Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (3)


Hôm đó người trong làng thấy cha Lâm Nhược vác chổi thở hồng hộc đuổi đánh con trai mình và một người đàn ông khác, từ đầu thôn rượt tới cuối thôn làm chó ven đường cũng phải sợ.

"Đồ khốn!"

Cha Lâm nổi giận đùng đùng, "Tao đánh chết mày!"

Lâm Nhược bị Phương Tri Ngộ kéo, vừa chạy vừa nói: "Chẳng phải cha bảo con dẫn người về sao?"

"Tao bảo mày dẫn đàn ông về à?!"

Cha Lâm quát, "Não mày bị úng rồi đúng không?!"

"Chẳng phải nam hay nữ đều thế sao?"

Lâm Nhược hùng hồn nói, "Cha còn kỳ thị giới tính nữa à?"

Cha Lâm càng rượt nhanh hơn: "Bớt xàm với tao đi!

Tao đánh chết mày!"

"Chú," Phương Tri Ngộ quay đầu lại nói, "Cháu thích Nhược Nhược thật lòng mà."

Cha Lâm vấp một cái làm văng cả giày.Lâm Nhược âm thầm giơ ngón cái lên với Phương Tri Ngộ --- Diễn đạt thật, không hổ là dân trong nghề!"

Khốn kiếp!

Khốn nạn!"

Cha Lâm giận điên lên, nhặt chiếc giày dưới đất quăng tới, "Cái thứ không biết xấu hổ!

Tao đập chết tụi bây!"

Thấy chiếc giày kia bay tới, Phương Tri Ngộ vội vàng đẩy Lâm Nhược ra, còn mình thì né sang một bên, không để ý bên cạnh có cái hố to nên lập tức trượt chân té xuống."

Shhh!"

Cơn đau thấu xương lập tức truyền đến từ bắp chân."

Phương Tri Ngộ!"

Lâm Nhược nằm rạp trên miệng hố, thấy anh biến sắc thì vội la lên, "Anh không sao chứ?!"

Phương Tri Ngộ ôm chân lắc đầu, trên trán lại rịn đầy mồ hôi.Cha Lâm lê chiếc giày còn lại, vác chổi xông tới đánh người: "Chạy đi!

Tụi bây chạy nữa đi!"

Lâm Nhược không đếm xỉa tới ông mà cuống quýt nhảy xuống hố xem Phương Tri Ngộ: "Sao rồi?

Chân có đau lắm không?"

Phương Tri Ngộ chật vật nặn ra một nụ cười: "Đau chết đi được."

Cha Lâm vác chổi chạy tới quất túi bụi vào hai người dưới hố: "Mặt mũi bị mày làm mất sạch rồi!

Tao đánh chết hai đứa bây!"

Phương Tri Ngộ cố nén cơn đau ở chân, đưa tay ôm gáy Lâm Nhược kéo vào ngực mình che chở."

Cha!"

Lâm Nhược chẳng còn đoái hoài gì khác, vùng ra hét lên, "Đừng đánh nữa!

Anh ấy bị té rồi!"

Cha Lâm mắt điếc tai ngơ.Lâm Nhược chụp lấy cái chổi đang huơ lung tung rồi thốt lên: "Anh ấy không phải bạn trai con đâu, mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi!"

Cha Lâm dừng tay lại, bán tín bán nghi hỏi: "Mày nói cái gì?"

Lâm Nhược vò mẻ không sợ nứt: "Con thuê anh ấy để lừa cha thôi!

Chẳng có quan hệ gì với anh ấy hết."

Cha Lâm: "Thuê?"

"Đúng vậy," Lâm Nhược đỡ Phương Tri Ngộ dậy, "Người ta kiếm chút tiền cũng chẳng dễ gì, còn bị cha đánh nữa!

Giờ bị té ra nông nỗi này phải mau tới bệnh viện thôi!"

Lửa giận trong lòng cha Lâm vẫn cháy hừng hực, thấy càng lúc càng đông người kéo tới xem náo nhiệt thì hết sức mất mặt, tức giận quăng chổi đi: "Về nhà tính sổ với mày sau!"

Lâm Nhược đưa Phương Tri Ngộ đến trạm y tế, lúc trở ra một người gãy chân chống nạng, một người ủ rũ cúi đầu."

Xin lỗi," Lâm Nhược dìu anh, áy náy nói, "Không ngờ lại thành như vậy......"

Nửa người Phương Tri Ngộ dựa vào hắn, anh hỏi: "Sao có cái hố to quá vậy?"

Lâm Nhược rầu rĩ đáp: "Ông Vương đào để chứa củ cải ấy mà."

Phương Tri Ngộ cười nói: "Vậy tôi chiếm mất hố củ cải nhà ông ấy rồi."

Lâm Nhược không nói gì, hai người im lặng đi một hồi, đột nhiên hắn lên tiếng: "Hôm nay ở cổng......"

Hắn dừng một lát, giọng nói nhỏ đi, ấp úng hỏi: "Sao, sao anh lại hôn tôi?"

Trong kế hoạch đâu có mục này!Thấy hắn cúi mặt xuống, Phương Tri Ngộ nói tỉnh bơ: "Tôi thấy cha cậu không có phản ứng gì nên sợ ông ấy không tin."

Đó là vì ông ấy sợ đơ người có được hay không?

Lâm Nhược bĩu môi nói: "Vậy cũng đâu cần hôn chứ?"

Phương Tri Ngộ chợt dừng lại.Anh quay đầu nhìn người trước mắt rồi hỏi dò, "Có phải cậu...... chưa từng hôn ai đúng không?"

Lâm Nhược giật mình, cũng không biết lòng hiếu thắng từ đâu nổi lên, mạnh miệng nói: "Làm, làm sao có thể?"

Như sợ Phương Tri Ngộ không tin, hắn lại bồi thêm một câu: "Tôi hôn nhiều người lắm rồi, cái hố của ông Vương cũng chứa không hết đâu."

"Thế à?"

Phương Tri Ngộ không để lộ cảm xúc gì mà chỉ hỏi, "Vậy họ...... có hôn giỏi bằng tôi không?"

Lâm Nhược suýt sặc nước miếng.Hắn chợt nhớ lại nụ hôn trước cổng, thật ra Phương Tri Ngộ buông hắn ra rất nhanh, trong lúc sững sờ hắn chỉ nhớ hơi ấm thoáng qua trên môi và mùi nước hoa thoang thoảng trong mũi."

Cũng, cũng được," Lâm Nhược lắp bắp, "Anh hôn...... chỉ tàm tạm thôi."

Phương Tri Ngộ tỏ vẻ tủi thân: "Thì tại trước giờ tôi có hôn ai đâu."

Lâm Nhược sửng sốt: "Chưa hôn á?

Chẳng phải anh chuyên cho người ta thuê sao?"

Thái dương Phương Tri Ngộ giật một cái: "Tôi cho người ta thuê chứ đâu phải bán cho người ta."

Lâm Nhược: "Nhưng nhiều người như vậy, anh......"

"Trước kia toàn khách nữ thôi," Phương Tri Ngộ nói, "Không tiện động tay động chân với người ta."

Lâm Nhược mở to mắt: "Vậy với nam thì được à?!"

Phương Tri Ngộ: "Dù sao cũng là đàn ông, hôn một cái có sao đâu?"

Trong lòng Lâm Nhược trời long đất lở --- Không sao gì hả?

Sao anh không nói ngủ một giấc cũng không sao đi?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (4)


Lâm Nhược hoàn toàn không ngờ người này lại dễ dãi với đàn ông như vậy, dù có là trai thẳng cũng đâu thể làm thế chứ?!

Có ai đứng đắn mà ôm hôn đàn ông không?!Lâm Nhược không muốn đỡ nữa mà lập tức buông tay.Phương Tri Ngộ bỗng nhiên mất đi lực đỡ, thân hình lảo đảo suýt ngã xuống đất.Lâm Nhược giật mình, lại vội vàng đỡ anh."

Cẩn thận một chút," Hắn đỡ người đứng vững lại rồi buồn buồn nói, "Cha tôi đã biết tôi thuê anh thì khỏi cần đóng kịch nữa, anh về trước đi."

Phương Tri Ngộ nhìn cái chân bó bột của mình, "Tôi bị vậy mà phải về một mình à?"

Lâm Nhược chột dạ nhìn thoáng qua cặp nạng của anh, lí nhí nói: "Anh đón xe về cũng được......"

Phương Tri Ngộ đưa tay đẩy kính, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chắc tôi phải nghỉ làm lâu lắm."

Lâm Nhược không hiểu anh nói chuyện này làm gì: "Vậy......

Vậy anh cứ nghỉ cho khỏe đi."

Phương Tri Ngộ: "Không thể làm việc thì sẽ không kiếm được tiền."

Lâm Nhược ngơ ngác gật đầu.Phương Tri Ngộ: "Một ngày tám trăm, một tháng làm hai mươi ngày, tổng cộng mười sáu ngàn.

Gân cốt trọng thương một trăm ngày mới lành, coi như ba tháng đi, vậy là bốn mươi tám ngàn."

Anh lấy điện thoại ra hỏi Lâm Nhược: "Tiền mặt hay chuyển khoản?"

Lâm Nhược vẫn mờ mịt: "Hả?"

Phương Tri Ngộ cười hiền: "Cậu bồi thường ba tháng thu nhập cho tôi đi."

Lâm Nhược choáng váng: "Tại sao chứ?!

Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!"

Phương Tri Ngộ chỉ vào chân mình: "Tai nạn lao động."

"Tôi cũng đâu phải ông chủ của anh," Lâm Nhược vội vàng trốn đi, "Tôi không có tiền đâu, tạm biệt."

Hắn co cẳng chạy, loáng thoáng nghe thấy Phương Tri Ngộ đuổi theo sau lưng, nhưng chưa đi được mấy bước đã hét to một tiếng rồi ngã sấp xuống."

Ui!"

Lâm Nhược cắn rứt lương tâm lại quay trở về, "......

Anh không sao chứ?"

Phương Tri Ngộ ôm cái chân còn lại không bó bột: "Hình như trẹo chân rồi."

Lâm Nhược càng đau đầu hơn: "Tôi không có tiền thật mà!"

Lần này phải đền cả hai chân luôn sao?!"

Phụt!"

Phương Tri Ngộ nhịn không được phì cười, "Lúc nãy chọc cậu thôi, không bắt cậu bồi thường thật đâu mà lo."

Lâm Nhược ngờ vực hỏi: "Thật không?"

"Chẳng phải cậu nói chúng ta là bạn sao?"

Phương Tri Ngộ nói, "Bạn bè cần gì so đo nhiều như vậy."

Lâm Nhược không khỏi thở phào một hơi."

Nhưng......"

Phương Tri Ngộ nhìn hắn, chân thành nói, "Đã là bạn bè thì cậu có thể giúp tôi trong lúc bị thương không?"

Lâm Nhược sững sờ: "Giúp thế nào?"

"Trong nhà chỉ có mình tôi," Phương Tri Ngộ nói, "Tôi đi đứng bất tiện, cậu có thể tới tưới hoa hay làm gì đó giùm tôi không?"

Lâm Nhược do dự nói: "Nhưng tôi phải đi làm......"

Phương Tri Ngộ: "Sau giờ làm tới là được rồi."

Lâm Nhược nhìn cái chân bị thương của anh, ngẫm lại vì mình nên anh mới ngã ra nông nỗi này, cũng đâu thể mặc kệ người ta đúng không?Huống hồ người ta cũng không bắt mình bồi thường tiền mà chỉ tưới hoa thôi.Hắn gật đầu, "Ừ."

"Vậy cậu về chung với tôi nhé?"

Phương Tri Ngộ khó xử nhìn hai chân mình, "Đi không nổi."

Cuối cùng Lâm Nhược tìm xe lăn đẩy Phương Tri Ngộ tới nhà ga.Hắn sợ về nhà lại cãi cọ ầm ĩ với cha mình, thà đi luôn cho rồi.Chẳng hiểu sao về sau trong thôn đồn đại Phương Tri Ngộ đuổi theo Lâm Nhược đòi tiền thuốc men làm gãy nốt cái chân còn lại, đành phải ngồi xe lăn về.Nghe hết sức thảm thương.Trước đó Lâm Nhược chỉ nghe nói nhà Phương Tri Ngộ cách cửa hàng thú cưng hắn đang làm việc không xa, lần này tới mới biết thì ra là chung cư mà mình hay dắt chó mèo đi ngang qua.Đúng vậy, hắn không chỉ dắt chó mà ngay cả mèo cũng thường xuyên dắt ra ngoài đi dạo.Sao chỉ dắt mỗi chó được chứ?

Hắn nghĩ như vậy thật quá bất công, lỡ mèo dỗi thì sao?Thế là người trong khu phố thường xuyên thấy hắn dắt chó, còn mèo vùng vằng không chịu đi nên hắn dứt khoát bế lên.Lâm Nhược đẩy Phương Tri Ngộ bị gãy chân lên lầu, vừa mở cửa ra thì thấy trên ban công có một đám hoa dưới nắng."

Anh trồng nhiều hoa vậy à?"

Lâm Nhược tò mò ngắm nghía nơi ở của Phương Tri Ngộ, phong cách trang nhã đơn giản nhưng hình như không rẻ chút nào."

Thích không?"

Phương Tri Ngộ chợt hỏi.Lâm Nhược vô thức gật đầu: "Thích......"

Phương Tri Ngộ: "Vậy là tốt rồi."

Lúc này Lâm Nhược mới sực tỉnh, "Hả?

Gì cơ?"

Tốt cái gì?

Nhà anh sao tôi phải thích chứ?Phương Tri Ngộ cười nói: "Tôi sợ cậu chê không chịu tới nữa."

Lâm Nhược: "......"

Tôi mà kén chọn vậy sao?Chê cái gì?

Lâm Nhược thầm nghĩ mình còn chưa bao giờ được ở nhà đẹp vậy đâu.Hắn tưới nước cho hoa trên ban công rồi quét dọn phòng khách, thấy không còn việc gì mới nói: "Vậy tôi về trước đây, nếu anh cần gì......"

"Hôm nay tôi chạy toát mồ hôi," Phương Tri Ngộ ngồi trên xe lăn nhìn hắn, "Tôi muốn tắm."

Lâm Nhược: "Ờ."

Vậy anh tắm đi.Khoan đã, hắn bỗng nhiên hiểu ra, ngập ngừng hỏi: "Vậy anh...... tự tắm được không?"

Phương Tri Ngộ yên lặng nhìn chân mình rồi lại nhìn hắn.Lâm Nhược hỏi lại: "Tôi tắm cho anh à?"

Trên mặt Phương Tri Ngộ hiện ra một nụ cười: "Cảm ơn nhé."

"Không phải chứ," Lâm Nhược sụp đổ nói, "Tôi không biết đâu, tôi chưa bao giờ tắm cho ai cả, mèo chó cũng chưa tắm lần nào......"

Mèo chó?

Trong đầu hắn bỗng nhiên lóe sáng: "Tôi gọi Tiểu Lý tới tắm cho anh nhé, thú cưng trong tiệm đều do cậu ấy tắm cả đấy, sạch lắm!"

Phương Tri Ngộ: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (5)


Thái dương Phương Tri Ngộ giật một cái: "Tiểu Lý?"

"Đúng vậy," Lâm Nhược nói, "Cậu ấy chuyên tắm rửa cho thú cưng trong tiệm đó."

Phương Tri Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi giống thú cưng lắm à?"

"Không, không phải," Lâm Nhược chột dạ lẩm bẩm, "Chẳng phải đều là tắm sao?

Cũng đâu khác gì chứ?"

Phương Tri Ngộ: "Tôi không thích người lạ tới nhà mình."

Anh thở dài rồi buồn bã nói: "Thôi, để tôi tự tắm vậy."

Anh đẩy xe lăn tới phòng tắm, đến cửa chống tay lên ghế muốn đứng dậy nhưng chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất."

Này!"

Lâm Nhược vội vàng đi tới đỡ anh, "Anh cẩn thận một chút!"

"Không sao," Phương Tri Ngộ khập khiễng đẩy Lâm Nhược ra, "Quen rồi sẽ ổn thôi."

Cái gì gọi là quen rồi sẽ ổn?!

Lâm Nhược giật mình nghĩ, anh còn muốn ngã thêm mấy lần nữa à?!"

Đừng lộn xộn," Hắn vẫn không đành lòng, bất đắc dĩ nói, "Để tôi giúp anh vậy."

Lúc này Phương Tri Ngộ mới thôi vùng vẫy rồi nói: "Phiền cậu quá."

"Nói trước luôn nhé," Lâm Nhược lại nói, "Tôi chưa bao giờ tắm cho ai đâu, tắm không sạch thì đừng trách tôi đó."

Phương Tri Ngộ cười ôn hòa: "Ừ."

Lâm Nhược đã lớn chừng này mà động vật nhỏ cũng chưa từng tắm, giờ phải tắm cho một người sống sờ sờ.Hắn vặn nước tắm rồi nhớ lại cách tắm chó tắm mèo của Tiểu Lý mọi ngày, chắc cũng không khó lắm, vừa quay đầu thì thấy Phương Tri Ngộ đã cởi áo ra, lồng ngực rắn chắc nở nang, cơ bụng lộ rõ từng múi.Hơi nước bốc lên, Lâm Nhược thấy mặt nóng ran.Hắn lắp bắp: "Sao, sao anh lại cởi đồ ra hả?"

Phương Tri Ngộ thản nhiên nói: "Chẳng lẽ tắm mà không cởi đồ sao?"

Lâm Nhược: "Nhưng, nhưng cũng đâu cần cởi nhanh vậy, nước còn chưa đầy mà."

Phương Tri Ngộ: "Đừng vội, cậu cứ từ từ vặn nước đi."

Lâm Nhược: "......"

Rốt cuộc là ai vội hả?!Thôi thôi, Lâm Nhược nghĩ, tắm qua loa cho anh là được rồi.Hắn bôi sữa tắm lên người Phương Tri Ngộ rồi cầm khăn nhắm mắt xoa xoa, cũng chẳng biết đang xoa chỗ nào nữa.Phương Tri Ngộ: "Xoa lên mặt rồi kìa."

"Hả?"

Lâm Nhược vội vàng mở mắt ra, rõ ràng thấy mình đang xoa ngực, "Đâu có."

Phương Tri Ngộ: "Cậu nhắm mắt làm gì?"

"Tôi......"

Lâm Nhược há hốc mồm, ấp úng nói, "Tôi sợ nổi mụt lẹo!"

Phương Tri Ngộ: "......

Tôi có cậu cũng có, nổi mụt lẹo gì hả?"

"Ai nói?"

Lâm Nhược lẩm bẩm, "Tôi có cơ bụng đâu."

"Thế à?"

Phương Tri Ngộ đột nhiên đưa tay muốn vén áo hắn lên, "Cho tôi xem nào."

Lâm Nhược hoảng sợ tránh né: "Xem, xem cái gì?

Sao phải cho anh xem chứ?"

Phương Tri Ngộ: "Bất công quá đi, tôi cho cậu xem rồi còn gì."

"Tại anh đòi tắm chứ bộ," Lâm Nhược cãi lại, "Có phải tôi muốn nhìn đâu."

"Cũng đúng ha," Phương Tri Ngộ xích lại gần nói, "Vậy đừng nhắm mắt được không?

Lỡ lát nữa xoa trúng mặt tôi thì sao."

Lâm Nhược nhìn lồng ngực gần trong gang tấc, nước chảy ướt sũng, đầu óc hơi choáng váng: "Không......

Không nhắm nữa."

Gò má đột nhiên bị sờ một cái, hắn nghe thấy Phương Tri Ngộ cười hỏi: "Sao mặt cậu nóng quá vậy?"

"Nóng, nóng," Lâm Nhược cuống quýt cúi đầu xuống, chẳng biết nhìn thấy gì mà mặt càng nóng hơn, "Anh, anh......"

Phương Tri Ngộ: "Sao?"

"Không, không có gì," Lâm Nhược nhìn đi chỗ khác, lắp bắp nói, "Khó...... khó chịu lắm đó."

"Ừ," Phương Tri Ngộ gật đầu phụ họa, "Khó chịu lắm."

Cuối cùng hai người ra khỏi phòng tắm, cả khuôn mặt Lâm Nhược đỏ rần.Phương Tri Ngộ nở nụ cười: "Nóng vậy cơ à?"

Lâm Nhược: "......

Ừ, nóng sắp chết rồi!"

Phương Tri Ngộ thấy người hắn ẩm ướt thì bảo hắn đi tắm: "Thay đồ ướt ra đi, đừng để bị lạnh."

Lâm Nhược do dự nói: "Nhưng tôi không đem quần áo."

"Đừng ngại, mặc tạm đồ của tôi đi."

Phương Tri Ngộ nói, "Sáng mai quần áo sẽ khô thôi."

Lâm Nhược sững sờ: "Sáng mai?"

Phương Tri Ngộ: "Tối nay cậu còn bận việc gì à?"

Lâm Nhược: "Hình như không có......"

Phương Tri Ngộ: "Vậy cậu ở lại chỗ tôi một đêm đi, đợi sáng mai quần áo khô rồi hãy về."

Lâm Nhược nghĩ ngợi --- Cũng được, dù sao nhà Phương Tri Ngộ cũng có phòng khách, chỉ một đêm chứ mấy, ngủ ở đâu mà chẳng thế?"

Không làm phiền anh chứ?"

Ý cười trong mắt Phương Tri Ngộ càng sâu hơn: "Đương nhiên là không rồi."

Thế là Lâm Nhược đi tắm rồi mặc áo ngủ của Phương Tri Ngộ.Áo hơi lớn nên hắn mặc rộng thùng thình.

Phương Tri Ngộ nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến nỗi hắn cứ tưởng mình mặc áo ngược.Lâm Nhược: "Sao thế?"

Hắn nhìn lại mình, hình như đâu có mặc ngược?"

Không có gì," Phương Tri Ngộ rót cho mình ly nước rồi nói, "Ngủ sớm chút đi."

Lâm Nhược cũng buồn ngủ nên gật đầu nói: "Ngủ ngon nhé."

Hắn uể oải đi tới phòng khách, chợt thấy Phương Tri Ngộ uống nước xong để ly xuống rồi cũng đẩy xe lăn tới phòng khách.Hắn thắc mắc: "Còn chuyện gì à?"

Phương Tri Ngộ lắc đầu.Lâm Nhược vịn cửa phòng khách: "Vậy tôi ngủ trước nhé."

Phương Tri Ngộ: "Tôi cũng ngủ ở đây mà."

"Hả?"

Lâm Nhược quay đầu nhìn cửa phòng ngủ chính khép hờ, "Không phải anh ngủ bên kia à?"

"À," Phương Tri Ngộ chậm rãi nói, "Quên nói với cậu giường bên kia hư rồi, mấy ngày trước vừa thanh lý, giường mới chưa giao đến nữa."

Cái gì?!

Lâm Nhược chạy tới đẩy cửa ra xem, bên trong quả nhiên trống rỗng.Cái quỷ gì thế?!

Giường đâu mất rồi?!"

Phải mấy ngày nữa mới đưa đến, đêm nay đành phải chen nhau vậy."

Phương Tri Ngộ đẩy xe lăn tới, tha thiết nhìn hắn hỏi, "Cậu không ngại chứ?"

Lâm Nhược: "......"

Vậy ngủ một giấc cũng không sao thật à?Phi, nói bậy gì đó?!

Chỉ là ngủ thôi, ngủ mà mặc đồ ấy!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (6)


Lâm Nhược nhìn lên trần nhà, nằm trên giường với vẻ mặt nghiêm túc.

Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Phương Tri Ngộ nằm nghiêng bên cạnh: "Đâu có, tại tôi quen nằm ngủ phía này mà."

Không phải à?

Lâm Nhược buồn bực nghĩ, nhưng sao mình cứ thấy là lạ ấy nhỉ?"

Hay là," Hắn nghĩ ngợi rồi nói, "Tôi đổi chỗ với anh nhé?"

Nếu vậy anh sẽ quay lưng về phía tôi.Phương Tri Ngộ lắc đầu: "Thôi, chân cử động bất tiện lắm."

Cũng đúng, nhích tới nhích lui không dễ gì.

Lâm Nhược nắm chăn, đột nhiên nghe thấy Phương Tri Ngộ hỏi: "Vậy sao cậu nhìn tôi?"

Lâm Nhược sững sờ: "Tôi đâu có......"

Phương Tri Ngộ: "Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?"

Lâm Nhược: "......"

"Ai, ai nhìn anh hả?

Là liếc mắt, liếc mắt thôi!"

Không có nhìn anh đâu!Phương Tri Ngộ: "Vậy sao......"

Lâm Nhược dứt khoát trở mình quay lưng về phía anh: "Tôi ngủ đây."

Người phía sau "ừm" một tiếng.Lâm Nhược nhắm mắt lại, chốc lát sau tóc hắn bỗng nhiên bị vuốt một cái.Hắn nghe thấy Phương Tri Ngộ nói khẽ: "Tóc vểnh lên kìa."

Lâm Nhược: "......

Ừm."

Ngủ thì phải vểnh lên chứ, vuốt gì mà vuốt?Hắn suy nghĩ miên man, cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ cảm thấy giường của Phương Tri Ngộ hết sức thoải mái, ấm áp dễ chịu.Sáng hôm sau, Lâm Nhược mơ màng ôm vật gì đó cọ xát, cọ xong lại thấy kỳ quái --- Gối của Phương Tri Ngộ vừa to vừa cứng vậy sao?Hắn mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy mình rúc trong ngực Phương Tri Ngộ, đâu phải cọ gối mà rõ ràng là cọ lồng ngực người ta.Lâm Nhược: "......"

Cái quỷ gì thế?

Sao mình lại ôm anh ngủ chứ?Lâm Nhược sửng sốt mấy giây, vô thức muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ đánh thức anh nên đành phải cẩn thận từng li từng tí nhích người, từ từ chui ra khỏi vòng tay Phương Tri Ngộ.Khó khăn lắm hắn mới chui ra được, nhưng Phương Tri Ngộ lại mơ màng đưa tay kéo hắn về ôm lại.Sao lại ôm nữa chứ?!

Lâm Nhược hệt như mèo con hoảng sợ, cứng đờ trong ngực anh không dám nhúc nhích.Hơi thở ấm áp của Phương Tri Ngộ phả vào gò má nhồn nhột làm tim hắn đập thình thịch.Mặt càng lúc càng nóng như sắp bốc cháy.

Lâm Nhược chẳng còn đoái hoài gì nữa, vội vàng chui ra rồi xoay người bò dậy khỏi giường.Hình như Phương Tri Ngộ bị động tĩnh này của hắn đánh thức, hé mắt ra khàn khàn nói: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng," Lâm Nhược lúng túng xuống giường, "Tôi đi rửa mặt trước đây."

Nói xong lập tức vắt chân lên cổ chạy.Vì còn phải đi làm nên Lâm Nhược nấu bữa sáng đơn giản cho Phương Tri Ngộ rồi vội vàng đi.Trước khi ra cửa, Phương Tri Ngộ nhìn hắn hỏi: "Tối nay cậu còn tới nữa không?"

Lâm Nhược định nói không tới, buổi sáng tưới hoa rồi, hôm nay khỏi cần tưới nữa.Nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào, ấp úng nói: "Để xem có rảnh không đã."

Phương Tri Ngộ cười hiền: "Ừ, tôi chờ cậu."

Chờ gì chứ?

Lâm Nhược nói thầm trong lòng, chưa chắc tôi sẽ đến đâu.Nhưng sau khi hết giờ làm hắn vẫn lề mề đi tới.Không chỉ hôm đó mà về sau chỉ cần không quá bận thì sau khi tan ca hắn đều vô thức đi tới chung cư của Phương Tri Ngộ.Hắn vẫn tưới hoa cho Phương Tri Ngộ, mặt đỏ tới mang tai giúp anh tắm rửa, nhưng vì chỉ có một cái giường nên không chịu ở lại nhà anh qua đêm.Hắn sẽ đem thêm một bộ đồ, nếu quần áo trên người bị ướt thì thay đồ sạch rồi về nhà.Thế là mấy ngày sau, trong phòng ngủ Phương Tri Ngộ đã có giường."

Muộn quá rồi," Phương Tri Ngộ nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài rồi bảo Lâm Nhược, "Hay là sáng mai hãy đi."

Lâm Nhược nhìn chiếc giường trong phòng ngủ chính của anh rồi hỏi lại cho chắc: "Vậy anh ngủ bên kia hả?"

Phương Tri Ngộ gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Không ngủ chung giường là được rồi, Lâm Nhược cũng mệt mỏi cả ngày nên lười chạy tới chạy lui, thế là ở lại.Đêm đó hắn và Phương Tri Ngộ mỗi người một phòng, ngủ hết sức yên tâm, hôm sau phấn chấn đi làm.Dần dà hắn đã quen ngủ trong phòng khách ở nhà Phương Tri Ngộ, có khi không cần anh nói mà tự động nhào lên giường.Nhưng một buổi sáng tỉnh dậy, hắn lại phát hiện mình ôm vật gì đó hơi cứng.Hắn mở mắt ra, lập tức trông thấy lồng ngực Phương Tri Ngộ dưới áo ngủ hở rộng, khá là chói mắt.Lâm Nhược: "......"

Lâm Nhược lập tức đẩy người ra.Sao lại ôm người ta ngủ chứ?

Nằm mơ à?Hắn véo mình một cái.Đau, không phải mơ.Hắn vội vàng nhìn quanh phòng --- Không sai, đây là phòng khách mà!Phương Tri Ngộ cũng tỉnh giấc, nhìn có vẻ hơi hoang mang.Lâm Nhược ôm gối hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"

Chẳng phải anh ngủ phòng bên cạnh à?Phương Tri Ngộ cũng nhìn căn phòng rồi buồn bực nói: "Xin lỗi, chắc tôi bị mộng du rồi."

Lâm Nhược giật mình: "Mộng du?"

"Trước kia cũng từng bị như vậy," Phương Tri Ngộ thở dài, "Có khi buổi sáng tỉnh lại còn thấy mình ngủ trong phòng khách hoặc ngủ dưới sàn nữa cơ."

Lâm Nhược: "......"

Nhưng chân anh gãy rồi mà vẫn mộng du được sao?

Bò qua à?

Bệnh nặng vậy sao?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (7)


Sắc mặt Lâm Nhược phức tạp, không khỏi vén chăn lên nhìn đầu gối Phương Tri Ngộ --- Bò qua thật sao?

Phương Tri Ngộ tỏ vẻ khó hiểu: "Sao thế?"

Lâm Nhược nhìn anh với vẻ cảm thông, ngập ngừng hỏi: "Bò không tiện lắm nhỉ......

Đầu gối đau không?"

Phương Tri Ngộ: "......"

Phương Tri Ngộ nheo mắt, "Không phải bò qua đâu."

"Không phải sao?"

Lâm Nhược tò mò hỏi, "Vậy làm sao anh qua được?"

Chân anh lành lại rồi à?

Đâu có nhanh vậy chứ?Phương Tri Ngộ chỉ vào xe lăn cạnh giường.Lúc này Lâm Nhược mới phát hiện xe lăn cũng ở đây, kinh ngạc hỏi: "Anh mộng du mà còn biết ngồi xe lăn nữa sao?"

Phương Tri Ngộ thản nhiên nói: "Chắc tại dạo này ngồi quen rồi."

Lâm Nhược ngờ vực nhìn anh: "Anh không gạt tôi đấy chứ?"

Phương Tri Ngộ mặt không đỏ tim không đập, "Sao tôi phải lừa cậu?"

Cũng đúng, có gì để lừa chứ?

Lâm Nhược nghĩ mình cũng đâu cho anh tiền chữa bệnh."

Xin lỗi," Phương Tri Ngộ nói, "Dọa cậu sợ rồi."

"Có gì đâu," Lâm Nhược xua tay, "Anh bị vậy còn đỡ, chỉ đổi sang chỗ khác ngủ thôi, ngày xưa làng tôi có người nửa đêm mộng du rượt chó chạy nữa kìa."

Phương Tri Ngộ: "......

Nghiêm trọng vậy sao?"

"Đúng vậy," Lâm Nhược quan tâm hỏi, "Vậy anh đi khám chưa?"

"Khám rồi," Phương Tri Ngộ nói, "Bác sĩ nói có thể là do áp lực quá lớn."

Lâm Nhược: "Áp lực quá lớn?"

Phương Tri Ngộ gật đầu: "Thật ra lâu lắm rồi tôi chưa bị lại, chắc tại dạo này ở nhà bức bối quá."

Lâm Nhược hơi băn khoăn, nếu không phải vì té gãy chân thì anh cũng chẳng cần ru rú ở nhà cả ngày."

Vậy ngày mai cuối tuần......"

Lâm Nhược nói, "Tôi với anh ra ngoài đi dạo nhé?"

Mặc dù anh chỉ có thể ngồi xe lăn thôi."

Ừ," đáy mắt Phương Tri Ngộ hiện lên ý cười, "Cảm ơn nhé."

Cuối tuần thời tiết rất tốt, Lâm Nhược đẩy Phương Tri Ngộ đi dạo khắp nơi, thấy tâm trạng anh vui vẻ cả ngày thì càng tin anh ở nhà sẽ thấy bức bối."

Sau này buổi tối cũng xuống lầu tản bộ đi," Lâm Nhược mềm lòng nói, "Ra ngoài nhiều một chút."

Phương Tri Ngộ quay đầu nhìn hắn: "Có phiền cậu quá không?"

"Dù sao buổi tối tôi cũng rảnh mà," Lâm Nhược trầm tư, "Chỉ cần không tăng ca là được."

Phương Tri Ngộ cười tươi hơn, "Được."

Thế là Lâm Nhược ngày càng bận rộn, từ thỉnh thoảng tưới nước cho hoa đến mỗi ngày đẩy Phương Tri Ngộ xuống lầu tản bộ, ngày này qua ngày khác, ngay cả hắn cũng không nhận ra, dần dà trở thành một thói quen.Hôm đó, Tiểu Lý làm chung với hắn ở cửa hàng thú cưng thắc mắc: "Dạo này cậu đang bận gì à?

Cứ hết giờ làm là chạy mất dạng, cuối tuần cũng chẳng tìm được cậu nữa."

"Có người bạn té gãy chân," Lâm Nhược nói, "Đi đứng không tiện nên tôi tới giúp."

"Bận hơn hai tháng cơ à?

Một ngày cũng không thiếu sao?"

Tiểu Lý giật mình nói, "Đây là bạn cậu hay vợ cậu thế?"

Lâm Nhược: "......"

"Anh ấy gãy chân có chút liên quan đến tôi," Lâm Nhược lẩm bẩm, "Tôi đâu thể mặc kệ anh ấy đúng không?"

Tiểu Lý: "Nhưng cũng đâu thể ngày ngày làm phiền cậu chứ?"

Lâm Nhược: "Anh ấy ở một mình, chẳng ai chăm sóc cả."

Tiểu Lý: "Thuê người giúp việc không được sao?"

Lâm Nhược: "Anh ấy nói không thích người lạ ở trong nhà."

Lần trước định gọi cậu đến tắm giùm nhưng anh ấy không chịu."

Cậu không mệt à?"

Tiểu Lý nói, "Làm việc xong còn đến chăm sóc bạn, còn phải nấu cơm giùm nữa đúng không?"

"Đâu có," Lâm Nhược đáp, "Tôi nấu cơm dở lắm, anh ấy toàn gọi đồ ăn ngoài thôi."

Tiểu Lý nhớ tới cơm hộp ở quán thức ăn nhanh, "Ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài á?"

Không ngán sao?Lâm Nhược gật đầu, nhớ lại hôm qua ăn măng tây xào bào ngư, miến hấp sò điệp, cua nước ngọt...... cực kỳ ngon."

Meo......"

Trong chiếc lồng bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu --- Là chú mèo con mà Phương Tri Ngộ gửi nuôi ở đây.Lâm Nhược nhìn đồng hồ, đã hết giờ làm, xách lồng lên rồi hấp tấp vẫy tay với Tiểu Lý: "Tôi về trước đây."

Tiểu Lý: "......"

Sao gấp gáp như đi gặp người yêu vậy?Lâm Nhược đem mèo về nhà Phương Tri Ngộ.Con mèo này gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng rất lâu, Lâm Nhược nghĩ giờ Phương Tri Ngộ không đi công tác nữa nên hỏi anh có muốn đón mèo về nhà nuôi không?Có lẽ Phương Tri Ngộ cũng nhớ mèo nên bảo Lâm Nhược làm việc xong thì đem nó về luôn.Lâm Nhược vừa xách mèo ra khỏi thang máy thì thấy cửa nhà Phương Tri Ngộ để mở.

Hắn nhìn vào, một người mặc vest mang giày da đứng trong phòng khách bày mấy hộp gì đó ra bàn.Lâm Nhược nhìn kỹ lại --- Đây không phải đồ ăn thường gọi sao?

Vẫn là kiểu hộp đó, giờ shipper giao đồ ăn còn phải mặc vest nữa à?Hắn hoang mang đi vào nhà, thấy người kia xích lại gần Phương Tri Ngộ ngồi trên ghế salon nói gì đó với anh.Phương Tri Ngộ nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, có vẻ hơi sửng sốt, "Nhược......"

Người mặc vest cũng giật nảy mình, suýt nữa làm đổ đồ ăn ra bàn."

Tan ca rồi à?"

Phương Tri Ngộ vội vàng nở nụ cười rồi lén đạp người bên cạnh một cái, "Đúng lúc ăn cơm được rồi."

"À vâng vâng vâng," Người kia vội nói, "Vậy các anh từ từ ăn nhé, tôi đi trước đây."

Nói xong lập tức quay người bỏ chạy.Lâm Nhược nhìn hắn đóng ập cửa lại rồi nhìn thức ăn trên bàn, cau mày hỏi: "Chẳng phải anh ta giao đồ ăn sao?"

"Cậu ta......"

Phương Tri Ngộ dừng một lát rồi nói, "Cậu ta là bạn tôi, đây là đồ ăn của tiệm cậu ta, hôm nay rảnh nên tiện đường giao tới."

"À," Lâm Nhược để chiếc lồng trong tay xuống, thả mèo con ra rồi lẩm bẩm, "Anh cũng nhiều bạn quá nhỉ."

Phương Tri Ngộ nhìn hắn nói: "Nhưng chỉ có cậu chịu chăm sóc tôi thôi."

"Tôi......"

Lâm Nhược lắp bắp, "Tại tôi sợ anh bắt tôi đền tiền đấy chứ."

Phương Tri Ngộ mỉm cười "ừ" một tiếng."

Meo......"

Mèo con tò mò nhìn khắp nhà, ngửi trái ngửi phải như mới tới đây lần đầu.Lâm Nhược ngờ vực hỏi: "Hình như Mao Mao không nhận ra nhà anh thì phải?"

Sắc mặt Phương Tri Ngộ cứng đờ: "Chắc tại...... lâu quá không về ấy mà."

Trên bàn có cá, Mao Mao ngửi thấy mùi thơm lập tức phóc lên bàn.Phương Tri Ngộ lanh tay lẹ mắt bế nó lên."

Mau tới ăn cơm đi," Phương Tri Ngộ nói, "Nếu không sẽ bị con mèo háu ăn này ăn hết đó."

Lâm Nhược chợt nhớ tới người "bạn" mặc vest kia của anh, rầu rĩ nói: "Anh ăn đi, tôi không đói."

Vừa dứt lời thì bụng hắn kêu ọc ọc.Lâm Nhược: "......"

Phương Tri Ngộ nín cười: "Ừ, không đói cũng phải ăn."

Lâm Nhược vừa thẹn vừa tức, đi qua ôm mèo trong ngực anh, "Tôi, tôi đi cho mèo ăn trước đã."

Phương Tri Ngộ ôm mèo không buông, "Cậu còn chưa ăn mà cho mèo ăn gì chứ?"

Anh xích lại gần rồi ấm giọng hỏi: "Sao không ăn cơm?"

Lâm Nhược: "Tôi......"

Phương Tri Ngộ: "Vì uống giấm no rồi à?"

Lâm Nhược đỏ mặt, "Không phải!"

Phương Tri Ngộ đột nhiên cúi đầu xuống cắn môi hắn.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (8)


Lâm Nhược mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt Phương Tri Ngộ gần trong gang tấc.

Hơi thở ấm áp bao trùm lấy hắn, không còn chớp nhoáng như lần trước mà càng sâu hơn, môi lưỡi bị mút run lên, đầu óc choáng váng từng cơn.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại Phương Tri Ngộ nói: "Dù sao cũng là đàn ông, hôn một cái có sao đâu?"

Lâm Nhược lập tức nổi giận, đột ngột đẩy người ra."

Gì mà không sao?!

Đàn ông thì có thể hôn bừa bãi à?!"

Phương Tri Ngộ bị quát sững sờ, sau đó mới hiểu ra hắn nói gì, nhịn không được cười một tiếng.Lâm Nhược càng tức hơn, "Anh cười cái gì?!"

Phương Tri Ngộ ngước nhìn hắn: "Tới đây."

Lâm Nhược không nhúc nhích, "Làm gì?"

Phương Tri Ngộ bỗng nhiên đưa tay kéo người lại rồi đè vào ghế salon, "Em tin thật đấy à?

Ngốc quá."

Lâm Nhược ngơ ngác: "Hả?"

"Không phải hôn bừa bãi," Phương Tri Ngộ đưa tay xoa môi hắn rồi nói khẽ, "Vì thích nên mới hôn."

Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, "Thích, thích?"

"Đúng vậy," Phương Tri Ngộ chân thành nói, "Thích kiểu muốn làm bạn trai em."

Bạn trai......

Đầu óc Lâm Nhược hỗn loạn tưng bừng, nói năng lộn xộn: "Không có, không có tiền, tôi không có tiền thuê anh đâu."

Phương Tri Ngộ cười nói: "Không cần tiền, tiền của anh cũng để em giữ hết.

Sau này anh chỉ làm bạn trai cho mình em thôi được không?"

Lâm Nhược kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, tựa như không hiểu anh đang nói gì."

Nếu em không nói," Phương Tri Ngộ chậm rãi xích lại gần hắn, "Thì anh xem như em đồng ý rồi nhé?"

Hơi thở nóng hổi lại ập tới, Lâm Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy người trên thân ra rồi hoang mang mở cửa bỏ chạy."

Nhược Nhược!"

Phương Tri Ngộ quá bất ngờ nên không kịp giữ chặt người, đến lúc khập khiễng ra cửa thì Lâm Nhược đã chạy mất dạng.Phương Tri Ngộ thở dài, quay đầu thấy con mèo chẳng biết nhảy lên bàn lúc nào, giờ đang nhồm nhoàm ăn cá.Anh đi tới vuốt đầu mèo tròn vo rồi tự hỏi: "Có phải mình vội quá làm em ấy sợ rồi không?"

Lâm Nhược chạy một mạch về phòng thuê của mình.Hắn nấp sau cửa thở phì phò, tim đập thình thịch.Chạy quá nhanh, hắn nghĩ, nhất định là vì chạy quá nhanh thôi.Tim đập như trống nện vào lồng ngực, hắn đưa tay đè ngực, cố làm nó chậm lại.Điện thoại trong túi reo lên một tiếng.Lâm Nhược không xem.Chốc lát sau, điện thoại lại reo lên hai lần.Lâm Nhược chậm chạp lấy điện thoại ra --- Là tin nhắn của Phương Tri Ngộ.Anh nói, về ăn cơm trước được không?Anh nói, anh nghiêm túc mà.Anh nói, anh chờ em trở lại.Lâm Nhược bất động nhìn tin nhắn trên điện thoại, tiếng tim đập vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Đầu ngón tay hắn khẽ động, dừng thật lâu ở khung chat nhưng lại không biết nói gì.Phương Tri Ngộ......Điện thoại đột nhiên reo vang làm Lâm Nhược giật nảy mình, phát hiện ở quê gọi lên."

A lô?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng cha hắn: "Mấy ngày tới mày thu xếp về nhà một chuyến đi."

Lâm Nhược: "Làm gì?"

"Dì mày giới thiệu đối tượng cho mày."

Cha hắn nói, "Ăn mặc đàng hoàng một chút, đừng để người ta chê."

Lâm Nhược không chịu, "Con không đi."

Cha hắn lập tức nổi giận, "Mày đừng có không biết tốt xấu!

Người ta có xe có nhà mà vẫn chịu gặp mày, còn đến lượt mày ỏng eo hả?!"

Lại nhắm người có xe có nhà, Lâm Nhược chẳng thèm cãi cọ với ông nữa.Nhịp tim vẫn chưa ổn định lại, Lâm Nhược vô thức sờ môi mình.

Dường như hơi ấm vẫn còn đọng lại, hắn che kín chút hơi ấm này, yết hầu nhấp nhô: "Con......

Con thích nam."

"Cái gì?!"

Cha hắn quát, "Chẳng phải mày nói thằng kia do mày thuê sao?!"

"Anh ấy là thuê," Lâm Nhược cắn môi nói, "Nhưng con thích nam là thật."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó càng quát to hơn, "Mày lên cơn điên gì thế?!

Có bệnh thì chữa sớm đi!

Mày không cần thể diện nhưng tao cần!"

Lâm Nhược: "Thể diện của cha là bắt con tìm phú bà sao?"

"Già một chút thì đã sao?!

Tốt xấu gì người ta cũng là nữ!"

Cha hắn nạt, "Mày dám tìm đàn ông thì tao đánh chết mày!"

"Thứ mất mặt xấu hổ!"

Lâm Nhược trực tiếp cúp máy.Còn gì để nói nữa chứ?

Trông cậy cha mẹ hiểu hắn sao?

Từ khi bỏ học đi làm thì hắn đã không còn hy vọng xa vời nữa.Nhưng hai ngày sau, dưới quê lại gọi lên.Cha hắn nổi giận đùng đùng nói, mẹ mày bị mày chọc tức đổ bệnh rồi, nếu mày còn chút lương tâm thì về thăm đi!Lâm Nhược suy nghĩ, cuối cùng vẫn xin nghỉ để về quê một chuyến.Phương Tri Ngộ đợi vài ngày cũng không thấy Lâm Nhược trả lời.Anh sốt ruột gọi điện nhưng chẳng ai nghe.Còn giận à?

Anh nghĩ, em vẫn không muốn gặp anh sao?Trợ lý đưa cơm tới, thấy sếp lo lắng đành phải đẩy anh đi tìm người.Nhưng Lâm Nhược không ở cửa hàng thú cưng."

Tiểu Lâm về quê hai ngày trước rồi," quản lý nói, "Sáng nay dưới quê gọi tới nói cậu ấy đã tìm việc mới, không làm ở đây nữa đâu."

Tim Phương Tri Ngộ đau nhói như bị ai bóp mạnh.

Anh sững sờ hỏi: "Cái gì?"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (9)


Phương Tri Ngộ gửi cho Lâm Nhược rất nhiều tin nhắn, không hề ngừng nghỉ, hết tin này đến tin khác.

Anh nói, có phải em giận rồi không?Anh nói, em đang tránh mặt anh sao?Anh nói, em không thích anh cũng không sao hết.Anh sẽ không ép em đâu.Chúng ta gặp nhau một lần được không?Đừng trốn anh nữa được không?Anh nhớ em lắm......Nhưng nhắn bao nhiêu tin cũng chẳng có hồi âm.Trợ lý đưa anh về quê Lâm Nhược nhưng không tìm được người mình muốn gặp, chỉ có cha Lâm Nhược hùng hổ vác chổi đuổi họ đi."

Nó đi rồi!

Không có ở đây đâu!"

Họ bị nhốt ngoài cửa, cha mẹ Lâm Nhược quát tháo trong nhà, "Xéo nhanh lên!

Nếu không tao gặp lần nào đánh lần đó!"

"Cút hết cho tao!"

Họ chờ trong thôn mấy ngày nhưng chẳng có tin tức gì của Lâm Nhược.Phương Tri Ngộ không biết tại sao mình làm mất người rồi?Giờ anh mới phát hiện thật ra mình cũng chẳng hiểu rõ Lâm Nhược cho lắm.Anh chỉ biết cậu làm việc ở cửa hàng thú cưng, thường xuyên dắt mèo dắt chó đi dạo trong công viên ngoài chung cư, hay nghĩ linh tinh về mèo chó, thích ăn lẩu, khi cười rất đáng yêu, quê cậu ở thôn nhỏ xa xôi hẻo lánh này......Còn những điều khác thì sao?Cậu có bạn bè gì không?Cậu sẽ đi đâu?Sao cậu lại đi?

Vì ghét anh à?Cậu có còn trở lại nữa không......Phương Tri Ngộ ôm mèo về chung cư rồi đứng lặng trước cổng hồi lâu.Anh không còn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Bên ngoài rất nhiều người dắt chó nhưng không có người dắt mèo kia.Thứ duy nhất còn lại là những tin nhắn không trả lời và số điện thoại không ai nghe.Mèo con trong ngực dụi vào tay anh.Thật ra con mèo này do anh thuê.

Sau khi Lâm Nhược đi, anh định trả nó về tiệm nhưng khi đến nơi, trời xui đất khiến thế nào lại mua luôn nó.Dần dà anh có thói quen dắt mèo đi dạo lúc chạng vạng tối, bước trên nắng chiều từ từ phai nhạt.Mèo vàng ngoan ngoãn đi dạo nhưng anh vẫn muốn bế nó lên, dường như chỉ có như vậy mới tưởng tượng ra dáng vẻ ôm mèo của Lâm Nhược.Anh vẫn nhắn tin cho Lâm Nhược, cho cậu xem hoa ở ban công, cây ngoài cửa sổ, con mèo tung tăng chạy khắp nơi......Anh có rất nhiều lời muốn nói với cậu nhưng lại không thể nói.Cho đến một ngày, khung chat lâu nay im lìm chợt hiện ra tin nhắn.Phương Tri Ngộ giật mình, cuống quýt mở ra xem.Trên đó chỉ có hai chữ lạnh như băng --- Tởm lợm.Phương Tri Ngộ nhìn chằm chằm hai chữ kia, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.Con mèo dưới chân đột nhiên nhảy lên ngực anh làm điện thoại rơi cạch xuống đất.Khi Lâm Nhược ra khỏi trại cải tạo, chính hắn cũng không biết thời gian qua bao lâu rồi.Dù chỗ kia đã bị cha Diệp Nhiên bắt đóng cửa nhưng cứ nghĩ tới thì tay chân hắn lại vô thức run rẩy.Hắn đờ đẫn đi ra sân ga, nhưng lại không biết mình nên đi đâu.Hắn không có nhà, khi cha mẹ tống hắn vào trại cải tạo thì hắn đã mất nhà rồi.Hắn sẽ không về đó nữa.Nhưng hắn có thể đi đâu đây?Hắn sực nhớ đến chị quản lý cửa hàng thú cưng và Tiểu Lý làm chung với mình......

Còn có Phương Tri Ngộ nữa.Hắn bần thần mua vé xe trở lại thành phố kia.Phương Tri Ngộ dắt mèo đi ngang cửa hàng thú cưng, vừa lơ đãng nhìn thoáng qua thì đột ngột khựng lại.Một bóng dáng quen thuộc nấp sau thân cây ngoài cửa hàng thú cưng, do dự lén lút, hình như không dám vào.Chẳng biết có phải mèo của Phương Tri Ngộ nhận ra Lâm Nhược hay không mà "meo" một tiếng với hắn.Lâm Nhược nghe tiếng quay đầu lại, lập tức ngây ngẩn cả người.Hắn ngơ ngác nhìn người cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Phương Tri Ngộ......"

Bên tai chợt vang lên câu hắn từng nói với Diệp Nhiên, tôi chẳng thích người nào nhiều đến vậy cả.Không biết nói cho Diệp Nhiên nghe hay cho mình nghe nữa.Không có thật sao?Mắt hắn đột nhiên nóng lên, sống mũi cay xè.Phương Tri Ngộ không nói gì mà quay mặt đi, im lặng nhấc chân rời khỏi đó.Lâm Nhược đột nhiên bước tới ôm chặt anh khóc nức nở.Phương Tri Ngộ: "......"

Người trong ngực gầy vô cùng, dướp lớp áo mỏng trống rỗng, dường như chỉ còn lại khung xương.Sao lại gầy như vậy?

Phương Tri Ngộ nhíu mày, mấy năm qua em đi lượm ve chai à?

Sao lại biến mình ra nông nỗi này?!Chẳng phải tìm được việc mới rồi sao?

Phải sống tốt hơn mới đúng chứ?"

Lâm Nhược."

Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, "Đừng khóc nữa."

Lâm Nhược khóc ướt vai anh, thở không ra hơi, làm thế nào cũng không nín được, "Em, em cũng không muốn khóc đâu, nhưng em kìm không được......

Huhuhu......"

Mèo vàng mập ú thân mật dụi ống quần Lâm Nhược kêu meo meo.Trên mặt Lâm Nhược đầm đìa nước mắt, cúi đầu nhìn con mèo cạnh chân rồi thút thít nói: "Đây, đây là Mao Mao à?

Sao lại mập thế chứ?"

Mao Mao dừng lại rồi bất mãn cắn hắn một cái."

Huhuhu!"

Lâm Nhược càng khóc to hơn, vùi đầu vào ngực Phương Tri Ngộ, ấm ức mách tội, "Nó cắn em, nó không những mập mà còn dữ nữa, Mao Mao đáng yêu của em bị nuôi hỏng rồi, huhuhu......"

Phương Tri Ngộ: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (10)


Tiểu Lý trong cửa hàng thú cưng nghe bên ngoài ồn ào nên ra xem, thấy một dáng người nhìn khá quen đang ôm Phương Tri Ngộ khóc bù lu bù loa, dưới chân còn có con mèo kêu meo meo.

Chuyện gì đây?

Hắn buồn bực nghĩ, sao người kia......Đúng lúc này, người trong ngực Phương Tri Ngộ ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.Lâm, Lâm Nhược?!

Tiểu Lý sửng sốt kêu lên: "Lâm Nhược!"

Lâm Nhược vô thức quay đầu lại, "Tiểu Lý?"

"Đúng là cậu rồi!"

Tiểu Lý mừng rỡ chạy tới, "Cậu đi đâu thế hả?

Đổi việc kiểu gì mà không ai tìm ra hết vậy?"

Lâm Nhược cũng chẳng biết nói sao, "Tớ......"

Phương Tri Ngộ dắt mèo, thản nhiên nói: "Tôi đi trước đây."

Anh quay người muốn đi, nhưng con mèo cứ dụi vào chân Lâm Nhược không chịu đi.Hình như Lâm Nhược muốn nói gì đó, "Phương......"

Phương Tri Ngộ bế mèo đi thẳng một mạch."

Phương Tri Ngộ?"

Sau lưng vang lên tiếng gọi của Lâm Nhược, Phương Tri Ngộ không hề dừng lại, làm như không nghe thấy.Sao còn ôm mình nữa chứ?

Anh nghĩ, chẳng phải chê mình tởm lợm à?

Chẳng phải đi rồi à?

Sao lại về làm gì?Như bây giờ tính là gì đây?Anh chẳng có lòng dạ nào để đoán, đoán được thì sao?

Cứ xem như hôm nay chưa từng gặp đi.Anh không còn nhớ đến dáng vẻ người kia khóc trong ngực mình, cũng chẳng còn dắt mèo đi ngang cửa hàng thú cưng, mặc dù con mèo luôn quen chân chạy tới đó nhưng anh vẫn dứt khoát kéo về.Buổi tối mấy ngày sau, Lâm Nhược lại xuất hiện trước cửa nhà anh.Lúc đó anh vừa dắt mèo đi dạo về, trông thấy Lâm Nhược bơ vơ ngồi cạnh cửa như sắp ngủ gật.Sắc mặt cậu đã khá hơn chút ít, không còn xanh xao tái nhợt như hôm đó nữa.Lâm Nhược mơ màng mở mắt ra, thấy Phương Tri Ngộ thì mừng rỡ nói: "Anh về rồi!"

Phương Tri Ngộ tỏ vẻ hờ hững, "Cậu ở đây làm gì?"

Lâm Nhược: "Chờ anh."

Phương Tri Ngộ: "Chờ tôi làm gì?"

"Em......"

Lâm Nhược đứng dậy, nhìn mũi chân mình nói, "Em trở lại cửa hàng thú cưng làm việc rồi."

Phương Tri Ngộ không mặn không nhạt "ừm" một tiếng."

Vậy anh......"

Lâm Nhược khẩn trương siết chặt tay.

Hắn muốn hỏi vậy giờ anh có bạn trai chưa?

Nếu chưa thì anh còn thích em không?Nhưng khi mở miệng ra hắn lại hỏi: "Có phải anh còn giận không?"

Năm đó hắn chưa trả lời Phương Tri Ngộ đã vội vàng bỏ chạy, còn đi lâu như vậy, ai mà không giận chứ?Giận?

Phương Tri Ngộ lại nhớ tới hai chữ sáng rực chói mắt kia --- Tởm lợm."

Tôi có tư cách gì để giận chứ?"

Anh nói, "Do tôi tự chuốc mà."

Lâm Nhược nghe không hiểu, "Hả?"

Phương Tri Ngộ mở cửa cho mèo vào rồi lạnh nhạt hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Em......"

Lâm Nhược chặn cửa lại, do dự nói, "Em có chuyện muốn nói với anh."

Phương Tri Ngộ bất động nhìn hắn.Lâm Nhược nắm chặt tay, muốn kể hết mọi chuyện cho anh biết, "Thật ra em không phải......"

Ký ức lại ùa về, cơn đau như lan tràn khắp toàn thân, mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra.Thấy sắc mặt kỳ lạ của hắn, Phương Tri Ngộ nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

Lâm Nhược lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Trong nhà anh có rượu không?"

Biết đâu uống chút rượu sẽ đỡ sợ hơn.Sao tự dưng lại đòi uống rượu?

Phương Tri Ngộ băn khoăn nói, "Trong nhà chỉ có rượu vang thôi."

Lâm Nhược gật đầu, "Cũng được."

Hắn theo Phương Tri Ngộ vào nhà.Nhà Phương Tri Ngộ không thay đổi nhiều lắm, chỉ có hoa ngoài ban công đã khác xưa.Rượu trong tủ đều là loại đắt tiền, Lâm Nhược do dự hỏi: "Chai nào rẻ nhất ạ?"

Phương Tri Ngộ lấy đại một chai, "Cũng như nhau thôi."

Lâm Nhược: "Vậy bao nhiêu tiền?

Em trả anh......"

"Không cần đâu."

Phương Tri Ngộ rót rượu cho hắn, chất lỏng màu nâu đỏ trong suốt phản chiếu nơi đáy mắt.Lâm Nhược uống một ly, cảm thấy chưa đủ nên uống thêm một ly, sau đó lại thêm một ly......Phương Tri Ngộ thấy mặt hắn đỏ bừng thì vội cản lại, "Đừng uống nữa."

Lâm Nhược co ro trên ghế salon, lè nhè nói: "Không được, em phải uống nhiều một chút......

Uống nhiều mới hết sợ."

Phương Tri Ngộ thắc mắc: "Sợ gì cơ?"

Dường như nhớ đến chuyện gì, Lâm Nhược co rúm lại trên ghế salon.Phương Tri Ngộ: "Sao vậy?"

Mắt Lâm Nhược đỏ lên, tủi thân nói: "Bọn họ ức hiếp em, đau lắm, huhuhu......"

Phương Tri Ngộ sầm mặt, "Ai ức hiếp em?"

Lâm Nhược không còn tỉnh táo, nức nở nói: "Bọn họ nói em không nghe lời, còn đánh em nữa, dữ lắm......"

"Đánh em?"

Phương Tri Ngộ nhíu mày chặt hơn, "Bọn họ là ai?

Ai đánh em?"

Lâm Nhược khóc đến nỗi nói đứt quãng, "Chính là, mấy bác sĩ kia, còn có viện trưởng nữa."

"Bác sĩ?"

Phương Tri Ngộ đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn, "Em bị bệnh à?"

Anh vừa dứt lời thì Lâm Nhược đột nhiên đẩy anh ra, tức giận nói: "Em không bệnh!

Em không hề bệnh!"

Phương Tri Ngộ bị hắn làm cho sững sờ, "Lâm Nhược?"

Lồng ngực Lâm Nhược phập phồng mạnh, "Em không bệnh, không phải bệnh......"

Thật lâu sau hắn mới dần tỉnh táo lại rồi ôm mặt khóc.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Tri Ngộ đau lòng vuốt tóc hắn, "Đừng sợ, đừng khóc."

Lâm Nhược khóc ướt cả áo, thút thít nói: "Không phải em cố ý bỏ đi đâu......

Em muốn đến tìm anh nhưng bọn họ không cho em ra......

Tụi em chạy trốn, Diệp Nhiên ngã xuống lầu, chảy máu nhiều lắm......"

Hình như Phương Tri Ngộ sốt ruột hỏi gì đó nhưng Lâm Nhược không còn nghe rõ nữa.

Hắn nửa tỉnh nửa say lẩm bẩm, sau đó khóc mệt lại mơ màng ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau, Lâm Nhược tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, chậm chạp mở mắt ra.Khoan đã, có phải mình chưa tỉnh ngủ không vậy?Hắn chớp mắt một cái, nhưng nhìn lại lần nữa vẫn thấy lồng ngực trần trụi của Phương Tri Ngộ.Mặt hắn nóng lên --- Sao Phương Tri Ngộ không mặc đồ chứ?!Hắn lại vén chăn lên nhìn, sao mình cũng chẳng mặc gì hết vậy?!Tối qua đã xảy ra chuyện gì?!Hắn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng hình như mình ngủ thiếp đi.Chẳng lẽ không ngủ sao?

Hắn hoảng sợ nghĩ, lẽ nào là say rượu làm bậy?Phương Tri Ngộ bên cạnh cựa quậy rồi mở mắt ra.Lâm Nhược nắm chăn lắp bắp nói: "Tối qua, chúng ta...... làm, làm gì rồi sao?"

Phương Tri Ngộ ngẩn ra, sau đó mỉm cười hỏi ngược lại: "Em đoán xem?"

Lâm Nhược càng thêm lắp bắp, "Nhưng, nhưng......"

Nhưng hình như chỗ phía sau đâu có đau, hắn mờ mịt nghĩ, chẳng phải người ta nói làm chuyện kia đau mông lắm sao?Đầu óc hắn chợt lóe lên --- Chẳng lẽ mình nằm trên à?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (11)


Lâm Nhược không dám tin, Phương Tri Ngộ cao như vậy, còn có cơ bụng cứng như vậy mà lại nằm dưới sao?

Hắn ngập ngừng hỏi: "Anh......

Anh có đau không?"

Hình như Phương Tri Ngộ nhớ ra gì đó nên khẽ gật đầu.Lâm Nhược lập tức mở to mắt --- Anh đau, vậy anh nằm dưới thật sao!Mặc dù mình không có cơ bụng nhưng lại nằm trên à?!Hắn vừa ngại ngùng vừa tò mò hỏi: "Em......

Em mạnh không?"

Phương Tri Ngộ suýt sặc nước bọt mà chết."

Mạnh," anh nín cười rồi gật đầu nói, "Mạnh cực kỳ, chơi anh kiệt sức luôn."

Mắt Lâm Nhược càng mở to hơn --- Mình lợi hại thế cơ à?

Sao mình chẳng nhớ gì hết vậy?!

Quá thiệt thòi rồi!"

À ừm," hắn nghiêm túc nói nhỏ, "Em sẽ chịu trách nhiệm."

Phương Tri Ngộ nhìn hắn, làm như thuận miệng hỏi: "Ồ, chịu trách nhiệm thế nào?"

Lâm Nhược đỏ mặt, cắn môi nói khẽ: "Anh chưa có bạn trai đúng không?"

Phương Tri Ngộ "ừ" một tiếng.Hai mắt Lâm Nhược sáng lên, "Vậy, vậy em làm bạn trai anh nhé?"

Phương Tri Ngộ không nói gì.Lâm Nhược đợi hồi lâu vẫn không nghe anh mở miệng nên thấp thỏm nói, "Nếu anh không chịu thì em......"

"Em có thấy tin nhắn anh gửi cho em không?"

Phương Tri Ngộ chợt hỏi."

Hả?"

Lâm Nhược mờ mịt, "Tin nhắn gì cơ?"

Hắn vô thức mò lấy điện thoại, "Em mới mua điện thoại, anh có số của em chưa?"

"Không phải cái này," Phương Tri Ngộ nói, "Cái trước kia ấy."

"Cái trước kia?"

Lâm Nhược ngẩn người, "Điện thoại cũ của em hả?"

Phương Tri Ngộ đưa tay xoa mặt hắn, "Vậy là em không thấy được tin nhắn, cũng chưa trả lời đúng không?"

Lâm Nhược cụp mắt, rầu rĩ nói: "Điện thoại kia bị cha em lấy đi rồi, không chịu trả lại cho em."

Phương Tri Ngộ nhẹ nhàng kéo người vào lòng rồi siết chặt cánh tay, "Anh biết rồi."

Lâm Nhược thắc mắc: "Gì ạ?"

"Không có gì," Phương Tri Ngộ lẩm bẩm, "Anh ngốc quá, sao lại tin đó là lời em nói chứ......"

Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, "Nói gì cơ?"

"Không có gì," Phương Tri Ngộ lắc đầu, "Không quan trọng."

Lâm Nhược im lặng một lát rồi lại ngẩng đầu hỏi: "Anh nhắn gì cho em thế?"

Phương Tri Ngộ: "Muốn biết à?"

Lâm Nhược nghĩ ngợi, "Chắc không phải mắng em đấy chứ?"

Phương Tri Ngộ: "......"

Giọng Lâm Nhược càng nhỏ hơn, "Mắng thật sao?

Vậy em không muốn biết đâu."

Phương Tri Ngộ nhịn không được bật cười.Lâm Nhược: "Anh cười gì vậy?"

Phương Tri Ngộ: "Cười bạn trai anh là đồ ngốc."

"Ai ngốc......"

Lâm Nhược ngừng nói rồi lắp ba lắp bắp, "Bạn, bạn trai?"

Phương Tri Ngộ: "Không phải sao?"

"Phải, phải, đương nhiên là phải rồi!"

Lâm Nhược hớn hở vùi mặt vào ngực Phương Tri Ngộ dụi dụi, sực nhớ mình là người nằm trên nên lại vội vàng buông anh ra, ôm Phương Tri Ngộ vào ngực mình, vui vẻ gọi: "Bà xã."

Phương Tri Ngộ: "......"

Phương Tri Ngộ còn chưa lên tiếng thì Lâm Nhược đã bò dậy từ trong chăn, ân cần nói: "Đêm qua anh mệt lắm đúng không, để em đi làm bữa sáng cho anh."

Con mèo ngoài cửa phòng đã kêu meo meo hơn nửa ngày, Lâm Nhược xuống giường mở cửa, bế mèo lên xoa đầu rồi nói: "Không được quấy rầy mẹ con ngủ nghe chưa."

Phương Tri Ngộ nheo mắt lại.Lâm Nhược hí hửng ôm mèo vào bếp, lúc này mới nhớ ra mình không giỏi nấu ăn, đang do dự nên luộc trứng hay nấu cháo trứng thì thấy Phương Tri Ngộ đi vào."

Để anh làm cho," Phương Tri Ngộ nói, "Em cho Mao Mao ăn trước đi."

Lâm Nhược không nỡ, "Không được, hôm qua anh mệt lắm rồi......"

Khóe miệng Phương Tri Ngộ giật một cái, đẩy hắn ra khỏi bếp, "Anh không mệt, mau đi đi, Mao Mao đói sắp cào người rồi kìa."

Lâm Nhược thấy anh thật sự không có chỗ nào khó chịu mới bán tín bán nghi đi tìm đồ ăn cho mèo.Chẳng phải nói mình mạnh lắm sao?

Hắn buồn bực nghĩ, mạnh mà như vậy à?

Bà xã vừa xuống giường đã có thể làm điểm tâm rồi sao?Chắc tại sức khỏe anh tốt thôi, hắn tự an ủi mình, dù sao cơ bụng bà xã cũng cứng vậy mà.Hắn cúi đầu sờ bụng mình rồi ủ rũ lẩm bẩm: "Nhưng mình không có......"

Sau đó hắn lại nghĩ mình có bà xã cơ mà!Cuộc sống bỗng nhiên tràn ngập hy vọng!Dường như Lâm Nhược lại trở về quãng thời gian Phương Tri Ngộ bị té gãy chân.Hai người cùng ăn cơm, cùng dắt mèo đi dạo, chỉ là không còn ăn đồ ngoài tiệm, lúc tản bộ cũng không cần đẩy xe lăn nữa.Giờ Lâm Nhược mới biết thì ra Phương Tri Ngộ nấu ăn rất ngon, còn biết làm thật nhiều món.

Chẳng bao lâu sau hắn đã mập lên trông thấy, mấy năm nay sụt cân đều được bù lại."

Em không thể ăn nhiều vậy nữa," tối hôm đó, Lâm Nhược ngồi trên ghế salon xoa bụng mình thở dài, "Cứ tiếp tục thế này em sẽ mập hơn Mao Mao cho xem."

Phương Tri Ngộ tươi cười đút trái cây cho hắn, "Yên tâm đi, không dễ mập vậy đâu, tại trước kia em gầy quá thôi."

Lâm Nhược không tin lắm, liếc nhìn bụng anh một cái.Phương Tri Ngộ: "Nhìn lén gì đó?"

Lâm Nhược lẩm bẩm: "Anh...... cho em sờ cơ bụng một cái đi."

Phương Tri Ngộ: "Chỉ sờ một cái thôi à?"

Lâm Nhược: "Hai cái cũng được."

Phương Tri Ngộ: "Cho em sờ miễn phí hả?"

Lâm Nhược giật mình, "Em sờ bạn trai mình mà còn phải trả tiền nữa sao?!"

Phương Tri Ngộ: "......"

"Không cần trả tiền," Phương Tri Ngộ đặt trái cây xuống rồi xích lại gần hắn nói, "Nhưng trả cái khác nhé?"

Tim Lâm Nhược giật thót, "Cái, cái gì?"

Còn chưa dứt lời thì Phương Tri Ngộ đã hôn hắn."

Ưm......"

Lâm Nhược bám vào vai anh, ngón tay vô thức nắm chặt.Trong cơn choáng váng, người phía trên nắm tay hắn kéo xuống dưới sờ soạng, khàn giọng nói: "Chẳng phải em muốn sờ sao?"

Lòng bàn tay Lâm Nhược áp vào phần bụng ấm áp của anh, khi tỉnh táo lại thì áo ngủ đã bị lột ra quá nửa.Tim hắn càng đập mạnh hơn, cố nhớ lại ký ức say rượu lần trước nhưng chẳng nhớ được gì.Lần trước uống say có phải mình thô bạo lắm không?

Hắn nghĩ lần này không say, mình sẽ dịu dàng một chút......Hắn ôm người trên thân, muốn lật người lại nhưng lật không nổi."

Phương Tri Ngộ......"

Phương Tri Ngộ hôn cổ hắn, mập mờ hỏi: "Sao?"

Lâm Nhược ngửa cổ lên, thở dốc nói: "Anh buông ra trước đã, chúng ta...... chúng ta đổi lại đi."

Phương Tri Ngộ để lại dấu đỏ trên cổ hắn, "Đổi gì cơ?"

Lâm Nhược: "Chẳng phải em ở trên sao?"

Anh ở trên phải tự nhún, không mệt à?Phương Tri Ngộ dừng lại rồi vùi mặt vào vai hắn phì cười.Lâm Nhược khó hiểu, "Không đúng sao?"

"Đúng chứ, em ở trên hay dưới đều được," Phương Tri Ngộ hôn vành tai hắn một cái, hơi thở nóng rực phả vào sau tai hắn, gằn từng chữ một, "Nhưng anh muốn ở trong."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại - Lâm Nhược (12)


Hồi lâu sau Lâm Nhược vẫn chưa kịp phản ứng, "Sao, sao cơ?"

"Em không cần hiểu," lòng bàn tay Phương Tri Ngộ vuốt ve từ eo hắn xuống dưới, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, "Cứ giao cho anh là được rồi."

Đầu óc Lâm Nhược hệt như bột nhão, "Không phải......

Ưm!"

Phương Tri Ngộ hôn hắn, hơi thở đan xen càng lúc càng nóng hổi, thân thể nhịn không được áp sát hơn.Lâm Nhược lún sâu trong ghế salon, ngón tay nắm vai anh quên cả giãy giụa.Phương Tri Ngộ......"

Ưm!"

Hắn vô thức rùng mình một cái, nghẹn ngào nói, "Anh......"

"Nhược Nhược," Phương Tri Ngộ càng ôm người chặt hơn, hôn lên đuôi mắt ửng đỏ của hắn, "Đừng sợ."

Tay chân Lâm Nhược như nhũn ra, làm thế nào cũng không đẩy được người trên thân, "Phương Tri Ngộ, kỳ quá...... ra ngoài đi......

Ưm!"

"Không kỳ," Phương Tri Ngộ chụp lấy tay hắn, hơi thở nặng nề, "Đợi chút nữa là hết thôi, ngoan......"

Con mèo mơ màng ngủ trên ban công loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng nhưng không giống khóc cho lắm, ư ư a a.Nó lười biếng mở mắt ra, "meo" một tiếng rồi nhảy xuống ban công đi vào phòng khách, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng đóng ập.

Quần áo vương vãi cạnh ghế salon nhưng không thấy ai......Ngày hôm sau, hai mắt Lâm Nhược đỏ hoe, quấn chăn nằm trên giường mắng Phương Tri Ngộ, "Khốn!

Đồ lừa đảo!"

Mới sáng sớm Phương Tri Ngộ đã bị hắn đạp xuống giường, ngồi cạnh giường dỗ dành: "Sao anh lại là đồ lừa đảo chứ?"

Lâm Nhược đau lưng, tức giận nói: "Hôm đó em uống say đâu có ngủ với anh, sao anh gạt em hả?!"

Phương Tri Ngộ vô tội nói: "Anh gạt em gì cơ?"

Lâm Nhược cả giận: "Em hỏi anh đau không, anh nói đau còn gì!"

Phương Tri Ngộ gật đầu nói: "Hôm đó em nắm tay anh, tưởng là giò heo nên cắn một cái làm anh đau chết."

Lâm Nhược: "......"

"Vậy sao chúng ta không mặc đồ?"

"Em khóc ướt hết cả quần áo," Phương Tri Ngộ nói, "Sau đó còn nôn đầy người anh, anh đành phải cởi đồ ra để bế em đi tắm."

Lâm Nhược: "Vậy sao tắm xong không mặc?!"

"Em ôm anh chặt cứng nên đâu có mặc được," Phương Tri Ngộ nói, "Anh đành phải ôm em ngủ luôn."

Lâm Nhược vẫn thấy sai sai, "Vậy, vậy em hỏi anh em mạnh không, anh còn nói em chơi anh kiệt sức là sao hả?!"

Phương Tri Ngộ: "Lúc tắm em nhảy nhót tưng bừng, lúc thì đòi ôm mèo, lúc thì nói mình là mèo nên đòi bắt chuột, náo loạn một lúc lâu mới tắm xong, làm anh mệt phờ luôn."

Lâm Nhược: "......"

"Anh cố ý!"

Lâm Nhược bất mãn nói, "Cố ý làm em hiểu lầm chứ gì!"

"Là lỗi của anh, đều tại anh nói không rõ ràng."

Phương Tri Ngộ nhích tới gần nói, "Đừng giận nữa, trưa nay làm món ngon cho em ăn nhé?"

Lâm Nhược mất hứng nói: "Chỉ trưa nay thôi à?"

Phương Tri Ngộ: "Tối nay cũng làm."

"Không được," Lâm Nhược căm giận nói, "Phải làm một tuần, à không, một tháng, một năm......"

Phương Tri Ngộ nhìn hắn với vẻ sâu xa, "Ồ, phải làm một năm cơ à?"

Lâm Nhược khựng lại, mặt lập tức đỏ bừng, "Ý em là nấu cơm, nấu cơm ấy!"

"Ừ, nấu cơm," Phương Tri Ngộ cười hôn hắn một cái, "Nấu cho em cả đời luôn."

Lâm Nhược hầm hừ: "Thế còn tạm được."

Phương Tri Ngộ lại hôn hắn thêm cái nữa.Lâm Nhược rất dễ dụ, cũng rất dễ nuôi, lúc buồn chỉ cần ăn ngon là quên sạch sành sanh, tựa như không có chuyện gì là không giải quyết được bằng một hoặc hai bữa cơm.Những lúc rảnh rỗi Phương Tri Ngộ đều vào bếp, đồ ăn còn chưa làm xong thì Lâm Nhược đã chạy vào ăn vụng, hai má phồng lên như sóc con.Chẳng ai nhắc đến khoảng thời gian bị bỏ lỡ kia nữa, những ký ức đau đớn cũng dần tan đi trong khói lửa thường ngày.Lâm Nhược vẫn đi làm ở cửa hàng thú cưng, chỉ là không còn ở ký túc xá.Ngay cả hắn cũng không rõ, mới đầu chỉ thỉnh thoảng mới ở nhà Phương Tri Ngộ mấy ngày, đem theo mấy bộ đồ, sao dần dà cái gì cũng đem tới vậy?Đem đi đem về mất công lắm, Phương Tri Ngộ nghiêm túc nói, ở đâu mà chẳng thế?Lâm Nhược nghĩ hình như cũng đúng.Thế là hắn không đem về nữa.Hôm đó Lâm Nhược đi giao mèo cho khách, lúc về đã hơi muộn.Hắn chạy xe điện, nửa chừng Phương Tri Ngộ nhắn tin cho hắn nói tối nay bận việc nên về trễ."

Đặt đồ ăn tiệm cho em rồi đấy, ăn trước đi nhé."

Lâm Nhược thấy ba chữ "đồ ăn tiệm" thì lập tức đói bụng, đang định trả lời thì chợt thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cổng khách sạn cách đó không xa, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp khoác tay anh mỉm cười ngọt ngào.Lâm Nhược nhìn kỹ lại --- Người đàn ông kia chẳng phải là Phương Tri Ngộ sao?!Vậy cô gái khoác tay anh là ai?!Lâm Nhược đang định đi tới thì thấy cô gái kia giơ tay lên nhéo má Phương Tri Ngộ.Lâm Nhược: "......"

Động tác này hắn không thể quen thuộc hơn nữa, bình thường Phương Tri Ngộ cũng hay nhéo má hắn như vậy.Chẳng lẽ......

Đầu Lâm Nhược ong ong, sực nhớ ra trước kia mình chỉ hỏi Phương Tri Ngộ có bạn trai chưa, hình như quên hỏi anh có bạn gái chưa?
 
Back
Top Bottom