Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình

[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
10


45.Mất đi lại tìm được quả là chuyện cực kỳ đáng mừng.Hiếm hoi lắm Dương Hà Hàn mới được một lần khóc không phải vì đau khổ.Vóc dáng anh cao to nhưng tuyến lệ cực kỳ nhạy cảm, hễ xúc động thì lại không kìm được rơi lệ.

Đồng thời anh cũng dễ cười hơn bất kỳ ai khác, một ngày anh có thể cười đến bảy tám lần vì mẩu chuyện hài cũ rích mà Tô Tiếu Ương kể.Nhưng trước mặt người ngoài anh hiếm khi cười mà luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng người sống chớ gần, hàng ngày đi làm đúng giờ và từ chối mọi kiểu xã giao không cần thiết, hệt như một cái máy chỉ biết làm việc."

Đây là lần đầu tiên của em sau khi làm ma đấy," Tô Tiếu Ương áp lòng bàn tay hơi lạnh vào má anh rồi nói, "Không được khóc nữa, lúc ân ái phải thật vui vẻ mới được."

Dương Hà Hàn đáp ứng.Theo thói quen anh lục ngăn kéo tìm gel bôi trơn.Sau đó bi thảm phát hiện vợ chết quá lâu nên cả bao lẫn gel bôi trơn đều quá hạn không dùng được nữa.Anh không ngờ có thể ân ái với người vợ đã biến thành ma nên chẳng kịp chuẩn bị gì, nhưng anh không muốn ra ngoài mua vì sợ khi trở về trong nhà chỉ còn một mình mình.Tô Tiếu Ương ở cạnh trách anh không chu đáo: "Đúng thật là, anh đốt bao với gel bôi trơn cho em đi!"

46.Dương Hà Hàn nghẹn đến nỗi nước mắt chảy ngược: "......"

Thôi bỏ đi.Vợ là người cõi âm nên nói mấy câu âm phủ cũng là bình thường thôi.47.Tô Tiếu Ương bỗng nắm chặt tay anh rồi tỏ vẻ bí hiểm bảo anh sờ mông mình, nói sẽ cho anh một bất ngờ.Hầu kết Dương Hà Hàn nhấp nhô, do dự nhìn Tô Tiếu Ương cười như chú cáo con, tay bóp mông mềm của vợ, sau đó mò tới lối vào bí mật bên dưới.Hình như ma càng nhạy cảm hơn người nữa.Ngón trỏ của anh vừa chạm đến thì đã bị miệng nhỏ tham ăn nuốt vào.

Không nóng như người sống nhưng rất khít, sau khi bị anh ấn mấy lần thì ruột thịt bắt đầu tiết nước dâm.Tô Tiếu Ương quặp chân quanh tấm lưng rắn chắc của anh, vừa khẽ rên rỉ vì bị anh trêu chọc vừa cười hỏi: "Tuyệt hơn xưa đúng không?"

Hỏi xong lại giục anh nhét chim lớn vào ủ ấm vì sợ anh phơi lâu bên ngoài sẽ lạnh."

Không thể gấp được, em sẽ đau đấy."

Dương Hà Hàn suýt nữa không nhịn được, gậy thịt nóng hổi cọ xát giữa bắp đùi Tô Tiếu Ương cứng đến nỗi chảy nước, nhưng nhớ lại trước kia từng làm vợ đau nên vẫn phải chuẩn bị kỹ càng cho màn dạo đầu.48.Lần đầu tiên là trong phòng ngủ của anh.Anh không có kinh nghiệm còn Tô Tiếu Ương cũng chỉ biết lý thuyết suông, hai người loay hoay rất lâu mới đeo xong bao và bôi trơn, còn bắt chước phim nới lỏng một cách bài bản.Anh quá hưng phấn và hồi hộp nên nhất thời không khống chế được cường độ, ưỡn lưng đâm mạnh vào làm gậy thịt đâm quá sâu, Tô Tiếu Ương đau đến nỗi nắm gối khóc thút thít, chờ anh bắn trong bao xong mới ấm ức nói đau muốn chết, không làm nữa.Sau hôm đó Tô Tiếu Ương làm ngơ anh một thời gian, nói cứ thấy mặt anh thì mông lại đau.Anh phải sám hối nửa tháng thì cậu mới "rộng lượng" tha cho anh, bằng lòng cùng anh khám phá những bí ẩn cơ thể lần nữa.49.Tô Tiếu Ương hôn chụt lên má anh rồi đắc ý nói: "Vợ anh tiến hóa rồi, không cần màn dạo đầu cũng ướt."

Khi anh sắp sửa đi vào, vợ anh lại bắt đầu hài hước lãng xẹt: "Vì Tô Tiếu Ương đã là người cõi âm rồi."

Dương Hà Hàn không chịu nổi hít sâu một hơi, ôm tấm lưng mảnh khảnh của Tô Tiếu Ương đẩy gậy thịt sâu đến tận cùng, nghe tiếng rên lẳng lơ của cậu thì sợi dây lý trí cuối cùng đứt lìa, từ chàng trai lạnh lùng biến thành con trâu đực chỉ biết vùi đầu cày cấy.50.Sau khi làm ba lần liên tiếp anh hơi tỉnh táo lại, muốn ôm vợ vuốt ve một lát rồi tiếp tục thì nghe Tô Tiếu Ương nằm trong lòng lẩm bẩm: "May mà lúc làm ma em đã chăm chỉ khai phá mông mình, nếu không làm sao chịu nổi anh chứ."

Dương Hà Hàn im lặng một hồi, cảm nhận được chút lãng mạn từ câu nói thô bỉ của vợ nên cảm động nói khẽ: "Em vẫn luôn vì anh......"

"Khoan khoan, anh đừng tưởng em là sắc quỷ nhé!

Em làm ma chán lắm, rảnh rỗi chỉ biết ngoáy mông thôi."

Tô Tiếu Ương quay đầu nhìn anh rồi nói, "Vả lại điều kiện hạn hẹp nên chỉ có thể dùng ngón tay thôi......

Cho nên em bảo này Dương Hà Hàn, mấy ngày nữa nhớ đốt cho em con chim giả nhé."

51.Dương Hà Hàn muốn nói lại im, im lại muốn nói.Cái gì cũng không thốt ra được, chỉ biết tức giận ôm Tô Tiếu Ương làm thêm hai lần, muốn dùng chim thật của mình để chứng minh chim giả là một sự tồn tại vô nghĩa.
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
11


52.

Tô Tiếu Ương là người lạc quan nên suốt ngày cười đùa tí tửng, chuyện đen đủi đến mấy qua miệng cậu cũng biến thành trò cười.

Bạn bè rất thích chơi với cậu, mỗi lần tụ họp đều mời cậu đến.

Tô Tiếu Ương hệt như viên sủi ngâm trong nước, vừa vào cửa đã làm bầu không khí trở nên sôi động, nếu không phải bên cạnh cậu luôn có Dương Hà Hàn kè theo như hộ pháp thì kiểu gì đám bạn cũng sẽ chen lấn nhau để đến gần cậu.

Tô Tiếu Ương vừa hoạt bát vừa vui tính, dường như trong từ điển sống của cậu không có hai từ "đau khổ" và "nhàm chán".

Nhìn cậu hoàn toàn không giống người mắc bệnh nan y chút nào.Sau khi nhập viện, Tô Tiếu Ương gầy đi trông thấy, hai má hóp lại, mái tóc đen mềm dần mất đi vẻ bóng mượt, thời gian hôn mê dài hơn, trí nhớ suy giảm.

Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của cậu vẫn nở nụ cười tươi tắn, uống thuốc xong khỏe lại còn nhăn mặt chọc cười đứa bé trên giường bệnh bên cạnh.

Tỉnh lại sau ca mổ, cậu quay đầu thấy Dương Hà Hàn đang ngủ dựa vào bức tường cạnh giường mình.Cậu lẳng lặng nhìn khuôn mặt tiều tụy hốc hác của anh, đột nhiên phát hiện Dương Hà Hàn mới ngoài hai mươi tuổi mà đã có mấy sợi tóc bạc.

Cậu xem trộm điện thoại của Dương Hà Hàn.

Sau đó bật cười trước lịch sử tìm kiếm của anh.

Dương Hà Hàn tra cứu đủ thứ kỳ quái, ngoài cách chữa bệnh nan y còn có "trên đời có ma không", "sau khi chết có thể biến thành ma không" và "một trăm cách tuẫn tình".

Tô Tiếu Ương nghĩ: Mình còn chưa chết cơ mà.

Cậu gắng gượng ngồi dậy lót gối sau lưng rồi quay sang nhìn Dương Hà Hàn một hồi, nghĩ thầm: Nếu chẳng may mình chết đi, anh ấy có chết theo không nhỉ?

Cậu nhắm mắt tưởng tượng mình biến thành ma, khi Dương Hà Hàn sắp ngửa cổ nuốt một đống thuốc ngủ thì cậu đột nhiên biến thành người dọa anh hét toáng lên rồi chỉ vào mũi cậu mắng "Tô Tiếu Ương em là đồ quỷ sứ".

Tô Tiếu Ương bị tưởng tượng của mình chọc cười.

Cười xong cậu ngẩng đầu nhìn nước biển đang nhỏ từng giọt.

Cậu chưa bao giờ biết lãng mạn là gì.

Không nói được những câu lãng mạn, cũng không làm được những chuyện lãng mạn.

Còn hay nói mấy câu lãng xẹt phá hỏng bầu không khí Valentine mà Dương Hà Hàn khó khăn lắm mới tạo ra.

Vì vậy cậu cũng không mong Dương Hà Hàn sẽ tuẫn tình.

Cho dù chết chung là sự lãng mạn cao nhất của những đôi tình nhân.

"Dương Hà Hàn, hãy sống tốt nhé."

Cậu nhắm mắt lại cười nói, "Nếu em biến thành ma thì nhất định sẽ nghĩ cách ở lại bên anh, nhìn anh biến thành ông lão nhăn nheo xấu xí."

Hừ hừ, đến lúc đó chắc Dương Hà Hàn sẽ ghen tị với cậu lắm.

Ghen tị vì cậu vẫn mãi thanh xuân và không bao giờ già đi.

53.

Sau khi trao nhẫn cưới, họ chuyển đến nhà mới, chính thức bắt đầu sống chung.

Giường đôi rất lớn, rất thích hợp ôm nhau lăn qua lăn lại.

Dương Hà Hàn ôm cậu thật chặt rồi hỏi cậu trên đời có ma không.

Cậu hỏi ngược lại: "Anh sợ ma à?"

Dương Hà Hàn nói: "Chỉ sợ không có ma thôi."

54.

"Đúng như anh mong muốn rồi đó," Tô Tiếu Ương ôm lưng rộng của anh nói, "Em biến thành ma ở bên anh rồi này."

Dương Hà Hàn buồn buồn gọi tên cậu rồi ra sức ôm chặt thân thể gầy gò của cậu.

Cậu hôn quả mướp đắng to bự một cái rồi cười nói: "Nhưng so với ma em thấy mình giống ký sinh trùng hơn."

Ký sinh trùng trong tình yêu, mỗi ngày hút chất dinh dưỡng từ vật chủ để mình sống tạm, bào mòn nhau, đồng sinh cộng tử.

Cậu cảm thấy đây mới là sự lãng mạn cao nhất.

55.

Dương Hà Hàn nhìn cậu rồi mấp máy môi nói: "Tô Tiếu Ương, ký sinh là anh chứ không phải em đâu."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
12


56.

Đến rạng sáng, mí mắt Dương Hà Hàn mới nặng nề díp lại.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của anh suốt mấy năm qua.

Trong mơ anh nhíu chặt mày.

Tô Tiếu Ương nằm đối diện với anh lập tức đưa tay xoa giãn lông mày cho anh.

Mặt anh vẫn rất đẹp trai, chỉ có đuôi mắt hằn lên nếp nhăn mờ mờ, gương mặt luôn đượm nét u buồn.

Tay vợ anh lạnh lẽo thoang thoảng mùi nhang.

Lông mi Dương Hà Hàn khẽ chớp, mơ thấy một chú bướm xinh đẹp đậu trên chóp mũi mình, khi vẫy cánh làm vô số bụi vàng rơi xuống lả tả.

"Ương Ương......"

Anh mơ màng cầm bàn tay đang thử kéo khóe miệng mình lên, lẩm bẩm nói mớ, "Đừng đi nữa......."

Tô Tiếu Ương nói: "Ngoan nào, em đã bao giờ đi đâu."

"Lần sau, chúng ta......"

Dương Hà Hàn dụi mũi vào bàn tay đan nhau của hai người rồi thì thầm đứt quãng, "Chúng ta cùng đi nhé."

Tô Tiếu Ương cười nói: "Ừ."

57.

Dương Hà Hàn đúng hẹn chuyển cho tôi một số tiền lớn.

Bốn tháng tiếp theo tôi không nhận được tin tức gì từ anh nữa.

Đến tháng mười hai, đột nhiên anh gọi điện cho tôi rồi chuyển một khoản đặt cọc khá lớn, năn nỉ tôi mau đến chỗ anh.

Tôi nhận tiền làm việc, ngay đêm đó lập tức mua vé máy bay, khi tới nhà anh là hai giờ sáng.

Tinh thần Dương Hà Hàn có vẻ suy sụp hơn lần trước.

Lúc vào cửa, tôi vô tình thấy anh đang khóc.

Anh nói từ sáng tới giờ chẳng thấy Tô Tiếu Ương đâu, anh đã tìm khắp nhà nhưng không hề thấy cậu.

Ngoài tôi ra không ai có thể chứng minh sự tồn tại của vợ anh.

Tôi nhìn linh hồn hơi mờ bên cạnh Dương Hà Hàn rồi trấn an: "Dương tiên sinh, cậu ấy đang ở cạnh anh đó, đừng hoảng."

Đốt xong lư hương phụ trợ trận pháp, tôi bỏ thêm nhang mới vào.

Năng lượng của "nút thắt" đã yếu đi nên Dương Hà Hàn còn sống không thấy được Tô Tiếu Ương tồn tại giữa khe hở âm dương.

Trận âm dương vẫn bình thường, vấn đề nằm ở chủ nhân trận pháp.

Dương Hà Hàn muốn chia đôi tuổi thọ để hồn ma Tô Tiếu Ương ở lại nhân thế nên đương nhiên phải trả giá đắt.Cơ thể anh sẽ mau suy kiệt hơn người bình thường, tinh thần cũng yếu hơn, những dấu hiệu tồi tệ này sẽ ngày càng rõ rệt, trừ khi anh nhờ tôi kết thúc trận pháp này.

Hoặc là để Tô Tiếu Ương từ bỏ chấp niệm.

Sách cổ có viết chỉ cần một bên không muốn tuân thủ ước định này nữa thì "nút thắt" sẽ bị tháo gỡ.Nghe tôi giải thích xong nguyên nhân, Dương Hà Hàn vẫn cắt tay rồi chẳng chút do dự hứng một bát máu đưa cho tôi.

Tôi cúi đầu rưới máu tươi tanh nóng vào trận pháp để củng cố nút thắt sinh tử giữa họ.

58.

Tô Tiếu Ương kéo tôi ra ban công không cho Dương Hà Hàn nghe lén chúng tôi nói chuyện.

Tôi nói: "Anh ấy muốn ở bên cậu lắm."

"Tôi biết."

Tô Tiếu Ương dựa vào lan can ngước nhìn những vì sao mờ nhạt trên trời rồi nói, "Chẳng qua tôi cảm thấy...... nếu anh là kẻ lừa đảo, thật ra không hề có tôi mà là anh ấy hóa điên vì tác dụng của thuốc thì chẳng phải tội nghiệp lắm sao?"

Tôi nói mình không phải lừa đảo.

Tô Tiếu Ương quay sang mỉm cười nhìn tôi một lát mới nói tiếp: "Xin lỗi, đây chỉ là giả thiết thôi."

Cậu nói xin lỗi nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là áy náy cả."

Tôi cũng không mong anh lừa đảo đâu, dù sao người ngốc như anh ấy bị lừa sẽ khóc lâu lắm."

Khi cười hai mắt Tô Tiếu Ương cong cong như vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Cậu vừa đưa mắt nhìn Dương Hà Hàn lo sợ bất an trong phòng khách vừa bảo tôi: "Anh bạn tốt, mọi chuyện xin nhờ anh đấy."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
13


59.

Dương Hà Hàn không muốn hỏi Tô Tiếu Ương tại sao cậu lại từ bỏ.

Anh đã sẵn sàng chết từ lâu rồi.

Tô Tiếu Ương là liều thuốc cứu mạng duy nhất của anh, cũng là cọng rơm cuối cùng có thể đè bẹp anh.

Anh muốn nghỉ việc và bỏ hết tất cả để ở bên người yêu một tấc cũng không rời.

"Anh đâu thể ở nhà mãi được," Tô Tiếu Ương rúc vào lồng ngực ấm áp của anh rồi véo nhẹ cánh tay anh, "Em không ra ngoài được thì anh càng phải đi thay em để về kể em nghe chuyện mới lạ bên ngoài chứ."

Anh hôn lên tóc mềm của Tô Tiếu Ương rồi nói: "Ừ."

Tô Tiếu Ương nghịch ngón tay anh, lại bắt đầu đùa giỡn linh tinh: "Làm ma tốt hơn làm người nhiều, nếu còn sống thì làm xong tư thế lúc nãy nhất định hôm sau em sẽ không xuống giường được.

Thân thể cũng dẻo dai hơn xưa, chân có thể banh rộng hơn, lúc ân ái bị đâm trong bụng nóng hổi, sướng đến nỗi em muốn hồn bay phách tán luôn...."

Dương Hà Hàn chĩa vật cứng dưới người vào eo vợ mình, trầm giọng nói: "Sướng thì được nhưng hồn bay phách tán thì không."

60.

Tô Tiếu Ương không rộng lượng mà Dương Hà Hàn cũng ích kỷ chẳng kém.

"Dù chỉ sống được đến bốn mươi tuổi......"

Dương Hà Hàn nhẩm tính, "Mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm là đủ rồi."

Dương Hà Hàn mời cha mẹ Tô Tiếu Ương đến nhà ăn cơm rồi bảo họ rằng anh đã tìm được Tô Tiếu Ương.

Chỉ có họ mới hiểu được tâm trạng của anh và khát khao mong mỏi Tô Tiếu Ương vẫn còn sống như anh.

Họ tin anh nên sẽ không tưởng anh là kẻ điên.

Anh bày thêm một bộ bát đũa cho Tô Tiếu Ương trên bàn rồi thuật lại những lời vợ mình muốn nói với cha mẹ vợ.

Mẹ Tô Tiếu Ương gắp thật nhiều đồ ăn vào chén, hai mắt đỏ hoe nhìn chăm chú vào chiếc ghế trống đối diện, cố gắng cười nói: "Ương Ương, ăn nhiều chút đi."

Tô Tiếu Ương biết mình không chạm vào mẹ được, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không giơ lên mà chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt già đi thấy rõ của bà.

Chẳng ai xem cậu là gánh nặng nhưng mỗi ngày cậu đều bị cảm giác tội lỗi hành hạ tra tấn.

Cậu nghĩ có lẽ kiếp trước mình là ác quỷ làm quá nhiều việc ác dưới địa ngục nên kiếp này mới bị trừng phạt như vậy.

Tô Tiếu Ương cúi đầu cười, nước mắt lăn dài trên má tan thành ánh sáng trong không khí.

61.

Dường như Dương Hà Hàn đang trả thù cậu.

Giờ đến lượt cậu nhìn sinh mệnh người yêu từ từ lụi tàn.

Nhưng hầu hết thời gian họ rất hạnh phúc.Họ cùng nhau xem phim, cùng ngắm sao ngoài ban công và bật nhạc khiêu vũ trong phòng khách.

Thời gian trôi qua ngày đêm điên đảo, ân ái đến khi mồ hôi đầm đìa sức cùng lực kiệt mới thôi.

Dương Hà Hàn quả thực chiều cậu hết mức, đồ ăn cúng cho cậu mỗi ngày mỗi khác, sinh nhật còn mua tặng cậu bánh kem trái cây siêu to.

Nhưng Tô Tiếu Ương vẫn chưa hài lòng mà còn đòi xem ngày giỗ như sinh nhật, như vậy mỗi năm có thể ăn bánh kem và ước nguyện hai lần.

Dương Hà Hàn cắm nến lên bánh kem rồi thở dài: "Được thôi."

62.

Bạn bè đến nhà khuyên Dương Hà Hàn đi gặp bác sĩ tâm lý chứ đừng chịu đựng như vậy nữa.

Họ cũng chỉ có ý tốt mà thôi.

Có lẽ họ thấy Dương Hà Hàn giống như kẻ nghiện điên cuồng, khăng khăng cố chấp muốn tìm ý nghĩa từ trong ảo giác.

63.

Dương Hà Hàn khóa cửa rồi kéo kín màn.

Trong phòng tối lờ mờ.

Anh ôm Tô Tiếu Ương từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt vừa mềm vừa lạnh của cậu.

Thân thể quấn chặt lấy nhau, anh kềm chế hơi thở dần trở nên gấp gáp rồi run rẩy hỏi Tô Tiếu Ương: "Anh điên rồi sao, là anh điên rồi sao....."

"Để ý làm gì," Tô Tiếu Ương ôm cổ anh, há miệng cắn ngón tay anh, đầu lưỡi trơn ướt liếm láp lòng bàn tay, mơ hồ trả lời anh, "Dù có điên hay không thì anh vẫn là Dương Hà Hàn mà em yêu nhất."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
14


64.

Dương Hà Hàn lại liên lạc với tôi hỏi xem có cách nào để anh đưa Tô Tiếu Ương ra ngoài không.

Trước đó tôi đã nói với họ về các loại linh hồn.Tô Tiếu Ương không phải cô hồn mà giống linh hồn bị trói buộc hơn, không thể đi đâu mà chỉ có thể ở mãi một chỗ.

"Về mặt lý thuyết thì có đấy," tôi nói, "Nhưng tôi chuyên về trừ tà nên không rành lĩnh vực này lắm."

Tôi có người bạn chuyên gọi hồn nhưng quanh năm anh ta ở nước ngoài giả làm Thượng Đế để moi tiền, có liên lạc được hay không còn phải xem vận may đã.

Làm nghề này tôi tin có ma nhưng lại không tin có thần, dù sao con người vẫn rất khó tin vào những thứ mình chưa từng thấy.

Chưa đợi tôi nói hết, Dương Hà Hàn đã lập tức chuyển khoản cho tôi một số tiền rồi năn nỉ tôi tìm người bạn kia.

Anh đã chuyển cho tôi rất nhiều tiền, nhiều hơn cả số tôi muốn, thậm chí còn làm tôi thấy ngại nữa.

Có lần tôi hỏi đùa anh có phải đây là tiền dưỡng già của anh không, Dương Hà Hàn nghiêm túc trả lời tôi: "Tiêu hết cũng chẳng sao, tôi có sống tới già đâu."

65.

Tôi cười nói chưa chắc đâu, đừng nghĩ bi quan quá.

Nhưng Dương Hà Hàn nói người lạc quan đã chết rồi, chỉ còn người theo chủ nghĩa bi quan đang sống thôi."

Tôi cứ tưởng mình đã gặp kết cục bi quan nhất rồi," anh cười, "Giờ mới phát hiện còn có thể bi quan hơn nữa."

Tôi bật loa ngoài, nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng bật hộp quẹt, giọng Dương Hà Hàn vừa nhẹ vừa xa xăm như vọng lại từ một thế giới khác: "Biết sao được, người sống khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ mà."

66.

Một thời gian rất dài sau đó, tôi không thể liên lạc với bạn mình mà cũng chẳng nhận được tin tức gì của Dương Hà Hàn.

Tôi gọi điện cho Dương Hà Hàn nhưng điện thoại của anh luôn tắt máy.

Càng nghĩ càng lo, làm xong việc tôi lập tức bay đến thành phố của vị khách sộp này, muốn biết tình hình gần đây của anh và Tô Tiếu Ương thế nào rồi.

Trong nhà vắng tanh.

Cũng chẳng có ma.

Tôi không cảm nhận được bất cứ linh hồn nào cả.

Tôi muốn nghĩ theo hướng tích cực nhưng lần theo những dấu vết để lại chỉ dẫn đến một kết cục đau buồn.

Dương Hà Hàn chưa từng giấu giếm ý định tìm đến cái chết, tôi cũng biết anh đang dần cắt đứt những mối liên hệ với thế giới này, trọng tâm của đời anh chính là người vợ đã mất.

Tô Tiếu Ương là cây cột chịu lực cuối cùng trong tòa nhà sắp sụp đổ của anh, ngăn cản anh lao vào ngõ cụt.

67.

Lên sân thượng, tôi thấy hộp thuốc lá Dương Hà Hàn hay hút trên bục ngoài lan can, với tay lấy nó thì phát hiện bên trong có một mảnh giấy bạc được xếp thành hình trái tim.Trên đó viết: "Forever"
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
15


68.Dương Hà Hàn từng nhận ra một đạo lý rằng tình bạn, tình thân và tình yêu tựa như kính lọc máy ảnh làm mờ khuyết điểm và phóng đại ưu điểm, có thể khiến người ta xem những lời nói dối như mật ngọt mà nuốt xuống.

Chất độc làm tê liệt thần kinh khiến con người chịu đựng, tha thứ và quên đi, chỉ khi tình cảm đổ vỡ mới nhận ra nỗi đau âm ỉ trong lục phủ ngũ tạng của mình.

Khác với Tô Tiếu Ương hồn nhiên vô tư, anh đã suy nghĩ về tương lai của hai người từ rất lâu.

Sau khi quyết định ở bên Tô Tiếu Ương, mẹ vợ từng nói chuyện riêng với anh và bảo anh suy nghĩ kỹ càng, Tô Tiếu Ương ốm yếu là chiếc bình hoa được làm từ chất liệu mỏng manh nhất nên không chịu nổi một tình yêu sẽ dần phai nhạt.

Nhưng chưa đến cái gọi là "cột mốc bảy năm" thì Tô Tiếu Ương đã qua đời.

Mùa xuân qua đi, điều Dương Hà Hàn nghênh đón không phải cơn ngứa vì muỗi đốt ngày hè mà là nỗi đau tột cùng như cào xé ruột gan.

Cả thế giới như đã nhấn nút tắt tiếng, anh cuồng loạn trong im ắng, bi thương theo khói thuốc thoát ra từ miệng anh rồi lượn lờ bay lên không trung, từ từ tan đi trong gió nhẹ chiều tà.

Sao anh có thể thay lòng đổi dạ được chứ.

Từ khoảnh khắc Tô Tiếu Ương cong mắt cười nắm lấy ngón tay anh, máu anh đã biến thành formalin chứa đựng một tình yêu kiên định không bao giờ phai nhạt.

69.

Dương Hà Hàn không nghe được tin gì từ thầy trừ tà nên lại rong ruổi khắp nơi tìm cách giúp Tô Tiếu Ương như trước đây, bôn ba mệt mỏi, tốn công vô ích, tin vào những điều mà con nít cũng chẳng thèm tin.

Chỉ cần được ở bên Tô Tiếu Ương thêm một phút nữa thì dù tốn kém cỡ nào cũng xứng đáng.

Có lẽ thời khắc sinh tử có một số việc từ nơi sâu xa đã định trước từ lâu.

"Ngủ sớm chút đi," Tô Tiếu Ương để anh gối đầu lên đùi mình rồi vuốt nhẹ mái tóc hơi khô ráp của anh, "Lần trước em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù không ra ngoài được thì hai đứa mình ở nhà xem phim cũng vui mà."

Anh nắm cổ tay khẳng khiu của vợ, áp môi lên xương cổ tay nhô cao rồi thấp giọng nói: "Tiếu Ương, anh sẽ nghĩ cách."

70.

Chẳng biết vì thành ý của anh đã thấu đến trời xanh hay những cách từng thử trước đây có hiệu quả mà một buổi sáng nọ, anh xuống lầu mua sữa đậu nành như thường lệ, Tô Tiếu Ương chạy theo nhắc anh quên mang điện thoại, ai ngờ lại thành công bước ra cửa.

Dương Hà Hàn mở to mắt thất thần nhìn Tô Tiếu Ương nắm tay áo mình, cảm xúc ảm đạm nơi đáy mắt lập tức tan biến sạch, niềm vui sướng tràn ngập cõi lòng.

Anh bế thân thể gầy gò của Tô Tiếu Ương lên cao rồi xoay mấy vòng trong hành lang, mặt hai người kề sát nhau, Tô Tiếu Ương ôm chặt lưng anh cười vang: "Em đã bảo rồi mà, đừng mãi trưng ra khuôn mặt mướp đắng nữa, phải có hy vọng thì mới đợi được kỳ tích chứ."

Anh có thể cảm nhận rõ ràng hai gò má trắng mềm như khi còn sống của người yêu, còn có mái tóc đen như lông quạ thoang thoảng mùi nhang.

Có lẽ là ảo giác nên anh chợt ngửi thấy một mùi hương ấm áp như xuân từ linh hồn cậu.

71.

Dương Hà Hàn thu dọn hành lý, đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè rồi dùng số tiền còn lại đưa Tô Tiếu Ương đi du lịch.

Anh lau sạch di ảnh của Tô Tiếu Ương, cẩn thận từng li từng tí đặt khung hình vào ba lô.

"Lỡ ai thấy anh ăn cơm với di ảnh," Tô Tiếu Ương ngồi xổm bên cạnh nhắc anh, "Chắc người ta sẽ tưởng anh có bệnh đấy."

"Thì anh có bệnh thật mà."

Dương Hà Hàn quay đầu hôn một cái lên gò má trắng nõn của cậu.

Tô Tiếu Ương nghe xong lại cười ngây ngô rồi ôm mặt anh hôn tới tấp: "Ờ ha......

Tên điên Dương Hà Hàn còn ân ái với ma nữa mà, ăn cơm với di ảnh có gì lạ đâu."
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
16


72.

Ngoài cửa sổ đang mưa, lá cây xanh rì thấp thoáng trong làn hơi nước, mọi âm thanh đều bị tiếng mưa át đi.

Đám người che ô đủ màu vội vã qua đường như những bông hoa dập dờn trong gió.

Dương Hà Hàn nghe Tô Tiếu Ương ngồi hát ngâm nga trên ghế phụ, trong lòng cảm nhận được một sự bình yên chưa từng có.

Họ trò chuyện câu được câu mất.

Tô Tiếu Ương kể lại những chuyện thú vị thời trẻ của mình sinh động y như thật, tiếng cười vui tai đến nỗi khuôn mặt mướp đắng của anh cũng lộ ra nụ cười.

"Cả đời có 30% thời gian ngủ và 20% đi trên đường," Dương Hà Hàn cầm lái ngẩng đầu nhìn đèn đỏ trước mặt rồi nói, "30% làm việc, 10% ăn uống tắm rửa.

Ngoại trừ cãi nhau, phiền não, ngẩn người thì chúng ta chỉ sống để bảo vệ chút thời gian ý nghĩa còn lại thôi."

"Ai lại tính như anh chứ?"

Tô Tiếu Ương ngồi bên cạnh cười nói, "Với em thì tất cả thời gian đều có ý nghĩa cả."

Dương Hà Hàn nói: "Vì em là người lạc quan mà."

Tô Tiếu Ương cười to hơn rồi vươn vai nói: "Lúc còn sống em bi quan hơn anh nhiều, cảm thấy chỉ cần được thở một giây thôi cũng là trời cao ban ơn rồi, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải cầu nguyện, hy vọng hôm sau vẫn có thể mở mắt ra nhìn khuôn mặt mướp đắng của chồng em."

Nói nửa chừng cậu quay đầu nhìn cảnh vật mờ mịt trong cơn mưa ngoài cửa sổ, im lặng một hồi mới nói tiếp: "Em cảm thấy chỉ cần được thở thì ngày nào cũng có ý nghĩa cả.

Đó là thời gian anh giành về cho em mà, không phải sao?"

73.

Dương Hà Hàn dừng xe ven đường rồi gục đầu vào tay lái khóc.

"Ơ sao anh lại khóc rồi!"

Tô Tiếu Ương vỗ lưng anh nói, "Tuy làm ma không được thở nhưng giờ em vui lắm, suốt ngày được bám chồng mà."

Dương Hà Hàn không ngẩng đầu lên mà trầm giọng nói: "Anh muốn khóc một lát."

Tô Tiếu Ương ôm đầu anh vào ngực dỗ dành: "Từ nhỏ đến lớn đều mít ướt như vậy.

Mẹ em còn nói em là cái đuôi của anh, rõ ràng anh mới hay bám em mà."

Dương Hà Hàn cảm thấy tính hài hước của vợ mình rất kỳ quái, chẳng hạn như vừa dỗ anh xong Tô Tiếu Ương lại phì cười rồi đùa giỡn không đúng lúc: "Em bám người sống còn anh bám người chết."

74.

Trong quán ăn đông đúc, Dương Hà Hàn đặt di ảnh lên chiếc ghế trống đối diện rồi rót trà nóng vào ly thủy tinh cho Tô Tiếu Ương, chẳng buồn quan tâm đến những ánh mắt kỳ lạ chung quanh.

Anh đã quá quen rồi, Tô Tiếu Ương xinh đẹp lúc nào mà chẳng làm người khác chú ý.

Tô Tiếu Ương nhìn menu chảy nước miếng, nũng nịu đòi anh gọi hết mấy món trên đó.

Anh thở dài nói: "Hai người ăn không hết đâu."

Tô Tiếu Ương nói: "Không sao, một người một ma sẽ ăn hết thôi."

75.

Xe họ chạy mãi về phương xa.

Ngắm biển, ngắm phồn hoa, ngắm đỉnh núi bị tuyết trắng mênh mang bao phủ.

Đàn ngỗng bay ngang bầu trời không một gợn mây, hệt như khung cảnh họ thấy lúc mười sáu tuổi nắm tay nhau nằm trên sân thượng ngửa mặt nhìn trời.

76.

Chạy suốt con đường này, chạy mãi chạy mãi..........

Chạy vào lễ đường nhỏ cử hành hôn lễ, chạy vào phòng học chỉ có tiếng quạt máy, chạy vào phòng khách bừa bộn đang chiếu một bộ phim xưa cũ.

Dương Hà Hàn mình mẩy lấm lem ôm quả bóng da, đầu đầy mồ hôi đẩy ra cánh cửa trong mơ, nhìn thấy Tô Tiếu Ương được mẹ dắt tay đứng trước mặt mình như cậu bé xinh xắn do chú cáo con biến thành.

77.

Sau khi gặp nhau, tất cả thời gian mờ mịt đều trở nên có ý nghĩa.
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
17


78.

Tôi nhờ người mở cửa nhà Dương Hà Hàn.Bụi bặm bay lơ lửng trong không khí, rõ ràng đã lâu lắm rồi không ai quét dọn.

Cửa sổ đóng kín, vì vậy mùi nhang mãi không tan đi.

Trên sàn phòng khách là trận pháp đã phai màu.

Tôi nhìn quanh, phát hiện chỗ đặt di ảnh trống không.

Ồ, có lẽ Dương Hà Hàn đã tìm được cách đưa Tô Tiếu Ương ra ngoài rồi......

79.

Bọn họ bảo tôi chiếc giường trong phòng ngủ được phủ vải trắng.

Bên cạnh là khung hình của một chàng trai.

Ánh nắng rọi vào màn cửa chưa từng kéo ra, chiếu sáng nụ cười rạng rỡ của anh.
 
[Hoàn][Đm] Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
Ngoại truyện


1.

Sư huynh của thầy trừ tà là thầy đồng gọi hồn.

Chuyên nghiệp nhưng vô đạo đức, đồng thời còn không đứng đắn.

Quanh năm thầy đồng ở nước ngoài giả làm Thượng Đế moi tiền từ mấy ông bà lão giàu có, kiếm được đầy bồn đầy bát, sống hết sức sung túc.

Việc làm ăn bị người ta đố kỵ nên thỉnh thoảng hắn lại bị đồng nghiệp hoặc tổ chức bài trừ mê tín công kích, thường xuyên đổi cách liên lạc, cứ ba năm lại đổi địa chỉ, sống y như kẻ lừa đảo.

Hơn nữa công việc của hắn rất bận rộn, bản tính lại lười, bình thường chỉ hồi âm khách sộp, còn sư đệ gửi liền tù tì mười mấy bức thư khẩn đều vờ như không thấy.

2.

Trong lúc nghỉ phép, rốt cuộc hắn cũng rảnh rỗi nghe sư đệ kể về một đôi uyên ương số khổ.

"Thì ra là thế...... cậu thích xía vào chuyện người khác thật đấy, để bọn họ cùng nhau siêu thoát không tốt sao?"

Nghe xong hắn xua tay nói, "Nghe lời anh đi, chỉ cần hồn bay phách tán sẽ lập tức quên sạch yêu hận tình thù kiếp này thôi."

Hắn không muốn nhận vụ này nhưng tiền có thể sai khiến được quỷ thần.

Sau khi sư đệ chuyển khoản cho hắn, hắn lập tức nảy lòng từ bi, đồng ý đi gặp đôi tình nhân bất hạnh kia.

3.

Hắn hỏi họ muốn lên thiên đường hay xuống địa ngục.

Tô Tiếu Ương hớn hở nói thiên đường nghe nhàm quá rồi, cảm giác địa ngục sẽ vui hơn.

Thế là hắn đưa ra phương án để hai linh hồn bọn họ cùng làm việc cho địa phủ, phụ trách an ninh của các hồn phách ở đây.

Tô Tiếu Ương nghiến răng nói: "Chết tiệt........

Sao biến thành ma còn phải làm việc nữa chứ!"

Thầy đồng bất đắc dĩ nói: "Biết sao được......

Hai người các cậu đang bị kẹt giữa cõi âm dương nên nhất định phải hấp thu năng lượng từ thứ khác, nếu không sẽ bị trục xuất đến vãng sinh đường đấy."

4.

Cũng chỉ có cách này mà thôi.

Dương Hà Hàn vô cùng tận tụy với công việc mới nhưng vợ anh chẳng nghiêm túc chút nào, còn ngồi xổm cạnh bụi cỏ nhăn mặt với con mèo rồi cười ha ha nhìn nó xù lông.

Haizzz......

Vì vợ làm mặt xấu rất đáng yêu nên anh không thể nổi cáu mà đành cho qua.

5.

Tô Tiếu Ương phát hiện một chuyện trọng đại, ma có thể cương cứng.

6.Phát hiện trọng đại thứ hai của Tô Tiếu Ương là cái kia của ma sờ không giống kem cây mà vẫn hơi ấm.

Dương Hà Hàn: "........."

Dương Hà Hàn nói: "Có cần phải ngạc nhiên vậy không?

Chẳng phải em cũng có sao?"

Tô Tiếu Ương nói: "Ờ ha!"

Tô Tiếu Ương lại hiếu kỳ mở to mắt hỏi anh: "Vậy trực tràng của em có ấm không?"

7.

Họ lại tiến hành nghiệm chứng lần nữa.

Sau khi hai người đều biến thành ma có rất nhiều lợi ích, không cần mua bao, không cần phiền não vì chuyện trên đời, dã chiến cũng không cần lo bị người khác thấy (nhưng có thể sẽ bị ma thấy).

8.

Dương Hà Hàn ôm chặt Tô Tiếu Ương rồi tiến vào thân thể mềm mại của cậu.

Hơi thở ngừng lại, máu huyết ngưng trệ, nhưng tình yêu lại như cây cỏ mùa xuân không ngừng đâm chồi.

Hệt như hai bong bóng ùng ục nổi lên từ đáy nước, gặp nhau, chạm nhau, từ đây hòa thành một thể. [HOÀN]
 
Back
Top Bottom