Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 29


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 92℃】
856Hôn lễ bắt đầu cử hành, sau khi cô dâu chú rể xuất hiện, ánh đèn mờ dần.Tôi hỏi: "Làm sao đồn ra?"

Thi Gia Chí nói: "Chiếc xe kia của anh ở thành phố này ai mà không biết, cứ đúng ba giờ rưỡi lại nghênh ngang dừng trước cổng trường đại học, rất nhiều người đều thấy.

Có người còn chụp ảnh rồi đến hỏi tôi có phải là anh không nữa."

Tôi nhíu mày: "Cái khác thì sao?

Chụp được gì rồi?"

Thi Gia Chí lắc đầu: "Có người thấy một sinh viên lên xe của anh nhưng không chụp ảnh, chỉ có vài tấm ảnh khá mờ không thấy rõ mặt.

Biết tính anh nên có chụp được cũng chẳng ai dám công khai, cùng lắm chỉ tán gẫu với bạn bè thôi."

Không bị chụp ảnh thì tốt, tôi thầm thở phào trong lòng.857Cô dâu khoác tay cha mình lên sân khấu đầy hoa đi về phía chú rể.Chung quanh vang lên một tràng vỗ tay, tôi và Thi Gia Chí cũng hùa theo đám đông.Tiếng vỗ tay ngừng lại, Thi Gia Chí uống một hớp rượu rồi hỏi tôi: "Bọn họ đồn như vậy là thật hay giả?"

Tôi nói: "Lần sau tôi sẽ đổi xe khác tới đón người."

Thi Gia Chí bị sặc rượu ho khan hai tiếng.858"Không phải chứ."

Thi Gia Chí kinh ngạc nhìn tôi, "Anh thật sự nhìn trúng sinh viên kia sao?"

Tôi không nói gì.Thi Gia Chí đặt ly xuống nói: "Vậy kiều lúc trước của anh đâu?

Chia tay rồi à?"

Tôi không hiểu lắm nên hỏi hắn: "Cái gì kiều?"

Thi Gia Chí nói: "Kim ốc tàng kiều chứ gì, anh còn dẫn người ta về nhà nữa, tôi cứ tưởng anh nghiêm túc, sao nhanh như vậy đã thay người rồi?"

Tôi im lặng: "Anh nói mò gì thế, loạn thất bát tao."

859Trên sân khấu, cha cô dâu giao phó con gái cho chú rể, hai người nắm tay trước mặt mọi người, tiếng ồn ào và huýt sáo liên tục vang lên.Thi Gia Chí nhích lại gần nói: "Chúng ta thân quen vậy mà, anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi chút đi."

Tôi hắng giọng rồi bảo hắn: "Không phải thay người, từ đầu tới cuối vẫn chỉ có một người thôi."

Thi Gia Chí lập tức nắm được trọng điểm: "Anh nói kiều gì kia và sinh viên là cùng một người sao?"

"Ừ."

Tôi không để ý tới hắn mà nói tiếp, "Anh giúp tôi xử lý mấy tấm ảnh kia nhé, đừng để lọt ra ngoài."

Thi Gia Chí xem thường: "Chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ thì có thể xảy ra chuyện gì."

Tôi nói: "Cứ đề phòng cho chắc."

860Hứa Tri Niên còn phải học ở trường một hai năm nữa.Hiện giờ tin đồn chỉ lưu truyền trong giới chúng tôi nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nói không chừng ngày nào đó sẽ lan đến trường học.Có người thấy xe của tôi dừng ở cổng thì cũng sẽ có người nhìn thấy Hứa Tri Niên lên xe.Lời đồn này với tôi chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng Hứa Tri Niên chắc chắn sẽ bị người ta phỏng đoán ác ý.Tôi không thể để cậu ấy gặp phải chuyện này.861Thi Gia Chí nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Anh nghiêm túc với cậu ta à?"

Tôi cười với hắn: "Có lúc nào anh thấy tôi không nghiêm túc chưa?"

Thi Gia Chí vạch trần: "Tôi còn chưa thấy anh yêu đương bao giờ mà."

862Tôi không nói gì.Thi Gia Chí lại hỏi: "Không phải bao nuôi, cũng không phải tùy tiện chơi đùa sao?"

Lời hắn nói chắc cũng là ý nghĩ của hầu hết mọi người trong giới này.Vì vậy tôi càng phải giải thích với bọn họ, tỏ rõ thái độ của tôi để tránh sau này làm tổn thương Hứa Tri Niên.Tôi chân thành nói: "Không phải bao nuôi, cũng không phải tùy tiện chơi đùa."

Tôi nói: "Nếu chúng tôi ở bên nhau thì sẽ yêu đương đàng hoàng."

863"Nếu?"

Thi Gia Chí nói, "Là sao?

Giờ hai người chưa hẹn hò à?"

Tốt lắm, quả thực hắn luôn biết nắm trọng điểm.Tôi nói: "Bây giờ thì chưa, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Thi Gia Chí nói: "Anh tự tin thế cơ à?"

Tôi nói: "Đương nhiên, dù sao cậu ấy cũng rất thích tôi."

Thi Gia Chí: "......"

Hắn có vẻ ghen tị với tôi.864Thi Gia Chí còn muốn hỏi thêm nhưng tôi chặn hắn lại: "Đừng hóng chuyện tôi nữa, nói chuyện của anh và Diệp Tử An đi, khi nào hai người mới chính thức hẹn hò?"

Thi Gia Chí quay lại nhìn Diệp Tử An ngồi bên kia rồi nói: "......

Chuyện này đâu phải tôi muốn là được."

Tôi hỏi: "Cậu ta không chịu à?"

Thi Gia Chí buồn bực nói: "Cậu ấy vẫn chưa biết."

Tôi kinh ngạc: "Không ngờ Thi tổng tán tỉnh phụ nữ luôn bất khả chiến bại mà cũng có ngày thầm mến người ta."

Thi Gia Chí khổ não: "Đừng nói nữa, cũng vì trước kia tôi nổi danh tán gái nên cậu ấy vẫn tưởng tôi chỉ thích người khác phái, mỗi lần tôi ra hiệu với cậu ấy thì cậu ấy luôn nghĩ tôi đang đùa."

Tôi nhớ lại hôm đó Diệp Tử An hỏi ở tôi hành lang, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không phải hoàn toàn vô tâm với Thi Gia Chí.Tôi nói: "Thật ra tôi cảm thấy cậu ta......"

865Chung quanh vang lên một đợt huyên náo.Hôn lễ đang tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất, chú rể và cô dâu cùng tuyên thệ, sau đó trao nhẫn trước ánh nhìn chăm chú của tất cả khách mời.Trên mặt cặp đôi hiện ra nụ cười, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử chỉ đều quy củ đúng mực.Dưới chữ hỉ đỏ chót, sự vui vẻ của hôn lễ không hề lan vào mắt hai người.Tôi và Thi Gia Chí đứng lên theo những người khác, cùng chứng kiến cảnh tượng này.866Lúc nãy bị âm thanh khác lấn át nên Thi Gia Chí không nghe rõ tôi nói gì.Đến khi ngồi xuống lại thì hắn đã nói sang chuyện khác."

Mới đây tôi cũng nghe được tin đồn về đôi vợ chồng này, anh muốn nghe không?"

Tôi thờ ơ nói: "Anh thích kể thì kể."

Hôm nay Thi Gia Chí có vẻ nói nhiều hơn mọi khi, hắn nhìn quanh thấy không ai chú ý bên này mới nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói bọn họ đã giao ước đây là hôn nhân mở."

Tôi ngẩn người rồi lập tức cười nhạo: "Đây cũng đâu phải chuyện lạ gì."

867Hôn nhân mở là một dạng hôn nhân chính trị phổ biến trong giới.Hai người vốn cũng không phải kết hôn vì yêu nên mạnh ai nấy lo, không can thiệp vào chuyện của nhau.Sau khi cưới, chồng có thể ở bên ngoài tìm những phụ nữ khác, vợ cũng có thể nuôi tình nhân của mình.Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai người phải sinh con đầu lòng trước đã.Trong hôn nhân không có tình yêu, một tờ hôn thú mỏng manh chẳng là gì.Đứa trẻ có huyết thống của cả hai nhà mới là cầu nối cho lợi ích của hai gia tộc.868Mà đứa trẻ sinh ra trong kiểu gia đình này có được tình thương bình thường của cha mẹ hay không, có thể lớn lên trong môi trường tốt đẹp hay không.Cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.Tôi rũ mắt uống một hớp rượu, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng.869Hôn lễ vẫn đang chậm rãi tiến hành.Cô dâu mỉm cười nhận lời chúc phúc của đám người, khi bị trêu chọc lại mỉm cười ngượng ngùng, chú rể đúng lúc ra giải vây cho cô.Nhìn thế này họ giống hệt như một đôi vợ chồng ân ái.Mấy ai biết được phía sau hôn lễ long trọng vui vẻ này chẳng qua chỉ là một giao dịch lạnh lùng.870Tôi nhìn chữ hỉ đỏ chót chướng mắt chung quanh, bắt đầu đưa ra giả thiết vô nghĩa.Nếu năm đó tôi không thẳng thắn bộc lộ thì có phải một ngày nào đó trong tương lai tôi cũng sẽ giống như người bạn này.Cưới một phụ nữ mình không yêu, giả vờ kết hôn rồi sinh người thừa kế chỉ vì lợi ích.871Tôi không nghĩ tiếp nữa.Bởi vì giả thiết này khiến tôi cảm thấy buồn nôn.872Tôi quyết định đối xử tốt với mình một chút, không nghĩ về những chuyện hỏng bét này nữa mà nghĩ đến chuyện gì khiến mình vui vẻ.Thế là tôi nhớ tới Hứa Tri Niên.873Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Tri Niên.Tôi: Đang làm gì vậy?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 30


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 94℃】
874Có lẽ Hứa Tri Niên đang bận nên một lát sau mới trả lời tôi.Tri Niên: Đang học luật hình sự [ Khóc ].Còn gửi kèm một tấm hình chụp sách giáo khoa trên bàn cậu ấy.875Tôi nhịn không được kinh ngạc: Dày như vậy mà phải học hết à?Tri Niên: Tất nhiên không phải rồi.Tri Niên: Chỉ học thuộc lòng thì không được đâu, phải căn cứ vào án lệ để tìm hiểu và áp dụng tùy từng trường hợp nữa.Về pháp luật tôi chỉ chú ý nội dung liên quan đến tài chính, còn luật hình sự lại chẳng biết gì nên không thể nói tiếp được.Tôi nghĩ ngợi rồi gửi cho Hứa Tri Niên icon "Cố lên".876Tri Niên: Khương tiên sinh vẫn đang dự lễ cưới sao?Tôi: Ừ?Tri Niên: Sao rồi, có phải lễ cưới rất vui không.Tôi: Không vui, tôi cảm thấy rất nhàm chán.Tri Niên: Sao thế ạ?Dường như cậu ấy rất kinh ngạc.Tôi: Thì là vậy đó.877Tri Niên: Tôi cảm thấy lễ cưới vui lắm mà.

Khi còn nhỏ, bà có dẫn tôi đi đám cưới một lần, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon mà trước kia tôi chưa được ăn bao giờ.Tri Niên: Có người phát kẹo mừng nữa, mỗi người đều có.

Cô dâu là chị gái rất ôn nhu, mặc đồ rất đẹp, thấy tôi là con nít còn lì xì cho tôi nữa.Tri Niên: Có tới một trăm tệ lận đó!!!878Cậu ấy dùng ba dấu chấm than để nhấn mạnh.Tôi nhìn số tiền lớn một trăm tệ mà không nhịn được cười.879Tôi: Tôi không được lì xì ở lễ cưới.Tri Niên: Đó là khi còn nhỏ thôi!

Bây giờ chắc chắn không nhận được rồi.Tôi: Lúc nhỏ cũng không có.Tri Niên: Hả?

Sao lại thế chứ?880"Khương Minh Ý."

Tôi đang định trả lời thì trên đầu chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.Tôi thu lại biểu cảm trên mặt rồi ngẩng đầu lên.Là cậu tôi, Nghiêm Thời Thịnh.881Ông ấy cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn tôi chẳng chút thân thiện.Hệt như người trước mắt không phải cháu ruột của ông ấy mà chỉ là một kẻ xa lạ.Nghiêm Thời Thịnh nói: "Nhiều năm rồi không gặp, cậu suýt không nhận ra cháu nữa, lúc nãy còn tưởng mình hoa mắt nhận lầm người."

Tôi hờ hững cười nói: "Lâu rồi không gặp cậu."

882Mẹ tôi họ Nghiêm, Nghiêm gia làm chính trị, thậm chí còn liên hệ với các ban ngành lớn trong tỉnh.Năm đó Khương gia và Nghiêm gia làm thông gia với nhau ít nhiều cũng vì muốn thiết lập quan hệ trong chốn quan trường.Đáng tiếc cuộc hôn nhân này chẳng kéo dài bao lâu, trong một vụ làm ăn lớn Nghiêm gia đứng sai phía nên bị tổn thất nghiêm trọng, đành phải lui về ở ẩn.883Tôi không biết nhiều họ hàng ở Nghiêm gia lắm, Nghiêm Thời Thịnh xem như là một trong số đó.Ông ấy và mẹ tôi là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, nghe nói từ nhỏ đã rất thương yêu mẹ tôi, trước kia biết bà sống ở Khương gia không tốt còn tới tận cửa làm ầm ĩ hai lần.884Sau khi mẹ tôi hóa điên, quan hệ giữa Khương gia và Nghiêm gia liền nguội lạnh.Nghiêm gia chỉ trích cha tôi bức điên mẹ tôi, cha tôi thì nói tổ tiên mẹ tôi đã có tiền sử bệnh tâm thần nhưng Nghiêm gia che giấu chuyện này để lừa cưới.Cuối cùng hai nhà tan rã trong không vui, tôi bị kẹp ở giữa trở thành người khó xử nhất.885Nghiêm Thời Thịnh hỏi tôi: "Lâu rồi không gặp, nói chuyện với cậu một lát nhé?"

Tôi khẽ gật đầu rồi đứng dậy ra chỗ khác với ông ấy."

Lần trước gặp cháu hình như cháu còn chưa cao như bây giờ."

Nghiêm Thời Thịnh nói, "Mấy năm rồi nhỉ?"

Tôi bình tĩnh nói: "Khi ông ngoại qua đời ạ."

Nghiêm Thời Thịnh nhẹ gật đầu: "Từ đó trở đi cũng không gặp cháu nữa, lễ tết gì cũng không tới, lạnh nhạt quá đấy oắt con."

Tôi nói: "Không phải cháu không đến mà là Nghiêm gia không muốn nhìn thấy cháu."

Nghiêm Thời Thịnh nhíu mày muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.886Tôi rũ mắt nhớ lại chuyện cũ.Trước khi ông ngoại qua đời, tôi đến gặp ông lần cuối.Từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở chốn quan trường mà nay dần dần già đi, thật khiến người ta cảm thán.Lúc đó ông ngoại kéo tay tôi rồi chậm rãi hỏi tôi có muốn rời khỏi Khương gia hay không.Ông nói chỉ cần tôi chịu cắt đứt quan hệ với Khương gia thì Nghiêm gia có thể tiếp nhận đứa cháu ngoại là tôi, xem tôi như con cháu trong nhà để tận tâm bồi dưỡng.Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vừa nghiêm túc vừa kiên định nhìn vào mắt ông nói "Không".887Lần cuối ông ngoại nhìn tôi, ánh mắt ông đầy thất vọng.Sau khi ông qua đời, tôi cũng không được bất kỳ người nào ở Nghiêm gia hoan nghênh.Nhưng tôi không hối hận.Tôi biết rõ mình đang làm gì, tương lai muốn làm gì.888Tôi và Nghiêm Thời Thịnh ở ngoài hóng gió lạnh một hồi, tôi quấn chặt áo khoác.Nghiêm Thời Thịnh lấy bao thuốc trong túi ra đốt một điếu rồi đưa cho tôi một điếu: "Hút không?"

Tôi nhận lấy.Nghiêm Thời Thịnh nói: "Không tệ nhỉ oắt con, còn biết hút thuốc nữa."

Tôi lạnh nhạt nói: "Biết lâu rồi chứ không phải mới hai năm nay đâu ạ."

Nghiêm Thời Thịnh sửng sốt một chút rồi nói: "Sao cậu không biết."

Tôi nói: "Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."

889Ngay cả khi nói chuyện phiếm, Nghiêm Thời Thịnh cũng đứng nghiêm trang.Dường như ông ấy đã quen với tư thế này, trên người tỏa ra khí thế bức người.Sau khi thành niên, Nghiêm Thời Thịnh không giống những người khác trong nhà họ Nghiêm dấn thân vào chính quyền mà lại nhập ngũ.Sau khi ông ngoại qua đời, hoàn cảnh Nghiêm gia càng thêm khó khăn.Lúc này Nghiêm Thời Thịnh từ quân đội vào làm trong ngành công an mới giúp Nghiêm gia dễ thở hơn.890Nghiêm Thời Thịnh nói: "Cháu bây giờ rất có tiền đồ, năm đó chắc ông ngoại cháu cũng không ngờ tới."

Tôi mỉm cười không nói gì.Hơn phân nửa sản nghiệp hiện tại của Khương gia đều nằm trong tay tôi, Nghiêm Thời Thịnh bây giờ cũng là người đứng đầu Nghiêm gia.Tôi không biết ông ấy tìm tôi chỉ đơn thuần là để ôn chuyện cũ hay có ý gì khác.Ít nhất tôi không nhìn ra được gì trên gương mặt bình thản của ông ấy.891"Cô dâu là con gái một người bạn của cậu."

Nghiêm Thời Thịnh lại đốt một điếu thuốc, "Từ nhỏ cậu đã thấy nó lớn lên, xem như cũng là con gái cậu."

Tôi nói: "Hèn gì hôm nay cậu đến đây."

Nghiêm Thời Thịnh hỏi tôi: "Còn cháu?"

Tôi nói: "Chú rể là bạn cháu."

Nghiêm Thời Thịnh thoáng sửng sốt rồi lập tức cười mỉa mai: "Có duyên thế nhỉ."

892Nghiêm Thời Thịnh có vẻ nghiện thuốc nặng hơn tôi tưởng.Tôi còn đang hút điếu đầu tiên thì điếu thứ hai của ông ấy chỉ còn lại một mẩu tàn thuốc.Ông ấy dụi tắt đốm lửa rồi ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh."

Hôn lễ thế này cậu cũng thấy nhiều rồi."

Nghiêm Thời Thịnh dường như nhớ lại chuyện cũ nào đó nên ánh mắt thất thần, "Ngồi trong đó rất khó chịu, ra đây hút điếu thuốc tốt hơn nhiều."

893Tôi hàn huyên với ông ấy nửa ngày, cuối cùng cũng không thăm dò được gì.Khi về, Nghiêm Thời Thịnh đột nhiên thấp giọng lạnh lùng hỏi tôi: "Giẫm lên xương cốt mẹ cháu mới có được sản nghiệp Khương gia, nửa đêm tỉnh dậy không thấy bà ấy về tìm cháu sao?"

Tôi bình tĩnh nhìn lại ông ấy: "Vốn dĩ nó thuộc về cháu, nếu cháu chắp tay dâng cho người khác thì bà ấy mới chết không nhắm mắt."

894Khi trở lại đại sảnh, sắc mặt tôi không tốt lắm, Thi Gia Chí hỏi tôi có chuyện gì.Tôi nói: "Mới ra ngoài hóng gió nên bị đông lạnh thôi."

Thi Gia Chí cười: "Trời lạnh như vậy, không có việc gì thì chạy ra ngoài làm gì."

Tôi không phản ứng với hắn mà cúi đầu xem điện thoại.895Tri Niên: Khương tiên sinh?Tri Niên: Bận việc gì sao ạ?Tri Niên: Vậy tôi tiếp tục học luật hình sự đây.Tri Niên: Chờ Khương tiên sinh làm xong lại nói tiếp nhé!896Tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều, bàn tay cóng đến đỏ bừng chậm chạp gõ chữ trả lời cậu ấy.Tôi: Xin lỗi, vừa rồi gặp người quen nên hàn huyên mấy câu.Tôi: Giờ tôi nói chuyện xong rồi.Tri Niên: A a!Tôi: Trả lời nhanh vậy, cậu vẫn đang chờ tôi à?Tri Niên: Thì...... học thuộc lòng mà, điện thoại để ngay bên cạnh, có tin nhắn thì lập tức nghe được thôi.Tôi: Ừ.897Tôi đợi nửa ngày không thấy Hứa Tri Niên trả lời, màn hình điện thoại vì quá lâu không có thao tác gì nên tối đi.Tôi bắt đầu nghĩ có phải một chữ "Ừ" quá ngắn gọn nhàm chán nên cậu ấy không biết trả lời thế nào không.Đang xoắn xuýt muốn nói thêm mấy câu thì điện thoại rung lên.Tôi cúi đầu nhìn.898Hứa Tri Niên gửi cho tôi một bao lì xì.Một trăm tệ.890【 Lì xì Wechat: Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi 】【 Bạn đã nhận được bao lì xì từ Tri Niên.】Tôi: ?Tri Niên: Chẳng phải Khương tiên sinh nói chưa bao giờ được nhận lì xì trong lễ cưới sao.Tri Niên: Giờ nhận được rồi nhé.Tôi: ......891Tôi: Hôm nay cũng đâu phải cậu kết hôn.Tri Niên: ......

Đừng để ý chuyện này.Tôi có chút dở khóc dở cười.Nói thật tôi cũng chỉ thuận miệng kể với cậu ấy chứ không thật sự để ý bao lì xì mấy trăm tệ này.Nhưng tâm ý của cậu ấy khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều.892Tri Niên: Giờ Khương tiên sinh đã vui hơn chút nào chưa?Tôi thoáng sửng sốt rồi hỏi cậu ấy: Sao cậu biết tôi không vui?Tri Niên: Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy Khương tiên sinh hình như hơi xuống tinh thần thôi.Tôi: Vậy nên cậu mới phát lì xì dỗ dành tôi à?Tri Niên: Chỉ một trăm tệ mà có thể làm Khương tiên sinh vui vẻ thì chẳng phải rất có lời hay sao.893Tôi nhìn điện thoại, khóe môi bất giác cong lên.Tôi: Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, cám ơn cậu.Tri Niên: Vậy mới đúng chứ, dự lễ cưới là phải vui vẻ.Trong lòng tôi đột nhiên xúc động.894Tôi: Niên Niên.Tri Niên: ?Tri Niên: Sao đột nhiên gọi tôi như vậy?Tôi: Lần trước tôi hỏi cậu chuyện kia, cậu còn nhớ không?Tri Niên: ......Tri Niên: Nhớ ạ.Tôi: Vậy cậu thi cuối kỳ xong cho tôi biết đáp án được không?895Hơn nửa ngày sau, Hứa Tri Niên mới trả lời tôi một chữ "Vâng".Tôi cầm di động nghĩ bâng quơ.Hình như là...Không thể chờ đợi thêm nữa.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 31


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 96℃】
896Giữa tháng Giêng, Hứa Tri Niên bắt đầu thi cuối kỳ.Học kỳ này chương trình học của cậu ấy khá nhiều, tôi thấy lịch thi kéo dài từ tháng Một đến tháng Hai, ròng rã suốt một tháng.897Từ môn thi đầu tiên Hứa Tri Niên đã cực kỳ căng thẳng, cả ngày lẫn đêm ôm sách giáo khoa, chỉ hận không thể chôn mình vào chồng sách."

Thi đại học chẳng phải chỉ cần lúc điểm danh không trốn học, nộp bài tập đúng hạn, đạt điểm trung bình thì đều có thể thi đậu cuối kỳ sao?"

Tôi tò mò hỏi, "Cậu căng thẳng làm gì?"

Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi sợ điểm thi quá thấp, điểm tích lũy sẽ kém."

Tôi nói: "Vậy cũng đâu cần liều mạng ôn bài như thế, phải nghỉ ngơi nữa chứ.

Ai không biết còn tưởng cậu đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học đấy."

Hứa Tri Niên nói: "Nhiều bạn học trong khoa còn nghiêm túc hơn tôi nhiều, tôi nghe nói họ......"

Tôi ngắt lời cậu ấy: "Cậu thấy à?"

Hứa Tri Niên: "Dạ?"

Tôi nói: "Cậu thấy bọn họ đọc sách cả ngày lẫn đêm như cậu à?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không có."

"Cho nên chỉ là nghe nói mà thôi."

Tôi cười, "Tôi cũng từng học đại học, tình huống thế nào tôi biết mà, dạo này cậu đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình."

Hứa Tri Niên còn muốn nói điều gì: "Nhưng......"

898"Không nhưng nhị gì cả."

Tôi vừa nói vừa cầm cuốn sách giáo khoa trong tay cậu ấy, "Cậu đang học "Luật Kinh tế Quốc tế" này à?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Vâng."

Tôi vươn tay búng một cái lên bìa sách rồi nói: "Nhưng tôi nhớ thi môn này có cho xem sách, cậu đâu cần học nhiều thế làm gì."

Hứa Tri Niên ngậm miệng không nói gì nữa.899Tôi hỏi cậu ấy: "Hồi năm nhất năm hai chuẩn bị cuối kỳ thi cậu cũng như bây giờ à?"

Hứa Tri Niên lắc đầu.Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy: "Thế sao lần này lại căng thẳng vậy?"

Hứa Tri Niên thành thật trả lời: "Hồi đó tôi còn tự tin, cảm thấy mình có thể làm được rất nhiều chuyện."

Tôi hỏi: "Vậy giờ thì sao?"

"Giờ tôi cảm thấy mình quá yếu kém."

Cậu ấy nói, "Có nhiều việc tôi đều bất lực, thậm chí ngay cả bảo vệ mình cũng không làm được, tôi muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ."

Tôi nói: "Cậu nghĩ thế là tốt nhưng không thể gấp gáp được."

Hứa Tri Niên cúi đầu khẽ lên tiếng: "Vân."

900Tôi đặt sách giáo khoa lên bàn rồi nói với Hứa Tri Niên: "Cậu ngẩng đầu lên đi."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, sau đó nghe lời ngẩng lên nhìn tôi."

Tôi hỏi cậu."

Tôi nhích tới gần sát mặt cậu ấy, thậm chí có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt Hứa Tri Niên, "Rốt cuộc cậu đang khẩn trương vì thi cuối kỳ lần này hay đang khẩn trương vì đáp án sau khi thi xong?"

Mặt Hứa Tri Niên lập tức đỏ lên, cậu ấy ấp úng nửa ngày, cuối cùng không nói nên lời.901Tôi bật cười muốn nói tôi còn chưa khẩn trương thì cậu ấy khẩn trương cái gì.Nhưng thấy dáng vẻ cậu ấy như muốn bốc cháy nên tôi tốt bụng buông tha cậu ấy không hỏi nữa.902Tôi nói: "Tôi nhớ thi xong môn "Luật Kinh tế Quốc tế" này cậu được nghỉ một tuần đúng không."

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Vâng."

Tôi nói tiếp: "Vậy cậu dành khoảng thời gian đó cho tôi đi."

Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn, tò mò hỏi: "Sao vậy ạ?"

Tôi nói: "Cuối tuần đó tôi rảnh, có thể dẫn cậu ra ngoài thư giãn một tí."

Hứa Tri Niên ngẩn người: "Dạ?"

Tôi nhíu mày: "Sao?

Chẳng lẽ cậu không muốn đi với tôi à?"

Hứa Tri Niên thốt lên: "Muốn chứ ạ!"

Tôi nở nụ cười vỗ đầu cậu ấy.903Tôi không nói với Hứa Tri Niên chúng tôi sẽ đi đâu.Cậu ấy vô cùng háo hức về lần đi chơi này, trạng thái tinh thần cũng tốt hẳn lên.Lúc ôn tập thỉnh thoảng còn lơ đễnh.Chị Vương thấy thế thì khẽ thở phào bảo tôi: "Lúc trước Niên Niên đọc sách đến sắp tẩu hỏa nhập ma, vẫn là Tiểu Khương có cách để cậu ấy bình tĩnh lại."

904Đến cuối tuần, khi chuẩn bị ra cửa, tôi nhìn trang phục của Hứa Tri Niên nhíu mày nói: "Cậu mặc ít quá."

Hứa Tri Niên "a" một tiếng rồi lúng túng nhìn áo khoác trên người không biết làm sao."

Ơ?"

Cậu ấy nghĩ ngợi rồi nói, "Vậy tôi mặc thêm một cái áo len nhé?"

Tôi gật đầu bổ sung: "Nhớ đeo khăn quàng cổ, găng tay và mũ nữa."

Hứa Tri Niên líu lưỡi: "Nhiều vậy sao?"

Tôi nói: "Sức khỏe cậu không tốt, không mặc nhiều thì dễ bệnh lắm."

Hứa Tri Niên từng có kinh nghiệm một lần nên không dám nói gì nữa.Chờ cậu ấy trang bị đầy đủ xong, tôi mới hài lòng gật đầu.905Lên xe Hứa Tri Niên cởi mũ ra hỏi tôi: "Khương tiên sinh, hôm nay chúng ta đi ra ngoài sao?"

Tôi nói: "Ừ."

Trên mặt cậu ấy lộ vẻ tò mò: "Đi đâu thế ạ?"

Tôi liếc nhìn cậu ấy, bình tĩnh nói: "Đến rồi sẽ biết."

906Khi đến nơi, Hứa Tri Niên kinh ngạc mở to mắt.Trước mặt là một mảnh băng thiên tuyết địa mênh mông.Tuyết trắng trải dài và cây cối um tùm đan xen vào nhau, từ đỉnh núi nhìn ra xa giống như một con rồng khổng lồ màu trắng bạc len lỏi trong rừng cây."

Khương tiên sinh!"

Hứa Tri Niên vui mừng nói, "Là khu trượt tuyết!"

907Khu trượt tuyết rất xinh đẹp, đường băng rộng khoảng 100m, đứng ở đây nhìn lại cả thế giới đều trở nên trắng xóa tinh khiết.Hứa Tri Niên hít sâu rồi nói: "Không khí ở đây thật trong lành."

Tôi hỏi cậu ấy: "Có phải cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn không?"

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.Tôi nở nụ cười: "Trước kia Diêu...... có người bảo tôi khi áp lực công việc quá lớn thì nên tới đây thư giãn."

Hứa Tri Niên tung tăng chạy ra xa rồi gọi tôi: "Cảm giác người mình đều nhẹ hẳn đi!"

908Cậu ấy dạo một vòng rồi chạy về nói: "Nhưng Khương tiên sinh, tôi không biết trượt tuyết đâu."

"Không sao."

Tôi nói, "Tôi có thể dạy cậu."

909Tế bào vận động của Hứa Tri Niên rất tốt, tôi nắm tay cậu ấy dạy mấy lần, cậu ấy liền hăm hở tự mình trượt.Vì cậu ấy mới học nên tôi không chọn khu vực quá dốc mà chọn một bãi tuyết rộng."

A a a a a a a a a a a a a a a a!"

Hứa Tri Niên vừa trượt vừa la to, "Tôi vui quá!"

Sau đó oạch một tiếng ngã sấp xuống.Tôi: "......"

910Tôi cố nín cười đi qua đỡ cậu ấy lên.Chắc vì thấy mình quá mất mặt nên Hứa Tri Niên vùi đầu vào vai tôi dè dặt nhìn chung quanh.Thấy bốn phía đều không có người, cậu ấy mới yên tâm ngẩng đầu lên.Tôi nói: "Yên tâm đi, ngoại trừ tôi thì không ai thấy cậu ngã đâu."

Hứa Tri Niên khẽ thở phào, sau đó phát hiện có gì đó không đúng: "Sao ở đây chỉ có hai chúng ta, khu trượt tuyết này ế ẩm lắm sao?

Lạ thật, rõ ràng khung cảnh rất đẹp mà."

Tôi dừng một chút rồi nói: "Vì tôi bao hết rồi."

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi nói tiếp: "Cậu cứ ngã thêm mấy lần cũng được, đừng sợ mất mặt."

Hứa Tri Niên: "......"

911Hứa Tri Niên tức giận nói nhất định sẽ không bị ngã nữa.Tôi im lặng cười cười, nhìn cậu ấy luống cuống tay chân giữ thăng bằng.Ngay cả dân kỳ cựu như tôi mà khi trượt tuyết thỉnh thoảng còn bị mất cân bằng trượt chân, huống chi cậu ấy là người mới tập.Sau khi cậu ấy ngã không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc tôi không kìm được mà cười phá lên.912Hứa Tri Niên đứng dậy, nghe thấy tiếng cười của tôi thì chu môi phồng má như cá nóc.Nhìn thật đáng yêu.913Chắc lúc nãy tôi cười quá to nên bị cậu ấy ghi hận, sau đó tôi bất cẩn mất thăng bằng, cậu ấy ở bên cạnh lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.Tôi nhíu mày thuận thế nghiêng người ngã đè lên Hứa Tri Niên.Sau đó hai người chúng tôi ôm nhau lăn trên tuyết.914"Ha ha ha ha ha!"

Hứa Tri Niên chỉ vào người tôi cười to, "Khương tiên sinh!

Trên người anh đều là tuyết kìa!"

Tôi đưa tay xoa mũi cậu ấy: "Cậu không biết ngại mà còn nói tôi, trên mũi cậu cũng dính tuyết đây này."

Tôi muốn đứng lên nhưng Hứa Tri Niên níu chặt cánh tay tôi không cho tôi đứng dậy.Cuối cùng chúng tôi giằng co mệt mỏi, cùng nằm trên tuyết nói chuyện phiếm.915"Hôm nay cảm thấy Khương tiên sinh rất lạ."

Hứa Tri Niên nói.Tôi hỏi cậu ấy: "Lạ chỗ nào?"

Hứa Tri Niên nghiêng đầu nói: "Cảm giác như hôm nay Khương tiên sinh đặc biệt điên."

"Vậy bình thường tôi thế nào?"

Tôi lại hỏi.Hứa Tri Niên nói: "Bình thường Khương tiên sinh đều thích giữ khoảng cách với người khác, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình tới gần Khương tiên sinh thêm một bước rồi."

916Tôi không nói gì.Tiếng gió bên tai như ngừng lại.Trong sự yên tĩnh tuyệt đối, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hứa Tri Niên.Tôi quay sang nhìn cậu ấy.Đúng lúc cậu ấy cũng xoay đầu lại.Bốn mắt nhìn nhau, tôi đột nhiên có khát khao hôn cậu ấy.917Nhưng tôi không động đậy.Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy chăm chú.Hứa Tri Niên như bị mê hoặc dựa vào gần tôi.Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh, thật ra tôi......"

"Xuỵt."

918Tôi giơ ngón trỏ đặt trên môi Hứa Tri Niên ngăn cậu ấy nói tiếp.Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi, có chút mờ mịt nhưng vẫn nghe lời tôi ngậm miệng lại không nói gì nữa."

Niên Niên."

Tôi khẽ nói, "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng đợi cậu thi xong rồi hãy nói cho tôi biết đáp án kia được không?"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 32


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】
919Môn thi cuối cùng của Hứa Tri Niên vào chiều thứ Sáu.Tôi bảo chú Dương dừng xe ngoài cổng trường rồi tự mình đến dưới lầu đợi cậu ấy.Trong đám sinh viên, tôi vừa liếc mắt đã thấy ngay Hứa Tri Niên.920Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo khoác đen, chắc vì sợ lạnh nên cổ còn quàng khăn trắng dài đến ngực.Viết chữ hơn một giờ, tay cậu ấy chắc bị đông lạnh nên nhét vào túi, sau đó cứ thế đi ra ngoài.Giống như...... một chú chim cánh cụt?921Dù vậy cậu ấy vẫn rất nổi bật trong đám người, thỉnh thoảng có nữ sinh nghiêng đầu nhìn trộm cậu ấy rồi xì xào bàn tán.Hứa Tri Niên luôn nói mình chỉ là người bình thường nhưng lại không biết tướng mạo cậu ấy giữa đám người bình thường khiến người ta chú ý cỡ nào.922Hứa Tri Niên cũng nhanh chóng tìm được tôi.Ngay khi nhìn thấy tôi, cậu ấy chớp mắt, sau đó bước chân trở nên nhẹ hẫng, gần như chạy ào đến chỗ tôi.Đến trước mặt tôi, cậu ấy tươi cười gọi: "Khương tiên sinh!"

Tôi sờ đầu cậu ấy rồi đáp lại.923Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh lại tới đây?"

Tôi kỳ quái nói: "Chẳng phải lúc trưa tôi đã nhắn Wechat nói sẽ tới đón cậu rồi sao?

Cậu không nhận được à?"

"Không phải."

Hứa Tri Niên lắc đầu nói, "Tôi cứ tưởng Khương tiên sinh sẽ chờ tôi trong xe như lúc trước chứ."

Tôi bình tĩnh giải thích: "Đến khá sớm, ngồi trong xe hơi chán nên tôi xuống đi dạo một chút."

Hứa Tri Niên không nghi ngờ gì mà nói: "Ở ngoài lạnh lắm, trong xe vẫn ấm hơn, chúng ta mau về đi."

Tôi nói: "Ừ."

924Trong xe mở điều hoà không khí, sau khi ngồi vào xe, thân thể đông cứng lập tức thoải mái hẳn lên.Tôi và Hứa Tri Niên cùng ngồi ghế sau, Hứa Tri Niên rút tay từ trong túi ra đặt lên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như học sinh trong lớp.Tôi hỏi cậu ấy: "Thi cử thế nào?"

Hứa Tri Niên chần chờ nói: "Cũng được ạ......."

Tôi nói: "Sao lại thiếu tự tin thế?"

Hứa Tri Niên cười cười: "Thật ra tôi trả lời được hầu hết các câu hỏi, còn có hai án lệ vừa xem qua trước khi thi nên chắc kết quả sẽ không tệ.

Vừa rồi tôi chỉ khiêm tốn chút thôi."

Tôi: "......"

Xem ra lần trước dẫn cậu ấy đi trượt tuyết thư giãn cũng không tệ.925Phong cảnh ngoài xe lướt qua vùn vụt, Hứa Tri Niên nhìn một lát, đột nhiên nhận ra điều gì nên quay lại hỏi tôi: "Hình như đây không phải đường về nhà."

"Ừ."

Tôi nói, "Hôm nay ăn tối bên ngoài để chúc mừng cậu thi xong môn cuối cùng và được giải phóng."

Hứa Tri Niên tò mò hỏi: "Vậy chúng ta ăn gì ạ?"

Tôi nói: "Lẩu."

"Dạ?"

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt.926Tôi liếc nhìn cậu ấy: "Lần trước Khương Sênh Sênh đòi đến ăn nhà hàng sang trọng, tôi thấy cậu có vẻ không thích nên nghĩ có lẽ cậu thích ăn lẩu hay đồ nướng hơn."

Tôi hỏi cậu ấy: "Sao?

Chẳng lẽ cậu không thích à?"

"Thích chứ ạ."

Hứa Tri Niên vội vàng gật đầu, dừng một chút rồi nói, "Nhưng tôi nhớ dạ dày Khương tiên sinh không tốt nên không thể ăn món cay mà."

Tôi hời hợt nói: "Hơi cay thì không sao, gọi lẩu uyên ương cũng được."

927Tiệm lẩu không mấy đông khách.Tôi đặt phòng riêng, nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi lên lầu hai.Tôi rất ít khi ăn lẩu nên đưa menu cho Hứa Tri Niên để cậu ấy tự gọi món mình thích.Cậu ấy nhìn giá cả rồi líu lưỡi nói: "Sao đắt thế!

Một đĩa thịt mà hơn mấy trăm tệ!"

Thật ra tôi không thấy đắt nên chỉ nói: "Cũng được."

Hứa Tri Niên lầm bầm: "Hèn chi vắng khách như vậy, giá cả đắt đỏ thế này thì người bình thường làm sao ăn nổi."

Tôi cười: "Cậu cứ tùy ý gọi đi, tôi mời cậu."

Hứa Tri Niên: "......

Vâng."

928Cuối cùng bữa lẩu này hai chúng tôi ăn có giá bốn chữ số.Lúc tính tiền, Hứa Tri Niên còn tỏ vẻ khó tin nổi.Mãi đến lúc về nhà, cậu ấy còn chê bai: "Quán kia ngon thì có ngon nhưng thật quá —— đắt!"

Cậu ấy kéo dài giọng, còn cường điệu gật đầu nói tiếp, "Không lợi chút nào."

Tôi lấy từ trong ngăn tủ ra một chai vang sủi đặt lên bàn rồi nói: "Giờ cậu còn muốn tiết kiệm tiền cho tôi nữa à?"

Hứa Tri Niên lập tức im bặt.929Đôi mắt to đen láy của cậu ấy nhìn tôi, tôi vẫy tay gọi cậu ấy: "Tới đây."

Dường như ý thức được điều gì, cậu ấy mở to mắt nhìn, khép nép đi tới ngồi xuống đối diện với tôi.Tôi khui chai vang sủi rót cho cậu ấy và tôi mỗi người một ly.Vang sủi có độ cồn thấp, hương vị cũng không quá mạnh, là loại rượu hiếm hoi mà tôi có thể chấp nhận được.930Tôi thấp giọng hỏi cậu ấy: "Câu hỏi lần trước cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt ấp úng nói: "Nghĩ, nghĩ kỹ rồi ạ."

Tôi nhìn xoáy vào cậu ấy: "Vậy cậu nói xem."

Hứa Tri Niên ngồi đó, ngơ ngác nhìn tôi.Tôi nhíu mày nói: "Chẳng phải đã nghĩ kỹ rồi à?

Sao không trả lời?

Tại sao tôi muốn hôn cậu?"

Hứa Tri Niên hít sâu một hơi rồi nhỏ nhẹ nói: "Vì, vì Khương tiên sinh......

Khương tiên sinh thích tôi phải không?"

931Tôi đi đến trước mặt Hứa Tri Niên rồi đặt tay lên đầu cậu ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc.Sau đó tôi dời tay xuống sờ mặt cậu ấy.Mặt cậu ấy rất đỏ, rất nóng, như thể cậu ấy vừa nói ra điều gì xấu hổ lắm.Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt.Trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy mong chờ.Giống như đang đợi đáp án và phán quyết của tôi.932Tôi nói: "Phải."

Hốc mắt cậu ấy lập tức đỏ lên.Tôi cúi xuống đặt một nụ hôn lên mắt cậu ấy."

Niên Niên."

Tôi nói, "Anh thích em."

933Vào khoảnh khắc nói ra câu này, lòng tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.Bấy lâu nay tôi đều liên tục phủ nhận chuyện này.Tôi tự nhủ hết lần này đến lần khác: "Mình không thể và cũng sẽ không thích Hứa Tri Niên."

Nhưng trái tim tôi phẫn nộ vì tôi lừa mình dối người.Nó không ngừng gào thét: "Mi sai rồi!"

Tôi mặc kệ nó.934Rốt cuộc bây giờ tôi đã đối mặt với nó, thừa nhận nó.Tôi đã đòi Hứa Tri Niên đưa ra câu trả lời thì tại sao lại không bắt chính mình trả lời.Giờ khắc này trái tim tôi đã được toại nguyện.935Tôi thừa nhận mình thật sự rất thích Hứa Tri Niên.933Một giây sau, Hứa Tri Niên đưa tay ôm lấy tôi.Cậu ấy ôm rất chặt, giống như níu lấy cọng cỏ cứu mạng sau cùng, giữ chặt không chịu buông ra.Cậu ấy giụi đầu vào ngực tôi, thanh âm nghẹn ngào như khóc."

Khương tiên sinh."

Cậu ấy vừa khóc vừa nói, "Không phải em không biết mà là em không tin được."

"Khương tiên sinh sao lại thích em cơ chứ?"

"Em tầm thường như thế, so với người khác quả thực kém xa, cái gì cũng không có.

Quá khứ của em rất tồi tệ, hiện giờ cũng kém cỏi, cái gì em cũng không thể cho anh được."

"Khương tiên sinh thích em......

Chuyện này cứ như đang mơ vậy, em không dám nghĩ tới chút nào."

"Chuyện tốt như vậy sao lại đến lượt em chứ."

934Tôi hôn lên tóc cậu ấy: "Đây không phải đang mơ, Niên Niên.

Em không tầm thường, không tồi tệ, cũng không kém cỏi.

Em rất tốt, chỉ là em không biết đó thôi.

Anh thích em, mọi điều về em đều khiến anh động lòng."

Nước mắt Hứa Tri Niên rơi xuống như mưa thấm ướt cả áo tôi.Cậu ấy khóc làm tim tôi đau.935Rất lâu sau cậu ấy mới nín khóc rồi sụt sịt rời khỏi ngực tôi."

Khương tiên sinh......"

Cậu ấy gọi tôi, vừa rồi khóc lâu quá nên lúc này giọng nói khàn khàn.Tôi nói: "Anh đây."

Cậu ấy hỏi tôi: "Em thật sự không phải đang mơ sao?"

936Tôi không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi cậu ấy.Đây là một nụ hôn đầy tính xâm lược.Đầu lưỡi của tôi luồn vào như đang tuần tra địa bàn của mình, ngang ngược mà bá đạo hoành hành khắp nơi.Thân thể cậu ấy hoàn toàn mềm nhũn.937Hơn nửa ngày sau tôi mới buông cậu ấy ra rồi thấp giọng hỏi: "Còn cảm thấy mình đang mơ không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt có vẻ choáng váng.Cậu ấy nói: "......

Càng giống như đang mơ hơn."

Tôi: "......"

Hứa Tri Niên nói: "Là giấc mơ vô cùng vô cùng đẹp!

Bình thường cũng không dám nghĩ đến!"

"À."

Tôi nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Vậy bây giờ mộng đẹp của em thành sự thật rồi đấy."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 33


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】
938Dưới ánh đèn ấm áp, Hứa Tri Niên mộng đẹp trở thành sự thật ngồi trên ghế ngẩn ngơ nhìn tôi.Tôi đẩy ly rượu vang đến trước mặt cậu ấy, trong lòng có chút buồn cười: "Sao còn chưa uống mà em cứ như đã say rồi vậy."

Hứa Tri Niên trấn tĩnh lại hỏi tôi: "Đây là rượu sao ạ?"

Tôi nhẹ gật đầu: "Ừ, em nếm thử xem."

"Hơi ngọt."

Hứa Tri Niên uống một ngụm rồi nói, "Nếu anh không nói đây là rượu thì em còn tưởng là nước uống gì chứ."

939Tôi hỏi cậu ấy: "Trước kia em uống rượu bao giờ chưa?"

Hứa Tri Niên ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có, lúc chưa đủ tuổi thì không dám uống, sau này lớn lên cũng chẳng có cơ hội nào để uống."

Tôi cười: "Anh cũng đoán vậy."

Hứa Tri Niên hỏi: "Vì sao?"

Tôi đáp: "Nhìn em giống như cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, không hút thuốc không uống rượu, xưa nay không bao giờ làm chuyện gì sai trái cả."

Hứa Tri Niên nói: "Giờ em đã đủ tuổi hợp pháp rồi."

"Vậy em uống với anh một ly nhé?"

Tôi hỏi.Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.940"Rượu vang sủi ướp lạnh sẽ ngon hơn."

Tôi nói, "Nhưng bây giờ trời rất lạnh, uống thế này cũng không tệ."

Hứa Tri Niên nhìn ly rượu trong tay rồi hỏi: "Vì có bọt khí nổi lên từ dưới đáy nên mới gọi là rượu vang sủi sao ạ?"

Tôi nói: "Đúng rồi."

Hứa Tri Niên nói: "Nhìn thế này có chút mờ ảo."

Tôi lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Có một câu nói liên quan tới bọt khí, em đã nghe chưa?"

Hứa Tri Niên ngẩn ra: "Là gì ạ?"

Tôi chậm rãi nói: "Một người tài hoa như bạn giống hệt bọt khí trong nước ngọt, sẽ dựa vào sức mạnh của mình từ từ nổi lên, không có bất kỳ chuyện gì ngăn cản được bạn cả."

Hứa Tri Niên sửng sốt.941Tôi nói: "Câu này trong phim "Secret Superstar" đấy."

Hứa Tri Niên nói: "Em chưa xem."

"Phim chiếu năm ngoái."

Tôi nói.Đương nhiên cậu ấy không thể xem được rồi.Hứa Tri Niên mở to mắt: "Vậy à."

Tôi nhìn cậu ấy rồi nói: "Anh cảm thấy câu nói này rất thích hợp với em."

Hứa Tri Niên bị tôi khen đến mức đỏ mặt, nhưng cậu ấy vẫn lắc đầu nói: "Em đâu có tài hoa gì......em chỉ là một người còn bình thường hơn mức bình thường nữa."

942Tôi thở dài: "Niên Niên, có phải em quá xem nhẹ mình rồi không.

Em không bình thường chút nào cả, em nhìn lại mình xem, dáng dấp đẹp như vậy, lại còn hát hay, còn biết đàn ghita, thành tích học tập cũng tốt, thậm chí còn biết nấu ăn."

Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh, anh nói làm em ngại quá đi mất."

Tôi nói: "Chẳng lẽ đó không phải là sự thật sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Nhưng em cảm thấy những việc này hầu hết mọi người cũng làm được mà."

"Hầu hết mọi người......"

Tôi cười, "Không nói những cái khác, điểm trúng tuyển vào trường chúng ta cao đến mức nào em còn không biết à?

Có thể thi đậu vào trường chúng ta thì không thuộc về số đông nữa rồi."

Hứa Tri Niên nói: "Nhưng em biết rất nhiều bạn học cùng trường lợi hại hơn em nhiều."

Tôi hỏi: "Vậy họ có hát hay như em không?"

Hứa Tri Niên ngây ngẩn cả người.Tôi nói tiếp: "Cứ cho là họ biết hát đi, họ có biết đàn ghita không?

Dáng dấp có đẹp như em không?"

Tôi nói một hơi khiến Hứa Tri Niên hoàn toàn á khẩu.943Hứa Tri Niên lắp bắp: "Em, em không tốt đẹp như anh nói đâu."

Tôi nói: "Em rất tốt."

Tôi cầm tay cậu ấy áp lên mặt mình: "Niên Niên, em rất ưu tú, em là độc nhất vô nhị trong lòng anh."

Hứa Tri Niên ngơ ngác nhìn tôi, không nói nên lời.944Hồi lâu sau, cậu ấy mới vội vàng rút tay về như bị điện giật.Tôi ngồi lại trên ghế của mình rồi chậm rãi uống rượu vang.Tôi không nói gì, Hứa Tri Niên cũng im lặng ngồi đối diện với tôi, tôi uống một ngụm, cậu ấy cũng bắt chước uống một ngụm.Chỉ chốc lát sau, chai rượu đã bị hai chúng tôi uống gần cạn tới đáy.945Hứa Tri Niên đột nhiên lí nhí gọi tôi: "Khương tiên sinh."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.Sau khi uống rượu, ánh mắt cậu ấy như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, gương mặt hơi ửng hồng.Rõ ràng nồng độ rượu rất thấp, cậu ấy cũng chỉ uống chút ít nhưng giống như đã say rồi.Tôi hỏi: "Sao?"

Cậu ấy nói: "Lúc nãy Khương tiên sinh nói thích em đúng không?"

Tôi khẽ gật đầu.Cậu ấy lại hỏi: "Em không phải đang nằm mơ đúng không?"

Tôi bật cười: "Dĩ nhiên không phải."

Cậu ấy lại bắt đầu cười ngây ngô.946Trong lòng tôi khẽ động, đột nhiên hỏi cậu ấy: "Niên Niên, vậy còn em thì sao?"

Hứa Tri Niên không kịp phản ứng: "Gì ạ?"

Tôi nói: "Anh thích em, vậy em...... có thích anh không?"

Hứa Tri Niên đáp ngay không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên em cũng thích Khương tiên sinh rồi!"

Tôi xoa đầu cậu ấy: "Thật không?"

Hứa Tri Niên sợ tôi không tin nên hấp tấp nói: "Thật!

Em thật sự rất thích Khương tiên sinh."

947Tôi thở dài.Hứa Tri Niên khẩn trương nhìn tôi.Tôi nói: "Niên Niên, em thích anh là kiểu thích như thế nào?"

Cậu ấy không rõ ràng cho lắm: "Chính là rất thích ạ."

Tôi nói: "Em thích anh là thân cận, là ỷ lại, là sự yêu thích trong sáng và thuần túy.

Nhưng anh thích em lại không giống vậy."

Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi: "Không giống chỗ nào ạ?"

Tôi rũ mắt nói: "Kiểu thích của anh đối với em có pha lẫn dục vọng, là kiểu thích muốn hôn em."

Hứa Tri Niên mở to mắt rồi đột nhiên lắc đầu.Cậu ấy nói: "Em, em cũng thích kiểu muốn hôn Khương tiên sinh mà!"

Tôi bình tĩnh nói: "Thật không?"

Cậu ấy vội vàng gật đầu.Tôi yên lặng nhìn cậu ấy.948Hứa Tri Niên đột nhiên nhảy xuống ghế đi đến trước mặt tôi.Cậu ấy không kịp chờ đợi nhào tới, tôi đưa tay ôm cậu ấy.Cậu ấy vòng tay qua cổ tôi rồi nghiêng đầu hôn lên môi tôi một cái."

Em cũng thích Khương tiên sinh thế này này!"

Cậu ấy nói lớn.949Sự thẳng thắn và nhiệt tình của cậu ấy luôn nằm ngoài dự liệu của tôi.Tôi giơ tay xoa nhẹ sau gáy Hứa Tri Niên.Hôn xong, cậu ấy dường như có chút thẹn thùng nên vùi đầu vào vai tôi.Gương mặt cậu ấy áp sát vào cổ tôi, nóng đến dọa người.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 34


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】950Đôi khi tôi cảm thấy Hứa Tri Niên không giống một người trưởng thành 23 tuổi.Trên người cậu ấy vẫn giữ lại vẻ ngây thơ trẻ con khiến tôi không sao tưởng tượng nổi.Hầu hết mọi thời điểm tôi đều vui mừng vì sự đơn thuần của cậu ấy, nhưng đôi khi cũng rất buồn rầu.Chẳng hạn như bây giờ.951Hành động thân mật này cậu ấy làm rất tự nhiên nhưng lại không có chút quyến rũ nào.Nhưng tôi là đàn ông bình thường, là đồng tính luyến ái.Tôi sẽ rung động, sẽ có dục vọng.Bất kỳ hành vi thân mật nào của cậu ấy cũng sẽ kích thích phản ứng của tôi.Cậu ấy không hiểu điều đó.Thế nên nhìn ánh mắt thuần khiết của cậu ấy mà tôi chỉ biết dở khóc dở cười.952Tôi lúng túng một hồi.Hứa Tri Niên còn áp mặt vào cổ tôi, thân thể mềm mại nép vào ngực tôi.Chờ thẹn thùng xong, cậu ấy ngọ nguậy muốn leo xuống.Tôi đưa tay đè lại vai cậu ấy, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Cậu ấy ngẩng lên mờ mịt nhìn tôi.953Mặt cậu ấy hơi đỏ.Tôi luồn tay vào tóc cậu ấy vuốt nhẹ rồi hỏi: "Sao mới hôn phớt một cái mà em đã thẹn thùng rồi."

Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi: "Khương tiên sinh nói như rất có kinh nghiệm thì phải!"

Tôi cười: "Kinh nghiệm không nhiều nhưng vẫn tốt hơn em một chút."

Cậu ấy không nói gì mà cứ thế nhìn tôi, có vẻ không vui lắm.954Tôi khẽ hỏi cậu ấy: "Sao thế?"

Hứa Tri Niên có chút cam chịu nói: "Em không có kinh nghiệm gì, cũng không biết hôn, hôn một cái liền thẹn thùng!

Nhưng em sẽ học thật tốt!"

"Học?"

Tôi nhíu mày, hạ giọng hỏi cậu ấy, "Em muốn học với ai?"

Hứa Tri Niên: "......"

Mắt cậu ấy đảo quanh một vòng rồi lí nhí: "......

Học với Khương tiên sinh."

Tôi nhích lại gần chạm vào môi cậu ấy nói: "Anh sẽ dạy em."

Mặt Hứa Tri Niên đỏ như sắp chảy máu tới nơi.955Tôi thở dài một tiếng rồi buông cậu ấy ra."

Niên Niên."

Tôi hỏi, "Em thích điểm nào ở anh?"

Hứa Tri Niên nói: "Chính là rất thích Khương tiên sinh, cái gì cũng thích."

Tôi lại vuốt tóc cậu ấy: "Bác sĩ Diêu nói em rất ỷ lại vào anh."

Thân thể Hứa Tri Niên lập tức cứng đờ nhưng vẫn gật đầu.Tôi dịu giọng hỏi: "Vì sao?"

Cậu ấy đột nhiên níu chặt áo tôi, thanh âm có chút buồn bực: "Em không thể ỷ lại vào Khương tiên sinh sao?"

Tôi nhìn chăm chú cậu ấy một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: "Được chứ, anh rất vinh hạnh."

Hứa Tri Niên ngửa đầu nhìn tôi.Trong tư thế này, cậu ấy giống như tế phẩm dâng hiến cho tôi, toàn thân toàn tâm đều thuộc về tôi, dựa dẫm vào tôi.956Tôi nói: "Anh chỉ đang nghĩ vì sao thôi."

Hứa Tri Niên không trả lời.Tôi nói tiếp, giống như đang nói với chính mình: "Là vì lúc đầu anh đã cứu em ra sao?"

Hứa Tri Niên gọi tôi: "Khương tiên sinh."

Tôi cúi xuống hỏi: "Sao?"

Cậu ấy lắc đầu, tựa như cảm thấy nghi hoặc vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này.Còn tôi nhìn cậu ấy, lạnh lùng vô tình hỏi ra suy đoán của chính mình.Tôi hỏi: "Nếu hôm đó không phải anh mà là người khác thì em cũng sẽ ỷ lại người đó như vậy sao?"

957Hứa Tri Niên nhảy xuống khỏi người tôi.Cậu ấy đứng cách tôi hơi xa, cắn môi nói: "Sao Khương tiên sinh lại hỏi vậy?"

Tôi nói: "Bởi vì điều này khiến anh bối rối."

Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Anh đang bối rối chuyện gì?"

Tôi im lặng một lát rồi đáp: "Anh không biết em có thể phân biệt rõ ỷ lại và thích khác nhau chỗ nào hay không."

958Hứa Tri Niên trừng mắt phẫn nộ nói: "Đương nhiên em có thể!"

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt cậu ấy.Cậu ấy đi tới hai bước rồi nhìn tôi, lồng ngực phập phồng.Sau đó cậu ấy lớn tiếng hỏi tôi: "Em rất ỷ lại Khương tiên sinh!

Nhưng em cũng thích Khương tiên sinh nữa!

Như vậy không được sao!"

"Đương nhiên là được chứ."

Tôi đứng dậy nhẹ nhàng ôm cậu ấy trấn an, "Anh chỉ muốn biết rốt cuộc em thích anh hay người cứu em mà thôi."

Hứa Tri Niên ấm ức nói: "Khác nhau chỗ nào?

Khương tiên sinh chính là người đã cứu em."

Tôi nói: "Có khác nhau chứ.

Bởi vì anh chỉ là anh, nhưng bất kỳ ai cũng có thể trở thành người cứu em cả."

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Em không hiểu."

989Tôi hỏi: "Nếu hôm đó người khác cứu được em thì em cũng sẽ thích họ như thích anh sao?"

"Em......"

Cậu ấy há to miệng thốt lên một chữ rồi im bặt, sau đó đưa tay đẩy tôi ra.Câu hỏi của tôi khiến cậu ấy cảm thấy bị xúc phạm.Cậu ấy nói: "Em chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này cả!

Bởi vì người em gặp được chính là Khương tiên sinh!"

Tôi thấp giọng nói: "Vậy giờ em thử đặt giả thiết xem nếu là người khác thì sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Em không giả thiết được."

990Tôi sờ đầu cậu ấy.Cậu ấy trầm giọng nói: "Khương tiên sinh hỏi thật lạ lùng, trong lòng em chưa bao giờ có người khác, chỉ có Khương tiên sinh thôi."

Tôi trầm mặc chốc lát rồi nói: "Có lẽ anh hỏi sai rồi."

Hứa Tri Niên nói: "Em không biết làm sao để giả thiết thành người khác, người đó vốn dĩ không hề tồn tại.

Nếu hôm đó không phải Khương tiên sinh mà là người khác thì có thể họ sẽ không tới cứu em, cũng không dẫn em về nhà, không đối xử tốt với em như Khương tiên sinh."

"Khương tiên sinh chính là Khương tiên sinh, không phải bất kỳ người nào khác cả."

Cậu ấy nói.991Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người.Hứa Tri Niên nói tiếp: "Chẳng lẽ Khương tiên sinh có thể giả thiết ra sao?

Nếu hôm đó người anh cứu không phải em mà là người khác thì sao.

Thật sự không thể giả thiết được mà!"

Cậu ấy chỉ nói vô tình nhưng lại khiến tôi sáng tỏ.Đúng vậy, nghĩ từ góc độ khác, nếu hôm đó tôi cứu được người khác thì tôi cũng sẽ thích người kia như thích Hứa Tri Niên sao?Đáp án là phủ định.Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không làm tôi rung động.Bởi vì tôi chỉ thích Hứa Tri Niên, là Hứa Tri Niên chân thành, nhiệt tình lại đáng yêu ngay trước mắt.Cậu ấy cũng vậy, cậu ấy thích Khương Minh Ý chứ không phải người cứu được mình.Trận hỏa hoạn kia chỉ giúp tôi và cậu ấy gặp nhau, là khởi đầu câu chuyện của chúng tôi.Tôi buộc lòng phải thừa nhận đối với vấn đề này tôi chỉ lo sợ vu vơ mà thôi.992Tôi dịu giọng nói: "Anh sai rồi, anh không nên hỏi em như vậy."

Cậu ấy tủi thân nhìn tôi: "Em không rõ Khương tiên sinh đang bối rối điều gì, nhưng em có thể chắc chắn về tình cảm của mình.

Em thật sự rất thích rất thích Khương tiên sinh!"

"Anh cũng thế."

Tôi nói: "Xin lỗi, anh không nên nghi ngờ tình cảm của em."

Khóe mắt Hứa Tri Niên ửng đỏ như sắp khóc.Tôi ôm cậu ấy vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Niên Niên.

Không phải anh cố ý làm em buồn đâu, anh chỉ mong chúng ta thẳng thắn với nhau thôi, không có gì giấu giếm cả.

Dù anh hay em có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng như bây giờ, sau đó chúng ta sẽ giải thích rõ ràng với nhau."

Hứa Tri Niên buồn bã nói: "Em không giấu Khương tiên sinh bất cứ chuyện gì cả."

"Anh biết."

Tôi hôn lên tóc cậu ấy rồi nói: "Em rất tốt.

Tại anh nghĩ nhiều quá thôi, nhưng hôm nay anh phải hỏi thì vấn đề này mới được giải quyết dứt điểm, anh không muốn nó trở thành cái gai ghim sâu trong lòng anh, em hiểu không?"

Hứa Tri Niên lơ ngơ gật đầu.993Tôi nói: "

Sau này tình cảm của chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và trở ngại, anh sẽ không giấu trong lòng, anh mong em cũng có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Giữa người yêu xảy ra hiểu lầm và cãi cọ là vì không kịp thời trò chuyện và giải thích với nhau, anh không muốn chúng ta biến thành như thế."

"Người, người yêu?"

Hứa Tri Niên lắp bắp.Tôi bật cười: "Đây đâu phải trọng điểm."

"Không phải sao?"

Cậu ấy mở to mắt sửng sốt nhìn tôi, "Chúng ta là...... người yêu rồi sao?"

Tôi nói: "Chẳng lẽ em đã hôn anh mà không muốn chịu trách nhiệm với anh à?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không phải......

Em không có ý đó."

994Vẻ mặt cậu ấy đờ đẫn như thể bộ não bé nhỏ không chịu nổi lượng tin tức khổng lồ như vậy, cả người đều choáng váng.Tôi cúi xuống hôn lên môi cậu ấy: "Em thích anh, anh cũng thích em, chẳng lẽ chúng ta không nên ở bên nhau sao?"

Hứa Tri Niên ngơ ngác nhìn tôi, không nói nên lời."

Niên Niên."

Tôi vuốt ve bờ môi cậu ấy rồi thì thầm: "Em có muốn ở bên anh không?"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 35


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】
995"Muốn ạ!"

Hứa Tri Niên không chút do dự nói lớn, "Em đương nhiên là......"

Chưa chờ cậu ấy nói hết, tôi đã hung hăng hôn cậu ấy.Không giống với nụ hôn phớt qua lúc nãy.Nụ hôn này rất sâu, mang theo sức mạnh như muốn nuốt cậu ấy vào bụng.996Tôi hòa tan tất cả những lời chưa nói hết của cậu ấy vào giữa răng môi.Thân thể cậu ấy lúc đầu cứng ngắc rồi dần nhũn ra, cuối cùng nhịn không được ngã vào lòng tôi.Cánh tay cậu ấy vòng quanh cổ tôi.Tay tôi dần trượt xuống ngang hông cậu ấy, chậm rãi vuốt ve.997Thân thể cậu ấy dán sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của cậu ấy.Rất nóng.Mặt cậu ấy cũng rất nóng, nóng đến đỏ bừng.Tôi nhớ lại lần đầu tiên hôn cậu ấy cũng như bây giờ, cậu ấy khẩn trương đến mức quên cả hít thở.998"Lúc hôn phải học cách thở."

Tôi thoáng buông cậu ấy ra, thanh âm khàn khàn, "Đây là bài học đầu tiên Khương tiên sinh dạy em hôn đấy."

Mặt Hứa Tri Niên lập tức đỏ bừng.Cậu ấy thở dốc rồi nói: "Em, em biết mà!

Tại lúc nãy quá đột ngột nên mới quên thôi!"

Tôi vuốt tóc cậu ấy: "Quên cũng không sao, anh có thể từ từ dạy em."

Cậu ấy đỏ mặt, xấu hổ nhẹ gật đầu.999Tôi ngồi lại xuống ghế, ôm Hứa Tri Niên trên đùi.Tay cậu ấy vẫn đang vòng quanh cổ tôi chưa buông ra.Tôi hỏi cậu ấy: "Niên Niên, em thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn ở bên anh sao?"

Hứa Tri Niên không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên em nghĩ thông suốt rồi!"

Tôi nói: "Sau khi thành tình nhân, khoảng cách giữa em và anh sẽ trở nên rất gần rất gần.

Vì gần như vậy nên em sẽ thấy rất nhiều điều trước kia chưa từng thấy.

Có thể em sẽ phát hiện ra anh không giống như em tưởng tượng.

Em chấp nhận được chứ?"

"Em có thể chấp nhận!"

Cậu ấy nói, "Dù anh như thế nào cũng là Khương tiên sinh mà em thích, em có thể chấp nhận mọi thứ về anh!"

Tôi sờ gáy cậu ấy không nói gì.1000Hứa Tri Niên lo lắng nói: "Khương tiên sinh không tin sao?

Em thật sự có thể mà!"

Tôi tựa đầu lên vai cậu ấy nói: "Niên Niên, nếu đôi khi anh không khống chế được mình, em đừng sợ anh nhé."

Hứa Tri Niên nghi ngờ: "Sao ạ?"

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh là người bình thường, anh sẽ có nhu cầu.

Vì yêu em nên anh sẽ càng có dục vọng đối với em, đây là điều anh khó lòng khống chế, cũng không thể phòng ngừa.

Anh và em ở bên nhau nhất định không thể chỉ yêu đương thuần túy được......"

Tôi dừng lại mấy giây mới nói tiếp: "Nhưng Niên Niên à, có lẽ bây giờ em vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện kia."

Thân thể Hứa Tri Niên lập tức cứng đờ.Cậu ấy hỏi: "Khương, Khương tiên sinh làm sao biết được?"

Tôi hôn lên cổ cậu ấy một cái, cậu ấy run rẩy.1001Tôi không trả lời cậu ấy mà chỉ hỏi: "Niên Niên, em có sợ anh làm chuyện gì quá đáng với em không?"

Cậu ấy lắc đầu nói: "Em, em không biết."

Tôi thương tiếc ôm chặt cậu ấy."

Thật ra trong lòng em không hề bài xích thân mật với Khương tiên sinh."

Cậu ấy buồn bã nói, "Nhưng cuối cùng em sẽ vô thức sợ hãi."

Tôi không ngừng an ủi cậu ấy: "Đừng sợ."

1002Hứa Tri Niên nói: "Thật xin lỗi, Khương tiên sinh......"

Tôi ngẩng đầu đặt ngón tay lên môi ngăn cậu ấy nói tiếp: "Niên Niên, em không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em."

Hứa Tri Niên sụt sịt: "Nhưng em như vậy có làm Khương tiên sinh thất vọng không."

Tôi nói: "Không đâu."

Hứa Tri Niên nhìn tôi hỏi: "Thật sao?"

Tôi nói: "Chẳng lẽ em nghĩ anh là người vừa nói yêu đương đã muốn lên giường sao?"

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."

Tôi nói: "Niên Niên, anh nói chuyện này không phải vì muốn ép em.

Nhưng hiện giờ chúng ta là người yêu, có một số việc nên chia sẻ với nhau.

Anh biết em bất an, sợ hãi và kháng cự, không sao, chúng ta có thể từ từ, em yên tâm giao mình cho anh được không?"

1003Hứa Tri Niên chậm chạp gật đầu.Tôi cười nói: "Thật ra em nghe không hiểu ý anh đúng không?"

Hứa Tri Niên nói: "Nhưng em tin tưởng Khương tiên sinh."

Tôi xoa mặt cậu ấy.1004Hứa Tri Niên kháng cự chuyện tình dục và bài xích tiếp xúc thân thể là một kiểu tự vệ.Tổn thương trên người mang đến thống khổ quá mức mãnh liệt nên trong tiềm thức mới sinh ra kháng cự đối với chuyện này.Tôi biết đây không phải là điều cậu ấy có thể khống chế.1005Tôi hỏi cậu ấy: "Em có ghét bị anh ôm không?"

Hứa Tri Niên lắc đầu.Tôi lại hỏi: "Vậy em có ghét anh hôn em không?"

Hứa Tri Niên len lén nhìn tôi: "Không ghét."

Tôi hỏi: "Vậy khi anh ôm hôn thì cảm giác của em thế nào?"

Hứa Tri Niên hồi tưởng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Khương tiên sinh ôm ấp rất dịu dàng, hôn cũng vậy, em cảm thấy rất dễ chịu."

1006Tôi nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu ấy: "Đây chẳng phải rất tốt sao."

Hứa Tri Niên không nói gì, ánh mắt hơi dao động.Tôi hỏi: "Vậy tiến thêm một bước thì sao?"

Cậu ấy nói: "Em cũng không biết."

"Không sao."

Tôi hôn lên trán cậu ấy, "Chúng ta còn thời gian rất dài, có thể từ từ luyện tập."

Hứa Tri Niên kinh ngạc nhìn tôi rồi gật đầu.1007Tôi hỏi cậu ấy: "Chúng ta bây giờ đã là tình nhân đúng không?"

"Vâng."

Hứa Tri Niên gật đầu."

Vậy sao em vẫn gọi anh là Khương tiên sinh?"

Tôi cong khóe môi hỏi cậu ấy với giọng điệu trêu chọc, "Bạn trai nhỏ?"

Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt.Cậu ấy không mở miệng, tôi lại tiếp tục hỏi: "Tên anh là gì?"

Hứa Tri Niên chậm chạp nói: "Khương, Khương Minh Ý."

Tôi nhíu mày: "Chẳng phải nhớ rõ lắm sao?

Mỗi lần em gọi anh Khương tiên sinh thì anh lại hoài nghi có phải em quên mất tên anh rồi không."

"Em không có."

Hứa Tri Niên nói, "Chỉ là, chỉ là em thích gọi Khương tiên sinh thôi."

Tôi thoáng sửng sốt.Sau đó tôi bật cười: "Thôi, nếu em thích thì gọi vậy cũng được."

Hứa Tri Niên nói: "......

Dạ."

"Anh là Khương tiên sinh của em, em là bạn trai nhỏ của anh."

Tôi xích lại gần cắn vành tai cậu ấy thấp giọng nói, "Đây là tình thú giữa chúng ta."

Hứa Tri Niên run lên, mặt càng đỏ hơn.1008Tôi buông cậu ấy ra rồi đưa cái ly trên bàn cho cậu ấy.Hứa Tri Niên ngẩn người nói: "Đây hình như là ly của Khương tiên sinh."

"Ừ."

Tôi nói, "Đây là ly rượu vang cuối cùng hôm nay, anh uống nhiều rồi, ly này để cho bạn trai nhỏ của anh uống dùm."

Vành tai Hứa Tri Niên ửng đỏ, môi cậu ấy dán lên vành ly, chậm rãi uống hết rượu vang trong ly.Tôi hỏi: "Ngon không?"

Cậu ấy nói: "Ngon ạ."

1009Tôi thấp giọng hỏi: "Niên Niên, có phải em say rồi không?"

Hứa Tri Niên nói: "Em, em không có."

Tôi nói: "Vậy sao mặt em đỏ thế?"

Cậu ấy sững sờ, sau đó sờ mặt mình lắp bắp: "Có lẽ...... là say đi?"

Tôi nhịn không được cười ra tiếng.1010Chờ cậu ấy đặt ly xuống, tôi đi tới bồng cậu ấy lên lầu."

Trễ lắm rồi."

Tôi nói, "Chúng ta nghỉ ngơi thôi."

Hứa Tri Niên giật mình nói: "Em, em tự đi được."

Tôi nói: "Chẳng phải em say rồi sao?"

Hứa Tri Niên ngây ngốc: "Em đâu đã say đến mức không đi nổi."

Tôi vờ như không nghe thấy, cậu ấy giãy dụa mấy lần nhưng bị tôi đè lại: "Đừng nhúc nhích, em mà vùng vẫy nữa thì chúng ta sẽ ngã xuống cầu thang đấy."

Hứa Tri Niên lập tức ôm cổ tôi nằm im.1011Tôi nói: "Em nhẹ quá."

Cậu ấy lại giãy dụa nói: "Ly rượu còn chưa dọn mà."

Tôi nói: "Không sao, ngày mai chị Vương sẽ dọn."

1012Tôi bồng Hứa Tri Niên đến cửa phòng mình rồi buông xuống nói: "Nếu đã ở bên nhau thì có một số việc phải thay đổi mới được."

Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi."

Đêm nay em muốn ở đây......"

Tôi chỉ vào phòng mình rồi lại chỉ sang phòng cậu ấy nói, "Hay là muốn trở về."

Trong lúc nhất thời cậu ấy không kịp phản ứng, nửa ngày sau cả người đỏ như tôm luộc.Tôi nói: "Hôm nay anh cho em cơ hội lựa chọn."

"Em, em......"

Cậu ấy ấp úng nói không nên lời.Thấy thế tôi kề sát vào tai cậu ấy thấp giọng nói: "Bạn trai nhỏ, có muốn cho anh cơ hội để giúp em kiểm tra xem mình có thể tiếp nhận đến mức nào không?" 
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 36


【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】
1013Mấy phút sau, tôi đem bánh gạo trắng mềm về phòng mình.1014Hứa Tri Niên gần như dùng cả tay lẫn chân đi vào phòng, thậm chí còn hơi lảo đảo.Tôi đưa tay đỡ cậu ấy, sau đó lấy việc công làm việc tư ôm cậu ấy vào lòng."

Sao đi đứng loạng quạng thế này?"

Tôi cười nói, "Thế mà còn bảo không say."

Ánh mắt Hứa Tri Niên dao động: "Không say thật mà, vì đây là lần đầu tiên vào phòng Khương tiên sinh nên mới khẩn trương thôi."

Tôi có chút buồn cười: "Cái này có gì mà khẩn trương, đâu phải trước kia em chưa từng thấy."

Hứa Tri Niên thật thà nói: "Lúc đó chỉ đứng ở cửa, không dám nhìn nhiều."

Tôi tò mò hỏi: "Sao không nhìn, trong phòng anh có thứ gì đáng xấu hổ đâu."

Hứa Tri Niên nói: "Ừm...... tại vì chỉ lo nhìn Khương tiên sinh thôi ạ."

Tôi: "......"

1015Tôi hỏi cậu ấy: "Sao lúc nào em cũng thoải mái bộc bạch tâm tình rồi lại đỏ mặt thẹn thùng vậy."

Hứa Tri Niên vô tội nhìn tôi: "Em muốn nói với Khương tiên sinh nên cứ nói thôi.

Nhưng đỏ mặt lại không phải điều em có thể khống chế được, em cũng đâu muốn vậy chứ."

Tôi không biết nhận xét thế nào cho phải nữa.1016Hứa Tri Niên nói: "Phòng Khương tiên sinh không giống với tưởng tượng của em lắm."

Tôi hỏi: "Không giống chỗ nào?"

Hứa Tri Niên nói: "Em tưởng phòng Khương tiên sinh rất sạch sẽ ngăn nắp tỉ mỉ, không ngờ bên trong lại......"

Tôi tiếp lời: "Bừa bãi như vậy?"

Cậu ấy khẽ gật đầu.1017Tôi nhìn lướt qua phòng mình.Trên bàn làm việc bày đầy văn kiện chưa xử lý xong, bên cạnh là một cuốn sổ da.Mấy bộ quần áo bị ném trên sofa nhỏ chưa kịp cất, có mấy thứ còn bị nhét dưới gối dựa.Trên giường là cuốn tạp chí kinh tế tài chính tôi hay đọc trước khi ngủ.Trong mấy góc phòng thì chất đầy những thứ linh tinh.Nhìn qua đúng là bừa bãi thật.1018Tôi nói: "Niên Niên, anh cũng là người bình thường, anh ở đây mấy năm chắc chắn sẽ để lại rất nhiều vết tích, nếu sạch sẽ ngăn nắp tỉ mỉ như em nói thì chẳng phải giống hệt khách sạn sao, lạnh như băng cũng không có cảm giác ở nhà mình."

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi gật gù nói: "Đúng vậy, phòng Khương tiên sinh quả thật rất có "sức sống"."

Tôi nở nụ cười đi đến bên giường gạt quyển tạp chí kinh tế tài chính kia sang một bên rồi ngồi xuống."

Lại đây."

Tôi gọi Hứa Tri Niên.1019Hình như tôi thường xuyên nói hai chữ này với Hứa Tri Niên.Chắc vì tôi đã quen ra lệnh nên khi nói chuyện sẽ vô thức mang theo ngữ khí mệnh lệnh.Nhưng lần nào Hứa Tri Niên cũng nghe lời đến trước mặt tôi.1020Cậu ấy xoắn góc áo rụt rè nhìn tôi: "Khương tiên sinh......"

Tôi nhíu mày hỏi: "Sao?"

Cậu ấy lí nhí: "Em, em vẫn chưa tắm."

Tôi bật cười: "Trong phòng anh cũng có phòng tắm mà, em tắm ở đây đi."

Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt: "Em cũng chưa lấy quần áo......"

"Không vội."

Tôi nói, "Anh cũng chưa tắm, anh đi tắm trước, em về soạn đồ đem tới đây nhé."

Hứa Tri Niên gật đầu chậm chạp nói: "Vâng."

Tôi đùa cậu ấy: "Sao thế?

Không phải tắm với anh nên thất vọng rồi à?

Anh không ngại chờ em thêm một lát đâu."

Vành tai Hứa Tri Niên đỏ bừng: "Khương tiên sinh, ngài đừng trêu em nữa."

1021Ngay cả "ngài" cũng xuất hiện.Tôi nhíu mày tốt bụng buông tha cho cậu ấy, thấp giọng ghé vào tai cậu ấy nói."

Mau trở lại nhé, đừng để anh chờ lâu đấy."

Hứa Tri Niên giống như chú thỏ con chạy vụt ra ngoài.1022Chờ tôi tắm xong, Hứa Tri Niên đã quay lại.Cậu ấy ôm quần áo của mình, cúi đầu ngồi trên giường.Thấy tôi ra, cậu ấy đứng dậy nhìn tôi lom lom.Tôi mặc áo choàng tắm khá rộng, phần ngực hở ra lấm tấm vài giọt nước.Yết hầu của Hứa Tri Niên không tự chủ được trồi lên trồi xuống, sau đó dời mắt đi như thể không cưỡng lại được.1023Tôi nhìn lướt qua quần áo trong ngực cậu ấy hỏi: "Chỉ đem nhiêu đây thôi à?"

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

"Được thôi."

Tôi nở nụ cười, "Phòng chứa quần áo của anh hình như chật rồi, ngày mai bảo chị Vương bỏ hết những thứ không mặc để chừa chỗ cho em."

Hứa Tri Niên sửng sốt nói: "Em phải...... dọn sang đây ạ?"

"Chứ sao?"

Tôi nhíu mày hỏi cậu ấy, "Chẳng lẽ em chỉ định ở đây đêm nay thôi à?"

Hứa Tri Niên luống cuống nhìn tôi: "Em......"

"Thôi được rồi."

Tôi nói, "Không trêu em nữa, nãy giờ chỉ nói đùa với em thôi, đi tắm trước đi."

"À."

Cậu ấy lên tiếng.Nghe giọng hình như có vẻ hơi thất vọng thì phải?1024Trong khi Hứa Tri Niên tắm, tôi chống cằm suy tư lúc nãy có phải mình bị hớ rồi không.Sớm biết vậy đã không dễ dàng bỏ qua cho cậu ấy.Nhưng cậu ấy cũng quá...... nghe lời tôi đi.Hoàn toàn không học được cách từ chối tôi.1025Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Tri Niên khẩn trương kéo cổ áo.Cậu ấy mặc áo ngủ cotton tay dài, phía trên còn in họa tiết hoạt hình nhìn rất đáng yêu.Khi cậu ấy đi tới, tôi ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.Không phải nước hoa mà là mùi sữa tắm của tôi.1026Hiện giờ toàn thân cậu ấy từ trên xuống dưới đều ngập tràn hương vị của tôi.Tôi vui vẻ nhìn cậu ấy, khóe môi không kìm được nhếch lên.1027Tôi ôm cậu ấy lên giường.Thân thể cậu ấy run rẩy, co quắp nhìn tôi.Tôi hôn khóe miệng cậu ấy một cái rồi dịu giọng nói: "Hôm nay chỉ kiểm tra thôi, anh sẽ không làm gì em đâu.

Nếu thấy không thoải mái thì đừng cố chịu đựng mà cứ nói thẳng với anh được không?"

Khóe mắt cậu ấy ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

1028Sự thật chứng minh mức độ tiếp nhận của Hứa Tri Niên đối với chuyện này chỉ là ôm và hôn mà thôi.Khi tôi đè cậu ấy xuống giường, thân thể cậu ấy bắt đầu run rẩy, đôi mắt ướt sũng bất lực nhìn tôi: "Khương tiên sinh, em......"

Tôi ôm cậu ấy vào lòng, từ từ vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy.Cậu ấy thở hổn hển rồi dần bình tĩnh lại.1029Tay tôi chạm đến vết sẹo dữ tợn sau lưng cậu ấy.Những vết thương khác trên người cậu ấy đã sớm biến mất, chỉ còn mỗi vết sẹo này trên lưng, thể hiện rõ nỗi đau không thể xóa nhòa trong quá khứ.Tôi đau lòng hỏi cậu ấy: "Vết thương sâu hoắm này...... làm sao mà có?"

Hứa Tri Niên trầm mặc giây lát rồi đáp: "Là......

Nghiêm Chi Triết đánh."

Tôi ừ một tiếng.Hứa Tri Niên nói tiếp: "Lúc đầu khi bị hắn nhốt trong biệt thự, em nghĩ trăm phương ngàn kế để trốn ra.

Cạy cửa, nhảy ban công, trèo tường em đều làm, nhưng lần nào cũng bị người hắn sai tới canh chừng em phát hiện ra.

Em trốn một lần thì hắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn tra tấn em một lần, phạm vi hoạt động của em cũng ngày càng thu nhỏ, thậm chí hắn còn dùng dây xích trói em trong phòng.

Sau này em đã có kinh nghiệm nên không chống lại hắn, cũng không có ý muốn bỏ trốn nữa.

Có lẽ hắn nghĩ em đã cam chịu nên dần buông lỏng cảnh giác, em và hắn lá mặt lá trái một thời gian dài, rốt cuộc tìm được cơ hội trốn ra ngoài......"

"Cuối cùng em trốn khỏi biệt thự, nhìn thấy ánh mặt trời và người đi đường đã lâu không được thấy, hít thở không khí tự do."

Cậu ấy nở một nụ cười thoáng qua rồi lập tức biến mất, "Nhưng em chợt nhận ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả, một xu tiền cũng không có, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không đem theo......

Em muốn đến đồn cảnh sát nhưng chưa kịp tới đó thì đã bị người của Nghiêm Chi Triết bắt lại."

"Hôm đó hắn cực kỳ tức giận, còn em gặp lại hắn chỉ thấy tuyệt vọng.

Tại sao em đã cố gắng hết sức mà vẫn không thoát được nhà tù kia!

Em hận lắm!"

Cảm xúc của Hứa Tri Niên dần trở nên kích động, "Em hận hắn, cũng hận mình nữa!

Em và hắn đánh nhau, em đánh hắn rất mạnh, thầm nghĩ dù có chết em cũng phải kéo hắn theo!

Nhưng em thực sự quá yếu nên nhanh chóng bị vệ sĩ bên cạnh hắn khống chế."

"Em giãy dụa hồi lâu nhưng vẫn bị hắn kéo lên lầu, sau đó hắn không kiên nhẫn được nữa, túm lấy em hất sang bên cạnh, lưng em va phải góc nhọn của đá hoa cương chảy máu đầm đìa."

1030Cậu ấy vừa kể vừa chìm vào hồi ức, phát ra tiếng rên thống khổ.Những ký ức đen tối đau buồn kia khiến cả người cậu ấy bắt đầu suy sụp.Tôi gọi cậu ấy: "Niên Niên."

Dường như cậu ấy đã bị tâm trạng tiêu cực nuốt chửng nên không nghe thấy tôi gọi, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.Tôi lại gọi một tiếng: "Hứa Tri Niên."

Lần này cậu ấy nghe được, ngẩng đầu mờ mịt nhìn tôi.Tôi chậm rãi cúi xuống hôn lên nước mắt của cậu ấy: "Đều qua cả rồi, em đã trốn ra ngoài."

Cậu ấy ôm tôi thật chặt, vừa khóc vừa gọi tên tôi, giống như tôi là người duy nhất trong sinh mệnh cậu ấy."

Khương tiên sinh."

Cậu ấy yếu ớt nói, "Em rất sợ, cũng rất hận."

Tôi nói: "Đừng sợ, anh ở đây."

Cậu ấy hỏi tôi: "Anh sẽ luôn ở đây sao?"

Tôi kiên định nói: "Anh sẽ luôn ở đây."

Đôi mắt đen láy của cậu ấy dần trở nên sáng ngời.1031Tôi hôn lên mắt cậu ấy rồi lại dời xuống hôn lên môi một cái: "Thật ra trên người anh cũng có một vết sẹo."

Hứa Tri Niên sửng sốt, vô thức hỏi: "Ở đâu ạ?"

"Ở đây."

Tôi nắm tay cậu ấy đặt lên phía sau vai trái của mình.Cách lớp áo ngủ dày nên cậu ấy không sờ rõ lắm.Tôi kéo vạt áo ra sau rồi quay người lại để cậu ấy nhìn: "Chắc có để lại sẹo mờ, nhìn thấy chưa?"

Cậu ấy ngơ ngẩn gật đầu, sau đó hỏi tôi: "Sao lại có ạ."

Tôi bình tĩnh nói: "Khi còn bé, mẹ anh dùng dao gọt trái cây đâm vào rất sâu, nghe nói suýt nữa đã trúng khớp xương."

Hứa Tri Niên lập tức căng thẳng: "Bà ấy...... ngược đãi anh sao?"

Tôi lắc đầu: "Không phải."

1032Hứa Tri Niên không hiểu lắm: "Vậy sao bà ấy lại đối xử với anh như vậy?

Anh làm gì sai à?"

Tôi thờ ơ nói: "Bởi vì bà ấy bị điên."

Hứa Tri Niên bàng hoàng.Tôi nói tiếp: "Nghĩa trên mặt chữ......

Hôm đó bà ấy phát bệnh nên không khống chế nổi mình."

Hứa Tri Niên nói: "Sao, sao lại có thể như vậy?"

1033Vết thương nằm dưới xương bả vai trái sau lưng tôi.

Tôi nhớ hôm đó mẹ tôi đang gọt trái cây, khi tôi đi ngang qua bị bà ấy túm lấy mà chẳng hiểu gì cả.Một giây sau, dưới vai trái truyền tới cảm giác đau thấu xương.Bà ấy cầm dao gọt trái cây đâm mạnh vào vai tôi.Lúc ấy tôi không hiểu vì sao, chẳng qua chỉ thấy đau buốt.Rõ ràng là đang ôm ấp ấm áp nhưng tôi chỉ cảm giác được hơi lạnh thấu xương.1034Tôi nói: "Đợi sau khi bà ấy tỉnh táo lại mới biết mình đã làm gì, vì thế đau khổ rất lâu."

Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhưng vết thương đã tạo ra rồi."

Tôi xoa đầu cậu ấy nói: "Đúng vậy, vết thương đã tạo ra.

Vì vậy sau đó bà ấy rất ít khi đến gần anh, muốn tới gần lại không dám nên chỉ có thể nhìn từ xa."

Hứa Tri Niên không biết nên nói gì.Tôi nói: "Trước kia anh tưởng bà ấy lạnh lùng với anh như vậy là vì bà ấy không thương anh, sau này mới hiểu bà ấy rất thương anh, chỉ là bà ấy sợ mình sẽ tổn thương anh mà thôi."

"Nhưng lúc đó "mẹ" đối với anh chỉ còn là một từ lạnh như băng không có tình cảm gì cả."

1035Tôi là người có tình thân rất bạc bẽo.Cha tôi chỉ xem tôi như công cụ tranh giành gia sản, mẹ tôi thì điên khùng, vô thức trút nỗi đau khổ của mình lên người tôi.Có lẽ điều này khiến tôi luôn trốn tránh tình cảm.Cũng may tôi đã gặp Hứa Tri Niên.Sự nhiệt tình và chủ động của cậu ấy khiến tôi không thể nào kháng cự.1036Tôi đang nghĩ ngợi thì vết sẹo đột nhiên truyền đến xúc cảm ướt át.Hứa Tri Niên không biết đã chồm tới từ lúc nào, hôn một cái lên đó.Tôi: "......"

1037Cậu ấy hỏi tôi: "Bây giờ chỗ này còn đau không ạ?"

Tôi nói: "Hết đau lâu rồi, chỉ còn lại một vết sẹo khó phai, nhưng em mà liếm nữa thì anh sẽ nhột đấy."

Hứa Tri Niên lúng túng: "A."

Tôi nói: "Em đừng quyến rũ anh."

Hứa Tri Niên lầm bầm: "Em đâu có."

Tôi xoay mặt cậu ấy lại hung hăng hôn một cái: "Em có."

Hứa Tri Niên có chút không cam lòng.1038Tôi nói: "Đã vậy anh sẽ giúp em kiểm tra cái khác xem sao."

Hứa Tri Niên mờ mịt: "Dạ?"

Tôi đưa tay vén áo cậu ấy lên, cậu ấy giật nảy mình.Tôi cắn tai cậu ấy nói: "Đổi cách khác, chỉ dùng tay thôi, em cứ xem như anh đang bôi thuốc cho em vậy, đừng sợ."

Cậu ấy lập tức yên lặng dựa vào người tôi, để mặc tôi hành động.1039......1040Hứa Tri Niên ra mồ hôi đầy mình.Cậu ấy thở dốc bất lực nhìn tôi.Tôi hỏi cậu ấy: "Thế nào?"

Cậu ấy lắc đầu nói không nên lời.Tôi nhíu mày: "Không thoải mái à?"

"Không có."

Cậu ấy lí nhí, "Rất...... dễ chịu."

Tôi lại hỏi: "Thoải mái không?"

Cậu ấy đỏ mặt gật đầu.1041Tôi ôm cậu ấy từ trong ngực mình đặt xuống giường, cậu ấy luống cuống nhìn tôi.Tôi kéo chăn đắp kín cho cậu ấy rồi nói: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt này."

Hứa Tri Niên: "Dạ?"

Tôi hít thở sâu, không giải thích thêm nữa mà xoay người xuống giường.Hứa Tri Niên đưa tay kéo tôi lại: "Anh đi đâu vậy?"

Tôi nói: "Đi tắm."

Cậu ấy nghi hoặc: "Chẳng phải lúc nãy vừa tắm rồi sao?"

Tôi: "......"

1042Một lát sau Hứa Tri Niên mới phản ứng được, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.Cậu ấy vẫn níu áo tôi không chịu buông ra.Tôi chờ một lát mới nghe thấy giọng nói còn nhỏ hơn muỗi kêu của cậu ấy."

Khương tiên sinh, em, em cũng có thể giúp anh."

Tôi: "......"

1043Cuối cùng chúng tôi sóng vai nằm cạnh nhau.Tôi hỏi: "Như hôm nay em có thể tiếp nhận được không?"

Hứa Tri Niên đỏ mặt khẽ gật đầu.Tôi nở nụ cười.1044"Niên Niên."

Tôi kề sát vào tai cậu ấy thì thầm, "Chuyện này không có nghĩa là thống khổ và sỉ nhục.

Anh hy vọng em có thể cảm nhận được sự vui vẻ thoải mái giữa tình nhân với nhau."

Cậu ấy dừng một chút rồi trở mình im lặng ôm tôi.Tôi đặt tay lên ngực trái của cậu ấy, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ bên dưới.1045Sâu trong tận đáy lòng, những tình cảm mà tôi không thể gửi gắm giờ đây như bị đốt cháy, giống như nước sôi trào nóng bỏng.Đó là nhiệt độ của cậu ấy.【 Nhiệt độ của cậu ấy: 100℃ END】
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 37


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -1】
Ngày 14 tháng 03 năm 2020, nắng đẹpHôm nay cơm nước xong xuôi, Khương tiên sinh nắm tay tôi ra ngoài đi dạo.Trên đường, tôi hỏi Khương tiên sinh bắt đầu thích tôi từ lúc nào.Khương tiên sinh nói vừa gặp đã yêu.Tôi không tin, hỏi anh biết nói ngọt như vậy từ khi nào.Anh bảo là học được từ tôi.Cười.Cười xong, Khương tiên sinh nói: Lúc nãy anh nói thật đấy.Tôi sửng sốt: Lúc đầu rõ ràng anh lạnh nhạt với em lắm mà.Khương tiên sinh nói: Lần đầu tiên anh gặp em thì đã thấy em có gương mặt bạn trai tương lai của anh rồi.Tôi: ......Tóm lại hôm nay cũng là một ngày yêu Khương tiên sinh.—————1046Ngày hôm sau chị Vương đã biết chuyện Hứa Tri Niên ngủ trong phòng tôi một đêm.1047Trước kia Khương Sênh Sênh gửi cho tôi rất nhiều tiểu thuyết đam mỹ mà nó hay đọc, tựa đề hết sức kỳ lạ cổ quái.Cái gì mà "Bỏ chồng hào môn", "Xuyên thành vị hôn thê pháo hôi của bá tổng cố chấp", "Sau khi mang thai con của vai ác tổng tài"...Nó bảo hình tượng của tôi rất giống "công" trong truyện.Lúc rảnh rỗi tôi cũng đọc mấy lần, cảm thấy Khương Sênh Sênh chỉ nói nhảm là giỏi.1048Hơn nữa tôi cũng rất tò mò.Tại sao các tổng tài trong truyện có thể dành nhiều thời gian nói chuyện yêu đương như vậy.Tôi không có cách nào trải nghiệm, vì làm CEO của công ty nên tôi cực kỳ bận rộn.Thậm chí tôi còn không có thời gian ôm ấp Hứa Tri Niên, sáng sớm hôm sau đã phải vội vàng đến công ty.1049Hứa Tri Niên bắt đầu nghỉ đông nên có thể ngủ nướng thêm một lát.Tôi không nỡ đánh thức cậu ấy nên hôn một cái lên trán cậu ấy rồi rón rén xuống giường, nhân tiện tắt đồng hồ báo thức.Sau khi Hứa Tri Niên thức dậy thì gửi tin nhắn Wechat cho tôi, bảo là khi cậu ấy từ phòng tôi đi ra đã đụng phải chị Vương đang quét dọn.Còn gửi kèm icon khóc huhu.1050Tri Niên: Làm sao bây giờ!

Em xấu hổ quá đi mất!Tôi: Không sao.Tri Niên: A a a a a a a a aTôi: Vốn cũng không định giấu chị Vương.Tri Niên: Nhưng bị bắt gặp cũng xấu hổ như khi trốn học bị thầy giáo bắt được vậy.Tôi: Chị Vương có nói gì không?Tri Niên: Chị ấy không nói gì, cứ như em đi ra từ phòng anh là chuyện hết sức bình thường vậy.Tôi: Thế thì em cứ giả bộ như không có chuyện gì đi.Tri Niên: ......

Vâng.1051Một lát sau, Hứa Tri Niên lại gửi tin nhắn Wechat.Tri Niên: Chị Vương nói phải nấu canh cho em uống để em bồi bổ thân thể???Tri Niên: Ỉu xìu.jpgTừ sau lần trước ngã bệnh bị bắt uống một bụng canh bổ thì Hứa Tri Niên đâm ra ám ảnh.Tôi: Em cứ từ từ mà uống.Tri Niên: ......Tri Niên: Nếu muốn bồi bổ thì phải bồi bổ cho anh mới đúng chứ?Tôi: ?1052【 Tri Niên rút lại một tin nhắn 】Tôi: Em rút lại gì đó?Tri Niên: Khương tiên sinh, vừa rồi em không nói gì đâu ạ!Tri Niên: Ngoan ngoãn.jpgTôi: ......Tôi nghĩ thầm.Thế mà còn học được giả vờ ngoan ngoãn cơ đấy.1053Chị Vương và chú Dương đều là người thân cận chăm sóc tôi, chuyện giữa tôi và Hứa Tri Niên đều không gạt được họ.Hai ngày sau, chắc là Hứa Tri Niên nói chuyện trên trời dưới đất vô tình để lộ ra nên Khương Sênh Sênh cũng biết chuyện của tôi và Hứa Tri Niên.1054Gừng Đường Đỏ: Ca!

Anh thật cầm thú!

Anh thế mà lại ra tay với Niên Niên!Tôi: BiếnGừng Đường Đỏ: Ca, anh thật hung dữ!Tôi: Anh cầm thú chỗ nào?Gừng Đường Đỏ: Niên Niên còn nhỏ như vậy mà!Tôi: ?Tôi: Em nói cứ như cậu ấy là trẻ vị thành niên không bằng.Tôi: Cậu ấy 23 tuổi rồi, bằng tuổi em đấy.Gừng Đường Đỏ: Em mặc kệ!

Niên Niên mới 23!

Mama không cho phép yêu đương!Tôi: Mama?Gừng Đường Đỏ: Anh không biết đâu, cái này gọi là mama fan.Tôi: Ờ.Tôi: Dẹp tình mẫu tử không ai thèm của em đi.1055Khương Sênh Sênh rất hứng thú với chuyện của tôi và Hứa Tri Niên.Nó hỏi xong Hứa Tri Niên còn thường xuyên chạy tới chỗ tôi nói bóng nói gió.1056Tôi cảm thấy nó hơi phiền.1057Nhưng chẳng bao lâu sau nó không còn rảnh rỗi để đến quấy rầy tôi nữa.Bởi vì trên mạng có người tung ảnh Diệp Tử An thân mật với một người đàn ông.Người đàn ông kia không lộ mặt nên không nhìn ra là ai.Nội dung ảnh chụp cũng chẳng có gì, hai người đàn ông kề vai sát cánh là điều rất bình thường.Nhưng không lâu sau có người tìm ra quần áo, đồng hồ, trang sức của người đàn ông kia đều có giá trên trời, người bình thường còn lâu mới mua nổi.Tin đồn Diệp Tử An được bao nuôi bắt đầu lan truyền.1058Đương nhiên chuyện này nhanh chóng bị đè xuống, cũng không có ai dám nhắc tới nữa.Nhưng vẫn khơi lên sóng to gió lớn trong nội bộ fan.Gần đây Khương Sênh Sênh bận đại chiến tám trăm hiệp với anti-fan của Diệp Tử An trên Weibo, ngay cả Hứa Tri Niên cũng đi theo đăng bài không ít.1058Tôi nhìn tấm hình một hồi liền nhận ra người đàn ông kia là Thi Gia Chí.Tôi gửi tấm ảnh cho Thi Gia Chí.Thi Gia Chí đáp lại tôi bằng sự im lặng tuyệt đối.1059Buổi tối Thi Gia Chí nhất quyết bắt tôi đi uống rượu với hắn.Tôi không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Hứa Tri Niên bảo hôm nay sẽ về nhà muộn nên cậu ấy không cần chờ tôi về ăn cơm.Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Muốn nhờ em nói với chị Vương một tiếng sao?"

Tôi nói: "Không phải, là báo cáo lịch trình với bạn trai nhỏ."

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi đoán cậu ấy chắc hẳn lại đỏ mặt.1060Cúp điện thoại xong, trợ lý Tôn nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.Tôi hỏi: "Còn chuyện gì à?"

Trợ lý Tôn cười híp mắt nói: "Không có, chỉ là cảm thấy dạo này tâm tình Khương tổng hình như rất tốt."

Tôi nhíu mày: "Cậu cũng nhìn ra được à?"

Trợ lý Tôn nói: "Nhìn mặt đoán ý là một trong những kỹ năng thiết yếu nhất của nghề nghiệp chúng tôi mà."

1061Tôi hỏi trợ lý Tôn: "Sao lúc trước cậu cứ thích tác hợp cho tôi và Hứa Tri Niên thế."

Trợ lý Tôn nói: "Không phải tôi thích tác hợp mà là thái độ của Khương tổng đối với Hứa Tri Niên quá khác biệt."

Tôi nghi hoặc: "Khác chỗ nào?"

"Khi tôi vào làm việc ngày đầu tiên, tâm tình Khương tổng rất kém, gặp ai cũng lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh."

Trợ lý Tôn đẩy mắt kính nói, "Nhưng hôm đó khi Khương tổng gọi điện cho Hứa Tri Niên, giọng nói lại vô thức dịu xuống, sắc mặt cũng ôn hòa hẳn đi, chắc ngay cả Khương tổng cũng không nhận ra."

Tôi nhíu mày: "Vậy à?"

Trợ lý Tôn nói: "Lúc đó tôi đã biết người ở đầu dây bên kia rất quan trọng với Khương tổng."

Được thôi.1062Lần này Thi Gia Chí không hẹn ở "Chợ Chim Hoa" nữa.Có lẽ hắn cũng chẳng có tâm trạng để ngắm oanh oanh yến yến nên chọn một quán bar kín đáo.Ngoài tôi ra hắn còn mời thêm mấy người bạn chí cốt.Khi tôi đến, hắn đã uống được mấy ly.1063Tôi đoán hắn gọi tôi đến để thổ lộ chuyện của mình và Diệp Tử An.Quả nhiên tôi vừa chào hắn thì đã bị kéo đến một băng ghế dài không ai ngồi.Hắn nói: "Tấm ảnh kia sao ngay cả anh cũng thấy được vậy?"

Tôi kỳ quái: "Sao tôi lại không thể thấy?"

Thi Gia Chí nói: Chẳng phải anh không bao giờ quan tâm đến tin đồn trong giới giải trí à?Tôi ung dung nói: "Vô tình thấy thôi."

Thi Gia Chí: "......"

Hắn ngập ngừng: "Chắc anh không phải fan của Diệp Tử An đấy chứ?"

Tôi nói: "Không phải tôi mà là bạn trai tôi."

Thi Gia Chí: "?"

1064Hắn kinh ngạc: "Bạn trai?"

Tôi thận trọng gật đầu.Thi Gia Chí hỏi: "Là sinh viên kia à?"

Tôi nói: "Đúng vậy.

Lần sau có dịp sẽ giới thiệu cậu ấy với anh."

Thi Gia Chí liền hỏi: "Sao hôm nay không dẫn tới luôn đi."

Tôi nói: "Hôm nay quá đông người, cậu ấy không quen."

Thi Gia Chí: "......

Được rồi."

1065Tôi hỏi hắn: "Anh và Diệp Tử An thế nào rồi?

Đã bị chụp ảnh thì chắc có tiến triển rồi nhỉ."

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thi Gia Chí lập tức thay đổi."

Đừng nói nữa."

Hắn nói, "Chỉ tại mấy tấm ảnh kia mà bây giờ tôi không được gặp Diệp Tử An nữa."

Tôi nhíu mày hỏi: "Cậu ta không muốn gặp anh à?"

Thi Gia Chí nói: "Không phải, người quản lý của cậu ấy nói dạo này nên tránh đi, bảo tôi đừng gặp Diệp Tử An nữa, lỡ bị chụp ảnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy."

Tôi nói: "Chẳng phải anh là giám đốc công ty của Diệp Tử An à?"

Thi Gia Chí nói: "Thì thế cho nên tôi cũng phải suy tính cho sự nghiệp của Diệp Tử An chứ."

1066Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Anh không thấy có gì kỳ quái sao?"

Thi Gia Chí nhìn tôi với vẻ không hiểu: "Kỳ quái chỗ nào."

Tôi nói: "Anh là sếp của Diệp Tử An, trong giới giải trí không phải là không có danh tiếng, trong ảnh chụp các anh cũng chẳng có cử chỉ gì khác người, so với che giấu thì cứ thừa nhận là bạn bè không tốt hơn à."

Thi Gia Chí suy tư: "Chắc vì trước đây tôi quá trăng hoa nên người quản lý sợ tôi làm liên lụy Diệp Tử An."

Tôi uống một hớp rượu rồi nói: "Vậy tôi lại càng thấy kỳ quái, lúc trước anh và nhiều nữ minh tinh vướng tin đồn xấu, mọi người đều biết anh thay bạn gái như thay áo, ai chẳng biết anh là trai thẳng, đi cùng một nam minh tinh thì có gì mà phải tránh né."

Thi Gia Chí ngây ra.Một lát sau, hắn buồn bực hỏi: "Vậy sao người quản lý không cho tôi gặp Diệp Tử An?"

1067Tôi hỏi: "Người quản lý có biết anh thích Diệp Tử An không?"

Thi Gia Chí nói: "Không biết.

Chuyện này sao tôi có thể nói lung tung được chứ."

Tôi nói: "Tôi nghĩ có thể anh ta đã nhận ra gì đó nên mới nghĩ cách ngăn cản các anh gặp nhau."

Thi Gia Chí nhíu mày: "Nhưng tôi cũng chưa gặp người quản lý được mấy lần, làm sao anh ta nhìn ra được?"

Tôi nói: "Có thể anh ta không nhìn ra được từ anh mà từ Diệp Tử An."

Thi Gia Chí ngây ngẩn cả người.1068Sau đó mắt hắn sáng lên: "Ý anh nói là Diệp Tử An...... có thể cũng thích tôi sao?"

Tôi nói: "Tôi chỉ suy đoán thôi."

Sự chán nản của Thi Gia Chí đã tan biến sạch, hắn nói: "Tôi thấy anh đoán rất có lý!

Nhất định là vậy rồi!"

1069Tôi và Diệp Tử An chỉ mới gặp nhau một lần và trò chuyện mấy câu.Nhưng lần đó tôi mơ hồ cảm nhận được cậu ta để ý Thi Gia Chí.Người quản lý ở chung với cậu ta lâu hơn, nếu nhận ra điều gì đó thì cũng rất bình thường.Cũng như trợ lý Tôn có thể dễ dàng nhìn ra vị trí đặc biệt của Hứa Tri Niên trong lòng tôi.1070Bởi vì thật lòng thích một người sẽ không thể nào giấu được.1071Tâm tình Thi Gia Chí tốt lên không ít, uống rượu cũng sảng khoái hơn nhiều.Vừa uống vừa phấn khởi kể cho tôi nghe đủ loại tin đồn.Cũng không biết hắn nghe được từ đâu.1072Tôi hờ hững nghe, trong lòng lại nghĩ đến Hứa Tri Niên giờ đang làm gì, ở nhà một mình có buồn chán không.Đang định gửi Wechat cho cậu ấy thì tôi chợt nghe thấy tên "Nghiêm Chi Triết" từ miệng Thi Gia Chí.Tôi sững sờ, lập tức ngước lên nhìn hắn.1073Tôi hỏi: "Anh nói Nghiêm Chi Triết à?"

Thi Gia Chí nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết thằng con ngông cuồng coi trời bằng vung của Nghiêm gia sao?

Không đúng, tôi nhớ trước kia Khương gia và Nghiêm gia có giao tình không tệ mà."

Tôi lạnh lùng nói: "Biết chứ."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 38


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -2】
Ngày 06 tháng 04 năm 2020, nắng đẹpKhương tiên sinh ngày càng biết nói ngọt.Hôm nay khi ăn cơm, tôi gọi anh: "Khương tiên sinh."

Anh lập tức đáp lại một câu: "Khương phu nhân."

Lúc đó tôi ngây ngẩn cả người, mặt nóng bừng.Khương tiên sinh lại còn cười!!!Lúc ra cửa, chú Dương đi theo hỏi tôi: "Khương phu nhân hôm nay muốn đi đâu?"

Tôi: "......?"

A a a a a a a a a a a cả người tôi đều không khỏe.Đều tại Khương tiên sinh cả!Tôi quyết định hôm nay sẽ yêu Khương tiên sinh ít hơn một tí.......Mà thôi, không ít hơn đâu.—————1074Tôi lạnh nhạt hỏi: "Nghiêm Chi Triết có tin đồn gì à?"

Thi Gia Chí cười khinh thường: "Tin đồn về hắn còn nhiều nữa là đằng khác, trong giới này ai mà chẳng biết."

Tôi nói: "Kể rõ xem nào."

1075Thi Gia Chí nói: "Tên Nghiêm Chi Triết bất tài vô học này cũng khá nổi danh trong đám thiếu gia ăn chơi, hơn nữa còn rất ngang ngược, thường xuyên gây sự đánh nhau, giành người với phú nhị đại khác là chuyện như cơm bữa, dần dà mọi người cũng thích xem trò cười của hắn.

Nhưng có Nghiêm gia che chở nên ai có gia thế kém cỏi hơn cũng không dám giành với hắn."

Tôi bật cười: "Dù sao mãi đến khi về già mới có con nên Nghiêm gia cưng chiều hắn cũng bình thường."

Thi Gia Chí lắc đầu: "Tôi lại thấy Nghiêm gia chiều hắn quá mức rồi."

Tôi hỏi Thi Gia Chí: "Nói vậy là sao?"

Thi Gia Chí nhìn quanh rồi đột nhiên thấp giọng nói: "Trước kia hắn từng làm chết người."

Tay cầm ly rượu của tôi khựng lại.1076Tôi hỏi: "Chết người?"

Thi Gia Chí gật đầu: "Không phải làm ai to bụng mà là mạng người thật đấy."

Tôi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Thi Gia Chí nói: "Lần đầu cũng không ầm ĩ lắm, hắn mới học lái xe, đua xe trên đường đụng chết người."

Tôi nói: "Chắc là chuyện cách đây lâu lắm rồi nhỉ?"

"Thời sinh viên thì phải."

Thi Gia Chí nghĩ ngợi rồi nói, "Cũng lâu rồi.

Lúc đó Nghiêm gia bồi thường một số tiền lớn cho gia đình người chết, việc này trôi qua êm xuôi, xem như tai nạn ngoài ý muốn nên hai bên tự hoà giải."

Đây cũng bình thường thôi.Tôi hỏi: "Anh nói đây là lần đầu tiên, vậy còn lần thứ hai nữa sao?"

1077Thi Gia Chí nói: "Lần thứ hai là mấy năm trước, lúc đó dư luận bàn tán xôn xao lắm, kéo đại một người trong giới ra hỏi cũng biết chuyện, chỉ có người không thích nghe tin đồn như anh mới không biết thôi."

Tôi nói: "Tôi và bọn họ đâu có việc gì gặp nhau."

Thi Gia Chí vờ vịt nói: "Vâng, tầm nhìn của Khương tổng rất cao nên lúc nào cũng chướng mắt đám thiếu gia suốt ngày ăn chơi như chúng tôi mà."

Tôi lạnh nhạt nói: "Đâu phải ai cũng chướng mắt."

Thi Gia Chí nhíu mày nhìn tôi: "Hả?"

Tôi nói: "Chẳng phải đang giao du với anh đó sao."

Thi Gia Chí nói: "......

Coi như anh đang khen tôi đi."

1078Tôi trở lại chủ đề chính: "Lần thứ hai xảy ra chuyện gì?"

Thi Gia Chí nói: "Có lần hắn đến hộp đêm cao cấp uống say rồi cưỡng hiếp một nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ kia không tiếp khách mà chỉ đổi ca cho đồng nghiệp, sau khi tỉnh lại muốn tố cáo Nghiêm Chi Triết.

Lúc đầu Nghiêm gia tưởng nhân viên phục vụ kia đòi tiền nên cho một khoản bồi thường là xong, không ngờ người kia nhất quyết muốn tố cáo."

Tôi hỏi: "Vậy tố cáo được không?"

Thi Gia Chí lắc đầu: "Không có, bị Nghiêm gia đè xuống.

Nghiêm Chi Triết còn cắn ngược người ta, khắp nơi đồn đại nhân viên phục vụ kia vốn đi khách, muốn dụ dỗ hắn.

Anh cũng biết đấy, nơi xảy ra chuyện là hộp đêm cao cấp, quả thật khiến người ta thấy vi diệu, lúc đó rất nhiều người tin là thật."

Tôi: "Sau đó thì sao?"

Thi Gia Chí nói: "Cuối cùng nhân viên phục vụ kia không chịu được áp lực dư luận nên nhảy xuống từ tầng cao nhất của hộp đêm."

Tôi rũ mắt im lặng.1079Thi Gia Chí nói: "Đám con nhà giàu này ăn uống cờ bạc chơi gái cũng chẳng tính là gì, nhưng đụng đến mạng người thì ít nhiều vẫn có chút kiêng dè."

Tôi gật đầu: "Ừ."

Thi Gia Chí nói: "Sau lần đó Nghiêm gia quản hắn chặt hơn, ít nhất mấy năm nay hắn cũng xem như an phận, không gây ra chuyện gì to tát nữa."

1080Trong lòng tôi cười lạnh.Hắn an phận chỗ nào, chỉ là thủ đoạn kín đáo hơn, cầm tù tra tấn người ta trong biệt thự mà thôi.Nhưng tôi cũng không định nói việc này với ai.Càng ít người biết thì ảnh hưởng và tổn thương đối với Hứa Tri Niên lại càng ít.1081Sau đó Thi Gia Chí khinh thường nói, "Suy cho cùng hắn chỉ ỷ vào thế lực Nghiêm gia thôi, nếu một ngày Nghiêm gia sụp đổ thì hắn chẳng là cái thá gì cả, người muốn chà đạp hắn còn nhiều nữa là khác."

Tôi hiếu kỳ: "Nhiều người ghét hắn vậy à?"

Thi Gia Chí cười mỉa mai: "Con người hắn gặp cao giẫm thấp, lấn yếu sợ mạnh, trước mặt anh và tôi thì không dám hó hé nhưng ở ngoài lại ngang ngược càn rỡ.

Những kẻ xum xoe hắn ngoài mặt thì nịnh bợ nhưng thực ra chỉ mong sớm đến ngày hắn ngã xuống thôi."

1082"Tôi nghe nói giờ hắn đang nước ngoài à?"

Tôi hỏi.Thi Gia Chí nói: "Ừ, hắn xuất ngoại hơn nửa năm rồi."

Tôi nói: "Nửa năm...... lâu vậy sao?"

"Hình như coi trọng một nghệ sĩ dương cầm thì phải."

Thi Gia Chí nhớ lại, "Trước kia có người kể với tôi là hắn xuất ngoại chỉ để mừng sinh nhật người ta, sau đó nghệ sĩ dương cầm kia đi lưu diễn nên hắn theo hết thành phố này đến thành phố khác, xem như du lịch luôn."

Thi Gia Chí nhịn không được giễu cợt thêm một câu: "Chỉ có kẻ cả ngày rảnh rỗi như hắn mới bỏ ra hơn nửa năm chu du thế giới, cũng không biết người bị hắn coi trọng là thứ rác rưởi gì nữa."

Tôi lạnh lùng nói: "Có lẽ một người muốn đánh một người muốn bị đánh thôi."

Thi Gia Chí thoáng sửng sốt.1083Nghe xong mấy tin đồn, tôi bảo Thi Gia Chí: "Anh để ý dùm tôi xem khi nào Nghiêm Chi Triết về nước thì nhớ báo tôi một tiếng."

Thi Gia Chí gật đầu đáp ứng rồi tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh có hứng thú với hắn vậy?

Hôm nay còn kiên nhẫn nghe tôi kể chuyện lâu như vậy nữa."

Tôi hỏi: "Trước kia anh kể chuyện có khi nào tôi không nghe đâu."

Thi Gia Chí nói: "Đừng tưởng tôi không biết nhé, lúc trước anh chỉ nghe qua loa, vào tai này ra tai kia, chẳng hề quan tâm tôi nói gì."

Tôi nói: "Tôi chịu nghe anh kể hết thì đã rất nể mặt anh rồi đấy."

Thi Gia Chí: "......"

1084"Nghiêm Chi Triết rốt cuộc có điều gì làm anh chú ý vậy?"

Thi Gia Chí kiên trì căn vặn.Tôi hàm hồ nói: "Tình hình Nghiêm gia dạo này không tốt lắm, anh có nghe nói gì không?"

"Tôi lại chẳng nghe thấy phong thanh gì."

Thi Gia Chí lắc đầu, "Nhưng Khương gia các anh và Nghiêm gia thân nhau nên có tin tức gì chắc sẽ biết nhanh hơn."

Tôi nói: "Nghiêm lão gia bệnh nặng, e là chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Mấy đứa con đều không vừa, chỉ tranh giành gia sản thôi cũng phải náo loạn long trời lở đất."

Thi Gia Chí kinh ngạc: "Nghiêm lão gia bệnh nặng thế cơ à?

Sao tôi chẳng nghe gì cả."

Dừng một chút, hắn lại tự nhủ: "Cũng đúng, tin này nếu bị lộ ra thì cổ phiếu Nghiêm gia sẽ rớt giá thê thảm."

Tôi thờ ơ nói: "Nghiêm gia muốn trụ được bao lâu thì phải xem Nghiêm lão gia còn sống được bao lâu."

Thi Gia Chí nói: "Tôi cảm thấy Nghiêm Chi Triết ở nước ngoài lâu như vậy chắc sẽ có người không mong hắn trở về ngay thời điểm này, dù sao hắn cũng là đứa cháu Nghiêm lão gia cưng chiều nhất mà."

Tôi nhún vai nói: "Ai biết được."

1085Thi Gia Chí biết được tin lớn này từ miệng tôi thì nhất thời hào hứng uống liền mấy ly rượu.Lát sau đám bạn chí cốt của hắn tới mời rượu, hắn đều vui vẻ uống, ai đến cũng không từ chối.Chờ tan cuộc, trước bàn hắn bày đầy chai rượu, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi.1086Tôi nhíu mày hỏi hắn: "Anh say rồi à?"

Hắn nói: "Không có!

Tôi mới không say đâu!"

Tôi nhìn bộ dạng hắn mà không mấy tin tưởng.Hắn nhảy xuống ghế, vừa đi loạng choạng vừa hô hào: "Thấy chưa!

Tôi rất tỉnh, say đâu mà say!"

Sau đó ngã lăn ra đất.Tôi: "......"

1087Tôi đưa tay kéo hắn lên.Hắn vừa đứng vững liền hất tay tôi ra: "Tôi không cần anh, tôi muốn đi tìm Diệp Tử An."

Tôi hờ hững nhìn hắn.Thôi bỏ đi, đừng so đo với ma men làm gì.1088Tôi dìu hắn đến nằm xuống ghế dài.Hắn cũng chưa đến nỗi say khướt, chỉ là không thèm để ý tôi mà gọi đi gọi lại Diệp Tử An.Tôi cũng lười nói nhiều, lôi điện thoại di động của hắn ra rồi dùng vân tay hắn mở khóa.Lúc đầu tôi định tìm số điện thoại tài xế riêng của hắn, nào ngờ không tìm được tài xế nhưng tên người liên hệ đầu tiên lại rất dễ thấy.Chỉ có một chữ "An".1089Tôi suy tư một lát rồi gọi cho người tên "An" này.Chưa đầy mấy giây điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ôn hòa: "Thi tổng?"

Tôi nói: "Tôi không phải Thi Gia Chí."

Người kia sửng sốt: "Vậy anh là......?"

Tôi không trả lời mà chỉ nói: "Thi Gia Chí uống say rồi, tôi không biết anh ta ở đâu nên chỉ có thể dùng điện thoại của anh ta liên hệ với bạn bè thôi."

Người kia hỏi: "Anh ấy ở đâu?"

Tôi báo địa chỉ quán rượu cho cậu ta rồi nói: "Tôi chỉ chờ nửa tiếng thôi đấy, nửa tiếng sau tôi phải đi rồi."

Người kia vội vàng nói: "Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ tới ngay."

1090Hơn hai mươi phút sau, Diệp Tử An đeo khẩu trang vội vàng xuất hiện ở quán bar.Thấy tôi, cậu ta sửng sốt nói: "Khương tổng?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Diệp Tử An hỏi tôi: "Thi tổng đâu ạ?"

Tôi đưa tay chỉ vào ghế dài.Thi Gia Chí lúc này đã ngủ thiếp đi.Diệp Tử An nhịn không được nhíu mày: "Sao anh ấy lại uống nhiều vậy?"

Tôi nói với thâm ý riêng: "Chắc vì gần đây gặp chuyện gì phiền lòng."

Diệp Tử An thoáng sửng sốt, sau đó đi qua đỡ Thi Gia Chí dậy.1091Không biết có phải vì nhận ra người trong lòng hay không mà Diệp Tử An bảo làm gì thì Thi Gia Chí đều nghiêm túc làm, rất nghe lời.Tôi hỏi Diệp Tử An: "Cậu cứ thế đến đây không sợ bị phóng viên chụp ảnh à?"

Diệp Tử An nói: "Tôi...... tôi chỉ lo cho Thi tổng nên không nghĩ nhiều."

Tôi nói: "Vậy lúc về cậu chú ý một chút."

Diệp Tử An khẽ gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận."

1092Đến cửa quán bar, Diệp Tử An đột nhiên hỏi tôi: "Khương tổng, sao anh lại gọi điện cho tôi?"

Tôi nói: "Không phải tôi cố ý muốn gọi cho cậu đâu."

Diệp Tử An nghe không hiểu, mờ mịt nhìn tôi.Tôi nói tiếp: "Tôi chỉ bấm số liên lạc đầu tiên của anh ta thôi, tôi nghĩ đây chắc là người mà anh ta tin tưởng nhất."

Diệp Tử An ngây ngẩn cả người.1093Chậc.Tôi nghĩ thầm.Không ngờ có ngày mình lại làm ông mai se duyên cho người ta.
 
Back
Top Bottom