Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng

[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
50 Hào Phóng


Hắn hỏi một câu mà Tiểu Quân không thể trả lời.

Đôi mắt nàng bị sốt đến khô khốc, càng không thể nhìn thẳng vào mắt hắn."

Không có tốt nhất."

Tiểu Quân dừng một chút, cúi đầu: "Chỉ có thích hợp nhất."

Nàng không ngốc, nàng là một cô gái thông minh.

Đương nhiên có thể cảm nhận được Bạc Tấn Sâm thích mình, nhưng cái "thích" đó cụ thể là loại thích gì, có thể kéo dài bao lâu, có phải chỉ là nhất thời hứng khởi, là xem nàng như một con người hay chỉ là thú tiêu khiển, tất cả vẫn còn chưa rõ.Nàng cũng thích cái sự "thích" này, nên mới có thể hết mình "làm tình" với hắn.

Nhưng nàng không muốn tìm hiểu cấu thành của cái sự "thích" này, vì nàng cảm thấy hắn cũng chưa chắc đã biết.Vì câu nói "thích hợp nhất" của nàng, Bạc Tấn Sâm im lặng một lúc lâu.Cũng không tiếp tục ép sát, hắn lười biếng vươn vai đứng dậy: "Trước tiên không đi.

Em sốt cả đêm tôi đã chăm sóc em cả đêm rồi, đi xe hơn một tiếng, em nghĩ tôi là robot không cần nghỉ ngơi sao?

Nếu tôi lái xe mà ngủ gật thì sao, chẳng phải sẽ chết cùng em sao?"

Hắn nói nghe thấm thía, nhiệt độ cơ thể của Tiểu Quân vì những lời nói đó mà lạnh xuống không ít.Bạc Tấn Sâm lật chăn nằm vào vị trí Tiểu Quân vừa nằm, kéo nàng cùng cuộn vào lòng: "Phát sốt thì sẽ buồn ngủ thôi."

Nàng cựa quậy một chút, bị hắn ấn xuống: "Đừng có ý định lén tôi ngủ rồi tự gọi taxi chạy về đấy."

"Em sẽ không."

"Em sẽ không ư?

Lời này ai nói cũng được, riêng em nói thì không đáng tin chút nào."

Hắn vỗ vỗ mông nàng: "Uống một viên thuốc."

Tiểu Quân chống người dậy, cầm ly nước trên tủ đầu giường, nuốt viên thuốc hạ sốt xuống bụng.Bạc Tấn Sâm giúp nàng cởi cúc quần jean.

Nàng quay lưng về phía hắn, dùng một tư thế cứng nhắc và kỳ quặc hợp tác để tự cởi quần, sau đó là áo len phía trên.Cởi xong, cả hai đều có chút cảm giác, nhưng không có tâm trạng hay sức lực để làm những chuyện đó.

Vì vậy, họ chỉ cọ xát dương vật vào nhau qua lớp quần lót, sau đó im lặng ôm nhau như hành quân, rồi lần lượt chìm vào giấc ngủ.Tiểu Quân ngủ sau khi uống thuốc, khi tỉnh dậy cơn sốt đã lui, ánh mắt cũng trông sáng sủa hơn nhiều.Họ rõ ràng là ôm nhau ngủ, nhưng khi tỉnh dậy lại không nói gì.

Bạc Tấn Sâm xoay người gọi điện thoại đến dịch vụ phòng khách sạn để gọi đồ ăn, sau đó liền vào toilet cạo râu và tắm rửa.Trên đường trở về, xe vẫn bật nhạc.

Tiểu Quân cúi đầu bấm điện thoại, trả lời tin nhắn của cô bạn cùng phòng, và cả Tưởng Nam nữa.Khi đến cổng trường, chuẩn bị xuống xe, Bạc Tấn Sâm mở cửa sổ xe gọi nàng lại: "Tôi nghĩ rồi, em nói đúng, sự phù hợp rất quan trọng.

Em gặp được người phù hợp không dễ dàng, những ngày còn lại của kỳ nghỉ này tôi sẽ không liên lạc với em, nhưng tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, em phải nghe theo sắp xếp của tôi.

Được chứ?"

Mối quan hệ của họ sẽ kết thúc vào cuối tháng 12, mà kỳ nghỉ đông lại bắt đầu vào tháng 1.

Hắn nói như vậy, coi như là đã chấp nhận phương án giải quyết ban đầu của Tiểu Quân, từ việc mượn bảy ngày mỗi tháng chuyển thành ba tháng gia hạn cho họ."

Được."

Tiểu Quân gật đầu: "Cảm ơn anh."

Đôi mắt hắn bị kính râm che khuất, không rõ cảm xúc: "Không cần cảm ơn, sau kỳ nghỉ Quốc khánh tôi sẽ rất bận, tôi không tìm em thì em cũng không cần tìm tôi."

Tiểu Quân lại gật đầu, nhân lúc xung quanh không có người đi đường, tiến lên chuẩn bị hôn hắn như thường lệ.

Hắn dường như không chú ý.Xe khởi động, đóng cửa sổ xe lại.Nàng sửng sốt một chút, điện thoại kịp thời đổ chuông cuộc gọi từ Tưởng Nam.

Nàng bắt máy, rồi xoay người đi về phía trường học qua gương chiếu hậu.Tiểu Quân thực sự ngạc nhiên khi Bạc Tấn Sâm "hào phóng" nhường lại thời gian của nàng như vậy.

Dù sao, thời gian của nàng được hắn mua, đó là của hắn.

Mặc dù ngày thường hắn cũng bận đến nỗi bỏ mặc nàng vài ngày liên tiếp, nhưng điều đó vẫn không thể so sánh với tình huống Tưởng Nam đang ở đây.Sáng sớm ngày hôm sau nàng sẽ biết bí quyết sự "hào phóng" của hắn.Tiểu Quân đến kỳ kinh nguyệt.

Ngồi trên bồn cầu, chiếc quần lót có một vệt máu đỏ thẫm nhỏ.Tháng trước, vì chuyện uống thuốc tránh thai khẩn cấp, hắn đã biết thời gian hành kinh của nàng là đầu tháng.

Không ngờ hắn lại ghi nhớ điều đó, không chỉ ghi nhớ mà còn lấy nó để "thuận nước đẩy thuyền" ban cho nàng, sau đó nàng còn cảm ơn hắn nữa.Thật là xấu xa mà, cái tên đàn ông này.Nàng thở phào nhẹ nhõm, tìm được nguyên nhân cho việc hắn dễ dàng rời đi ngày hôm qua.Sau đó, nàng bực tức nghĩ thầm: Hắn cứ vậy mà tin tưởng vào quyết định và phán đoán của mình sao?

Ngay cả khi nàng năm ngoái vẫn luôn rất đúng giờ, chẳng lẽ năm nay không thể hơi rối loạn một chút sao?Lấy đâu ra tự tin mà đoán trước được thời gian hành kinh của nàng, làm như một cao nhân ẩn sĩ hiểu rõ nàng lắm vậy...
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
51 Nửa Tháng


Mấy ngày cuối kỳ nghỉ, Tiểu Quân chụp rất nhiều ảnh đẹp.

Nàng cùng Tưởng Nam đi bờ sông, cùng với một cặp tình nhân khác chụp rất nhiều ảnh đôi.Buổi tối, bờ sông đặc biệt đẹp, đặc biệt phồn hoa, gió cũng rất lớn.

Tưởng Nam ôm Tiểu Quân, đột nhiên hỏi nàng: "Ngoan ngoãn, tốt nghiệp em có muốn ở lại đây không?"

Tiểu Quân lắc đầu."

Nhưng thực ra em có thể tìm được một công việc tử tế ở đây.

Anh nghe họ nói bây giờ giáo viên đều đi dạy gia sư, quê mình làm gì có gia sư nào.

Ngoan ngoãn, anh không muốn làm vướng bận em, anh đã từng bị bệnh, là một người không khỏe mạnh, anh không muốn lại trở thành người không thể ủng hộ em."

"Không phải, em muốn về, tìm việc ở tỉnh thành cũng rất tốt mà, cũng không quá cạnh tranh.

Em không muốn đi dạy gia sư, em chỉ thích công việc ổn định."

Tưởng Nam thực sự muốn nàng có sự phát triển tốt, nhưng nghe nàng nói vậy, trái tim treo lơ lửng cũng được buông xuống, hắn cười: "Anh đăng một bài lên vòng bạn bè nhé, vừa rồi chụp nhiều ảnh quá.

Có một bức ảnh đôi đẹp, anh muốn dùng làm ảnh nền."

Tiểu Quân cũng nhận được ảnh do cặp tình nhân kia gửi tới.

Nàng chọn một bức, rồi cũng đổi làm ảnh nền vòng bạn bè.Đó là bóng dáng nhỏ bé của hai người dưới màn đêm đèn đóm rực rỡ.

Mặc dù chỉ mặc áo phông quần jean nhưng chụp rất đẹp, nhờ vóc dáng mà bức ảnh trở nên có không khí, giống như ảnh trên mạng.Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tiểu Quân đưa Tưởng Nam ra ga tàu về quê.

Nhìn theo hắn vào sân ga, nàng nghĩ Bạc Tấn Sâm sẽ đúng giờ triệu kiến nàng ngay tối đó, nhưng kết quả trên WeChat không có một chút tin tức nào.Sau đó, khai giảng qua ba ngày, vẫn không có tin tức.

Một tuần, không có tin tức.

Mười lăm ngày, không có tin tức.Tiểu Quân còn sợ hắn xảy ra chuyện gì, nhấp vào khung chat WeChat, gõ một dòng chữ, nghĩ nghĩ rồi lại xóa đi, tìm từ ngữ khác.

Không đợi nàng gõ lại, khung chat liền hiện ra dòng chữ "Đối phương đang nhập liệu".Bạc Tấn Sâm gửi tin nhắn đến: [Đến địa chỉ này.] Sau đó là một định vị.Tiểu Quân đầu tiên cảm thấy khá trùng hợp, sau đó mới trả lời: [Được.]Bây giờ là hơn 7 giờ tối.

Địa chỉ là một câu lạc bộ giải trí, không biết tính chất có giống với câu lạc bộ nàng từng đến theo lệnh triệu tập trước đây không, tóm lại những nơi như vậy đều là nơi đàn ông bàn chuyện làm ăn tương đối nhiều.Tiểu Quân vừa vào cửa câu lạc bộ đã bị chặn lại, là một người trông như giám đốc ra tiếp nàng mới được vào thuận lợi.

Giám đốc dẫn nàng đến phòng, bên trong ánh đèn mờ ám, không gian cực kỳ rộng rãi, nhìn như một phòng karaoke nhưng lại có bàn mạt chược, bàn trà và quầy bar.Trang trí rất xa hoa, nhưng thẩm mỹ lại rất tệ.Bạc Tấn Sâm ngồi trên ghế quầy bar, bên cạnh là một mỹ nữ tóc xoăn dài quyến rũ vạn phần.Ánh mắt nàng ta theo Bạc Tấn Sâm cùng dừng lại trên mặt Tiểu Quân đang đứng ở cửa, cười duyên dáng: "Em hiểu rồi, Bạc tổng thích kiểu trong sáng, cái này vừa nhìn là nữ sinh rồi.

Mấy cô em như vậy nhiều lắm, cả học sinh thật lẫn học sinh giả đều có, anh nói em liền giúp anh sắp xếp nha."

"Hôm nay thôi, đã gọi cô ấy đến rồi, tôi không vui lại còn phải dỗ dành nữa."

"À ~ vậy là em nhiều chuyện rồi.

Dù sao phòng của Trương tổng cũng đã đặt sẵn cho anh rồi, anh cứ chơi với cô bé vui vẻ là được.

Danh thiếp của em cũng đưa cho anh rồi, sau này có cơ hội cứ để em sắp xếp cho anh."

"Thay tôi cảm ơn Trương tổng."

Tiểu Quân ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn Bạc Tấn Sâm chào hỏi những người đang chơi mạt chược bên trong, rồi đi về phía nàng.

Những người đàn ông chơi mạt chược đó đều rất lớn tuổi, tướng mạo không tốt lắm, trông rất giống đại ca xã hội đen.Bạc Tấn Sâm đi ra, dẫn nàng về phía thang máy.

Hắn nhấn nút đi lên, Tiểu Quân tưởng hắn nhấn nhầm."

Đây là lên lầu mà."

Bạc Tấn Sâm đưa thẻ phòng trong tay cho nàng: "Đúng là lên lầu."

Tiểu Quân có chút ngốc, nàng cảm thấy không đúng, tình huống này rất khác biệt, chỉ là ánh mắt Bạc Tấn Sâm nhìn nàng cũng không giống trước kia nữa.

Sau nửa tháng, hắn nhìn nàng bình thản đến mức không thấy được yêu ghét, như thể trở lại thời điểm năm ngoái, khi họ mới quen nhau hai tháng."

Tối nay có 'làm' không?"

Tiểu Quân đứng trong thang máy hỏi."

Không 'làm' thì gọi em đến làm gì?"

Tiểu Quân dò hỏi lại: "Anh bận rộn lắm sao?"

"Cũng tạm."

Trong không gian kín của thang máy, nàng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nghi ngờ người uống nhiều thực ra là mình, nếu không sao lại mơ hồ đến vậy?Tiểu Quân hỏi: "Cái cô mỹ nữ kia là muốn giới thiệu 'tiểu thư' cho anh sao?

Cô ấy là tú bà à?"

Thang máy đi lên, cả hai đều có chút cảm giác không trọng lượng: "Em nghe thấy à?"

"Ừm...

Cô ấy trông không giống những tú bà em từng tiếp xúc trước đây, là 'má mì' của câu lạc bộ này sao?"

Bạc Tấn Sâm nhìn nàng một cái qua cửa thang máy sáng bóng như gương: "Đúng vậy, câu lạc bộ này là của kim chủ của cô ta.

Cô ta trước đây cũng cùng ngành với em, trong tay có rất nhiều người mẫu."

Thì ra những "tiểu thư" ở câu lạc bộ cao cấp được "đóng gói" nghe hay ho như vậy.

"Khách hàng của anh bảo cô ấy sắp xếp người mẫu cho anh, còn gọi em đến làm gì?"

Nàng nói xong dừng một chút, những lời này nghe có vẻ ghen tuông, như thể không nên hỏi.May mắn là hắn chỉ liếc nàng một cái: "Vừa rồi ngồi bên trong chơi mạt chược, chính là ông chủ này.

Hắn có thể sẽ là bên A của dự án tiếp theo của tôi.

Hắn muốn chiêu đãi tôi, nhưng tôi không muốn bị hắn chiêu đãi."

Tiểu Quân dường như đã hiểu.

Ông chủ kia có liên quan đến xã hội đen, Bạc Tấn Sâm không thể hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của hắn, cho nên mới gọi nàng đến.Nói cách khác, nếu không phải vì chuyện này, có lẽ hắn nửa tháng cũng không gọi nàng đến.
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
52 Giang Tắc


Phòng ở câu lạc bộ khác với khách sạn, giống một khách sạn tình yêu hơn, chỉ là không có kiểu trang trí ám muội, rẻ tiền đó.

Bạc Tấn Sâm vào phòng liền mở một chai rượu, không nói một lời ngồi trên sofa uống một ngụm, loay hoay cầm điều khiển ti vi.Trong phòng bật điều hòa trung tâm, có chút khô nóng.

Tiểu Quân gãi gãi cánh tay, tự giác cởi quần áo đi tắm.Mặc dù đã lâu không gặp mặt một cách trực tiếp như vậy, nhưng quy trình nàng vẫn quen thuộc.Nàng có thể chấp nhận sự thay đổi thái độ của hắn, bởi vì điều này rất bình thường, là tình huống nàng dự kiến sẽ xảy ra.

"Thao" nhiều sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa, hẳn là chuyện gặp Tưởng Nam trong kỳ nghỉ đã khiến hắn khó chịu, vì vậy làm tăng tốc độ xói mòn cảm giác mới mẻ, nếu không cũng sẽ không nửa tháng không tìm nàng.Nhưng nàng vẫn cảm thấy sự chênh lệch.

Điều này là đương nhiên, dù sao trước đó Bạc Tấn Sâm đối xử với nàng thực sự khá tốt.

Thái độ của hắn hiện tại không chỉ phủ định nàng, mà còn phủ định những điều "tốt" mà hắn dành cho nàng trước đây.

Điều này khiến nàng có chút mất phương hướng, vì vậy khi tắm nàng vẫn luôn cố gắng điều chỉnh tâm lý.Chờ nàng tắm xong bước ra, Bạc Tấn Sâm cùng nàng lướt vai vào phòng tắm: "Tôi đi tắm, em thay quần áo trên giường đi."

"Được."

Tiểu Quân nhìn thấy trên giường đặt một bộ nội y tình thú mới tinh, là bộ đồ hầu gái màu đen, váy đặc biệt ngắn.

Nàng đang ngạc nhiên không biết từ đâu ra, ngẩng đầu liền thấy trong tủ còn bày vài bộ nội y tình thú còn nguyên bao bì.Kiểu đồ vật này ở đây, chắc hẳn cũng giống như mì ăn liền trong khách sạn bình thường, là đồ dùng trả phí, dùng xong là tính tiền.Tiểu Quân mở bao bì, ướm thử lên người.

Chiếc quần tất lưới hở đáy quá nhiều, nàng nghiên cứu hồi lâu mới mặc vào được.

Mặc vào cũng như không mặc, toàn bộ hạ thể đều lộ ra ngoài, váy thì ngắn đến mức chẳng che được gì.Trên giường còn bày những đồ dùng khác, là một ít đồ da không biết sử dụng, và hai món phụ kiện hóa trang.

Nàng cầm lấy chiếc cài tóc cài lên, rồi lại cầm lấy viên "đá quý hình trái tim", nhìn rõ hình dạng xong thì sửng sốt một chút.Đây là nút bịt cúc hoa sao?Tiểu Quân nuốt nước bọt, quỳ lên giường lật đống đạo cụ đó.

Có những thứ nàng nhận ra, như que rung, trứng rung các thứ, đều còn chưa bóc bao bì.

Lại có những thứ nàng không dám nhận, ví dụ như nút bịt hậu môn, và cả cái thứ nghi là dụng cụ thụt rửa ruột...Tiếng cửa kính toilet đóng lại truyền ra.

Hắn tắm xong.

Hắn không có thói quen sấy tóc, lau người rồi mặc áo choàng tắm là sẽ ra ngoài.

Tiểu Quân đờ đẫn ngồi trên giường, chờ hắn từ toilet bước ra."

Rất đáng yêu, em mặc cái này."

Đây là câu nói đầu tiên hắn thốt ra khi vừa lau tóc bước ra, sau đó hắn liền nhìn thấy trên tay nàng cầm "đá quý hình trái tim".

Hắn cố tình hỏi: "Thử rồi sao?"

"Chưa."

Tiểu Quân vẫn không từ bỏ hy vọng hỏi: "Là bảo em chọn một cái trong số này sao?"

Hắn trông có vẻ không bận tâm lắm: "Tôi đã chọn sẵn rồi, tất cả đều dùng, lần lượt thử từng cái một."

Tiểu Quân nói không cần: "Em không muốn đeo cái thứ này, em không thấy nó hay ho gì cả."

"Tôi thấy hay ho là đủ rồi."

Hắn từ bình nước nóng lấy ra một chai nước khoáng đã cho vào trước đó, vặn nắp đổ vào dụng cụ thụt rửa ruột.

Hắn ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ đùi: "Lại đây, bò lên đi, rửa sạch một chút đã, chúng ta không cần chơi quá bẩn."

Tiểu Quân nhìn vẻ mặt thờ ơ của hắn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự chênh lệch lớn này đả kích.Khi đàn ông thờ ơ, thực sự rất rõ ràng."...Em tự vào toilet làm được không?"

Nàng để lại nút bịt cúc hoa và dầu bôi trơn: "Nếu anh muốn chơi thì chơi cái này đi, chờ em tắm xong ra anh hãy giúp em đeo vào."

Nàng từ tay hắn lấy dụng cụ rót nước ấm, xoay người đi vào toilet.

Nàng đối chiếu với tờ hướng dẫn, đơn giản tự rửa sạch.

Rồi nàng lại bước ra, giống như một cô búp bê hầu gái mặc người sắp đặt.Tiểu Quân không nói một lời bò lên mép giường, có chút kháng cự mà kẹp chặt hai chân.

Chiếc quần tất lưới hở đáy khiến mông nàng trông đặc biệt bắt mắt, một khối tròn trắng bệch bị siết chặt trong lớp vải co giãn.Trông có vẻ... rất "có muốn ăn".
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
53. Hai cái động H


Nơi được ngụy trang cứng rắn trong lòng Bạc Tấn Sâm bỗng nhiên trở nên mềm xốp.

Hắn ngồi ở mép giường, vỗ nhẹ mông nàng: "Lại đây, ghé vào đùi tôi."

Tiểu Quân làm theo, dịch người đến đùi hắn.

Hắn ngồi rất sâu vào bên trong, vì vậy nàng coi như toàn thân đều ghé vào trên giường.

Trên mông Tiểu Quân rất nhanh liền rơi xuống dầu bôi trơn mát lạnh.

Bàn tay hắn xoa đều chỗ chất lỏng trơn tuột đó, từng lớp thịt dập dờn nổi lên, như thể bôi quá nhiều mật ong lên một khối bột trắng mềm mại.Không thể không nói, Tiểu Quân rất thích được xoa mông.

Nếu đánh mông là 80 điểm, vậy xoa mông chính là 100 điểm.Bị hắn dùng ngón tay đầy dầu bôi trơn xoay quanh hậu huyệt...

40 điểm."

Ừm...

Chậm một chút, lát nữa đừng có cắm vào ngay..."

Nàng không biết vì sao lại có chút không tin tưởng hắn.Bạc Tấn Sâm banh hai cánh mông của cô gái, bóp dầu bôi trơn vào cửa động đang co chặt.

Ngón giữa chậm rãi xoay tròn, thăm dò chen vào lỗ nhỏ nhăn nhúm đó, nhưng nàng kẹp quá chặt.Người đàn ông vỗ vào mông thịt nàng: "Thả lỏng, sẽ không cho vào ngay đâu, từ từ thôi."

Cô gái buông bỏ phòng bị.

Đầu ngón tay người đàn ông nhờ sự trợ lực của dầu bôi trơn, chỉ lướt nhẹ một đốt chưa đi vào sâu: "Thấy chưa, thế này liền dễ dàng đi vào rồi, không đáng sợ như em nghĩ đâu."

"Kỳ quái quá..."

Nàng không cảm thấy đáng sợ, nàng là cảm thấy kỳ quái.Cái nút bịt cúc hoa đã thoa đầy dầu bôi trơn đặt ở hậu huyệt cô gái.

Đỉnh hình chóp dễ dàng đi vào, sau đó dần dần trở nên khó khăn.

Hắn vỗ nhẹ mông nàng trấn an: "Không cần dùng sức, cái này đã là cỡ nhỏ rồi, không thể nào không đeo vào được."

Tiểu Quân quả thực đã được cổ vũ.

Rõ ràng toàn thân đều đang căng thẳng dùng sức, duy nhất cái mông lại đặc biệt nỗ lực thả lỏng.

Cảm giác dị vật càng lúc càng mạnh mẽ, đến khi chạm vào khu vực dày nhất thì nàng khẽ kêu một tiếng, sau đó toàn bộ viên đá quý hoàn toàn đi vào, viên đá quý tình yêu màu hồng phấn vững vàng được "khảm" vào hậu huyệt cô gái.Cảm giác dị vật mãnh liệt trong nháy mắt biến mất, nhưng người đàn ông lại nghịch ngợm rút cái viên đá quý bằng nhựa đó ra...Hắn thậm chí còn dùng giọng điệu trách móc nói: "An Quân, em kẹp cái gì thế?

Sao cái gì cũng nhét vào trong vậy?

Bí mật của em có phải cũng đều giấu trong cái động này không?"

Tiểu Quân không rảnh đóng vai một đứa trẻ phạm lỗi, nàng giãy giụa hai chân: "Không thể!

Không thể chơi như vậy!

Ách a!"

Vừa dứt lời, cái nút kim loại đã bị "bốp" một tiếng rút ra khỏi cơ thể cô gái."

Không thể gì?

Không thể đeo?

Hay là không thể rút ra?"

Không chờ Tiểu Quân phản ứng lại, dị vật lại cắm trở lại.

Hậu huyệt đã có ký ức của lần trước, không hề bị chặn mà tiếp nhận nút bịt hậu môn bằng kim loại, thậm chí có chút không muốn thừa nhận khoái cảm đang cùng với sự co rút của cửa cúc hoa truyền đến tiểu huyệt ướt át của nàng."

Ưm..."

Bạc Tấn Sâm phát hiện nàng đang tận hưởng những khoái cảm bí ẩn đó, vì nàng đang căng cứng những ngón chân hồng hào."

Tiểu dâm đãng..."

Bạc Tấn Sâm nâng mu bàn chân đang căng cứng của nàng lên, như để hả giận cắn một cái vào ngón chân nàng.

Tiểu Quân kêu lên hoảng sợ, nhưng hắn đã buông lỏng bàn tay đang nắm chặt mu bàn chân nàng, ngược lại vỗ mạnh vào kẽ mông nàng."

A!

Đau quá!

Không cần!

Cầu xin anh!"

Hắn đánh thực sự tàn nhẫn, ba cái đã thấy vết đỏ, in rõ dấu bàn tay, màu sắc còn đậm hơn cả màu thịt huyệt ở kẽ mông.

Ngay cả viên đá quý "khảm" trên mông nàng cũng bị đánh lệch sang một bên.Bạc Tấn Sâm chỉnh lại viên đá quý tình yêu bị lệch: "Xem ra em càng thích đeo, vậy chúng ta sẽ không tháo nó ra.

Em đeo nó để tôi 'thao', có phải sẽ thoải mái hơn không?"

"Ừm."

Tiểu Quân mím môi, cũng không che giấu dục vọng của mình.

Nàng đã sướng đến mức không còn quan tâm gì nữa.

Ngón tay nàng vươn đến âm vật, chậm rãi xoa ấn, ý đồ tự mình thỏa mãn mình.Điều này ngay cả người đàn ông cũng không ngờ tới.

Hắn cười cười, ôm cô gái mặt đối mặt ngồi lên đùi mình, song động cùng mở ra mà dùng dương vật cắm vào huyệt ướt đẫm của nàng.So với bình thường còn chặt hơn."

Ách a——" Tiểu Quân ôm lấy vai hắn, ngửa mặt rên rỉ: "Đầy quá, tắc đầy quá..."

"Chỗ nào đầy?"

"...Ưm..."

Tiểu Quân lắc đầu, nhắm mắt không nói.Hắn nhẹ giọng dẫn dụ: "Có phải là động bên dưới của bé ngoan không?

Động nào?

Em nói cho tôi."

Tiểu Quân vẫn nhắm mắt, cắn cắn môi dưới, hạ quyết tâm mà khẽ nói: "Hai cái động..."

"Hai cái động."

Hắn vô nghĩa lặp lại lời nói nhỏ bé yếu ớt của Tiểu Quân, siết chặt eo cô gái, nghiến răng nghiến lợi dùng sức "thao" huyệt nàng.
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
54 Nhét Đầy H


Tiểu Quân bị nhét đầy.Ngay cả khoang miệng cũng bị đầu lưỡi người đàn ông tùy ý chiếm đoạt.

Cùng với mỗi lần huyệt đạo ướt át bị xuyên qua, đôi mắt nàng trợn trừng.Nàng ngồi trên đùi người đàn ông, tay cầm que rung chống vào âm vật của mình, giống như một nàng công chúa cầm bảo kiếm, đang kịch liệt vật lộn với ác long.Hai bàn tay người đàn ông nâng mông nàng lên, nắm bóp lớp thịt mềm đã thấm dầu bôi trơn.

Hắn kéo vạt váy trước của nàng xuống, dùng bàn tay trơn tuột nắm lấy ngực nàng, cúi đầu cắn đầu vú Tiểu Quân, nhẹ nhàng nghiền, mút."

Ách...

Ưm..."

Tiểu Quân phủ lên mái tóc ẩm ướt chưa khô của hắn, phát ra tiếng rên rỉ gần chết.

Đồ chơi rung tần số cao khiến huyệt nàng không ngừng chảy nước.

Dương vật chôn trong cơ thể cô gái, dẫn ra một vệt dịch lỏng, chảy dọc theo thân "cây gậy" nhỏ xuống sàn.Vệt dịch lỏng uốn lượn như những con kiến nhỏ bò trên hạ thể hắn.

Bạc Tấn Sâm sờ vào chỗ hai người đang hàm chứa ướt đẫm, nhìn vào mắt nàng: "Nhiều nước thật, ướt sũng thế này, có phải là 'tiểu dâm đãng' không?"

Tiểu Quân lắc đầu, giọng nói run rẩy: "...Không phải, không phải 'tiểu dâm đãng'."

"Không phải 'tiểu dâm đãng' tại sao 'làm tình' với tôi lại sướng thế?

Bảo bối phun lũ lụt sắp sướng chết rồi, đợi em kết hôn, người chủ trì đọc lời thề trên bục, em mặc váy cưới nghĩ đến việc bị tôi 'thao' sướng như vậy, 'tiểu huyệt' có ướt không?"

Tiểu Quân run lên dữ dội, muốn bảo hắn đừng nói nữa, nhưng những cú "thọc vào rút ra" kịch liệt theo sau đã cắt ngang lời nói của nàng, chỉ còn lại những tiếng thở dốc và rên rỉ đứt quãng lan tràn trong phòng.Que rung rơi xuống sàn, tiếng "ong ong" bị tấm thảm vùi lấp.Nàng muốn nói đừng nhục nhã nàng...

Dù nàng có nhớ đến một khoảnh khắc "làm tình" với hắn trong hôn lễ đi chăng nữa, nàng cũng sẽ lập tức ép mình quên đi.

Hơn nữa, hôn lễ ở thị trấn nhỏ sẽ không có người chủ trì, càng sẽ không nói những lời thề kiểu phương Tây...Hắn ôm nàng đứng dậy, tùy tiện "thao" Tiểu Quân tàn nhẫn vài cái.

Dương vật thô to xuyên qua vách thịt cảm nhận được nút bịt cúc hoa cứng nhắc, mỗi nhịp đều khiến nàng kêu to.Nàng vội đến mức đấm vào hai vai hắn: "Không cần...!

A!

Không cần như vậy!"

Sự phản kháng kịch liệt của Tiểu Quân cũng khiến hắn không mấy dễ chịu, dương vật bị "kẹp" hai cái, suýt chút nữa bị nàng "ngồi gãy"."

Tê...

Đừng lộn xộn."

Hắn đánh mông Tiểu Quân, ném nàng lên giường.Phản ứng đầu tiên của Tiểu Quân là xoay người bò đi.

Viên đá quý màu hồng nhạt trên mông lung lay chói mắt.Bạc Tấn Sâm cảm thấy mình có chút men say.

Hắn túm lấy mắt cá chân nàng, kéo cô nữ tỳ nhỏ đang chạy trốn về.

Hai tay nâng hông nàng, đứng ở mép giường từ phía sau "vào" nàng.

Thịt da tung bay, "thao" đến nàng vùi đầu vào chăn, một lát cũng không dám ngẩng đầu.

Sau những cú "thọc vào rút ra" kịch liệt, hắn "bắn" vào trong cơ thể nàng.Tiểu Quân lật người nằm ngửa, tinh dịch trắng đục đặc quánh từ huyệt từ từ tràn ra.

Đây là lượng của nửa tháng, đặc đến trắng sữa, ào ạt chảy xuống theo kẽ mông, làm cho nút bịt hậu môn sáng lấp lánh đáng yêu trên hậu huyệt nàng trở nên vẩn đục khó chịu.Nàng mệt đến muốn ngủ, nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông lại nằm trên người mình, liếm láp vú nàng.Hắn lại cương, dương vật chọc vào huyệt nàng đang sưng đỏ.Tiểu Quân thậm chí không còn sức giơ tay đẩy hắn ra: "Bỏ cuộc..."

Bạc Tấn Sâm ngậm lấy vú nàng: "Vậy em nói đi, em không kết hôn, không thích hắn, hai người không hợp."

Tiểu Quân mơ mơ màng màng, đã không còn bận tâm mình đang nói gì, chỉ muốn hắn dịch cái thứ nóng bỏng đó ra khỏi cửa huyệt nàng...

"Em không kết hôn, em không thích hắn, không hợp..."

"Em lừa tôi, cần phải phạt một chút."

Hắn hôn lên miệng nàng đã nói dối mình, vươn người chôn dương vật vào đường đi mềm mại, hơi sưng, chật hẹp của cô gái."

Ô..."

Sau khi đi vào vẫn rất thoải mái, "huyệt dân" ăn đến căng tức, rồi lại bị nhét đầy...
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
55 Hối Hận


Lần thứ hai dịu dàng hơn rất nhiều.

Tiểu Quân dần dần nâng hai chân vòng lấy hắn, để hắn "thao" sâu hơn một chút, dùng quy đầu chạm vào tử cung nàng.

"Thao" sâu như vậy sẽ hơi chua và tức, so với khoái cảm đơn thuần lại càng khiến nàng thích thú hơn...Trước đây nàng không như thế này.Vì đã "bắn" một lần rồi, lần này tinh dịch không đặc quánh như vậy.

Bạc Tấn Sâm "bắn" lên ngực nàng, rồi lại "bắn" lên mặt Tiểu Quân, làm nàng không mở mắt ra được."

Ngô!"

Nàng nhăn mặt giận dỗi đánh vào chân hắn.

Bạc Tấn Sâm cúi người hôn lên "hoa huyệt" nàng, chóp mũi và cằm đều dính đầy dâm thủy của nàng: "Hòa nhau nhé, mặt tôi cũng có mà."

---Tối qua quá hoang đường, sáng hôm sau Tiểu Quân tỉnh dậy đều cảm thấy xấu hổ.Trên người chỉ còn lại chiếc quần tất lưới hở đáy của bộ đồ hầu gái, trên mông vẫn còn sót lại chút cảm giác trơn tuột của dầu bôi trơn.

Ngực nàng chằng chịt dấu hôn, trên eo và đùi cũng toàn là dấu ngón tay.

Người biết thì hiểu nàng đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông, người không biết còn tưởng nàng cả đêm "chạy show" mấy bận.Hai người tỉnh dậy không nói gì, lần lượt đi tắm.

Tiểu Quân không nói nhiều là vì nàng cảm thấy xấu hổ, còn Bạc Tấn Sâm không nói nhiều là vì hắn sau khi tắm xong liên tục nghe điện thoại, hình như là về chuyện bảo tàng.Tiểu Quân không muốn làm phiền, liền tắm thật lâu, lâu đến mức Bạc Tấn Sâm phải đến gõ cửa giục, nàng mới quấn khăn tắm bước ra.Họ rời đi không cần làm thủ tục trả phòng, lên xe là rời khỏi câu lạc bộ.

Cả hai đều rất đói.

Tiểu Quân nhìn thấy tiệm ăn sáng ven đường liền lay lay tay hắn: "Em muốn ăn cơm nắm kiểu Tứ Xuyên."

Ý nàng là muốn hắn thả nàng xuống xe ở đây là được, nhưng Bạc Tấn Sâm dừng xe sang bên rồi nói với nàng: "Tôi không ăn quẩy."

Tiểu Quân cũng đành "ừ" một tiếng, mua cơm nắm rồi ngồi trở lại xe.

Hai người dừng ở một bãi đỗ xe gần đó, mở cửa xe ăn những chiếc cơm nắm nóng hổi.Tiểu Quân tìm chuyện để nói: "Bạc tiên sinh, dự án ở quê em thế nào rồi?"

Nàng chủ động hỏi chuyện công việc của hắn.Bạc Tấn Sâm nhìn về phía nàng: "Rất thuận lợi."

"Em trước đây có nhìn thấy một bản vẽ trong thư phòng anh, hình dáng rất giống bảo tàng, cuối cùng có dùng bản đó không?"

"Gần giống vậy."

Vẫn là câu trả lời rất ngắn gọn.

Tiểu Quân hơi nhíu mày.

Tối qua hắn nói những lời trêu chọc nhiều như vậy, sao mặc quần áo vào lại kiệm lời như vàng?

Con người không vô duyên vô cớ có cảm xúc tiêu cực, nhưng lần trước khi chia tay, hắn rõ ràng còn rất rộng lượng cho nàng nghỉ mà.Tiểu Quân nuốt miếng cơm nắm trong miệng hỏi: "Bạc tiên sinh, anh có hối hận vì khoảng thời gian trước đã cho em gặp hắn vào mùng một không?"

Khóe mày Bạc Tấn Sâm nhảy lên một cái, cười như không cười nhìn về phía nàng: "Các người hợp nhau như vậy, tôi tại sao phải hối hận?

Vô duyên vô cớ đuổi người ta về, ảnh hưởng đến việc em sau này 'lên bờ hoàn lương', rồi ăn vạ tôi thì sao?"

Nói khó nghe thật...

Tiểu Quân bĩu môi, nghe ra hắn đang nói móc."

Anh sau đó nửa tháng không gọi em, gặp mặt cũng không vui vẻ lắm.

Em biết cũng có thể là nguyên nhân khác, nhưng em chỉ là... hỏi thử thôi."

"Hỏi ra đúng thì sao, không đúng thì sao?"

Tiểu Quân nghẹn lời, không thể ứng phó với sự hung hăng của hắn, bèn cúi đầu cắn thêm một miếng cơm nắm.

Trong lòng nàng nghĩ, hắn không nói nàng cũng đoán được, tối qua làm được một nửa còn ép nàng nói "không kết hôn, không thích, không hợp", mục đích rõ ràng.Chẳng phải vẫn muốn nàng chia tay, toàn tâm toàn ý làm "gái" của hắn sao?Chẳng phải vẫn cảm thấy mình đối xử với nàng rất tốt, nàng nên vứt bỏ quá khứ nghèo khó, một lòng lấy lòng hắn sao?Hắn không muốn thua một tên sinh viên nghèo.

Nàng nên mong đợi có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút, lâu hơn nữa, giống như nhân tình của ông chủ câu lạc bộ tối qua, "làm" đến khi có chỗ đứng rồi có thể ở bên hắn cả đời, giống như tiểu thiếp thời phong kiến.Vậy nàng cứ giả vờ không biết, cười hì hì lấp liếm cho qua đi: "Chỉ là thấy anh không vui mới hỏi thôi, anh không muốn nói thì thôi, em không muốn anh càng không vui."

Bạc Tấn Sâm cười hỏi: "Em muốn tôi vui vẻ sao?"

Tiểu Quân nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.Hắn cũng chẳng khách sáo: "Đổi ảnh nền vòng bạn bè lại đi, cái ảnh hai người tuyết Crayon Shin-chan ban đầu không đáng yêu sao?"

Tiểu Quân không ngờ mình lại bị làm khó, trong muôn vàn khó khăn, nàng gắng gượng nặn ra một câu: "...Cái đó không phải Shin-chan, là em gái cậu ấy, Himawari."

"Đổi Himawari lại đi."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
56. Tiếp khách


"Ảnh nền sao lại đổi đi rồi?"

"Bị tám chuyện nên đổi lại thôi."

Tiểu Quân đứng ở ban công phòng ngủ nói chuyện điện thoại với Tưởng Nam, chống vào lan can nhìn học muội ở dưới lầu đang phơi quần áo: "Vốn dĩ mọi người đều biết em có bạn trai, lần trước anh đến, bạn cùng phòng của em nhìn thấy anh, còn nói với người khác là anh trông giống yakuza.

Sau đó các cô ấy nhìn thấy ảnh bóng lưng của anh đều hỏi em xin ảnh chính diện."

Tiểu Quân nói là thật, nhưng lý do đổi ảnh nền thì không phải cái này.Tưởng Nam tinh thần tỉnh táo: "Yakuza?

Là nói anh giống Trần Hạo Nam hay Gà Rừng?"

Tiểu Quân cười: "Nói về khí chất của anh thôi."

"Hiểu rồi, nói anh giống mấy thằng đầu đường xó chợ."

Tưởng Nam cũng cười: "Chúng ta chính là chú ếch ngốc nghếch và thiên nga trắng của hắn."

"Em lại không phải thiên nga trắng, em cũng là tiểu ếch xanh."

"Oa."

"Oa oa."

Hai người không hiểu sao lại bắt chước tiếng ếch kêu, rồi không hiểu sao lại bật cười, cười xong lại không hiểu sao mà im lặng.

Tưởng Nam đột nhiên xin lỗi: "Thực xin lỗi Ngoan Ngoãn, anh nhận lỗi với em, khoảng thời gian trước anh không biết vì sao cứ hoảng hốt, cảm thấy hai chúng ta hình như không còn giống trước kia nữa."

Tiểu Quân nắm chặt điện thoại: "Cái gì không giống nhau?"

Tưởng Nam lại nói: "Không có gì không giống nhau, là anh đa nghi, anh chỉ là quá nhớ em...

Anh chỉ là cảm thấy mình thật phế vật, ban đầu mỗi ngày còn có thể tự thuyết phục mình phải phục hồi tốt, như trước đây.

Nhưng mà không quay lại được rồi, anh hiểu rằng mình sau này dù thế nào cũng không thể quay về thời điểm trước kia nữa..."

Tiểu Quân khuyên hắn: "Đừng nói như vậy...

Đó là cấp ba, cấp ba chính là hồi ức đẹp nhất.

Ngay cả khi anh không bị bệnh cũng sẽ hoài niệm lúc đó.

Chúng ta hãy nhìn về phía trước đi, sau này cũng có cái tốt của sau này."

"Anh không phải...

Ngoan Ngoãn, anh không phải lo lắng cho tương lai của chúng ta, anh là tự trách, rõ ràng anh chẳng làm được gì mà còn nghi thần nghi quỷ."

"Chính vì không làm được gì mới có thể nghi thần nghi quỷ chứ sao, anh không cần tự trách, chờ sau này tìm được việc làm là ổn thôi."

Tiểu Quân nói xong, hai người lại im lặng, không nhắc đến chuyện hắn là học sinh năng khiếu thể thao, hiện tại không chỉ nghỉ học mà còn không còn lợi thế để tồn tại, tương lai có thể tìm việc làm ở đâu?Khoảng cách giữa họ chỉ biết ngày càng lớn.

Đại học chỉ là khởi đầu, ngay cả khi Tưởng Nam không bị bệnh, tương lai của hắn cũng không rạng rỡ bằng Tiểu Quân.

Tiểu Quân là vịt con xấu xí ở huyện thành, chỉ có hắn mới là chú ếch xanh thực sự.Nhưng Tiểu Quân cũng có tâm sự của riêng mình.

Nàng không ngoại tình, nhưng tình huống lại còn tệ hơn ngoại tình rất nhiều.Hắn không đoán sai, giữa họ đúng là đã thay đổi, nàng chính là đã thay đổi, nhưng hắn lại xin lỗi nhận lỗi trước nàng...Cúp điện thoại, Tiểu Quân nhìn thấy tin nhắn WeChat Bạc Tấn Sâm gửi tới, không muốn trả lời lắm, liền đặt điện thoại sang một bên.

Một lát sau lại có tiếng chuông WeChat báo hiệu, Tiểu Quân lúc này mới cầm điện thoại lên nhìn, hóa ra là mẹ nàng gửi tin nhắn thoại."

An An, mẹ đang ở ngoài, nói ngắn gọn thôi, con có lấy ra được hai vạn không?"

Tiểu Quân tức thì gọi điện thoại thoại lại: "Mẹ?

Mẹ đang ở đâu?"

"Mẹ đang ở ngoài!

Mẹ bây giờ cần tiền gấp, con có lấy ra được hai vạn không?"

Ngoài giọng điệu càng thêm dồn dập, mẹ nàng dường như không nói gì khác.Giọng Tiểu Quân lại run rẩy: "Mẹ có phải lại đi đánh bạc không!

Mẹ có phải lại thiếu nợ người ta không!"

Đầu dây bên kia mẹ nàng im lặng một lát: "Đúng vậy.

Mẹ bây giờ bị giữ lại, không ra được, không lấy ra được hai vạn thì không cho mẹ đi."

Bên cạnh truyền đến giọng một người đàn ông trung niên: "Hai vạn ư?

Bà thiếu năm vạn sáu, nói tốt tháng trước trả, kéo dài đến hôm nay, bảo bà trả trước hai vạn đã là quá hời cho bà rồi!"

"Năm vạn sáu?"

Tiểu Quân bên đầu dây này run bắn cả người, nàng có thể trả, nhưng lại nói dối: "Con không lấy ra được nhiều tiền như vậy, mẹ tự nghĩ cách đi."

Mẹ nàng hỏi: "Con muốn nhìn mẹ già một đời bị người ta đánh sao?"

Người đàn ông ở xa xa nhổ một bãi nước bọt rồi nói: "Đánh bà không bằng kéo bà đi đứng đường, bà già cũng có giá chợ của bà già, đánh chết bà cũng chưa chắc đã trả được tiền đâu."

Loại lời nói thô tục này vừa nghe là của bọn du côn cửa miệng, chưa chắc là thật, nhưng nghe vẫn rất đáng sợ.Mẹ nàng kêu to: "Có nghe không!

Mẹ biết con có hai vạn, cái thằng bạn học của con, cái chú làm doanh nghiệp ấy, con đi mượn nó!

Mượn không được họ thật sự kéo mẹ đi 'tiếp khách' thì sao!"

Tiểu Quân lau lau nước mắt: "Được, vậy con đi 'tiếp khách'.

Mẹ đợi đó, đợi con về, lấy tiền 'tiếp khách' cứu mẹ."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
57 Tiện Đường


Cúp cuộc gọi thoại, Tiểu Quân quay đầu lại nhìn thấy các bạn cùng phòng đều đang nhìn qua cửa sổ về phía mình.

Nàng hít hít mũi, mở khung chat của Bạc Tấn Sâm, thấy hắn đã hỏi nàng đang làm gì từ nửa tiếng trước.Tiểu Quân gõ: [Em phải về quê một chuyến, khoảng hai ba ngày, chỉ gặp mẹ em thôi.]Nàng gửi xong liền đi sắp xếp hành lý.

Khoảng năm phút sau hắn trả lời: [Gấp lắm sao?][Gấp.] Một chữ vừa đánh ra, nước mắt nàng đã rơi: [Rất gấp.]Bạc Tấn Sâm hỏi: [Từ đây bay về quê em mất ba tiếng.

Em muốn đi máy bay về sao?]Tiểu Quân chưa từng đi máy bay, luôn rất sợ hãi việc bay lượn, nhưng nghĩ đến việc tàu hỏa phải chạy hơn mười tiếng, nàng vẫn gửi một chữ "Muốn".

Bạc Tấn Sâm ngay sau đó nói cho nàng biết có chuyến bay sau ba tiếng nữa, bảo nàng mang theo chứng minh thư gọi taxi ra sân bay ngay.Nàng không kịp cả hồi đáp lại, chỉ vơ vội chứng minh thư vào túi rồi đi.

Vẻ mặt nàng khổ sở nhưng kiên quyết, khiến bạn cùng phòng không ai dám lên tiếng ngăn lại hay hỏi chuyện gì đã xảy ra.Một giờ sau, Tiểu Quân xuất hiện ở sân bay.

Dựa vào thông tin ga sân bay mà Bạc Tấn Sâm chia sẻ, nàng tìm được lối vào.

Cửa kính vừa mở ra, nàng liền nhìn thấy hắn đứng giữa sảnh chờ sân bay đông người qua lại.Bạc Tấn Sâm ban đầu đang cúi đầu xem đồng hồ, bên trong chiếc áo khoác len màu đen là bộ âu phục thẳng thớm.

Hắn vốn dĩ đang gặp khách hàng, bình thường ăn mặc không trang trọng như vậy.

Khi ngẩng đầu tìm thấy Tiểu Quân, hắn khẽ nâng tay lên về phía nàng.

Tiểu Quân thấy hắn đứng đó như cây kim định hải thần châm, cuối cùng cũng không nhịn được mà cay mũi, khóc lóc đi về phía hắn.Hắn không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhận lấy chiếc ba lô trên vai nàng, hỏi chứng minh thư nàng để ở đâu.Tiểu Quân sụt sịt đưa chứng minh thư từ túi áo khoác cho hắn.

Bạc Tấn Sâm kéo nàng lướt qua hàng dài người, đi đến quầy làm thủ tục cho khoang thương gia để hoàn tất.Và khi nhận hai tấm vé máy bay, Tiểu Quân nhìn thấy tên của hắn thình lình được in trên một tấm vé khác.Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía hắn: "Anh cũng đi sao?"

Bạc Tấn Sâm mở áo khoác, cất hai tấm vé máy bay vào túi bên người: "Tôi không về nhà cùng em.

Có chuyện ở dự án thành phố cần giải quyết tiện thể, mặc dù không phải chuyện lớn đáng để tôi đích thân đi một chuyến."

Hắn nhìn nàng: "Nhưng mà tiện đường."

Tiểu Quân nhíu nhíu mày, muốn nín nước mắt không khóc nữa: "Cảm ơn..."

Đến phòng chờ VIP yên tĩnh không người, Tiểu Quân nghĩ đến việc mình không lấy ra được năm vạn sáu, cảm thấy đã đến lúc nên nói với hắn, nếu không lát nữa máy bay cất cánh lên trời, nàng chưa chắc còn có thể nói ra lời."

Bạc tiên sinh, em có thể xin tiền anh không?"

Nàng lấy hết can đảm nói là "xin", không phải "mượn".Cái cách nói này làm Bạc Tấn Sâm cảnh giác, nhướng mày hỏi: "Tôi không phải đã đưa em một cái thẻ rồi sao, hạn mức không đủ à?

Em rốt cuộc muốn bao nhiêu?"

"Năm vạn sáu..."

Sư tử há miệng nhỏ.Bạc Tấn Sâm không biết nói gì, sờ sờ mũi.

Tuy nhiên, hắn thích việc nàng lịch sự hỏi mình trước như vậy: "Có thể cho em, nhưng em dù sao cũng phải nói cho tôi biết số tiền này dùng vào việc gì."

Tiểu Quân nói thật: "Mẹ em chơi mạt chược thua tiền người khác, thua năm vạn sáu.

Bà ấy Trung Thu đã đòi em trả tiền rồi, lẽ ra em không nên cho bà ấy, em đưa cho bà ấy thì bà ấy lại càng lấn tới..."

Bạc Tấn Sâm hỏi: "Bố em đâu?"

Tiểu Quân đột nhiên im lặng, dừng lại một chút: "Em không có bố, ông ấy mất rồi."

Đề cập đến chủ đề này thường sẽ kích hoạt kiểu xã giao "thực xin lỗi" "không sao, đều qua rồi".

Xã giao xong lại là im lặng.

Bạc Tấn Sâm sau đó hỏi: "Em muốn ngồi gần cửa sổ hay lối đi?"

Chuyện tiền bạc đã giải quyết, Tiểu Quân càng cụ thể hơn lo lắng về ba tiếng trên máy bay lát nữa: "Lối đi được không?

Em không dám nhìn ra ngoài cửa sổ."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
58. Vé máy bay


Trên máy bay ba tiếng, Tiểu Quân luôn nắm lấy bàn tay khô ráo của Bạc Tấn Sâm.

Quá trình bay không đáng sợ như nàng tưởng tượng.Nàng xem hai bộ phim, kể cho hắn nghe về chuyện hồi cấp hai của mình, kể về việc bố nàng đã qua đời như thế nào, và mẹ nàng lại suy sụp ra sao.Khi nói đến những chỗ lòng nàng không thoải mái, nàng sẽ theo bản năng ấn ấn vào gân xanh mu bàn tay hắn, giống như bóp giấy bóng khí giải tỏa căng thẳng.Gia đình Bạc Tấn Sâm là gia đình tri thức truyền thống, bố mẹ đều là tinh anh trong ngành.

Những chuyện gia đình như của Tiểu Quân, tuy hắn đã nghe qua rất nhiều phiên bản khác, nhưng vì hoàn cảnh gia đình khác biệt, những gia đình ly dị hoặc góa bụa mà hắn từng nghe nói đều "tử tế" hơn rất nhiều so với câu chuyện của Tiểu Quân.Bởi vậy, hắn không biết nên đáp lại những lời Tiểu Quân từ từ kể ra như thế nào.

May mắn là nàng cũng chỉ cần một người lắng nghe.Họ xuống máy bay, đến ngân hàng thành phố trước để lấy tiền.

Tiểu Quân nhắn tin lại xác nhận một lần nữa số tiền với mẹ, năm vạn sáu ngàn ba trăm hai mươi tám, lấy ra bọc trong tờ báo, nhét vào ba lô.Tiểu Quân nắm tay Bạc Tấn Sâm bên lề đường: "Em gọi taxi khoảng 30 phút là đến bên quê em rồi, vậy em đi nhé.

Đưa tiền cho bà ấy xong em sẽ đến tìm anh."

"Chú ý an toàn, có tình huống gì thì gọi cho tôi."

Tiểu Quân ôm hắn một cái, rồi xoay người lên taxi.Trên xe, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cái gì cũng nghĩ: nghĩ về mẹ, nghĩ về Tưởng Nam, nghĩ về mình, nghĩ về Bạc Tấn Sâm...Hỗn độn đủ thứ, nghĩ đến mức lo sợ bất an.Đến phòng mạt chược, nàng đã rối bời như tơ vò.

Xuống xe lại thấy sự việc phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng: bên trong cửa kính dán những tờ quảng cáo màu đỏ, Tưởng Nam đang vịn vào quầy phía trước giằng co với bốn năm chủ nợ.Nàng đẩy cửa xông vào, dùng ba lô ngăn cách Tưởng Nam với đám người đó: "Làm gì vậy?

Muốn động tay động chân thì tôi báo cảnh sát đấy!"

"An An?"

Tưởng Nam kinh ngạc lộ rõ.Hắn sao lại không kinh ngạc?

Mấy tiếng trước hắn mới trò chuyện với Tiểu Quân đang ở nơi khác, nhận được điện thoại của mẹ nàng, nhân lúc đi lấy tiền nàng đã xuất hiện trước mặt mình.Mẹ nàng thấy nàng đến nhanh như vậy cũng kinh ngạc.

Bà cứ nghĩ Tiểu Quân cúp điện thoại sẽ không quản mình, trong tình thế cấp bách mới tìm Tưởng Nam.Đúng vậy, Tưởng Nam cũng nhận được tin nhắn WeChat của mẹ nàng, nội dung giống hệt ban đầu gửi cho Tiểu Quân, hỏi hắn muốn hai vạn, có mượn được không, dù sao tương lai con gái gả cho hắn thì cũng là một vụ làm ăn thua lỗ.Tiểu Quân mặt không biểu cảm lấy tiền mặt ra, bảo chủ nợ trả lại hai vạn của Tưởng Nam: "Hơn năm vạn tôi đều mang đến rồi, mẹ tôi thiếu tiền ai thì vào trong tính với tôi."

Nàng đeo ba lô ra phía trước người, mượn máy tính ở quầy lễ tân, đi vào phòng, đẩy từng chồng mạt chược trên bàn ra để tính tiền, trả tiền.Trong những lời hùng hổ của chủ nợ, nàng mới biết được mẹ nàng năm nay chơi bạc nhỏ thua gần mười vạn, ban đầu có thể trả được, sau này thì bắt đầu kéo dài.

Năm vạn mấy này không phải là bà thua trong một đêm, mà là số tiền tích lũy gần nửa năm, kéo dài mãi không trả được.

Mấy chủ nợ này mới buộc phải liên kết lại vây bà, ép bà trả tiền.Quá trình ồn ào và khó nghe.

Chờ những người trong phòng bài bạc đi hết, mẹ nàng đi đến trước mặt Tiểu Quân, chỉ vào hướng mọi người vừa rời đi, kinh ngạc hỏi: "Kia đều là tiền con mượn sao?"

Bà kinh ngạc là vì câu nói "tiền đi tiếp khách" của Tiểu Quân trong điện thoại.

Bà ban đầu không tin thật, nhưng khi nhìn thấy nàng thực sự lấy ra hơn năm vạn tiền mặt, bà mới bắt đầu lo lắng hoảng sợ.Làm gia sư thì làm sao tích góp được nhiều như vậy?Tiểu Quân không ngẩng đầu, cố ý nói: "Con đến đây chưa đầy năm tiếng, mượn ai mà có thể mượn được tiền mặt?"

Mẹ nàng nhíu mày: "Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?

Con nói thật đi, có thể nói thật với mẹ không?"

"Mẹ dùng tiền, thì đừng hỏi, đừng bận tâm."

Tiểu Quân kéo khóa kéo ba lô, trong căn phòng bài bạc không khí ô nhiễm này chỉ cảm thấy ghê tởm: "Con cũng sẽ không quản mẹ, đây là lần cuối cùng, lần sau con thật sự không có tiền, mẹ không tin thì cứ thử xem.

Nếu mẹ không có cơm ăn, mỗi tháng con sẽ cho mẹ 3000, con là con của mẹ, con không thể nhìn mẹ chết đói, nhưng nếu mẹ còn đánh bạc, con sẽ không cho mẹ một xu nào."

Nàng hầu như chưa bao giờ cãi cọ với mẹ, đây là lần đầu tiên.

Trước đây nàng thà lạnh nhạt chứ không muốn cãi vã một lời.Tiểu Quân nhìn về phía Tưởng Nam vẫn im lặng nãy giờ, đi qua: "Anh cũng đừng quản bà ấy, chúng ta đi thôi."

Nàng nói xong liền kéo hắn đi ra ngoài.

Taxi vẫn chờ ở bên ngoài, nàng mở cửa, để Tưởng Nam lên xe trước, sau đó cùng ngồi vào.Xe lăn bánh, Tiểu Quân hít hít mũi: "Bà ấy gọi anh lấy tiền mà anh cũng không nói cho em."

Tưởng Nam xoa xoa vai nàng: "Sợ em ở ngoài lo lắng, hai vạn anh vẫn lấy ra được mà, trả tiền giúp dì không phải là giải quyết rồi sao?

Em không phải cũng sợ anh lo lắng nên không nói cho anh sao?

Thực ra nếu em nói cho anh, em đã không cần chạy chuyến này.

Ban đầu anh định lấy hai vạn tạm ứng trước, sau này anh cũng có thể góp đủ tiền giúp dì trả nợ."

Hắn dừng một chút: "Ngoan Ngoãn, số tiền đó của em..."

"Em mượn."

Tiểu Quân dứt khoát: "Trước đây đã cho bà ấy mấy vạn rồi, nên tiền tiết kiệm không còn nhiều, không thể một lần trả hết quá phiền phức, dứt khoát lại đi mượn thêm chút."

Nàng nói rất mơ hồ, đã cho mấy vạn?

Tiền tiết kiệm bao nhiêu?

Mượn bao nhiêu?

Là có một vạn tiền tiết kiệm mượn bốn vạn?

Hay là có bốn vạn tiền tiết kiệm mượn một vạn?

Đó là hoàn toàn khác nhau.Nhưng thời điểm này cũng không thích hợp để hỏi cho rõ ràng.Tưởng Nam quả thực chỉ nói: "Em đi máy bay về sao?"

"Ừm."

Nàng gật đầu: "Nếu ngồi xe lửa, sẽ nguội mất."

Lời nói dối thành công, Tiểu Quân đi lấy chai nước khoáng bên cạnh ba lô, vừa rút ra trong nháy mắt, chai nước kéo theo một cuống vé máy bay, rơi xuống sàn ghế sau xe.

Tưởng Nam cúi người nhặt lên, nhìn rõ nội dung viết trên đó.Tiểu Quân giật mình một chút, sợ là đã lấy nhầm vé với Bạc Tấn Sâm.Nhìn thấy tên trên vé là của mình, nàng vừa bình tĩnh lại, liền nghe Tưởng Nam gượng gạo hỏi: "Là ghế thương gia?

Ghế thương gia... có phải đắt gấp ba bốn lần ghế phổ thông không?"

Mượn được tiền có thể là do nhân duyên tốt, nhưng vô duyên vô cớ mua ghế thương gia thì không thể giải thích được.

Ghế thương gia cũng không nhanh hơn ghế phổ thông, và Tiểu Quân càng không vì thoải mái mà tiêu tiền nâng hạng..."...Ừm."

Tiểu Quân ngẩng mắt nhìn thấy tài xế taxi qua gương chiếu hậu đang mỉm cười đánh giá mình.

Nàng nghĩ đến việc mình và Bạc Tấn Sâm nắm tay nhau bên lề đường, trong nháy mắt cả người đều bối rối: "Em...

Em tìm cái bạn học luôn giúp đỡ em mượn, em nói là bệnh của anh thiếu tiền...

Cho nên bên đó vừa cho tiền, vừa xuất vé máy bay..."

"Anh?"

Tưởng Nam chỉ vào mình, bừng tỉnh: "Cho nên là bệnh tình của anh nguy kịch, Bạc tiên sinh mới cho tiền?"

"Không phải bệnh tình nguy kịch!

Em chưa nói bệnh tình nguy kịch..."

Tưởng Nam cười lớn: "Không sao, dù em có nói bệnh tình nguy kịch cũng không sao, đúng là tình huống khẩn cấp mà."

Nói xong, trong xe lại im lặng.

Tưởng Nam cầm tấm vé máy bay đó, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Ai, em xem, chỗ này khi nào lại mở rạp chiếu phim vậy.

Chỗ này trước đây anh nhớ là một trường học cũ, tháo dỡ rồi mà nhanh thế.

Bây giờ thành phố đúng là ngày một đổi thay."

"...Thế à?

Em không để ý."

Tưởng Nam cười: "Vậy anh tỉ mỉ hơn Ngoan Ngoãn em rồi."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
59. Thành toàn H


Tiểu Quân trở về ngay trong ngày.

Mọi chuyện đã giải quyết, ngày hôm sau lại không có tiết học, nàng liền qua đêm ở nhà Bạc Tấn Sâm.Họ cùng xem hết bộ phim mà trên máy bay mới chỉ xem được đoạn đầu trong bồn tắm.

Tiểu Quân dùng tư thế cưỡi ngựa để làm tình với hắn.

Nước trong bồn tắm massage cứ như không bao giờ lạnh đi, hun cho cơ thể nàng nổi lên màu hồng phấn mê người.Tiểu Quân ngồi trên người hắn, mực nước vừa vặn đến xương sườn nàng.

Tùy theo nàng tựa trên vai hắn mà lắc lư lên xuống, hai bầu ngực mật đào cũng đung đưa trên mặt nước, tạo nên hiệu ứng thị giác khiến người ta máu dồn tim đập.Dương vật căng đến mức Tiểu Quân nhíu mày, mỗi lần ngồi xuống đều rất khó khăn.

Nàng che ngực không cho hắn nhìn: "...Không được nhìn, nhìn vào cương cứng quá, không mềm được, em còn muốn đi ngủ sớm một chút."

Bạc Tấn Sâm nghe thấy tiếng hít khí, đẩy tay nàng ra rồi hung hăng nắm bóp một phen ngực nàng.

Tiểu Quân bị túm đến vừa đau vừa sướng: "A——, xấu xa!"

"Hư sao?"

Hắn nhìn vào mắt nàng, ngậm lấy quầng vú đỏ ửng vì nóng của nàng, giống như viên kẹo mềm đào ngâm đường sắp tan chảy, trơn bóng mềm mại.

Núm vú trong khoang miệng tùy theo động tác liếm mút mà co rút Hắn mút thật sự dùng sức, Tiểu Quân đau quá, cảm thấy mình sắp bị mút ra sữa.

Đỉnh núm vú có chút thô ráp của lưỡi hắn chạm vào từng nhịp không đều.

Nàng ngửa đầu rên rỉ, sướng đến mắt trợn trắng, thịt mềm huyệt nàng siết chặt khiến dương vật hắn ra vào khó khăn."

Nhẹ nhàng thôi...

Sắp bị bé ngoan kẹp cho bắn rồi."

"Ngô...

Ưm..."

Tiểu Quân giống một khối thịt bò hầm mềm rục, ghé vào vai hắn, nâng mông chậm rãi vuốt ve dương vật hắn.

Hôm nay nàng thực sự rất dịu dàng, rất ngoan ngoãn, bởi vì nếu ban ngày không có hắn, mọi chuyện nhất định sẽ không được giải quyết thuận lợi như vậy.Tiểu Quân rất muốn làm hắn vui vẻ, vì trong lòng nàng hiện tại cũng rất vui vẻ.

Nàng lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên nói chuyện thật lòng với mẹ, phát hiện không khó đến thế, rất nhiều chuyện đều dễ dàng hơn trong tưởng tượng.Trong đó đương nhiên có công lao của Bạc Tấn Sâm."

Cảm ơn..."

Nàng hoạt động đầu trên cổ hắn hôn hôn, mơ hồ dùng đầu lưỡi khiêu khích làn da mẫn cảm ở gáy hắn.Vừa rồi nàng dùng ngực để xoa sữa tắm cho hắn mà hắn không bắn, dùng môi bao quy đầu để khẩu giao mà hắn không bắn, bị hôn một cái vào cổ, thì có chút không nhịn được.Bạc Tấn Sâm siết chặt vòng eo mềm mại của nàng, tàn nhẫn "thao" làm, bắn hết tinh dịch vào trong huyệt ẩm ướt tràn đầy dâm thủy của cô gái.

Đút quá sâu, cửa tử cung đau tức khiến Tiểu Quân không ngừng vặn eo.

Tinh dịch tràn ra, hòa vào nước tắm ấm áp.

Hai người rên rỉ hôn môi, cùng nhau đạt cực khoái.---Chiều hôm sau, Tiểu Quân mới ngồi xe của hắn đến trường học.

Trong xe điều hòa bật quá cao, có chút ngột ngạt, Tiểu Quân liền mở cửa sổ.Khi xe chạy đến cách cổng trường khoảng 100 mét, nàng nhìn thấy bóng dáng một chàng trai xách túi ni lông trên vỉa hè vô cùng quen thuộc.Quen thuộc đến mức nàng có chút khó tin.Phía trước chính là một ngã tư nhỏ, tiếp tục đi thẳng sẽ đến cổng chính của trường.

Chàng trai đi thẳng.

Tiểu Quân cũng nên đi thẳng, nhưng nàng lại bảo Bạc Tấn Sâm rẽ phải ở ngã tư, đỗ xe ở một chỗ xa hơn.Bởi vậy, khi đến giao lộ, chàng trai đứng yên chờ xe họ đi trước.

Xe Bạc Tấn Sâm vừa lúc rẽ phải ngay trước mặt chàng trai.

Cửa sổ xe của Tiểu Quân và chàng trai cách nhau chưa đầy 1 mét.

Bốn mắt nhìn nhau trong tích tắc, nàng dường như mất đi tất cả sức lực.Thật sự là Tưởng Nam...Hắn đã ngồi xe lửa cả đêm đuổi đến đây, không nói trước cho nàng, chỉ vì trong lòng hắn nghi ngờ.

Hắn không muốn tự ý nghi ngờ nàng, nên cố ý đến tìm nàng, muốn tận mắt chứng kiến, tự miệng hỏi.

Kết quả đã bị hắn bắt gặp cảnh nàng ngồi trong chiếc xe đang chạy băng băng về trường học.Tưởng Nam đi theo chiếc ô tô rẽ phải, nhìn thấy xe dừng lại, Tiểu Quân đẩy cửa xe lao về phía mình, khóc lóc ôm chặt lấy hắn."

Sao anh lại đến?

Sao anh lại đến..."

Tưởng Nam buông thõng hai tay, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, vô cùng bất lực: "Không yên tâm, anh đến thăm em."

Hắn dừng lại một chút: "Có phải anh không nên đến không?"

Tiểu Quân nức nở khóc: "Không có, không có!"

Nàng cảm thấy mình thật đáng chết.

Nghĩ đến việc tối qua ngủ bên cạnh Bạc Tấn Sâm, nàng liền cảm thấy thật tồi tệ.

Cho dù ban đầu nàng hy sinh là vì Tưởng Nam, nhưng chuyện đến nước này, nàng chính mình cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì..."

Em có bạn trai mới rồi sao?"

Tưởng Nam cười chỉ vào chiếc xe đang chạy băng băng, quỳ gối lau nước mắt cho nàng: "Em nói cho anh đi, anh nhất định sẽ thành toàn cho em."

"Không phải...

Không đúng không đúng."

Tiểu Quân không ngừng lắc đầu: "Em không có..."

"Em và hắn đến mức nào rồi, là vẫn còn đang theo đuổi em, hay đã theo đuổi được rồi?"

Tiểu Quân chỉ lắc đầu.

Nàng nắm chặt quần áo hắn, một khắc cũng không muốn buông tay.

Tưởng Nam hỏi: "Hôm qua tiền thực ra là hắn cho em mượn, đúng không?

Vé máy bay cũng là hắn trả, em không cần hai vạn của anh... cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm..."

Cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa ô tô.

Bạc Tấn Sâm từ trên xe bước xuống, đi về phía họ.Tim Tiểu Quân như ngừng đập.

Nàng không biết hắn vì sao lại muốn xuống xe...

Hắn rõ ràng biết nàng có bạn trai, tuy rằng đã bị bắt gặp, nhưng việc hắn xuống hay không xuống xe vẫn có ý nghĩa khác biệt...Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thong dong của hắn từ xa đến gần, đi đến trước mặt hai người, tự giới thiệu mình với Tưởng Nam."

Chào anh, tôi họ Bạc, Bạc Tấn Sâm."

Tưởng Nam ngạc nhiên, nhìn về phía "chú bạn học" trong lời Tiểu Quân, đồng thời cũng là "người tốt" đã giúp đỡ tiền viện phí cho hắn.---
 
Back
Top Bottom