Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 9: Anh, xin anh giúp em với...


Tay Lục Tứ vẫn còn đặt trên khóa kim loại của thắt lưng, bị động tĩnh bất ngờ này cắt ngang, hắn ngừng tay lại, theo bản năng quay đầu nhìn."

Đứng lại cho ông!"

"Bị ông bắt được thì nhất định mày phải chết!"

Một bóng người gầy nhỏ kinh hoàng chạy đến phía hắn, đằng sau là hai tên côn đồ, trên cánh tay có hình xăm, tóc nhuộm bạch kim và xanh dương rất bắt mắt, còn mặc quần da bó sát và đi giày lười.Thật sự là cay mắt.Lục Tứ cảm thấy ánh mắt mình bị vấy bẩn, đôi mày anh khí nhíu lại, hắn không nghĩ đến mình đi vệ sinh thôi mà cũng gặp phải chuyện phiền toái này.Còn chưa kịp phản ứng, tên nhóc vị thành niên bị đuổi theo kia mặt đầy hoảng sợ nấp sau lưng hắn, còn nắm thật chặt cánh tay hắn, giọng nói sợ sệt run rẩy: "Anh ơi, xin anh giúp em một tay, họ là người xấu, anh có thể giúp em một chút không..."

Giọng cậu rất êm tai, đặc biệt là tiếng "anh" kia, dịu dàng mềm mại, còn có chút nức nở, khiến cho người ta động lòng."

Mày là ai, cút cho ông!"

"Mịa!

Đừng có mà xen vào việc của người khác!"

Quả thật Lục Tứ không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tính tình hắn không tốt, hơn nữa bây giờ hắn có chút phiền não, chỉ trách hai tên côn đồ cắc ké này không có mắt, hết lần này đến lần khác đâm đầu vào họng súng.Bên tai lại có âm thanh run rẩy truyền đến: "Anh, xin anh giúp em với..."

Tên côn đồ đối diện lại mắng: "Mịa!

Còn chưa cút cho ông à!"

Tròng mắt Lục Tứ đảo qua đôi tay đang ôm cánh tay hắn, thon dài đều đặn, mu bàn tay trắng nõn khiến cho tĩnh mạch màu xanh hiện lên rất rõ, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệnh.Một đôi tay rất đẹp.Nhưng Lục Tứ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhất là người lạ, hắn cất giọng nói trầm thấp từ tính, lạnh lùng và âm trầm: "Bỏ tay ra, tránh sang một bên."

"Ưm, được..."

Thanh niên nhanh chóng buông tay, lui vào trong góc.Tầm mắt Lục Tứ chuyển đến hai tên phía đối diện, gương mặt ánh tuấn không biểu cảm gì, ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến da đầu đối phương bắt đầu tê dại.

Hắn bình tĩnh nói: "Việc vớ vẩn này tao cũng muốn nhúng tay vào."

"Mịa!

Đánh!"

Vừa dứt lời, hai tên côn đồ hung thần ác sát giơ nắm đấm vọt đến, Lục Tứ linh hoạt nghiêng đầu tránh được, đồng thời bắt lấy cổ tay tên đầu xanh, đè gã lên mặt tường.

Chân hắn cũng không nhàn rỗi, vung lên không trung một độ cong lưu loát, đạp tên đầu vàng ngã xuống đất, động tác sạch sẽ phóng khoáng.Không đến nửa phút, đầu xanh và đầu vàng ngã sõng soài trên mặt đất, mặt đầy vẻ luống cuống, miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn: "Đại ca, tha mạng...

Là chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn..."

Trái ngược với chúng, người đàn ông đối diện vẫn áo mũ chỉnh tề, tư thái ung dung, ngay cả tóc cũng không rối, từ trên nhìn xuống đám người dưới đất bằng nửa con mắt."

Cút nhanh lên."

Đừng ở đây làm ô uế con mắt của hắn nữa.Người đàn ông này tựa như một quả núi lớn không thể rung chuyển, đầu xanh đầu vàng kinh hoàng, gật đầu như gà mổ thóc, chật vật bò dậy, đỡ nhau ra ngoài.

Trước khi đi còn quay đầu nhìn lướt qua cậu chàng vị thành niên đáng thương trốn trong góc phòng, trùng hợp lúc này người kia cũng nhìn lại, tầm mắt tiếp xúc ngắn ngủi trong không khí, hai người chạy nhanh hơn, hận không thể mọc cánh mà bay.Đầu năm nay kiếm mấy đồng tiền cũng không dễ dàng.Còn bị ăn đòn.Lúc đầu cũng không nói là sẽ đánh mạnh như vậy.Lát nữa phải bắt cậu ta bồi thường tiền thuốc và phí tổn thất tinh thần.Lục Tứ nhìn hai bóng người biến mất ở chỗ rẽ, đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, hắn đưa tay sửa lại cổ áo không hề bị lệch, trong đầu nghĩ thầm hai tên phế vật này đúng là không biết đánh, làm hắn không thấy đã ghiền.Đúng lúc này, giọng nói mềm mại mang theo sự sùng bái vang lên trong phòng rửa tay, có vẻ rất bất ngờ: "Anh, vừa nãy anh đánh nhau quá giỏi!"

Lục Tứ xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.Chuyện vừa rồi phát sinh quá đột ngột, bây giờ hắn mới có thời gian nhìn rõ bộ dáng của người kia, trong đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng không khỏi thoáng qua vẻ kinh ngạc.Người này có một gương mặt khiến cho ai đã gặp là không thể quên được.Da màu trắng lạnh, thậm chí có hơi suy nhược, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ có thể dùng từ đẹp để hình dung, nhưng lại không giống con gái, đôi ngươi màu hổ phách sáng ngời dưới ánh đèn như mang theo ánh sao.

Cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần vải màu đen, đi một đôi giày trắng, quần áo đơn giản ở trên người khiến cậu có vẻ sạch sẽ tinh tế.

Tóc ngắn màu đen nhìn rất mềm mại, có mấy sợi lòa xòa trước trán cậu, chân mày khóe mắt mang theo nụ cười trẻ trung và hơi xấu hổ, nhìn có vẻ rất biết điều.Nhưng người cậu hơi gầy, như thể gió thổi một phát là gục ngay.Tầm mắt Lục Tứ lơ đãng quét qua nốt ruồi lệ chí nho nhỏ dưới đuôi mắt phải của cậu, trong lòng hắn chợt rung động, đầu thì nghĩ nốt ruồi này xuất hiện đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.Vị trí của nó không khác lắm so với nốt ruồi của Hoắc Ninh.
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 10: Em sợ


Tống Dữ Tinh bước lên hai bước, hơi ngẩng đầu mới có thể đối mặt với người đàn ông, cậu cao 1m78, không tính là thấp, nhưng người trước mặt hơn cậu nửa cái đầu, ít nhất phải 1m85 trở lên.Xét về khí thế, cậu thua.Lời vửa rồi của cậu không phải là giả, Lục Tứ đánh nhau quả thật rất đỉnh, động tác sạch sẽ gọn gàng nhìn là biết đã từng tập luyện, đêm hôm ấy Lục Tứ uống say, sức chiến đấu suy giảm nên mới đánh ngang tay với cậu.Ánh mắt hai người tiếp xúc trong không khí, người đàn ông thần sắc lãnh đạm, hiển nhiên là đã quên mất chuyện hôm đó.Tống Dữ Tinh rất quy cũ chắp tay lại trước ngực, nghiêm túc khom người với Lục Tứ một cái, đôi con ngươi đơn thuần và chân thành, "Anh, cảm ơn anh đã cứu em."

"..."

Lục Tứ yên lặng.Người này như thể là quen mình lắm vậy, há miệng ngậm miệng đều gọi là anh.Hắn nhìn người trước mắt khôn khéo như thế, ngũ quan trẻ trung non nớt như một học sinh cao trung, có lẽ thật sự là học sinh cao trung.Hắn dời tầm mắt đi, "Không sao, cậu đi đi."

Tống Dữ Tinh: "Em..."

Lục Tứ: "Đi ra ngoài."

Tống Dữ Tinh buồn buồn ồ một tiếng, bước cao bước thấp đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.Lục Tứ đưa tay lên nhéo sống mũi, có chút không biết làm sao, sau đó xoay người đến chỗ bồn vệ sinh, tiếp tục chuyện còn dang dở, rốt cuộc cũng không bị chen ngang.Hắn rửa tay, rút khăn giấy rồi ung dung thong thả lau khô nước trên tay, nhìn vào trong gương sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới đi ra ngoài.

Mới vừa mở cửa, hắn lại đối mặt với gương mặt trắng nõn xinh đẹp mà không kịp đề phòng, đôi mắt màu hổ phách hấp háy, nụ cười của cậu hơi xấu hổ, cậu nhóc phất phất tay với hắn.Lục Tứ lui về phía sau nửa bước, nhíu mày rất khẽ, "Sao còn chưa đi?"

"Em..."

Đứa trẻ vị thành niên cụp mắt, có chút lúng túng nắm vạt áo, giọng nói mềm mại: "Em không dám về, họ sẽ không bỏ qua cho em, em...

Em sợ."

Bộ dáng như thế này có thể khiến cho người ta đồng tình, nhưng Lục Tứ thì không, chẳng lẽ còn muốn hắn đưa về à?

Tính toán không tệ đâu.Hắn không kiên nhẫn nói: "Gọi người thân của cậu đến đón."

Đối phương lại nói nhỏ một câu ngoài dự kiến của hắn: "Em không có người thân."

Tống Vân Tu đang ngồi làm việc trong phòng, rất chăm chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính thì đột nhiên hắt hơi một cái, trời nóng thế này, có lẽ là tên khốn kiếp nào nói xấu sau lưng anh.Trong hành lang bên ngoài phòng vệ sinh.Lục Tứ hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì cho phải, rốt cuộc hắn cũng không phải người có tâm địa sắt đá, huống chi người kia nhìn còn giống như một bạn nhỏ không rành thế sự.Hắn móc ví ra, lấy hai tờ một trăm đưa cho cậu, "Tự bắt xe về đi."

"Em không thể nhận được."

Tống Dữ Tinh vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt xinh đẹp giả vờ bất an, cậu nói vô cùng kiên định: "Anh giúp em, em không thể lấy tiền của anh được."

Tay cầm tiền của Lục Tứ dừng giữa không trung, thực ra hai trăm tệ đối với hắn chẳng là cái gì.Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, hắn lôi tay của thiếu niên ra, cường ngạnh nhét hai tờ tiền vào tay cậu.

Làm xong mấy thứ này, Lục Tứ xoay người rời đi.Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn tiền trong tay, không khỏi ngơ ra, biểu tình bứt rứt bất an trên mặt nhanh chóng đổi thành nghiến răng nghiến lợi, cậu hung tợn giơ nắm đấm với bóng lưng cao ngất kia.Cậu có lý do để nghi ngờ tên khốn này là đồ có mắt như mù.Tống tiểu thiếu gia sao có thể từ bỏ một cách dễ dàng, giơ nắm đấm xong liền vội vàng đuổi theo, nhắm mắt đi theo Lục Tứ, đáng thương khẩn cầu: "Anh, đã giúp thì giúp cho chót, anh có thể..."

"Không thể."

Lục Tứ quăng ra hai chữ, không thèm quay đầu lại."

Xin anh..."

Tống Dữ Tinh đưa tay kéo vạt áo của hắn, "Anh có thể cho em ở nhờ một buổi tối được không, em sẽ báo đáp anh, thật đấy!"

Cằm người đàn ông căng chặt, sắc mặt dần trở nên kém đi, hắn không ngờ mình hiếm khi làm chuyện tốt giúp người ta mà lại chọc vào một đứa nhóc phiền toái, không khách khí đưa tay đẩy bả vai thanh niên một cái.Hắn ghét tiếp xúc thân thể, dù là người ta nắm quần áo hắn thì cũng không được.Hắn thề, lần này hắn tuyệt đối không dùng nhiều sức.Nhưng tên nhóc này cứ thế ngã ra đằng sau, ót còn đập vào mặt tường, một âm thanh nặng nề vang lên, cậu nhắm hai mắt hôn mê bất tỉnh.Người đàn ông đứng trên hành lang, nhìn người ngã nghiêng đầu trên sàn nhà như thể giây kế tiếp sẽ ngừng thở, bắp thịt căng thẳng trên mặt hơi co quắp."..."

Mịa!Ăn vạ với hắn phải không?Tên nhóc này là người giấy à, gió thổi phát là ngã?Nào có ai lại yếu như thế?Trong đầu Lục tổng có một đàn thảo nê mã chạy nhanh qua, hắn dò xét đưa chân đụng đụng lên bắp chân đối phương, lạnh lùng nói: "Này, tỉnh lại, đừng có dùng chiêu này với ông đây."
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 11: Chàng trai vàng trong làng ăn vạ


Tống Dữ Tinh không có phản ứng gì, thân thể vốn đang ngoẹo sang một bên bây giờ lại ngã hẳn xuống đất.Ngay trước khi đầu cậu đập xuống sàn nhà, Lục Tứ nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ bả vai cậu, còn để ngón trỏ trước mũi cậu để xem còn thở không.Còn thở.Lục Tứ đứng phía trước thanh niên, ánh mắt thâm trầm sắc bén chiếu vào mặt cậu, không buông tha bất cứ chi tiết nào, cứ như vậy đứng hết hai phút.

Người trước mắt hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì, lông mày khẽ nhíu, làn da trắng nhợt, nhịp thở cũng có chút yếu ớt.Đúng là chàng trai vàng trong làng ăn vạ."

Để xem cậu có thể diễn đến khi nào."

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.Mặc dù Tống Dữ Tinh không phải diễn viên, nhưng cậu biết diễn viên thường làm thế nào nên tiếp tục ngoẹo đầu tựa vào vách tường không nhúc nhích, kệ cho mục tiêu đã đi xa.

Một vị khách trẻ tuổi đi ngang qua không kịp đề phòng nên bị bộ dáng kia của cậu làm cho hết hồn, trong quán bar thường xuyên có người uống say nằm đất, nhưng thanh niên này không có mùi rượu trên người, sắc mặt cũng không hẳn là quá tốt.Không biết còn tưởng chỗ này mới có án mạng."

Này, người anh em, cậu không sao chứ?"

"Người anh em cậu tỉnh lại đi..."

Không bao lâu sau, có đến năm sáu người khách vây quanh Tống Dữ Tinh, người thì dò hơi thở người thì đẩy vai cậu, có người còn định bấm 120 gọi xe cứu thương.Chính lúc này, thiếu niên còn đang hôn mê giật giật khóe môi rồi mở mắt, nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người, cậu nâng ngón trỏ thon dài lên môi làm một dấu hiệu đừng lên tiếng."

Đừng lo, tôi không sao."

"Tôi chỉ đang đùa với bạn thôi."

Mọi người vây xem: "..."

"Mấy người trẻ tuổi thật là biết chơi mà!"

"Không sao là tốt rồi, mọi người giải tán đi."

Sau khi nói mấy câu, người vây xem liền rời đi.Tống Dữ Tinh nhắm mắt, lại tiếp tục nằm như cũ.Lục Tứ tên khốn kiếp kia chẳng lẽ thật sự không quan tâm cậu ư?A...

Lúc nãy bị đập đầu đau quá...Tống Dữ Tinh cảm thấy chán, vì vậy yên lặng hỏi thăm thân thích của Lục Tứ trong lòng, khoảng hai phút sau, bên cạnh cậu vang lên tiếng bước chân.Nội tâm của Tống tiểu thiếu gia lại dấy lên ngọn lửa hy vọng.

Cậu có thể cảm giác được người kia ngồi xổm xuống trước mặt mình, nhìn mình chăm chú, còn đưa tay sờ gò má cậu.À, thì ra tên họ Lục chẳng qua cũng chỉ là một tên ngụy quân tử, mới vừa rồi còn tỏ vẻ không có hứng thú với cậu, bây giờ lại thừa dịp cậu hôn mê mà táy máy tay chân."

Mẹ nó...

Dáng dấp thật xinh đẹp."

"Nào, để anh đưa cưng về nhà."

Hả?!

Không đúng!

Giọng nói đáng khinh như vậy rõ ràng không phải là của Lục Tứ!

Mẹ nó là một tên háo sắc thô bỉ!Thế mà cậu lại bị một con heo sờ mặt!Từ sinh lý đến tâm lý Tống Dữ Tinh đều thấy buồn nôn, không thèm để ý đến việc mình đang diễn trò, nắm tay cậu đã siết chặt đang chuẩn bị đập cho tên kia một trận thì cậu nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.Có người động thủ trước cậu.Lục Tứ cũng không nghĩ đến Tống Dữ Tinh vẫn còn nằm đây, hơn nữa lại có một tên thô bỉ động tay động chân với cậu, thân thể phản ứng nhanh hơn bộ não, hắn đá tên kia một cước.Nắm đấm của Tống Dữ Tinh chầm chậm thả lòng, cậu len lén hé mắt, thấy tên háo sắc bị đạp ngã xuống đất và một đôi chân dài.Cậu lại yên lặng nhắm mắt lại.Bố tổ sư rất là ghê tởm!Nếu không phải Lục Tứ kịp thời chạy tới, kiểu gì cậu cũng phải đánh cho cái tên biến thái kinh tởm này đến mức cha mẹ hắn cũng không nhận ra!Tên biến thái chật vật bò dậy, mặt tỏ vẻ hung thần ác sát, "Mày mẹ nó dám làm xấu mặt ông..."

Tiếng mắng người hơi ngừng lại.Vì hắn thấy rõ người đàn ông trước mặt, thân cao chân dài, vải vóc hàng hiệu bao trùm lên thân thể tràn đầy sức lực, quan trọng nhất là khí thế của hắn.

Cặp mắt hẹp dài hơi rũ xuống, từ trên cao nhìn hắn như nhìn một con kiến hôi, vừa lạnh lùng vừa khinh bỉ.Lục Tứ tay trái nắm cổ áo hắn, tay phải cầm một chai nước khoáng, không mặn không nhạt phun ra một chữ: "Cút."

Tên biến thái vội vàng vâng dạ, chạy trốn thật nhanh.Ánh mắt Lục Tứ chuyển tới người vẫn còn đang ngồi dựa vào tường, lúc nãy bị người khác táy máy tay chân mà cậu vẫn không tỉnh lại, nếu mà là giả thì sức chịu đựng cũng lớn thật.Hắn ngồi xuống, từ từ vặn nắp chai nước trong tay, mở miệng uy hiếp: "Cho cậu năm giây, nếu còn giả vờ, tôi sẽ đổ nước lên đầu cậu."

"Năm."

"Bốn."...Tống Dữ Tinh vẫn bất động nhắm mắt.

Cậu đoán là người kia chỉ dọa dẫm thôi chứ không làm thật.Nhưng mà thực tế quá tàn khốc.Nước lạnh trong chai xối lên đầu cậu, chảy theo gò má xuống làm ướt cả quần áo, lạnh thấu cả tim.Cảm giác này rất quen thuộc.Tống Dữ Tinh: "..."

Thật sự muốn đánh chết Lục Tứ!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 12: Em sẽ không trách anh


Vỏ chai rỗng bị Lục Tứ ném theo đường cong parabol, chuẩn xác chui vào thùng rác gần đó.Lục Tứ nhìn chằm chằm người bị nước tưới ướt nhẹp trước mặt mình, mấy lọn tóc ướt dán lên trán cậu, giọt nước chảy qua hàng mi dài của cậu, lại chảy xuống gò má.

Áo phông trắng bị ướt nên biến thành nửa trong suốt, vải dệt áp sát người cậu khiến cho xương quai xanh xinh đẹp và da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, nhìn rất đáng thương.Hôn mê thật à?Chỉ vì một cái đẩy không hề nặng của hắn ư?Nhìn gầy như này thì chắc cũng có thể.Lục Tứ cảm thấy chột dạ và áy náy một cách khó hiểu, hắn đưa tay sờ chóp mũi, thôi được rồi, đề phòng thật sự có chuyện gì, "Tôi đành làm người tốt cho chót, đưa cậu đi bệnh viện."

Hắn định trực tiếp vác người lên vai, nhưng nghĩ đến việc tên nhóc này nhìn yếu ớt như thế, nhỡ lại tạo thành thương tật gì thêm thì không hay.

Yên lặng một chốc, Lục Tứ khom người ôm ngang Tống Dữ Tinh lên.Ôm kiểu công chúa.Hắn chưa bao giờ ôm ai khác như vậy, coi như cho tên yếu ớt này chiếm chút hời.Tên này ôm lên rõ là nhẹ, như con gái vậy.Tống Dữ Tinh áp má vào vai người đàn ông, ở nơi người kia không nhìn thấy, khuôn mặt dễ thương của cậu tỏ vẻ rất phức tạp, đây cũng là lần đầu cậu bị người khác ôm như thế.

Khoảng cách này quá ngắn, cậu dường như có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, còn có một chút mùi khác thoáng qua, như là mùi bạc hà, không hề khó ngửi.Ừm, không thể không thừa nhận, người này dáng đẹp ghê.Nhưng mà lại là tên họ Lục này, thật đáng tiếc....Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Tứ mặt không đổi sắc ôm người trong ngực đi ra khỏi quán bar.Gió đêm lạnh lẽo thổi qua.

Tống Dữ Tinh không nhịn được mà rùng mình, thể chất cậu không tốt, bị ướt người vì nước đá, thời tiết 29 độ cũng làm cậu thấy lạnh.Tên chó má này cứ thích dội nước lên đầu người khác, lại còn là nước đá!Nghĩ đến đây, Tống tiểu thiếu gia giận đến mức nghiến răng, hận không thể cắn Lục Tứ một cái nữa.Đến bãi đỗ xe, Lục Tứ mở cửa, để thiếu niên nằm lên ghế sau rồi xoay người ngồi vào ghế lái.

Giọng nữ máy móc dẫn đường vang lên trong không gian yên tĩnh, điểm đến là bệnh viện gần đó.Tống Dữ Tinh nghe thấy rõ ràng.

Cậu cũng không muốn bị đưa đi viện thật.Trong đêm tối, chiếc xe Mercedez màu đen nhập vào làn xe chạy, tốc độ không đổi chạy trên đường quốc lộ.

Vài phút sau, một giọng mũi nhẹ nhàng vang lên.Lục Tứ liếc qua kính chiếu hậu.Thanh niên ở ghế sau hơi rung làn mi cong, sau đó mở mắt, khó khăn chống tay ngồi dậy, ánh mắt mê man nhìn xung quanh."

Đây là đâu..."

Sau khi nói xong, cậu cúi đầu nhìn quần áo ướt nhẹp, đưa tay sờ mái tóc cũng ướt nhẹp, vừa khẩn trương vừa khó hiểu trợn tròn hai mắt, "Sao người mình ướt hết vậy?"

Lục Tứ: "..."

Mấy lời này rất dễ làm người khác hiểu lầm."

Đầu đau quá..."

Tống Dữ Tinh sờ ót mình, quả nhiên thấy hơi sưng, lúc nãy diễn trò hơi quá, đập đầu hơi mạnh nên tự làm mình bị thương.Người đàn ông vẫn yên lặng lái xe, hoàn toàn không có ý định phản ứng với cậu.Tống Dữ Tinh dịch người về phía trước tìm tòi, nhìn nhìn người đàn ông, dưới ánh đèn mờ tối, sườn mặt anh tuấn của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của cậu."

Anh là người mới nãy cứu em trong phòng vệ sinh mà!"

Ánh mắt của cậu phản chiếu ánh đèn ngoài cửa sổ nên như có ánh sao, mi mắt ngậm nụ cười, "Anh, có phải anh quyết định thu lưu em không, cảm ơn anh!"

Giọng cậu mềm mại, còn hơi nũng nịu.Lục Tứ vẫn nhìn thẳng, lãnh đạm nói: "Tôi chỉ đưa cậu đến bệnh viện."

Tống Dữ Tinh dĩ nhiên không đồng ý."

Em không sao, anh, anh không phải lo đâu."

"Em không muốn đi bệnh viện."

Nghe lời này, Lục Tứ giật giật cơ mặt, bàn tay cầm vô lăng cũng hơi siết lại.Ai lo cho cậu!Nhóc ăn vạ này không chỉ tự mình đa tình còn như thể quen biết hắn lắm, đầu câu là anh cuối câu cũng anh, gọi quen miệng như mấy nữ sinh, cũng không sợ xấu hổ.Nếu cậu đã tỉnh rồi thì chứng tỏ không sao, Lục Tứ không kiên nhẫn nói: "Vậy tôi đưa cậu về, nói địa chỉ đi."

Nhóc vị thành niên yên lặng chốc lát, ấp úng, "Em...

Em không có nhà."

Lục Tứ lại nghĩ đến cậu nhóc đã nói một lần lúc trước, cậu nói mình không có người thân, không biết là thật hay giả, nhưng giọng nói kia nghe rất cô đơn chua xót.Người đàn ông thờ ơ gõ ngón tay lên vô lăng, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Sẽ có chỗ cho cậu ở."

Chẳng lẽ dưới gầm cầu cũng không có."

Vậy anh đưa em đến công viên XX đi, ở đó có ghế dài á."

"Mặc dù ghế đó nằm không thoải mái, buổi tối còn lạnh, chăn cũng không có, nói không chừng còn gặp phải người xấu, bán em vào mấy nơi sơn thôn xa xôi cho người khác để làm chồng hay vợ nhỏ...

Nhưng vẫn có thể ngủ tạm một đêm."

"Nhắc tới cũng lạ, tóc với quần áo của em không hiểu sao lại bị ướt, chẳng có chỗ tắm với thay đồ, có lẽ mai sẽ bị cảm mất..."

"Nhưng không sao, em sẽ không trách anh."

Lục Tứ: "..."
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 13: Gan còn nhỏ hơn cọng giá đỗ


Đường phố phồn hoa náo nhiệt càng lúc càng bị bỏ xa, chiếc Mercedes đen chạy trên đường, xung quanh là những tòa kiến trúc hạng sang, công tác xanh hóa hai bên đường được thực hiện rất tốt.Mấy phút sau, Mercedes tiến vào một khu biệt thự đắt tiền ở trung tâm Bắc thành, là một nơi tĩnh lặng giữa lòng thành phố ồn ào, bên trong toàn là biệt thự kiểu Âu.Đương nhiên, giá rất cao.Cửa sổ xe mở một nửa, Tống Dữ Tinh ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, trong mắt có chút tò mò, thực ra trong lòng lại thờ ơ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.Nhà cậu cũng có mấy căn ở tiểu khu này, cậu cũng chưa đến bao giờ.Chiếc Mercedes đi thẳng vào một biệt thự trong đó, đỗ ở dưới hầm.Lục Tứ tắt máy, mở cửa xe đi xuống.

Tống Dữ Tinh cũng vội vàng xuống theo, nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau hắn.Cậu vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, căn biệt thự có màu chủ đạo là xám trắng, trang trí rất đơn giản, không có khí tức sinh hoạt, nhìn là biết đây là nhà của một người đàn ông độc thân, hơn nữa là một người đàn ông độc thân sạch sẽ.Tống Dữ Tinh mải ngắm nhìn, không ngờ Lục Tứ đột nhiên dừng bước, cậu không kịp đứng lại nên đụng ngay vào lưng hắn, lập tức đưa tay bưng mũi.Lục Tứ quay người lại, khoanh tay nhìn cậu, "Sao?

Lại muốn ăn vạ hả?"

"Không có mà..."

Tống Dữ Tinh nhỏ giọng phản bác, ánh mắt vô tội ủy khuất, "Anh, anh hiểu lầm em."

Lục Tứ không phải kẻ ngu ngốc đơn thuần, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng một người mới quen, vừa nãy hắn bị đập đầu vào đâu rồi nên mới đồng ý mang tên nhóc này về nhà.

Ai mà biết người này có phải thật sự đáng thương như vẻ bề ngoài hay không, nhỡ đâu bên trong lại là một người có nhiều tâm tư, mấy lời cậu nói hắn không biết là thật hay giả.Những năm nay, người cố ý tiếp cận hắn đã quá mười đầu ngón tay.Lục Tứ quay đi chỉ để lại cho Tống Dữ Tinh nửa gương mặt anh tuấn, giọng nói của hắn không có chút độ ấm, nghe rất hung dữ: "Nghe đây, tôi chỉ cho cậu ở nhờ một buổi tối, đừng có giở trò gì với tôi."

Tống Dữ Tinh khôn khéo gật đầu."

Đi cùng tôi."

Lục Tứ dẫn cậu lên tầng.Bỗng nhiên trên tầng truyền đến tiếng "bịch bịch", một con Husky vui sướng chạy xuống, nhào lên người Lục Tứ, đôi mắt màu lam nhạt tràn ngập trí tuệ...

Không, là thiểu năng trí tuệ mới đúng.Nó cũng phát hiện ra có một người lạ đang ở đây, đưa mắt nhìn chằm chằm người đứng sau lưng chủ nhân, còn thè lưỡi.Mặc dù con Husky này nhìn ngáo vô cùng, nhưng hình thể của nó không hề nhỏ, nhìn không phải dạng hiền lành.Khi bé Tống Dữ Tinh từng bị chó đuổi đến mức tạo thành bóng ma tâm lý, cậu lập tức lùi về sau nửa bước, nắm chặt tay vịn cầu thang, kinh hoàng nhìn con chó, trán như khắc chữ: "Mày đừng tới đây mà!"

Lục Tứ khoanh tay, không chút lo lắng chuẩn bị xem kịch vui.Một giây sau, con Husky nhiệt tình lao vào người Tống Dữ Tinh."

A!"

Tống Dữ Tinh ngã ngồi trên cầu thang, cậu nhắm chặt hai mắt, ngũ quan cũng sắp ríu cả lại với nhau, nhưng chờ đón cậu không phải cảm giác đau đớn khi bị cắn mà là xúc cảm ẩm ướt mềm mại.Cậu nghi hoặc mở mắt ra.Con chó ngáo này đang vui vẻ liếm tay cậu?!"

Không phải sợ, Oreo không cắn người."

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, chắc chắn không phải kiểu mỉm cười thân thiện mà hoàn toàn là cười nhạo, "Gan còn nhỏ hơn cả cọng giá đỗ."
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 14: Đúng là Phiền Toái Tinh!


Oreo vẫy đuôi đi theo Tống Dữ Tinh, có vẻ rất thích vị khách mới tới này.Tống Dữ Tinh nhận ra rằng chú chó này chẳng qua là nhìn hơi đáng sợ thôi chứ thực ra là rất ngáo, mới nãy còn bị Lục Tứ cười nhạo là nhát gan, giờ cậu đã có thể mặt bình tĩnh sờ đầu Oreo một cái, cảm giác rất tốt.Cậu hất cằm lên nhìn về phía Lục Tứ, trong đôi mắt tuấn tú mang theo ý cười kiêu ngạo, "Anh, gan em không nhỏ nha, anh xem Oreo thích em chưa này."

Nụ cười này quả thực có chút chói mắt.Lục Tứ không dấu vết rời mắt đi chỗ khác.Đúng, quẳng cả chủ sang một bên.Đúng là con chó ngu ngốc ăn cây táo rào cây sung.Ngày mai không có mày ăn đồ hộp nữa!Hắn liếc mắt nhìn một người một chó chơi với nhau vui vẻ, nhặt quả bóng bên cạnh rồi ném đi, Oreo gâu một tiếng, lập tức không chơi với khách mới tới nữa, điên cuồng đuổi theo quả bóng.Hắn lại quét mắt nhìn Tống Dữ Tinh vẫn còn đứng trên cầu thang, "Đi lên."

Tống Dữ Tinh khéo léo đáp một tiếng, đi theo người đàn ông vào phòng cho khách.Căn biệt thự này bình thường chỉ có mình Lục Tứ và chú chó ngốc Oreo, người giúp việc không ở đây, mỗi ngày chỉ tới nấu cơm và làm vệ sinh.Phòng cho khách cũng được quét dọn định kỳ cho nên vẫn sạch sẽ."

Cậu ở phòng này, trong ngăn kéo có đồ dùng vệ sinh, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."

Lục Tứ lạnh nhạt dặn dò đôi câu, sau đó liếc Tống Dữ Tinh một cái rồi xoay người ra ngoài.Tống Dữ Tinh dè dặt đi theo hắn, "Anh, em vẫn chưa biết tên anh mà, em là Tống Dữ Tinh, Tống trong Đường Tống, Dữ là đảo nhỏ, Tinh là ngôi sao."

"Lục Tứ."

Bước chân của người đàn ông không dừng lại, hắn đi đến phòng mình, âm thầm lặp lại ba chữ kia trong lòng rồi "ầm" một tiếng, không chút lưu tình đóng cửa lại.Tống Dữ Tinh theo sau bị nhốt ở ngoài.Cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng đọc mấy lần khẩu quyết để không tức giận.Đời người giống như một vở kịch, kiếp này có duyên mới gặp nhau, sống chung với nhau không dễ dàng gì, người người phải biết quý trọng, trên đời có vạn vật, sao có thể thứ gì cũng hợp ý mình...Mẹ nó, không nên tức giận với tên khốn kiếp!Cậu cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đưa tay lên gõ cửa mấy cái, không phản ứng, cậu tiếp tục gõ.Không biết đã bao lâu trôi qua, tay cậu đã bắt đầu đau đau vì gõ cửa, đốt ngón tay trắng nõn như ngọc cũng ửng đỏ lên, cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, cửa phòng bị người bên trong dùng sức mở ra.Tống Dữ Tinh hơi ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt đen thâm thúy của người đàn ông, bàn tay định gõ cửa của cậu dừng giữa không trung, cậu lùi về sau nửa bước.Đôi mắt màu hổ phách trong suốt, còn có chút khiếp đảm và hốt hoảng, như một chú thỏ trắng nhỏ tay không tấc sắt gặp phải con sói hung ác.Vừa nãy gõ cửa còn rất khí thế, bây giờ thì sợ sệt, gan này không phải là nhỏ hơn cả hạt đậu thì còn gì nữa, sắc mặt Lục Tứ âm trầm như là cố tình muốn dọa người ta, "Có chuyện gì nói đi."

"Em..."

Tống Dữ Tinh rũ mắt, hai tay khẩn trương nắm vạt áo, lại hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, "Em muốn tắm, nhưng không có quần áo sạch."

Lục Tứ vừa định cự tuyệt thì thấy quần áo vẫn hơi ướt trên người cậu, nước đá là do hắn đổ, lời nói vừa đến chóp môi lại bị hắn nuốt vào bụng."

Chờ."

Đúng là Phiền Toái Tinh!
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 15: Như thế là khác giá thỏa thuận rồi!


Quán bar Dạ Ngộ.Hàn Dã không dám nhìn thẳng mặt hai tên đầu xanh đầu vàng trước mắt mình, mặt mũi bị đánh sưng cả lên, bộ dạng cực kì thê thảm.Họ Lục kia có thể đánh đến mức này sao?Cậu bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Tinh ca rồi đó."

Đại ca, ban đầu anh nói để cho chúng tôi diễn trò cũng không nói là sẽ bị đòn, tên kia như kiểu muốn đánh chết bọn tôi đến nơi, may mà chúng tôi chuồn nhanh chứ không thì bây giờ anh không gặp được đâu!"

"Chúng tôi muốn kiếm tiền nhưng không muốn liều mạng kiểu đấy đâu."

"Đúng đúng đúng, như thế là khác giá thỏa thuận rồi!"

Hàn Dã đồng ý rất nhanh, "Được rồi, không phải là muốn thêm tiền à, cho mấy cậu là được."

Cậu sảng khoái đưa cho họ thêm một vạn.Loại phú nhị đại ăn chơi trác táng như bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là tiền."

Cảm ơn đại ca, lần tới có việc thì cứ tìm chúng tôi nhé."

Đầu xanh đầu vàng lấy được tiền rồi thì vui vẻ rời đi.Hàn Dã đứng tại chỗ cau mày, cậu nghĩ mãi không thông, sao Tinh ca phải phí công phí sức đến gần tên họ Lục kia chứ, thù hận lớn như nào thì cứ trực tiếp đánh cho hắn một trận không phải là đơn giản hơn à?Lục Tứ còn là bạn tốt của Tống Vân Tu nữa, không sợ bị lộ thân phận ư?Cũng không biết tình huống bên Tinh ca thế nào, cậu gọi điện thoại cho Tống Dữ Tinh, mãi nửa ngày mới có người nghe máy."

Tinh ca, bên cậu thế nào rồi?"

"Tinh ca cậu ổn không?

Tinh ca?

Tinh ca cậu nói gì đi chứ!"

"Đừng có mà nói gở!"

Tống Dữ Tinh cầm quần áo Lục Tứ đưa rồi trở về phòng cho khách, đóng cửa lại, thoải mái ngồi lên giường, thờ ơ đánh giá xung quanh, "Tôi đang ở nhà của tên họ Lục."

Dứt lời, cậu vội đưa điện thoại ra xa, đúng như dự đoán, bên kia lập tức truyền tới tiếng gào của Hàn Dã: "CÁI GÌ?!"

"Sao cậu lại ở nhà hắn?"

"Lục Tứ không làm gì cậu chứ?

Báo cảnh sát chưa?

Hoặc gọi xe cứu thương?"

"..."

Khóe miệng Tống Dữ Tinh hơi co quắp, tên khốn kia chẳng có chút hứng thú gì với cậu, "Đã bảo đừng nói lăng nhăng rồi, Tinh ca của cậu rất khỏe mạnh, ngược lại là cậu, kín miệng chút đi, đừng nói cho anh tôi biết."

"Yên tâm đi, tôi đảm bảo miệng kín như bưng!"

"À tôi hiểu rồi, chẳng lẽ Tinh ca cậu cố ý vào nhà hắn, sau đó thừa dịp hắn không để ý, lấy hết đồ vật có giá trị và tiền của hắn, hoặc là lấy trộm mấy cái gì mà bí mật thương nghiệp, bán cho công ty đối thủ của hắn, để cho hắn thân bại..."

"..."

Tống Dữ Tinh không chút lưu tình cúp điện thoại.Trí tưởng tượng phong phú như thế mà không đi viết tiểu thuyết thì quả là uổng phí tài năng.Cậu ném điện thoại lên giường, cúi đầu nhìn quần áo mình, không khỏi cắn răng, đều tại tên khốn Lục Tứ kia, làm người cậu ướt cả, chẳng thoải mái chút nào, hay là đi tắm trước đi.Nửa giờ sau.Lục Tứ mới đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, hắn cầm khăn lông lau qua loa mấy cái, không ngờ lại nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.Âm thanh mềm mại xuyên qua cánh cửa, xuyên vào tai hắn: "Anh, anh ở đâu?"

Động tác lau tóc của Lục Tứ ngừng một lát, sau đó hắn nhắm hai mắt, đường cằm ưu việt căng chặt, sự nhẫn nại dường như đã đạt đến cực hạn, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên.Mịa, tên nhóc này còn phiền hơn cả Oreo.Nhưng cuối cùng hắn vẫn ra mở cửa.Khi nhìn thấy người ngoài cửa, ánh mắt của hắn không nhịn được mà dừng trên người cậu lâu hơn.Tống Dữ Tinh hình như mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, có mấy sợi rũ trên trán cậu, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, đuôi mắt hơi đỏ lên vì hơi nóng khiến cho nốt ruồi lệ chí trở nên đặc biệt rõ ràng.Trên người cậu thoang thoảng mùi sữa tắm.Quan trọng nhất là, cậu đã thay quần áo.

Chính là bộ mà Lục Tứ đưa cho, áo phông trắng rộng thùng thình và quần vải màu đen thông thường nhưng ở trên người cậu lại lớn hơn một vòng, như thể em trai đang mặc trộm quần áo của anh trai vậy.Cổ áo phông hơi rộng, hơn nữa còn tuột xuống, để lộ xương quai xanh xinh đẹp và nửa bả vai, làn da trắng đến chói mắt, ống quần hơi dài hơn bị cậu tùy ý xắn lên, có chút lỏng lẻo.Lục Tứ là gay, trùng hợp là hắn thích loại hình sạch sẽ khôn khéo như thế này, hơn nữa người trước mặt hắn cũng khá đẹp.Mịa, tên này ăn mặc như thế là định quyến rũ hắn phải không?Nói không có cảm giác là giả, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi.Bên người Lục tổng không hề thiếu đàn ông đẹp, bằng thân phận địa vị và vẻ bề ngoài xuất chúng của hắn, người chủ động nhào vào ngực hắn có cả đống, nhưng hắn không có hứng thú.Người trước mặt..

Ừm, cũng không có gì đặc biệt.Lục Tứ vẫn lạnh lùng, đang định mở miệng cảnh cáo vài câu, lại thấy Tống Dữ ngượng ngùng kéo cổ áo che đi bả vai lộ ra ngoài, lỗ tai mượt mà đỏ ửng."

Quần áo này hơi rộng."

Lục Tứ nhàn nhạt nói: "Vì cậu nhỏ."

Tống Dữ Tinh: "..."

Cảm giác như tự mình đưa tới cửa để người ta làm nhục.Anh lớn, anh lớn nhất được chưa!Mịa!Lục Tứ: "Không còn chuyện gì nữa thì về phòng đi."

"Có mà..."

Tống Dữ Tinh đưa tay sờ bụng một cái, đôi mắt trong suốt đáng thương nhìn người đàn ông.Hắn cũng vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cổ chữ V rộng mở, có thể nhìn thấy giọt nước trong suốt chảy xuống theo đường cong bắp thịt xinh đẹp.Tên khốn này vóc dáng đẹp ghê.Tống tiểu thiếu gia yên lặng thu hồi tầm mắt, yếu ớt mở miệng: "Buổi tối em chưa ăn gì, bây giờ hơi đói bụng."

Lục Tứ không có biểu cảm gì, chỉ thấy cậu là đồ lắm yêu sách, "Phòng bếp ở dưới tầng, cậu tự làm gì đó ăn đi."

Dứt lời, hắn rất vô tình đóng cửa phòng lại."..."

Tống Dữ Tinh nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm bình tĩnh lạ thường, vô cùng thuần thục giơ nắm đấm lên không khí rồi xoay người đi xuống tầng.Oreo đang nằm trên sàn nhà gặm khúc xương đồ chơi, thấy cậu tới thì lập tức dừng lại, nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.Tống Dữ Tinh uốn gối ngồi xuống, sờ đầu Oreo một cái, cười, "Oreo, mày nhìn thuận mắt hơn chủ mày đấy, đợi lúc nào hắn lại đắc tội tao thì tao sẽ đem cả mày theo."

Nghe lời này, Oreo hưng phấn gâu gâu với cậu, còn chạy vòng vòng xung quanh như bị tăng động, hoàn toàn chẳng biết trong lòng người này có ý định gì với mình.Quả nhiên là một chú chó vô tư lự.Tống Dữ Tinh vô đầu nó một cái, ném đồ chơi của nó đi, "Tự chơi đi nhé."

Oreo ngao một tiếng, chạy theo món đồ chơi.Phòng bếp là kiểu không gian nửa mở, các loại dụng cụ làm bếp đều có đủ cả, trong tủ lạnh trừ đồ uống thì còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, thịt thà gì cũng có.Lục Tứ còn biết nấu cơm sao?
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 16: Như một chú mèo


Lục Tứ vừa xuống đến tầng một liền ngửi thấy hương thơm từ trong bếp bay ra, hắn đi vào bếp thì thấy tên ngốc kia mặc tạp dề màu hồng, dè dặt bưng một bát mì lên đặt trên bàn.Tống Dữ Tinh cũng thấy hắn, Lục Tứ đã thay một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi thoải mái, áo phông cộc tay màu xám với quần dài màu đen, khiến hắn trở nên trẻ trung hơn, cũng bớt đi mấy phần khí chất bén nhọn của hắn.Nhưng mà mặt thì vẫn rất đen rất thúi.Tống Dữ Tinh làm như không thấy cái biểu cảm thiếu đánh kia của Lục Tứ, vẫn cười ngại ngùng vô hại, "Anh xuống đúng lúc, em nấu cả cho anh nữa, ăn cùng em nhé."

Trên bàn ăn quả thực có hai bát mì sợi.Lục Tứ liếc mắt nhìn hai bát mì một cái, không lên tiếng.Tống Dữ Tinh cởi tạp dề ra, ý tứ không rõ nhìn hắn một cái rồi treo tạp dề lên chỗ cũ, tạp dề màu hồng, mặt ngoài còn có hình mấy quả dâu tây.Cậu khen ngợi rất thật lòng: "Tạp dề này đẹp ghê."

"..."

Lục Tứ cứng nhắc giải thích: "Dì giúp việc mua."

Người đàn ông manly như hắn làm sao có thể mặc cái loại tạp dề hoa hòe hoa sói như thế này được, nhưng mà nhìn tên nhóc này mặc thì thấy cũng rất hợp.Như kiểu đây là nhà của cậu ta vậy.

Một chút lạ lẫm cũng không thấy."

Anh, anh mau ăn đi, còn đang nóng này."

Lại còn gọi chủ nhân là hắn đến ăn cơm, đúng là không khách khí.Lục Tứ thầm nghĩ trong lòng, chân dài bước đến bàn ăn.

Hắn nhìn hai bát mì, phía trên là rau cải xanh biếc, hai quả trứng mượt mà đầy đặn, còn có hành lá thái nhỏ, có vẻ cũng không tệ.

Bát mì vẫn còn bốc hơi nóng, ngửi mùi rất thơm.Lục tổng chưa ăn tối, bây giờ thấy rất đói, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn do người lạ làm, không chừng bên trong lại có thuốc gì đấy.Tống Dữ Tinh đã ngồi xuống ghế đối diện, hào hứng cầm đũa ăn mì, con ngươi nhạt màu sáng lấp lánh, "Oa không tệ chút nào!"

Cậu ngước nhìn người đàn ông vẫn đứng khoanh tay, hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, lúng túng nói: "Anh không ăn sao?

Không đói bụng sao?

Không thích ăn mì ạ?

Anh nếm thử chút đi mà, ăn ngon lắm đó."

Lục Tứ: "Tôi không ăn hành."

"Xin lỗi, em không biết...

Vậy để em gắp ra cho anh."

Lục Tứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu cúi đầu, dùng đũa gắp từng miếng hành lá thái nhỏ trong bát hắn ra một cách rất nghiêm túc cho đến khi không còn lại hành nữa mới thôi."

Được rồi, nhân lúc đang nóng, anh ăn đi."

Bát mì lại lần nữa được đẩy đến trước mặt hắn.Lục Tứ yên lặng hai giây, cuối cùng vẫn kéo ghế ra ngồi xuống, nếm một miếng chắc cũng không sao."

Mùi vị thế nào?

Ăn ngon không anh?"

Lục Tứ liếc mắt nhìn tên nhóc đang mong đợi kia một cái, không nhanh không chậm nuốt mì vào bụng rồi để đũa xuống, thản nhiên nói một câu: "Bình thường thôi."

Tên nhóc cười ngại ngùng với hắn rồi tiếp tục cúi đầu ăn.Lục Tứ trầm mặc nhìn người kia ăn rất ngon rất thỏa mãn, cứ như không phải đang ăn mì sợi thông thường mà là sơn hào hải vị, hắn vậy mà lại cầm đũa lên.Dù sao thì tên nhóc nãy mới nãy còn giúp hắn lựa hết hành ra.Nể mặt cậu, ăn mấy miếng cũng không sao.Dù sao hắn cũng rất thân thiện.Lục tổng đã được tiếp nhận giáo dục của con em nhà giàu từ bé, động tác ăn uống vô cùng cao quý ưu nhã nhưng tốc độ thì không hề chậm, chốc lát sau bát mì đã thấy đáy, hắn còn định bưng bát lên uống nốt nước dùng.Nhưng hắn vẫn phải duy trì hình tượng của mình.Hoàn toàn quên béng mất lúc nãy ai là người kiên quyết không ăn đồ ăn do người lạ làm.Tống Dữ Tinh ăn cũng nhanh, từ nhỏ cậu đã vậy, còn hài lòng vươn vai, mắt híp lại đầy thỏa mãn.Như một con mèo.Trong đầu Lục Tứ bất thình lình xẹt qua ý nghĩ này, rồi bị hắn bóp nát rất vô tình.Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn (*), Lục tổng cũng không bày ra bộ mặt thúi đối với người kia nữa.(*): Ý là ăn của người ta thì nói năng, thái độ với người ta cũng mềm mỏng hơn.Thần sắc hắn hòa hoãn đôi chút, lười biếng dựa vào lưng ghế, tay phải thờ ơ gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: "Sao hai người kia lại gây chuyện với cậu?"

"Ừm, cái này..."

Tống Dữ Tinh hơi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Họ thấy em đẹp, thấy không vừa mắt, xem thường em, còn bảo em nghèo kiết xác, muốn dạy dỗ em, còn bắt em vào quán bar hầu rượu..."

"Em, em không muốn, nên chạy ra."

"Lục đại ca, nếu không gặp anh, em thật sự không biết nên làm gì."

Lục Tứ yên lặng không nói, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh dò xét người thanh niên đang rũ đầu ở đối diện, trùng hợp là người kia cũng ngước lên nhìn hắn, đôi con ngươi màu hỗ phách ướt nhẹp.Nhìn rất đáng thương.Tống Dữ Tinh mặc quần áo ở nhà của hắn, cổ áo phông rộng rãi không biết lại trượt xuống từ lúc nào, để lộ bả vai thon gầy, trắng đến chói mắt dưới ánh đèn.Phải rồi, so với cái cách xưng hô "Lục đại ca" này thì "anh" vẫn dễ nghe hơn nhiều.Lục Tứ không hỏi thêm gì, cũng không nghi ngờ mức độ chân thật của lời Tống Dữ Tinh nói trong lòng, hắn dừng gõ bàn, chậm rãi đứng lên, trước khi đi còn phân phó rất tự nhiên: "Cậu dọn dẹp chút đi, nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì đừng tìm tôi."

Tống Dữ Tinh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói vâng.Cậu nhìn bóng người đàn ông nhàn hạ đi lên tầng, vẻ đáng thương trong mắt dần dần rút đi, nắm đấm âm thầm siết chặt, cậu cắn răng chửi thề trong bụng.Tên họ Lục này đúng là quá khó tiếp cận.Nhưng mà cậu là người thích thử thách.Lục Tứ, chúng ta cùng chờ xem.Cuối cùng, Tống tiểu thiếu gia cam chịu số phận đi dọn dẹp bát đũa, sửa sang phòng bếp gọn gàng sạch sẽ.Sau khi làm xong, cậu trở về phòng cho khách thì nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ, dịu dàng hỏi cậu ở trường mới thế nào, ăn có ngon không, ở đã quen chưa, có kết bạn được không, chân còn đau không, phải chú ý thân thể, nếu như bị bệnh thì không được cố chịu đựng...Cha ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa.Tống Dữ Tinh ngả người nằm trong căn phòng xa lạ, kiên nhẫn đáp lời cha mẹ, "Con vẫn ổn, cha mẹ không cần lo...

Vâng ạ, hai người cũng phải tự chăm sóc bản thân kỹ lưỡng."

Mười phút sau cậu mới cúp điện thoại.Đến bây giờ cậu vẫn chưa quen hẳn với sự quan tâm của người nhà.Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, cậu đưa tay tắt đèn, không gian xung quanh nháy mắt trở nên mờ tối, chỉ còn ánh đèn nhu hòa tỏa ra từ chỗ đầu giường.Trong đêm tối, khu biệt thự rất yên tĩnh.Lục Tứ không còn nghe thấy tiếng gõ cửa làm người phiền não kia nữa, hắn ngồi trong thư phòng xử lý công việc một hồi, lại xem điện thoại rồi về phòng nghỉ ngơi.

Mà ở phòng cho khách, Tống Dữ Tinh không thể ngủ ngon, nửa đêm canh ba, cậu mơ màng ngủ, đầu như muốn căng ra, mơ hồ đau nhức, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, tứ chi vô lực.Cậu sốt.Nguyên nhân đại khái là do chai nước đá Lục Tứ xối lên người cậu kia.
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 17: Sốt


Nắng sớm nhạt nhòa.Hôm nay vẫn là ngày đi làm, Lục Tứ dậy tương đối sớm.

Sau khi đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng, hắn không tự chủ được mà nhìn qua phía phòng cho khách, cửa vẫn đóng chặt, có lẽ vị khách này dậy muộn hơn chủ nhân của ngôi nhà.Oreo cũng vẫn đang ngủ say sưa trong ổ của nó, bốn chân giang ra, tư thế rất diêm dúa.Thím giúp việc tới sớm, lúc này đang bận rộn trong bếp, phòng bếp kiểu nửa kín nửa hở, Lục Tứ nhìn thoáng qua đã thấy thím đang mặc cái tạp dề màu hồng đó.Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh tối qua, thanh niên cũng mặc cái tạp dề màu hồng..."

Lục tiên sinh, chào buổi sáng."

Thím giúp việc chào hỏi khiến hình ảnh trong đầu hắn tắt ngấm, hắn nhíu mày một cái, ảo não vì không hiểu sao mình lại nghĩ đến những thứ như thế."

Thím Vương, chào buổi sáng."

Thím Vương là giúp việc, chừng bốn mươi tuổi, rất hiền lành, tay nghề nấu ăn rất tốt, bất kể là đồ Trung hay đồ Tây thím đều rất giỏi."

Lục tiên sinh, bây giờ cậu đi chạy bộ sao?"

"Vâng."

Lục Tứ tiếp tục đi ra ngoài, hắn mặc quần áo thể thao màu xám tro, đeo tai nghe bluetooth, phối hợp với vóc người cao gầy và tướng mạo anh tuấn, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân, thuộc loại hình giáo thảo của trường đại học.Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn lại quay vào, nói với thím giúp việc vẫn đang ở trong bếp: "Phải rồi thím Vương, hôm nay làm thêm một phần đồ ăn sáng."

Thím Vương hơi ngạc nhiên, "Có khách sao?"

Lục Tứ vâng một tiếng rồi đi ra.Hắn có thói quen chạy bộ buổi sáng, nếu có thời gian sẽ đến phòng tập gym, đối với vị Lục tổng trẻ tuổi này, quản lý vóc dáng rất quan trọng, hắn cũng không muốn sau này sẽ trở thành một doanh nhanh đầu hói bụng bia.Chạy bên ngoài hơn nửa giờ Lục Tứ mới về, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo đường cong gương mặt ưu việt, hắn cầm khăn lông tùy ý lau lau, đồng thời quét mắt nhìn trong phòng một vòng.Thím Vương vừa bày bữa sáng lên bàn ăn vừa nói: "Lục tiên sinh cậu về rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi, còn có vị khách kia, cần phải đánh thức không?"

Lục Tứ không khỏi nhíu mày một cái, tên nhóc kia sao còn chưa dậy?

Xem chỗ này là nhà cậu ta phải không?"

Để cháu lên xem một chút."

Hắn bước nhanh lên tầng hai, đưa tay gõ cửa phòng cho khách, tốc độ có hơi nhanh, tâm tình của hắn lúc này không hề tốt, "Tống..."

Tống cái gì nhỉ?"

Dậy mau!"

"Đừng để tôi vào ném cậu ra."

Bên trong không có chút động tĩnh nào.Lục Tứ không nhịn được gõ thêm vài cái, sự kiên nhẫn đã hao bằng sạch, cửa không khóa trái, hắn trực tiếp đẩy ra, liếc mắt đã thấy người nằm trên giường.Thanh niên đưa lưng về phía cửa, cũng không đắp chăn, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ tấm lưng thon gầy, thân thể co ro của cậu.Lục Tứ tư thái buông lỏng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng như sắp cuộn tròn kia, "Ngủ trong nhà người khác đúng là ngon ghê..."

"Vẫn còn ngủ à, dậy mau!"

Người trên giường không có phản ứng gì.Người đàn ông đi tới phía bên kia giường, lúc này hắn mới nhìn thấy, thanh niên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đỏ ứng có chút không tự nhiên, đôi môi tái nhợt khô khốc, không có sắc máu.

Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trên trán có một tầng mồ hôi, mấy sợi tóc xốc xếch cũng bị ướt, dính sát da cậu.

Tống Dữ Tinh cuộn người thành như vậy, nhìn có vẻ yếu đuối vô lực.Lục Tứ còn định nói gì đó nhưng dừng lại.Bộ dáng này...

Tám phần là bị sốt.Hắn cúi người xuống, đưa tay áp vào trán Tống Dữ Tinh thì thấy nhiệt độ cơ thể cậu không hề bình thường, hắn nhíu mày, lại sờ má và cánh tay cậu, đều nóng hổi như vậy.Lục Tứ thu tay về, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc."

Quả nhiên là Phiền Toái Tinh!"

Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, ánh mắt thâm trầm vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm thanh niên trên giường như là sắp đánh cậu đến nơi.Tối qua ăn vạ còn chưa đủ, sáng nay lại tiếp tục.Thân thể tên nhóc này sao lại yểu điệu như vậy.Dường như cảm nhận được tầm mắt từ trên đỉnh đầu, Tống Dữ Tinh mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc choáng váng đau nhức, cậu khó chịu hừ hừ hai tiếng, thấp giọng nói mê, "Khó chịu..."

Bộ dạng này không giống giả vờ.Nhìn cậu như thế, người đàn ông ác liệt nhíu mày chặt hơn, tối qua không nên mang cái tên này về, đúng là tự gây phiền phức cho mình.Người kia đang co rúc trên giường lại hừ hừ, "Ưm..."

Cuối cùng Lục Tứ vẫn thỏa hiệp, mặc dù hắn không thích xen vào việc của người khác nhưng cũng không máu lạnh đến mức mặc kệ người bị bệnh, huống chi tên nhóc này vẫn đang ở trong nhà hắn.Hắn ngồi xổm cạnh mép giường, bình thản mở miệng: "Có đi được không?"

"Không biết..."

Dưới ánh nhìn soi mói của người đàn ông, Tống Dữ Tinh chống tay xuống đệm, khó nhọc ngồi dậy, đi dép vào rồi đứng lên, nghiêng ngả đi ra ngoài.Lục Tứ chậm rãi đi phía sau cậu, hoàn toàn không có ý định trợ giúp.Tống Dữ Tinh nghĩ nghĩ, cậu đã như vậy rồi, đi cũng không vững, vậy mà cái tên Lục đầu sỏ này còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mẹ nó chứ một chút đồng tình cũng không có!Cậu tiếp tục bám tường, bước đi khó khăn.Liếc thấy hắn cách mình không xa, Tống Dữ Tinh nghĩ một chút, nếu bây giờ cậu ngã, bằng thân thủ của Lục Tứ, tám phần là có thể đỡ được cậu.Hai giây sau, Tống Dữ Tinh suy yếu nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã về phía Lục Tứ, vị trí cực kỳ chuẩn xác.Động tác của Lục Tứ rất nhanh chóng.Nhanh chóng lui về phía sau hai bước.Cùng lúc đó, thanh niên cũng ngã bịch xuống sàn nhà cạnh hắn.Tống Dữ Tinh: "..."

Mịa, để cho thân thể vốn đã không khỏe mạnh gặp tai nạn liên tiếp.Hình như cậu đánh giá cao lương tâm của Lục Tứ rồi.Tên chó má này căn bản không hề có lương tâm!Thôi, liều đi.Lục Tứ bình tĩnh đứng đó, đánh giá thanh niên đang té xỉu trên sàn nhà, trong lòng chửi một tiếng.Hình ảnh này như là đã từng nhìn thấy rồi.Đúng là mai khai nhị độ (*)!(*) Điển cố, khi mùa xuân đến thì hoa mai sẽ nở, ý là chờ thời cơ đến thì sử dụng.Lại ăn vạ.Thôi được rồi, nhỡ bị sốt thành ngốc luôn thì hắn không phụ trách nổi.Lục Tứ cảm thấy bây giờ mình rất oan khuất, đành cam chịu mà ôm ngang Tống Dữ Tinh lên, không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.Nhiệt độ của người trong ngực rất cao, như cái túi sưởi, xem ra bệnh nặng thật.Thím Vương dưới tầng thấy hình ảnh kỳ quái này, mắt nhìn thẳng tắp vào họ, Lục tiên sinh sao lại ôm một cậu con trai trong ngực vậy, đây là khách mà cậu ấy nói sao, quá thân mật rồi.Ăn sáng còn phải ôm xuống như vậy.Ầy, người trẻ tuổi bây giờ thật là...
 
[Hoàn] [Đm/Edit] Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 18: Đi bệnh viện


Lục Tứ vững vàng ôm Tống Dữ Tinh xuống tầng một.Trước ánh mắt kinh ngạc và biểu cảm phức tạp của thím Vương, hắn mặt không đổi sắc nói: "Thím Vương, trước hết không ăn sáng, cậu ta sốt, cháu đưa cậu ta đi bệnh viện."

Thím Vương sửng sốt một chốc mới đáp, đợi đến khi tới gần hơn thì thím mới phát hiện người trẻ tuổi mà Lục tiên sinh ôm trong ngực đang khó chịu nhắm chặt hai mắt, gò má đỏ ửng không giống bình thường, môi trắng bệch.Nhưng mấy cái này cũng không che giấu được tướng mạo xuất chúng của cậu."

Vậy hai người đi nhanh đi."

Thím Vương đứng tại chỗ, vẫn có chút không phản ứng kịp, thẳng tắp nhìn Lục tiên sinh ôm người đi ra ngoài, không khỏi chột dạ đưa tay lên sờ mũi.Hóa ra là vì bị bệnh nên mới phải ôm như vậy, mới nãy thím còn hiểu lầm quan hệ của bọn họ.Nhưng mà ôm một người con trai thì cũng thật kỳ quái.May mà Lục tổng mọi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, nếu không khi ôm một người đàn ông nặng gần 60kg thì sẽ không chịu nổi, mà hắn bây giờ không đỏ mặt không thở dốc, hết sức ung dung.Tống Dữ Tinh đã gần hôn mê, mơ mơ màng màng cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình rất đáng tin, đầu theo bản năng cọ vào lồng ngực ấm áp của hắn một cái, miệng phát ra âm thanh rên rỉ khó chịu.Trước kia khi bị bệnh, chỉ có mình cậu.Chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.Lục Tứ lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện gần đó.Lấy số, khám bác sĩ, tiêm, lấy thuốc.Lục Tứ cảm thấy mình giống như một người cha già.Người kia còn là một người lạ mới quen chưa đầy một ngày."

Lục tổng, Tống tổng đã tới công ty, ngài vẫn đang trên đường sao?

Khi nào ngài đến?"

"Khoảng nửa giờ nữa, để cậu ta chờ chút."

Lục Tứ dặn dò trợ lý mấy câu trong điện thoại rồi cúp máy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu trai ngồi bên cạnh, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng: "Mình có thể trở về được ư?"

Cũng vì tên nhóc này, làm chậm trễ thời gian làm việc của hắn.Tiêm và uống thuốc xong, trạng thái của Tống Dữ Tinh tốt hơn chút, cậu cúi đầu, rũ mi mắt, giọng khàn khàn yếu ớt: "Xin lỗi anh, tại em làm anh đi làm muộn, tiền khám bệnh em sẽ trả lại cho anh."

"Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, còn đi khám cùng em, anh có việc thì cứ về trước đi, không cần lo cho em đâu."

Ông đây lo cho cậu lúc nào, Lục Tứ nghĩ trong đầu.Lại bày ra cái bộ dạng đáng thương này với hắn."

Không cần cảm ơn, tiền cũng không cần trả lại, đừng gây phiền phức cho tôi nữa là được."

Giọng hắn trước sau vẫn lạnh lùng như thế, còn có chút phiền não, hắn không nhìn Tống Dữ Tinh một cái, đứng dậy sải bước ra ngoài.Tống Dữ Tinh yên lặng nhìn bóng Lục Tứ rời đi và biến mất ở khúc quanh, cậu không có sức đuổi theo, bây giờ ngay cả mắng người cậu cũng không làm nổi.Mịa, khó chịu thật.Bây giờ cứ chậm rãi đi về đã.Trong bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, thanh niên ngồi trên ghế dài ở hành lang, an tĩnh nhắm mắt lại, lông mi dài cong như cánh bướm khẽ run rẩy.Luôn có người đi ngang qua đưa mắt về phía cậu.Hai y tá trẻ tuổi đứng cách đó không xa, kéo tay nhau kích động thấp giọng rủ rỉ, ánh mắt của hai người cùng hướng về một phía, chính là Tống Dữ Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần."

Tiểu ca ca kia dáng dấp thật là đẹp, so với minh tinh trên tivi cũng được nữa!

Cái kiểu mà mỹ nhân ốm yếu an tĩnh ấy!"

"Đúng đúng, hay là đến xin Wechat nhỉ?"

"A a tôi không dám..."

"Sợ gì, tôi đi cùng cô."

Hai cô gái nhao nhao muốn thử, nhưng mà còn chưa bước ra khỏi chỗ liền thấy chỗ khúc quanh đối diện có một người đàn ông đi tới, hắn mặc quần áo thể thao, thân cao chân dài, tướng mạo anh tuấn phi phám, có lẽ cao đến hơn mét tám.Hai người nhìn đến ngây ngẩn.Lại một đại soái ca đi tới!Sau đó, các cô liền thấy đại soái ca trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu ca ca kia, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cậu, mặt không đổi sắc mở miệng: "Đứng dậy, tôi đưa cậu về."

Tiểu ca ca mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía đại soái ca, ánh mắt lập tức sáng lên, khóe miệng tái nhợt nâng lên thành một nụ cười vừa vui sướng lại ngượng ngùng, "Em nghĩ là anh đi rồi chứ."

"Nhanh lên chút đi."

Đại soái ca tích chữ như vàng, nói ra mấy chữ rồi xoay người đi, cũng không có ý định giúp đỡ bệnh nhân.Tiểu ca ca lập tức đứng dậy đi theo sau hắn.Hai người một thấp một cao một to một nhỏ, nhìn đẹp đôi một cách kỳ diệu.Hai y tá đang chuẩn bị đến xin Wechat lăng lăng nhìn theo bọn họ rồi kích động nhỏ giọng thét chói tai, quá bổ mắt rồi!

Quá đẹp đôi rồi!Lục Tứ cũng hơi ảo não, mới vừa đi tới cửa bệnh viện, hắn lại thần xui quỷ khiến mà quay trở lại, trong đầu toàn là hình ảnh thanh niên ốm yếu nhưng không nhờ mình giúp đỡ.Thôi được rồi, coi như là một ngày làm việc tốt đi.Sợ rằng việc tốt cả đời hắn làm đều tập trung trong hai ngày này.Trên xe, người đàn ông vừa cài dây an toàn vừa hỏi người thanh niên bên cạnh, "Địa chỉ."

Ý tứ trong câu này, hiển nhiên là không định đưa cậu về nhà mình nữa, trong mắt Tống Dữ Tinh đảo qua bộ đồ không phải của mình đang trên người mình, quần áo của cậu vẫn còn ở nhà Lục Tứ.Nghĩ một lát, cậu nắm hai tay đặt trên đùi, trả lời: "Khu đông đại học Bắc Thành."

Dừng một chút, cậu rũ mắt, nhỏ giọng bổ sung: "Xin lỗi anh, em lại làm trễ nải thời gian của anh."

Nghe lời này, trong mắt Lục Tứ thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh.Tuy bộ dáng của cậu bây giờ có chút bất an và nhút nhát nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến ngũ quan xinh đẹp trẻ trung của cậu.Vốn hắn còn cho là người này là học sinh cao trung, có lẽ còn bỏ học, không nghĩ đến cậu là sinh viên đại học, hơn nữa còn là đại học Bắc Thành, trường cũ của hắn.Nói như vậy, tên nhóc này là đàn em của hắn.Mặc dù không biết kém hắn bao nhiêu khóa.Lục Tứ đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới âm thanh yếu ớt của thanh niên: "Anh, anh có thấy em rất phiền phức không?"

Tống Dữ Tinh dè dặt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.Lục Tứ không trả lời, trầm mặc lái xe.Không khí trong xe rất an tĩnh, thân thể Tống Dữ Tinh còn chưa thoải mái, cũng không có ý định khơi gợi đề tài, Lục tổng cao cao tại thượng cũng lười mở miệng nói chuyện cùng người không quan trọng.Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên lặng, Tống Dữ Tinh luống cuống lấy điện thoại từ trong túi ra, không chút lưu tình cúp máy.Hai giây sau, điện thoại của cậu lại đổ chuông.Tống Dữ Tinh thầm cắn răng, dè dặt hỏi: "Anh, em nghe điện thoại được không?"

Lục Tứ: "Tùy cậu."

Tống Dữ Tinh vừa nghe điện thoại, bên kia liền truyền tới âm thanh lo lắng của Hàn Dã: "Tinh ca, sao cậu còn chưa về, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?

Chẳng lẽ cậu vẫn còn ở nhà Lục Tứ ư?

Hai người đã làm gì!

Tinh ca, cậu phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt!

Tinh ca!"

Khóe miệng Tống Dữ Tinh co rút rất nhẹ, "Không sao, tôi đang trên đường về trường."
 
Back
Top Bottom