Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
10


Người bị cảm ngủ không yên, cộng thêm xe ngựa hay xóc nảy nên Đường Ngọc cứ thế nằm mê man trên nệm êm mơ về chuyện xưa.

Y mơ thấy mình lúc còn bé.

"Quỳnh Ngọc......

Con nhất định phải chăm sóc đệ đệ thật tốt nhé...."

"Nương!

Ngài đừng ngủ mà!

Nương!"

Năm đó bệnh dịch bùng phát làm người nhà y chết hết.

Lúc đầu y mang họ Thôi, trong nhà buôn bán vải vóc, tuy không có gia tài bạc triệu nhưng cũng chẳng cần lo cơm áo.

Bất hạnh là cha mẹ y nối tiếp nhau qua đời, mình lại nhỏ tuổi không thể làm gì nên chỉ biết trơ mắt nhìn đám thúc phụ từng thân thiết lộ ra bộ mặt thật hung ác, đuổi y và ấu đệ còn đang bập bẹ tập nói ra khỏi nhà.

Lúc đó y vẫn chưa đầy mười tuổi nên không kiếm được việc, lang bạt kỳ hồ mấy tháng đã rơi vào đường cùng, Thôi Quỳnh Ngọc hết cách đành phải lang thang ăn xin.

Chẳng còn cách nào cả, dù y có thể nhịn đói thì đệ đệ mới hơn ba tuổi cũng không chịu được.

Đệ đệ y chưa khôn lớn nên y luôn đem theo đệ đệ bên mình, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ cẩn thận đến thế mà vẫn gặp phải tai vạ.

"Tiểu mỹ nhân này bao nhiêu tiền?

Đại gia ta mua!"

Đệ đệ y là tiểu ca nhi có nốt ruồi son ở đuôi lông mày, dáng dấp thanh tú xinh đẹp, trắng trẻo đáng yêu.

Thôi Quỳnh Ngọc chăm sóc nó rất cẩn thận, y thường xuyên nhịn đói nhưng luôn cho đệ đệ ăn uống no đủ, mình gầy đến nỗi đai lưng phải quấn mấy vòng mới có thể buộc chặt, còn đệ đệ vẫn tinh tươm sạch sẽ, lần này bị gã công tử ăn chơi trên đường nhìn trúng nên muốn mua về nhà.

Thôi Quỳnh Ngọc chỉ mới mười tuổi nhưng quãng thời gian lang bạt kỳ hồ đã giúp y hiểu được rất nhiều thứ, y tuyệt đối sẽ không để thân nhân duy nhất của mình rơi vào tay bọn ăn thịt người kia.

"Quý nhân ngài hiểu lầm rồi......"

Thôi Quỳnh Ngọc đẩy đệ đệ khờ khạo ra sau lưng che chở, "Ta đâu có bán."

"Ngươi còn không kiếm nổi cơm ăn, tiểu mỹ nhân này đi theo ngươi chẳng phải sẽ chết đói sao?

Đến phủ đại gia ăn ngon uống sướng an nhàn hưởng phúc mới tốt......"

Gã công tử này bị Thôi Quỳnh Ngọc liên tiếp cự tuyệt thì cảm thấy mất mặt nên nổi trận lôi đình.

"Ta thấy ngươi đúng là rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt!"

Gã vung tay lên ra lệnh cho bọn người hầu, "Có ai không, bắt tiểu mỹ nhân này về cho ta!"

Thôi Quỳnh Ngọc gầy còm chỉ còn da bọc xương nào phải đối thủ của những gia đinh cường tráng này, ngoại trừ ôm chặt đệ đệ vào lòng thì chỉ biết gồng mình chịu đấm đá.

Y đau mà không khóc nổi, trong lòng chỉ có tuyệt vọng, y biết nếu mình bị đánh chết thì đệ đệ cũng khó thoát tai kiếp.

Nhưng y đâu còn cách nào khác, giờ mạng y như cỏ rác, tìm không thấy một khúc gỗ nổi có thể bấu víu.

"Khá khen cho thái tử gia Huyện lệnh dám hành hung ngoài đường!"

Thôi Quỳnh Ngọc chợt nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy gã công tử vừa hùng hổ đòi đánh giết y hét thảm một tiếng rồi đầm đìa máu tươi ngất xỉu tại chỗ.

Bọn gia đinh tan tác như ong vỡ tổ, Thôi Quỳnh Ngọc nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc áo giáp vừa đá gã công tử kia vừa lớn tiếng mắng.

"Thứ không có tiền đồ!

Mới chém đứt chim ngươi mà đã ngất rồi, người đâu tống vị đại thiếu gia này vào đại lao với lão cha tham quan sắp về chầu trời của hắn đi!"

Người này nói năng thô bỉ hành động dã man, Thôi Quỳnh Ngọc vừa thấy hắn thì không biết lấy đâu ra dũng khí ôm đệ đệ lết tới trước mặt đối phương cuống quýt dập đầu, đường đá xanh bị máu y nhuộm đỏ.

"Xin gia thu nhận tiểu nhân!

Xin gia thu nhận tiểu nhân!

Tiểu nhân nguyện làm nô làm tỳ, chỉ xin cho tiểu nhân và đệ đệ một miếng cơm ăn thôi ạ!"

"Ngươi tên gì?"

"Tiểu nhân tên Thôi Quỳnh Ngọc, hiểu biết chữ nghĩa, giặt đồ nấu cơm, quét dọn lau nhà......

Một mình có thể làm việc cho cả hai người!

Chỉ xin gia cho huynh đệ ta một chỗ ở một bữa cơm, không còn mong gì khác......"

Dứt lời y định dập đầu tiếp nhưng đã bị người kia cầm vỏ kiếm nâng cằm lên.

"Coi chừng chưa làm việc mà đã tự đập đầu chết rồi."

Ân nhân cứu mạng của y rất xấu tính, "Bản vương không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu đấy." ——————
"Đường Ngọc?

Đường Khoai Môn ngươi tỉnh cho lão tử mau!"

"Ừm?"

Đường Ngọc mê man tỉnh lại từ giấc mộng rời rạc, trông thấy Vĩnh Vương cau mày nhìn y chằm chằm, "Gia khụ khụ khụ khụ......"

"Lão tử sợ ngươi tự thiêu chết mình thôi."

Đường Ngọc muốn trả lời nhưng không có sức nên chỉ biết mơ màng nhìn miệng Vĩnh Vương mấp máy.

"Tìm khách điếm gần nhất nghỉ chân rồi mời lang trung giỏi nhất tới đây."

Vĩnh Vương dặn dò người hầu rồi lấy áo da quấn chặt Đường Ngọc, "Đường Khoai Môn?

Mẹ, lại bất tỉnh rồi à."

Đường Ngọc an tâm nhắm mắt lại.

Y chẳng sợ gì cả vì gia đang ở cạnh y mà.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
11


Đã định ra roi thúc ngựa về đất phong của Vĩnh Vương, ai ngờ cuối cùng vẫn phải dừng lại nửa đường.

Lần này Đường Ngọc sốt cao nên mê man hai ngày liền, cũng may sau khi uống thuốc ra mồ hôi thì đỡ hơn nhiều.

Mấy ngày nay Vĩnh Vương không đi đâu mà chỉ ở trong phòng trông nom khoai môn xui xẻo.

Cuối cùng Đường Ngọc cũng tỉnh lại, còn nói được mấy câu, chỉ là nói chưa đầy hai chữ đã ho sặc sụa cả buổi.

Y nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau lưng lót gối mềm, tay bưng chè khoai môn mới đổi lấy sau khi uống thuốc đắng, bộ dạng mệt mỏi rã rời hoàn toàn không còn lanh lợi như khi đấu võ mồm với Vĩnh Vương.

"Khụ khụ khụ......

Gia, ngài đừng chậm trễ nữa."

Vĩnh Vương nhìn y chằm chằm, tên ngốc này vốn đã chẳng có bao nhiêu thịt, chỉ mỗi gương mặt tròn là tạm nhìn được, giờ mới bệnh mấy ngày mà cái cằm đã nhọn hoắt.

"Ngươi còn có tâm trạng nhắc chuyện này với ta nữa à."

Vĩnh Vương hết sức bực bội, "Ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho lão tử đi!"

Ai ngờ Đường Ngọc bị mắng vẫn rất kiên trì, ho đến nỗi mặt đỏ rần mà vẫn cố tranh thủ.

"Hay là ngài......

Khụ khụ hay là dẫn người về trước đi, khụ khụ khụ......

Ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày sẽ về sau."

"Ngươi là gia hay ta là gia?"

Đường Khoai Môn lại bị mắng một trận, "Lão tử đi hay ở tự lão tử quyết định, ngươi đừng có ồn ào."

Chẳng hiểu chuyện gì cả!

Vĩnh Vương quạu.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
12


Mấy ngày nay đầu óc Đường Ngọc choáng váng, cứ thế nằm li bì trên giường, ngoại trừ uống thuốc chính là ăn cơm, ăn xong lại ngủ nên cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.

Hiện giờ y vừa mở mắt ra thì đã thấy Vĩnh Vương đang ngồi bên cạnh.

"Tỉnh chưa?

Đúng lúc đấy, ăn chút gì rồi uống thuốc đi."

"À......"

Đường Ngọc không còn ho nhiều nhưng trận cảm này vẫn làm đầu óc y lùng bùng, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy, y càu nhàu "lại uống thuốc nữa à".

"Không uống thuốc sao khỏe được, ngươi nhìn lại mình đi, y như gà con vậy."

Vĩnh Vương đỡ người trong chăn ngồi dậy rồi ghét bỏ bóp cánh tay mảnh khảnh của Đường Ngọc một cái, "Gầy muốn chết, mai mốt về phủ mỗi sáng phải luyện công với bản vương nghe chưa."

Đường Ngọc không còn sức lực nên chỉ biết ngồi ngây ra để mặc người bóp véo.

"Khụ khụ......

Gia, về phủ còn có việc khác quan trọng hơn mà."

Vĩnh Vương cáu kỉnh vặc lại: "Việc gì?

Chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng ngươi hay sao?"

Trên mặt Đường Ngọc lộ ra chút ý cười rồi mau chóng dằn xuống, chậm chạp nói: "Tiệc ngắm hoa mai mùa đông để tuyển phi cho ngài đấy, các ma ma chuẩn bị lâu lắm rồi, đang mong ngài mau cưới khụ khụ khụ......"

Y chưa nói hết đã ho sặc sụa, trong tay lập tức bị nhét vào một cái chén.

"Được rồi được rồi, mau uống nước đi."

Vĩnh Vương châm chọc, "Với thân thể này của ngươi sau này cưới vợ tính sao hả, có động phòng nổi không đấy?"

Đường Ngọc suýt nữa sặc nước, giương mắt trừng hắn, đáng tiếc mấy ngày nay y bị bệnh tật làm suy yếu nên chẳng có chút hung dữ nào mà cứ như mèo con xòe vuốt.

"Nói ngươi đấy, còn đỏ mặt lên nữa ha ha ha."

Vĩnh Vương tự cho mình rất thấu hiểu, "Cùng là nam nhân cả mà, có gì không nói được chứ."

Đường Ngọc cúi đầu xuống bị hơi nước bốc lên từ cái chén trong tay làm hốc mắt nóng bừng, y nói.

"Tiểu nhân không có ý định đó......"

Y nhìn vị vương tử hoàng tôn này từ khi y bị bệnh vẫn tự hạ thấp địa vị trông nom y rồi rũ mắt nói, "Tiểu nhân chỉ muốn ở bên gia tận tâm hầu hạ chứ chẳng mong gì khác."

Gia cũng nên thành thân đi thôi.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
13


Ngày Vĩnh Vương trở về, người hầu trong phủ nhao nhao ra cổng nghênh đón chủ tử, dẫn đầu là An ma ma của phủ Vĩnh Vương, đây chính là lão nhân hầu hạ Vĩnh Vương từ nhỏ, năm xưa vốn là nha hoàn hồi môn theo Thái hậu vào cung, khi Vĩnh Vương xuất cung xây phủ thì được Thái hậu phái tới coi sóc nên cũng xem như một nửa chủ tử.

"Vương gia, Ngọc quản gia......

Hai vị về rồi."

Vĩnh Vương cao ngạo gật đầu một cái còn Đường Ngọc vội vã thỉnh an.

"Ma ma quý an."

Đường Ngọc cũng được An ma ma trông nom lớn lên, lúc y mới vào phủ nếu không có An ma ma dốc lòng chăm sóc thì bệnh cũ tái phát đã cướp đi mạng y.

"Sao đi chuyến này về mặt ngươi gầy gò xanh xao thế kia."

Đường Ngọc vô thức che mặt lại, bị bàn tay lạnh buốt của chính mình làm run lên.

"Đâu có, ở trên xe ngựa bị lọt gió thôi ạ."

"Hừ."

Vĩnh Vương chẳng hề nể mặt y mà nói huỵch toẹt ra, "Y hóng gió bệnh nặng một trận, suýt nữa đã bỏ mình giữa đường rồi."

"Gia!"

"Lão tử nói không đúng à?"

Vĩnh Vương nhướng mày nhìn y, "Xem ngươi cãi vào đường nào."

An ma ma sốt ruột kéo tay Đường Ngọc dặn dò.

"Vậy phải truyền Chương thái y đến xem thử đi, thân thể quan trọng nhất mà." ——————
Đường Ngọc sợ nhất là để Chương thái y xem bệnh, chờ xem xong y đến hầu hạ Vương gia thì thấy hắn đang ở thư phòng, trước mặt là một đống quyển trục chất cao như núi.

Vĩnh Vương thấy y vào liền ngẩng đầu hỏi.

"Lão đầu kia nói sao?"

"Tiểu nhân khỏe lắm ạ......"

Đường Ngọc không muốn nói mình vừa bị Chương thái y mắng một trận, còn lên lịch châm cứu đến hết tháng nên lảng sang chuyện khác, "Gia đang xem gì thế?"

Vĩnh Vương như vớ được cọng rơm cứu mạng.

"Ngươi tới đúng lúc lắm, bản vương sắp hoa cả mắt rồi, khoai môn ngươi chọn thay lão tử đi."

"Chọn gì cơ......"

Đường Ngọc vừa nhìn thoáng qua lập tức ngây ngẩn cả người, trên bàn toàn chân dung vẽ màu của các giai nhân, lần này tiệc ngắm hoa mai mùa đông của phủ Vĩnh Vương quả nhiên phô trương đủ lớn, e là tất cả tiểu thư và ca nhi đến tuổi thành thân trong bán kính một nghìn dặm đều có mặt trong đống chân dung đồ sộ này.

Vĩnh Vương sắp tuyển phi thật rồi.

Đường Ngọc hắng giọng đè nén chua xót trong lòng rồi cố gắng cười nói.

"Toàn mỹ nhân sắc nước hương trời, tiểu nhân thấy ai cũng đẹp cả."

Vĩnh Vương liếc y một cái rồi đưa tay búng trán Đường Khoai Môn.

"Ái chà, ai cũng đẹp cả, không ngờ khẩu vị khoai môn ngươi cũng không nhẹ đâu."

Đường Ngọc che trán dậm chân: "Gia ngài đừng đùa ta nữa."

"Được rồi, ngươi tự xem đi......"

Vĩnh Vương vừa nói vừa sang bàn khác nghỉ ngơi, "Bản vương mệt mỏi muốn nghỉ một lát."

Đường Ngọc xem hồi lâu mà chẳng thấy ai phù hợp.

Người này quá gầy, người kia quá béo, mắt này quá nhỏ, mũi kia quá to......

Khó khăn lắm mới tìm được một người thập toàn thập mỹ thì Đường Ngọc lại do dự.

Mỹ nhân đẹp như vậy mà phải thành đôi với gia nhà y thật quá đáng tiếc.

Y khó xử chẳng biết làm sao, ngẩng đầu lên thấy Vĩnh Vương bên kia đang tô tô vẽ vẽ, rắc mực như thần.

Đường Ngọc nảy lòng hiếu kỳ: "Vương gia vẽ gì thế?"

Y thường nghe nói Vĩnh Vương vẽ màu tuyệt nhất nhưng bao năm qua chỉ thấy Vương gia chém giết chứ chưa bao giờ thấy hắn vẽ tranh.

Vĩnh Vương giương mắt nhìn y, dưới ánh nến bập bùng nhìn hắn ôn nhu hơn nhiều: "Trong phòng này cái gì cũng không có, đương nhiên là vẽ ngươi rồi."

"Vẽ ta?"

Trong lòng Đường Ngọc như mặt hồ bị hòn đá rơi xuống gợn sóng lăn tăn, mặt y đột nhiên nóng ran.

Vĩnh Vương hớn hở gọi y sang.

"Ngươi mau đến xem có giống không."

Đường Ngọc mấp máy môi rồi cố làm ra vẻ thản nhiên đi tới.

Thật ra thì tim y đang đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Y đến cạnh Vĩnh Vương, hắn đi vòng ra đứng sau lưng y rồi chống tay lên bàn nhốt y trước ngực mình.

Trên giấy tuyên chỉ thượng hạng rõ ràng là một con rùa đang ngoẹo đầu.

Chẳng đẹp chút nào. ——————
Tim Đường Ngọc như viên chè trôi nước bị ngâm nước đá lập tức xẹp xuống.

"Gia......"

Y vừa khó xử vừa đau lòng mà Vĩnh Vương còn cười toe toét với y.

"Ha ha ha ha ha, có phải sống động lắm không?"

Đường Ngọc chẳng có lòng dạ nào đại nghịch bất đạo như mọi khi mà chỉ gật đầu.

"Gia nói thế nào thì cứ thế ấy đi, tiểu nhân tự biết ngu dốt......"

"Ê, ta không phải......"

Vĩnh Vương sửng sốt, đang định mở miệng thì lại bị ngăn chặn.

"Vương gia đi đường mệt mỏi, vẫn nên tắm rửa trước đi."

Đường Ngọc nói xong lập tức thoát khỏi vòng vây của Vĩnh Vương, đẩy cánh tay hắn ra rồi vừa đi vừa nói, "Tiểu nhân đi chuẩn bị y phục cho ngài thay."

Vĩnh Vương nhìn vật nhỏ này đột nhiên trở mặt còn vội vàng bỏ đi, đến khi hắn mở miệng thì chẳng thấy bóng dáng Đường Ngọc đâu nữa.

"Khoai......"

Vĩnh Vương gọi mà không ai trả lời nên chỉ có thể hừ một tiếng, "Bản vương đúng là chiều hư ngươi rồi mà!"

Lại còn giận dỗi nữa chứ.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
14


Đường Ngọc bận rộn đến khi trăng treo đầu ngọn liễu mới được thảnh thơi.

Hôm nay y thật sự không muốn đoái hoài tới Vĩnh Vương vẽ y thành con rùa kia.

Đúng là quá đáng mà!

Y ở vương phủ hơn mười năm nên đã quen thuộc với nơi này đến mức không thể quen thuộc hơn, bình thường y phải chăm sóc Vương gia nên luôn ở trong phòng phía Tây gần phòng Vương gia.

Thật ra như vậy không hợp quy củ nhưng phủ Vĩnh Vương rộng thênh thang này chẳng có mấy chủ tử, hậu viện Vương gia trống rỗng, chủ tử đường đường chính chính cũng chỉ có mình Vĩnh Vương nên hắn bảo y ở lại thì y cũng không dám chối từ.

Mặc dù Vĩnh Vương ghét xa hoa lãng phí nhưng cũng chẳng phải người không biết hưởng thụ, phía Đông chỗ ở của hắn có đào một suối nước nóng thiên nhiên, ngay cả khi tuyết bay đầy trời thì ở đây vẫn ấm áp cực kỳ dễ chịu.

Suối nước nóng này chia làm ba suối lớn và ba suối nhỏ, Vĩnh Vương còn chu đáo dành riêng một chỗ cho người hầu sử dụng, bình thường có không ít người tới đây rửa mặt.

Đường Ngọc lại rất hiếm khi tới đây, dù Vĩnh Vương đã mở miệng vàng ngọc hứa hẹn cho y ngâm tắm trong ao lớn nhất thoải mái nhất thì y vẫn chẳng mấy hứng thú.

Nhưng hôm nay lại khác, Đường Ngọc nhanh nhẹn lấy quần áo rồi ôm chậu đi nhanh đến phía Đông.

Đầu tiên y quan sát kỹ càng hồi lâu, thấy trong suối nước nóng không có bất kỳ ai mới từ từ bước xuống nước.

Áo quần y ướt sũng, sau khi nước ngập tới cổ mới vội vàng cởi đồ ra bỏ vào chậu trên bờ.

Đường Ngọc cố ý không thắp đèn nên chung quanh tối như mực, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống mặt nước mới lờ mờ nhìn ra bóng người.

Đường Ngọc khẽ thở phào, vô thức đưa tay sờ lên xương quai xanh bên trái của mình.

Trên hõm cổ như bạch ngọc có một nốt ruồi son cỡ hạt đậu.

Đường Ngọc thở dài một hơi.

Trong phủ chẳng ai biết tiểu quản gia xem trời bằng vung này thật ra không phải hán tử mà là ca nhi.

Đường Ngọc ngẩn người nhìn trời, tâm tình của y theo hơi nước nóng bốc lên cao, bay đến mặt trăng xa vời vợi.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
15


"Nhanh nhanh nhanh, treo lụa đỏ này lên đi."

Đường Ngọc loay hoay bận tối tăm mặt mũi, đang có tuyết rơi mà sau lưng vẫn toát mồ hôi, "Trà bánh đâu?

Trà bánh của khách chuẩn bị xong chưa?"

Hoa mai mùa đông trong phủ Vĩnh Vương dần nở rộ, tiệc tuyển phi chuẩn bị từ lâu cũng bắt đầu mở màn.

Hôm nay mới tảng sáng mà cổng phủ Vĩnh Vương đã sắp bị khách khứa đạp sập.

Đường Cảnh Võ bị gọi dậy từ sớm rửa mặt thay đồ, toàn thân tỏa ra mùi thơm nức mũi làm hắn cũng nhịn không được hắt hơi liên tục.

"Cái quái gì thế?"

"Ôi, hôm nay ngài cố nhẫn nại nhé."

Ma ma sốt ruột dặn dò, "Gia, lát nữa ngài tới sân sau nhớ đi dạo một vòng nhé, nếu thấy ai dáng dấp không tệ thì tặng trước một cái túi thơm......

Xem như sơ tuyển vậy."

"Đường Ngọc đâu?"

Vĩnh Vương nhìn quanh rồi nhíu mày hỏi, "Sao y không có mặt ở đây?"

Ma ma vừa đeo ngọc bội lên hông Vương gia vừa giải thích: "Ngọc quản gia đến vườn hoa rồi ạ, hôm nay trong phủ có nhiều khách quý nên Ngọc quản gia phải giám sát kỹ một chút."

"Trời đông giá rét mà y chạy nhanh quá nhỉ."

Vĩnh Vương hừ một tiếng, "Ngốc nghếch."

Ma ma vẫn không dừng tay nhưng trên mặt lại hiện ra ý cười.

Chẳng biết khi nào Vương gia mới chịu nhận ra tâm ý của mình đây.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
16


Nhắc tới thú tiêu khiển của giới quyền quý cũng hết sức cầu kỳ.

Đang mùa đông khắc nghiệt mà cứ đòi ngắm mai, rõ ràng hôm nay có tuyết rơi mà vẫn yêu cầu không được để trong sảnh bị lạnh.

Đường Ngọc bị xoay như chong chóng.

Nhiệt độ địa long được duy trì bằng lửa than, nhu cầu của các vị khách quý trong sảnh cũng chín người mười ý.

Vị này sợ lạnh, vị kia sợ nóng.

Vị này chỉ uống Long Tỉnh Tây Hồ, vị kia không phải nước tuyết trên trời thì không uống.

Vị này muốn ăn trái cây bóc vỏ bỏ hạt, vị kia đòi ăn bánh không ngọt không ngán không nghẹn.

Bao năm nay Đường Ngọc chưa bao giờ hầu hạ nhiều chủ tử khó tính như vậy, Vĩnh Vương quanh năm chinh chiến lại chưa từng nạp mỹ nhân, trước kia khách đến phủ toàn các tướng sĩ không câu nệ tiểu tiết, ăn ở hết sức đơn giản, chỉ cần có thịt là được, còn cái khác chẳng đòi hỏi gì.

Lần này khách quý ai nấy đều mỹ lệ yêu kiều, ngay cả người hầu đi theo cũng thanh tú hơn người thường.

Khó khăn lắm Đường Ngọc mới rảnh để thở, dựa vào trụ cổng nghỉ ngơi chốc lát.

Đường Ngọc mở to đôi mắt lanh lợi vụng trộm nhìn các khách quý trong phòng.

Y đứng trước gió nên thân nhiệt mau chóng hạ xuống.

"Khụ......"

Đường Ngọc vội bịt miệng để khỏi quấy rầy các khách quý bên trong.

Y không dám để mình cảm lạnh nữa, uống thuốc đắng cả tháng thật sự quá khó chịu.

Ngọc quản gia chà xát cánh tay bị gió thổi lạnh buốt rồi dậm chân.

Chẳng biết vị nào ở đây sẽ trở thành chủ tử tương lai của vương phủ nữa.

Khoai môn hết sức tò mò.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
17


"Vương gia giá lâm!"

Cùng với tiếng thông báo của người hầu, nhân vật chính hôm nay đủng đỉnh khoan thai đi tới.Đường Ngọc nhịn không được quay đầu lại, dù y ngày đêm đi theo Vĩnh Vương nhưng suýt nữa cũng bị vẻ đẹp trai chói lóa của hắn làm mờ mắt.Thời gian Vĩnh Vương sống trong quân doanh dài hơn nhiều so với thời gian làm Vương gia cẩm y ngọc thực, trong ba huynh đệ hắn là người dũng mãnh thiện chiến nhất, chỉ là năm xưa hắn dẫn binh đi dẹp loạn ở biên cương, ở chung lâu ngày với những hán tử thô kệch nên hoàng tử kim chi ngọc diệp cũng mất dần vẻ cao sang quý phái.Bình thường nói năng hành động thô bỉ thì thôi đi, lại còn ưa mặc đồ vải thô, một món trang sức cũng không chịu đeo, may mà chủ tử lớn nhất trong phủ này là hắn, nếu không hắn đã bị giáo huấn một phen để biết cái gì gọi là quy củ và thể thống Hoàng gia.Chỉ có những dịp như hôm nay Vĩnh Vương mặc y phục gấm hoa tơ vàng mới nhìn ra vẻ tôn quý.Thật ra Vĩnh Vương khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, tuy là huynh đệ song sinh với Kính Vương nhưng chẳng giống nhau mấy.Trong mắt Kính Vương luôn lộ vẻ lãnh đạm kiêu căng, còn Vĩnh Vương lại cuồng ngạo bá đạo như thể trên đời này đại ca Hoàng đế của hắn đứng nhất, hắn đứng thứ ba thì không ai dám đứng thứ hai.Các mỹ nhân trong sảnh cũng nhịn không được vụng trộm ngắm dáng người Vương gia, Đường Ngọc đưa tay lạnh như băng vỗ vỗ mặt mình, thế mà thấy nóng rực.Chẳng phải gió vừa thổi qua à, sao lại phỏng tay thế này.Đường Ngọc đang thắc mắc thì đã bị Vĩnh Vương túm gáy áo xách lên."

Đứng đây hóng gió làm gì, đầu bị cửa kẹp rồi à?"

Vĩnh Vương vừa mở miệng đã làm không ít mỹ nhân trợn mắt sửng sốt, chỉ là hắn vẫn không hề hay biết mà xách Đường Ngọc vào phòng, "Vào nhà làm việc cho lão tử đi."

Đường Ngọc rụt cổ một cái, bày ra bộ dạng rúm ró trước mặt mọi người."

Tiểu nhân biết rồi ạ."

Vương gia thật xấu tính, một chút thể diện cũng không chừa cho khoai môn.Đáng ghét.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
18


Đường Ngọc vừa vào phòng thì lập tức bị sai bảo tới tấp.

Bên này nha hoàn Hầu phủ gọi y: "Quản gia, trà của tiểu thư chúng ta nguội rồi, mau thêm trà mới đi."

Y vội vàng đáp.

"Được rồi."

Vừa mới thêm trà nóng thì gã sai vặt của Tuần phủ lại ồn ào.

"Quản gia, đem nước rửa tay tới đây."

Đường Ngọc chỉ có thể đáp ứng.

"Có ngay có ngay."

Những người hầu này có kẻ thật sự cần y giúp, có kẻ lại cố ý dựa vào đó để thăm dò thái độ Vĩnh Vương.

Nếu quản gia của vương phủ cung kính thực hiện mọi yêu cầu của bọn họ thì chẳng phải Vương gia cũng sẽ đối xử khác đi với công tử tiểu thư nhà bọn họ sao?

Đường Ngọc không hiểu ý đồ lắt léo trong đó, chỉ là y làm quản gia vương phủ cũng xem như đại diện cho mặt mũi vương phủ, dù thế nào cũng không được làm mất mặt vương phủ.

Huống chi mỗi vị đang ngồi đây đều là quý nhân, tất nhiên y không thể đắc tội rồi.

Vĩnh Vương nhìn củ khoai môn ngốc này xoay tới xoay lui như chong chóng mệt sắp đứt hơi, còn định đi lấy thêm củi cho đồ quỷ không quen biết nào đó thì nhíu mày mở miệng nói.

"Bấy nhiêu than đủ rồi, than trong phủ chúng ta không mất tiền mua chắc?"

Vĩnh Vương đưa tay cởi áo khoác lông chồn trên người mình ném cho Đường Ngọc đang định ra cửa.

"Ngươi đứng đây làm giá treo đồ cho bản vương, mấy việc vặt cứ gọi người hầu khác làm là được."

Khoai môn ngốc giật nảy mình.

"Gia......"

"Vương phủ của lão tử lớn thế này mà chỉ có mình ngươi biết nhúc nhích thôi à?"

Vĩnh Vương vừa mở miệng thì cả phòng lập tức lặng ngắt, ai nấy đều câm như hến nhìn Vương gia quẳng chén, "Gan to quá nhỉ, dám sai bảo người của bản vương cơ đấy.

Sao hả, chê đầu nặng quá không cần nữa đúng không?"

Đường Ngọc chẳng nói lời nào mà yên lặng làm giá treo đồ, rốt cuộc đã thấy ấm hơn, thân nhiệt Vĩnh Vương cao nên áo khoác cũng nóng hổi, lúc này Đường Ngọc mới cảm thấy hơi lạnh thấm vào xương bị xua tan đi hết.

"Còn ngây ra đó làm gì?

Luyện binh à."

Vĩnh Vương nhìn quanh phòng, một gương mặt quen biết cũng chẳng có, hắn chỉ hận không thể giải tán đám người này ngay lập tức.

Cuối cùng giá treo đồ phải đứng ra giải vây.

"Gia, ở đây toàn khách quý đấy ạ, hôm qua ta đã lần lượt giới thiệu với ngài rồi mà."

Vĩnh Vương nghe xong mặt vẫn lạnh te.

"Nhớ không nổi."

Tình thế hết sức khó xử.

Cũng may có người xung phong nhận việc, phá vỡ cục diện bế tắc.

"Trưởng tử của phủ Công Hầu xin đàn một khúc tặng Vương gia ạ."

Vĩnh Vương ngoáy tai, cũng không tiện từ chối nên nói.

"Vậy thì đàn đi."

Một vị công tử văn nhã đứng dậy nhẹ nhàng khuỵu gối.

"Tại hạ xin tự bêu xấu vậy."

Ca nhi phủ Công Hầu này là con thứ ba của đại phu nhân, dáng dấp vô cùng tuấn tú, nốt ruồi chu sa giữa trán càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn tựa như suối chảy róc rách trên đá, rừng trúc xào xạc trong gió, gợi lên một khung cảnh lãng mạn thơ mộng.

Đường Ngọc cũng biết đàn, lúc nhỏ trong nhà quản giáo nghiêm ngặt nên ba tuổi y đã đi học, ngoại trừ chữ nghĩa còn theo lão sư học đàn, vì vậy có thể nghe ra cầm nghệ của ca nhi phủ Công Hầu này rất cao, người ta nói tự bêu xấu chỉ là khiêm tốn mà thôi.

Mỹ nhân, mai đỏ, tuyết trắng, nhã cầm.

Đường Ngọc cảm thấy cảnh tượng này đẹp không sao tả xiết, chắc hẳn Vương gia cũng khó lòng kiềm chế.

Y cố nén sự hụt hẫng trong lòng rồi quay đầu nhìn Vĩnh Vương.

Vĩnh Vương thoải mái ngồi dựa vào ghế ngủ hết sức ngon lành.

"Khò khò...... khò khò......"

"Gia?

Gia......

Ngài dậy đi chứ."

Giờ đâu phải lúc ngủ a!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
19


Cuối cùng Vĩnh Vương vẫn ngủ say sưa giữa đám người.

Đánh thức hắn thì hắn mở mắt ra nhìn một cái rồi lại gục đầu chìm vào mộng đẹp, Đường Ngọc thật sự không có cách nào nên đành phải để mặc hắn ngủ.

Các công tử tiểu thư không dám quấy rầy hắn nên chỉ có thể kết thúc qua loa, trước đó đã dặn hắn đưa túi gấm cho khách quý để sơ tuyển, kết quả một cái cũng không đưa.

"Gia......

Gia ngài mau tỉnh lại đi."

Đường Ngọc gọi người tiễn khách xong vẫn không thể đánh thức Vĩnh Vương, "Tiệc kết thúc rồi gia, ngài ngủ thế này thất lễ quá đi."

"Kết thúc rồi à?"

Vĩnh Vương cau mày hỏi nhưng vẫn chẳng buồn mở mắt, lầm bầm nói, "Sao lại trách ta được chứ, nghe đàn xong tự nhiên buồn ngủ muốn chết."

"Gia đừng ngủ ở đây nữa......"

Đường Ngọc sợ trong đình bị gió thổi lâu dễ bị lạnh nên cố gắng khuyên nhủ, "Về phòng ngủ đi, lúc nãy ta bảo người trải sẵn giường cho ngài rồi."

Vĩnh Vương bị khoai môn quấn lấy không còn cách nào, dứt khoát đưa tay kéo người xuống ngồi cạnh mình.

Chỗ này phủ đệm nhung vừa ấm vừa êm, Đường Ngọc mệt mỏi cả ngày nên vừa đặt mông xuống thì lập tức buồn ngủ theo.

"Tiểu...... tiểu nhân sai rồi."

Đường Ngọc nhịn không được ngoẹo đầu sang một bên, nghĩ thầm mình phải mau đứng dậy không được đại nghịch bất đạo ngồi chung với chủ tử nhưng thân thể xụi lơ chỉ muốn nhắm mắt ngủ, Đường Ngọc ngáp một cái, "Ngồi đây quả thật...... ngủ rất ngon."

"Đúng vậy đúng vậy."

Ngữ khí của Vĩnh Vương kiểu như cái-này-đâu-thể-trách-ta, từ từ nhắm mắt lại rồi quấn chặt áo khoác lông chồn cho Đường Ngọc, ôm cả người lẫn áo vào lòng.

"Ngủ một giấc đi ngủ một giấc đi."

Vì buồn ngủ quá nên không muốn nhiều lời với khoai môn nữa.
 
Back
Top Bottom