Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 129


Chương 129: Có đau hay không thử một lần sẽ biết ngay thôi Trong suối Tam Sinh, hồi ức dần tràn vào tâm trí Kỳ Từ khiến y cảm thấy như mình sống lại kiếp trước một lần nữa.

Mưa xuân rì rào, sương trắng lượn lờ trên núi Độ Sóc, các huynh trưởng và tỷ tỷ trìu mến gọi y là Cửu đệ.

Trong tiếng sấm mùa hè, thiếu niên khóc thút thít dưới núi Trác Lộc, mứt mơ thâm tình chưa kịp thổ lộ, cả đời lưu luyến nhớ thương.

Gió mang thu về, đâu ngờ gặp nhau trước cổng Quỷ Vực, biết được chân tướng khóc lóc đau khổ, cận kề bên nhau thật lâu.

Mùa đông tuyết rơi, xương rồng hóa yêu ma ở đầm sâu, dốc hết sức lực cầu mong vẹn toàn, cuối cùng chỉ còn tiếc nuối.

Kỳ Từ chậm rãi xua tan sương mù rồi ngoi lên mặt suối Tam Sinh, quá nhiều cảm xúc tràn ngập trong lòng khiến y nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt cánh tay Kỳ Từ kéo y ra khỏi suối.

Kỳ Từ vừa ngẩng lên thì lập tức đối diện với đôi mắt Biên Trọng Hoa.

Sáng ngời, dịu dàng, chan chứa ý cười.

Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho Kỳ Từ.

Kỳ Từ cúi đầu nhìn, trong tay Biên Trọng Hoa là một túi giấy dầu đựng mứt mơ.

Biên Trọng Hoa nói khẽ: "Lần này ta nhớ mang theo rồi."

Kỳ Từ lập tức đỏ cả vành mắt, y nhận lấy mứt mơ, thanh âm khẽ run: "Ta để ngươi chờ lâu, để ngươi chịu khổ nhiều quá."

Biên Trọng Hoa đưa tay ôm Kỳ Từ rồi hôn lên tóc y: "Chờ được không khổ, không chờ được mới là khổ."

Kỳ Từ ôm lại Biên Trọng Hoa, cánh tay siết chặt như muốn hòa tan hắn vào máu thịt của mình.

Một tấm chân tình, hai dòng lệ trong, nhân gian quả thật có bạc đầu.

Cuối cùng vẫn chờ được nhau.

Hai người từ Minh phủ trở về nhân gian, Chân Vũ Tiên Quân vẫn đang chờ bên cạnh trận pháp.

Kỳ Từ ôm quyền hành lễ cung kính gọi: "Chân Vũ Tiên Quân."

Chân Vũ Tiên Quân biết y đã nhớ lại mọi chuyện nên vuốt râu cười hiền hòa: "Ly Vẫn đại nhân đa lễ, ôi, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng, số mệnh khó tránh khỏi tai kiếp, dù sao cũng được gặp lại rồi."

Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa nhìn nhau cười.

Chân Vũ Tiên Quân thu hồi trận pháp rồi mượn cớ rời đi để hai người có không gian riêng tư.

Biên Trọng Hoa thở dài: "Khoảnh khắc này yên bình quá, có ngươi bên cạnh khiến ta vẫn còn bỡ ngỡ lắm."

Nói xong hắn ỷ vào bốn bề vắng lặng tiến lên ôm eo Kỳ Từ bằng cả hai tay, đẩy y dựa vào gốc hòe cổ thụ trong sân rồi cười gian: "Tiểu công tử, mau hôn ta một cái để ta biết chắc mình không nằm mơ đi."

Cả người Kỳ Từ bị Biên Trọng Hoa nhốt trong ngực, không hiểu sao y chợt thấy hơi bối rối và sợ hãi, nghĩ kỹ lại có lẽ vì trước kia Hỗn Độn dẫn y vào bẫy rồi biến Biên Trọng Hoa thành kẻ tàn bạo trong huyễn cảnh.

Thật không hổ là một trong bốn hung thú, Kỳ Từ tin tưởng Biên Trọng Hoa như thế mà vẫn sợ thân mật với hắn.

Kỳ Từ chống hai tay trước ngực Biên Trọng Hoa: "Khoan đã, lần trước Hỗn Độn khống chế thân thể đã thay đổi ký ức của ta, để ta bình tĩnh lại đã."

Biên Trọng Hoa biết Hỗn Độn giỏi nhất là dùng huyễn cảnh tra tấn người khác, cũng chẳng biết Kỳ Từ bị đối xử thế nào trong huyễn cảnh nên đau lòng hỏi: "Ký ức gì vậy?"

Kỳ Từ: "Thì......"

Kỳ Từ chợt im bặt.

Biên Trọng Hoa ngờ vực: "Thì?"

Kỳ Từ cúi đầu né tránh ánh mắt hắn: "Không, không có gì cả."

Biên Trọng Hoa nắm cổ tay y đè vào gốc cây rồi nhếch miệng cười: "Tiểu công tử, nghe ngữ khí của ngươi đâu giống như không có gì."

Kỳ Từ biết nếu không nói cho Biên Trọng Hoa thì nhất định hắn sẽ hỏi tới cùng nên nghĩ ngợi rồi nói khéo: "Hỗn Độn tạo cho ta một đoạn ký ức có người tra tấn mình."

Bất giác y chợt nhớ lại huyễn cảnh kia, chửi mắng sỉ nhục và nỗi đau đớn khi hạ thân bị xé rách cùng nhau xông lên đầu.

"Ngươi đang run à?"

Bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của Biên Trọng Hoa khiến Kỳ Từ bị kéo về thực tại, lúc này mới phát hiện mình thất thần, y lảo đảo đứng không vững nên dựa sát vào gốc hòe sau lưng, cố gắng xua những ký ức giả tạo kia ra khỏi đầu, hít sâu mấy lần rồi nói với hắn: "Không phải, không run, ta không sao đâu, ngươi đừng lo."

Biên Trọng Hoa nhíu mày buông Kỳ Từ ra rồi lui lại hai bước.

Cảm giác áp bách dần tan biến, Kỳ Từ hé miệng thở dốc, không còn sợ hãi co rúm lại nữa.

Biên Trọng Hoa lập tức đoán được gì nên hỏi y: "Người tra tấn ngươi trong huyễn cảnh của Hỗn Độn có phải là ta không?"

Kỳ Từ do dự giây lát rồi gật đầu, sau đó vội nói: "Ta biết đó chỉ là giả thôi, ta sẽ bình tĩnh lại, cho ta chút thời gian nhé."

Biên Trọng Hoa truy hỏi: "Trong huyễn cảnh ta đã làm gì?"

Kỳ Từ vốn không muốn nói nhưng Biên Trọng Hoa cứ hỏi mãi nên đành phải trả lời: "Cưỡng bức ta."

Biên Trọng Hoa lập tức tái mặt, quay người định đi.

Kỳ Từ vội vàng níu hắn lại: "Ngươi đi đâu thế?!"

Biên Trọng Hoa tức giận sắp mất lý trí, cắn răng nghiến lợi nói: "Tới Đông Hải thả Hỗn Độn ra khỏi phong ấn rồi giết nó."

Kỳ Từ bật cười: "Thà để thời gian đó ở cạnh ta còn hơn."

Biên Trọng Hoa lập tức bình tĩnh lại.

Kỳ Từ khoác tay Biên Trọng Hoa: "Cũng khó đổ lỗi cho huyễn cảnh của Hỗn Độn, kiếp này ta ở thanh lâu từng thấy các tiểu quan mỗi lần tiếp khách đều chằng chịt vết thương, bộ dạng cực kỳ thê thảm, vì vậy ta cứ nghĩ làm chuyện này sẽ rất khổ sở, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đây ngươi nói làm xong ngày hôm sau không thể cưỡi ngựa, có phải vì hạ thân sẽ bị thương không?

Vậy làm chuyện này thật sự đau lắm à?"

Biên Trọng Hoa: "......."

Thấy Biên Trọng Hoa không nói lời nào, Kỳ Từ tưởng hắn thừa nhận nên vội nói: "Nếu là ngươi thì ta tình nguyện chịu khổ, không sao cả, ta cảm thấy đáng mà, ngươi không cần thương xót ta đâu."

Kỳ Từ nói vô cùng kiên định khiến người ta có một loại ảo giác thấy chết không sờn.

Biên Trọng Hoa sụp đổ giơ tay che mặt, nửa ngày sau lại đè Kỳ Từ vào gốc cây rồi vừa thổi khí nóng vào tai y vừa thì thầm: "Tiểu công tử, có đau hay không thử một lần sẽ biết ngay thôi."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 130


Chương 130: Bạn từng nghe nói tính rồng vốn...... chưa?Ám Hầu Môn, trong phòng Biên Trọng Hoa, ý cười giấu sau màn, trăng e ấp mây thẹn thùng.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Từ chậm chạp mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Biên Trọng Hoa, người bên cạnh thở đều đều vẫn còn ngủ say.

Trên thân không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào mà chỉ còn hơi nóng chưa tan hết.

Kỳ Từ mơ màng giây lát, sau đó ký ức đêm qua thi nhau tràn vào đầu.

Y đã bạo dạn thế nào, nài nỉ thế nào, phóng đãng thế nào.

Kỳ Từ chậm chạp ôm đầu rồi trùm chăn cuộn tròn thành quả cầu, trong lòng hò hét ầm ĩ.

A a a a a a a!
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 131


Chương 131: Làm xong trở mặt không nhận nợ?

Kỳ Từ càng không muốn nhớ thì mọi chi tiết đêm qua lại càng rõ ràng.

Nỗi xấu hổ muộn màng khiến mặt y đỏ bừng, toàn thân bứt rứt chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.Sao y có thể nói ra những lời kia chứ, còn làm chuyện đó nữa, còn còn........

A a a a!

Kỳ Từ đang sụp đổ vì hành vi của mình thì người bên cạnh bỗng nhiên cựa quậy.

Biên Trọng Hoa thở dài một hơi rồi chậm chạp mở mắt ra.

Trên lưng hơi rát chắc vì đêm qua bị Kỳ Từ cào xước, lát nữa nhất định phải bảo y bôi thuốc cho mình rồi nhân tiện trêu chọc vài câu mới được.

Biên Trọng Hoa quay đầu nhìn thì thấy Kỳ Từ trùm chăn mỏng kín đầu, cả người co ro trong góc giường chẳng biết đã dậy chưa.

Tư thế ngủ này có vẻ hơi mất tự nhiên.

Biên Trọng Hoa nhíu mày nhích tới chỗ Kỳ Từ, phát hiện y cũng nhẹ nhàng nhích vào góc.

Biên Trọng Hoa: "......"

Hắn đưa tay kéo chăn trên người Kỳ Từ, nghe thấy bên trong vọng ra giọng nói ỉu xìu: "Tạm thời đừng nói chuyện với ta, đừng để ý tới ta, cách xa ta một chút đi."

Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ bật cười rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng, gối đầu lên người Kỳ Từ cười híp mắt nói: "Tiểu công tử phũ phàng quá nha, làm xong lập tức trở mặt không nhận nợ à?

Ôi, thật đau lòng muốn chết."

Kỳ Từ không lên tiếng nhưng bàn tay níu chặt chăn hơi buông lỏng.

Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Trên người có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có, không có."

Giọng Kỳ Từ lí nhí như muỗi kêu.

"Không có thì tốt rồi."

Biên Trọng Hoa hôn Kỳ Từ mấy cái qua lớp chăn rồi dịu dàng nói, "Tiểu công tử, chẳng phải trước kia ngươi luôn nói với ta muốn du ngoạn nhân gian sao?

Cuối cùng giờ cũng có cơ hội rồi, ngươi nghĩ chúng ta nên đi đâu trước đây?

Phía Tây là núi Bình Đỉnh đủ mọi loài chim, phía Đông là biển cả có nhân ngư, phía Bắc là hoang mạc mênh mông ngút ngàn, phía Nam có núi Thước Sơn và sao Cơ Vĩ, ngươi muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó."

Ngữ khí Biên Trọng Hoa dịu dàng, thanh âm trìu mến, từng chữ lọt vào tai khiến Kỳ Từ dần bình tĩnh lại.

Kỳ Từ kéo chăn xuống khỏi đầu, không còn rúc trong góc nữa mà xoay người nhìn Biên Trọng Hoa.

Gương mặt và vành tai y vẫn còn hơi đỏ vì xấu hổ quả thực làm người ta thương yêu, Biên Trọng Hoa nhịn không được cúi đầu hôn y một cái: "Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?"

Kỳ Từ gật đầu nói khẽ: "Chúng ta đến núi Độ Sóc tế bái các huynh trưởng và tỷ tỷ đi."

Biên Trọng Hoa sững sờ.

Quỷ Vực mãi là vết thương khó lành trong lòng Kỳ Từ, luân hồi hai kiếp cũng chưa thể khép lại.

Biên Trọng Hoa lập tức đau lòng, vội vàng nói: "Ừ, ta đi với ngươi."

Núi Độ Sóc ở Đông Hải, sương trắng lượn lờ, đỉnh núi phong ấn Quỷ Vực.

Trên núi cỏ cây rậm rạp tươi tốt, chín hồ sâu dưới đáy sơn cốc trong veo phẳng lặng, quanh năm không hề có người hay dã thú nào.

"Nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả."

Kỳ Từ ngắm nhìn chung quanh rồi nói với Biên Trọng Hoa.

Khung cảnh quen thuộc khiến những hồi ức đã chôn sâu trong lòng bị lật ra lần nữa, tiếng các huynh trưởng và tỷ tỷ cười đùa rộn ràng và kiên nhẫn dạy mình điều khiển nước.

Thậm chí còn có tiếng gào thét tuyệt vọng của Bát ca Phụ Chất ngày đó hóa thành yêu ma.

Toàn thân Kỳ Từ lạnh buốt, nhịn không được rùng mình một cái.

"Ngươi không sao chứ?"

Một bàn tay đè lại bả vai Kỳ Từ như muốn tiếp thêm sức mạnh cho y.

Kỳ Từ ngẩng đầu lên đối diện với Biên Trọng Hoa, thấy trong mắt hắn tràn ngập lo lắng.

Kỳ Từ lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu: "Ừ, ta không sao."

Biên Trọng Hoa đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng y.

Kỳ Từ lấy ra một túi vải xanh rồi cẩn thận mở ra, bên trong là thẻ đá hộ thân y khắc cho các huynh trưởng và tỷ tỷ, sau khi Kỳ Từ xảy ra chuyện Biên Trọng Hoa đã giao thẻ đá cho Chân Vũ Tiên Quân giữ giúp, giờ mới trả lại cho chủ cũ.

Đại ca Tù Ngưu vào Quỷ Vực quá sớm nên không được Kỳ Từ tặng bùa hộ thân, giờ y đã khắc bù cho hắn một tấm.

Kỳ Từ lần lượt ném tám lá bùa hộ thân bằng đá xuống hồ sâu, nghe tiếng đá rơi vào nước thì không kìm được đỏ cả vành mắt.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng vẫn khó lòng buông bỏ nỗi đau xót.

Chỉ là tuyệt vọng và phẫn uất đã bị hiện tại và trước mắt thay thế.

Kỳ Từ chợt nói với Biên Trọng Hoa: "Tạ ơn ngươi."

Biên Trọng Hoa khẽ giật mình rồi cười hỏi: "Tiểu công tử sao thế?

Sao tự dưng lại nói tạ ơn?"

Kỳ Từ lắc đầu, không giải thích mà chỉ nói: "Chúng ta về đi."

Biên Trọng Hoa cũng không truy hỏi, đang định cùng Kỳ Từ rời đi thì sơn cốc bỗng nổi lên sương mù.

Màn sương kia quả thực rất kỳ lạ, không biết từ đâu đến mà chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả sơn cốc, dày đến nỗi không thấy rõ cảnh trước mắt.

Kỳ Từ không khỏi bối rối, y đã ở núi Độ Sóc nhiều năm mà chưa bao giờ thấy sơn cốc nổi lên sương mù dày như thế.

Xảy ra bất thường ắt có yêu ma, trong lòng Kỳ Từ dâng lên một nỗi bất an, vừa quay đầu định nói Biên Trọng Hoa mau rời đi thì phát hiện bên cạnh không còn ai!

Biên Trọng Hoa đã biến mất!

Kỳ Từ lập tức luống cuống, vừa gọi Biên Trọng Hoa vừa tìm hắn khắp nơi, y mới chạy mấy bước thì đột nhiên phát hiện trong màn sương phía trước thấp thoáng một bóng người.

Kỳ Từ gọi Biên Trọng Hoa nhưng chẳng ai trả lời, y nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Bóng người kia cử động rồi đi xa hơn.

Kỳ Từ vội vàng đuổi theo, chốc lát sau đã lên tới đỉnh núi.

Sương mù trên đỉnh núi không dày bằng ở sơn cốc nên có thể thấy rõ khung cảnh chung quanh, nhưng dù Kỳ Từ cố nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ người trước mặt.

Phút chốc bóng người kia lại biến mất, sau đó chợt vang lên tiếng cười quái dị và mùi máu tanh hôi khó ngửi.

Kỳ Từ lập tức tê cả da đầu, toàn thân căng cứng, cả người run rẩy, y bàng hoàng mở to mắt, vô thức thì thào: "Sao lại......"

Tiếng cười kia, mùi máu kia.

Y rất quen thuộc.

Sau khi vào Quỷ Vực, cả ngày lẫn đêm y phải đối phó với ác quỷ trong biển máu, tiếng cười và mùi máu tanh kia luôn quanh quẩn bên y mỗi giờ mỗi khắc!

Ngay khi Kỳ Từ đang sững sờ thì sương trắng dần tan đi.

Kế đến một khe hở rộng hoác đen ngòm không thấy được gì xuất hiện trước mắt y, tiếng cười và mùi máu tanh hôi kia vọng ra từ trong khe.

Đó chính là lối vào Quỷ Vực.
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 132


Chương 132: Cùng đồng quy Kỳ Từ nhìn khe hở đen ngòm vặn vẹo xuất hiện trước cửa Quỷ Vực, trong đầu lập tức lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Khe hở này xuất hiện lúc nào?

Tại sao lại xuất hiện?

Có phải một ngày nào đó ác quỷ bên trong sẽ ra ngoài gây họa không?

"Ly Vẫn."

Kỳ Từ chợt nghe thấy có người đang gọi mình, cách xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Kỳ Từ lập tức ngẩng đầu lên.

Thanh âm vọng ra từ khe hở trầm thấp khàn khàn bất giác gợi lên một nỗi hoài niệm trong lòng Kỳ Từ.

Thanh âm kia nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao mình có thể trùng sinh không?"

Kỳ Từ chưa kịp lên tiếng thì giọng nói kia đã tự trả lời: "Bởi vì ngươi còn một việc dở dang, diệt trừ ác quỷ cuối cùng trong Quỷ Vực là số mệnh của ngươi, số mệnh chưa hoàn thành nên mạng ngươi vẫn chưa kết thúc."

"Số mệnh?"

Nhớ tới huynh trưởng và tỷ tỷ, Kỳ Từ bỗng đỏ hoe mắt, lớn tiếng hỏi, "Huynh trưởng và tỷ tỷ của ta diệt trừ ác quỷ canh gác Quỷ Vực bảo vệ thiên hạ, cuối cùng hóa thành yêu ma rơi vào kết cục bị người thân tự tay giết chết, đây cũng là số mệnh sao?"

Từng tiếng khóc nấc nghẹn, không ai dám đáp lại.

Kỳ Từ đưa tay dụi mắt một cái rồi nghiến chặt răng quay người định tìm Biên Trọng Hoa, bỗng nhiên trong Quỷ Vực vọng ra một thanh âm vô cùng quen thuộc với Kỳ Từ: "Ê, đừng đi chứ, đệ mà đi thì ta không đắc đạo phi thăng được đâu."

Kỳ Từ lập tức khựng lại, vì quá khó tin nên bờ môi khẽ nhếch, y run rẩy quay người nhìn khe hở đen ngòm trong không trung rồi ấp úng gọi: "Bát, Bát ca?"

"Cửu đệ, mau vào đi, chỉ còn thiếu mình đệ thôi đấy."

Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười.

Là giọng Thất ca.

Kỳ Từ tiến lên một bước: "Huynh trưởng?

Các huynh, các huynh chưa chết sao?

Vẫn còn trong Quỷ Vực sao?"

Giọng Phụ Chất vang lên: "Chúng ta......"

Thanh âm đột ngột im bặt, có người đặt tay lên vai Kỳ Từ.

Kỳ Từ định thần lại, khe hở Quỷ Vực đã gần kề trước mắt, chỉ cần y tiến thêm một bước thì sẽ ngã vào đó.

Biên Trọng Hoa kéo Kỳ Từ đến cạnh mình, trong giọng nói tràn ngập lo lắng: "Lúc nãy sơn cốc chợt nổi lên sương mù, ta vừa sơ ý một chút thì đã không thấy ngươi đâu nữa."

Kỳ Từ nói: "Vì tìm ngươi nên ta mới lên đỉnh núi này đấy."

"Có chuyện gì vậy?"

Biên Trọng Hoa nhìn khe hở kia, lông mày nhíu chặt.

"Cửa Quỷ Vực mở rồi, lẽ ra ta phải ở trong đó chín trăm năm để trừ sạch ác quỷ, nhưng giờ chín trăm năm đã qua mà ác quỷ vẫn chưa diệt hết nên......."

Kỳ Từ không nói thêm nữa nhưng Biên Trọng Hoa đã hiểu.

Nhất thời hai người đều không lên tiếng như đang chờ đối phương nói gì đó, nhưng giữa họ chỉ có sự im lặng đầy khó xử.

Cuối cùng Kỳ Từ nhìn vào mắt Biên Trọng Hoa rồi chậm rãi mở miệng: "Nếu không ngăn cản thì ác quỷ trong Quỷ Vực sẽ ra ngoài gây họa cho nhân gian."

Biên Trọng Hoa không nói gì mà chỉ nhìn y.

Kỳ Từ cúi đầu nói tiếp: "Tuy các huynh trưởng và tỷ tỷ chẳng những không đắc đạo phi thăng mà trái lại còn hóa thành yêu ma bị giam cầm nhưng ban đầu họ thật sự muốn bảo vệ thiên hạ, hơn nữa họ đã cố gắng lâu như vậy, ta không thể để họ hy sinh vô ích được."

"Ta biết."

Biên Trọng Hoa chợt lên tiếng, giọng hắn vô cùng bình tĩnh, "Ta sẽ vào Quỷ Vực diệt ác quỷ."

Kỳ Từ ngẩng phắt lên: "Cái gì?

Sao lại là ngươi?

Không được......"

Biên Trọng Hoa đắc ý nhếch miệng cười ngắt lời Kỳ Từ đang nói năng lộn xộn: "Sao?

Mình quyết tâm vào Quỷ Vực thì tỏ ra chẳng có gì quan trọng, còn ta vào Quỷ Vực thì hoảng hốt thế cơ à?"

Kỳ Từ thốt lên: "Bởi vì ta quan tâm ngươi!

Ta không muốn ngươi chịu khổ!"

Biên Trọng Hoa thở dài: "Tiểu công tử, vậy sao ta nỡ để ngươi chịu khổ được?

Hơn nữa ta đã từng chờ ngươi rất lâu, nếu lại phải xa ngươi e là sẽ sụp đổ mất."

Kỳ Từ lập tức á khẩu không trả lời được.

"Có phải ngươi quên rồi không, giờ xương rồng đang nằm trong người ta mà."

Biên Trọng Hoa mỉm cười vận khí làm phép, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng vàng lấm tấm, cùng lúc đó ngực Kỳ Từ cũng hơi nóng lên, Biên Trọng Hoa nói tiếp, "Ngươi từng nói ta không vào được Quỷ Vực, giờ có xương rồng chẳng lẽ ta còn không vào được sao?"

Kỳ Từ không trả lời, y nắm chặt tay áo Biên Trọng Hoa như thể một giây sau hắn sẽ biến mất.

Y chợt thấy vô cùng khổ sở phiền muộn.

Y biết trong Quỷ Vực chỉ có chém giết hết ngày này qua ngày khác, đối đầu với ác quỷ trong biển máu hệt như luyện ngục cực kỳ đáng sợ.

Dựa vào cái gì Biên Trọng Hoa phải vào Quỷ Vực chịu khổ thay mình?

"Ngươi đừng đi, ta......"

Kỳ Từ muốn nói lại thôi, cổ họng nghẹn ứ.

Y phải nói gì đây?

Ta không muốn xa ngươi ư?

Vậy cứ để cửa Quỷ Vực từ từ mở rộng rồi nhìn mọi nỗ lực của huynh đệ và tỷ tỷ mình tan thành mây khói sao?

Hay là khuyên Biên Trọng Hoa ở lại để mình vào Quỷ Vực?

Nhưng giờ còn chưa xa nhau mà Kỳ Từ đã cảm nhận được nỗi đau khổ giày vò trong xương máu, nếu mình rời đi chẳng phải Biên Trọng Hoa sẽ chịu cả nỗi bi thương này sao?

Thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi thay mình ư?

Không được, y không cho phép.

Biên Trọng Hoa thấy lông mày Kỳ Từ nhíu chặt, mặt mũi tràn đầy u sầu thì biết ngay y đang tiến thoái lưỡng nan, hắn mỉm cười nắm chặt cổ tay Kỳ Từ kéo một phát.

Kỳ Từ bất thình lình ngã chúi tới phía trước, được Biên Trọng Hoa ôm trọn trong ngực.

Biên Trọng Hoa ôm eo y cười nói: "Không giấu gì ngươi, thật ra từ lâu ta đã đoán được sẽ có ngày này rồi."

"Gì, gì cơ?

Ngươi đã biết trước rồi sao?"

Kỳ Từ ôm lại Biên Trọng Hoa, ngẩng đầu mở to mắt.

Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đế Hồng Thị là hậu duệ của Hoàng Đế nên đã ghi lại mọi tai họa có thể xảy ra để đời sau kịp thời phát hiện và cứu vớt thương sinh.

Trước đây khi đọc sách cổ các tiền bối để lại, ta phát hiện trừ khi mọi ác quỷ trong Quỷ Vực bị diệt sạch, nếu không sẽ có ngày thoát ra khỏi Quỷ Vực gây họa cho nhân gian, việc này rất khó giải quyết, nhất định phải có người vào Quỷ Vực trừ ác quỷ mới được, đã vậy thì......"

Nói đến đây Biên Trọng Hoa chợt nở một nụ cười đầy chí khí.

"Đã vậy thì đừng ai chờ ai mà chúng ta cùng vào Quỷ Vực, cùng đồng quy đi!"

Đôi mắt Kỳ Từ bỗng dưng tỏa sáng như ánh trăng trong veo.

Phút chốc mọi đau khổ, mọi giày vò, mọi sợ hãi đều tan biến sạch.

Thì ra tất cả phí hoài và tai kiếp trên thế gian đều không thắng được một câu cùng nhau đồng quy.

Kỳ Từ ôm chặt Biên Trọng Hoa rồi đáp lại hắn bằng thanh âm run rẩy.

"Ừ, cùng đồng quy đi."
 
[Hoàn][Đm] Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương cuối


"Ừ, cùng đồng quy đi."

Bốn chữ to rõ vang vọng giữa trời đất, không oán không hối.

Nói xong Kỳ Từ rời khỏi ngực Biên Trọng Hoa nắm chặt tay hắn, hai người liếc nhau rồi nhìn về phía khe hở vặn vẹo giữa không trung.

Sau đó hai người cùng đi tới khe hở, khi chỉ còn cách gang tấc thì trong khe chợt truyền ra một lực hút mạnh kéo hai người vào, Biên Trọng Hoa chẳng chút do dự ôm chặt Kỳ Từ vào lòng.

Sau lúc trời đất quay cuồng, Biên Trọng Hoa khó khăn lắm mới đứng vững lại giữa không trung.

Khác với núi Độ Sóc mát lạnh, mùi máu tươi trong Quỷ Vực tràn ngập xoang mũi, tiếng cười đáng sợ văng vẳng chung quanh.

Hai người nhìn xuống thì thấy dưới chân là một dòng sông máu sôi trào, bên trong có vô số ác quỷ xấu xí, móng nhọn răng sắc đang giãy giụa gào thét, quanh bờ là vách đá đỏ rực, ngoài ra chẳng còn gì khác, cực kỳ ngột ngạt.

Kỳ Từ phải ở đây chịu đựng chín trăm năm sao?

Biên Trọng Hoa vừa kinh ngạc vừa đau lòng, đang định lên tiếng thì trong sông máu có ác quỷ phát hiện ra hai người nên lập tức rống lên một tiếng kỳ quái rồi cười lạnh bay vọt lên!

Kỳ Từ phản ứng cực nhanh, lòng bàn tay dâng lên cột nước hóa thành đao băng đâm thẳng về phía ác quỷ.

Nhưng giờ Kỳ Từ đã mất xương rồng, lại nhiều năm chưa làm phép nên khó lòng khống chế, đao băng đâm trật bị ác quỷ tránh được.

Ác quỷ tức giận gào thét nhào tới Kỳ Từ, nhưng một giây sau lưỡi đao lóe lên ánh sáng bạc lao vút tới chẳng chút lưu tình chém ác quỷ thành hai nửa.

Kỳ Từ giật mình quay đầu nhìn Biên Trọng Hoa đang ung dung tự tại.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Sao?

Tiểu công tử bị vẻ đẹp trai của ta làm ngây ngất rồi à?"

Giọng nói của hắn đầy trêu chọc, ai ngờ Kỳ Từ lại nghiêm túc gật đầu.

Biên Trọng Hoa xấu hổ che miệng ho khẽ một tiếng.

Chưa nói được mấy câu thì lại có mấy trăm ác quỷ từ sông máu phóng tới hai người, từ trên nhìn xuống lít nha lít nhít, máu văng đầy trời, còn có tiếng xương cốt va nhau cực kỳ ghê rợn, ác quỷ đông nghịt vọt tới như muốn vây kín hai người rồi xé thành từng mảnh.

Biên Trọng Hoa triệu hồi lưỡi đao bạc, đao rơi vào tay hắn biến thành trường kiếm, còn Kỳ Từ cũng ngưng tụ nước thành đao băng, Biên Trọng Hoa nhịn không được cười nói: "Tiểu công tử, lúc trước ngươi đâu có nói ác quỷ ở Quỷ Vực này nhiệt tình hiếu khách vậy chứ."

Kỳ Từ không có tâm trạng đùa giỡn nên lo âu dặn dò: "Ngươi nhất định phải cẩn thận đó."

Biên Trọng Hoa không hề sợ hãi mà cao giọng cười nói: "Ta cẩn thận?

Bọn hắn phải cẩn thận mới đúng!"

Dứt lời trường kiếm nổi lên ánh sáng bạc hừng hực khí thế chém về phía ác quỷ, Kỳ Từ cũng vội vàng bấm quyết niệm chú, đao băng theo sau trường kiếm bạc ghim từng con ác quỷ vào vách đá.

Đó là một trận chiến đẫm máu cực kỳ lâu, đến cuối cùng chỉ còn ác quỷ cắn xé, máu đỏ chói mắt, tê liệt chết lặng và bảo vệ lẫn nhau.

Kỳ Từ chỉ nhớ sau khi mình nắm chặt đao băng cố gắng đâm xuyên qua ngực ác quỷ đang cắn chặt cánh tay Biên Trọng Hoa, ác quỷ lập tức hóa thành tro bụi, mọi thứ cũng dần yên tĩnh lại.

Biển máu vẫn sôi trào, vách đá đỏ rực vẫn đáng sợ như cũ nhưng chẳng còn thấy ác quỷ dữ tợn nào nữa.

Sau đó Kỳ Từ kiệt sức ngã ngửa ra sau.

Biên Trọng Hoa đưa tay ôm eo Kỳ Từ, rõ ràng cánh tay hắn bị ác quỷ cắn xé máu thịt be bét nhưng vẫn ôm y vững vàng.

Không khí chung quanh bắt đầu vặn vẹo, sau đó lại nứt ra một cái khe lớn, bên ngoài là dãy núi Độ Sóc yên bình.

Biên Trọng Hoa thu lại kiếm bạc rồi kéo Kỳ Từ nhảy tới khe hở kia.

Hai người cùng rơi xuống đất lăn mấy vòng, khe hở đen ngòm giữa không trung dần khép kín, bất kể đó là âm mưu tàn nhẫn hay hy sinh vì thiên hạ thì cuối cùng cũng biến mất.

Kết thúc rồi sao?

Kỳ Từ vẫn chưa tỉnh hẳn, y hít một hơi khí lạnh rồi mơ màng nghĩ thầm.

Cứ thế kết thúc sao?

Các huynh trưởng và tỷ tỷ của y chịu giày vò chín trăm năm rồi thê lương chết đi cứ thế biến mất, từ đây biệt tích trên thế gian sao?

Kỳ Từ bỗng nhiên đỏ hoe mắt, lúc nãy bị ác quỷ làm bị thương có đau cỡ nào y cũng không hề nhíu mày, nhưng hiện giờ khi mọi chuyện đã kết thúc thì mắt y lại rát buốt, chẳng biết vui hay buồn.

Cả đời xả thân, tàn cuộc hoang đường?

"Tiểu công tử."

Đột nhiên có một thanh âm mang theo ý cười gọi y.

Kỳ Từ vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với đôi mắt sáng ngời của Biên Trọng Hoa.

Trên mặt Biên Trọng Hoa dính đầy máu không biết của ác quỷ hay của hắn, Biên Trọng Hoa nhẹ nhàng mỉm cười với Kỳ Từ, giọng hơi yếu nhưng vẫn ấm áp như mọi khi, hắn nói: "Phía Tây là núi Bình Đỉnh đủ mọi loài chim, phía Đông là biển cả có nhân ngư, phía Bắc là hoang mạc mênh mông ngút ngàn, phía Nam có núi Thước Sơn và sao Cơ Vĩ, ngươi có bằng lòng đi với ta không?"

Kỳ Từ bỗng nhiên nghẹn ngào, hai mắt lại đỏ ửng.

Y tự hỏi nếu không có Biên Trọng Hoa thì sau khi mình sống ở Quỷ Vực chín trăm năm sẽ thế nào?

Y sẽ hóa thành yêu ma, sẽ phát hiện sự thật huynh trưởng và tỷ tỷ đã chết, sẽ sụp đổ, sẽ bị chôn vùi cùng với tuyệt vọng trong Quỷ Vực tối tăm.

Nhưng hôm nay y đã buông bỏ chuyện xưa ưu phiền, để lại mọi đau khổ sau lưng.

Chỉ vì một câu của Biên Trọng Hoa: Ngươi có bằng lòng đi với ta không?

Đi xem nhân thế tang thương, trời xanh mây trắng, trăng trên đỉnh núi.

Sao lại không bằng lòng chứ?

Đôi mắt Kỳ Từ cong cong, vui đến phát khóc, y cười nói với Biên Trọng Hoa.

"Ừ, cùng đi nhé."

Phí hoài hai kiếp, một chén u sầu, chờ đợi mòn mỏi bên cầu Nại Hà.

Rốt cuộc cùng nhau đồng quy.

Tình sâu tận xương, người vẫn như xưa.[HOÀN]
 
Back
Top Bottom