Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,461
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
322571535-256-k893123.jpg

[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh/Kháng Bệnh Độc Khẩu Phục Dịch
Nhân vật chính: Dương Hà Hàn X Tô Tiếu Ương
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
1


Tác giả: W Tòng Tinh/Kháng Bệnh Độc Khẩu Phục DịchNhân vật chính: Dương Hà Hàn X Tô Tiếu Ương Tag: Đoản văn, 1v1
︵‿︵‿︵‿︵

1.

Tôi là thầy bắt ma chuyên nghiệp.

Hôm nay tôi nhận được một đơn hàng đặc biệt.

2.

Sở dĩ nói đặc biệt là vì lần này vị khách mời tôi đến không phải để bắt ma mà chỉ muốn tôi kiểm tra xem trong nhà anh có ma không.

3.

Vị khách ra mở cửa cho tôi tên là Dương Hà Hàn, giới tính nam, ba mươi tuổi, cao ít nhất một mét chín, cường tráng đẹp trai, sắc mặt u uất nhìn hơi tiều tụy.

Nhìn thoáng qua tôi có thể thấy âm khí trên người anh cực nặng, rõ ràng đã sống chung với ma suốt một thời gian dài.

May mà đó không phải ác quỷ, cũng chẳng có ý định hại người mà chỉ hút dương khí của anh mỗi ngày để sống.

Hình như Dương Hà Hàn cũng biết hồn ma kia không có ác ý gì.

Mấy ngày trước tôi và anh đã trao đổi chuyện này qua Wechat, tôi hỏi trong nhà anh đã có thứ dơ bẩn thì sao không để tôi mang đồ nghề đến diệt phứt nó đi, tôi là dân chuyên nghiệp nên sẽ làm cho nó hồn bay phách tán, không để lại bất kỳ hậu họa nào.

Dương Hà Hàn liên tiếp gửi cho tôi mấy câu "không được", còn nhấn mạnh với tôi bằng ngữ khí nghiêm nghị rằng "Em ấy không phải thứ dơ bẩn, em ấy có bệnh sạch sẽ và thích sạch sẽ hơn bất kỳ ai khác".

4.

Thì ra Dương Hà Hàn biết hồn ma kia là ai.

Lúc vào cửa thay dép, tôi đang suy đoán về thân phận hồn ma thì tình cờ liếc thấy một thanh niên thấp hơn Dương Hà Hàn một cái đầu đứng sau lưng anh trong phòng khách.Cậu quàng tay ôm cổ Dương Hà Hàn, kiễng chân tựa đầu lên vai anh bĩu môi nói: "Ca, hôm nay có khách đến mà anh chẳng chịu sửa soạn gì cả, râu cằm vẫn chưa cạo sạch kìa."

Dường như Dương Hà Hàn không nghe thấy, cõng theo vật trang sức hình người kia đến cạnh bàn rót trà cho tôi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi nên thanh niên đột nhiên quay sang nhìn tôi, cậu nhiệt tình vẫy tay chào hỏi rồi xởi lởi cười nói: "Anh ngồi chơi nha!

Muốn ăn trái cây không?

Sáng nay anh ấy mới mua đó, bảo anh ấy bưng cho anh ăn đi."

5.Thảo nào khi tôi gọi ma là thứ dơ bẩn, Dương Hà Hàn lại tức giận như vậy......

Hóa ra hồn ma trong nhà chính là vợ anh.

6.

Đương nhiên Dương Hà Hàn không chủ động tiết lộ quan hệ của mình với hồn ma mà đây là suy đoán của tôi khi thấy bức ảnh trên bàn trà.

Người vợ đã biến thành ma của anh cũng là nam, ngoại hình thanh tú trẻ trung phơi phới, khi ngồi cạnh anh nhìn càng giống người sống hơn.

Trong khi tôi và Dương Hà Hàn trò chuyện, hồn ma đột nhiên xen vào một câu: "Hello, tôi tên Tô Tiếu Ương."

Cậu cười với tôi để lộ hàm răng trắng bóc như kem và chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Bạn trai tôi ngốc lắm, tôi phải tạo ra bao nhiêu hiện tượng siêu nhiên thì anh ấy mới biết tôi vẫn ở trong nhà đấy."

Nói xong Tô Tiếu Ương cúi thấp đầu kề sát đôi môi màu hồng nhạt vào tờ khăn giấy trên bàn rồi thổi mạnh mấy cái, sau đó huơ tay quạt một hồi lâu thì tờ giấy kia mới nhích sang bên cạnh một li.

Tôi thở dài dựa vào ghế salon nghĩ thầm: Nếu hiện tượng siêu nhiên mà cậu nói là cái này thì chồng cậu không nhận ra cũng đúng thôi.

7.

Tôi bảo Dương Hà Hàn: "Đúng vậy, cậu ấy vẫn còn ở đây."

Nghe xong câu này của tôi, khóe miệng Dương Hà Hàn giật nhẹ, đôi mắt đang rũ xuống đột nhiên ngước lên.

Thoạt nhìn vẻ mặt anh chẳng có bất kỳ thay đổi nào, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ mặt anh đang run nhè nhẹ.

Khi anh đến gần, tôi phát hiện trong mắt anh vằn vện tơ máu, hai tay buông thõng bên hông siết thành nắm đấm như đang cố kìm nén cảm xúc.

"Em ấy ở đâu?"

Dương Hà Hàn hỏi tôi.

8.

Tôi ngước mắt hỏi ý Tô Tiếu Ương đang lượn lờ trên đỉnh đầu Dương Hà Hàn.

Tô Tiếu Ương lắc đầu bảo tôi: "Tạm thời anh đừng nói với anh ấy, bảo anh ấy cúng dưa hấu cho tôi ăn trước đi, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn dưa đấy."

9.

Tâm trạng Dương Hà Hàn có vẻ khá hơn nhiều.

Từ lúc tôi bước vào cửa đến trước khi anh thắp nhang, khóe miệng anh vẫn luôn trĩu xuống.

Còn giờ đã có thể thấy nụ cười trên mặt anh.

Anh vừa bày dưa hấu thắp nhang trước di ảnh Tô Tiếu Ương vừa nói sau khi cậu mất anh bắt đầu học nấu ăn, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn để cúng kiếng nhưng không thể nghe Tô Tiếu Ương nhận xét nên cũng chẳng biết tài nấu nướng của mình có tiến bộ hay không.

Nghe một hồi, tôi nhìn sang Tô Tiếu Ương đang say mê hít nhang bên cạnh để xem cậu có gì muốn nói với Dương Hà Hàn không.

Nhưng Tô Tiếu Ương rất vô tư, hoàn toàn không để tâm đến những lời chân thành tha thiết của Dương Hà Hàn.

Gặm xong dưa hấu Dương Hà Hàn cúng, cậu thở phào khoan khoái rồi cười híp mắt bay tới trước mặt tôi nói: "Sư phụ, ngài có thể nghe được tôi nói chuyện thì nhờ ngài nhắn lại với anh ấy đốt con chim giả cho tôi đi!"
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
2


10.

Tôi nghĩ thầm: Đây là chuyện có thể nói ra được sao?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy khó mở miệng, thế là tôi vờ như chức năng mắt âm dương của mình tạm thời mất linh nên không nghe được yêu cầu Tô Tiếu Ương đưa ra.

Nhưng tôi không nói thì Tô Tiếu Ương lại đưa tay lên miệng làm loa rồi bay lơ lửng quanh tôi lặp đi lặp lại "chim giả chim giả chim giả", nếu không đáp ứng cậu e là đêm nay tôi sẽ toàn mơ thấy một bầy chim giả nhảy múa.

Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được, nhìn cậu ngây thơ thanh thuần thế kia mà nói chuyện lại bạo dạn như vậy.

"Sư phụ à, làm ma chán lắm!

Tôi phải nắm bắt cơ hội tìm thú vui chứ."

Tô Tiếu Ương lượn quanh tôi bẻ ngón tay nói, "Anh nhìn xem, tôi không thể ra cửa, Dương Hà Hàn không thấy tôi không nghe được tôi nói, ngủ chung giường cũng không thể đụng vào tôi.

Tình yêu Plato không thể mang lại hạnh phúc cho tôi nên đành phải tự thân vận động thôi!"

11.

Tôi im lặng một lát rồi quay sang nói với Dương Hà Hàn: "Cậu ấy bảo dưa hấu ngon lắm."

Dương Hà Hàn mừng rỡ nhìn theo ánh mắt tôi hướng về phía Tô Tiếu Ương.

Tuy chẳng thấy được gì nhưng anh cũng không hề nghi ngờ tôi.

Tôi nghe anh thì thầm gọi tên Tô Tiếu Ương, thanh âm rất khẽ, còn hơi run rẩy.

Tôi nghĩ không phải anh tin tôi mà vì hy vọng linh hồn Tô Tiếu Ương vẫn còn ở đây nên mới tin lời tôi nói.Dương Hà Hàn hỏi tôi: "Em ấy còn nói gì nữa không?"

12.

Tôi: "Ừm......"

Hai mắt Tô Tiếu Ương lóe sáng như sao nhìn tôi chằm chằm.

Hai phút sau, tôi đầu hàng.

Đành phải nói với Dương Hà Hàn rằng vợ anh muốn anh đốt con chim giả.

13.

Rất khó mô tả biểu cảm của Dương Hà Hàn sau khi nghe câu này.

Dường như anh vừa đau lòng vừa vui vẻ lại vừa tức giận, vẻ mặt hết sức vi diệu, khóe môi nhếch lên nhưng lông mày lại nhíu chặt, đôi mắt hơi ửng đỏ.Tô Tiếu Ương vẫn đang ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác: "Nhìn mặt ảnh y chang trái mướp đắng vậy, ha ha ha ha!"

Dương Hà Hàn im lặng một lát rồi bảo tôi: "Đây đúng là lời em ấy sẽ nói."

Nói xong đột nhiên anh cúi đầu nhìn hạ bộ của mình như nảy ra ý nghĩ nguy hiểm gì đó.

Tôi nhịn không được khuyên nhủ anh: "Anh bạn, anh làm mô hình đốt cho vợ là được rồi, không cần đốt đồ thật đâu......."

14.

Tôi lấy cớ gọi Tô Tiếu Ương ra phòng khách để bảo Dương Hà Hàn vào phòng làm việc đợi một lát, rốt cuộc tìm được cơ hội ở riêng với anh chàng sắc quỷ này.

Tô Tiếu Ương cãi lại: "Tôi đâu phải sắc quỷ, Dương Hà Hàn mới là sắc quỷ ấy, nhìn di ảnh của tôi cũng cương được cơ mà!"

Tôi muốn nói lại thôi.

Đồng thời cảm thấy lời Tô Tiếu Ương nói là sự thật.

"Mặc dù chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nhưng tôi thấy buồn cười quá cơ......"

Tô Tiếu Ương ngồi xếp bằng trên ghế salon cười khúc khích rồi thở hổn hển nói tiếp, "Tôi ngủm củ tỏi rồi nên Dương Hà Hàn đành phải tự giải quyết nhu cầu sinh lý, ví dụ như ban đêm nằm trên giường nhìn ảnh tôi tự sướng, nhưng cứ tuốt nửa chừng thì anh ấy lại bắt đầu khóc.

Tôi ở bên cạnh mà cạn lời luôn!

Có ai vừa quay tay vừa khóc không chứ!

Có phải hội chứng đau buồn khi quay tay đâu."

15.

Cười xong Tô Tiếu Ương yên tĩnh lại rồi nhìn về hướng phòng làm việc nói khẽ: "Anh ấy khóc rất hài nhưng tôi cười xong thì lại cảm thấy anh ấy thật tội nghiệp.

Yêu một người đã chết...... chắc là vô vọng lắm nhỉ?"

16.

Tôi đang định an ủi Tô Tiếu Ương thì cậu lại bắt đầu nói năng hạ lưu: "Lúc ấy tôi muốn hôn chim anh ấy để an ủi nhưng chẳng thể nào hôn được cả!"
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
3


17.Dương Hà Hàn ngồi đối diện Tô Tiếu Ương, chăm chú nhìn người yêu mất sớm của mình.

Trong con ngươi đen như mực không phản chiếu bất kỳ bóng người nào nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, tim đập dữ dội như chứa đầy nước nóng sắp sôi trào.

Anh kìm lòng không được đưa tay ra, tưởng tượng mình đang nắm cổ tay gầy mảnh của Tô Tiếu Ương.

Sau đó anh cúi đầu hôn lên ngón áp út của cậu —— Trên đó có đeo chiếc nhẫn mà họ trao nhau lúc kết hôn.

Anh tưởng tượng Tô Tiếu Ương đang cười với mình.

Tô Tiếu Ương rất hay cười, chỉ khi nào bị anh giày vò hung ác mới đưa tay che lại đôi mắt ngấn nước như không muốn để anh thấy mình thút thít.

Ngay cả khi bệnh, Tô Tiếu Ương cũng chưa bao giờ rơi lệ trước mặt anh.

18.

Tô Tiếu Ương rất giỏi đóng kịch.

Thời tiểu học, Dương Hà Hàn luôn nghĩ sau này lớn lên Tô Tiếu Ương sẽ thành một diễn viên tài ba.

Tô Tiếu Ương có đôi mắt to ngây thơ, thích cười, vui tính, ưu điểm nhiều vô số kể, vấn đề duy nhất là cậu rất hay nói dối, còn hay gạt người rồi ôm bụng cười ha ha.

Dương Hà Hàn là trúc mã của cậu luôn phải đứng mũi chịu sào.

Tô Tiếu Ương không thích đi học nên thường xuyên giả bệnh, hơn nữa lần sau lại giả bộ giống hơn lần trước dọa cho Dương Hà Hàn khóc rất nhiều lần.

Đợi đến khi Dương Hà Hàn tèm lem nước mắt nước mũi định đi gọi người lớn thì Tô Tiếu Ương mới bật dậy cười nhạo anh khóc như trái mướp đắng.

Chắc ông trời cũng không ưa tật nói dối của cậu nên quyết định trừng phạt cậu.

Năm lớp sáu, khi đang biểu diễn cho Dương Hà Hàn nghe khúc nhạc dương cầm mình mới học được thì mắt cậu đột nhiên tối sầm rồi ngã xuống thảm ngất đi.

18.

Sau khi tỉnh lại Tô Tiếu Ương cảm thấy rất buồn.

Không phải vì biết mình mắc phải căn bệnh hiếm gặp mà vì cha mẹ và trúc mã nghiêm cấm cậu không được chơi trò ngất xỉu nữa.

Đồng thời cậu cũng không thể giả bệnh xin nghỉ, bởi vì chỉ cần cậu nói mình không khỏe thì cha mẹ sẽ quýnh quáng đưa cậu đến bệnh viện ngay.

Niềm vui trong cuộc sống của cậu bỗng nhiên vơi đi quá nửa.Sau khi xem kết quả kiểm tra sức khỏe, mỗi lần trúc mã Dương Hà Hàn nhìn cậu kiểu gì cũng bày ra vẻ mặt mướp đắng buồn cười kia.

Dương Hà Hàn càng nghe lời cậu hơn xưa, chỉ cần cậu giả vờ tức giận quăng gối thì anh sẽ ngoan ngoãn nằm bò ra sàn đóng vai chú ngựa nghe lời cậu.

Sau đó nữa, Tô Tiếu Ương bắt đầu thích ăn mướp đắng.

19.Tô Tiếu Ương không phải quỷ, nếu không nhờ Dương Hà Hàn mỗi ngày tích cực thắp nhang cúng đồ ăn và dương khí thì e là cậu đã sớm hồn bay phách tán rồi.

Hôm nay tôi tới đây một chuyến chỉ để xác minh xem trong nhà Dương Hà Hàn có ma hay không, vì vậy cũng chẳng mang theo đồ nghề để giúp đôi tình nhân này gặp nhau.

Hầu hết mọi người đều tìm tôi để trừ tà chứ chẳng mấy ai muốn gặp ma cả.

Âm dương cách biệt, gặp ma cũng chẳng phải chuyện dễ.

Tôi bảo Dương Hà Hàn đừng hy vọng nhiều quá, cách làm ma hiện hình còn tùy thuộc vào mỗi linh hồn nên không phải lúc nào cũng thành công trăm phần trăm đâu.Dương Hà Hàn đứng trên sân thượng hút thuốc.

Trời đã tối hẳn.

Tôi nói: "Nếu anh không cúng kiếng cho cậu ấy nữa thì cậu ấy sẽ siêu thoát rất nhanh."

Dương Hà Hàn nhìn thành phố dần lên đèn, chậm chạp thở ra một làn khói màu xám trắng rồi nói: "Siêu thoát?"

Tôi nói: "Cũng đồng nghĩa với đầu thai ấy."

Ánh mắt Dương Hà Hàn rơi vào điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, thấp giọng nói: "Tôi đã ba mươi tuổi rồi."

Tôi nói: "Dương tiên sinh, đời người còn dài lắm."

"Siêu thoát, siêu thoát......"

Trên mặt anh chẳng có chút ý cười nào nhưng trong cổ lại phát ra tiếng cười, "Đùa à, để em ấy đến một kiếp khác mà không có tôi sao?"
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
4


20.Tính tình Tô Tiếu Ương luôn lạc quan nên sau khi chết thích nghi với việc làm ma rất nhanh.

Sau khi biến thành ma, cậu ăn gì cũng thấy ngon (ý là những món Dương Hà Hàn cúng cho cậu), lấy lại cảm giác thèm ăn, đi đứng không còn thở hổn hển, không bị đau đớn hành hạ mất ngủ, cũng không còn là gánh nặng của Dương Hà Hàn nữa.

Thậm chí cậu cảm thấy mình và Dương Hà Hàn có thể làm tám lần một đêm, từ tối đến sáng rồi lại từ sáng đến tối.

Thỉnh thoảng cha mẹ lại dẫn em gái cậu tới thăm.

Khi Dương Hà Hàn đưa họ ra ngoài ăn cơm, một mình cậu ở nhà ngẩn người nhìn bức ảnh gia đình trên tường rồi thử dùng ý niệm đẩy bình hoa trên bàn xuống thảm.

Ý niệm có lúc linh có lúc không, lần thành công nhất là khi Dương Hà Hàn đứng hút thuốc ngoài ban công, cậu tốn rất nhiều sức lực mới bật được TV rồi chuyển sang kênh phim.

21.

Dương Hà Hàn dụi tắt điếu thuốc đi vào nhà, bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn màn hình TV lấp lóe, sau đó tới ngăn tủ lấy ra hai cái ly đế cao, khui chai rượu mua lúc kết hôn với Tô Tiếu Ương, còn chịu khó xuống bếp làm mấy món ăn.

Anh tắt đèn phòng khách rồi kéo kín màn cửa, đặt di ảnh Tô Tiếu Ương lên ghế salon, thắp cho vợ mình một nén nhang.

"Lâu lắm rồi chúng ta chưa xem phim chung nhỉ."

Dương Hà Hàn ngồi cạnh di ảnh rót rượu vào ly hai người rồi nói, "Lúc trước em bảo muốn xem phim này nhưng anh bận quá không đến rạp xem với em được, xin lỗi em nhiều."

Tô Tiếu Ương hôn một cái lên gương mặt u uất của Dương Hà Hàn rồi ôm cổ anh, vờ như mình có thể dựa vào người anh, cậu cười nói: "Đây là phim hài mà, anh đừng có xụ mặt nữa, mau cười xem nào."

Ngón tay cậu dừng lại trên khóe môi trĩu xuống của anh, cố gắng chọc cười Dương Hà Hàn như xưa.

Dường như Dương Hà Hàn cảm nhận được sự tồn tại của cậu nên đột nhiên quay đầu sang, bờ môi run rẩy, lẳng lặng nhìn mặt cậu.

Dương Hà Hàn hỏi cậu: "Tô Tiếu Ương, em ở đâu?"

22.

Thời niên thiếu họ hay chen nhau ngồi trên salon xem phim.

Tô Tiếu Ương rất nhát gan nhưng lại thích xem phim kinh dị.

Dương Hà Hàn hết cách đành phải ngồi cạnh mở rộng vòng tay sẵn sàng ôm cậu bất cứ lúc nào.

Anh rất thích ôm Tô Tiếu Ương.

Người cậu gầy mảnh, trên tóc và quần áo tỏa ra hương thơm dìu dịu, ôm vào rất nhẹ, rúc trong ngực anh hệt như chú mèo con.

Nụ hôn đầu tiên của họ cũng là trên ghế salon.

Tô Tiếu Ương nằm ì trên đùi anh không chịu dậy, nằng nặc đòi đóng vai công chúa Bạch Tuyết, chu môi nói anh phải hôn một cái thì cậu mới tỉnh được.

Vành tai anh đỏ lên, chuẩn bị tâm lý thật lâu mới ôm mặt Tô Tiếu Ương rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm như kẹo dẻo vị dâu của thiếu niên.

Tô Tiếu Ương mở mắt ra ngơ ngác nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn cũng từ từ ửng đỏ.

Sau đó anh bắt chước trong phim luồn đầu lưỡi vào.

Còn chưa nếm đủ hương vị thì Tô Tiếu Ương đã xấu hổ đẩy anh ra rồi nhảy khỏi vòng tay anh, chỉ vào mũi nói anh là sắc quỷ.

"Anh không phải!"

Dương Hà Hàn luống cuống, "Tại em bảo anh......"

Anh còn chưa giải thích xong thì phát hiện Tô Tiếu Ương đỏ mặt nhìn vào nửa thân dưới của mình.

Tô Tiếu Ương chỉ vào đũng quần anh kêu lên: "Dương Hà Hàn, có tên sắc quỷ núp dưới người anh kìa!"

23.

Tô Tiếu Ương ôm má nghĩ: Đúng là em ở đây nhưng vô hình trong mắt anh mà.

Dương Hà Hàn muốn đưa tay ôm cậu nhưng chẳng ôm được gì, chỉ có không khí thoảng mùi nhang.

"Ương Ương......"

Dương Hà Hàn cúi đầu ôm bức di ảnh rồi hôn cậu qua tấm kính, nức nở nói, "Em còn ở đây không?

Em còn ở bên anh không?

Tô Tiếu Ương, Tô Tiếu Ương......

Anh sắp điên mất rồi......"

Cậu nghe thấy tiếng khóc uất nghẹn trong cổ Dương Hà Hàn, bả vai anh bắt đầu run dữ dội, nhịn không được cúi xuống nhìn mặt anh rồi nói: "Thôi nào, em ở đây với anh mà, khó khăn lắm mới xem phim với nhau được một lần, hôm nay anh đừng biến thành mướp đắng nữa mà."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
5


24.

Tô Tiếu Ương ghét mùi thuốc lá, trước kia Dương Hà Hàn không hút thuốc, mãi sau này mới thành nghiện.Lo liệu xong hậu sự cho vợ, cuộc sống của anh trở lại quỹ đạo, mỗi ngày đi làm, gửi tiền về quê cho mẹ, cứ hai tháng lại dành ra một ngày đi ăn cơm với cha mẹ vợ.

Anh cố gắng hết sức để mọi thứ trở lại như xưa, nhưng mỗi khi về nhà thấy hình bóng Tô Tiếu Ương qua những vật nhỏ bé nhất thì nỗi đau vô bờ lại đè nặng lên ngực anh, mỗi lần hít thở như có một đôi tay vô hình đang đẩy anh tới gần mép vực sụp đổ.

Chỉ còn một mình anh mà thôi.

Trong nhà hoàn toàn tĩnh mịch.

Dương Hà Hàn không nghe nhạc, cũng không xem TV, sau khi Tô Tiếu Ương mất cũng chẳng còn chơi game.

Anh kìm lại tiếng thở hổn hển, nghe tim mình đập lúc nhanh lúc chậm như một cỗ máy sắp hư.

Không có Tô Tiếu Ương, nơi này chẳng còn là nhà anh nữa.

25.

Có lần anh uống rất nhiều rượu, mơ hồ nghe thấy Tô Tiếu Ương gọi mình.

Anh nửa mê nửa tỉnh ngồi dậy ôm chặt vợ rồi ấm ức thổ lộ hết mọi đau khổ trong lòng, nói mình gặp ác mộng.

Tô Tiếu Ương hỏi anh mơ thấy gì.

Anh nghẹn ngào nói: "Mơ thấy em đột nhiên bỏ anh đi xa, bặt vô âm tín không bao giờ về nữa."

Tô Tiếu Ương nhịn không được cười khúc khích rồi vỗ lưng anh an ủi: "Không sao, mơ khác với thực mà."

26.

Sau cơn say, đầu Dương Hà Hàn đau như sắp nứt, tỉnh lại mới phát hiện toàn thân mình nồng nặc mùi rượu nằm trên sàn phòng khách.

Giờ không có Tô Tiếu Ương thay đồ cho anh, cũng chẳng ai nấu canh giải rượu, cả căn phòng lạnh tanh, anh chỉ nghe được tiếng mình ho khan và hít thở.

Mơ và thực đúng là khác nhau.

Tô Tiếu Ương không hề bỏ anh đi.

27.Tô Tiếu Ương chỉ chết mà thôi.

28.

Một năm sau, mẹ anh ở quê cũng qua đời.Tinh thần Dương Hà Hàn càng thêm suy sụp, giả vờ làm người bình thường ở công ty đã hao hết toàn bộ sức lực của anh nên không thể tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào khác nữa.

Đôi khi anh lại oán trách Tô Tiếu Ương bỏ mình lại trên cõi đời này.

Nhưng anh càng hận mình nhiều hơn.

Khi ánh nắng cuối ngày sắp tàn, anh đứng trên ban công hút điếu thuốc cuối cùng rồi âm thầm đo khoảng cách từ ban công xuống sân.

Anh nghĩ chờ hút xong điếu thuốc này thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.

Nhưng mới hút được một nửa, Dương Hà Hàn chợt nghe trong phòng khách vang lên tiếng nhạc rộn rã.

TV đã tắt đột nhiên bật lên, tự động chiếu một bộ phim hài từng rất ăn khách.

Anh nhớ khi Tô Tiếu Ương nằm trên giường bệnh đã nhắc đến bộ phim này mấy lần, còn nói hôm xuất viện muốn hẹn hò với anh ở rạp phim.

"Vợ chồng già cũng phải hẹn hò chứ," Tô Tiếu Ương ngoéo tay ước hẹn với anh rồi chân thành nói, "Em muốn để anh luôn có cảm giác mới mẻ với em, muốn anh vĩnh viễn thích em nhất."

Một lát sau, Tô Tiếu Ương lấy ra chiếc túi phúc nhỏ xíu dưới gối nhét vào tay anh, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của anh rồi cười nói: "Cứ thế đi, anh chỉ cần thích em khi còn sống là đủ rồi, sau này miễn cưỡng cho phép anh thích người khác đó."

29.

Dương Hà Hàn sắp điên mất rồi.Chẳng ai thấu được nỗi bi thương và nhớ nhung sắp hạ gục anh.

Anh không tháo nhẫn cưới, trên cặp táp vẫn còn hình mướp đắng Tô Tiếu Ương vẽ cho anh.

Đồ trong nhà đều là đồ đôi, khi rửa mặt anh có thể thấy cốc đựng bàn chải đánh răng của Tô Tiếu Ương, lúc ra cửa sẽ thấy dép lê nhỏ hơn một size của Tô Tiếu Ương trong tủ giày, trên giường ngủ vẫn đặt hai cái gối.

Nếu hóa điên có thể gặp Tô Tiếu Ương thì Dương Hà Hàn cảm thấy biến thành tên điên cũng không tệ lắm.
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
6


30.

Con người sau khi chết sẽ biến thành ma.

Trong mắt tôi, ma thực chất là "linh thể còn kẹt lại".

Sau khi chết một thời gian, linh thể vẫn có mối liên hệ với thế giới hiện tại.

Nhưng khi năng lượng đã cạn kiệt, họ sẽ quên hết mọi thứ ở kiếp này và bước lên con đường siêu sinh.

Nguồn năng lượng của các linh thể khác nhau, phổ biến nhất là đồ cúng và chấp niệm.

Linh hồn ở lại vì chấp niệm cũng chia ra rất nhiều loại.

Một số linh hồn không cam lòng rời khỏi thế giới vì chưa thực hiện được tâm nguyện.

Nếu không khống chế nổi chấp niệm của mình thì linh hồn sẽ dần bị dục vọng nuốt chửng rồi biến thành "ác quỷ" quấy phá nhân loại.

Trước đây đa số linh hồn tôi xử lý đều đã hoá quỷ, rất khó theo chân bọn chúng để thuyết phục mà chỉ có thể dùng bùa chú mạnh bạo đuổi đi.

Cũng có những linh hồn bị tình cảm sâu đậm của người thân, bạn bè hoặc người yêu níu giữ lại nhân thế.

Vì vậy một số sẽ hóa thành linh hồn hộ mệnh, âm thầm ở cạnh đối phương mang đến may mắn và ngăn chặn tai họa.

Đến khi nỗi nhớ không còn sâu đậm thì họ mới thanh thản ra đi.

"Tôi hiểu rồi!"

Tô Tiếu Ương ngồi xổm bên cạnh nhìn tôi bày trận, bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay nói, "Thì ra tôi là linh hồn hộ mệnh của anh ấy!"

Tôi nhìn cậu: "Cũng không hẳn vậy đâu."

Tô Tiếu Ương chớp mắt hỏi tôi tại sao.

"Mặc dù linh hồn hộ mệnh luôn ở cạnh bảo vệ nhưng chỉ xuất hiện vào những thời điểm nhất định thôi, bình thường có nhìn bằng mắt âm dương cũng chẳng thấy được đâu."

Tôi rắc chu sa lên rìa trận pháp rồi kiên nhẫn giải thích với cậu, "Cậu chỉ có thể di chuyển trong không gian này là vì cậu quyến luyến nơi này nhất, cũng có thể vì Dương tiên sinh thờ cúng cậu ở đây."

Tô Tiếu Ương suy nghĩ giây lát rồi hớn hở nói: "Vậy nếu anh ấy đi chỗ khác thắp nhang cho tôi thì tôi có thể ra ngoài đúng không?"

"Cứ thử xem."

Tôi nói, "Nhưng đợi tôi vẽ xong trận này để các cậu gặp nhau trước đã."

Vì muốn giúp Dương Hà Hàn gặp vợ nên sau khi về nhà tôi đã khổ tâm nghiên cứu rất lâu, rốt cuộc tìm được một cách.

Đầu tiên tôi phải tìm ra "nút thắt" giữa họ.

Dân gian hay nói những người thương nhau sẽ có thần giao cách cảm.

Tôi nghĩ sự cảm ứng này bắt nguồn từ "nút thắt".

Chấp niệm của họ dành cho nhau bện thành nút, chấp niệm càng mạnh thì nút thắt càng chặt.

"Tôi chẳng có chấp niệm gì cả, cũng không muốn bắt anh ấy ở góa cả đời vì tôi."

Tô Tiếu Ương bay lơ lửng giữa không trung, vắt chân chữ ngũ nhìn tôi vẽ bùa rồi nói, "Tôi còn hào phóng tặng anh ấy một cái túi phúc để tìm mùa xuân thứ hai sau khi tôi mất nữa đấy."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Thật à?"

Tô Tiếu Ương nói: "Cảm động chưa!"

Tôi nói: "Cảm động lắm."

31.

Tôi ra ngoài bảo Dương Hà Hàn bày trận còn thiếu mấy thứ, nhờ đó lấy được túi phúc Tô Tiếu Ương tặng anh.

Tuy chưa được Tô Tiếu Ương đồng ý mà đã nhìn lén bí mật của cậu thì hơi bất lịch sự nhưng tôi vẫn lấy ra tờ giấy trong túi phúc kia, muốn biết rốt cuộc cậu có nguyện vọng gì.

Không phải tôi nhiều chuyện mà là nhu cầu công việc thôi!Tôi đứng ở hành lang nín thở mở tờ giấy ra.

Trên đó không có bất kỳ lời chúc phúc nào mà chỉ có một câu nguyền rủa hơi ác viết bằng nét chữ nhỏ xinh: "Dương Hà Hàn, còn lâu em mới cho anh thích người khác nhé!

Dù khi anh đọc tờ giấy này em đã ngủm củ tỏi rồi nhưng anh cũng chỉ được nhìn di ảnh em để cương thôi!"
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
7


32.

Tô Tiếu Ương quả thực đã phát huy bốn chữ "khẩu thị tâm phi" vô cùng tinh tế.

Cậu hoàn toàn không nhắc gì đến chấp niệm của mình, mỗi lần tôi muốn trò chuyện sâu hơn thì cậu lại cười ha ha đánh trống lảng.Ban đầu tôi cứ tưởng cậu hoạt bát hơn chồng mình nhiều, giờ mới phát hiện cậu đích thực là hũ nút, mồm miệng liến thoắng nhưng mọi tâm tư đều giấu kín trong lòng.Cậu nói Dương Hà Hàn yêu cậu chết đi sống lại, vì quá ích kỷ nên cậu không thể siêu thoát mà chỉ có thể lượn lờ ở đây từ ngày này qua ngày khác.

33.

Dương Hà Hàn ném hộp thuốc lá rỗng vào thùng rác rồi tì khuỷu tay lên lan can sân thượng ngước nhìn bầu trời âm u, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Tôi yêu em ấy muốn chết."

"Muốn chết" của anh không phải là từ hình dung mà là hành động.

Khi Dương Hà Hàn xắn tay áo lên, tôi vô tình liếc thấy trên cổ tay anh có mấy vết sẹo thâm.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh nói: "Nhưng lần nào muốn chết Tô Tiếu Ương cũng làm ra động tĩnh ngăn cản tôi, tôi biết em ấy vẫn còn ở đây, sẽ thấy bộ dạng xấu xí của tôi khi chết nên đành phải sống thêm một thời gian nữa vậy."

Nói xong anh bất an gõ ngón tay lên lan can, theo thói quen định mò thuốc lá trong túi, một lát sau mới nhớ ra lúc nãy mình đã hút hết điếu cuối cùng trong hành lang.Anh nói từ nhỏ mình đã quen bảo vệ Tô Tiếu Ương, ban đầu là do mẹ dặn, sau đó đã trở thành một loại bản năng.

Yêu Tô Tiếu Ương hệt như nắm cát mịn trong tay, sớm muộn gì cũng sẽ chảy hết, từ ngày đầu tiên anh đã biết sẽ có lúc chia ly.

Nhưng anh là con bạc dại dột đặt hết mọi vốn liếng vào ván bài biết chắc sẽ thua, không chừa lại bất kỳ đường lui nào cho mình.

"Là tôi gieo gió gặt bão."

Dương Hà Hàn nói, "Đều tại tôi tự chuốc lấy đau khổ mà thôi."

34.

Khả năng người bình thường gặp ma ban ngày rất thấp, phải đợi trời tối hẳn mới có thể mở trận.

Trong trận dương bày một đĩa máu nhỏ của Dương Hà Hàn, nhẫn cưới tháo ra từ ngón áp út và mấy giọt lệ nhớ thương của anh.

Trong trận âm thì bày thư tình Tô Tiếu Ương viết cho Dương Hà Hàn thời trung học, một cái túi phúc có "lời chúc cao thượng" của cậu, quần áo cậu để lại, còn có album ảnh chụp chung của họ.

Tôi rất ít khi bày trận âm dương.

Người và ma đã là khác đường, thật ra không nên cưỡng cầu nữa.

Nhưng Dương tiên sinh rất sẵn lòng chi tiền, sau khi tôi nhắc đi nhắc lại hậu quả anh còn nằng nặc đòi lấy tuổi thọ mình để nuôi ma.

Làm ngành dịch vụ này đương nhiên tôi phải cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.

35.

Thầy trừ tà nói muốn gặp ma thì ba phần dựa vào làm phép, bảy phần dựa vào duyên phận, sau khi dặn dò mấy câu và bày xong trận thì để lại một cái lư hương nhỏ rồi ra về.

Trời đã tối đen, trong phòng khách không bật đèn mà chỉ có năm cây nến đỏ chiếu sáng trận pháp.

Dương Hà Hàn ngồi bất động bên cạnh trận âm dương, Tô Tiếu Ương bay lượn trên đầu anh ngáp ngắn ngáp dài, đến khi nhàm chán suýt ngủ gật thì anh mới đứng dậy như định đi tắm.

Lấy xong quần áo, Dương Hà Hàn quay lại phòng khách cầm lên lư hương mà thầy trừ tà đặt trong trận, nhìn chằm chằm khói trắng bảng lảng một hồi rồi lẩm bẩm: "Ương Ương, anh mê tín như vậy em có cười anh ngốc không?"

Ở bệnh viện không chữa được, anh lại tốn cả đống tiền tìm đủ cách chữa bệnh cho Tô Tiếu Ương, cái gì cũng tin, còn thử cầu thần bái Phật, thử hết mọi cách tìm được nhưng kết quả vẫn vậy.

Tô Tiếu Ương mất rồi, anh lại bắt đầu tin trên đời có ma quỷ.

36.

Tô Tiếu Ương đi theo sau Dương Hà Hàn cười nói: "Không sao, có phải anh mới ngốc lần đầu đâu."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
8


37.

Trong những ngày biến thành ma, Tô Tiếu Ương thường vào tắm chung với Dương Hà Hàn.

Ban đêm cậu muốn làm sắc quỷ lột quần người ta, nhưng dù có bao nhiêu ý nghĩ dâm đãng cũng không thể nào chạm được vào Dương Hà Hàn, mỗi ngày chỉ biết ngắm chim cho đỡ thèm, cảm thán đời quá bất công phung phí của trời để chú chim to khỏe của chồng cậu sớm mất đi tổ ấm.

Vì không đụng được nên cậu đành phải chờ Dương Hà Hàn tự cởi sạch đồ rồi nắm bắt mọi cơ hội để chiêm ngưỡng thân hình bạn trai.

Lúc cậu mới mất, Dương Hà Hàn đột nhiên uống rượu hút thuốc làm Tô Tiếu Ương cực kỳ lo lắng, sợ anh không đi tập gym nữa mà sa đọa thành ông chú bụng bự luộm thuộm.

Nếu thấy bạn trai soái ca biến thành như thế thì cậu có chết cũng không nhắm mắt!

May mà Dương Hà Hàn chưa hoàn toàn bỏ bê bản thân nên dáng người vẫn khá đẹp, cơ bụng hơi kém thời đại học chút xíu nhưng nhìn cũng tạm vừa mắt.

Tô Tiếu Ương vuốt tóc buồn rầu nghĩ: Chẳng lẽ đây cũng là chấp niệm của mình sao?

Không phải cậu cố ý giấu thầy trừ tà, chỉ là có những chuyện thực sự rất khó nói.Ờ thì...... dù da mặt cậu có dày cỡ nào cũng đâu thể nói ra ý định "chờ bạn trai bị liệt dương không chịch ai được nữa thì mình mới thanh thản ra đi" chứ!

38.

Dương Hà Hàn không nhìn thấy cậu nên dù cậu có lột sạch đồ rồi bày ra đủ tư thế lả lơi quyến rũ trong phòng tắm cũng chẳng ích gì.

Tô Tiếu Ương câu dẫn không thành nên đôi khi cảm thấy bực bội, bắt đầu tự tăng thêm kịch tính cho mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mới N năm mà đã chán rồi sao, người chồng mệt mỏi nhắm mắt làm ngơ trước người vợ lẳng lơ, chỉ muốn vội vàng tắm rửa để đi ngủ.

Khi dòng nước từ vòi sen xuyên qua thân thể trần truồng của cậu, cậu thử đưa tay ra hứng nhưng lòng bàn tay hoàn toàn trống rỗng, một giọt cũng chẳng hứng được.

Thầy trừ tà nói cậu đang tồn tại bên ngoài thế giới.

Tô Tiếu Ương cảm thấy cách nói này rất ngầu.

Cậu ngâm nga một điệu hát dân gian, nhớ lại Dương Hà Hàn trong phòng tắm mượn tiếng nước để khóc thút thít thì nhịn không được lắc đầu cười, thầm nghĩ Dương Hà Hàn ơi Dương Hà Hàn, tốt xấu gì anh cũng cao một mét chín mà sao lại yếu đuối vậy chứ.

Nhưng cười xong cậu lại nhớ thời đi học Dương Hà Hàn thay cậu đánh nhau, bị đám lưu manh nện một gậy làm gãy xương sườn cũng không rơi nửa giọt nước mắt mà còn an ủi cậu rồi đưa cậu về nhà an toàn.

Thời niên thiếu, trong mắt cậu Dương Hà Hàn luôn bất khả chiến bại đánh đâu thắng đó, là hiệp sĩ mạnh mẽ và trung thành nhất, cũng là người bạn tốt nhất và thân thiết nhất của cậu.

39.

Dương Hà Hàn đặt lư hương cạnh bồn rửa tay, cởi sạch quần áo rồi mở vòi sen như mọi ngày, anh nhắm mắt ngẩng đầu lên để nước nóng gột sạch tất cả mỏi mệt trên người mình.

Anh rất nhớ Tô Tiếu Ương.

Rất muốn Tô Tiếu Ương ôm mình.Cho dù đây là trò lừa bịp thì ít ra anh cũng có được một tia hy vọng xa vời và niềm hạnh phúc ngắn ngủi.

"Tô Tiếu Ương......."

Nếu có thể chạm vào cơ thể người yêu một lần nữa, anh thực sự rất muốn ôm hôn cậu, muốn gắn kết cả ngày lẫn đêm.

"Sao lại gọi em rồi?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Dương Hà Hàn lập tức cứng đờ.

Anh không dám thở, tim đập dữ dội, sợ đây chỉ là ảo giác ngọt ngào mà thôi.

"Nghĩ gì đấy?"

Khuôn mặt thanh tú của cậu ẩn hiện trong làn hơi nước, nở nụ cười tươi tắn với anh rồi nói, "Cứng thế này chắc không phải muốn em dùng miệng giúp anh đấy chứ?"

Anh không có can đảm đưa tay xác nhận sự tồn tại của Tô Tiếu Ương.

Đây chẳng khác nào ảo ảnh ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, như một giấc mơ tuyệt đẹp sẽ sớm tỉnh lại.Anh cảm thấy mình đang rơi lệ, Tô Tiếu Ương áp đôi môi lạnh buốt lên má anh rồi thè lưỡi liếm đi nước mắt của anh.

Giọng Tô Tiếu Ương rất khẽ nhưng khi rơi vào màng nhĩ của anh lại gây chấn động mạnh đến nỗi tim anh suýt vỡ vụn.

40.

Tô Tiếu Ương cũng không ngờ mình có thể hôn được.

Cậu vốn định cười nhạo khuôn mặt mướp đắng của Dương Hà Hàn trước, sau đó làm bộ vuốt ve chim lớn cô đơn của anh.

Nhưng khi định nói tiếp thì lưỡi cậu nếm được vị mặn chát.

Trước khi kịp nhận ra điều này thì tay cậu đã thèm thuồng sờ vào vật to lớn nóng hổi của anh.

41.

Tô Tiếu Ương buông tay không được mà không buông cũng không xong.

Khi cậu và Dương Hà Hàn hai mặt nhìn nhau, cậu tuyệt vọng nghĩ: Trời ạ, lần đầu tiên tái ngộ sau khi âm dương cách biệt thật chẳng có chút lãng mạn nào cả!
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
9


42.

Tô Tiếu Ương còn đang hối hận thì ông xã cậu đã sờ soạng từ đầu đến chân cậu.

Sau khi liên tục xác nhận cậu thật sự tồn tại chứ không phải ảo giác do đau buồn quá mức gây ra, Dương Hà Hàn lập tức ôm chặt eo cậu rồi gục đầu lên vai cậu.

Tô Tiếu Ương chớp mắt mấy cái, cảm nhận được bàn tay run rẩy trên lưng mình, lòng bàn tay nóng bỏng như giấu lửa, lưỡi lửa liếm láp sau lưng để nhiệt độ thiêu đốt từ từ len lỏi vào xương cốt lạnh buốt của cậu.

"Dương Hà Hàn," Tô Tiếu Ương buông lỏng tay, thuận thế ôm lưng Dương Hà Hàn cười nói, "Nhớ em lắm chứ gì?"

Dương Hà Hàn không trả lời.

Một lát sau, Dương Hà Hàn mới thấp giọng hỏi cậu: "Em không hề rời đi mà vẫn luôn ở đây đúng không?"

Tô Tiếu Ương im lặng một hồi mới nói với anh: "Giờ chúng ta làm tình được không?

Lỡ trực tràng của ma không có nhiệt độ....."

Dương Hà Hàn bỏ ngoài tai lời cậu nói, bàn tay to lớn đặt trên bả vai gầy trơ xương của cậu, nói năng lộn xộn: "Anh biết mà......

Anh biết em vẫn đang ở đây nên anh luôn nghe lời em chăm sóc mình thật tốt, anh cố gắng làm việc......

Anh để dành được nhiều tiền lắm, chờ em báo mộng nói với anh em cần gì thì anh cũng mua cho em được hết......"

Vòi sen trên đỉnh đầu chưa tắt nên nước ấm xối xuống ào ào, nhưng Tô Tiếu Ương vẫn thính tai nghe được tiếng khóc cố kìm nén của ông xã mình bị tiếng nước át đi.

Khi còn sống, cậu hay kể chuyện cười để làm dịu bầu không khí, ôm đầu tóc lởm chởm của Dương Hà Hàn vào ngực mình vò rối tung rồi vỗ lưng anh như dỗ trẻ con.

Nếu hôm nào có sức xuống bếp thì cậu sẽ làm bánh pudding cho Dương Hà Hàn rồi vẽ hình trái tim bằng sirô lên mặt bánh.

Chồng ngốc của cậu rất mít ướt nhưng cũng rất dễ dỗ.

Theo cậu thấy thì Dương Hà Hàn ăn xong pudding chưa đầy nửa tiếng sẽ vui vẻ lại, có khi còn phấn khích bế cậu lên xoay vòng vòng, sau đó kéo cậu nhảy điệu cha cha cha lạc nhịp trong phòng khách không rộng lắm.

"Cũng không phải...... không phải lúc nào cũng nhìn đâu," đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Dương Hà Hàn, Tô Tiếu Ương giơ ba ngón tay lên nghiêm mặt thề thốt, "Em tuyệt đối không nhìn lén anh đi vệ sinh đâu!"

43.

Sau khi khóc đã đời, Dương Hà Hàn vội vàng ra ngoài tìm khăn lông định lau khô cho vợ ma của mình rồi bồng lên giường.

Nhưng khi quay lại, anh phát hiện Tô Tiếu Ương đã mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trong không khí hát ngâm nga, tóc cũng khô ráo như chưa từng bị ướt.

"Vị đại sư kia bảo em rằng trận pháp này chỉ có thể giúp em chạm vào anh chứ không chạm vào những thứ khác ở thế giới này được."

Tô Tiếu Ương còn nhẹ hơn lá cây chủ động rúc vào ngực anh, ôm cổ anh cười hỏi, "Anh có biết như vậy có nghĩa là gì không?"

Anh còn chưa kịp trả lời thì Tô Tiếu Ương đã dang tay nói dõng dạc như đang thông báo một tin vui lớn: "Có nghĩa là sau này anh không cần mua bao nữa!

Anh có thể bắn thỏa thích bên trong em rồi!"

Nghe vợ nói câu này, Dương Hà Hàn vừa cứng vừa đau lòng.

Anh vừa muốn đè Tô Tiếu Ương xuống giường làm ngay lập tức vừa muốn ra ban công hút thuốc rồi khóc một trận.

"Sao còn rầu rĩ vậy chứ?"

Tô Tiếu Ương xoa xoa khuôn mặt mướp đắng của anh, "À!

Anh đang lo sau này không được dùng đồ chơi tình thú nữa chứ gì?

Không sao, đốt cho em xài cũng vậy thôi...."

44.

Dương Hà Hàn không nhịn được nữa, rưng rưng nước mắt lột quần vợ mình còn đang nói mấy câu hư hỏng rồi chĩa gậy thịt đã sớm ngóc cao tới trời vào đùi cậu mà sau khi biến thành ma lại đầy đặn hơn xưa.
 
Back
Top Bottom