Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
425,623
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400397728-256-k893836.jpg

[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
Nhân vật chính: Tần Vạn Trọng x Liên Thanh Chu (Chính đạo công × Ma đầu thụ)
Số chương: 6 + NT Tags: 1v1cổtrangcổđạiđammỹ​
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 1


Tác giả: W Tòng TinhNhân vật chính: Tần Vạn Trọng x Liên Thanh Chu (Chính đạo công × Ma đầu thụ) Tag: Ngắn, 1v1 Số chương: 6 + NT⚛》》》◆《《《⚛

1.Một làn khói bếp mỏng manh bay lên cao rồi dần tan vào ánh hoàng hôn đỏ thẫm, gió núi cuốn theo mùi thịt hấp và rượu đã hâm nóng.

Trong rừng có một con đường mòn, mấy hôm trước trời mưa, lá mục chất thành một lớp dày trên mặt đất nên giẫm lên không phát ra tiếng động.Tần Vạn Trọng lặng lẽ cầm kiếm đi trên đường mòn.

Hắn đi rất chậm, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn nắng chiều sắp tắt trên đỉnh núi."

Tần Vạn Trọng!"

Thanh niên mặc áo vải đội vò rượu trên đầu, nhác thấy bóng hắn thì gọi tên hắn rồi giả bộ giận dỗi nói: "Đồ ăn ta vất vả nấu ra sắp nguội rồi, sao giờ ngươi mới về hả!"

Tần Vạn Trọng không trả lời mà dừng lại ở cổng sân rồi lạnh lùng ngước nhìn đối phương."

Ngươi đúng là!

Sau khi thành thân càng ngày càng khó ở!"

Thanh niên chống nạnh trừng hắn: "Chẳng phải ta chỉ cằn nhằn mấy câu thôi sao!

Xụ mặt với ta làm gì!"

Tần Vạn Trọng vẫn không trả lời, dời mắt khỏi thanh niên rồi đi thẳng vào nhà.Thanh niên ôm vò rượu theo sau, cáu kỉnh nói: "Ngươi mà không để ý đến ta thì ta sẽ ly hôn với ngươi cho xem!"

Trên bàn gỗ bày thịt hấp, rau xào, canh dưa và một tô cơm trắng nóng hổi."

Được rồi, dù có chuyện gì vẫn phải ăn cơm," thanh niên thu lại vẻ tức giận trên mặt, đưa chén rượu nóng cho hắn rồi cười nói: "Món thịt hấp này ta làm mất công lắm đấy, ngươi mau nếm thử đi."

Tần Vạn Trọng không uống rượu mà chỉ ăn mấy miếng thịt rồi gác đũa.

Tay trái hắn vẫn nắm chặt kiếm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, toàn thân khẽ run.Hắn gọi đối phương một tiếng: "Liên Thanh Chu."

Thanh niên ngửa cổ uống cạn chén rượu, lau miệng rồi hỏi hắn: "Không ngon à?"

Tần Vạn Trọng đứng dậy rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ đối phương.Liên Thanh Chu ngước mắt lên, gương mặt như ngọc vẫn nở nụ cười: "Chậc, mặc dù ta là ma tu nhưng vẫn chưa đến mức hạ độc phu quân cùng giường chung gối với mình đâu, ngươi đừng lãng phí bữa cơm này, ăn xong rồi nói tiếp."

Y vừa dứt lời thì Tần Vạn Trọng đối diện lạnh lùng nói: "Ngươi không phải Liên Thanh Chu."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng tới, Liên Thanh Chu không tránh mà mỉm cười ngẩng cằm lên, để mặc nó đâm vào da thịt mình."

Sư huynh," Liên Thanh Chu mở to mắt nhìn chằm chằm Tần Vạn Trọng, máu từ từ rỉ ra khóe miệng, khàn giọng nói: "Từ lâu ta đã biết ngươi đồng ý cưới ta để sát thê chứng đạo rồi."

Y chưa nói hết câu thì Tần Vạn Trọng đã rút mạnh thanh kiếm ra, máu tanh nóng hổi phun đầy bàn ăn, còn văng tung tóe lên áo trắng của Tần Vạn Trọng.2.Xưa nay Tần Vạn Trọng luôn mặc đồ tối màu, mặc áo trắng đến đây là để chịu tang.Liên Thanh Chu từng là sư đệ đồng môn, sau này trở thành đạo lữ của hắn.

Họ cùng nhau tu đạo, nhưng Liên Thanh Chu quá tham lam nên bị tẩu hỏa nhập ma, trên vai gánh nợ máu khó lòng hoàn trả, chẳng những không biết hối cải mà ngày càng độc ác hơn.Phải dứt khoát đoạn tuyệt với Liên Thanh Chu thì hắn mới quay lại chính đạo được.Mọi người đều khuyên hắn ra tay càng sớm càng tốt, bọn họ nói nếu không phá tâm ma này thì hắn không thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo.Lúc thành thân tâm đầu ý hợp, Tần Vạn Trọng chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm.

Nhưng giờ tình cảm đã hết, sát ý của hắn cũng không phải giả.Hắn quyết tâm giết Liên Thanh Chu để chứng đạo.3.Đây là lần thứ năm mươi sáu Tần Vạn Trọng giết Liên Thanh Chu.Trước khi trời tối, xác Liên Thanh Chu dần lạnh đi trong ngực hắn.

Hắn nhìn Liên Thanh Chu thật lâu rồi mới đưa tay vuốt đôi mắt đang nhìn mình của đối phương.Đến nửa đêm, Liên Thanh Chu toàn thân đầy máu sẽ leo lên giường hắn rồi ngồi trên bụng hắn, vừa nhún vừa thở hổn hển hỏi hắn: "Sư huynh, ngươi còn muốn chứng đạo nữa không?"

Tần Vạn Trọng im lặng hồi lâu, sau đó đè y dưới người mình rồi nhíu mày nói: "Muốn."

Liên Thanh Chu dịu dàng ôm mặt hắn, eo thon đung đưa theo động tác của hắn, y cười nói: "Được, vậy ta sẽ chờ ngươi đến giết ta lần nữa."
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 2


4.Sau khi thức giấc, Tần Vạn Trọng quờ tay sang bên cạnh, chăn đệm lạnh ngắt, chẳng có chút hơi ấm nào chứng tỏ từng có người ngủ ở đây.Trên giường không dính máu, cứ như sự hoang đường đêm qua chỉ là một giấc mơ.Hắn ngồi dậy, thoáng thấy chiếc áo trắng mình mặc hôm qua treo trên giá gỗ, máu trên áo đã khô, lấm tấm như một cây hoa mai nở rộ nhưng đã sắp tàn.Tần Vạn Trọng quyết tâm sát thê chứng đạo.Nhưng dù hắn có rút kiếm bao nhiêu lần đi nữa thì Liên Thanh Chu vẫn sống lại rồi hỏi hắn trên giường: "Sư huynh còn muốn chứng đạo nữa không?"

Bàn tay đối phương trơn nhẵn lạnh buốt như rắn nước, hắn hoài nghi đây là hồn ma của Liên Thanh Chu, nhưng lại biết rõ đó không phải Liên Thanh Chu mà mình tự tay giết, đối phương đã hồn phi phách tán từ lâu, chắc chắn không thể biến thành diễm quỷ leo lên giường hắn được.Hắn nghĩ mãi không thông nên đành đeo kiếm ra cửa, tiếp tục tìm kiếm "Liên Thanh Chu" đang chờ mình giết.Vậy rốt cuộc đó là tâm ma của hắn?

Hay là yêu vật giả dạng Liên Thanh Chu để lừa hắn?Giờ đây trong đầu Tần Vạn Trọng chỉ nghĩ đến Liên Thanh Chu.Kể ra cũng buồn cười, lúc còn là đạo lữ họ chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nhưng sau khi trở mặt thành thù lại thường xuyên gặp nhau.Trước kia hắn yêu Liên Thanh Chu sâu đậm, nhưng vì có quá nhiều việc phải làm nên không thể ở cạnh đối phương, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội ngăn cản y nhập ma.Liên Thanh Chu nhỏ hơn hắn bốn tuổi, là người hoạt bát nhất trong số các sư đệ, suốt ngày quấn lấy hắn.Thấy Liên Thanh Chu không có năng khiếu, sức khỏe lại yếu nhưng vẫn chăm chỉ luyện công nên hắn đặc biệt quan tâm sư đệ này, giúp đối phương mau chóng theo kịp tốc độ tu luyện của các đồng môn khác.Liên Thanh Chu hồn nhiên vô tư nhưng thực chất lại rất nhỏ mọn và hay ghen, không cho hắn thân thiết với người khác, ai đến gần hắn cũng bị Liên Thanh Chu kiếm cớ gây sự.Tần Vạn Trọng nghĩ Liên Thanh Chu còn trẻ con, cùng lắm chỉ mắng y mấy câu hoặc đánh vào lòng bàn tay.Mới đánh hai cái, mắt Liên Thanh Chu đã đỏ hoe như đang rất ấm ức, nếu hắn không dỗ thì thiếu niên sẽ rúc vào xó khóc cả đêm, hắn hết cách đành phải ôm sư đệ vào lòng.Là lỗi của hắn.Hắn biết rõ Liên Thanh Chu trộm linh hoa của người khác để luyện thuốc nhưng lại bao che cho y."

Sư huynh," khi bị hắn tra hỏi, Liên Thanh Chu không hề hối lỗi mà nói: "Nếu huynh không nói thì ai biết ta trộm chứ?"

Tần Vạn Trọng hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng ta tu hành chính đạo nên phải luôn giữ vững lương tri.

Ngươi muốn linh hoa thì ta sẽ tìm cho ngươi, đừng làm mấy việc trộm cắp này nữa."

Liên Thanh Chu lùi lại một bước, không chịu trả linh hoa cho hắn mà nói: "Sư huynh, sao có thể nhờ ngươi giúp mãi được?

Ta muốn tu luyện theo cách của mình, sư huynh cứ nhắm mắt làm ngơ coi như không biết đi, không được sao?"

5.Tần Vạn Trọng không làm trái lương tâm, cũng không muốn đạo lữ của mình làm trái lương tâm.Trước kia có hắn che chở, dù Liên Thanh Chu phạm lỗi trong môn phái cũng không bị phạt.Thiếu niên ôm mặt lảo đảo lùi lại hai bước, bàng hoàng nhìn hắn.Đó là lần duy nhất Tần Vạn Trọng ra tay với Liên Thanh Chu, bởi vì hắn không muốn y lầm đường lạc lối.Hắn trả lại linh hoa mà sư đệ lấy trộm, đồng thời xin lỗi thay cho y, người khác nể mặt hắn nên không truy cứu đến cùng.

Vì Liên Thanh Chu, hắn đã nợ rất nhiều ân tình.6.Tần Vạn Trọng lại tìm thấy Liên Thanh Chu.Thanh niên vừa ngâm nga một bài hát dân gian vừa ngồi ở mũi thuyền bẻ đài sen.

Nhìn thấy hắn, y cười đút một hạt sen trắng nõn vào miệng hắn.Hạt sen rất tươi, tim sen đắng chát chưa phát triển hết nên nhai rất ngọt.Thuyền rẽ sóng đi giữa đầm sen.

Tần Vạn Trọng ăn mấy hạt sen, ôm kiếm ngồi ở đuôi thuyền nghe Liên Thanh Chu hát ngâm nga phía trước.Liên Thanh Chu chợt hỏi hắn: "Hay không?"

Hắn im lặng một lát rồi nói: "Chưa nghe ngươi hát bài này bao giờ."

Liên Thanh Chu nghiêng người khuấy nước bên mạn thuyền, cười nói: "Chưa nghe cũng là lẽ thường tình.

Ngươi toàn làm việc cho người khác chứ có quan tâm ta mấy đâu?

Tần Vạn Trọng, hôm sinh nhật ngươi, ta cất công làm thịt hấp cho ngươi nhưng ngươi không ăn miếng nào, vừa vào cửa đã hỏi tại sao ta hại người."

Tần Vạn Trọng không nói gì mà tự bóc một hạt sen bỏ vào miệng.

Vị đắng của tim sen lan rộng trên lưỡi, hắn không tiện nhổ ra nên đành phải nhíu mày nuốt xuống.Liên Thanh Chu cười hỏi hắn: "Sư huynh, hạt sen không có tim mới ngon, đúng không?"
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 3


7.Lần thứ năm mươi bảy.Lần nào Liên Thanh Chu cũng chết không nhắm mắt, sau khi chết đôi mắt vẫn trong veo như mặt hồ phản chiếu gương mặt hắn.Tần Vạn Trọng vuốt mắt Liên Thanh Chu, lông mi của y quét qua lòng bàn tay hắn, tựa như cỏ non mới nhú.

Hắn cúi đầu xuống, nhắm mắt hôn đôi môi nhợt nhạt của thanh niên, nhưng chỉ hôn lên làn gió lạnh thoang thoảng hương sen.Liên Thanh Chu nằm trong lòng hắn tựa như ảo ảnh dưới nước, vừa chạm nhẹ đã vỡ tan, chỉ còn những gợn sóng lăn tăn.Xác y rơi xuống hồ, lá sen tản ra rồi tụ lại, những bông sen đỏ rực nở rộ trên lá.Tần Vạn Trọng ngồi một mình ở mui thuyền lau máu đọng trên kiếm.

Bầu trời cao vời vợi, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng như lưỡi đao, sao sáng lung linh, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng nước chảy khe khẽ dưới đáy thuyền.8.Tần Vạn Trọng dựa vào thành giường, tóc đã lưa thưa vài sợi bạc, hắn uống thuốc trường sinh nên đáng lẽ không già đi, nhưng tóc đen vẫn từ từ bạc trắng.

Hắn xòe tay ra, nhìn hạt sen mình đem về một lát rồi siết chặt tay nghiền nát hạt sen, khi xòe tay ra lần nữa, vật trong lòng bàn tay đã biến thành một khối huyết ngọc lấp lánh."

Sư huynh," Liên Thanh Chu tựa vào vai hắn, vòng tay ôm cổ hắn hỏi: "Ngươi có mệt không?"

Hôm nào giết Liên Thanh Chu thì ban đêm hắn mới gặp được y.Nụ hôn của Liên Thanh Chu tựa như lá sen ướt lạnh dập dềnh trên hồ, hắn nhắm mắt lại, để mặc y hôn lên má mình rồi nói khẽ: "Mệt."

"Vậy thì đừng chứng đạo nữa," thanh niên kề vào tai hắn cười, bàn tay lạnh lẽo xoa nắn vật dưới người hắn, "Tần Vạn Trọng, người trong lòng biến thành gai trong tim, mấy năm nay ngươi sống cũng đâu vui vẻ gì đúng không?"

Tần Vạn Trọng làm thinh, cũng không ngăn cản đối phương.Đai lưng bung ra, vạt áo hắn hở rộng, tay kia của Liên Thanh Chu vuốt ve ngực hắn, ngón trỏ ấn nhẹ vào tim hắn, dịu dàng khuyên nhủ: "Nhổ gai ra ngươi sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Tần Vạn Trọng nói: "Nhổ gai trong tim thì ta sẽ chết."

Liên Thanh Chu ôm hắn cười khúc khích: "Ngươi giết ta thêm một lần thì gai càng ghim sâu hơn đấy."

Tần Vạn Trọng im lặng hồi lâu rồi nâng cằm Liên Thanh Chu lên, răng môi quấn quýt, sau đó hắn lại quay đi, né tránh đôi mắt sáng ngời của đạo lữ: "Ta không thể quay lại được nữa."

9.Tần Vạn Trọng giữ chặt tay Liên Thanh Chu, còn y thì quặp chặt thắt lưng rắn chắc của hắn, hắn chưa làm gì mà Liên Thanh Chu đã luôn miệng rên rỉ khiến hắn phiền lòng.Liên Thanh Chu liếm môi dưới bị hắn cắn rách rồi cười nói: "Sư huynh không thích nghe ta rên à?

Vậy ta rên thêm mấy tiếng nữa cho sư huynh vui nhé."

Tần Vạn Trọng cúi đầu liếm máu Liên Thanh Chu, nhỏ giọng nói: "Đã chết mà còn quậy nữa."

Liên Thanh Chu véo má hắn: "Chính vì chết rồi nên mới quậy.

Ngươi toàn quát mắng ta, ta đâu dám làm càn trước mặt ngươi."

Tần Vạn Trọng nói: "Ta chỉ quát ba lần thôi mà."

Liên Thanh Chu nói: "Ba lần còn chưa đủ nhiều sao?"

Tần Vạn Trọng im lặng.Xưa nay hắn ăn nói vụng về, không biết nói lời tình tứ, hôm thành thân hắn cầm tay sư đệ, suy nghĩ nửa ngày chỉ thốt ra được một câu: "Thanh Chu, ta sẽ đối tốt với ngươi."

Liên Thanh Chu nhìn hắn qua khăn voan trùm đầu: "Dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng sẽ đối tốt với ta đúng không?"

Tần Vạn Trọng gật đầu "ừ" một tiếng.Liên Thanh Chu chưa chịu buông tha mà nói: "Không được, ngươi chỉ được tốt với mình ta thôi."

Tần Vạn Trọng suy nghĩ một lát rồi khó xử nói: "Chúng ta tu hành chính đạo nên còn phải tốt với người trong thiên hạ nữa."

"Ây da, sư huynh đúng là đầu gỗ mà!"

Liên Thanh Chu cáu kỉnh cốc đầu hắn hai cái, "Chỉ một câu nói ngọt thôi, ngươi nói là được rồi, nghĩ nhiều thế làm gì!"
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 4


10.Tín vật đính ước mà Tần Vạn Trọng tặng cho Liên Thanh Chu là một miếng ngọc bội có thể ôn dưỡng cơ thể.Hắn biết căn cốt Liên Thanh Chu kém cỏi nên phải nỗ lực gấp trăm lần mới tạm theo kịp các tu sĩ khác, thế là bôn ba khắp nơi tìm biện pháp tìm đan dược để đạo lữ tu luyện dễ hơn, sớm đột phá cảnh giới và cùng thành tiên với hắn."

Thời gian tu hành còn dài, không có gì phải vội."

Tần Vạn Trọng vừa dạy sư đệ dùng kiếm vừa nói: "Đừng quan tâm những lời người khác nói, cứ chuyên tâm chứng đạo của mình là được rồi."

Tập xong, toàn thân Liên Thanh Chu đầm đìa mồ hôi, rã rời nằm dài.Hắn cúi xuống bế Liên Thanh Chu lên, nhưng lại bị y kéo ngã xuống đất, hai người lăn lộn dính đầy cỏ khô và bùn đất.Liên Thanh Chu ôm chặt eo hắn lẩm bẩm: "Sư huynh không được bỏ rơi ta đâu đấy."

Hắn ở cạnh Liên Thanh Chu, giơ tay lên thề thốt, lặp lại những câu tình tứ mà đối phương dạy mình.Thiếu niên hài lòng nắm ngón tay hắn rồi cười nói: "Sư huynh đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà!"

Tần Vạn Trọng cố ý nghiêm mặt, bắt y nằm sấp trên đùi mình rồi tét mông y hai cái, Liên Thanh Chu la oai oái, đột nhiên đưa tay nắm lấy hạ bộ của hắn.Họ làm suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau mới dừng lại.Hễ ở cạnh Liên Thanh Chu thì Tần Vạn Trọng không cách nào thanh tâm quả dục.

Hắn ngồi dậy, Liên Thanh Chu bò sang gối đầu lên đùi hắn rồi thở dài nói: "Nếu sư huynh muốn thanh tâm quả dục thì lần sau đừng làm nữa, Thanh Chu đâu có ép......"

Tần Vạn Trọng đè y dưới thân, tiếp tục làm Liên Thanh Chu rên rỉ, trầm giọng nói: "Phải làm."

12.Khi Tần Vạn Trọng hối hả quay về, Liên Thanh Chu đã giết tu sĩ trẻ tuổi và mổ lấy linh căn của đối phương.Thanh niên loạng choạng đứng dậy, hai tay đầy máu, vết rạch trên bụng vẫn chưa khép lại, cười nói với hắn: "Tần Vạn Trọng, có uống bao nhiêu đan dược cũng không bằng thay linh căn thượng đẳng.

Hắn tự nộp mạng nên không thể trách ta được......"

Sao phải làm đến mức này?

Tần Vạn Trọng siết chặt vai Liên Thanh Chu hỏi."

Ngươi thử nghĩ xem, với linh căn kém cỏi của ta thì phải tu luyện bao lâu mới thành tiên?"

Khuôn mặt tái nhợt của Liên Thanh Chu vẫn nở nụ cười, "Chính ngươi nói không cần quan tâm ai mà, ta khác với ngươi, ta muốn chứng đạo sát sinh, Tần Vạn Trọng, đừng cản ta được không?"

Nói xong Liên Thanh Chu ho khan mấy tiếng, muốn dựa vào ngực Tần Vạn Trọng nhưng bị hắn đẩy ra.Tần Vạn Trọng biết đây không phải lần đầu Liên Thanh Chu làm việc ác sau lưng mình.

Hắn giả vờ không biết, lén lút khắc phục hậu quả thay đối phương, lần lượt trả hết nợ vì không muốn đạo lữ bị trời phạt.Mọi người đều nói Liên Thanh Chu lòng dạ thâm độc, chỉ làm vướng chân hắn trên con đường ngộ đạo, khuyên hắn sớm hủy bỏ khế ước đồng tâm đã lập khi kết đạo lữ với Liên Thanh Chu, nhưng hắn không đồng ý, hắn muốn đợi Liên Thanh Chu, muốn kéo y về lại chính đạo.Hồn phách tu sĩ chưa tan nên việc này vẫn còn cơ may cứu vãn, chỉ cần trả lại linh căn rồi dùng pháp thuật cải tử hoàn sinh là xong.

Hắn vừa nghĩ cách vừa khuyên sư đệ: "Ta sẽ ngừng tu luyện, ngươi cũng đừng chứng đạo nữa, chúng ta lên núi ở ẩn, không cần làm thần tiên......"

"Tần Vạn Trọng."

Liên Thanh Chu gọi hắn.Hắn cứ tưởng Liên Thanh Chu sẽ nghe lời mình, chưa kịp ngăn cản thì đối phương đã lạnh lùng niệm chú đập tan chút thần thức cuối cùng của tu sĩ đang nằm trong vũng máu.Liên Thanh Chu nắm chặt bàn tay run rẩy của hắn.Máu tanh nóng hổi chảy qua kẽ tay Tần Vạn Trọng, hắn nhìn sững, không biết phải làm gì, chỉ có thể cúi đầu kéo tay áo mình lau tay cho Liên Thanh Chu."

Sư huynh, không lau sạch được đâu."

Liên Thanh Chu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn hắn nói: "Ta đã không thể quay lại nữa rồi."
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 5


13."

Tần Vạn Trọng, ngươi biết không?"

Liên Thanh Chu nói: "Trước kia ngươi đi vắng, bạn thân của ngươi cứ bám riết lấy ta, hôm đó hắn định cưỡng bức ta, ép ta song tu với hắn, tu vi của ta kém xa hắn, ta không đồng ý nên bị hắn chèn ép đủ đường."

Tần Vạn Trọng nói: "Ngươi phải nói ta biết chứ."

Liên Thanh Chu giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên đôi môi run rẩy của hắn rồi nói: "Trong mắt người khác hắn là chính nhân quân tử, nếu ta vạch trần mọi chuyện thì họ sẽ tin hắn hay tin ta đây?"

Tần Vạn Trọng nói: "Ta tin ngươi."

"Dù sư huynh có tin ta thì ta cũng phải tự tay giết hắn."

Liên Thanh Chu cúi đầu cười khẽ, tóc mai rũ xuống sau tai che khuất gương mặt xinh đẹp của y, "Ta đã muốn giết hắn từ lâu rồi, ngay lần đầu gặp hắn, ta đã biết linh căn của hắn nên thuộc về ta."

14.Liên Thanh Chu vốn đã mang tiếng xấu, sau khi chuyện cướp linh căn người khác truyền ra, y bị môn phái khai trừ hoàn toàn, đồng thời cắt đứt quan hệ với đạo lữ Tần Vạn Trọng.Số lần họ gặp nhau thưa dần, Tần Vạn Trọng cũng không rõ tung tích của Liên Thanh Chu, thanh niên xuất quỷ nhập thần, đôi khi sẽ đột ngột xông vào chỗ ở của hắn lúc nửa đêm, đặt một bó hoa thơm ngát hoặc một giỏ trái cây ngọt lịm bên cửa sổ, sau khi mây mưa với hắn thì mặc đồ chỉn chu rời đi, bỏ lại hắn ngẩn ngơ nhìn mấy vết cắn trên người mình.Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Liên Thanh Chu, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị đối phương chặn miệng.Gặp mặt đã khó, sao hắn có thể trách móc Liên Thanh Chu được nữa.Sau khi thay linh căn, tốc độ tu luyện của Liên Thanh Chu quả thực nhanh hơn gấp trăm lần, linh lực hết sức dồi dào, nếu không có Tần Vạn Trọng xoa dịu chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Y vòng tay ôm cổ Tần Vạn Trọng, thân mật dụi má vào cằm hắn rồi vui vẻ nói: "Ta sẽ đuổi kịp ngươi sớm thôi, sư huynh không phải đợi lâu nữa đâu."

Tần Vạn Trọng biết sư đệ mình chứng đạo sát sinh.Hắn cầm đôi tay đã dính máu vô số người của Liên Thanh Chu giống như hôm thành thân, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể lặp lại lời khuyên vô ích: "Thanh Chu, sư huynh sẽ ở bên ngươi, đừng chứng đạo nữa."

Liên Thanh Chu vẫn lắc đầu, nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời rồi nói: "Đây là đạo của ta, hoặc là ta chết, hoặc là đạo thành.

Ta nhất định phải chứng đạo!"

15.Hôm đó là sinh nhật Liên Thanh Chu.Y nóng lòng muốn gặp Tần Vạn Trọng, bị huyễn thuật che mắt, nhất thời mất cảnh giác nên rơi vào bẫy của đám tu sĩ, bị kiếm diệt hồn đâm xuyên tim.Khi Tần Vạn Trọng chạy đến thì Liên Thanh Chu đã ngã xuống đất, trên ngực máu me đầm đìa, tim bị moi ra cho chó ăn.

Tay trái y nắm chặt miếng ngọc bội màu trắng mà Tần Vạn Trọng tặng.Mất tim nhưng y vẫn chưa tắt thở, đôi mắt mở to, khóe môi từ từ rỉ máu.Cuối cùng y cũng gặp được sư huynh.Tần Vạn Trọng thẫn thờ cầm kiếm tới gần y, quỳ xuống cạnh y trước mặt đám người.Không, đừng quỳ...... ta không đáng để ngươi đau lòng......Sư huynh, ngươi không đưa ta đi được đâu......

Ngươi sắp thành tiên rồi, người người đều kính trọng ngươi, đừng để họ thất vọng......Ta đáng chết vạn lần, nhưng chỉ có thể chết trong tay ngươi thôi."

Tần Vạn Trọng, mau giết ta đi."

Liên Thanh Chu mở mắt ra, thì thào khuyên nhủ: "Chứng đại đạo của ngươi đi."

16.Đây là lần đầu tiên Tần Vạn Trọng ra tay giết Liên Thanh Chu.Vì cái gọi là đại đạo, vì cái gọi là thanh danh.Nhưng trước khi hắn rút kiếm, đối phương đã chết.Tần Vạn Trọng cúi đầu nhìn mũi kiếm của mình đâm vào cổ Liên Thanh Chu, nghe các tu sĩ bên cạnh trầm trồ khen ngợi mình, nói đạo tâm của hắn thuần khiết, biết phân biệt phải trái, quân pháp bất vị thân.Hắn không rơi lệ, sau khi gắng gượng đứng dậy, khóe mắt khô khốc của hắn đột nhiên rỉ máu.Ha ha......

Đại đạo......

Tần Vạn Trọng nhắm mắt cười vang, dường như không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Cười xong hắn mở mắt ra, trông thấy Liên Thanh Chu đã chết đứng trước mặt nói với hắn: "Sư huynh, ta không chứng đạo nữa, ngươi hài lòng chưa?"

Tần Vạn Trọng nói: "Ngươi phải chứng."

Liên Thanh Chu cười nói: "Sư huynh, ta vừa chết trước mặt ngươi, hồn phi phách tán rồi, muốn chứng cũng không được nữa."

17.

"Ta sẽ chứng thay ngươi."

Tần Vạn Trọng khó nhọc gằn từng chữ.Hắn phải chứng.Chứng đạo sát sinh.
 
[Hoàn][Đm] Thuyền Nhỏ Qua Vạn Núi Lớn
Chương 6


18.Liên Thanh Chu dựa vào cột đình thổi sáo, thổi xong một khúc mới ngẩng đầu nhìn Tần Vạn Trọng, buồn bã nói: "Sư huynh hết yêu ta từ lâu rồi."

Thời tiết rất đẹp, ngoài đình cây cối um tùm, gió mát cuốn theo hương thơm ngào ngạt.Tần Vạn Trọng nói: "Lòng ta chưa bao giờ thay đổi cả."

"Nói dối."

Liên Thanh Chu phất áo ngồi xuống ghế đá đối diện hắn, chống cằm nói: "Ngươi giết ta bao nhiêu lần, ra tay ngày càng dứt khoát, có thấy ngươi do dự chút nào đâu."

Tần Vạn Trọng nhìn những cánh hoa li ti trong chén trà rồi nói: "Thanh Chu, đó đâu phải là ngươi."

Thanh niên nhìn hắn cười hỏi: "Không phải ta thì ngươi giết ai?"

Tần Vạn Trọng đáp: "Ma chướng của ta."

Đó không phải Liên Thanh Chu mà là tâm ma ngăn hắn chứng đạo, một khi hắn lơ là cảnh giác sẽ không cầm kiếm được nữa.Ban ngày Liên Thanh Chu là ảo ảnh phản chiếu trong mắt hắn, có thể thấy nhưng không thể chạm.

Hắn quan sát, chờ đợi, khi mặt trời lặn phải rút kiếm ngay, không được phép do dự.19.Lần thứ tám mươi.Tần Vạn Trọng toàn thân đầy máu đi vào nhà, bước chân nặng như đeo đá.Liên Thanh Chu đợi hắn sau màn giường."

Sư huynh," thanh niên cầm tay hắn rồi cúi đầu áp gò má lạnh như tuyết đầu mùa vào mu bàn tay hắn, "Ngươi gánh trên vai quá nhiều sinh mạng, nặng như vậy sẽ đè bẹp ngươi mất."

Tần Vạn Trọng cụp mắt vuốt ve hai gò má đạo lữ, từ lông mày xuống môi đối phương.Con rắn lạnh lẽo ký sinh trong ngực hắn, ngày qua ngày gặm nhấm chỗ thịt mềm nhất trong tim hắn, vết thương mưng mủ chảy máu, không bao giờ lành lại.Lần này Liên Thanh Chu không còn hỏi hắn có chứng đạo hay không, chỉ dịu dàng ôm hắn thì thầm: "Mệt thì buông tay đi."

"Không được."

Đạo lữ đã chết mấy chục năm, cuối cùng Tần Vạn Trọng cũng rơi lệ, "Thanh Chu, ta không buông được."

20.Đại đạo sụp đổ, từ đó về sau hắn rút kiếm chỉ để giữ lại ảo ảnh mong manh kia.Tần Vạn Trọng thu hồi thần thức khỏi mộng đẹp rồi tra kiếm vào vỏ.

Áo tang trắng tinh lại dính đầy máu tanh, vẻ mặt hắn thờ ơ, tựa như không hề nhìn thấy xác đám tu sĩ xung quanh.Tiếng sáo du dương của Liên Thanh Chu vọng ra từ núi sâu lọt vào tai hắn.Rốt cuộc Tần Vạn Trọng cũng nở nụ cười, gánh nặng trên vai hoàn toàn tan biến.Hắn đi nhanh hơn, muốn sớm gặp lại đạo lữ của mình.Thanh Chu đang chờ hắn, hắn phải mau chóng về nhà.Dù chỉ được gặp nhau vài canh giờ, dù chỉ là mơ, miễn sao có thể ôm Liên Thanh Chu vào lòng thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
 
Back
Top Bottom