13."
Tần Vạn Trọng, ngươi biết không?"
Liên Thanh Chu nói: "Trước kia ngươi đi vắng, bạn thân của ngươi cứ bám riết lấy ta, hôm đó hắn định cưỡng bức ta, ép ta song tu với hắn, tu vi của ta kém xa hắn, ta không đồng ý nên bị hắn chèn ép đủ đường."
Tần Vạn Trọng nói: "Ngươi phải nói ta biết chứ."
Liên Thanh Chu giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên đôi môi run rẩy của hắn rồi nói: "Trong mắt người khác hắn là chính nhân quân tử, nếu ta vạch trần mọi chuyện thì họ sẽ tin hắn hay tin ta đây?"
Tần Vạn Trọng nói: "Ta tin ngươi."
"Dù sư huynh có tin ta thì ta cũng phải tự tay giết hắn."
Liên Thanh Chu cúi đầu cười khẽ, tóc mai rũ xuống sau tai che khuất gương mặt xinh đẹp của y, "Ta đã muốn giết hắn từ lâu rồi, ngay lần đầu gặp hắn, ta đã biết linh căn của hắn nên thuộc về ta."
14.Liên Thanh Chu vốn đã mang tiếng xấu, sau khi chuyện cướp linh căn người khác truyền ra, y bị môn phái khai trừ hoàn toàn, đồng thời cắt đứt quan hệ với đạo lữ Tần Vạn Trọng.Số lần họ gặp nhau thưa dần, Tần Vạn Trọng cũng không rõ tung tích của Liên Thanh Chu, thanh niên xuất quỷ nhập thần, đôi khi sẽ đột ngột xông vào chỗ ở của hắn lúc nửa đêm, đặt một bó hoa thơm ngát hoặc một giỏ trái cây ngọt lịm bên cửa sổ, sau khi mây mưa với hắn thì mặc đồ chỉn chu rời đi, bỏ lại hắn ngẩn ngơ nhìn mấy vết cắn trên người mình.Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Liên Thanh Chu, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị đối phương chặn miệng.Gặp mặt đã khó, sao hắn có thể trách móc Liên Thanh Chu được nữa.Sau khi thay linh căn, tốc độ tu luyện của Liên Thanh Chu quả thực nhanh hơn gấp trăm lần, linh lực hết sức dồi dào, nếu không có Tần Vạn Trọng xoa dịu chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Y vòng tay ôm cổ Tần Vạn Trọng, thân mật dụi má vào cằm hắn rồi vui vẻ nói: "Ta sẽ đuổi kịp ngươi sớm thôi, sư huynh không phải đợi lâu nữa đâu."
Tần Vạn Trọng biết sư đệ mình chứng đạo sát sinh.Hắn cầm đôi tay đã dính máu vô số người của Liên Thanh Chu giống như hôm thành thân, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể lặp lại lời khuyên vô ích: "Thanh Chu, sư huynh sẽ ở bên ngươi, đừng chứng đạo nữa."
Liên Thanh Chu vẫn lắc đầu, nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời rồi nói: "Đây là đạo của ta, hoặc là ta chết, hoặc là đạo thành.
Ta nhất định phải chứng đạo!"
15.Hôm đó là sinh nhật Liên Thanh Chu.Y nóng lòng muốn gặp Tần Vạn Trọng, bị huyễn thuật che mắt, nhất thời mất cảnh giác nên rơi vào bẫy của đám tu sĩ, bị kiếm diệt hồn đâm xuyên tim.Khi Tần Vạn Trọng chạy đến thì Liên Thanh Chu đã ngã xuống đất, trên ngực máu me đầm đìa, tim bị moi ra cho chó ăn.
Tay trái y nắm chặt miếng ngọc bội màu trắng mà Tần Vạn Trọng tặng.Mất tim nhưng y vẫn chưa tắt thở, đôi mắt mở to, khóe môi từ từ rỉ máu.Cuối cùng y cũng gặp được sư huynh.Tần Vạn Trọng thẫn thờ cầm kiếm tới gần y, quỳ xuống cạnh y trước mặt đám người.Không, đừng quỳ...... ta không đáng để ngươi đau lòng......Sư huynh, ngươi không đưa ta đi được đâu......
Ngươi sắp thành tiên rồi, người người đều kính trọng ngươi, đừng để họ thất vọng......Ta đáng chết vạn lần, nhưng chỉ có thể chết trong tay ngươi thôi."
Tần Vạn Trọng, mau giết ta đi."
Liên Thanh Chu mở mắt ra, thì thào khuyên nhủ: "Chứng đại đạo của ngươi đi."
16.Đây là lần đầu tiên Tần Vạn Trọng ra tay giết Liên Thanh Chu.Vì cái gọi là đại đạo, vì cái gọi là thanh danh.Nhưng trước khi hắn rút kiếm, đối phương đã chết.Tần Vạn Trọng cúi đầu nhìn mũi kiếm của mình đâm vào cổ Liên Thanh Chu, nghe các tu sĩ bên cạnh trầm trồ khen ngợi mình, nói đạo tâm của hắn thuần khiết, biết phân biệt phải trái, quân pháp bất vị thân.Hắn không rơi lệ, sau khi gắng gượng đứng dậy, khóe mắt khô khốc của hắn đột nhiên rỉ máu.Ha ha......
Đại đạo......
Tần Vạn Trọng nhắm mắt cười vang, dường như không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Cười xong hắn mở mắt ra, trông thấy Liên Thanh Chu đã chết đứng trước mặt nói với hắn: "Sư huynh, ta không chứng đạo nữa, ngươi hài lòng chưa?"
Tần Vạn Trọng nói: "Ngươi phải chứng."
Liên Thanh Chu cười nói: "Sư huynh, ta vừa chết trước mặt ngươi, hồn phi phách tán rồi, muốn chứng cũng không được nữa."
17.
"Ta sẽ chứng thay ngươi."
Tần Vạn Trọng khó nhọc gằn từng chữ.Hắn phải chứng.Chứng đạo sát sinh.