Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 39: Thì ra là thích


Bùi Thanh Ngọc nhất thời không hiểu ý hắn nên do dự hỏi: "Ngươi...... muốn kiệu lớn tám người khiêng à?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm: "Không được sao?"

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc muốn nói lại thôi, "Chỉ là ta không ngờ ngươi......"

Tiêu Kính Hàn truy hỏi: "Ta làm sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Thì ra ngươi muốn ở rể à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn định phủ nhận, nhưng nghĩ một hồi lại sửa lời: "Nếu ngươi muốn thì cũng không phải không được."

Bùi Thanh Ngọc thảng thốt: "Ta đâu muốn......"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi đã nhìn ta mà làm như không có chuyện gì sao?"

Bùi Thanh Ngọc suýt buột miệng hỏi vậy ta cho ngươi nhìn lại nhé?Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, y hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng rực: "Ta muốn thế nào cũng được à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Nhìn lại thì không được."

"À," khóe miệng Tiêu Kính Hàn cong lên, "Nhìn lại cũng là ý hay đấy."

Bùi Thanh Ngọc vội nói: "Không được."

"Sao không được?"

Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Ngươi đã nhìn ta mà không cho ta nhìn ngươi à?"

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc trốn tránh: "Dù sao cũng không được."

Tiêu Kính Hàn thấy tai y ửng đỏ thì nhếch môi cười rồi miễn cưỡng nói: "Vậy đổi cái khác đi, nhưng ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói với ngươi, được không?"

Bùi Thanh Ngọc nghĩ dù sao cũng không đến mức bảo mình đi giết người phóng hỏa, thế là gật đầu ngay.Trong mắt Tiêu Kính Hàn lộ ra ý cười: "Ta nhớ dai lắm, ngươi không được quỵt nợ đâu đấy."

Bùi Thanh Ngọc "ừ" một tiếng, băn khoăn nghĩ sao Tiêu Kính Hàn có vẻ...... là lạ?Nhưng lạ chỗ nào nhỉ?

Y cũng không rõ, hình như còn nhõng nhẽo hơn A Tễ trước đây nữa.Bôi thuốc cần Bùi Thanh Ngọc, lau người cần Bùi Thanh Ngọc, ban đêm đi ngủ cũng cần Bùi Thanh Ngọc.Bùi Thanh Ngọc nhìn nửa bên giường hắn chừa ra, do dự hỏi: "Không có phòng khác sao?"

"Không có," Tiêu Kính Hàn nói tỉnh bơ, "Chỗ này đông người mà lại ít phòng nên mọi người đều ngủ chung với nhau."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng lỡ đụng phải vết thương của ngươi......"

Y nhớ lại trước đây ở nhà trúc, sáng sớm tỉnh lại mình luôn rúc vào ngực A Tễ.

Lỡ nửa đêm y ngủ say lại rúc vào ngực người bên cạnh thì sẽ đụng trúng vết thương, làm Tiêu Kính Hàn đau chết."

Không được," y lắc đầu nói, "Để ta ngủ dưới đất đi."

Nói xong y lục tìm trong phòng rồi hỏi: "Còn cái chăn nào không?"

Tiêu Kính Hàn: "Không."

Còn chưa dứt lời thì thấy Bùi Thanh Ngọc lấy một cái chăn ra khỏi tủ.Tiêu Kính Hàn: "......"

Ai để nhiều chăn ở đây quá vậy?!Thấy y trải chăn xuống đất, Tiêu Kính Hàn nói: "Dưới đất lạnh lắm."

"Không sao," Bùi Thanh Ngọc nói, "Mấy ngày nay ấm lên nhiều rồi."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ta cũng ngủ dưới đất."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: "Ngươi ngủ dưới đất làm gì?

Vết thương còn chưa lành đâu."

"Lúc ở nhà trúc ngươi đâu bao giờ để ta ngủ dưới đất," Tiêu Kính Hàn nói, "Sao ta có thể để ngươi ngủ dưới đất được chứ?"

Bùi Thanh Ngọc: "Không sao, ta không......"

Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta quan tâm."

Bùi Thanh Ngọc giật mình: "Nhưng vết thương của ngươi......"

"Ta quay lưng đi là được chứ gì," Tiêu Kính Hàn nói, "Không đụng trúng đâu mà sợ."

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa yên tâm, Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Vậy ta xuống đất ngủ."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được!"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi ngủ trên giường đi."

Bùi Thanh Ngọc đành phải cất chăn đi rồi nằm xuống mép giường.Tiêu Kính Hàn thấy y nằm xa như vậy thì trở mình quay lưng về phía y: "Nằm thế này ngươi không đụng trúng vết thương đâu, xích lại đây, coi chừng ngã bây giờ."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới chịu nằm gần hơn.Cả ngày nay y cũng loay hoay mệt mỏi nên đắp chăn mau chóng ngủ thiếp đi.Nghe tiếng hít thở đều đều sau lưng, Tiêu Kính Hàn mới nhẹ nhàng xoay người lại.Cửa gỗ khép hờ, ánh trăng mờ ảo rọi vào phòng, chiếu sáng khuôn mặt người trước mắt.Tiêu Kính Hàn đưa tay vuốt ve gò má ấm áp của Bùi Thanh Ngọc, từ từ vẽ ra hình dáng trong lòng.Là khi mới gặp, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nụ cười hiền hòa ấm áp; Là răng môi quấn giao trong nước, ướt sũng đỏ mặt luống cuống; Là trong cơn thê lương, lo lắng hấp tấp đẩy cửa vào......Những ngày hắn nhốt mình trong phòng, sau khi nỗi thất vọng tột độ qua đi, chỉ còn lại vết thương đau thấu xương và nỗi nhớ da diết cuồn cuộn dâng lên.Hắn rất nhớ Bùi Thanh Ngọc, muốn Bùi Thanh Ngọc ôm mình......Khi người kia phá cửa xông vào, vạch áo hắn ra rồi đỏ hoe mắt mắng hắn, Tiêu Kính Hàn cảm thấy tim mình đập rộn lên.Trong lúc hoang mang, một đáp án bất chợt hiện ra.Thì ra là thích, hắn thích Bùi Thanh Ngọc.Tiêu Kính Hàn cười khẽ một tiếng.Hắn chồm sang hôn cần cổ thanh mảnh của Bùi Thanh Ngọc dưới ánh trăng rồi thì thầm: "Bùi Thanh Ngọc, ta sẽ không để ngươi đi nữa đâu."

Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc tỉnh dậy thì thấy Tiêu Kính Hàn vẫn quay lưng về phía mình như tối qua.Y rón rén xuống giường, định ra ngoài rửa mặt.Cận Mộ đến đưa điểm tâm, thấy Bùi Thanh Ngọc mở cửa thì chào y: "Bùi tiên sinh."

Bùi Thanh Ngọc sợ đánh thức Tiêu Kính Hàn nên nói khẽ: "Hắn chưa dậy đâu."

Cận Mộ tưởng y ngủ ở phòng khách bên cạnh, chỉ sang đây thăm Tiêu Kính Hàn nên bưng điểm tâm vào phòng bên cạnh."

Phòng bên cạnh?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn phòng khách thắc mắc, "Chỗ kia không có ai ở sao?"

Cận Mộ nói ngay: "Chẳng phải dành cho tiên sinh à?"

"Thật sao?"

Bùi Thanh Ngọc mừng rỡ, "Để ta tới xem thử."

Nói xong lập tức chạy theo Cận Mộ.Tiêu Kính Hàn giả bộ ngủ trong phòng: "......"

"Người đâu!"

Ám vệ Giáp thò đầu ra cửa sổ: "Chủ tử?"

Tiêu Kính Hàn cười lạnh rồi ra lệnh: "Đánh tên họ Cận kia ngất xỉu rồi lột sạch quần áo quăng lên giường Nhị công tử đi."

Ám vệ Giáp: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 40: Lau mặt cho người khác


Ám vệ Giáp kinh hãi nói: "Ta......

Ta đánh không lại hắn."

"Vậy tìm thêm mấy người đi," Tiêu Kính Hàn liếc hắn, "Đánh không lại thì tìm cách khác, còn chờ ta dạy các ngươi nữa à?"

"À vâng, vâng."

Ám vệ Giáp gật đầu rồi vội vàng chạy đi tìm ám vệ Ất và ám vệ Bính, thần bí nói: "Chủ tử nói lột sạch Cận ca rồi ném lên giường Nhị công tử kìa."

Ám vệ Ất: "Cái gì?!"

Ám vệ Bính: "Hả?!"

Bọn họ vẫn chưa biết Cận Mộ muốn dan díu với Nhị công tử, ám vệ Giáp trầm ngâm hỏi: "Có phải chủ tử muốn hù chết Nhị công tử không?"

Ám vệ Ất: "Hù chết Cận ca nữa đúng không?"

Ám vệ Bính: "Làm ta sợ muốn chết."

"Nhưng chủ tử đã ra lệnh," ám vệ Giáp nói, "Cũng đâu thể không làm đúng không?"

Ám vệ Ất: "Coi chừng hắn lột sạch ngươi ném lên giường Nhị công tử đấy."

Ám vệ Bính: "Ừ, đúng rồi."

Ám vệ Giáp giật nảy mình, hùng hồn nói: "Chủ tử đã nói vậy thì Cận ca đành phải chịu thiệt thôi!"

Trình Hồi đang định đi thăm Tiêu Kính Hàn, thấy bọn họ chụm đầu bàn tán thì đi tới hỏi: "Xì xầm gì đó?"

Ám vệ Bính bật thốt lên: "Lột sạch Cận ca!"

Trình Hồi: "......

Tiểu tử ngươi to gan quá nhỉ?"

Ngươi muốn cướp nam nhân của Nhị công tử sao?Ám vệ Bính lắc đầu rồi chỉ vào ám vệ Giáp: "Không phải ta mà là hắn!"

Ám vệ Giáp oan ức nói: "Là ý của chủ tử mà!"

Hắn đành phải lặp lại lời Tiêu Kính Hàn nói.Cận ca, oan có đầu nợ có chủ, ngươi đừng trách ta nhé!Trình Hồi nghe vậy thì mừng rỡ: "Ái chà, chủ tử đúng là Bồ Tát sống mà!"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Ngươi có muốn nghe xem mình đang nói gì không hả?"

Vậy các ngươi còn đứng đây làm gì?"

Trình Hồi xoa tay nói, "Mau lột đi, quần lót cũng đừng chừa lại!"

Ám vệ Giáp: "......

Trình ca, ngươi hận Cận ca vậy sao?"

Ám vệ Ất: "Thâm thù đại hận à?"

Ám vệ Bính: "Thật đáng sợ."

"Các ngươi không hiểu đâu," Trình Hồi gật gù đắc ý nói, "Ta và chủ tử chỉ muốn tốt cho hắn thôi, chưa biết chừng hắn còn cảm ơn chủ tử nữa đấy."

Ám vệ Giáp: "Cảm ơn chủ tử lột quần lót của hắn à?"

Ám vệ Ất: "Thì ra Cận ca là người không đứng đắn vậy sao?"

Ám vệ Bính: "Í, lưu manh."

"Dù sao các ngươi cứ nghe lời chủ tử là được rồi," Trình Hồi cười tủm tỉm, "Có thể bỏ chút nhuyễn cân tán cho lão Cận."

"Đúng nhỉ," ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, "Đâu nhất thiết phải đánh ngất xỉu."

Ám vệ Ất cũng gật gù: "Vừa bớt việc lại bớt mệt."

Ám vệ Bính lập tức lấy ra một bình sứ nhỏ: "Một bình đủ không?

Hay là hai bình?"

Trình Hồi, ám vệ Giáp Ất: "......"

Ngươi muốn làm hắn liệt luôn à?Khi Bùi Thanh Ngọc xách điểm tâm từ phòng khách về thì thấy Tiêu Kính Hàn đã dậy, khoác áo ngồi đầu giường chẳng biết đang nghĩ gì.Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn y cười hỏi: "Đi đâu thế?"

"Đi xem phòng khách," Bùi Thanh Ngọc đặt điểm tâm lên bàn rồi đến cạnh giường, khó hiểu nói, "Bên cạnh đâu có ai ở, sao tối qua ngươi nói không có phòng trống?"

"Không có ai sao?"

Tiêu Kính Hàn giả ngốc hỏi, "Vậy chắc ta nhớ nhầm, ta cứ tưởng bên kia có người ngủ chứ."

Bùi Thanh Ngọc ngờ vực hỏi: "Thật không?"

Tiêu Kính Hàn vô tội nói: "Ta lừa ngươi làm gì?"

Cũng đúng, Bùi Thanh Ngọc nghĩ cái này có gì để lừa đâu?

Tiêu Kính Hàn đâu nhất định phải ngủ chung với y.Y không hỏi thêm nữa mà nói: "Ăn điểm tâm đi."

Tiêu Kính Hàn che vết thương, yếu ớt nói: "Ta chưa rửa mặt."

Bùi Thanh Ngọc đành phải vắt khăn lau mặt cho hắn.Tiêu Kính Hàn nhìn y, đáy mắt tràn đầy ý cười."

A Thanh," hắn hỏi, "Trước đây ngươi có lau mặt cho ai không?"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu.Tiêu Kính Hàn lập tức ngừng cười, bất mãn hỏi: "Ai vậy?"

Chu huynh kia sao?"

Tụi nhỏ trong học đường," Bùi Thanh Ngọc nói, "Mặt bẩn đều là ta lau."

Là trẻ con à, Tiêu Kính Hàn nghĩ, thôi cũng được, mình đâu giống tụi nó.Sau đó hắn nghe Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Đã lớn thế này mà cứ như trẻ con vậy."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Cận Mộ đưa điểm tâm cho Tiêu Kính Hàn và Bùi Thanh Ngọc rồi trở về.Mọi người đang ăn sáng ngoài sân, ám vệ Giáp vừa thấy hắn thì đon đả gọi: "Cận ca, ngồi đây nè!"

Ám vệ Ất Bính ba chân bốn cẳng múc cháo bưng bánh bao cho hắn: "Cận ca, ăn nhiều vào nhé."

Cận Mộ băn khoăn nhìn bọn họ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà bưng cháo lên húp rồi ăn bánh bao.Ám vệ Giáp Ất Bính cười hết sức ngây thơ vô tội.Cận Mộ ăn một hồi chợt cảm thấy tay chân bủn rủn, hai mắt hoa lên.Hắn lắc mạnh đầu, ý thức càng thêm mơ hồ."

Cận ca," ám vệ Giáp đỡ hắn dậy rồi giả bộ hỏi, "Ngươi buồn ngủ à?"

Ám vệ Ất cũng đỡ hắn: "Có phải đêm qua bị mất ngủ không?"

Ám vệ Bính: "Ầy, nghỉ ngơi chút đi."

Thế là ba người dìu Cận Mộ vụng trộm chạy đi.Trong sân hò hét ầm ĩ, Cát lão đại thấy bọn họ cũng không để ý, chỉ muốn ăn điểm tâm thật nhanh rồi đi tưới nước nhổ cỏ cho khoai lang.Tiêu Ký Ngôn đứng một mình dưới mái hiên ngoài phòng, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt cuối trời, nắng chiều le lói.Tiêu Kính Hàn và Cận Mộ đã nhiều ngày chưa về.Mấy ngày trước, phụ thân y dẫn theo rất nhiều hộ vệ bao vây biệt viện này rồi lục soát một trận.Lúc đó y cũng đứng ở chỗ này, hỏi Ngu Nam Vương: "Phụ vương đang tìm gì vậy?"

Ngu Nam Vương không trả lời mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hộ vệ lục soát xong không tìm được gì mới bỏ đi.Đi mấy bước, lão dừng lại rồi thản nhiên nói: "Không liên quan đến ngươi, lo dưỡng bệnh đi."

Nói xong lập tức rời đi.Tuy Tiêu Ký Ngôn không biết nhưng lại linh cảm có liên quan đến Tiêu Kính Hàn hoặc Cận Mộ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Ngu Nam Vương phải đích thân dẫn người đến tìm chứ?Gió đêm lướt qua, Tiêu Ký Ngôn nắm tay lại rồi che môi ho khan mấy tiếng: "Khụ khụ khụ......"

Thị nữ đem áo choàng tới khoác cho y: "Công tử, ban đêm lạnh lắm, ngài nên về phòng đi ạ."

Tiêu Ký Ngôn gật đầu rồi bảo nàng đi trước.Y đẩy cửa phòng ra, khi tới cạnh giường thì phát hiện chăn trên giường phồng lên như có ai đó đang nấp phía dưới.Tiêu Ký Ngôn đanh mặt hỏi: "Ai đó?!"

Dưới chăn im lìm, chẳng ai đáp lại.Tiêu Ký Ngôn cầm lấy bội kiếm treo trên tường rồi từ từ đi tới."

Ra đây!"

Vẫn không có động tĩnh gì.Thanh Phong ba thước ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên sáng quắc.Trong phòng tĩnh mịch, Tiêu Ký Ngôn đứng cạnh giường, cầm kiếm hất chăn ra.Chỉ thấy Cận Mộ khỏa thân nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.Tiêu Ký Ngôn: "......"

Y đột ngột đắp chăn lại.Có phải mình hoa mắt rồi không?Sao...... chẳng mặc gì hết vậy?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 41: Có bị chê cười không


Tim Tiêu Ký Ngôn đập thình thịch, sau đó bình tĩnh lại, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi, hay là người này không phải Cận Mộ?

Để nhìn lại lần nữa xem sao, y nghĩ, nếu không phải Cận Mộ thì sẽ chặt khúc vứt ra ngoài.Y không cầm kiếm mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén chăn lên.Dưới chăn vẫn là Cận Mộ không mặc gì.Hắn thở đều đều như đang ngủ say.Tiêu Ký Ngôn nhìn lồng ngực trần trụi của hắn, ánh mắt lại dời xuống bụng, cơ bụng săn chắc nổi rõ từng múi, có vẻ rất cứng.Tiêu Ký Ngôn ngây ngốc, nhịn không được đưa tay sờ ngực hắn.Sờ rất sướng tay......Cận Mộ trên giường bỗng rên khẽ một tiếng, Tiêu Ký Ngôn bừng tỉnh, cuống quýt thu tay lại.Mình đang làm gì vậy?

Y giấu tay sau lưng, trong lòng thầm phủ nhận, có gì mà sướng tay chứ?

Chẳng sướng chút nào hết.Nhưng cơ bắp rắn chắc kia quả thực rất bắt mắt, Tiêu Ký Ngôn trầm tư một lát rồi đắp kín chăn cho Cận Mộ, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt."

Cận Mộ?"

Tiêu Ký Ngôn duỗi ngón tay chọc má hắn, "Đầu gỗ?"

Mí mắt Cận Mộ giật giật, đờ đẫn mở mắt ra, thấy Nhị công tử nhìn mình thì mờ mịt gọi: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn: "Sao ngươi lại ở đây?"

Còn không mặc đồ nữa!Cận Mộ cũng khó hiểu: "Ta......"

Hắn chợt nhận ra mình không hề mặc gì dưới chăn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Công tử, ta không biết, ta không phải......"

Hắn cố ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.Thấy bộ dạng này của hắn, Tiêu Ký Ngôn hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Cận Mộ khó nhọc ngẩng đầu lên nói: "Ta không còn sức nữa."

Tiêu Ký Ngôn kéo tay hắn ra khỏi chăn bắt mạch xem bệnh: "Hình như ngươi trúng nhuyễn cân tán rồi."

Nhuyễn cân tán?

Cận Mộ chợt nhớ đến chén cháo sáng nay mình ăn, còn có ám vệ Giáp Ất Bính cười hết sức ngây thơ.Chẳng lẽ là bọn họ?

Nhưng hắn không hiểu tại sao bọn họ phải làm vậy?

Là ý của Tam công tử sao?Tiêu Ký Ngôn thắc mắc: "Ngươi đắc tội với ai à?"

Cận Mộ nghĩ ngợi: "Chắc là......

Tam công tử."

Nhưng mình cũng không biết đắc tội hắn chỗ nào nữa."

Lão Tam?"

Giờ Tiêu Ký Ngôn mới nhớ ra nhiều ngày rồi không gặp Tiêu Kính Hàn, "Hắn đi đâu vậy?

Sao còn chưa về?"

Cận Mộ trầm mặc một lát rồi đáp: "Tam công tử bị thương ạ."

Tiêu Ký Ngôn nhíu chặt mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Cận Mộ do dự nói: "Là Vương gia làm."

"Cái gì?"

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Phụ vương......"

Y chợt nhớ lại mấy ngày trước Ngu Nam Vương dẫn hộ vệ tới biệt viện này lục soát khắp nơi.Thì ra phụ vương tới đây để tìm lão Tam à?Nhưng tại sao?Cận Mộ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."

Tiêu Ký Ngôn: "Lão Tam thế nào rồi?"

"Bị thương hơi nặng," Cận Mộ nói, "Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

Tiêu Ký Ngôn dừng một lát rồi nói: "Để ta đi hỏi phụ vương."

"Công tử, không được đâu," Cận Mộ khuyên y, "Nếu ông ấy hỏi làm sao ngươi biết chuyện này thì giải thích thế nào đây?"

Tiêu Ký Ngôn mím môi không nói gì."

Công tử," Cận Mộ nói, "Việc này ngươi không nên biết, cũng đừng hỏi nhiều."

Tiêu Ký Ngôn cụp mắt, chậm rãi nói: "Các ngươi đều như nhau, mọi chuyện đều giấu ta, giờ cũng vậy, trước kia cũng vậy."

"Công tử," Cận Mộ do dự nói, "Không phải......"

"Vậy sao ngươi không chịu nói ta biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Ký Ngôn nhìn vào mắt hắn, "Sao phụ vương lại đánh ngươi trọng thương, còn đuổi ra khỏi biệt viện nữa?"

Cận Mộ không dám nhìn y mà chỉ lẩm bẩm: "Đều là lỗi của thuộc hạ, công tử quên chuyện này đi ạ."

Nhưng Tiêu Ký Ngôn không chịu, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Ngươi có nói không?"

Y nắm lấy cái chăn trên người Cận Mộ: "Ngươi không nói thì ta sẽ vén chăn lên."

Cận Mộ: "......"

Tiêu Ký Ngôn thấy hắn vẫn làm thinh thì đưa tay vén chăn trên ngực hắn lên."

Nếu ngươi không nói thì ta vén hết đấy nhé," y đỏ mặt nói, "Phía dưới cũng vén!"

Cận Mộ bối rối nhắm mắt lại rồi cắn chặt răng, cứ như đánh chết cũng không chịu mở miệng."

Ngươi......"

Tiêu Ký Ngôn tức chết, da mặt y vốn mỏng nên thật sự không vén được chăn phía dưới, trong lúc tức giận cắn ngực hắn một cái.Con ngươi Cận Mộ run lên, trong đầu ong ong, "Công, công tử......"

Tiêu Ký Ngôn cắn xong cũng thấy mình hơi thất thố, gò má nóng bừng, mắng hắn: "Ngươi!

Khốn kiếp!"

Nói xong hùng hổ bỏ đi.Lồng ngực Cận Mộ phập phồng kịch liệt, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mà đắp kín chăn, hắn thở dốc nghĩ, nếu để công tử thấy phản ứng dưới người hắn...... chắc sẽ ghét hắn lắm nhỉ?Tiêu Kính Hàn dựa vào thành giường, thờ ơ hỏi ám vệ Giáp ngoài cửa sổ: "Ném đi chưa?"

"Rồi ạ," ám vệ Giáp rối rít nói, "Chủ tử yên tâm, lột sạch sành sanh luôn ạ."

"Tốt lắm."

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi nói, "Ngươi sang phòng bên cạnh nói với Bùi Thanh Ngọc vết thương của ta đau lắm."

"Hả?"

Ám vệ Giáp ân cần hỏi, "Vết thương của chủ tử đau à?

Có cần gọi đại phu không ạ?"

Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái: "Ngươi đoán xem?"

Ám vệ Giáp lập tức hiểu ra: "Ta đi ngay đây!"

Nói xong nhanh chân chạy mất.Sau khi Bùi Thanh Ngọc biết phòng bên cạnh bỏ trống thì qua đó ngủ, hôm nay bôi thuốc cho Tiêu Kính Hàn xong lập tức về phòng mình.Ám vệ Giáp giả bộ sốt ruột chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa: "Bùi tiên sinh, không xong rồi, vết thương của chủ tử đau lắm!

Đau sắp chết rồi!"

Bùi Thanh Ngọc vội vàng mở cửa ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không biết ạ," ám vệ Giáp sốt ruột nói, "Tiên sinh mau qua xem hắn đi!"

Bùi Thanh Ngọc vội vàng chạy tới, trông thấy Tiêu Kính Hàn nằm nghiêng trên giường, một tay che vết thương, nhìn vừa suy yếu vừa đau đớn."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc đi tới lo lắng hỏi, "Sao lại đau rồi?

Gặp đại phu chưa?"

Tiêu Kính Hàn thều thào nói: "Gặp rồi, thuốc cũng uống rồi nhưng vẫn đau."

Bùi Thanh Ngọc đau lòng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn khàn giọng nói, "Ta cố chịu đựng một lát là hết thôi."

Hắn nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi nói chuyện với ta được không?"

Bùi Thanh Ngọc mềm lòng hỏi: "Nói gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn nhẹ giọng hỏi: "Có khi nào ta sẽ chết không?"

Tim Bùi Thanh Ngọc thắt lại: "Nói bậy bạ gì đó?"

Tiêu Kính Hàn: "Nếu ta chết thì ngươi có buồn không?"

Bùi Thanh Ngọc không trả lời mà chỉ nói: "Ngươi sẽ không sao đâu."

"Thôi bỏ đi," Tiêu Kính Hàn cười tự giễu, "Ta luôn lẻ loi một mình, ai thèm buồn chứ?"

Hắn sực nhớ ra gì đó nên lại hỏi: "Ta còn chưa thành thân nữa, chết xuống âm phủ có bị ma khác chê cười không nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 42: Nếu ta cứ muốn cưỡng cầu thì sao


Tiêu Kính Hàn càng nói càng buồn, lẩm bẩm: "Đến lúc đó ma khác đều có người đốt vàng mã, chỉ mình ta làm cô hồn dã quỷ, nhang nến tiền giấy đều không có."

"Đừng nói mò," Bùi Thanh Ngọc dịu dàng nói, "Ngươi đâu có lẻ loi một mình."

Tiêu Kính Hàn cảm động, "Bùi Thanh Ngọc......"

Sau đó hắn nghe Bùi Thanh Ngọc nói: "Ngươi còn có Trình Hồi và Cát lão đại, họ cũng tốt với ngươi lắm mà."

Tiêu Kính Hàn lập tức ỉu xìu."

Họ đâu thể ở bên ta cả đời," Tiêu Kính Hàn nói, "Đến khi có người mình thích, họ sẽ ở bên người trong lòng."

Bùi Thanh Ngọc an ủi hắn: "Ngươi cũng sẽ có người mình thích mà."

Chẳng hiểu sao khi nói đến mấy chữ này, trong lòng Bùi Thanh Ngọc đột nhiên chua xót."

Người mình thích......"

Tiêu Kính Hàn ngước mắt lên, ánh mắt sáng rực, "Y cũng sẽ thích ta chứ?"

Bùi Thanh Ngọc giật mình, ngơ ngác nói: "Chắc vậy."

Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Lỡ y không thích ta thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc do dự nói: "Vậy thì đừng cưỡng cầu nữa."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn chợt trở nên sắc bén, "Nếu ta cứ muốn cưỡng cầu thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Cái này...... không tốt lắm đâu?"

"Nếu là ngươi," Tiêu Kính Hàn nắm chặt tay y, "Thì có dễ dàng buông tay người trong lòng không?"

Hình như Bùi Thanh Ngọc chưa từng nghĩ tới vấn đề này, "Ta......

Ta cũng không biết nữa."

Tiêu Kính Hàn từng bước ép sát, "Ngươi cũng không biết thì sao lại bảo ta đừng cưỡng cầu chứ?"

"Ta......"

Bùi Thanh Ngọc ngừng nói rồi ngờ vực hỏi, "Ngươi hết đau rồi à?"

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn cứng đờ, ôm ngực nói: "Đỡ hơn rồi, nhưng vừa nhớ tới thì lại đau."

Hắn tội nghiệp hỏi: "Ngươi nói chuyện với ta thêm lát nữa được không?"

Bùi Thanh Ngọc không đành lòng nên tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn, nói một hồi thì buồn ngủ, dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.Tiêu Kính Hàn nhẹ nhàng bế người vào chăn, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt hiền lành của y rồi nói khẽ: "Mơ đẹp nhé."

Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc ngủ dậy thì phát hiện nóc phòng khách bên cạnh bị thủng một lỗ to.Ám vệ Giáp Ất Bính kể chuyện sinh động như thật.Ám vệ Giáp: "Tối qua tự dưng có một tảng đá lớn bay tới!"

Ám vệ Ất: "Rơi trúng nóc nhà!"

Ám vệ Bính: "Rầm, bể luôn!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Sao ta không nghe thấy gì?"

Ám vệ Giáp: "Chắc tiên sinh mệt nên ngủ say quá đấy."

Ám vệ Ất: "Ai mệt cũng vậy mà."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng đúng!"

Thế là trước khi nóc phòng sửa xong, Bùi Thanh Ngọc đành phải ở chung với Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn không muốn cả ngày ru rú trong phòng nên Bùi Thanh Ngọc dìu hắn đi dạo quanh trại, hoặc là xem người ta cho gà vịt ăn, tưới nước nhổ cỏ.Hôm nay Bùi Thanh Ngọc lại dìu Tiêu Kính Hàn đi xem Cát lão đại đào khoai lang.

Chốc lát sau, Trình Hồi vội vàng chạy tới nói: "Chủ tử, Vương gia dẫn binh đến núi Phù Phong rồi ạ."

Bùi Thanh Ngọc giật mình: "Dẫn binh?"

"Không sao đâu, đừng sợ," Tiêu Kính Hàn nói, "Ông ta đến muộn hơn ta dự đoán rồi ấy chứ."

Ông chủ Triệu bị cướp hàng ở núi Vũ Tễ nhưng nhóm cướp lại ở núi Phù Phong, Tiêu Kính Hàn biết Ngu Nam Vương sẽ sớm suy ra quan hệ giữa hắn và núi Phù Phong, dẫn binh đến đây chỉ là chuyện sớm muộn."

Vương gia cái chó gì," Cát lão đại vác cuốc lên nói, "Lão tử nện vỡ đầu hắn cho xem!"

"Không cần phiền đại ca đâu," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Ta tự đi là được rồi."

"Như vậy sao được?"

Cát lão đại nói, "Gọi các huynh đệ ra đi, ta không sợ bọn họ!"

Tiêu Kính Hàn nói: "Đâu phải đi đánh nhau, cần nhiều người thế làm gì?"

Cát lão đại: "Hả?

Không đánh sao?"

Trình Hồi lo lắng nói: "Nhìn Vương gia dữ lắm."

Cứ như muốn san bằng ngọn núi này vậy."

Người phải sợ là ông ta mới đúng."

Tiêu Kính Hàn bình tĩnh bảo Trình Hồi, "Gọi mấy ám vệ đi với ta là được rồi."

Trình Hồi gật đầu rồi vội vàng đi gọi người.Cát lão đại liên tục hỏi lại: "Tiêu lão đệ, không cần ta đi thật sao?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu."

Được," Cát lão đại nói, "Lão tử tin ngươi, chờ ngươi về ăn khoai lang nướng."

Nói xong vỗ vai Tiêu Kính Hàn rồi khiêng nửa bao khoai lang đi.Tiêu Kính Hàn quay sang thấy Bùi Thanh Ngọc lo lắng thì đưa tay xoa lông mày y rồi nói: "Đừng lo, ta sẽ quay lại ngay."

Bùi Thanh Ngọc ngẩng mặt lên nói: "Ta đi với ngươi."

Tiêu Kính Hàn khựng lại, thấy vẻ kiên định của y thì đáy mắt hiện ra ý cười, "Được."

Dưới chân núi đông nghịt người, bước đi rầm rập làm bụi bay mù mịt.Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết ghìm ngựa đứng ở ngã rẽ, hình như đang nghĩ xem nên đi bên nào.Bỗng nhiên tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe truyền đến từ xa.Tiêu Khuyết ngước mắt lên, trông thấy một chiếc xe ngựa xuất hiện trước mặt.Trình Hồi ngồi trước xe ghìm ngựa dừng lại rồi nói: "Ồ, đông vậy sao?"

Tấm rèm sau lưng hắn vén lên, Tiêu Kính Hàn ngồi trong xe lạnh lùng nhìn Tiêu Khuyết.Bùi Thanh Ngọc ngồi cạnh đỡ hắn bằng hai tay."

Lâu ngày không gặp," Tiêu Kính Hàn hờ hững nói, "Vương gia vẫn khỏe chứ?"

Tiêu Khuyết im lặng nhìn hắn."

Chắc Vương gia đang nghĩ quả nhiên tên khốn này vẫn chưa chết chứ gì?"

Tiêu Kính Hàn miễn cưỡng nói, "Ta chưa chết, Vương gia có vui không?"

Trên mặt Tiêu Khuyết chẳng có cảm xúc gì mà chỉ nói: "Theo bản vương trở về."

Tiêu Kính Hàn cười hỏi: "Vương gia huy động nhân lực thế này chắc đâu chỉ bắt mỗi mình ta nhỉ?"

"Tất nhiên là không rồi," Tiêu Khuyết nhìn lên núi như muốn giẫm chết sâu kiến, "Nhóm cướp ở đây một tên cũng không thể chừa lại."

Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta cũng là cướp ở đây."

Tiêu Khuyết im lặng một lát, sau đó nắm lấy trường kiếm bên hông: "Thế thì chôn chung với bọn họ luôn đi."

Tiêu Kính Hàn cúi đầu cười, tiếng cười càng lúc càng to, cười đến nỗi lồng ngực rung lên làm vết thương đau nhói.Bùi Thanh Ngọc nắm chặt cánh tay hắn, lo lắng nói: "A Tễ......"

Tiêu Kính Hàn dần nín cười, trong mắt không thấy rõ cảm xúc.Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Khuyết, "Chắc Vương gia không nghĩ mấy ngày nay ta trốn trong núi này chờ chết đấy chứ?"

Hắn lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ta chết, ít ngày nữa mọi bí mật của ngươi ở núi Vũ Tễ sẽ truyền ra khắp kinh thành."

Tiêu Khuyết biến sắc, "Không thể nào, ta đã sớm phong tỏa toàn bộ Ngu Nam, sao ngươi có thể truyền tin được chứ?"

Tiêu Kính Hàn cười khẩy: "Sao, trên trời có mấy con chim Vương gia cũng đếm được à?"

Tiêu Khuyết: "Ngay cả bồ câu cũng không thể......"

Khóe môi Tiêu Kính Hàn nhếch lên, "Ta nói bồ câu lúc nào?"

Trời đất mênh mông bao la.Ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt cách đó ngàn dặm.Vẹt Đại Bảo vỗ cánh dừng lại trên một mái hiên rồi thở hồng hộc kêu lên: "Mệt quá, mệt quá, mệt chết cha luôn......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 43: Có phải là không nỡ


Dưới chân núi Phù Phong, Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết cưỡi ngựa đứng ở ngã rẽ, im lặng nhìn Tiêu Kính Hàn trong xe ngựa đối diện.

Sau lưng lão là đám binh tướng đông nghịt của phủ Ngu Nam Vương.Gió núi thổi lá cây xào xạc.Thật lâu sau, Tiêu Khuyết rốt cuộc mở miệng: "Ngươi gạt ta đúng không?"

Tiêu Kính Hàn hời hợt cười nói: "Nếu Vương gia không tin thì thử giết ta đi."

Hắn đối đầu với ánh mắt Tiêu Khuyết, gằn từng chữ một: "Ngươi dám cược không?"

Tiêu Khuyết không nói gì mà nhíu chặt mày, dường như đang nghĩ xem lời hắn nói là thật hay giả."

Vương gia yên tâm, nếu không bị dồn ép thì ta sẽ không tự tìm đường chết đâu," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Ta cũng đâu muốn bị liên luỵ."

Mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu sự việc bại lộ, hắn là Tam công tử phủ Ngu Nam Vương sao có thể thoát khỏi liên quan?"

Chỉ cần hôm nay Vương gia lui binh, từ nay không xâm phạm núi Phù Phong của ta nữa," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Mọi người đều sẽ bình an vô sự."

Tiêu Khuyết siết chặt dây cương trong tay.

Cuối cùng lão quay ngựa rồi hạ lệnh: "Đi."

Đám người lại lũ lượt kéo nhau về.Tiêu Kính Hàn nhìn bọn họ đi xa rồi thả rèm xuống, mệt mỏi dựa vào ngực Bùi Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.Bùi Thanh Ngọc suýt nữa không ôm được hắn, làu bàu nói: "Ngươi nặng quá đấy."

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Tiêu Kính Hàn tựa đầu lên vai y, khẽ cười nói: "Chê ta nặng à, vậy tối nay ta ăn ít lại nhé?"

"Thôi đừng," Bùi Thanh Ngọc nhìn khuôn mặt hơi xanh xao của hắn, "Mấy ngày nay ngươi gầy hẳn đi."

Tiêu Kính Hàn nhếch môi nói: "Ta biết ngươi không nỡ mà."

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, quay mặt đi chỗ khác nói: "Không nỡ gì chứ, ta đâu có."

Tiêu Kính Hàn: "À, vậy tối nay ta không ăn cơm nữa."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, "Không được!"

Tiêu Kính Hàn: "Chẳng phải ngươi nói nỡ sao?"

Bùi Thanh Ngọc nói bừa: "Đại phu dặn phải ăn cơm uống thuốc đúng giờ mà."

"Ta chẳng bao giờ nghe đại phu cả," Tiêu Kính Hàn nhìn y nói, "Ta chỉ nghe ngươi thôi."

Bùi Thanh Ngọc hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Vậy thì vẫn phải ăn cơm."

"Ừ," Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Chúng ta về ăn khoai nướng đi."

Trình Hồi đang đánh xe ngoài rèm, nghe thấy lời này thì tự hỏi không biết Cát đại ca nướng khoai lang đã chín chưa?

Nếu chưa thì chủ tử có ăn khoai lang sống được không?Ở phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ vừa mở cửa phòng ra đã bị hộ vệ chặn lại."

Cút đi!"

Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, "Các ngươi là cái thá gì chứ?

Dám cản ta à?!"

Ô quản gia đi tới chắp tay nói: "Xin thế tử về phòng đi ạ."

"Dựa vào cái gì mà quản ta?!"

Tiêu Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta phải đi giết lũ khốn kia!"

Hắn bị đám Trình Hồi cướp xe ngựa ở núi Vũ Tễ, còn bị đánh mặt mũi bầm dập, chưa kịp báo thù đã bị Ô quản gia đưa về vương phủ rồi ngăn cản không cho hắn đi."

Tìm lũ khốn kiếp kia cho ta!"

Mặt Tiêu Thừa Vũ bầm tím một mảng, còn đau âm ỉ, "Bản thế tử muốn bọn chúng chết không toàn thây!"

"Gần núi Vũ Tễ hết cướp bóc rồi," Ô quản gia nói, "Chắc bọn chúng không còn ở đó nữa đâu."

"Vậy đến núi Phù Phong tìm đi!!"

Tiêu Thừa Vũ tức điên lên, "Chẳng phải bọn cướp ở đó đến từ núi Phù Phong à?

Có mấy tên cướp cũng tìm không được thì còn cần các ngươi làm gì?!"

Ô quản gia cụp mắt làm thinh.Tiêu Thừa Vũ nóng nảy đẩy hộ vệ đi ra ngoài."

Thế tử!"

Tiêu Thừa Vũ chưa đi được mấy bước thì thấy phụ thân mình đi vào từ cổng sân."

Phụ vương," hắn bước nhanh tới nói, "Cho con một đội binh mã đi ạ, con muốn diệt lũ cướp trên núi Phù Phong!"

Tiêu Khuyết liếc hắn một cái: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."

"Tại sao?!"

Tiêu Thừa Vũ không phục, "Chỉ mấy tên cướp thôi mà, sao phụ vương lại cản con?"

Tiêu Khuyết không nhiều lời mà chỉ nói: "Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa."

Nói xong lão quay người định đi, Tiêu Thừa Vũ bất mãn hỏi: "Sao con không được ra cửa?

Con muốn đi!

Mấy tên cướp kia tính là gì chứ?

Con......"

Tiêu Khuyết đột nhiên quay lại tát hắn một cái.Tiêu Thừa Vũ lập tức sững sờ tại chỗ, "Phụ vương......"

Tiêu Khuyết quay sang dặn Ô quản gia: "Canh chừng thế tử cho kỹ."

Ô quản gia kính cẩn đáp: "Dạ, Vương gia."

Tiêu Thừa Vũ ngơ ngác nhìn phụ thân mình rời đi rồi bàng hoàng đưa tay sờ gò má đau rát.Sao lại thế chứ?

Hắn mờ mịt nghĩ.Trong biệt viện vương phủ, Cận Mộ ngồi cạnh giường, bất lực nhìn Tiêu Ký Ngôn cầm dây thừng trói tay mình lại, "Công tử, ngươi trói ta làm gì?"

Hôm nay Tiêu Ký Ngôn thấy hắn có chút sức lực thì ném cho hắn một bộ đồ rồi quay lưng lại, bảo hắn mặc vào.Cận Mộ khó nhọc mặc quần áo rồi gắng sức ngồi dậy, trông thấy công tử nhà mình lấy một sợi dây thừng to cột hai tay mình lại."

Nhuyễn cân tán sắp hết tác dụng rồi," Tiêu Ký Ngôn nói, "Không trói thì ngươi lại chạy mất."

Cận Mộ: "......"

Nhưng sức khỏe Tiêu Ký Ngôn không tốt nên cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, loay hoay hơn nửa ngày mới trói được tay hắn, sau đó vội vàng đi trói chân.

Cận Mộ thấy thế thì bất đắc dĩ nói: "Công tử, ta không đi đâu."

Tiêu Ký Ngôn hoài nghi nhìn hắn, "Thật không?"

Cận Mộ gật đầu, "Công tử không cho ta đi thì ta sẽ không đi."

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới thả dây thừng trói chân xuống, ngồi cạnh giường nói: "Vậy thì nói đi."

Cận Mộ: "......

Nói gì ạ?"

Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn: "Ngươi không biết nên nói gì sao?"

Cận Mộ khựng lại, hiểu ra y muốn hỏi chuyện hai năm trước."

Công tử," Cận Mộ thấp giọng nói, "Đừng hỏi nữa được không?"

"Không được," Tiêu Ký Ngôn nhíu mày nói, "Ta không muốn giống như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết cả."

Cổ họng Cận Mộ đắng chát, nói đứt quãng: "Nhưng...... ngươi sẽ tức giận."

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu, "Sao ta lại tức giận chứ?"

Giọng Cận Mộ càng nhỏ hơn, "Ngươi sẽ ghét ta."

Tiêu Ký Ngôn càng thêm mờ mịt, "Ngươi đã làm gì?"

Cận Mộ mấp máy môi, tiếp tục làm thinh.Lại thế nữa rồi!

Tiêu Ký Ngôn cả giận: "Không nói thì thôi, cứ xem như ta là đồ ngốc đi!"

Y nổi nóng, nhất thời khó thở nên ho sặc sụa, "Khụ khụ khụ......"

"Công tử," Cận Mộ sốt ruột vùng tay ra khỏi dây thừng, "Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Ký Ngôn càng tức hơn, trói lại cả buổi, thì ra hắn chỉ dỗ mình thôi, "Ngươi tránh ra đi, khụ khụ khụ......"

Cận Mộ vội vàng vỗ lưng cho y thuận khí.Hồi lâu sau Tiêu Ký Ngôn mới bình tĩnh lại, ho đến nỗi mặt đỏ ửng."

Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn hất tay hắn ra khỏi lưng mình, "Không cần ngươi quan tâm."

Cận Mộ thu tay lại, ngửi thấy mùi thơm dìu dịu trên áo y hệt như buổi chiều hai năm trước, từng tia từng sợi thấm vào lòng hắn.Hắn dừng một lát rồi khàn giọng hỏi: "Công tử muốn biết thật sao?"

Tiêu Ký Ngôn ngước mắt nhìn hắn, "Tất nhiên là muốn rồi, ta......

Ưm!"

Còn chưa dứt lời thì Cận Mộ bỗng nhiên chồm tới ôm eo y rồi hôn lên môi y.Tiêu Ký Ngôn trố mắt.Y nghe thấy Cận Mộ thì thầm: "Là vậy này......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 44: Một mình lạnh lắm


Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió thổi màn lụa bay phất phơ.Tiêu Ký Ngôn kinh ngạc mở to mắt như vẫn chưa hoàn hồn.Cận Mộ lùi lại rồi cúi đầu không dám nhìn y, lí nhí nói: "Công tử, xin lỗi....."

Dù hắn đã tự khuyên mình vô số lần rằng công tử và mình khác nhau một trời một vực, bất luận thế nào mình cũng không được nảy sinh tình cảm với công tử, cả đời này chỉ cần bảo vệ công tử thật tốt là đủ rồi.Nhưng khi ở gần Tiêu Ký Ngôn, mọi lý trí đều sụp đổ, thậm chí một nụ cười, một hơi thở ấm áp cũng khiến hắn rung động."

Là ta mạo phạm công tử," Cận Mộ xuống giường rồi quỳ gối nói, "Xin công tử trách phạt."

Tiêu Ký Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi......"

Y há to miệng nhưng chẳng nói được gì.Đầu óc rối như tơ vò, làm thế nào cũng nghĩ không thông.Y sững sờ hỏi: "Ngươi, ngươi hôn ta làm gì?"

Cận Mộ cắn răng một cái, vò mẻ không sợ nứt nói: "Ta thích công tử!"

Tiêu Ký Ngôn không kịp phản ứng, "Thích......

Thích là sao?"

Cận Mộ siết chặt tay, thấy chết không sờn nói: "Là muốn thân mật với công tử."

Tiêu Ký Ngôn lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Ngươi......

Không phải, ta......"

Cận Mộ tưởng y tức đến nỗi đỏ mặt nên trong lòng càng khó chịu hơn, "Là ta có ý xấu, nếu giết ta có thể làm công tử nguôi giận thì ta cũng không hề oán hận."

Hắn dập đầu nói: "Công tử giết ta đi."

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Ta giết ngươi làm gì?Trên núi Phù Phong, Bùi Thanh Ngọc đứng ở cửa phòng khách hỏi ám vệ: "Nóc nhà vẫn chưa sửa xong à?"

Ám vệ Giáp lắc đầu, "Chưa ạ."

Ám vệ Ất cũng lắc đầu, "Sửa khó lắm."

Ám vệ Bính: "Ừ, không sửa được đâu."

Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: "Sao lại không sửa được?"

Ám vệ Giáp: "Chưa sửa bao giờ."

Ám vệ Ất: "Không biết sửa."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng đúng!"

"Ta biết sửa," Bùi Thanh Ngọc nói, "Cho ta ít ngói......"

Y còn chưa nói hết thì ám vệ Giáp đã ngắt lời: "Không có ngói đâu ạ!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Vậy đi mua được không?"

Ám vệ Ất: "Muộn quá rồi, ngày mai lại mua."

Ám vệ Bính: "Ừ ừ ừ!"

Bùi Thanh Ngọc nhìn sắc trời lờ mờ, đúng là đã hơi muộn.Y gật đầu rồi về phòng Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn dựa vào thành giường, thấy y vào thì rầu rĩ hỏi: "Ngủ chung giường với ta khó chịu lắm à?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, biết hắn đã nghe thấy lời mình nói với ám vệ bên ngoài."

Không phải," y giải thích, "Ta sợ đụng trúng vết thương của ngươi thôi."

Nhưng Tiêu Kính Hàn vẫn buồn buồn nói: "Nếu ngươi không muốn thì để ta sang phòng bên cạnh ngủ."

"Không được," Bùi Thanh Ngọc cau mày nói, "Ngươi đang bị thương mà phòng đó lại hở nóc, làm sao ngủ được?"

"Chỉ hở nóc thôi mà, có đáng gì đâu," Tiêu Kính Hàn nói, "Ta từng ở chỗ tệ hơn nhiều."

Bùi Thanh Ngọc hơi khó hiểu, hắn đường đường là một công tử vương phủ, chẳng phải nên được ăn sung mặc sướng từ nhỏ à?

Sao nghe còn khổ hơn người thường nữa vậy?"

Trước kia ngươi sống khổ lắm sao?"

Tiêu Kính Hàn nhìn khoảng không trước mắt rồi nói: "Ngươi thấy lạ lắm đúng không, ta sinh ra ở vương phủ, sao lại sống không tốt được chứ?"

Hắn chậm rãi nói: "Mẹ ta chỉ là thị nữ trong vương phủ, nghe nói Tiêu Khuyết uống say nên mới có ta......"

"Con trai do thị nữ sinh ra thì có ai thèm để ý chứ?"

Hắn cười tự giễu, "Người mà ta gọi là phụ thân cũng chẳng ngó ngàng gì đến ta."

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc tràn ngập đau lòng, ngồi xuống giường hỏi: "Bọn họ ức hiếp ngươi à?"

Tiêu Kính Hàn im lặng một hồi mới nói: "Thật ra khi mẹ ta còn sống vẫn khá ổn, mọi đau khổ bà đều chịu hết chứ không để ta biết."

"Nhưng khi ta chín tuổi thì bà qua đời."

Tiêu Kính Hàn cụp mắt nói, "Từ đó trở đi chỉ còn mỗi mình ta."

Bùi Thanh Ngọc vô thức nắm lấy tay hắn, "A Tễ......"

Tiêu Kính Hàn nắm chặt tay y rồi lẩm bẩm: "Vương phủ rộng như vậy lại không có chỗ nào cho ta dung thân."

"Từ nhỏ Tiêu Thừa Vũ đã ghét ta, gặp ta lần nào đánh lần đó."

"Có lần hắn ném ta xuống nước vào mùa đông......"

Tiêu Kính Hàn cười nói, "May mà mạng ta lớn nên không chết đuối."

Bùi Thanh Ngọc nghe hắn kể một cách hời hợt thì trong lòng đau nhói."

Nhưng nước lạnh lắm," Tiêu Kính Hàn áp trán vào vai Bùi Thanh Ngọc, "Lạnh đến nỗi xương ta đau buốt."

Tim Bùi Thanh Ngọc đau như dao cắt, "A Tễ......"

"Ta thật sự rất sợ ở một mình," Tiêu Kính Hàn nói khẽ, "A Thanh, ngươi ở cạnh ta được không?"

Bùi Thanh Ngọc mềm lòng nói: "Được."

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi đừng đi nhé."

Bùi Thanh Ngọc: "Ta không đi đâu."

Tiêu Kính Hàn: "Phòng bên cạnh sửa nóc xong cũng đừng đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn: "A Thanh, một mình ta lạnh lắm......"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Được rồi."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 45: Giúp ta một chút được không


Tối hôm đó, khi Bùi Thanh Ngọc nằm trên giường mới nhận ra có gì đó sai sai.

Chẳng phải trước khi gặp y Tiêu Kính Hàn cũng ngủ một mình à?

Sao giờ lại sợ lạnh chứ?

Chẳng lẽ trước đây cũng có người ngủ chung với hắn?Trong lòng Bùi Thanh Ngọc đột nhiên chua xót, quay sang muốn hỏi Tiêu Kính Hàn nhưng thấy hắn nhắm mắt thở đều đều, hình như đã ngủ say.Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi vô thức đưa tay chạm nhẹ vào lông mày hắn.Đêm khuya im ắng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.Bùi Thanh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lông mày người trước mắt, lướt qua đuôi mắt hẹp dài, đầu ngón tay dần nóng lên......Tiêu Kính Hàn......

Y gọi thầm một tiếng, ngón tay khẽ run.Chẳng biết y ngủ từ lúc nào, trong cơn mơ màng nhìn thấy rất nhiều người.Bóng người lắc lư, y mơ thấy lão tiên sinh hồi bé nhặt mình về tươi cười xoa đầu mình, sau đó lại biến mất.Bùi Thanh Ngọc hoang mang gọi: "Nghĩa phụ?"

Nhưng y không gặp nghĩa phụ mà lại trông thấy núi Phù Phong mênh mông.Tiếng người huyên náo, khoai lang chất đầy trại, Cát lão đại đột nhiên thò đầu ra khỏi đống khoai lang, nhiệt tình hỏi: "Bùi tiên sinh ăn khoai nướng không?"

Chẳng hiểu sao Bùi Thanh Ngọc nghĩ đến chuyện trước kia Tiêu Kính Hàn ngủ chung với ai.Y nghe thấy mình hỏi: "A Tễ...... thường ngày thân với ai?"

Cát lão đại cười nói: "Trình Hồi chứ ai, hai người họ thân nhau lắm."

Bùi Thanh Ngọc: "Thân đến mức ngủ chung giường luôn sao?"

"Đúng vậy," Cát lão đại trả lời, "Ôm nhau ngủ."

Bùi Thanh Ngọc buồn bực nghĩ đúng vậy, ôm nhau ngủ sẽ không lạnh nữa.Lúc đó là mùa đông khắc nghiệt, một bóng người rơi xuống nước, giãy giụa loạn xạ.Bùi Thanh Ngọc hoảng hốt, vội vàng đi cứu hắn.Y không thấy rõ mặt người kia nhưng lại bật thốt lên: "Tiêu Kính Hàn!"

"Bùi Thanh Ngọc?"

Bùi Thanh Ngọc mở choàng mắt, trông thấy Tiêu Kính Hàn xoa mặt mình, lòng bàn tay tỏa ra hơi ấm.Ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn."

Gặp ác mộng à?"

Tiêu Kính Hàn nhẹ giọng hỏi, "Sao lại sợ hãi như vậy?"

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa tỉnh hẳn, lẩm bẩm nói: "Mơ thấy ngươi."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Mơ thấy ta đáng sợ vậy sao?!Sắc mặt hắn cứng đờ, "Ta đáng sợ lắm à?"

Bùi Thanh Ngọc lắc đầu, "Không phải, ta mơ thấy ngươi rơi xuống nước."

Tiêu Kính Hàn khựng lại: "Vì chuyện tối qua ta kể sao?"

Bùi Thanh Ngọc cũng không biết."

Thật ra chuyện này đã qua lâu lắm rồi," Tiêu Kính Hàn nhẹ giọng nói, "Ngay cả ta cũng suýt quên mất."

Quên?

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại lần trước định dẫn A Tễ ra sông bắt cá, rõ ràng hắn rất sợ nước, ngay cả bờ sông cũng không dám tới gần, chỉ nói lạnh lắm."

Sau đó ta cũng ném Tiêu Thừa Vũ xuống nước," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Hắn không biết ta làm nên vẫn luôn truy tìm thủ phạm."

Hắn xoa gò má ửng đỏ của Bùi Thanh Ngọc, "Không sao, đã qua hết rồi, đừng sợ."

Bùi Thanh Ngọc cau mày nói: "Nhưng ngươi nói lạnh......"

"Ừ," Tiêu Kính Hàn xích lại gần nói, "Hai người sẽ ấm hơn."

Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ lại trong mơ Cát lão đại nói hắn và Trình Hồi ôm nhau ngủ.Trong lòng y lại phiền muộn, thuận miệng nói: "Vậy bảo Trình Hồi ngủ chung với ngươi đi."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn nổi quạu: "Sao phải cho hắn ngủ chung với ta chứ?"

Hắn không có giường sao?Bùi Thanh Ngọc: "Thì ngươi nói hai người ấm hơn mà?"

Tiêu Kính Hàn nghẹn họng: "Dù vậy ta cũng không cần hắn."

Thà đắp thêm hai cái chăn còn hơn.Bùi Thanh Ngọc: "Sao thế?"

Tiêu Kính Hàn dừng một lát rồi kiếm cớ: "Hắn ngáy to lắm."

Vì ngáy sao, Bùi Thanh Ngọc vẫn không mấy vui vẻ: "Vậy ngươi tìm người nào không ngáy đi."

Trong trại nhiều người như vậy, chắc không đến mức ai cũng ngáy chứ?Tiêu Kính Hàn nhìn y nói: "Chỉ cần ngươi thôi......"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Ta......"

"Tối qua ngươi đã hứa với ta," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngủ dậy muốn nuốt lời à?"

"Nhưng ta......"

Bùi Thanh Ngọc nghe lời này cứ như nói mình bội tình bạc nghĩa vậy.

Y quay mặt đi chỗ khác nói: "Ta còn phải về thôn dạy học nữa."

Cũng đâu thể ở đây mãi.Tiêu Kính Hàn xích lại gần nói: "Vậy ta về với ngươi."

Hắn gần như áp sát Bùi Thanh Ngọc dưới chăn.Bùi Thanh Ngọc vừa nhúc nhích thì chợt đụng trúng gì đó, nghe thấy Tiêu Kính Hàn rên khẽ một tiếng.Y giật mình, lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi sao vậy?"

Tiêu Kính Hàn cười nói: "Đều là nam nhân, ta bị sao chẳng lẽ ngươi không biết à?"

Hắn hùng hồn nói: "Sáng sớm ai mà không thế chứ?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ tới mang tai, "Ngươi đã bị thương mà sao còn......"

Tiêu Kính Hàn: "Ta bị thương ở ngực chứ đâu bị thương chỗ đó."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Bùi Thanh Ngọc," hơi thở ấm áp của Tiêu Kính Hàn phả vào tai y, "Ngươi giúp ta một chút được không?"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 46: Ngươi đừng hòng làm ngơ ta


Vành tai Bùi Thanh Ngọc nóng ran, hoảng hốt xoay người xuống giường, "Ngươi...... ngươi tự làm đi."

Tiêu Kính Hàn nắm cổ tay y kéo lại, một tay ôm trọn eo y không cho y chạy rồi khàn giọng nói: "Ta làm cũng vô ích thôi."

Da mặt Bùi Thanh Ngọc không dày bằng hắn, giãy giụa nói: "Không được, ta...... ta không biết làm."

Tiêu Kính Hàn chợt kêu rên một tiếng rồi tội nghiệp nói: "Đau......"

Bùi Thanh Ngọc tưởng mình đụng phải vết thương của hắn nên lập tức ngồi im.Tiêu Kính Hàn nhìn y hỏi: "Không được thật sao?"

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc lảng tránh, "Không được."

"Nhưng ngươi còn nợ ta một yêu cầu," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Còn nhớ không?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, nhớ lại lần trước y muốn xem vết thương nên vạch áo Tiêu Kính Hàn ra, người này đòi nhìn lại nhưng y không chịu, thế là đồng y đổi sang cái khác.Giờ Tiêu Kính Hàn nhắc lại chuyện này, chẳng lẽ là......Bùi Thanh Ngọc giật thót, "Ngươi, ngươi muốn......"

"Đúng vậy," ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối đi, nắm lấy tay y, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Ta muốn cái này."

Ngón tay Bùi Thanh Ngọc run lên, mặt mũi đỏ bừng, "Không......"

"Bùi Thanh Ngọc," Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm, "Ngươi là người đọc sách, nói mà không chịu giữ lời sao?"

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc cố khuyên hắn, "Đổi cái khác được không?"

Tiêu Kính Hàn: "Không được."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng......"

"Chỉ một lần thôi được không?"

Tiêu Kính Hàn tựa trán vào cần cổ trắng nõn của Bùi Thanh Ngọc rồi thì thầm, "A Thanh, ta khó chịu quá, thật sự rất khó chịu."

Bùi Thanh Ngọc cắn môi xoắn xuýt một lát, cuối cùng lí nhí nói: "Vậy ngươi nhắm mắt lại đi."

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, ngoan ngoãn nói: "Được."

Hắn nhắm mắt lại, trong bóng tối cảm nhận được sự vụng về ngây ngô và khẩn trương luống cuống của người trong lòng.Cảm xúc cuồn cuộn.Thì ra không biết thật sao......

Hắn thở dốc nghĩ, nhịn một lát rồi vừa bất lực vừa buồn cười hỏi: "Ngươi muốn hành ta chết đấy à?"

Cổ Bùi Thanh Ngọc đỏ bừng, lầm bầm nói: "Ta đã nói không biết mà ngươi cứ......"

Lòng bàn tay Tiêu Kính Hàn phủ lên mu bàn tay y, khàn khàn nói: "Vậy ta dạy ngươi."

Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ ấm áp.Màn lụa trong phòng bay phất phơ, che đi những tiếng rên mờ ám.Tiêu Kính Hàn nắm tay Bùi Thanh Ngọc, sóng nhiệt quanh người hỗn loạn phun trào, tình đến lúc nồng, hắn bỗng nhiên ngậm lấy môi Bùi Thanh Ngọc."

Ưm......"

Bùi Thanh Ngọc vô thức đẩy người trên thân nhưng lại bị ôm chặt, không cách nào nhúc nhích.Thật lâu sau, Tiêu Kính Hàn mới chậm rãi buông người trong ngực ra.

Hắn thở hổn hển, tim đập loạn xạ, muôn vàn lời nồng nhiệt muốn thốt ra miệng, "Bùi Thanh Ngọc, ta......"

Bùi Thanh Ngọc đột nhiên đẩy hắn ra rồi xuống giường chạy mất."

Bùi Thanh Ngọc!"

Bùi Thanh Ngọc không quay đầu lại mà hoảng hốt mở cửa phòng chạy trốn.Chẳng lẽ mình nóng vội quá sao?

Tiêu Kính Hàn nhìn cửa phòng mở toang rồi vuốt ve hơi ấm còn sót lại trên đệm giường, tự hỏi có phải mình dọa y sợ rồi không?Chốc lát sau, Trình Hồi vội vã chạy vào nói: "Chủ tử, Bùi tiên sinh đòi về kìa!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Ngoài cổng trại, ám vệ Giáp Ất Bính tận tình khuyên nhủ Bùi Thanh Ngọc đừng đi.Ám vệ Giáp: "Sao tự dưng tiên sinh lại đòi về chứ?"

Ám vệ Ất: "Có người ức hiếp tiên sinh sao?"

Ám vệ Bính: "Hả?

Ai vậy?!"

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc có miệng khó trả lời, đành phải nói, "Ta muốn về dạy học."

Ám vệ Giáp: "Chẳng phải Trình ca mời tiên sinh khác rồi sao?"

Ám vệ Ất: "Hắn không dạy được à?

Vậy thì mời người khác."

Ám vệ Bính: "Ừ!"

Bùi Thanh Ngọc chỉ có thể nói tiếp: "Con lừa......

Ta còn phải về cho lừa ăn nữa."

Ám vệ Ất quay sang đạp ám vệ Giáp rồi mắng: "Còn không mau giúp tiên sinh cho lừa ăn đi!"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp nói gì thì ám vệ Giáp đã chạy vút đi như một làn gió.Ám vệ Ất: "Tiên sinh còn chuyện gì cần làm không ạ?"

Ám vệ Bính: "Đúng đúng, ta cũng biết làm nữa!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Bùi tiên sinh!"

Đúng lúc này, Trình Hồi dìu Tiêu Kính Hàn đi tới.Bùi Thanh Ngọc liếc hắn một cái rồi nhìn lảng đi chỗ khác.Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm, bảo đám Trình Hồi đi trước.Cổng trại chỉ còn hai người họ, nhất thời không ai nói năng gì.Gió sớm thổi dây cột tóc trắng tinh của Bùi Thanh Ngọc rơi vào cổ y.Ánh mắt Tiêu Kính Hàn di chuyển theo dây cột tóc của y, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn tránh ta đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc túm chặt tay áo, ngập ngừng nói: "Vết thương của ngươi nhớ thay thuốc là được rồi, ta không phải đại phu, ở lại đây cũng đâu có tác dụng gì."

Tiêu Kính Hàn bật cười, "Ngươi nghĩ sau khi ngươi đi ta vẫn sẽ dưỡng thương sao?"

Hắn đưa tay cào mạnh vết thương làm máu chảy ra nhuộm đỏ băng gạc.Bùi Thanh Ngọc tái mặt, "Tiêu Kính Hàn, ngươi làm gì vậy?!"

"Ta nói rồi, đã nhặt ta về thì không được ném đi nữa," lực tay Tiêu Kính Hàn càng mạnh hơn, máu chảy đầm đìa khắp ngực, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi đừng hòng làm ngơ ta."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 47: Chỗ nào cũng đừng hòng đi


Màu máu đỏ rực đâm vào mắt Bùi Thanh Ngọc đau nhói.

Y gỡ tay Tiêu Kính Hàn ra khỏi vết thương rồi hét lên: "Đừng cào nữa!"

Tiêu Kính Hàn đau đến nỗi trán rịn đầy mồ hôi, môi cũng tái nhợt.

Nhưng hắn vẫn mỉm cười, kiên quyết nói: "Vậy ngươi không được đi nữa."

Bùi Thanh Ngọc đâu còn nhớ được đi hay không đi, vội vã quay đầu gọi, "Đại phu đâu?!

Mau tìm đại phu đi!"

Trình Hồi nghe tiếng chạy đến xem, cũng giật nảy mình --- Má ơi, xảy ra chuyện gì vậy?!Hắn lập tức cảnh giác rút kiếm bên hông ra: "Có thích khách sao?!"

Ám vệ Ất và Bính cũng vội vàng nhảy ra, "Thích khách gì?!

Thích khách từ đâu tới?!

Vương phủ à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Nửa nén nhang sau, lão đại phu ngồi cạnh giường vừa băng bó cho Tiêu Kính Hàn vừa thắc mắc: "Chẳng phải hai ngày trước đỡ nhiều rồi à?

Sao giờ lại bị nặng thế này?"

Còn chảy máu đầm đìa nữa.Bùi Thanh Ngọc sầm mặt đứng cạnh, lạnh lùng nói: "Hắn tự cào đấy."

Lão đại phu, Trình Hồi: "......"

Lão đại phu lúng túng nói: "Thanh niên sức khỏe tốt thật, cào cũng không chết......"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đen hơn.Trình Hồi vội nói: "Lỡ tay thôi, chủ tử không cố ý đâu."

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe Tiêu Kính Hàn nói: "Ta cố ý đấy."

Trình Hồi: "......"

Thôi để Bùi tiên sinh đánh ngươi chết luôn đi.Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng gió rất khẽ cũng có thể nghe thấy.

Lão đại phu như ngồi trên bàn chông, vừa băng bó xong lập tức xách hòm thuốc cáo từ.

Trình Hồi giả vờ đi tiễn ông, cũng chạy mất dạng.Bùi Thanh Ngọc cũng muốn đi, nhưng vừa nhúc nhích thì bị Tiêu Kính Hàn nắm tay."

Bùi Thanh Ngọc," Tiêu Kính Hàn ngước mắt nhìn y, "Sao ngươi lại giận?"

"Chẳng lẽ ta không nên giận à?"

Bùi Thanh Ngọc quay sang, buồn bực nói, "Sao ngươi có thể hại mình vậy chứ?!"

"À," Tiêu Kính Hàn nhàn nhã nói, "Thì ra là giận ta tự hại mình chứ không phải giận ta không cho ngươi đi."

Khóe môi hắn cong lên, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi quan tâm ta vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc hơi mất tự nhiên, giật tay ra nói: "Ta không có, ngươi buông ra đi."

Tiêu Kính Hàn đột nhiên kéo y lên giường."

Không có?"

Hắn nhìn người dưới thân chăm chú, "Vậy sao ngươi đột nhiên đòi về?"

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc trốn tránh, "Ta chỉ...... muốn về thôi."

"Thế à?"

Tiêu Kính Hàn nói, "Vậy ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đi."

Hắn chậm rãi hỏi: "Hôm nay ta dạy có hay không?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, chợt hiểu ra hắn đang nói chuyện gì nên gò má lập tức nóng bừng, "Ngươi......"

"Ngươi muốn đi vì thẹn hay vì sợ?"

Tiêu Kính Hàn xích tới gần y, "Sáng nay không chỉ có ta mà ngươi cũng giống ta đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc vô thức phủ nhận, "Ta đâu có......"

Tiêu Kính Hàn cúi đầu xuống rồi kề vào tai y nói khẽ: "Ta sờ thấy mà."

Bùi Thanh Ngọc giật mình, vành tai nóng lên, "Ngươi!

Không biết xấu hổ."

"Sao ta lại không biết xấu hổ chứ?"

Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Ngươi đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ chưa từng đọc "Thực sắc, tính dã" sao?"

Hắn nắm tay Bùi Thanh Ngọc rồi gãi lòng bàn tay y, thấp giọng hỏi: "Sao, Bùi tiên sinh chưa từng làm chuyện này à?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đỏ hơn, cãi không lại hắn nên chỉ biết nói: "Không liên quan tới ngươi, ngươi buông ra đi."

Tiêu Kính Hàn không chịu, "Buông ra ngươi lại chạy mất."

Bùi Thanh Ngọc sợ đụng phải vết thương của hắn nên không dám giãy giụa mạnh, đành phải nói: "Ta không xuống núi là được chứ gì."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ở đây với ta đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không được, ta phải đi sửa nóc."

Tiêu Kính Hàn khó hiểu, "Sửa nóc gì?"

Sửa nóc còn cần ngươi làm hay sao?"

Phòng bên cạnh," Bùi Thanh Ngọc nói, "

Sau này ta sẽ qua đó ngủ."

Không ngủ ở đây nữa.Tiêu Kính Hàn lại cười, hời hợt nói: "Không cần đâu, có sửa cũng chẳng ngủ được."

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu nhíu mày: "Tại sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Vì ta sẽ phá sập giường."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn cười nhạo: "Ngươi thử nghĩ xem tại sao nóc phòng kia mãi vẫn không ai sửa?"

"Ngươi!"

Bùi Thanh Ngọc nổi giận, "Vậy ta sẽ ngủ chung với người khác!"

Tiêu Kính Hàn cười ôn hòa nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, "Để ta xem ai dám."

Bùi Thanh Ngọc bật thốt lên: "Trình Hồi......"

Tiêu Kính Hàn cười càng tươi hơn, "Ngươi nghĩ hắn dám à?"

Bùi Thanh Ngọc lập tức mất hết khí thế, lại nói: "Vậy Cát đại ca......"

"Nếu hắn còn cần khoai lang," Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nói, "Thì phải khóa chặt cửa, không cho ai vào phòng hết."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta sẽ ngủ dưới sàn!"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ta sẽ ngủ cạnh ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn hệt như kẻ vô lại thì không nhịn được nữa: "Ngươi còn nói lý không hả?!"

"Ta là cướp thì cần gì nói lý?"

Tiêu Kính Hàn vân vê sợi tóc trên cổ y rồi gằn từng chữ, "Bùi Thanh Ngọc, ngoài giường ta ra, chỗ nào ngươi cũng đừng hòng đi."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 48: Ôm một lát sẽ hết đau


Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Bùi Thanh Ngọc, y sững sờ mở to mắt, nhất thời quên cả phản ứng.

Khi định thần lại, hơi nóng bốc lên cổ, xấu hổ không thôi, y quýnh quáng giơ chân lên.

Sau đó chỉ nghe Tiêu Kính Hàn rên khẽ một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi.Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ta không cố ý."

Ngươi...... không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn im lặng một lát rồi bất đắc dĩ hỏi: "Lỡ đá hỏng thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn không sao thì quay mặt đi lẩm bẩm: "Đáng đời ngươi."

"Ta thì đáng đời rồi," Tiêu Kính Hàn xích lại gần, thấp giọng cười hỏi, "Ý ta hỏi ngươi phải làm sao ấy?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ bừng, cả giận nói: "Hồ ngôn loạn ngữ!"

"Tiêu lão đệ!"

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói oang oang của Cát lão đại, "Nghe nói vết thương của ngươi lại nứt ra hả, không sao chứ?!"

Bùi Thanh Ngọc vẫn đang bị Tiêu Kính Hàn đè, vội la lên: "Mau buông ra, Cát......"

Nhưng y chưa nói hết câu thì Cát lão đại đã bước vào phòng, "Tiêu......"

Hắn chợt im bặt, thấy hai người ôm ấp trên giường thì ngẩn người rồi lúng túng hỏi: "Đang, đang bận à?"

"Không phải......"

Bùi Thanh Ngọc đang định giải thích thì bị Tiêu Kính Hàn bịt miệng."

Đúng vậy," Tiêu Kính Hàn cười nói với Cát lão đại, "Phiền Cát đại ca đóng cửa lại giùm."

"Được, được," Cát lão đại vội vàng lui ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại, còn không quên dặn dò, "Chậc, vết thương chưa lành đâu, kiềm chế chút đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc gỡ tay Tiêu Kính Hàn ra, "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Nói bậy chỗ nào?"

Tiêu Kính Hàn vô tội nói, "Không cần đóng cửa sao?"

Hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, ngươi không sợ người ta thấy à?"

"Không phải!"

Bùi Thanh Ngọc sắp bị hắn làm choáng, "Không phải chuyện đóng cửa......"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy khỏi đóng nhé?"

Bùi Thanh Ngọc: "Phải đóng!"

Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Ừ, chúng ta không cho ai nhìn hết."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Hình như có gì đó sai sai thì phải?Tiêu Kính Hàn làm loạn nên Bùi Thanh Ngọc không dám bỏ hắn lại nữa.Nhưng y bị Tiêu Kính Hàn dọa sợ, mỗi lần thay thuốc xong đều bỏ chạy, sợ chạy chậm lại bị Tiêu Kính Hàn đè xuống giường trêu chọc.Nhưng ban ngày có thể tránh, ban đêm vẫn phải về phòng.Y cũng không tiện làm phiền người khác, chỉ có thể xin thêm một cái chăn chèn ở giữa, nói Tiêu Kính Hàn không được lộn xộn.Chẳng biết Tiêu Kính Hàn có nghe lọt tai không mà nhìn cái chăn kia cười cười, sau đó tội nghiệp nói: "A Thanh, vết thương của ta đau quá."

Bùi Thanh Ngọc vội vàng xem vết thương của hắn, "Sao vậy?"

Tiêu Kính Hàn: "Chắc ôm một lát sẽ hết đau thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc thu tay lại rồi nằm quay lưng về phía hắn, phũ phàng nói: "Vậy ngươi chịu đau đi."

Tiêu Kính Hàn: "A Thanh, ngươi thật ác độc."

Bùi Thanh Ngọc không để ý tới hắn mà nhắm mắt ngủ.Nhưng hôm sau tỉnh lại, cái chăn chèn giữa hai người chẳng biết đã bay đi đâu, Tiêu Kính Hàn ôm eo y vui vẻ hỏi: "Dậy rồi à, ngủ ngon không?"

Bùi Thanh Ngọc sờ soạng khắp giường, "......

Chăn đâu?"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vứt đi rồi."

"Vứt?"

Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn, cái chăn kia quả thực đang nằm dưới chân giường."

Ngươi nói lạnh," Tiêu Kính Hàn mặt không đỏ tim không đập nói, "Ta đắp chăn cho ngươi nhưng ngươi không chịu, chỉ rúc vào ngực ta rồi ôm ta không buông."

Hắn giả bộ thở dài: "Ta sợ ngươi lạnh, còn biết làm sao nữa chứ?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi lừa ta chứ gì?"

Không lừa ngươi đâu."

Thấy y không tin, Tiêu Kính Hàn thề thốt, "Nếu ta nói láo thì Trình Hồi sẽ bị sét đánh."

Trình Hồi say rượu mới tỉnh lại, chợt nghe cuối trời vang lên tiếng sét đì đùng.Sắp mưa rồi sao?

Hắn trở mình rồi lại ngủ thiếp đi.Buổi tối, hắn đi tìm Tiêu Kính Hàn nói Cận Mộ đã về.Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Bị Nhị công tử đuổi đi à?"

"Không phải," Trình Hồi nói, "Hôm qua ta chuốc rượu hắn cả đêm, thừa dịp hắn say mới hỏi ra lẽ, hắn hôn Nhị công tử, không còn mặt mũi nhìn người ta nên tự chạy về đây."

Tiêu Kính Hàn lầm bầm: "Đã lột sạch hắn khiêng lên giường mà chỉ hôn thôi sao?

Không có tiền đồ."

Trình Hồi: "......"

Ngươi thì có tiền đồ lắm đấy, giờ Bùi tiên sinh cứ thấy ngươi thì lại chạy mất dạng.Nhưng hắn không dám nói ra vì sợ bị chủ tử trói lại đánh, chỉ có thể phụ họa: "Đúng đúng, đúng là đầu gỗ mà, ta cũng sốt ruột giùm Nhị công tử đây này!"

Tiêu Kính Hàn buồn cười liếc hắn một cái, "Ngươi tưởng Tiêu Ký Ngôn không phải đầu gỗ chắc?"

Trình Hồi mờ mịt: "Hả?"

"Ít nhất Cận Mộ còn biết mình thích ai," Tiêu Kính Hàn nói, "E là Tiêu Ký Ngôn ngay cả lòng mình cũng không hiểu nữa."

Trình Hồi hớn hở hỏi, "Nhị công tử cũng thích lão Cận nhưng không biết sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi vui vẻ cái gì?

Ngươi cũng thích à?"

"Không không không!"

Trình Hồi lắc đầu nguầy nguậy --- Ta chỉ hóng hớt thôi.Hắn chợt nhớ đến thím Trương còn đang ở biệt viện, "Phải rồi, lão Cận còn gặp thím Trương nữa, bà ấy rất lo cho ngươi, hỏi ngươi lại đi đâu rồi?

Sao không về biệt viện?"

Tiêu Kính Hàn im lặng một hồi mới nói: "Nói với bà ấy ta sẽ không về đó nữa đâu."

"Nếu bà chịu đến núi Phù Phong thì đón bà tới, nếu muốn ở lại biệt viện thì nhờ Tiêu Ký Ngôn trông nom."

Trình Hồi gật đầu rồi do dự nói: "Chủ tử, chuyện Vương gia mưu phản chúng ta mặc kệ sao?"

Nếu thật sự đánh nhau với triều đình thì bao nhiêu người phải chết đây?

Thái bình thịnh thế này sẽ ra sao?Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Dù ta có mặc kệ thật thì dễ gì ông ta chịu tin?

Chẳng qua là đôi bên đang giằng co thôi."

Hắn nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Tính thời gian chắc họ cũng sắp tới rồi."

Trình Hồi khó hiểu, "Ai cơ?"

Tiêu Kính Hàn ung dung cười một tiếng, "Đại Bảo."

Đại Bảo?

Trình Hồi băn khoăn tự hỏi Đại Bảo chỉ là một con chim thì làm sao gọi họ tới được?

Lại đem thêm một con Đại Bảo khác về sao?Trên đường núi, một nữ tử giục ngựa phi nhanh.Nàng ăn mặc gọn gàng, không váy dài, không trang điểm, trên mặt lộ ra vẻ khí khái hào hùng.Nàng ghìm ngựa dừng lại ở ngã tư rồi quay đầu nói với con vẹt trên vai: "Đại Bảo, ngươi về tìm Tiêu Kính Hàn trước đi, để ta đến thăm mẹ nuôi đã."

Đại Bảo kêu mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đến núi Phù Phong.Rừng núi bạt ngàn vừa cao vừa xa, nó bay một quãng lại nghỉ một lát, lông rụng không ít, rốt cuộc chạng vạng tối đậu xuống trước cửa sổ phòng Tiêu Kính Hàn.Nó vừa đứng vững thì nghe Tiêu Kính Hàn nói trong phòng: "A Thanh, thuốc đắng quá......"

A Thanh?

Nó lập tức mừng rỡ.Nó nghe thấy người còn lại nói: "Đắng cũng phải uống, không uống sao lành vết thương được?"

Đại Bảo há mỏ nói to: "Sờ mông là lành ngay!"

Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
Back
Top Bottom