Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 19: Để lừa giẫm chết đi


Bùi Thanh Ngọc ngơ ngác nhìn Chu Viễn, "Chu huynh......"

Chu Viễn không thể tin được, "Không thể nào!"

Tuyệt đối không thể nào!Tiêu Kính Hàn quả quyết: "Thật mà."

Hắn quay đầu nhìn mấy ám vệ chen nhau xem náo nhiệt bên cửa sổ, "Đúng không?"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

Ba người lập tức gật đầu lia lịa: "À đúng đúng đúng!

Chính tai chúng ta nghe thấy mà."

Bùi Thanh Ngọc ngờ vực hỏi: "Đêm qua các ngươi cũng đến nhà Chu huynh à?"

Ám vệ Giáp nói dối tỉnh bơ: "Về sau chúng ta mới đi."

Ám vệ Ất cũng nói: "Định tới đón các ngươi ấy mà."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng!"

Ám vệ Giáp: "Sau đó đúng lúc nghe thấy câu này."

Ám vệ Ất: "Nghe rõ lắm."

Ám vệ Bính: "À đúng đúng!"

Chu Viễn ngây ra như phỗng.Bùi Thanh Ngọc lúng túng giảng hòa, "Say rượu nói đùa thôi......

Đừng xem là thật."

Tiêu Kính Hàn: "Chẳng phải say rượu mới nói thật sao?"

Chu Viễn lúng túng chắp tay cáo từ, "Ta......

Ta về trước đây."

Tiêu Kính Hàn còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, "Sao lại đi?

Chưa nói xong mà."

Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: "

Sau này mấy chuyện như vậy khỏi cần kể nữa."

Tiêu Kính Hàn nhìn y, đột nhiên hỏi: "Vậy lời ngươi nói thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Ta?

Ta nói gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y một lát rồi lại cúi đầu gọt trúc, "Có nói ngươi cũng chẳng tin."

Bùi Thanh Ngọc linh cảm không phải lời gì tốt lành, đừng nghe vẫn hơn.Nhưng Tiêu Kính Hàn lấp lửng như vậy làm y hết sức tò mò, trong lòng bứt rứt cả ngày.Thế là buổi chiều Tiêu Kính Hàn theo y lên núi đào măng, y nhịn không được hỏi: "Tối qua uống say...... ta nói gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn dắt lừa chậm rãi đi lên núi, nghe vậy thì nhìn y rồi lắc đầu: "Không nói, nói ra ngươi lại mắng ta cho xem."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Ngươi nói đi, ta không mắng ngươi đâu."

Tiêu Kính Hàn dừng lại, "Thật không?"

Bùi Thanh Ngọc gật đầu.Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, thả con lừa ra rồi xích lại gần thì thầm vào tai y: "Ngươi bảo ta sờ ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

"Nói, nói bậy bạ gì đó?!"

Tiêu Kính Hàn: "Ta đã bảo ngươi không tin rồi mà."

"Ta......

Ta sao lại......"

Bùi Thanh Ngọc nói không nên lời, thậm chí còn hoài nghi sáng nay hắn nói Chu Viễn muốn làm con trai y cũng là giả."

Ngươi gạt ta đúng không?"

Tiêu Kính Hàn giơ bốn ngón tay lên thề, "Nếu ta lừa ngươi thì sẽ bị lừa giẫm chết."

Hình như con lừa nghe hiểu nên ngẩng đầu kêu một tiếng.Tiêu Kính Hàn: "Thấy chưa, nó không giẫm ta, ta đâu có lừa ngươi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc muốn đào măng cho tĩnh tâm.Y sực nhớ lại ám vệ Giáp Ất Bính nói tối qua cũng đến nhà Chu Viễn.

Y lập tức đỏ mặt hỏi, "Vậy......

Vậy bọn họ cũng nghe thấy à?"

Tiêu Kính Hàn nín cười dỗ dành y: "Không có, ta đuổi bọn họ đi rồi."

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới yên tâm, đỏ mặt dặn hắn: "Không được nói với ai đâu đấy."

Tiêu Kính Hàn xích lại gần nhìn y, "Thì ra khi uống rượu ngươi lại khác lúc bình thường như vậy......"

Bùi Thanh Ngọc nhìn lảng đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "

Sau này ta sẽ không uống nữa."

Tiêu Kính Hàn hài lòng gật đầu --- Không được uống với tên họ Chu kia nữa.Bọn họ lên núi, Bùi Thanh Ngọc dạy Tiêu Kính Hàn đào đất bằng cuốc nhỏ rồi cẩn thận đào măng lên.

Y dạy mấy lần, sau đó đưa cho Tiêu Kính Hàn một cây cuốc để hắn tự đào.Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Ngọc vừa quay đầu lại thì phát hiện người đã biến mất."

A Tễ?"

Tiêu Kính Hàn vạch cành lá um tùm ra, nhìn chằm chằm con đường nhỏ nằm khuất dưới núi.Hôm đó hắn phát hiện một đoàn người không biết chở thứ gì ra khỏi thành, đi đầu là kẻ hắn từng thấy bên cạnh quản gia vương phủ.Hắn nhất thời sinh nghi nên âm thầm bám theo.Nhưng đến gần đường núi kia, hắn bất cẩn để lộ tung tích nên bị đám người kia chém bị thương, trong lúc hỗn loạn chạy vào núi này, loạng choạng đi hồi lâu rồi trượt chân ngã xuống núi, sau đó được Bùi Thanh Ngọc nhặt về.Bọn họ muốn đi đâu?

Tiêu Kính Hàn tự hỏi, thứ chở trên xe là gì?"

Đại Trư!"

Sau lưng chợt vang lên tiếng kêu, Tiêu Kính Hàn quay đầu lại, Phương Tiểu Trúc đeo gùi thuốc chạy tới."

Ngươi đi chung với tiên sinh à?"

Phương Tiểu Trúc nhìn trái ngó phải, "Tiên sinh đâu?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Lạc đường, không tìm được y."

"Vậy ta tìm chung với ngươi," Phương Tiểu Trúc không hề nghi ngờ mà kéo hắn đi, "Ta hay tới đây hái thuốc nên rành đường lắm."

Tiêu Kính Hàn nhìn cuối đường núi phía xa rồi hỏi: "Đó là chỗ nào?"

Phương Tiểu Trúc kiễng chân lên nhìn một lát: "Hình như hồi xưa cũng là thôn xóm, nghe nói bị lũ lụt nên người trong thôn dọn đi hết rồi."

Tiêu Kính Hàn: "Giờ không còn ai nữa à?"

Phương Tiểu Trúc: "Chắc vậy."

"A Tễ?"

Đúng lúc này giọng Bùi Thanh Ngọc vang lên, Phương Tiểu Trúc lập tức trả lời: "Tiên sinh, hắn ở đây nè!"

Bùi Thanh Ngọc dắt lừa đi tới, "Tiểu Trúc?"

Phương Tiểu Trúc vui vẻ chào y.Bùi Thanh Ngọc gật đầu rồi nhíu mày hỏi Tiêu Kính Hàn: "Sao lại chạy tới đây?"

Tiêu Kính Hàn vẫn nói: "Lạc đường."

"Đừng chạy lung tung," Bùi Thanh Ngọc dặn dò, "Núi này nhiều côn trùng rắn rết lắm, coi chừng bị cắn đấy."

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi theo y trở lại đào măng.Lúc về trên lưng lừa chở một giỏ măng đầy.Phương Tiểu Trúc cũng hái được không ít thảo dược, tạm biệt hai người giữa đường.Khi họ về nhà trúc thì thấy ám vệ Giáp Ất Bính túm tụm ở lều nhốt lừa bàn tán gì đó.Ám vệ Giáp: "Sao thím Trương biết chủ tử bị ngốc nhỉ?"

Ám vệ Ất: "Chắc đại biểu ca nói hớ chứ gì?"

Ám vệ Bính: "Hả?

Đại biểu ca là ai?"

Ám vệ Ất: "Trình Hồi đó, chẳng phải bây giờ chúng ta là biểu đệ của hắn sao?"

Ám vệ Bính: "À à à!"

Ám vệ Giáp: "Thím Trương nói hồi trước khuyên chủ tử cưới vợ mà hắn không chịu nghe, giờ bị ngốc phải tranh thủ dụ hắn cưới vợ mới được.

Bà ấy bảo chúng ta hỏi xem chủ tử thích người thế nào?"

Ám vệ Ất: "Ai dám hỏi chứ?

Mất công bị chủ tử đánh chết nữa."

Ám vệ Giáp: "Hay là trả lời bà ấy chủ tử thích ngực to mông vểnh nhỉ?"

Ám vệ Ất: "Nói bậy, ngực Bùi tiên sinh đâu có to."

Ám vệ Bính: "Ờ ha, nhưng mông y vểnh mà!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Hay là thả lừa giẫm chết cả đám luôn đi.
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 20: Trách hắn không làm chuyện khác


Bùi Thanh Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, vô thức quay đầu nhìn mông mình rồi cãi lại: "Ta......

đâu có vểnh!"

Ba người chen nhau đọc thư trong lều lập tức quay đầu lại, hoảng sợ nói: "Chủ, chủ tử, Bùi tiên sinh......"

Tiêu Kính Hàn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như dao.Ba ám vệ sợ run, đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.Ám vệ Giáp: "Đúng, Bùi tiên sinh nói đúng lắm!"

Ám vệ Ất: "Không vểnh chút nào!"

Ám vệ Bính: "À đúng vậy, chỉ hơi tròn thôi......"

Ám vệ Giáp Ất liều mạng bịt miệng hắn, "Cái này cũng không được nói!"

Ám vệ Bính: "Ưm ưm ưm!"

Bùi Thanh Ngọc vừa thẹn vừa tức, muốn che mông nhưng lại thấy hơi kỳ nên đành phải vội vàng vào nhà.Tiêu Kính Hàn chậm rãi đi tới giật lá thư trong tay ám vệ Giáp, nhìn lướt qua rồi đọc nhẩm: "Chỉ cần các ngươi dụ được chủ tử cưới vợ thì lúc về sẽ cho các ngươi ăn vịt quay, ngỗng quay, vây cá hoa quế, ngó sen chua ngọt......"

Ám vệ Giáp Ất Bính vô thức nuốt nước miếng.Tiêu Kính Hàn xếp thư lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đói à?"

Ba người gật đầu, sau khi kịp phản ứng thì lại vội vàng lắc đầu.Tiêu Kính Hàn: "Nếu không đói thì hôm nay khỏi cần ăn cơm nữa."

Ám vệ Giáp Ất Bính: "......"

"Không phải, chủ tử, chúng ta không phải......"

"Có ý kiến à?"

"Không, không ạ."

"Không có thì tốt," Tiêu Kính Hàn cười như không cười, gằn từng chữ một, "Kẻ nào ăn no nói bậy thì ta sẽ cho lừa giẫm chết hắn."

Ba người giật mình quay đầu nhìn con lừa chở giỏ măng --- Hay là giết con lừa trước nhỉ?Con lừa: "......"

Tiêu Kính Hàn sai bọn họ tháo giỏ măng xuống rồi nói việc chính, "Đám người mấy ngày trước xuất hiện ở bờ sông đâu?"

"Chạy về phía Nam thôn này rồi ạ," ám vệ Giáp nói, "Tuy chưa tìm ra nhưng bốn phía đều có huynh đệ canh chừng nên bọn chúng không trốn được đâu ạ."

Tiêu Kính Hàn nhặt cây trúc mới gọt sáng nay rồi nói: "Nếu tìm không thấy thì ngày mai dụ ra đi."

"Dụ thế nào ạ?"

Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn lướt qua cạnh trúc sắc bén, "Chẳng phải ta chính là mồi sao?"

Ngày hôm sau, khi Bùi Thanh Ngọc từ học đường về thì thấy trong sân chỉ có mình ám vệ Giáp.Y ngờ vực hỏi: "A Tễ đâu?"

Ám vệ Giáp đảo mắt lòng vòng: "Chủ tử lên núi bắt gà rừng rồi!"

Bùi Thanh Ngọc: "......

Sao tự dưng đi bắt gà rừng?"

Ám vệ Giáp cười khan: "Chắc chủ tử muốn ăn gà ấy mà ha ha ha......"

Bùi Thanh Ngọc nhìn sắc trời, tỏ vẻ lo lắng, "Không còn sớm nữa, có khi nào bị lạc không?"

"Không sao đâu," ám vệ Giáp nói, "Có mấy huynh đệ đi theo mà, tiên sinh cứ yên tâm."

Bên cạnh hắn có nhiều người vậy sao?

Bùi Thanh Ngọc bỗng thấy hơi hụt hẫng, thấp giọng hỏi: "A Tễ...... rốt cuộc là ai vậy?"

Ám vệ Giáp nhất thời không biết có thể nói hay không, "Chuyện này, chủ tử......"

Bùi Thanh Ngọc thấy hắn khó xử thì rũ mắt nói: "Không nói được thì thôi."

Y lại nhớ tới thím Trương hôm qua bọn họ nhắc, do dự hỏi: "Vậy...... thím Trương là ai?

Có nói được không?"

"Bà ấy là người chăm sóc chủ tử trong phủ," ám vệ Giáp nói ngay, "Bà ấy nấu ăn ngon lắm."

Thấy Bùi Thanh Ngọc do dự, hắn lanh trí hỏi: "Tiên sinh, ngươi muốn hỏi chuyện thím Trương giục chủ tử cưới vợ đúng không?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên, lập tức phủ nhận: "Không phải, đâu liên quan gì đến ta?"

Ám vệ Giáp sửng sốt, "Nhưng ngươi đã hôn chủ tử chúng ta rồi mà!

Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao?!"

Mặt Bùi Thanh Ngọc càng nóng hơn, "Là hắn hôn chứ!"

Ám vệ Giáp: "Hôn mà còn phân biệt ai hôn ai nữa à?

Không phải là hôn nhau sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc cãi không lại hắn nên nói bừa: "Hôn, hôn thì sao?

Cũng đâu làm chuyện khác."

Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra tiên sinh trách chủ tử chúng ta không làm chuyện khác."

Bùi Thanh Ngọc: "......

Không phải!"

Ám vệ Giáp nghĩ thầm tiên sinh lại thẹn thùng rồi, cổ cũng đỏ bừng, da mặt người đọc sách mỏng thật.Phía Nam ngôi làng, trong rừng cây rậm rạp có mấy người nằm la liệt.Tiêu Kính Hàn ngồi xổm trước một kẻ trong số đó, cây trúc xanh biếc đâm xuyên lồng ngực người kia làm máu chảy đầy đất."

Các ngươi can đảm quá nhỉ," Tiêu Kính Hàn đưa tay nắm cây trúc xoay nhẹ làm người kia nhịn không được kêu rên, "Ta vừa đến thì không trốn nữa, nóng lòng giết ta vậy sao?"

Hắn tỏ vẻ khó hiểu: "Từ lúc nào ta lại bị căm thù đến thế chứ?"

Người kia nghiến chặt răng, mạnh miệng nói: "Muốn giết thì cứ giết, bớt nói nhảm đi!"

"Ta nói muốn giết ngươi lúc nào?"

Tiêu Kính Hàn ngoáy mạnh cây trúc làm người kia đau đớn hét lên một tiếng.Hắn nghe Tiêu Kính Hàn nói: "Ta không giết ngươi đâu, xưa nay ta vốn nhân từ mà, phải tích đức chứ."

Người kia: "......"

Điên à!Tiêu Kính Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa.Ám vệ Ất sau lưng hắn lao vút đi, một tay bóp cổ người đi tới từ ngã rẽ ngoài rừng.

Là Chu Viễn đi ngang qua.Hai chân Chu Viễn mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.Tiêu Kính Hàn kéo tay áo lau máu trên tay rồi chậm rãi đi tới."

Thì ra là Chu huynh......"

Chu Viễn run cầm cập, lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Kính Hàn: "Giết người, Chu huynh không thấy sao?"

"Ngươi, ngươi......"

Chu Viễn sợ run, "Ngươi hết ngốc rồi à?"

Tiêu Kính Hàn thờ ơ nhìn hắn."

Ngươi giả bộ đúng không?!"

Chu Viễn vừa sợ vừa tức, "Ngươi lừa gạt Thanh Ngọc!"

"Đúng thì sao?"

Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt hỏi, "Sao, ngươi muốn đi nói với y à?"

"Y tốt bụng cưu mang ngươi mà ngươi lại lừa y à?!"

Chu Viễn căm giận nói, "Hèn hạ vô sỉ!

Thanh Ngọc......"

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên nổi cáu đạp hắn một cú, "Mẹ kiếp đừng có gọi thân thiết như vậy!"

Chu Viễn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 21: Sao tai đỏ


Nghe hắn nói vậy, Chu Viễn giật mình, lờ mờ đoán ra gì đó, "Ngươi......

Ngươi cũng thích y à?"

Tiêu Kính Hàn thoáng sửng sốt rồi chối ngay: "Nói hươu nói vượn!"

"Vậy ngươi quan tâm ta gọi y có thân thiết hay không làm gì?"

Chu Viễn lầm bầm, "Mắc mớ gì tới ngươi?"

Tiêu Kính Hàn không thèm nói lý: "Ồn quá, ta nghe khó chịu."

Chu Viễn: "......"

"Ngươi giả ngây giả dại ở cạnh y," Chu Viễn lấy hết can đảm hỏi, "Rốt cuộc là muốn làm gì?"

Tiêu Kính Hàn trả lại nguyên văn cho hắn, "Mắc mớ gì tới ngươi?"

Suýt nữa Chu Viễn đã thốt lên ta cũng khó chịu!Nhưng thấy vẻ hung hãn của Tiêu Kính Hàn, hắn lại rụt cổ làm thinh."

Ta khuyên ngươi quản lưỡi mình cho tốt đi," Tiêu Kính Hàn cúi đầu nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi nói, "Nếu nói những lời không nên nói thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngâm rượu đấy."

Xử lý xong đám người, Tiêu Kính Hàn dẫn ám vệ Ất Bính về, còn chưa tới cổng thì thấy ám vệ Giáp vội vàng chạy ra, không đầu không đuôi nói: "Chủ tử, Bùi tiên sinh trách ngươi không làm chuyện khác với y kìa."

Ám vệ Bính: "Oa!"

Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh táo bạo vậy sao?"

Tiêu Kính Hàn: "......Chuyện khác gì?"

"Ý là đừng chỉ hôn thôi," ám vệ Giáp nói sinh động như thật, "Còn phải thế này thế kia nữa, đủ kiểu luôn!"

Tiêu Kính Hàn sực nhớ lại hôm đó Bùi Thanh Ngọc uống say đòi mình sờ y......Cổ hắn nhất thời ngứa ngáy, mất tự nhiên nói: "Khụ, nói bậy bạ gì đó?"

Ám vệ Giáp: "Đâu có nói bậy, Bùi tiên sinh chính miệng nói mà, không tin chủ tử đến hỏi y đi."

Tiêu Kính Hàn nửa tin nửa ngờ, khi về nhà trúc thì thấy Bùi Thanh Ngọc ngồi cạnh bàn đọc sách.Nghe thấy động tĩnh, Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, "A Tễ?

Ngươi về rồi à?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y, bỗng nhiên nói: "Ngược rồi."

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, "Gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn: "Sách bị ngược kìa."

Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn, giờ mới phát hiện quyển sách trong tay bị mình cầm ngược nên luống cuống lật lại.Tiêu Kính Hàn đã hơi tin lời ám vệ Giáp.Hắn đi tới ngồi cạnh Bùi Thanh Ngọc, đổi sang ánh mắt ngây thơ vô tội hỏi: "A Thanh, bọn họ nói phải làm chuyện khác, nghĩa là làm gì?"

Bùi Thanh suýt làm rơi quyển sách trong tay, "Không phải......"

Y lắp bắp: "Không, ta đâu có nói muốn làm chuyện khác......

Ta nói chỉ hôn một cái thôi......"

Tiêu Kính Hàn: "À, vậy là phải hôn hai cái đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc: "Không phải!"

Tiêu Kính Hàn: "Vậy hôn mấy cái?"

"Hôn......"

Bùi Thanh Ngọc suýt nữa bị hắn thao túng tâm lý, vội vàng sửa lời, "Ta đâu nói muốn hôn!"

Sao càng nói càng loạn vậy?"

Không hôn," Tiêu Kính Hàn càng thêm hào hứng, "Vậy là muốn sờ chứ gì?"

Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn, "Không cho nói!"

Đáy mắt Tiêu Kính Hàn tràn ngập ý cười mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.Hắn kéo tay Bùi Thanh Ngọc xuống, được đằng chân lân đằng đầu nói: "Không cho nói, vậy muốn sờ luôn đúng không?

Sờ chỗ nào?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc đứng bật dậy, vô thức che mông, che xong lại thấy không đúng, y đâu có nói muốn sờ mông.Y không nói được nữa, vội vàng đánh trống lảng: "Chẳng phải ngươi đi bắt gà rừng sao?

Bắt được chưa?"

Bắt gà rừng?

Tiêu Kính Hàn lập tức đoán ra ám vệ Giáp lừa y nên thuận miệng nói: "Ừ, chưa bắt được."

Bùi Thanh Ngọc hỏi: "Ngươi muốn ăn gà à?"

Tiêu Kính Hàn: "......

Ừ."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta sang nhà Vương đại nương mua một con nhé?"

Nhà Vương đại nương gần nhà Chu Viễn, Tiêu Kính Hàn chột dạ, bỗng nhiên hơi sợ y gặp được Chu Viễn.Mặc dù hắn đã đe dọa Chu Viễn nhưng lỡ đầu óc Chu Viễn chập mạch nói hớ thì sao?Hay là cắt lưỡi trước cho chắc nhỉ?Bùi Thanh Ngọc nhấc chân định đi ra ngoài, Tiêu Kính Hàn vội vàng kéo y, "Đừng mua, không ăn cũng được."

Bùi Thanh Ngọc nghĩ hắn đã chạy lên núi bắt gà rừng thì nhất định rất thèm, vẫn nên mua một con."

Không sao, ta sẽ về ngay."

Tiêu Kính Hàn đành phải nói: "Vậy ta đi với ngươi."

Bùi Thanh Ngọc cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu, dẫn hắn đi chung.Quả nhiên họ đụng phải Chu Viễn ở nhà Vương đại nương.Chu Viễn đang gánh nước cho Vương đại nương, từ xa trông thấy Tiêu Kính Hàn và Bùi Thanh Ngọc đi tới, sợ đến nỗi thùng nước trong tay rơi xuống đất.Vương đại nương: "Ôi, sao vậy?"

Chu Viễn nhặt thùng nước lên, "Không, không sao ạ."

"Vương đại nương, Chu huynh......"

Bùi Thanh Ngọc đẩy cổng sân ra chào bọn họ rồi nói rõ mục đích đến đây.Vương đại nương lập tức đáp ứng, kéo Bùi Thanh Ngọc đi chọn gà.Tiêu Kính Hàn im lặng nhìn Chu Viễn.Chu Viễn liều mạng múc nước, không dám nhìn hắn.Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Ngọc và Vương đại nương xách gà về, "Vậy chúng ta đi trước đây."

Chu Viễn không nhịn được nữa, bật thốt lên: "Thanh Ngọc!"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trở nên lạnh lùng.Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi: "Chu huynh, gì thế?"

"Ta......"

Chu Viễn lắp bắp, "Chuyện là......"

Tiêu Kính Hàn nhìn hắn chằm chằm.Sống lưng Chu Viễn lạnh toát, nói đứt quãng: "Ta, ta mới ủ mấy hũ rượu, muốn, muốn tặng ngươi một vò."

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại mình uống say nói lung tung, đừng nên uống thì hơn."

Đa tạ ý tốt của Chu huynh," y từ chối, "Nhưng dạo này ta không uống rượu được......"

"Đúng vậy," Tiêu Kính Hàn kéo y ra ngoài, "Y không uống đâu."

Lòng Chu Viễn nóng như lửa đốt, "Nhưng......"

Tiêu Kính Hàn quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm, "Ngươi còn gì muốn nói nữa à?"

Chu Viễn bủn rủn tay chân, "Không, không có."

Tiêu Kính Hàn hài lòng kéo người đi.Bùi Thanh Ngọc xách gà, mờ mịt tự hỏi có chuyện gì vậy?

Khi A Tễ quay đầu lại, hình như gà cũng im bặt thì phải?Trong biệt viện Vương phủ, Tiêu Ký Ngôn ngồi trên giường, trước mặt bày một bàn cờ, cầm quân trắng và quân đen đánh cờ một mình.Trên bàn đốt đàn hương, trong phòng chỉ có tiếng quân cờ hạ xuống.Thật lâu sau, y không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Chẳng phải có tin tức của lão Tam rồi à?

Sao ngươi còn chưa đi?"

Trong phòng trống trơn, một lát sau Cận Mộ đi ra từ sau cửa, cụp mắt đứng một bên không nói gì.Tiêu Ký Ngôn thả quân cờ trong tay ra rồi hỏi: "Chủ tử ngươi không có đây, còn ở lại làm gì?"

Cận Mộ há to miệng, cuối cùng chỉ nói: "Có người đi tìm Tam công tử rồi ạ."

Tiêu Ký Ngôn: "Vậy sao ngươi chưa đi?"

Cận Mộ lại trầm mặc.Chỉ biết giả câm!

Tiêu Ký Ngôn tức giận, nhịn không được ho lên, "Khụ khụ khụ......"

"Công tử......"

Cận Mộ thuần thục rót nước cho y thông cổ.Uống nước xong, Tiêu Ký Ngôn chợt nói: "Ngươi chẳng vỗ lưng ta gì cả."

Cận Mộ đang định cầm chén bỗng khựng lại.Trước kia mỗi lần công tử nhà hắn ho, hắn luôn vỗ nhẹ lưng y cho dễ thở.

Nhưng giờ hắn lại không dám.Tiêu Ký Ngôn đẩy bàn cờ ra nói: "Không chơi nữa."

Cận Mộ yên lặng đẩy bàn cờ ra.Tiêu Ký Ngôn duỗi thẳng hai chân trên giường rồi nói: "Tê chân."

Cận Mộ ngồi xuống nâng chân y lên, cẩn thận từng li từng tí xoa cho y.Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn, ngoại trừ vết sẹo trên thái dương thì Cận Mộ vẫn như xưa, chỉ là kiệm lời hơn.Mười ba tuổi Cận Mộ trở thành thị vệ của y, xưa nay luôn ngoan ngoãn phục tùng, sai gì làm nấy không hề thắc mắc.Nhưng sau nhiều năm, Tiêu Ký Ngôn chợt nhận ra hình như mình chưa bao giờ biết Cận Mộ muốn gì cả.Trên đùi chợt đau nhói, Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, nhịn không được hừ một tiếng, "Ưm, đau......"

Cận Mộ run tay bóp thêm một cái.Tiêu Ký Ngôn vừa đau vừa tức, "Ngươi còn bóp nữa à?"

"Xin lỗi công tử......"

Cận Mộ xoa nhẹ hơn.Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn rồi buồn bực hỏi: "Sao tai ngươi đỏ vậy?

Nóng lắm à?"

Cận Mộ: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 22: Không phải đến ăn cướp sao


Tiêu Ký Ngôn thấy tai hắn ửng đỏ thì vô thức đưa tay sờ, Cận Mộ đột nhiên quay đầu tránh đi.

Tiêu Ký Ngôn sững sờ, không hiểu tại sao hắn không cho mình sờ.Y giận dỗi rút chân lại rồi trầm giọng nói: "Ngươi đi đi."

Cận Mộ: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn cầm gối đầu trên giường rồi nằm quay lưng về phía hắn, không thèm để ý tới hắn.Cận Mộ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Công tử bảo trọng nhé."

Tiêu Ký Ngôn làm thinh, khi quay đầu lại thì sau lưng đã chẳng còn ai."

Đồ lừa gạt," y cụp mắt lẩm bẩm, "Còn nói muốn che chở mình cả đời nữa chứ......"

Ngoài cổng phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ mới đi săn về tung người xuống ngựa, thấy cạnh cổng có một cỗ kiệu.Quản gia ra đón, nhận lấy áo choàng hắn vừa cởi, kính cẩn nói: "Thế tử về rồi."

Tiêu Thừa Vũ thuận miệng hỏi: "Ai tới vậy?"

Quản gia trả lời: "Ông chủ Triệu của thương hội ạ."

Tiêu Thừa Vũ: "Hắn tới làm gì?"

"Hắn có chuyến hàng bị cướp gần núi Vũ Tễ," quản gia nói, "Nên đến xin Vương gia xuất binh diệt cướp ạ."

Tiêu Thừa Vũ tỏ vẻ hứng thú: "Có kẻ dám cướp hàng của hắn sao?"

Quản gia đáp: "Nghe nói là đám người trên núi Phù Phong đấy ạ."

Tiêu Thừa Vũ dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: "Lũ chó ở núi Phù Phong kia nghèo quá hóa điên rồi à, chạy xa như vậy để cướp sao?"

Quản gia trả lời: "Đúng là hơi lạ thật."

Ngu Nam có rất nhiều băng cướp, trại to trại nhỏ nằm sâu trong núi, tung tích khó dò.

Băng cướp cộm cán nhất trong số đó ở trên núi Phù Phong.Hình như bọn họ đi cướp còn phải xem tâm trạng, khi thì xuất hiện liên tục, ba ngày hai lần cướp hàng của phú thương, khi thì im lìm như thể hang ổ bị ai bịt kín, thậm chí nghe nói có lần bọn họ chạy theo một đám ăn mày, mười ngày nửa tháng sau lại về, nói làm ăn mày phải mặc đồ rách, bọn họ không thích nên lại trở về, phú thương trong thành sợ đến nỗi hè nhau quyên góp quần áo cho ăn mày.Nhiều năm nay quan phủ từng xuất binh tiêu diệt nhưng bọn họ xuất quỷ nhập thần trên núi, diệt tới diệt lui chẳng tìm được ai, chỉ bắt được mấy băng cướp khác.Nhưng thường ngày bọn họ chỉ cướp gần núi Phù Phong, sao giờ lại chạy đến núi Vũ Tễ?Hơn nữa thương hội của ông chủ Triệu có liên hệ với phủ Ngu Nam Vương nên nhiều băng cướp không cướp hàng của Triệu gia.Tiêu Thừa Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đầu óc đám người trên núi Phù Phong kia lại bị rút gân."

Dù sao cũng đang rảnh," Tiêu Thừa Vũ nói, "Bọn chúng đã muốn chết thì cho bọn chúng toại nguyện đi."

Quản gia nói: "Việc này Vương gia tự có sắp xếp, thế tử không cần hao tâm tổn trí đâu ạ."

"Không, chuyện này vui hơn đi săn nhiều," Tiêu Thừa Vũ nói, "Phải bảo phụ vương cho ta đi mới được."

Quản gia: "Thế tử......"

Tiêu Thừa Vũ đi nhanh đến thư phòng.Tiêu Kính Hàn ngồi cạnh gốc cây, nhìn Bùi Thanh Ngọc ngồi xổm loay hoay cách đó không xa.Lần trước Bùi Thanh Ngọc nghe nói hắn chạy lên núi bắt gà rừng thì cứ tưởng hắn thích ăn gà.

Nhưng Bùi Thanh Ngọc rất nghèo nên không phải ngày nào cũng có tiền mua gà ăn, thế là kéo người lên núi bắt gà rừng.Y lấy nhánh cây chống một cái sọt trên mặt đất rồi rải ít lúa trong sọt, sau đó cột dây thừng vào nhánh cây, y cầm đầu dây còn lại, cùng Tiêu Kính Hàn trốn sau gốc cây.Nhìn vẻ nghiêm túc của y, Tiêu Kính Hàn hỏi: "Trước đây ngươi từng làm bao giờ chưa?"

"Chưa," Bùi Thanh Ngọc nhìn chằm chằm cái sọt kia nói, "Ta chỉ mới thấy người khác làm thôi."

Tiêu Kính Hàn nghĩ ngợi rồi hỏi: "Phương Tiểu Trúc?"

Bùi Thanh Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Ngươi nhớ tên hắn rồi à?"

Không phải chỉ nhớ Tiểu Trư thôi sao?Tiêu Kính Hàn nghẹn họng, giả ngu nói: "Phương Tiểu Trư?"

Bùi Thanh Ngọc tưởng mình nghe lầm, thì ra vẫn là Tiểu Trư.Đúng lúc này, một con gà rừng đi ra khỏi bụi cỏ rồi chậm rãi đến gần giỏ trúc.Bùi Thanh Ngọc vội vàng canh chừng con gà kia, thấy nó cúi đầu mổ thóc thì kéo dây một cái.Nhưng con gà kia chạy vụt đi.Bùi Thanh Ngọc không khỏi nản chí, "Suýt nữa bắt được rồi."

Tiêu Kính Hàn thấy hơi buồn cười --- Thì ra người đọc sách bắt gà cũng dữ vậy sao?Họ lại đợi hơn nửa ngày mới thấy một con gà rừng khác đi tới cúi đầu mổ thóc.Bùi Thanh Ngọc vội vàng kéo dây.Con gà kia lại muốn chạy, Tiêu Kính Hàn tiện tay nhặt một hòn đá ném tới, con gà lập tức ngã vật xuống, bị sọt của Bùi Thanh Ngọc ụp lên."

Bắt được rồi!"

Bùi Thanh Ngọc không biết gì mà cứ tưởng mình bắt được gà nên hớn hở đứng dậy chạy tới, ai ngờ sơ ý vấp phải dây thừng, lảo đảo ngã xuống.Tiêu Kính Hàn lanh tay lẹ mắt ôm lấy người.Bùi Thanh Ngọc ngã vào lòng hắn, chân phải đau điếng, "Ui......"

Tiêu Kính Hàn thấy y biến sắc thì vội hỏi: "Sao thế?"

"Chân đau," Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nói, "Hình như bị bong gân rồi."

Tiêu Kính Hàn cởi giày y ra, thấy mắt cá chân đã sưng đỏ."

Đến gặp đại phu đi."

Hắn đưa tay bế Bùi Thanh Ngọc lên."

Khoan đã," Bùi Thanh Ngọc giãy giụa nói, "Không được."

Tiêu Kính Hàn đè chân y lại rồi nói: "Chân ngươi đau mà, làm sao đi được."

"Nhưng cũng đâu thể......

ôm kiểu này......"

Bùi Thanh Ngọc vẫn không chịu, đường xa như vậy, lỡ bị ai thấy thì sao?Tiêu Kính Hàn đành phải cõng y."

Khoan đã," Bùi Thanh Ngọc ôm cổ hắn nói: "Còn gà nữa."

Tiêu Kính Hàn: "......"

Thế là một lát sau, Tiêu Kính Hàn cõng Bùi Thanh Ngọc đi trên đường núi, trong tay Bùi Thanh Ngọc cầm sợi dây cột gà, cùng đi với bọn họ.Ngày xuân ấm áp nhưng nắng hơi gắt.

Bùi Thanh Ngọc nhặt một cái lá chuối ven đường che nắng cho hai người."

Còn đau không?"

Tiêu Kính Hàn hỏi.Bùi Thanh Ngọc nằm trên lưng hắn "ừm" một tiếng.Tiêu Kính Hàn đi nhanh hơn.Bỗng nhiên trong rừng có mấy người nhảy ra chặn đường."

Đường này do ta mở," đại hán cầm đầu vác đao nói oang oang, "Cây này do ta trồng......"

Bùi Thanh Ngọc giật mình, lá chuối trong tay cũng rơi mất --- Sao lại có cướp ở đây?Tiêu Kính Hàn ngước mắt hừ lạnh một tiếng.Đại hán kia lập tức quỳ phịch xuống, nơm nớp lo sợ sửa lời: "Trồng, trồng để hóng mát, thời tiết dạo này nóng thật......"

Mấy người bên cạnh hắn chẳng hiểu ra sao, thì thầm nhắc nhở: "Đại ca nói sai rồi, chẳng phải chúng ta đến ăn cướp sao?"

"Cướp cái đầu ngươi ấy!"

Đại hán vội cất đao đi rồi hiền lành nói với Bùi Thanh Ngọc, "Công tử đừng sợ, đây, đây là...... dao chặt thịt thôi, đúng vậy, chặt thịt heo thôi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 23: Nói thêm chút nữa được không


Bùi Thanh Ngọc nhất thời mờ mịt, "......

Hắn làm gì vậy?"

Chẳng phải muốn cướp à?

Sao lại chặt thịt heo?

Tiêu Kính Hàn cõng y đi tới trước, không để ý mấy người đột ngột nhảy ra kia mà chỉ ung dung nói: "Chắc đang vội đi mổ heo ấy mà."

"À đúng đúng đúng," đại hán hấp tấp đứng lên nói, "Mổ heo, ta đang vội mổ heo......"

Nói xong huých mấy người bên cạnh rồi hùng hổ nạt: "Còn không mau đi đi, mổ heo cũng không xong nữa!"

Mấy người lơ ngơ chạy theo hắn, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Mổ heo gì cơ?

Có thịt heo ăn rồi à?"

"Chẳng phải chúng ta đến cướp gà sao?"

"Có thịt heo ăn còn đòi gà gì nữa?"

"Đúng đúng......"

Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ chạy xa, buồn bực hỏi: "Rốt cuộc bọn họ có phải cướp không vậy?"

Sao nhìn điên điên khùng khùng thế?"

Đừng để ý bọn họ," Tiêu Kính Hàn nói, "Đến gặp đại phu trước đã."

Hắn cõng Bùi Thanh Ngọc đến tiệm thuốc, Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy tới hỏi: "Tiên sinh bị sao thế ạ?"

"Không sao," Bùi Thanh Ngọc nói, "Chỉ trẹo chân thôi."

Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy vào tìm Tôn đại phu, "Sư phụ sư phụ, không xong rồi!

Tiên sinh gãy chân rồi!"

Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi có muốn nghe xem mình nói gì không hả?Tôn đại phu cũng cuống quýt chạy đến, "Cái gì?!

Gãy chân hả?!

Chân nào?

Hay là cả hai?"

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc lúng túng nói, "Chỉ bị trẹo chân thôi ạ."

Phương Tiểu Trúc trốn ở cửa, chột dạ lắp bắp: "Con, con nói liệu."

Tôn đại phu: "......"

"Mấy ngày tới đừng cử động nhiều," Tôn đại phu đắp thuốc lên cổ chân Bùi Thanh Ngọc rồi băng bó kỹ, "Ngày mai lại đến thay thuốc."

Tiêu Kính Hàn gật đầu, lại cõng Bùi Thanh Ngọc xách gà rừng về.Bên ngoài nắng đẹp, cỏ cây xanh tươi.

Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ lại lần đầu A Tễ theo mình về nhà cũng đi trên con đường này.Lúc đó sắc xuân tràn ngập, lá trên cành xanh mơn mởn.

Nhưng trong nháy mắt mùa xuân đã sắp tàn."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc dựa vào vai hắn, nhìn bên mặt hắn nói khẽ, "Nếu ngươi nhớ lại......"

Có phải sẽ rời đi không?Nghe y nói lấp lửng, Tiêu Kính Hàn hỏi: "Gì cơ?"

Bùi Thanh Ngọc dừng một lát rồi lắc đầu nói: "Không có gì."

Tiêu Kính Hàn đi mấy bước, hỏi ngược lại: "Nếu ta nhớ lại thì ngươi có đuổi ta đi không?"

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, ngơ ngác nói: "Nếu nhớ lại ngươi còn muốn ở đây nữa không?"

Tiêu Kính Hàn: "Nếu ta muốn thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc càng sững sờ hơn, "Tại sao?"

Ở lại đây làm gì?Tiêu Kính Hàn cũng không biết.

Hắn trầm mặc hồi lâu, liếc thấy con gà rừng bị họ kéo đi thì không đầu không đuôi nói: "Ở đây có gà rừng ăn."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Ngươi thích ăn gà quá nhỉ, có cần đi bắt thêm mấy con không?Đêm hôm đó, đợi Bùi Thanh Ngọc ngủ xong, Tiêu Kính Hàn ra cửa một mình.Ánh trăng mờ nhạt, đại hán ban ngày muốn cướp đang quỳ trong rừng, thấy Tiêu Kính Hàn đi tới thì nơm nớp lo sợ gọi: "Chủ, chủ tử......"

Tiêu Kính Hàn chắp tay đứng trước mặt hắn xùy một tiếng: "Còn nhớ ta là chủ tử của ngươi à?

Ngô Đại?"

Ngô Đại khóc lóc gào to: "Chủ tử ta thật sự không cố ý mà!

Nếu biết là ngài thì có đánh chết ta cũng không dám!

Đều tại mắt ta mù nên nhất thời không thấy rõ!"

Tiêu Kính Hàn: "Nếu không phải ta thì sẽ cướp chứ gì?"

Ngô Đại lắc đầu liên tục, "Không phải không phải!"

Tiêu Kính Hàn hỏi: "Ngày thường ta bảo các ngươi thế nào?"

Ngô Đại rụt cổ lại nói: "Chỉ, chỉ cướp của người giàu và những kẻ làm mình chướng mắt thôi."

Tiêu Kính Hàn: "Vậy là ngươi chướng mắt ta đúng không?"

"Không có không có," Ngô Đại chỉ hận không thể lấy cái chết để chứng minh, "Chúng ta đâu muốn cướp tiền, chỉ là thấy công tử kia xách con gà nên thèm, thèm......"

Muốn nướng gà ăn thôi.Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng trầm hơn, "Các ngươi còn muốn cướp gà của y nữa à?"

Ngô Đại: "Không dám không dám, đánh chết cũng không dám!"

Tiêu Kính Hàn: "Còn tái phạm thì ta sẽ chặt ngươi cho gà ăn đấy."

Ngô Đại khóc không ra nước mắt --- Sao lại xui xẻo thế chứ, không ăn được gà mà còn bị cho gà ăn nữa."

Hàng của Triệu gia đâu?"

Tiêu Kính Hàn trở lại chuyện chính, "Xử lý xong chưa?"

"Đã làm theo lời dặn của ngài, giấu kín trên núi, không ai phát hiện đâu ạ."

Ngô Đại thắc mắc, "Chủ tử, lô hàng này đáng tiền lắm sao?"

Sao lại gọi các huynh đệ chạy từ xa đến đây cướp chứ?"

Có đáng tiền hay không khó nói lắm."

Tiêu Kính Hàn giương mắt nhìn ngọn núi, bóng cây dày đặc hòa vào màn đêm, lờ mờ không thấy rõ."

Về trước đi, cẩn thận một chút."

Hắn quay người trở về, gió đêm nổi lên làm cây cối trong rừng xào xạc.Mấy ngày sau, Trình Hồi và Cận Mộ về vương phủ điều tra tin tức cùng nhau trở lại xóm núi.Tiêu Kính Hàn chờ bọn họ trong miếu hoang sau rừng trúc, cây cột bên cạnh trói một người sưng húp mặt mũi đang hôn mê bất tỉnh.Trình Hồi vừa vào cửa đã giật nảy mình, "Trời ạ!

Đánh kiểu gì mà ra nông nỗi này?!

Còn sống không?

Nhị công tử sẽ không tức giận đấy chứ?"

"Không phải người của Nhị công tử," Tiêu Kính Hàn dựa cửa, trong tay cầm một cây trúc, dùng dao găm gọt đi vết máu trên đó, "Tên kia ta thả đi rồi."

Trình Hồi nhìn kỹ lại --- À, thì ra là người khác, tại mặt sưng vù nên không nhận ra được."

Vậy tên này là ai?"

Tiêu Kính Hàn nói: "Kẻ lần trước muốn giết ta ở bờ sông."

Hôm đó bắt được đám kia, thấy không giết được người nên chúng lập tức rút đao tự sát, chỉ còn tên này bị Tiêu Kính Hàn phóng cây trúc ghim xuống đất không thể động đậy, muốn chết cũng không xong.Trình Hồi: "Vậy hỏi được gì chưa ạ?"

Tiêu Kính Hàn lắc đầu: "Miệng kín lắm."

Trình Hồi suy nghĩ một lát rồi nói: "Có khi nào là người của thế tử không?"

Hắn gặp ngươi lần nào đánh lần đó, sai người giết ngươi cũng chẳng có gì lạ.Tiêu Kính Hàn nói: "Không phải."

Hắn nhìn chằm chằm vết máu đỏ sậm trên cây trúc, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, "Tiêu Thừa Vũ thích chơi mà, sai người giết ta thì đâu có gì thú vị."

"Nhưng ngoài thế tử ra còn ai nữa?"

Trình Hồi suy đoán, "Chẳng lẽ là Nhị công tử?!"

Cận Mộ giống như người câm bên cạnh rốt cuộc lên tiếng: "Không phải đâu."

Trình Hồi không tin, cau mày hỏi: "Chủ tử, sao ngươi lại thả người của Nhị công tử đi?

Lỡ hắn về mật báo, Nhị công tử sai người tới giết ngươi thì sao?"

Cận Mộ quả quyết: "Công tử không phải người như vậy."

"Chưa chắc đâu," Trình Hồi nói, "Cả ngày y ở lì trong biệt viện kia, nói là dưỡng bệnh nhưng ai biết y đang làm gì?

Biết đâu là kẻ độc ác nham hiểm, tàn nhẫn vô tình cũng nên!"

Cận Mộ: "Y không phải!"

Trình Hồi buột miệng hỏi: "Sao ngươi biết không phải?"

Cận Mộ có miệng khó nói, "Ta......"

"Đương nhiên là hắn biết rồi," Tiêu Kính Hàn đang gọt trúc bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn rồi cười như không cười nói, "Hắn muốn dan díu với Nhị công tử mà."

Cận Mộ lập tức quỳ xuống, "Thuộc hạ không dám."

Tiêu Kính Hàn: "À, có gan làm mà không có gan nhận."

Trình Hồi: "......"

Má ơi, đây là chuyện ta có thể nghe được sao?

Hay là nói thêm chút nữa được không?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 24: Chỉ tìm người đi ngang qua


Thấy khuôn mặt băng giá của Cận Mộ đỏ lên hiếm thấy, Trình Hồi nhớ lại mình vừa nói Nhị công tử độc ác nham hiểm nên vội sửa lời:
"Nhị công tử đẹp thế cơ mà, lão Cận thật có mắt nhìn người ha ha ha....."

Cận Mộ há hốc mồm, thấp giọng nói: "Ta...... không phải......"

"Không phải cái gì?"

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Ngươi có thể chết vì y mà không dám nói thích y à?"

Bàn tay buông thõng bên hông Cận Mộ từ từ nắm chặt, cúi đầu làm thinh.Rốt cuộc Tiêu Kính Hàn đã gọt sạch vết máu trên cây trúc, không để ý đến bọn họ nữa.

Hắn thổi bay vụn trúc, nhìn người bị trói vào cây cột bên cạnh rồi nhấc chân đi ra ngoài: "Tên này giao cho các ngươi đấy."

"Ấy, chủ tử, ta có việc muốn......"

Trình Hồi định gọi hắn lại nhưng ám vệ Giáp nhảy ra nói: "Đừng gọi, chủ tử đang vội đi đón Bùi tiên sinh đấy."

Trình Hồi thảng thốt: "Bùi tiên sinh còn cần người đón nữa à?"

Cũng đâu phải trẻ con.Ám vệ Giáp: "Bùi tiên sinh bị trặc chân."

Thì ra là thế, Trình Hồi gật đầu rồi lại hỏi: "Bùi tiên sinh đã biết chủ tử hồi phục chưa?"

Ám vệ Giáp lắc đầu.Trình Hồi buồn bực chỉ vào người mặt mũi bầm dập hôn mê bất tỉnh kia nói: "Đã bắt được người mà sao chủ tử còn giả ngốc nữa?"

Ám vệ Giáp nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: "Vì Bùi tiên sinh thích ngốc mà."

Trình Hồi: "......"

Sau khi Bùi Thanh Ngọc bị trặc chân, mỗi ngày Tiêu Kính Hàn cõng y đến học đường, tan học lại cõng về."

A Tễ," Bùi Thanh Ngọc nằm trên lưng Tiêu Kính Hàn nói, "Chân ta sắp khỏi hẳn rồi, để ta tự đi cũng được."

Chỉ là hơi chậm thôi.Tiêu Kính Hàn lắc đầu, "Đợi thêm hai ngày nữa đi."

Bùi Thanh Ngọc nhịn không được cười: "Mỗi ngày ngươi đều cõng như vậy không mệt sao?"

Tiêu Kính Hàn lắc y một cái: "Đâu có nặng."

Bùi Thanh Ngọc vô thức ôm chặt cổ hắn, "Đừng nghịch......"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn mang theo ý cười, chậm rãi cõng y về nhà trúc.Hai ngày sau, Bùi Thanh Ngọc không chịu để Tiêu Kính Hàn cõng nữa mà tự đi.Nhưng y phát hiện Tiêu Kính Hàn thường xuyên ra ngoài, cũng không chờ y ở học đường, có khi hơn nửa ngày vẫn chưa về.Hôm đó Bùi Thanh Ngọc về nhà lại không thấy hắn, ngay cả nhóm ám vệ cũng đi mất.Chắc không phải lên núi bắt gà rừng nữa chứ?

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại mấy ngày trước nghe người trong thôn nói gần núi Vũ Tễ có băng cướp hàng của thương đội đi ngang qua, cực kỳ hung hãn.Y không khỏi lo lắng, chẳng biết băng cướp kia đã đi chưa, lỡ A Tễ gặp phải thì sao?Y càng nghĩ càng không yên tâm nên vội lên núi tìm người.Trên núi cây cối um tùm, Bùi Thanh Ngọc tìm hồi lâu, đi tới đi lui nhưng không thấy A Tễ."

Chạy đi đâu?"

Y đang tìm thì chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện loáng thoáng.A Tễ?

Bùi Thanh Ngọc vội vàng đi tới hướng kia.Đến gần mới phát hiện sâu trong rừng có một hang động, tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.

Y đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Còn phải ở đây canh chừng bao lâu nữa?"

"Không biết."

Bùi Thanh Ngọc dừng lại --- Không phải A Tễ.Người bên trong phàn nàn: "Sao không kéo mấy thứ này về núi Phù Phong?"

"Không biết."

"Để đây làm gì?"

"Không biết."

"Vốn dĩ chạy đến chỗ này cướp đã đủ kỳ quái rồi, sao cướp xong còn phải ở đây nữa chứ?"

"Không biết."

"Ngươi nói câu khác được không hả?"

"Ừm."

"......

Thôi, ngươi đừng nói gì nữa."

Nghe bọn họ nói, Bùi Thanh Ngọc giật mình --- Chẳng lẽ bọn họ chính là băng cướp gần đây sao?Y rón rén lùi lại, định thừa dịp không ai phát hiện mau chóng rời đi, nhưng vừa quay người lại thì bị hai người đứng sau lưng dọa cho lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.Hình như hai người kia ra ngoài tìm đồ ăn, trên tay xách hai cái hộp đựng thức ăn, nhìn Bùi Thanh Ngọc với vẻ cảnh giác."

Ngươi là ai?"

Một người trong đó hỏi.Bùi Thanh Ngọc: "......

Đi ngang qua thôi."

Hai người liếc nhau rồi thả hộp cơm xuống, đột nhiên túm lấy Bùi Thanh Ngọc."

Chắc không phải mật thám của quan phủ đấy chứ?"

"Hết sức khả nghi!"

Bùi Thanh Ngọc vội giải thích: "Không phải, ta là tiên sinh ở học đường trong thôn dưới núi."

"Tiên sinh học đường chạy tới đây làm gì?"

Bùi Thanh Ngọc: "Tìm người."

"Người nào?"

"Nhất định là tới tìm chúng ta để dẫn đường cho quan phủ rồi!"

"Đúng vậy, lão tử làm cướp bao năm, có thủ đoạn nào của quan phủ mà chưa thấy, chẳng phải chỉ là giả bộ đốn củi hay hái thuốc để dò đường sao?

Giờ lại đổi thành tiên sinh học đường à?"

Bùi Thanh Ngọc: "Không phải thật mà......"

Hai người không nghe y giải thích mà kéo y về hang."

Ngũ ca, Lục ca," hai người canh gác trong hang thấy bọn họ vào, còn kéo theo một người lạ thì nghi ngờ nói, "Đây là......"

Phùng Ngũ đưa tay cốc đầu hai người kia: "Các ngươi ngủ gật hả?!

Bị người mò đến hang ổ cũng không biết!"

Trần Lục nói: "Nếu chúng ta không bắt gặp đúng lúc thì người chạy mất rồi còn đâu!"

"Các vị huynh đài," trên trán Bùi Thanh Ngọc rịn mồ hôi, cố gắng giải thích, "Thật sự ta chỉ tìm người đi ngang qua thôi, không có ý mạo phạm đâu......"

Phùng Ngũ kéo dây thừng trói y lại: "Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót."

"Chẳng biết y còn đồng bọn nào không," Trần Lục vác đao nói, "Để ta ra xem."

Hắn quay người đi, vừa ra cửa hang thì nghe hắn gọi: "Chủ tử?!"

Bùi Thanh Ngọc giật mình, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên: "Có chuyện gì?"

Vô cùng quen thuộc nhưng lại không hề ngốc nghếch."

Chủ tử," ngoài hang, Trần Lục nói với người mới tới, "Chúng ta vừa bắt được người ạ."

Tiêu Kính Hàn đi đến cửa hang: "Người nào?"

Trần Lục: "Lén lén lút lút, chắc là mật thám của quan phủ đấy ạ."

Mật thám?

Tiêu Kính Hàn bước vào trong, lập tức đối diện với ánh mắt Bùi Thanh Ngọc."

Chủ tử," Phùng Ngũ quấn thêm một vòng dây quanh người Bùi Thanh Ngọc rồi nói, "Người này nói mình là tiên sinh ở học đường trong thôn, thôn này vừa nghèo vừa hoang vu, làm gì có tiên sinh nào đẹp vậy chứ?"

Bùi Thanh Ngọc nhìn Tiêu Kính Hàn, lạnh lùng nói: "Ta đâu xứng làm thầy, bị người khác lừa cũng không biết."

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 25: Có khi nào hắn bị đánh không


Tiêu Kính Hàn hoàn toàn không ngờ mình bị lộ tẩy nhanh như vậy nên hơi ngơ ngác: "Ta......"

Phùng Ngũ không hề nhận ra sự khác thường mà còn trói tay Bùi Thanh Ngọc, siết chặt quá làm y kêu lên một tiếng."

Đừng trói!"

Tiêu Kính Hàn đẩy Phùng Ngũ ra rồi tháo dây cho Bùi Thanh Ngọc."

Chủ tử," Phùng Ngũ mờ mịt hỏi, "Sao không trói ạ?

Có thể y do quan phủ......"

Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái, Phùng Ngũ lập tức ngậm miệng.Bùi Thanh Ngọc cởi dây thừng rồi nén giận đi ra ngoài.Tiêu Kính Hàn vội vàng đuổi theo.Mấy người còn lại chen nhau ở cửa hang xem náo nhiệt."

Sao thả người chạy mất rồi?"

"Không sao, chủ tử đuổi theo mà."

"Công tử kia là ai?

Chủ tử có vẻ sợ y nhỉ?"

"Chẳng lẽ y là tiên sinh của chủ tử?!"

"Có khi nào chủ tử bị đánh không?!"

"Công tử kia làm sao đánh nổi chủ tử chứ?"

"Nhưng hồi bé ta chọc giận tiên sinh, hắn lấy thước hoặc roi mây đánh ta, dữ lắm......"

"A Thanh......"

Bùi Thanh Ngọc làm ngơ hắn, tiếp tục đi tới trước."

Bùi Thanh Ngọc!"

Tiêu Kính Hàn đuổi theo kéo y lại.Bùi Thanh Ngọc im lặng nhìn hắn.Tiêu Kính Hàn hơi chột dạ, "Là ta không đúng, ta......"

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi nhớ lại lúc nào?"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trốn tránh: "Lần trước ở bờ sông......"

Bùi Thanh Ngọc lập tức hất tay hắn ra: "Ngươi đã nhớ lại mà sao còn gạt ta?!

Muốn cười nhạo ta chứ gì?!"

"Không phải," Tiêu Kính Hàn cũng không biết giải thích thế nào, "Ta......"

"Ta cứ tưởng ngươi ngốc, nhưng hóa ra ta mới là kẻ ngốc."

"Bùi Thanh Ngọc......"

Bùi Thanh Ngọc lại nghĩ tới mấy người trong hang, chỉ về hướng kia hỏi: "Bọn họ là cướp đúng không?"

Tiêu Kính Hàn thừa nhận: "Đúng vậy."

Bùi Thanh Ngọc: "Bọn họ gọi ngươi là chủ tử, ngươi cũng là cướp sao?"

Tiêu Kính Hàn: "Ừ."

Bùi Thanh Ngọc vô thức lùi lại một bước, hoang mang hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y rồi chậm rãi nói: "Ta tên Tiêu Kính Hàn, là Tam công tử của phủ Ngu Nam Vương."

Bùi Thanh Ngọc sững sờ: "Nhưng ngươi vừa nói......"

"Không sai," Tiêu Kính Hàn cụp mắt, thấp giọng cười tự giễu, "Ta là con trai Ngu Nam Vương nhưng cũng là cướp, mỉa mai lắm đúng không?"

Đến giờ Bùi Thanh Ngọc mới nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về hắn, bất kể là quá khứ hay thân phận của hắn.Nhưng hắn chưa từng thẳng thắn với mình, đầu hồi phục rồi mà vẫn gạt mình, làm mình mơ mơ hồ hồ, thật buồn cười làm sao, cả ngày y cứ suy nghĩ lung tung, tự hỏi nếu người này khôi phục trí nhớ có phải sẽ rời đi không, sau này còn gặp lại nữa không......Lửa giận của Bùi Thanh Ngọc lại bốc lên đầu, xoay người rời đi: "Tiêu công tử có thân phận gì đâu liên quan đến ta?"

"Bùi Thanh Ngọc?"

Bùi Thanh Ngọc không để ý đến hắn mà tức giận về nhà trúc, "rầm" một tiếng nhốt người ngoài cửa.Tiêu Kính Hàn: "......"

Tức giận vậy sao?Chu Viễn xách một vò rượu định tặng cho Bùi Thanh Ngọc, vừa đến cổng sân thì bị động tĩnh của họ làm giật nảy mình, không dám vào nữa.Tiêu Kính Hàn nhìn vò rượu trong tay hắn, nhớ lại những lời hắn nói với Bùi Thanh Ngọc lúc say rượu thì bỗng chốc sầm mặt, đi tới hỏi: "Chẳng phải y nói không uống rượu sao?"

Chu Viễn nhìn cửa trúc đóng chặt rồi lại nhìn Tiêu Kính Hàn: "Các ngươi cãi nhau à?"

Tiêu Kính Hàn nhướng mày: "Mắc mớ gì tới ngươi?"

"Thanh Ngọc vốn hiền lành......"

Chu Viễn định nói ngươi có thể chọc y tức như vậy quả là nhân tài, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Kính Hàn, hắn không dám nói mà chỉ lẩm bẩm: "Ngươi đừng chọc giận y."

Tiêu Kính Hàn không có kiên nhẫn nhiều lời với hắn nên đuổi người đi: "Không có việc gì thì xéo về đi."

Chu Viễn bất mãn nói: "Ta, ta tới tìm Thanh Ngọc mà."

Đâu phải tới tìm ngươi.Tiêu Kính Hàn: "Y không gặp ngươi đâu."

"Sao ngươi biết y không gặp ta?"

Chu Viễn bật thốt lên, "Y không gặp ngươi mới đúng chứ?"

Tiêu Kính Hàn lạnh mặt, "Cút!"

Ngày thường Chu Viễn không ra khỏi thôn, cũng hiếm khi bị ai đối xử như vậy nên lập tức nổi nóng, to gan nói: "Dựa vào cái gì bảo ta cút?

Thanh Ngọc đuổi ngươi chứ đâu đuổi ta, người nên đi là ngươi ấy!

Y tốt bụng nhặt ngươi về mà ngươi lại giả điên giả ngốc lừa y, ngươi mới phải cút!"

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật một cái, đầu đau âm ỉ.Bên tai lại loáng thoáng tiếng người huyên náo, ngực như bị ai đó đạp mạnh, tiếng mỉa mai chửi rủa vang lên không ngớt."

Cút đi!"

"Chỉ là thứ do tiện tỳ sinh ra mà cũng dám ở trong vương phủ này à."

"Một con chó còn có người cần, còn ngươi có ai cần không hả?"

"Ha ha ha ha ha......"

"Á!"

Bùi Thanh Ngọc trong phòng chợt nghe thấy một tiếng hét, y vội vàng mở cửa ra xem, trông thấy Tiêu Kính Hàn bóp cổ Chu Viễn bằng một tay, vẻ mặt hết sức dữ tợn.Mặt Chu Viễn đỏ bừng, hai chân quẫy đạp loạn xạ."

Tiêu Kính Hàn, ngươi làm gì vậy?!"

Y vội vàng chạy tới kéo tay Tiêu Kính Hàn: "Buông ra!"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn đỏ ngầu, tay vẫn không thả lỏng.Bùi Thanh Ngọc quýnh lên, đưa tay đánh hắn một cái.Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn giật mình, Chu Viễn vùng ra khỏi tay hắn rồi ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ!"

Bùi Thanh Ngọc vẫn còn sợ hãi, đang định hỏi Tiêu Kính Hàn sao lại làm hại người khác thì bị hắn nắm chặt cổ tay đè vào cửa.

Hắn vừa tủi thân vừa phẫn nộ, nhìn chằm chằm Bùi Thanh Ngọc rồi nghiến răng hỏi: "Ngươi đánh ta vì hắn à?!"

Bùi Thanh Ngọc cũng rất tức giận: "Sao ngươi có thể làm hại người khác chứ?!"

Tiêu Kính Hàn tựa như không nghe thấy, chỉ tức giận nói: "Ngươi đánh ta vì hắn sao?!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 26: Ta vốn là người như vậy


Bùi Thanh Ngọc bị cơn giận của hắn làm sững sờ --- Rõ ràng hắn muốn bóp chết người mà, sao giờ nói như ấm ức lắm vậy?

"Lúc nãy đánh ngươi trong tình thế cấp bách là ta không đúng," Bùi Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của hắn, "Nhưng sao ngươi lại muốn hại Chu đại ca?"

"Chu đại ca?"

Gò má Tiêu Kính Hàn vẫn đau âm ỉ, hắn liếc nhìn Chu Viễn co quắp dưới đất, chưa hoàn hồn thở phì phò, cười khẩy hỏi, "Sao, ngươi đau lòng à?

Muốn đòi lại công bằng cho hắn chứ gì?"

Nghe giọng điệu này của hắn, trong lòng Bùi Thanh Ngọc càng tức hơn: "Hắn đã làm gì chọc giận ngươi?

Ngươi ra tay nặng như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì......"

"Ta muốn giết hắn thì sao?!"

Đầu Tiêu Kính Hàn đau buốt, hung ác nói, "Ta thấy hắn không vừa mắt!"

Bùi Thanh Ngọc bàng hoàng nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Sao ngươi lại biến thành thế này?"

Y chợt cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, đây là dáng vẻ chưa từng thấy ở A Tễ."

Ta vốn là người như vậy đấy," Tiêu Kính Hàn siết chặt cổ tay y, gằn giọng nói, "Ta không phải A Tễ, không phải tên ngốc kia."

Con ngươi Bùi Thanh Ngọc khẽ run, cổ tay bị siết đau nhói.Đúng vậy, hắn tên Tiêu Kính Hàn, hắn không phải A Tễ.Khi hắn nhớ lại mọi chuyện trước đây thì hắn đã không còn là A Tễ nữa.Bùi Thanh Ngọc đột nhiên vùng ra khỏi tay hắn: "Nếu Tiêu công tử đã nhớ lại thì nên về đi."

Tiêu Kính Hàn siết chặt tay: "Ngươi muốn đuổi ta à?"

Bùi Thanh Ngọc dời mắt đi chỗ khác, không nói gì."

Được, được lắm......"

Tiêu Kính Hàn hung hăng nói, "Đi thì đi, ngươi tưởng ta thèm ở lại đây chắc?!"

Hắn tức giận quay người đi thẳng.Bùi Thanh Ngọc rã rời dựa vào cửa nhìn hắn đi xa, trong cổ đắng nghét nuốt không trôi."

Thanh Ngọc......"

Chu Viễn sau lưng gọi y một tiếng.Bùi Thanh Ngọc quay đầu cười khổ: "Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."

"Không liên quan đến ngươi," Chu Viễn lắc đầu nói, "Ngươi đừng tự trách mình."

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, thì thầm nói: "Nhưng hắn do ta đem về mà......"

Con lừa trong lều kêu một tiếng, tựa như vô cùng cô đơn.Tiêu Kính Hàn sầm mặt về miếu hoang, Trình Hồi và Cận Mộ đang nghĩ cách cạy miệng sát thủ kia để hỏi thêm thông tin, chợt nghe chủ tử nhà mình nói cụt lủn: "Đem người về biệt viện đi."

"Hả?"

Trình Hồi mờ mịt nói, "Ngay bây giờ sao?"

Đột ngột quá vậy?Hắn nghĩ Tiêu Kính Hàn sẽ không để Bùi Thanh Ngọc ở đây một mình nên hỏi: "Chắc Bùi tiên sinh không biết cưỡi ngựa đâu nhỉ?

Vậy ta đi tìm xe ngựa nhé?"

Tiêu Kính Hàn nói: "Mắc mớ gì tới y?"

Trong lòng Trình Hồi giật thót, dè dặt hỏi: "Bùi tiên sinh...... không đi chung sao ạ?"

Toàn thân Tiêu Kính Hàn lạnh như băng: "Làm sao y nỡ bỏ đi được?

Sống chết của ta liên quan gì đến y?"

Trình Hồi thấy lạ nên hỏi dò: "Chủ tử, ngươi và Bùi tiên sinh...... cãi nhau à?"

Tiêu Kính Hàn không nói lời nào."

Lời nói ra lúc cãi nhau đâu thể xem là thật được."

Trình Hồi nhìn mặt hắn nói "Hay là ta đi khuyên Bùi tiên sinh nhé?"

Gò má Tiêu Kính Hàn lại nhói đau, nghiến răng lầm bầm: "Chỉ là một tên nhà quê, có gì phải quan tâm chứ?"

Trình Hồi: "......"

Tiêu Kính Hàn: "Gọi người về ngay đi!"

Trình Hồi vội kéo Cận Mộ đi gọi người.Cận Mộ chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc nên hỏi Trình Hồi: "Bùi tiên sinh là ai?"

Trình Hồi: "Là người lần trước cứu được chủ tử."

Cận Mộ: "Vậy sao ngươi nói y phải về chung?"

Muốn báo đáp ơn cứu mạng à?Trình Hồi đáp: "Chủ tử cũng muốn dan díu với y mà!"

Cận Mộ: "......"

Tiêu Kính Hàn nói đi là đi, ngoại trừ nhóm cướp ở lại núi Vũ Tễ thì những người khác đều trở về.Trong biệt viện, Tiêu Ký Ngôn đang uống thuốc thì nghe người hầu báo Tam công tử đã về.Tiêu Ký Ngôn gật đầu, bất giác tự hỏi có phải Cận Mộ cũng về theo không?Nhưng nghĩ lại --- Hừ, ai thèm quan tâm hắn có về không!Khi Tiêu Kính Hàn vào nhà, một con vẹt dưới mái hiên mừng rỡ kêu lên: "Cháu hư, ngươi về rồi!"

Tiêu Kính Hàn đi tới giơ tay vặt lông nó.Con vẹt lập tức kêu to: "Cha, con sai rồi!"

Lúc này Tiêu Kính Hàn mới tha cho nó rồi đẩy cửa vào phòng.Hắn mệt mỏi ngã vật ra giường, kéo chăn trùm kín mình.Hắn đã sống ở biệt viện này mười mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy nơi này quá mức yên tĩnh.Tiêu Ký Ngôn dưỡng bệnh nên tự chuyển đến biệt viện này, còn hắn bị Tiêu Thừa Vũ đuổi ra khỏi vương phủ rồi ném tới đây.Dù cùng sống trong biệt viện nhưng hắn không ở gần Tiêu Ký Ngôn mà chỉ chiếm một tiểu viện yên tĩnh nhất, chỉ có hai ba người hầu, sinh hoạt thường ngày đều do thím Trương phụ trách.Chỉ là trở lại như cũ mà thôi, hắn nghĩ, chẳng có gì khác biệt cả.Hắn phóng ngựa một đường về đây nên mệt rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi.Khi Tiêu Kính Hàn tỉnh lại thì trời đã tối.Hắn mụ mẫm ngồi dậy, vừa mở cửa ra thì nghe con vẹt kia nói: "A Thanh, cho ta sờ mông đi."

Tiêu Kính Hàn: "......

Ngươi phát điên gì thế hả?"

Vẹt: "Ngươi điên thì có, ngươi nói mớ vậy mà."

Tiêu Kính Hàn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 27: Nhớ Bùi tiên sinh


Khi thím Trương bưng đồ ăn vào thì thấy con vẹt kia bị Tiêu Kính Hàn nhổ lông kêu oai oái "cứu mạng".

"Ôi, công tử," thím Trương vội vàng đi tới ngăn cản, "Đừng vậy mà, Đại Bảo sẽ trụi lông mất."

Đại Bảo chính là tên thím Trương đặt cho con vẹt kia.Lúc đầu bà định để Tiêu Kính Hàn đặt tên, nhưng hắn thuận miệng nói: "Cứ gọi là Trụi Lông đi."

Con vẹt kia nghe xong thì tức giận kêu ầm lên, nói muốn treo cổ đầu giường Tiêu Kính Hàn.Tiêu Kính Hàn chẳng buồn để ý, còn nói nhổ lông nó treo lên.Con vẹt đập cánh đòi liều mạng với hắn.Sau đó thím Trương khuyên nhủ, nói hay gọi là Đại Bảo đi, trước kia bà từng nuôi một con mèo tên Tiểu Bảo, vừa đủ một lớn một nhỏ.Tiêu Kính Hàn không hiểu, mèo lớn hơn chim, một lớn một nhỏ này có phải bị ngược rồi không?"

Mèo con mà," thím Trương nói, "Bị chuột dọa sợ, chẳng biết chạy đi đâu rồi."

Rõ là đồ nhát gan, Tiêu Kính Hàn nói cứ gọi là Trụi Lông đi.Nhưng con vẹt không vui, nghĩ dù gì mèo cũng nhiều lông, thế là kêu lên, "Đại Bảo, cứ gọi là Đại Bảo đi."

Từ đó mỗi lần thấy người nó đều nói: "Đại Bảo, ta tên Đại Bảo."

Nhưng thỉnh thoảng Tiêu Kính Hàn vẫn gọi nó là Trụi Lông, chẳng bao lâu sau nó học được cách gọi Tiêu Kính Hàn là "cháu hư", sau đó lại bị vặt một mớ lông.Thím Trương cứu Đại Bảo bị nhổ lông ra khỏi tay Tiêu Kính Hàn, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hiền lành nói: "Lần này công tử trở về hình như hơi đen thì phải."

Tiêu Kính Hàn chợt nhớ tới xóm núi rực nắng và người có nét mặt hiền hòa trong thôn.Hắn bực bội quay người về phòng, trông thấy đồ ăn thím Trương bưng lên, trong đó có hai cái đùi gà giống hệt đùi gà rừng Bùi Thanh Ngọc bắt cho hắn.Tiêu Kính Hàn càng phiền hơn, bảo thím Trương mau bưng đi, nói sau này không ăn gà nữa."

Sao không ăn?"

Thím Trương kinh ngạc hỏi, "Gà chọc giận ngươi à?"

Tiêu Kính Hàn xoa mũi, lại thấy đau đầu.Thím Trương lo lắng --- Chẳng phải nói hết ngốc rồi à?

Sao cứ như hồn chưa trở về vậy?Mấy ngày trước bà nghe nói công tử bị thương ở đầu nên cứ lo mãi, sau đó lại nghĩ ngốc một chút cũng tốt, không cần nhớ nhiều chuyện như vậy nữa.Bao năm nay thấy Tiêu Kính Hàn lẻ loi một mình bà cũng rất đau lòng, muốn tìm người bầu bạn với hắn nên viết thư bảo ám vệ hỏi công tử thích kiểu người thế nào.Chẳng bao lâu sau ám vệ hồi âm lại, nói chủ tử không ngốc mà còn biết hôn người ta nữa.Thím Trương vui mừng khôn xiết, quét dọn nhà cửa thêm mấy lần, ngóng trông Tiêu Kính Hàn về thành thân.

Nhưng hôm nay bà nhìn ra cửa hơn nửa ngày, vẫn là mấy ám vệ kia chứ chẳng có thêm người nào.Tiêu Kính Hàn vừa xuống ngựa đã lập tức về phòng, thím Trương nhìn tới nhìn lui rồi ái ngại hỏi: "Công tử...... hôn ai trong các ngươi vậy?"

Trình Hồi và mấy ám vệ sững sờ rồi điên cuồng lắc đầu: "Không dám không dám!"

Thím Trương: "Vậy người hắn hôn đâu?"

Trình Hồi: "Không đến."

Thím Trương nhíu mày: "Sao lại không đến?"

Hôn người ta xong cứ thế chạy mất à?!Ám vệ Giáp: "Bọn họ cãi nhau."

Ám vệ Ất: "Chủ tử nói y là tên nhà quê."

Ám vệ Bính: "Đúng vậy, nói không thèm để ý."

Lông mày thím Trương càng nhíu chặt hơn: "Sau đó hắn về một mình à?"

Đám người gật đầu.Thím Trương: Công tử sao có thể như vậy chứ?!Ám vệ Bính nghĩ ngợi rồi băn khoăn nói: "Ơ?

Trên đường đi chủ tử lặng lẽ thật đấy."

"Lặng lẽ cái rắm," Trình Hồi hùng hổ nói, "Cứ như ăn phải thuốc nổ vậy, gặp ai cũng nổ."

Ám vệ Giáp hết sức đồng tình: "Ta chỉ nói muốn uống rượu mà hắn bắt ta chạy bộ hai ngày."

Còn phải chạy sau ngựa nữa, hít vào cả đống bụi.Ám vệ Ất: "Không sai, ta khen thư sinh đi ngang qua đẹp mắt, hắn đòi thiến ta gả cho thư sinh kia luôn."

Lúc này ám vệ Bính mới bừng tỉnh đại ngộ: "Ừ nhỉ, hèn gì hôm đó ta bắt chước tiếng lừa kêu, chủ tử rút đao ra đòi xẻo miệng ta."

Thím Trương: "......"

Thím Trương càng nghe càng lo, muốn đến xem Tiêu Kính Hàn nhưng Trình Hồi khuyên bà đợi đến tối hãy đi, nam nhân mất vợ nóng tính lắm, để hắn yên tĩnh một chút.Thím Trương đành phải thôi, chạng vạng tối sợ Tiêu Kính Hàn đói bụng nên bưng đồ ăn tới.Nhưng Tiêu Kính Hàn không chịu ăn, nói không ăn gà, không thấy ngon miệng.Thím Trương rầu rĩ đi tìm Trình Hồi và mấy ám vệ: "Làm sao bây giờ?

Công tử không chịu ăn cơm."

Trình Hồi: "Chắc hắn nhớ Bùi tiên sinh ấy mà, ha, nam nhân."

Ám vệ Giáp: "Ha, nam nhân mạnh miệng."

Ám vệ Ất: "Ha, nam nhân khẩu thị tâm phi."

Ám vệ Bính: "Ha, ta cũng là nam nhân."

Đám người: "......"

"Trời ạ," thím Trương kêu lên, "Bảo các ngươi nghĩ cách mà cứ nói gì vậy?"

Trình Hồi nghĩ ngợi: "Hay chúng ta khuyên Bùi tiên sinh đến đây nhỉ?"

Ám vệ Giáp: "Nhưng Bùi tiên sinh có chịu không?

Y mới cãi nhau với chủ tử mà."

Ám vệ Ất: "Không chịu đâu, Bùi tiên sinh đang giận lắm."

Ám vệ Bính: "Ừ, đúng đấy."

Trình Hồi: "Vậy chúng ta cứ nói là chủ tử năn nỉ y đến đi."

Ám vệ Giáp: "Nhưng không thấy chủ tử thì Bùi tiên sinh có tin không?"

Ám vệ Ất: "Có quỷ mới tin."

Ám vệ Bính: "Ừ, đúng đấy."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trình Hồi phiền muộn nói, "Chẳng lẽ lại nói chủ tử sắp chết, bảo Bùi tiên sinh đến canh hòm cho hắn sao?"

Đám người sững sờ rồi đồng loạt gật đầu.Thím Trương: "Có cần mua hòm không?"

Như vậy càng giống hơn.Trình Hồi: "......"

Mua về đựng ta à?
 
[Hoàn][Đm] Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 28: Y muốn đốt pháo


Trình Hồi có bị đánh chết cũng không dám nói Tiêu Kính Hàn chết, vội vàng hỏi ngược lại: "Vậy ai đi nói với Bùi tiên sinh đây?"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "Ngươi."

"Không được," Trình Hồi cười khan, "Bình thường ta nói dối nhiều như vậy, làm sao Bùi tiên sinh chịu tin?

Đúng không?"

Ám vệ Giáp Ất Bính: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ai mà nói dối không nhiều chứ?Trình Hồi lanh trí nói: "Bảo lão Cận đi đi!

Mặt hắn như khối băng, nhìn không giống người biết nói dối, nhất định Bùi tiên sinh sẽ tin ngay!

Lão Cận!

Lão Cận đâu?

Lão Cận đi đâu rồi?"

Lão Cận đang nhìn trộm Nhị công tử nhà mình.Nhị công tử dựa vào ghế dài ngủ thiếp đi, tay còn cầm quyển sách, có lẽ đang đọc sách thì buồn ngủ.Cận Mộ sợ y lạnh nên cầm áo choàng trên giá rón rén đắp lên người y.Trong lúc ngủ Nhị công tử nhíu mày, chẳng biết mơ thấy gì nữa.Cận Mộ nhìn y, người trước mặt nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ, dưới áo là vùng cổ trắng như tuyết không thể che giấu.

Công tử......Cận Mộ vô thức chồm tới, hơi thở gần kề dụ dỗ hắn, khiến hắn từ từ sa vào......Trong gang tấc, hắn chợt dừng lại.Dường như hắn đột ngột bừng tỉnh nên cuống quýt lui ra sau.Không được phạm sai lầm nữa, hắn nghĩ.Hai năm trước, cũng là chỗ này, công tử cũng ngủ như vậy.Hắn đứng gác bên cạnh, ngẩn người nhìn y, không nhịn được hôn y một cái, bị Ngu Nam Vương bước vào cửa bắt gặp......Thế là bị gán cho tội trộm đồ, bị đánh suýt chết rồi ném ra ngoài.Chính Tiêu Kính Hàn đã tìm được hắn và kéo hắn về.Hắn biết mình không nên có tâm tư này, công tử là công tử, là công tử của hắn cả đời, chẳng còn gì khác.Hắn không nên đến gặp công tử mà nhìn trộm y như hai năm qua là được rồi......Mí mắt Tiêu Ký Ngôn khẽ nhúc nhích, sau đó mở mắt ra.Cận Mộ không kịp tránh đi, vội vàng cúi đầu gọi khẽ: "Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn yên lặng nhìn hắn.Cận Mộ hơi mất tự nhiên: "Công tử, ta......"

"Nếu ta đến tìm lão Tam," Tiêu Ký Ngôn chợt hỏi, "Đòi ngươi về thì ngươi có bằng lòng không?"

Cận Mộ giật mình, tim đập loạn xạ."

Thuộc hạ......"

Hắn siết chặt tay, cố làm mình tỉnh táo lại, "Không dám phiền công tử."

Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: "Ta biết rồi."

Cổ họng Cận Mộ thít lại, khó nhọc nói: "Thuộc hạ đi trước đây."

Tiêu Ký Ngôn không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.Cận Mộ đi như chạy.Hắn sợ còn ở thêm nữa mình sẽ không nỡ đi.Cận Mộ vừa về thì bị Trình Hồi túm lấy."

Lão Cận, ngươi về rồi," Trình Hồi nói, "Ta tìm ngươi cả buổi."

Cận Mộ hỏi: "Có chuyện gì?"

Trình Hồi kể vắn tắt cho hắn nghe Tiêu Kính Hàn nhớ Bùi Thanh Ngọc không màng ăn uống, giục hắn mau đi lừa Bùi Thanh Ngọc tới đây.Cận Mộ: "Sao có thể gạt người ta như vậy?"

Sao chủ tử lại sắp chết được chứ?"

Cũng đâu tính là gạt người," Trình Hồi nói, "Chẳng phải chủ tử sắp chết đói rồi sao?"

Cận Mộ: "......"

Trình Hồi: "Ngươi mà không đi thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn dan díu với y!"

Cận Mộ sững sờ, rút đao định chém hắn.Cuối cùng Cận Mộ vẫn phải đi.Nhưng hắn chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc, Trình Hồi bảo hắn thư sinh ở nhà trúc kia chính là Bùi Thanh Ngọc, ôn nhuận như ngọc, nhìn rất đẹp.Nhưng ngoại trừ Nhị công tử, những người còn lại trong mắt Cận Mộ cũng giống như đường đi, nhìn không ra có đẹp hay không.Nhưng hắn từng thấy nhà trúc nên có thể nhận ra, lập tức giục ngựa chạy tới.Xóm núi vẫn êm đềm như trước, bóng trúc xanh tươi.Cận Mộ gõ cửa nhà trúc, quả nhiên gặp một thư sinh.Thư sinh nhìn hắn giây lát rồi hỏi: "Ngươi là ai?"

Cận Mộ nghĩ thầm chắc hẳn người này là Bùi tiên sinh.Cả đời hắn rất ít khi nói dối, chỉ biết lắp bắp: "Chủ tử...... sắp chết rồi."

Thư sinh nghe xong thì hai mắt sáng lên, vỗ đùi nói: "Trời cao có mắt!

Chết là đáng, chết là đáng!"

Cận Mộ sững sờ --- Y hận chủ tử vậy sao?"

Ngươi...... không tới thăm hắn à?"

"Thăm hắn làm gì?"

Thư sinh phấn khởi nói, "Ta phải đi đốt pháo mới được!

Đúng là ác giả ác báo mà!"

Y kích động đi hai bước, giờ Cận Mộ mới phát hiện y bị què.Cận Mộ nghĩ thầm thì ra Bùi tiên sinh đi đứng bất tiện sao?"

Tiên sinh?

Tiên sinh......"

Bùi Thanh Ngọc định thần lại, phát hiện mình đang ngẩn người ở cổng học đường."

Tiên sinh," Phương Tiểu Trúc hỏi, "Có chuyện gì thế ạ?"

Bùi Thanh Ngọc lắc đầu: "Không có gì."

Phương Tiểu Trúc lại hỏi: "Tiên sinh, sao mấy ngày nay không thấy A Tễ?"

Bùi Thanh Ngọc im lặng một hồi mới nói: "Hắn đi rồi."

"Đi?"

Phương Tiểu Trúc ngơ ngác, "Đi đâu ạ?"

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt nói khẽ: "Đi chỗ hắn nên đi."

Phương Tiểu Trúc càng mờ mịt hơn--- Hắn nên đi chỗ nào?

Chẳng phải hắn nói mình là đại tiên lừa sao?

Bay về trời rồi à?Bùi Thanh Ngọc thấy không còn sớm nên giục Phương Tiểu Trúc về nhà.Y chậm rãi đi dọc đường đá, sực nhớ đến Lý huynh ở nhà, chẳng biết đã dậy chưa nữa.Trước đây Lý huynh dạy chung với y ở học đường này, sau đó muốn thi khoa cử nên rời đi.Nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên trở về, còn bị què chân, nghe nói là có kẻ hãm hại, đã bị đạo văn còn bị đánh gãy chân.Tối qua Lý huynh xách rượu đến nhà trúc tìm Bùi Thanh Ngọc rồi uống say mèm, vừa khóc vừa mắng kẻ hại mình, mắng đến rạng sáng mới ngủ.Bùi Thanh Ngọc cũng bất bình thay hắn, không đành lòng để hắn co ro ngủ dưới đất nên đỡ hắn sang phòng bên cạnh.Dù sao giường cũng bỏ trống.Có lẽ người kia sẽ không bao giờ trở về nữa, y nghĩ, có phải đời này sẽ không gặp lại nữa không......Khi Cận Mộ về biệt viện, Trình Hồi thấy hắn về một mình thì thất vọng hỏi: "Bùi tiên sinh không chịu tới à?"

Cận Mộ: "Không chịu."

Trình Hồi thở dài: "Vậy y có nói gì không?"

Cận Mộ: "Y nói chết là đáng, y muốn đi đốt pháo."

Trình Hồi: "......"

Bùi tiên sinh nhẫn tâm vậy sao?!Cận Mộ nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Bùi tiên sinh đi đứng bất tiện à?"

Trình Hồi: "Đâu có."

Đúng lúc này Tiêu Kính Hàn đi ngang qua, nghe thấy Cận Mộ nói: "Nhưng ta thấy Bùi tiên sinh...... què chân mà."

Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên xông tới túm áo Cận Mộ: "Ngươi nói cái gì?!"
 
Back
Top Bottom