Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 29: Cũng đâu phải chưa từng hôn


Cận Mộ bị Tiêu Kính Hàn đột ngột lao ra làm giật mình, đành phải lặp lại lần nữa: "Hình như Bùi tiên sinh...... bị gãy chân ạ."

Tim Tiêu Kính Hàn vô thức nhói lên: "Đang yên đang lành sao lại gãy chân?!"

Cận Mộ lắc đầu: "Thuộc hạ không biết ạ."

Trình Hồi thấy Tiêu Kính Hàn nóng lòng thì nói ngay: "Chủ tử, chúng ta mau đến thăm Bùi tiên sinh đi!"

Tiêu Kính Hàn lo thì lo nhưng vẫn còn giận, nghiến răng nói: "Thăm gì mà thăm, để bị y đuổi nữa à?"

Trình Hồi nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: "Bùi tiên sinh không đuổi đâu, nhất định lần trước y chỉ nói lẫy thôi."

Cận Mộ nghĩ thầm nhưng y nói muốn đốt pháo mà.Trình Hồi nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Kính Hàn, lại giả bộ thở dài: "Bùi tiên sinh lẻ loi một mình, bị gãy chân biết tính sao đây?

Đói bụng còn phải khập khiễng đi nấu cơm, lỡ đi không được thì nửa đêm chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói......"

Tiêu Kính Hàn nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt.Trình Hồi rèn sắt khi còn nóng: "Nếu nước cũng không có......"

Tiêu Kính Hàn nghe không nổi nữa: "Đừng nói nữa!"

Trình Hồi lập tức ngậm miệng.Đúng lúc này, ám vệ Giáp leo tường vào nói với Tiêu Kính Hàn: "Chủ tử, núi Vũ Tễ bên kia truyền tin đến nói gần đây có người tìm kiếm gì đó trên núi, hình như đang tìm hàng của ông chủ Triệu thì phải."

"Chủ tử," Trình Hồi nói, "Hôm đó cướp hàng, vẻ mặt ông chủ Triệu rất lo sợ, nếu chỉ là hàng bình thường thì sao hắn phải sợ thế chứ?"

Tiêu Kính Hàn cũng thấy lạ, nhưng họ mở đám hàng kia ra chỉ thấy tơ lụa vải vóc chứ không thấy thứ gì bất thường."

Chủ tử," Trình Hồi ân cần nói, "Chúng ta quay lại điều tra thêm đám hàng kia nhé?"

Tiện đường thăm Bùi tiên sinh luôn!Tiêu Kính Hàn im lặng một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.Hắn tự nhủ chỉ đi xem đám hàng kia thôi chứ không phải đi gặp ai hết.Khi họ chạy tới núi Vũ Tễ thì Phùng Ngũ và Trần Lục lo âu nói với Tiêu Kính Hàn: "Chủ tử, e là phải đổi chỗ thôi, trên núi có nhiều người tới lắm, chỗ này chẳng giấu được bao lâu nữa đâu."

Tiêu Kính Hàn cũng biết nơi này không nên ở lâu, hắn đi vào hang, thấy vết bánh xe lún xuống đất khá sâu.

Đám hàng kia vẫn còn chất trên xe, để chuyển đi kịp thời nên họ chưa tháo xuống.Nhưng tơ lụa vải vóc rất nhẹ, sao vết bánh xe lại sâu thế chứ?Tiêu Kính Hàn đi tới mở một cái rương.

Hắn gạt vải vóc bên trên ra, phía dưới là ván gỗ dày.Hắn gõ gõ rồi tìm tòi một phen, đột nhiên phát hiện tấm ván kia có thể mở ra.Trình Hồi cũng đi tới, giật mình nói: "Dưới này có hộc ngầm à?!"

Hắn dỡ hết ván gỗ ra, khi thấy thứ giấu phía dưới thì càng kinh ngạc hơn: "Chủ tử, là quặng sắt!"

Tiêu Kính Hàn nhíu chặt mày, bảo họ mở hết rương ra.Quả nhiên dưới đáy mỗi rương đều có hộc ngầm giấu quặng sắt và thuốc nổ.Trình Hồi khó hiểu: "Chẳng phải ông chủ Triệu là thương nhân sao?!

Vận chuyển mấy thứ này làm gì?"

"Việc này e là không đơn giản."

Tiêu Kính Hàn trầm ngâm nói, quặng sắt chủ yếu dùng để rèn đúc binh khí, từ trước đến nay cấm tư nhân khai thác, một thương nhân sao lại cả gan mạo hiểm như vậy?"

Khôi phục cái rương về nguyên dạng," Tiêu Kính Hàn nói, "Các ngươi mau rời khỏi đây, về núi Phù Phong đi."

Phùng Ngũ sững sờ nói: "Vậy mấy thứ này......"

Tiêu Kính Hàn: "Đừng lo, cứ để lại đây."

Hắn quay sang bảo Trình Hồi: "Gọi mấy người giỏi khinh công canh chừng bên ngoài, nếu có kẻ tìm đến đây thì đừng lộ mặt, âm thầm bám theo là được rồi."

Trình Hồi gật đầu, vội vàng đi gọi người.Phùng Ngũ chất hàng lại như cũ rồi âm thầm rời khỏi núi Vũ Tễ.Tiêu Kính Hàn xuống núi, lượn quanh chân núi hai vòng, cuối cùng vẫn đi đến nhà trúc.Chỉ tiện đường thôi, hắn nghĩ, chỉ là tiện đường thôi.Trong nhà trúc, Lý huynh lại uống rượu, cảm thán thế đạo gian nguy với Bùi Thanh Ngọc."

Ta cứ tưởng mình gặp được quý nhân," Lý Sóc ôm bình rượu, say khướt nói, "Hắn quan tâm ta đủ kiểu, còn nói đợi ta thi đậu sẽ ăn mừng với ta một phen......

Ai ngờ hắn lại nham hiểm độc ác như vậy!

Hèn hạ vô sỉ!"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn đã uống mấy vò thì khuyên nhủ: "Lý huynh, uống ít thôi."

Nhưng trong lòng Lý Sóc khó chịu, còn rủ Bùi Thanh Ngọc uống chung: "Bùi huynh, ngươi cũng uống đi......"

Hắn cầm bình rượu không vững nên làm đổ ra áo Bùi Thanh Ngọc."

Xin lỗi xin lỗi......"

Hắn lảo đảo đưa tay cởi áo Bùi Thanh Ngọc, "Ướt rồi, mau cởi ra đi."

Bùi Thanh Ngọc vội nói: "Không cần đâu, để ta tự thay."

Nhưng trong đầu Lý Sóc chỉ nhớ rõ áo ướt phải cởi ra, quờ quạng túm áo Bùi Thanh Ngọc: "Cởi, cởi......"

"Rầm" một tiếng, cửa trúc bị đá văng, Tiêu Kính Hàn đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: "Các ngươi đang làm gì?"

Bùi Thanh Ngọc giật mình: "A Tễ?"

Tay Lý Sóc còn nắm áo Bùi Thanh Ngọc, lè nhè trả lời: "Cởi áo......"

Tiêu Kính Hàn đá bể vò rượu.Lý Sóc giật nảy mình, hơi tỉnh táo lại: "Vị, vị huynh đài này......"

Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nhìn tay hắn đang nắm áo Bùi Thanh Ngọc.Lý Sóc lập tức rút tay về --- Má ơi, đáng sợ quá đi."

Bùi, Bùi huynh," Lý Sóc run rẩy nói, "Đây là......"

Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kính Hàn đã lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì cút."

Lý Sóc: "......"

Thấy bộ dạng này của Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc đành phải bảo Lý Sóc về trước.Lý Sóc không yên tâm, thì thầm hỏi: "Bùi huynh, có cần báo quan không?"

Bùi Thanh Ngọc lắc đầu: "Không sao đâu, Lý huynh đừng lo."

Lý Sóc đành phải dè dặt bước đi.Tiêu Kính Hàn thấy hắn khập khiễng, còn Bùi Thanh Ngọc vẫn bình thường thì biết ngay Cận Mộ nhận lầm người.Nhưng hắn lại nghĩ vậy Lý huynh này không chỉ ở đây một lần!Lửa giận lập tức xông lên đầu hắn --- Nào là Chu huynh, nào là Lý huynh, còn cởi áo nữa chứ!Bùi Thanh Ngọc không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở về: "Ngươi......"

Tiêu Kính Hàn thấy áo quần y xộc xệch thì sắc mặt càng nặng nề hơn: "Chẳng phải ngươi nói không uống rượu nữa à?"

Bùi Thanh Ngọc định giải thích: "Trong lòng Lý huynh đang buồn......"

Tiêu Kính Hàn: "Buồn nên đòi cởi áo ngươi à?!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không phải, tại bị ướt thôi."

Thái dương Tiêu Kính Hàn nhảy thình thịch, nắm lấy cổ tay y: "Ướt thì ai cũng cởi được sao?"

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, buồn bực hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn tới gần y, bị cơn giận làm mất lý trí: "Vậy ta cũng được đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: "Sao cơ?"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối tăm, nghiêng người cắn môi y.Bùi Thanh Ngọc đột nhiên mở to mắt.Hơi thở ấm áp hung hăng xâm nhập, môi lưỡi cọ xát hỗn loạn......Bùi Thanh Ngọc sững sờ một hồi, đột nhiên đẩy người ra: "Ngươi làm gì vậy?!"

Dường như Tiêu Kính Hàn cũng bối rối, nhìn lảng đi chỗ khác, giống như nói cho Bùi Thanh Ngọc nghe, lại giống như nói cho mình nghe: "Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng đâu phải chưa từng hôn."

Bùi Thanh Ngọc giơ chân đạp hắn: "Ngươi......

Lỗ mãng!"

Tiêu Kính Hàn ra vẻ hờ hững nói: "Chính ngươi nói nhớ lại thì có thể hôn mà."

Bùi Thanh Ngọc xấu hổ giận dữ nói: "Ngươi hôn rồi còn gì!"

Tiêu Kính Hàn: "Có nói chỉ được hôn một lần đâu."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 30: Tìm người tá túc một đêm


Bùi Thanh Ngọc không ngờ da mặt hắn dày như vậy, đã hôn người khác mà còn làm như không có gì xảy ra, có phải trong mắt hắn chuyện này chẳng là gì không?

Hắn từng làm vậy với bao nhiêu người rồi?

Bùi Thanh Ngọc càng tức hơn, đạp hắn thêm cái nữa, "Không biết xấu hổ!"

Tiêu Kính Hàn thấy y tức giận thì khóe môi cong lên, hào hứng nói: "Mặt đỏ quá vậy, chưa hôn ai bao giờ à?"

Vành tai Bùi Thanh Ngọc như bị phỏng: "Liên quan gì tới ngươi?"

Y càng nghĩ càng bực, lạnh lùng nói: "Chắc Tiêu công tử hay làm chuyện này lắm nhỉ?"

Tiêu Kính Hàn ho khẽ một tiếng, ra vẻ điềm tĩnh nói: "Cũng thường thôi."

Bùi Thanh Ngọc lập tức đẩy hắn ra ngoài rồi đóng ập cửa lại.Tiêu Kính Hàn suýt bị cửa nện dập mũi.Đúng lúc Trình Hồi trở về, thấy Tiêu Kính Hàn đứng ngoài cửa một mình thì nghĩ thầm không ổn --- Thảm rồi, chủ tử bị Bùi tiên sinh đuổi ra ngoài nữa sao?!Hắn không dám tới gần mà làm bộ cho lừa ăn trong sân.Tiêu Kính Hàn đi tới, thản nhiên nói: "Cho ăn rồi."

"À, vậy sao?"

Trình Hồi lúng túng nói, "Hèn gì nó không ăn, chắc tại no quá ha ha ha......"

Hắn cười khan rồi dè dặt hỏi: "Bùi tiên sinh còn giận sao ạ?"

Tiêu Kính Hàn hừ một tiếng, không nói gì.Trình Hồi cũng không dám hỏi thêm, nhớ mình còn có việc nên vội nói: "Chủ tử, thế tử dẫn người lên núi Vũ Tễ rồi ạ."

"Tiêu Thừa Vũ?"

Tiêu Kính Hàn nhíu mày, "Hắn tới làm gì?"

"Nghe nói ông chủ Triệu nhờ Vương gia diệt cướp," Trình Hồi nói, "Thế tử xin dẫn binh nhưng Vương gia không cho mà còn mắng hắn một trận.

Hắn tức quá nên tự dẫn mười tùy tùng tới đây."

Tiêu Kính Hàn cười lạnh: "Hắn cũng năng nổ quá nhỉ, còn tự dẫn xác tới nữa."

Trình Hồi kích động: "Có cần đào hố trên đường không ạ?

Hay là ném tổ ong vò vẽ?

Treo lên đánh cũng được!"

Mặc dù mấy chiêu này đã cũ nhưng vẫn rất hữu ích!

Che kín mặt mũi, thế tử cũng đâu biết chúng ta đánh hắn."

Tạm thời chưa cần vội," Tiêu Kính Hàn vuốt lừa, sực nhớ ra gì đó nên bảo Trình Hồi, "Bảo mấy huynh đệ để lộ chút tung tích cho hắn rồi dẫn hắn đến thôn sau núi đi."

Trình Hồi thắc mắc: "Chẳng phải thôn kia không có người ở sao?

Dẫn hắn tới đó làm gì?

Đánh một trận à?"

Đâu cần chạy xa thế, trùm bao tải đánh ngay dưới chân núi cũng được.Tiêu Kính Hàn: "Thôn kia rất khả nghi."

Lần trước hắn bại lộ tung tích rồi bị thương gần núi Vũ Tễ, sau đó lại gặp chuyện ở bờ sông, chẳng lẽ có người sợ hắn phát hiện ra điều gì sao?Nhưng tùy tiện thăm dò cũng không tìm ra manh mối, chi bằng để Tiêu Thừa Vũ mở đường trước."

Hình như thôn kia bỏ hoang lâu lắm rồi," Trình Hồi kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ có ma sao?!"

Tiêu Kính Hàn: "......

Ngươi suy nghĩ bình thường chút đi được không?"

Trình Hồi hùng hồn nói: "Lâu nay không ai ở, có ma không phải bình thường lắm sao?"

Tiêu Kính Hàn nhìn hắn như nhìn đồ ngốc.Trình Hồi xoa mũi, lại cố ý nói: "Chà, nếu thế tử tới thì chúng ta đâu thể về được đúng không?

Hắn xấu tính như vậy, lỡ cáu lên làm cô dì chú bác ở đây bị thương, làm Bùi tiên sinh bị thương thì nguy to, đúng không?"

Tiêu Kính Hàn hờ hững liếc hắn.Trình Hồi nói ngay: "Chẳng biết Phùng Ngũ và Trần Lục đi xa chưa nhỉ, để ta gọi họ về."

Nói xong hắn nhanh chân chạy mất.Bùi Thanh Ngọc hậm hực trong phòng hồi lâu, khi mở cửa ra thì thấy Tiêu Kính Hàn còn ở trong sân chơi với lừa.Y ngẩn người: "Ngươi...... sao ngươi chưa đi?"

"Hôm nay ta mệt," Tiêu Kính Hàn ung dung nói, "Không muốn đi."

Bùi Thanh Ngọc làm thinh.Tiêu Kính Hàn lại lẩm bẩm: "Nhưng ta không có chỗ ngủ, chắc phải tìm người tá túc một đêm."

Bùi Thanh Ngọc vẫn không nói gì.Tiêu Kính Hàn nhìn y rồi lại nói: "Ta thấy Lý huynh kia có vẻ nhiệt tình lắm, đến nhà hắn tá túc một đêm chắc hắn sẽ đồng ý thôi nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Không được quấy rầy Lý huynh."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ lúc nãy hắn bị ngươi hù chạy mất, ngươi mà đến nhà thì làm sao hắn ngủ nổi?"

À," Tiêu Kính Hàn cười nói, "Vậy ngươi cho ta ngủ lại nhé?"

Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát rồi nói: "Ngươi xin lỗi Chu huynh trước đi."

Lần trước bóp cổ người ta, đâu thể xem như không có chuyện gì.

Ý cười của Tiêu Kính Hàn lập tức biến mất: "Không đi."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: "Ngươi làm hắn bị thương mà không áy náy chút nào sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Đáng đời hắn!"

Bùi Thanh Ngọc: "Sao lại đáng đời?!"

Tiêu Kính Hàn: "Hắn mắng ta!"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ: "Hắn mắng ngươi?"

Tiêu Kính Hàn không chơi với lừa nữa mà quay người đi ra ngoài.Bùi Thanh Ngọc đuổi theo hai bước rồi dừng lại: "Ngươi......"

"Ta đến tìm Lý huynh," Tiêu Kính Hàn nói, "Uống rượu giải sầu, chụm đầu tâm sự, ngủ chung với hắn."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 31: Tối qua đi đâu


Tiêu Kính Hàn hậm hực bỏ đi một mạch, nghe sau lưng không có động tĩnh thì quay đầu lại, phát hiện Bùi Thanh Ngọc không đuổi theo.

Hắn càng tức hơn --- Không thèm quan tâm ta uống rượu giải sầu, chụm đầu tâm sự, ngủ chung với hắn chứ gì?Được, vậy ta đi ngay đây!Hắn vừa nhấc chân lên thì sực nhớ ra một chuyện --- Lý huynh kia ở đâu?Bùi Thanh Ngọc vốn định đuổi theo, sợ Tiêu Kính Hàn đến với bộ dạng hung thần ác sát này sẽ hù dọa Lý huynh.Nhưng y mới chạy mấy bước thì thấy Lý Sóc nồng nặc mùi rượu nằm ngủ say sưa trong bụi cỏ ven đường.Có lẽ Tiêu Kính Hàn đi nhanh quá nên không thấy.Bùi Thanh Ngọc vội vàng đi tới gọi: "Lý huynh?"

Lý Sóc trở mình ngáy khò khò.Bùi Thanh Ngọc hết cách, cũng không thể để người ngủ ven đường nên đành phải nửa kéo nửa dìu hắn về nhà trúc.Tiêu Kính Hàn sai ám vệ đi hỏi xem thư sinh họ Lý bị què chân ở đâu trong thôn này?Ám vệ Giáp nhanh chóng tìm ra, nhưng Tiêu Kính Hàn tới nơi thì thấy nhà cửa dột nát, trên nóc còn hở gió.Lý Sóc xa nhà lâu năm, mấy ngày nay trở về uống rượu miệt mài, chưa dọn dẹp gì nên trong nhà hết sức bừa bộn.Tiêu Kính Hàn đợi hơn nửa ngày, trời đã tối mà vẫn không thấy bóng dáng Lý huynh kia đâu.Hắn không khỏi hoài nghi, có phải ám vệ Giáp tìm nhầm chỗ rồi không?"

Không sai đâu ạ," ám vệ Giáp quả quyết, "Ta hỏi nhiều người lắm, họ đều nói chỗ này mà."

Ám vệ Ất: "Vậy sao người chưa về?"

Ám vệ Bính: "A, người không về nhà."

Ám vệ Giáp: "Hay là đến nhà bạn chơi?"

Ám vệ Ất: "Trong nhà hở tứ tung thế này, tới nhà bạn khỏi cần về cũng được."

Ám vệ Bính: "Ui, lạnh quá."

"Chủ tử," ám vệ Giáp dè dặt nói, "Chỗ này lạnh quá, hay là chúng ta tìm chỗ nào ấm hơn nhé?"

Ám vệ Ất: "Như nhà trúc chẳng hạn?"

Ám vệ Bính: "Được, nhà trúc được đó!"

Tiêu Kính Hàn cười lạnh: "Nhà trúc của Bùi Thanh Ngọc ấy à?"

Ám vệ Giáp Ất Bính đồng loạt ngẩng đầu nhìn nóc nhà, chột dạ nói: "Chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng được, không quan trọng......"

Tiêu Kính Hàn: "Ta chỉ muốn ở đây thôi."

Ai thèm tới nhà trúc kia chứ?Ám vệ Giáp Ất Bính gật đầu lia lịa: "Được được được, tốt tốt tốt......"

Thế là mấy người nghe tiếng gió thổi ngủ cả đêm, hết sức kiên cường.Ngày hôm sau, Tiêu Thừa Vũ đến gần núi Vũ Tễ.Phùng Ngũ và Trần Lục làm theo kế hoạch, dẫn hắn ra ngôi làng sau núi.Nhưng đến cổng thôn lại bị cản đường."

Ai cản?"

Tiêu Kính Hàn nghe ám vệ báo cáo thì vẻ mặt đanh lại.Ám vệ nói: "Ô quản gia ở vương phủ ạ."

Tiêu Kính Hàn sực nhớ ra kẻ lần trước mình theo dõi cũng từng xuất hiện bên cạnh quản gia."

Với tính tình của Tiêu Thừa Vũ mà hắn cũng cản được à?"

"Không cản được ạ," ám vệ nói, "Sau đó hắn đánh thế tử ngất xỉu rồi."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn càng tò mò hơn: "Xem ra thôn kia thật sự có gì đó rất kỳ lạ."

Hắn bảo người tiếp tục theo dõi Tiêu Thừa Vũ, đang định tới thôn kia xem thử thì thấy ám vệ Giáp vội vàng chạy tới nói: "Chủ tử, ta biết tối qua Lý huynh kia đi đâu rồi!"

Tiêu Kính Hàn thuận miệng hỏi: "Đi đâu?"

Ám vệ Giáp: "Đến nhà Bùi tiên sinh ạ!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Ám vệ Giáp: "Cô nam quả nam ở chung một nhà!"

Tiêu Kính Hàn: "Im mồm."

Ám vệ Giáp: "Chủ tử, ngươi mau đến xem đi!"

"Xem gì mà xem?"

Tiêu Kính Hàn nhấc chân bỏ đi, "Liên quan gì tới ta chứ?"

Ám vệ Giáp: "Chủ tử không đi thật sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Không đi."

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Kính Hàn ngồi trong sân nhà trúc với vẻ mặt vô cảm, bên cạnh là Lý Sóc mới tỉnh rượu.Bùi Thanh Ngọc đến học đường vẫn chưa về.Hai người nhìn nhau."

Huynh, huynh đài," Lý Sóc phá vỡ sự im lặng, "Ngươi......"

Tiêu Kính Hàn: "Sao ngươi ở đây?"

Lý Sóc lắc đầu nói: "Hôm qua ta uống say, tỉnh dậy đã thấy mình ở chỗ này, chắc Bùi huynh tốt bụng đưa ta về ấy mà."

Tiêu Kính Hàn cáu kỉnh nói: "Không biết uống thì đừng uống."

Mất công say rượu người khác phải đưa về nữa."

Ta cũng đâu muốn uống," vẻ mặt Lý Sóc như đưa đám, "Nhưng trong lòng ta...... khó chịu lắm!

Ta học hành gian khổ mười năm, kết quả lại rơi vào kết cục này!

Ông trời thật bất công mà!"

Tiêu Kính Hàn lười nghe hắn khóc: "Vậy sao ngươi không đi báo quan?"

"Ta đi rồi!"

Lý Sóc cả giận nói, "Nhưng bọn họ cấu kết với nhau, cá mè một lứa, cái chân này của ta bị đánh gãy lúc đi báo quan đấy!"

Tiêu Kính Hàn cười nhạo: "Ngươi muốn đòi lại công bằng thì phải tìm người ghét ác như thù mới đúng."

Lý Sóc sững sờ: "Ghét ác như thù?"

"Ta nghe nói Ngự Sử đương triều ghét nhất mấy chuyện bất minh này," Tiêu Kính Hàn hỏi, "Sao ngươi không đi tìm hắn?"

"Nhưng......"

Lý Sóc do dự nói, "Ngự Sử có thân phận thế nào chứ?

Làm sao ta gặp được?"

Tiêu Kính Hàn: "Đến ngồi xổm trước cửa nhà hắn, một ngày không gặp, chẳng lẽ nhiều ngày cũng không gặp được sao?"

Lý Sóc vỗ đầu một cái: "Đúng vậy!

Bị oan mà không nói đâu phải đại trượng phu!"

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tiêu Kính Hàn: "Đa tạ huynh đài, giờ ta về thu dọn đồ đạc tới kinh thành ngay đây!"

Nói xong hăng hái đi khập khiễng về nhà.Tiêu Kính Hàn hài lòng gật đầu --- Tốt nhất là ở lại kinh thành làm quan luôn đi, đừng về đây nữa.Trong biệt viện, Tiêu Ký Ngôn do dự nhiều ngày, cuối cùng vẫn đến tìm Tiêu Kính Hàn hỏi chuyện liên quan đến Cận Mộ hai năm trước.Y bước vào sân, con vẹt dưới mái hiên vừa thấy y thì lập tức vỗ cánh kêu lanh lảnh: "Một chân!"

Tiêu Ký Ngôn: "......"

-------------------(Một chân nghĩa là dan díu, ví dụ như A có một chân với B nghĩa là A dan díu với B)
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 32: Nó nói ngươi muốn dan díu


Một chân?

Tiêu Ký Ngôn vô thức nhìn xuống chân mình --- Không phải hai chân sao?

Y đi tới, nghi hoặc hỏi con vẹt kia: "Cái gì một chân?"

Con vẹt lại kêu lên: "Lão Cận, một chân!"

Đây là câu lần trước nó nghe Trình Hồi uy hiếp Cận Mộ, nếu ngươi không đi tìm Bùi tiên sinh thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn có một chân với y!Con vẹt chỉ nhớ mang máng, thấy Tiêu Ký Ngôn thì nghĩ tới Nhị công tử, lão Cận, một chân gì đó.Nhưng Tiêu Ký Ngôn nghe vậy lại tưởng nó nói Cận Mộ chỉ còn một chân nên lập tức tái mặt: "Cái gì?"

Cận Mộ bỗng nhiên leo qua tường rào, khẩn trương nói: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn đưa tay kéo vạt áo hắn: "Chân đâu rồi?"

Cận Mộ: "......"

Tiêu Ký Ngôn thấy hắn còn đủ hai chân mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: "Sao nó lại nói ngươi có một chân?"

Cận Mộ lắp bắp: "Nó......

Nó nói bậy thôi."

"Ngươi mới nói bậy!"

Con vẹt nói ngay, "Một chân, muốn dan díu!"

Tiêu Ký Ngôn càng mờ mịt hơn: "Muốn dan díu gì cơ?"

Con vẹt: "Lão Cận, muốn dan díu!"

Tiêu Ký Ngôn quay sang nhìn Cận Mộ."

Không phải......"

Cận Mộ vội nói lảng đi, "Công tử tìm Tam công tử à?

Hắn đi rồi, chưa về đâu."

Quả nhiên Tiêu Ký Ngôn quên ngay chuyện một chân, y hỏi: "Hắn đi mà không dẫn ngươi theo sao?"

Cận Mộ trả lời: "Tam công tử giao việc khác cho thuộc hạ."

Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng: "Vậy ngày khác ta trở lại."

Con vẹt bên cạnh đột nhiên nói: "Cho sờ mông xíu đi!"

Tiêu Ký Ngôn: "......"

Tiêu Ký Ngôn nhìn Cận Mộ với vẻ mặt phức tạp: "Ngươi dạy nó nói à?"

Cận Mộ vội vã lắc đầu: "Không phải."

Vậy là lão Tam dạy sao?

Tiêu Ký Ngôn ghét bỏ nghĩ hắn toàn dạy vớ vẩn gì thế?Tiêu Thừa Vũ mê man tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa xóc nảy.Hắn xoa cổ, nhớ lại mình dẫn người đuổi theo bọn cướp, sắp sửa đuổi kịp thì bị Ô quản gia đột ngột xuất hiện chặn đường.Ô quản gia gọi hắn về, tất nhiên là hắn không chịu, khó khăn lắm mới đuổi kịp bọn cướp, sao lại để xổng được chứ?Ai ngờ lão già đáng chết kia đánh vào cổ hắn.Hai mắt hắn tối sầm, lập tức ngất xỉu."

Dừng xe!"

Tiêu Thừa Vũ tức giận quát rồi vén rèm xe lên, Ô quản gia đang đánh xe, vờ như không nghe thấy, xe vẫn tiếp tục tiến lên.Tùy tùng sau lưng đành phải tiếp tục cưỡi ngựa đi theo."

Ô Thường, ngươi thật to gan!"

Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, "Dừng xe!

Bản thế tử bảo ngươi dừng xe lại mà!"

"Thế tử," Ô quản gia bình tĩnh nói, "Ngài tự tiện chạy đến làm Vương gia tức giận lắm đấy."

"Lão không cho ta dẫn binh diệt cướp," Tiêu Thừa Vũ lầm bầm, "Ta tự đi cũng chướng mắt lão hay sao?"

Ô quản gia vẫn thản nhiên nói: "Vương gia chỉ lo cho an nguy của thế tử thôi, thế tử vẫn nên về đi ạ."

"Ta không về!"

Tiêu Thừa Vũ bất mãn nói, "Một tên cướp cũng chưa bắt được mà về cái gì?"

Thấy Ô quản gia vẫn không dừng xe, Tiêu Thừa Vũ dứt khoát giơ chân đạp hắn xuống đất.Ô quản gia bất thình lình lăn xuống xe."

Thế tử!"

Hắn bò dậy từ dưới đất, thấy Tiêu Thừa Vũ giơ roi đánh xe chạy mất.Đám tùy tùng quay sang nhìn nhau."

Còn đứng ngây ra đó làm gì?!"

Ô quản gia mắng, "Đuổi theo mau lên!"

Lúc này đám người mới định thần lại, vội vã phi ngựa đuổi theo: "Thế tử!

Thế tử......"

Ô quản gia chạy theo quát: "Ta còn chưa lên ngựa mà!

Quay lại đây!"

Bên ngoài nhà trúc, Trình Hồi nắm chặt phong thư trong tay chạy đến tìm Tiêu Kính Hàn."

Chủ tử," Trình Hồi do dự nói, "Lão Cận gửi thư nói tra được thân phận đám thích khách ở bờ sông lần trước rồi ạ."

Tiêu Kính Hàn ngồi ở cổng nhà trúc, giương mắt hỏi: "Là ai?"

Trình Hồi chần chờ nói: "Hình như là...... tử sĩ của Vương gia ạ."

Đáy mắt Tiêu Kính Hàn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Ngoài Ngu Nam Vương ra, còn ai có thể điều động tử sĩ của ông ta?"

"Chắc là......"

Trình Hồi gãi đầu nói, "Thế tử chăng?"

"Không," Tiêu Kính Hàn quả quyết, "Tiêu Thừa Vũ không có năng lực này đâu."

Trình Hồi không biết nên nói gì, ấp úng nói: "Chắc là hiểu lầm thôi, biết đâu lão Cận tra sai cũng nên, sao Vương gia lại......"

Muốn giết ngươi chứ?"

Thế à?"

Tiêu Kính Hàn thấp giọng nói, "Ta cũng muốn biết lắm đây."

"Chủ tử......"

Trình Hồi lúng túng cau mày nói: "Để ta nói lão Cận tra kỹ lại, nhất định là tra sai rồi."

Tiêu Kính Hàn không nói gì.Trình Hồi đành phải đi trước.Tiêu Kính Hàn trầm mặc hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cổng mới chậm chạp ngẩng đầu lên.Cách đó không xa, Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn cùng đi tới, hai người đang nói gì đó.Chẳng biết Bùi Thanh Ngọc nghe thấy chuyện gì mà nhếch môi cười.Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trầm xuống.Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn đến gần, thấy Tiêu Kính Hàn đứng trước nhà thì sững sờ."

Ngươi......

Sao ngươi lại ở đây?"

Bùi Thanh Ngọc nhớ tới con ma men Lý Sóc hôm qua mình kéo về nên hỏi ngay, "Lý huynh đâu?"

Tiêu Kính Hàn: "Bóp chết rồi."

Bùi Thanh Ngọc, Chu Viễn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 33: Ngươi không nên tới đây


Bùi Thanh Ngọc bị câu này của hắn làm sững sờ --- Bóp......

Bóp chết rồi?

Y chợt nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn hung hăng bóp cổ Chu Viễn, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng đẩy cửa vào tìm.Nhưng trong nhà trống rỗng, một bóng người cũng không có.Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi Tiêu Kính Hàn: "Người đâu?"

Tiêu Kính Hàn: "Vứt đi rồi."

Chu Viễn bủn rủn tay chân: "Vứt, vứt đi?"

Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái rồi cười nhạo: "Sao, ngươi muốn đi theo à?"

Chu Viễn vội vàng lùi lại mấy bước.Bùi Thanh Ngọc không thấy người thì thoáng bình tĩnh lại, tự nhủ Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi."

Đừng đùa nữa," y hỏi, "Rốt cuộc Lý huynh đi đâu rồi?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y với ánh mắt không rõ cảm xúc: "Ngươi nghĩ ta đang đùa à?"

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nhìn hắn."

Nếu ta nói hắn chưa chết thì ngươi có tin không?"

Tiêu Kính Hàn hỏi, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi có tin ta không?"

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào.Tiêu Kính Hàn cười tự giễu: "Thật ra ngươi không tin chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc bỗng nhiên nổi tức: "Làm sao ta tin ngươi được?!

Ngươi lừa ta, gạt ta, đã bao giờ thành thật với ta chưa?"

Tiêu Kính Hàn sững sờ rồi lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ta đáng chết."

Hắn chậm rãi quay lưng đi, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Nhưng người như ta thì có thể thành thật với ai chứ?"

Gửi thư cho Cận Mộ xong, Trình Hồi định về nhà trúc tìm Tiêu Kính Hàn nhưng lại gặp hắn giữa đường.Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt không có biểu cảm gì, Trình Hồi đột nhiên cảm thấy chủ tử nhà mình rất giống cún bự tiu nghỉu.À không đúng, hắn nói mình là đại tiên lừa, phải là lừa bự tiu nghỉu mới đúng."

Chủ tử......"

"Để ta đến thôn kia xem thử."

Tiêu Kính Hàn chợt nói."

Hả?"

Trình Hồi không yên tâm lắm, "Vậy ta đi với ngươi."

Tiêu Kính Hàn không nói gì mà nhấc chân đi.Trình Hồi vội vàng theo sau.Ngôi làng sau núi lặng ngắt như tờ, xung quanh là nhà cửa đổ nát và cỏ dại, gió lạnh thổi tới càng thêm tịch liêu.Trình Hồi đi sau lưng Tiêu Kính Hàn, vừa đi vừa chà xát cánh tay, lẩm bẩm nói: "Nửa người cũng không có, đáng sợ quá đi."

Tiêu Kính Hàn: "Nếu thật sự có nửa người thì ngươi muốn thấy không?"

Trình Hồi: "......"

Chủ tử, ngươi đừng làm ta sợ mà, nghe xong lại càng sợ hơn.Bọn họ đi quanh làng một vòng nhưng chẳng phát hiện được gì, có vẻ như đây chỉ là một ngôi làng bỏ hoang mà thôi."

Hình như không có gì cả," Trình Hồi đang lẩm bẩm thì Tiêu Kính Hàn đột ngột dừng lại làm hắn suýt đâm sầm vào, "Chủ tử, sao thế?"

Tiêu Kính Hàn nhấc chân đạp lên cỏ dại nằm rạp dưới đất rồi nói: "Nếu thật sự không có ai thì sao chỗ này lại có dấu chân người?"

Lúc này Trình Hồi mới phát hiện cỏ cây quanh đây không um tùm như những chỗ khác trong thôn mà giống như có người thường xuyên đi qua nên cỏ mọc không nổi.Tiêu Kính Hàn lần theo dấu chân kia, thấy cuối đường là một căn nhà chỉ có bốn vách tường."

Có người thường tới đây sao?"

Trình Hồi đi lòng vòng trong nhà rồi buồn bực nói, "Tới đây làm gì?

Không có cơm ăn, cũng chẳng có áo mặc."

Tiêu Kính Hàn nhìn quanh nhà, cũng hơi băn khoăn.Trình Hồi đi mỏi chân nên dựa vào tường nghỉ một lát, nhưng vừa dựa thì bức tường kia lập tức vỡ ra một mảng nhỏ.Hắn giật nảy mình, còn tưởng bức tường này không kiên cố, sau đó tấm ván gỗ dưới chân rung lên rồi từ từ mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống đất."

Chủ tử," Trình Hồi thốt lên, "Là mật đạo!"

Tiêu Kính Hàn vừa nhìn xuống vừa nói: "Ngươi ở đây canh chừng đi, để ta xuống xem."

Trình Hồi gật đầu.Tiêu Kính Hàn đi xuống cầu thang, ngọn đèn gắn trên bức tường trong mật đạo đang cháy lập lòe.Hắn càng đi vào trong càng thấy nóng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ sắt va nhau.Hắn chợt nhớ tới đám hàng của ông chủ Triệu kia --- Thuốc nổ, quặng sắt......Xe pháo, binh khí?Một suy đoán chợt hiện ra trong đầu.Sau lưng có tiếng động, Tiêu Kính Hàn quay phắt lại, trông thấy Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết rút kiếm đứng phía sau, yên lặng nhìn hắn chằm chằm.Tiêu Kính Hàn giật mình gọi khẽ: "Phụ thân......"

Ánh kiếm đột nhiên lóe lên, da thịt rách toạc, lồng ngực đau điếng.Tiêu Kính Hàn bàng hoàng nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình, máu tươi chảy xuống loang ra một vũng đỏ rực.Đau quá, hắn thất thần nghĩ, sao lại đau thế này......Trong cổ dâng lên mùi ngai ngái, Tiêu Kính Hàn phun ra một ngụm máu, "Khụ khụ khụ......"

Tiêu Khuyết không rút kiếm ra.Tiêu Kính Hàn cụp mắt cười khẽ, nụ cười kia vừa đắng chát vừa giống như khóc: "Thì ra phụ thân thật sự muốn giết con......"

Rốt cuộc Tiêu Khuyết lên tiếng: "Lẽ ra ngươi không nên tới đây."

"Nếu con không đến thì phụ thân sẽ tha cho con sao?"

Tiêu Kính Hàn nắm lấy lưỡi kiếm trước ngực, máu chảy đầm đìa.Hắn ngước mắt lên giễu cợt: "Phụ thân muốn tạo phản nên sợ con đi tố giác à?"

"Có lẽ ngươi sẽ không làm thế," Tiêu Khuyết lạnh nhạt nói, "Nhưng bản vương đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm ở mảnh đất Ngu Nam này, đại nghiệp sắp thành, sao có thể liều được?"

Tiêu Kính Hàn há to miệng, thầm nói nhưng con là con ngài mà......Cuối cùng hắn vẫn không nói ra miệng, biết đâu trong lòng Tiêu Khuyết chưa bao giờ có đứa con trai này thì sao?Giống như nhiều năm qua, Tiêu Thừa Vũ đánh chửi sỉ nhục hắn, thậm chí đuổi hắn ra khỏi vương phủ mà "phụ thân" hắn vẫn vờ như không thấy.Lẽ ra mình phải quen rồi mới đúng, còn hy vọng xa vời gì chứ......"

Chủ tử!"

Bỗng nhiên một đám bột phấn bay tới, Tiêu Khuyết vô thức giơ tay áo lên cản, khi nhìn lại thì Tiêu Kính Hàn đã biến mất.Lão tức giận quát: "Người đâu!"

Trình Hồi cõng Tiêu Kính Hàn chạy vội ra khỏi mật đạo, sau đó lấy cây sáo ngắn trong ngực ra thổi.Chỉ chốc lát sau, ám vệ Giáp Ất Bính chạy tới, thấy Tiêu Kính Hàn máu me đầy mình thì hoảng lên: "Chủ tử!"

Trình Hồi lo lắng nói: "Mau tìm đại phu đi!"

Tiêu Kính Hàn trên lưng hắn đột nhiên khàn giọng nói: "Về núi Phù Phong."

Trình Hồi cũng sợ tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì cũng bị người của Vương gia đuổi kịp, đành phải cõng hắn chạy trốn."

Mau tìm xe ngựa đi."

Hắn thở hồng hộc, đang định gọi người khác cõng Tiêu Kính Hàn thì thấy Tiêu Thừa Vũ đang đánh xe phía trước.

Trình Hồi quyết định thật nhanh: "Cướp xe ngựa của hắn đi!"

Mấy ám vệ lập tức xông lên đánh Tiêu Thừa Vũ một trận."

To gan!"

Tiêu Thừa Vũ không thấy Tiêu Kính Hàn nằm trên lưng Trình Hồi, tưởng mình gặp phải cướp nên quát to, "Ta là thế tử của phủ Ngu Nam Vương, các ngươi dám......

Á!"

Đám người càng đánh ác hơn.Bọn họ cướp xe ngựa, bỏ lại Tiêu Thừa Vũ mặt mũi bầm dập hùng hổ chửi mắng, vội vàng chạy tới núi Phù Phong.Trình Hồi cầm máu trên ngực Tiêu Kính Hàn rồi hấp tấp băng bó, thấy hai mắt hắn nhắm hờ, ánh mắt đờ đẫn, tựa như một giây sau sẽ hôn mê."

Chủ tử, ngươi đừng ngủ mà!"

Trình Hồi hoảng sợ nói, "Ta nói chuyện với ngươi nhé!

Lúc nãy ngươi có thấy bộ dạng của thế tử không?

Cực kỳ thảm luôn ha ha ha......"

"Sáng nay thím Trương gửi thư tới nói Đại Bảo lại rụng lông rồi ha ha ha......"

"Bà ấy hỏi ngươi muốn ăn gì?

Ăn gà nướng không?"

"Lão Cận nói Nhị công tử đang tìm ngươi đấy."

Tiêu Kính Hàn làm ngơ, hai mắt sắp sửa nhắm lại.Trình Hồi thấy thế thì lòng nóng như lửa đốt --- Không được, phải nói gì đó chấn động hơn nữa!Hắn bật thốt lên: "Nhị công tử sắp sinh rồi!"

"Bùi tiên sinh sắp tái giá rồi!"

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 34: Mau cứu chủ tử nhà ta


Lần đầu tiên Trình Hồi cảm thấy mình còn ồn ào hơn cả con chim Tiêu Kính Hàn nuôi, chỉ hận không thể kéo ám vệ Giáp Ất Bính đang đánh xe bên ngoài vào gọi chủ tử tỉnh lại.

Cũng may sau khi nghe xong "Nhị công tử sắp sinh" và "Bùi tiên sinh sắp tái giá", rốt cuộc Tiêu Kính Hàn cũng quay sang liếc hắn rồi thều thào hỏi: "Ngươi bị váng đầu à?"

Nói bậy bạ gì đó?Trình Hồi thấy hắn có phản ứng thì vội vàng nói tiếp: "Ta chỉ lo lắng thôi mà, Bùi tiên sinh vừa có học thức vừa đẹp, tính tình cũng tốt, chủ tử mà đi thì Chu huynh gì đó xem như có cơ hội rồi!

Đúng không?"

Tiêu Kính Hàn nhìn màn xe phất phơ trong gió, trời nhá nhem tối, nắng đang dần tắt.Hắn lặng lẽ nhìn, thật lâu sau mới nói khẽ: "Liên quan gì tới ta chứ?"

Y cũng đâu phải của ta."

Sao không liên quan?"

Trình Hồi bất mãn nói, "Chủ tử hôn người ta rồi còn gì, nếu Bùi tiên sinh là cô nương thì con các ngươi sắp chào đời rồi đấy!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Bùi Thanh Ngọc đến nhà Lý Sóc, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai đáp lại.Ông cụ nhà bên cạnh nghe tiếng đi ra, biết y muốn tìm Lý Sóc thì nhiệt tình nói thấy hắn thu dọn hành lý, nghe nói muốn lên kinh thành giải oan.Bùi Thanh Ngọc thở phào --- Quả nhiên Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi.Nhưng y không hiểu tại sao người này lại cố ý chọc tức mình chứ?Hình như từ khi biết hắn giả ngốc, quanh người Tiêu Kính Hàn như mọc đầy gai, hoàn toàn khác xa A Tễ trước đây.Nhưng đâu mới là con người thật của hắn?Bùi Thanh Ngọc ngước nhìn chân trời --- Hắn lại đi rồi sao?Trên đường cái, Lý Sóc đeo hành lý vội vã bước đi, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, chậc, quên từ biệt Bùi huynh rồi.Hắn kiễng chân nhìn phía trước, nghĩ mình đã sắp đến huyện thành lân cận, đợi vào thành viết cho Bùi huynh lá thư, chắc Bùi huynh sẽ không trách mình đâu.Trên núi Phù Phong, Trình Hồi nhìn đại phu bị Tiêu Kính Hàn đuổi ra, lo lắng đi tới đi lui.Trên đường hắn muốn tìm đại phu cho Tiêu Kính Hàn nhưng Tiêu Kính Hàn nói không cần.Hắn tưởng chủ tử sợ người của Vương gia đuổi theo, đành phải ngựa không dừng vó chạy tới núi Phù Phong.Khó khăn lắm mới đến nơi, Tiêu Kính Hàn lại nhốt mình trong phòng, đuổi hết đại phu được mời đến ra ngoài.Trình Hồi trợn mắt há hốc mồm, tiến lên gõ cửa hỏi: "Chủ tử, ngươi làm gì vậy?!

Vết thương còn chưa bôi thuốc mà!"

Tiêu Kính Hàn mở cửa ra, Trình Hồi mừng rỡ: "Chủ tử, đại phu......"

Giọng Tiêu Kính Hàn khàn khàn, thều thào nói: "Đưa mấy hũ rượu tới đây."

Sau đó đóng sầm cửa lại.Trình Hồi: "......"

Ngươi bị thương không chữa mà uống rượu gì hả?!

Lại bị đụng đầu rồi à?!Nhưng không đưa rượu tới thì Tiêu Kính Hàn không chịu mở cửa, hắn đành phải thừa dịp đưa rượu đẩy đại phu vào.Kết quả là rượu để lại, đại phu bị đuổi ra ngoài.Trình Hồi tức giận suýt phá cửa.Nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể cùng mấy ám vệ đi tới đi lui bên ngoài, hết vòng này đến vòng khác.Ám vệ Giáp lắc đầu: "Người thứ năm rồi."

Ám vệ Ất thở dài: "Rượu cũng vò thứ năm rồi."

Ám vệ Bính đỏ hoe mắt: "Hức, chủ tử sắp chết rồi sao?"

Đám người: "Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi!"

"Không được, ta phải đi tìm Bùi tiên sinh!"

Trình Hồi hạ quyết tâm, "Chúng ta không quản được hắn, Bùi tiên sinh còn không quản được hắn hay sao?!"

Ám vệ Giáp: "Nhưng chẳng phải lần trước Cận ca đi tìm Bùi tiên sinh rồi sao?"

Ám vệ Ất: "Y nói chết thì tốt."

Ám vệ Bính: "Ừ, còn muốn đốt pháo nữa."

"Ta không tin," Trình Hồi nói, "Bùi tiên sinh sao có thể nhẫn tâm vậy chứ?

Với lại lần trước là lừa y, còn lần này đâu có lừa."

Nếu cứ tiếp tục như thế, chủ tử sẽ chết thật đó.Hắn không dám chậm trễ mà dắt ngựa phóng như điên.Bùi Thanh Ngọc đứng cạnh lều của con lừa, nhìn nó nhai cỏ khô, nhớ lại lần đầu tiên A Tễ thấy nó đã gọi "Đại Mao".Y đưa tay xoa đầu nó rồi thấp giọng hỏi: "Ngươi có thích cái tên này không?"

Con lừa nhỏ nghe không hiểu, chỉ nhai nhồm nhoàm lấp đầy bao tử.Gió nhẹ lướt qua mái tóc Bùi Thanh Ngọc.Y đứng lặng hồi lâu."

Bùi tiên sinh!"

Sau lưng chợt vang lên một tiếng kêu quen thuộc, Bùi Thanh Ngọc quay đầu lại, trông thấy Trình Hồi nhảy xuống lưng ngựa rồi cuống quýt nói: "Tiên sinh, không ổn không ổn, chủ tử nhà ta sắp chết rồi!"

Bùi Thanh Ngọc giật nảy mình: "Sao thế?"

Trình Hồi véo mạnh đùi mình rồi khóc ròng nói: "Chủ tử bị thương nặng, huhuhu......

Vết thương sâu lắm, máu chảy lênh láng, sắp không qua khỏi rồi huhuhu......"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, con ngươi khẽ run: "Sao lại......

Tìm đại phu chưa?"

"Đại phu bị chủ tử đuổi ra ngoài," Trình Hồi nức nở, "Chủ tử nói không muốn gặp ai hết, chỉ muốn gặp tiên sinh thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng ta......"

Trình Hồi: "Xin tiên sinh mau cứu chủ tử nhà ta với!"

Bùi Thanh Ngọc: "Ta dạy học chứ đâu phải đại phu."

Trình Hồi: "Chủ tử nói chỉ cần ngươi hôn hắn là khỏi ngay."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 35: Ta cũng đâu phải đại phu


Vành tai Bùi Thanh Ngọc nóng lên, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại --- Lừa mình nữa chứ gì, có ai bị thương không tìm đại phu mà......

đòi hôn cho khỏe lại đâu.

Y buồn bực hỏi: "Hắn bảo ngươi tới gạt ta đúng không?"

"Không phải không phải," Trình Hồi vội giải thích, "Ta không lừa ngươi đâu, ta thề với trời, chủ tử thật sự bị thương nặng lắm, mất hết nửa cái mạng!"

"Bị thương thì mời đại phu," Bùi Thanh Ngọc không nói nên lời, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Sao......

Sao lại muốn hôn chứ?"

Trình Hồi lại véo mình một cái rồi bi thương nói: "Chủ tử sợ ngươi không cần hắn nữa, tâm cũng chết rồi thì đại phu tới có ích gì?

Bùi tiên sinh, ngươi đến thăm hắn đi mà!"

Bùi Thanh Ngọc không biết trong lời hắn có mấy phần là thật, do dự nói: "Nhưng ta......"

Trình Hồi càng khóc to hơn: "Chủ tử đáng thương của ta, máu chảy sắp cạn rồi huhuhu......"

"Lẻ loi trơ trọi nhốt mình trong phòng, có chết cũng chẳng ai biết huhuhu......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc mềm lòng gật đầu.Trình Hồi lập tức nín khóc, kéo Bùi Thanh Ngọc lên ngựa: "Bùi tiên sinh, vậy chúng ta đi nhanh đi, chủ tử không cầm cự được bao lâu nữa đâu!"

Bùi Thanh Ngọc khó xử nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."

Trình Hồi vỗ đùi: "Ờ ha, ta quên mất!

Để ta đi tìm xe ngựa."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn chạy xa rồi cho con lừa thêm ít cỏ khô, nghĩ mình đi không ai cho lừa ăn nên đành phải sang nhà bên cạnh nhờ Vương đại nương cho nó ăn mấy ngày.Sau khi về nhà, y nghĩ tới lũ trẻ ở học đường, ngày mai ai dạy chúng học đây?Chẳng biết Trình Hồi tìm được xe ở đâu mà hấp tấp chạy đến: "Bùi tiên sinh, mau lên xe đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng học đường......"

"Không sao, lát nữa ta sẽ nhờ người đi mời một tiên sinh dạy học về."

Trình Hồi sợ y đổi ý nên bi thương nói, "Bùi tiên sinh, ai cũng có thể dạy học nhưng chỉ có ngươi mới cứu được chủ tử thôi!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc chưa từng đến núi Phù Phong, bên ngoài có rất nhiều chỗ y chưa từng đến.Y ngồi trong xe ngựa, nhìn núi non trùng điệp lướt qua cửa, đàn chim tung cánh bay cao.Núi Phù Phong cây cối um tùm, đường núi ngoằn ngoèo, Bùi Thanh Ngọc theo Trình Hồi rẽ trái rẽ phải, khi sắp choáng đầu thì rốt cuộc trông thấy một cái trại xuất hiện trước mắt.Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới nhớ ra Tiêu Kính Hàn là thủ lĩnh băng cướp.Trình Hồi rưng rưng nước mắt --- Xem như mời được Bùi tiên sinh về rồi!

Chủ tử còn sống không vậy?!Hắn vội vàng dẫn Bùi Thanh Ngọc đến tìm Tiêu Kính Hàn.Khi Bùi Thanh Ngọc vào trại thì thấy có người trồng rau tưới nước, có người cho gà vịt ăn, chẳng khác gì người trong thôn.Bỗng nhiên một đại hán hét ầm lên: "Mẹ nó, ai đào trộm khoai lang của lão tử thế hả?!

Lão tử trồng mấy tháng lận đấy!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Đây là băng cướp thật sao?Tiêu Kính Hàn tự nhốt mình trong phòng mấy ngày.Toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, một mình trong phòng hết say lại tỉnh, hết tỉnh lại say, kiệt quệ rã rời không chịu nổi.Ngay cả đứng dậy hắn cũng chẳng có sức, vết thương trên ngực đau đến nỗi đầu óc mụ mị.Hắn không muốn nhớ lại cảnh phụ thân đâm kiếm xuyên qua ngực mình mà vẫn thờ ơ lạnh lùng.Nhưng càng không muốn nhớ thì cảnh tượng kia càng hiện rõ trong đầu, giày vò hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn cứ tưởng phụ thân chỉ không thương mình mà thôi, dù gì mình vẫn là con trai Ngu Nam Vương, là Tam công tử của vương phủ, là máu mủ tình thâm.Thì ra hổ dữ không ăn thịt con chỉ là nói đùa thôi sao?Tiêu Kính Hàn dựa vào giường uống một hớp rượu rồi cười khẽ.Hắn đã mất phụ thân từ lâu rồi.Cửa phòng đột nhiên mở ra làm ánh nắng chiếu vào.Tiêu Kính Hàn khó chịu nhắm mắt lại.

Hắn tưởng là đại phu Trình Hồi tìm về nên bực bội nói: "Ra ngoài đi."

Nhưng người kia lại bước nhanh tới vạch áo trước ngực hắn ra.Tiêu Kính Hàn sững sờ, sắp sửa nổi giận thì nghe người kia mắng còn to hơn mình: "Ngươi phát điên gì vậy?!

Chán sống rồi à?!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Thấy lớp băng trên ngực hắn bị máu nhuộm đỏ thẫm, mắt Bùi Thanh Ngọc ướt nhòe.Y vội vàng quay đầu gọi đại phu ngoài cửa.Đại phu vừa vào thì nghe Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Không cần, ra ngoài hết đi."

"Không được," hai mắt Bùi Thanh Ngọc đỏ hoe, "Vết thương của ngươi......"

Tiêu Kính Hàn cụp mắt như đang cười, lẩm bẩm nói: "Khỏi cần chữa, chết thì chết."

Bùi Thanh Ngọc bực mình: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"

Tiêu Kính Hàn không nhìn y mà lặp lại: "Ra ngoài hết đi."

Đại phu nhấc chân định đi."

Không được đi!"

Bùi Thanh Ngọc kiên quyết nói, "Bôi thuốc cho hắn đã."

Đại phu lại quay vào.Tiêu Kính Hàn: "Không cần, ra ngoài đi!"

Bùi Thanh Ngọc: "Bôi thuốc cho hắn!"

Tiêu Kính Hàn: "Không......"

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi im đi!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Đại phu thấy họ cãi nhau xong mới rụt rè đi tới, sợ Tiêu Kính Hàn sẽ giết mình.Nhưng hắn chưa kịp tới gần thì thấy Tiêu Kính Hàn khó nhọc giơ tay lên kéo tay áo Bùi Thanh Ngọc, trầm giọng nói: "Ngươi bôi thuốc cho ta đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ta đâu phải đại phu."

Tiêu Kính Hàn: "Thế thì ta không chữa."

Bùi Thanh Ngọc sắp bị hắn làm tức chết: "Ngươi!"

Đại phu vội nói: "Bôi thuốc không khó đâu, vị công tử này bôi cũng được mà."

Nói xong lấy hai lọ thuốc trị thương ra khỏi rương, dặn dò mấy câu rồi hấp tấp chạy đi.Bùi Thanh Ngọc đành phải ngồi xuống, cẩn thận tháo băng trên ngực Tiêu Kính Hàn.Băng thấm máu dính vào vết thương của hắn, Bùi Thanh Ngọc kéo một cái làm Tiêu Kính Hàn rên lên vì đau.Bùi Thanh Ngọc vừa xót vừa tức: "Giờ biết đau rồi à?!"

Tiêu Kính Hàn đột nhiên ôm chầm y, vùi mặt vào cổ y rồi khàn giọng nói: "Bùi Thanh Ngọc, ngươi thật hung dữ......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 36: Đã nhặt thì không được ném


Sao dữ bằng ngươi được?

Bùi Thanh Ngọc nghĩ thầm, vô thức đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng chợt thấy bên cổ ẩm ướt.

Y thoáng giật mình, bàn tay giơ lên khựng lại nửa chừng, nhất thời luống cuống.Sao lại...... khóc chứ?Y do dự một lát rồi xoa lưng hắn."

Sao thế?"

Y nhẹ giọng hỏi.Tiêu Kính Hàn không nói gì mà chỉ ôm y chặt hơn, thật lâu sau mới buồn buồn nói: "Cho ta ôm một lát đi."

Tim Bùi Thanh Ngọc bỗng đau thắt.Trên đường y không hỏi Trình Hồi tại sao Tiêu Kính Hàn bị thương, tại sao không về vương phủ mà chạy đến núi này?Đường đường là công tử vương phủ mà sao lại thành kẻ cướp?Y không muốn hỏi người khác vì muốn Tiêu Kính Hàn chính miệng nói cho mình biết.Nhưng giờ y không muốn hỏi nữa.Dường như tất cả những câu trả lời này quá tàn nhẫn đối với Tiêu Kính Hàn."

Không sao đâu," Bùi Thanh Ngọc xoa lưng hắn rồi ấm giọng hỏi, "Bôi thuốc trước được không?"

Tiêu Kính Hàn chợt cười khẽ: "Bôi thuốc thì sao chứ?"

Hắn cười to hơn, vừa khóc vừa cười nói: "Cha ruột ta muốn giết ta, ông ấy muốn giết ta, ha ha ha......"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, run giọng hỏi: "Sao lại......"

"Khó tin lắm đúng không?"

Tiêu Kính Hàn tự giễu, "Nhưng vết thương của ta do chính tay ông ấy đâm đấy."

"Một chút do dự cũng không có, ngươi nói xem tại sao ông ấy có thể nhẫn tâm vậy chứ?"

Bùi Thanh Ngọc không đành lòng nghe tiếp nên ôm chặt hắn: "Đừng nói nữa."

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y nghẹn ngào: "Bùi Thanh Ngọc, ta đau lắm......"

Bùi Thanh Ngọc xót xa, không biết nói gì cho phải: "A Tễ......"

"Phụ thân không cần ta," Tiêu Kính Hàn nức nở, "Thì ra từ lâu ông ấy đã không cần ta nữa."

Từ nhỏ Bùi Thanh Ngọc đã không có người thân nên cũng chẳng biết an ủi hắn thế nào."

Ta biết rồi," Tiêu Kính Hàn lẩm bẩm, "Ngươi cũng không cần ta."

Bùi Thanh Ngọc phủ nhận: "Ta không có......"

"Người ngươi cần là A Tễ ngốc nghếch," Tiêu Kính Hàn nói, "Chứ đâu phải Tiêu Kính Hàn."

Bùi Thanh Ngọc im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nhưng chẳng phải cả hai đều là ngươi sao?"

"Ngốc là ngươi, không ngốc cũng là ngươi," Bùi Thanh Ngọc nói, "Nấu mì trường thọ cho ta chính là ngươi, cõng ta đến học đường cũng là ngươi......

Ngươi là A Tễ, cũng là Tiêu Kính Hàn, không phải sao?"

Tiêu Kính Hàn im lặng thật lâu, Bùi Thanh Ngọc chỉ thấy bên cổ càng ướt hơn."

A Tễ......"

"Bùi Thanh Ngọc," rốt cuộc Tiêu Kính Hàn mở miệng, "Ngươi đã nhặt ta về thì không được ném đi đâu đấy."

Bùi Thanh Ngọc không biết hắn nói vậy là có ý gì nhưng vẫn đáp ứng: "Được rồi."

Chẳng biết Tiêu Kính Hàn say rượu hay mấy ngày nay ngủ không ngon mà bôi thuốc xong lập tức thiếp đi.Bùi Thanh Ngọc sửa chăn cho hắn rồi bưng vò rượu ra ngoài.Ám vệ Giáp Ất Bính đang canh cửa, thấy Bùi Thanh Ngọc ra thì vội hỏi: "Bùi tiên sinh, chủ tử còn sống không vậy?!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Còn."

Ám vệ Giáp: "Chà, Bùi tiên sinh đúng là thần y đương thời mà!"

Ám vệ Ất: "Hoa Đà tái thế!"

Ám vệ Bính: "Oa a!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không phải, ta chỉ bôi thuốc cho hắn thôi."

Thuốc là do đại phu đưa.Ám vệ Giáp Ất Bính: "Đều như nhau, đều như nhau mà."

Bùi Thanh Ngọc không nói lại bọn họ nên chỉ dặn dò: "Hắn bị thương nặng lắm, mấy ngày tới đừng để hắn uống rượu nữa."

Ám vệ Giáp: "Lỡ chủ tử đòi uống thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Không cho uống."

Ám vệ Giáp lo lắng hỏi: "Lỡ hắn nổi giận thì sao?"

Ám vệ Ất quay sang nói: "Ngươi bị ngốc hả, có Bùi tiên sinh ở đây còn sợ hắn nổi giận nữa à?"

Ám vệ Bính thắc mắc: "Hả?

Không sợ sao?"

Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ: "À, ta hiểu rồi!"

Ám vệ Bính lắc đầu nói: "Hả?

Không hiểu."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ta cũng không hiểu.Cận Mộ nhận được tin của Trình Hồi nói Tiêu Kính Hàn bị thương, thế là vội vàng chạy về.Nhưng hắn không nhớ đường lên núi, lơ ngơ đi lạc mấy lần mới tới trại.Hắn vừa thấy Trình Hồi thì hỏi ngay: "Ai làm chủ tử bị thương thế?"

Trình Hồi tức giận đáp: "Vương gia chứ ai!

Mẹ kiếp ác thật đấy!"

Cận Mộ vác đao nói: "Để ta đi giết lão."

Trình Hồi: "......"

Trình Hồi thấy hắn định đi thì vội cản lại: "Lão Cận, bình tĩnh nào, vương phủ canh gác cẩn mật lắm, đâu có dễ giết như vậy?"

Cận Mộ: "Nhưng vẫn phải giết."

Trình Hồi: "Vương gia là phụ thân Nhị công tử mà?

Ngươi mặc kệ Nhị công tử à?"

Cận Mộ trầm mặc một lát rồi nói: "Ta sẽ đền mạng mình cho y."

"Y cần mạng ngươi làm gì?"

Trình Hồi nói, "Vả lại chủ tử cũng chưa lên tiếng, đừng hành động tùy tiện."

Lúc này Cận Mộ mới chịu thôi.Hắn muốn đến xem Tiêu Kính Hàn bị thương ra sao, vừa tới cửa thì thấy một người có dáng vẻ thư sinh bưng chén vào phòng.Hắn đi tới xem, trông thấy Tiêu Kính Hàn ngồi dựa vào thành giường thều thào: "Ta hết sức rồi."

Hết sức?

Cận Mộ nhớ lại những lúc Nhị công tử không còn sức uống thuốc đều phải đút, thế là lập tức đi tới cầm chén cháo trong tay Bùi Thanh Ngọc, thản nhiên múc một muỗng đút cho Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn giành lại chén cháo trong tay hắn rồi tức giận nạt: "Ngươi ra ngoài đi!"

Cận Mộ: "......"

Sao thế?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 37: Đâu phải cháo ta nấu


Cận Mộ ngơ ngác, không rõ tại sao Tiêu Kính Hàn đột nhiên nổi cáu.

Chẳng phải hết sức thì cần đút cho ăn sao?Nhưng lúc Nhị công tử mệt mỏi, ngay cả bát cũng bưng không nổi, sao hắn lại giành bát nhanh thế chứ?Trong lòng Cận Mộ tràn đầy nghi hoặc, nhưng Tiêu Kính Hàn bảo hắn ra ngoài nên hắn đành phải đi.Hắn vừa đi xong, Tiêu Kính Hàn bưng bát nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom rồi thều thào nói: "Nặng quá......"

Bùi Thanh Ngọc cầm lấy bát cháo trong tay hắn, buồn bực hỏi: "Vậy ngươi giành lại làm gì?"

Để hắn đút không tốt hơn à?Tiêu Kính Hàn dựa vào thành giường, ngực quấn băng trắng lấm tấm vết đỏ.Hắn cười nói: "Cháo ngươi nấu cho ta nên không muốn để người khác đút."

"Đâu phải ta nấu," Bùi Thanh Ngọc nói, "Một đại ca nhiệt tình nấu đấy."

Y nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Vừa cao vừa vạm vỡ nữa."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Sau khi tỉnh lại Tiêu Kính Hàn thấy hơi đói.

Bùi Thanh Ngọc hỏi hắn muốn ăn gì, hắn sợ y không biết nấu những món phức tạp nên nói muốn ăn cháo, cháo loãng cũng được.Bùi Thanh Ngọc đáp ứng rồi đi ra ngoài.Lúc đầu y định tự nấu, còn nghĩ công tử vương phủ dễ nuôi thật, cháo loãng mà cũng ăn.Y đi ra ngoài, trông thấy trên bãi đất trống có một đám người cầm đao cầm côn hô vang hây a hây a, hình như là mấy người lúc sáng tưới rau và cho gà vịt ăn.Đúng là cầm cuốc có thể trồng rau, buông cuốc có thể chém người."

Bùi tiên sinh," Trình Hồi thấy y thì tiến lên hỏi, "Chủ tử sao rồi?"

"Hắn bảo đói bụng," Bùi Thanh Ngọc nói, "Bếp ở đâu?

Để ta đi nấu ít cháo."

Trình Hồi định nói để ta sai người nấu.Nhưng lại nghĩ nếu Bùi tiên sinh nấu thì dù có khét chủ tử cũng sẽ ăn thêm hai bát.Hắn vội chỉ đường: "Bên kia kìa, rẽ phải là đến."

Bùi Thanh Ngọc gật đầu rồi đi tới nhà bếp.Cận Mộ nhìn y đi xa, đi tới hỏi Trình Hồi: "Y là ai vậy?"

Đại phu mời về à?"

Bùi tiên sinh đấy," Trình Hồi băn khoăn nói, "Chẳng phải ngươi từng đến tìm y sao?"

Cận Mộ: "......

Không phải Bùi tiên sinh bị què à?"

Trình Hồi sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi tìm nhầm người hả?!

Hèn gì ta nói Bùi tiên sinh sao lại nhẫn tâm như vậy, còn nói chủ tử chết sẽ đốt pháo!

Thì ra là ngươi tìm nhầm người!"

Cận Mộ: "......"

Trình Hồi cả giận: "Ngươi mù đường thì thôi đi, sao còn mù mặt nữa hả?!

Nhị công tử có biết ngươi như vậy không?!"

Cận Mộ: "Biết."

Trình Hồi: "Vậy y nói thế nào?"

Cận Mộ: "Y nói nhận ra y là được rồi."

Trình Hồi: "......"

Bùi Thanh Ngọc đi tới cửa bếp, nghe thấy tiếng đùng đùng bên trong.Y bước vào, trông thấy đại hán bị đào trộm khoai lang đang nhồi bột, nện mạnh đến nỗi thớt rung cành cạch.Đại hán thấy Bùi Thanh Ngọc thì niềm nở hỏi: "Tiên sinh đói à?

Ta đang định nấu mì, đợi chút xíu là có ngay."

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc nói, "Ta muốn nấu cháo."

"Muốn ăn cháo à," đại hán nói, "Cũng được, để ta đi nấu."

"Không cần đâu," Bùi Thanh Ngọc không muốn làm phiền hắn, "Để ta nấu được rồi."

"Chẳng phải chỉ nấu cháo thôi sao," đại hán hào sảng nói, "Có gì rườm rà đâu, lão Trình nói ngươi là khách quý, sao có thể để ngươi tự làm được chứ?"

Nói xong hắn vo gạo bỏ vào nồi, cứ như đã quen làm mấy việc này.Bùi Thanh Ngọc không giành được với hắn nên chỉ có thể canh lửa giùm."

Không biết xưng hô với huynh đài thế nào đây?"

Đại hán nói: "Cứ gọi Cát lão đại là được rồi, bọn họ đều gọi ta như vậy."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ tên này nghe giống thủ lĩnh băng cướp hơn Tiêu Kính Hàn nhiều.Hình như Cát lão đại nhìn ra vẻ hoang mang của y nên giải thích: "Thật ra lúc đầu trại này không như bây giờ đâu.

Hồi đó chỉ có ta và mấy huynh đệ ở đây, thỉnh thoảng cướp mấy đồng bạc, ăn cũng chẳng đủ no."

Bùi Thanh Ngọc nghe thấy "cướp bạc" thì cau mày."

Sau đó Tiêu lão đệ đi ngang qua chân núi, lúc ấy hắn khoảng mười ba mười bốn tuổi, có huynh đệ ngồi canh mấy ngày mấy đêm không thấy người, vừa thấy hắn thì lập tức bắt trói."

Cát lão đại cười nói, "Ai ngờ thằng nhóc kia chẳng sợ chút nào, dạo quanh một vòng rồi nói thích chỗ này, rủ chúng ta đi theo hắn."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Nhỏ vậy mà đã đi cướp rồi sao?"

Lúc đó chúng ta cũng chẳng thèm để ý," Cát lão đại nói, "Còn định hỏi xem trong nhà hắn có tiền không, bảo người nhà hắn đưa ít bạc tới."

"Nhưng chẳng hiểu sao hôm sau hắn chạy mất."

Cát lão đại mở nắp nồi khuấy cháo rồi nói, "Lúc trở lại, toàn thân hắn lấm lem, hệt như tên điên kéo một xe vàng bạc lương thực tặng cho chúng ta."

Bùi Thanh Ngọc giật mình: "Sao hắn......"

Cát lão đại cười vang: "Mẹ nó, thằng nhóc kia giỏi lắm, đốt trại trên đỉnh núi bên cạnh, còn cướp sạch gia sản của bọn họ nữa ha ha ha......"

Bùi Thanh Ngọc dừng một lát rồi hỏi: "Thế là các ngươi theo hắn à?"

Cát lão đại gật đầu: "Đầu óc hắn giỏi hơn ta, chỉ cần hắn không bỏ đói các huynh đệ thì chuyện gì lão tử cũng nghe hắn hết."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hơi nước bốc lên trong nồi, nhất thời ngẩn ngơ."

Chín rồi," Cát lão đại múc cháo vào bát, "Coi chừng nóng đấy."

Thế là Bùi Thanh Ngọc bưng cháo về phòng Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn còn tưởng cháo này do Bùi Thanh Ngọc tự tay nấu, sau khi biết không phải thì lập tức chê bai: "Không ăn, khét hết rồi."

Bùi Thanh Ngọc bưng cháo lên xem: "Đâu có khét."

Tiêu Kính Hàn xụ mặt nói: "Ta không đói."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng ngươi còn chưa ăn mà."

Sao lại không đói chứ?"

Không ăn," Tiêu Kính Hàn giương mắt nói, "Ta muốn tắm."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: "Nhưng đại phu nói vết thương của ngươi không được đụng nước."

Tiêu Kính Hàn nhìn y hỏi: "Vậy ngươi lau người cho ta được không?"

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng......"

Tiêu Kính Hàn đưa tay che vết thương: "Ưm!

Đau quá......"

Bùi Thanh Ngọc lo lắng nói: "Để ta xem nào."

Tiêu Kính Hàn: "Không muốn, ta muốn tắm cơ."

Bùi Thanh Ngọc cả giận: "Đã bị như vậy mà còn......"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy ngươi lau người cho ta đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc không lay chuyển được hắn nên đành phải nấu nước lau người cho hắn.Tiêu Kính Hàn ở trong phòng chờ y, nghe tiếng bước chân bên ngoài thì khóe môi cong lên, chợt nghe Cát lão đại nói oang oang: "Tiêu lão đệ, nghe nói ngươi muốn lau người hả, để ta lau cho ha ha ha......"

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 38: Không ai giành với ngươi


Cát lão đại vui vẻ xách nước vào phòng rồi hăng hái nói: "Tiêu lão đệ, ngươi muốn lau người mà sao không nói với ca?

Bùi tiên sinh là người trí thức đâu có bao nhiêu sức lực, xách nước mệt lắm."

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật giật, nén giận nói: "Vậy ngươi để nước ở đây là được rồi."

"Chẳng phải ngươi muốn lau người à?"

Cát lão đại hỏi, "Ta lau cho ngươi, chậu đâu?"

Hắn vừa nói vừa xách nước đi tìm chậu.Bùi Thanh Ngọc đi theo hắn vào phòng, trầm trồ khen: "Cát đại ca nhiệt tình thật."

Tiêu Kính Hàn rầu rĩ nói: "Ngươi lại gạt ta."

Bùi Thanh Ngọc sửng sốt, khó hiểu nói: "Ta gạt gì cơ?"

"Ngươi hứa nấu cháo cho ta, kết quả là Cát đại ca nấu," Tiêu Kính Hàn nói, "Hứa lau người cho ta, giờ cũng đổi thành Cát đại ca là sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ta không giành được với hắn."

Tiêu Kính Hàn: "Không giành được thì thôi à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Có gì để giành đâu?

Chẳng phải ai lau cũng vậy à?"

Tiêu Kính Hàn: "Khác nhau chứ."

Bùi Thanh Ngọc mờ mịt hỏi: "Khác chỗ nào?"

Rốt cuộc Cát lão đại cũng tìm được chậu, bưng nước tới rồi xắn tay áo lên định lau người cho Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn vội cản hắn lại: "Không cần phiền Cát đại ca đâu."

"Phiền gì chứ," Cát lão đại nói, "Ngươi đã bị thương thế này mà còn khách sáo với ta làm gì?"

Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc tới: "Có y rồi."

Nói xong hắn nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom.Bùi Thanh Ngọc đành phải gật đầu: "Đúng vậy, để ta làm cho."

Cát lão đại xua tay nói: "Bùi tiên sinh làm sao có sức chứ?"

Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật giật: "Lau người thì cần sức gì hả?"

Cát lão đại: "Không có sức làm sao chà lưng cho ngươi?"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Ngươi muốn chà chết ta hả?Tiêu Kính Hàn không nhịn được nữa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cát đại ca, khoai lang của ngươi bị người ta đào mất rồi kìa."

"Cái gì?!"

Cát lão đại co chân chạy ra ngoài, "Mẹ nó, ai lại đào trộm khoai lang của lão tử nữa hả, lão tử sẽ trồng hắn thành khoai lang!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Hắn thật quan tâm khoai lang của mình.Tiêu Kính Hàn kéo tay áo Bùi Thanh Ngọc nói: "Được rồi, không ai giành với ngươi nữa đâu."

Bùi Thanh Ngọc cũng không biết tại sao hắn không chịu để Cát lão đại lau người, đành phải ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận tháo băng cho hắn rồi vắt khô khăn, tránh đi vết thương để lau những chỗ khác.Vết thương đỏ lòm hết sức đáng sợ, Bùi Thanh Ngọc nhìn thôi cũng thấy đau, lông mày nhíu chặt.Tiêu Kính Hàn đưa tay xoa lông mày y rồi cười nói: "Hình như ngươi còn đau hơn ta nữa nhỉ?"

Bùi Thanh Ngọc nói khẽ: "Ta biết vết thương trong lòng ngươi còn đau hơn nhiều."

Đương nhiên vết thương trên ngực rất đau, nhưng đau hơn là tình phụ tử bị nhát kiếm này đâm thủng.Tiêu Kính Hàn thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Biết sớm cũng tốt, vốn dĩ ta cũng chẳng hy vọng xa vời gì."

Bùi Thanh Ngọc hơi lo lắng: "Ngươi ở đây, lỡ người của Vương gia tìm đến......"

"Không sao," Tiêu Kính Hàn nói, "Ông ta chưa tìm ra chỗ này ngay đâu."

Đúng là Ngu Nam Vương vẫn chưa tìm được người.

Lão lục soát hết biệt viện, thậm chí lật tung mọi chỗ mình có thể nghĩ ra nhưng chẳng thu hoạch được gì.Đến giờ lão mới phát hiện mình hoàn toàn không hiểu rõ Tiêu Kính Hàn.

Đứa con trai bị hắt hủi ở biệt viện mười mấy năm này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của lão.Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn không yên tâm, phủ Ngu Nam Vương đông người như vậy, sớm muộn gì cũng tìm được chỗ này, đến lúc đó phải làm sao đây?Tiêu Kính Hàn thấy y mặt ủ mày chau thì chồm tới hỏi: "Lo cho ta vậy à?"

Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa chứ?

Bùi Thanh Ngọc tức giận nói: "Đúng vậy, sợ ngươi lại bị ngốc nữa."

"Ngốc không tốt sao," Tiêu Kính Hàn nhìn y nói, "Chẳng phải ngươi thích ta ngốc à?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Cũng không cần ngốc vậy đâu."

Tiêu Kính Hàn đột nhiên nắm cổ tay y rồi xích tới gần hỏi: "Chẳng phải ngốc thì ngươi mới thích à?"

Bùi Thanh Ngọc bị hắn hỏi làm ngẩn ngơ: "Không phải, ta......"

Tiêu Kính Hàn càng lúc càng gần, lồng ngực cường tráng nóng hổi, Bùi Thanh Ngọc vô thức quay mặt đi chỗ khác.Tiêu Kính Hàn sờ tai y rồi cười hỏi: "Sao chỗ này đỏ thế?

Thẹn thùng à?"

Bùi Thanh Ngọc né tránh tay hắn, mất tự nhiên nói, "Đâu có......

Đều là nam tử, có gì phải thẹn chứ?"

"Cũng đúng," Tiêu Kính Hàn ung dung nói, "Nếu ta không phải nam tử, ngươi đã thấy thân thể ta thì phải chịu trách nhiệm với ta cả đời."

"Đâu phải ta muốn......"

Bùi Thanh Ngọc đỏ mặt, "Tại ngươi đòi lau người mà."

"Vậy sao?"

Tiêu Kính Hàn nói, "Nhưng rõ ràng lúc mới đến đây, ngươi tự cởi áo ta còn gì."

Bùi Thanh Ngọc giải thích: "Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi thôi."

Tiêu Kính Hàn: "Ồ, xem vết thương không phải là xem ta sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn: "Nếu ta là nữ tử thì mất trinh rồi còn đâu."

Bùi Thanh Ngọc lười nghe hắn nói nhảm nên thuận miệng hỏi: "Vậy ta đem kiệu lớn tám người khiêng đến cưới ngươi về nhà, được chưa?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng lên: "Thật không?"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Nhưng ngươi đâu phải nữ tử."

"Không phải nữ tử thì không cần kiệu lớn tám người khiêng sao?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y bằng ánh mắt khó đoán, "Bùi Thanh Ngọc, ngươi phân biệt đối xử quá đấy."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
Back
Top Bottom