Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 59


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -22】
Ngày 11 tháng 4 năm 2022, trời nắngXưởng rượu Rafael đưa quà kỷ niệm của họ tới, ngoài rượu còn có một vài món điểm tâm.Khương tiên sinh không thích ăn điểm tâm ngọt còn tôi không giỏi uống rượu.Thế là như thường lệ, rượu là của Khương tiên sinh còn điểm tâm là của tôi.Quà kỷ niệm lần này do người sáng lập xưởng rượu đích thân đem tới.Khương tiên sinh nói anh ta họ Đoàn, cũng là tiền bối của tôi.Đoàn tiền bối là người rất hoạt bát, tôi nhận ra Khương tiên sinh nói chuyện phiếm với anh ta rất vui vẻ, cũng không cau mày nữa.Lúc từ biệt tôi tiễn Đoàn tiền bối ra cửa, nhịn không được khen ngợi: "Điểm tâm của xưởng rượu các anh ngon thật, em thích lắm."

Ai ngờ Đoàn tiền bối cười ha ha: "Đúng vậy, lúc Khương tiên sinh tìm tôi làm thẻ VIP còn cố ý nói trong quà tặng nên kèm theo điểm tâm."

Tôi: "......"

Nghĩ cũng biết những lời này vì tôi nên mới nói.Trong lòng tôi đắc ý.Khương tiên sinh như vậy tôi làm sao không yêu được chứ.—————1594Tri Niên: Khương tiên sinh!

Em vừa nghe trưởng khoa phát biểu xong!Ngay khi nhận được tin nhắn của Hứa Tri Niên, đảo hoang, bầu trời và biển cả gì đó đều biến mất khỏi đầu tôi.Cảm giác bị ngăn cách và tịch mịch cũng chẳng còn sót lại chút gì.Tựa như nhờ Hứa Tri Niên mà tôi và thế giới này một lần nữa kết nối với nhau.1595Tôi đọc tin nhắn rồi nở nụ cười, gõ chữ trả lời: Ăn gì chưa?Lần này Hứa Tri Niên trả lời rất nhanh.Tri Niên: Ăn chút ít rồi ạ, những món kia nhìn tinh tế lắm.Tôi: Ăn thêm đi, đừng để mình bị đói.Tri Niên: Vâng!Tôi nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm một câu: Nhưng không được uống nhiều rượu.1596Là một xưởng rượu nổi tiếng, chắc chắn Rafael sẽ cung cấp không ít rượu ngon.Có mấy loại nhìn số độ không cao nhưng rất mạnh, đoán chừng Hứa Tri Niên uống không quen lắm.Tôi và Hứa Tri Niên lại hàn huyên một hồi.Tri Niên: Chỗ Khương tiên sinh thế nào ạ?Tôi: Chẳng sao cả, hàn huyên với mấy người, giờ đang nhàm chán đây.Tri Niên: Dạ?Tôi: Bởi vậy mới nhắn tin cho em đó.Hứa Tri Niên vội nói: Vậy em trò chuyện với anh thêm một lát nhé!1597Tôi: Cũng không cần đâu.Tri Niên: Thật ra chỗ em cũng chán lắm.

Anh biết mà, em vào lớp giữa chừng, lúc đó cũng không thích tiếp xúc với người khác nên quen biết rất ít bạn học, nhiều người ngay cả tên em còn không nhớ, giờ chỉ biết ngồi nghe họ tán gẫu thôi.Tri Niên: Vậy Khương tiên sinh có chịu trò chuyện với em một lúc không?Tri Niên: Tội nghiệp-ingTôi lập tức bật cười.Tôi: Được.1598Tôi hỏi Hứa Tri Niên: Em muốn nói chuyện gì?Tri Niên: Hmmmmmm, để em nghĩ đã.Tri Niên: Tiệc tốt nghiệp của Khương tiên sinh thế nào ạ?Tôi: Không nhớ nữa.Tri Niên: Hả?Tri Niên: Cũng phải, đã lâu lắm rồi mà, không nhớ cũng là bình thường.Tôi nghiêm túc hồi tưởng chốc lát rồi trả lời: "Hình như anh không dự tiệc tốt nghiệp thì phải."

1599Hứa Tri Niên có vẻ sửng sốt.Mấy giây sau cậu ấy mới nhắn lại cho tôi: Sao không tham gia ạ?Tôi: Lúc ấy bận quá.Tôi: Vả lại anh cảm thấy tiệc tốt nghiệp chẳng có gì vui.Tri Niên: Dù gì sau hôm nay mọi người sẽ đường ai nấy đi, ít nhiều cũng có chút cảm xúc mà.Tôi: Thời đi học quan hệ bạn bè của anh rất nhạt nhẽo, vì vậy cảm xúc cũng không sâu đậm lắm.Tri Niên: Vì nhìn Khương tiên sinh có vẻ khó gần sao?Tôi: Không, anh cảm thấy hình như họ sợ anh.1600Tri Niên: Sợ anh?Tôi: Ừ.Tri Niên: Khương tiên sinh luôn lợi hại như vậy nên mới làm họ e ngại đấy.Tôi: Chắc thế.Tôi rũ mắt nhìn điện thoại một hồi lại hỏi cậu ấy: Vậy em có sợ anh không?Tri Niên: Đương nhiên là không rồi.Tri Niên: Sao em lại sợ Khương tiên sinh chứ.Tri Niên: Em yêu Khương tiên sinh còn không hết cơ mà.1601Nghe cậu ấy nói vậy, khóe miệng tôi nhịn không được cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.Tôi và Hứa Tri Niên lại hàn huyên một hồi, tiệc tốt nghiệp của cậu ấy kết thúc sớm.Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh, hay là em đến tìm anh nhé?"

Tôi rũ mắt, nhất thời không biết trả lời thế nào.Có lẽ thấy lâu quá tôi không nói gì, Hứa Tri Niên lại hỏi: "Không tiện sao ạ?"

"Không phải."

Tôi đáp, "Nhưng Nghiêm Chi Triết cũng ở đây, nếu em đến sẽ gặp phải hắn đấy."

Hứa Tri Niên im lặng mấy giây.Tôi nhìn khung chat yên tĩnh, ngón tay giật giật, đang định nói thêm thì Hứa Tri Niên nhắn lại.Cậu ấy nói: "Không sao."

1602"Khương tiên sinh."

Cậu ấy nói, "Có những chuyện em phải đối mặt thôi."

Tôi hỏi: "Em không sợ à?"

"Không biết nữa."

Hứa Tri Niên trả lời.Tôi thở dài.Hứa Tri Niên: "Có lẽ vẫn còn sợ nhưng không thể vì vậy mà tiếp tục trốn tránh được."

Tôi nói: "Em đừng miễn cưỡng."

"Không phải miễn cưỡng."

Hứa Tri Niên nghiêm túc nói, "Em đã quyết định sẽ không để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến mình nữa, hiện giờ em đã có dũng khí để đối mặt với Nghiêm Chi Triết và sự sỉ nhục trong quá khứ rồi."

Tôi chần chừ mấy giây mới nói: "Được."

Màn hình hiển thị đối phương đang gõ chữ, tôi chờ thật lâu mà chẳng thấy gì.Đang định gửi dấu chấm hỏi thì tin nhắn của Hứa Tri Niên xuất hiện.Tri Niên: Là Khương tiên sinh đã cho em dũng khí.1603【 Tri Niên rút lại một tin nhắn 】Tôi: ?1604Chỉ một câu ngắn ngủi mà mất nhiều thời gian như vậy, gửi xong còn rút lại.Cậu ấy bị sao vậy?Thật quá thẹn thùng đi.Mỗi lần lớn tiếng tỏ tình với tôi sao không thấy cậu ấy thẹn thùng chứ?1605Tôi nhếch môi nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, rốt cuộc không nỡ trêu chọc cậu ấy.Thôi bỏ đi.Lần này tha cho cậu ấy vậy.1606Sợ Hứa Tri Niên không biết đường nên tôi bảo một nhân viên phục vụ đi đón cậu ấy.Chờ cậu ấy đến, tôi lại nhờ nhân viên phục vụ đem cho cậu ấy chút điểm tâm và trái cây.Sau đó tới gần ngửi cổ cậu ấy."

Khương tiên sinh."

Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi.Ánh mắt đảo qua cổ cậu ấy, đỏ ửng một mảng.Tôi quay lại bình tĩnh nói: "Em uống rượu à?"

"Uống, uống chút xíu."

Hứa Tri Niên nói, "Kính rượu giảng viên, còn có mấy bạn học quen biết nữa."

Dừng một chút cậu ấy lại nói thêm: "Em thấy uống đâu có nhiều, thế mà ngửi ra được sao?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

1607"Vậy Khương tiên sinh có uống rượu không?"

Hứa Tri Niên hỏi tôi.Tôi cố ý đùa cậu ấy: "Không nói em biết đâu."

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi: "Em muốn tới ngửi thử không?"

Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn: "Em không thèm nhé."

Tôi bật cười.1607Một lát sau nhân viên phục vụ đẩy cửa đưa trái cây và điểm tâm vào.Tiếng huyên náo bên ngoài cũng ùa vào.Tôi nhìn ra cửa, thấy người trong sảnh hình như đông hơn nhiều."

Bên ngoài sao vậy?"

Tôi hỏi nhân viên phục vụ."

Lúc nãy hơi mưa ạ."

Nhân viên phục vụ đáp, "Khách khứa đều đổ vào đây trú cả."

Tôi nhíu mày: "À."

1607"Điểm tâm xưởng rượu Rafael cũng khá ngon đấy."

Tôi bảo Hứa Tri Niên.Mặc dù tôi chưa từng tới xưởng rượu Rafael nhưng có quen nhiều người là hội viên chỗ này, ngoại trừ rượu thì những dịp lễ Rafael còn gửi tặng điểm tâm.Tôi từng ăn điểm tâm ở chỗ một người bạn nên có chút ấn tượng.Hứa Tri Niên còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã cầm lên một miếng.Cậu ấy đang định nhận lấy thì tôi đã đưa lên miệng cậu ấy.Hứa Tri Niên: "Ơ."

"Ơ gì mà ơ."

Tôi nói, "Há miệng ra."

Hứa Tri Niên nhìn tôi một cái, thấy tôi không có phản ứng gì đành thả tay xuống để tôi đút cho cậu ấy ăn.1608"Sao, ngon không?"

Tôi rút tờ khăn giấy lau đi vụn điểm tâm trên ngón tay.Hứa Tri Niên phồng má lúng búng nói: "Ngon ạ."

Tôi hài lòng gật đầu, nghĩ thầm đợi lát nữa phải tìm Đoàn tiên sinh làm thẻ hội viên mới được.1609Hứa Tri Niên đúng là rất thích điểm tâm ở đây, chờ nuốt xong miếng này, cậu ấy lại nhịn không được lấy thêm miếng khác.Kết quả mới ăn vài miếng thì đã bị nghẹn, đột nhiên ho khan.Tôi vội vàng rót cho cậu ấy ly nước rồi nhíu mày: "Sao lại ăn vội thế?"

Cậu ấy uống nước xong mới chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Không phải, em, em hình như vừa thấy người quen thì phải."

1610Hứa Tri Niên ngồi đối diện cửa sổ nên có thể nhìn thấy người bên ngoài.Người quen?Tôi vô thức nhíu mày.Là Nghiêm Chi Triết sao?1611Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ.Thấy được Thôi Cao Dương.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 60


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -23】Ngày 8 tháng 5 năm 2022, mưaHôm nay có việc đến ngân hàng, không ngờ gặp Thôi Cao Dương.Bộ dạng cậu ta bây giờ rất túng quẫn.Tài chính của công ty luật mà cậu ta hùn vốn luôn gặp vấn đề, hai năm nay làm thế nào cũng không tìm được người đầu tư đáng tin cậy.Lần này tới ngân hàng cũng vì công ty luật không duy trì nổi nên đến xin phá sản thanh lý.Tôi không khỏi cảm thán, nhớ thời đi học cậu ta cũng là người nổi bật nhất khoa chúng tôi.Không ngờ lại rơi vào kết cục này.Sau khi về nhà tôi kể chuyện này cho Khương tiên sinh nghe.Khương tiên sinh nhíu mày có vẻ bất ngờ: "Công ty cậu ta cầm cự được lâu như vậy mới làm anh ngạc nhiên đấy."

Tôi hỏi: "Sao thế ạ?"

Khương tiên sinh nói: "Vì anh cố ý dặn dò nên không ai đầu tư cho cậu ta cả."

Tôi: "......"

Khương tiên sinh nhíu mày nhìn tôi: "Ánh mắt em như vậy là sao?"

"Bội phục đó ạ."

Tôi nói, "Khương tiên sinh càng lúc càng giống tổng tài bá đạo rồi."

Khương tiên sinh cạn lời: "Anh làm thế là vì ai."

Mặt tôi nóng lên, chồm tới ôm Khương tiên sinh nói: "Em biết anh muốn trả đũa cho em mà."

Khương tiên sinh rất hài lòng với sự chủ động của tôi: "Em biết thì tốt."

Đương nhiên là tôi biết.Những đau khổ và khó khăn mà tôi gặp phải, những sự bất công tôi từng chịu đựng, Khương tiên sinh đều đang âm thầm đòi lại công bằng cho tôi.Tôi chỉ có thể dùng tình yêu báo đáp thôi.—————1612Thôi Cao Dương?1613Tôi nhíu mày lẳng lặng nhìn một hồi.Thôi Cao Dương đang bàn luận say sưa với một người mặc vest nên không biết chúng tôi đang nhìn cậu ta."

Em biết cậu ta à?"

Tôi quay sang hỏi Hứa Tri Niên."

À......"

Hứa Tri Niên ngẩn người rồi khẽ gật đầu, "Biết ạ."

1614Tôi hơi nhíu mày.Hứa Tri Niên nói tiếp: "Cậu ta, cậu ta là bạn học với em."

"Bạn học?"

Tôi nghi hoặc, "Cậu ta tốt nghiệp lâu rồi, phải là tiền bối của em chứ......"

Tôi im bặt, rất nhanh hiểu ra.Chắc hẳn Hứa Tri Niên nói đến bạn học ba năm trước của mình."

Vâng."

Hứa Tri Niên gật đầu, "Trước kia tụi em còn ngủ chung phòng nữa."

1615Tôi từng điều tra thông tin của Hứa Tri Niên, biết ba năm trước tính cách cậu ấy hoàn toàn khác bây giờ.Ba năm trước cậu ấy sôi nổi tự tin, chưa trải qua biến cố, cũng chưa gặp phải kẻ nào xấu xa.Cậu ấy luôn mở lòng với mọi người, tràn đầy thiện ý.Nhất định cậu ấy cũng có không ít bạn bè thân thiết.Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ấy vui đùa với các bạn học.1616Trong lòng tôi thở dài nặng nề, đưa tay sờ mặt Hứa Tri Niên hỏi: "Muốn đến chào hỏi không?"

"Không cần đâu."

Hứa Tri Niên lập tức từ chối.Tôi hơi kinh ngạc, phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn Thôi Cao Dương vô cùng phức tạp.Sự phức tạp kia không giống nỗi vui mừng và ngại ngùng khi bất ngờ gặp lại bạn học cũ mà còn xen lẫn những thứ khác.Tôi buột miệng hỏi: "Trước kia quan hệ hai người không tốt à?"

Hứa Tri Niên chần chừ một lát rồi nói: "Lúc đầu...... quan hệ cũng không tệ lắm."

Tôi gật đầu: "Vậy là về sau trở mặt?"

Hứa Tri Niên chớp mắt như đang cố tìm từ.1617"Em cũng chẳng biết có tính là trở mặt không nữa."

Hứa Tri Niên nói, "Sau đó...... em không gặp lại cậu ta nữa."

Trong lòng tôi có chút không thoải mái.Cảm giác này đến từ sự chú ý đặc biệt, né tránh và thái độ khó hiểu của Hứa Tri Niên đối với Thôi Cao Dương.Nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì đó.Tôi nhận ra lòng ham chiếm hữu của mình lại bắt đầu trỗi dậy.Tôi muốn cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.Cậu ấy không được có quá khứ với người khác.1618"Trước kia em...... từng thích cậu ta à?"

Tôi trầm giọng hỏi.Có lẽ ngữ khí của tôi quá lạnh nên Hứa Tri Niên giật nảy mình, vô thức phản bác: "Làm sao có thể!"

"À."

Tôi khẽ thở phào."

Sao em thích cậu ta được chứ."

Hứa Tri Niên dở khóc dở cười quay sang nhìn tôi, "Khương tiên sinh, sao anh lại nghĩ vậy?"

Tôi nói: "Chẳng lẽ không phải à?"

"Dĩ nhiên không phải rồi."

Hứa Tri Niên nói, "Em chỉ thích mỗi Khương tiên sinh thôi."

Biết rõ cậu ấy đang an ủi mình nhưng tôi vẫn nhịn không được nhếch lên khóe môi.1619Tôi nói: "Anh cảm thấy thái độ của em đối với cậu ta hơi lạ."

Hứa Tri Niên ngượng ngùng: "......

Rõ ràng đến vậy cơ à?"

"Ừ."

Tôi nói, "Anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay."

Hứa Tri Niên im lặng chốc lát mới kể lại gút mắc giữa cậu ấy và Thôi Cao Dương cho tôi nghe.1620"Năm đó phòng có bốn người, một người ra ngoài thuê phòng ở chung với bạn gái nên không về, còn một người là phú nhị đại giàu có nên không muốn dính dáng với người nghèo như tụi em, vì vậy em và Thôi Cao Dương thân nhau nhất."

Hứa Tri Niên nói: "Gia cảnh Thôi Cao Dương đương nhiên vẫn tốt hơn em một chút nên cậu ta thường xuyên giúp đỡ em."

"Biết em muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống, cậu ta giới thiệu cho em việc làm bán thời gian lương cao."

Nói đến đây Hứa Tri Niên ngập ngừng, "Lúc đó...... em rất cảm kích và tin tưởng cậu ta."

Tôi đột nhiên nhận ra điều gì nên ngước mắt nhìn cậu ấy.Hứa Tri Niên nói tiếp: "Hôm đó...... cậu ta gọi em tới, sau đó em mới phát hiện Nghiêm Chi Triết cũng ở đó.

Lúc ấy em rất tin tưởng cậu ta, chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ hại em."

Tôi hỏi: "Cậu ta phản bội lòng tin của em?"

"Em không biết."

Hứa Tri Niên sụt sịt, "Cậu ta đưa ly nước cho em, em chẳng đề phòng gì cả, trong nước có thể đã bỏ thuốc mê nên uống xong em ngất lịm, khi tỉnh lại thì đã bị Nghiêm Chi Triết bắt đến căn biệt thự kia."

"Từ đó trở đi em không còn gặp lại cậu ta nữa."

Cũng không còn thấy lại trời xanh mây trắng, núi cao sông rộng bên ngoài.1621Tôi nghe mà trong lòng bùng lên lửa giận."

Khương tiên sinh."

Hứa Tri Niên gọi tên tôi, "Lúc đầu em cũng tự hỏi khi cậu ta đưa cho em ly nước kia có biết bên trong bỏ thuốc mê hay không?

Cậu ta bị Nghiêm Chi Triết lợi dụng hay là ngay từ đầu đã biết rõ mà vẫn cố ý giúp anh ta hại em?"

"Nếu cậu ta cố ý thì em chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu ta, tại sao cậu ta lại đối xử với em như vậy?

Chẳng lẽ cậu ta chưa từng coi em là bạn sao?"

"Rốt cuộc em đã làm gì sai?"

Hứa Tri Niên hỏi tôi.Giọng cậu ấy rất nhẹ, mang theo khổ sở và nghi hoặc, giống như đang hỏi tôi, lại giống như đang tự hỏi mình.Tôi đưa tay kéo cậu ấy vào lòng rồi nói: "Em chẳng làm gì sai cả."

Hứa Tri Niên gục đầu vào ngực tôi.1622"Em không hề sai."

Tôi nhấn mạnh từng chữ, "Lý do rất đơn giản, bởi vì Thôi Cao Dương là kẻ tiểu nhân nóng lòng trèo cao nên có thể vì danh lợi, vì lấy lòng Nghiêm Chi Triết mà phản bội bạn mình."

Hứa Tri Niên ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước.Tôi nói: "Em kết bạn lầm người rồi, sau này......"

Tôi nghĩ ngợi, "

Sau này có anh ở đây, không ai có thể lừa em nữa đâu."

1623Hứa Tri Niên lẳng lặng để tôi ôm một lát.Sau đó cậu ấy chui ra khỏi ngực tôi, dụi mắt một cái rồi nói: "Thật ra em đã quên người này rồi, hôm nay đột nhiên gặp lại mới nhớ tới chuyện cũ thôi."

Tôi nói: "Chuyện không vui thì đừng nhớ lại làm gì."

"Dạ."

Hứa Tri Niên gật đầu, "Chuyện quá khứ em không muốn truy cứu nữa, sau này cứ xem như người dưng thôi."

Tôi nhíu mày: "Sao lại không truy cứu?"

"Dạ?"

Hứa Tri Niên ngây ra.Tôi cười lạnh: "Em không truy cứu nhưng anh phải truy cứu."

Hứa Tri Niên: "Nhưng......"

Tôi đứng dậy kéo Hứa Tri Niên lên: "Hôm nay đã tình cờ gặp lại thì cũng nên chào hỏi chứ."

Hứa Tri Niên đứng dậy hỏi: "Chào hỏi gì ạ?"

Tôi nói: "Đương nhiên là phải để cậu ta biết giờ em sống tốt thế nào."

"Không cần đâu......"

Hứa Tri Niên do dự."

Cần chứ."

Tôi nhếch môi nói, "Còn phải cho cậu ta biết giờ em có anh làm chỗ dựa rồi."

Hứa Tri Niên không hiểu lắm.Tôi nói: "Cứ dọa cho cậu ta sợ.

Cậu ta làm việc trái lương tâm nên đương nhiên phải sợ quỷ gõ cửa rồi."

"......"

Hứa Tri Niên lẩm bẩm, "Em có phải quỷ đâu."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 61


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -24】
Ngày 20 tháng 5 năm 2022, trời nắngHôm nay là ngày 20 tháng 5, 520.Đương nhiên theo tôi đoán thì Khương tiên sinh chắc sẽ không biết ý nghĩa của ngày này đâu.Dù sao với tính cách lạnh lùng của anh thì rất ít khi chú ý tới trào lưu giới trẻ này.Dù vậy tôi vẫn chuẩn bị một món quà cho Khương tiên sinh, còn có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nữa (Không được cười tôi sến súa nha, đồ ăn đều do tôi tự nấu đó!)Điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi đưa quà ra thì Khương tiên sinh cũng tặng quà cho tôi (Thế mà anh lại biết ngày này!!!

Bất ngờ ghê!!!)Trong hộp quà là một con cọp và một con cáo nhồi bông.???Tặng thú bông là có ý gì?Nhìn tôi trẻ con lắm sao?Tôi hỏi Khương tiên sinh tại sao muốn tặng cái này.Khương tiên sinh cười nói: "Vì anh là cọp còn em là cáo nhỏ của anh."......

Thôi được.Thế là ăn xong bữa tối dưới ánh nến, cáo lớn tiếng nói một câu với cọp: "520!"......Khương tiên sinh: Sau đó cáo nhỏ bị cọp ăn sạch.1624Trời chỉ mưa chốc lát rồi tạnh ngay.Bên ngoài vẫn ẩm ướt, có lẽ thấy trong phòng quá ngột ngạt nên nhiều người túa ra ngoài, tốp năm tốp ba trò chuyện.Cỏ cây hai bên thỉnh thoảng lay động làm nước mưa đọng trên lá nhỏ xuống.Tôi đi đến trước mặt Thôi Cao Dương.Hứa Tri Niên nhắm mắt theo sau tôi.1625Đi vào mới phát hiện người đàn ông trò chuyện với Thôi Cao Dương trông khá quen.Thoạt nhìn có vẻ là người đầu tư, chắc đã từng gặp ở hội nghị thương mại nào đó.Hình như anh ta họ......

Dương thì phải?Có vẻ như bọn họ đang nói đến việc đầu tư vào ngành luật, khi tôi tới gần thì loáng thoáng nghe được vài câu.Xem ra Dương tổng này khá hứng thú với công ty luật của Thôi Cao Dương."

Khương tổng!"

Thấy tôi đến, anh ta gọi một tiếng.Trên mặt Thôi Cao Dương cũng lộ vẻ bất ngờ, sau đó biến thành vui mừng."

Khương tổng tới tìm tôi à?"

Thôi Cao Dương hỏi.Tôi nhíu mày gật đầu.Dương tổng bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Khương tổng cũng muốn đầu tư vào công ty của luật sư Thôi à?"

"Không phải."

Tôi lắc đầu.Hai người không khỏi thắc mắc về ý đồ tôi đến đây.1627Hứa Tri Niên đứng ngay sau lưng tôi, từ góc độ của Thôi Cao Dương không thể không thấy cậu ấy.Chỉ là cậu ta chưa nhận ra thôi.1628Hứa Tri Niên đã thay đổi rất nhiều.Tôi còn nhớ khi vừa cứu cậu ấy ra khỏi trận hỏa hoạn, cậu ấy gầy trơ xương, mình đầy thương tích.Khi đó cậu ấy gầy gò đáng sợ, làn da tái nhợt như ma, cả người toát ra vẻ u buồn và yếu ớt, nhìn vào mắt cậu ấy có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và chán nản.Hiện giờ cậu ấy đã biến hóa long trời lở đất.Được chị Vương cho uống canh bổ nên cậu ấy đã tròn trịa hơn nhiều, làn da vẫn trắng như xưa nhưng lại hồng hào khỏe mạnh.Tính cách cậu ấy cũng thay đổi từ dè dặt nhút nhát biến thành sôi nổi hoạt bát.Rất nhiều chuyện trước kia cậu ấy không làm hoặc không dám làm, nhưng bây giờ thỉnh thoảng sẽ làm khiến người ta giật mình.Đôi khi còn tới nghịch phá tôi mà không hề sợ tôi tức giận.1629Tôi vẫn tưởng sự thay đổi này là trở lại tính cách cậu ấy thời đại học, trở lại ba năm trước không lo không buồn.Nhưng giờ xem ra không phải như thế.So với ba năm trước thì cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều.Dưới sự ảnh hưởng của tôi và Khương Sênh Sênh, gu thẩm mỹ và trang phục của cậu ấy từ lâu đã không còn là cậu sinh viên một nghèo hai trắng năm đó nữa.1630Tôi nhìn lại Hứa Tri Niên.Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ mi trắng tôi chọn, cổ áo cài nút chỉnh tề, tay áo xắn lên một nấc, quần tây đen ủi phẳng phiu rất vừa người làm nổi bật đôi chân thon dài của cậu ấy.Bộ đồ này nhẹ nhàng thoải mái, trên người không có nhiều phục sức rườm rà nhìn vô cùng nhu thuận.Trời vừa mưa xong, gió đêm hơi mạnh thổi qua tóc mái cậu ấy làm lộ ra vầng trán.Tóc cậu ấy do Khương Sênh Sênh dẫn đi cắt, kiểu tóc bồng bềnh tôn lên khuôn mặt thanh tú của cậu ấy, khí chất cũng sáng sủa hẳn lên.Dù ai nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Tri Niên cũng sẽ nghĩ là tiểu thiếu gia nào đó.1631Dương tổng nhìn theo ánh mắt tôi, thấy Hứa Tri Niên liền hỏi: "Đây là bạn Khương tổng à?"

Tôi gật đầu rồi nói với Thôi Cao Dương: "Hình như cậu ấy là người quen cũ của cậu thì phải."

Dương tổng: "Ồ?

Sao không nghe luật sư Thôi nói gì nhỉ?"

Thôi Cao Dương cũng sững sờ, sau đó nghiêm túc nhìn Hứa Tri Niên, lông mày nhíu lại: "Cậu là......?"

"Chắc luật sư Thôi không nhớ rõ."

Hứa Tri Niên cười với cậu ta, "Chúng ta là bạn thời đại học mà, tôi tên Hứa Tri Niên."

Thôi Cao Dương lập tức biến sắc.1632Tôi ung dung nhìn Thôi Cao Dương trở mặt.Cảm giác này rất kỳ lạ, trong lòng tôi sinh ra một nỗi khoan khoái thầm kín.Hệt như xem phim thấy vai chính trải qua bao trắc trở, cuối cùng báo được thù nên hết sức hả hê.1633"Thì ra là bạn học cũ à!"

Dương tổng giật mình, "Hứa tiên sinh cũng học luật như Thôi Cao Dương sao?"

Hứa Tri Niên gật đầu: "Chúng tôi không chỉ học chung ngành mà năm đó còn ở chung ký túc xá nữa."

Dương tổng nói: "Vậy chắc thân nhau lắm nhỉ."

Dừng một chút anh ta lại ngờ vực nhìn Thôi Cao Dương: "Thế sao lúc nãy Thôi tiên sinh không nhận ra?"

Thôi Cao Dương cười gượng: "Cậu ấy....

Cậu ấy thay đổi nhiều quá nên tôi nhất thời không nhận ra."

Hứa Tri Niên nói với vẻ sâu xa: "Mấy năm nay đúng là tôi trải qua rất nhiều chuyện, cậu ấy không nhận ra cũng bình thường thôi."

Trên trán Thôi Cao Dương lấm tấm mồ hôi.1634Dương tổng hàn huyên với Hứa Tri Niên."

Chắc Hứa tiên sinh cũng là luật sư nhỉ?"

Dương tổng hỏi.Hứa Tri Niên khéo léo trả lời: "Mục tiêu của tôi là trở thành một luật sư xuất sắc."

Dương tổng cười nói: "Tôi thấy hiện giờ Hứa tiên sinh đã xuất sắc rồi."

"Dương tổng quá khen."

Hứa Tri Niên nói, "Tôi còn phải học hỏi nhiều lắm."

Dương tổng: "Chẳng hay Hứa tiên sinh làm việc ở đâu?"

"Công ty luật Long Thái."

"Long Thái à!"

Dương tổng trầm trồ, "Công ty này lớn lắm đấy."

Hứa Tri Niên nói: "Hình như Dương tổng rất có hứng thú với nghề luật nhỉ?"

"Đúng vậy."

Dương tổng cười ha ha, "Trước kia tôi cũng muốn làm luật sư nhưng tiếc là không có năng khiếu học luật, cứ thấy luật là tôi lại nhức đầu nên đành phải tìm ngành khác, học tài chính kế thừa gia nghiệp."

Hứa Tri Niên chỉ cười mà không nói gì.Dương tổng sốt ruột: "Sao thế?

Cậu không tin à?"

"Đâu có."

Hứa Tri Niên nói, "Tôi chỉ hơi kinh ngạc thôi, dù sao luật sư cũng không phải nghề nhẹ nhàng gì."

Dương tổng nói: "Có nghề nào nhẹ nhàng đâu.

Tôi vẫn nghĩ luật sư là nghề bảo vệ quyền lợi, bảo vệ lẽ phải, trong tay cầm thanh kiếm pháp luật thực thi công lý, trừng trị cái ác và đề cao cái thiện nên tôi mê lắm!"

Hứa Tri Niên vui vẻ trò chuyện với anh ta: "Không ngờ Dương tổng lại nhiệt tình như thế."

Cậu ấy khẽ lặp lại: "Cầm thanh kiếm pháp luật thực thi công lý......

Nói rất hay."

Dương tổng phấn khởi: "Đúng vậy!"

Sau đó quay sang vỗ lưng Thôi Cao Dương, "Luật sư Thôi thấy có đúng không?"

"Hả?"

Thôi Cao Dương đang thất thần, bị gọi tên mới hoảng hốt đáp, "Phải......

Dương tổng nói đúng lắm."

1635Bộ dạng mất hồn mất vía của Thôi Cao Dương rất dễ khiến người ta chú ý, ngay cả người hời hợt như Dương tổng cũng nhận ra khác thường.Anh ta nhìn Thôi Cao Dương tái mặt rồi lại nhìn tôi và Hứa Tri Niên, nói chuyện cũng dần ít đi.Thôi Cao Dương thực sự không thể nán lại thêm được nữa, tìm đại một cái cớ vội vàng chạy mất.Dương tổng khẽ nhíu mày lộ vẻ nghi ngờ và bất mãn.Cũng may anh ta có ấn tượng rất tốt với Hứa Tri Niên."

Tiếc là Hứa tiên sinh làm ở Long Thái, nếu cậu có ý định tìm đối tác mở công ty luật thì tôi rất muốn đầu tư."

Tôi nhíu mày: "Chắc không tới lượt Dương tổng đâu."

Dương tổng khựng lại rồi cười nói: "Cũng phải, tôi quên mất Hứa tiên sinh là bạn Khương tổng, nếu thật sự có ngày đó thì tất nhiên phải nhường Khương tổng tới trước rồi."

Hứa Tri Niên tròn xoe mắt: "Chờ mấy năm nữa biết đâu sẽ có cơ hội này thôi."

"Đúng vậy!"

Dương tổng nói, "Nhân tài như Hứa tiên sinh đương nhiên sẽ không chịu làm một luật sư bình thường rồi.

Đến lúc đó Khương tổng ăn cơm thì nhớ cho tôi miếng cháo húp với nhé."

Nói xong chúng tôi cũng nhịn không được bật cười.1636Sau khi từ biệt Dương tổng, Hứa Tri Niên nhận xét: "Anh ta là người rất thú vị."

"Nhìn vậy mà không phải vậy."

Tôi gật đầu, "Bề ngoài có vẻ thoải mái không câu nệ nhưng thực ra rất biết cách nhìn mặt nói chuyện."

Hứa Tri Niên tò mò: "Là sao ạ?"

Tôi nói: "Em nhớ lại xem sau khi chúng ta tới, thái độ của anh ta với Thôi Cao Dương và với em thế nào.

Em cứ nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào."

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi nói tiếp: "Mấu chốt là em chưa cảm nhận được cách đối xử khác biệt của anh ta."

Hứa Tri Niên buồn bực hỏi: "Các anh làm tài chính đều mọc thêm bảy tám cái đầu hay sao?"

Tôi cười: "Em còn non lắm, chỉ tiếc Thôi Cao Dương bị em hù chạy sớm quá, anh còn muốn ngắm sắc mặt lúc xanh lúc tím của cậu ta thêm một lát nữa."

Hứa Tri Niên buột miệng nói: "Em thấy rõ ràng cậu ta bị anh hù chạy mà, em chỉ là cáo mượn oai hùm thôi."

Tôi đưa tay nhéo mũi cậu ấy một cái."

Ừ, cáo nhỏ."

"......"

1637"Nhưng em thấy...."

Hứa Tri Niên lại gần tựa đầu vào vai tôi, "Cảm giác cáo mượn oai hùm......"

"Thế nào?"

Tôi nhíu mày.Hứa Tri Niên cười: "Thoải mái ghê."

1638Tôi ôm vai cậu ấy.Nếu được thì tôi sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho cậu ấy, che gió che mưa cho cậu ấy.Tôi tình nguyện làm chú cọp của cậu ấy.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 62


1639
Sau khi dọa Thôi Cao Dương bỏ chạy, tâm trạng Hứa Tri Niên rõ ràng khá lên nhiều.Sau cơn mưa không khí trở nên tươi mát sảng khoái, tôi và Hứa Tri Niên đi dạo trên con đường nhỏ chốc lát."

Mệt à?"

Thấy trên mặt Hứa Tri Niên thoáng lộ vẻ mỏi mệt, tôi dừng lại hỏi, "Có phải muốn về nhà rồi không?"

"Vẫn ổn ạ."

Hứa Tri Niên nói.Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.Hứa Tri Niên bị tôi nhìn mấy giây thì nở nụ cười: "Thì cũng hơi mệt nhưng......

Anh về sớm vậy có kỳ quá không?"

"Có gì mà kỳ."

Tôi nói, "Anh dành thời gian đến đây đã là nể mặt lắm rồi."

Hứa Tri Niên: "......

Được thôi."

1640Nhưng cứ thế ra về mà không nói một tiếng quả thật hơi thất lễ, trước đó trò chuyện với Đoàn tiên sinh cũng xem như hợp ý.Tôi nói: "Anh đi chào Đoàn tiên sinh đã, em muốn đi chung không?"

"Đoàn tiên sinh?"

Hứa Tri Niên nghi hoặc.Tôi đáp: "Là một trong những người sáng lập xưởng rượu Rafael, cũng là người chủ trì buổi họp mặt này đấy."

Hứa Tri Niên gật đầu có vẻ không mấy hứng thú."

Chắc anh ta cũng là tiền bối của em đó."

Tôi nói thêm.Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Em thấy ở đây quá nửa đều là tiền bối của em cả."

Tôi ngẫm lại đúng là thế thật.1641Có lẽ giờ mới ngấm men rượu nên đi một đoạn Hứa Tri Niên có vẻ chậm chạp hẳn.Tôi xoa đầu cậu ấy: "Vậy em chờ ở đây đi, anh đến từ biệt Đoàn tiên sinh."

Hứa Tri Niên gật đầu nói: "Em vào nhà vệ sinh đã."

Tôi gọi một nhân viên phục vụ gần đó tới dẫn đường cho Hứa Tri Niên.1642Xưởng rượu Rafael nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.Đoàn tiên sinh là người chủ trì nên hiển nhiên cũng là nhân vật trung tâm trong buổi tiệc này, tôi tìm một vòng mà chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.Sau đó hỏi thăm mới tìm được anh ta ở chỗ đông người nhất."

Khương tổng về sớm vậy à?"

Đoàn tiên sinh hơi kinh ngạc nhưng vẫn giơ ly rượu trong tay nói, "Lẽ ra phải tiễn Khương tổng......"

Anh ta nhìn người chung quanh rồi cười khổ một cái.Tôi nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tới chào từ biệt nhân tiện đăng ký hội viên luôn, không biết năm nay còn chỗ không?"

Số hội viên hàng năm của xưởng rượu Rafael có giới hạn nên đây là nguyên nhân nó rất nổi danh trong giới này.Số lượng có hạn tượng trưng cho đẳng cấp và địa vị luôn là điều các doanh nhân hay khoe khoang.Đoàn tiên sinh cười nói: "Khương tổng muốn làm hội viên là vinh hạnh của xưởng rượu chúng tôi, dù có hết chỗ thì chúng tôi cũng sẽ cho Khương tổng một chỗ."

Thủ tục đăng ký hội viên không phức tạp lắm, dù vậy Đoàn tiên sinh vẫn đích thân dẫn tôi đi, vừa đi vừa nói: "Rốt cuộc tôi cũng có lý do để thoát thân rồi, nếu không nhờ Khương tổng chắc giờ này tôi vẫn còn bị đám người kia vây quanh.

Nói đến vẫn phải cảm ơn Khương tổng mới được."

"Biết Đoàn tiên sinh rất giỏi ăn nói mà hôm nay tôi mới được chứng kiến đấy."

Tôi buột miệng cảm khái.1643Nói chuyện phiếm với Đoàn tiên sinh rất thoải mái, anh ta không chỉ nói năng khéo léo, biết nhìn mặt nói chuyện mà thái độ cũng không kiêu ngạo không tự ti.Điều hiếm thấy là ngữ khí của anh ta rất chân thành, cùng một câu nói nhưng nếu là người khác thì sẽ lộ vẻ nịnh nọt, nhưng từ miệng anh ta nói ra lại cảm thấy chân thật.Tôi nghĩ đây cũng là một trong những lý do khiến xưởng rượu Rafael có chỗ đứng trong giới.1644Đăng ký hội viên xong, Đoàn tiên sinh còn tặng tôi một chai rượu vang thượng hạng: "Đây là một trong những báu vật của xưởng rượu chúng tôi đấy."

Tôi cũng không phải chuyên gia về rượu vang nhưng mưa dầm thấm đất nên có thể phân biệt chút ít.

Chai rượu vang này xem ra không hề rẻ.Tôi không từ chối, nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Tôi không rành về rượu vang nhưng điểm tâm của xưởng rượu các anh mùi vị không tệ, bạn tôi thích lắm."

Đoàn tiên sinh thoáng sửng sốt: "Xem ra tôi phải tăng lương cho đầu bếp điểm tâm của chúng tôi mới được."

Lúc ra về tôi nghe loáng thoáng anh ta dặn dò nhân viên sau này tặng quà cho tôi nhớ kèm theo một phần điểm tâm.Tôi nhịn không được nhếch môi cười.Đoàn tiên sinh quả là rất hiểu lòng người.1645Dù đăng ký hội viên có nhanh đến mấy cũng chậm trễ không ít thời gian, tôi sợ Hứa Tri Niên chờ lâu nên vội vàng đi nhanh về.Lúc đi ngang qua căn phòng nào đó, bên trong vọng ra một giọng nói quen thuộc làm tôi khựng lại.Là Nghiêm Chi Triết.Tôi rũ mắt, sắc mặt lập tức lạnh đi.1646Cửa phòng đóng không chặt lắm, hình như có người vội vã đi vào, rầm một tiếng rồi im bặt, tôi nghiêng đầu nhìn lướt qua mới phát hiện người nói chuyện với Nghiêm Chi Triết rất quen.Chính là Thôi Cao Dương vừa bị tôi và Hứa Tri Niên hù chạy.Chắc hẳn hai tên này lại cấu kết với nhau làm việc ác.Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, lại nhớ đến Hứa Tri Niên đang chờ mình nên miễn cưỡng dằn xuống nỗi bực bội chuẩn bị rời đi.Bỗng nhiên tôi nghe thấy tên Hứa Tri Niên trong cuộc đối thoại của bọn họ.Ánh mắt tôi lóe lên, dứt khoát dừng lại để nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 63


1647
Nói ra chắc bạn không tin đâu.Tôi đã đánh Nghiêm Chi Triết.1648Khi ý thức được điều này thì trong đầu tôi hiện lên một nỗi kinh ngạc.Dù sao đánh nhau cũng là chuyện quá xa lạ đối với tôi.Lần trước đánh nhau là lúc nào nhỉ?Hình như là năm lớp mười.Lý do cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng cũng chỉ là xích mích vặt vãnh khi đến tuổi nổi loạn mà thôi.Nhưng sau đó bị cấm túc hơn một tháng lại khiến tôi cả đời khó quên.1649Trong hơn ba mươi ngày đó, mỗi khi tôi mở mắt ra chỉ thấy trần nhà và vách tường trắng bóc.Căn phòng kia rất chật, chỉ chứa được một cái giường và cái bàn bên cạnh.Chỗ trống còn lại chỉ cần có thêm hai người trưởng thành thì hệt như căn phòng bị lấp đầy.Cửa lớn và cửa sổ đều bị khóa.Cửa sổ đóng kín nên đẩy mạnh cách mấy cũng chẳng hề suy suyển, chỉ có thể dựa lên bệ cửa sổ nhìn ánh nắng bên ngoài.Mỗi lần có người đi vào, động tác mở khóa sẽ phát ra tiếng động rất lớn, loại tạp âm này khiến tôi vốn đã không vui càng thêm bực bội.Cứ như ve sầu trên cây khi vào hè vậy.1650Đương nhiên ngoài phòng cũng chẳng làm tôi vui vẻ hơn là bao.Tôi phải đối mặt với những cuộc tra hỏi và kiểm tra không ngừng nghỉ về lý do tôi đánh người và suy nghĩ của tôi khi làm thế.Bị hỏi đi hỏi lại khiến tôi phiền chán.Muốn đánh thì đánh, cần gì nhiều lý do như vậy.Nhưng bọn họ giống như đang cầm một cái kính lúp săm soi mọi ngóc ngách trong nội tâm của tôi.Cứ như muốn tìm ra chứng cớ tôi không kiềm chế được cảm xúc và bắt đầu phát bệnh.Hay nói cách khác là bọn họ đang thăm dò và xác nhận khả năng tôi là tên điên.1651Cuối cùng vì bác sĩ tâm lý liên tục đảm bảo trạng thái tâm lý của tôi rất khỏe mạnh nên tôi mới được phóng thích.Nhưng từ đó trở đi tôi không bao giờ đánh nhau với ai nữa.Cũng không phải vì sợ bị trị liệu tâm lý, cùng lắm nó chỉ làm tôi không thoải mái mà thôi.Chỉ là tôi thấy vì hả giận nhất thời mà bị nhốt hơn một tháng quả thực không có lợi.Huống chi không cần tự mình ra tay đánh người thì tôi cũng có vô số cách đạt được mục đích của mình.Sau đó tôi dần trưởng thành, là người thừa kế gia nghiệp được mọi người công nhận, "đánh nhau" càng trở thành chuyện không cần thiết.Những người cùng đẳng cấp với tôi cảm thấy đây là một hành vi thấp kém.Nếu muốn đánh ai thì đã có vô số người tình nguyện làm thay mình mà không cần đích thân ra tay.1652Nhưng khi tôi đánh người lần thứ hai, tôi buộc phải thừa nhận rằng tự mình đánh và xem người khác đánh dùm vẫn khác nhau rất lớn.Sự hả hê thoải mái trong khoảnh khắc đó dù có đứng xem bao nhiêu lần cũng không thể sánh được.1653Hồi ức tạm kết thúc ở đây, lại nói về chuyện "Tôi đánh Nghiêm Chi Triết".1654Tôi muốn đánh Nghiêm Chi Triết lâu lắm rồi.Điều này cũng chẳng có gì lạ.Khi tôi biết hắn đã làm gì Hứa Tri Niên thì trong đầu tôi đã nung nấu ý định này.Hơn nữa tôi và Hứa Tri Niên đã thiết lập quan hệ yêu đương, đồng thời tình cảm ngày càng sâu đậm thì ý muốn này càng thêm mãnh liệt.Nhất là khi tôi nhìn thấy Nghiêm Chi Triết.1655Tôi cứ tưởng giữa "nghĩ" và "làm" cách nhau rất xa.Nhất là đối với tôi.Nhưng sự thật chứng minh khoảng cách kia rất ngắn.Ngắn đến nỗi chỉ cần Nghiêm Chi Triết hời hợt nói mấy câu đã khiến sự phẫn nộ nhấn chìm tôi.1656Tôi nghe Nghiêm Chi Triết nói với Thôi Cao Dương thế này."

Hứa Tri Niên?"

Giọng điệu hắn đầy khinh thường, "Cậu sợ cậu ta làm gì.

Cậu ta chỉ là tên tiện nhân ỷ mình có chút tư sắc đi dụ dỗ khắp nơi thôi."

Thôi Cao Dương do dự: "Nhưng...... tôi thấy hình như Khương tổng rất thích cậu ta mà."

Nghiêm Chi Triết xua tay: "Khương ca đời nào nghiêm túc với cậu ta chứ, chỉ chơi qua đường thôi."

Thôi Cao Dương vẫn hơi chần chừ.Nghiêm Chi Triết lại hậm hực nói: "Hứa Tri Niên kia cũng ghê gớm thật đấy, lúc nằm trên giường tôi thì luôn tỏ vẻ bị ép buộc nhìn thanh cao lắm, kết quả tôi vừa xuất ngoại thì cậu ta đã lập tức dụ dỗ Khương ca!"

"Chẳng phải chỉ là thằng điếm đực ai cũng có thể làm chồng sao!

Tưởng mình là cái thá gì chứ!"

1657Tôi thật không ngờ chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi đã sinh ra lực sát thương lớn đến thế.Tóm lại vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất.1658Tôi phải giết Nghiêm Chi Triết!1659Trước khi lý trí của tôi kịp ngăn cản, thân thể đã tuân theo nội tâm của tôi.Tôi đẩy phắt cửa vào rồi đi tới trước mặt Nghiêm Chi Triết và Thôi Cao Dương trong sự kinh ngạc của bọn họ."

Khương, Khương ca......"

Nghiêm Chi Triết giật nảy mình, có vẻ muốn nói gì đó với tôi.Nhưng tôi hoàn toàn không thèm để ý, tai tôi ù lên.Sâu trong lòng có một ngọn lửa giận bùng lên, cảm xúc bị tôi đè nén bao năm qua vào thời khắc này bộc phát mãnh liệt.1660Tôi chưa từng nghĩ mình cũng có lúc mất khống chế.Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng thì tôi đã tiện tay vớ lấy vật nào đó trên bàn đánh vào đầu Nghiêm Chi Triết.1661Trong khoảnh khắc đó, cùng với tiếng thủy tinh vỡ tan và tiếng hét của Nghiêm Chi Triết, tôi cảm nhận được sự hả hê vô cùng lớn.Hệt như mọi nỗi bực bội mà tôi đã tích lũy mười mấy năm qua đều xả ra khi tôi đập đầu hắn.Khi tôi thấy cả đầu Nghiêm Chi Triết đầm đìa chất lỏng màu đỏ thì mới nhận ra mình đã dùng vật gì đập hắn.Là một chai rượu vang.1662Bộ dạng Nghiêm Chi Triết lúc này rất buồn cười.Hắn há to miệng như bị tôi hù dọa, rượu vang chảy xuống từ trên đầu hắn, có lẽ còn pha lẫn máu nữa.Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hắn, tôi đột nhiên muốn cười.1663Cuối cùng tôi cũng chẳng biết mình có cười không nữa.Có lẽ có, có lẽ không.Tôi không sao khống chế nổi cảm xúc và biểu lộ của mình lúc ấy.Tôi chỉ biết sau khi đập chai rượu vang kia, sự phẫn nộ và căm ghét cuồn cuộn trong ngực tôi không vì vậy mà tan đi.Ngược lại càng thêm mãnh liệt.1664Thế là một giây sau, tôi đi tới nắm đầu Nghiêm Chi Triết đập mạnh lên bàn trà mấy lần.Bên tai vang lên rất nhiều tiếng la hét nhưng tôi làm như không nghe thấy.Nghiêm Chi Triết cố vùng vẫy nhưng lại bị tôi khống chế ngay tức khắc.Hắn cũng không dám đánh lại, từ nhỏ đến giờ hắn luôn sợ tôi, chỉ biết khóc lóc xin tha."

Khương ca, em sai rồi!

Lúc nãy là em nói bậy!"

Nước mắt hắn chảy đầm đìa, "Khương ca tha cho em đi!"

Tôi lạnh lùng nhìn hắn khóc một hồi, sau đó thẳng tay đấm một cú vào mặt hắn.1665Tôi nghĩ.Có lẽ mình đúng là di truyền dòng máu của Nghiêm gia.Sự điên cuồng, khuynh hướng bạo lực hung tàn và tràn ngập thù địch muốn tổn thương người khác.Có lẽ tôi là một kẻ điên.1666Giãy dụa và cầu xin đều không cứu nổi Nghiêm Chi Triết.Cũng không thể làm tôi bình tĩnh lại.Tiếng hắn kêu la và tiếng hét chói tai của Thôi Cao Dương khiến nhiều người đổ xô tới đây.Hứa Tri Niên cũng tới.Tôi thấy được cậu ấy trong đám người.1667Cậu ấy kinh ngạc nhìn mặt đất bừa bộn, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng."

Khương tiên sinh."

Cậu ấy gọi tôi.Tôi dừng tay rồi quay sang nhìn cậu ấy.1668Tôi thấy được bộ dạng mình trong mắt cậu ấy.Hung ác tàn bạo, toàn thân đều bị sự thù hận bao phủ.Ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu đỏ.Tôi nhìn người chung quanh cậu ấy, có mấy người lui ra sau mấy bước như bị dáng vẻ của tôi dọa sợ.1669Hứa Tri Niên không hề nhúc nhích, cậu ấy dường như đang choáng váng.1670Tôi dừng lại cách đó mấy bước, trầm mặc nhìn cậu ấy.Tôi chợt nghĩ.Liệu cậu ấy có sợ bộ dạng này của tôi không?1671Chắc cậu ấy sẽ sợ lắm.Tôi bất giác nhớ tới sự ngược đãi tàn bạo và nhục nhã mà cậu ấy từng chịu đựng.Hành vi của tôi dường như gợi cho cậu ấy nhớ lại những ký ức không chịu nổi kia.Cậu ấy sẽ khiếp đảm, sẽ sợ hãi mọi thứ.Cũng sẽ sợ tôi hiện giờ.1672Vết thương sau vai trái lại bắt đầu đau âm ỉ.Đó là vết thương cũ đã lành từ lâu nhưng vẫn để lại một vết sẹo.Đau đớn chỉ là do tâm lý của tôi.Tôi nhớ lại ngày đó mẹ tôi lạnh lùng vớ lấy con dao gọt trái cây đâm vào người tôi.Từ hôm đó bà bắt đầu xa lánh tôi, né tránh ánh mắt tôi.Lúc đầu tôi không hiểu tại sao.

Sau này tôi mới biết vì từ hôm đó trở đi ánh mắt tôi nhìn bà không còn chứa đựng sự trìu mến của con đối với mẹ.Mà là tràn đầy sợ hãi và hoài nghi.1673Tôi không hiểu sao mình cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy sợ hãi.Còn bà không cách nào đối mặt với mọi chuyện, không cách nào đối mặt với ánh mắt sợ hãi của tôi, cũng không thể khống chế mình đừng tổn thương tôi.1674Tôi lẳng lặng nhìn Hứa Tri Niên.Tôi muốn nói: "Niên Niên đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em đâu."

Nhưng tôi không thể nào nói ra miệng.1675Bên tai tôi lại vang lên tiếng huyên náo.Có thể là người khác đang xì xào nói chuyện.Cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi.Nhưng tôi không thể phân biệt rõ ràng.1676Bọn họ nói ——"Thấy không, anh ta đúng là một kẻ điên."

"Tôi đã biết sẽ có ngày như vậy mà."

"Ai biết anh ta sẽ phát bệnh lúc nào, cứ né thật xa đi."......1677Tôi nhìn Hứa Tri Niên.Tôi nhớ lại năm đó mẹ tôi đã từng nhìn tôi như vậy.Xa xôi, trầm mặc.Chỉ nhìn tôi như vậy chứ không dám tới gần.1678Tôi biết bà sợ mình sẽ tổn thương tôi.Hệt như bây giờ tôi cũng sợ mình sẽ khiến Hứa Tri Niên bị tổn thương.1679Tôi không biết đã qua bao lâu, có lẽ mấy phút, có lẽ chỉ mấy giây.Thời gian trôi qua cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.Tôi lui ra sau một bước định bỏ đi.1680Nhưng trước khi tôi nhấc chân thì Hứa Tri Niên đột ngột nhào tới ôm tôi thật chặt.Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh, em không sợ anh mà."

1681Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi chăm chú.Trước khi mất đi ý thức, dường như tôi sa vào ánh mắt cậu ấy.Cậu ấy nói, "Khương tiên sinh, anh sẽ không bao giờ tổn thương em."

"Vì vậy em không sợ đâu."

"Anh cũng đừng sợ gì cả."

1682Những thứ đã vây hãm tôi hơn mười năm nay tựa như tan thành mây khói trong chốc lát.Tôi bất tỉnh trong lòng cậu ấy.Nhưng vòng tay ấm áp và thâm tình của cậu ấy đã bao bọc lấy tôi.Khiến tôi có thể an tâm trong bóng đêm.1683Tôi cảm nhận được nhiệt độ của cậu ấy.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 64


【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -25】
Ngày 5 tháng 8 năm 2022, trời nắngHôm qua là Thất Tịch.

Tôi và Khương tiên sinh lại cùng nhau trải qua ngày lễ này.Bữa tối ăn bên ngoài, trước kia chúng tôi đã từng tới nhà hàng này, không chỉ đắt mà còn khó đặt chỗ nữa, nhất là những dịp lễ như Thất Tịch ít nhất cũng phải đặt trước mấy tháng mới có chỗ.Tôi hỏi Khương tiên sinh bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào.Khương tiên sinh nói chỉ mới tuần trước thôi.Tôi không tin lắm, dù anh có trợ lý Tôn vạn năng thì cũng không thể nào làm được!Khương tiên sinh nói: "Nhà hàng này là một trong những tài sản đứng tên anh mà."

Tôi: "......"

Xin lỗi, là tôi xem thường người có tiền.Còn tại sao trang nhật ký này hôm nay mới viết chứ không phải hôm qua.Là vì hôm qua cơm nước xong xuôi, vừa về nhà tôi đã bị Khương tiên sinh ôm chầm.Sau đó tôi chẳng có cơ hội nào viết nhật ký nữa.—————1684Khi tỉnh lại tôi đang nằm trên giường bệnh.Trần nhà và vách tường trắng nhợt trước mắt khiến tôi đột nhiên hoảng hốt.Sau đó mùi nước khử trùng gay mũi làm tôi lấy lại tinh thần.1685Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cũng không chỉ có mình tôi.Một bóng người cao to đứng sừng sững trước cửa sổ quay lưng về phía tôi, dáng người thẳng tắp.Nghe thấy động tĩnh của tôi, ông ấy xoay người lại.Là Nghiêm Thời Thịnh.1686Trong tay Nghiêm Thời Thịnh cầm điếu thuốc nhưng không đốt, chắc vì ngại đây là bệnh viện.Tôi nhíu mày hỏi ông ấy: "Hứa Tri Niên đâu ạ?"

Nghiêm Thời Thịnh tức giận nhìn tôi: "Đã nằm trong bệnh viện mà không lo thân mình đi, còn hỏi thăm người ta trước nữa."

Tôi nói: "Tình trạng sức khỏe của mình chẳng lẽ cháu còn không rõ sao."

Huống hồ người bị đánh cũng chẳng phải tôi, toàn thân trên dưới đều rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nào.Thậm chí đáy lòng còn mơ hồ thấy sảng khoái.1687Nếu có thể gặp Hứa Tri Niên thì tôi sẽ càng vui vẻ hơn.1688"Hứa Tri Niên không sao."

Nghiêm Thời Thịnh nói, "Cháu nhảy nhót tưng bừng thế kia thì nó có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Chỉ là cháu té xỉu làm nó sợ hết hồn, lại bận rộn chăm sóc cháu cả đêm, lúc nãy khó khăn lắm mới khuyên được nó đi nghỉ đấy."

Tưởng tượng ra dáng vẻ luống cuống xoay quanh của Hứa Tri Niên khi thấy tôi bất tỉnh, tôi nở nụ cười rồi khẽ thở phào.Nghiêm Thời Thịnh lại nói: "Nó ngủ ở phòng kế bên, nếu cháu không yên tâm thì cứ sang đó mà nhìn."

Tôi lắc đầu: "Thôi ạ, chắc cậu ấy mệt muốn chết rồi, cháu sợ sẽ đánh thức cậu ấy."

Nghiêm Thời Thịnh im lặng.1689"Bạn trai nhỏ của cháu......"

Ông ấy ngập ngừng.Tôi vô thức nhìn thoáng qua, hoài nghi ông ấy cố ý.Nghiêm Thời Thịnh nói tiếp: "Nhìn thì gầy yếu mà lá gan không nhỏ đâu."

Tôi tò mò: "Là sao ạ?"

"Trước đó cậu muốn hút thuốc nhưng bị nó ngăn cản, nói là không tốt cho bệnh nhân."

Nghiêm Thời Thịnh cười, "Lâu quá rồi nên cậu cũng quên mất kẻ cuối cùng dám cản cậu hút thuốc là ai."

Tôi: "......

Bệnh viện cấm hút thuốc mà."

1690Nghiêm Thời Thịnh trầm mặc một hồi.Môi ông ấy mấp máy vài lần, cuối cùng bất lực mím chặt.Giống như muốn tìm chủ đề trò chuyện nào đó nhưng cuối cùng thất bại.Dù sao tình cậu cháu giữa chúng tôi cũng quá mức nhạt nhẽo.1691Ông ấy bực bội vứt điếu thuốc chưa hút vào thùng rác.Tôi nhích người ngồi tựa vào thành giường ung dung nhìn ông ấy."

Cháu phát bệnh rồi phải không?"

Tôi hỏi ông ấy.Sắc mặt Nghiêm Thời Thịnh lập tức đanh lại."

Cháu nói nhảm gì đó."

Ông ấy trầm giọng, "Nếu ai cầm chai rượu nện mấy cú đấm mấy cái cũng là phát bệnh thì chẳng phải bệnh nhân tâm thần đi đầy đường hay sao."

Thật hiếm khi thấy ông ấy nói đùa như vậy.Tôi nhếch môi cười: "Thế thì cậu đừng nhìn cháu như thể cháu mắc bệnh nan y vậy chứ."

Nghiêm Thời Thịnh: "......"

1692Nghiêm Thời Thịnh lại im lặng.Trong phòng bệnh yên tĩnh một hồi, tôi dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.Nửa ngày sau tôi nghe thấy bên giường vang lên tiếng bước chân rất khẽ.Không đợi tôi mở mắt ra, một bàn tay to phủ lên đầu tôi vuốt nhẹ."

Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."

Nghiêm Thời Thịnh thấp giọng nói, "Cháu không có bệnh, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có."

1693Tôi sửng sốt.Chờ tôi kịp phản ứng thì ông ấy đã thu tay về.Fuck.Tôi nhịn không được chửi thầm trong lòng.Nghiêm Thời Thịnh làm vậy khiến tôi không quen chút nào.Tôi cảm thấy khi Nghiêm Thời Thịnh lạnh nhạt, nói chưa đầy hai câu đã làm ầm lên mới làm tôi thoải mái hơn.1694Nghiêm Thời Thịnh đứng cạnh giường.Ông ấy vốn cao lớn, lúc này tôi đang nằm, ngẩng đầu lên có thể thấy dáng người thẳng tắp và bờ vai rộng của ông ấy.Có lẽ vì cách rất gần.Nên tôi có thể thấy rõ hai bên tóc mai của ông ấy đã lấm tấm vài sợi bạc.1695Tôi im lặng một hồi rồi tìm đề tài nào đó: "Nghiêm Chi Triết sao rồi ạ?"

Nghiêm Thời Thịnh nói: "Không sao, chỉ vào bệnh viện như cháu thôi, nó nằm ở khu khác, nếu cháu muốn thì có thể tới xem."

"Thôi ạ."

Tôi cười nhạo, "Cháu chỉ sợ thấy mặt hắn sẽ nhịn không được đánh hắn thêm một trận."

Nghiêm Thời Thịnh bình tĩnh nói: "Cháu cứ yên tâm, mặt nó bị băng kín mít rồi, cháu có muốn cũng chẳng thấy được đâu."

Tôi hỏi: "Cậu đi xem rồi à?"

Nghiêm Thời Thịnh gật đầu: "Cháu ra tay còn nhẹ chán, nó không gãy xương mà cũng chẳng bị trọng thương, chỉ là bị nện chai rượu hơi mạnh làm trên đầu lủng một lỗ nhìn rất đáng sợ, chắc còn bị chấn thương sọ não nhẹ nữa."

Câu này làm tim tôi như nhũn ra.Tôi biện hộ: "Cháu thấy mình ra tay nặng lắm rồi mà."

"Thường thôi."

Nghiêm Thời Thịnh lườm tôi một cái, "Cháu quên cậu từng ở trong quân đội à?

Thương tích cỡ này trong mắt cậu vẫn còn nhẹ lắm."

Thôi được.1696Tôi lại hỏi: "Vậy Nghiêm gia...... có nói gì với cậu không?"

Nghiêm Thời Thịnh nhìn tôi cười: "Giờ Nghiêm gia nói có ích gì không?

Công ty nhà bọn họ sắp thuộc về Khương gia rồi còn gì."

Tôi ậm ừ: "Cũng phải, dù bọn họ có muốn đòi một lời giải thích cũng chẳng dám tìm tới cửa đâu."

Nghĩ lại tôi chợt thấy hơi thiệt thòi.Nếu sớm biết đánh Nghiêm Chi Triết có thể khiến mình hả hê lại không cần lo hậu quả thì tôi đã ra tay từ tám trăm năm trước rồi.Chứ không phải đợi tới tận bây giờ.1697Nghiêm Thời Thịnh ở lại thêm một lát, sau khi nghe điện thoại thì có việc phải đi."

Cậu đi trước đây."

Trước khi đi ông ấy nói, "Cháu không bị sao cả, chỉ là nhất thời kích động quá thôi, muốn ra viện lúc nào cũng được."

Tôi ậm ừ nhìn theo bóng lưng ông ấy, khóe môi ngượng ngùng cong lên.1698Điện thoại khẽ rung, tôi cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của trợ lý Tôn.Tôi xử lý xong các công việc quan trọng mà cậu ta đánh dấu, chẳng bao lâu sau Hứa Tri Niên tỉnh lại, vội vã chạy tới từ phòng kế bên.Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp rút trên hành lang.Từng bước từng bước như giẫm trong tim tôi.1699"Khương tiên sinh."

Sau khi thấy tôi cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại càu nhàu, "Tối qua anh làm em sợ muốn chết."

"Xin lỗi."

Tôi xoa đầu cậu ấy, "Là lỗi của anh, để Niên Niên nhà chúng ta lo lắng rồi."

Hứa Tri Niên nhìn tôi: "Khương tiên sinh ngày càng biết nói ngọt nhỉ."

Tôi nói: "Anh chỉ nói với em thôi."

Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn.1700"Tay còn đau không?"

Hứa Tri Niên hỏi tôi.Tôi nở nụ cười: "Em hôn một cái là hết đau ngay."

Hứa Tri Niên nhìn tôi không phản bác được gì.Tôi vừa định nói tiếp thì cậu ấy đã cúi đầu hôn lên mu bàn tay tôi.Tôi bật cười: "Em tin thật đấy à."

Hứa Tri Niên lúng túng nói: "Em chỉ là...... muốn hôn Khương tiên sinh thôi."

Tôi nhìn cậu ấy một lát rồi duỗi tay ra: "Tới đây nào."

Hứa Tri Niên không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn nghe lời tới gần tôi.Tôi cúi đầu hôn lên môi cậu ấy một cách ôn nhu mà kiên định.1701Tôi và Hứa Tri Niên đã hôn nhau vô số lần.Nhưng nụ hôn hôm nay dài dằng dặc, đến khi Hứa Tri Niên ngạt thở tôi mới ngửa đầu rời khỏi môi cậu ấy.Một tay Hứa Tri Niên bám trên vai tôi, tôi thuận thế ôm cậu ấy vào lòng."

Khương tiên sinh......"

Trước ngực truyền đến giọng nói khẽ khàng của Hứa Tri Niên, cậu ấy thở hổn hển, "Lần sau đừng như vậy nữa."

Tôi hỏi: "Sao cơ?"

Hứa Tri Niên nói: "Như tối qua ấy."

"Ừ."

Tôi đáp, "Không có lần sau đâu.

Chỉ cần em không muốn thì anh cam đoan sau này Nghiêm Chi Triết sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."

"Còn nữa," Hứa Tri Niên nói, "Dù có lần sau thì em cũng không sợ đâu."

Tôi khựng lại.Hứa Tri Niên nói: "Dù Khương tiên sinh biến thành người thế nào em cũng không sợ Khương tiên sinh đâu."

Tôi cúi xuống hôn lên trán cậu ấy."

Vậy sau này cũng đừng bao giờ sợ anh nhé."

1702Mới qua một đêm mà chuyện tôi đánh Nghiêm Chi Triết đã truyền ra ngoài.Nhưng cũng chẳng có gì lạ, hôm qua ở xưởng rượu có không ít người tận mắt chứng kiến chuyện này.Nhưng kẻ hóng hớt như Thi Gia Chí đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo này, còn nhắn tin cho tôi trên Wechat.Thi Gia Chí: Khương tổng ác quá nha, tôi nghe nói Nghiêm Chi Triết bị anh đánh máu me khắp người, chỉ còn lại chút hơi tàn.Thi Gia Chí: Thật hay giả vậy?Tôi: Biến.Thi Gia Chí vẫn không giận: Quen anh lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên nghe anh đánh người, Nghiêm Chi Triết làm chuyện xấu gì để anh phải nổi nóng thế?Tôi: Chuyện xấu Nghiêm Chi Triết làm còn ít hay sao?Thi Gia Chí: Vậy là Khương tổng thay trời hành đạo đấy à?Tôi: Đừng nhiều chuyện nữa, cứ xem như tôi thấy hắn chướng mắt đi.Thi Gia Chí: ......

Được thôi.1703Thi Gia Chí lại hỏi: Vậy hôm nay Khương tổng có rảnh tới nhậu một bữa không?Tôi: Tôi đang ở với Hứa Tri Niên.Thi Gia Chí: Thế thì tốt quá, cùng nhau tới luôn đi.Tôi từ chối ngay tức khắc: Không được.Tôi: Thế giới của hai người không muốn có thêm bóng đèn.Thi Gia Chí: ......Thi Gia Chí: Fuck!1704Tôi mặc kệ hắn rồi cất điện thoại đi, sau đó hỏi Hứa Tri Niên: "Vừa tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, đói bụng không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt: "Khương tiên sinh từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì mà."

"Vậy anh đói rồi."

Tôi cấp tốc đổi giọng, "Bạn trai có chịu mời anh ăn cơm không?"

1704Gần bệnh viện chẳng có nhà hàng cao cấp nào.Hứa Tri Niên dẫn tôi đi lòng vòng, cuối cùng đói quá nên ghé vào một tiệm mì trông có vẻ sạch sẽ.Sau khi vào cửa, Hứa Tri Niên vẫn hơi do dự: "Hay là chúng ta về nhà ăn đi......"

"Cứ ăn ở đây đi."

Tôi nói, "Anh nhớ em thích ăn mì mà."

Hứa Tri Niên nói: "Em sợ Khương tiên sinh ăn không quen."

Tôi nhìn cậu ấy một cái: "Anh đâu có yếu ớt vậy chứ."

Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhưng lần trước dẫn Khương tiên sinh đi ăn đồ nướng đã hại Khương tiên sinh đau dạ dày còn gì."

Tôi kéo người tới trước bàn."

Mau gọi mì đi, nếu không anh cũng bị đau dạ dày vì đói thôi."

Nói xong tôi nhịn không được trêu chọc một câu, "Đã là chuyện xưa lắc xưa lơ mà em vẫn còn nhớ đến giờ cơ à."

Lúc này Hứa Tri Niên mới chịu ngồi xuống rồi nói: "Mọi chuyện liên quan tới Khương tiên sinh em đều nhớ rõ mà."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 65


1705
Cơm nước xong xuôi, sau khi tôi và Hứa Tri Niên về nhà thì bị chị Vương cằn nhằn một trận."

Hai người hay quá ha, đi ra ngoài một chuyến rồi vào bệnh viện luôn."

Chị Vương thở dài, "Gặp chuyện cũng chẳng thèm gọi điện về nhà nữa, không thấy tăm hơi đâu làm chị lo lắng đến tận nửa đêm."

Tôi không nói gì, còn Hứa Tri Niên tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, lần sau em sẽ nhớ mà."

Chị Vương bưng nước ô mai pha sẵn đưa cho Hứa Tri Niên: "Đâu phải nói em."

Hứa Tri Niên: "A."

Hứa Tri Niên chưa kịp thở phào thì chị Vương đã chuyển tầm ngắm sang cậu ấy: "Mà em cũng thật là, Khương tiên sinh vào viện thì em phải gọi chị tới mới đúng chứ, sao có thể chăm sóc cậu ấy một mình được, chắc mệt muốn chết rồi đúng không."

Hứa Tri Niên lí nhí: "......

Thật ra em vẫn ổn ạ."

1706Thừa dịp chị Vương không chú ý, tôi nhích lại gần thì thào với Hứa Tri Niên: "Em đừng trả lời, càng trả lời chị ấy càng nói nhiều hơn, cứ im lặng nghe là được rồi, đợi chị ấy nói đủ sẽ tự dừng thôi."

Hứa Tri Niên gật đầu ngồi nghiêm chỉnh, bày ra dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn.Tôi nghĩ ngợi rồi nói thêm một câu: "Đừng thấy phiền nhé."

"Không đâu ạ."

Hứa Tri Niên nói, "Em biết chị Vương lo cho chúng ta mà, trước kia...... bà em cũng cằn nhằn suốt thôi."

Tôi dừng một chút rồi cầm tay cậu ấy dưới tay áo.1707Chờ chị Vương cằn nhằn xong, tôi và Hứa Tri Niên ba chân bốn cẳng trốn lên lầu."

Khương tiên sinh."

Hứa Tri Niên nhìn tôi, nhịn không được bật cười, "Không ngờ Khương tiên sinh cũng có người không đối phó được."

Tôi lắc đầu: "Không phải không đối phó được mà là...... với những người có ý tốt quan tâm đến anh thì hơi khó chống đỡ."

Dừng một chút, tôi ngước mắt nhìn cậu ấy: "Giống như anh cũng không chống đỡ được em vậy đó."

1708Sau khi về phòng, dường như Hứa Tri Niên sực nhớ ra gì đó nên bảo tôi đợi một lát, nói xong chạy vụt ra ngoài.Tôi lấy điện thoại trả lời tin nhắn của trợ lý Tôn, còn chưa nhắn xong thì Hứa Tri Niên đã đẩy cửa vào.Trong ngực còn ôm cây ghita tôi tặng."

Em muốn tập đàn à?"

Tôi vừa gửi tin nhắn vừa hỏi cậu ấy.Hứa Tri Niên lắc đầu cười: "Không phải, mấy ngày trước em đã tập xong một ca khúc nên muốn đàn cho Khương tiên sinh nghe."

1709Hứa Tri Niên ngồi xuống ghế.Tôi đặt di động lên bàn, ngồi cạnh giường hào hứng nhìn cậu ấy.Tối qua hỗn loạn quá nên cậu ấy chưa kịp thay đồ, áo sơ mi trắng trên người có vẻ hơi nhăn.Vì sắp đánh đàn nên tay áo xắn lên lộ ra cổ tay trắng nõn.Ánh mắt tôi đảo qua quần áo cậu ấy, cuối cùng rơi vào ngón tay.Tay Hứa Tri Niên rất trắng, cảm giác như phát sáng long lanh, khi ngón tay gảy dây đàn rung lên phát ra một tiếng vang nhỏ.1710Ca khúc cậu ấy đàn lần này tôi không biết tên, nghe rất lạ lẫm, cũng chẳng biết cậu ấy đã học lúc nào.Ca khúc này không có ca từ, dù sao cậu ấy cũng không hát nhưng giai điệu rất du dương, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, nhẹ nhàng êm ái.Hệt như lông vũ phất qua tim.Mang đến cảm giác nhồn nhột.1711Tôi không rõ lần này cậu ấy có đàn tình ca hay không.Nhưng khi Hứa Tri Niên vừa gảy đàn vừa ngẩn ngơ nhìn tôi, một cảm giác thỏa mãn đột nhiên dâng lên.Giống như tôi là cả thế giới của cậu ấy.1712Đàn xong Hứa Tri Niên buông ghita xuống.Tôi nói: "Hay lắm."

Hứa Tri Niên nở nụ cười: "Em chưa hỏi mà Khương tiên sinh đã nói trước rồi."

Tầm mắt tôi dừng lại trên mặt cậu ấy mấy giây: "Em đàn bài nào anh cũng thấy hay cả."

1713Ghita bị đặt sang một bên phát ra tiếng động nhỏ khi tiếp xúc với mặt đất.Tôi hỏi cậu ấy: "Bài này hình như trước kia anh chưa từng nghe qua, tên gì vậy?"

Hứa Tri Niên nói: "Chưa có tên ạ."

Tôi nghi hoặc nhìn sang."

Đây là bài em mới viết."

Hứa Tri Niên thấp giọng nói, "Vẫn chưa đặt tên đâu."

1714Tôi biết Hứa Tri Niên rất ưu tú nhưng thật không ngờ cậu ấy còn có tài năng về âm nhạc.Hứa Tri Niên nói tiếp: "Thật ra mới viết xong mấy ngày trước thôi, em không rành viết lời nên đành bỏ qua luôn, có phải sơ sài lắm không?"

"Đâu có."

Tôi nói, "Mặc dù anh chỉ là người ngoài ngành nhưng lúc nãy anh nói thật đấy, hay lắm."

Hứa Tri Niên nói: "Vậy thì tốt rồi."

Tôi hỏi cậu ấy: "Bài này...... là tình ca à?"

Hứa Tri Niên nhìn tôi mấy giây rồi dời mắt đi, ngượng ngùng gật đầu: "......

Dạ."

Cậu ấy nói: "Em nghĩ đến Khương tiên sinh nên viết ra.

Đây là tình ca tặng cho Khương tiên sinh đấy."

1715Khi nói câu này, mặt Hứa Tri Niên lại đỏ lên.Cậu ấy luôn dễ thẹn thùng như vậy.Nhưng lại rất thẳng thắn, luôn chân thành tha thiết bày tỏ tình cảm nồng nhiệt với tôi.Tôi đến cạnh cậu ấy, cúi đầu gọi một tiếng: "Niên Niên."

"Dạ."

Cậu ấy đáp.Tôi thấp giọng nói: "Hôn anh một cái."

Hứa Tri Niên: "......"

Cậu ấy lúng túng nhìn lảng đi chỗ khác, sau đó dứt khoát ngẩng đầu nhích tới gần, lại không tìm đúng chỗ mà hôn lên cằm tôi.Không đợi tôi bật cười, cậu ấy lại cử động, không phải đi lên mà là xuống dưới.Cậu ấy cắn hầu kết của tôi.1716Trong nháy mắt hơi thở của tôi chợt dừng lại.Chờ lấy lại tinh thần, tôi vuốt tóc cậu ấy, xúc cảm mềm mại từ ngón tay khiến tim tôi ấm áp."

Học ai thế."

Giọng tôi khàn khàn, "Sao hay cắn chỗ này vậy."

Hứa Tri Niên hàm hồ nói: "Tại em thích."

1717Tôi nói: "Lần sau đừng hôn ở đây nữa."

Hứa Tri Niên không hiểu: "Sao thế ạ?"

Tôi yên lặng thở dài: "Em làm vậy anh sẽ hoài nghi em đang quyến rũ anh đó."

Hứa Tri Niên lại cắn nhẹ một cái rồi mới nhả ra.Cậu ấy bám vào vai tôi, yên lặng nhìn tôi một lát rồi nói: "Thì đúng là em đang quyến rũ anh mà, Khương tiên sinh."

Tôi nhắm mắt hồi lâu mới mở ra."

Em sẽ không chịu nổi đâu."

Tôi chậm rãi nói.Hứa Tri Niên lại hôn tôi: "Không đâu."

Cậu ấy nói: "Nếu là Khương tiên sinh thì làm gì cũng chẳng sao cả."

1718Tim tôi đột nhiên đập mạnh.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 66


1718
Tim tôi đột nhiên đập mạnh.1719Chúng tôi vừa hôn vừa đi vào phòng tắm.Quần áo rơi đầy đất, khi đẩy nhau vào phòng tắm hình như còn đụng ngã kệ để đồ nữa.Nhưng chúng tôi đều không thèm bận tâm.1720Hứa Tri Niên hôn tôi nồng nhiệt, toàn thân đều đu lên người tôi.Cậu ấy hôn theo ý mình chứ chẳng có cách thức gì, có khi hôn mặt tôi, có khi lại hôn cằm.Phần lớn là cắn vào môi tôi.1721Nước nóng từ trên đầu phun xuống làm ướt tóc chúng tôi, không khí chung quanh cũng dần ấm lên.Tóc mái Hứa Tri Niên hơi dài, ướt nhẹp dính sát vào trán cậu ấy, tôi đưa tay vén lên rồi nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời bên dưới.Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi rồi nở nụ cười.1722Tôi chồm tới trước áp sát vào cậu ấy, hai tay mạnh mẽ ôm chặt cậu ấy trước người.Vì khoảng cách gần như vậy nên cậu ấy hoàn toàn cảm nhận được bộ phận nào đó của tôi đang vận sức chờ phát động, mặt càng đỏ hơn."

Khương tiên sinh......"

Cậu ấy gọi khẽ rồi dừng lại, ánh mắt đảo quanh.Tôi cười một tiếng, cầm tay cậu ấy từ ngực dời xuống dưới, cuối cùng nắm chặt vật cực nóng kia: "Cảm nhận được chưa?"

Cả người Hứa Tri Niên như sắp bốc cháy.1723Ngón tay Hứa Tri Niên thon dài trắng nõn, vì học đàn nên móng tay được cắt rất kỹ.Cách đây không lâu tôi còn thấy đôi tay này múa lượn trên dây đàn, giờ lại rụt rè cầm bộ phận quan trọng của tôi vuốt ve lên xuống.Rõ ràng động tác gợi tình như thế mà Hứa Tri Niên lại làm hết sức nghiêm túc.Tôi cúi đầu nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được đè cậu ấy vào tường phòng tắm lát gạch men hôn thật sâu.1724Thời gian tắm dài gấp đôi bình thường.Trong lúc đó chúng tôi giúp nhau bắn ra một lần nhưng vẫn thấy chưa đủ thỏa mãn.Đến khi ngã xuống giường, Hứa Tri Niên vẫn ôm chặt vai tôi không chịu buông.Tôi cúi đầu nhìn cậu ấy.Làn da cậu ấy đã từ trắng nõn biến thành ửng hồng.Tôi biết thân thể cậu ấy rất mẫn cảm nhưng không ngờ lại mẫn cảm đến mức này.

Tôi chưa đụng vào cậu ấy, ánh mắt chỉ chậm rãi đảo qua mỗi một nơi trên người cậu ấy cũng có thể làm cậu ấy động tình run rẩy.1725Cậu ấy trần trụi nằm trên giường tôi đón nhận ánh mắt chiêm ngưỡng.Không gì có thể làm dục vọng của tôi bùng lên mạnh hơn điều này.1726"Khương tiên sinh......"

Giọng Hứa Tri Niên thoáng nghẹn ngào, "Ôm em......

Ôm em một cái được không?"

Tôi nằm đè lên người cậu ấy đúng như cậu ấy mong muốn.Cậu ấy vẫn chưa vừa lòng, tay chân quấn chặt lấy tôi như bạch tuộc.Tôi ôm cậu ấy, bàn tay đặt trên lưng vuốt ve: "Hình như nuôi mập lên không ít rồi."

Hứa Tri Niên dừng một chút mới hồi phục tinh thần, trừng tôi một cái: "Em không mập......"

Đúng là không mập.Tôi cười nói: "Như vậy ôm mới thích."

Hứa Tri Niên lại im lặng.1727Tay tôi chậm rãi nhích xuống, xuôi theo đường cong trên người cậu ấy tìm được chỗ bí ẩn kia.Thân thể Hứa Tri Niên co rúm lại.Chỗ kia rất khô, tôi lấy dầu bôi trơn ở đầu giường bôi lên tay.1728Để tiện bôi trơn, tôi bảo Hứa Tri Niên nằm sấp trên giường quay lưng về phía tôi.Tư thế này khiến tôi nhớ tới bồ câu trắng từng xuất hiện trong giấc mơ của mình.Mà dáng vẻ Hứa Tri Niên bây giờ và trong mơ giống hệt nhau.Lưng cậu ấy rất đẹp, vì nuôi thêm không ít thịt nên xương bả vai hơi nhô lên, lại không có vẻ gầy gò mà giống như cánh chim xòe ra khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve.Từ xương sống đi xuống, mấy chỗ bầm và vết sẹo đã không còn thấy tăm hơi, da thịt trắng nõn mịn màng khiến tôi thêm mê mẩn.Bác sĩ Diêu từng bảo tôi giấc mơ kia tượng trưng cho dục vọng và khát khao của tôi.Vừa mới bắt đầu mà tôi đã nổi lên dục vọng khó kềm chế với Hứa Tri Niên.1729Khi ngón tay đầu tiên nhét vào, Hứa Tri Niên nín thở, thân thể cứng đờ làm tôi tiến thoái lưỡng nan.Những ký ức nhục nhã kia vẫn để lại nỗi ám ảnh khó xóa nhòa trong lòng cậu ấy, khiến thân thể cậu ấy kháng cự theo phản xạ."

Thả lỏng nào."

Tôi nghiêng đầu kề vào tai cậu ấy nói, "Là anh đây, Niên Niên.

Đừng sợ, là anh mà."

Ánh mắt Hứa Tri Niên thất thần hồi lâu, sau đó thân thể mới từ từ mềm đi."

Khương tiên sinh......"

Cậu ấy liên tục gọi tôi, "Khương tiên sinh."

Tôi nhẫn nại trấn an cậu ấy: "Là anh, anh ở đây."

1730Tính tôi luôn rất kiên nhẫn, khi ân ái cũng vậy.Tôi cũng không vội chiếm hữu cậu ấy mà vừa kề vào tai cậu ấy thì thầm lời yêu vừa chậm rãi ma sát bên trong cậu ấy.Cuối cùng Hứa Tri Niên nhịn không được bắt đầu lắc eo."

Đừng vội."

Tôi cười khẽ rồi nhét thêm ngón tay vào thành ba ngón.Hứa Tri Niên khẽ run, hai chân lặng lẽ khép chặt.1731"Khó chịu à?"

Tôi hỏi cậu ấy.Hứa Tri Niên lắc đầu, sau đó nhớ ra mình đang quay lưng về phía tôi, sợ tôi không thấy nên mới khó nhọc lên tiếng: "Không, không khó chịu."

Tôi gật đầu: "Vậy anh tiếp tục nhé."

Hứa Tri Niên còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã tìm tòi trong thân thể cậu ấy chốc lát, khi đụng vào chỗ nào đó thì cậu ấy lập tức giật mình, bờ môi phát ra tiếng rên rỉ khó kìm nén.Thì ra là chỗ này.Tôi nhếch môi cười, không nhẹ không nặng ấn vào chỗ kia mấy lần."

Ưm a!"

Hứa Tri Niên không chịu nổi kích thích, hai chân quẫy đạp trên giường bị tôi mạnh mẽ đè xuống."

Đừng......"

Cậu ấy vừa thở hổn hển vừa lắp bắp, "Đừng như vậy......"

Tôi dừng lại hỏi: "Không thoải mái à?"

Hứa Tri Niên thở phào, có lẽ vì thẹn thùng nên rất lâu không nói gì.Nhưng trước mặt tôi cậu ấy luôn thật thà thẳng thắn."

Thoải mái lắm."

Cậu ấy nói, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu, vùi đầu vào gối ấp úng, "Quá, quá kích thích......

Khương tiên sinh, em chịu không nổi."

Tôi đưa tay sờ soạng, khi mò thấy chất lỏng nhớp nháp mới phát hiện cậu ấy đã không nhịn được bắn ra.Đúng là mẫn cảm đến đáng yêu.Tôi cắn vành tai cậu ấy: "Sắp tới còn kích thích hơn nữa."

1732Khi ngón tay rút ra, Hứa Tri Niên còn lưu luyến cắn một cái.Ngay sau đó, bộ phận đang vận sức chờ phát động của tôi liền chĩa vào mông cậu ấy.Chỗ kia đã cứng đến phát đau, có thể nhịn đến giờ là do từ nhỏ tôi đã luyện được sức chịu đựng và tính nhẫn nại.1733Hứa Tri Niên có vẻ sợ hãi nên thân thể co rúm lại: "Chờ một chút......"

Tôi nhịn không được bật cười: "Bảo bối, giờ em bắt anh dừng lại thì anh không làm được đâu."

"Không phải."

Hứa Tri Niên lắc đầu thở hổn hển, "Em muốn, em muốn thấy anh."

Hơi thở của tôi càng thêm nặng nề.1734"Khương tiên sinh."

Hứa Tri Niên nói đứt quãng, "Em muốn anh."

"Để em nhìn anh tiến vào đi."

1735Sợi dây cung khắc hai từ ôn nhu và kiên nhẫn trong đầu tôi lập tức đứt lìa.Tôi thô bạo lật người cậu ấy lại rồi nhanh chóng đi vào.Cảm giác thoải mái xông thẳng lên đỉnh đầu.Tư vị tuyệt diệu trong khoảnh khắc này không lời nào diễn tả được.1736Bên trong Hứa Tri Niên vừa ướt vừa nóng làm tôi mất kiềm chế co rúm lại.Vừa cúi đầu liền thấy Hứa Tri Niên thất thần nhìn tôi như không thở nổi.Lúc này động tác của tôi mới nhẹ nhàng hơn.Tuy có bôi trơn nhưng bên trong vẫn rất khít khao, siết chặt dục vọng của tôi.Tôi từ từ tiến vào sâu hơn, theo động tác của tôi, Hứa Tri Niên ngửa cổ lên.Hệt như một chú thiên nga ngạt thở bị hiến tế trên giường tôi.1737"Quá, quá lớn."

Hứa Tri Niên rưng rưng lắc đầu, "Không vào được."

Nhất định là cậu ấy không biết mình đang nói gì đâu.Tôi nhìn vào ánh mắt tan rã của cậu ấy nghĩ thầm."

Không sao, đừng sợ."

Tôi vừa vỗ về sau lưng cậu ấy vừa cúi đầu hôn.Sau đó từ từ dời xuống, chậm rãi cắn cổ và ngực cậu ấy.Lồng ngực Hứa Tri Niên phập phồng mạnh, trên trán rịn mồ hôi lấm tấm.1738Chờ toàn bộ đều đi vào, chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm."

Em thấy chưa, nuốt hết rồi này."

Tôi nói.Hứa Tri Niên trừng tôi một cái.Đôi mắt trong trẻo của cậu ấy như phủ một tầng hơi nước, nhìn vừa mông lung vừa quyến rũ.Tôi nhịn không được ưỡn lưng thúc vào.Cánh tay khoác trên vai tôi bị kích thích quơ quào loạn xạ.1739Đau đớn rất nhẹ mang đến kích thích và sảng khoái nhiều hơn.Dục vọng cực nóng bị sự mềm mại và chặt chẽ của Hứa Tri Niên bao bọc, cảm giác ập đến làm tôi tê cả da đầu.Tôi giữ chặt eo cậu ấy làm càn bắn vọt.1740Khát vọng kiểm soát và chiếm hữu ẩn sâu trong tôi đã âm thầm thức tỉnh từ lúc nào chẳng hay.Hứa Tri Niên bị động tác mãnh liệt của tôi hù dọa, ôm chặt cổ tôi để không bị đẩy về phía trước.Hai chân cậu ấy bị tôi làm cho run rẩy, trong cổ phát ra tiếng thở đứt quãng, gần như không có âm điệu gì.Mặc dù đã bắn một lần nhưng vật dưới bụng cậu ấy chĩa vào người tôi cũng cương cứng lợi hại, cọ qua cọ lại nhưng không tìm thấy lối ra.1741Tôi chưa bao giờ nghĩ tình dục có thể khiến mình sảng khoái đến vậy.Có lẽ vì người nằm dưới thân tôi là Hứa Tri Niên.Tôi thực sự khát vọng có được cậu ấy, khống chế cậu ấy."

Kêu ra đi."

Tôi kề vào tai cậu ấy nói.1742Cậu ấy thẫn thờ hồi lâu mới vứt bỏ mọi xấu hổ và sợ hãi trong lòng, mặc sức rên rỉ."

Đúng, cứ như vậy."

Tôi nói, "Giọng em hay lắm."

"Ưm......"

Hứa Tri Niên rên rỉ mấy tiếng, sau đó không cam lòng yếu thế nói, "Tiếng thở của Khương tiên sinh cũng hay mà...... em nghe mà cứng lên luôn."

1743Tôi đụng vào chỗ mẫn cảm nhất của cậu ấy."

A!"

Hứa Tri Niên rít lên một tiếng, toàn thân bị kích thích đến run rẩy."

Nói anh biết đi."

Tôi thấp giọng hỏi cậu ấy, "Có phải sướng lắm không?"

"Không......"

Hơn nửa ngày cậu ấy mới tìm lại được giọng mình, "Dạ...... rất sướng."

Tôi lại mạnh bạo đút vào mấy lần, mỗi lần đều đâm vào chỗ cậu ấy không chịu được.Trên đỉnh dục vọng của cậu ấy dần rỉ ra chất lỏng nhưng lại bắn không ra, bắp chân bỗng nhiên căng cứng.1744Tôi cúi đầu hôn cậu ấy, nuốt hết mọi thanh âm vỡ vụn của cậu ấy."

Nếu khó chịu."

Tôi kề sát vào môi cậu ấy, "Thì phải nói anh biết nhé."

Hứa Tri Niên cắn môi tôi một cái."

Không khó chịu."

Cậu ấy nói, "Khương tiên sinh, xưa nay em không biết làm chuyện này cũng sẽ vui sướng và...... thoải mái như vậy."

1745Cậu ấy vừa nói vừa siết chặt vật của tôi.Bụng tôi căng cứng, bị cậu ấy kích thích hít sâu một hơi."

Xem ra anh chưa làm em đủ thoải mái rồi."

Tôi túm hai chân cậu ấy đẩy lên cao rồi lui ra ngoài mạnh mẽ đâm vào, chỉ hận không thể đóng đinh cậu ấy vào giường.1746Có một tích tắc tôi thậm chí còn muốn thao chết cậu ấy dưới người mình.1747Khi cuộc ân ái lâm ly này kết thúc, cả người Hứa Tri Niên mềm nhũn, muốn nhấc tay cũng chẳng có sức.Ga giường bị giày vò hỗn độn dính đầy chất lỏng."

Nằm vậy không thoải mái đâu."

Tôi nói, "Trong người em cũng chưa rửa sạch nữa."

Hứa Tri Niên tội nghiệp nhìn tôi: "Nhưng giờ em hết sức rồi."

Tôi ôm cậu ấy vào phòng tắm, lúc tắm rửa súng lại cướp cò, nhịn không được làm thêm lần nữa.Cậu ấy đứng không vững bị tôi bế bổng lên, toàn bộ trọng lượng đều đặt trên người tôi.Tư thế này khiến tôi đi vào càng sâu hơn, cuối cùng cậu ấy chỉ biết khóc thút thít.1748Chờ tôi thay xong ga giường, cậu ấy đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.Tôi bế người lên giường, nói câu ngủ ngon rồi ôm cậu ấy ngủ say.1749Đây là giấc ngủ tuyệt diệu nhất của tôi trong suốt bao năm qua.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 67


1750
Bác sĩ Diêu nói không sai, tình dục quả nhiên là cách hay để giải tỏa áp lực.Hôm sau thức giấc, tôi cảm nhận được một nỗi sảng khoái trước giờ chưa từng có.Toàn thân như ngâm trong suối nước nóng, thoải mái không sao tả xiết.1751Hứa Tri Niên bị tôi ôm vào ngực nhắm mắt ngủ say.Có lẽ đêm qua tôi giày vò cậu ấy dữ quá nên giờ vẫn chưa tỉnh.Tôi ngắm cậu ấy ngủ rồi hôn nhẹ lên trán cậu ấy, sau đó ngồi dậy mặc đồ.Đang mặc nửa chừng thì Hứa Tri Niên mơ màng tỉnh lại, ôm chầm eo tôi từ phía sau.1752Tôi quay lại nhìn cậu ấy, thấp giọng hỏi: "Đánh thức em à?"

"Không ạ."

Hứa Tri Niên dụi mặt vào lưng tôi, "Lẽ ra phải dậy từ lâu rồi."

Tôi nở nụ cười: "Đêm qua chắc mệt muốn chết rồi, muốn ngủ tiếp không?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Muộn lắm rồi, chị Vương sắp nấu xong cơm trưa còn gì."

"Chỗ đó của em còn khó chịu không?"

Tôi nhẹ giọng hỏi cậu ấy.Hứa Tri Niên đỏ mặt lí nhí: "Không ạ."

Dừng một chút cậu ấy lại nói thêm: "Nhưng chân hơi mỏi."

1753Tôi bóp chân cho cậu ấy rồi dặn hôm nay đừng ra ngoài, Hứa Tri Niên ngại ngùng gật đầu.Chờ tôi rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, cậu ấy đã gọi điện cho công ty luật xin nghỉ, đang ngồi tròng áo qua đầu."

Thay áo khác đi."

Tôi nói.Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi: "Hôm nay không cần ra đường, trong nhà cũng chẳng có khách, đâu cần để ý cách ăn mặc chứ."

"Kiểu này không ổn."

Tôi cười.Hứa Tri Niên càng thêm ngờ vực: "Em nhớ áo này mới mua chưa bao lâu, vẫn là kiểu mới nhất mà."

Tôi nói: "Cổ áo không đủ cao, tay áo cũng quá ngắn không che được dấu vết trên người em."

Hứa Tri Niên: "......"

1754Da Hứa Tri Niên rất nhạy cảm, dấu vết đêm qua lưu lại vẫn còn rất rõ, nhất là trên cổ và eo.Tôi nhìn thoáng qua mà không khỏi xao động.Nhìn lảng đi chỗ khác, tôi nói: "Đương nhiên nếu em không ngại bị chị Vương thấy thì mặc áo này cũng được."

Hứa Tri Niên trừng tôi một cái, sau đó im lặng đi tới tủ đồ lấy ra một cái áo kín mít.1755......1756Từ khi tôi đánh Nghiêm Chi Triết, mọi người biết tôi và hắn bất hòa nên không ai dám nhắc tới hắn trước mặt tôi nữa, nhờ vậy mà tôi được thư thái.Tất nhiên Nghiêm gia không dám tới tìm tôi gây phiền phức, sau khi Nghiêm lão gia qua đời thì Nghiêm Chi Triết chỉ là gánh nặng với họ mà thôi.Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe tin về Nghiêm Chi Triết trên thời sự.Lại còn liên quan đến Lâm Thư Kỳ.1757Chuyện này vẫn là Thi Gia Chí nói cho tôi biết.Hôm đó tôi và hắn ra ngoài uống rượu, uống nửa chừng thì hắn phấn khởi bảo tôi: "Gần đây Nghiêm Chi Triết đang gặp rắc rối to, anh biết gì chưa?"

"Không biết."

Tôi lắc đầu, "Anh kể xem."

Thi Gia Chí mau chóng kể hết tiền căn hậu quả cho tôi nghe.1758Sau khi Lâm Thư Kỳ về nước có tham gia mấy gameshow nên danh tiếng tăng cao, đội ngũ PR đứng sau cậu ta làm việc hết tốc lực, công chúng cũng rất thích hình tượng "Hoàng tử piano Trung Quốc" của cậu ta, cộng thêm vẻ điển trai nên danh tiếng chẳng hề thua kém minh tinh nào.Mà thái độ của cậu ta với Nghiêm Chi Triết từ mập mờ ban đầu đã biến thành lạnh lùng xa cách.Lâm Thư Kỳ luôn chướng mắt Nghiêm Chi Triết.Mặc dù Nghiêm Chi Triết ngu ngốc nhưng bị treo lâu như vậy, ít nhiều gì trong lòng cũng hiểu rõ.1759Sau khi Nghiêm gia đổi chủ, người chung quanh Nghiêm Chi Triết đều trở mặt với hắn, Lâm Thư Kỳ thay đổi thái độ càng khiến hắn nổi nóng.Mà Nghiêm Chi Triết xưa nay đã không phải kẻ tử tế gì.Hắn vừa ngu xuẩn vừa ác độc.Hắn lấy lòng Lâm Thư Kỳ nhiều năm như vậy, rốt cuộc mất kiên nhẫn ra tay với cậu ta.1760Tôi hỏi Thi Gia Chí: "Nghiêm Chi Triết đã làm gì?"

Thi Gia Chí nói: "Hắn dẫn người xông vào nhà Lâm Thư Kỳ muốn chuốc thuốc mê cậu ta, sau khi bị Lâm Thư Kỳ vạch trần còn định...... cưỡng bức cậu ta."

Tôi cười lạnh: "Đúng là chỉ có hắn mới làm được."

"Trùng hợp là dạo này Lâm Thư Kỳ đang bị mấy fan cuồng theo dõi chụp lén, hành vi của Nghiêm Chi Triết đều bị chụp lại rồi tung lên mạng."

Tôi nhíu mày: "Hắn đã thành công chưa?"

"Chưa."

Thi Gia Chí nhún vai, "Lâm Thư Kỳ đâu dễ đối phó, hai người đánh nhau, không ngờ Nghiêm Chi Triết còn mang theo dao, cậu ta bị đâm hai nhát nhưng may là không trúng chỗ hiểm."

1761Tôi xem video lan truyền trên mạng, Nghiêm Chi Triết đâm hai nhát, một nhát rạch mặt Lâm Thư Kỳ còn nhát kia đâm vào tay phải cậu ta, nhìn lực đâm cũng không nhẹ, xem ra rất khó lành lại.Tôi hỏi Thi Gia Chí: "Lâm Thư Kỳ định làm thế nào?"

"Chẳng biết nữa."

Thi Gia Chí uống một hớp rượu, "Chắc sẽ mướn luật sư kiện hắn, chuyện này đang rùm beng trên mạng, fan Lâm Thư Kỳ chỉ hận không thể chặt Nghiêm Chi Triết ra thành tám khúc thôi."

Nói đến đây Thi Gia Chí cũng có vẻ tò mò: "Anh nói Lâm Thư Kỳ có thể thắng kiện không?"

"Ai biết được."

Tôi mỉm cười nhìn xa xăm, "Nhưng lần này Nghiêm gia chẳng chùi đít cho hắn nữa đâu."

1762Nghe tin tức xong, tôi đứng dậy chuẩn bị về nhà.Thi Gia Chí ngờ vực: "Về sớm vậy, mới uống hai ly chứ mấy."

Tôi lạnh nhạt nói: "Ở nhà có người đang đợi tôi."

Thi Gia Chí: "......"

Hắn mất hứng xua tay càu nhàu: "Người có gia đình đúng là khác xưa."

Tôi rũ mắt hỏi lại hắn: "Anh và Diệp Tử An thì sao?

Giờ đến bước nào rồi?"

Thi Gia Chí ngập ngừng muốn nói lại thôi."

Thôi quên đi."

Cuối cùng hắn ỉu xìu nói, "Tôi không muốn cho anh cơ hội chế nhạo tôi đâu."

1763Đi ra cửa quán bar, tôi trông thấy một dáng người nhìn rất quen đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang kín mít.Tôi dừng lại nhìn mấy giây, sau đó cậu ta chạy đến trước mặt tôi.Là Diệp Tử An."

Đến tìm Thi Gia Chí à?"

Tôi hỏi cậu ta.Cậu ta trầm mặc gật đầu.Tôi lại hỏi: "Sao cậu biết anh ta ở đây?"

Diệp Tử An nói: "Khi nào tâm trạng anh ấy không vui đều gọi người tới đây uống rượu mà."

Thấy cậu ta do dự đứng ở cửa quán bar, tôi không khỏi tò mò: "Sao cậu không vào?"

Diệp Tử An lặng thinh.Tôi nhíu mày: "Hai người cãi nhau à?"

Cậu ta cười khổ: "Tôi cũng chẳng biết có tính là cãi nhau không nữa."

1764Được thôi.Tôi cũng không muốn tìm hiểu chuyện của họ nên nói cho cậu ta biết chỗ Thi Gia Chí, trước khi đi còn nói: "Lúc nãy anh ta uống nhiều lắm nên say khướt, nếu cậu đến trễ không chừng anh ta đã bị người nào đem đi mất rồi."

Diệp Tử An nghe vậy thì khựng lại, sau đó cúi đầu đi vào quán bar.1765Xem ra tôi đã làm được một việc tốt rồi.1766Điều khiến tôi bất ngờ là Hứa Tri Niên về nhà trễ hơn cả tôi.Cậu ấy đã thực tập ở công ty luật Long Thái gần một năm, đi theo luật sư Dịch học được không ít.Chỉ một thời gian nữa cậu ấy sẽ lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư.Luật sư Dịch rất xem trọng cậu ấy, nhiều vụ án đều nhờ cậu ấy giúp nên cậu ấy về nhà ngày càng muộn.1767Trong lòng tôi nhịn không được phàn nàn.Khi nhận ra điều này lại thấy buồn cười.1768Để bù lại, ban đêm tôi giày vò Hứa Tri Niên trên giường một trận."

Khương tiên sinh......"

Sắc mặt Hứa Tri Niên ửng hồng, mỗi khi cậu ấy không chịu nổi thì luôn gọi tôi như vậy.Tựa như đây là người trong tiềm thức cậu ấy tin tưởng nhất, cũng muốn gọi nhất."

Anh đây."

Tôi cúi xuống cắn môi cậu ấy.1769Sau khi ân ái, tôi ôm Hứa Tri Niên vào lòng, hai người ôm nhau hưởng thụ kích tình qua đi.Hứa Tri Niên vùi đầu vào vai tôi, không nhẹ không nặng cắn mấy cái."

Sao thế?"

Tôi bật cười, "Lúc nãy làm em đau à?"

Hứa Tri Niên lắc đầu không nói gì.1770"Khương tiên sinh."

Hồi lâu sau cậu ấy gọi tôi, "Hai ngày nay luật sư Dịch nhận một vụ án mới, muốn giao cho em làm."

"Vậy chẳng phải tốt lắm sao?"

Tôi nói, "Em đã là luật sư có thể làm việc độc lập rồi."

Cảm xúc của Hứa Tri Niên hơi sa sút.Tôi hỏi: "Sao lại không vui?

Vụ án khó giải quyết lắm à?

Hay em sợ mình bận quá sẽ bỏ bê anh?"

Tôi nhịn không được trêu đùa.1771Hứa Tri Niên rũ mắt thấp giọng nói: "Người ủy thác vụ án này là đại diện của Lâm Thư Kỳ."

Tôi giật mình."

Vụ án em nhận là của Nghiêm Chi Triết sao?"

Hứa Tri Niên im lặng gật đầu.1772Tôi duỗi tay ôm cậu ấy chặt hơn."

Nếu không muốn nhận thì em có thể thoái thác."

Tôi nói, "Chuyện khác cứ để anh lo."

Hứa Tri Niên nói: "......Em cũng không biết nữa."

Tôi hỏi: "Vậy em nghĩ thế nào?"

"Em nghĩ rất nhiều...... bây giờ trong đầu loạn hết cả lên."

Hứa Tri Niên đáp.Tôi nói: "Vậy nói ra suy nghĩ của em đi, sau đó hãy quyết định."

Hứa Tri Niên cúi đầu suy tư một lát rồi chậm chạp mở miệng: "Em không biết giờ mình có thể đối mặt với anh ta không nữa......

Không chỉ có anh ta mà còn có quá khứ, anh ta và Lâm Thư Kỳ......

Em chưa bao giờ nghĩ hai cái tên này sẽ cùng lúc xuất hiện trước mặt mình theo cách đó.

Nhận vụ án này giống như chiếu lại những ký ức đáng sợ kia vậy, em sợ mình không chịu nổi."

"Nhưng em lại nghĩ vì sao vụ án này lại trùng hợp rơi vào tay mình, có phải đây là định mệnh không, là ông trời muốn để em tự tay phán xét anh ta.

Sao em có thể bỏ qua cơ hội này chứ."

1773"Khương tiên sinh."

Cậu ấy mờ mịt nhìn tôi, "Anh nói em phải làm thế nào đây?"

Tôi hôn lên trán cậu ấy: "Niên Niên, có những chuyện anh không thể giúp em quyết định được, bởi vì anh chưa từng trải qua nỗi thống khổ của em nên không thể hời hợt khuyên em nhận vụ án này.

Nhưng anh mong em hiểu rằng có những vết thương dù bề ngoài đã lành thì bên trong vẫn sẽ đau âm ỉ, chỗ hoại tử chỉ có cắt đi mới lành hẳn được."

"Dù em quyết định thế nào anh cũng sẽ ủng hộ em."

Tôi nói, "Anh chỉ hy vọng nhiều năm sau khi em nhớ lại chuyện này sẽ không hối hận về quyết định của mình.

Còn nữa, bất cứ lúc nào anh cũng ở bên em cả."

1774Hứa Tri Niên rúc vào ngực tôi thật lâu không nói gì.Khi tôi tưởng cậu ấy đã ngủ thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm ngắn gọn nhưng dứt khoát của cậu ấy.1775Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh, em quyết định rồi."

"Em muốn nhận vụ án này."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 68


1776
Vụ án Nghiêm Chi Triết trở thành tin nóng hơn nửa tháng.Fan Lâm Thư Kỳ dẫn đầu dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công Nghiêm Chi Triết trên mạng.Vì có video làm chứng cộng thêm nạn nhân Lâm Thư Kỳ là nghệ sĩ dương cầm khá nổi tiếng nên vụ án thu hút đông đảo sự chú ý.Vì thế Hứa Tri Niên phải tăng ca mấy ngày liền.1777Quá trình vụ án hình sự cũng không ngắn, trùng hợp là Lâm Thư Kỳ bị fan cuồng quấy rối trường kỳ nên mọi nơi trong nhà đều lắp camera, hành vi của Nghiêm Chi Triết bị quay rõ mồn một.Vì chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết bị tạm giam, nghe nói hắn đã vội vã nhờ người nộp tiền bảo lãnh và tìm luật sư nhưng giờ Nghiêm gia thân mình còn chưa lo xong, hơn nữa lại bực hắn gây phiền toái khắp nơi nên ngay cả luật sư cũng không chịu bỏ tiền thuê cho hắn.Thôi Cao Dương trước kia qua lại với hắn cũng chạy mất dạng.Tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo cũng chỉ thế thôi.1778Cùng lúc đó, trên mạng bàn tán xôn xao về chuyện này, theo diễn biến vụ án, "quá khứ" của Nghiêm Chi Triết cũng bị dân mạng đào lại.—— Fuck!

Nghiêm X trong video này chính là Nghiêm Chi Triết lần trước đó!

Mấy bạn còn nhớ không!—— Tôi nhớ ra rồi, vụ cưỡng bức kia cuối cùng chẳng giải quyết được gì, còn làm bay màu nick nhiều người nữa!—— Sự thật chứng minh phạm tội chỉ có 0 lần và vô số lần.—— Tên này tởm thật đấy, rốt cuộc phải có chống lưng mạnh cỡ nào mới để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến giờ chứ.—— Lâm Thư Kỳ đâu phải nạn nhân đầu tiên, Nghiêm Chi Triết làm xằng làm bậy từ nhiều năm trước rồi, trước đó từng có người thống kê, bao gồm nhưng không giới hạn đua xe tông chết người, bức tử nhân viên phục vụ, cưỡng bức, lần này còn chuốc thuốc mê cưỡng bức bất thành nên đâm người bị thương, chủ blog thống kê lần trước bị xóa rồi, may mà tôi kịp chụp lại.—— Mẹ nó sao tới giờ mà tên này vẫn chưa ngồi tù vậy hả!—— Hắn bị kiện nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng không đủ chứng cứ nên được tuyên vô tội phóng thích, còn nhân viên phục vụ bị cưỡng bức kia chẳng những thua kiện mà Nghiêm Chi Triết còn quay ngược nói xấu nạn nhân bán dâm làm người ta phải nhảy lầu.......1779Thời gian trôi qua, vụ án Nghiêm Chi Triết không hề lắng xuống mà trái lại ngày càng có nhiều chứng cứ và người nhà các nạn nhân lên tiếng tố cáo, vì vậy nhiệt độ liên tục tăng cao.Khi gia đình nhân viên phục vụ công bố thư tuyệt mệnh và giãi bày những bất công phải chịu suốt mấy năm qua, dư luận lên án Nghiêm Chi Triết đã lên đến đỉnh điểm.1780Mấy ngày nay Hứa Tri Niên cũng tiếp xúc với nhiều nạn nhân khác và người nhà của họ.Những vụ án trước kia bị Nghiêm gia đè xuống, thù hận và tuyệt vọng bao năm nay họ đã gánh chịu khiến Hứa Tri Niên rất đồng cảm.Cậu ấy cũng là một trong số các nạn nhân.1781"Khương tiên sinh."

Hứa Tri Niên dựa vào tôi nói, "Giờ em mới biết ngoài mình ra vẫn còn nhiều người bị hại như em, ngay cả cơ hội giãi bày cũng không có, chỉ biết yên lặng chịu đựng quá khứ và thống khổ trong lòng."

"Mẹ nhân viên phục vụ kia khi gặp em đã khuỵu xuống, bà nói sau khi mất con đau khổ không muốn sống, nhiều lúc chỉ hận không thể liều mạng cầm dao đi giết Nghiêm Chi Triết.

Nhưng ngay cả cơ hội tiếp cận Nghiêm Chi Triết bà cũng chẳng có.

Vừa gặp em bà đã bật khóc như muốn trút hết mọi đau khổ mấy năm qua vậy."

"Tuy thời gian này bề bộn nhiều việc và rất mệt mỏi nhưng em không hề hối hận."

Cậu ấy nói, "Em nhận vụ án này không chỉ vì mình mà còn vì những người cùng cảnh ngộ với em, vì những người đã mất đi mạng sống và gia đình của họ."

"Nghiêm Chi Triết hủy hoại cuộc sống của em, hủy hoại đời họ và gia đình, em muốn tập hợp mọi thù hận và sức mạnh của những người này, lên tiếng thay nạn nhân đòi Nghiêm Chi Triết phải trả lại công bằng và chính nghĩa đến muộn."

1782Khi nói những lời này, ánh mắt Hứa Tri Niên rất kiên định.Mấy ngày nay cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, dáng vẻ cũng ngày càng kiên nghị.Tôi hôn lên cổ cậu ấy nói: "Dù em có làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em hết mình."

1783Là nạn nhân của vụ án lần này, Lâm Thư Kỳ cũng thu hút sự chú ý rộng khắp.Vì bị thương nên cậu ta nằm trong bệnh viện, từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, giao hết mọi chuyện cho người đại diện và luật sư phụ trách.Tôi hỏi Hứa Tri Niên đã gặp Lâm Thư Kỳ chưa."

Ở bệnh viện có gặp một lần."

Hứa Tri Niên nói, "Về sau các thông tin và chứng cứ khác đều do người đại diện trao đổi với em, hình như tâm trạng anh ta không tốt lắm."

Tôi lại hỏi: "Lúc gặp cậu ta còn thấy ngại không?"

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Hơi hơi thôi ạ.

Nhưng nhìn anh ta rất khác trên TV, không còn đẹp trai bảnh bao nữa, chắc vì bị thương nên có vẻ tiều tụy.

Gặp anh ta ngoài đời em mới phát hiện mình thật sự không hề giống anh ta."

Tôi cười: "Anh đã bảo rồi mà, hai người đâu có giống nhau."

Hứa Tri Niên lại gần hôn tôi: "Khương tiên sinh nói đúng lắm."

1784Khi thời gian mở phiên toà được ấn định, Lâm Thư Kỳ đột nhiên đòi gặp tôi.Chắc sợ bị tôi cự tuyệt nên nhờ Hứa Tri Niên chuyển lời cho tôi.Tôi cúi đầu hỏi Hứa Tri Niên: "Em muốn anh gặp cậu ta à?"

Hứa Tri Niên mở to mắt: "......

Em cảm thấy hiện giờ anh ta thật đáng thương."

Tôi rũ mắt: "Cậu ta tự làm tự chịu thôi."

Hứa Tri Niên sửng sốt: "Dạ?"

"Em nghĩ cậu ta thật sự không biết Nghiêm Chi Triết có tình ý với mình sao."

Tôi cười lạnh, "Cậu ta không từ chối là vì muốn hưởng thụ sự theo đuổi của Nghiêm Chi Triết thôi."

"Nhưng......."

Hứa Tri Niên kéo tay áo tôi, ánh mắt chân thành tha thiết, "Dù anh ta có làm gì thì cũng đâu phải lý do để Nghiêm Chi Triết tổn thương anh ta."

Tôi nhịn không được xoa đầu Hứa Tri Niên: "Nếu mọi người trên đời này đều như em thì tốt biết mấy."

1785Giống như Hứa Tri Niên.Cứng cỏi mà lương thiện, ôn nhu mà thẳng thắn.Sẽ không vì đau khổ mà mất đi hy vọng, cũng sẽ không trút giận lên người khác.Cậu ấy có phẩm chất tốt đẹp hiếm thấy mà vô số người khó lòng với tới.1786Tôi nhìn cậu ấy chăm chú rồi cười khẽ: "Trước kia Lâm Thư Kỳ từng theo đuổi anh đấy."

Hứa Tri Niên ngẩn người.Tôi nhéo mặt cậu ấy: "Em còn muốn để anh gặp cậu ta nữa không?"

Hứa Tri Niên bĩu môi: "Thế thì thôi vậy."

Tôi lập tức bật cười.Hứa Tri Niên cười theo tôi, sau đó tựa đầu vào vai tôi nói: "Không sao, em tin Khương tiên sinh mà."

1787Cuối cùng vì sự kiên trì của Lâm Thư Kỳ, tôi vẫn đến bệnh viện gặp cậu ta.Trước cửa phòng bệnh, tôi hỏi Hứa Tri Niên có muốn vào nghe chúng tôi nói chuyện không.Hứa Tri Niên suy nghĩ một lát rồi cắn môi từ chối."

Em đã nói tin Khương tiên sinh rồi mà."

Cậu ấy nói.1788Khi gặp lại Lâm Thư Kỳ, tôi mới phát hiện cậu ta quả thực đã thay đổi rất nhiều.Hứa Tri Niên nói cảm xúc cậu ta bất ổn, bộ dạng tiều tụy cũng không phải nói ngoa.Trên mặt cậu ta và cổ tay đều quấn băng kín, Nghiêm Chi Triết ra tay khá nặng, chưa đến mức hủy dung nhưng đoán chừng khó tránh khỏi để lại sẹo, nghe nói vết thương trên tay cũng động đến xương.Ngoài cái đó ra thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu ta suy sụp đi nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa."

Cậu đến rồi à."

Cậu ta vừa thấy tôi thì ánh mắt sáng lên rồi lại tối đi ngay.Cậu ta hỏi tôi: "Thấy tôi thế này có phải cậu muốn chế giễu tôi lắm không."

Tôi thờ ơ nói: "Cậu có gì đáng để tôi chế giễu đâu."

"Cũng đúng," cậu ta cười tự giễu, "Cậu đã bao giờ để mắt đến tôi đâu."

1789"Khương Minh Ý.

Sau này tôi không đàn piano được nữa."

Cậu ta nói, "Nghiêm Chi Triết đã hủy hoại đôi tay này của tôi, hắn đúng là rất hiểu tôi, biết tôi quan tâm gì nhất."

Tôi nói: "Tôi cứ tưởng cậu quan tâm mặt mình hơn chứ."

Lâm Thư Kỳ nhìn tôi: "Tôi biết trong mắt cậu tôi luôn là kẻ nông cạn như thế mà."

Tôi im lặng.1790Lâm Thư Kỳ lại hỏi: "Nếu tôi nói mình thật lòng yêu piano chắc cậu không tin đâu nhỉ?"

Nói xong cậu ta cười mỉa mai: "Thật ra ngay cả tôi cũng không tin.

Nhưng tôi chỉ có mỗi piano mà thôi."

Tôi không nói gì.Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu biết tôi luôn rất hâm mộ cậu, vậy cậu có biết tại sao không?"

"Không biết."

Tôi lắc đầu, "Cũng không muốn biết."

Lâm Thư Kỳ cười lạnh: "Cậu vẫn cao ngạo như xưa."

1791Cậu ta lẩm bẩm mà chẳng buồn để ý tôi có muốn nghe hay không: "Cha mẹ tôi quan hệ không tốt lắm, họ cũng chẳng yêu thương gì tôi, cha tôi chỉ quan tâm đến luận văn và nghiên cứu, còn mẹ tôi thì đi lưu diễn khắp nơi, từ nhỏ đến lớn tôi ở trong nhà cứ như kẻ vô hình vậy.

Sau khi tôi bộc lộ năng khiếu piano thì mẹ tôi mới nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình tồn tại trong mắt bà.

Từ đó về sau tôi bắt đầu tập piano cả ngày lẫn đêm, tôi khát khao được người ta nhìn thấy, khát khao được người ta công nhận."

Tôi nói: "Thế thì không phải cậu yêu piano mà cậu chỉ thích được chú ý nhờ nó thôi."

Cảm xúc của Lâm Thư Kỳ trở nên kích động: "Nhưng cậu không biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu vì nó đâu!

Tôi ép mình tập đàn đến khi tay sắp gãy mới có thể xuất sắc như bây giờ, mới khiến người khác thấy được tôi, lẽ nào tôi làm vậy là sai sao?!"

Tôi nói: "Không có."

1792"Tôi chỉ muốn người khác nhìn thấy mình mà thôi."

Lâm Thư Kỳ nói, "Tôi nhớ lần đầu gặp cậu là ở lễ khai giảng năm lớp mười, cậu đại diện cho các học sinh mới lên phát biểu, khi đó ánh mắt mọi người đều dồn vào cậu nhưng cậu không nhìn bất kỳ ai, cũng chẳng thèm để ý đến người khác."

Tôi nói: "Chuyện thời đi học tôi đã quên lâu rồi."

Lâm Thư Kỳ nói: "Nhưng tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Sau đó trong buổi tiệc mừng học sinh mới, tôi lên sân khấu biểu diễn piano, vì lần biểu diễn này mà tôi đã bí mật tập luyện vô số lần, cứ sợ mình sẽ mắc lỗi.

Hôm đó biểu diễn rất hoàn mỹ, tôi được vô số người vỗ tay tán thưởng, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào tôi, đó là cảm giác thỏa mãn mà xưa nay tôi chưa từng có."

"Nhưng hôm sau trong trường lại không nhắc đến màn trình diễn piano của tôi mà bàn tán về cậu, phấn khích nói tối qua có một chị lớp trên tỏ tình với cậu nhưng bị từ chối.

Mọi người đều nói đến cậu, dù cậu đi tới đâu cũng làm người khác chú ý.

Lúc đó tôi chợt hiểu ra điều mình khó khăn lắm mới giành được lại dễ như trở bàn tay với người khác, mà người ta chẳng thèm đoái hoài nữa cơ."

1793Tôi nói: "Tại cậu quá để ý ánh mắt người khác thôi."

Lâm Thư Kỳ lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi không muốn giống như khi còn bé, trở thành kẻ vô hình trong mắt người khác, cậu chưa từng trải qua cảm giác bị người ta xem nhẹ thì làm sao hiểu được."

Tôi quả thực không hiểu.1794Lâm Thư Kỳ nói: "Vì vậy tôi ghen tị với cậu, lại không tự chủ bị cậu thu hút, tôi muốn trở thành người như cậu, giơ tay nhấc chân đều có thể khiến người ta chú ý."

Nghe cậu ta giãy bày như thế, tôi đột nhiên hiểu ra."

Thế nên cậu biết rõ Nghiêm Chi Triết là người thế nào mà vẫn không dứt khoát với hắn, bởi vì hắn là kẻ thấy được cậu."

Tôi nói.Lâm Thư Kỳ bật cười: "Đúng vậy.

Không phải tôi không thể dứt khoát với hắn mà là không nỡ, tôi nói gì hắn nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, khi hắn nhìn tôi thì tôi mới có cảm giác thỏa mãn vì mình là cả thế giới của hắn."

Tôi rũ mắt: "Thế nên cậu mới hưởng thụ sự mê luyến của hắn dành cho mình."

"Có phải tôi đáng thương lắm không, biết rõ hắn tồi tệ thế nào, biết rõ hắn vừa vô dụng vừa ngu xuẩn nhưng tôi lại không bỏ được hắn."

Sắc mặt Lâm Thư Kỳ đầy thống khổ, "Vì người tôi thích, vì cậu không nhìn thấy tôi!

Thật ra tôi biết trong lòng cậu không hề thích tôi mà còn xem thường tôi nữa.

Cậu là người rất kiêu ngạo, còn tôi ngay cả tư cách lọt vào mắt cậu cũng chẳng có!"

"Nhiều lúc tôi nghĩ loại người như mình có phải chỉ xứng với kẻ ngu xuẩn như Nghiêm Chi Triết hay không.

Nhiều lúc tôi ước Nghiêm Chi Triết có thể tài giỏi hơn một chút, không mong bằng cậu nhưng ít nhiều gì cũng chấp nhận được, có lúc lại nghĩ tại sao cậu không thể nhìn tôi lấy một lần cơ chứ."

1795Vì mắt tôi không bị mù.Cảm xúc Lâm Thư Kỳ không tốt, sợ cậu ta tức giận nên câu này tôi không nói ra miệng.Nhưng tôi nghĩ chắc cậu ta hiểu được.Bởi vì khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ta uất ức ho khan nửa ngày.Tôi hờ hững nhìn cậu ta, trong lòng chẳng có chút rung động nào.Cậu ta hưởng thụ sự săn đón của Nghiêm Chi Triết, lại chê Nghiêm Chi Triết không đủ tài giỏi.Nhưng không nghĩ xem cậu ta dựa vào cái gì để thu hút ánh mắt người tài giỏi chứ?1796Ho xong Lâm Thư Kỳ nói: "Giờ tôi thật sự chẳng còn gì nữa!

Ngoại hình của tôi, tài đánh đàn mà tôi vẫn luôn tự hào đã bị hắn làm hỏng!

Có lẽ đây chính là báo ứng của tôi."

Tôi hỏi: "Cậu vẫn luôn hối hận kiểu này sao?"

Lâm Thư Kỳ thoáng sửng sốt.Tôi nghĩ ba năm tối tăm không mặt trời mà Hứa Tri Niên trải qua so với cậu ta còn thống khổ hơn, gian nan hơn, tuyệt vọng hơn.Nhưng Hứa Tri Niên chưa từng hối hận, cũng chưa từng khuất phục.1797"Khương Minh Ý......"

Lâm Thư Kỳ định nói gì đó nhưng tôi không muốn nghe nữa.Tôi đứng dậy nói: "Nếu cậu tìm tôi chỉ để nói những lời này thì giờ tôi biết rồi."

Lâm Thư Kỳ thở dài: "Tôi đã như vậy mà cậu vẫn máu lạnh đến mức không thấy tôi đáng thương chút nào sao?"

Tôi cúi đầu nhìn cậu ta: "Cậu thèm khát sự chú ý đến nỗi muốn người khác thương hại mình cơ à?"

Dừng một chút, tôi hờ hững nói thêm: "Vậy thì cậu đáng thương thật đấy."

Lâm Thư Kỳ bị tôi chọc tức điên.Để không làm cậu ta giận dữ hơn nữa, tôi tốt bụng đứng dậy cáo từ.1798Tối đó tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Ở trường em cũng là nhân vật nổi tiếng khiến người khác chú ý sao?"

Hứa Tri Niên không hiểu lắm, mờ mịt nhìn tôi: "Nhân vật nổi tiếng gì ạ?

Em chỉ là một sinh viên rất bình thường, chẳng có gì khác người cả."

Tôi lại hỏi: "Vậy em có muốn mình trở thành mục tiêu chú ý không?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Chắc có nghĩ tới nhưng không muốn lắm.

Em chỉ là người bình thường thì cần người khác chú ý để làm gì, mỗi ngày sống bình yên vui vẻ đã mãn nguyện lắm rồi."

Tôi cười nhìn cậu ấy.Hứa Tri Niên đột nhiên tới gần tôi nói: "Nhưng giờ em lại rất muốn được Khương tiên sinh chú ý."

Tôi thuận thế đè người ra giường.1799Ngày mở phiên tòa xét xử, trời nắng rất đẹp.Tôi bảo trợ lý Tôn hoãn lại lịch trình trong ngày để đến tòa dự thính.Lâm Thư Kỳ mang theo thương tích ra toà, suốt quá trình cậu ta không nói lời nào, mọi việc đã có người đại diện phát biểu thay.Khi thấy Hứa Tri Niên ra tòa với tư cách luật sư, Nghiêm Chi Triết sững sờ tột độ.Hứa Tri Niên không còn sợ hắn nữa.Cậu ấy trình bày rõ ràng mọi tội trạng của Nghiêm Chi Triết và nộp các bằng chứng chặt chẽ đã được xác minh cho toà án.Chứng cứ vô cùng xác thực nên Nghiêm Chi Triết không thể biện hộ được gì.Sau thời gian xét xử dài dằng dặc, cuối cùng phiên tòa kết thúc trong tiếng búa trang nghiêm trịnh trọng của thẩm phán.Ngay giây phút ấy tôi nhìn thấy vô số người trên ghế dự thính trào nước mắt.1800Ngày đó Hứa Tri Niên đã tự tay tống Nghiêm Chi Triết vào tù.【 HOÀN】
 
Back
Top Bottom