Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng

[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
40. Vừa lòng H


Đúng vậy, mối quan hệ giữa họ vốn dĩ không bình đẳng.

Tiểu Quân lại còn muốn đứng ở vị trí ngang hàng với hắn mà giảng đạo lý.

Làm sao nàng có thể nghĩ rằng Bạc Tấn Sâm sẵn lòng nghe những lời này chứ.Nàng bị nghẹn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ con đường xa lạ: "...Anh muốn lái xe đi đâu?"

"Công ty tôi."

Tiểu Quân mơ hồ nhìn về phía hắn: "Đi làm gì?"

"Ra ngoài giờ làm đi gặp 'Tiểu Vương Tiểu Quân' giao hàng, giao xong đương nhiên phải về làm việc."

"...Vậy còn em đi làm gì?"

Tiểu Quân thấy phía trước là trạm tàu điện ngầm, vội vàng vỗ vỗ cửa xe: "Để em xuống ở đây là được rồi, em tự về được."

Bạc Tấn Sâm không để ý đến nàng.

Tiểu Quân thấy vậy cũng im lặng, nàng biết hắn không có ý định để nàng xuống xe.Xe chạy đến bãi đỗ xe ngầm dưới tòa nhà văn phòng của hắn.

Tiểu Quân theo hắn cùng nhau đi thang máy lên tầng 37.

Toàn bộ tầng này đều là văn phòng của hắn.

Kính trong kiến trúc đặc biệt sáng trong, toàn bộ khu vực làm việc đều tương đối tối giản và mang tính nghệ thuật, khiến người ta biết rõ mình đang ở trong một văn phòng thiết kế kiến trúc.Khu vực làm việc rất yên tĩnh, lác đác có người nhìn qua, khiến Tiểu Quân có một cảm giác xấu hổ không thể che giấu.Họ sẽ suy đoán thân phận nàng là gì?

Bạn gái của sếp hay người thân?

Chắc hẳn sẽ không có ai tinh mắt nhìn ra mối quan hệ bất chính giữa nàng và sếp của họ."

Em đợi ở văn phòng tôi hay đợi bên ngoài?"

Bạc Tấn Sâm dẫn nàng đến trước cửa văn phòng hỏi."

À?"

Tiểu Quân giật mình."

Ở văn phòng tôi, hay đợi bên ngoài?"

Tiểu Quân làm sao có thể ngồi bên ngoài để "tắm rửa" dưới ánh mắt dò xét.

Nàng đi theo hắn vào trong: "Vào trong đợi đi.

Có làm phiền anh không?"

"Có chứ."

Bạc Tấn Sâm mở cửa cho nàng, để nàng đi vào trước.Hắn vào văn phòng liền bấm nút biến bức tường kính thành kính mờ.

"Xoẹt" một tiếng, không còn thấy gì cả, trong ngoài không thể nhìn thấy nhau.

Tiểu Quân đột nhiên có chút hối hận khi vào cùng hắn ở riêng một mình.Cửa sổ văn phòng của hắn đặc biệt sạch sẽ và sáng, là loại cửa kính lớn sát đất mà trong phim thường có công nhân lau cửa sổ bất ngờ thò xuống.Tiểu Quân khá tò mò về loại văn phòng tòa nhà lớn này, nhưng bầu không khí giữa họ lúc này không cho phép nàng tự do đi lại.

Nàng đành ngồi ở một đầu bàn làm việc của hắn, như một tù nhân đang chờ thẩm vấn.Bạc Tấn Sâm hỏi: "Là vì tiền không đủ dùng sao?

Tại sao còn muốn bán đồ cũ?

Em rốt cuộc đã tiêu hết số tiền đó vào đâu?"

"Đủ mà."

Tiểu Quân nói tránh đi: "Em đã nói là em muốn xây nhà ở quê, những cái túi xách quần áo này dùng vài lần là chán rồi, thà bán đi để tích góp tiền xây nhà."

"Nhà xây thế nào?

Có ảnh không?"

Tiểu Quân nhìn về phía hắn, lông mày hắn hơi nhếch lên, ánh mắt trầm tĩnh mang theo một tia dò xét.

Nàng liền biết mình không lừa được hắn.

Nàng giấu diếm mệt mỏi quá, không phải không nghĩ đến việc thẳng thắn, nhưng nàng lại sợ rằng một khi bí mật trở nên công khai, Tưởng Nam sẽ biết tiền chữa bệnh của hắn rốt cuộc đến từ đâu..."...Bạc tiên sinh, phải làm sao anh mới không hỏi chuyện riêng tư của em nữa?"

Vẻ mặt thản nhiên của Bạc Tấn Sâm xuất hiện một vết nứt, hắn nghịch cây bút chì trên bàn: "Tôi muốn biết số tiền của tôi đi đâu, đó là tiền tôi đã tiêu trên người em.

Tôi không có quyền được biết sao?"

Tiểu Quân lắc đầu: "Anh không cần biết nó đi đâu, anh cứ hưởng thụ dịch vụ mà anh đã trả tiền là được."

Cả hai đều nói có lý, bên mua bên bán đều cho rằng mình đúng, không ai chịu thỏa hiệp dễ dàng như vậy."

Nhưng tôi không hài lòng với dịch vụ mà tôi nhận được."

Bạc Tấn Sâm tựa vào lưng ghế, áp lực quanh người hắn xác nhận rằng hắn đang nói thật: "Cô gái nhỏ mà tôi bỏ tiền ra 'bao dưỡng' còn biết cách chọc tức tôi hơn cả đối tác của tôi.

Tiền của tôi kiếm có phải quá dễ dàng không?"

Tiểu Quân trước tiên cúi đầu nhìn bốn dấu móng tay nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn bức tường kính mờ ảo bên tay phải.

Nàng đứng dậy, từ chiếc áo len bắt đầu cởi bỏ áo trên, tạo ra những tiếng tĩnh điện lách tách, rồi thoát chiếc áo lót hồng nhét vào quần jean.

Đôi ngực trắng muốt to lớn kịp thời xuất hiện, cứu vãn "bộ cánh" này khỏi việc gây mất hết dục vọng.Nàng hít hít mũi, thân trên chỉ còn độc chiếc áo ngực, mái tóc buộc hờ hiện lên sự lộn xộn, có vài sợi tóc vô định bị tĩnh điện đẩy lơ lửng giữa không trung.Trong văn phòng, dù điều hòa bật đủ ấm cũng không thích hợp để trần truồng.

Nàng hơi lạnh, vai co rụt vào trong, hai cánh tay gần sát cơ thể, đôi vú đầy đặn trước ngực vì thế càng thêm nổi bật, phía trên còn mang theo vài vết bầm từ hồng chuyển xanh, đó đương nhiên đều là "tác phẩm" của hắn.Nàng cởi bỏ móc áo ngực, đôi nhũ mềm mại liền rũ xuống.

Viền dưới bầu vú nàng trông nặng trĩu, vừa mềm vừa chắc chắn, hai viên nhũ hoa như quả anh đào cũng đứng thẳng vì nhiệt độ phòng.Hắn đã nếm qua, biết là ngọt.Tiểu Quân vòng qua bàn làm việc đi về phía hắn, ngồi xổm cạnh ghế của hắn, nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn đặt lên bầu vú hơi lạnh của mình.Bạc Tấn Sâm suốt quá trình lặng lẽ nhìn chăm chú nàng, chỉ xem nàng chuẩn bị cung cấp dịch vụ "vừa lòng" như thế nào cho hắn.Hắn nhắc nhở nàng: "Văn phòng của tôi cách âm không tốt lắm đâu."

"Nhân viên của anh chỉ biết anh thôi, chứ đâu có biết em.

Dù sao anh cứ 'thao' nhẹ nhàng thôi, thì em sẽ kêu khẽ một chút."

Nàng cầm lấy bàn tay xương xẩu rõ ràng của hắn, vòng tròn xoa bóp nhũ của mình: "Ba ba, sờ Tiểu Quân đi."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
41. Nhũ giao H


Kính mờ mang lại cảm giác vừa an toàn vừa nguy hiểm.

Khi tấm kính này có thể trong suốt chỉ trong một giây, sự nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.Tiểu Quân hỏi: "Nút bật tắt tấm kính này ở đâu?"

"Em biết cái đó làm gì?"

"Anh không sợ em đột nhiên làm tấm kính trở lại trong suốt sao?"

Tiểu Quân quỳ giữa hai chân hắn, nắm lấy dương vật hắn vuốt lên vuốt xuống, bầu ngực đung đưa theo động tác: "Như vậy em cũng sẽ bị nhìn thấy hết mà, em sợ không biết nút ở đâu lại lỡ tay bấm nhầm."

Nàng vẫn nhớ năm ngoái khi gọi video với hắn ở bệnh viện, hắn ngồi ở vị trí này không đứng dậy, chỉ đưa tay bấm vào đâu đó, tấm kính liền dần chuyển sang màu trắng.Bạc Tấn Sâm đưa tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu nàng: "Dưới bàn, có một cái điều khiển từ xa."

Tiểu Quân vừa ngậm được hai cái, liền nhả dương vật hắn ra nhìn theo.

Quả nhiên, ở vị trí hơi chếch sang trái phía trên có một bảng điều khiển từ xa.

Nàng sững sờ một chút, đang định lùi ra xa thì bị Bạc Tấn Sâm dùng tay giữ chặt sau gáy.Hắn điều chỉnh góc độ ngửa đầu của cô gái, đưa côn thịt vào sâu hơn trong chỗ mềm mại, trầm giọng nói: "Đừng trốn, cẩn thận vừa ngẩng đầu lên là chúng ta biến thành phát sóng trực tiếp đấy."

Tiểu Quân hai tay nắm chặt lấy ống quần lạnh lẽo của hắn, tức giận dùng răng cắn hắn.

Hắn hít một hơi, nhéo cằm nàng rời khỏi miệng nàng, kéo ra một sợi nước bọt dài, lấp lánh treo giữa quy đầu và đầu lưỡi nàng."

Đồ hư hỏng, dám cắn tôi."

Hắn giữ cằm nàng, kéo nàng về phía trước.

Tiểu Quân bị buộc ghé vào giữa hai chân hắn, bầu ngực mềm mại tự nhiên rũ xuống bụng dưới hắn, nặng trĩu, kẹp chặt lấy côn thịt của hắn.Dương vật của Bạc Tấn Sâm khẽ cựa quậy dưới tầm mắt họ, trở nên càng thêm thô to, quy đầu gần như sưng thành màu đỏ tím, phun ra một giọt dâm dịch trong suốt.Tiểu Quân nhìn dương vật người đàn ông giữa hai bầu ngực mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn yết hầu đang hoạt động của hắn, chợt có một ý tưởng mới.Nàng cúi đầu dùng đầu lưỡi trêu chọc lỗ sáo trên quy đầu, rồi ngậm cả dương vật vào khoang miệng, vuốt ve qua lại rồi lại nhả ra, kèm theo cả lượng nước bọt tiết ra quá mức trong miệng cùng phun lên dương vật hắn.Quy đầu người đàn ông đỉnh một cục bọt nước bọt của Tiểu Quân, ấm áp bao phủ lấy hắn, chảy dọc theo rãnh quy đầu xuống.

"Bốp" một tiếng, bọt nước vỡ tan, kích thích điểm nhạy cảm như kẹo nổ.

Hắn rên rỉ, suýt chút nữa đã bị nước bọt của cô gái làm cho bắn ra.Nàng chắc chắn là cố ý."

Nhổ nước bọt lên dương vật, đây là kiểu chơi gì vậy?"

Bạc Tấn Sâm hít một hơi lấy lại bình tĩnh, bàn tay vuốt ve gò má cô gái, ngón cái nhẹ nhàng xoa đôi môi nàng: "Chỉ vậy thôi sao?

Bé ngoan muốn làm tôi hài lòng thế nào đây?"

Tiểu Quân há miệng ngậm ngón tay hắn, rũ mắt nâng bầu ngực mình lên, sau đó kẹp dương vật hắn vào giữa hai bầu ngực mềm mại, qua lại ép chặt cái vật nóng bỏng ướt đẫm mà nàng vừa ngậm: "Như vậy sẽ hài lòng chứ?"

Người đàn ông nhíu mày rên rỉ, Tiểu Quân cảm thấy vật cứng nóng bỏng trước ngực dường như càng cứng hơn."

Ai dạy em vậy?"

"Không nói cho anh đâu."

Nàng biết cái này gọi là nhũ giao, Tưởng Nam dạy nàng.

Chính xác hơn là cả hai cùng xem phim, rồi được gợi cảm hứng mà thực hành.

Tiểu Quân luôn cảm thấy nhũ giao xấu hổ hơn khẩu giao một chút, vì khẩu giao có thể vùi đầu làm, còn nhũ giao luôn khiến người ta không biết mắt nên nhìn vào đâu.Khi nàng không biết nên nhìn vào đâu, nàng sẽ nhìn vào mắt hắn.Tầm nhìn của Bạc Tấn Sâm rộng hơn nàng nhiều.

Hắn dựa vào lưng ghế có thể thu trọn vẹn những động tác mới lạ của cô gái vào đáy mắt.

Núm vú nàng hoàn toàn cương cứng, hai quả nhũ hoa đỏ tươi từ trên xuống dưới nhảy nhót giữa hai chân hắn.Rất đáng yêu, rất dâm đãng.

Có một sự tương phản kỳ diệu với vẻ ngoài thường ngày của nàng."

Lên đây."

Hắn bảo nàng ngồi lên.Tiểu Quân buông tay, giải phóng dương vật hắn khỏi hai bầu ngực, từ dưới bàn bò lên, cởi quần, dang chân cưỡi lên người hắn.

Nàng như vậy còn cao hơn hắn một cái đầu.

Tiểu Quân hiếm khi có cơ hội nhìn xuống hắn, cúi đầu nhìn người khác quả thực có một cảm giác bề trên.Nàng ngồi trên đỉnh côn thịt hắn, tưởng chừng như đã nuốt vào một đoạn, nhưng thực ra chỉ có quy đầu lọt vào "huyệt", nàng lại keo kiệt không chịu ngồi xuống sâu hơn.Tiểu Quân dùng tay nâng mặt hắn, như muốn hôn hắn, nhưng ngược lại lại dùng đầu ngón tay vuốt vuốt hàng mi dày rậm của hắn."

Sao không ngồi xuống nữa?"

Hắn vỗ vỗ mông nàng, đỡ eo nàng muốn ấn nàng xuống."

Không ngồi."

Tiểu Quân bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: "Anh có thể cầu xin em không?"

"Cái gì?"

Bạc Tấn Sâm miệng hỏi vậy, trên mặt lại bất ngờ hiện lên nụ cười: "Em bảo tôi cầu xin em sao?"

Tiểu Quân gật gật đầu.Bạc Tấn Sâm hai tay véo thịt mông nàng: "Có phải mông ngứa rồi không?"

Tiểu Quân hôm nay có tính khí, lại cũng đúng là ở chung lâu rồi nên được cưng chiều mà kiêu.

Nàng nhìn xuống hắn nói: "Anh có thể đánh em thì đánh sớm đi, bên ngoài nghe thấy tiếng động còn tưởng anh tát em, sẽ báo cảnh sát thay em đấy."

"Sẽ sao?"

"Xì—"Lời còn chưa dứt, mông Tiểu Quân đã bị giáng một cái tát thật mạnh, tiếng vang lanh lảnh, quả thực như một tập tài liệu rơi xuống đất.

Nàng trợn tròn mắt há hốc mồm, giây tiếp theo liền bị Bạc Tấn Sâm bóp eo ấn ngồi xuống."

A!"

Bị "thao" vào.Thịt huyệt bị cọ xát mạnh bạo, Tiểu Quân trong tích tắc nước mắt tuôn như mưa, che miệng sợ lỡ để lộ một tiếng rên rỉ ái muội.
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
42 Cách Âm


Đây là lần Tiểu Quân bị "làm" mà lại im lặng nhất.

Nàng gục đầu vào vai Bạc Tấn Sâm, cắn ngón tay cái, những nhịp xóc nảy khiến nàng hít hơi "tê tê" từng đợt.Đau không dám kêu, sướng cũng chẳng thể thốt, chỉ có nước mắt là vẫn "lạch cạch lạch cạch" rơi xuống."

Còn dám nữa không?

Cái tính khí vừa rồi của em đâu rồi?"

Bạc Tấn Sâm hai tay nâng mông nàng, quy đầu liên tục ra vào kích thích cửa huyệt.Tiểu Quân cơ bản là ghé sát tai hắn nói lảm nhảm: "...Ách...

Ừm, thôi đi mà..."

"Tôi hỏi em có dám không, chứ không phải muốn hay không."

"Không dám..."

Bạc Tấn Sâm biết cửa huyệt nàng đặc biệt nhạy cảm, nhất là khi bị cắm quá sâu mà trở nên hơi sưng đỏ.

Chỉ cần lúc này tìm đúng góc độ, lặp đi lặp lại kích thích vài cái ở cửa huyệt, liền có thể khiến nàng cao trào nhiều lần.

Nếu ác ý hơn một chút, xoa âm vật nàng, nàng có thể bị "thao" đến mức khóc lóc thét chói tai.Hắn đã tìm ra điểm yếu ẩn sâu trong "tiểu huyệt" của nàng.

Chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể khiến nàng mất cả thần trí.Nhưng hôm nay thì hắn nên nương tay một chút, dù sao thì mức độ chơi cũng phải tùy trường hợp.Bạc Tấn Sâm nhận ra chiếc quần mình đang mặc đã không thể dùng được nữa.

Lúc Tiểu Quân "khẩu giao" cho hắn, nàng chỉ mở cúc quần và khóa kéo.

Tư thế nữ ở trên mới "làm" nàng chưa đầy nửa giờ, dịch trắng và dâm thủy đã dính đầy chân hắn."

Kẻ gây chuyện" đang cưỡi trên người hắn "lái xe trong cơn say", đã say đến mức không còn khả năng gánh vác hậu quả.

Bạc Tấn Sâm ôm nàng đặt xuống ghế, còn mình đứng một bên, vuốt ve dương vật, rồi dí vào bầu ngực mềm mại của nàng mà bắn ra.Đầu óc Tiểu Quân còn khá tỉnh táo, hỏi hắn xin giấy để lau phía dưới.

Bạc Tấn Sâm đưa cho nàng cả hộp giấy, sau đó dang chân nàng ra, ngồi xổm trước mặt nàng lau sạch sẽ cho nàng."...Cảm ơn."

Bạc Tấn Sâm bị sự lễ phép mơ màng của nàng chọc cười: "Không có gì, mặc đồ vào đi."

Hắn nhặt quần áo nàng đưa cho nàng, còn mình đi sang một bên, mở tủ lấy một chiếc quần sạch ra thay.Sau đó, cho đến khi tan tầm, Tiểu Quân đều không ra khỏi văn phòng hắn.

Hắn thì có ra ngoài rót cho nàng một ly cacao nóng.

Các nhân viên bên ngoài vẫn xì xào: "Tổng giám đốc Bạc đến đây có phải mặc quần màu này không nhỉ?"

Không phải, nhưng nhìn không ra.

Bạc Tấn Sâm cố ý chọn một chiếc quần có màu gần giống để thay.Cuối cùng, Tiểu Quân ở lại văn phòng hắn ít nhất năm giờ, vì nàng không chịu đi, nhất quyết phải đợi tất cả mọi người bên ngoài tan tầm mới chịu ra về.Nàng cứ cảm giác họ đã làm quá rõ ràng bên trong, nàng khẳng định đã kêu thành tiếng, kính cách âm kém như vậy, làm sao người bên ngoài lại không nghe thấy chứ?Khi người ta quá căng thẳng, một phần khả năng suy nghĩ sẽ mất đi.

Nàng đã quên rằng kính cách âm kém là lời nói một chiều từ Bạc Tấn Sâm.

Trên thực tế, một người đầu tư văn phòng như hắn, làm sao có thể làm việc trong một văn phòng có hiệu quả cách âm không đạt chuẩn chứ.Dù sao thì, bất kể chất lượng tấm kính đó thế nào, Tiểu Quân về sau chắc chắn sẽ không đến thử nghiệm khả năng cách âm văn phòng hắn nữa.Nàng nhìn thấy tòa nhà đó sẽ né đường mà đi.

Tháng chín trôi qua đặc biệt nhanh, thoắt cái đã gần đến kỳ nghỉ Quốc khánh (1/10).Tiểu Quân vì đã đồng ý với Bạc Tấn Sâm không về quê, đã sớm liên hệ với gia đình, nói rằng năm ngoái có một học sinh cũ đã liên hệ nàng, mời nàng nhân dịp Quốc khánh này phụ đạo cho học sinh đó tham gia một cuộc thi văn học.Mẹ nàng không phản đối, còn mong nàng không về gặp Tưởng Nam.

Tưởng Nam cũng chẳng đòi hỏi nàng, chỉ nghe có vẻ rất tiếc nuối, vì tháng này hắn hồi phục rất tốt, có thể tự mình đứng thẳng và đi bộ trong thời gian dài, đi trên đường trông có vẻ chẳng khác gì người bình thường.Hắn đang chờ lần này Tiểu Quân trở về, để cô ấy thấy thành quả của mình.Hắn ở đầu dây bên kia nói: "Em làm gia sư quan trọng mà, kỳ nghỉ Quốc khánh nói dài cũng không dài lắm, đi đi lại lại một chuyến cũng mệt.

Anh chờ em nghỉ đông về."

"Ừm."

Tiểu Quân dừng một chút: "Em nghỉ đông về, lúc đó anh chắc chắn hồi phục tốt hơn, em không ở đây anh cũng cố gắng nhé.

Chỉ là hơi tiếc, trước kỳ nghỉ đông đều không có kỳ nghỉ dài như này."

"Chuyện nhỏ."

Tưởng Nam cười cợt nhả: "Cô giáo An cứ yên tâm dẫn bạn nhỏ dũng cảm xông pha cuộc thi văn học, em không để cô bé phải tiếc nuối, anh cũng không để em phải tiếc nuối đâu."

---
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
43. Kinh Ngạc


Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Bạc Tấn Sâm đã đi công tác, mà lại là đến quê của nàng.

Có vẻ như hắn đi để xây dựng một viện bảo tàng văn hóa.

Tiểu Quân từng nghe nói về viện bảo tàng đó, nhưng chưa bao giờ đến, người địa phương cũng thường không đi bảo tàng của chính quê hương mình.Lần này hắn đi cùng đối tác văn phòng, hẳn là một dự án rất lớn.

Hắn nói rằng đến sang năm, văn phòng sẽ dồn hết nguồn lực vào dự án này, và hắn sẽ phải thường xuyên đi lại giữa hai nơi.Tiểu Quân dường như vô thức hiểu biết thêm rất nhiều về hắn.

Họ bắt đầu có chút thân mật, nàng cũng thỉnh thoảng lộ ra "móng vuốt", dám "được voi đòi tiên" với hắn, dù kết cục đều là cụp đuôi đầu hàng.Thế nên kỳ nghỉ Quốc khánh này thật buồn cười.

Hắn không cho phép nàng về quê, nhưng bản thân lại đặt vé máy bay đến quê nàng để công tác.Trong trường học vào kỳ nghỉ không có mấy người, phòng ngủ của Tiểu Quân chỉ còn lại nàng và cô bạn cùng phòng học tài chính.

Cô bạn này không về quê trong kỳ nghỉ là vì cả gia đình cô ấy sẽ đến đây du lịch, trực tiếp đoàn tụ tại thành phố này luôn.Đợi đến buổi chiều, cô ấy phải ra ga tàu cao tốc đón ba mẹ.

Cô đang thu dọn đồ đạc vào ba lô, tiện miệng hỏi: "An Quân, bạn trai cậu không rủ cậu đi chơi nghỉ lễ sao?

Kỳ nghỉ ngắn đấy!"

Tiểu Quân khép cuốn sách trên tay lại, dừng một chút: "Anh ấy khá bận, đi công tác rồi, có thể không rảnh vào kỳ nghỉ."

Nói xong nàng mới nhận ra mình dường như đã giả định cái "ông chủ " bạn trai không tồn tại thành Bạc Tấn Sâm.

Nhưng xét về tình cảm thì cũng có thể thông cảm được, cái bạn trai mà cô bạn cùng phòng tưởng tượng ra vốn dĩ chính là hắn mà."

Ồ ồ ồ, người thành đạt mà, tớ hiểu rồi."

Cô bạn xách hai cái ba lô lên: "Tớ đi đón người đây, rồi sẽ đi tham quan luôn.

Cậu thật sự không đi cùng à?"

Tiểu Quân cười: "Không đi đâu, tớ tự ở phòng ngủ là được rồi."

"Thế tớ mang về cho cậu ít đồ lưu niệm đẹp ở khu du lịch nhé, đừng từ chối nha, tớ vốn dớ định mua rồi, mấy đồ ở khu du lịch này mua nhiều thì được tặng, mua nhiều mới lợi hơn."

"Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu nha."

"Không có gì đâu."

Cô bạn cùng phòng tâm trạng vui vẻ, vừa huýt sáo vừa đi ra ngoài.

Vừa xuống đến cửa ký túc xá nữ, cô đã để ý thấy một người đàn ông đang lang thang vô định bên bồn hoa, trông rất khả nghi, không, phải nói là cực kỳ khả nghi.Điểm khả nghi có thể là dáng đi của hắn rất kỳ lạ, bước đi chậm rãi, nhưng trông lại có vẻ là người nóng nảy, lông mày rậm, tóc cắt ngắn, ngũ quan góc cạnh, phía sau gáy có một vết sẹo dài không mọc tóc, trông có chút du côn.Nếu da hắn đen hơn một chút, thì y hệt hình mẫu vận động viên khuôn mẫu."

Chào bạn."

Đang lén lút đánh giá, người đàn ông kia bỗng nhiên lên tiếng tiến lại, gọi cô lại.Khiến cô giật mình: "Làm gì vậy?"

Hắn vội vàng nói: "Bạn ơi, xin hỏi bạn có quen người ở phòng 507 không?

Tôi đến tìm người."

"507?

Bạn tìm ai?

Tôi là 507 đây, kỳ nghỉ mọi người đều về hết rồi, bạn đến trước không liên hệ trước sao?"

Người đàn ông cười: "Tôi tìm bạn gái tôi, An Quân."

Hắn sờ sờ sau gáy: "Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, cố ý không nói cho cô ấy biết."

"À?"

Hắn lại hỏi: "Bạn thật sự là 507 sao?

Trùng hợp quá, vậy bạn có biết An Quân có ở đây không?"

"Có thì có..."

"Có thể nghĩ một lý do giúp tôi gọi cô ấy xuống không?

Đừng nói cho cô ấy là tôi đến trước nhé."

"Bạn đợi một chút...

Bạn tên gì vậy?"

"Tưởng Nam."

Hắn nói xong vẫy tay: "Bạn không cần nói cho cô ấy là Tưởng Nam đến, bạn cứ nói có việc cần cô ấy xuống lầu là được, tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy."

"Tê— bạn đợi một lát, tôi lên gọi cô ấy."

Lạ thật, bây giờ những người có chút tiền đều thoải mái vậy sao?

Hay là hắn thực ra là phú nhị đại, loại người giấu giếm thân phận ấy.Cô bạn cùng phòng của Tiểu Quân mang theo sự hoang mang tột độ lên lầu, đẩy cửa trở về thấy Tiểu Quân vẫn đang ngồi đọc sách ở bàn học.Tiểu Quân thấy cô ấy quay lại, tưởng cô ấy quên đồ gì đó vứt lung tung: "Sao vậy?

Quên cầm điện thoại à?"

"Không phải...

Cái đó, An Quân, tớ có thể mạo muội hỏi bạn trai cậu tên là gì không?"

"Sao cậu đột nhiên hỏi cái này?"

Tiểu Quân dù không hiểu, nhưng cũng chẳng có gì phải giấu giếm: "Anh ấy họ Tưởng."

"Hú vía!"

Cô bạn thở phào nhẹ nhõm: "Tớ đã bảo mà, là tớ nhìn mặt bắt hình dong."

Tiểu Quân mơ hồ: "Sao vậy?"

"Không có gì không có gì."

Cô bạn cùng phòng kéo Tiểu Quân: "Cái đó, à!

Cô quản lý ký túc xá muốn về nhà nghỉ lễ, tớ vừa xuống nghe cô ấy nói có một túi đồ ăn vặt nhỏ có thể cho mọi người tùy tiện lấy, ai đến trước thì được, cậu nhanh chân đi."

"Không có gì đâu, tớ không cần."

"Dùng đi dùng đi, tớ đang vội, cậu giúp tớ chọn vài món ngon nhé."

Tiểu Quân khó hiểu bị kéo xuống lầu, đi dép lê "lạch cạch lạch cạch" chạy chậm từng tầng một.

Vừa đến tầng dưới cùng liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc đó...Tưởng Nam cũng nhìn thấy nàng qua cánh cửa lớn, vội vàng tươi cười rạng rỡ vẫy tay với nàng.

Hắn hiện giờ đã không cần vịn mà có thể đứng thẳng rất tốt, đi lại cũng rất ổn, chỉ là không thể đứng lâu.

Những điều này Tiểu Quân đã sớm biết qua WeChat, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn rất khác.Nhưng lúc này nàng lại ngây người, đứng trên cầu thang không bước xuống.Tiểu Quân không dám tiến lên, mặc dù nàng biết hắn đang chờ nàng chạy như bay đến, nàng vẫn nhất định không thể nhúc nhích, bởi vì phản ứng đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn là sự hoảng sợ.Nỗi sợ hãi trong lòng nàng đã chiến thắng niềm vui.

Cảm giác đó giống hệt như khi còn nhỏ giấu truyện tiểu thuyết đường phố dưới gối, mẹ lại đột nhiên bước vào dọn dẹp giường chiếu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra bí mật nàng cố che giấu.Nhưng mười mấy tiếng đi tàu hỏa, chân hắn hẳn phải khó chịu lắm..."

Tưởng Nam..."

Tiểu Quân dùng giọng điệu không cao lắm gọi tên hắn một tiếng.Cô bạn cùng phòng vỗ vai nàng, cười nói: "Lừa cậu đấy, không có đồ ăn vặt nào đâu, là bạn trai cậu đến tìm cậu đấy!

Hạnh phúc quá đi An Quân, cậu còn nói anh ấy bận đi công tác cơ mà, đây không phải đến tìm cậu sao?

Siêu quan tâm cậu luôn!"
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
44. Ấm Áp


Cô bạn cùng phòng vội vã đi trước, để lại Tiểu Quân và Tưởng Nam đứng dưới khu ký túc xá.“Ba mẹ cũng đến cùng sao?”

Tiểu Quân hỏi.“Anh đến một mình, họ không yên tâm lắm, định cử một người đi cùng anh, nhưng vé tàu hỏa đắt quá nên không nỡ đi.”

“Anh đừng có nói họ vẻ vắt chày ra nước thế chứ, chắc chắn là anh không cho họ theo rồi.”

Tưởng Nam bật cười, ôm chặt Tiểu Quân vào lòng.

Tiểu Quân vốn đang có chút chột dạ, nhưng khi được hắn ôm, những ký ức tươi đẹp liền ùa về tức thì cùng với đôi tay ấm áp đó, đẩy hết mọi cảm xúc khác đi.“Anh đúng là…”

Nàng vòng hai tay ôm lấy eo Tưởng Nam, dụi dụi: “Sao anh tốt thế?

Xa xôi thế mà cũng chạy đến tìm em.”

Tưởng Nam xoa đầu nàng: “Vốn dĩ là anh phải đến tìm em chứ, anh là bạn trai em mà, sao lại cứ luôn là em phải về tìm anh?”

Tiểu Quân hít hít mũi, thả lỏng người ra rồi bỗng nhiên có rất nhiều câu hỏi.

Nàng ngẩng mặt lên trong lòng hắn hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?

Tìm được chỗ ở chưa?

Anh ở trường em đợi lâu không?

Đi xe buýt hay gọi taxi đến?

Xe lăn có mang theo không?”

Tưởng Nam thấy buồn cười: “Chưa ăn, tìm một khách sạn nhỏ rồi.

Không đợi lâu lắm đâu, xuống tàu hỏa để hành lý ở khách sạn rồi ngồi tàu điện ngầm tới.

Xe lăn không mang, chỉ mang theo nạng, để cùng hành lý ở khách sạn rồi.”

Tiểu Quân xoa bóp đùi hắn: “Có mệt không?

Anh ngồi xuống đây em xoa bóp cho anh một chút nhé.”

“Không hay lắm đâu…”

Tưởng Nam ra vẻ rụt rè: “Dù sao cũng là ở trường em, họ không biết chân anh trước đây bị teo, lại còn tưởng hai đứa mình ban ngày ban mặt lười đến cả tiền thuê phòng cũng không muốn bỏ ra.”

Tiểu Quân giả vờ véo hắn: “Anh nói tiếng phổ thông em nghe không quen chút nào.”

Tưởng Nam lại chuyển sang giọng quê nhà: “Phát âm chuẩn đi, đến đại đô thị quốc tế thì phải nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn chứ. ‘Lưu nãi nãi uống sầu riêng sữa bò’, nào, ngoan ngoãn em nói một lần.”

“Anh phiền quá, Lưu nãi nãi uống sầu riêng Lưu nãi nãi…”

“Ngoan thật nha, vợ anh sao mà ngoan thế —”Tiểu Quân hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc vui vẻ: “Em lên lầu thay đôi giày đã, chúng ta ra ngoài ăn cơm, em dẫn anh đi ăn một quán lẩu niêu em rất thích ở đây, ngay gần thôi.

Khách sạn của anh ở đâu?

Có xa không?”

“Không cần vội, từ từ thôi.”

Tưởng Nam hôn lên trán nàng: “Anh đợi đến khi em đi học, cả kỳ nghỉ này đều ở bên em.

Khách sạn không xa, cố ý đặt gần trường em mà, em có yêu anh không?”

“Yêu.”

Họ tay trong tay đi ăn lẩu niêu, quả nhiên lại ăn no căng bụng.

Tiểu Quân khi đi một mình không dám gọi thêm khoai lang sợi, có Tưởng Nam ở đó, nàng gọi liền cá đậu phụ, đồ ngọt không cay, bánh bột lọc, trứng tráng bọc và một xiên thịt xương.

Mỗi món nàng chỉ ăn hơn một nửa, còn lại hầu hết đều đổ vào “thùng rác của bạn trai”.Siêu cấp thỏa mãn!

Dạ dày và trái tim đều đặc biệt ấm áp!Vì thế, dù phòng khách sạn Tưởng Nam đặt rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ kê vừa một chiếc giường và một tủ TV, Tiểu Quân ngủ trên giường vẫn cảm thấy đặc biệt ấm áp, đặc biệt an toàn.“Buồn ngủ quá à.”

Nghe chương trình gameshow ồn ào trên TV, mí mắt Tiểu Quân ngày càng trĩu xuống: “Em ngủ một chút nhé.”

“Em ngủ đi, ba giờ anh đánh thức em.”

Tiểu Quân còn tưởng hắn trêu mình, chọc chọc xương sườn hắn: “Tại sao lại đánh thức em?”

Tưởng Nam lại hỏi: “Hôm nay thứ tư, em không phải nói em có tiết gia sư từ bốn giờ đến năm rưỡi sao?”

Tiểu Quân hết sạch buồn ngủ trong chốc lát, “vèo” một cái bị một bàn tay vô hình kéo ra khỏi giấc mộng đẹp.

Đây là thời gian gia sư nàng nói bừa trước đây, ngày thường ở nơi xa lạ không cần giả vờ đi gia sư, nên nàng không có ấn tượng gì.“À, đúng rồi, vậy anh nhớ đánh thức em nhé.”

“Được.”

Tưởng Nam chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi ngoan ngoãn, em với anh Bạc Tấn Sâm còn liên hệ không?

Hiện giờ anh ấy có ở trong nước không?

Anh thấy đã đến rồi, hay là mặt đối mặt đi cảm ơn người ta một tiếng nhỉ?

Em thấy sao?”

---------------
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
45. Gọi nhỡ


Tiểu Quân đồng ý nằm xuống, lấy cớ mệt mỏi không muốn động, nhắm mắt lại ôm Tưởng Nam giả vờ ngủ.

Thực ra nàng muốn dựa gần hắn hơn một chút, để hắn không nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của mình.Hai ngày sau, nàng cùng Tưởng Nam đi dạo các điểm tham quan.

Lợi dụng lúc xung quanh đông người, Tiểu Quân mạnh dạn nói dối rằng mình đã hỏi bạn học, Bạc tiên sinh đã ở nước ngoài gần nửa năm không về, có khả năng là đã định cư, rất có thể về sau sẽ không gặp lại.Nàng chọn đúng thời điểm, Tưởng Nam đang bận đối phó với cây kem trà xanh sắp tan chảy trong tay, không có thời gian để tiếc nuối: "Định cư?

Vậy thì đúng là không gặp được rồi.

Sao có chút tiền là lại ra nước ngoài định cư vậy nhỉ?

Bạc tiên sinh làm nghề gì?"

"Em cũng không rõ lắm, hình như là bên tài chính."

Tiểu Quân nói càng lúc càng nhỏ, sợ không cẩn thận lại biến Bạc Tấn Sâm thành kiểu người thành đạt siêu cấp trên trang bìa tạp chí nào đó: "Em lỡ hỏi qua rồi, người ta tốt bụng quyên tiền, em không tiện hỏi han bạn học lung tung, anh đừng hỏi nữa mà..."

Hôm nay đã là ngày thứ ba của kỳ nghỉ, hai người họ vừa mới đi được điểm tham quan đầu tiên, bởi vì hai ngày trước họ cơ bản không ra khỏi khách sạn mấy.

Mỗi ngày chính là kiểu "tiểu biệt thắng tân hôn", mở mắt ra là "làm", làm xong ngủ, tỉnh dậy lại "làm" tiếp.Tưởng Nam hiện giờ phát huy bình thường trên người Tiểu Quân thì kiên trì mười phút không thành vấn đề.

Mặc dù không giống như trước kia, nhưng đã tiến bộ rõ rệt, rất đáng khích lệ.Hắn nói cho Tiểu Quân rằng mình đã hỏi bác sĩ, nếu sau này không thể "trọng chấn hùng phong" thì phải làm sao.

Kết quả bác sĩ nói mười phút đã là thời gian trung bình, bảo hắn cứ "thấy đủ là được".Tiểu Quân đang thu dọn tinh dịch hắn bắn trên ngực mình, nghe xong liền cầm cục giấy bẩn ném hắn: "Sao anh cái gì cũng hỏi thế!

Em không bao giờ muốn đi tái khám cùng anh nữa..."

"Bác sĩ Vương tốt mà, còn là nữ bác sĩ nữa, có gì đâu, ngoan ngoãn đừng xấu hổ chứ."

"Đừng có chạm vào em, phiền quá..."

Hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, Tiểu Quân đi lấy điện thoại, kết quả thấy 1% pin còn lại trên màn hình vừa hết ngay trước mắt nàng."

Hết pin rồi."

"Muốn sạc không?

Điện thoại của anh rút ra này."

"Không sạc được."

Dây sạc của nàng và Tưởng Nam không giống nhau, muốn sạc phải ra quầy lễ tân mượn: "Thôi không sạc nữa, đi tắm một cái rồi về trường luôn."

Chính là chiếc điện thoại hết pin này đã ngăn nàng nhận hai cuộc gọi nhỡ trên đường về trường.Hai cuộc gọi nhỡ đó là của Bạc Tấn Sâm.Hôm nay hắn đi công tác về, từ quê của Tiểu Quân mang theo một hộp khoai tây cay mà nàng rất thèm.

Nàng vẫn luôn nói khoai tây cay ở đây là "khoai tây cay công nghiệp", không ngon bằng quê nàng.Vì là đồ có hạn sử dụng ngắn, hắn vừa xuống máy bay liền lái xe đến trường nàng.

Kết quả đến cổng trường gọi điện cho nàng thì điện thoại lại tắt nguồn.

Bạc Tấn Sâm không muốn đứng ven đường cầm hộp nhựa, đành tìm đến ký túc xá của nàng.Hắn nói với cô quản lý ký túc xá rằng đồ này gửi cho An Quân phòng 507.

Cô quản lý cầm điện thoại gọi một tiếng: "507, có người gửi đồ!"

Đợi khoảng ba phút, người từ trên cầu thang đi xuống lại không phải Tiểu Quân, mà là cô bạn cùng phòng của nàng.

Cô bạn vừa cùng gia đình đi chùa chiền về, mặt mũi phong trần mệt mỏi, còn mặc nguyên giày leo núi."

Cô ơi, ai gửi đồ vậy ạ?"

"Kia, chàng trai đẹp trai này."

Cô bạn cùng phòng của Tiểu Quân nhìn kỹ, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cái trang phục và khí chất đó, đẹp trai kiểu như làm nghề mổ heo vậy.

Ngay sau đó, cô nheo mắt hỏi Bạc Tấn Sâm tìm ai.Bạc Tấn Sâm tháo kính râm ra hỏi: "An Quân em có quen không?

Có thể phiền em mang hộp đồ ăn này cho cô ấy được không, cô ấy không có ở đây sao?"

Tìm Tiểu Quân?

Lại tìm Tiểu Quân?

Lúc này, trong lòng cô bạn cùng phòng đã như vạn ngựa phi nhanh.

Sau khi đánh giá kỹ người đàn ông trước mắt, cô nhận ra hắn mới đúng là "ông chủ than" bạn trai trong truyền thuyết của An Quân.Tê——"...An Quân, quen ạ, cô ấy không có ở đây, xin hỏi anh tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Không có gì, mang cho cô ấy chút đồ ăn thôi."

"Ồ ồ đúng rồi, đồ ăn.

Vậy xin hỏi anh và cô ấy có quan hệ gì ạ?"

Bạc Tấn Sâm cắm kính râm vào túi, tránh né câu hỏi: "Làm phiền em, cô ấy về thì bảo cô ấy gọi lại cho tôi một cuộc điện thoại."

Ai ngờ cô bạn cùng phòng không chịu bỏ qua, đuổi theo hai bước: "...Anh là bạn trai cô ấy sao?"

Bạc Tấn Sâm dừng lại một chút: "Không phải."

Hắn biết nàng sợ bị người khác chú ý đến mối quan hệ của họ, nên liền giúp nàng đánh lạc hướng: "Là họ hàng xa thôi."

Cô bạn cùng phòng thở phào nhẹ nhõm, nâng hộp khoai tây cay trên bàn lên: "An Quân hôm nay có thể không về đâu, bạn trai cô ấy từ xa đến thăm cô ấy, họ đi chơi rồi.

À, hộp khoai tây cay này không bỏ tủ lạnh có sao không ạ?

Một tối có bị hỏng không?"
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
46. Đúng hạn


[Ngân hàng nhắc nhở quý khách, thẻ tín dụng của quý khách đã chi tiêu 25 tệ vào lúc 18:27 ngày 3 tháng 10 năm 2016.]Bạc Tấn Sâm nhíu mày khi nhận được tin nhắn, cười mỉa mai.

Nàng hẹn hò với bạn trai mà còn quẹt thẻ của hắn sao?

Hắn là loại "khách sộp" bị lãng phí tiền bạc đến vậy à?Hắn không muốn ôm cây đợi thỏ chờ Tiểu Quân trở về, thu điện thoại rồi đi ra ngoài.

Vừa đi đến con đường bắt buộc phải qua để ra cổng trường, hắn liền đụng phải Tiểu Quân đang xách trà sữa trở về.Kỳ nghỉ, các cửa hàng nhỏ gần trường học đều đóng cửa, chỉ còn lại tiệm trà sữa.

Tiểu Quân đi ngang qua tiệm trà sữa tiện tay mua một ly trân châu khoai môn cho cô bạn cùng phòng.

Hai ly 25 tệ, không biết cô bạn có ở đó không, dù sao trà sữa nhiệt độ bình thường để đến tối cũng không sao.Tiểu Quân vừa tắm xong, tắm kỹ quá nên tóc vẫn còn ẩm.

Nàng đi trên đường rợp bóng cây với dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, cứ thế lọt vào tầm mắt Bạc Tấn Sâm.

Hắn nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai khác, nàng là tự mình trở về.Nàng nhìn thấy Bạc Tấn Sâm sửng sốt một chút, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt, nhưng nàng rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm, bước về phía hắn: "Anh đi công tác về rồi à."

"Ừm, về rồi, vừa mới về."

Bạc Tấn Sâm dùng ngón tay vê vê sợi tóc ẩm ướt trên vai nàng: "Sao tóc lại ướt thế?"

"Em vừa tắm xong."

Tiểu Quân nhắc đến chiếc túi trong tay: "Em ra ngoài đi dạo mua trà sữa, tiện thể mua cho bạn cùng phòng một ly."

"Bạn cùng phòng em không về quê sao?"

"Không ạ, người nhà cô ấy đến đây du lịch."

Tiểu Quân cảm thấy hắn trông có vẻ không ổn lắm, nhưng nàng căn bản không có thời gian để bận tâm: "Sao anh lại đến đây?

Anh đến phòng ngủ tìm em sao?

Phòng ngủ em không có ai à?"

Bạc Tấn Sâm buông sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay nàng ra: "Bạn cùng phòng em không có ở đó?

Em không phải còn mang trà sữa cho cô ấy sao?"

"...Có."

Tiểu Quân lúc này thực ra đã hoảng loạn tột độ.

Nàng hiểu Bạc Tấn Sâm, biết rằng tất cả những lời nói mỉa mai, lạnh nhạt của hắn đều không vô cớ, hắn chắc chắn đã biết điều gì đó."

Đi đưa trà sữa rồi xuống, tôi đợi em ở bãi đỗ xe cổng Nam."

Hắn mạnh mẽ nhéo nhéo sau gáy nàng, rồi không quay đầu lại mà đi trước.Hai mươi phút sau, Tiểu Quân bê hộp khoai tây cay đó xuất hiện ở bãi đỗ xe.Khoai tây cay rất thơm, dù còn trong hộp kín vẫn rất thơm, chính là cái hương vị quê nhà mà Tiểu Quân thèm đã lâu.Nàng ở phòng ngủ xé bao bì và chia sẻ với cô bạn cùng phòng nếm thử một chút.

Cay, chắc là ngon lắm, nhưng nàng bây giờ căn bản không nếm ra được vị gì.Cô bạn cùng phòng vừa ăn khoai tây cay vừa kể hết mọi chuyện xảy ra nửa giờ trước, thuật lại từ đầu đến cuối cho Tiểu Quân nghe.

Cô bạn thực sự cho rằng Bạc Tấn Sâm là họ hàng xa của nàng, còn nói gen nhà nàng tốt, trai xinh gái đẹp, vừa nhìn đã biết là thân thích.Tiểu Quân cười khổ một chút, nói mình còn có chút việc, muốn ra ngoài một chuyến nữa.Bãi đỗ xe trống không, Tiểu Quân đi đến bên cạnh xe mà không kéo cửa xe.

Bạc Tấn Sâm mở cửa sổ xe, đang định giục nàng lên xe, nàng liền giơ hộp khoai tây cay lên một chút: "Cảm ơn, em nếm thấy rất ngon, em sẽ ăn hết vào lần tới, cảm ơn anh."

"Lên xe."

Hắn căn bản không tiếp lời nàng.Âm cuối của Tiểu Quân đột nhiên run rẩy: "...Em không muốn lên xe."

"Lên đi."

"Không cần, em không cần lên xe..."

Bạc Tấn Sâm nhìn về phía nàng, ngón tay ấn xuống nút khóa xe, "Cạch" một tiếng, Tiểu Quân chẳng thể đi đâu được: "Tự em nghĩ kỹ đi, là muốn mọi chuyện nghiêm trọng hơn rồi mới giải quyết, hay là bây giờ lên xe, lợi dụng lúc tôi đang lái xe không thể đánh mông em mà giải thích rõ ràng, rồi nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa nói cho tôi."

Tiểu Quân sắp khóc: "Em không biết...

Em không có cách giải quyết."

"Nói lần cuối, lên xe."

Tiểu Quân vành mắt đỏ hoe kéo cửa xe, lướt qua mông xe: "Thực xin lỗi, em không phải cố ý nói dối, em không biết hắn muốn đến...

Em không có lý do gì để bảo hắn về, em cũng không biết phải làm sao..."

"Đó là diễn biến tâm lý của em, không liên quan gì đến tôi."

Bạc Tấn Sâm nhìn về phía nàng, ngón tay ấn xuống cửa sổ thông gió: "Chúng ta vẫn nên bàn trước xem làm thế nào để phạt em cái tội cố ý vi phạm, rồi sau đó mới tống khứ bạn trai nhỏ của em về quê."

Mùi khoai tây cay trong không gian kín mít của ô tô càng thêm nồng nặc, lẫn với mùi da thật sang trọng của ghế ngồi trong xe, kết hợp lại quả thực khó hiểu.

Tiểu Quân giống như cái hương cay nồng nặc này, không hề ăn nhập mà lại xâm lấn vào những góc cạnh cuộc sống vốn có của hắn, mang đến cho hắn sự kích thích khiến người ta tê dại cả da đầu.Liên tưởng lạc quẻ này khiến Bạc Tấn Sâm càng bực bội, hắn hạ cửa sổ thông gió xuống: "Em mở nó ra làm gì?"

Tiểu Quân thật thà nói: "Em muốn nếm thử trước, nói cho anh biết nó rất ngon..."

Bạc Tấn Sâm bị làm cho không nói nên lời, bật cười một tiếng.

Tiểu Quân thấy hắn cười, nghĩ rằng hắn cũng không giận đến vậy, liền đánh liều nói với hắn cách giải quyết của mình."

Cái đó...

Bạc tiên sinh, em không có cách nào tìm cớ bảo hắn về, hay là kỳ nghỉ này chúng ta cứ tạm dừng một chút, Quốc khánh kết thúc em sẽ đi tìm anh.

Về thời gian thì sau này em có thể bù lại, ba tháng kết thúc em lại phục vụ anh thêm bảy ngày... mười ngày...?"

Bạc Tấn Sâm chợt thay đổi sắc mặt: "Tôi thiếu em mấy ngày này sao?"...Không phải sao?"

Vậy làm sao bây giờ?"

"Em hỏi tôi sao?"

Bạc Tấn Sâm cười lạnh: "Em hỏi tôi thì bây giờ em gọi điện đi, tôi sẽ nghe máy, rồi nói bạn gái hắn đang bận, bận đến nỗi 'huyệt' không rảnh, bảo hắn cút về đi."

"Bạc tiên sinh."

"Ừm?"

Tiểu Quân siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói: "...Anh đừng có quá đáng như vậy chứ..."
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
47. Cọ Rửa


Chiếc ô tô vẫn cứ chạy, băng qua vùng ngoại ô.

Tiểu Quân nắm chặt chiếc điện thoại hết pin và gói khoai tây cay, suốt hành trình co rúm ở ghế phụ, không nói một lời.Mãi cho đến khi tấm biển chỉ dẫn khu du lịch xuất hiện bên vệ đường, chiếc xe rẽ vào cổng khu du lịch yên tĩnh, nàng mới khẽ mấp máy môi: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

Bạc Tấn Sâm mặt lạnh lùng bẻ vô lăng: "Không phải kỳ nghỉ thích đi chơi sao?

Đến đây tôi sẽ cho em chơi thỏa thích, không vui vẻ thì không được đi."

"Anh đây là giam giữ phi pháp..."

"Hai chúng ta có bao giờ hợp pháp đâu?"

Hắn thản nhiên nhìn nàng: "Là em mại dâm hợp pháp hay tôi 'thao' em hợp pháp?

Em xuống xe thì đi báo cảnh sát đi, cùng nhau bị tạm giữ, rồi để bạn trai nhỏ của em đến đón em, kể cho hắn nghe em đã 'viện giao' để có tiền sinh hoạt như thế nào."

Tiểu Quân liếc hắn một cái, không lên tiếng.Xe vào bãi đỗ xe, Bạc Tấn Sâm kéo cửa ghế phụ, lặng lẽ chờ nàng tự mình bước xuống.

Nàng cứ lần lữa một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xuống xe.Thực ra, Tiểu Quân không quá sợ hắn.

Sự sợ hãi rụt rè chỉ là vì hắn đang tức giận, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng cũng không nghĩ Bạc Tấn Sâm sẽ thực sự cưỡng ép nàng, nhốt nàng ở khu du lịch không cho nàng rời đi.Hơn phân nửa chỉ là lời nói trong lúc nóng giận mà thôi.Nàng theo Bạc Tấn Sâm đến quầy lễ tân đăng ký nhận phòng.

Nơi đây khung cảnh rất yên tĩnh, giữa các biệt thự đơn lập đều có những hàng cọ cao vút che chắn.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Quân bước vào một căn biệt thự không phải kiểu nhà tự xây ở nông thôn, cảm giác thực sự khác biệt.Một lát sau, người phục vụ lại đẩy một chiếc xe đẩy vào, để lại một bàn thức ăn cùng rượu.Bạc Tấn Sâm cả ngày dường như ngoài bữa sáng ra chẳng ăn gì.

Hắn cầm lấy chiếc bánh mì sandwich cắn một miếng, rồi bảo Tiểu Quân đi tắm.

Tiểu Quân không chịu, nàng nói mình vừa tắm xong rất sạch sẽ, do đó chỉ im lặng giằng co với hắn.Bạc Tấn Sâm không thúc giục nàng nữa, ngồi cạnh bàn ăn hết nửa chiếc sandwich, rồi vỗ vỗ tay dính vụn bánh, đứng dậy túm Tiểu Quân đi tắm.Hắn đã ra tay, Tiểu Quân cũng không phản kháng.

Nàng bước vào phòng tắm liền tự mình cởi sạch quần áo đứng đó, trông có vẻ vẫn chưa phục tùng.Nước từ vòi sen xối lên người nàng nóng ấm, những vết hôn đỏ chói mắt trên làn da trắng bệch.

Nàng giống như một học sinh thời đi học vi phạm kỷ luật bị giáo viên bắt quả tang, không cảm thấy mình sai, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu mặc cho xử lý.Vết hôn đó còn mới đến mức như thể vừa được in lên bằng nước bọt.

Bạc Tấn Sâm liệu trước sẽ thấy những dấu vết này trên người nàng, hắn mặt không biểu cảm, cầm vòi sen xối thẳng vào nàng.Dừng ở đây, hai người vào biệt thự vẫn chưa nói chuyện với nhau quá năm câu.Dòng nước xối đến đâu, Tiểu Quân liền xoa đến đó, từ môi đến ngực rồi đến tiểu huyệt.

Hắn bảo nàng xoay người lại, cúi thấp lưng tựa vào tường.

Tiểu Quân làm theo, dòng nước ấm "xào xạc" xối ướt đẫm hạ thân nàng.Nàng đang định tượng trưng xoa hai cái thì bàn tay người đàn ông đã bao trọn lấy "bức huyệt" của nàng."

A...

Em tự làm được."

"Đừng nhúc nhích."

Hắn hai ngón tay chen vào kẽ huyệt, tới lui cọ xát lớp thịt trai non mềm bên trong.

Đầu ngón tay vài lần lướt qua âm vật, nhưng lại tuyệt nhiên không dừng lại, chỉ vô tình đi ngang qua, lau một cách vô cảm.Sự kích thích lặp lại khiến Tiểu Quân không khỏi khép chặt hai chân, nhưng lại bị hắn dùng tay tách ra: "Đứng vững, lưng cúi xuống."

"Ưm...

A!"

Tiểu Quân vừa cúi thấp lưng, ngón tay người đàn ông liền không hề báo trước chen vào đường đi ấm áp, ướt át của cô gái.

Bên trong rất chặt, vì nơi đó không lâu trước mới tiếp nhận một thứ khác, bị cọ xát đến có chút sung huyết.Bạc Tấn Sâm rút ngón tay ra, dùng bàn tay vỗ mạnh vào mông cô gái.

"Bốp!"

Nước bắn tung tóe.

Tiểu Quân không kịp nức nở, âm đạo sưng đỏ lại một lần nữa tiếp nhận hai ngón tay của người đàn ông.Tần suất hai ngón tay thọc ra rút vào càng lúc càng nhanh, thẳng vào điểm nhạy cảm của vách trong mềm mại.

Tiểu Quân kêu rất kiềm chế, tiếng nước chảy che lấp phần lớn tiếng rên rỉ của nàng, cũng che giấu sự thật rằng nàng đã ra rất nhiều nước.

Số dâm thủy trơn trượt đó nhiều đến mức theo ngón tay Bạc Tấn Sâm chảy ra, "rửa sạch" nàng từ trong ra ngoài đến mức "rực rỡ hẳn lên".Tiểu Quân có chút thoát lực, khó khăn lắm mới cúi thấp đầu, mông cũng vì thế mà nâng cao.Bạc Tấn Sâm nhìn đôi môi âm hộ hơi sưng của cô gái, đến đây vẫn không hài lòng, véo nhẹ mông nàng hỏi: "Làm sao bây giờ?

' Huyệt ' bị 'thao' đến đỏ như vậy, rửa không sạch."

Tiểu Quân cũng muốn biết làm sao bây giờ: "...Đỏ thì sẽ hết thôi."

Vừa dứt lời, một cái tát liền giáng xuống huyệt ẩm ướt, bàn tay ấn một thoáng rồi hiện lên: "Chậm quá, thà đánh thêm vài cái, dùng màu đỏ đậm hơn che đi thì sao?"
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
48. Phát Sốt


Trong phòng điều hòa bật rất đủ.

Tiểu Quân khoác khăn tắm, ghé vào đùi Bạc Tấn Sâm, cửa huyệt bị vỗ đến bóng loáng, lông mu bị dâm thủy làm cho rối bù, môi âm hộ sưng đỏ hơi lật ra, lấp ló giữa hai cánh môi thịt phì nhuận.

Cảm giác mềm mại.

Hắn dùng đầu ngón tay khẩy nhẹ, nghịch ngợm khẽ búng một cái."

Ách...

Đừng mà..."

Tiểu Quân bị búng đến run rẩy một chút, hai "huyệt" phía sau không tự chủ được co rút dưới tầm mắt hắn."

Gọi em là 'bé ngoan' có phải gọi sai rồi không, An Quân chẳng ngoan chút nào, chỉ là trông ngoan thôi, thật ra trong xương cốt đặc biệt hư hỏng, đặc biệt ích kỷ, đúng không?

Em có phải cảm thấy, tôi cho em bao nhiêu cũng là điều em nên được nhận?"

Tiểu Quân lắc đầu: "Không phải..."

Hắn nhặt lên hai cánh môi đó: "Không phải sao?"

Tiểu Quân có chút sợ hắn túm mình, kẹp chặt chân, ép ra một vệt dâm dịch: "Không phải...

Em biết anh rất tốt với em...

Em không hề cảm thấy điều đó là hiển nhiên..."

Nàng vừa nói xong, căn phòng im lặng khoảng ba giây, sau đó hắn liền buông tha "tiểu huyệt" đáng thương của nàng, đột ngột chuyển sang một chủ đề khác: "Bạn trai em đang làm gì?"

"Học sinh..."

"Không có thu nhập?"

Tiểu Quân lắc đầu, coi như là không có đi.Bạc Tấn Sâm không đánh mông nàng nữa, mà nghiêm túc nói: "Đừng để tôi biết em dùng tiền bán thân để nuôi hắn."

"Không có, em không có."

Tiểu Quân cuối cùng cũng giãy giụa hai chân phản đối: "Thả em xuống, thả em xuống, anh đã nói em kêu dừng anh sẽ dừng mà, em không muốn tiếp tục..."

Bạc Tấn Sâm buông lỏng nàng ra.

Nàng nhanh chóng bò xuống, quấn chặt khăn tắm ngồi ở mép giường.

Cửa huyệt vừa trải qua một trận "tra tấn", vừa móc vừa đánh, sướng đến tột cùng cũng đau đến tột cùng.

Âm vật cứ giật giật, xung quanh môi âm hộ nóng rát, tê dại như có kiến nhỏ bò...Nàng quấn khăn tắm ngồi một mình, hai tay vòng trước ngực, trông có vẻ rất cần một cái ôm.Chăm sóc tốt nhất sau khi "SP" chính là sự an ủi dịu dàng từ "phía hành hạ".

Bạc Tấn Sâm dùng bàn tay bao lấy gáy nàng, ôm nàng vào lòng, rồi kéo chăn che kín đầu nàng, trong ba lớp ngoài ba lớp, giống như một cái tã lót vững chắc.Tiểu Quân ghé vào ngực hắn, hơi thở dần dần ổn định.

Mãi lâu sau mới khàn khàn hỏi: "Anh có thể đừng giận không?"

Bạc Tấn Sâm cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh đầu nàng nhô ra khỏi chăn, thấy buồn cười: "Vậy em có thể đừng chọc tôi giận không, cứ ngoan ngoãn như vậy không tốt hơn sao?"

Tiểu Quân nói lảng, tránh chuyện: "...Em đói quá, em muốn ăn gì đó, muốn uống nước."

"Xuống lầu ăn."

Tiểu Quân quấn chăn trông như một đám mây hỗn độn khổng lồ, đi theo hắn xuống lầu ngồi vào bàn ăn tối.

Nàng im lặng gặm hết một hộp khoai tây cay, ngón tay bóng nhẫy rồi xòe ra, dùng lòng bàn tay nâng ly champagne.Hắn nói nàng nâng ly giống như một chú mèo nhỏ có bàn chân nở hoa.

Tiểu Quân chưa từng nuôi mèo, nhưng cũng có thể tưởng tượng bàn chân nở hoa trông như thế nào.

Hắn nghĩ nàng quá đáng yêu.

Tiểu Quân hít hít mũi, ngửa đầu uống cạn ly champagne ngọt mát giải cay.Bạc Tấn Sâm buông khăn ăn đang cầm: "Tiểu ngoan, đây là rượu."

"Em biết, em uống được rượu."

Chiếc điện thoại đang sạc trên tủ TV đã khởi động lại từ lâu.

Tiểu Quân quấn chăn ngồi xổm trên mặt đất, giống như một cây nấm trắng khổng lồ.

Nàng nhìn thấy Tưởng Nam gửi tin nhắn hỏi nàng đang làm gì, xem thời gian đã là một giờ trước.Tiểu Quân cân nhắc một chút, dứt khoát không trả lời, cứ giả vờ quá mệt mỏi ngủ rồi cũng tốt.Nàng rõ ràng đang trốn tránh.

Về điều này nàng rất mâu thuẫn, điểm mâu thuẫn là nàng dường như đã quen với việc lừa dối Tưởng Nam, kinh ngạc vì ngay cả cảm giác tự trách cũng đã phai nhạt rất nhiều...Như vậy hẳn là không đúng.Nàng đứng dậy, đầu có chút choáng váng, tưởng mình uống quá nhanh nên bị say, kết quả đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên khô miệng khát nước rồi bắt đầu phát sốt.Trong mơ màng nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất ngày mai sẽ không cần phải tìm cớ lừa dối Tưởng Nam, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của "kim chủ ba ba" vì chuyện "thất hứa" gặp mặt bạn trai.Trong phòng tối như mực, Bạc Tấn Sâm phát hiện trong chăn càng ngày càng nóng mới lật người Tiểu Quân đang co rúm ở mép giường lại.Nàng tỉnh, lạnh đến mức răng cũng va vào nhau lập cập, nhưng lại không nói một lời."

Không thoải mái tại sao không nói?

Nhịn đến mức này, em đang luyện nội công sao?"
 
[Hoàn - H Văn - Sp ] Giá Trị Của Nàng
49. Người Tốt Nhất


Khi đang sốt, Tiểu Quân mơ một giấc mơ.

Trong mơ, nàng bưng thức ăn thì đá phải góc bàn, lỡ làm vỡ đĩa nên bị mẹ răn dạy.

Nửa đêm, Tiểu Quân bé bỏng trèo khỏi giường, lại xuống phòng khách bưng chiếc đĩa không khí, bắt chước quá trình mình bị ngã.Vì nàng tự trách, nàng luôn luôn tự trách.Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống rất túng quẫn, quen đặt bản thân vào một vị trí không quan trọng.

Hồi nhỏ, làm rơi một cái đĩa sẽ bị mắng, mặc hỏng một bộ quần áo cũng sẽ bị mắng.

Những vật phẩm bình thường trong cuộc sống dường như còn "quý giá" hơn cả nàng.Nhưng gần đây nàng không còn quá tự trách nữa, có lẽ vì đã quá lâu không có cảm giác căng thẳng.

Sống bên cạnh Bạc Tấn Sâm quá nhẹ nhàng, nàng dần dần coi trọng cảm xúc của chính mình.

Nàng hiểu rõ mình đã làm rất nhiều vì những người xung quanh, nhiều đến mức không cần tự mình trách cứ nữa.Sau đó, trong giấc mơ, nàng bị thiên sứ "chính nghĩa" trừng phạt.

Nàng bị đặt lên lửa nướng, rồi lại bị ném vào sông băng.

Khi nàng bừng tỉnh, nàng nhận ra không có thiên sứ chính nghĩa nào cả, mình chỉ là đang phát sốt.Nàng vừa ý thức được điều đó, Bạc Tấn Sâm liền một tay lật nàng lại.

Nàng sau khi tắm xong vẫn trần trụi, lúc này cơ thể đã nóng bừng hồng phấn.Lúc ấy, môi Tiểu Quân khô khốc.

Nàng liếm môi một cái: "Khát...

Muốn uống nước."

Bạc Tấn Sâm xuống giường đi tìm nước cho nàng, bưng ly nước đưa đến miệng nàng.

Nàng nóng đến mức như một "người lửa" nhỏ, trên người dính đầy mồ hôi ướt át.

Nàng ừng ực uống hết hơn nửa ly nước từ tay hắn.Nàng không thường xuyên bị bệnh, lần sốt gần nhất có lẽ là năm ngoái.

Kỳ lạ là mỗi lần Tiểu Quân cảm lạnh phát sốt, cảm lạnh dường như không phải nguyên nhân chính.

Nàng mơ hồ cảm thấy là do tâm trạng mình quá thoải mái nên mới không chịu nổi mà sinh bệnh.Bởi vì lần sốt trước, là không lâu sau khi Tưởng Nam nhập viện.Tiểu Quân mơ mơ màng màng suốt, thiếp đi một lát rồi lại tỉnh lại.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, tầm mắt mờ ảo, thính giác cũng trở nên mơ hồ.Trong mơ hồ dường như nghe thấy Bạc Tấn Sâm gọi điện cho quầy lễ tân.

Không lâu sau, nàng liền bị hắn kéo ra khỏi chăn, được đo nhiệt độ cơ thể bằng nhiệt kế, và uống thuốc hạ sốt.Nàng sốt đến 38 độ tám.

Sau khi uống thuốc khoảng nửa tiếng là lúc sốt khó chịu nhất, ngay cả nước mắt chảy ra cũng nóng.

Nàng mơ mơ màng màng nói rất nhiều lời mê sảng khi ngủ trên người hắn.Nàng chắc chắn đã mắng hắn, nếu không hắn sẽ không tự dưng lương tâm cắn rứt mà xin lỗi nàng.Khoảng 3 giờ sáng, thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng.

Tiểu Quân thoải mái dễ chịu mà ngủ vài tiếng, kết quả sáng sớm lại sốt lại, nhưng may mắn là nhiệt độ đã giảm, dao động trong khoảng 37 độ năm đến 38 độ.Sáng sớm nàng thức dậy nhìn thấy rèm cửa ban công phòng ngủ chính đã mở rộng, trên bàn bên ngoài, cái gạt tàn thuốc gần như đã đầy tàn thuốc lá.

Chắc chắn đó không phải là do nàng mộng du dậy hút thuốc khi bị bệnh.Bạc Tấn Sâm ngủ trên chiếc ghế sofa đơn bên cửa sổ, vẻ mặt mệt mỏi vì thức đêm, trong tầm tay là khăn bông, hộp thuốc và túi chườm nước đá đã thay.Tiểu Quân im lặng ngồi dậy, cố gắng không đánh thức hắn mà lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, tự đo nhiệt độ cơ thể mình — 37.8 độ.Tiểu Quân tìm một góc khuất trong phòng, dùng điện thoại chụp ảnh nhiệt kế gửi cho Tưởng Nam: **[Em có chút sốt, hôm nay không gặp được.

Bạn cùng phòng giúp em đi ra ngoài mua thuốc rồi, anh đừng lo lắng.]**Hiện tại là 7 giờ sáng.

Phía bên kia ngay lập tức gửi lời mời gọi video.

Tiểu Quân sửng sốt một chút, quay lại nhìn về phía sofa.

Bạc Tấn Sâm quả nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cau mày nhìn qua.Hắn vừa mở miệng, giọng nghe còn khàn hơn nàng: "Bắt máy đi."

Tiểu Quân không làm theo, nàng nhấn nút từ chối, rồi nhấn nút ghi âm giọng nói: "Em không có chút sức lực nào, đợi em khỏe hơn rồi nói chuyện video với anh nhé.

Lát nữa em sẽ gọi cho anh, em muốn ngủ thêm một lát."

Nàng đặt chiếc điện thoại đang rung liên hồi xuống, ngồi dậy, kéo lê thân thể nặng trĩu mặc quần áo: "Bạc tiên sinh, anh có thể đưa em về không?

Cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc em, em về phòng ngủ uống chút thuốc chống viêm ngủ thêm một ngày là ổn rồi.

Ở ngoài này em nghỉ ngơi không tốt."

Bạc Tấn Sâm không trả lời, không nói có thể hay không.

Trong phòng sột soạt, nhất thời chỉ còn lại tiếng Tiểu Quân mặc quần áo.Hắn ngồi trên sofa, bật quẹt đá lửa vài lần.

Hắn vốn định đợi nàng tỉnh dậy sẽ nói cho nàng biết tối qua hắn đã vất vả thế nào, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành một câu hỏi."

Em thật sự yêu hắn?"

Tiểu Quân khoác áo lông vào, gật đầu: "Em muốn kết hôn với hắn."

Bạc Tấn Sâm lại hỏi: "Tại sao em yêu hắn?"

Câu hỏi này rất dễ hiểu, nhưng lại rất sâu xa.Tiểu Quân ngồi xuống mép giường để mặc quần, và cũng lần đầu tiên thực sự nói với Bạc Tấn Sâm về bạn trai mình: "...Em và hắn quen nhau từ khi còn rất nhỏ, cùng một khu phố, cùng một trường học, là thanh mai trúc mã.

Kể ra thì dài lắm, tóm lại em thật lòng thích hắn, hắn là người tốt nhất mà em từng gặp."

"Người tốt nhất với em."

Hắn như hài hước cười một chút.

Tiểu Quân cho rằng hắn lại muốn lôi chuyện "làm gà" đen tối của mình ra nói, để chứng minh nàng thật lòng không đáng một xu.

Kết quả hắn chỉ hỏi: "Em chắc chắn người tốt nhất với em là hắn sao?"
 
Back
Top Bottom