Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 19


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 68℃】
532Điện thoại khẽ rung.Là Wechat Hứa Tri Niên gửi tới.【 Tri Niên: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a 】533Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu tôi. ?Cậu ấy gửi loạn cái gì vậy.Không đợi tôi nghĩ xem nên trả lời thế nào.Điện thoại lại rung lên.534【 Tri Niên rút lại một tin nhắn 】Tôi: ???535Tôi càng nghi ngờ hơn, thế là trả lời cậu ấy: Sao thế?Tri Niên: Không có gì, lúc nãy gửi sai.Tôi chậm rãi trả lời "Ờ".536Điện thoại yên tĩnh trở lại.Ảnh đại diện Wechat của Hứa Tri Niên là một mảnh xanh lam dịu mát, thoạt nhìn cũng không có gì, khi phóng to mới phát hiện còn có hoa văn.Là một bức tranh vũ trụ.Dường như cậu ấy thật sự rất thích những ngôi sao.537Mấy phút sau, Hứa Tri Niên lại nhắn tin.Tri Niên: Khương tiên sinh.Tôi: Đây.Tri Niên: Video trong vòng bạn bè kia...... anh thấy rồi sao?Thì ra cậu ấy đã thấy tôi bấm like.Tôi trả lời: Ừm, tôi thấy rồi.Hứa Tri Niên gửi tới một icon khóc.Tri Niên: A a a!Tri Niên: Có phải đàn khó nghe lắm không.Tôi vốn định ăn ngay nói thật nhưng nhìn icon cậu ấy gửi hình như có chút sụp đổ.Sợ đả kích cậu ấy nên tôi quyết định biểu đạt khéo léo hơn chút để an ủi cậu ấy.Tôi: Cũng được.Tôi: Không khó nghe lắm.538Tri Niên: Thật sao?Tôi: Ừ.Tri Niên: Tôi biết Khương tiên sinh chỉ đang an ủi tôi thôi.Tôi tạm ngừng.Tri Niên: Nhưng vẫn thấy rất vui.Tôi: Cậu vui là được rồi.539Tri Niên: Không ngờ Khương tiên sinh cũng sẽ xem vòng bạn bè.Tôi: Vì sao tôi không thể xem vòng bạn bè?Tri Niên: À, chỉ là cảm thấy Khương tiên sinh không giống người thường xuyên lên mạng xã hội.Tôi: ......Tôi trịnh trọng gọi tên cậu ấy: Hứa Tri Niên.Tri Niên: Dạ?Tôi: Năm nay tôi 28Tôi: Không phải 48Tri Niên: ......Tôi: Tôi chỉ lớn hơn cậu 5 tuổi thôi.540Khung chat dừng lại.Một lát sau, Hứa Tri Niên gửi tới một tin nhắn thoại.Hứa Tri Niên: "A a a Khương tiên sinh tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy Khương tiên sinh bình thường bận rộn như vậy chắc sẽ không rảnh xem vòng bạn bè đâu."

541Giọng cậu ấy qua mạng và trong hiện thực có chút khác biệt, nghe đến cuối cùng lại có thể tìm được cảm giác quen thuộc.Bởi vì vội vã giải thích nên ngữ tốc nói chuyện của cậu ấy nhanh hơn bình thường, nghe rất hoạt bát.Thật là dễ nghe.Từ khi Hứa Tri Niên đến trường, tôi cũng rất ít khi nghe cậu ấy nói bên tai tôi như vậy, nhất thời có chút hoài niệm.Tôi ấn mở tin nhắn thoại, đưa di động sát vào tai nghe lại lần nữa.542Chắc thấy tôi trả lời lâu quá nên Hứa Tri Niên nóng nảy gửi tới một dấu chấm hỏi.Tri Niên: ?Tri Niên: Khương tiên sinh?Tôi: Đây.Tri Niên: A a, tôi quấy rầy anh sao?Tôi: Không có.543Tôi hỏi cậu ấy: Cậu không muốn tôi nhìn thấy video kia sao?Tri Niên: A a a không phải!Tri Niên: Chỉ là tôi đàn khó nghe quá!

Để Khương tiên sinh nghe được cảm thấy rất ngại!Tri Niên: Bản nhạc đó tôi vẫn chưa học xong, nếu biết trước thì đã không cho bạn cùng phòng quay video rồi!Tôi: Không sao.544Nói đến video, tôi lại canh cánh trong lòng Hứa Tri Niên muốn đàn bản nhạc kia cho ai nghe.Tôi: Chờ cậu học xong có thể đàn cho tôi nghe thử, nói không chừng có thể thay đổi ấn tượng của tôi về video kia.Tri Niên: Được!

Tôi nhất định sẽ học nghiêm túc!545Trong lòng tôi mãn nguyện gật đầu.Như vậy thì mặc kệ cậu ấy muốn đàn cho ai nghe, người khác hay là tôi.Thì cuối cùng tôi vẫn được nghe cậu ấy đàn.Cuộc làm ăn này không lỗ.546Nhưng tôi vẫn muốn biết nếu không phải tôi thì cậu ấy sẽ đàn cho ai nghe?Khương Sênh Sênh?

Hay là bạn mới quen ở trường?Hỏi thẳng thì có vẻ lộ liễu quá, tôi quyết định hỏi bóng gió một chút.Đương nhiên tôi tự nhủ với mình.Tôi chỉ tò mò mà thôi.547Tôi: Cậu ở trường chắc đã quen rất nhiều bạn mới nhỉ?Tri Niên: Sao ạ?Tôi: Lúc nãy nói chuyện với cậu cảm thấy hình như cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều.Tri Niên: À, đó là vì trên mạng thôi.Tri Niên: Thật ra ở trường tôi rất ít khi nói chuyện với người khác, lại vừa mới chuyển đến học kỳ này, ngay cả bạn học trong lớp tôi cũng chưa quen hết.Tri Niên: Trước đây tôi không giống vậy đâu, rõ ràng có thể hòa đồng với bạn bè.Tri Niên: Nhưng bây giờ khi đối mặt với họ tự nhiên tôi cũng chẳng biết làm sao nói chuyện nữa.Tri Niên: Khương tiên sinh, có phải tôi như vậy rất tồi tệ không.Tôi: Đây không phải vấn đề của cậu.548Tri Niên: Nhiều khi bên trên giảng bài, trong lớp rất đông người, tôi liền thấy căng thẳng.Tri Niên: Chỉ có thể tìm chỗ nào ít người nghe giảng.Tri Niên: Mấy ngày trước đi xuống lầu có người bạn đỡ tôi nhưng lại bị tôi vô thức đẩy ra.Tri Niên: Tôi biết cậu ấy có ý tốt chứ không muốn hại tôi, nhưng tôi không khống chế được mình.Tri Niên: Ở trường tôi cũng không tìm lại được cảm giác đi học của mấy năm trước, tôi không thể cãi nhau ầm ĩ, cười nói vui đùa với người chung quanh như trước nữa.Tri Niên: Tôi phát hiện mình không hòa nhập được với họ, họ càng lại gần thì tôi càng sợ hãi.549Tôi: Cậu sợ cái gì?Tri Niên: Tôi không biết, chính là sợ hãi.Tri Niên: Có lẽ sợ bọn họ phát hiện tôi khác người, sợ bọn họ biết tôi đã gặp chuyện gì.Tôi: Đây không phải lỗi của cậu.550Tôi: Cậu đã không tiếp xúc với người khác ba năm.Tôi: Bài xích là bình thường.Tôi: Cậu cần thời gian.Tri Niên: Đúng không?Tôi: Ừ, cậu đừng vội, từ từ sẽ ổn thôi.Tôi: Nếu không thể như trước đây thì cậu cũng đừng cưỡng cầu, không cần cố gắng tạo quan hệ tốt với bạn học, từ từ tìm người bạn thích hợp với mình là được rồi.Tri Niên: Là vậy sao?Tôi: Ừ, lúc tôi đi học cũng chẳng kết bạn với tất cả mọi người đâu.Tôi: Có những người là anh em tốt, nhưng đại đa số bạn học đều là quan hệ bình thường.Tri Niên: Nếu là Khương tiên sinh thì quả thật sẽ mang đến cho người ta cảm giác như vậy.Tôi: Vì sao?Tri Niên: Bởi vì tính cách Khương tiên sinh là thế.Tri Niên: Giống như rất khó tiếp cận, nhìn rất lạnh lùng.Tri Niên: Nhưng thật ra ở gần Khương tiên sinh sẽ cảm nhận được Khương tiên sinh rất ấm áp.551Nghe cậu ấy nói tôi bắt đầu ngại ngùng.Tôi lảng sang chuyện khác: Cậu ở trường lâu thế rồi chắc phải có một hai người bạn thân chứ nhỉ.Tri Niên: Thì cũng có.Tôi: Là ai thế?Tri Niên: Là bạn cùng phòng với tôi, sinh viên mới vào năm nay, là một cậu bé rất hướng ngoại, rất tự nhiên, lúc ra cửa đều kéo tôi theo.Tri Niên: Vì tôi phải bổ sung lại kiến thức thiếu hụt trước đây nên cậu ấy cũng cho tôi mượn tài liệu giảng dạy để xem.Tri Niên: Đúng rồi, video kia là do cậu ấy quay đó.552Bạn cùng phòng quay video sao?Nếu là lúc trước thì trong lòng tôi còn có chút không thoải mái.Giờ lại cảm thấy may mắn.May mà cậu ta ở đó để Hứa Tri Niên sống ở trường không còn cô đơn một mình.553Tôi: Bởi vậy cậu không tệ chút nào hết.Tôi: Chỉ là cậu mới về lại trường học nên chưa thích ứng kịp thôi.Tri Niên: Vâng.Tôi: Cho nên cậu không cần phải sợ.Tri Niên: A a a, nghe Khương tiên sinh nói vậy cảm giác tốt hơn rất nhiều.554Tri Niên: Nếu nói chuyện trên mạng chứ không phải mặt đối mặt thì tôi cũng không hồi hộp thế đâu.Tôi: Hoạt bát hơn nhiều mà.Tri Niên: Nếu không phải thông qua Wechat thì chắc hôm nay tôi cũng không nói nhiều với Khương tiên sinh vậy đâu.Tri Niên: Cảm giác như ở đây tôi buông lỏng rất nhiều.Tôi: Khi đối mặt với tôi cậu cũng hồi hộp sao?Tri Niên: Vâng.Tri Niên: Nhưng không phải vì sợ Khương tiên sinh.Tôi: Thế thì là gì?Tri Niên: A a a a a tôi cũng không biết phải hình dung thế nào nữa!Tri Niên: Ví dụ như......Tri Niên: Chính là kiểu hồi hộp khi gặp người mình thích!555Khương Minh Ý, tỉnh táo, tỉnh táo.Tôi mặc niệm trong đáy lòng.Cậu ấy chỉ lấy ví dụ mà thôi.Mi đừng tưởng là thật.556"Tiểu Khương?"

Chị Vương quét dọn xong thấy tôi còn ngồi trên ghế salon liền đi tới."

Mặt cậu hình như hơi đỏ?"

Chị hỏi, "Có phải bị cảm rồi không, dạo này thời tiết thay mùa, nóng lạnh thất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, chờ chút tôi làm cho cậu một ly trà gừng."

Tôi vô thức ho khan.Chị Vương: "Bị cảm thật rồi à?!"

"Không có."

Tôi vội vàng nói, "Chắc mặc đồ nhiều lớp quá nên hơi nóng."

Chị Vương ừ một tiếng, nửa tin nửa ngờ rời đi.557Tôi rót cho mình ly nước lạnh.Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, nhiệt độ trên mặt mới hơi dịu xuống.Tôi thở chậm lại, sau khi hoàn toàn tỉnh táo mới tiếp tục xem điện thoại.Tri Niên: Khương tiên sinh?Tôi: Vừa rồi có chút việc.Tri Niên: Là đang bận sao?Tri Niên: Có phải hôm nay tôi chiếm quá nhiều thời gian của anh không?Tôi: Không có, chút chuyện nhỏ ấy mà, làm xong rồi.Tri Niên: A a!558Tri Niên: Đúng rồi!Tri Niên: Cuối tuần này Khương tiên sinh có ở nhà không?Tôi mở lịch trình ra xem một chút.Tôi: Cuối tuần công ty có hội nghị báo cáo dự án, tôi phải đi chủ trì.Tri Niên: Vậy à......Hình như cậu ấy có vẻ thất vọng.Tôi: Nhưng chắc buổi tối sẽ về.Tri Niên: Vâng!559Tôi cười gửi tin nhắn cho trợ lý Tôn: Cuối tuần tôi có việc vào buổi tối, có xã giao gì hoãn lại hết đi.Trợ lý Tôn mau chóng trả lời: Đã nhận!560Tri Niên: Vậy tối hôm đó tôi làm món chân gà nấu tôm tươi cho Khương tiên sinh nhé.Tri Niên: Là món ăn tôi mới học được.Tôi: Ừ.561Chân gà nấu tôm tươi?Trước kia chưa từng ăn.Nhưng nghe có vẻ không tệ.562Tôi và Hứa Tri Niên hàn huyên trên Wechat một hồi, nghe cậu ấy kể chuyện hàng ngày ở trường.Lúc hoàn hồn nhìn đồng hồ thì mới phát hiện đã là nửa đêm.Trước kia ở nhà tăng ca đọc văn kiện sao lại không có cảm giác vừa ngẩng đầu một cái đã qua mấy tiếng như hôm nay nhỉ?Hình như đêm nay thời gian trôi qua nhanh hơn mọi khi.563Tôi: Trễ thế này mà cậu vẫn chưa ngủ sao?Tri Niên: A.Tri Niên: Không để ý đã 11 giờ rồi.Tri Niên: Hình như phải đi ngủ rồi.Tôi: Ừ, ngủ sớm chút đi.Tri Niên: Khương tiên sinh, có thể nói với tôi một câu ngủ ngon không?564Tôi nghĩ ngợi rồi mở tin nhắn thoại, thấp giọng nói một câu."

Ngủ ngon."

565Mấy phút sau Hứa Tri Niên cũng gửi tới một tin nhắn thoại.Tôi đưa di động lên bên tai."

Khương tiên sinh, ngủ ngon."

Cậu ấy thì thầm.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 20


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 69℃】
566Sau lời chúc "ngủ ngon" kia, tôi ngủ rất ngon mà không cần đến thuốc ngủ.Buổi sáng khi từ phòng họp trở về, điện thoại di động vang lên.Là Thi Gia Chí gọi tới.567"Khương tổng."

Giọng nói ngả ngớn của Thi Gia Chí vang lên trong điện thoại, "Sao cuối tuần lại không tới tụ tập?"

Tôi hàm hồ nói: "Có việc."

Thi Gia Chí nói: "Có thể có chuyện gì chứ, ai cũng biết anh khó mời, tối cuối tuần ai dám giành người với tôi?"

"Chẳng ai mời tôi cả."

Tôi nói.Thi Gia Chí hiếu kỳ: "Vậy sao tự nhiên không lộ diện, có việc gấp à?"

Tôi nói: "Về nhà gấp."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật cười."

Nghe anh nói như vậy."

Thi Gia Chí đùa, "Tôi đang nghi trong nhà anh có người nào hay không đấy."

Tôi im lặng khác thường mấy giây.568Thi Gia Chí cũng trầm mặc, sau đó hắn nói với vẻ khó tin: "Không phải chứ, thực sự có người à?"

Tôi vuốt trán: "Không phải như anh nghĩ đâu."

"Tôi nghĩ gì cơ?"

Thi Gia Chí hứng thú hỏi tôi, "Lần trước anh còn nói với tôi chưa có người mình thích, sao chưa được mấy ngày mà đã bắt đầu kim ốc tàng kiều rồi?"

Dừng một chút, hắn tựa như nhớ ra gì đó nên lại hỏi: "Có phải là người lần trước anh hỏi tôi...... bồ câu trắng đúng không?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Không phải."

Thi Gia Chí: "Đừng vội phủ nhận, chắc chắn đúng như tôi nói rồi......"

Tôi mặt không đổi sắc ngắt lời hắn: "Anh vẫn nên xử lý tốt chuyện của mình trước đi, lần trước anh nói với tôi thích một người đàn ông, đã làm xong chưa?"

Thi Gia Chí chợt im bặt."

Fuck!"

Mấy giây sau hắn mắng một câu thô tục, "Được thôi, đấu không lại anh."

569Tôi nhíu mày: "Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."

Thi Gia Chí vội vàng nói: "Đừng cúp đừng cúp."

Tôi hỏi hắn: "Còn việc gì?"

Thi Gia Chí nói: "Cuối tuần không tới được thì đêm nay Hoàng Hành Thiên mở tiệc dù sao cũng nể mặt chút đi."

Tôi hỏi: "Hoàng Hành Thiên?"

Thi Gia Chí giải thích: "Hoàng Hành Thiên là con trai nhà họ Hoàng của bất động sản Vĩnh Chính, gần đây sinh nhật hắn, ngại tụ họp trong nhà nên cố ý hẹn người ra ngoài náo nhiệt."

"Các anh náo nhiệt thì kệ các anh."

Tôi nghi ngờ nói, "Tôi không quen anh ta, xem náo nhiệt làm gì."

Thi Gia Chí lười biếng nói: "Thì tại vì khó lòng hẹn được Khương tổng một lần, bọn họ muốn mời cũng không tìm được cách, nếu tôi có thể mời anh tới thì chẳng phải có mặt mũi hơn sao."

Tôi lạnh nhạt nói: "Nói tiếng người đi."

Thi Gia Chí nói: "Tâm tình không tốt, tìm anh tới giúp tôi uống hai ly."

570Sớm nói thẳng ra có phải tốt không.Cần gì phải quanh co lòng vòng.571Tôi nghĩ đêm nay cũng không có việc gì nên trả lời: "Đi, lát nữa báo địa chỉ cho tôi."

Thi Gia Chí đáp lại "OK".572Hoàng Hành Thiên không mở tiệc ở "Chợ chim hoa" mà là một nơi cao cấp khác.Khi tôi đến, Thi Gia Chí ôm trong ngực một cô gái trang điểm lộng lẫy, da trắng chân dài, rất hợp khẩu vị của hắn.Nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của hắn thì chắc là người khác đưa đến.573Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh thì hắn liền phất tay đẩy cô gái ra ngoài.Cô gái hiểu ý hắn, lưu luyến không rời, chậm chạp bước đi.Thi Gia Chí lắc ly rượu trong tay, đá lạnh va vào thành ly lách cách.Tôi nhíu mày: "Sao thế, không vui à?"

574Thi Gia Chí nhấp một hớp rượu rồi nói: "Anh thấy cô gái lúc nãy trong ngực tôi thế nào?"

Tôi dùng thẩm mỹ của trai thẳng nhớ lại một chút rồi đáp: "Tạm được."

Thi Gia Chí bật cười: "Nghe nói là tiểu minh tinh nổi tiếng, từng đóng mấy bộ phim mạng, xem như có chút danh tiếng."

Tôi thản nhiên nói: "Không biết."

Thi Gia Chí cười: "Đừng nói tiểu minh tinh, dù đỉnh cấp lưu lượng trong ngành giải trí có đứng trước mặt thì anh cũng chẳng nhận ra."

Tôi nói: "Chưa chắc đâu."

Thi Gia Chí nhíu mày.Tôi nghĩ ngợi: "Chắc tôi có thể nhận ra Diệp Tử An."

Thi Gia Chí thoáng sửng sốt.575Tôi hỏi hắn: "Hôm nay anh sao vậy?

Thất tình nên ở đây mượn rượu giải sầu à?"

Thi Gia Chí nhấp một hớp rượu: "Còn chưa có tình thì lấy đâu ra thất."

Tôi ung dung nhìn hắn: "Vẫn là người lần trước sao?"

Thi Gia Chí nói: "Ừm."

Tôi hỏi: "Thích thật lòng?"

Thi Gia Chí im lặng hồi lâu mới trầm thấp nói: "Thích thật lòng."

Tôi bất giác nhướng mày.576Thi Gia Chí nói: "Vẻ mặt anh như vậy là sao?"

Tôi nói: "Vẻ mặt đang xem hài kịch."

Thi Gia Chí: "......"

Tôi nói: "Không ngờ Thi tổng phong lưu phóng khoáng, lướt qua vạn bụi hoa không dính một cái lá trên người mà lại lưu luyến một chàng trai."

Thi Gia Chí nói: "Đừng có trêu tôi."

Tôi hỏi: "Làm sao, còn mong tôi bày mưu tính kế cho anh nữa à?"

Thi Gia Chí nói: "Lần trước anh nói vấn đề kia, tôi về hỏi người đại diện của cậu ấy, người đại diện nói trước kia cậu ấy chưa từng yêu đương, cũng không mập mờ với ai, vì thế tôi cũng không biết cậu ấy thích nam hay nữ."

577Người đại diện?Tôi kịp phản ứng, thì ra đối phương lại là minh tinh.Nhưng nhớ tới địa vị của Thi Gia Chí trong ngành giải trí thì tôi cũng chẳng thấy lạ.578Tôi hỏi: "Vậy tình cảm của cậu ấy với anh là gì?"

Thi Gia Chí nghĩ ngợi, sắc mặt càng thêm cổ quái: "Hình như cậu ấy xem tôi là bạn bè tốt."

579Sau đó Thi Gia Chí vừa uống rượu vừa lải nhải kể tôi nghe chuyện của hắn và minh tinh kia.Tôi nghe câu được câu mất.Kiểu tình cảm này người ngoài rất khó khuyên nhủ.Lỡ đâu hôm nay hắn còn thâm tình, ngày mai liền quay đầu lưu luyến bụi hoa khác thì sao.Tôi không có ý định xen vào thế giới tình cảm muôn màu muôn vẻ của Thi Gia Chí nên dứt khoát ngồi một bên làm người nghe vô cảm.590Nói xong lời cuối, Thi Gia Chí cũng cảm thấy có chút nhàm chán nên nốc rượu ừng ực.Tôi bưng ly uống với hắn hai ngụm.Ly còn chưa đặt xuống thì chợt nghe cách đó không xa vọng lại tiếng ầm ĩ.Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn sang bên kia.591Bên kia không biết xảy ra chuyện gì mà thanh âm hơi lớn, người chung quanh đều nhìn sang.Bên cạnh có người giải thích: "Hình như có minh tinh làm ầm lên."

Tôi không khỏi nhíu mày.592Hôm nay là sinh nhật Hoàng Hành Thiên, gọi vài minh tinh tới trợ hứng là bình thường.Nhưng chuyện này là anh tình tôi nguyện, minh tinh mời đến quá nửa đều tự nguyện và hiểu chuyện, muốn ở đây tìm cơ hội, kiếm chút tài nguyên lợi lộc.Nếu thật sự gây chuyện ồn ào thì không phải trợ hứng mà là mất hứng.Tất cả mọi người đều biết chừng mực.593Cũng không rõ xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ đến mức này.Tôi và Thi Gia Chí liếc nhau một cái rồi đứng dậy đi tới chỗ xảy ra chuyện.594Hoàng Hành Thiên là nhân vật chính nên tất nhiên cũng ở đó.Hắn cau mày, sắc mặt nhìn không tốt lắm.Minh tinh gây náo loạn đứng đối diện với hắn, áo khoác bị hắt rượu, bộ dạng rất chật vật.Nhưng khí thế trên người cậu ta lại không hề kém đi, bầu không khí có vẻ giương cung bạt kiếm.Tôi sửng sốt phát hiện ra mình biết minh tinh này.Là Diệp Tử An.595Diệp Tử An sao lại xuất hiện ở đây?Tôi nheo mắt nhìn Diệp Tử An.Nhìn vẻ mặt cậu ta rõ ràng là rất không tình nguyện.Không đợi tôi lấy lại tinh thần, bên cạnh đột nhiên hiện ra một bóng người.Thi Gia Chí đã nhanh chân đi tới.596"Hoàng thiếu, chuyện là thế nào vậy."

Thi Gia Chí cười nói, "Vị này là nghệ sĩ dưới trướng công ty tôi, có phải đã làm gì đắc tội Hoàng tổng rồi không?"

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hoàng Hành Thiên dịu đi rất nhiều, cũng không còn làm khó Diệp Tử An mà quay sang nói chuyện với Thi Gia Chí.Hai người hàn huyên nửa ngày, cuối cùng Thi Gia Chí kính một ly rượu mới giải vây được cho Diệp Tử An, sau đó dẫn người ra ngoài.597Diệp Tử An vẫn giữ sắc mặt khó coi nhưng ở cạnh Thi Gia Chí thì khí thế của cậu ta cũng giảm đi nhiều, không còn giống lúc nãy nữa.Ngược lại nhìn rất ngoan ngoãn.Thi Gia Chí đưa người tới chỗ chúng tôi ngồi, tôi đang xem kịch hay nên có chút hào hứng nhìn hai người họ.Diệp Tử An thấy tôi thì sửng sốt hỏi: "Đây là?"

Thi Gia Chí giới thiệu: "Đây là bạn tôi."

Diệp Tử An nói: "Chào anh, tôi là Diệp Tử An."

Tôi nhẹ gật đầu: "Khương Minh Ý."

598Thi Gia Chí hỏi cậu ta: "Sao cậu lại ở đây?"

Diệp Tử An nói: "Hôm nay có nhà đầu tư mời đoàn phim ăn cơm, đạo diễn Dương gọi tôi tới, lúc tôi từ toilet trở ra thì không chú ý nên đi nhầm cửa."

Ngữ khí của cậu ta có chút buồn bực: "Tôi thấy hình như không đúng, đang định ra ngoài thì có người tới kéo tay tôi không buông, còn động tay động chân với tôi rồi rót rượu cho tôi, tôi đương nhiên không chịu, người kia lại không chịu để tôi đi, cuối cùng còn hắt rượu lên người tôi."

Thi Gia Chí nhíu mày hỏi: "Người ra tay với cậu là ai?"

Diệp Tử An nhìn quanh rồi nói: "Tôi cũng không biết anh ta tên gì."

Thi Gia Chí lại hỏi: "Cậu uống rượu à?"

Diệp Tử An nhẹ gật đầu: "Vừa rồi có uống một chút nhưng không nhiều lắm."

Sắc mặt Thi Gia Chí hơi tốt lên: "Cậu thế này trước hết đừng trở lại, chờ chút để trợ lý đưa quần áo tới thay."

Diệp Tử An đáp ứng.599Cậu ta cởi áo khoác bị hắt rượu để qua một bên, sau đó tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Thi Gia Chí.Chắc vì chuyện ồn ào lúc nãy nên Thi Gia Chí càng thêm mất hứng, cũng không có vẻ gì là muốn mở miệng.Tôi nói với Diệp Tử An: "Tôi nhớ cậu là minh tinh."

Diệp Tử An mở to mắt: "Khương tổng cũng biết tôi sao?"

Tôi nói: "Cậu rất nổi tiếng mà."

Diệp Tử An nói: "Cám ơn đã khích lệ."

600Tôi hỏi cậu ta: "Có thể ký tên cho tôi được không?"

Diệp Tử An không kịp phản ứng: "A?"

Tôi giải thích: "Tôi có một cô em họ là fan cuồng của cậu."

Diệp Tử An: "À à!

Không thành vấn đề."

601Một lát sau, trợ lý của cậu ta lên tới.Diệp Tử An lấy một tấm ảnh trong túi xách của trợ lý cấp tốc ký tên rồi đưa cho tôi.Tôi cầm ảnh chụp trong tay, chần chờ một lát, suy nghĩ xem làm thế nào xin thêm một tấm ảnh có chữ ký cho Hứa Tri Niên.Nói là xin thay cho bạn sao?602Diệp Tử An thay xong áo khoác thì không ở lại nữa, từ biệt Thi Gia Chí rồi đứng dậy ra ngoài.Tôi nhíu mày, đại não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đuổi theo trước.603Tôi gọi lại Diệp Tử An trên hành lang."

Khương tổng còn việc gì sao?"

Cậu ta hỏi tôi với vẻ kỳ quái.Tôi dừng một chút rồi bình thản nói: "Có thể cho tôi thêm một chữ ký không?"

Diệp Tử An tỏ vẻ sửng sốt rồi nhẹ gật đầu: "Được chứ."

Tôi khẽ thở hắt ra.604"Khương tổng."

Ký xong Diệp Tử An gọi tôi một tiếng, hình như muốn nói gì đó.Tôi hỏi cậu ta: "Sao?"

Cậu ta ấp a ấp úng hỏi tôi, "Không có gì, tôi chỉ tò mò...... anh và Thi tổng có phải rất thân nhau không?"

Tôi nhíu mày cất kỹ tấm ảnh thứ hai rồi đáp: "Là bạn làm ăn hợp tác thôi, không tính thân thiết."

605Sau khi tôi quay lại, Thi Gia Chí ngập ngừng nhìn tôi.Tôi vờ như không thấy.Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi: "Khương Minh Ý, chắc không phải anh nhìn trúng Diệp Tử An rồi đấy chứ?"

Tôi nhìn hắn cười như không cười.Chờ sắc mặt hắn rốt cuộc biến đổi, tôi mới chậm rãi ung dung nói: "Ai thật sự nhìn trúng Diệp Tử An trong lòng còn chưa rõ hay sao?"

Thi Gia Chí: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 21


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 75℃】
606Cuối tuần còn bận rộn hơn tôi tưởng.Để chuẩn bị cho hội nghị buổi trưa, trợ lý Tôn chạy tới chạy lui giữa các bộ phận, tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì.Giờ nghỉ trưa tôi mới ngơi tay, đeo tai nghe cách âm chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.607Trợ lý Tôn đẩy cửa vào, vẻ mặt có chút lo lắng: "Khương tổng, USB của tôi ở chỗ anh à?"

"USB nào?"

Tôi tháo tai nghe xuống hỏi.Trợ lý Tôn mô tả: "Cái màu trắng bạc to cỡ này này, mấy ngày trước tôi mới đưa cho anh đó."

Hình như có chút ấn tượng.Tôi tìm trên bàn nhưng không thấy, mở cả ngăn kéo và mấy chỗ tôi thường xuyên cất USB.Vẫn không có.608Trợ lý Tôn hỏi: "Có phải cắm trên máy tính không?"

Tôi liếc nhìn cổng USB rồi lắc đầu."

Chắc tôi đem về nhà rồi."

Tôi nói, "Cậu cần gấp à?

Dùng USB khác được không?"

Trợ lý Tôn nhíu mày: "Trong đó có PPT và mấy văn kiện quan trọng, buổi họp chiều nay có thể phải dùng đến."

Ánh mắt tôi cũng trở nên nghiêm trọng: "Không chép ra cái khác sao?"

"Có."

Trợ lý Tôn nói, "Nhưng đó là bản gốc chưa chỉnh sửa, USB là bản tôi chỉnh sửa lần cuối."

609Trên trán trợ lý Tôn toát mồ hôi, không biết vì sốt ruột hay chạy mệt.Tôi an ủi cậu ta: "Cậu đừng lo, vẫn còn thời gian mà, tôi nhờ người đem USB tới là được rồi."

"Vâng."

Trợ lý Tôn nhẹ gật đầu, "Tôi sẽ sao chép bản gốc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

610Tôi gọi điện về nhà, nghĩ chắc sẽ gặp chị Vương.Không ngờ Hứa Tri Niên lại nhận điện thoại.Tôi hỏi: "Chị Vương đâu?"

"Chị Vương mua đồ ăn rồi."

Hứa Tri Niên nói, "Khương tiên sinh có chuyện tìm chị ấy à?"

Tôi chần chờ một lát rồi hỏi cậu ấy có thể tới thư phòng tìm USB giúp tôi không."

Chắc để trên bàn làm việc, nếu không có thì cậu tới ngăn kéo thứ hai bên tay phải tìm xem."

611Tôi mô tả hình dạng USB cho cậu ấy.Cậu ấy đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.Mấy phút sau, Hứa Tri Niên gửi một bức ảnh qua Wechat.Tri Niên: Là USB này sao?Tôi: Đúng rồi.612Điện thoại rung lên.

Vì buổi chiều có hội nghị nên tôi đã tắt chuông.Tôi nghe máy.Thanh âm của Hứa Tri Niên lại vang lên bên tai tôi: "Khương tiên sinh."

Cậu ấy nói: "Tôi tìm ra USB mà anh nói rồi......

Nhưng làm sao đưa cho anh đây?"

"Có thể phiền cậu đem USB đến công ty tôi được không."

Tôi nói, "Hơi gấp nên giờ cậu phải đi ngay mới được."

Hứa Tri Niên "a" một tiếng: "Gấp vậy sao?"

Tôi nói: "Ừ, chú Dương chắc đang ở nhà, tôi sẽ bảo chú ấy đưa cậu tới đây."

"Vâng."

Cậu ấy ngừng một chút rồi nói khẽ, "Nhưng trước hết tôi phải thay đồ đã."

Tôi bật cười: "Đi đi, vẫn đủ thời gian cho cậu thay đồ mà."

613Khi nhận được điện thoại của Hứa Tri Niên thì chỉ còn nửa tiếng là mở cuộc họp."

Tôi đến dưới lầu rồi."

Hứa Tri Niên nói.Tôi nói: "Cậu lên tầng cao nhất tìm tôi nhé."

Hứa Tri Niên dường như ngây ngẩn cả người: "Tầng cao nhất?"

"Ừ."

Tôi nói, "Tôi ở văn phòng trong cùng, cậu cứ đi thẳng lên đây là được, tôi đã nói trước với tiếp tân rồi."

Hứa Tri Niên im lặng mấy giây, trong điện thoại chỉ có thể nghe được âm thanh rất nhỏ.Tôi kỳ quái hỏi cậu ấy: "Sao thế?"

Cậu ấy cuống quýt nói: "Không có gì."

Sau đó liền cúp điện thoại.614Tôi đợi trong văn phòng một hồi nhưng chẳng thấy bóng dáng Hứa Tri Niên đâu.Tôi cảm thấy kỳ lạ.Đi thang máy lên thì giờ cũng phải đến rồi chứ.Đợi thêm mấy phút nữa, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.Tôi chợt nhíu mày.Cách bố trí của công ty không mấy phức tạp nên không thể đi lạc được.Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?615Tôi nghĩ xem có nên gọi điện cho cậu ấy hay không.Lẽ nào thang máy xảy ra trục trặc?Khoan đã......

Thang máy?Tôi đột nhiên nghĩ ra cái gì, thân mình chấn động mạnh.616Bác sĩ tâm lý từng nói với tôi.Hứa Tri Niên có chứng sợ giam cầm!617Đồng tử trong mắt tôi co rút, nhớ lại cảnh tượng cậu ấy đi thang máy lần trước.Là khi tới trường tìm viện trưởng.Lúc đó dù có tôi bên cạnh nhưng cậu ấy vẫn cực kỳ sợ hãi và khẩn trương.618Tôi lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.Phòng làm việc của tôi ở lầu trên cùng, 16 tầng, với thể lực cậu ấy thì không leo lên nổi.Cậu ấy chỉ có thể đi thang máy.Nhưng cậu ấy sợ hãi.619Cậu ấy sợ không gian chật kín.Cậu ấy sợ bóng tối.Cậu ấy sợ thang máy.Cậu ấy sợ ở một mình.620Tôi chộp lấy điện thoại nội bộ trên bàn gọi cho tiếp tân: "Hứa Tri Niên đã lên chưa?"

"Hứa Tri Niên?"

Tiếp tân sửng sốt một chút rồi mới phản ứng được, "Lúc nãy anh ấy đợi trước thang máy rất lâu như đang chờ ai đó.

Nhưng không chờ được nên đã đi lên một mình rồi."

Tôi đột ngột cúp máy, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc.Bên tai chỉ vang lên một câu.Cậu ấy đi lên một mình.621Cậu ấy có chứng sợ giam cầm.Nhưng hiện giờ phải đi thang máy một mình lên 16 tầng lầu tìm tôi.622Tôi nhịn không được thầm mắng một câu thô tục.623Lúc ra cửa đụng phải trợ lý Tôn.Cậu ta sửng sốt một chút rồi theo sau tôi: "Khương tổng, anh muốn đi đâu?

Còn có 20 phút nữa là phải họp rồi."

Tôi không phản ứng với cậu ta mà chạy thẳng về phía thang máy.Tôi vừa chạy đến cửa thang máy thì đúng lúc nghe một tiếng leng keng.Cửa thang máy mở ra.Tôi vọt vào.624Hứa Tri Niên núp trong góc thang máy, dựa lưng vào tường.Mặt cậu ấy trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.Tôi đi tới ôm cậu ấy.Sau đó phát hiện tay chân cậu ấy lạnh cóng, tim đập nhanh đến mức dọa người.625"Không sao."

Tôi an ủi cậu ấy.Hứa Tri Niên mờ mịt ngẩng đầu trong ngực tôi như vẫn chưa kịp phản ứng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và đề phòng.Hơi thở của cậu ấy rất gấp gáp, từng tiếng từng tiếng vang lên bên tai tôi.Tôi cúi xuống hôn lên tóc cậu ấy, sau đó ghé sát vào tai cậu ấy không ngừng trấn an.626Một lúc lâu sau Hứa Tri Niên mới tỉnh táo lại.Ánh mắt cậu ấy chậm rãi khôi phục tiêu cự, dán vào người tôi: "Khương tiên sinh......"

"Tôi ở đây."

Tôi vừa nói vừa hôn lên tóc cậu ấy.Lúc này Hứa Tri Niên mới nhớ ra đỏ mặt.627Tôi dẫn Hứa Tri Niên tới phòng làm việc của mình.Phòng làm việc của tôi rất lớn, mặt ngoài đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn vô cùng rộng.Cảm xúc của Hứa Tri Niên dần khôi phục lại."

Khương tiên sinh."

Cậu ấy lấy USB ra nói, "Quên đưa cái này cho anh."

628Tôi nhìn chằm chằm USB, đáy lòng lại muốn bốc hỏa.Vì không muốn để mình lộ vẻ hung dữ, tôi xoay người rót cho Hứa Tri Niên ly nước nóng, mượn động tác này đè nén sự tức giận."

Cầm đi."

Tôi nói, "Uống vào sẽ hơi nóng, có thể ủ ấm tay trước."

Hứa Tri Niên ngoan ngoãn ôm cái ly trong tay.629Tôi cầm USB hỏi cậu ấy: "Cậu có chứng sợ giam cầm nên không thể đi thang máy sao?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Sẽ rất sợ."

Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung: "Nếu có người khác thì tốt hơn nhiều, nhưng tôi chờ bên dưới rất lâu mà chẳng thấy ai cả."

Ngữ khí của cậu ấy có ý phàn nàn, nghe như đang làm nũng.Tôi lại nghĩ.Nếu cậu ấy nũng nịu với tôi thì tốt.630Tôi hỏi cậu ấy: "Đã sợ đi thang máy thì sao không đưa USB cho lễ tân để cô ta đem lên cho tôi."

Hứa Tri Niên giải thích: "Tôi sợ bên trong có văn kiện gì cơ mật nên không dám giao cho người lạ."

Tôi nói: "Vậy à."

"Còn nữa."

Cậu ấy nhìn tôi rồi nhỏ giọng nói thêm, "Tôi cũng muốn gặp Khương tiên sinh nữa."

Tôi nói: "Buổi tối cậu có thể gặp tôi mà."

Hứa Tri Niên nói: "Đâu có giống nhau."

Tôi hỏi: "Không giống chỗ nào?"

Hứa Tri Niên nói: "Hiện giờ tôi được gặp Khương tiên sinh ngoài thời gian dự định, cho nên gặp thêm một giây thì lợi được một giây."

Tôi: "......"

631Tôi đè xuống khóe môi vô thức nhếch lên rồi nói: "Lần sau nếu gặp chuyện như vậy thì cậu cứ bảo tôi xuống tìm cậu nhé."

"Hở?"

Hứa Tri Niên mở to mắt, "Tôi nghĩ Khương tiên sinh đang bận......

Như vậy có quấy rầy anh không?"

Tôi nhìn cậu ấy, chậm rãi nói: "Không đâu."

Hứa Tri Niên nói: "À."

Cậu ấy trả lời quá qua loa, tôi sợ cậu ấy không để tâm nên nghiêm mặt nói: "Cậu đừng có lúc nào cũng sợ quấy rầy tôi, đã sợ đi thang máy thì nên nói với tôi qua điện thoại, dù tôi bận không có thời gian thì cũng có thể nhờ người đáng tin xuống gặp cậu."

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Như vậy chẳng phải là...... không được nhìn thấy Khương tiên sinh nữa sao."

Tôi nói: "Tôi nghe được đấy nhé."

Hứa Tri Niên vội vàng ngồi thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.Tôi biết thực chất cậu ấy rất cố chấp và quật cường.632Tôi nói: "Nãy giờ cậu vẫn luôn nhìn tôi đúng không?"

Hứa Tri Niên bày ra vẻ mặt vô tội.Tôi lại hỏi: "Vậy hôm nay chắc cậu được lợi nhiều lắm nhỉ?"

Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn rồi nở nụ cười: "Hôm nay kiếm lời siêu nhiều luôn."

633Tâm tình của cậu ấy khôi phục rất nhanh.Trong thời gian ngắn như vậy, cậu ấy liền trở lại dáng vẻ bình thường.Tựa như chuyện thang máy không hề để lại dấu vết gì trong lòng cậu ấy.Tôi nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu ấy.634"Khương tiên sinh....."

Hứa Tri Niên tựa như có lời muốn nói.Đúng lúc này trợ lý Tôn gõ cửa nhắc nhở: "Khương tổng, giờ phải đi họp rồi."

Tôi nhíu mày, thu lại biểu cảm trên mặt.635"Tôi đi họp một chút."

Tôi bảo Hứa Tri Niên, "Cậu ở đây chờ tôi nhé."

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

"Mệt thì tới giường bên kia ngủ một lát."

Tôi nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Nếu không thích ngồi đây thì ra ngoài đi dạo cũng được."

636Phòng làm việc của tôi không có chỗ nào để giải trí, ngay cả tạp chí cũng là tài chính kinh tế, Hứa Tri Niên ở lâu sẽ thấy buồn tẻ.Lúc gần đi, tôi nhờ người mang sữa nóng và chút điểm tâm lên.637Cuộc họp kéo dài rất lâu.Lần đầu tiên trong đời tôi mới có cảm giác nôn nóng, mong sao cuộc họp này có thể kết thúc sớm một chút.Cũng may lý trí đã giúp tôi kiềm chế lại sự bốc đồng này.638Khi tan họp thì trời đã tối.Tôi về văn phòng, đẩy cửa vào mới phát hiện Hứa Tri Niên đã ngủ.Cậu ấy nằm ở giường nhỏ bên cạnh, trên người đắp một tấm thảm.Giường này tôi thỉnh thoảng dùng để nghỉ trưa, bên gối đặt một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, chắc dùng để ru ngủ.Sữa và điểm tâm cậu ấy đều ăn một chút nhưng chưa ăn hết, chẳng biết có phải vì không hợp khẩu vị hay không.639Tôi đến bên giường, cúi đầu ngắm nhìn Hứa Tri Niên.Cậu ấy nằm nghiêng, lưng hơi cong, chân co lại phía trước, nhìn không hề có cảm giác an toàn.Cậu ấy nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài hơn tôi tưởng.Nhìn từ góc độ này cậu ấy cũng rất đẹp.640Tôi ngắm thật lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận một chuyện.Hứa Tri Niên nằm trên giường của tôi, đắp thảm của tôi, trên người đều là mùi hương của tôi.Sự thật này khiến tôi cực kỳ vui vẻ.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 22


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 78℃】
641Sau khi tôi trở lại máy tính xử lý công việc một lúc thì Hứa Tri Niên thức dậy.Cậu ấy có vẻ bần thần, lắc lắc đầu rồi mới phản ứng được mình đang ở đâu.Hứa Tri Niên không phải người ồn ào, dù đã tỉnh nhưng vẫn làm bộ như mình không tồn tại.Cậu ấy dè dặt ngồi xuống rồi cầm lấy điểm tâm bên cạnh, liếc nhìn tôi một chút.Tôi vờ như không biết gì cả.642Ăn xong điểm tâm, Hứa Tri Niên không nói không rằng, cứ thế an tĩnh nhìn tôi.Cậu ấy không nhìn chằm chằm mà cứ mấy giây lại lén lút liếc tôi một cái, sau đó quay đi.Mấy giây sau lại nhìn một cái.Rồi mấy giây sau nữa lại nhìn một cái.Cứ thế lặp đi lặp lại khiến tôi nhớ tới một loài chim không biết tên.643Cậu ấy tưởng mình nhìn trộm sẽ không bị phát hiện, nhưng không hề biết trong mắt tôi rõ ràng đến mức nào.Giống như học sinh ngồi dưới lớp vụng trộm làm việc riêng, cứ tưởng không bị phát hiện nhưng nào biết thầy giáo đã thu hết vào mắt, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.Tôi cố nén để không cười ra tiếng.644Cầm văn bản đã xử lý xong, tôi đi đến bên cạnh Hứa Tri Niên hỏi cậu ấy: "Chán lắm rồi đúng không?"

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không có."

"Cậu ráng đợi thêm chút nữa đi."

Tôi nói, "Tôi sắp tan sở rồi."

Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Mỗi ngày anh đều bận rộn như bây giờ sao?"

Tôi cười: "Dĩ nhiên không phải rồi."

Hứa Tri Niên nói: "À."

Tôi nói tiếp: "Hôm nay đâu đã bận lắm, lúc bận rộn nhất tôi bôn ba khắp nơi, còn phải ngủ trên máy bay nữa kìa."

Hứa Tri Niên nhìn tôi, đáy mắt toát lên vẻ đau lòng.645"Giờ thấy sao rồi?"

Tôi hỏi cậu ấy.Hứa Tri Niên nói: "Ngủ một giấc cảm giác đã tốt hơn nhiều."

Tôi khẽ vuốt cằm, do dự một chút rồi hỏi: "Có thể nói chuyện không?"

Hứa Tri Niên nghiêng đầu, có chút mờ mịt: "Sao ạ?"

"......

Chứng sợ giam cầm của cậu."

Tôi nói.Hứa Tri Niên lập tức im bặt.646Tôi hỏi: "Có liên quan đến Nghiêm Chi Triết sao?"

Hứa Tri Niên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "......

Vâng."

Tôi xoa tóc cậu ấy: "Không muốn nói cũng không sao, tôi không muốn ép cậu."

Tôi vừa định đứng dậy thì tay áo bị Hứa Tri Niên kéo lại."

Thật ra cũng chẳng có gì."

Hứa Tri Niên ngước nhìn tôi.Tôi nói: "Không muốn nói thì đừng nói, đừng ép buộc mình."

"Nếu là Khương tiên sinh......"

Hứa Tri Niên mỉm cười sửa lời, "Tôi muốn nói cho Khương tiên sinh nghe."

645Hứa Tri Niên nói: "Đây là một kiểu trừng phạt của Nghiêm Chi Triết dành cho tôi."

Tôi nhíu mày: "Trừng phạt?"

"Vâng."

Hứa Tri Niên nói, "Mỗi khi tôi tìm cách chạy trốn nhưng thất bại hoặc chọc giận anh ta thì anh ta sẽ nhốt tôi vào gác xép."

Tôi hiểu ý: "Gác xép rất nhỏ?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, rất nhỏ, xây dưới cầu thang, chất đầy đồ đạc linh tinh, chỗ trống còn không đủ cho tôi nằm."

"Gác rất tối, không có cửa sổ, ánh sáng cũng không lọt vào nổi.

Có một cái đèn nhưng tiếc là bị hỏng rồi."

655Tôi thương tiếc sờ mặt cậu ấy hỏi: "Cậu bị nhốt mấy lần?"

"Quên mất rồi."

Hứa Tri Niên trả lời, "Tôi thường xuyên chọc giận anh ta, có khi anh ta sẽ mau chóng thả tôi ra, có khi sẽ nhốt rất lâu."

Tôi nhất thời im lặng, thế là Hứa Tri Niên nói tiếp."

Ở trên gác tôi không biết được ngày đêm, không cảm nhận được thời gian trôi qua, tôi thậm chí còn không biết trôi qua bao lâu, nhiều khi tôi cảm thấy thời gian rất dài nhưng thật ra lại rất ngắn."

"Tôi nhớ có một lần anh ta cực kỳ tức giận nên nhốt tôi vào đó rồi bỏ ra ngoài, vài ngày sau cũng chưa về."

"Buổi tối trên gác cực kỳ lạnh, trên người tôi quần áo rất mỏng, thế là tôi co người lại nhưng vẫn rất lạnh.

Tôi nghĩ mình phát sốt rồi, nhưng lúc đó tôi không hề hay biết, chẳng qua chỉ thấy rất tối, rất lạnh, bên trong cái gì cũng không có, cũng không thấy được sao trời."

656Tôi khẽ gọi tên cậu ấy: "Hứa Tri Niên."

Cậu ấy không phản ứng, như thể không nghe thấy, như thể đang chìm vào cảm xúc nào đó.Cậu ấy nói: "Không có lệnh của anh ta thì những người khác không dám thả tôi ra, có người đưa thức ăn và nước uống cho tôi nhưng tôi đều quên ăn."

"Tôi quá sợ hãi."

"Những ngày đó dài như cả một đời vậy.

Cuối cùng ý thức của tôi trở nên mơ hồ, trong đầu cái gì cũng không có."

Cậu ấy dừng một chút rồi thốt ra câu cuối cùng: "......

Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết ở đó."

657Cậu ấy chìm vào hồi ức, vừa nói thân thể vừa chậm chạp co lại, run lên nhè nhẹ.Tôi nghiêng qua đặt tay lên lưng cậu ấy, ôm cậu ấy vào lòng.Hứa Tri Niên vẫn rất gầy, nuôi lâu như vậy mà chẳng mập lên được bao nhiêu, tôi có thể dễ dàng ôm trọn cậu ấy.Cậu ấy bắt lấy bàn tay kia của tôi rồi nắm chặt, sức lực rất lớn, xương ngón tay đều nhô lên.Tựa như trong tuyệt vọng níu được khúc gỗ cuối cùng, có thế nào cũng không muốn buông tay.658"Đều đã qua rồi."

Tôi vỗ lưng cậu ấy nói, "Hứa Tri Niên, cậu đã được cứu ra."

Hứa Tri Niên lấy lại tinh thần.Cậu ấy không nói chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.Một lát sau, cậu ấy mới ngẩng lên nhìn tôi rồi nhẹ gật đầu: "Tôi biết, là Khương tiên sinh đã cứu tôi."

659Chờ cậu ấy bình ổn cảm xúc, tôi mới buông cậu ấy ra."

Thật xin lỗi."

Cậu ấy đỏ mặt nói, "Nãy giờ hình như tôi đã mất khống chế."

Tôi chậm rãi lắc đầu.660Tôi nói: "Thật ra tôi có một món quà muốn tặng cậu."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt: "Gì ạ?"

Tôi nói: "Lúc đầu định tối nay mới đưa, nhưng cậu đã đến đây thì giờ đưa cho cậu luôn."

Tôi lấy bức ảnh ra đưa cho cậu ấy.Mới đầu cậu ấy còn có chút nghi hoặc, đến khi nhìn thấy chữ ký phía trên thì ánh mắt sáng lên: "Là chữ ký của Diệp Tử An!"

Tôi khẽ gật đầu: "Ừ."

661Hứa Tri Niên thích thú vuốt vuốt bức ảnh không chịu buông tay, cậu ấy nhìn một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh biết tôi rất muốn có chữ ký của Diệp Tử An?"

Tôi điềm nhiên trả lời: "Cậu rất muốn có à?

Thật ra tôi không biết đâu, nhưng Khương Sênh Sênh theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, trước mặt tôi mà cứ Diệp Tử An thế này Diệp Tử An thế nọ.

Tôi thấy cậu hình như đi theo nó nên đoán cậu cũng thích Diệp Tử An."

Dừng lại một chút, tôi hỏi cậu ấy: "Thích món quà này không?"

Cậu ấy cười nói: "Thích ạ, rất thích."

662Tôi hoài nghi Hứa Tri Niên đã bỏ thuốc cho tôi.Nếu không thì tại sao khi thấy cậu ấy hết buồn bã để lộ nụ cười thì tôi lại có cảm giác như trút được gánh nặng vậy chứ.663Sau khi tan sở, chú Dương đưa tôi và Hứa Tri Niên cùng về.Hứa Tri Niên vừa tới cửa liền lao vào bếp.Mặc dù lúc chiều xảy ra chút chuyện không vui nhưng cậu ấy vẫn nhớ làm cho tôi món chân gà nấu tôm tươi."

Hôm nay tôi cố ý nhờ chị Vương mua nguyên liệu nấu ăn."

Cậu ấy nhẹ nhàng nói, "Còn tươi lắm, cũng không thể lãng phí được."

Chị Vương ở bên cạnh cười nói: "Tôi biết ngay là Niên Niên vừa về chắc chắn sẽ cướp bếp của tôi mà."

664Niên Niên?Tôi nhíu mày không vui.Hình như ngoại trừ tôi thì người chung quanh đều thân cận với Hứa Tri Niên như vậy.665Tôi nhớ lại lần trước Khương Sênh Sênh nói chuyện với tôi.Nó nói trên người Hứa Tri Niên có một sức hút đặc biệt khiến người ta bất tri bất giác bị cậu ấy hấp dẫn.Hiện giờ tôi rất đồng tình.666Cơm tối hôm nay vô cùng phong phú, chị Vương biết tôi và Hứa Tri Niên tối nay đều ở nhà ăn cơm nên làm thêm mấy món ăn.Hứa Tri Niên cũng vào bếp làm mấy món, không ngờ cuối cùng bày đầy cả bàn.Chị Vương lôi kéo Hứa Tri Niên nói chuyện, chủ đề xoay quanh chuyện cậu ấy ở trường học ăn ngon không ở tốt không tốt có chỗ nào chưa quen không.Hứa Tri Niên hàn huyên một lát rồi quay sang nhìn tôi.667Món chân gà nấu tôm tươi được đặt ở vị trí gần tôi nhất.Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Có phải thơm lắm không?"

Tôi nhẹ gật đầu.Hứa Tri Niên còn nói: "Khương tiên sinh nếm thử đi, đây là lần đầu tôi làm đó."

Tôi cầm đũa gắp một miếng.Trong mắt Hứa Tri Niên càng toát lên vẻ chờ mong: "Thế nào, ngon không ạ?"

Tôi nói: "Hình như không cay lắm."

Hứa Tri Niên nói: "Tôi cố ý bỏ ớt ít lại, chẳng phải dạ dày Khương tiên sinh không khỏe sao?

Ăn cay quá tôi sợ không chịu nổi."

Nói đến đây cậu ấy khẩn trương nhìn tôi hỏi: "Có phải là...... mùi vị quá nhạt nhẽo không?"

Tôi lắc đầu: "Không có, rất vừa ăn."

Hứa Tri Niên thở phào rồi lại hỏi tôi: "Khương tiên sinh có thích không?"

Tôi nhìn cậu ấy rồi dè dặt nói: "Thích."

Hứa Tri Niên tươi cười: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ thích mà!"

668Tôi không biết cậu ấy lấy đâu ra tự tin.Nhưng cậu ấy nói không sai.Tôi quả thực rất thích.669À, ý tôi là món chân gà nấu tôm tươi.Đừng nghĩ sai lệch nhé.670Buổi tối tắm rửa xong, tôi vừa cầm khăn lau tóc vừa đi đến bên giường.Màn hình điện thoại sáng lên, có mấy Wechat do bạn bè làm ăn gửi tới.Tôi nhìn lướt qua, không có tin tức gì quan trọng nên cũng chẳng cần trả lời.Đóng Wechat, tôi mở Weibo ra.671Nửa tiếng trước Hứa Tri Niên đăng một bức ảnh lên Weibo, chính là bức ảnh có chữ ký mà tôi đưa cho cậu ấy.Chú thích là: "Hôm nay có được một sự bất ngờ lớn, thật là vui!"

Hầu hết bình luận bên dưới đều tỏ ý ghen tị, có người còn hỏi cậu ấy có bán không.Hứa Tri Niên trả lời: "Không bán, giá cao mấy cũng không bán!"

672Cậu ấy thích Diệp Tử An vậy sao?Tôi nhíu mày, càng thêm ngứa mắt ba chữ Diệp Tử An trên Weibo của cậu ấy.673Một lát sau, Khương Sênh Sênh gửi Wechat tới.Gừng Đường Đỏ: Ca!Tôi: ?Gừng Đường Đỏ: Niên Niên nói tấm ảnh có chữ ký Diệp Tử An là anh tặng anh ấy!Tôi: Đúng.Gừng Đường Đỏ: Sao em không có?!Gừng Đường Đỏ: Em có phải là em ruột của anh không thế?!Tôi: Không phải.Gừng Đường Đỏ: ???Tôi: Nhặt trong thùng rác.Gừng Đường Đỏ: ......Gừng Đường Đỏ: Ca!

Anh không thể qua cầu rút ván như thế được, Weibo của Niên Niên là do em tiết lộ cho anh mà!674Tôi bị nó bám riết không có cách nào, cuối cùng đành nói với nó.Tôi: Còn một tấm giữ lại cho em đó, có rảnh thì tới lấy.Gừng Đường Đỏ: A a a a a a a a a a!

Ca!

Anh thân yêu!

Yêu anh nhiều!

Moa moa moa!Tôi: Biến.675Kết thúc đối thoại với Khương Sênh Sênh, tôi cầm điện thoại ngẩn ra một hồi.Cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ Diêu.676"Khương Minh Ý."

Giọng nói lười biếng của bác sĩ Diêu vang lên trong điện thoại, "Giờ mà gọi điện rất dễ quấy rầy người khác sinh hoạt tình dục đấy, cậu biết không hả?"

Tôi hỏi anh ta: "Tôi đang quấy rầy anh à?"

Bác sĩ Diêu nói: "Hôm nay thì không.

Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, phí tư vấn tính theo giây, tôi tự động tính gấp đôi cho cậu."

Tôi im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi muốn hỏi anh...... tình trạng tâm lý hiện tại của Hứa Tri Niên."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 23


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 80℃】
677Bác sĩ Diêu nở nụ cười hỏi tôi: "Muốn biết cái gì?"

Tôi im lặng một lát.678Là bác sĩ tâm lý của Hứa Tri Niên, bác sĩ Diêu và Hứa Tri Niên vẫn thường liên hệ với nhau.Ban đầu tôi đi cùng Hứa Tri Niên đến gặp bác sĩ Diêu, sau đó tôi vô tình hay cố ý bắt đầu xa lánh cậu ấy.Sau khi tiễn cậu ấy tới trường, tôi không còn can thiệp vào việc bác sĩ Diêu trị liệu tâm lý cho cậu ấy nữa.679Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chứng sợ giam cầm của cậu ấy...... là chuyện gì xảy ra?"

Hình như bác sĩ Diêu hơi bất ngờ khi tôi hỏi chuyện này nên ồ lên một tiếng.Sau đó anh ta nói: "Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói với cậu là cậu ấy có chứng sợ giam cầm rồi sao."

Tôi hỏi: "Cụ thể như thế nào?

Nghiêm trọng lắm à?"

Bác sĩ Diêu chậm rãi nói: "Nguyên nhân gây ra chứng sợ giam cầm của cậu ấy rất phức tạp.

Nguyên nhân lớn nhất là tôi hoài nghi cậu ấy từng bị nhốt trong không gian chật hẹp, điều này trực tiếp kích thích cậu ấy có phản ứng quá mức với nó."

Tôi nhẹ gật đầu: "Không sai."

Bác sĩ Diêu còn nói: "Nhưng trừ cái đó ra thì còn nguyên nhân khác nữa."

Tôi hỏi: "Là gì?"

"Cậu biết đấy, con người là một sinh vật quần cư, khi bị tách ra khỏi đám đông và sống trong môi trường khép kín thì sẽ cực kỳ lo lắng.

Nguyên nhân sâu xa của sự lo lắng này là bản thân cậu ấy không có cảm giác an toàn, mức độ tin tưởng của cậu ấy đối với hoàn cảnh xung quanh rất thấp, cảm giác an toàn của cậu ấy được tạo ra trên một người khác."

Bác sĩ Diêu dừng một chút rồi nói thêm, "Người này chính là cậu."

Tôi không nói gì.Bác sĩ Diêu nói tiếp: "Thiếu cảm giác an toàn mới khiến cậu ấy sinh ra sợ hãi.

Không chỉ có chứng sợ giam cầm mà nguyên nhân cậu ấy sợ giao tiếp, rối loạn lo âu cũng là đây."

Tôi nói: "Thế thì sao?"

"Vì vậy bệnh tình của cậu ấy có nghiêm trọng hay không là do cậu quyết định."

Bác sĩ Diêu bình thản nói.680"Cậu có thể thử xem," bác sĩ Diêu nói, "Khi cậu và cậu ấy cùng ở trong không gian chật hẹp tối tăm thì triệu chứng của cậu ấy sẽ rất nhẹ.

Nhưng nếu cậu ấy không cảm nhận được sự tồn tại của cậu thì......"

Bác sĩ Diêu chưa nói hết nửa câu sau nhưng tôi vẫn hiểu được ý của anh ta.Tôi dừng một chút rồi kể lại chuyện lúc chiều cho bác sĩ Diêu nghe.Bác sĩ Diêu hỏi: "Cậu nói là cậu ấy một mình đi thang máy lên tìm cậu à?"

"Đúng."

Tôi nói, "Tôi vẫn nghĩ không thông, rõ ràng còn có lựa chọn khác tốt hơn, cậu ấy cũng biết mình đâu thể đi thang máy một mình."

Bác sĩ Diêu im lặng mấy giây.Sau đó thanh âm của anh ta lạnh đi: "Khương Minh Ý."

Anh ta nói: "Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu ấy muốn gặp cậu."

"Cậu ấy nóng lòng muốn gặp cậu."

681Tôi hỏi vì sao.Bác sĩ Diêu nói: "Có phải cậu quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình đối với Hứa Tri Niên không đấy."

Tôi nói: "Tôi không hiểu."

Bác sĩ Diêu thở dài: "Ngay từ đầu tôi cũng đã nói cậu ấy rất ỷ lại vào cậu mà."

Tôi nói: "Ừm."

"Khi đó tôi còn nói cậu có quyền lựa chọn."

Bác sĩ Diêu nói, "Cậu có thể lựa chọn cứu vớt cậu ấy hoặc từ bỏ cậu ấy."

Anh ta hỏi tôi: "Cậu chọn cái nào?"

Tôi nói: "Tôi nghĩ sẽ từ bỏ cậu ấy."

Bác sĩ Diêu nói: "Nhưng cậu không làm được."

Tôi trầm mặc.682Bác sĩ Diêu nói: "Nếu ngay từ đầu cậu không đem cậu ấy về nhà thì cảm giác an toàn mà cậu ấy tạo dựng trên người cậu có thể sẽ bị cắt đứt."

"Mất đi cảm giác an toàn, trạng thái tâm lý của cậu ấy có thể sẽ hoàn toàn suy sụp, mà lúc đó cậu ấy lại có khuynh hướng tự hủy hoại, kết quả rất có thể là......"

Anh ta dừng một chút rồi không nói tiếp nữa."

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu hết."

Tôi nắm chặt điện thoại.683"Nhưng cậu không làm như vậy, cậu đem cậu ấy về nhà, đem cậu ấy tới bên cạnh mình."

Bác sĩ Diêu còn nói, "Trong thời gian này, cậu khiến cho sự ỷ lại của cậu ấy càng sâu thêm."

Tôi nhịn không được biện minh cho mình: "Tôi cũng đâu làm gì."

Bác sĩ Diêu cười một tiếng: "Không cần cậu làm gì cả."

Anh ta nói: "Với Hứa Tri Niên mà nói thì chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, có thể nghe giọng cậu là đủ rồi."

Tim tôi như bị thứ gì đó siết chặt, ép tôi không thở nổi.Bác sĩ Diêu nói: "Khương Minh Ý, có lẽ cậu tự thấy mình chẳng làm gì cả.

Nhưng cho tới bây giờ cậu đều không thể không quan tâm đến người bên cạnh.

Hứa Tri Niên sẽ không tự chủ được tới gần cậu, mà cậu lại không hạ quyết tâm đẩy cậu ấy ra xa."

Trong điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tôi."

Thế là sự ỷ lại của cậu ấy dần sâu hơn."

Bác sĩ Diêu nói mà không có chút cảm xúc nào, "Cậu ấy càng thêm ỷ lại vào cậu, tới gần cậu, thích cậu, mê luyến cậu, cậu ấy không thể rời xa cậu được."

"Sau đó cậu đưa cậu ấy tới trường."

684Tôi nói: "Tôi làm thế là vì tốt cho cậu ấy."

Bác sĩ Diêu không phản bác mà chỉ nói: "Cậu đúng là muốn tốt cho cậu ấy, nhưng cậu không hề suy nghĩ đến tình trạng tâm lý của cậu ấy."

"Thời gian đó cậu ấy liên hệ với tôi rất thường xuyên, trạng thái tinh thần của cậu ấy...... thật sự không tốt lắm."

Tôi có chút mờ mịt: "Sao lại như vậy?"

"Bởi vì cậu ấy nghiện cậu."

Bác sĩ Diêu nói, "Giống như nghiện ma túy vậy, cậu ấy ỷ lại vào cậu rất nhiều nên khi rời khỏi cậu quá lâu mà không được đến gần cậu thì sẽ sinh ra phản ứng tiết chế."

Tôi nói: "Nhưng cậu ấy ở trường biểu hiện rất bình thường mà."

Bác sĩ Diêu dừng lại mấy giây rồi nói: "Đây chẳng qua là bề ngoài thôi."

Sau đó anh ta thấp giọng cười khẽ một tiếng: "Không gặp được cậu là một loại tra tấn rất khó chịu đựng với cậu ấy, nhưng cậu ấy không dám quấy nhiễu cậu nên khi thống khổ nhất chỉ biết gọi điện thổ lộ hết với tôi."

"Thổ lộ cái gì?"

Tôi hỏi."

A."

Bác sĩ Diêu không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ cười mập mờ, "Khương Minh Ý, cậu có biết cậu ấy trải qua mỗi đêm ở trường như thế nào không?"

Tôi nói: "......

Không biết."

"Cậu gửi cho cậu ấy một tin nhắn thoại."

Bác sĩ Diêu nói, "Khi cậu ấy nhớ cậu nhưng lại sợ quấy rầy cậu thì nằm trên giường nghe đi nghe lại giọng nói kia, chỉ có nghe giọng cậu thì cậu ấy mới ngủ yên được."

685Tôi gửi giọng nói cho cậu ấy?Tôi nhắm lại mắt.Nhớ ra rồi.Là một câu......"

Ngủ ngon."

686Tôi chậm rãi nói: "Chuyện này tôi cũng không biết."

Bác sĩ Diêu nói: "Đương nhiên cậu ấy không dám để cậu biết rồi.

Cậu ấy vừa yêu cậu lại vừa sợ cậu."

Tôi chậm rãi nhớ lại những lúc ở cùng Hứa Tri Niên, không thể không thừa nhận......Bác sĩ Diêu nói chẳng sai chút nào.687"Thế nên dù biết mình có chứng sợ giam cầm nhưng cậu ấy vẫn tình nguyện đi thang máy một mình lên mười sáu tầng để tìm cậu."

Bác sĩ Diêu cuối cùng lặp lại lần nữa, "Bởi vì cậu ấy nhớ cậu, mỗi một tế bào trong người cậu ấy đều đang kêu gào muốn gặp cậu."

688Tôi không nói gì một lúc lâu.Bác sĩ Diêu đợi hồi lâu, thấy tôi không có động tĩnh gì liền ngáp một cái: "Được rồi, tình trạng tâm lý của Hứa Tri Niên tôi đã nói xong, còn muốn hỏi gì không, nếu không tôi ngủ đây."

Thanh âm của anh ta trở lại ôn hòa như thường, không còn hùng hổ dọa người.Tôi im lặng thật lâu rồi nói: "Không có."

Sau đó cúp điện thoại.689Đêm đã khuya.Tôi đến trước phòng ngủ Hứa Tri Niên, cửa đã đóng, bên trong không có âm thanh gì.Tôi gõ cửa một cái.690Hứa Tri Niên hỏi: "Ai vậy?"

Tôi nói: "Là tôi."

Bên trong yên tĩnh mấy giây.Mấy giây sau, Hứa Tri Niên chạy ra mở cửa cho tôi.691"Khương tiên sinh tìm tôi có việc ạ?"

Cậu ấy mê man nhìn tôi, "Hình như hôm nay đâu phải ngày bôi thuốc."

Cậu ấy như mới đứng dậy từ trong chăn, trên người mặc áo ngủ mỏng manh, tóc hơi rối.Tôi cúi đầu, ánh mắt hai chúng tôi giao nhau.Cậu ấy mở to mắt, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi.Tôi hỏi cậu ấy: "Tôi vào được không?"

692Hứa Tri Niên tỏ vẻ kinh ngạc, cậu ấy chần chờ giây lát rồi tránh ra bên cạnh để tôi vào.Trong phòng rất tối, chỉ có đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ.Hứa Tri Niên sợ tối nên phải bật đèn mới ngủ được.Tôi đoán lúc nãy cậu ấy chắc đã nằm xuống chuẩn bị ngủ nhưng vẫn chưa ngủ.Cậu ấy lần mò trên tường bật đèn lên, sau đó đến bên giường tắt đèn ngủ.693Trong phòng sáng trưng.Chăn mền trải lộn xộn, Hứa Tri Niên co ro đứng cạnh giường ngẩng đầu nhìn tôi.Trong chớp mắt tôi thấy hoảng hốt.Sau đó tôi hỏi cậu ấy: "Cậu gầy đi đúng không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt nói: "Dạ?"

"Hình như cậu sống ở trường không tốt lắm thì phải?"

Tôi nói, "Thấy cậu gầy quá."

Hứa Tri Niên nói: "Không có ạ."

694Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy mà không nói gì.Cậu ấy bị tôi nhìn thì có vẻ bất an, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "......

Chắc vì cơm ở trường không ngon lắm."

Tôi hỏi lại: "Phải không?"

Hứa Tri Niên đột nhiên không biết phải trả lời tôi thế nào.695Tôi thở dài tìm ghế ngồi xuống rồi vẫy tay với cậu ấy: "Tới đây."

Cậu ấy nghe lời đi đến trước mặt tôi.Tôi cầm áo khoác vắt trên ghế phủ lên người Hứa Tri Niên: "Ban đêm trời lạnh, cậu mặc thêm áo đi."

Cậu ấy cứng người không hề cử động, để mặc tôi khoác áo cho cậu ấy: "Khương tiên sinh......"

696Tôi hỏi cậu ấy: "Có phải ấm hơn nhiều không."

Cậu ấy nhẹ gật đầu: "Dạ."

Tôi nhìn lướt qua, phát hiện điện thoại di động của cậu ấy đang đặt trên gối.Tôi nói: "Đưa di động cho tôi."

Giọng tôi quá mức tự nhiên nên cậu ấy nhất thời không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, nghe lời đem di động tới.Lúc đưa cho tôi, cậu ấy đột nhiên nhớ ra gì đó nên bàn tay dừng lại giữa không trung.Tôi hỏi: "Sao thế?"

Cậu ấy cuống quýt lắc đầu: "Không có gì ạ."

Cậu ấy cầm di động không chịu buông.Tôi hỏi: "Bên trong có gì mà tôi không thể xem à?"

Cậu ấy cúi đầu nói: "Không có."

697Tôi nhận lấy điện thoại.Màn hình sáng lên, phía trên có một giọng nói.Tôi mở ra.Sau đó tôi nghe được giọng nói của chính mình."

Ngủ ngon."

698Nghe ghi âm của mình thật sự rất vi diệu.Cảm thấy giọng nói này không giống như tôi đã nói, nhưng lại rất giống.Tôi nghe lại lần nữa, như tưởng tượng ra mỗi đêm trằn trọc khó ngủ Hứa Tri Niên lại đưa di động lên bên tai.Ngón tay cậu ấy trượt qua màn hình hết lần này đến lần khác, nghe giọng tôi mãi cũng không biết mệt.699Hứa Tri Niên tội nghiệp trong tưởng tượng đã khơi dậy sự đau lòng và đồng cảm của tôi.Hứa Tri Niên chân thực đứng trước mặt tôi, bất lực yếu ớt.Cậu ấy thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn tôi, tựa như bị tôi vạch trần bí ẩn sâu thẳm trong lòng khiến cậu ấy xấu hổ vô cùng.700Tôi hỏi cậu ấy: "Muốn nghe tôi chúc cậu ngủ ngon sao?"

Tai cậu ấy thoáng chốc đỏ lên, ư a nửa ngày cũng không nói nên lời.Tôi nói: "Không trả lời tức là không muốn nghe?"

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi nhíu mày: "Vậy tôi xóa giọng nói này nhé?"

Cậu ấy lập tức luống cuống, đưa tay níu lấy tay áo của tôi."

Đừng mà."

Tôi ung dung nhìn cậu ấy.701Cậu ấy chậm chạp nói: "Muốn nghe anh chúc ngủ ngon."

Tôi hỏi: "Khi nào muốn nghe."

Cậu ấy thành thật trả lời: "Mỗi ngày đều muốn nghe."

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, phát hiện tai cậu ấy đỏ từ đầu đến cuối.702Tôi trả lại di động cho cậu ấy.Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất kỹ di động.Tôi hỏi: "Giọng tôi hay không?"

Cậu ấy đỏ mặt nói: "Hay ạ."

Tôi chỉ điện thoại rồi chỉ vào mình nói: "Vậy cậu thích nghe nó nói hay nghe tôi nói."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, mở to mắt nhìn tôi.703Vừa rồi cậu ấy như bị tôi dọa sợ nên khóe mắt còn hơi đỏ, lúc này cũng có vẻ mờ mịt luống cuống.Cậu ấy hỏi: "Sao ạ?"

Tôi lặp lại lần nữa: "Cậu muốn nghe nó nói hay tôi nói?"

Sắc mặt cậu ấy ngây dại hồi lâu.Sau đó cậu ấy nhìn điện thoại rồi lại nhìn tôi, một lát sau nhỏ giọng nói: "Muốn nghe anh nói."

Cậu ấy vừa nói vừa dè dặt cầm điện thoại, như thể một giây sau tôi sẽ xóa đoạn ghi âm trong đó vậy.704Tôi đứng dậy đưa tay sờ mặt cậu ấy.Hơi nóng.705Đêm khuya luôn yên tĩnh, tôi cúi đầu xuống, tựa như có thể nghe được tiếng hít thở của Hứa Tri Niên.Từng nhịp từng nhịp gấp gáp, mang theo sự bối rối."

Hứa Tri Niên."

Tôi nói, "

Sau này mỗi ngày tôi đều chúc cậu ngủ ngon được không?"

706Rất lâu sau, tôi mới nghe được giọng nói yếu ớt như có như không của cậu ấy.Cậu ấy nói: "Được ạ."

707Tôi cười.Hứa Tri Niên thẹn thùng nhìn tôi.Tôi hỏi: "Sao thế?"

Cậu ấy nói: "Cứ như đang nằm mơ vậy."

Tôi nói: "Không phải mơ đâu."

Cậu ấy đáp lại.Tôi còn nói: "Ở trường cậu có thể gọi điện cho tôi, ở nhà có thể tới tìm tôi."

"Mỗi ngày đều có thể, nếu cậu quên thì tôi sẽ gọi cho cậu, sẽ tới tìm cậu."

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Tôi không quên đâu."

"Ừ."

Tôi nói, "Vậy cậu phải nhớ đấy."

708Lúc gần đi, Hứa Tri Niên tiễn tôi ra cửa.Tôi xoay người, đột ngột giữ vai cậu ấy rồi tiến đến bên tai cậu ấy nói: "Hứa Tri Niên, hôm nay để tôi làm mẫu trước."

Cậu ấy mở to mắt nín thở.Tôi khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói."

Ngủ ngon, Niên Niên."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 24


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 80℃】
709"Buổi sáng tốt lành, Khương tiên sinh."

Ngày hôm sau lúc tôi xuống lầu, Hứa Tri Niên ngồi ở bàn ăn chào tôi.Tôi vừa đi xuống cầu thang vừa nói với cậu ấy: "Chào buổi sáng, Niên Niên."

Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi rồi nở nụ cười.710Cách gọi Niên Niên quả thực khiến người ta nghiện.Tôi gọi một lần thì lập tức không muốn đổi nữa.Dù sao cậu ấy cũng đã quen nghe người khác gọi mình như vậy, có thêm tôi cũng chẳng quan trọng.711Tôi ngồi xuống bàn ăn hỏi cậu ấy: "Hôm nay sao dậy sớm thế?"

Hứa Tri Niên đang ăn bánh bao, hai má phồng lên, nhai nuốt rồi mới trả lời tôi."

Sáng nay có tiết học, lúc về đây không đem theo sách giáo khoa, hôm nay phải về phòng lấy sách nên dậy sớm một chút, đúng lúc gặp chị Vương làm điểm tâm."

Tôi khẽ gật đầu: "Thế à, nếu gấp vậy thì đợi lát nữa để chú Dương đưa cậu tới trường."

Hứa Tri Niên đáp: "Vâng."

712Lúc trước chị Vương vất vả lắm mới nuôi Hứa Tri Niên mập lên chút ít, ai ngờ sau khi cậu ấy tới trường thì lại gầy đi, đau lòng không thôi.Mỗi lần cậu ấy về nhà, chị Vương đều đổi món để cậu ấy ăn nhiều hơn một chút.Lúc này còn chê cậu ấy ăn ít quá, muốn gói lại cho cậu ấy mang về trường.Hứa Tri Niên nói với vẻ mặt đau khổ: "Em thật sự không ăn nổi nữa đâu."

Sau đó vội vàng ra cửa như chạy trốn.713Chú Dương dừng xe ở cổng, sau khi Hứa Tri Niên ngồi vào, xe cũng chưa vội chạy đi.Tôi ăn hai ba miếng xong phần điểm tâm của mình rồi mở cửa bước lên xe.Hứa Tri Niên quay lại nhìn tôi: "Khương tiên sinh cũng đi cùng sao?"

"Ừ."

Tôi nói, "Đưa cậu đến trường trước rồi đưa tôi đến công ty."

714Lái xe đến cổng trường, Hứa Tri Niên đang định xuống xe thì tôi gọi cậu ấy lại.Cậu ấy quay đầu ngờ vực hỏi tôi: "Sao vậy ạ?

Còn chuyện gì sao?"

Tôi hỏi cậu ấy: "Chiều nay có tiết không?"

Hứa Tri Niên nói: "Có ạ."

Tôi lại hỏi: "Mấy giờ tan học?"

Hứa Tri Niên lật thời khóa biểu ra xem một chút rồi nói: "Ba giờ rưỡi."

Tôi nhẹ gật đầu: "Vậy ba rưỡi chú Dương ở đây đón cậu."

Hứa Tri Niên sửng sốt một chút, sau đó mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi.Tôi nói: "Chẳng phải cậu nói cơm ở trường dở lắm à, sau này về nhà ăn tối đi."

Nhìn nụ cười không kìm chế được trên mặt Hứa Tri Niên, tôi ho nhẹ một tiếng, vẽ rắn thêm chân nói bổ sung: "Khỏi mất công chị Vương mỗi ngày lại than cậu gầy đi."

715Hứa Tri Niên gần như là nhảy xuống xe.Tôi nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cậu ấy, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.716Chắc để bù lại cho khoảng thời gian trước tôi bận tối tăm mặt mũi nên lịch trình của tuần kế tiếp cũng không nhiều lắm.Ban đêm có xã giao không từ chối được, nhưng cũng chỉ là ăn bữa cơm rồi thôi, không bị giày vò đến rạng sáng.Uống rượu là điều khó tránh khỏi, dù có trợ lý Tôn cản giúp thì tôi vẫn bị ép uống mấy ly.Sau khi ra khỏi khách sạn, bị gió lạnh thổi nên đầu tôi lại bắt đầu đau âm ỉ.717Rất nhiều người thích dùng cồn để làm tê liệt thần kinh của mình.Nhưng tôi thì không.Rượu không an ủi được tôi, ngược lại còn khiến tôi không kiềm chế được nỗi lòng.Mà tôi rất ghét cảm giác không khống chế được hành vi của mình.718Mấy phút sau, chú Dương lái xe đến cửa quán rượu.Tôi cau mày lên xe, sau khi ngồi vào mới phát hiện bên cạnh còn có một người khác.Là Hứa Tri Niên.719Hứa Tri Niên không dùng nước hoa, trên người không có mùi hương nào khác, vừa sạch sẽ vừa dễ chịu.Tôi nhắm mắt dưỡng thần một lát, thấy đỡ nhức đầu hơn chút ít.Tôi hỏi cậu ấy: "Sao cậu lại tới đây?"

Hứa Tri Niên chưa kịp trả lời thì chú Dương đã cười nói: "Vừa rồi trợ lý Tôn gọi điện nói ngài hơi say rồi bảo tôi tới đón ngài.

Niên Niên nghe vậy thì không yên tâm nên đi theo."

720Thật ra tôi không thích gặp Hứa Tri Niên trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.Tôi sợ dưới tác dụng của cồn sẽ không đè nén nổi bản tính của mình.Những lúc như thế này, tôi thà ở một mình để chậm rãi tiêu hóa tâm tình còn hơn.Có lẽ Hứa Tri Niên cảm nhận được vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm của tôi nên khi nói chuyện cũng dè dặt hơn nhiều.Cậu ấy nói: "Tôi có mang theo trà giải rượu, Khương tiên sinh muốn uống không?"

721Tôi nhìn cậu ấy một lát rồi mới chậm chạp nói: "Đưa cho tôi đi."

Cậu ấy bỏ trà giải rượu trong bình giữ nhiệt, khi uống vẫn còn ấm.Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà uống xong dạ dày ấm áp hơn nhiều, ý thức cũng tỉnh táo hẳn.722Khách sạn cách nhà tôi khá xa.Lúc đến nhà thì tôi đã gần như tỉnh rượu hẳn.Khi tôi xuống xe, Hứa Tri Niên muốn đến dìu tôi nhưng bị tôi né tránh.Cậu ấy có chút hụt hẫng, lặng lẽ đi theo sau tôi.723Đi được nửa đường, Hứa Tri Niên gọi tôi: "Khương tiên sinh."

Tôi quay lại nhìn cậu ấy.Đèn đường lạnh lẽo chiếu lên mặt đất một cái bóng thật dài.Hứa Tri Niên dẫm lên trên, cả người đều chìm trong cái bóng của tôi.Giống như tôi hoàn toàn đoạt lấy cậu ấy, hòa tan cậu ấy vào xương cốt của mình.Cảm giác này khiến tôi cảm thấy vui vẻ.724Thế là tôi dịu giọng hỏi cậu ấy: "Sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh, bài hát kia tôi học xong rồi, anh có muốn nghe không?"

725Có muốn nghe không?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 25


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 80℃】
726Tôi hỏi: "Bài hát gì cơ?"

Hứa Tri Niên nói: "Là bài lần trước tôi nói......"

"À."

Tôi hiểu ra, "Bài cậu đàn trong video ấy à."

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

727Chúng tôi đã tới cửa.Tôi nói: "Muộn quá rồi."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt.Sau đó cậu ấy kéo tay áo tôi, giọng nói hơi tủi thân: "Bài này thật sự rất khó, tôi học lâu lắm đó."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu đang làm nũng với tôi đấy à?"

Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn.728Tôi mở cửa bảo cậu ấy: "Bên ngoài gió lớn, cậu vào trước đi."

Cậu ấy chậm chạp vào nhà, lúc sắp lên lầu vẫn không cam lòng quay lại hỏi tôi."

Khương tiên sinh...... không nghe thật sao?"

729Tôi nói: "Ý tôi không phải vậy."

Hứa Tri Niên nghi hoặc nhìn tôi.Tôi nói: "Muộn rồi nên cậu phải nhanh lên một chút."

730Hứa Tri Niên khựng lại, sau đó chạy đi lấy ghita của mình.Tôi nhắm mắt, cảm thấy men say hình như lại dâng lên.731Hứa Tri Niên ôm ghita ngồi xuống ghế.Cậu ấy gảy gảy dây đàn, đầu cúi thấp, tóc mái lòa xòa rũ trước trán.Tiếng ghita vang lên, Hứa Tri Niên đặt ngón tay lên dây đàn, tư thế rất thư thái.Khác với thanh âm vấp váp trong video, lần này giai điệu tuôn ra từ tay cậu ấy rất mượt mà tự nhiên.Khúc nhạc dạo qua đi, âm thanh trong trẻo rơi vào tai tôi, tôi mới phát hiện là một bài hát tiếng Anh.732Cậu ấy hát:"When my hope is lost and my strength is goneI run to you and you aloneWhen I can't get up and I can't go onI run to you and you alone and you alone......"

733Tôi vẫn biết Hứa Tri Niên hát rất êm tai.Giọng cậu ấy rất hay, tựa như gió nhẹ thổi lướt qua mặt, trong ôn nhu còn mang theo một tia hy vọng.Khóe môi cậu ấy cong lên, nụ cười cũng rất dịu dàng.Sau đó cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.Trong mắt cậu ấy có ánh sáng.734Tiếng hát vẫn đang tiếp tục:"Cause you're my light in the darkAnd I sing with all of my heart"735Tôi từng nghe cậu ấy hát, cũng từng xem video cậu ấy đàn ghita.Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vừa đàn vừa hát.Giai điệu ghita trầm bổng du dương cùng với tiếng hát của cậu ấy như được trời cao tác hợp.736Không có sân khấu, không có ánh đèn.Khán giả chỉ có mình tôi.Nhưng Hứa Tri Niên vẫn biểu diễn rất thành kính và nhập tâm.Khiến tôi không thể nào dời mắt ra khỏi cậu ấy.737"......I am yours and you are mineThis is all I know how to say"738Đêm nay hình như uống rượu quá mạnh.Tôi cảm thấy mình say đến lợi hại.Nếu không nhịp tim sao lại mạnh mẽ vậy chứ.Mỗi một nốt nhạc như ghim sâu vào tim tôi.739Khương Sênh Sênh từng lôi kéo tôi xem rất nhiều minh tinh biểu diễn trên sân khấu.Tôi cũng từng đến xem concert của các ca sĩ và nhạc sĩ nổi tiếng.Nhưng không có buổi diễn nào chạm được vào tim tôi như bây giờ.740Tôi không hiểu âm nhạc, không hiểu kỹ xảo, cũng không biết gì về chuyên môn.Tôi chỉ cảm thấy là...Rất hay.741"......Oh-oh you're my everything"Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, thế giới của tôi cũng yên tĩnh theo.Ngón tay gảy đàn của Hứa Tri Niên dừng lại, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.Trong nháy mắt đó, sự nhiệt tình của cậu ấy, sự rung động của tôi đều quá rõ ràng, không cách nào che giấu nên đã bại lộ vào đêm hôm ấy.742Ánh mắt cậu ấy dịu dàng mà nóng bỏng, tha thiết mà thành kính.Tựa như tôi là ánh sáng, là thần thánh của cậu ấy.Là Thượng Đế, là tín ngưỡng của cậu ấy.743Trái tim tôi đập rộn ràng, bất lực kháng cự.744Trong chốc lát, tôi và cậu ấy đều không lên tiếng.Giống như không muốn phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.745Sau khoảng lặng dài dằng dặc, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Hay không ạ?"

Tôi nhẹ gật đầu, thanh âm hơi khàn: "Rất hay."

Hứa Tri Niên cười.Cứ như ngày đêm luyện tập vất vả khổ cực chỉ cần hai chữ này thôi cũng đã vừa lòng thỏa ý.746Tôi hỏi cậu ấy: "Bài cậu hát tên gì vậy."

Hứa Tri Niên nói: "My Everything"Tôi nói: "Là tình ca à?"

Hứa Tri Niên nói: "Không phải."

Tôi nói: "Nhưng cậu hát rất thâm tình động lòng người."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, ánh mắt hơi dao động.Cậu ấy nói: "Đó là vì hát cho Khương tiên sinh nghe đấy ạ."

747Tôi hỏi: "Cậu đã hát cho ai nghe chưa?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không ạ."

Tôi lại hỏi: "Vậy sau này thì sao?"

Hứa Tri Niên nghe không hiểu: "Sao cơ?"

Tôi nói: "

Sau này còn muốn hát cho ai nghe nữa không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt.748Cậu ấy buông ghita xuống, đi hai bước về phía tôi rồi dừng lại.Cậu ấy nói: "Không ai cả."

Tôi nhướn mày nhìn cậu ấy.Cậu ấy nói: "Lần đầu tiên nghe bài hát này tôi đã muốn hát cho Khương tiên sinh nghe."

Dừng một chút, cậu ấy còn nói: "Chỉ hát cho Khương tiên sinh nghe thôi."

749Cậu ấy đứng cách tôi mấy mét, khi nói những lời này, ánh mắt cậu ấy rất chân thành.Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy, tựa như thấy được yêu thương sâu đậm đến mức khó tan ra.Ngồi hơi lâu nên người tôi tê cứng.Tôi động đậy đổi tư thế rồi vẫy gọi cậu ấy."

Tới đây."

750Hứa Tri Niên hơi rụt mình lại nhưng vẫn nghe lời tới gần hơn một chút.Tôi hỏi cậu ấy: "Vì muốn hát cho tôi nghe nên mới cố ý học bài hát này sao?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu.Vẻ mặt tôi hơi dịu lại.751Khi cậu ấy đến cạnh tôi, tôi gọi cậu ấy: "Niên Niên."

Cậu ấy đứng thẳng lên.Tôi nở nụ cười, đưa tay sờ mặt cậu ấy.Cậu ấy mở to mắt nín thở nhìn tôi.752Tôi nói: "Tim cậu đập thật nhanh."

Hứa Tri Niên hốt hoảng nói: "Khương tiên sinh, tôi......"

Nhưng tôi không cho cậu ấy cơ hội nói hết.753Vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi thoáng qua rất nhiều hình ảnh.Cuối cùng tôi thuận theo tâm ý của mình.Tôi giữ cằm cậu ấy, không nói lời nào mà cứ thế hôn lên.754......755Tôi dám chắc Hứa Tri Niên không biết cách hôn.Hai mắt cậu ấy trợn trừng như một con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ.Khoảng cách gần như thế, tôi có thể nhìn thấy lông mi thật dài của cậu ấy hơn nửa ngày cũng không chớp.Cậu ấy thất thần chẳng có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả hít thở cũng quên.Cậu ấy để lộ ra dáng vẻ yếu ớt bất lực.Tôi lại thích như thế nên cười khẽ một tiếng.756Cậu ấy nghe được.Một khắc này, cậu ấy muốn giãy dụa nhưng kiềm chế lại.Cậu ấy dịu dàng ngoan ngoãn, để mặc cho tôi hôn mà không hề phản kháng.Cứ như tôi có làm gì quá đáng hơn cũng chẳng sao cả.756Thế là tôi được một tấc lại muốn một thước kéo Hứa Tri Niên vào lòng.Hứa Tri Niên như muốn nói gì đó nhưng đã bị tôi chặn môi.Ngoại trừ tiếng rên khẽ thì cậu ấy không nói được lời gì khác.757Khi tôi buông Hứa Tri Niên ra, cả khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi.Trong không khí còn phảng phất hơi thở ám muội.Cậu ấy như người sắp chết đuối được cứu ra giữa lúc ngạt thở, thở hổn hển.Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy.758Hồi lâu sau, Hứa Tri Niên mới tỉnh táo lại.Cậu ấy nhìn tôi: "Khương tiên sinh......"

Tôi nhíu mày, chẳng hề cảm thấy mình vừa làm chuyện gì quá đáng cả.Thấy tôi như vậy, Hứa Tri Niên càng nói nhỏ hơn.Cậu ấy thì thào hỏi tôi: "Khương tiên sinh, có phải anh uống say rồi không?"

759?Tôi bị cậu ấy hỏi cho ngơ ngẩn.760Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của cậu ấy.Chẳng hạn như xấu hổ hỏi tôi vì sao hôn cậu ấy.Chẳng hạn như tức giận mắng tôi ức hiếp cậu ấy.Hoặc là một câu cũng không nói mà bỏ chạy.Nhưng tôi không ngờ cậu ấy sẽ hỏi như vậy.761Ngay cả lý do cũng tìm sẵn cho tôi luôn rồi.Tôi thờ ơ nghĩ.Thế là tôi bình thản nhìn cậu ấy một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi uống say."

762Hứa Tri Niên vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.Tôi nghe cậu ấy thì thầm: "Tôi đã bảo mà, Khương tiên sinh chắc chắn là uống say mới hôn tôi."

Sau đó cậu ấy sờ lên môi, đứng đó cười ngây ngô một hồi.763A.Sao tôi lại quên cơ chứ.Cậu ấy là đồ ngốc mà.764Chết tiệt!Cậu ấy thật sự quá ngốc đi!765Tôi chẳng muốn nói gì nữa.Tôi nhìn cậu ấy cười ngây ngô nửa ngày, sau đó ôm ghita hứng thú bừng bừng đi lên lầu.Bước chân nhún nhảy như vừa trúng số mấy trăm vạn.766Tôi thở dài nhìn quanh phòng khách vắng tanh, sau đó chậm chạp đứng dậy về phòng.Tắm rửa xong, đang chuẩn bị uống thuốc thì tiếng gõ cửa vang lên.Tôi hỏi: "Ai thế?"

Hứa Tri Niên thò đầu vào.767Tôi nhíu mày nói: "Vào đi."

Sau đó hỏi cậu ấy: "Gì vậy?"

Hứa Tri Niên vào cửa, mỉm cười ngọt ngào với tôi: "Lúc nãy hình như quên nghe Khương tiên sinh chúc ngủ ngon."

Tôi nhìn cậu ấy giây lát rồi nói: "Ngủ ngon."

Hứa Tri Niên vừa lòng thỏa ý: "Khương tiên sinh cũng ngủ ngon nhé."

768Hình như niềm vui của cậu ấy chỉ đơn giản thế thôi.769Lúc gần đi, Hứa Tri Niên đột nhiên hỏi tôi: "Khương tiên sinh đang uống thuốc sao?"

Tôi nắm chặt chai thuốc thản nhiên nói: "Ừm."

Hứa Tri Niên không hề phát giác ra: "Tên thuốc khá quen, hình như tôi từng uống rồi thì phải?

Khương tiên sinh bị bệnh sao?"

Tôi nói: "Không phải bệnh, chỉ là thuốc giúp ngủ ngon có thành phần chống trầm cảm, chắc vì lúc trước bác sĩ Diêu từng cho cậu uống nên cậu mới thấy quen thôi."

Hứa Tri Niên ồ lên một tiếng rồi lại hỏi: "Khương tiên sinh ngủ không ngon sao?"

Tôi nói: "Công việc nhiều, đôi khi áp lực quá lớn nên cần thuốc ngủ."

Hứa Tri Niên chưa phát giác ra điều gì không đúng, cảm khái một tiếng: "Khương tiên sinh thật chẳng dễ dàng gì."

Tôi xoa đầu cậu ấy.770Đêm nay tôi lại mơ thấy chim bồ câu trắng.Trong mộng, cậu ấy ngồi bên giường bị tôi ôm vào lòng hôn.Hơi thở của tôi xâm nhập từng chút, nuốt chửng, cuối cùng chiếm đoạt hoàn toàn.Cậu ấy bất lực phản kháng.771Cuối giấc mộng, cậu ấy kề sát vào tai tôi gọi Khương tiên sinh.Giọng cậu ấy dịu dàng động lòng người, tựa như tiếng hát tuyệt vời nhất trên thế gian này.Để tôi chìm đắm trong đó.772Trời đã sáng, tôi tỉnh mộng.Chim bồ câu trắng trong ngực tôi hóa thành mảnh vỡ.Lòng bàn tay tôi như còn giữ lại nhiệt độ của cậu ấy.Nóng rực, nóng hổi, gần như sôi trào.773Mà lần này tôi đã thấy rõ mặt cậu ấy.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 26


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 86℃】
774Sáng hôm sau, tôi lại gặp Hứa Tri Niên ở bàn ăn.Nhưng hôm nay không phải cậu ấy dậy sớm mà là tôi dậy trễ, định thần thật lâu trong phòng vệ sinh.Tôi gọi điện cho trợ lý Tôn nói hôm nay đến công ty trễ một chút.Sau đó mới chậm rãi ung dung xuống lầu.775Khi tôi đi xuống cầu thang, Hứa Tri Niên đang uống sữa.Cậu ấy trông thấy tôi thì hơi kinh ngạc, bị sặc sữa ho dữ dội.Hứa Tri Niên đặt ly sữa xuống nói: "Khương, Khương tiên sinh......

Khụ khụ."

776Cậu ấy vừa ăn xong bánh mì, khóe miệng còn dính vụn bánh mì, lại ho khan mấy lần.Có mấy giọt sữa văng lên khóe miệng.Tôi nhíu mày, bộ dạng này của cậu ấy lại khiến tôi nổi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.Rất chướng mắt.Thấy không thoải mái.777Tôi vô thức đưa tay tới, ngón tay cái không nặng không nhẹ lướt qua khóe môi lau sạch vụn bánh mì và sữa cho cậu ấy.Sau đó tôi lau tay vào khăn ướt trên bàn.Thất sách.Vừa rồi gấp quá nên quên lấy khăn lau.778Tôi chẳng mảy may nhận ra động tác lúc nãy thân mật đến mức nào.Sau khi hoàn hồn, Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn, càng ho dữ dội hơn.Tôi nhíu mày: "Bị cảm à?"

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không có không có, lúc uống sữa bị sặc thôi."

Tôi ngồi xuống bàn rồi nói: "Lần sau uống cẩn thận một chút."

779Hứa Tri Niên cũng đã ăn xong nhưng không đi, ngồi bên cạnh lén lút nhìn tôi chằm chằm.Tôi hỏi cậu ấy: "Hôm nay không đến lớp à?"

Hứa Tri Niên nói: "Chiều nay mới có giờ học."

Tôi nói: "Vậy sao buổi sáng không ngủ thêm đi?"

Hứa Tri Niên nhìn tôi rồi đáp: "Tỉnh dậy không ngủ được nữa, chắc đồng hồ sinh học của tôi đã quen giờ làm việc và nghỉ ngơi này rồi."

780Chờ tôi ăn xong điểm tâm, Hứa Tri Niên dè dặt lại gần như có lời muốn nói nhưng còn do dự.Tôi hỏi: "Có việc gì à?"

Hứa Tri Niên mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Tối qua......"

Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.Hứa Tri Niên kiên trì nói tiếp: "......

Tối qua Khương tiên sinh uống say phải không?"

Tôi khẽ gật đầu: "Có uống chút ít."

Nhưng vẫn chưa tới mức say.Hứa Tri Niên ngồi trên ghế không biết đang nghĩ gì, một lát sau lại hỏi."

Vậy chuyện tối qua Khương tiên sinh nhớ được bao nhiêu?"

781Đương nhiên tôi nhớ hết mọi chuyện.Nhưng tôi không nói như vậy.Tôi ngẩng đầu thấy Hứa Tri Niên đỏ từ mặt xuống cổ mà vẫn làm bộ khách sáo với tôi như chẳng có chuyện gì.Tôi hơi mềm lòng, lại muốn trêu chọc cậu ấy.782Tôi trầm ngâm một lát rồi nghi ngờ nói: "Tối qua có chuyện gì?"

Hứa Tri Niên nghe tôi nói vậy thì thở phào.Một lát sau, trên mặt cậu ấy lại hiện lên vẻ thất vọng.Tôi nói: "Tôi nhớ ra rồi......

Tối qua hình như tôi mơ thấy cậu đàn ghita hát cho tôi nghe."

Ánh mắt Hứa Tri Niên sáng lên: "Đó không phải là mơ!

Tối qua tôi thật sự hát cho anh nghe mà!"

Tôi làm bộ không tin: "Thật sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Thật!

Anh còn khen tôi hát hay nữa!"

Tôi nhìn cậu ấy giây lát rồi nói: "Đúng là hay thật."

Hứa Tri Niên vui vẻ ra mặt.783Tôi nói tiếp: "Hình như tôi còn mơ thấy cái khác nữa."

Hứa Tri Niên khựng lại.Tôi nói: "Sau khi cậu hát xong ấy."

Hứa Tri Niên đảo mắt nhìn trái ngó phải chứ không chịu nhìn tôi.Tôi cười như không cười nhìn cậu ấy: "Nhưng tôi không nhớ rõ lắm, cậu nhắc tôi một chút đi?"

Hứa Tri Niên ấp úng nói: "Không có, không có gì hết."

Tôi nhíu mày: "Thật sự không có gì sao?"

Cậu ấy gật đầu rất nhẹ.784Tôi có chút thất vọng, yên lặng nhìn cậu ấy hồi lâu mới nói: "Cậu qua đây."

Hứa Tri Niên hơi do dự nhưng chỉ chốc lát sau liền nghe lời tới gần hơn chút.Ánh mắt tôi thoáng dịu lại.785Tôi đưa tay kéo một phát, cậu ấy không kịp đề phòng nên bị tôi kéo vào lòng."

Khương, Khương tiên sinh."

Cậu ấy ngã ngồi trên đùi tôi, hoảng hốt nhìn tôi.Một tay tôi giữ vai cậu ấy, tay còn lại nắm cằm cậu ấy không cho cậu ấy có cơ hội trốn tránh.Tôi thấp giọng nói: "Nhưng tôi đã nhớ ra rồi."

Ánh mắt tôi đảo khắp gương mặt cậu ấy, giống như đang dò xét địa bàn của mình.Hứa Tri Niên lại bị tôi hù dọa sởn cả tóc gáy, hai mắt mở to, muốn chạy trốn nhưng không thoát được.786Tôi nói: "Tôi không thích câu trả lời vừa rồi của cậu."

Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi.Tôi nói: "Cho cậu thêm một cơ hội trả lời, tối qua còn xảy ra chuyện gì?"

Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn, lần này đỏ đến mang tai.Thanh âm của cậu ấy có chút nghẹn ngào: "Tối qua Khương tiên sinh còn hôn... hôn tôi nữa."

Tôi nhíu mày: "Phải không?"

Hứa Tri Niên gật đầu: "Dạ, dạ."

Tôi lại hỏi: "Tại sao tôi muốn hôn cậu?"

Hứa Tri Niên dè dặt nhìn tôi rồi nói: "Bởi vì Khương tiên sinh uống say."

Tôi xích lại gần một chút, chóp mũi sắp chạm vào mũi cậu ấy: "Vậy sao?"

Hứa Tri Niên sợ đến mức không nói nên lời.787Tôi phức tạp nhìn cậu ấy mấy giây, sau đó cúi đầu hôn giống như tối qua.Hứa Tri Niên hoàn toàn ngây dại.788Một lát sau, tôi buông cậu ấy ra.Cả người Hứa Tri Niên mềm nhũn, lúc xuống khỏi người tôi còn lảo đảo, suýt nữa té lăn ra đất.Tôi đưa tay đỡ cậu ấy.789Tôi hỏi cậu ấy: "Giờ tôi có say không?"

Hứa Tri Niên vô thức lắc đầu: "Không có."

Tôi lại hỏi: "Vậy tại sao tôi muốn hôn cậu?"

Hứa Tri Niên đỏ mặt, rụt đầu lại nói: "Tôi, tôi không biết."

Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, sau đó đưa tay xoa mặt cậu ấy.790Tôi nói: "Tôi phải tới công ty rồi."

Hứa Tri Niên còn đang suy nghĩ miên man nên ngẩn ngơ gật đầu.Tôi nói: "Giờ cậu không trả lời được cũng không sao, tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không cho phép cậu xem như chưa xảy ra chuyện gì."

Tôi đứng dậy nói: "Trong thời gian này cậu có thể suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc tại sao tôi muốn hôn cậu."

"Lần sau tôi muốn nghe một câu trả lời thỏa đáng."

791Nói xong tôi dứt khoát đi thẳng ra cửa, để lại một mình Hứa Tri Niên ngẩn người trong phòng.792Trên đường đến công ty, chú Dương liên tục nhìn tôi qua kính chiếu hậu, vẻ như muốn nói lại thôi.Tôi hỏi chú: "Sao thế?"

Chú Dương nói: "Khương tổng, mặt anh hình như hơi đỏ, trong xe nóng quá sao?"

Tôi: "......"

Tôi hạ kính xe xuống hóng gió lạnh để mình tỉnh táo lại.793Buổi chiều, trợ lý Tôn đưa hợp đồng tới cho tôi ký tên rồi nói: "Hôm nay tâm tình Khương tổng có vẻ không tệ."

Tôi hỏi: "Sao cậu nhìn ra được?"

Trợ lý Tôn nói: "Lúc nãy người của phòng thị trường đưa nhầm văn kiện mà anh không hề mắng cậu ta, chỉ nhắc cậu ta lần sau chú ý hơn."

Tôi im lặng giây lát rồi nói: "Bình thường tôi hung dữ vậy sao?"

Trợ lý Tôn nói: "Cũng không phải hung dữ, chỉ là quá uy nghiêm khiến người ta khó tới gần."

Tôi nói: "Đến giờ cũng đâu thấy cậu sợ tôi nhỉ."

Trợ lý Tôn đẩy kính mắt chậm rãi nói: "À, đó là vì tôi giỏi ngụy trang thôi."

Tôi: "......"

794Xử lý xong việc quan trọng, tôi đột nhiên hơi tò mò Hứa Tri Niên đang làm gì.Tôi mở Wechat.Dạo này cậu ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi, đôi khi kể chuyện vui ở trường, đôi khi chia sẻ mấy bài viết thú vị.Thỉnh thoảng còn gửi mấy icon kỳ quái.Nhưng hôm nay cậu ấy chẳng gửi gì cả.795Vòng bạn bè cũng trống trơn, từ khi cậu ấy biết tôi thấy được vòng bạn bè thì đã giảm bớt bài đăng trong vòng bạn bè.Chẳng biết là không có gì để đăng hay đăng xong lại không cho tôi xem.796Tôi đóng Wechat, quen tay mở Weibo ra.Weibo lại có tin mới đăng hôm nay.【Bánh ngọt tinh thích Diệp Tử An: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!】Bên dưới có rất nhiều bình luận hỏi cậu ấy gặp chuyện gì.Có người hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, an ủi hai câu.Còn có người cảm thấy có chuyện vui gì đó khiến cậu ấy bất ngờ.Cũng không biết bọn họ làm thế nào suy luận được nhiều hỉ nộ ái ố như vậy chỉ với một chữ duy nhất.797Tôi nhìn một hồi, quả thực không biết Hứa Tri Niên đang nghĩ gì.Nhưng chắc không phải đang tức giận.Tôi thoáng yên tâm, lại tập trung vào công việc.798Nào ngờ vài ngày sau, tôi không đợi được câu trả lời của Hứa Tri Niên mà là tin cậu ấy ngã bệnh.799Dạo này khí hậu trở lạnh, Hứa Tri Niên bị cảm sổ mũi.Cậu ấy nghĩ không có gì to tát, cứ uống thuốc vào là khỏi ngay.Ai ngờ nửa đêm bị cảm lạnh, ngày hôm sau nằm bẹp dí trên giường không sao dậy nổi.Chị Vương đo nhiệt độ cơ thể cho cậu ấy mới biết cậu ấy sốt cao.800Chị Vương lo lắng gọi điện cho tôi.Tôi gọi bác sĩ riêng tới khám, bác sĩ nói không phải bệnh nặng, chỉ là thể trạng quá yếu.Lúc nhỏ Hứa Tri Niên sống với bà rất khổ cực nên dinh dưỡng không bằng các bạn đồng trang lứa.

Sau này lại bị Nghiêm Chi Triết hành hạ ba năm nên thể lực rất kém, mỗi khi giao mùa đều khó tránh khỏi bị bệnh.801Bác sĩ truyền nước biển và kê thuốc hạ sốt cho cậu ấy.Còn nói những thứ này chỉ trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc, thân thể Hứa Tri Niên còn phải bồi bổ lâu dài mới có thể khôi phục dần.Những lời này làm chị Vương đau lòng không thôi.802Khi tôi đến thăm, cậu ấy đã bớt nóng, cả người toát mồ hôi, thân thể còn rất yếu.Chị Vương không cho cậu ấy xuống giường nên cậu ấy đành ngoan ngoãn nằm nghỉ, nhìn tôi với vẻ tội nghiệp."

Khương tiên sinh."

Cậu ấy nói, "Có phải tôi lại làm phiền anh rồi không?"

Tôi nói: "Không sao, cậu dưỡng bệnh cho khỏe đi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa."

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

803Tôi nói: "Tôi đã giúp cậu xin nghỉ ở trường rồi, cậu đừng lo."

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu: "Lúc nãy tôi có liên lạc với lớp trưởng, cậu ấy nói tôi thiếu bài học mấy môn nên sẽ ghi lại dùm tôi."

"Ừ."

Tôi nói, "Vậy không phải tốt lắm sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Chỉ là tôi...... mấy ngày nay làm chị Vương bận rộn nên thấy ngại quá."

Tôi nói: "Chị Vương thật sự rất lo cho cậu."

Hứa Tri Niên nhìn tôi hỏi: "Vậy Khương tiên sinh thì sao?"

Tôi vờ như không hiểu: "Sao cơ?"

Hứa Tri Niên nhỏ giọng hỏi: "Khương tiên sinh cũng lo cho tôi sao?"

Tôi nói: "Đương nhiên, nếu tôi không lo cho cậu thì hôm nay còn tới đây làm gì."

Hứa Tri Niên không nói nữa, hình như là thẹn thùng.804Tôi muốn hỏi cậu ấy chuyện lần trước.Nhưng nghĩ lại cậu ấy còn bệnh nên không thể nóng vội, đành bỏ qua cho cậu ấy.805Chắc vì trước đó ngủ nhiều rồi nên giờ Hứa Tri Niên không còn buồn ngủ, cuộn mình trong chăn ngẩn ngơ nhìn tôi.Tôi xoa đầu cậu ấy, dịu giọng nói: "Niên Niên, tôi lo lắm nên cậu phải mau khỏe lại đấy."

Hứa Tri Niên sửng sốt hồi lâu rồi mới trầm thấp nói "Vâng".Giọng nói khẽ khàng, còn mang theo giọng mũi.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 27


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 88℃】
806Hứa Tri Niên không muốn ngủ.Tôi dời ghế tới ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm với cậu ấy.807"Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó."

Hứa Tri Niên nói, "Có phải chị Vương đang nấu canh không nhỉ."

Tôi nói: "Chắc vậy."

Hứa Tri Niên tỏ vẻ đau khổ giơ tay lên mô tả: "Hai ngày nay tôi uống canh nhiều chừng này này, đều là chị Vương hầm cả."

Tôi nhịn không được cười thành tiếng: "Phải không đó?

Cậu cũng uống sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Chị Vương nhất định phải nhìn tôi uống xong mới chịu đi, tôi cảm thấy mấy ngày nay bụng to lên rồi."

Tôi nhìn một chút rồi nói: "Cậu nên béo lên chút đi."

Hứa Tri Niên nói: "Nhưng đâu thể đốt cháy giai đoạn vậy chứ!"

808Tôi nói: "Chị Vương cũng quan tâm tôi như vậy thôi."

Hứa Tri Niên nói: "Chị ấy đối với tôi quá tốt rồi."

Tôi nói: "Chị Vương có con trai xấp xỉ tuổi cậu đấy."

Thật ra thì nhỏ hơn cậu ấy mấy tuổi, nhưng Hứa Tri Niên có khung xương nhỏ, dạo này lại gầy đi nhiều nên nhìn giống như sinh viên năm nhất vậy.Hứa Tri Niên lặng lẽ mở mắt như muốn nghe kể chuyện.809Tôi nói: "Nhưng sau khi chị Vương ly hôn thì tòa phán quyết giao con trai cho chồng chị ấy nuôi, lâu rồi chị ấy không được gặp con mình."

Hứa Tri Niên nghi ngờ: "Chị Vương rất ít khi về thăm con sao?"

Tôi nói: "Trước kia chị ấy thường xin tôi nghỉ vài ngày để đón xe về thăm con."

Hứa Tri Niên hỏi: "Vậy sau đó thì sao?

Sao lại lâu rồi không gặp?"

"Sau đó......"

Tôi lắc đầu, "Con trai chị ấy lớn lên không muốn nhận mẹ mình nữa."

Hứa Tri Niên trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Sao thế ạ?"

810Cha mẹ cậu ấy qua đời sớm nên từ nhỏ luôn ghen tị với con người khác được cha mẹ yêu thương còn cậu ấy thì không.Tất nhiên sẽ không hiểu được tại sao lại có người không nhận mẹ mình.811Tôi nói: "Có thể chồng cũ của chị Vương nói gì đó khiến cậu ta cảm thấy có một người mẹ đi giúp việc nhà rất mất mặt."

Hứa Tri Niên không cam lòng nói: "Sao có thể như vậy được!"

Tôi xoa đầu cậu ấy nói: "Sau khi biết con trai không thích mình đến thì chị Vương cũng rất ít khi tìm gặp cậu ta, nhưng mỗi tháng đều gửi về ít tiền sinh hoạt."

Hứa Tri Niên nắm chặt tấm chăn có vẻ rất bất mãn với con trai của chị Vương."

Bảo mẫu thì sao!

Nghề nghiệp không phân sang hèn, chị Vương dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, cậu ta là con trai sao có thể ghét bỏ chứ!"

812Dừng một chút, Hứa Tri Niên còn nói: "Mấy người này đúng là có phúc mà không biết hưởng."

Có lẽ vì nhớ tới cha mẹ mình nên cảm xúc của cậu ấy sa sút hẳn."

Ừ."

Tôi nói hùa theo, "Cậu ta không nhận chị Vương đúng là không có mắt."

Hứa Tri Niên ngẩng đầu hỏi tôi: "Cho nên chị Vương đối tốt với tôi như vậy là vì nhớ tới con trai mình sao?"

Tôi nói: "Chỉ phần nào thôi, chủ yếu là vì thích cậu đấy."

Hứa Tri Niên nói: "Ừm, tôi dễ thương hơn con trai chị ấy nhiều."

813Hứa Tri Niên rất kính trọng chị Vương, không phải vì chị ấy là người giúp việc mà vênh mặt hất hàm sai khiến.Khi nhàn rỗi cậu ấy còn giúp chị Vương nấu cơm, quả thực khiến người ta rất thích.Cả tôi cũng thích nữa.814Tôi nói: "Cậu đối tốt với người khác nên người khác cũng sẽ đáp lại thiện ý của cậu."

Hứa Tri Niên nói: "Thật ra tôi cảm thấy chị Vương lợi hại hơn tôi nhiều, đều là chị ấy chăm sóc tôi cả."

"Vậy sau này cậu có thể đền đáp lại chị ấy."

Tôi nói.Hứa Tri Niên khẽ gật đầu.815Một lát sau, chị Vương hầm xong canh bưng vào.Lần này Hứa Tri Niên không kháng cự nữa mà yên lặng uống hết sạch.Chị Vương ở bên cạnh cảm khái: "Có Tiểu Khương ở đây Niên Niên uống canh vui vẻ hơn nhiều."

Tôi: "......"

816Uống canh xong, chị Vương bưng chén rỗng đi.Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Muốn ngủ chưa?"

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu.Tôi lại hỏi: "Muốn tôi ở lại với cậu thêm một lúc không?"

Hứa Tri Niên chần chờ giây lát rồi nhẹ gật đầu: "Muốn ạ."

817Dường như cậu ấy vĩnh viễn thẳng thắn như thế.Không quanh co lòng vòng, cũng sẽ không nói mập mờ.Có thích hay không, có muốn hay không, có bằng lòng hay không đều nói với tôi không chút giấu giếm.818Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Khương tiên sinh đang nghĩ gì vậy?"

Đang nghĩ về cậu.Nhưng tôi không nói ra miệng mà chỉ hỏi: "Cậu muốn biết chuyện của tôi không?"

Ánh mắt Hứa Tri Niên sáng lên: "Chuyện của anh sao?"

"Ừ."

Tôi vuốt tóc cậu ấy hỏi lại lần nữa: "Muốn nghe tôi kể không?"

Hứa Tri Niên nói: "Đương nhiên là muốn rồi."

819Tôi cũng không biết tại sao bỗng dưng mình lại muốn kể với Hứa Tri Niên.Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi chậm rãi mở miệng: "Thật ra tôi không có tuổi thơ."

Hứa Tri Niên ngẩn người hỏi tôi: "Sao vậy ạ?"

Tôi nói: "Vì từ khi sinh ra tôi đã được dạy dỗ rất khắc nghiệt.

Năm đó ông tôi cũng không giao sản nghiệp cho cha tôi mà lại giao cho chú tôi."

Dừng một chút, tôi nói thêm: "Chính là cha của Khương Sênh Sênh."

820Chú tôi là con riêng của ông tôi.Tính phong lưu của dòng họ Khương hình như cũng di truyền, ông và cha tôi đều có vô số con riêng bên ngoài.Sau đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, không biết đứa con riêng nào của ông tôi bị phát hiện không phải con ông mà là con người khác.Khi đó xét nghiệm ADN vẫn chưa phổ biến, sau khi ông tôi tìm ra chân tướng thì rất tức giận, dần dần xa lánh những đứa con riêng khác.821Nhưng cha tôi quả là bùn nhão không trát được tường, chẳng kế thừa được chút tài năng kinh doanh nào mà ngược lại mấy trò ong bướm thì hơn hẳn ông tôi.Ông tôi dần dần thất vọng về cha tôi, chưa từng nghĩ sẽ giao sản nghiệp vào tay ông.Lúc ấy ông tôi thậm chí đã nghĩ đến việc thuê người quản lý thay, cũng may chú tôi từ trong đám con riêng của ông đã trổ hết tài năng để tiếp nhận vị trí đó.822Tôi nói: "Công ty nhà tôi thật ra cũng không thể xem như công ty gia đình, cha tôi chỉ được chia một ít cổ phần, không có quyền gì đối với chính sách và dự án của công ty, các quyết sách quan trọng vẫn do chú tôi quyết định."

"Cha tôi không phục, cảm thấy chú tôi cướp đoạt của mình, ông ta không có bản lĩnh cướp về nên gửi gắm mọi hy vọng vào tôi."

Hứa Tri Niên nói: "Thế nên từ nhỏ anh đã phải học rất nhiều thứ sao?"

Tôi nhẹ gật đầu: "Ừ, đám bạn đồng trang lứa còn đang chơi đùa ầm ĩ thì tôi phải học đủ loại kiến thức, xem rất nhiều số liệu và tin tức.

Ông ta mặc kệ tôi có hiểu hay không, có thể học được bao nhiêu.

Chỉ cần liên quan đến kinh doanh, quản lý, tài chính thì tôi phải học hết, nhất định phải làm được tốt nhất thì cha tôi mới hài lòng."

Hứa Tri Niên đau lòng hỏi tôi: "Vậy chắc anh mệt mỏi lắm."

Tôi nghĩ ngợi: "Thật ra vẫn ổn, lúc đầu tôi tưởng người khác đều giống mình, sau này mới biết là không phải.

Nhưng khi đó tôi đã quen rồi."

823Cuộc đời tôi dường như phải đi theo con đường mà người khác đã vạch sẵn.Nhưng lúc ấy tôi không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận.824Tôi nói tiếp: "Chắc tôi thật sự có năng khiếu về mặt này nên cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của ông ta, tiếp nhận chức CEO từ chú tôi."

Hứa Tri Niên nói: "Khương tiên sinh thật giỏi."

Tôi nói: "Sau khi tôi nhậm chức CEO, cha tôi muốn nhúng tay vào dự án công ty nhưng bị tôi cự tuyệt."

"Sau đó tôi và ông ta hoàn toàn trở mặt với nhau."

825"Trở mặt?"

Hứa Tri Niên mở to mắt.Tôi gật đầu: "Ừ."

Tất nhiên nguyên nhân cụ thể không chỉ bấy nhiêu, nhưng cũng chẳng có gì hay ho để kể.Hứa Tri Niên nói: "Tôi vẫn tưởng Khương tiên sinh là con cưng chứ."

Tôi cười: "Cũng xem như thế đi.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi đều rất ưu tú mà."

Hứa Tri Niên: "......"

826Hứa Tri Niên nói: "Trước kia tôi rất ghen tị với Khương tiên sinh, cảm thấy Khương tiên sinh không có gì không làm được."

Tôi bật cười: "Tôi toàn năng vậy sao?"

Hứa Tri Niên nghiêm túc nói: "Trong lòng tôi Khương tiên sinh chính là như vậy, khiến người ta chỉ có thể đứng xa nhìn lại."

Tôi xoa đầu cậu ấy."

Nhưng thật ra Khương tiên sinh cũng chẳng dễ dàng gì."

Hứa Tri Niên nói, "Phải đủ ưu tú, năng lực đủ mạnh mới có thể đứng ở vị trí này."

827Nhưng hầu hết mọi người sẽ chỉ thấy bạn đứng trên cao.Bọn họ không hề thấy bạn đã mất đi những gì, đã cố gắng bao nhiêu.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 28


【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 91℃】
828Hứa Tri Niên đột nhiên chồm qua cho tôi một cái ôm ngắn ngủi, sau đó lại rụt trở về.Tôi thoáng sửng sốt.Cậu ấy nghiêng đầu nhìn bức tường trắng tinh, nhìn hoa văn trên chăn, chỉ là không chịu nhìn tôi.Nhiệt độ cơ thể cậu ấy như còn lưu lại trên người khiến mặt tôi hơi nóng lên.829"Cậu đang an ủi tôi sao?"

Tôi cười.Hứa Tri Niên ấp úng nửa ngày rồi mới chậm chạp gật đầu.Tôi nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ấy rồi cười khẽ một tiếng.Hứa Tri Niên nghe tiếng cười thì có chút tức giận, giống như chỉ hận không thể dùng chăn mền bọc kín mình lại.830"Tôi kể xong rồi, kể chuyện của cậu đi."

Tôi nói lảng đi.Hứa Tri Niên chớp mắt: "Tôi ấy à?"

"Ừ."

Tôi nói, "Cũng nên có qua có lại chứ nhỉ?"

Hứa Tri Niên lập tức giật mình, giống như không biết phải nói gì.Tôi nói: "Đừng căng thẳng, cứ thoải mái tâm sự đi, nói gì cũng được."

831Hứa Tri Niên ngượng ngùng nói: "Thật ra chuyện trước đây của tôi chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một người rất bình thường."

Tôi không nhịn được cười.Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi: "Anh cười gì vậy?"

Tôi nói: "Khoan nói tới cái khác, chỉ mỗi gương mặt này của cậu đã không hợp với hai chữ "bình thường" rồi."

Hứa Tri Niên: "......"

832Hứa Tri Niên sờ lên mặt mình, nửa ngày sau mới nói: "Khương tiên sinh đang khen tôi đẹp trai sao?"

Tôi nói: "Cậu vốn đẹp mà."

Hứa Tri Niên được khen thì rất vui vẻ.833Cậu ấy nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra tôi còn không nhớ nổi dáng dấp cha mẹ mình ra sao nữa, khi họ qua đời tôi vẫn còn nhỏ, với tôi mà nói thì họ giống như một dạng biểu tượng vậy."

Tôi hỏi: "Vậy bà của cậu thì sao?"

"Bà rất tốt với tôi."

Hứa Tri Niên nói, "Lúc nhỏ tôi còn ham chơi nên thường xuyên ở ngoài đường chơi đến tối muộn mới về nhà, bà tôi sẽ khiêng ghế trúc ngồi ở cửa chờ tôi.

Khi tôi về nhà lúc nào cũng thấy bà đeo kính lão ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, vừa đợi vừa may cho tôi vài thứ.

Nghe được động tĩnh, bà sẽ ngẩng đầu nói: "Niên Niên về rồi à."

Sau đó còn nói "Cơm hình như nguội rồi, để bà hâm nóng cho cháu."

Nghe cậu ấy kể, trước mắt tôi như hiện lên cảnh tượng kia.Một người bà hiền hậu và đứa cháu hoạt bát đáng yêu của mình.834Tôi nói: "Bà cậu đối với cậu thật tốt."

"Vâng."

Hứa Tri Niên nói, "Bà tôi vô cùng tốt."

Cậu ấy nói tiếp: "

Sau này tôi đến tuổi đi học, bà muốn cho tôi học ở trường tốt trong huyện nhưng học phí rất cao, lương hưu của bà không cáng đáng nổi.

Người khác đều khuyên bà trường học ở trấn cũng không tệ, nhưng bà kiên trì muốn cho tôi học trường tốt nhất.

Bà chạy tới đòi tiền bác tôi, bác nói không có nhiều như vậy, bà liền mắng ông ta không có lương tâm, cướp nhà cha mẹ tôi.

Cuối cùng bác tôi không có cách nào nên phải vay tiền đưa cho bà, còn nói trong đó có cả tiền phụng dưỡng bà, bảo sau này bà đừng đến đòi tiền nữa.

Bác gái ở phía sau mắng bà là quỷ đòi nợ nhưng bà cũng mặc kệ, vui vẻ cầm tiền đi."

835Tôi hỏi: "Bao nhiêu?"

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi nói: "Khoảng tám, chín ngàn, chưa tới một vạn."

Tôi hơi kinh ngạc: "Ít vậy sao."

"Lúc đó là một khoản tiền lớn."

Hứa Tri Niên nói, "Chắc Khương tiên sinh cảm thấy khó tin lắm nhỉ, còn chưa bằng một bộ đồ nữa."

Tôi quả thực không thể tin được có người chỉ vì một vạn tệ mà lo lắng.836"Đối với bà cháu tôi lúc đó thì đây là một con số trên trời, bình thường mấy tệ, mấy chục tệ mà chúng tôi còn không nỡ xài."

Tôi không biết phải nói gì.Cảm thấy dù mình có nói gì đi nữa đều là sáo rỗng.Thế là tôi yên lặng nghe cậu ấy kể tiếp.837"Thành tích học tập của tôi lúc nào cũng tốt.

Tôi rất cố gắng học hành, nhất là khi nhớ tới bà vì cho tôi đi học mà cúi đầu nghe bác gái mắng mỏ, nhớ tới bỏ ra mấy ngàn tôi mới được học ở đây thì tôi không dám lơ là phút nào."

Hứa Tri Niên nói: "Lúc đi học, các bạn trong lớp đều rất đơn thuần, chỉ cần có thành tích tốt thì bọn họ liền nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.

Trong tiểu thuyết hay viết mấy chuyện bắt nạt trong trường học nhưng không hề xảy ra với tôi.

Cũng có mấy học sinh thành tích kém muốn bắt nạt tôi nhưng đều bị bạn tôi mắng lại."

Nói đến đây, Hứa Tri Niên chậm rãi nhìn tôi rồi nói: "Nghĩ lại thì đời này tôi đã gặp được rất nhiều người tốt."

838"Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, bà tôi rất vui mừng."

Hứa Tri Niên nói, "Đối với bà thì có thể trở thành sinh viên là điều rất đáng tự hào.

Bà dùng hết số tiền mình dành dụm cả đời để mua cho tôi laptop và những thứ mà bà nghĩ tôi sẽ cần dùng khi đi học.

Bà thương tôi như vậy đấy, chẳng tiếc bất cứ thứ gì với tôi cả."

839Hốc mắt Hứa Tri Niên đột nhiên đỏ lên như muốn khóc nhưng đã kìm lại được.Tôi vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ấy: "Bà cậu nhất định là người rất dịu dàng."

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Bà tôi là người tốt nhất thế giới."

Tôi nói: "Chỉ có người dịu dàng mới có thể nuôi dưỡng được cậu tốt như vậy."

840Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao mình luôn nhìn thấy sự ôn nhu và ngây thơ trên người Hứa Tri Niên.Bởi vì bà cậu ấy, giáo viên, bạn học, những người cậu ấy quen biết đều đối xử tốt với cậu ấy, để cậu ấy có thể giữ lại sự hồn nhiên và thiện lương.Cậu ấy lớn lên trong nghèo khó nhưng rất kiên cường.Người khác lấy thiện ý đối đãi cậu ấy, cậu ấy dùng ôn nhu đáp lại thế giới này.841Nói lâu như vậy lại đến giờ uống thuốc, Hứa Tri Niên bất giác có chút mệt mỏi.Cậu ấy ngáp một cái.Tôi hỏi: "Buồn ngủ à?"

Cậu ấy khẽ gật đầu, mí mắt nhịn không được khép lại nhưng rất nhanh buộc mình tỉnh táo, gắng gượng quay sang nhìn tôi.842Tôi đưa tay che kín mắt cậu ấy rồi nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Cậu ấy tròn mắt nhìn, lông mi giống như bàn chải xẹt qua lòng bàn tay tôi.Thấy tôi không có ý buông tay, cậu ấy nghe lời nhắm mắt lại.843Tôi đứng dậy tới gần cậu ấy một chút, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy.Hứa Tri Niên lập tức mở mắt ra.Cậu ấy phàn nàn: "Khương tiên sinh, anh thế này bảo tôi làm sao ngủ được đây."

Tôi bật cười: "Được rồi, là lỗi của tôi."

Nói xong tôi thu tay lại, mím môi cười nói: "Niên Niên, mặt cậu thật là đỏ."

844Hứa Tri Niên lập tức xấu hổ đến không còn mặt mũi, đột ngột kéo chăn lên trùm kín người.Tôi nhịn không được cười ra tiếng.Hứa Tri Niên như vậy thật quá đáng yêu khiến tôi muốn đùa một chút rồi lại thêm chút nữa.845Chốc lát sau, chăn mền bị kéo xuống, Hứa Tri Niên chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi.Tôi nói: "Cậu làm vậy không thấy ngộp thở à?"

Vành tai Hứa Tri Niên đỏ lên, cậu ấy lắc đầu.Tôi lui lại hai bước rồi nói: "Không quấy rầy cậu dưỡng bệnh nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi đi trước đây."

Hứa Tri Niên có chút không nỡ nhưng vẫn nghe lời đưa mắt nhìn tôi rời đi.846Đôi khi tôi cảm thấy Hứa Tri Niên không hề giống với người trưởng thành đã ngoài hai mươi tuổi.Cậu ấy giống một cậu bé to xác hơn.Thẳng thắn, ngây thơ, đáng yêu, còn có sự bốc đồng của tuổi trẻ.Trong đầu cậu ấy không có thủ đoạn mưu kế cong cong thẳng thẳng gì cả.Nghèo khó không thể uốn cong sống lưng cậu ấy, cực khổ cũng không thể đánh gãy xương cốt cậu ấy.Cậu ấy tốt như vậy, tốt đến mức tôi không thể nào diễn tả bằng lời.847Khi thời tiết chuyển sang lạnh hẳn, Hứa Tri Niên cũng gần như khỏi bệnh.Được chị Vương tẩm bổ bằng đủ loại canh dinh dưỡng nên nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu ấy lên cân.Khi thấy con số trên cân điện tử, cậu ấy tỏ vẻ khó tin: "Tôi thế mà tăng những ba cân!"

Tôi nói: "Tiếp tục phát huy, không ngừng cố gắng."

Hứa Tri Niên: "......"

848Thời tiết ngày càng lạnh, Hứa Tri Niên cũng ngày càng bận rộn, cậu ấy vừa phải học bù bài vở khi bị bệnh vừa phải chuẩn bị thi cuối kỳ.Nhất là lúc sáng sớm, cậu ấy không nỡ rời khỏi chăn ấm, có khi ngủ nướng không kịp ăn điểm tâm đã vội vã đến lớp.Chị Vương sốt ruột ở phía sau gọi to: "Niên Niên!

Túi chườm nóng!

Đừng quên túi chườm nóng!

Hôm nay lạnh lắm, không đem theo sẽ đông lạnh lấy!"

849Cậu ấy bận, tôi càng bận hơn.Cuối tháng có người bạn kết hôn gửi thiệp mời cho tôi.Đây là cuộc hôn nhân chính trị rất phổ biến trong giới này, nhưng hai người từ nhỏ đã quen biết nên cũng xem như thanh mai trúc mã hiểu rõ nhau.Người trong cuộc có hài lòng hay không thì chưa biết, tóm lại gia đình hai bên đều rất vừa ý.850Vì đang là mùa lạnh nên hôn lễ không thể tổ chức bên ngoài, cuối cùng chọn một khách sạn rồi tổ chức rất long trọng.Hôm đó tôi gặp khó khăn khi chọn đồ mặc đến dự hôn lễ.Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Bộ này thế nào?"

Trên người tôi mặc một chiếc áo khoác màu xám, kiểu dáng rất bình thường nên chẳng nổi bật lắm.Hứa Tri Niên nhíu mày nhìn một lát rồi nói: "Khương tiên sinh mặc gì cũng đẹp trai hết."

Tôi: "......"

851"Nhưng áo khoác màu đen thì đẹp hơn một chút."

Hứa Tri Niên chắc cũng nhận ra mình có chút qua loa nên nói thêm, "Cái kia khí thế mạnh hơn, nhìn vào sẽ khiến người ta phát run."

Tôi nhíu mày nói: "Vậy cứ mặc cái này đi."

Hứa Tri Niên không hiểu, mở to mắt nhìn tôi: "Sao thế ạ?"

Tôi nói: "Dự hôn lễ của người khác tôi không thể quá nổi bật được, phải khiêm tốn một chút."

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Thật ra cái này mặc trên người Khương tiên sinh cũng không khiêm tốn lắm đâu."

Tôi giả vờ trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "So ra thì màu xám là khiêm tốn nhất rồi."

Hứa Tri Niên nhất thời không phản bác được.852Địa điểm cử hành hôn lễ được trang trí rất long trọng, trên sân khấu chất đầy hoa, còn có một cái bánh gatô mấy tầng.Tôi ghi tên mình ở bàn đánh dấu, vào trong sảnh mới thấy hầu hết đều là người quen.Nhà bạn tôi làm kinh doanh nên phần lớn là mời những người trong ngành, nghe nói nhà tân nương có liên hệ với giới chính trị nên còn mời đến một số quan chức.853Không biết ai sắp xếp chỗ ngồi của Thi Gia Chí bên cạnh tôi.Vừa ngẩng lên tôi còn thấy cả Diệp Tử An.Tôi trêu chọc Thi Gia Chí: "Anh còn dẫn người ta đến dự hôn lễ nữa à?"

Thi Gia Chí liếc tôi rồi nói: "Đâu liên quan gì tới tôi, tân lang bảo muốn mời mấy minh tinh đến làm đẹp đội hình nên tôi mới dẫn nghệ sĩ của công ty đến giúp, vì là người quen nên tôi còn giảm giá nữa đấy."

Hắn còn giải thích: "Vả lại tôi đâu chỉ mời mỗi mình Diệp Tử An đâu."

Bên cạnh Diệp Tử An còn mấy người nhìn có vẻ giống tiểu minh tinh, nhưng tôi không biết ai nên cũng chẳng để ý lắm.854Sau khi uống vài ly rượu, Thi Gia Chí hào hứng xáp lại gần tôi nói: "Dạo này tôi nghe được một tin đồn liên quan tới anh, muốn biết không?"

Tôi bật cười: "Tôi thì có tin đồn gì chứ."

Thi Gia Chí nói: "Bọn họ đều nói anh nhìn trúng một sinh viên đại học, nghe đồn đặc sắc lắm."

Tôi sững sờ.855Người hắn nói là Hứa Tri Niên sao?
 
Back
Top Bottom