Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,366
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
279583905-256-k544376.jpg

[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
Ảnh bìa: Cynthia
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 1


1.

Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay.

Ta biết vì sao hắn không đi.

Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia.

Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm.

Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn.

Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh.

Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn.

2.

Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh.

Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử.

Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu.

Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái.

Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa."

Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi."

Hắn nhìn chén thuốc trong tay ta rồi lắc đầu nói: "Ta không muốn uống."

Ta ân cần khuyên hắn: "Công tử phải mau khỏe lại mới đi tìm Mẫn Chậm được chứ."

Suốt ngày hắn cứ ốm đau xìu xìu ển ển ở lì trên núi Thanh Lộc thì làm sao giành nổi Mẫn mỹ nhân với Đường đại hiệp cơ chứ?

"Không......

Ta đã không thèm để ý đến Mẫn Chậm nữa rồi," hắn do dự giây lát rồi nói, "Tại Giang tiên sinh phối thuốc đắng quá mà không cho ăn đồ ngọt nên uống xong ta cứ thấy buồn nôn."

Giang tiên sinh mà hắn nói chính là Thần y Giang Quỳnh Trúc trên núi Thanh Lộc, ngày thường ta không gọi thẳng tên y mà chỉ gọi tiên sinh như những người khác.

Tên y rất hay, thanh nhã như ngọc, tính tình đã không tốt lại còn nói năng cay nghiệt, vì y và Kim công tử khắc khẩu nên bọn họ thường tránh mặt nhau rồi sai ta đi truyền lời.

Ta nói: "Tiên sinh nói thuốc này không được uống chung với đường, nếu không tác dụng sẽ giảm phân nửa.

Công tử ráng nhịn một chút."

"Nếu A Hòa chịu uống trước một ngụm thì ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc."

Kim công tử đẩy chén thuốc về phía ta.

Chỉ là một ngụm thuốc, có uống cũng chẳng sao.

Ta không nghĩ nhiều mà bưng bát sứ lên hớp một ngụm.

3. ......

Nếu không phải ta kịp thời bịt miệng lại thì ngụm thuốc này đã bị ta phun ra ngoài!

Ọe, khụ khụ, oa a a a mùi vị gì đây!

Khó uống muốn chết!!

Có thuốc nào vừa chua vừa đắng thế này không, cứ như tập hợp hết mọi mùi vị buồn nôn trong thiên hạ vào chung một bát vậy!

Khó khăn lắm ta mới nuốt xuống ngụm thuốc rồi chật vật ngẩng đầu nhìn Kim công tử.

Hắn đưa cho ta một quả mứt táo.

Mùi vị trong miệng ta trở nên vừa chua vừa đắng vừa ngọt, càng buồn nôn hơn!

Ta nhíu chặt mày chịu đựng mùi vị kỳ quái kia, thầm nghĩ nếu uống thêm ngụm nữa chắc bữa cơm tối qua cũng phải nôn ra mất.

Kim công tử đưa tay bóp má ta, thấy ta chật vật như vậy mà hắn còn cười.

Ta cắn răng bảo hắn: "Ta uống rồi, mời Kim công tử uống thuốc đi."

Hắn ôn hòa mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên đổ phần thuốc còn lại vào chậu gốm trồng hoa.

Chưa đầy nửa khắc sau hoa chết rũ.

Ta: "......"

Hai chúng ta nhìn cành hoa héo khô rồi ngẩng lên đối mặt nhau trong im lặng.

Ta rưng rưng hỏi hắn: "Ta sẽ chết sao?"

Kim Chu che miệng ho khẽ: "Chắc không sao đâu, ta uống lâu như vậy chẳng phải vẫn còn sống sờ sờ đó sao?"

4.

Lúc trở về, tiên sinh hỏi ta Kim Chu uống thuốc chưa.

Ta ăn ngay nói thật: "Hắn đổ thuốc đi rồi."

Tiên sinh nheo mắt: "Đổ?"

Ta nói: "Cũng không thể trách hắn được, thuốc khó uống thật đấy."

Tiên sinh lặng thinh chốc lát rồi giương mắt nhìn ta: "Ngươi uống chén thuốc kia rồi à?"

Ta nói: "Chỉ một ngụm thôi."

Giang tiên sinh nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hệt như đang thương hại một kẻ thiểu năng.

Y lạnh lùng nói: "Không có bệnh mà uống thuốc chính là tìm chết."

5.

Ta cảm thấy giữa Giang tiên sinh và Kim công tử hình như có gút mắc gì đó không muốn ai biết.

Tính tình y lập dị như vậy chắc cách biểu đạt tình cảm cũng phải khác người, chuyên phối thuốc khó uống cho Kim công tử biết đâu là có tình ý với Kim công tử.

Kim Chu nghe ta nói vậy liền phun hết trà vừa uống ra ngoài.

Hắn mở quạt xếp che miệng cười nói: "Không phải Giang tiên sinh có tình ý với ta mà là y muốn ta chết."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 2


6.

Vì tiên sinh phối thuốc ngày càng khó uống nên ba tháng sau Kim công tử rốt cuộc khỏi hẳn, dọn đồ về kinh.

Ta nghĩ lúc đầu hắn chỉ bị đám Mẫn Chậm phá hỏng một vụ làm ăn mà lại sinh bệnh lâu như vậy, chắc phải hỏng mất mấy chục vụ làm ăn khác, đúng là thảm càng thêm thảm.

7.

Giang tiên sinh vừa ký sổ vừa lạnh lùng bảo ta: "Bảo sao hoa cỏ trong sân chết như rạ, thì ra thuốc đều bị hắn đem đi tưới hoa."

Đây cũng vì ta lười biếng không giám sát Kim công tử uống thuốc.

Tiên sinh rất tức giận, thế là sau khi Kim Chu đi, ta bị bắt đóng cửa hối lỗi nửa tháng.

Hối lỗi đến ngày thứ mười sáu thì tiên sinh ôm ta ra.

Y lên núi phía Tây hái thuốc, trên Thanh Lộc này chỉ có mình ta là tạp dịch nên ta phải phụ trách vác thảo dược y hái.

Lộ trình rất xa.

Tiên sinh lại không thích đi nhờ xe nên lặn lội hơn một tháng ròng.

Trước kia ta nghĩ nếu tiên sinh ra ngoài mà không dẫn theo ta thì nhất định sẽ thấy đi đường rất buồn chán, nhưng sau khi đi với y ta mới phát hiện nếu y dẫn theo ta thì kẻ buồn chán nhất định sẽ là ta.

Khi ta kể chuyện hài cho y nghe, nếu không buồn cười thì y chẳng thèm để ý đến ta.

Nếu buồn cười thì y liền đơ mặt cười một tiếng với ta, thế là tất cả nhiệt tình của ta đều mất sạch.

Tức ghê luôn, cảm giác như mình cố đấm ăn xôi vậy.

8.

Rốt cuộc đã leo lên được ngọn núi kia, ta lập tức đi tìm khe núi tắm rửa thay quần áo sạch.

Tiên sinh đi xa mang thiếu tiền, sau hơn một tháng màn trời chiếu đất, người ta đã thúi hoắc.

Ta thường hoài nghi trong khi ta ngủ Giang tiên sinh đã chuồn đi tắm giặt, nếu không sao cả thời gian dài như vậy mà y luôn sạch sẽ tinh tươm, trên quần áo còn thoang thoảng mùi thuốc dễ ngửi, bất công quá mà!

9.

Gió thổi rừng lá xào xạc.

Ta đeo giỏ thuốc đi theo sau Giang Quỳnh Trúc chú ý đến hình dạng hoa cỏ khắp nơi.

Nhưng xuất sư bất lợi, đi chưa bao lâu thì chúng ta đụng phải kẻ xấu.

Kẻ xấu là một yêu nữ quần áo không chỉnh tề.

Ngực nàng lộ ra phân nửa, vẻ mặt đa tình nhìn Giang tiên sinh, dịu dàng nói: "Thiếp đây đang u sầu vì không tìm được ai để vui vẻ, chi bằng hai vị công tử cùng đến đi......"

Ta ít trải đời, đây là lần đầu thấy nữ tử ăn mặc như vậy nên nhất thời không khỏi sửng sốt.

Nhưng còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo đối phương thì mặt ta đã bị tiên sinh đổ lên một gói tiêu bột. ......

Á á á á!

Cay quá cay quá cay quá!!

Ta mở mắt không ra, hai hàng lệ chảy dài, cái gì cũng không thấy, chỉ ngửi được mùi tiêu nồng nặc cay xè.

Có phải ta đã đắc tội tiên sinh lúc nào rồi không!

Sao y không ngăn cản yêu nữ kia mà lại tấn công người phe mình chứ!

Đang kéo ống tay áo lau mặt thì ta nghe y nói: "Phi lễ chớ nhìn."

Ta khóc: "Vậy ngài không thể bảo ta nhắm mắt lại sao?"

10.

Trên mặt làm thế nào cũng lau không sạch.

Ta còn đang nhắm mắt rơi lệ thì Giang tiên sinh và yêu nữ kia đột nhiên đánh nhau.

Hai người họ đánh hăng say, chẳng biết đánh tới đâu nữa, ngay cả tiếng động cũng không có.

Ta đang hoảng hốt thì chợt nghe có người gọi tên ta.

Người kia bước trên lá cây đi tới chỗ ta rồi túm chặt cổ tay ta.

Đến khi ta miễn cưỡng mở mắt ra mới phát hiện người trước mặt là Kim Chu.

Không biết Kim công tử từ đâu ra mà quần áo cũng không chỉnh tề, sắc mặt ửng đỏ như say rượu, nhưng ta không hề ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.

Lòng bàn tay hắn rất nóng làm xương cổ tay ta cũng nóng theo.

Ta ngẩn người, vội vàng hỏi hắn: "Kim công tử, ngươi trúng độc à?"

Vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, mỉm cười với ta rồi duỗi ngón trỏ ấn lên môi: "A, A Hòa, ta khó chịu quá, ngươi đi theo ta......

Đến giúp ta đi......"

Ta lại dụi mắt rồi nhìn quanh, bốn phía không thấy bóng dáng tiên sinh đâu.

Kim công tử thở càng dồn dập hơn, có vẻ như rất khó chịu.

Ta lo hắn bị gì nên hít sâu một hơi rồi đáp ứng hắn.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 3


11.

Kim công tử kéo ta giẫm trên cành khô lá rụng chui vào một hang đá sáng lờ mờ.

Tay hắn càng lúc càng nóng, ta lấy từ trong ngực ra hai lọ thuốc bảo hắn: "Tiên sinh cho ta đan dược này, y bảo trúng độc gì cũng uống được, công tử ngươi mau......"

Ta còn chưa nói xong thì đã bị hắn cắt ngang.Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay ta, si ngốc cười nói: "Độc này...... thuốc bình thường không giải được đâu."

Dứt lời hắn bất ngờ ghì chặt ta, một tay đè ta vào vách đá.Ta thấy hắn có ý định tháo dây lưng của ta, trong điện quang hỏa thạch bỗng nhiên hiểu ra: "Kim công tử, ngươi trúng......"

Kim Chu áp môi vào cổ ta, thở hổn hển nói: "Vô tình sập bẫy yêu nữ, lần này đắc tội rồi."

Tuy thể chất hắn yếu đuối nhưng cũng là người luyện võ nên mạnh hơn ta nhiều, chỉ hai ba cái đã đè ta xuống đất đá lạnh buốt.Cảm giác lạnh lẽo sau lưng làm ta không khỏi rùng mình, đẩy ngực hắn nói: "Khoan, khoan đã, Kim công tử, không phải ngươi thích Mẫn Chậm sao......"

Nghe ta nói, hắn đờ đẫn lẩm bẩm một câu "Mẫn Chậm" rồi bất thình lình hôn ta.Môi hắn rất nóng, đầu lưỡi cũng nóng, thân thể nặng nề đè trên người ta, ta tìm không thấy thời cơ vùng dậy, muốn há miệng nói chuyện nhưng đầu lưỡi lại bị hắn quấn lấy, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.Ta biết thật ra người trong lòng hắn không phải ta, chỉ là bây giờ bị trúng thuốc nên mới làm ra loại chuyện này."

Ta, ta là Vân Hòa, không phải Mẫn Chậm......"

Ta bị hắn hôn suýt ngạt thở, khi hắn rời ra mới có cơ hội nhắc nhở hắn, "Kim công tử, ngươi tỉnh lại sẽ hối hận đấy."

Ánh mắt hắn vẫn mê mang, tựa như đang nhìn ta nhưng cũng không giống nhìn ta.Nghe ta nói xong, hắn nở nụ cười rồi đưa tay giật vạt áo ta, nhổm dậy chèn đầu gối vào giữa hai chân ta.

Hắn cầm dây lưng trói tay ta lại, sau đó cười nói: "Ngươi, ngươi tất nhiên không phải Mẫn Chậm......

Mẫn Chậm đang bị nhốt chung với Đường Phiếm, sợ là đã sớm mây mưa điên đảo rồi."

Ta bị tin giật gân này làm cho choáng váng.Ta ngửa đầu nhìn hắn, nuốt nước bọt hỏi: "Mẫn Chậm cũng ở đây à?"

Kim công tử chồm tới vỗ vỗ giữa bắp đùi ta, dịu giọng nói: "Ta đuổi theo hai người bọn họ đến đây, cả ba đều bất cẩn trúng độc của yêu nữ kia.

Sau đó ta thoát khỏi xiềng xích, đang chạy đến rừng trúc thì nghe được giọng ngươi......A Hòa, chẳng phải đây là duyên phận sao?"

Ta nghĩ hắn đang bị sức mạnh của xuân dược khống chế nên nhất định đầu óc không tỉnh táo lắm, thế là cố gắng ngồi dậy nói: "Sao có thể để bọn họ ở chung phòng sau khi trúng xuân độc chứ?

Kim công tử, ngươi tỉnh lại đi, mau tìm Mẫn thiếu hiệp đi!"

Nếu hắn tỉnh lại biết mình đã tác hợp cho người trong lòng và tình địch thì chẳng phải sẽ rất tức giận sao?

Lỡ hắn đổ thừa ta không cản hắn thì chẳng phải ta bị oan thấu trời hay sao?Nghĩ vậy ta càng giãy giụa lợi hại hơn.

Nhưng hắn đè ta quá chặt nên hoàn toàn không thoát ra được!Kim Chu cởi quần lót ta ra, bàn tay nóng hổi vuốt ve Tiểu Hòa của ta.Một cơn gió lạnh từ ngoài hang thổi vào làm hai chân ta run rẩy, bị hắn banh ra thành tư thế xấu hổ."

Đừng, đừng xoa như vậy......"

Ta đẩy tay hắn nhưng vô ích, cũng chẳng làm được gì.

Chưa từng có ai chạm vào chỗ này của ta, mặt ta nóng lợi hại, đang không biết làm thế nào thì đột nhiên cảm thấy hậu huyệt có vật gì đó nhét vào.Theo bản năng ta muốn kẹp chân lại nhưng vì hắn quỳ giữa hai chân ta nên không được toại nguyện.Hắn thật sự... thật sự muốn làm đến cùng!Kim công tử nâng mông ta lên, sau khi nói "đắc tội" thì cửa huyệt ta mới bị ngón tay hắn giày vò liền bị vật cứng thô to hơn chĩa vào, còn chưa lấy lại tinh thần thì dương vật hắn đã nặng nề đâm vào chỗ sâu, ta đau đến khóc rống nhưng hắn chẳng những không dừng mà còn đưa đẩy côn thịt rất nhiều lần.Oa, huhuhu, ta, ta chỉ theo tiên sinh đi hái thuốc mà sao lại biến thành như bây giờ?Kim công tử nhấc eo ta lên, vật kia lập tức chôn sâu hơn.

Có lẽ hắn thấy ta khóc quá lợi hại nên giữ eo ta rồi đưa tay lau mặt cho ta.Ta nghe hắn hỏi: "A Hòa, sao nước mắt ngươi lại có vị tiêu vậy?"

Ta thật sự không muốn trả lời hắn nhưng vẫn hít sâu mấy hơi rồi nức nở nói: "Kim công tử, ngươi lấy vật kia ra trước đi rồi ta sẽ nói ngươi biết tại sao."

Hắn giơ tay quệt một phát rồi chùi bột tiêu vào mắt ta.Ta càng khóc to hơn.Hức......

Huhuhu Kim công tử là chó thúi!

Đáng đời hắn không theo đuổi được người trong lòng, ta muốn nguyền rủa hắn cả đời cũng không được Mẫn Chậm thích lại ahuhu......
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 4


12.

Tác dụng của xuân dược thật quá lâu.

Ta bị làm cho mệt mỏi quá độ.

Chờ ta khóc cạn nước mắt thì Kim công tử cũng đã ăn sạch ta chẳng còn gì nữa.

Hắn đúng là chó thật mà, gặm cả người ta toàn dấu răng.

Rõ ràng có một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc mà lại làm ra chuyện hung ác đến thế, toàn thân ta như nhũn ra, ngồi cũng không nổi.

Hắn giày vò rất lâu, rốt cuộc thở phào khoan khoái, vừa cúi xuống hôn môi ta vừa xuất tinh trong huyệt ta.

Giờ ta chẳng còn hơi sức nổi nóng với Kim Chu, rưng rưng nghĩ thầm chắc tiên sinh sẽ không mây mưa với yêu nữ kia chứ?

Hay là y quên mất ta rồi?

Kim công tử bắn xong thì ánh mắt dần tỉnh táo lại.

Hắn cởi trói cho ta.

Ta thấy hắn muốn đi thì đầu óc nóng lên, níu tay áo hắn sụt sịt nói: "Kim công tử, ngươi, ngươi sẽ không bỏ ta lại đây một mình đấy chứ?"

Nếu giờ hắn qua cầu rút ván, vì tìm Mẫn mỹ nhân mà bỏ lại ta ở đây thì có phải quá đáng lắm không?

"A Hòa?"

Hắn xoa mặt ta, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Ta tủi thân nói: "Tốt xấu gì ta cũng giúp công tử giải độc, nếu ngươi bỏ ta lại, ta sẽ......"

Hắn nhìn ta hỏi: "Sẽ làm gì?"

Ta nói: "Ta sẽ đến cửa Kim gia đại náo ba ngày ba đêm để ngươi ở kinh thành không ngóc đầu lên được."

Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy cả.

Kim Chu sửng sốt rồi đưa tay nhéo mặt ta, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thế thì rắc rối to rồi."

13.

Không phải Giang Quỳnh Trúc quên mất Vân Hòa mà y chỉ muốn đi xem náo nhiệt.

Xem xuân cung sống của thiên hạ đệ nhất võ công Đường Phiếm và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mẫn Chậm ít nhiều gì cũng có chút thú vị.

Thú vị nhất là......

Y biết hai người này thật ra không hợp nhau.

À, hình như Kim Chu cũng ở trong đó nữa.

Thế thì càng thú vị hơn.

Cũng không biết tiểu tử ngốc Vân Hòa kia từ đâu học được mấy thứ loạn thất bát tao này, cứ đinh ninh Đường Phiếm, Mẫn Chậm và Kim Chu đang làm trò hề ngược luyến tình thâm gì đó, ngày nào cũng thương cảm Kim Chu.

Yêu nữ không hạ độc được y nên đành bỏ ý định, ngoan ngoãn dẫn y đến chỗ nhốt ba người kia.

Giang Quỳnh Trúc hỏi yêu nữ: "Ba người này ở chung một chỗ mà ngươi không sợ ăn không tiêu à?"

Yêu nữ khổ sở nói: "Đúng là ăn không tiêu thật!

Thiếp hạ độc bọn họ nhưng bọn họ thà chịu đựng chứ không đụng vào thiếp dù chỉ một ngón tay, thiếp vừa xích lại gần đã bị bọn họ đánh......"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhốt bọn hắn chung một phòng tra tấn nhau lẽ nào không thú vị hơn làm chuyện mây mưa sao?"

Yêu nữ: "?"

14.

Trong nhà gỗ nằm khuất giữa rừng trúc mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau.

Qua nửa canh giờ, âm thanh này mới lắng xuống.

Yêu nữ chọc thủng một lỗ trên giấy dán cửa rồi liếc trộm vào trong, kìm lòng không đặng oa một tiếng.

Giang Quỳnh Trúc đứng cạnh tò mò hỏi: "Sao rồi?

Bọn hắn đánh xong chưa?"

Yêu nữ đứng thẳng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn rừng trúc sau lưng, lắc đầu nói: "Chỉ còn Mẫn Chậm và Đường Phiếm thôi."

Giang Quỳnh Trúc cũng chẳng thấy lạ: "Thì có sao đâu, Mẫn Chậm và Đường Phiếm có thể đánh nhau bảy ngày bảy đêm cơ."

Yêu nữ nói: "Nhưng công tử họ Kim kia cũng trúng xuân độc của ta, nếu chưa giải thì không đi xa được đâu......"

Giang Quỳnh Trúc: "......"

Giang Quỳnh Trúc: "Khoan đã, độc gì?"
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 5


15.

Mẫn Chậm quay đầu dựa vào thành giường thở phì phò.

Y có gương mặt đẹp tuyệt trần, dù đang tức giận cũng vẫn hết sức động lòng người.

Vì độc tính phát tác nên mặt ửng hồng như hoa đào, càng khiến gương mặt mỹ nhân kia tăng thêm vẻ đa tình.

Đáng tiếc lúc này ngồi cạnh y chính là Đường Phiếm.

Đường Phiếm là tảng đá cứng tám trăm năm chưa chắc sẽ động tâm với người khác.

Dù hắn trúng xuân độc, bên cạnh còn có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhưng trong lòng hắn chẳng hề mảy may rung động.

Mẫn Chậm cắn răng nghiến lợi nói: "Đợi ta ra khỏi đây sẽ vặn cổ Kim Chu cho mà xem!"

Đường Phiếm thờ ơ bịt lại bên mắt bị Mẫn Chậm đấm trúng rồi nói: "Hắn cũng chạy không xa đâu."

Mẫn Chậm hít sâu một hơi: "Võ công ngươi đệ nhất thiên hạ, sao không phá xiềng xích này?"

Đường Phiếm nói: "Ta có một vật bị yêu nữ kia cướp đi, phải đợi nàng về đã."

Mẫn Chậm nói: "Vậy ngươi phá xiềng xích cho ta đi."

Đường Phiếm nói: "Chúng ta có thù."

Thế nên hắn không đi thì cũng không cho Mẫn Chậm đi.Mẫn Chậm điên tiết gầm lên: "Ta sẽ giết ngươi trước rồi đi giết Kim Chu!"

Đậu móa ngươi Đường Phiếm, bò đi cho ông!!16."

Ngài muốn đi à?"

Yêu nữ hỏi.Nàng thấy lúc đầu Giang Quỳnh Trúc xem náo nhiệt rất vui vẻ, sau khi nghe nàng nói hai chữ xuân độc thì sắc mặt đột ngột trầm xuống.Giang Quỳnh Trúc nói: "Ta có đem theo cây cải trắng, lúc nãy ta bỏ y lại trong rừng rồi."

Yêu nữ: "?"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Giờ ta mới phát hiện trong rừng này có heo rừng."

Y nhìn nhà gỗ rồi bảo yêu nữ: "Cáo từ."

17.Lúc bị Kim công tử ôm xuống hồ nước tắm rửa, ta nghe tiếng tiên sinh gọi ta.Ta đang định trả lời thì bị Kim công tử bịt miệng.Kim Chu kề vào tai ta dịu giọng nói: "A Hòa, ngươi nghĩ cho kỹ, bộ dạng này có thích hợp gặp Giang tiên sinh không?"

Nghe hắn nói xong, ta cúi đầu nhìn thân thể đầy vết cắn của mình, chỗ phía sau còn chứa tinh dịch nhờn nhẫy của Kim Chu......

Đúng là không thể gặp tiên sinh được.Nhưng giờ ta không trả lời thì có thể lát nữa sẽ không tìm được tiên sinh.Kim công tử ôm eo ta, hắn cũng trần truồng, vật kia chĩa vào giữa khe mông ta.Ta bắt đầu tự hỏi có phải xuân độc sẽ phát tác liên tục hay không."

A Hòa, ngươi gọi Giang tiên sinh đến đi."

Kim Chu chợt nói, "Ngươi gọi một tiếng tiên sinh, y sẽ tìm ra ngươi ngay lập tức."

Ta mờ mịt không biết Kim Chu có ý gì, thế là nghe lời hắn gọi một tiếng "tiên sinh".Ta vừa dứt lời thì hắn lại nhét vật kia vào, hai chân dài kẹp chặt chân ta không cho ta nhúc nhích.Giọng tiên sinh càng gần hơn.Kim công tử hỏi ta: "Có muốn y thấy không?"

Ta cố nén tiếng nghẹn ngào suýt tràn ra khỏi cổ, chậm chạp lắc đầu.Hắn cười rồi ôm ta bay đến một khe đá bí ẩn trên bờ trốn đi.Ta cắn răng dựa vào vách đá, hắn nắm chặt cổ tay ta, chín cạn một sâu giày vò thêm mấy lần.Kim công tử cắn vành tai ta nói: "Lúc trước ngươi là của Giang Quỳnh Trúc, nhưng sau hôm nay ngươi là của ta."

Ta bị hắn đâm đến thất điên bát đảo, bỗng nhiên lanh trí hiểu ra:Có lẽ hắn bị Mẫn Chậm và Đường Phiếm kích thích quá nặng nên chọn đường khác, xem ta như thế thân của Mẫn Chậm.18.Trong nhà gỗ.Mẫn Chậm đang chửi rủa Đường Phiếm và Kim Chu không tiếc lời thì bỗng nhiên ngứa mũi.Y cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này nên vội vàng quay mặt về phía Đường Phiếm hắt hơi một cái thật to.Đường Phiếm: "......"
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 6


19.

Giang Quỳnh Trúc chau mày nhìn mặt dây chuyền của Vân Hòa nhặt được trong đống lá rụng.

Lúc nãy hình như y nghe được tiếng Vân Hòa nhưng lại không thấy bóng người.

Trong rừng còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào không nói rõ được cũng không tả rõ được khiến trong lòng y phiền muộn.

Mặc dù bề ngoài Kim Chu tuấn tú hoà nhã nhưng thực tế lại không phải chính nhân quân tử gì.

Cây cải trắng ngốc nghếch kia của y nói không chừng đã bị ngụy quân tử lừa gạt, lơ ngơ đi theo đối phương rồi.

Y nắm chặt mặt dây chuyền, đang định tiếp tục lên núi tìm kiếm thì chợt nghe sau lưng có nữ tử gọi tên mình, nhìn lại đúng là yêu nữ kia đuổi theo.

Yêu nữ vừa khóc vừa nói: "Giang tiên sinh, Mẫn công tử nói muốn chém ta......"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Ta phải tìm người, không rảnh giúp ngươi đâu."

Yêu nữ điềm đạm đáng yêu nói: "Chẳng phải tiên sinh cũng đang tìm người sao?

Mẫn Chậm nói chỉ cần ta bắt Kim Chu về thì y sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Biết đâu người tiên sinh muốn tìm và Kim Chu đang ở chung một chỗ thì sao."

Ở chung cái rắm.

Giang Quỳnh Trúc lạnh lùng lườm yêu nữ một cái.

Lúc này yêu nữ mới vỡ lẽ chuyện gì, vội vàng nói thêm một câu: "Biết đâu bọn họ chỉ cùng nhau bàn luận thi từ ca phú thôi......"

Giang Quỳnh Trúc: "Ngươi đừng nói nữa."

20.

Sắc trời dần tối, giữa rừng lá có thể trông thấy mặt trăng lưỡi liềm.

Chẳng biết Kim công tử bắt được chim rừng ở đâu.

Hắn đốt lửa, ánh lửa lập lòe chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú.

Ta ôm đầu gối, trên người khoác áo ngoài màu trắng của hắn, cuối cùng đã thấy ấm lại, chỉ có chỗ bị giày vò còn hơi đau nhức khó chịu.

Kim công tử ngồi cạnh nhẹ nhàng cầm tay ta, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn ta.

Ta nói: "Kim công tử, ngươi nghĩ tiên sinh tìm không thấy ta có khi nào sẽ bỏ về trước không?"

Kim Chu cười nói: "Y không tìm thấy ngươi thì ngươi theo ta về kinh thành đi."

Nhìn hắn cứ như chưa bao giờ thích Mẫn Chậm vậy.

Trong lòng ta chợt mờ mịt, không biết tâm ý hắn rốt cuộc thế nào.

"Chẳng phải mẹ ngươi dữ lắm à?"

Ta nhìn ngọn lửa bập bùng nói, "Ngươi dẫn ta về nuôi báo cô, tất nhiên bà ấy sẽ không thích ta rồi."

Kim công tử ôm lưng ta nói: "A Hòa, bà ấy sẽ không......"

Hắn còn chưa nói hết thì đột nhiên biến sắc, nhét thịt chim nướng vào tay ta rồi rút kiếm đứng lên.

Một cây tiêu độc ghim vào kiếm hắn phát ra tiếng lanh lảnh.

Ta trợn mắt quay đầu lại, kinh ngạc thấy Mẫn Chậm âm hiểm đứng ở chỗ tối, đằng đằng sát khí nhìn Kim Chu.

Mẫn Chậm không hổ là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, dù lúc này y mặc bộ đồ rách rưới, tóc tai lòa xòa, vẻ mặt như ăn phải đồ thiu thì vẫn đẹp như thường.

Y cười lạnh một tiếng rồi cầm kiếm chỉ vào Kim Chu, nhếch môi nói: "Khá khen cho ngươi!

Hôm nay ông không chém đầu ngươi làm cái bô thì ông không phải họ Mẫn nữa!"

Kim Chu ôn hòa cười nói: "Mẫn thiếu hiệp, đừng nói chuyện thô tục vậy chứ.

Đường đại hiệp đâu?

Sao không đi chung với ngươi?"

Vẻ mặt Mẫn Chậm càng thêm sa sầm: "Ngươi còn có tâm trạng ở đây nướng chim nữa à?

Ông chém đứt thứ kia của ngươi rồi cũng ở đây nướng chim thế nào?"

Nụ cười trên mặt Kim công tử đông lại.

Ta ở bên cạnh bị Mẫn Chậm làm cho kinh hãi.

Sao lời nói và khuôn mặt của y chẳng hợp nhau chút nào cả vậy?

Mẫn Chậm mắng mệt mỏi, bỗng nhiên dừng một chút rồi hỏi Kim Chu: "Làm sao ngươi giải độc được?"

Kim Chu âm thầm nhìn ta một cái.

Ta vội vàng cúi đầu, không muốn dính vào trận cãi cọ của bọn họ.

Có khi nào Mẫn mỹ nhân chợt phát hiện người mình thích là Kim công tử, giờ Kim công tử tìm người khác giải độc nên y vì yêu sinh hận, muốn đại khai sát giới không......

Thế thì ta càng không được nói ra chuyện kia.

Thế là khi cặp mắt phượng của Mẫn Chậm nhìn qua ta, ta vội nói: "Không phải ta!

Ta chỉ là người qua đường vô danh tình cờ ngồi đây thôi."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 7


21.

Mẫn Chậm nhìn ta chằm chằm, không hiểu sao lại tỏ vẻ hiểu rõ.

Y cất kiếm vào vỏ rồi hỏi ta: "Ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc?"

Ta nói: "Là người qua đường vô danh."

Mẫn Chậm hỏi: "Sao Giang Quỳnh Trúc cũng tới đây?"

Ta nói: "......

Tiên sinh nói ở đây có dược thảo y đang cần dùng."

Mẫn Chậm lại cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới, y vừa định đi tới chỗ ta thì Kim công tử lập tức rút kiếm chắn trước người ta.

Mẫn Chậm nhíu mày trừng Kim công tử: "Muốn đưa đầu làm bô cho ông gấp vậy à?"

Kim công tử hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Xem ra chất độc trên người ngươi cũng giải rồi nhỉ, là Đường đại hiệp......"

Ta liếc trộm Mẫn Chậm một cái, cảm thấy y thật sự bị Kim Chu chọc điên, ngay cả một câu thô tục cũng không mắng ra miệng.

Chỉ giây lát sau kiếm của hai người đã va chạm loảng xoảng, đánh nhau túi bụi.

Ta không biết phải làm gì nên chỉ có thể cúi đầu rắc tiêu lên thịt chim.

Ngửi thấy mùi vị không tệ lắm, ta thử cắn một miếng thịt cánh, cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Giang tiên sinh nói không thích sát sinh nên xưa nay lên núi hái thuốc chẳng bao giờ nấu cơm dã ngoại, lần này nhờ phúc Kim công tử mà cuối cùng ta đã được ăn thịt rồi.

Đang gặm thì ta nghe thấy một tiếng động kỳ dị.

Phía đối diện bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen, ta tưởng Giang tiên sinh tới nên mừng rỡ nhìn sang, bất thình lình đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng.

Thanh niên mặc áo đen kia ôm kiếm ngồi bên đống lửa, im lặng nhìn về phía Kim công tử và Mẫn Chậm đang đánh nhau, một lát sau mới lên tiếng hỏi ta: "Nhớ ta không?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn một cái rồi gật đầu nói: "Đường Phiếm đại hiệp."

Ai có thể không nhớ Đường Phiếm võ công đệ nhất thiên hạ chứ?Quả nhiên Mẫn Chậm vừa lộ mặt thì không lâu sau Đường Phiếm cũng sẽ xuất hiện.Người giang hồ khó tránh khỏi bị thương trúng độc, ít nhiều gì cũng phải đến núi Thanh Lộc mấy lần, tất nhiên ta cũng từng bưng thuốc cho Đường Phiếm và Mẫn Chậm.Nhưng dược đồng chẳng có điểm nào đặc biệt như ta chắc sẽ không được bọn họ nhớ đến đâu."

Sao Giang Quỳnh Trúc không ở cạnh ngươi?"

Đường Phiếm hỏi ta.Giọng hắn cứng rắn lạnh lẽo.Hệt như thanh kiếm hắn ôm trong ngực vậy.Ta nghĩ thầm nếu nói ra chuyện yêu nữ thì nhất định sẽ làm tiên sinh mất mặt, thế là hàm hồ nói: "Vào tìm dược thảo, không cẩn thận bị lạc."

Haizzz, thân là người qua đường ta luôn cảm thấy hiện giờ ở lại đây không thích hợp lắm.22.Gió nổi lên trong rừng, ánh lửa lụi tàn.Khi ta nuốt xuống miếng thịt chim cuối cùng, Mẫn Chậm vẫn chưa chặt đầu Kim công tử.Thật ra ta biết đôi khi cái gọi là luận võ của người giang hồ thực chất là một kiểu tán tỉnh.Đang suy nghĩ miên man thì nghe đại hiệp đối diện hỏi ta: "Vậy ngươi muốn đi tìm Giang Quỳnh Trúc không?"

Ta gật đầu, thở dài nói nhỏ: "Nhưng ta không biết đi đâu tìm cả."

Đường Phiếm quả nhiên là đại hiệp đầy lòng nhiệt tình.

Hắn nói đang trên đường tới đây thì thấy Giang tiên sinh, có thể dẫn ta đi tìm y.Ta cảm kích nói: "Có phiền ngài quá không......"

Vừa dứt lời thì Đường Phiếm đã đứng dậy bế ta lên rồi vận khinh công bay vào rừng bên kia.Ta không kịp phản ứng, cả người đờ đẫn hồi lâu.Lúc nãy ăn thịt chim làm tay dính đầy mỡ, ta không dám chùi lên quần áo hắn nên chỉ có thể nắm chặt tay nép trong ngực hắn.Ai ngờ Đường đại hiệp bay rất xóc nảy, ta không thấy rõ lắm tình huống trong rừng, bên tai là tiếng gió gào thét, trong lúc kinh hồn táng đảm vô ý giơ hai tay dính đầy mỡ lên ôm mặt hắn.Đường Phiếm đứng trên một cành cây cúi đầu nhìn ta.Ta: "..."

Má ơi!Đường Phiếm bị ta làm cho mặt mũi bóng loáng: "......"

Ta nghĩ: Thôi thế là xong đời.Khuôn mặt tuấn tú của hắn xưa nay không có biểu cảm gì nên nhìn không ra hắn có tức giận hay không.Ta kéo tay áo của Kim công tử khoác cho ta lúc nãy, thử cứu vãn sai lầm của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười bảo hắn: "......

Ta lau cho ngài nhé?"
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 8


23.

Thoại bản nói Đường Phiếm là đại hiệp mặt lạnh, chỉ có Mẫn Chậm mới có thể làm hắn cười.

Bị hắn yên lặng nhìn chăm chú, ta còn tưởng một giây sau mình sẽ bị hắn giết chết.

Nhưng hắn chỉ cúi đầu xuống cọ gương mặt dính mỡ vào mặt ta một cái.

Ta nghi ngờ hắn muốn nhân cơ hội này chùi mỡ vào người ta.

Nhìn hắn lạnh lùng nhưng hơi thở lại cực nóng, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lần trước hắn cách ta gần như vậy là khi hắn bị thương nặng sắp chết.

"Vân Hòa", hắn cúi đầu, môi mỏng lướt qua tai ta, "Ngươi còn nhớ ta."

Ta cúi gằm mặt nói với hắn: "Đường đại hiệp, bất kỳ ai cho người khác nhiều máu như vậy cũng sẽ nhớ rõ đối phương thôi."

Huống chi hắn còn là đại hiệp vang danh thiên hạ, võ công đệ nhất.

Đường Phiếm lại im lặng, hắn ôm ta hạ xuống đất rồi buông ta ra.

Gió đêm thổi qua, mấy chiếc lá rơi lả tả, ánh trăng rọi xuống chiếu vào hắn và ta.

Hắn không lên tiếng, chỉ xòe tay cho ta xem —— Một con thỏ bện bằng cỏ.

Ta sửng sốt, sờ lên gáy mình cười ngại ngùng: "Lúc ấy ta chỉ tiện tay bện thôi, thế mà đại hiệp vẫn còn giữ sao?"

Ta cứ tưởng hắn đã vứt đi từ lâu rồi chứ.

"Bị yêu nữ kia lấy đi."

Đường Phiếm nói, "Tưởng mất nên lo lắng hồi lâu."

Đây cũng chẳng phải vật gì đáng giá, có mất cũng đâu quan trọng nhỉ?

Sớm biết Đường Phiếm thích nó thì ta đã bện chừng trăm cái tặng hắn rồi.

24.

Năm đó Đường Phiếm máu me khắp người lên núi Thanh Lộc, Giang tiên sinh còn khẳng định hắn sống không quá nửa tháng.

Hắn bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, nếu không ai tiếp máu cho hắn thì dù có dùng thuốc tốt cỡ nào cũng không cứu được mạng hắn.

Máu ta phù hợp với hắn nên chủ động bảo tiên sinh lấy máu ta cho hắn.

Đường Phiếm toàn thân áo đen sắc mặt trắng bệch nằm trên giường như người chết.

Ta lấy máu hôn mê hai lần, tốt xấu gì cũng kéo mạng hắn về.

Giang tiên sinh ngậm tẩu thuốc nhả khói trắng hỏi ta: "Ngươi và hắn không quen biết, sao phải làm đến mức này?"

Ta nói: "Vì hắn là người tốt."

Vì cứu phụ nữ trẻ em nên hắn mới bị ám hại, chỉ có đại trượng phu đội trời đạp đất mới làm được như vậy.

Xưa nay ta kính nể nhất loại người này, vì mình không thể trở thành người như thế nên mới đánh cược tính mạng để cứu Đường đại hiệp.

Ta chỉ là một dược đồng vô danh trên núi Thanh Lộc, có chết cũng chẳng sao.

Nhưng Đường Phiếm là đại hiệp thuộc về thiên hạ.

Mạng hắn quý hơn ta nhiều.

Trên mặt Đường Phiếm hơi hồng hào nhưng vẫn hôn mê mấy ngày.

Ta ngày ngày ngóng trông hắn tỉnh lại, còn bện con thỏ nhỏ đặt bên gối hắn, nấu xong thuốc lại hát cho hắn nghe.

Nhờ có giọng ca ngang phè phè kia, Đường đại hiệp quả thực bị tiếng hát khó nghe của ta làm tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh là đưa tay bịt miệng ta, bảo ta đừng hát nữa.

25.

Hắn đi rất vội, ngoại trừ băng vải dính máu thì không để lại gì khác.

Giang tiên sinh nói cứu loại người như Đường Phiếm thì đừng trông mong được báo đáp.

Ta chưa từng nghĩ Đường Phiếm lại nhớ rõ ta.

Trong lòng bọn họ chứa đựng rất nhiều chuyện.

Bất kể chuyện gì cũng sẽ quan trọng hơn một người qua đường bèo nước gặp nhau.

26.

Giờ nhìn thấy con thỏ này, ta vui mừng nghĩ: Đường Phiếm nhớ ta cũng không uổng công ta bị Giang tiên sinh ép uống thuốc bổ nguyên một tháng kế tiếp......

Ta ăn táo đỏ ngán đến tận cổ.

27.

Ta kéo áo Kim công tử lau mỡ trên mặt Đường Phiếm rồi bảo hắn: "Ta cứu được đại hiệp lòng mang thiên hạ, vậy cũng xem như ta làm chuyện tốt cho thiên hạ đúng không?"

Đường Phiếm cầm cổ tay ta nói: "Trước đây ta vì thiên hạ, nhưng......"

Trong mắt hắn có ánh sáng dập dờn.

Hệt như mặt hồ phản chiếu sao trời lấp lánh.

Hắn nói: "

Sau này ta chỉ vì ngươi mà thôi."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
1 | 9


28.

Giang Quỳnh Trúc vừa đi đến đây thì nghe Đường Phiếm nói ra câu không biết xấu hổ này với cải trắng của mình, trong cơn thịnh nộ y phóng ba cây ngân châm giữa ngón tay về phía Đường Phiếm.

Đường Phiếm vừa kéo Vân Hòa vừa vung kiếm cản ngân châm.

Sau khi xoay người hạ xuống, hắn mới phát hiện kẻ tung ám chiêu là Giang Quỳnh Trúc.

Hắn nhíu mày: "Giang Quỳnh Trúc?"

Lúc nãy thấy Giang Quỳnh Trúc đi bên kia, sao giờ lại đụng đối phương ở đây?

Rõ ràng Giang Quỳnh Trúc cũng không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, hơn nửa ngày mới rít lên một câu: "Không ngờ heo rừng trong rừng này không chỉ một con."

Đường Phiếm: "......"

Vân Hòa thò đầu ra khỏi ngực hắn, nhìn quanh mờ mịt nói: "Heo rừng?

Heo rừng đâu?"

29.

Không giấu gì mọi người, Giang Quỳnh Trúc là dân mù đường, xưa nay đường đi đều do Vân Hòa hỏi.

Bình thường Giang Quỳnh Trúc hái thuốc trên núi đều tùy tâm mà đi, nhờ vận khí không tệ mới nhiều lần tìm được thuốc mình cần.

Y vốn nghe thấy phía Đông có âm thanh, kết quả mơ hồ đi tới phía Tây.

Vận khí rất tốt nên bắt gặp Đường Phiếm đang nói câu nghe mắc ói.

30.

Thì ra là tiên sinh!

Rốt cuộc y và yêu nữ kia cũng đánh nhau xong.

Ta mừng rỡ gọi y: "Tiên sinh, ngươi tìm được ta rồi."

Chẳng lẽ lúc nãy y gặp phải heo rừng trên đường nên mới đến chậm vậy sao?

Thôi thì ta rộng lượng tha thứ cho y vậy.

Giang tiên sinh hít sâu một hơi, y trừng Đường đại hiệp rồi bảo ta: "A Hòa, đến chỗ ta này."

Đường đại hiệp nắm ống tay áo của ta, rũ mắt nhìn ta.

Ta cúi đầu nhìn tay Đường Phiếm, nhất thời đi không được mà không đi cũng không được, bầu không khí chợt trở nên vi diệu.

Ta thì thầm với Đường đại hiệp: "Đại hiệp, hôm khác chúng ta gặp lại, ta theo tiên sinh hái thuốc trước đã."

"Lúc nãy ta nói......"

Đường Phiếm ngập ngừng nhìn ta.

Ta nói: "Hôm đó chỉ tiện tay mà thôi, Đường đại hiệp không cần hứa hẹn sâu nặng như vậy."

Ta nhón chân lên cọ nhẹ mũi mình vào chóp mũi cao thẳng của hắn nói: "Được rồi!

Tâm ý ta nhận rồi, đại hiệp chẳng còn nợ gì ta cả."

Đường Phiếm mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ buông lỏng tay áo ta.

Hắn giương mắt nhìn Giang tiên sinh rồi rũ mắt nhìn ta, sau khi nói từ biệt thì lập tức biến mất trong rừng rậm như một cơn lốc đen.

Giang tiên sinh nhìn Đường Phiếm rời đi rồi bước nhanh tới cạnh ta, cúi đầu hít hửi trên cổ ta: "Nhóc hư, ta tìm ngươi lâu như vậy mà ngươi lại đi ăn với Đường Phiếm."

Chắc hẳn tiên sinh đã ngửi thấy mùi chim nướng.

Ta thẳng thắn giải thích: "Tìm không thấy ngài ta mới ăn chứ bộ.

Hơn nữa cũng không phải Đường......"

Không đợi ta nói xong, y túm cổ áo ta lạnh lùng hỏi: "Đường Phiếm làm gì?"

Ta mờ mịt đáp: "Đâu có làm gì."

Chẳng phải Đường đại hiệp chỉ ôm ta bay trong rừng một đoạn thôi sao?Sắc mặt Giang tiên sinh lại trầm xuống, y vén tay áo ta lên, ngón tay xẹt qua những vết tím xanh kia: "Không phải Đường Phiếm, vậy là Kim Chu đúng không?"

Ta bị y nắm hơi đau, không nhịn được hít vào một hơi.Tiên sinh đưa mắt nhìn cái áo màu trắng dưới chân ta (lúc nãy bị ta lấy ra lau mỡ không cẩn thận ném xuống đất, xin lỗi Kim công tử) rồi ngước nhìn ta, lạnh giọng chất vấn: "A Hòa, hắn còn đụng chỗ nào của ngươi nữa?"

31."

Cởi đồ ra," y nắm vai ta nói, "Để tiên sinh nhìn xem."
 
Back
Top Bottom