Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,724
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
332836453-256-k493147.jpg

[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Tác giả: chonvunvat
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Thiếu gia ốm yếu lại đi nhảy Disco

Hán Việt: Bệnh nhược thiếu gia hựu khứ bính địch liễu
Tên gốc: 病弱少爷又去蹦迪了

Tác giả: Dữu Tử Nãi Đường
Tình trạng bản gốc: Hoàn (87 chương)
Tình trạng bản edit: Hoàn (14/08/2022 - 02/02/2023)
Editor: Chốn
Converter: DuFengYu (Wikinu)

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Hào môn thế gia, Sảng văn, Đô thị tình duyên, 1v1
CP: Ngoài mặt ngoan ngoãn yếu đuối bên trong cuồng dã phóng túng tiểu thiếu gia thụ (Tống Dữ Tinh)
x
Cáu kỉnh sủng thê hay ghen niên thượng công (Lục Tứ)
Chú ý:
Bản edit chỉ đúng 65 - 70% so với bản gốc, được làm với mục đích PHI THƯƠNG MẠI và CHƯA ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.

Vui lòng KHÔNG đem ra khỏi đây.

Không có lịch update cụ thể.

Lúc nào mình edit xong chương mới thì sẽ up lên.

Vui lòng KHÔNG giục giã.

Chưa beta.

 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Giới thiệu


Ở quán bar, Lục tổng cứu được một tên nhóc hèn mọn đáng thương đơn thuần vô tội.

Thấy người này có vài phần giống với bạch nguyệt quang của mình, hắn bèn đem người về nhà.

Nhóc đáng thương xinh đẹp ngoan ngoãn, còn rất biết làm nũng, Lục tổng càng nhìn càng thích, lúc trước chỉ là muốn chơi đùa một chút, bây giờ lại thật sự động lòng.Nhưng một ngày, nhóc đáng thương đột nhiên biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy, ý tứ đại khái là cậu bị bệnh nan y, không muốn liên lụy Lục tổng nên tự mình rời đi.Lục tổng tức muốn hộc máu, lo muốn chết, tìm khắp thành phố cũng không thấy người đâu.

Cho đến nửa tháng sau, hắn ngẫu nhiên gặp lại nhóc đáng thương trong một quán bar.

Thiếu niên tóc ngắn màu bạc, đeo khuyên tai rực rỡ lóa mắt, làm gì còn bộ dáng đáng thương đơn thuần như trước.

Cậu vừa kiêu ngạo lại cuồng dã, nhảy Disco rồi uống rượu, còn kể khổ với bạn: "Ôi...

Lúc trước nghĩ là chỉ đùa chút thôi, ai ngờ anh ấy thích tôi thật."

"Ôi...

Tôi đúng là một tên tra nam đùa bỡn tình cảm của người khác."

Lục tổng: ???

Mẹ nó chứ đây mà là bị bệnh nan y hả?!Không chỉ thế, hắn còn phát hiện ra, thiếu niên là em trai thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng tìm được của bạn tốt, là thiếu gia hào môn được mọi người trong nhà cưng chiều hết mực.

Lục tổng: ???

Hóa ra mình mới là thằng hề!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 1: Tôi là gay, thích con trai


Buổi đêm ở Bắc thành luôn ồn ào náo nhiệt.

Trên đường, ngựa xe như nước, người đến người đi.Quán bar Dạ Ngộ.Nơi đây vào buổi đêm thì đúng là nóng bỏng tay, bầu không khí vô cùng náo động, ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc lùa vào từng góc, trái tim dường như cũng đập theo giai điệu.Trên sàn nhảy, nam nữ trẻ trung mặc đồ rất thời thượng, nhảy múa theo điệu nhạc, vừa nồng nhiệt vừa phóng túng, thanh sắc khuyển mã (*), xa xỉ phồn hoa.(*) Thanh sắc khuyển mã: Nôm na chỉ đời sống xa hoa trụy lạc, ăn chơi đàng điếm.Trong số rất nhiều người trẻ tuổi, luôn có mấy người như là hạc giữa bầy gà, đi đến đâu là hấp dẫn đại đa số ánh mắt của người khác, làm cho không ai có thể khinh thường.Tống Dữ Tinh có thể được coi là một người như vậy, từ khi đi vào quán bar đến giờ được nửa tiếng, mười người đã tiếp cận cậu, trai gái đều có cả.Sàn nhảy nhiều người, vô số ánh mắt dừng lại trên người cậu, hoặc là kinh diễm đánh giá, hoặc là tràn ngập dục vọng trần truồng lộ liễu.Khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của thanh niên bị ánh đèn mờ bao phủ, da cậu trắng nõn, đến mức như bị bệnh, mang theo chút cảm giác nhìn không thấu, ngũ quan nửa non nớt nửa thành thục.

Trên sống mũi cao thẳng là gọng kính bằng kim loại, cặp mắt nhạt màu gần giống màu hổ phách được bao trùm bởi tròng kính trong suốt, dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, tăng thêm vài phần xinh đẹp cho đôi mắt.Cậu mặc một chiếc quần jean rách màu lam nhạt cùng với áo sơ mi đen có vẻ chất lượng rất tốt, vạt áo bị gài trong quần, phác họa vòng eo tinh tế như có thể ôm trọn bằng một tay.

Hai nút trên cùng của áo bị cởi ra, lồng ngực trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện.Thân thể thanh niên thon dài mảnh khảnh, lối ăn mặc tùy ý lười biếng, trên người cậu vừa có vẻ non nớt trẻ trung lại vừa quyến rũ, cặp kính kim loại càng làm tăng thêm cảm giác văn nhã bại hoại.

Hai thứ cảm giác này kết hợp với nhau, có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng đặt trên người Tống Dữ Tinh thì lại càng phát huy mạnh mẽ, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của cả 1 lẫn 0."

Tinh ca, nhìn thấy tên đầu vàng ở hướng 10 giờ không, còn có tên tóc xanh bên phải nữa, ánh mắt thô bỉ như là phải lột sạch quần áo cậu vậy."

Hàn Dã đụng cùi chỏ vào cánh tay Tống Dữ Tinh, bất đắc dĩ mắng: "Đã bảo cậu đừng có mặc đẹp như vậy mà."

Tống Dữ Tinh không chút để ý, lắc lắc người, cầm một ly cocktail rất đẹp mắt, ngửa đầu uống một ngụm.Cậu nhìn sang hướng Hàn Dã chỉ qua khóe mắt, không mặn không nhạt mở miệng: "Xấu quá."

Nói cả hai tên tóc vàng tóc xanh.Hàn Dã bĩu môi, "Là do tiêu chuẩn của cậu cao."

Mấy người tới bắt chuyện trước mặt ngoại hình cũng không kém, Tống Dữ Tinh cũng không phải không nhìn một cái, trời...

Có lẽ vì người anh em này của cậu ta lớn lên cùng quá nhiều người như vậy rồi, mắt nhìn người cũng cao bằng trời luôn.Ai bảo Tinh ca lại đẹp như vậy chứ, hâm mộ cũng không nổi.Xem này, lại có người tới, cách người vừa rời đi chưa đến mười phút.

Lần này là một tiểu mỹ nữ dáng rất chuẩn, trước lồi sau vểnh, mặc quần cực ngắn để lộ đôi chân vừa thon vừa trắng, trên gương mặt xinh đẹp là một nụ cười ung dung tự tin, ỏn ẻn nói với Tống Dữ Tinh: "Anh đẹp trai, có thể cho em xin in tư được không?"

Cô gái đẹp như này, từ chối thì không đúng lắm?Nhưng Tống Dữ Tinh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô nàng một cái rồi quay đi, bình tĩnh phun ra một câu: "Xin lỗi, tôi là gay, thích con trai."

Hàn Dã: "..."

Mẹ nó chứ gay cơ đấy!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 2: Kiếm trò vui


Em gái xinh đẹp hậm hực rời đi, vừa đi trong lòng còn thầm mắng, sao bây giờ anh đẹp trai nào cũng là gay cơ chứ?

Hàn Dã tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cô nàng, chỉ tiếc vì rèn sắt không thành thép, trừng mắt bất mãn nhìn Tống Dữ Tinh, đi với bên này, vẻ đẹp của cậu ta bị lu mờ hết cả."

Trừng tôi làm gì."

Tống Dữ Tinh cười nhạo, "Thích thì đuổi theo cô nàng đi, chả có tiền đồ gì cả."

Hàn Dã cảm thấy mình bị chọc tức, "Cậu mới không có tiền đồ, đuổi thì đuổi!

Chờ ở đây cho tôi!"

Dứt lời, cậu ta bèn chạy theo hướng cô gái, nhớ năm đó lúc đi học cậu ta còn là giáo thảo, số nữ sinh thích cậu ta còn phải xếp thành hàng.Tống Dữ Tinh vô tội nhún vai một cái, ngửa đầu uống cạn ly cocktail, ngồi một chỗ nhìn xung quanh, tinh thần rất hăng hái.Nhàm chán, muốn làm trò gì đó cho vui.Cậu bước xuống từ sàn nhảy náo nhiệt, đến trước quầy bar, tùy ý chọn một chỗ ngồi còn trống, lơ đãng nhìn nhân viên pha chế đang làm việc.

Nhân viên pha chế là một người đàn ông trẻ độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, rất đẹp trai, gã đẩy ly cocktail màu lam đến trước mặt Tống Dữ Tinh, mắt ánh lên nét cười, "Cậu bạn nhỏ, ly này tôi mời cậu."

Tống Dữ Tinh từ chối, "Cảm ơn anh, nhưng mẹ tôi nói rằng không thể tùy tiện uống đồ của người lạ cho."

Người đẹp như cậu, đi ra đường phải biết cách bảo vệ mình thật tốt.Nhân viên pha chế bật cười, "Quả nhiên là một cậu bạn nhỏ."

Tống Dữ Tinh không nói gì nữa, quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc quầy bar, trong đôi con ngươi màu hổ phách thoáng qua sự hứng thú.Một người đàn ông ngồi uống rượu một mình ở cái góc không xa.

Hắn mặc một chiếc quần tây dài màu đen và áo sơ mi xám tro, dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra được người này thân cao chân dài, vai rộng eo thon, lớp vải bao trùm các bắp thịt làm lộ ra đường cong xinh đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi sâu xa.Hắn hơi say, chống đầu uống cạn ly rượu, có một giọt chảy xuống theo đường cằm hoàn mỹ đến tận yết hầu nhô ra ở cổ.Rất quyến rũ.Hắn đưa tay tùy ý lau mép, ống tay áo bị vén lên tới cùi chỏ để lộ cánh tay màu tiểu mạch với những đường nét lưu loát, lau xong, hắn nới lỏng cà vạt ra một chút, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, động tác thô lỗ tùy tiện.Động tác kéo cà vạt đúng là cảnh đẹp ý vui.Tống Dữ Tinh nhìn chằm chằm tay của người đàn ông, thất thần mà nghĩ.Ánh sáng trong góc mờ mờ, từ chỗ cậu nhìn sang chỉ có thể thấy gò má khuất trong bóng tối của người kia, đường cong ưu việt, ngũ quan thâm thúy, môi hơi mỏng, mắt hơi nhíu lại mang tính công kích.Tướng mạo này quả thật rất ngang tàng, có thể khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, có thể làm cho đồ kén chọn Tống Dữ Tinh khen như vậy là rất ưu tú rồi.Nhân viên pha chế thấy cậu vẫn nhìn chằm chằm vào góc, không cần nghĩ cũng biết đang nhìn ai, vì vậy đến chỗ cậu nói chuyện: "Trai đẹp kia ba ngày nay ngày nào cũng đến đây, chả làm gì, chỉ ngồi trong góc uống rượu giải sầu, tôi đoán là thất tình."

"Cũng có không ít người tới tiếp cận, nhưng đều bị dọa cho chạy mất, rất dữ dằn."

"Sao?

Cậu bạn nhỏ đẹp trai cũng thấy hứng thú với anh ta ư?"

Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, "Rõ ràng."

Người đàn ông này rất đúng gu của cậu.Không dễ để gặp được người như thế.Nhân viên pha chế nhìn cậu một cách quái dị, "Anh đẹp trai kia lúc nào cũng tỏa ra khí chất sinh vật sống chớ đến gần, ai bắt chuyện cũng đều vô dụng, đều bị anh ta đuổi đi hết."

"Chưa chắc."

Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nói.Dứt lời cậu bưng ly cocktail màu xanh lam kia lên, đưa tay đẩy gọng kính, bước từng bước về phía người kia.Trò vui đột nhiên chủ động xuất hiện trước mắt, nhân viên pha chế cũng tiến lại gần hơn chút, chuẩn bị hóng hớt.
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 3: Cút!


Trong góc tối yên tĩnh, trên mặt bàn, mấy vỏ chai rỗng đổ nghiêng đổ ngửa.

Lục Tứ không biết mình đã uống bao nhiêu, lúc này thần chí hắn hơi không rõ ràng, nhưng vẫn đổ rượu vào miệng như người máy.Chuốc say chính mình, dùng cồn làm tê dại thần kinh của mình, quên hết đi những chuyện lông gà vỏ tỏi.Có tiếng động nhỏ xíu truyền tới từ bên cạnh hắn, một người nào đó ngồi xuống, chắc là lại ai đó không có mắt, hắn nghĩ lung tung như vậy, ly rượu đầy sớm đã thấy đáy.Đang lúc hắn chuẩn bị gọi phục vụ, một ly cocktail màu xanh lam bị người bên cạnh đẩy đến trước mặt hắn, cái tay cầm ly rượu thon dài trắng nõn.

Một giọng nói dễ nghe vang lên: "Ly này tôi mời anh uống."

Tiếng nói nhẹ nhàng vừa lười biếng vừa đạm mạc, trong quán bar hỗn tạp đủ loại âm thanh giống như một dòng suốt trong vắt, Lục Tứ theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.Cùng lúc đó, Tống Dữ Tinh rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người đàn ông, con ngươi lãnh đạm thoáng qua một chút kinh ngạc, chính diện mặt người này cũng không hề kém góc nghiêng, ngũ quan thâm thúy thành thục, bén nhọn đến mức phách lối.

Người đàn ông cau mày nhìn cậu giống như một con chó sói ngỗ ngược, tính công kích lộ rõ, dù cho trong đôi mắt hẹp dài kia có mấy phần mê ly và men say thì cũng không thể nào làm suy yếu khí thế của hắn.Có cái là, người này nhìn hơi quen, cậu gặp ở đâu rồi không biết?

Một khuôn mặt như thế này, cậu hẳn là sẽ không quên được mới phải.Tống Dữ Tinh không hề che giấu ánh mắt của mình, chống cằm nhìn người trước mặt, đang thầm nghi ngờ trong lòng thì một tiếng "Cút!" lạnh nhạt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.Người nói ra chữ này đương nhiên là Lục Tứ.Tống Dữ Tinh sợ hãi chớp mắt, tiếp đó phải nghênh đón ánh mắt vừa lạnh lùng vừa chán ghét của người đàn ông, nếu là người khác có lẽ sẽ bị dọa chạy mất.Có tình cảnh nào mà Tống Dữ Tinh chưa thấy qua.

Cậu nhếch mép một cái, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vào mình, như không tin nổi rằng mình vừa nghe được câu nói kia, "Anh bảo tôi cút?"

Lục Tứ cau mày, "Không hiểu tiếng người à?"

Lúc này hắn đã quá say, bộ dáng người kia như thế nào hắn cũng không nhìn rõ, chỉ coi như giống những người đã từng vây lây hắn, hơn nữa tâm trạng hắn lúc này rất không tốt.

Thấy tên kia vẫn còn làm mình chướng mắt, hoàn toàn không có ý định rời đi, hắn phiền não khạc thêm một câu nữa: "Cậu làm tôi chướng mắt."

Nhân viên pha chế hóng hớt còn ngại chuyện chưa đủ lớn, thêm dầu vào lửa, "Tôi mới vừa nói xong, không ai có thể bắt chuyện với anh ta."

"Cậu nhóc đẹp trai, chi bằng cậu với tôi đi thuê phòng, kỹ thuật của tôi cũng tốt lắm, một đêm đại chiến tám trăm hiệp, sao hả?

Cân nhắc chút xem nào?"

Ý cười trong mắt thanh niên gần như không còn, sắc mặt cậu dần dần trầm xuống, liếc nhân viên pha chế, lạnh nhạt bảo cút đi.Nhân viên pha chế bị cậu đuổi nên chấn động, cậu bạn nhỏ này đẹp trai như vậy, nhưng lại không dễ chọc.

Gã hậm hực nhún vai một cái, cách xa cái xó xỉnh đầy thị phi này.Việc bị người kia bảo cút tát thẳng vào mặt Tống Dữ Tinh, cậu nắm chặt tay, từ trước đến giờ cậu không phải hạng dễ chọc, không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Lục Tứ, gằn từng chữ: "Tôi cho anh cơ hội lặp lại lần nữa."

Lục Tứ hừ lạnh một tiếng, bưng ly cocktail màu xanh lên, chất lỏng xinh đẹp dội xuống từ đỉnh đầu Tống Dữ Tinh."

Ông đây lặp lại lần nữa, cút."

Tống Dữ Tinh: "..."

Chất lỏng lạnh như băng tưới trên đỉnh đầu khiến da đầu cậu tê dại, nhưng trong tâm Tống Dữ Tinh lúc này lại có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cậu nhắm hai mắt, đưa tay vuốt rượu trên mặt xuống.Mẹ!

Nó!

Chứ!

Đồ!

Khốn!

Này!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 4: Tiểu nhân báo thù, từ sáng đến tối


Tống Dữ Tinh âm trầm nhìn người đàn ông đối diện, đồng thời tháo kính ra bỏ lên bàn, âm thanh nhỏ xíu vang lên.

Một giây sau, cậu kéo cà vạt của Lục Tứ, thấp giọng mắng một câu: "Đúng là uổng phí gương mặt này."

Dứt lời, Tống Dữ Tinh đấm một cái lên mặt đối phương.

Cậu luôn luôn có thói quen dùng nắm đấm giải quyết.Mặc dù Lục Tứ say đến mơ mơ màng màng, nhưng bằng kinh nghiệm của người từng trải, hắn linh hoạt nghiêng đầu tránh, nắm đấm mang theo lực đạo cực lớn lao qua gò má hắn, rơi vào không khí.Tống Dữ Tinh giơ nắm đấm lên một lần nữa, lần này không những không đánh được mục tiêu, cổ tay cậu còn bị người ta nắm lấy, người này không chỉ có vóc dáng đẹp mà sức lực cũng lớn.Nhất thời cậu không tránh thoát được, ngược lại bị đối phương bắt chéo hai tay ra sau lưng nên ngã ra nền đất, đau đến mức cậu nhíu mày.Lục Tứ vỗ vỗ má thanh niên, ánh mắt lãnh lệ khinh miệt, giọng điệu trầm thấp lười biếng mà cực kì phách lối: "Bằng cái thân thể bé tí này của cậu mà cũng muốn đi gây chuyện với ông đây."

Con mẹ nó!Tống tiểu thiếu gia giận đến mức ngứa cả răng.Hôm nay không chiếm thế thượng phong thì cậu không phải người họ Tống!Lục Tứ vẫn còn say, sức chiến đấu yếu hơn lúc bình thường rất nhiều, thừa dịp hắn lỏng tay, Tống Dữ Tinh linh hoạt tránh được, đá một cước lên bắp chân hắn.Cậu thừa thắng xông lên, đẩy Lục Tứ ngã xuống, hai người tiếp tục giằng co.Động tĩnh của bọn họ gây xôn xao, người qua đường thì vây xem, nhân viên quán bar vội vàng đến khuyên can, kéo họ ra.

Lúc đang bị kéo, Tống Dữ Tinh há miệng, cắn một phát lên tay Lục Tứ, không chút lưu tình.Lục Tứ bị đau, "Đệt!"

Hàn Dã lúc này cũng vội vàng chạy tới, mê man nhìn Tống Dữ Tinh chật vật, trên khóe miệng còn có vết thương và người đàn ông đau đến nghiến răng nghiến lợi lại muốn xông đến kia."

Tinh ca, có đau lắm không?"

"Không sao."

Tống Dữ Tinh đưa tay lên lau vết máu trên mép, nhìn chằm chằm Lục Tứ hai giây rồi xoay người ra ngoài.Cắn một cái cũng coi như là giải hận."

Tinh ca cậu chờ tôi chút đi!"

Hàn Dã cuống cuồng đuổi theo, "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cậu lại đánh nhau với người ta?

Hắn chọc gì cậu sao?

Đánh nhau sao không báo tôi?!

Tôi có thể đứng cạnh cổ vũ cho cậu!"

Tống Dữ Tinh: "Biến biến biến..."

Đến gần bắt chuyện bị từ chối, còn bị đổ rượu lên đầu, nói mấy cái này ra thì quá mất mặt, dĩ nhiên cậu sẽ không nói sự thật cho Hàn Dã, chỉ nói là tên ngốc kia vô duyên vô cớ khiêu khích mình.Hàn Dã nghe xong còn thấy tức hơn cả người trong cuộc.

Cậu ta căm phẫn mắng: "Cái tên kia thật quá đáng, mẹ nó chứ!

Không được!

Tinh ca, tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua cho hắn!

Hắn chọc cậu tức là chọc cả tôi rồi!"

"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"

Gió đêm thổi qua có hơi lạnh, Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn quần áo mình bị rượu làm ướt, tóc cũng ướt nhẹp, còn phải hứng gió khiến cậu thấy hơi run.Đệt, mới nãy cắn được tên khốn kia phê quá.Không được, quả thật không thể cứ bỏ qua như vậy.Cậu không chịu nổi chuyện thua thiệt thế này.Hàn Dã ở bên cạnh cậu vẫn còn đang mắng mỏ người ta, Tống Dữ Tinh nhếch nhếch khóe môi, trong mắt không có ý cười, thấp giọng nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn?"

"Đáng tiếc, tôi không phải quân tử."

"Tiểu nhân báo thù, từ sáng đến tối."
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 5: Người anh em chịu ủy khuất


Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tống Dự Tinh nhận được một cuộc gọi từ anh trai mình.

Cậu kề ngón trỏ thon dài lên môi, ra hiệu cho Hàn Dã đừng nói nữa.

Hàn Dã bá vai cậu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, "Nếu anh cậu biết là cậu lại đi bar thì chắc sẽ ngay lập tức lôi cổ cậu về."

"Im miệng."

Tống Dữ Tinh không khách khí đẩy tay Hàn Dã ra rồi mới nhận điện thoại, gọi một tiếng anh, giọng điệu ngoan ngoãn khác hẳn với lúc vừa nãy mắng người.Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói từ tính ôn hòa: "Bé cưng, em đang ở đâu vậy hả?"

"Em đang ở trường, có lớp."

Mặt Tống Dữ Tinh không đổi sắc, "Anh tìm em có việc gì sao?"

Nghe lời này, Hàn Dã yên lặng giơ ngón tay cái cho cậu.Người anh em, cậu không làm diễn viên thì thật là lãng phí tài năng, nếu không thì giải Oscar chắc chắn sẽ là của cậu.Cậu ta nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được lại lén cười, cái cách gọi "bé cưng" này mỗi lần nghe là cậu đều thấy buồn cười, Tinh ca kiệt ngạo bất tuần, ngông cuồng dữ dằn của cậu sao lại có thể có cái biệt danh nghe buồn cười đến thế cơ chứ há há há há há!Tống Dữ Tinh quét mắt nhìn đồ ngu kia một cái rồi đá một cước lên người cậu ta."

Anh có chút việc tiện đường, định qua xem em thế nào."

Tống Vân Tu không phát hiện ra cái gì không đúng, anh cười một tiếng, "Lúc nào em học xong?

Anh đến đón em?"

"Không cần ạ."

Tống Dữ Tinh đưa tay gẩy nhẹ một lọn tóc ướt rượt toàn rượu, cảm thấy rất sốt ruột, cậu cố chịu vết thương ở khóe miệng, vui vẻ cười nói: "Em vừa học xong, bây giờ đang trên đường về chung cư với Hàn Dã, không cần làm phiền anh."

Tống Vân Tu không hề nghi ngờ cậu, khoái trá quyết định, "Được, các em chú ý an toàn, sau khi xong việc anh sẽ đến chung cư của em, lát gặp."

"Vâng, lát gặp ạ."

Tống Dữ Tinh không nhanh không chậm cúp điện thoại, không nói hai lời bèn đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Hàn Dã, dùng tốc độ lên đến trăm mét một phút lao ra bãi đỗ xe.Hàn Dã chỉ cảm thấy bên người có một cơn gió thổi qua."..."

"Tống Dữ Tinh mẹ nó chờ tôi với!"

"Nhóc ngoan ngoãn cậu chạy chậm chút đi mà!"

Năm phút sau, Hàn Dã nắm chặt chỗ nắm tay trên mui xe, gió đêm điên cuồng thổi vào từ cửa sổ, tiếng kêu gào đầy hoảng sợ vang lên giữa thành phố lúc trời đêm."

Tinh ca cậu lái chậm chút đi!"

"Mới lấy bằng đã lái như vậy, tôi không muốn chết đâu!"

Mười lăm phút sau, hai người bình an trở lại căn hộ.Giữa tháng chín, sinh viên năm nhất của đại học Bắc Thành tựu trường được hai ngày, Tống Dữ Tinh và Hàn Dã là hai trong số đó.

Nhưng họ không ở ký túc xá của trường.Tống Vân Tu không chấp nhận được việc cho em trai ở ký túc xá, trước khi họ khai giảng đã mua một căn hộ ở một tiểu khu cao cấp gần đó, còn tự mình bày trí sửa sang.Từ căn chung cư này lái xe năm phút là đến trường.Mười phút sau, Tống Vân Tu mới đỗ xe ở tầng hầm chung cư, điện thoại anh ném bên ghế phụ vang lên, tên người gọi hiển thị là Lục Tứ, anh tiện tay nhấn nghe."

Có gì nói mau."

"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Tống tiên sinh không?"

Bên kia điện thoại không phải âm thanh quen thuộc, Tống Vân Tu cau mày nghi ngờ, nghe người kia nói tiếp: "Chủ của chiếc điện thoại này uống say ở quán bar của chúng tôi, mới vừa nãy còn đánh nhau với người ta, tôi xem danh bạ của anh ta thì thấy số của anh..."

Tống Vân Tu nhẹ nhàng nhíu mày, "Vậy nên?"

"Nên anh là bạn của anh ta sao?

Bây giờ anh có thể tới đây được không?"

Tống Vân Tu: "Không, tôi không quen anh ta."

Dứt lời, anh không do dự cúp điện thoại.Người anh em Lục Tứ bị ủy khuất cũng đâu có quan trọng bằng mình đi thăm em trai chứ?Làm sao, già rồi mà còn học bọn trẻ con đánh nhau?Cũng không sợ bị trật khớp hông.
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 6: Đến thăm


Hàn Dã vừa về liền chui ngay vào phòng chơi game với bạn.Tống Dữ Tinh thì vội vàng đi tắm, thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Mái tóc màu xanh của cậu vẫn hơi ướt, còn nhỏ nước, mặc dù đã tắm hai lần nhưng xen lẫn mùi dầu gội đầu thoang thoảng vẫn có mùi rượu như có như không.Đại khái là chỉ có tác dụng tâm lý thôi.Cậu không nhịn được mà mắng thầm mấy câu.Mẹ nó chứ đồ khốn không có mắt.Tống Vân Tu nhập mật mã chung cư rồi đi vào, trong tay xách một túi đồ ăn của một nhà hàng nổi tiếng.

Anh vừa đặt túi lên bàn thì thấy em trai đi từ trong phòng ra."

Anh."

Tống Vân Tu hơi kinh ngạc, "Em nhuộm tóc lúc nào thế?"

"Hai hôm trước, đẹp không anh?"

"Đương nhiên là đẹp."

Tống Vân Tu đi đến chỗ em trai, nhìn từ trên xuống dưới, màu tóc xanh khiến cho da Tống Dữ Tinh càng trắng hơn, nhưng mà trắng kiểu không có sức sống, trừ môi ra thì mặt cậu không có chút huyết sắc.Nên khóe miệng bị trầy da rất rõ ràng.Anh cau mày, "Sao miệng em bị thương?"

"Không sao, em vô tình bị va đầu."

Tống Dữ Tinh cười thờ ơ, chợt đi qua bàn ăn, đổi chủ đề, "Anh mang cho em đồ gì thế, đúng lúc em đang đói đây."

"Mấy món em thích."

Tống Vân Tu ngồi xuống cạnh Tống Dữ Tinh, đưa tay sờ mái tóc nửa khô của cậu, đôi mắt anh tuấn ánh lên vẻ đau lòng và yêu thương, còn có chút tự trách và áy náy."

Sao vẫn gầy thế, mặt không có chút máu."

"Dạo này có ăn nhiều không?

Còn bị bệnh dạ dày không?

Chân em dạo này còn đau không?

Anh tìm cho em một bác sĩ vật lý trị liệu tốt, hai ngày nữa để ông ấy tới giúp em..."

"Anh, em không sao."

Tống Dữ Tinh bất thình lình cắt đứt lời anh.

"Không cần mấy cái đấy đâu, em không yếu đuối như thế, trước kia vẫn vậy mà em vẫn sống tốt đấy thôi."

Ánh mắt Tống Vân Tu phức tạp, sự áy náy và đau lòng như muốn tràn ra, môi anh mấp máy, giọng hơi khàn, "Sao có thể so sánh bây giờ với lúc trước được chứ, vất vả lắm em mới về nhà được, đương nhiên anh phải cho em những gì tốt nhất."

Tống Dữ Tinh nhoẻn miệng cười, "Em biết mà."

"Anh, đó không phải lỗi của anh, đến bây giờ em cũng chưa từng trách anh, nên anh đừng tự trách mình nữa, thật đấy."

Mùa hè mười lăm năm trước đã xảy ra một chuyện mà cả đời này Tống Vân Tu cũng không thể nào quên được, bởi vậy ngày nào anh cũng giãy giụa hối hận.Năm ấy Tống Vân Tu mười tuổi, em trai anh chỉ có bốn tuổi, một ngày anh đưa em trai ra đường chơi, bị đồ chơi ven đường thu hút, nhưng chỉ chớp mắt một cái, em trai đã biến mất.

Lần đi tìm này tìm mất mười lăm năm, Tống Dữ Tinh năm đó bị một kẻ lừa đảo bắt đi, nửa năm trước mới tìm được.Trong mười lăm năm này trải qua bao nhiêu chua xót, rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ có người trong cuộc mới biết, không phải vài ba lời là có thể nói hết.Mà Tống Dữ Tinh bé nhỏ đã phải chịu khổ mười lăm năm.Dù cậu không muốn nói, Tống Vân Tu vẫn đoán được.Nhóc ngoan ngoãn nhà anh từ bé sức khỏe đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, bố mẹ và anh trai đều nguyện ý nuông chiều cậu.

Đáng lẽ cậu phải là một tiểu thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc, ngày ngày sống trong nhung lụa, nhưng một bất ngờ đã thay đổi cả đời người.Tống Vân Tu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng nửa năm trước tìm được Tống Dữ Tinh.Đó là ở một siêu thị nhỏ, thiếu niên thân hình gầy yếu mặc một cái áo phông và một chiếc quần jean đã bị giặt đến mức trắng bệch, trên bả vai thon gầy gánh hai túi gạo, đùi phải của cậu bị thương nặng, lúc đi bộ cũng phải đi khập khiễng.Gánh nặng sinh hoạt dường như đã đè cong cả lưng của cậu.Cho dù bây giờ đã tìm được người về, tên lừa đảo đáng chết bắt cóc Tống Dữ Tinh cũng phải chịu hình phạt của pháp luật, cậu cũng rất hiểu chuyện, không hề oán trách gì.

Nhưng Tống Vân Tu không thể tha thứ cho mình, nếu như năm đó anh không sơ sót thì sao em trai có thể bị lừa đi mất, đứa nhóc ngoan ngoãn nhà bọn họ vì vậy nên mới phải chịu khổ nhiều đến thế.

Anh chỉ có thể cố gắng đền bù, hận không thể cho em trai những thứ tốt nhất trên đời.Hai anh em cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, bầu không khí trên bàn ăn coi như là ấm áp, dù có mười lăm năm xa cách nhưng tình thân của bọn họ cũng không ngăn trở.Tống Vân Tu gắp thức ăn cho em trai, cười hỏi: "Ở trường mới sao rồi?

Có quen được bạn mới không?"

Tống Dữ Tinh thật sự rất đói, nhất là vừa nãy còn đánh nhau với người ta, cậu vùi đầu ăn cơm, nói hàm hồ không rõ: "Tạm được ạ, các bạn cùng lớp rất nhiệt tình."

Nhất là mấy nữ sinh, Wechat của cậu bị các cô nàng add đến mức muốn nổ luôn.Đáng tiếc, cậu lại là gay.Tống Vân Tu: "Thế thì tốt, em phải hòa đồng với các bạn, đúng rồi, Hàn Dã đâu?"

Tống Dữ Tinh: "Chắc đang chơi game trong phòng."

Tống Vân Tu còn muốn hỏi gì đó, điện thoại của anh lại sáng lên, là số của Lục Tứ gọi tới, vẫn là nhân viên quán bar: "Ừm, Tống tiên sinh, bạn của anh khóc lóc đòi nhảy sông tự vẫn..."

"Được, bây giờ tôi qua đó."

Tống Vân Tu cúp máy.Tên Lục Tứ chó má rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 7: Chó hoang nhỏ


Lát sau Tống Vân Tu rời đi, trước khi đi còn đưa một cái chìa khóa xe mới tinh cho Tống Dữ Tinh, "Anh tặng quà khai giảng cho em, đang ở gara rồi."

Mười phút sau, Hàn Dã nhìn gara như tỏa ra hào quang chói mắt, chiếc xe thể thao Lamborghini như biến tất cả những cái xe khác thành đồ trang trí, hâm mộ muốn chết.Cậu ta dè dặt sờ thân xe, "Không hổ là bản limited toàn cầu, quá đẹp rồi, nhìn đường cong lưu loát này đi, anh cậu quá tốt, nếu tôi là nữ thì tôi sẽ gả cho anh ấy!"

Tống Dữ Tinh cười hừ một tiếng, "Mơ đi."

Không người đàn ông nào không thích xe, Tống Dữ Tinh cũng thích món quà này, nhao nhao muốn thử.

Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhíu mày với Hàn Dã, "Đi, anh đây đưa chú đi hóng gió."

Hàn Dã lanh lẹ ngồi xuống, "Tinh ca, Tinh ba ba, lát nữa cho tôi lái thử đi."

Tống Dữ Tinh: "Được, nhưng mà cậu phải giúp tôi một chuyện."

Hàn Dã: "Có chuyện gì thế?"

"Không phải cậu quen nhiều sao, giúp tôi điều tra một người."

Ngón tay thon dài của cậu thờ ơ gõ tay lái, trên khuôn mặt trắng nõn là một nụ cười sâu xa, cậu gằn từng chữ: "Người đàn ông ở quán bar lúc nãy."

"Được, không thành vấn đề."

"Tinh ca, cậu muốn tìm hắn báo thù phải không?

Người anh em này nhất định sẽ giúp cậu!"...Lúc này, Lục Tứ hoàn toàn không biết chuyện đã uống say lắm rồi, nằm dài trên mặt bàn bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó không rõ.Mấy giây sau, hắn đột nhiên bật dậy, chĩa vỏ chai rượu trong tay về phía trước, nói năng không rõ mà lớn tiếng ồn ào: "Ông đây muốn nhảy sông tự vẫn, ai cũng không được cản!"

Tống Vân Tu mới đến: "..."

Sao anh lại quen cái tên chó má mất mặt này nhỉ!Đến gần chút, anh mới phát hiện trên mép Lục Tứ cũng có vết thương, mặt đầy vẻ say, nhân viên phục vụ nói trong điện thoại là hắn đánh nhau với người khác.Nhân viên pha chế đã xem được toàn bộ câu chuyện bèn giải thích: "Đánh nhau với anh ta là một tiểu mỹ nhân, nhìn thì gầy yếu không ngờ ra tay rất nặng..."

Tống Vân Tu không có hứng thú với mấy thứ này, không quan tâm là tiểu mỹ nhân hay là tráng hán, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết cái tên phiền phức Lục Tứ này thôi.Anh đứng bên cạnh, cau mày tỏ ý chê bai, nhìn Lục Tứ gục trên bàn, lẩm bẩm như một oán phụ bị tra nam vứt bỏ: "Ư...

Hoắc Ninh, Hoắc Ninh..."

"Vì một thằng đàn ông mà đến nỗi này, không có tiền đồ."

Tống Vân Tu không khách khí đạp lên đùi người kia, sau đó cam chịu số phận đỡ người anh em thân cao mét chín lên, "Nghe tôi khuyên đây này, thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non...

Má nó cậu nặng chết tôi!"

Lục Tứ mơ mơ màng màng bị anh đỡ đi, ngay cả mắt cũng không mở nổi, còn chỉ Tống Vân Tu mà mắng: "Hoắc Ninh cậu...

Cậu mẹ nó là một tên mù!"

Tống Vân Tu: "..."

Nói thêm câu nữa là ông đây ném cậu xuống sông ngay!Lục Tứ là gay, Hoắc Ninh là đối tượng thầm mến của hắn hai năm rồi, nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hai ngày trước Hoắc Ninh tuyên bố có người yêu, người kia không phải Lục Tứ.Người yêu của Hoắc Ninh là một người làm công việc bình thường, chiều cao bình thường, dáng dấp bình thường, thu nhập bình thường, không thể nào so sánh với người vừa đẹp trai cao ráo lại nhiều tiền như Lục tổng.Nhưng người ta lại được Hoắc Ninh coi trọng.Nội tâm Lục tổng bị đả kích nghiêm trọng.

Nhưng không phải vì Hoắc Ninh không thích hắn.Hắn chỉ không chấp nhận được việc mình không bằng người khác, hơn nữa người ta còn là một người bình thường của bình thường.Lục Tứ hắn so ra có chỗ nào kém cái đồ dưa vẹo táo nứt tiền không có ngoại hình cũng không kia chứ!

Hoắc Ninh đúng là chả có mắt nhìn, không thích hắn thì thôi, hắn nhận!

Nhưng hắn lại chẳng bằng cái đồ bình thường kia, hắn không phục!Thế này thì ném mặt mũi của hắn đi đâu!...Hôm sau, nắng ban mai nhẹ nhàng.Người đàn ông nằm trên chiếc giường màu xám tro nhẹ nhàng trở mình, mơ màng mở mắt, cơn đau đầu do say rượu khiến đôi mày sắc bén của hắn hơi nhíu lại.Lát sau, hắn phiền não gãi gãi mái tóc rối bù, vén chăn ngồi dậy, trên người còn nguyên bộ quần áo nhăn nhúm ngày hôm qua.Người ưa sạch sẽ như Lục Tứ không thể chịu nổi bản thân lúc này, hắn lập tức đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi cà vạt và áo sơ mi ra, để lộ làn da màu tiểu mạch khỏe khoắn và những đường cong cơ bắp đẹp đẽ, nhìn không hề quá đà nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh.Đúng là kiểu người mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì có thịt.Vừa cởi quần áo ra, Lục Tứ phát hiện trên tay mình có hai hàng dấu răng nho nhỏ chỉnh tề, nhìn không nông, vẫn còn hơi đau, hắn cau mày nghi ngờ.Đau...Cái đồ con lừa nào dám cắn hắn!Sao hắn không nhớ?Trong lúc lơ đãng hắn lại nhìn thấy vết thương ở khóe miệng, lại càng nghi ngờ hơn.Rốt cuộc chuyện này là thế nào?Hôm qua hắn đánh nhau với ai vậy?Chó hoang nhỏ sao?Hạ miệng ác thế không biết.Mịa.Có cần đi tiêm vắc xin phòng dại không?
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 8: Từ kẻ thù thành người yêu


Hiệu suất làm việc của Hàn Dã rất cao, tối ngày thứ hai cậu ta hào hứng xông vào phòng Tống Dữ Tinh, có vẻ rất kinh ngạc, "Tinh ca Tinh ca, người đàn ông ở quán bar hôm đó tôi tra được rồi, cậu đoán xem!

Cậu đoán xem?!"

"Hắn là bạn tốt của anh trai cậu!"

Nghe cậu ta nói vậy, thanh niên đang dựa vào đầu giường chăm chú chơi điện thoại lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi vào hổ phách thoáng qua vẻ kinh hãi, "Cậu vừa nói cái gì cơ?"

Hàn Dã chuyển tài liệu qua Wechat cho cậu, "Cậu tự xem đi, tổng giám đốc tập đoàn Lục thị."

"Cái áo phông cậu đang mặc là sản phẩm thuộc thương hiệu nhà hắn."

Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn quần áo của mình, đột nhiên cảm thấy không thích chúng lắm.Cậu mở tài liệu ra, liếc mắt đã nhìn thấy bức ảnh rất bắt mắt.Người kia mặc âu phục đắt tiền, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, từ trong ra ngoài tản ra quý khí, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, trong ánh mắt sắc bén thâm thúy là sự kiêu căng và ngông cuồng nhàn nhạt.Giống như một con động vật hoang dại không được thuần hóa.Tống Dữ Tinh rất ấn tượng với gương mặt này.Bên cạnh tấm hình là hai chữ rất to: Lục Tứ.Thanh niên cười hừ một tiếng, cái tên này thực ra rất phù hợp với tướng mạo của hắn.Lục Tứ, nam, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Thái tử gia của tập đoàn Lục thị, tốt nghiệp khoa tài chính của đại học Bắc Thành, sau đó sang nước M, quản lý chi nhánh của Lục thị ở bên đó.

Người này tuổi thì không lớn nhưng vô cùng có tài năng kinh doanh, làm việc quả quyết, sấm rền gió cuốn, sắp xếp chi nhánh ở nước M đâu ra đấy, khiến cho chi nhánh rất phát triển.Hai tháng trước hắn về nước, chính thức tiếp quản Lục thị.Lai lịch người này không nhỏ, Lục thị là tập đoàn lớn nổi tiếng ở Bắc thành, không phân cao thấp với Tống thị.So với những thứ này, Tống Dữ Tinh càng chú ý hơn vào việc Lục Tứ là bạn tốt của Tống Vân Tu anh cậu, lúc học đại học họ là bạn cùng phòng, quan hệ tốt đẹp này được kéo dài cho đến tận bây giờ.

Bảo sao lúc ở quán bar cậu thấy người này rất quen, cậu từng xem ảnh chụp thời đi học của anh cậu, bên trong cũng có Lục Tứ..Hàn Dã sáp lại, tùy tiện nói: "Chuyện này chúng ta không dễ làm, anh cậu bao che cậu như thế, để anh cậu chỉnh hắn là được."

Tống Dữ Tinh không lên tiếng, Hàn Dã lại tiếp tục bà tám: "Đúng rồi, hắn cũng là gay giống cậu, thầm mến một người hai năm nay, tên gì mà Ninh..."

Tống Dữ Tinh không chú ý đến những gì cậu ta nói, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng vào màn hình điện thoại, lướt xuống liền thấy một tấm ảnh, bên trong là một người con trai mi thanh mục tú, làn da trắng trẻo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhìn rất sạch sẽ.

Dưới đuôi mắt phải của người này còn có một nốt ruồi lệ chí nhỏ, không lệch vị trí so với cái của cậu là bao.

Tống Dữ Tinh nhướng mày, đây là người Lục Tứ thích, Hoắc Ninh.Hóa ra là vì thất tình nên mới uống say ở quán bar.Hóa ra lại thích mẫu người như này.Hàn Dã: "Tôi nói này, Lục Tứ không tệ, dáng người đẹp, chân lại dài, không phải cậu cũng thích đàn ông sao, cậu với hắn thành đôi là được."

"Từ kẻ thù thành người yêu, ông trời tác thành."

Tống Dữ Tinh không khách khí đá cậu ta một cái, tên này chắc đọc nhiều tiểu thuyết máu chó quá rồi.Nhưng mà cậu ta nói cũng không sai.Dáng dấp Lục Tứ quả thật không tệ.

Không chỉ là không tệ mà hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của cậu, cho dù cậu có thù oán với người ta thì cũng không thể chối bỏ sự thật này.Phí phạm khuôn mặt này, vóc dáng này....Tống Dữ Tinh nhìn khuôn mặt cao lãnh kiêu căng của Lục Tứ trong ảnh như có điều suy nghĩ.Từ kẻ thù thành người yêu à...Cậu tỉ mỉ suy nghĩ mấy lời này trong lòng, lát sau, cặp mắt xinh đẹp hơi sáng lên, môi nở nụ cười nghiền ngẫm.Sau đó, cậu vỗ vai Hàn Dã một cái, "Tôi cảm thấy cậu nói có lý."

Hàn Dã: "???"

Cậu ta thấy sống lưng mình bỗng nhiên lạnh toát, sao Tinh ca lại cười âm hiểm xảo trá như một con cáo già vậy, hay là nghĩ ra ý xấu gì rồi?

Trong lòng Hàn Dã có một loại dự cảm xấu, có khi nào họ Lục kia sắp bị xui xẻo không?Ba ngày sau.Quán bar Dạ Ngộ.Nơi này giống như chưa từng có chuyện gì huyên náo xảy ra, mấy chỗ như quán bar với night club này là dễ phát sinh vấn đề nhất, chuyện nhỏ ba ngày trước dường như đã bị mọi người lãng quên.Lục Tứ ngồi ở góc quầy bar uống rượu như cũ.Hai ngày vừa rồi bận rộn công việc, hắn cũng quên mất mấy thứ tình yêu tình báo kia, lúc rảnh rỗi lại nghĩ đến việc mình không bằng người khác, trong lòng vô cùng phiền não bèn đi uống rượu.Lúc này, nhân viên pha chế đi tới, cười đùa cợt nhả hỏi: "Anh đẹp trai, vết thương trên người sao rồi?"

Lục Tứ nghi ngờ nhìn gã một cái, không lên tiếng.Nhân viên pha chế nói tiếp: "Mấy ngày trước không phải là anh đánh nhau với một tiểu mỹ nhân sao, lúc ấy cậu ta còn cắn anh một cái."

Nghe lời này, Lục Tứ nhíu mày, quả thật đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng hôm đó hắn uống quá nhiều, cụ thể thế nào hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình đánh nhau với người ta, người ta là ai thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng.Còn tiểu mỹ nhân, chỉ sợ là một tên nhóc cá tính.Lục Tứ hừ lạnh khinh thường rồi đứng dậy, bước về phía phòng vệ sinh.Hắn mới vừa vào đến nơi, đang chuẩn bị cởi quần, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng "Ầm" một tiếng bị người ta đẩy ra."

Cứu...

Cứu với!"
 
Back
Top Bottom