Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 49: Vậy ngươi đút ta uống thuốc đi


Bùi Thanh Ngọc nghe tiếng nhìn lại, trông thấy bên cửa sổ có một con vẹt màu xanh lá đang vỗ cánh hớn hở kêu với mình: "A Thanh!

Cái mông!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc quay sang hỏi Tiêu Kính Hàn: "Ngươi nuôi à?"

Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Không phải, không biết."

Hắn gọi: "Người đâu, bắt con chim điên này đi cho ta!"

Đại Bảo kêu to: "Ngươi mới điên!

Chính ngươi nói......

Éc!"

Nó còn chưa nói hết thì đã bị ám vệ Giáp vọt tới bịt miệng ôm đi.Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ chạy xa rồi cảm khái: "Con chim này có linh tính thật."

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Ừ, mặc dù nó điên nhưng nói cũng không sai, sờ......"

Bùi Thanh Ngọc biết hắn chẳng nói được lời nào hay ho nên bưng chén thuốc lên chặn miệng hắn, "Uống thuốc đi."

"A Thanh, ngươi đúng là ngày càng dữ mà," Tiêu Kính Hàn đẩy chén thuốc ra rồi nhìn y lom lom, "Trước kia còn mua mứt quả dỗ ta, giờ thuốc đắng cũng mặc kệ ta."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi muốn ăn mứt quả thì nhờ người mua là được rồi."

Trong trại nhiều người như vậy, ngươi lại không cho ta xuống núi."

Không phải ta muốn ăn mứt quả," Tiêu Kính Hàn thở dài, "Ta chỉ muốn ngươi dỗ ta thôi."

Hắn nói toạc ra làm Bùi Thanh Ngọc hơi ngượng, quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm: "Dỗ gì mà dỗ, có phải trẻ con đâu."

"Thôi bỏ đi," Tiêu Kính Hàn ủ rũ nói, "Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai dỗ ta, tại ta nghĩ nhiều quá thôi."

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại hồi bé hắn bị ức hiếp đủ kiểu thì không khỏi mềm lòng, do dự hỏi: "Vậy ngươi muốn dỗ thế nào?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng lên, "Sờ......"

Bùi Thanh Ngọc: "Không được!"

"Ta chưa nói hết mà," Tiêu Kính Hàn trêu y, "Sao ngươi biết sờ chỗ nào?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Chỗ nào cũng không được."

Tiêu Kính Hàn cười nói: "Vậy ngươi đút ta uống thuốc nhé?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu nhìn hắn, "Tay ngươi có bị thương đâu."

Sao phải cần ta đút chứ?"

Cũng đúng," Tiêu Kính Hàn gật đầu, Bùi Thanh Ngọc tưởng không cần đút nữa, sau đó nghe hắn trơ trẽn nói, "Vậy ngươi mớm bằng miệng đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc múc một thìa thuốc đút cho hắn, "Uống đi."

Tiêu Kính Hàn nuốt thuốc đắng xuống rồi nói tiếp: "Ta có tay mà."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi cũng có miệng vậy."

Tiêu Kính Hàn: "Miệng ta đâu thể mớm cho mình uống được."

Bùi Thanh Ngọc nổi quạu: "Vậy ngươi tự uống đi!"

Tiêu Kính Hàn sợ y giận thật nên vội nói: "Thôi thôi, đút bằng tay cũng được."

Miệng để sau hẵng tính.Da mặt mỏng quá, hắn nhìn y nghĩ thầm, nhưng khi đỏ mặt thật là đẹp."

Tiêu lão đệ," Cát lão đại lại chạy vào hớn hở nói, "Bên ngoài có mỹ nhân tìm ngươi kìa!"

Tiêu Kính Hàn: "Mỹ nhân?"

Bùi Thanh Ngọc nhét chén thuốc vào tay hắn rồi nói: "Tự uống đi."

Sau đó quay lưng bỏ ra ngoài.Tiêu Kính Hàn: "......"

"Bùi tiên sinh?"

Cát lão đại thấy Bùi Thanh Ngọc có vẻ không vui thì chợt nhớ lại lần trước thấy y và Tiêu Kính Hàn ôm nhau trên giường, lập tức vỗ trán một cái rồi ngăn y lại, "Ôi, ta lỡ lời, không đẹp bằng Bùi tiên sinh đâu, à không, đẹp kiểu khác!"

Bùi Thanh Ngọc xấu hổ nói: "Cát đại ca đừng nói bậy."

"Thật mà," Cát lão đại vội giải thích, "Nàng là nữ, ngươi là nam, đâu có giống nhau!"

Tiêu Kính Hàn không nhịn được cười, nói với Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi gặp nàng chẳng phải sẽ biết sao?"

Bùi Thanh Ngọc vừa nhấc chân đi ra ngoài vừa lầm bầm: "Nàng tới gặp ngươi mà, liên quan gì đến ta chứ?"

Nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp......

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, ôm vết thương xuống giường nói với Cát lão đại: "Mời nàng đến tiền sảnh đi."

Diêu Tử Y dạo quanh tiền sảnh một vòng mới thấy Tiêu Kính Hàn xanh xao đi tới."

Không cụt tay không cụt chân," Diêu Tử Y ngắm nghía hắn một lát rồi yên tâm nói, "Không chết là tốt rồi."

Tiêu Kính Hàn ngồi xuống một bên, hờ hững nói: "Bao năm không gặp, ngươi không nói được câu nào may mắn hơn à."

Diêu Tử Y: "Vậy chúc ngươi phát tài, sớm sinh quý tử."

Tiêu Kính Hàn: "Không sinh được."

"Có nói ngươi sinh đâu," Diêu Tử Y lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, "Cưới vợ chưa?

Nghe nói đây là son phấn bán chạy nhất kinh thành, tặng cho vợ ngươi xem như quà gặp mặt."

Tiêu Kính Hàn cầm hộp son phấn kia, nhớ đến gò má ửng hồng của Bùi Thanh Ngọc, đáy mắt không giấu được ý cười, "Y không dùng đâu."

"Nàng không thích son phấn à?"

Diêu Tử Y như gặp tri kỷ, lập tức rút ra hai cây dao găm từ bên hông, "Cho nàng chọn một cây, sau này chúng ta sẽ là tỷ muội thân thiết!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Trong bếp, Bùi Thanh Ngọc đang lơ đãng sắc thuốc thì thấy ám vệ Bính chạy vào tìm trà, nói là muốn pha trà cho cô nương ở tiền sảnh.Bùi Thanh Ngọc buột miệng hỏi: "Cô nương kia...... là ai vậy?"

Ám vệ Bính lắc đầu, "Không biết ạ, chưa gặp bao giờ."

Hắn trầm ngâm: "Ta nghe nàng nói với chủ tử cái gì mà sớm sinh quý tử thì phải?"

Ngón tay Bùi Thanh Ngọc run lên, sững sờ hỏi: "Sao cơ?"

Ám vệ Bính: "À!

Còn có cưới vợ nữa!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 50: Thành thân cần chuẩn bị gì


Tiêu Kính Hàn nhìn hai cây dao găm trong tay Diêu Tử Y, cầm lấy một cây rồi nói: "Vậy ta sẽ nhận thay y."

"Vợ ngươi đâu?"

Diêu Tử Y nói, "Ta chưa kịp uống rượu mừng của các ngươi, phải......"

Tiêu Kính Hàn cười nói: "Chưa thành thân đâu."

"Cái gì?"

Diêu Tử Y cau mày hỏi, "Không danh không phận mà ngươi bắt người ta đi theo mình à?"

Nàng bất mãn nói: "Không được, lễ nghĩa nên có đều phải có, đâu thể để con gái người ta thiệt thòi được."

Tiêu Kính Hàn: "Y không phải......"

"Mẹ nuôi đi sớm," Diêu Tử Y ngắt lời hắn, "Trưởng tỷ như mẹ, chuyện này ta sẽ xử lý giùm ngươi."

Tiêu Kính Hàn buồn cười nói: "Ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tháng thôi mà."

"Cứ quyết định vậy đi," Diêu Tử Y nói, "Xong việc ở đây ta phải về Bắc Cảnh, chẳng biết khi nào mới trở lại, nhân dịp này uống rượu mừng của ngươi luôn."

Nói một hồi nàng đói bụng nên quay đầu nói: "Ta đi tìm đồ ăn đã."

Tiêu Kính Hàn nói: "Để ta gọi người đưa ít điểm tâm tới cho ngươi."

"Khỏi cần phiền," Diêu Tử Y nhấc chân đi ra ngoài, "Bếp ở đâu?

Ta sẽ tự đi."

Diêu Tử Y đi tới nhà bếp, trông thấy một người nhìn như thư sinh ngồi xổm quạt một cái lò nhỏ, hình như là đang sắc thuốc.Trên núi thổ phỉ này còn có người thanh tú nhã nhặn vậy sao?

Nàng đoán có lẽ đây là tiên sinh kế toán của trại, tiểu tử Tiêu Kính Hàn này thật biết tìm người, quản lý sổ sách mà cũng đẹp nữa."

Tiên sinh," Diêu Tử Y đi vào hỏi, "Còn đồ ăn không?"

Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, thấy cô nương kia khí thế hiên ngang, không phải người trong trại này thì biết ngay nàng chính là "mỹ nhân" đến tìm Tiêu Kính Hàn."

Có."

Y đứng dậy bưng đĩa điểm tâm trên bếp đưa cho nàng."

Đa tạ."

Diêu Tử Y ăn bánh ngọt, ngồi xổm bên cạnh nhìn cái lò bốc khói nghi ngút rồi hỏi Bùi Thanh Ngọc, "Ngươi đang sắc thuốc à?"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu.Diêu Tử Y nhớ lại lồng ngực băng bó của Tiêu Kính Hàn, "Cho Tiêu Kính Hàn à?"

Bùi Thanh Ngọc đang quạt lò dừng tay lại, khẽ "ừ" một tiếng.Nhắc đến Tiêu Kính Hàn, Diêu Tử Y lại nghĩ tới chuyện thành thân.Nhưng nàng chưa thành thân nên cũng không biết nên chuẩn bị gì.Nàng trầm ngâm hỏi Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi thành thân chưa?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "......

Chưa."

Sao tự dưng hỏi chuyện này?"

Cũng chưa à," Diêu Tử Y rầu rĩ nói, "Vậy ngươi có biết thành thân cần chuẩn bị gì không?"

Cây quạt trong tay Bùi Thanh Ngọc suýt rơi xuống, "Thành thân?"

Diêu Tử Y: "Đúng vậy."

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại ám vệ Bính nói mình nghe thấy sớm sinh quý tử và cưới vợ.Nhưng y vẫn chưa tin mà do dự hỏi: "Là...... ai sắp thành thân vậy?"

Diêu Tử Y: "Tiêu Kính Hàn."

Bùi Thanh Ngọc buông lỏng tay, cây quạt rơi bộp xuống đất.Diêu Tử Y cũng không để ý mà vừa ăn vừa nói: "Đầu tiên phải may đồ cưới, còn làm kẹo cưới nữa......"

Nhưng nàng nói gì Bùi Thanh Ngọc cũng nghe không rõ.Buổi sáng hỗn loạn kia, y lờ mờ đoán được tâm ý của Tiêu Kính Hàn ẩn trong nụ hôn nên vừa hoảng hốt vừa bối rối, vì sự thất thố của mình mà vội vã bỏ chạy.Nhưng có lẽ Tiêu Kính Hàn chỉ nhất thời có hứng thú với y mà thôi, dù Tiêu Kính Hàn sắp thành thân, muốn trải qua cuộc sống bình thường với nữ tử cũng là lẽ thường tình.Bùi Thanh Ngọc nhặt cây quạt dưới đất lên, im lặng một lát rồi ra sức quạt lửa trong lò.Đáng ghét, thật muốn vả hắn hai cái!Cận Mộ đang chẻ củi.Hắn chẻ một nhát, trong lòng nói thầm công tử đang giận.Lại một nhát --- Công tử không giận.Lại một nhát......Hắn còn chưa đếm xong thì thấy ám vệ Giáp ung dung đi tới nói: "Cận ca, không xong rồi, Trình ca đến biệt viện đón thím Trương bị Nhị công tử bắt rồi."

Cận Mộ ngơ ngác, "Nhị công tử bắt hắn làm gì?"

Ám vệ Giáp: "Nhị công tử nói nếu ngươi không về thì y sẽ treo Trình ca lên đánh."

Cận Mộ: "......"

Trong biệt viện vương phủ, Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh giường nhìn bàn cờ đen trắng trước mắt, giữa hai ngón tay kẹp một quân cờ, thật lâu sau vẫn chưa hạ.Hồi lâu sau y mở miệng hỏi: "Hắn sẽ đến thật chứ?"

Trình Hồi bị trói tay chân bên cạnh gật đầu lia lịa: "Đến mà đến mà, Nhị công tử yên tâm."

Tiêu Ký Ngôn đưa tay đặt quân cờ xuống.Y vốn định bắt Cận Mộ, ai ngờ mấy ngày trôi qua, không bắt được người cần bắt mà lại bắt được hai tên lén lút trèo tường vào.Trình Hồi và ám vệ Giáp cũng rất oan, rõ ràng đến tìm thím Trương nhưng chưa đi mấy bước đã bị Nhị công tử bắt trói.Tiêu Ký Ngôn không biết bọn họ, cứ tưởng là trộm nên định sai người đưa tới quan phủ.Trình Hồi vội nói: "Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, chúng ta là huynh đệ tốt của Cận Mộ mà!"

Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, "Hắn ở đâu?"

"Trên núi ấy," Trình Hồi nói, "Chúng ta sẽ gọi hắn tới ngay!"

Ám vệ Giáp: "Đúng đúng!"

Tiêu Ký Ngôn vẫn chưa tin, "Làm sao ta biết các ngươi có gạt ta không?"

"Đơn giản thôi," Trình Hồi chỉ vào ám vệ Giáp nói, "Nhị công tử giữ hắn lại, nếu lão Cận không đến thì ngươi cứ treo hắn lên đánh đi."

Ám vệ Giáp: "......"

Trình ca, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi à?!Tiêu Ký Ngôn trầm ngâm nói: "Cũng đúng."

"Vậy phiền Nhị công tử cởi trói đi ạ," Trình Hồi hớn hở nói, "Ta nhất định sẽ ra roi thúc ngựa đưa lão Cận tới!"

Tiêu Ký Ngôn liếc hắn một cái: "Ngươi ở lại, còn hắn đi tìm Cận Mộ."

Trình Hồi: "......"

"Ôi, Nhị công tử thật anh minh," ám vệ Giáp nói ngay, "Ta nhất định sẽ thúc ngựa chạy nhanh hơn hắn để đưa Cận ca tới đây!"

Thế là ám vệ Giáp được cởi trói lập tức chạy vụt đi, hết sức hớn hở, không hề lo Trình ca bị treo lên đánh."

Nhưng hai ngày rồi còn gì," Tiêu Ký Ngôn liếc Trình Hồi, "Ngươi không gạt ta thật đấy chứ?"

"Không đâu không đâu," Trình Hồi vội nói, "Ở xa lắm, đi tới đi lui cũng cần thời gian mà đúng không?"

Tiêu Ký Ngôn thu hồi ánh mắt, chẳng biết nghĩ gì mà lẩm bẩm: "Đồ lừa đảo, còn nói sẽ không đi......"

Trình Hồi vô thức gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, sao có thể hôn người ta xong bỏ chạy chứ?"

Tiêu Ký Ngôn giật mình, "Sao ngươi biết......"

Mặt y nóng lên, "Hắn nói với ngươi à?!"

Trình Hồi: "......

Đúng vậy."

Vì bị chuốc say nên mới nói thôi.Tiêu Ký Ngôn cầm quân cờ, vừa tức vừa thẹn, "Hắn còn nói gì nữa?!"

Trình Hồi vội vã lắc đầu, "Hết rồi hết rồi."

Tiêu Ký Ngôn tức giận mắng: "Đồ khốn!"

"À đúng đúng đúng, hắn chính là đồ khốn," Trình Hồi nói, "Không thể bỏ qua được, lợi cho hắn quá rồi!"

Hắn căm phẫn nói: "Tốt xấu gì cũng phải hôn lại chứ!"

Tiêu Ký Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 51: Mặc áo cưới làm gì


Tiêu Kính Hàn chờ Bùi Thanh Ngọc trong phòng.

Đã sắp đến giờ hắn uống thuốc, ngày thường Bùi Thanh Ngọc sợ hắn lén đổ thuốc đi nên luôn canh chừng hắn uống hết.Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bùi Thanh Ngọc vào.Đi đâu rồi?

Tiêu Kính Hàn băn khoăn tự hỏi, hay là thuốc chưa nấu xong?Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trên mặt Tiêu Kính Hàn lộ vẻ vui mừng, "Bùi......"

Sau đó hắn thấy ám vệ Bính bưng thuốc vào.Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Bùi Thanh Ngọc đâu?"

Ám vệ Bính: "À, tiên sinh nói bận việc nên bảo ta bưng thuốc cho chủ tử uống."

Nói xong hắn đưa chén thuốc tới trước mặt Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn trông thấy thuốc kia đen sì như bị khét.Tiêu Kính Hàn: "......

Y đưa cho ngươi à?"

Ám vệ Bính gật đầu, "Tiên sinh nói phải nhìn ngươi uống hết."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Muốn hạ độc mình chết sao?Hắn cầm chén thuốc, im lặng một lát rồi đột nhiên chỉ ra cửa nói: "Có heo kìa!"

Ám vệ Bính quay đầu nhìn, "Hả?

Đâu?

Heo gì?"

Tiêu Kính Hàn đưa tay đổ thuốc vào chậu cây cảnh."

À, nhìn lầm thôi," hắn trả chén cho ám vệ Bính rồi hỏi, "Bùi Thanh Ngọc ở đâu?"

Bùi Thanh Ngọc đang chẻ củi Cận Mộ để lại.Cận Mộ nghe ám vệ Giáp nói xong thì vội vàng đi mất.Ám vệ Giáp nhớ lại mình chưa đón thím Trương nên cũng đi theo.Bùi Thanh Ngọc đi ngang thấy củi chưa chẻ xong, mình cũng không biết làm gì nên dứt khoát xắn tay áo lên chẻ củi.Nhưng sức y yếu, cây trên núi này lại lớn nên chẻ hết sức vất vả.Trong lòng y rối như tơ vò, lúc thì nhớ Tiêu Kính Hàn cào vết thương nói Bùi Thanh Ngọc, ngươi đừng hòng làm ngơ ta.Lúc lại nhớ Diêu Tử Y cười nói Tiêu Kính Hàn sắp thành hôn......Y phải vui mới đúng, Tiêu Kính Hàn sắp thành hôn, y cũng có thể trở về học đường tiếp tục làm tiên sinh dạy học, đôi bên yên ổn cả đời.Nhưng sao tim lại chua xót, lại tức giận thế này?Người kia đã muốn thành thân mà còn hồ ngôn loạn ngữ với y làm gì, những lời kia há miệng là có thể nói sao?Bùi Thanh Ngọc tức giận chẻ khúc gỗ ra làm đôi, "Phóng đãng, lỗ mãng!"

"Mắng ai thế?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến mang theo ý cười.Bùi Thanh Ngọc không quay đầu nhìn, chỉ dừng lại giây lát rồi tiếp tục chẻ củi.Tiêu Kính Hàn đi tới ôm y: "Sao lại làm việc này?

Đừng làm nữa."

Bùi Thanh Ngọc né tránh hắn, thản nhiên hỏi: "Vậy ta phải làm gì?"

Tiêu Kính Hàn thấy y có vẻ khác thường thì ôn tồn hỏi: "Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi mới nói: "Ta gặp Diêu cô nương rồi."

Tiêu Kính Hàn cũng không nghĩ nhiều mà cười nói: "Ta đang định dẫn ngươi đi gặp nàng đây."

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn cười khi nhắc tới Diêu Tử Y thì trong lòng càng khó chịu hơn, "Nàng nói...... chuyện thành thân."

Tiêu Kính Hàn sững sờ, không ngờ Diêu Tử Y nói làm là làm, mới đó mà đã nói với Bùi Thanh Ngọc, lỡ dọa y sợ thì sao?"

Tính nàng vốn hấp tấp," Tiêu Kính Hàn giải thích, "Nếu ngươi không muốn......"

Ngươi muốn thành thân, ta có đồng ý hay không cũng đâu liên quan gì?

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt lẩm bẩm: "Đâu có, ngươi muốn là được rồi."

Tiêu Kính Hàn giật mình, lập tức nắm tay y, mừng rỡ hỏi: "Ngươi đồng ý thật sao?!"

Thành thân với Diêu cô nương mà vui thế cơ à?

Tim Bùi Thanh Ngọc càng thêm đắng chát, khẽ "ừ" một tiếng.Tiêu Kính Hàn vừa mừng vừa lo, nhất thời không biết nên nói gì, "Tốt quá tốt quá, ta còn tưởng ngươi không muốn nữa chứ......

Bùi Thanh Ngọc, ta vui lắm!"

Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc: "Đi nào, chúng ta tìm người may áo cưới trước đi."

Áo cưới của các ngươi còn muốn ta đi nữa à?

Bùi Thanh Ngọc tức giận hất tay hắn ra, "Ta không đi."

"Như vậy sao được?"

Tiêu Kính Hàn ôm y, thấp giọng cười nói, "Tuy ta hay ôm cũng biết kích thước nhưng vẫn phải đo mới may vừa người chứ, đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt, "Đâu phải ta mặc, sao phải vừa người ta?"

Tiêu Kính Hàn cũng mờ mịt: "Sao không phải ngươi mặc?"

Chẳng lẽ chỉ có mình ta mặc thôi à?

Nào có kiểu thành thân này?"

Không phải," Bùi Thanh Ngọc nói, "Các ngươi thành thân mà ta mặc áo cưới làm gì?"

Ba người cùng nhau bái đường à?"

Các ngươi gì hả?"

Tiêu Kính Hàn sửa lời y, "Là chúng ta chứ."

"Chúng ta?"

Bùi Thanh Ngọc ngây ngẩn cả người, ba người cùng nhau bái đường thật sao?!"

Ngươi đã muốn cưới Diêu cô nương thì phải một lòng với nàng," y tức giận nói, "Sao có thể......

Hoang đường!"

Tiêu Kính Hàn chấn động, oan ức nói: "Muốn cưới nàng lúc nào?

Nàng là con gái nuôi của mẹ ta, ta và nàng giống như tỷ đệ thôi!"

Tỷ đệ?

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt nói: "Nhưng nàng nói...... ngươi sắp thành hôn mà?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Ừ, nàng nói không thể để ngươi không danh không phận đi theo ta, như vậy sẽ thiệt thòi cho ngươi nên giục chúng ta mau thành hôn."

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, sau đó lại yên lặng chẻ củi tiếp, "Không, không có gì hết."

"Sao lại không có gì?"

Tiêu Kính Hàn nhàn nhã nói, "Bùi Thanh Ngọc, lúc nãy ngươi đồng ý thành thân với ta rồi đấy nhé."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 52: Không thể trở lại như trước


Bùi Thanh Ngọc lúng túng giải thích: "Tại ta tưởng ngươi thành thân với Diêu cô nương."

Tiêu Kính Hàn nhìn y bằng đôi mắt sâu thẳm, "Ta thành thân với người khác mà ngươi cũng đồng ý sao?"

Bùi Thanh Ngọc không nhìn hắn, chỉ cụp mắt nói: "Chuyện của ngươi mà, ngươi đồng ý là được rồi."

"Ồ, vậy sao?"

Tiêu Kính Hàn dài giọng, "Vậy sao ngươi nhờ người bưng thuốc nấu khét cho ta uống?

Không phải vì giận dỗi à?"

Bùi Thanh Ngọc: "Ta......"

"Lúc nãy còn mắng ta phóng đãng, lỗ mãng, chẳng phải giận ta hôn ngươi nhưng lại đi cưới người khác sao?"

Tiêu Kính Hàn ngồi xuống trước mặt y, xích lại gần nói, "Bùi Thanh Ngọc, rõ ràng trong lòng ngươi có ta mà."

Con ngươi Bùi Thanh Ngọc run lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang, có lẽ chính y cũng không biết trong lòng mình có Tiêu Kính Hàn hay không."

Nghĩ mãi vẫn không rõ sao?"

Tiêu Kính Hàn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của y rồi từ từ tới gần, hơi thở hai người quấn vào nhau, "Hay là ta giúp ngươi nhé?"

Hắn thì thầm rồi cúi người hôn đôi môi gần trong gang tấc, nhưng lại hôn trúng lòng bàn tay.Hắn sửng sốt nhìn Bùi Thanh Ngọc che môi mình, đáy mắt như gợn sóng lăn tăn.

Họ ở rất gần nhau, gần đến nỗi hắn có thể thấy rõ hình ảnh mình trong mắt Bùi Thanh Ngọc.Trong mắt y tràn ngập hình bóng Tiêu Kính Hàn.Hắn cười khẽ một tiếng rồi hôn lên lòng bàn tay ấm áp của Bùi Thanh Ngọc.Bùi Thanh Ngọc vô thức thu tay lại nhưng bị Tiêu Kính Hàn nắm lấy.Đôi môi mềm mại lướt qua lòng bàn tay ẩm ướt, sau đó há miệng cắn một cái.Bùi Thanh Ngọc sững sờ, nghe thấy Tiêu Kính Hàn cười nói: "Ta sẽ chờ ngươi nghĩ rõ ràng."

"Bùi Thanh Ngọc, đừng để ta chờ lâu quá nhé."

Cận Mộ chạy tới biệt viện rồi trèo tường vào, trông thấy Trình Hồi nhàn nhã ngồi cạnh bàn trong phòng, há miệng gặm đùi gà, trước mặt là một bàn đồ ăn thịnh soạn, nhìn hết sức vừa lòng thỏa ý.Cận Mộ: "......"

Chẳng phải đòi treo lên đánh sao?"

Lão Cận ngốc lắm," Trình Hồi nói, "Chắc sợ Nhị công tử ghét hắn nên mới chạy trốn ấy mà.

Nếu Nhị công tử không nỡ bỏ hắn thì nói rõ là được rồi."

Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh, mất tự nhiên nói: "Ai không nỡ bỏ hắn chứ?"

"Ừ nhỉ," Trình Hồi sửa lại, "Tên này giống như khúc gỗ vậy, có gì mà không nỡ đâu?"

Hắn quở trách: "Đều tại lão Cận hết, sao có thể âm thầm bỏ chạy thế chứ?

Không bắt về giáo huấn một trận chẳng phải sau này sẽ càng làm càn hơn sao?!"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ thầm mình đâu muốn giáo huấn hắn.Vậy sao lại tìm hắn về?

Hắn đã nhận Tiêu Kính Hàn làm chủ tử thì đâu cần ở cạnh Tiêu Ký Ngôn nữa.Nhưng hai năm nay không có hắn, Tiêu Ký Ngôn ở một mình trong biệt viện này cứ thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng trống rỗng.Chắc là thói quen thôi, Tiêu Ký Ngôn nghĩ, Cận Mộ đã ở bên y nhiều năm nên không giống với người khác.Nhưng y nhớ lại trước kia có một thị nữ đi theo mình cũng lâu như Cận Mộ.

Sau đó thị nữ kia có người trong lòng, y cho nàng một số bạc rồi thả nàng đi thành thân.Mấy năm qua y chưa từng nhớ đến nữ tử kia, thậm chí còn quên cả mặt nàng......"

Lão Cận!"

Tiêu Ký Ngôn đang nghĩ vẩn vơ thì nghe Trình Hồi reo lên: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"

Y ngước mắt lên, trông thấy Cận Mộ bình tĩnh đứng ở cửa, trên mặt đeo mặt nạ nửa bên che khuất vết sẹo ở thái dương.Trình Hồi cầm con gà chưa ăn xong, đứng lên nói: "Vậy ta đi tìm thím Trương nhé, mất công bà ấy đợi lâu."

Nói xong lập tức chạy mất.Hắn chạy ra ngoài, thấy ám vệ Giáp ngồi trên tường nhìn dáo dác thì tức giận nói: "Ngươi xuống đây!"

Ám vệ Giáp hoảng sợ rụt đầu cười khan: "Trình ca, gà ăn ngon không?"

"Ăn cái đầu ngươi ấy!"

Trình Hồi mắng, "Ngươi đào lão Cận từ dưới đất lên à?

Sao đi lâu thế hả?!"

Ám vệ Giáp: "Ta không giỏi khinh công nên chạy chậm......"

"Chậm gì mà chậm, ngươi chạy nhanh nhất thì có!"

Trình Hồi nói, "Nếu ta không lanh trí thì đã bị Nhị công tử treo lên đánh rồi!"

Ám vệ Giáp lẩm bẩm: "Ai bảo ngươi xúi Nhị công tử treo ta lên đánh."

"Ta chỉ dỗ Nhị công tử thôi," Trình Hồi nói tỉnh bơ, "Nhị công tử tốt bụng như vậy sao nỡ đánh ngươi chứ?"

Ám vệ Giáp: "......"

Trình ca, da mặt ngươi còn dày hơn chủ tử nữa.Cận Mộ đứng cạnh cửa không nhúc nhích, cứ như giấu hết mọi cảm xúc dưới mặt nạ.

Hắn nói khẽ: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn chằm chằm rồi nói: "Ngươi qua đây."

Cận Mộ băn khoăn đi tới mấy bước.Tiêu Ký Ngôn: "Gần thêm chút nữa."

Cận Mộ đành phải đi thêm hai bước.Tiêu Ký Ngôn bỗng nhiên nhào tới đè hắn xuống đất.Cận Mộ: "......

Công tử, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Ký Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng Trình Hồi bỏ chạy: "Hắn nói phải làm thế này ngươi mới không chạy được."

Cận Mộ bất đắc dĩ nói: "Ngươi đứng lên trước đi, ta không......"

"Lừa đảo," Tiêu Ký Ngôn ngắt lời hắn, "Lần trước ngươi cũng nói không đi, thế mà vẫn chạy đấy thôi."

Cận Mộ nhất thời không cãi được.Tiêu Ký Ngôn giơ tay lên nhẹ nhàng tháo mặt nạ trên mặt hắn.Vết sẹo kéo dài từ thái dương đến dưới mái tóc đen như mực, tuy đã kết vảy nhưng dường như Tiêu Ký Ngôn vẫn thấy được bộ dạng máu me đầm đìa trước kia.Đầu ngón tay y run rẩy xoa vết sẹo rồi nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp ngưa ngứa, yết hầu Cận Mộ nhấp nhô, nói khàn khàn: "Không đau."

Tiêu Ký Ngôn cụp mắt, chậm rãi nói: "Đều tại ta vô dụng không thể bảo vệ ngươi.

Lão Tam cứu được ngươi, ngươi đi theo hắn cũng phải thôi."

"Nhưng ta......"

Y nắm vạt áo Cận Mộ, khó nhọc nói, "Nếu ngươi chịu trở về, ta......"

Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông, yên lặng nhìn người trên thân hỏi: "Chẳng phải công tử đã biết tình cảm của ta rồi sao?"

Vành tai Tiêu Ký Ngôn nóng lên: "Ta sẽ không so đo chuyện ngươi...... hôn ta, chúng ta vẫn có thể như trước đây......"

Cận Mộ: "Nhưng ta không thể."

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Sao cơ?"

Cận Mộ đột nhiên đưa tay ôm eo y cọ xát một cái.Con ngươi Tiêu Ký Ngôn chấn động, gò má đỏ bừng, "Ngươi, sao ngươi......"

Y lúng túng muốn leo xuống khỏi người Cận Mộ nhưng lại bị hắn ôm chặt, không cách nào giãy giụa."

Công tử," Cận Mộ ôm eo y gằn từng chữ một, "Không thể trở lại như trước đâu."

"Giờ ta muốn ôm công tử, muốn hôn công tử, muốn cùng công tử......"

Mọi nỗi nhớ nhung điên cuồng bộc phát, không ngừng dâng trào, không ngừng khao khát.Lồng ngực hắn phập phồng mạnh, ham muốn cháy bỏng không chỗ phát tiết làm hắn miệng đắng lưỡi khô, "Nếu muốn ta ở cạnh công tử mà không có bất cứ tạp niệm nào thì ta làm không được."
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 53: Gọi là của hồi môn cũng được


Tiêu Ký Ngôn sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp nói: "Ngươi......

Nhưng ngươi trước kia đâu có như vậy......"

"Ta cũng không biết mình có tình cảm với công tử từ lúc nào nữa," Cận Mộ nhìn người trước mắt, thấp giọng nói, "Nhưng từ lúc nhận ra, mỗi lần ở cạnh công tử ta đều không quản được mình."

Yết hầu hắn nhấp nhô, nhịn không được nói: "Mỗi ngày được gặp công tử ta rất vui, nhưng chỉ có thể nhìn công tử cũng rất giày vò."

Tiêu Ký Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt, "Hay là lâu rồi ngươi không thân cận với ai nên ngộ nhận?"

Cận Mộ siết chặt bàn tay bên hông mình, "Công tử nghĩ ta ngộ nhận sao?"

Tiêu Ký Ngôn nhíu mày nói: "Ngươi vẫn chưa thành thân, có lẽ là......"

Y còn chưa nói hết thì tư thế bỗng nhiên thay đổi, lưng y áp xuống đất."

Ngươi......

Ưm!"

Hơi thở nóng rực xộc vào miệng, lướt qua răng môi rồi tiến vào sâu hơn.

Đầu óc Tiêu Ký Ngôn hỗn loạn, thậm chí quên cả vùng vẫy, chỉ vô thức níu chặt áo người phía trên, hơi thở càng thêm gấp gáp.Cận Mộ ôm người chặt hơn, cúi xuống gần hơn.

Một khi tình cảm mãnh liệt trong lòng bộc phát, làm thế nào cũng không thể ngăn cản.

Hắn ngấu nghiến nuốt chửng âm cuối run rẩy của người trong lòng, giật đai lưng màu trắng ra rồi luồn tay dưới áo......Xúc cảm lạ lẫm khiến Tiêu Ký Ngôn rùng mình, há miệng cắn một cái.Môi Cận Mộ đau nhói, đột nhiên bừng tỉnh."

Công tử......"

Người dưới thân áo quần xộc xệch, đôi môi ngày thường hơi tái giờ lại đỏ mọng, vì thở dốc mà khẽ hé ra, đôi mắt như phủ đầy hơi nước.Thấy vậy trong lòng Cận Mộ càng thêm khô nóng.Hắn vội buông Tiêu Ký Ngôn ra rồi quỳ bên cạnh nói: "Thuộc hạ đáng chết!"

Tiêu Ký Ngôn lúng túng quờ quạng trên sàn một hồi mới chống tay ngồi dậy.

Hình như y vẫn chưa bình tĩnh lại nên lồng ngực phập phồng, cố ổn định lại hơi thở."

Ta có ý nghĩ xằng bậy, bất kính với công tử."

Cận Mộ khàn giọng nói, "Nhưng công tử đối với ta tuyệt đối không phải là ảo giác trong lúc cô đơn.

Thế gian ngàn vạn người, trong lòng ta chỉ có mình công tử mà thôi."

Ngón tay Tiêu Ký Ngôn run lên, không nói năng gì.Cận Mộ cúi đầu xuống, nhẫn nhịn nói: "Ta không thể đối xử với công tử như trước được, nếu công tử tức giận thì ta sẵn sàng để công tử trừng phạt."

Tiêu Ký Ngôn ngước nhìn vết sẹo trên thái dương hắn, trầm mặc thật lâu, cuối cùng dời mắt đi rồi lẩm bẩm: "Ngươi đi đi."

Cận Mộ khựng lại, sau đó hành lễ với y rồi lặng lẽ rời đi.Tiếng bước chân xa dần, trong sân yên tĩnh trở lại, Tiêu Ký Ngôn thẫn thờ quay sang, trông thấy mặt nạ màu bạc của Cận Mộ rơi trên sàn.Y định nhặt lên nhưng tay dừng lại giữa chừng."

Hắn không trở lại," y lẩm bẩm, "Sẽ không trở lại nữa......"

Trình Hồi và ám vệ Giáp ngồi xổm ngoài sân nhà Tiêu Ký Ngôn, vừa ăn xong gà quay thì thấy Cận Mộ đi ra với vẻ mặt u buồn."

Lão Cận," Trình Hồi chạy tới hỏi, "Ngươi ra đây làm gì?"

Ám vệ Giáp quay đầu nhìn, "Nhị công tử đâu?"

Cận Mộ lắc đầu rồi chậm chạp bỏ đi.Trình Hồi xoa cằm buồn bực hỏi: "Sao Nhị công tử lại thả người đi nhỉ?"

Ám vệ Giáp: "Hay là Cận ca lại bỏ chạy?"

Trình Hồi: "Nếu vậy Nhị công tử phải gọi người đuổi theo chứ."

Ám vệ Giáp gật đầu: "Cũng đúng."

"Thôi kệ," Trình Hồi thở dài nói, "Đi tìm thím Trương trước đã."

Chậm trễ mấy ngày rồi, lỡ chủ tử nổi giận thì nguy to.Tiêu Kính Hàn không giận mà Diêu Tử Y lại nổi giận.

Nàng hào hứng chuẩn bị lễ thành thân, kẹo mừng cũng đã tìm người làm, thế mà Tiêu Kính Hàn lại nói với nàng tạm thời chưa thành thân."

Cái gì?!"

Diêu Tử Y cả giận nói, "Sao không thành thân?!

Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa à?!"

"Không phải," Tiêu Kính Hàn bị nàng rống điếc tai, "Tại y không chịu mà."

"Không chịu?"

Diêu Tử Y sững sờ, giật mình hỏi, "Chẳng lẽ ngươi ép buộc người ta?!"

Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn trời rồi giải thích: "Không phải, trong lòng y có ta."

Diêu Tử Y: "Trong lòng có ngươi mà sao không chịu thành thân với ngươi?!"

Tiêu Kính Hàn nghẹn họng, "Y......

Y vẫn chưa nghĩ rõ ràng."

Diêu Tử Y hoài nghi nhìn hắn, "Thật không?"

Nàng chợt nhớ đến gì đó nên thốt lên: "Mấy ngày nay ta đều không thấy người trong lòng ngươi, chắc không phải ngươi nhốt người ta lại đấy chứ?!"

Yêu mà không được nên chỉ cần thân chứ không cần tâm sao?Tiêu Kính Hàn bất đắc dĩ nói: "Không phải, ngươi gặp y rồi mà."

"Gặp rồi?"

Diêu Tử Y thắc mắc, "Lúc nào?"

Sao ta không nhớ?Tiêu Kính Hàn: "Chẳng phải ngươi còn nói chuyện thành thân với y sao?"

"Đâu có?"

Diêu Tử Y nói, "Ta chỉ nói với tiên sinh kế toán của ngươi thôi......"

Nàng im bặt, bỗng nhiên hiểu ra, "Y chính là người trong lòng ngươi sao?!"

Tiêu Kính Hàn "ừ" một tiếng.Diêu Tử Y: "Nam à?"

Tiêu Kính Hàn lại "ừ" một tiếng.Diêu Tử Y xụ mặt.Tiêu Kính Hàn bất mãn hỏi: "Sao, không được à?"

Diêu Tử Y rầu rĩ nói: "Ta còn tưởng mình sắp có tỷ muội tốt, thì ra lại là nam!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

"Chủ tử!"

Ám vệ Ất vội vàng chạy đến nói, "Hình như Vương gia đã phát hiện người của Diêu cô nương đến Ngu Nam nên đang lùng bắt trắng trợn trong thành đấy ạ."

Diêu Tử Y nhướng mày, "Nhanh vậy sao?

Lần này để che giấu tai mắt, ta đã ra lệnh cho bọn họ đi thành từng nhóm nhỏ hoặc giả làm tiểu thương hay người bán hàng rong, cứ tưởng sẽ giấu được ít lâu, không ngờ Ngu Nam Vương lại phát hiện ra."

"Tiêu Khuyết mưu đồ đã lâu, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ gì động tĩnh nào."

Tiêu Kính Hàn trầm ngâm nói, "Xem ra không thể chờ đợi thêm."

Tiêu Khuyết cũng sẽ không chờ.Rốt cuộc núi Phù Phong không còn được yên bình nữa.Hôm nay Bùi Thanh Ngọc ở trong phòng đến khuya vẫn không thấy Tiêu Kính Hàn trở về.Y mơ màng dựa vào thành giường, khi sắp thiếp đi thì cảm thấy có người vuốt ve mặt mình.Y chậm chạp mở mắt ra, trông thấy Tiêu Kính Hàn cọ mũi y cười nói: "Chờ ta à?"

Bùi Thanh Ngọc tránh đi: "Đâu có."

Y dừng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy?"

Sao về muộn thế?Trong mắt Tiêu Kính Hàn lộ ra ý cười, "Đi chuẩn bị sính lễ cho ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Nói hươu nói vượn."

"Gọi là của hồi môn cũng được," Tiêu Kính Hàn xích lại gần nói, "Chỉ cần A Thanh đồng ý thì ta sẽ chọn ngày để gả."

Hắn cười khẽ, hơi thở phả vào mặt Bùi Thanh Ngọc vừa ngứa vừa nóng.Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác: "Đừng đùa nữa."

Tiêu Kính Hàn chân thành nói: "Ta nói thật mà."

Hắn nắm tay Bùi Thanh Ngọc vuốt ve rồi dịu dàng nói: "Ta nghe nói trước khi thành thân hai người không được gặp nhau, ngày mai ta gọi người đưa ngươi đến một nơi, ngươi ở đó chờ ta nhé?"

Bùi Thanh Ngọc chợt ngước mắt nhìn hắn."

Sao lại nhìn ta như vậy?"

Tiêu Kính Hàn hỏi, "Muốn hôn ta à?"

Bùi Thanh Ngọc hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Sao lại muốn đưa ta đi?Tiêu Kính Hàn thở dài nói: "Ngươi chẳng chịu hôn ta gì cả, làm sao ta nói cho ngươi biết được?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 54: Nếu đẹp thì sao


Bùi Thanh Ngọc phát hiện da mặt Tiêu Kính Hàn quả thực ngày càng dày, lời gì cũng nói ra được mà không hề ngại ngùng.

Y bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi đứng đắn chút xíu được không?"

Tiêu Kính Hàn bật cười rồi nói khẽ: "Nếu ta không đứng đắn thì giờ ngươi còn có thể mặc đồ hay sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Vô sỉ!"

Không hôn thật à?"

Tiêu Kính Hàn chưa chịu từ bỏ ý định, "Nếu ngươi ngại thì ta hôn ngươi cũng được."

Nói xong hắn lập tức chồm tới, Bùi Thanh Ngọc đưa tay ôm mặt hắn.Tiêu Kính Hàn: "À, muốn ôm mặt để hôn chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc yên lặng đẩy mặt hắn ra xa, "Không được tới gần."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi tới đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Không muốn."

"Hầy, hôn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào."

Tiêu Kính Hàn thất vọng gối đầu lên chân Bùi Thanh Ngọc, vùi mặt vào eo y rồi đưa tay ôm y, "Vậy cho ta ôm một lát nhé."

Bùi Thanh Ngọc cứng đờ, đưa tay muốn đẩy hắn, nhưng ngón tay vừa chạm vào bả vai ấm áp của hắn thì dừng lại.Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ còn ánh nến sáng rực.Thật lâu sau mới nghe Tiêu Kính Hàn rầu rĩ nói: "Thật ra ta cũng không nỡ để ngươi đi."

Hắn thấp giọng nói: "Nhưng nơi này không còn yên bình nữa, ta sợ ngươi gặp bất trắc."

Bùi Thanh Ngọc nhìn mái tóc đen như mực của hắn rồi hỏi: "Vì chuyện vương phủ à?"

"Ừ," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Mưu phản là tội lớn, một khi Tiêu Khuyết xuất binh, cả Ngu Nam đều không có đường sống."

Bùi Thanh Ngọc lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ta muốn xóa sạch dấu vết," ánh mắt Tiêu Kính Hàn chợt trở nên sắc bén, "Chỉ cần chôn vùi mọi thứ ở Ngu Nam thì kinh thành sẽ không bao giờ biết đến cuộc phản loạn này."

"Nhưng vương phủ người đông thế mạnh," Bùi Thanh Ngọc cau mày nói, "Ngươi làm sao......"

Chỉ dựa vào những người trên núi Phù Phong này thôi à?"

Chỉ có ta tất nhiên là không được rồi," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Chẳng phải còn có Diêu Tử Y sao?"

"Diêu cô nương?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, "Nhưng nàng cũng chỉ có một mình......"

Tiêu Kính Hàn: "Nàng đâu chỉ một mình, nàng có người mà."

Bùi Thanh Ngọc càng khó hiểu hơn, "Hả?"

Tiêu Kính Hàn chợt lẩm bẩm: "Nếu ta nói với ngươi thì ngươi có nghĩ nàng lợi hại hơn ta không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Nàng vốn lợi hại hơn ngươi mà, ngươi không uống thuốc, nàng có thể đổ vào miệng ngươi.Sau khi Diêu Tử Y đến, Bùi Thanh Ngọc không cần lo Tiêu Kính Hàn không uống thuốc nữa.Khi Tiêu Kính Hàn chê đắng, đòi Bùi Thanh Ngọc đút cho mình, Diêu Tử Y lập tức bưng thuốc đổ vào miệng hắn, còn mắng: "Đắng gì mà đắng, là đại nam nhân mà đắng chút xíu cũng chịu không nổi à?!"

Bùi Thanh Ngọc lập tức trố mắt --- Quả là nữ trung hào kiệt.Mặt Tiêu Kính Hàn xám xịt, chẳng biết mình đã tạo nghiệt gì."

Ta nghe nói đương triều có một nữ tướng quân quản lý quân thiết kỵ ở Bắc Cảnh," Bùi Thanh Ngọc nhớ lại tính tình phóng khoáng dám làm dám chịu của Diêu Tử Y như được hun đúc từ những trận chiến đẫm máu trên sa trường, "Chẳng lẽ Diêu cô nương......"

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi cười nói: "Mấy năm trước ta biết chuyện này cũng bất ngờ lắm, không ngờ nha đầu năm xưa chạy theo mẹ ta xin cơm thừa giờ lại có tiền đồ như vậy."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới yên tâm hơn, nhẹ giọng dặn dò: "Việc này rất nguy hiểm, ngươi...... phải cẩn thận nhé."

Y biết mình yếu đuối, ở đây cũng chẳng giúp được gì, nếu thật sự đánh nhau còn phải liên lụy người khác che chở mình."

Trấn Thu Thủy cách chỗ này không xa lắm," Tiêu Kính Hàn nói, "Ngươi đến đó chờ ta được không?"

Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi: "Ta về nhà cũng được."

Tiêu Kính Hàn lắc đầu: "Chỗ đó gần núi Vũ Tễ quá, ta không yên tâm."

Tiêu Khuyết chế tạo binh khí ngay trong ngôi làng sau núi Vũ Tễ nên Tiêu Kính Hàn không thể để Bùi Thanh Ngọc về đó."

Sẽ kết thúc nhanh thôi," Tiêu Kính Hàn ôm chặt y nói, "Ta có người quen cũ ở trấn Thu Thủy, ngươi đến đó ta mới yên tâm."

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.Ngày hôm sau, ám vệ Giáp đánh xe ngựa đưa Bùi Thanh Ngọc đến trấn Thu Thủy.Trước khi đi, Tiêu Kính Hàn đưa dao găm của Diêu Tử Y cho Bùi Thanh Ngọc, "Giữ lại phòng thân đi."

Bùi Thanh Ngọc cầm dao găm, do dự một lát rồi nắm tay áo Tiêu Kính Hàn nói khẽ: "Tiêu Kính Hàn, đừng để bị thương nhé."

Tiêu Kính Hàn mỉm cười dịu dàng, "Ừ."

Gió núi nổi lên, tay áo tung bay, mắt Bùi Thanh Ngọc long lanh.Ám vệ Giáp đánh xe đi được nửa đường thì chợt thấy phía trước có một chiếc xe ngựa dừng lại, người đứng cạnh xe nhìn khá quen.Hắn đến gần hơn, phát hiện đó là Nhị công tử ở biệt viện vương phủ, nằm dưới chân y là một đại hán cao to vạm vỡ đang kêu la om sòm.Lâu rồi Tiêu Ký Ngôn chưa ra khỏi biệt viện.

Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân nên y đi cúng bái, lúc về trong lòng phiền muộn, thế là bảo người hầu dừng xe rồi xuống đi dạo một lát.Nhưng chưa đi mấy bước thì gặp phải một đại hán say khướt đi tới từ phía đối diện.

Vẻ mặt đại hán kia hết sức dữ tợn, thấy Tiêu Ký Ngôn tuấn tú thì nhất thời nổi máu dê trêu ghẹo: "Mỹ nhân muốn đi đâu vậy?"

Tiêu Ký Ngôn phớt lờ hắn.Đại hán nồng nặc mùi rượu hỏi tiếp: "Đường này ta rành lắm, mỹ nhân đừng khách sáo với ta, có cần ta đi chung không?"

Tiêu Ký Ngôn liếc hắn rồi lạnh lùng nói: "Cút."

"Chà," đại hán càng phấn khích hơn, liếm môi nói, "Mỹ nhân dữ quá, muốn cút cũng được thôi, nhưng......"

Hắn chồm tới gần Tiêu Ký Ngôn, "Cho ta hôn một cái đã."

Tiêu Ký Ngôn nhíu chặt mày, giơ chân đạp người ngã lăn ra đất.Đại hán hét ầm lên, ngực lại bị đạp mạnh một cú.Trong lòng Tiêu Ký Ngôn hết sức ghê tởm.

Khi gã kia lại gần với vẻ mặt hèn mọn và nụ cười xấu xa, y lập tức thấy buồn nôn.Nhưng......

Y chợt nghĩ tới Cận Mộ, nhớ lại lúc Cận Mộ hôn mình, rõ ràng răng môi quấn giao, da thịt kề nhau mà sao y...... không ghét chút nào?Mặc dù lúc đó thân thể hơi kỳ quái, hình như cả người nóng lên, tay chân bủn rủn, không còn sức lực, đầu óc hỗn loạn, nhưng trong lòng y không hề thấy ghê tởm.Vậy sao bây giờ......Y lại liếc nhìn đại hán kêu rên dưới đất, chẳng lẽ vì...... người này xấu quá?

Xấu đến nỗi làm y khó chịu?Vậy nếu đẹp thì sao?"

Nhị công tử?"

Y nghe thấy có người gọi mình nên ngẩng đầu lên, trông thấy ám vệ tự xưng là huynh đệ tốt của Cận Mộ.Ám vệ Giáp nhìn người dưới đất rồi lại nhìn Tiêu Ký Ngôn, vồn vã hỏi: "Nhị công tử, có chuyện gì vậy?

Cần giúp một tay không?"

Bùi Thanh Ngọc trong xe ngựa nghe thấy động tĩnh thì tò mò vén màn lên.Thế là Tiêu Ký Ngôn lập tức trông thấy y.Người này đẹp thật, Tiêu Ký Ngôn nghĩ, nếu là người này thì cũng hôn được sao?

Cũng không thấy ghê tởm sao?Cũng giống như Cận Mộ sao?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 55: Chỉ muốn thử một lần


Thấy Tiêu Ký Ngôn nhìn Bùi Thanh Ngọc chằm chằm, ám vệ Giáp đành phải giới thiệu: "Nhị công tử, đây là Bùi tiên sinh."

Bùi Thanh Ngọc cũng gật đầu nói: "Chào Nhị công tử."

Tiêu Ký Ngôn không nói gì mà vẫn nhìn y, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.Ám vệ Giáp: "Nhị công tử?"

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới dời mắt đi rồi hỏi: "Các ngươi đi đâu vậy?"

Ám vệ Giáp không nhiều lời mà chỉ nói: "Bùi tiên sinh đi thăm bạn cũ ạ."

Nói xong hắn định đánh xe đi, "Nhị công tử, vậy chúng ta đi trước......"

Ai ngờ Tiêu Ký Ngôn lại nói: "Ta cũng đi."

Ám vệ Giáp: "......"

Tiêu Ký Ngôn đi tới định leo lên xe ngựa."

Nhị công tử," ám vệ Giáp vội nói: "Bùi tiên sinh phải đi mấy ngày lận, ngươi......"

Tiêu Ký Ngôn: "Không sao, ta cũng đang rảnh mà."

Nhưng ngươi đi làm gì chứ?

Ám vệ Giáp cười khan nói: "Nhưng cái này......"

Tiêu Ký Ngôn: "Sao, ta không được phép đi à?"

Ám vệ Giáp lúng túng nói: "Không, không phải."

Hắn đảo mắt lòng vòng rồi nhìn xe ngựa đối diện nói: "Vậy mời Nhị công tử về xe rồi chúng ta cùng đi."

Hắn tự nhủ chỉ cần lát nữa chạy vòng vèo để cắt đuôi Tiêu Ký Ngôn là được.Nhưng Tiêu Ký Ngôn lại nhìn Bùi Thanh Ngọc nói: "Không cần, ta đi chung xe với y là được rồi."

Nói xong y quay đầu bảo phu xe của biệt viện: "Ngươi về trước đi."

Phu xe gật đầu, không nói hai lời mà đánh xe đi ngay.Ám vệ Giáp: "......"

Ê, ngươi đừng chạy nhanh thế chứ!Ám vệ Giáp hết cách đành phải để Tiêu Ký Ngôn lên xe, vừa đi vừa vắt óc nghĩ cách khuyên Nhị công tử trở về.Trong xe ngựa, Bùi Thanh Ngọc đưa tay sờ mặt mình, nhịn không được hỏi: "Nhị công tử, trên mặt ta...... dính gì à?"

Sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?Tiêu Ký Ngôn chậm rãi xích lại gần y, khoảng cách từ từ rút ngắn, càng lúc càng gần nhưng trong lòng lại không hề rung động.Bùi Thanh Ngọc vô thức lui ra sau, mờ mịt hỏi: "Ngươi......

Ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Ký Ngôn không nói gì mà chỉ xích tới gần.Bùi Thanh Ngọc nhíu chặt mày, đang định đẩy y ra thì thấy màn cửa bị vén lên, ám vệ Giáp hoảng hốt kêu to, "Á!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Cả người ám vệ Giáp đều choáng váng, hắn định hỏi hai người trong xe phía trước có một thị trấn, muốn vào ăn cơm rồi đi tiếp không?Nhưng vừa vén màn lên thì thấy Tiêu Ký Ngôn dồn Bùi Thanh Ngọc vào góc, nhìn như sắp ôm nhau."

Các ngươi chơi trò gì vậy?!"

Ám vệ Giáp khiếp sợ không thôi --- Mới đó mà Nhị công tử đã đào góc tường chủ tử rồi sao?!Tiêu Ký Ngôn chưa kịp tìm ra đáp án thì bị phá đám, lập tức bực bội nói: "Đừng ồn."

Y nắm cổ tay Bùi Thanh Ngọc nói thẳng: "Hôn ta đi."

Bùi Thanh Ngọc, ám vệ Giáp: "......"

Ngươi đang nói gì vậy hả?Bùi Thanh Ngọc lạnh mặt, vùng ra khỏi tay y rồi nói: "Nhị công tử, xin hãy tự trọng."

Tiêu Ký Ngôn thấy y không chịu thì cau mày nói: "Ta chỉ muốn thử một lần thôi."

Cái này cũng thử được à?

Bùi Thanh Ngọc căm giận nghĩ người Tiêu gia các ngươi đều lỗ mãng vậy sao?!"

Thứ lỗi cho Bùi mỗ không thể đáp ứng," Bùi Thanh Ngọc lạnh lùng nói, "Xin Nhị công tử tìm người khác đi."

Ám vệ Giáp cũng nói: "Đúng đúng đúng, Nhị công tử, để ta tìm người khác cho ngươi nhé."

Tiêu Ký Ngôn: "Người khác có đẹp như y không?"

Không đẹp sẽ buồn nôn.Ám vệ Giáp: "......

Chắc không đâu."

Tiêu Ký Ngôn: "Vậy cứ hôn y đi."

Ám vệ Giáp khóc không ra nước mắt --- Nhưng hắn là người chủ tử thích, là em dâu ngươi đó, Nhị công tử ngươi đang nghĩ gì vậy hả?!Hắn vội sửa lời: "Chắc sẽ có thôi!

Phía trước có thị trấn, chúng ta đến tìm thử đi!"

Tiêu Ký Ngôn nghĩ ngợi, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.Thế là ám vệ Giáp đánh xe đưa họ đến thị trấn.Hắn nghĩ muốn tìm nam nhân đẹp chắc phải đến kỹ viện, hơn nữa ngoài chỗ kia ra có nam nhân nào dễ dãi cho người khác hôn đâu?Ở đó vừa nhiều nam nhân vừa vui nữa.Tiêu Ký Ngôn và Bùi Thanh Ngọc chưa từng đến kỹ viện nên lúc xuống xe vẫn không biết tòa nhà trước mắt là chỗ nào.Ám vệ Giáp chỉ nói nam nhân ở đây đẹp lắm.Tiêu Ký Ngôn bán tín bán nghi đi vào, Bùi Thanh Ngọc cũng đi theo.Có lẽ đang là ban ngày nên bên trong rất vắng.

Tú bà vừa thấy họ thì lập tức ra đón: "Mời các vị công tử lên lầu ạ."

Ám vệ Giáp vung tay nói: "Gọi hết người đẹp ở chỗ các ngươi ra đây!"

"Vâng vâng!"

Tú bà hớn hở đi gọi người.Khoảng nửa nén nhang sau, hết đám tiểu quan này tới đám tiểu quan khác vào phòng, Tiêu Ký Ngôn nhìn tới nhìn lui nhưng không giữ lại người nào."

Nhị công tử," ám vệ Giáp bất đắc dĩ nói, "Hết rồi ạ."

Sao...... không hôn được nhỉ?

Tiêu Ký Ngôn nghĩ, dù không xấu xí cũng vẫn buồn nôn.Y lại nhìn sang Bùi Thanh Ngọc rồi bực bội nói: "Không được, không đẹp bằng y."

Bùi Thanh Ngọc giật mình lùi lại mấy bước tránh xa Tiêu Ký Ngôn.Ám vệ Giáp yên lặng lấy giấy bút trong ngực ra viết thư cho Tiêu Kính Hàn --- Chủ tử, không xong rồi!

Nhị công tử nhìn trúng Bùi tiên sinh, cứ nằng nặc đòi hôn Bùi tiên sinh kìa!
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 56: Có phải là người đứng đắn


Ám vệ Giáp vội vàng viết thư rồi đứng bên cửa sổ huýt sáo.

Chốc lát sau, một con chim bay tới.

Hắn cột tờ giấy vào chân chim rồi vung tay thả nó bay đi.Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh bàn, thấy hắn làm vậy còn tưởng xảy ra chuyện gì nên hỏi: "Gì thế?"

"Không có gì ạ," ám vệ Giáp nói qua loa, "Ta chỉ hỏi chủ tử có muốn tới đây không?"

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu: "Hắn tới làm gì?"

Y nhớ lại trước đó Cận Mộ nói Tiêu Kính Hàn bị thương, "Vết thương của hắn đỡ hơn chút nào chưa?"

Bùi Thanh Ngọc nói: "Đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng thêm ít lâu nữa."

Tiêu Ký Ngôn yên tâm hơn, nhưng nghĩ tới Cận Mộ, khúc mắc chưa tháo gỡ trong lòng khiến y hết sức khó chịu.

Y nhíu mày hỏi Bùi Thanh Ngọc lần nữa: "Không được hôn thật sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không được."

Ám vệ Giáp vội khuyên nhủ: "Nhị công tử, chuyện này hai bên phải thích nhau mới được, không thể miễn cưỡng đâu."

Tiêu Ký Ngôn nghi hoặc: "Hai bên thích nhau?"

"Đúng vậy," ám vệ Giáp nói, "Bùi tiên sinh là người đứng đắn, tất nhiên trong lòng có người mình thích mới bằng lòng cho hắn hôn chứ."

Nói xong hắn quay sang hỏi Bùi Thanh Ngọc, "Đúng không Bùi tiên sinh?"

Bùi Thanh Ngọc vô thức gật đầu, sau đó lại giật mình --- Nhưng Tiêu Kính Hàn đã hôn nhiều lần, mình...... có bằng lòng không?Tiêu Ký Ngôn trầm mặc một giây rồi thấp giọng hỏi: "Bằng lòng cho hắn hôn chính là thích sao?"

"Tất nhiên rồi," ám vệ Giáp nói, "Nếu không thích chẳng phải sẽ thấy buồn nôn, tức giận đòi liều mạng với người kia sao?"

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, trong đầu chợt hiện ra cảnh Tiêu Kính Hàn ôm hôn mình, từng cảnh từng màn, mơ hồ như chìm vào mộng, lại không ngăn được tim mình đập mạnh......Y có thấy buồn nôn không?

Có tức giận không?Lần thứ hai Tiêu Kính Hàn hôn y, y có tức giận nhưng đó là vì Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ thản nhiên, còn nói "Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng đâu phải chưa từng hôn", lỗ mãng phóng đãng nên y mới tức.Nếu Tiêu Kính Hàn nói mình thật lòng thì sao?Y có tức nữa không?Chẳng lẽ......

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt luống cuống nghĩ, mình, mình thích......Sau đó y nghe thấy Tiêu Ký Ngôn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta không phải người đứng đắn sao?"

Bùi Thanh Ngọc, ám vệ Giáp: "......"

Tiêu Ký Ngôn ngước mắt lên, buồn bực hỏi ám vệ Giáp, "Ngươi vừa nói y là người đứng đắn nên chỉ cho người mình thích hôn, vậy nếu không đứng đắn thì sao?"

Ám vệ Giáp lúng túng nói: "Chắc, chắc cũng hôn được nhỉ?"

Tiêu Ký Ngôn và Bùi Thanh Ngọc không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư.Ám vệ Giáp hoang mang --- Chẳng lẽ các ngươi đều cảm thấy mình không phải người đứng đắn sao?!Chốc lát sau, Tiêu Ký Ngôn bỗng nhiên thì thầm: "Vậy có phải ta...... thích hắn không?"

Ám vệ Giáp tưởng y đang nói Bùi Thanh Ngọc nên vội nói: "Không phải không phải, ngươi không thích y đâu!"

Y là người chủ tử thích mà!Lông mày Tiêu Ký Ngôn càng nhíu chặt hơn, vành tai ửng đỏ: "Nhưng ta bằng lòng cho hắn hôn mà."

Ám vệ Giáp: "Ảo giác, là ảo giác thôi!"

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn càng thêm rối bời.Vì sức khỏe y kém cỏi nên từ nhỏ được nuôi ở vương phủ, sau đó chuyển đến biệt viện, không thể ra gió, không được dầm mưa, đám người cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo bồi bổ cho y chứ chưa từng nói những chuyện này với y."

Nhị công tử," ám vệ Giáp thấy y không nói lời nào, sợ y còn tơ tưởng Bùi Thanh Ngọc nên sốt ruột nói, "Có một câu rất hay, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, biết đâu ngươi giao thiệp nhiều sẽ gặp được người mình thích hơn thì sao."

Chẳng phải lần trước ngươi còn tìm Cận ca à?

Cận ca cũng rất đẹp trai, ngươi không cần hắn nữa sao?Thích hơn......

Tiêu Ký Ngôn nghĩ, nhưng thế nào mới tính là thích?Y đưa tay sờ mặt nạ trong ngực --- Không gặp sẽ nhớ, đây có phải là thích không?Tiêu Ký Ngôn ở lại chỗ này.

Y đi theo Bùi Thanh Ngọc chỉ để thử xem có thể hôn người khác không, giờ không hôn nên khỏi cần đi theo họ nữa.Ám vệ Giáp hết sức mừng rỡ, ít nhất cũng không cần nghĩ cách đẩy Nhị công tử ra.

Hắn vội vàng đánh xe chở Bùi Thanh Ngọc đi, chẳng hề đoái hoài Nhị công tử có thể ở đây một mình không, trên người Nhị công tử có bạc không, Nhị công tử có biết đường về không......Khi họ đến trấn Thu Thủy, Bùi Thanh Ngọc mới biết người quen cũ mà Tiêu Kính Hàn nói là chủ một quán trọ.

Ông chủ Tiền có bề ngoài phúc hậu, nụ cười cũng rất hiền.Ông sắp xếp cho Bùi Thanh Ngọc ở trong quán trọ, chăm sóc y ăn ngon uống sướng.Bùi Thanh Ngọc rất lo cho Tiêu Kính Hàn, mỗi ngày đều ra ngoài trấn chờ người hứa sẽ tới tìm mình kia.Trời nắng cũng đi, trời mưa cũng đi, ám vệ Giáp không cản được nên đành phải đi theo y.Rốt cuộc hôm nay họ cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc, người đánh xe là ám vệ Ất.Bùi Thanh Ngọc mừng rỡ chạy tới, "Tiêu......"

Nhưng vén màn lên lại thấy một bác gái hiền lành.Ám vệ Giáp cũng hơi bất ngờ, "Thím Trương?"

Thím Trương trìu mến nhìn Bùi Thanh Ngọc, "Đây là Bùi tiên sinh đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc tự biết thất thố, ngại ngùng nói, "Chào thím Trương."

"Chủ tử nói thím Trương nấu ăn ngon," ám vệ Ất nói, "Hắn sợ Bùi tiên sinh nhớ mình không chịu ăn cơm nên nhờ thím Trương tới nấu."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, vốn định hỏi Tiêu Kính Hàn thế nào, nghe xong câu này thì xấu hổ nói: "Nói bậy."

"Đúng đúng, hắn toàn nói bậy thôi."

Thím Trương xuống xe bảo Bùi Thanh Ngọc, "Về trước đi, trời tối rồi."

Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Hắn...... sao rồi ạ?"

"Không sao," thím Trương trấn an y, "Đừng lo, hắn sẽ đến thôi."

Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn thấp thỏm không yên.

Y ở trấn Thu Thủy này chẳng có tin tức gì của Tiêu Kính Hàn, thậm chí một lá thư cũng không có.Y có một linh cảm xấu, nếu thật sự không xảy ra chuyện gì thì sao Tiêu Kính Hàn lại bặt vô âm tín như vậy?Nhưng y không cách nào xác minh, tất cả đều ở núi Phù Phong xa xôi, y nghe không được, cũng nhìn không thấy.Trấn Thu Thủy người đến người đi, khung cảnh yên bình, dường như chỉ có mình Bùi Thanh Ngọc hoảng loạn.Khi chim đưa thư bay đến núi Phù Phong thì Tiêu Kính Hàn không có ở đó.Người trên núi đã di tản quá nửa, trong trại trống rỗng.Cận Mộ vẫn chưa đi, thấy chim bay tới thì tháo tờ giấy trên chân nó xuống, mở ra xem chỉ thấy một dòng chữ: "Chủ tử, không xong rồi!

Nhị công tử nhìn trúng Bùi tiên sinh, cứ nằng nặc đòi hôn Bùi tiên sinh kìa!"

Phía sau có một câu bị gạch bỏ, hình như là, "Y đến kỹ viện tìm mười mấy nam nhân, còn chê không đẹp bằng Bùi tiên sinh nữa!"

Con ngươi Cận Mộ run lên, đầu óc lùng bùng.Nhị công tử...... thích Bùi tiên sinh?Nhị công tử......

đến kỹ viện tìm nam nhân?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 57: Lại đụng trúng chỗ nào rồi


Trấn Thu Thủy mưa rả rích, sắc trời âm u.

Bùi Thanh Ngọc dựa vào cửa sổ, một mình nghe mưa rơi tí tách trên mái hiên.Thím Trương gõ cửa bưng cháo hạt sen vào, "Ta thấy lúc nãy tiên sinh ăn ít quá nên nấu bát cháo, tiên sinh ăn thêm chút nữa đi."

Bùi Thanh Ngọc cảm ơn bà rồi lắc đầu nói: "Cháu ăn không vô."

Thím Trương đặt cháo lên bàn, đi tới hỏi: "Tiên sinh đang lo cho công tử đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt nói khẽ: "Hắn vẫn không có tin tức gì sao ạ?"

"Chắc bận việc gì đó nên chậm trễ," thím Trương ôn tồn nói, "Trong lòng hắn có tiên sinh mà, khó khăn cỡ nào cũng sẽ về thôi."

Bùi Thanh Ngọc nắm bệ cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Nhưng lâu quá rồi còn gì."

Trên mặt thím Trương lộ ra ý cười: "Lúc ta tới, hắn còn nhờ ta chọn ngày tốt để hắn về thành thân nữa."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, lẩm bẩm nói: "Sao lại thành thân ở đây chứ?"

Thím Trương nói: "Mẫu thân hắn là người ở đây mà."

Bùi Thanh Ngọc khẽ giật mình, "Mẫu thân hắn....."

"Đúng vậy," thím Trương cười nói, "Ta cũng thế, hồi xưa ta ở chỗ phía Đông kia kìa."

Bà ngước mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ, "Năm đó ta và mẫu thân hắn cùng vào vương phủ, chớp mắt đã qua bao nhiêu năm rồi."

Chỉ là sau đó xảy ra đủ thứ biến cố không ai ngờ được.

Giờ trở về đã là cảnh còn người mất.Buổi tối mưa tạnh dần.Bùi Thanh Ngọc đi xuống lầu, thấy ám vệ Giáp và ám vệ Ất châu đầu cạnh cửa nói gì đó với vẻ lo lắng.Ám vệ Giáp: "Sao lại nổ?!"

Ám vệ Ất: "Chỗ đó giấu thuốc nổ mà."

Ám vệ Giáp: "Vậy có khi nào chủ nhân....."

Ám vệ Ất: "Đừng nói bậy!"

Tim Bùi Thanh Ngọc giật thót, chạy tới hỏi: "Gì thế?

Có phải Tiêu Kính Hàn có tin tức gì không?!"

Ám vệ Giáp vội vàng giấu thứ gì đó ra sau lưng, lắp bắp nói: "Đâu có, đâu có."

Bùi Thanh Ngọc càng sốt ruột hơn, "Hắn gặp nạn rồi đúng không?!"

Ám vệ Ất ngập ngừng: "Chủ tử....."

Bùi Thanh Ngọc giật lá thư trong tay ám vệ Giáp, thấy trong thư nói Tiêu Kính Hàn và Diêu Tử Y âm thầm đến núi Vũ Tễ để tiêu hủy binh khí Ngu Nam Vương chế tạo, nhưng không hiểu sao chỗ đó đột nhiên nổ tung, Tiêu Kính Hàn đã mất tích."

Tiêu Kính Hàn....."

Bùi Thanh Ngọc run rẩy chống tay lên cửa, dường như ngay cả tờ giấy mỏng này cũng cầm không nổi."

Bùi tiên sinh," ám vệ Ất an ủi y, "Chủ tử sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo."

Bùi Thanh Ngọc trầm mặc một lát rồi nói: "Ta phải đi tìm hắn."

Ám vệ Giáp do dự nói: "Nhưng chủ tử dặn tiên sinh ở đây đợi hắn mà."

"Vậy ta tự đi," Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ rồi gằn từng chữ một, "Ta nhất định phải đi tìm hắn."

Cuối cùng mấy ám vệ không lay chuyển được y nên đành phải cử một người đánh xe ngựa đưa Bùi Thanh Ngọc về.Khi họ tới gần thôn thì gặp Phương Tiểu Trúc đeo gùi thuốc đi ven đường.Thấy Bùi Thanh Ngọc xuống xe ngựa, Phương Tiểu Trúc reo lên: "Tiên sinh, ngài về rồi!"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu rồi hỏi hắn mấy ngày nay núi Vũ Tễ có gì khác thường không?"

Hình như có nhiều người tới lắm," Phương Tiểu Trúc nói, "Nghe đồn quan phủ đang diệt cướp, mấy ngày trước làng bên kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn làm ta sợ muốn chết."

Tiếng nổ?

Bùi Thanh Ngọc vội hỏi: "Sau đó thì sao?

Ngươi có thấy A Tễ không?"

Phương Tiểu Trúc lắc đầu, "Không ạ, A Tễ ở trên núi sao?

Sư phụ dặn ta đừng lên núi nên ta không dám đi."

Bùi Thanh Ngọc khựng lại, không nói gì mà bảo Phương Tiểu Trúc về trước.Y quay lại xe ngựa bảo ám vệ Giáp: "Đến núi Vũ Tễ đi."

Ám vệ Giáp gật đầu rồi vội vàng đánh xe.Chốc lát sau, hắn dừng xe rồi nói với Bùi Thanh Ngọc: "Bùi tiên sinh, đến rồi ạ."

Bùi Thanh Ngọc xuống xe nhìn quanh --- Đây không phải nhà trúc của y à?

Sao lại về chỗ này?"

Bùi tiên sinh," ám vệ Giáp nói, "Để mình ta lên núi tìm là được rồi."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: "Không được, ta cùng đi."

Không biết tình hình trên núi thế nào rồi, ám vệ Giáp nghĩ, nguy hiểm quá, không thể để Bùi tiên sinh đi được.Hắn lừa gạt Bùi Thanh Ngọc: "Ầy, biết đâu chủ tử nấp trong nhà cũng nên!

Ngươi mau vào xem đi!"

Nói xong hắn giơ roi quất ngựa chạy mất, cứ như sợ Bùi Thanh Ngọc đuổi theo."

Khoan đã!"

Tất nhiên Bùi Thanh Ngọc không đuổi kịp, cuống quýt dắt lừa định chạy theo.Đúng lúc này, trong nhà chợt vang lên một tiếng động, Bùi Thanh Ngọc sững sờ quay đầu nhìn về phía nhà trúc.Trong nhà lại im lìm, tựa như tiếng động lúc nãy chỉ là ảo giác của y mà thôi.Bùi Thanh Ngọc từ từ đi tới, tim như treo giữa không trung, thình thịch liên hồi.Y rón rén đẩy cửa ra, đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc, hoàn toàn không khác gì lúc y rời đi.Trong nhà vắng lặng, cũng không có bóng dáng y ngày nhớ đêm mong kia.Bùi Thanh Ngọc không khỏi hụt hẫng, nhưng chớp mắt tiếp theo, cánh cửa sau lưng đột nhiên đóng ập, y vừa quay đầu lại thì bị ai đó đè xuống đất."

Ai....."

Đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, nửa câu sau của Bùi Thanh Ngọc nghẹn lại trong cổ, không nói nên lời.Hai mắt y ửng đỏ, run rẩy đưa tay sờ mặt đối phương, "Tiêu Kính Hàn....."

Sau đó y trông thấy Tiêu Kính Hàn ngu ngơ nói: "Đau đầu quá."

Bùi Thanh Ngọc: "....."

Chẳng lẽ lại bị mất trí rồi sao?!Y hỏi dò: "Ngươi có nhớ mình là ai không?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu.Bùi Thanh Ngọc vội vã sờ đầu hắn: "Đụng trúng chỗ nào rồi?

Còn đau không?"

Tiêu Kính Hàn đưa tay chỉ vào môi mình: "Đau chỗ này, hôn một cái sẽ hết đau ngay."

Bùi Thanh Ngọc: "....."

Tiêu Kính Hàn bật cười, vẻ ngốc nghếch lập tức biến mất, "Đùa ngươi thôi, ta....."

Còn chưa dứt lời thì Bùi Thanh Ngọc đã ôm mặt hắn hôn lên.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 58: Chỗ nào không sao


Lúc ở núi Phù Phong, Tiêu Kính Hàn từng trêu Bùi Thanh Ngọc rất nhiều lần, nói vết thương đau, nói thuốc đắng, đòi Bùi Thanh Ngọc hôn mình một cái.

Nhưng hắn nói cỡ nào Bùi Thanh Ngọc cũng không chịu.Lần này hắn cũng chẳng trông mong Bùi Thanh Ngọc đồng ý, đoán chừng y lại đỏ mặt làm ngơ hắn thôi.Nhưng đôi môi mềm mại bỗng nhiên áp vào môi hắn, vừa nồng nhiệt vừa nôn nóng như sợ hắn lại biến mất.Tiêu Kính Hàn nhất thời sợ run, quên cả phản ứng.Bùi Thanh Ngọc cắn môi hắn, khi tỉnh táo lại cũng không biết tại sao mình ôm hôn người ta, vừa buông tay định lùi lại thì bị Tiêu Kính Hàn giữ chặt gáy rồi hôn sâu hơn."

Ưm......"

Bùi Thanh Ngọc ngửa mặt lên, hơi thở quen thuộc xâm nhập răng môi, quấn quýt bao phủ, tựa như hơi thở cũng bị cướp mất.Y chợt nhớ lại lời ám vệ Giáp nói, trong lòng có người mình thích nên mới cho hắn hôn.Người mình thích......Y vô thức túm chặt vạt áo Tiêu Kính Hàn.Hồi lâu sau, Tiêu Kính Hàn lưu luyến buông y ra.

Ngực Bùi Thanh Ngọc phập phồng, thở hổn hển, nghe thấy Tiêu Kính Hàn cũng thở dốc như mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại hôn ta?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn lảng đi chỗ khác rồi lẩm bẩm: "Chẳng phải ngươi nói hôn một cái sẽ hết đau à?"

Tiêu Kính Hàn cười: "Ta nói thì ngươi nghe ngay, ngoan vậy sao?"

Hắn kề vào tai Bùi Thanh Ngọc hỏi bằng giọng mờ ám: "Vậy nếu ta muốn làm chuyện khác thì sao?"

Hơi thở ấm áp phả vào má, Bùi Thanh Ngọc tránh đi, ngơ ngác hỏi: "Chuyện, chuyện gì cơ?"

Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn cọ xát cổ y, vuốt ve xương quai xanh nhô lên rồi luồn vào cổ áo......Bùi Thanh Ngọc rùng mình, nhịn không được đẩy hắn ra, "Ngươi......"

Tiêu Kính Hàn lập tức kêu lên một tiếng, lông mày nhíu chặt."

Sao thế?"

Bùi Thanh Ngọc cảm thấy không ổn nên vội vàng vạch áo hắn ra --- Chỉ thấy áo trong của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, trên ngực đầm đìa máu."

Vết thương của ngươi nứt ra rồi à?!"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn nhịn đau trấn an y, "Lần trước chạy vội quá nên bất cẩn đụng trúng thôi."

Bùi Thanh Ngọc đưa tay kéo áo trong của hắn, muốn xem vết thương nhưng lại sợ làm hắn đau, "Ta nghe họ nói ngươi và Diêu cô nương đến ngôi làng sau núi Vũ Tễ, còn bị nổ nữa, ngươi cũng mất tích."

"Trước khi nổ chúng ta chạy ra kịp," Tiêu Kính Hàn kể lể với y, "Diêu Tử Y còn chê ta chạy chậm, chẳng thương ta chút nào."

Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn quanh, "Vậy Diêu cô nương đâu?"

Chắc không phải cũng ở trong phòng này đấy chứ?"

Ta dụ người của Ngu Nam Vương ra," Tiêu Kính Hàn nói, "Nàng đi điều binh rồi."

Bùi Thanh Ngọc thấy áo hắn đỏ thẫm thì tim như bị ai siết chặt, "Ngươi mau dậy đi, ta băng bó cho ngươi."

Nhưng Tiêu Kính Hàn không nhúc nhích mà tiếc rẻ nói: "Hiếm lắm hôm nay ngươi mới chủ động một lần, chỉ được băng bó vết thương thôi sao?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên: "Nói bậy bạ gì đó, vết thương chảy máu nhiều như vậy không đau à?

Mau dậy đi."

Tiêu Kính Hàn thở dài: "Vậy còn có lần sau nữa không?"

Bùi Thanh Ngọc cúi đầu, lí nhí "ừ" một tiếng.Tiêu Kính Hàn sững sờ, cứ tưởng mình nghe lầm, "Ngươi nói gì vậy?

Ngươi đồng ý đúng không?!"

Cổ Bùi Thanh Ngọc nóng bừng, "Ta......"

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào, "Các ngươi qua bên kia xem đi, cả bên kia nữa......"

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn trầm xuống, thấp giọng nói: "Bọn chúng đuổi tới rồi."

"Bọn chúng?"

Bùi Thanh Ngọc giật mình, "Người vương phủ ấy à?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi kéo Bùi Thanh Ngọc đứng dậy.

Qua khe cửa, họ thấy một đám hộ vệ đang lục soát nhà đại nương bên cạnh.

"Không có ai thật mà," đại nương nói, "Chỗ này chỉ có mình bà già này thôi, ôi, gà xổng chuồng hết rồi......

Này này, đừng đạp lên trứng của ta chứ!"

Đám hộ vệ không tìm được người lại sang nhà trúc của Bùi Thanh Ngọc.Bùi Thanh Ngọc vội vàng giữ chặt Tiêu Kính Hàn, "Mau ra cửa sau đi."

Y dìu Tiêu Kính Hàn chạy trốn bằng cửa sau.

Sắc trời tối dần, bóng cây dập dờn trên đường núi hệt như bóng người lắc lư.Đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, họ chưa kịp ẩn nấp thì gặp phải một đám hộ vệ khác trước mặt."

Tìm được rồi!"

Tên cầm đầu cưỡi ngựa mừng rỡ nói, "Bắt hắn lại mau!"

Tiêu Kính Hàn che chở Bùi Thanh Ngọc sau lưng rồi chộp lấy thanh đao xé gió lao đến, bóng người giao nhau, máu văng tung tóe.Nhưng vết thương của hắn càng nứt rộng hơn, đau đến nỗi trán hắn rịn đầy mồ hôi.Bùi Thanh Ngọc lo âu nhìn hắn, "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn nắm tay y, thấy tên dẫn đầu cưỡi ngựa xông tới thì nhếch miệng cười: "Xem ra ngươi phải dẫn ta đi rồi."

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp hiểu ý thì đã thấy hắn ném đi thanh đao trong tay, lập tức ghim trúng tên kia làm máu văng tung tóe.Tiêu Kính Hàn giành lấy dây cương rồi bế Bùi Thanh Ngọc lên ngựa, "Đi mau."

Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, "Ta......

Ta không biết cưỡi ngựa."

"Đừng sợ," Tiêu Kính Hàn ôm y từ phía sau, mệt mỏi dựa vào vai y, "Ta dạy ngươi."

Hắn giật dây cương, con ngựa kia lập tức chạy vút đi."

Tiêu Kính Hàn......"

Bùi Thanh Ngọc chưa từng cưỡi ngựa mà chỉ cưỡi lừa.

Nhưng ngựa chạy nhanh hơn lừa nhiều, Bùi Thanh Ngọc nắm chặt dây thừng, tim nhảy lên tận cổ.

Nhưng trên mu bàn tay là lòng bàn tay nhuốm máu của Tiêu Kính Hàn, sau lưng là lồng ngực rắn chắc của hắn."

Có ta ở đây," giọng Tiêu Kính Hàn suy yếu nhưng lại mang theo ý cười, "Sẽ không ngã đâu."

Hắn áp mặt vào cổ Bùi Thanh Ngọc nói khẽ: "Bùi Thanh Ngọc, ngươi lại cứu ta thêm một lần."

Gió đêm thổi qua, hắn nghe thấy Bùi Thanh Ngọc lẩm bẩm: "Còn ngươi lại gạt ta thêm một lần."

Tiêu Kính Hàn ngẩn người, "Sao cơ?"

"Ngươi đã hứa với ta," Bùi Thanh Ngọc nói, "Sẽ không bị thương nữa."

Nhưng bây giờ lại bị thương nặng như vậy, đồ lừa gạt.Tiêu Kính Hàn khựng lại rồi chơi xấu: "Vết thương kia là lần trước mà, không tính."

Bùi Thanh Ngọc cả giận: "Lần trước sắp lành rồi còn gì!"

Tiêu Kính Hàn: "Giờ ta cũng sắp lành rồi mà."

"Lành gì mà lành?"

Bùi Thanh Ngọc vừa nhớ tới lồng ngực đẫm máu của hắn thì tim đau nhói, "Chảy nhiều máu như vậy......"

"Nhìn hơi thảm thôi," Tiêu Kính Hàn nói, "Không sao đâu."

Bùi Thanh Ngọc không tin, rõ ràng lúc nãy đánh nhau hắn vô cùng đau đớn, phải cắn răng gắng gượng lắm mới đứng vững được."

Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ," hai mắt Bùi Thanh Ngọc ửng đỏ, "Có chỗ nào không sao chứ?"

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên há miệng cắn cổ y một cái rồi vô sỉ nói, "Nếu ngươi chủ động hơn chút nữa, thử làm chuyện khác như ta nói hôm nay, chẳng phải sẽ biết chỗ nào của ta không sao à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Đột nhiên Bùi Thanh Ngọc rất muốn hất hắn xuống ngựa.
 
Back
Top Bottom