta cưỡi ngựa."

Trần Lạc nghe vậy thì biết ngay là Tiêu Kính Hàn nên vội nói: "À đúng đúng, để chủ tử dạy ngươi đi, hắn cưỡi ngựa giỏi lắm, tứ mã nan truy!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ý ngươi nói nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy đúng không?"

Cái này có liên quan gì đến cưỡi ngựa đâu?Trần Lạc cười ha ha: "Như nhau thôi, như nhau thôi, dù sao cũng là rất nhiều ngựa không đuổi kịp hắn, chắp cánh bay đi!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Là mọc cánh khó thoát đúng không?"

"À, là khó thoát sao?"

Trần Lạc gãi đầu, thấy sắc trời âm u thì khuyên Bùi Thanh Ngọc, "Tiên sinh, tìm chỗ trú trước đi, hôm nay mây mưa thất thường, đừng để bị ướt."

Bùi Thanh Ngọc bất lực nói: "Nếu ngươi không chê thì ta có thể dạy ngươi học."

"Được được, đa tạ tiên sinh!"

Trần Lạc mừng rỡ nói, "Ta thích đọc sách lắm, có rất nhiều câu ta học được từ sách, vừa đọc là hiểu ngay!"

Hắn muốn cảm ơn Bùi Thanh Ngọc nên lục lọi trên người lấy ra một cặp ngọc bội long phượng, "Lần trước ta nghe Trình ca nói chủ tử sắp thành hôn nên mua ngọc bội này làm quà, giờ tặng cho tiên sinh luôn, chúc ngươi và chủ tử bên nhau dài lâu, điên loan đảo phượng!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tốt nhất là ngươi đừng tự đọc sách nữa.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 68: Uổng công khóc lâu như vậy


Trong phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ thưởng thức ca múa, đang ăn quả nho thị nữ đút vào miệng thì thấy phụ vương mình hùng hổ xông tới."

Ra ngoài!"

Tiêu Khuyết tức giận quát, đám người hoảng sợ lui ra hết, chỉ còn lại Tiêu Thừa Vũ suýt nghẹn nho mà chết.Hắn không hiểu chuyện gì nên nơm nớp lo sợ hỏi: "Phụ vương, sao, sao thế ạ?"

Tiêu Khuyết đi tới đạp hắn một cú, "Khốn kiếp!

Ai sai ngươi làm vậy hả?!"

Tiêu Thừa Vũ bị đạp va vào ghế dựa, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, "Sai, sai?

Sai gì ạ?"

"Ngươi còn giả bộ à?!"

Ánh mắt Tiêu Khuyết tối tăm, "Hôm qua ngươi vừa vào đại doanh thì hôm nay bao nhiêu người trúng độc, sao lại trùng hợp như vậy được?!

Rõ ràng là ngươi gây ra!"

Tiêu Thừa Vũ sững sờ: "Trúng độc?"

Hắn sực nhớ đến Tiêu Kính Hàn trà trộn vào đại doanh --- Là tên điên kia làm chứ gì?!Nhưng hắn không dám nói, dù sao người cũng do hắn đưa vào, xảy ra chuyện hắn cũng không tránh khỏi liên quan."

Phụ vương," hắn vội kêu oan, "Không phải con đâu, chẳng liên quan gì đến con hết."

"Không phải ngươi thì là ai?!"

Tiêu Khuyết không tin, "Hôm qua chỉ có ngươi dẫn người ra vào, đâu còn ai khác nữa?"

"Con......"

Tiêu Thừa Vũ đảo mắt một vòng, hấp tấp nói, "Chắc có kẻ thừa dịp con không để ý trà trộn vào, đúng rồi, có kẻ trà trộn đấy ạ!

Con thật sự không biết gì hết, phụ vương tin con đi mà!"

Tiêu Khuyết trừng hắn.Mọi thứ của Tiêu Thừa Vũ đều do Tiêu Khuyết cho, trên đường về đây hắn cũng nghĩ không ra tại sao Tiêu Thừa Vũ muốn đối nghịch với mình?Chẳng lẽ thật sự không phải Tiêu Thừa Vũ làm?Tiêu Khuyết nhìn hắn hồi lâu rồi cảnh cáo: "Nếu điều tra ra có liên quan đến ngươi thì bản vương quyết không tha cho ngươi đâu!"

Hắn sầm mặt phất tay áo bỏ đi.Tiêu Thừa Vũ ngồi bệt dưới đất, tim đập dồn dập.

Hắn chợt nhớ lại trên đường đến đại doanh, Tiêu Kính Hàn hờ hững nói với hắn: "Nếu phụ thân hỏi thì xin huynh trưởng kín miệng một chút, ta không muốn chết sớm quá đâu."

Lúc đó Tiêu Thừa Vũ không để ý mà chế giễu: "Phụ vương hỏi ta làm gì?

Tự ngươi muốn chết chứ liên quan gì ta?"

Hắn hừ lạnh: "Nói thì sao?

Ta muốn nói thì nói......"

Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Tiêu Kính Hàn bóp cổ, "Ưm!"

Hộ vệ tháp tùng không kịp phản ứng, vội vàng rút đao ra khỏi vỏ nhưng không dám xông tới."

Tiêu Kính Hàn......"

Máu dồn lên mặt Tiêu Thừa Vũ, nắm cánh tay hắn khó nhọc nói, "Ngươi, ngươi làm gì vậy?

Buông ra!"

Tiêu Kính Hàn cười khẩy, "Chẳng phải huynh trưởng nói không liên quan gì đến ngươi sao?"

Hắn từ từ áp sát Tiêu Thừa Vũ, "Nếu bị bắt thì ta sẽ nói với Tiêu Khuyết chính ngươi ép ta làm vậy, ngươi không muốn làm thế tử mà muốn làm vương gia."

Tiêu Thừa Vũ: "Nói, nói bậy!"

"Chỉ một mình ngươi có cơ hội dẫn ta vào," Tiêu Kính Hàn nhếch môi, "Ông ta vốn đã nghi ngờ, cộng thêm lời khai của ta nữa, ngươi nói xem ông ta có tin không?"

Năm ngón tay Tiêu Kính Hàn từ từ siết chặt, gằn từng chữ một: "Tiêu Thừa Vũ, ta không giết ngươi, nhưng ngươi nên nhớ bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi cả."

Tiêu Thừa Vũ chợt thấy cả người lạnh toát.Ở Xuân Vũ Lâu, Tiêu Ký Ngôn đau lưng run chân mấy ngày rốt cuộc cũng đỡ hơn chút ít.Y xuống giường, định nói với Cận Mộ một tiếng rồi hôm nay trở về.Y nghe nói Tiêu Kính Hàn lại biến mất, chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.

Gần đây Cận Mộ cũng mặt ủ mày chau, có lẽ rất sốt ruột nhưng không yên tâm để y ở đây một mình.Y vừa đứng dậy thì cửa phòng bật mở, Cận Mộ lôi tiểu quan kia vào."

Công tử," Cận Mộ quả quyết, "Thuộc hạ điều tra rõ rồi, chính hắn bỏ thuốc vào rượu của công tử đấy ạ."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiểu quan rưng rưng nước mắt, "Công tử cứu ta với!"

Người này của ngươi dữ quá làm ta sợ muốn chết!Cận Mộ gác đao lên cổ hắn tra hỏi: "Sao ngươi muốn hại công tử?"

Tiểu quan oan ức nói: "Ta không phải, ta không có."

Tiêu Ký Ngôn hơi áy náy nhưng không dám thừa nhận, đành phải khuyên nhủ: "Chắc là hiểu lầm thôi, ngươi hạ đao xuống trước đi."

Cận Mộ không chịu, "Chính hắn cũng thừa nhận mình bỏ thuốc vào rượu mà."

"Nhưng ta đâu muốn hại y, ta......"

Tiểu quan muốn nói lại thôi, tội nghiệp nhìn sang Tiêu Ký Ngôn.Tiêu Ký Ngôn bất đắc dĩ nói: "Thả hắn ra trước đi."

Cận Mộ nhíu mày, "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn: "Thả ra."

Cận Mộ: "Nhưng hắn......"

Tiêu Ký Ngôn vò mẻ không sợ nứt nói: "Chính ta bảo hắn bỏ thuốc đó!"

Cận Mộ sửng sốt, "Sao cơ?"

Tiêu Ký Ngôn lúng túng quay mặt sang chỗ khác nói: "Thả hắn ra đi."

Cận Mộ ngơ ngác hạ đao xuống.Tiểu quan sợ hãi chạy vội ra ngoài.Cận Mộ mờ mịt hỏi: "Sao công tử lại......"

Tiêu Ký Ngôn bỗng hối hận vì đã xuống giường, ít nhất trên giường còn có thể trùm chăn giả chết --- Mất mặt quá đi mất."

Ta chỉ...... tò mò thôi."

Tò mò?

Cận Mộ càng khó hiểu hơn, nếu muốn biết tác dụng của thuốc kia thì có thể bảo người khác uống, sao lại tự mình uống chứ?"

Công tử tò mò gì cơ?"

"Ta......"

Tiêu Ký Ngôn nhất thời tìm không ra cớ, ấp úng nói, "Không cần ngươi lo."

Trong lòng Cận Mộ chùng xuống, cụp mắt nói khẽ: "Thuộc hạ vượt quá giới hạn rồi."

Nói xong hắn quay người định đi, Tiêu Ký Ngôn thấy bộ dạng này của hắn thì lập tức nổi nóng, "Ngươi đứng lại!"

Cận Mộ dừng chân lại, "Công tử còn gì sai bảo ạ?"

"Sai gì mà sai, ta xem ngươi là người hầu lúc nào hả?!"

Tiêu Ký Ngôn càng nghĩ càng tức, uổng công mình uống thuốc, uổng công đau lưng, uổng công đêm đó khóc lâu như vậy!"

Khốn!"

Y tức giận thốt lên, "Vậy ngươi uống đi, ngươi đau là được rồi!"

Cận Mộ: "......"
 
Back
Top Bottom