Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 59: Ta sẽ tự uống


Nguyễn Niệm thấy Khuất Phong Vân đậy ngói lại thì nỗi tủi thân trong lòng như mưa hè đổ xuống từng cơn.Ngụy Thanh Đồng nhổm dậy khỏi người y, thấy y mếu máo sắp khóc thì vội nói: "Ta, ta không cố ý đè ngươi đâu, ta chỉ sơ ý thôi......"

"A Ngạnh đi rồi," Nguyễn Niệm nhìn ngói trên nóc nhà, ấm ức nói, "Hắn vừa thấy đã bỏ đi ngay."

Ngụy Thanh Đồng khó hiểu, "A Ngạnh?

Là người mà ngươi nói đấy à?"

Nguyễn Niệm nhịn đau ngồi dậy, muốn gọi Khuất Phong Vân nhưng sợ bị người ngoài cửa nghe thấy nên đành phải mắng thầm: "A Ngạnh đáng ghét, không để ý tới ta......"

Khuất Phong Vân lạnh lùng ngồi trên nóc nhà tức giận một hồi, sau đó nghĩ xem làm sao cứu người ra ngoài?Hai tên ngoài cửa thì dễ đối phó nhưng ngoài sân còn rất nhiều người trông coi.

Hắn đi một mình có thể sẽ không bị phát hiện, nhưng nếu dẫn theo hai người thì khó lòng tránh được những thủ vệ kia.

Giờ hắn đang bị thương một tay, e là đánh không lại.Hắn trầm mặc nửa ngày, chợt nhớ tới ánh nến trong miếu Quan Âm.Nguyễn Niệm đang lẩm bẩm mắng Khuất Phong Vân thì chợt nghe tiếng kêu la ngoài cửa, sau đó có người va vào ván cửa nghe rất đau.Sau đó cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu vào, Khuất Phong Vân im lặng đứng trước cửa."

A Ngạnh?"

Nguyễn Niệm lập tức quên béng mình đang mắng người ta, cố lết về phía hắn, "A Ngạnh!"

Khuất Phong Vân xụ mặt đi tới cởi trói cho y.Sợi dây trên tay vừa bung ra, Nguyễn Niệm lập tức ôm chầm lấy hắn, hai mắt đỏ hoe: "A Ngạnh, lưng ta đau quá."

Khuất Phong Vân không lạnh lùng được nữa mà hỏi y: "Sao vậy?"

Nguyễn Niệm rầu rĩ đáp: "Bị đụng, đau lắm."

Khuất Phong Vân đưa tay xoa cho y.Ngụy Thanh Đồng: "......"

Các ngươi cởi trói cho ta đi chứ!

Đợi lát nữa hẵng ôm được không?Khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang chạy tới Ngụy phủ thì Ngụy Dung đang định đến miếu Quan Âm một mình."

Điện hạ," Ngụy Dung sốt ruột nói, "Thanh Đồng......"

Mộ Dung Diễn trầm ngâm nói: "Việc này không đơn giản đâu, e là bọn chúng muốn mượn Ngụy cô nương để đối phó với Ngụy tướng quân đấy."

Ngụy Dung lo lắng không thôi, "Ta chỉ có một đứa con gái này thôi, ta......"

"Tướng quân yên tâm, Ngụy cô nương ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu."

Mộ Dung Diễn nói, "Bọn chúng đã muốn Ngụy tướng quân tới một mình thì cứ làm vậy đi."

Cố Lang cau mày nói: "Nhưng một mình Ngụy thúc......"

"Đừng lo," Mộ Dung Diễn nói, "Chúng ta không thể đi công khai, chẳng lẽ đi lén cũng không được sao?"

Nguyễn Niệm nấp phía sau nhìn căn nhà từ từ bốc cháy rồi hỏi Khuất Phong Vân bên cạnh, "A Ngạnh, sao phải đốt nhà vậy?"

Còn nhốt hai tên ngất xỉu lại nữa.Khuất Phong Vân đáp: "Đốt mới chạy được."

Ngụy Thanh Đồng bừng tỉnh đại ngộ: "Lát nữa bọn hắn tới dập lửa, chúng ta sẽ thừa cơ trốn đi."

Nàng còn chưa dứt lời thì có người cuống quýt hô: "Cháy rồi, cháy rồi......"

Ngoài sân lập tức vọng lại tiếng bước chân, sau đó là tiếng thùng nước va nhau, tiếng kêu to......Cao Thừa nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì mở cửa ra xem, ngoài sân kêu la ầm ĩ."

Tướng quân!"

Một tên vội vàng chạy tới la lên, "Phòng nhốt người cháy rồi!"

"Cái gì?!"

Cao Thừa biến sắc, đang định đi xem thì lại có người chạy đến báo: "Tướng quân, lão già họ Ngụy kia tới rồi."

Cao Thừa vội vàng suy tính, dừng một lát rồi nói: "Đừng để lão già kia biết nhà cháy, cứ theo kế hoạch mà làm!"

Ngụy Dung đứng ngoài cổng, thấy Cao Thừa dẫn theo mấy tên thì trầm giọng nói: "Thì ra là ngươi!

Con gái ta đâu?!"

Cao Thừa nhìn đao trong tay hắn: "Muốn gặp con gái ngươi thì vứt đao đi."

Ngụy Dung nắm chặt đao nói: "Ta phải gặp con ta trước đã!"

Cao Thừa không đồng ý, "Ném đao đi, bó tay chịu trói mới cho ngươi gặp con gái."

Ngụy Dung cũng không đồng ý, "Ta phải gặp con ta trước!"

Cao Thừa: "Ném đao trước!"

Ngụy Dung: "Gặp con ta trước!"

Hai người cò kè mặc cả hơn nửa ngày vẫn không có kết quả.Ngụy Dung bỗng nhiên hít mũi, cảm thấy kỳ quái.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy khói bốc cuồn cuộn trong sân."

Sao...... sao lại có khói?"

Hắn suy nghĩ rồi giật mình nói, "Ngươi muốn đốt chết con gái ta à?!"

Cao Thừa oan uổng đáp: "Không phải ta!

Có quỷ mới biết tại sao chỗ đó lại cháy!"

Ngụy Dung càng kinh ngạc hơn, "Muốn đốt con gái ta thật sao?!

Lão tử liều mạng với ngươi!"

Hắn tức giận rút đao chém tới.Cao Thừa hung ác nói: "Nếu ngươi dám manh động thì ta sẽ giết con gái ngươi......"

Hắn còn chưa dứt lời thì thấy Ngụy Thanh Đồng chạy ra từ bên trong, "Cha!"

Sau lưng còn có Khuất Phong Vân và thư sinh mặt trắng kia đi theo.Ngụy Dung mừng rỡ: "Nha đầu!"

Cao Thừa vội vàng gọi hộ vệ sau lưng, "Bắt lấy nàng ta!"

Lúc này không biết từ đâu xông ra mười ám vệ bao vây đám người của Cao Thừa.Mộ Dung Diễn ung dung đi tới cười nói: "Cao tướng quân đã đi còn quay lại nữa, không nỡ xa Đại Diên à?"

"Ngươi......"

Cao Thừa cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chặp."

Tướng quân đã không nỡ," Mộ Dung Diễn chậm rãi nói, "Thì đừng đi nữa, Đại Diên của ta năm nay mưa thuận gió hòa nên mùa màng bội thu, không bỏ đói tướng quân đâu."

Trong sân khói bốc nghi ngút, ngoài cửa đao kiếm leng keng kinh động chim bay.*Đám người Cao Thừa bị Mộ Dung Diễn áp tải về cung nhốt vào thiên lao.Mộ Dung Diễn về Đông Cung, hùng hồn viết một bài văn rất dài mắng mỏ Bắc Kỳ hèn hạ vô sỉ, không từ thủ đoạn hãm hại trung thần Đại Diên, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục......Thấy hắn viết động lòng người như vậy, Cố Lang nói: "Ngươi có tài viết văn thế này thì nên viết thoại bản đi."

"Ai mua nổi thoại bản do Thái tử viết chứ?"

Mộ Dung Diễn gác bút, hài lòng gật đầu rồi ôm Cố Lang bên cạnh, "Nhưng nếu ngươi muốn đọc thì ta sẽ viết cho ngươi."

Cố Lang: "Không muốn."

Nhất định là thoại bản không đứng đắn rồi.Mộ Dung Diễn áp lòng bàn tay vào eo y rồi xích lại gần nói: "Nhưng ta muốn viết."

Cố Lang ngăn chặn bàn tay sờ loạn của hắn, giãy một hồi nhưng không thoát được."

Ngươi còn nhớ......"

Mộ Dung Diễn tựa vào trán y, "Ta trúng xuân dược không?"

Đầu ngón tay Cố Lang run rẩy, "Ta không rảnh đùa với ngươi......

Ưm......"

Đôi môi ấm áp bỗng nhiên phủ lên, hơi thở giao hòa như lửa cháy trên thảo nguyên.

"Nếu ta trúng thuốc," Mộ Dung Diễn cắn môi y nói khẽ, "Ngươi sẽ làm thế nào?"

Cố Lang nắm tay áo hắn, "Ngươi không có......"

Mộ Dung Diễn: "Nếu trúng thì sao?

Ngươi có giải cho ta không?"

Cố Lang siết chặt tay không nói gì.Mộ Dung Diễn cười khẽ: "Nếu ngươi không nói thì giờ ta sẽ tự uống."

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 60: Dựa vào cái gì không cần ta


Trần công công đi ngang tẩm cung Thái tử thấy hai tên hộ vệ ngoài cửa đứng xa xa thì không khỏi buồn bực tới hỏi: "Các ngươi sao đứng xa như vậy?

Nếu điện hạ cần dặn dò thì......"

"Trần công công," hộ vệ kia ấp úng nói, "Chúng tôi cũng không muốn đâu, nhưng......

Điện hạ......"

Trần công công: "Điện hạ thế nào?"

Hộ vệ nhỏ giọng nói: "Lúc nãy điện hạ lôi kéo người ta về, nói là... nói là muốn uống...... thuốc gì kia."

Trần công công: "......"

"Trần công công," hộ vệ do dự hỏi, "Điện, điện hạ đây có phải là...... trắng trợn cướp đoạt dân nam không ạ?

Không ổn lắm đâu?"

Trần công công gõ đầu hắn một cái, "Nói mò gì thế?

Đây là tình thú giữa điện hạ và Thái tử phi, hiểu chưa?!"

Hộ vệ: "......"

Trần công công đuổi người: "Đừng có đứng ngây ra nữa, mau đi gọi người nấu nước nóng, nấu nhiều một chút."*Mộ Dung Diễn ngồi bên giường cầm bình sứ trắng trong tay, nhìn Cố Lang đang dựa sát vào cửa rồi chậm rãi nói: "Tới đây......"

Cố Lang không nhúc nhích, cứ như mọc ra từ cánh cửa vậy.Mộ Dung Diễn xoa miệng bình nói: "Cũng được, vậy ngươi ra ngoài kéo người vào đây."

Cố Lang vẫn không nhúc nhích.Mộ Dung Diễn cười cười bóp bình sứ muốn rót vào miệng như uống trà."

Ngươi......"

Cố Lang vội vàng tiến lên đưa tay muốn đoạt bình thuốc kia, lại bị Mộ Dung Diễn ôm ngang lên đặt trên giường."

Ngươi không nỡ để ta uống hay là......"

Mộ Dung Diễn nắm cổ tay y đè xuống chăn đệm, "Không nỡ để ta đi tìm người khác?"

Cố Lang nhìn cái bình lăn xuống cạnh giường, cả giận nói: "Ngươi gạt ta......Ưm......"

Y bị đè xuống chăn đệm mềm mại, Mộ Dung Diễn quyết tâm hôn y, quấn lấy đầu lưỡi cứ như xuân dược thật sự phát tác, khó kiềm chế lửa tình."

Ngươi thì không gạt ta chắc?"

Mộ Dung Diễn lui ra một chút thở dốc, ánh mắt hơi tối, "Ngươi không thích ta?

Ngươi nghĩ cho kỹ rồi nói lại với ta lần nữa xem."

Lồng ngực Cố Lang phập phồng, hơi nóng lan từ cổ đến tai, "Ta......"

"Cố Lang," Mộ Dung Diễn chăm chú nhìn vào mắt y, "Đừng xem ta như tên đần vậy."

Cố Lang siết chặt chăn đệm, đôi môi khẽ nhếch, làm thế nào cũng không nói nên lời.Y tựa như nghe thấy Ngụy Thanh Đồng hỏi mình, "Ngươi rốt cuộc có cần Thái tử hay không?!"

Cần, y nghĩ, ta cần......Y sống một mình vài chục năm, chính Mộ Dung Diễn đã lôi kéo y bước vào nhân gian vui buồn, nhìn thấy ánh đèn đầu phố.Y vốn không biết uống rượu, là Mộ Dung Diễn lừa gạt y uống từng ngụm, từ rượu Hoa Điêu lâu năm đến Nữ Nhi Hồng thơm ngát, từ hơi say đến say mèm.Y uống say, Mộ Dung Diễn sẽ cõng y giẫm lên ánh trăng đi giữa màn đêm yên tĩnh, bóng đen đổ dài sau lưng.Y tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy trăng tròn sáng rỡ nơi chân trời, lại buồn bã vùi mặt vào cái lưng ấm áp của Mộ Dung Diễn.Mộ Dung Diễn quay đầu hỏi y, "Sao thế?"

Y dụi dụi vào lưng Mộ Dung Diễn nói: "Ta không thích trăng tròn."

Mộ Dung Diễn hỏi: "Vì sao?"

Y lặng thinh hồi lâu, lâu đến nỗi Mộ Dung Diễn tưởng y đã ngủ thiếp đi mới nghe y thấp giọng nói: "Ta không có đoàn viên......"

Mộ Dung Diễn dừng chân, gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt làm tiêu tan men say.Hắn ngước nhìn vầng trăng sáng trên trời một lát rồi lại tiếp tục đi về phía trước, thanh âm êm ái rơi vào trong gió, hắn nói: "Ngươi có ta mà......"

Một đêm của mấy tháng sau, Cố Lang người đầy mùi rượu mờ mịt đứng trước mộ của Mộ Dung Diễn, lại nhớ tới mình từng dựa vào lưng người này đi dưới ánh trăng, nghe hắn nói: "Ngươi có ta mà......"

Khi đó đường phố xa xa đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập, dư âm mùng bảy tháng bảy quấn quanh ngôi mộ lạnh lẽo càng làm tăng thêm vẻ tịch liêu.Cố Lang tì trán lên bia mộ, đầu ngón tay ghim sâu vào cái tên trên đó, bia đá thô cứng mài lòng bàn tay y đau xót.Thật ra y không tin Mộ Dung Diễn đã chết, dù hôm đó hạ táng Tôn Phóng khóc tê tâm liệt phế đến thế nhưng y chưa bao giờ tin.Y luôn cảm thấy người này nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về, vẫn là dáng vẻ hớn hở như xưa, còn lôi kéo y uống rượu......Nhưng một ngày này, tiếng người huyên náo chung quanh không hề ăn nhập gì với y, Nữ Nhi Hồng rót vào cổ khiến y bỗng chốc cảm thấy cô đơn, nỗi nhớ ùn ùn kéo đến trong đáy lòng như thủy triều dâng tràn.Y không muốn uống rượu một mình, không muốn đi trên đường một mình, bên tai đều là tiếng cười nói vui vẻ, đập vào mắt là cảnh tượng phồn hoa, lại không nơi nào náo nhiệt bằng hắn.Chẳng phải ngươi đã nói......

Ta có ngươi sao......Hai vết ướt chảy xuống tấm bia, Cố Lang nhiễm đầy mùi rượu, gần như im lặng hỏi: "Sao ngươi còn chưa về......"

Y thích hắn, y vẫn luôn biết điều đó.

Nhưng y không quên được hôm đó tỉnh lại trong khung cảnh hỗn độn, nhìn thấy Mộ Dung Diễn máu me đầy mặt, mà trong tay y cầm thanh đao, mũi đao dí sát vào ngực Mộ Dung Diễn, tựa như chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ đâm xuyên qua ngực hắn.Lòng bàn tay Mộ Dung Diễn đặt trên đao nắm thật chặt, máu từ lòng bàn tay trào ra, chảy xuống dọc theo lưỡi đao......"

Thích thì sao?!"

Cố Lang đỏ cả vành mắt, "Ngươi đã quên mắt của ngươi vì sao bị mù rồi à?!"

Mộ Dung Diễn sững sờ một lát mới nhớ ra y nói chuyện lúc trước bọn họ xông lầm vào mê chướng trong núi, Cố Lang không tỉnh táo nhận lầm hắn thành Trịnh Vu Phi nên làm mắt hắn bị thương."

Ngươi không cố ý," Mộ Dung Diễn vuốt mặt y nói, "Mắt ta chẳng phải đã lành rồi sao, đều là quá khứ, đừng suy nghĩ nữa......"

Cố Lang lắc đầu, trong lòng y oán hận năm này tháng nọ, không thể hứa hẹn với Mộ Dung Diễn một người một lòng, cùng nhau bạc đầu."

Mộ Dung, ngươi nên tìm một người toàn tâm đối đãi với ngươi, ta......"

"Ta không cần người khác!"

Mộ Dung Diễn xoa xoa khóe mắt đỏ lên của y, "Ta chỉ cần ngươi."

"Ngươi......"

Cố Lang cắn răng nói, "Nhưng ngươi có nghĩ nếu lúc trước ta không tỉnh táo, thanh đao kia sâu thêm một phân thì ngươi......"

"Nhưng ngươi vẫn tỉnh!"

Mộ Dung Diễn phản bác, "Trong lòng ngươi có thù hận nhưng cũng có ta!

Ngươi dựa vào cái gì không cần ta?!"

Cổ họng Cố Lang khô khốc, "Ta......"

"Trong lòng ngươi không chỉ có hận, vì ngươi gánh vác quá nhiều, đi quá lâu nên mới nghĩ lầm trong lòng ngoài thù hận ra không thể chấp nhận gì khác.

Nhưng ngươi vì ta mà khóc, vì ta mà cười, vì ta mà ghen, có lẽ ngươi còn thích ta hơn ngươi tưởng......"

"Cố Lang, đừng sợ, ngươi rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai khác......"

Mộ Dung Diễn kéo tay y đặt lên tim mình, "Ngươi tin ta đi, mọi chuyện đều sẽ qua, Đại Diên nợ Cố gia, luật pháp sẽ trả lại công bằng cho họ.

Nợ ngươi thì ta đến trả, dùng cả một đời để trả có được hay không?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 61: Lúc nãy cũng nói thế


Lòng bàn tay Cố Lang áp vào ngực Mộ Dung Diễn, đầu ngón tay nắm áo hắn nhăn nhúm.

Y nhìn Mộ Dung Diễn, trong lòng như có sóng nhiệt chảy qua, "Ngươi không nợ ta......"

Mộ Dung Diễn cúi xuống, chóp mũi hai người chạm nhau, "Lẽ ra ta phải gặp ngươi sớm hơn, nếu không phải những năm qua khổ sở như vậy thì ngươi đã chẳng nghĩ lung tung......

Sau này ta sẽ không để ngươi chịu ấm ức nữa đâu."

Hơi thở nóng hổi gần trong gang tấc, trái tim Cố Lang nóng lên, "Ta sợ ngươi thiệt thòi......"

Mộ Dung Diễn cười khẽ, "Vậy ngươi phải bù đắp cho ta, sinh cho ta thêm mấy đứa......"

Lời còn lại bỗng nhiên bị nuốt vào miệng, môi lưỡi mềm mại phủ lên.Cố Lang nắm áo hắn, từng cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra.

Ban đêm uống rượu, cá ở sòng bạc, rừng trúc ngoài thành, nụ cười của người kia......Ngươi có ta mà......Cố Lang siết chặt tay rồi đè người xuống, đôi mắt ửng đỏ nhìn Mộ Dung Diễn, giọng nói khàn khàn: "Được......

Mộ Dung Diễn, chỉ cần ngươi không buông tay thì ta cũng sẽ không phụ ngươi."

Đáy mắt Mộ Dung Diễn tràn ra ý cười, ôm người thật chặt, ngẩng đầu lên cắn môi y rồi cười nói: "Cả đời bao giờ không buông tay."

Hơi thở giữa răng môi càng thêm nóng hổi, mềm mại triền miên.

Đai lưng Cố Lang bị giật ra, áo ngoài rơi xuống cạnh giường, áo lót hờ hững buông lơi.

Y chưa kịp tỉnh táo lại đã bị đè xuống, lưng áp sát đệm chăn mềm mại, một thân hình ấm áp nằm đè lên người.Mộ Dung Diễn hôn chóp mũi y, thấp giọng nói: "Ngươi nợ ta có phải nên trả rồi không?"

Vành tai Cố Lang đỏ lên, do dự sờ cổ áo hắn rồi kéo một cái nhưng chỉ lộ ra nửa lồng ngực.Mộ Dung Diễn tựa vào trán y cười, hơi thở phả vào mặt y vừa nóng vừa nhột.Y không khỏi buồn bực: "......

Cười gì vậy?"

Mộ Dung Diễn kéo tay y đặt lên hông mình rồi nói khẽ: "Phải cởi đai lưng trước chứ."

Cố Lang đỏ mặt, "Ngươi cứ kệ ta......"

"Ừ, ta mặc kệ, ngươi tiếp tục đi......"

Mộ Dung Diễn đè y ra hôn, lòng bàn tay vuốt ve eo thon, mơn trớn tấm lưng gầy gò, xoa nắn vùng bụng bằng phẳng......Những nơi lòng bàn tay đi qua trở nên nóng rực ngứa ngáy, Cố Lang nhịn không được co người lại, sau đó bị Mộ Dung Diễn ôm eo hôn sâu hơn.Y đang thở hổn hển thì thấy Mộ Dung Diễn nghiêng người lấy một bình sứ ở đầu giường mở ra ngửi ngửi.Vẻ mặt Cố Lang phức tạp: "......

Ngươi...... vẫn uống à?"

"Nói mò gì đó?"

Mộ Dung Diễn cọ xát nửa thân dưới vào người y, "Nhìn ta giống như sắp uống lắm sao?"

Cố Lang nhìn bình sứ kia, "Vậy......"

"Đây là cho ngươi dùng," Mộ Dung Diễn xoa từ eo y xuống dưới, Cố Lang giật mình run lên một cái, "Ngươi thích mùi gì?

Lần sau ta sai người chuẩn bị nhiều một chút......"

Cố Lang bịt miệng hắn lại, mặt đỏ tới mang tai, "Đừng nói nữa!"

"Ừ, không nói," Mộ Dung Diễn kéo tay y xuống rồi xáp lại gần, "Đêm xuân ngắn ngủi, cũng nên gấp chứ nhỉ."

"Ai gấp......

Ưm......"

Sắc trời dần muộn, trong phòng lờ mờ, bình sứ trống rỗng lăn xuống giường, tiếng thở dốc ướt át tràn ra khỏi màn.Áo lót Cố Lang vắt trên cánh tay, cắn chăn không nhịn được run rẩy, cần cổ ửng hồng, toàn thân chảy mồ hôi ròng ròng, không kìm được tiếng rên rỉ tràn ra giữa răng, "Ưm......"

Mộ Dung Diễn hôn lên cần cổ đầy mồ hôi của y, lồng ngực trần trụi nóng rực chạm vào nhau, giữa lúc nâng lên hạ xuống là tiếng thở dốc cùng với tiếng thì thầm khàn khàn trầm thấp, "Cố Lang......"

Bụng bỗng nhiên thắt lại, trong người nóng hổi, Cố Lang rúc vào cổ Mộ Dung Diễn, nắm chặt bờ vai ẩm ướt mồ hôi của hắn rồi thở hổn hển.Thật lâu sau, hai cánh tay rã rời thõng xuống, Cố Lang xụi lơ nằm trong chăn thở dốc.Mộ Dung Diễn hôn lên nước mắt trên mi Cố Lang rồi ôm y vào lòng.Cơ thể Cố Lang bỗng nhiên cứng đờ.Mộ Dung Diễn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Tai Cố Lang nóng lên, "......Hình như...... chảy ra rồi......"

Mộ Dung Diễn dừng lại, sau đó đột ngột nằm đè lên y rồi thì thầm: "Vậy ta chặn nó lại nhé?"

"Cái......

Ưm......"

Cố Lang run rẩy nói, "Sao ngươi lại......"

Mộ Dung Diễn: "Lần cuối được không?"

Cố Lang: "......

Lúc nãy ngươi cũng nói vậy mà!"

"Lần này là thật đấy."

"Ngươi lừa đảo......

Ưm......"

Canh ba nửa đêm, Thái tử mở cửa phòng, khoác áo rồi sai người nấu nước nóng.Hộ vệ chạy tới tự hào nói, "Điện hạ, nấu xong rồi ạ."

Thái tử hết sức hài lòng, thưởng cho hắn một thỏi bạc to.Hộ vệ cất bạc vui vẻ đi khiêng nước nóng, thậm chí còn thấy sau này có thể phát tài nhờ nấu nước nóng.Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang ra khỏi chăn rồi bế người vào thùng tắm.Mặt nước tràn ra, Cố Lang mơ màng dựa vào ngực Mộ Dung Diễn, để mặc nước tràn qua lưng eo, toàn thân ấm áp dễ chịu.Trong cơn mơ màng, dường như y thấy lại lúc nhỏ mình ngồi trên vai cha đi giữa dòng người.

Trên đường đèn đuốc sáng trưng, mẹ y đi bên cạnh, trong tay cầm đèn lồng hình con hổ đùa với y.Mẹ đang cười, cha cũng đang cười, dường như y cũng đang cười......Đôi mắt Cố Lang cong lên, hình như có một nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi......*Trời hửng sáng, Nguyễn Niệm ôm gối ngồi giữa giường nhìn Khuất Phong Vân đang ngủ bên cạnh.Sau khi họ trở về từ miếu Quan Âm, Khuất Phong Vân không thèm để ý tới y nữa.Hôm qua Thái tử dẫn đám người Cao Thừa đi, Ngụy Thanh Đồng kéo y sang một bên rồi hung dữ nói: "Chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói ra thì đừng trách ta không khách khí!"

Nguyễn Niệm mờ mịt: "Hả?"

"Còn giả ngốc cái gì?!"

Ngụy Thanh Đồng không tin y, "Đồ biến thái!"

Hôm nay Nguyễn Niệm bị nàng gọi là đồ biến thái mấy lần thì không khỏi tức giận, "Cô nương, ta đắc tội gì với ngươi?!"

Ngụy Thanh Đồng không ngờ y vẫn cứng cỏi như vậy, "Trong lòng ngươi còn không rõ hay sao?!"

Nguyễn Niệm lắc đầu.Ngụy Thanh Đồng tức điên lên: "Ngươi sờ ngực ta!"

Ngụy Dung và Khuất Phong Vân cách đó không xa: "......"

Thế là Khuất Phong Vân không thèm nói chuyện với y suốt cả đoạn đường.Khuất Phong Vân chậm chạp mở mắt ra, thấy Nguyễn Niệm ôm gối ngồi giữa giường nhìn hắn thì giật nảy mình, suýt nữa té xuống giường.Khuất Phong Vân: "......

Sao không ngủ?"

Nguyễn Niệm xích lại gần hỏi hắn: "A Ngạnh, ngươi đang giận ta đúng không?"

Khuất Phong Vân im lặng.Nguyễn Niệm ấp úng: "Ta, ta không cố ý sờ Ngụy cô nương đâu, lúc đó tay ta bị trói sau lưng, ta lại nhìn không thấy nên mới bất cẩn......"

Khuất Phong Vân: "Bất cẩn?"

"Tất nhiên rồi," Nguyễn Niệm nói, "Ta có muốn sờ cũng sờ ngươi chứ!"

Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 62: Y không cần thủ tiết nữa


Nguyễn Niệm thấy sắc mặt Khuất Phong Vân không còn khó coi thì giật nhẹ tay áo hắn nói: "A Ngạnh, ta thật sự không cố ý đâu, ngươi đừng giận ta nữa......"

Khuất Phong Vân nhìn y hỏi: "Ngươi sợ ta giận à?"

Nguyễn Niệm gật đầu: "Ta sợ ngươi không để ý tới ta."

"Tại sao?"

Tay Khuất Phong Vân đang chống trên giường chậm rãi nhích tới gần đầu ngón tay Nguyễn Niệm, "Ta...... trong lòng ngươi...... rất quan trọng sao?"

Nguyễn Niệm: "Ngươi không để ý đến ta thì mẹ ta lại hỏi có phải ta cãi nhau với ngươi không, nhắc mãi làm ta đau cả đầu."

Khuất Phong Vân: "......"

Khuất Phong Vân kéo chăn vùi đầu nằm ngủ tiếp.Nguyễn Niệm: "......"

A?

Hình như càng tức giận hơn thì phải?Lúc ăn điểm tâm, Khuất Phong Vân cắn bánh bao với vẻ thờ ơ.Nguyễn Niệm bưng chén cháo, còn chưa uống mấy ngụm thì thấy Khuất Phong Vân biến sắc, đưa tay đấm ngực."

A Ngạnh?"

Nguyễn Niệm sửng sốt một chút mới phát hiện hắn bị nghẹn bánh bao, vội vàng đập lên lưng hắn."

Khụ khụ......"

Khuất Phong Vân ho ra một ngụm bánh bao, còn chưa hoàn hồn thì Nguyễn đại nương đã đi tới, thấy Khuất Phong Vân đang nôn thì tràn đầy chờ mong nói: "Con dâu, có phải con...... có thai rồi không?"

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm sợ mẹ y muốn đi bốc thuốc dưỡng thai cho Khuất Phong Vân nên đành phải nói: "Nương, ngài đừng hiểu lầm, hắn sẽ không sinh con đâu."

"Không...... không sinh con?"

Nguyễn đại nương như bị sét đánh.Nguyễn Niệm có chút không đành lòng, "Nương, hắn......"

"Ngươi đứa nhỏ này sao không nói sớm?"

Nguyễn đại nương tỉnh táo lại, "Không sao, Lâm đại phu ở thành Đông đã khám cho rất nhiều người mà đều chữa khỏi cả, con cái đã mấy tuổi rồi.

Ta bảo Tiểu Nguyệt mời ông ấy đến khám cho con dâu thử xem."

"Không phải, nương......"

Nguyễn Niệm còn chưa nói xong thì Nguyễn đại nương đã vội vàng ra ngoài gọi Tiểu Nguyệt.Nguyễn Niệm yên lặng quay đầu nhìn sang Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân yên lặng ăn bánh bao.Khi Lâm đại phu vào cửa thấy bệnh nhân là nam tử, lại nghe Nguyễn đại nương nói hắn sẽ không sinh con thì hiểu rõ gật đầu: Ồ, bất lực.Nguyễn Niệm dỗ mẹ y đi chỗ khác rồi giải thích với đại phu: "Nương ta hiểu lầm, thật ra......"

Lâm đại phu tưởng bọn họ giấu bệnh sợ thầy nên khuyên nhủ: "Công tử đừng lo, lão phu làm nghề y nhiều năm cũng đã gặp không ít nam tử vì đủ loại nguyên nhân mà bị vô sinh.

Bệnh này chữa sớm khỏi sớm, không nên kéo dài."

Nguyễn Niệm: "......"

Lâm đại phu nói xong liền muốn bắt mạch cho Khuất Phong Vân, Khuất Phong Vân thu tay lại trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Nguyễn Niệm giật mình, xong rồi, A Ngạnh sắp bị tức chết.Y vội vàng kéo đại phu ra ngoài, "Không phải, hắn thật sự không bị bệnh mà."

Lâm đại phu vẫn không tin, tận tình khuyên bảo: "Bệnh bất lực này a......"

Khuất Phong Vân đưa tay vỗ một cái, cái bàn liền nứt ra.Lâm đại phu nói cũng không dám nói, cõng hòm thuốc vội vã bỏ chạy.Nguyễn Niệm hấp tấp chạy tới, "A Ngạnh, ngươi đừng nóng giận, ta, ta biết ngươi cương được!"

Như sợ Khuất Phong Vân không tin, y lại nói thêm: "Lần trước trên cây ngươi còn cấn lấy ta nữa mà!"

Khuất Phong Vân: "......"*Khi Cố Lang thức dậy thì mặt trời đã lên cao.

Mộ Dung Diễn ôm y, tựa hồ còn chưa tỉnh, trên người lại mặc y phục lúc vào triều.Sáng nay Mộ Dung Diễn nhẹ tay nhẹ chân vào triều, khi về thấy Cố Lang còn chưa tỉnh nên muốn ôm y nằm một hồi, sau đó ngủ thiếp đi.Cố Lang nhìn gương mặt say ngủ của hắn rồi đưa tay sờ cằm hắn.Mộ Dung Diễn mơ màng mở mắt ra, nắm chặt tay y cười nói: "Vừa tỉnh ngủ đã muốn sàm sỡ ta rồi à?"

Mặt Cố Lang nóng lên, ngang bướng nói: "Không được à?"

"Được, đương nhiên là được rồi, ta cầu còn không được," Mộ Dung Diễn kéo tay y hướng xuống dưới, "Đây, sờ chỗ này......"

Cố Lang vội vàng rút tay về, y giãy dụa muốn đứng lên nhưng eo mềm nhũn nên lại nằm xuống."

Cẩn thận chút," Mộ Dung Diễn vội vàng ôm y xoa eo, "Có đói không?

Ta gọi người mang đồ ăn sáng tới nhé?"

Cố Lang gật đầu.Mộ Dung Diễn đi gọi người rồi vắt khăn lau mặt cho y: "Ngụy tướng quân mấy ngày nữa phải về biên giới phía Bắc, lát nữa ta sẽ đến đại doanh, ngươi ở đây nghỉ ngơi được không?"

Cố Lang nghĩ ngợi rồi nói: "Ta cũng đi."

Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y cười nói: "Không đau à?"

Cố Lang giật khăn phủ lên mặt hắn."

Khoan khoan......

Không thở nổi......"

Tiểu thái giám bưng đồ ăn sáng đứng ngoài cửa nghe tiếng cười trong phòng thì không biết có nên vào hay không.Đây là...... thân mật xong chưa a?*Ngụy Thanh Đồng đi đến quán trà nhìn quanh bốn phía."

Ngụy tỷ tỷ," Từ Kính Nhi ngồi bên bàn cạnh cửa sổ vẫy tay với nàng, "Ở đây."

Lần này sau khi Ngụy Thanh Đồng trở về từ biên giới phía Bắc thì vẫn chưa gặp Từ Kính Nhi.Các nàng quen nhau ba năm trước.

Khi đó một tên trộm trên đường trộm mất túi tiền của Từ Kính Nhi, Ngụy Thanh Đồng nhìn thấy liền đuổi theo mấy con phố, cuối cùng lấy lại được túi tiền.Sau đó mỗi lần Ngụy Thanh Đồng từ biên giới phía Bắc trở về đều kể cho Từ Kính Nhi một vài chuyện lý thú ở đó, Từ Kính Nhi thì kể với nàng công tử nhà ai đẹp, công tử nhà ai bỏ trốn theo người......Nhưng hôm nay Ngụy Thanh Đồng đến tìm Từ Kính Nhi để giúp nghĩ cách.Hôm đó nàng bảo Cố Lang muốn cướp nam nhân của y nhưng đối với chuyện này lại chẳng có kinh nghiệm gì, càng không biết phải ra tay thế nào."

Vả lại......"

Ngụy Thanh Đồng ngừng một chút rồi nói, "Hình như ta cũng không thích Thái tử nhiều như vậy."

Từ Kính Nhi mờ mịt, "Tỷ thích Thái tử lúc nào?

Trước đây chưa nghe tỷ nói bao giờ."

"Cũng không lâu lắm," Ngụy Thanh Đồng nói, "Hôm đó về kinh Thái tử mở cổng thành ra, sau đó giao đấu trên thành......

Ta chợt phát hiện võ công của hắn thật không tệ, so với mấy nam nhân trước đây ta từng gặp thì đánh hay hơn nhiều!"

Từ Kính Nhi: "Cho nên...... tỷ liền thích hắn à?"

Ngụy Thanh Đồng: "Đúng vậy."

Từ Kính Nhi: "......"

Tỷ muốn học lén võ công của hắn chứ gì?Ánh mắt Ngụy Thanh Đồng chợt dừng lại, nhìn xuống con đường dưới lầu rồi nói: "Hình như ta thấy Thái tử và người trong lòng hắn thì phải."

Từ Kính Nhi quay lại nhìn, chỉ thấy Thái tử lôi kéo Cố Lang, lúc đi ngang qua sạp bán mặt nạ thì cầm một cái đeo lên cho Cố Lang, chắc thấy không đẹp nên lại đổi cái khác, vẫn không đẹp nên đổi cái khác nữa......Cố Lang không thể nhịn được, nắm cổ áo hắn kéo đi.Từ Kính Nhi kích động một tay che miệng, một tay vỗ bàn khiến mấy người ngồi bên cạnh đều quay lại nhìn các nàng.Ngụy Thanh Đồng không hiểu ra sao, "......

Muội sao vậy?"

Từ Kính Nhi tỏ vẻ cảm động hết sức, nước mắt đều sắp rơi xuống, "Y không cần thủ tiết nữa rồi......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 63: Sao có ngựa mà không cưỡi


Ngụy Thanh Đồng như lọt vào sương mù, "Cái gì thủ tiết?

Ai thủ tiết?"

Từ Kính Nhi nhìn hai người bên dưới đi xa rồi nắm chặt tay Ngụy Thanh Đồng nói: "Ngụy tỷ tỷ, chân trời nào mà không có cỏ thơm, tỷ cần gì phải treo cổ trên cây Thái tử chứ?"

Ngụy Thanh Đồng: "Ta đâu muốn treo cổ trên cây......"

"Vậy thì quên hắn đi," Từ Kính Nhi nói, "Trong thành này còn nhiều nam nhân tốt lắm, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tìm cho tỷ một lang quân như ý!"

Ngụy Thanh Đồng không tin, "Nhiều lắm sao?

Ví dụ như ai?"

Từ Kính Nhi nghĩ ngợi rồi nói: "Công tử nhà Lễ bộ Thượng thư thì sao?

Ôn tồn lễ độ, văn chương nho nhã, trong thành này có nhiều nữ tử muốn gả cho hắn lắm đấy."

Ngụy Thanh Đồng hỏi: "Biết đánh nhau không?"

Từ Kính Nhi: "Hình như là không......"

Ngụy Thanh Đồng: "Vậy không được, tiếp đi."

"Triệu tham tướng thì sao?

Hắn tập võ từ nhỏ......"

"Người này ta gặp rồi, gầy quá, tiếp đi."

"Vậy con trai Hình bộ Thượng thư thì sao?

Hắn cũng tập võ từ nhỏ, trước đây còn định nhập ngũ đến biên giới phía Bắc......"

Từ Kính Nhi đột nhiên dừng lại rồi kích động nói, "Muội nghe nói sau này hắn không đến biên giới phía Bắc nữa mà có quan hệ với công tử nhà Lễ bộ Thượng thư......

Không được, người này phải giữ lại, kế tiếp......

Biểu ca của muội thì sao?

Không được không được, hình như hắn thích người bán đậu hũ ở phố Đông rồi......"

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Các nàng nói hơn nửa ngày vẫn không tìm được người nào phù hợp, Ngụy Thanh Đồng mất kiên nhẫn nói không tìm nữa, ai thích gả thì gả, thà đi đánh trận với cha nàng còn hơn.

Biên giới bao la, cần gì phải tìm nam nhân trong kinh thành này chứ.Các nàng rời khỏi quán trà rồi tạn biệt nhau ở đầu phố, hẹn mấy ngày nữa đi chơi hồ.Từ Kính Nhi đi mấy bước thì thấy Tôn Phóng vội vã đi tới từ phía bên kia."

Tôn đại ca," Từ Kính Nhi hỏi, "Có chuyện gì à?

Ngươi có vẻ...... gấp lắm thì phải?"

Tôn Phóng đáp: "Ta phải chạy về sòng bạc cho cá ăn.

Hôm qua ta quên mất, không thể để đại đương gia phát hiện được."

"Đại......

Đại đương gia?"

Từ Kính Nhi ngờ vực hỏi, "Đại đương gia lại báo mộng cho ngươi à?"

"Không phải," Tôn Phóng nghĩ ngợi rồi nói thẳng, "Thật ra đại đương gia của chúng ta vẫn chưa chết, hắn về rồi."

"Hả?"

Từ Kính Nhi chợt nhớ lúc nãy trông thấy Cố Lang đi với Thái tử......

Ngụy Thanh Đồng nói đó là người trong lòng Thái tử.Từ Kính Nhi vặn xoắn chiếc khăn trong tay, dè dặt hỏi: "Vậy hắn và Cố công tử......"

"Đương nhiên hắn về tìm Cố hộ vệ rồi," Tôn Phóng ghét bỏ nói, "Hắn chỉ hận không thể bám chặt người kia thôi."

Từ Kính Nhi giật thót tim.Trời ạ, vừa có người mới vừa có tình cũ sao?

Chuyện này có ngang trái quá không?"

Hắt xì!"

Mộ Dung Diễn và Cố Lang đang trò chuyện với Ngụy Dung trong quân doanh bỗng nhiên hắt hơi cùng một lúc.Ngụy Dung: "......"

Sao hắt hơi mà cũng phải chung với nhau vậy?Mộ Dung Diễn sờ trán Cố Lang rồi lại sờ trán mình, biết chắc không phải bị cảm mới yên tâm.Hắn thấy Ngụy Dung có lời muốn nói với Cố Lang nên bàn bạc qua loa chuyện biên giới phía Bắc rồi tìm cớ ra khỏi doanh trướng.Ngụy Dung do dự nhìn Cố Lang.Cố Lang hỏi: "Ngụy thúc, sao vậy ạ?"

"Tiểu Lang à......"

Ngụy Dung do dự nói, "Chuyện kia......

Ta nghe Thanh Đồng nói ngươi và Thái tử......"

Cố Lang biết hắn muốn nói gì nên bình tĩnh gật đầu.Ngụy Dung đứng lên đi tới lui mấy bước rồi nóng nảy nói: "Có phải Thái tử ép buộc ngươi không?

Lúc ta về kinh đã nghe nói Thái tử thích nam sắc, ngươi đừng sợ, Ngụy thúc......"

"Không phải, hắn tốt với cháu lắm."

Cố Lang nói, "Ngụy thúc, cháu thích hắn."

Ngụy Dung nhìn y, trầm mặc nửa ngày rồi thở dài: "Hắn là thái tử, ngươi đi theo hắn e là......

Chỉ có thể ở mãi trong Đông Cung, còn bị người khác đàm tiếu, bị thiên hạ chế nhạo."

Cố Lang bình tĩnh nói: "Cháu không sợ."

Ngụy Dung thấy y tỏ vẻ kiên định thì không nhiều lời nữa mà vỗ vai y nói: "

Sau này có chuyện gì ấm ức cứ nói với thúc nhé, thúc sẽ bênh vực ngươi!"

Khóe môi Cố Lang nhếch lên: "Vâng ạ."

Ngụy Dung cũng dằn xuống cảm xúc rồi cười nói: "Mấy ngày trước ta tìm được một con ngựa tốt, ta vừa nhìn đã thấy hợp với ngươi.

Đi, ta dẫn ngươi đi xem."

Đến chuồng ngựa, Ngụy Dung gọi người dẫn ra một con ngựa màu đỏ thẫm.Cố Lang thấy nó có thân hình cân xứng, đầu to thẳng, lưng rộng mà bằng phẳng, vô cùng cường tráng mạnh mẽ.Y nhịn không được đưa tay vuốt lông bờm thật dài của nó.

Con ngựa hí một tiếng trầm thấp rồi dụi đầu vào vai y."

Các ngươi có duyên với nhau đấy," Ngụy Dung cười nói, "Tiểu Lang, cưỡi chạy hai vòng đi."

Thân hình Cố Lang cứng đờ, "Cháu......"

Ngụy Dung khó hiểu: "Sao thế?

Không thích à?"

"Không phải, cháu......"

Cố Lang đang lúng túng không biết nói thế nào thì chợt nghe Mộ Dung Diễn gọi: "Ngụy tướng quân......"

Mộ Dung Diễn đi tới nắm tay Cố Lang, nói với Ngụy Dung: "Ngụy tướng quân, phụ hoàng sai người đến tìm ta, chúng ta cáo từ trước."

"Vâng, điện hạ đi thong thả."

Ngụy Dung cũng không nghĩ nhiều, còn đưa con ngựa cho Cố Lang.Bọn họ dắt ngựa chậm rãi đi, Ngụy Dung nhìn theo bóng dáng hai người và một ngựa, sờ ót nói thầm: "Có ngựa sao không cưỡi mà lại dắt bộ chứ......"

Cố Lang rất thích con ngựa kia, trên đường hết sờ cổ lại sờ lưng ngựa, thấy thế Mộ Dung Diễn ghen tị bất mãn nói: "Chưa bao giờ thấy ngươi sờ ta như thế cả."

Tai Cố Lang nóng lên, "Nói bậy bạ gì đó?"

Mộ Dung Diễn giả bộ thở dài: "Ôi, bản Thái tử còn thua cả một con ngựa......"

Con ngựa bỗng nhiên quất đuôi vào lưng Mộ Dung Diễn.Mộ Dung Diễn: "......"

Mộ Dung Diễn tưởng nó không cẩn thận nên cũng chẳng để ý, lại nghe Cố Lang nói khẽ: "Ta muốn đi gặp Trịnh Vu Phi."

Mộ Dung Diễn nhìn y, nắm chặt tay y nói: "Được, ta đi với ngươi."

Cố Lang chần chờ nói: "Chẳng phải ngươi vừa nói Hoàng thượng tìm ngươi......"

Mộ Dung Diễn ôm eo y xoa nhẹ rồi mò xuống dưới, kề vào tai y nói: "Ta không nói thế thì ngươi định cưỡi ngựa chạy mấy vòng với bộ dạng này sao?

Không đau à?"

Cố Lang trừng hắn, chưa kịp lên tiếng thì con ngựa đột ngột thò đầu tới đẩy Mộ Dung Diễn ra.Mộ Dung Diễn: "......"

Cố Lang thấy vẻ mặt như muốn hầm thịt ngựa của Mộ Dung Diễn thì vội nói: "Đây là quà Ngụy thúc tặng ta, ngươi đừng......"

"Yên tâm, ta không chấp nó đâu," Mộ Dung Diễn lại ôm chầm Cố Lang rồi nhìn con ngựa kia, ngoài cười nhưng trong không cười, "Hôm nào chúng ta thân mật trên lưng nó để nó biết thế nào là ân ái đi......"

Cố Lang và con ngựa đồng loạt giơ chân lên đạp Mộ Dung Diễn.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 64: Sau này ta nấu cho ngươi


Con ngựa kia giống như đã thành tinh, trên đường đi Mộ Dung Diễn khẽ dựa gần Cố Lang thì nó liền ủi hắn.

Nếu ủi không ra còn tức giận thở phì phò.

Trong lòng Mộ Dung Diễn hầm thịt ngựa hết lần này tới lần khác, vừa đến Đông Cung liền giao ngựa cho Trần công công rồi kéo Cố Lang đi.Bọn họ đến thiên lao, Mộ Dung Diễn muốn đi cùng Cố Lang nhưng Cố Lang lắc đầu, một mình đẩy cửa vào.Y đi hết các dãy nhà lao mới tìm được Trịnh Vu Phi.Trịnh Vu Phi tay chân đều mang xiềng xích, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Hắn dò xét người trẻ tuổi trước mắt rồi hỏi: "Ngươi là ai?"

Cố Lang không nói gì mà nhìn hắn chằm chằm, đè xuống sự oán hận đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng.Thật lâu sau, y mở miệng kể cho hắn một câu chuyện.Y kể mười một năm trước, dưới trướng tướng quân Nhiếp Trạm có một phó tướng tên là Cố Chương.

Hôm đó Cố Chương bắt được thám tử Bắc Kỳ, tìm ra một phong thư mật trên người hắn, trong thư đề tên Các lão Lục Bình Sơn.Cố Chương hoài nghi Lục Bình Sơn thông đồng với địch phản quốc nên đem phong thư mật đi tìm Nhiếp Trạm.

Quản gia Nhiếp phủ là Nhiếp An vì vợ con đang nằm trong tay Lục Bình Sơn nên âm thầm truyền tin này cho hắn.Sau đó Lục Bình Sơn sai hắn bỏ thuốc mê vào nước trà của Nhiếp Trạm và Cố Chương.Nhiếp Trạm biết được chuyện thư mật thì tức giận không thôi, muốn vào cung báo cáo việc này cho Hoàng thượng.

Bọn họ giục ngựa đến ngõ Trường Minh thì chợt cảm thấy kỳ lạ, trong ngõ rất vắng vẻ yên tĩnh.Bỗng nhiên họ bị váng đầu hoa mắt ngã xuống từ trên lưng ngựa.Trước khi Cố Chương ngất đi đã nhìn thấy Trịnh Vu Phi giục ngựa từ đầu ngõ đi tới.Khi hắn tỉnh lại thì thấy Nhiếp Trạm một thân máu tươi quỳ gối trước mặt mình, còn trong tay mình cầm đao, mũi đao đâm vào ngực Nhiếp Trạm.Cấm quân lao đến bao vây hắn, Trịnh Vu Phi ngồi trên ngựa nhìn hắn từ trên cao xuống, nói hắn có ý định mưu hại trung thần......Cố Chương bị giam vào thiên lao, không có thẩm vấn, không thể nào biện bạch, thậm chí còn không được gặp bất kỳ ai.Mấy ngày sau Nhiếp Trạm trọng thương bỏ mạng, Trịnh Vu Phi lại tìm ra thư liên lạc giữa Cố Chương và Bắc Kỳ trong Cố phủ.

Sau đó một đạo thánh chỉ hạ lệnh chém đầu cả nhà Cố gia vì tội thông đồng với địch phản quốc.Có lẽ không ai biết thánh chỉ kia là do Lục Bình Sơn mua chuộc thái giám bên cạnh Hoàng đế đốt mê hương cho Hoàng đế, thừa dịp hắn thần chí không rõ đã bảo hắn đóng ấn tỉ.Khi Hoàng đế tỉnh lại thì cả nhà Cố gia đã xuống suối vàng."

Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!"

Trịnh Vu Phi trừng mắt, tay chân run rẩy.Năm đó Lục Bình Sơn hứa sẽ cho hắn quan to lộc hậu, hai người kẻ xướng người hoạ giết Nhiếp Trạm rồi vu cho Cố Chương, nội ứng ngoại hợp với Bắc Kỳ công chiếm kinh đô.Những chuyện này chỉ có Lục Bình Sơn mới biết.

Hắn đánh cược Lục Bình Sơn sẽ cứu hắn để giấu nhẹm chuyện này.Hắn bị nhốt trong lao nên không biết Lục Bình Sơn đã khó bảo đảm mạng mình.Cố Lang lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi có nhớ Cố gia năm xưa có một đứa trẻ mười ba tuổi không."

"Đứa trẻ......"

Trịnh Vu Phi sững sờ rồi lại phủ nhận, "Không thể nào!

Đứa bé kia đã chết khi cấm quân niêm phong Cố phủ!"

Hắn biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc để không gieo tai hoạ cho mình.

Nhưng hắn không biết Triệu Chuyết từng có con trai bằng tuổi Cố Lang.Năm đó khi niêm phong Cố phủ, con trai Triệu Chuyết hoảng sợ chạy trốn rồi ngã xuống từ trên tường cao.Khi Triệu Chuyết tìm được con mình thì đứa bé kia đã tắt thở.

Hắn bi thống vạn phần nhưng vẫn ôm con đi tìm Cố Lang rồi bảo hai người đổi quần áo cho nhau, sau đó dẫn Cố Lang trốn đi.Bọn họ chật vật chạy trốn trong thành, nơm nớp lo sợ.

Cố Lang không được gặp phụ mẫu lần cuối mà chỉ dám vụng trộm chạy tới pháp trường ban đêm, dưới ánh trăng nhìn thấy từng vũng máu biến thành màu đen......Từ đó đêm nào y cũng gặp ác mộng, rất sợ thấy máu trong đêm......"

Mười một năm, ta đã gặp ác mộng mười một năm!"

Cố Lang bóp cổ Trịnh Vu Phi đè nghiến hắn vào tường, "Dựa vào cái gì Cố gia của ta phải chịu nỗi oan thấu trời này, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ?!"

Y từng vô số lần muốn giết Trịnh Vu Phi, nhưng giết hắn thì thế nào?

Người chết đi không thể trở về, tội danh thông đồng với địch phản quốc lại bao phủ Cố gia ngày qua ngày.Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi nợ Cố gia, y chỉ muốn giải oan để cả thiên hạ đều biết Cố gia của y một đời trung liệt, chưa từng phản quốc.Cha y cả đời trong sạch, chưa từng bôi nhọ gia môn......Mộ Dung Diễn đang tựa vào tường chợt nghe thấy một tiếng động vang lên, Cố Lang từ sau cửa đi ra."

Không sao chứ?"

Mộ Dung Diễn đi tới nắm chặt bàn tay hơi lạnh của y.Cố Lang lắc đầu, cùng hắn mười ngón đan xen, "Về thôi."

Y nghĩ mình không nên mãi chìm đắm trong quá khứ nặng nề chỉ thấy máu me đầm đìa nữa.Y còn có Mộ Dung Diễn.Mộ Dung Diễn vẫn đang đợi y......*Khuất Phong Vân thấy Nguyễn Niêm đang nhào tới bắt một con gà ở cửa bếp liền hỏi: "Hôm nay ngươi nấu cơm à?"

"Không phải, ta không biết nấu cơm."

Nguyễn Niệm vừa đuổi gà vừa nói, "Mẹ ta bảo nếu ta nấu canh gà cho ngươi thì chắc ngươi không giận ta nữa......

Cẩn thận!"

Con gà hoảng hốt chạy bừa, vỗ cánh xông tới Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân một tay bắt gà lại.Hắn đưa gà cho Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm ôm gà đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn hắn lom lom: "Ta không biết giết gà."

Khuất Phong Vân đành phải giúp hắn giết gà.Nguyễn Niệm đem gà đã mổ xong bỏ vào nồi, lại hỏi: "Nấu canh gà phải bỏ cái gì?"

Khuất Phong Vân thờ ơ bỏ chút muối vào nồi.Nguyễn Niệm: "Bỏ muối là xong rồi sao?"

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi chẳng chuẩn bị thứ gì, còn muốn ta bỏ cái gì?Nguyễn Niệm lại đi nhóm lửa, xột xoạt hơn nửa ngày, cuối cùng ôm khuôn mặt đầy tro nhìn Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân yên lặng đi nhóm lửa.Nguyễn Niệm lau mặt nói thầm: "Sao nấu canh lại phiền toái như vậy......"

Bọn họ giày vò hồi lâu mới nấu ra một nồi canh gà, Nguyễn Niệm vui vẻ ôm lấy Khuất Phong Vân, "Ta biết nấu canh gà rồi!"

Khuất Phong Vân: "......"

Rốt cuộc là ngươi nấu hay ta nấu?Nguyễn Niệm múc thêm một chén nữa cho Khuất Phong Vân, lấy lòng nói: "Chắc không ngon bằng người khác nấu nhưng mà......"

Khuất Phong Vân nhìn canh gà nóng hổi trên bàn nói: "Chưa ai nấu canh gà cho ta cả."

Nguyễn Niệm nghi ngờ nói: "Mẹ ngươi cũng không có......"

Khuất Phong Vân: "Ta là cô nhi."

Nguyễn Niệm ngẩn người rồi đẩy canh gà đến trước mặt hắn nói: "Vậy sau này ngươi muốn uống thì cứ nói với ta, ta nấu cho ngươi."

Khóe miệng Khuất Phong Vân cong lên, "Chẳng phải nói phiền phức sao?"

Nguyễn Niệm có chút xấu hổ nói: "Nếu ngươi muốn uống thì cũng không phiền gì......"

Khói tỏa ra từ chén canh lượn lờ giữa hai người.Khuất Phong Vân chậm rãi nhích tới gần.Nguyễn Niệm nắm lấy mép bàn, tim đập thình thịch.Bọn họ càng lúc càng gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, đôi môi gần trong gang tấc......Bỗng nhiên Nguyễn Niệm ngửa mặt lên nhìn nóc nhà.Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 65: Có phải rất xứng đôi không


Nguyễn Niệm nhìn nóc nhà không hề có động tĩnh gì, lúng túng nói: "Ta, ta tưởng lại có người......"

Khuất Phong Vân: "......"

Toi rồi, y bị chuyện lần trước sinh ra ám ảnh sao?Hơi nóng ám muội lượn lờ giữa hai người bỗng nhiên tan biến, Nguyễn Niệm vội vàng đứng lên nói: "Ta......

Ta còn có việc phải ra ngoài, đi trước......"

Khuất Phong Vân hỏi: "Đi đâu?"

"Từ thừa tướng mấy ngày nay lại bị nhức đầu," Nguyễn Niệm nói, "Sư phụ bảo ta hôm nay đến khám cho hắn."

Khuất Phong Vân đứng dậy nói: "Ta cũng đi."

Nguyễn Niệm: "Hả?"

Khuất Phong Vân: "Không được à?"

"Không phải......"

Nguyễn Niệm nói, "Nhưng ngươi cũng không biết xem bệnh thì đi làm gì?"

Khuất Phong Vân yên lặng bưng canh gà trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi kéo Nguyễn Niệm đi.*Sau khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang rời khỏi thiên lao, cổng nhà lao lại đổi ca, đến phiên Ngô Lục canh gác.

Trước đó Ngô Lục bị Mộ Dung Diễn điều đến gác thiên lao, dặn hắn phải canh chừng Trịnh Vu Phi cho kỹ.

Vì vậy mỗi lần hắn trực đều cố ý đến xem Trịnh Vu Phi đề phòng hắn trốn ra hoặc chết.Hôm nay hắn mở cửa vào xem Trịnh Vu Phi như thường lệ, lại phát hiện Trịnh Vu Phi mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất rên hừ hừ vì đau.Ngô Lục không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến Đông Cung báo cho Thái tử.Thái tử ở trong thư phòng đóng kín cửa.

Hộ vệ gõ cửa nói Ngô Lục có việc bẩm báo.Thái tử trong phòng lên tiếng, một lát sau cửa mới mở ra.Cố Lang mở cửa rồi đứng một bên, mắt cũng không chớp.Nhưng Ngô Lục luôn cảm thấy mặt y...... hình như hơi đỏ.Thái tử ngồi sau bàn hỏi: "Chuyện gì?"

Ngô Lục nói: "Điện hạ, Trịnh Vu Phi bị người ta đánh sưng cả mặt mũi rồi!"

Thái tử liếc nhìn Cố Lang rồi lại hỏi: "Chết chưa?"

Ngô Lục: "......

Không có, nhưng sưng lên ghê lắm."

Thái tử: "Vậy thì không cần để ý đến hắn, đừng để hắn chết là được."

Ngô Lục lại hỏi: "Có cần điều tra xem là người nào......"

"Không cần," Thái tử nói, "Chắc hắn làm nhiều việc ác nên thần tiên cũng thấy bất bình, tự mình hạ phàm đến đánh."

Ngô Lục: "......"

"Ngươi về trước đi," Thái tử nói, "Tiếp tục canh gác."

"Vâng!"

Ngô Lục lui ra ngoài, người còn chưa đi xa, Mộ Dung Diễn liền chống cằm bảo Cố Lang: "Đóng cửa lại."

Cố Lang bất động, "Không cần đóng, ngươi phê tấu chương......"

"Ai nói ta muốn phê tấu chương?"

Mộ Dung Diễn nói, "Ta muốn hỏi thần tiên có định đánh Lục Bình Sơn một trận không?"

Cố Lang: "......"

Mộ Dung Diễn tự mình đi qua đóng cửa lại rồi ôm Cố Lang nói: "Nếu chưa nguôi giận thì đánh hai trận cũng được."

Cố Lang dừng một chút rồi nói: "Không đánh, tay đau."

Mộ Dung Diễn sờ lên mông y: "Vậy ta xoa cho ngươi."

Cố Lang: "......"

Ta đau tay mà.Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, sau đó tiếng vó ngựa cộc cộc vọng vào, có hộ vệ hoảng sợ nói: "Sao ngựa lại chạy tới đây?!"

Mộ Dung Diễn: "......"

Cố Lang: "......Hình như hôm nay ta quên cho nó ăn rồi."*Từ Kính Nhi ngồi trong đình, vẻ mặt buồn thiu.Ngụy Thanh Đồng ngồi đối diện nàng, không biết nàng đang sầu chuyện gì.Các nàng đã hẹn hôm nay đi chơi hồ nhưng Từ Kính Nhi chẳng mấy hăng hái, Ngụy Thanh Đồng dứt khoát nói không đi, ở lại trong phủ trò chuyện với nàng."

Rốt cuộc muội bị sao vậy?"

Ngụy Thanh Đồng không nhịn được hỏi nàng.Từ Kính Nhi thở dài nói: "Ngụy tỷ tỷ, tỷ nói xem...... tình mới tốt hay tình cũ tốt hơn?"

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Phức tạp vậy à?Ngụy Thanh Đồng tưởng nàng gặp rắc rối về tình cảm nên khuyên nhủ: "Thích ai thì chọn người đó thôi."

Từ Kính Nhi: "Vậy nếu thích cả hai thì sao?"

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Có phải ngươi tham lam quá không vậy?"

Tiểu thư," nha hoàn chạy vào nói với Từ Kính Nhi, "Tiểu thư, Nguyễn thái y tới rồi."

Ánh mắt Từ Kính Nhi sáng lên, "Vây Khuất thống lĩnh có đến không?!"

Nha hoàn gật đầu, "Cũng tới ạ."

Từ Kính Nhi bỗng nhiên vui vẻ lôi kéo Ngụy Thanh Đồng nói: "Ngụy tỷ tỷ, chúng ta đi xem một chút."

Ngụy Thanh Đồng nhìn dáng vẻ vui mừng của Từ Kính Nhi, nghĩ thầm Khuất thống lĩnh này..... là tình mới hay tình cũ đây?Gã sai vặt Tướng phủ đang dẫn Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân đến phòng ngủ của Từ Chi Nghiêm thì chợt nghe có người gọi: "Nguyễn thái y......"

Bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy Từ Kính Nhi kéo Ngụy Thanh Đồng đi tới.Nguyễn Niệm từng gặp Ngụy Thanh Đồng một lần, tim giật thót một cái rồi liếc nhìn Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân không có phản ứng gì.Nguyễn Niệm khẽ thở phào rồi chắp tay nói với Từ Kính Nhi: "Từ cô nương, nghe nói Từ tướng mấy ngày nay thân thể khó chịu nên ta đến xem."

"Đúng vậy, cha ta mấy ngày nay lại bị nhức đầu," Từ Kính Nhi cảm kích nói, "Làm phiền Nguyễn thái y rồi."

Bọn họ cùng đi đến phòng ngủ Từ Chi Nghiêm.

Nguyễn Niệm xem bệnh bắt mạch cho Từ Chi Nghiêm, nói phải châm cứu nên không tiện để nhiều người trong phòng.Từ Kính Nhi có chút lo lắng cho cha nàng nhưng vẫn phải nghe lời thái y, thế là đành đi theo Ngụy Thanh Đồng và Khuất Phong Vân ra ngoài chờ.Nguyễn Niệm châm cứu xong lại kê đơn thuốc cho Từ Chi Nghiêm, căn dặn gã sai vặt mỗi ngày phải sắc hai lần cho thừa tướng uống.Sau đó y thu dọn rương thuốc ra ngoài tìm Khuất Phong Vân.Y đụng phải Ngụy Thanh Đồng, nghĩ lại chuyện lúc trước là mình không đúng nên tạ lỗi: "Ngụy cô nương, hôm đó...... là ta không cẩn thận nên đã đắc tội, ta......"

"Được rồi được rồi," Ngụy Thanh Đồng khoát tay nói, "Hôm đó là ta hiểu lầm, ngươi đã là bạn của Kính Nhi thì chắc cũng không phải loại người như vậy.

Chuyện hôm đó quên hết đi, ai cũng đừng nhắc lại nữa."

Nguyễn Niệm vui vẻ gật đầu, thấy nàng đứng ngoài phòng thì kỳ quái hỏi: "Ngụy cô nương, sao ngươi không vào?"

Ngụy Thanh Đồng thần bí nói: "Ta không muốn quấy rầy bọn họ......"

Nguyễn Niệm mờ mịt, "Cái gì?"

Ngụy Thanh Đồng vẫy tay ra hiệu cho y nhìn tới sảnh trước.Nguyễn Niệm nhìn qua liền thấy Khuất Phong Vân và Từ Kính Nhi ngồi cạnh bàn trà, không biết đang nói chuyện gì mà Từ Kính Nhi cầm khăn che miệng cười.Nguyễn Niệm trong lòng chua chua, chợt nghe Ngụy Thanh Đồng nhỏ giọng hỏi: "Có phải họ rất xứng đôi không?"

Tôn Phóng đem bánh quế vừa đi tới ngoài phòng liền thấy Từ Kính Nhi và Khuất Phong Vân ở bên trong cười nói vui vẻ, còn nghe cô nương trốn bên cạnh hỏi: "Có phải họ rất xứng đôi không?"

Ngụy Thanh Đồng vừa mới nói xong liền nghe hai người cùng đồng thanh: "Xứng chỗ nào?!"

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Trong sảnh, Từ Kính Nhi nghe Khuất Phong Vân kể Nguyễn Niệm nấu canh gà cho hắn thì lập tức cong mắt cười vui vẻ, rất muốn hỏi canh gà ngon không?

Uống làm sao?

Miệng kề miệng cho uống sao?

Ta có thể đi xem các ngươi uống canh gà không?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 66: Nếu không thì gọi là A Phiền


Ngoài phòng Nguyễn Niệm và Tôn Phóng càng nhìn càng tức giận, không khỏi lẩm bẩm.

Nguyễn Niệm: "Có gì đáng cười?

Còn cười vui vẻ như vậy."

Tôn Phóng: "Đúng thế, cô nam quả nữ còn ra thể thống gì!"

Nguyễn Niệm: "Đúng thế, sao ngay cả người hầu cũng không có?"

Tôn Phóng: "Chắc chắn là lão Khuất đuổi người ta đi rồi, đừng thấy hắn ngày thường ăn nói nghiêm chỉnh, thật ra trong bụng toàn ý xấu cả đấy!"

"Đúng......"

Nguyễn Niệm dừng lại rồi lật lọng, "Ngươi mới đầy bụng ý xấu!

Không được nói xấu A Ngạnh!"

Tôn Phóng mờ mịt, "A......

A Ngạnh?

Ai là A Ngạnh?"

Nguyễn Niệm không muốn đôi co với hắn nên cõng rương thuốc tức giận bỏ đi.Khuất Phong Vân thoáng nhìn thấy liền vội vàng đuổi theo.Từ Kính Nhi cũng đi tới, thấy Tôn Phóng thì vui vẻ nói: "Tôn đại ca......"

Tôn Phóng nhét bánh quế vào tay nàng, ủ rũ nói: "Hôm kia nàng nói muốn ăn bánh quế......

Ta đi trước......"

"Tôn đại ca," Từ Kính Nhi cầm bánh quế nói, "Ta cũng làm điểm tâm, ngươi chờ một lát, ta bảo người đem tới."

Tôn Phóng: "......

Vậy, vậy ăn xong rồi đi cũng được."

Ngụy Thanh Đồng nhìn Tôn Phóng, sờ cằm nghĩ vậy Tôn đại ca này là tình mới hay tình cũ?Nguyễn Niệm đang đi thì đột nhiên rương thuốc bị níu lại, muốn kéo cũng kéo không được.Y xoay người cả giận nói: "Ngươi làm gì thế?!"

Khuất Phong Vân níu chặt rương thuốc không thả, "Sao không chờ ta?"

"Chờ ngươi làm gì?"

Nguyễn Niệm thấy hắn liền tức giận, "Tướng phủ chẳng phải rất tốt sao, ngươi ở đó luôn đi."

Khuất Phong Vân im lặng nhìn y.Nguyễn Niệm bị hắn nhìn mất tự nhiên, cứng cổ nói: "Nhìn, nhìn cái gì?"

Khuất Phong Vân: "Ngươi ghen à?"

"Cái......

Cái gì ghen?"

Nguyễn Niệm phủ nhận, "Ta không có!"

Khuất Phong Vân: "Vậy sao giận?"

"Ta, ta chỉ là......"

Nguyễn Niệm ấp úng một hồi rồi dữ dằn nói, "Ta muốn giận thì giận, còn phải chọn thời gian sao?!"

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm giật phắt rương thuốc, nổi giận đùng đùng bỏ đi.Khuất Phong Vân đi theo, Nguyễn Niệm quay đầu lại nói: "Ngươi......

Ngươi về chỗ của mình đi, không muốn ngủ với ngươi nữa."

Khuất Phong Vân chỉ vào cánh tay phải của mình còn đang treo trên cổ: "Chưa lành."

Nguyễn Niệm: "Ngươi tìm đại phu khác đổi thuốc cho ngươi đi."

Khuất Phong Vân: "Ngươi nói muốn chăm sóc ta mà."

Nguyễn Niệm: "......"

Nguyễn Niệm đành phải để hắn cùng về.Bọn họ vừa vào cổng, Nguyễn Niệm liền chạy tới phòng bếp.

Khuất Phong Vân đi theo liền thấy Nguyễn Niệm bưng nồi canh gà nói đem cho nương của y và Tiểu Nguyệt uống.Khuất Phong Vân: "......

Chẳng phải đã nói nấu cho ta sao?"

Nguyễn Niệm: "Ngươi uống nhiều thế không sợ bể bụng à?!"

Khuất Phong Vân: "Không sợ."

"Vậy cũng không cho ngươi uống," Nguyễn Niệm bưng canh gà ra ngoài lẩm bẩm, "Còn cười với người khác, có đổ cũng không cho ngươi uống!"

Khuất Phong Vân: "......"

Tiểu Nguyệt vừa nhìn canh gà trên tay vừa nhìn sắc mặt đen thui của Khuất Phong Vân, sau đó trả canh gà lại cho Nguyễn Niệm, "Thiếu gia, ta, ta không uống canh gà được."

Nguyễn Niệm: "Sao thế?'Tiểu Nguyệt: "Ta......

Ta đau bụng!"

Nguyễn Niệm giật mình: "Sao?

Ta khám cho......"

"Không......

Không cần," Tiểu Nguyệt nói, "Giờ còn chưa đau nhưng uống canh gà xong sẽ đau ngay."

Nguyễn Niệm: "......"

Đây là bệnh gì?-Mộ Dung Diễn ngồi trên ghế đá nhìn Cố Lang đang cho ngựa ăn trong chuồng bên cạnh, không khỏi thắc mắc: "Nó rốt cuộc là ngựa hay chó vậy?

Còn biết ngươi ở thư phòng nữa?"

Cố Lang sờ cổ ngựa nói: "Chắc trùng hợp thôi."

Con ngựa ngẩng đầu giụi giụi Cố Lang.Khóe miệng Mộ Dung Diễn giật một cái, đi qua nói: "Đặt tên cho nó đi, gọi là......

A Phiền nhé?"

Con ngựa liền vươn đầu tới ủi hắn.Mộ Dung Diễn: "Không thích à?

Vậy gọi Đại Phiền?

Tiểu Phiền?"

Cố Lang: "......"

Con ngựa suýt nữa phá tan cửa chuồng đuổi theo Mộ Dung Diễn.Cố Lang vuốt lông dỗ dành nó rồi lại nhìn Mộ Dung Diễn hỏi: "Gọi A Từ được không?"

Từ biệt hôm qua, quên hết quá khứ.Mộ Dung Diễn giật mình, nắm chặt tay Cố Lang, ý cười rơi vào đáy mắt, "Được, vậy gọi là A Từ."

A Từ ngửa đầu hí một tiếng.Mộ Dung Diễn bỗng nhiên lôi kéo Cố Lang ra ngoài, vô cùng lo lắng.Cố Lang khó hiểu nói: "Đi đâu?"

"Chẳng phải mấy ngày trước phụ hoàng nói muốn gặp ngươi đó sao?"

Mộ Dung Diễn nói, "Đừng để ông ấy đợi lâu."

Cố Lang có chút khẩn trương, "Giờ...... giờ đi ngay sao?"

Mộ Dung Diễn gật đầu, "Gặp xong nhân tiện cùng phụ hoàng dùng bữa tối luôn."

Cố Lang: "......"

Chỉ sợ ông ấy muốn đánh ngươi thôi.Lão Hoàng đế đang ăn đùi dê nướng trong ngự thư phòng thì nghe tiểu thái giám nói Thái tử điện hạ tới.Hắn vội vàng giấu đùi dê rồi lau miệng vì sợ bị Thái tử phát hiện.Thân thể hắn không tốt, ngày thường uống thuốc thay nước, một bát lại một bát, thái y nói phải kiêng ăn mặn và dầu mỡ.Thế là Thái tử ra lệnh cho ngự thiện phòng nghe lời thái y.Sau đó lão Hoàng đế ngày ngày ăn chay, mỗi lần ăn thịt đều phải giấu Thái tử.Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang đi tới nói: "Phụ hoàng, con dẫn y đến rồi."

Cố Lang quỳ xuống hành lễ: "Cố Lang khấu kiến Hoàng thượng."

Lão Hoàng đế nheo mắt nói: "Ngươi chính là đứa bé kia của Cố gia à?

Nào, đứng lên rồi hãy nói."

Hắn nhìn Cố Lang rồi khẽ thở dài, kể lại vụ án Cố gia năm đó.Năm đó Nhiếp Trạm bỏ mạng, hắn đúng là rất tức giận nhưng chưa từng muốn cả nhà Cố gia đền mạng.

Chỉ là khi hắn mê man tỉnh lại thì ván đã đóng thuyền, lão thái giám theo hắn nhiều năm đứng trước mặt hắn nói cả nhà Cố gia đã chết.Khi đó hắn mới phát hiện bên cạnh mình đã mất đi người đáng tin cậy.Sau đó Bắc Kỳ dẫn binh xâm lăng, biên cương thất thủ, hắn bị ép cầu hoà, chỉ có thể ngày qua ngày trốn trong thành cung do Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi xây lên.Mười một năm qua hắn luôn nhẫn nhịn, âm thầm cùng Thái tử hỗ trợ chấn chỉnh quân lực ở biên giới phía Bắc rồi từng bước trừ bỏ vây cánh của Lục Bình Sơn......Bây giờ Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi đều đã vào ngục, lão Hoàng đế bảo Cố Lang: "Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho Cố gia!"

Cố Lang dập đầu nói: "Đa tạ Hoàng Thượng."

Lão Hoàng đế lại nói: "Nhiều năm qua trẫm hổ thẹn trong lòng, cũng muốn đền bù phần nào......Nếu ngươi đồng ý thì có thể tiếp nhận chức vụ của phụ thân ngươi năm xưa, thế nào?"

Cố Lang dừng một chút rồi nói những năm nay mình lớn lên ở sơn dã nên không hiểu binh pháp, sợ là khó gánh nổi trách nhiệm này.Lão Hoàng đế thở dài nói: "Ngươi đã không muốn thì......"

Mộ Dung Diễn bỗng nhiên quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng có chức vụ rất thích hợp với y."

Lão Hoàng đế hỏi: "Là gì?"

Mộ Dung Diễn đáp: "Thái tử phi ạ."

Lão Hoàng đế: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 67: Thượng thư nói không đúng sự thật


Lão Hoàng đế ngẩn người, yên lặng lấy đùi dê nướng từ phía sau ra nói: "Trẫm mới ăn một miếng mà ngươi đã tức giận vậy sao?

Toàn nói nhảm......"

Mộ Dung Diễn: "......

Phụ hoàng, con không nói nhảm."

Lão Hoàng đế vẫn không tin, "

Sau này trẫm không ăn nữa là được, ngươi......"

"Phụ hoàng, không phải nhi thần đang nói đùa đâu ạ."

Mộ Dung Diễn nắm chặt tay Cố Lang, lòng bàn tay kề nhau, "Y chính là người trong lòng nhi thần, quãng đời còn lại bên nhau không rời."

Cố Lang nhìn hắn, càng siết tay chặt hơn.Lão Hoàng đế cầm đùi dê nướng kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói thật à?"

Mộ Dung Diễn: "Thật ạ."

Đùi dê bộp một tiếng rơi xuống đất, sau đó trong ngự thư phòng vọng ra tiếng đập đồ loảng xoảng, lão Hoàng đế thở hồng hộc mắng mỏ, "Nghịch tử!

Ngươi muốn làm ta tức chết đúng không!

Lão tử đánh chết ngươi......"

Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang chạy ra khỏi ngự thư phòng, trên mặt dơ hầy, còn bị văng mấy giọt mực.Cố Lang nâng tay áo lau cho hắn rồi lo lắng nói: "Phụ hoàng ngươi có vẻ giận lắm......"

"Không sao," Mộ Dung Diễn nói, "Chờ ông ấy nghĩ thông suốt sẽ ổn thôi."

Cố Lang: "Nhưng......"

"Tiếc là không thể cùng nhau dùng bữa tối," Mộ Dung Diễn nhìn sắc trời chạng vạng rồi nói, "Đi, tướng công dẫn ngươi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn gì?"

Cố Lang: "......"

Bọn họ đến quán rượu náo nhiệt nhất trong kinh rồi tìm lại chỗ lúc trước mình thường ngồi, gọi một bình Nữ Nhi Hồng.Cố Lang rầu rĩ không vui, dường như rượu ngon chẳng còn mùi vị năm xưa nữa.Mộ Dung Diễn nhìn y, đột nhiên lấy từ trong ngực ra năm lượng bạc để vào tay y.Cố Lang mờ mịt, "Gì vậy?"

Mộ Dung Diễn đáp: "Chẳng phải ngươi nói ta mượn ngươi năm lượng bạc chưa trả à?"

Lúc này Cố Lang mới nhớ lại lúc trước mình đã nói thế, "Không phải ta thật sự muốn đòi tiền ngươi đâu, chỉ là......"

"Chỉ muốn ta trở về thôi đúng không?"

Mộ Dung Diễn xoa lên gò má y, dịu dàng nói, "Ta đã về thì sẽ không đi nữa, đừng lo."

Hơi ấm trên má lan xuống cổ rơi vào tim, hàng mi Cố Lang khẽ run, ý cười tan ra bên môi: "Ừ."

Trong lòng Mộ Dung Diễn rạo rực, đang định nhích lại gần thì nghe dưới lầu vang lên một giọng nói quen thuộc: "Một bình thôi."

Hắn nhìn xuống dưới, trông thấy Khuất Phong Vân và tiểu thái y họ Nguyễn ngồi dưới lầu, hình như đang cãi cọ gì đó."

Ta muốn hai bình!"

Nguyễn Niệm tức giận nói với Khuất Phong Vân, "Ngươi đi theo ta làm gì?!

Ta đâu có mời ngươi uống rượu!"

Hôm nay y bưng nồi canh gà kia về bếp rồi gục xuống bàn nhìn cả buổi, vừa nguôi giận thì thấy Tiểu Nguyệt cầm thiệp mời đến, nói là Tướng phủ sai người gửi tới.Y mở ra xem, Từ Kính Nhi hẹn y và Khuất Phong Vân ngày mai đi chơi hồ.Nguyễn Niệm lại bốc hỏa, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ Từ Kính Nhi hẹn Khuất Phong Vân đi chơi hồ.Chơi hồ cái gì?!

Không sợ rơi xuống hồ à!Đang bực bội nên y muốn ra ngoài ăn sủi cảo.

Nhưng đến quán sủi cảo lại nhớ tới trước kia Khuất Phong Vân ở đây húp canh sủi cảo xì xụp nên không muốn ăn nữa.Y đi thơ thẩn trên đường, thấy trong quán rượu người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nghĩ tới mình chưa từng uống rượu nên đi vào.Y tìm bàn lớn ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Khuất Phong Vân cũng ngồi xuống.Nguyễn Niệm: "......"

Khuất Phong Vân bình tĩnh hỏi: "Ngươi biết uống rượu à?"

Nguyễn Niệm muốn đuổi người đi, "Mắc mớ gì tới ngươi?!

Ngươi tới đây làm gì?!"

Khuất Phong Vân: "Uống rượu."

"Ngươi......"

Nguyễn Niệm không còn lời nào để nói, quay đầu gọi, "Tiểu nhị, cho ta hai bình rượu!"

"Một bình thôi," Khuất Phong Vân nói, "Ngươi không uống được nhiều vậy đâu."

Nguyễn Niệm nói: "Ta cứ muốn hai bình đấy!

Đâu có tốn tiền của ngươi, ngươi cứ kệ ta!"

Hai người đang cãi cọ thì một cây đũa bỗng nhiên bay tới ghim thẳng vào bàn.Nguyễn Niệm hoảng hồn run rẩy, Khuất Phong Vân ngẩng đầu lên thấy Thái tử và Cố Lang trên lầu đang nhìn bọn họ.Thái tử cười ôn hòa, "Hai vị cũng tới uống rượu à?"

Khuất Phong Vân: "......"

Lưng Khuất Phong Vân bỗng lạnh toát.Nguyễn Niệm ngơ ngác ngồi cạnh bàn, thụ sủng nhược kinh nhìn Thái tử rót rượu cho mình."

Nguyễn thái y......"

Thái tử vừa mở miệng thì Khuất Phong Vân lập tức nói: "Y không biết uống rượu đâu."

Thái tử tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy thì tiếc thật, tửu lượng của ngươi mà chia được cho Nguyễn thái y thì tốt quá."

Nguyễn Niệm hỏi: "Hắn uống rượu giỏi lắm sao?"

Thái tử gật đầu: "Nhớ năm xưa hắn đi tiêu diệt thổ phỉ, thủ lĩnh thổ phỉ là nữ nhân nhưng lại yêu rượu như mạng, nhất định phải đọ tửu lượng với hắn, kết quả cả trại đều thua sạch, còn đòi gả cho hắn nữa."

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm đột nhiên bưng rượu lên uống, trong cổ lập tức cay xè, hốc mắt ửng đỏ, "Khụ khụ......"

Khuất Phong Vân vội vàng vỗ lưng cho y."

Ngươi đi ra đi!"

Nguyễn Niệm đẩy hắn, ấm ức nói, "Ngươi tìm nữ thổ phỉ kia đi, chơi hồ với Từ cô nương đi!"

Thái tử tò mò hỏi: "Từ cô nương là ai?"

"Từ cô nương là con gái Thừa tướng," men rượu làm mặt Nguyễn Niệm đỏ bừng, "Hắn còn cười với nàng nữa, hắn chưa bao giờ cười với ta cả......"

Thái tử dài giọng, "À......"

Cố Lang ngồi cạnh yên lặng ăn cơm.Khuất Phong Vân kéo Nguyễn Niệm: "Chúng ta về trước đi."

"Ta không đi!"

Nguyễn Niệm ôm chặt cây cột, "Ta không cần ngươi lo!"

Khuất Phong Vân vác người lên."

A a......

Ngươi mau thả ta xuống......"

Mộ Dung Diễn nhìn bọn họ đi xuống lầu rồi gật đầu nói: "Vác cũng không tệ, lần sau......"

Cố Lang gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, "Ăn đi."

Ban đêm Cố Lang say khướt.

Mộ Dung Diễn cõng y về Đông Cung, đang đi thì Cố Lang đòi cưỡi ngựa.Mộ Dung Diễn dỗ dành: "Ngày mai được không?"

"Không muốn," Cố Lang chóng mặt dụi vào gáy hắn, "Ta muốn cưỡi ngựa......"

"Được được......"

Mộ Dung Diễn đành cõng y đến chuồng ngựa rồi dắt A Từ ra.Cố Lang loạng choạng trèo lên lưng ngựa, Mộ Dung Diễn sợ y ngã xuống nên cũng leo lên ngựa ngồi phía sau y.A Từ hí vang chạy hết tốc lực, Mộ Dung Diễn kéo lại cũng không được."

Ngươi chậm một chút!

Còn có người say đây này......"

Bọn họ chạy tới cổng cung, Mộ Dung Diễn hao hết sức lực mới kéo ngựa quay đầu chạy về Đông Cung.Cố Lang say khướt nép trong ngực hắn cười.Dạo này Lễ bộ Thượng thư rất bận, lúc xuất cung trời đã tối mịt.Hắn vừa đến cổng cung thì thấy Thái tử ôm người cưỡi ngựa chạy phía trước.Hắn chợt nhớ lại trước đây có tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương......Lâm Thượng thư lập tức vung tay áo tức giận nói: "Còn ra thể thống gì nữa!

Còn ra thể thống gì nữa......"

Thế là hôm sau tảo triều, Lễ bộ Thượng thư dâng tấu chương nói Thái tử đêm qua cùng nội thị phóng ngựa trong cung vui đùa ầm ĩ mất hết thể thống......Thái tử nghe xong lập tức quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói."

Lão Hoàng đế tưởng hắn muốn giải thích nên gật đầu: "Ngươi nói đi."

Thái tử nói: "Lâm Thượng thư nói không đúng sự thật."

Lâm Thượng thư trừng mắt: "Xin hỏi điện hạ không đúng chỗ nào?"

Thái tử: "Đêm qua người cưỡi ngựa với bản vương không phải nội thị mà là Thái tử phi của bản vương."

Lâm Thượng thư: "......"

Đám người: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 68: Quỳ tới khi nào


Khi Cố Lang tỉnh lại vẫn còn nặng đầu, dường như men say đêm qua chưa tan hết.

Y vén chăn xuống giường, thấy trong phòng trống rỗng thì không khỏi gọi một tiếng, "Mộ Dung......"

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trần công công mỉm cười đi đến, theo sau là tiểu thái giám bưng nước."

Cố công tử tỉnh rồi à?"

Trần công công nói, "Điện hạ đang ở ngự thư phòng, có cần sai người đi......"

Cố Lang vội vàng nói: "Không cần, không có gì đâu."

Y nhận lấy khăn do tiểu thái giám đưa tới, có chút nóng mặt, sợ Trần công công cười nhạo mình vừa dậy đã muốn tìm Thái tử.Trần công công ra ngoài cửa gọi đồ ăn sáng, Cố Lang đang lau mặt chợt nghe thấy Ngô Lục vội vàng hỏi: "Trần công công, Hoàng thượng phạt điện hạ quỳ tới khi nào ạ?

Ta có việc......

Xuỵt?

Xuỵt cái gì?"

Cố Lang: "......"

Mộ Dung Diễn quỳ trước cửa ngự thư phòng, cảm thấy nắng hơi gắt nên định vào hỏi phụ hoàng hắn xem có thể đợi mặt trời xuống núi rồi lại đến quỳ không?Hắn đột nhiên cảm giác có người tới gần sau lưng, quay đầu nhìn lại là Cố Lang.Mộ Dung Diễn: "......"

Trần công công, chẳng phải đã dặn ngươi đừng để y biết sao?Cố Lang yên lặng lấy ra một cái đệm đưa cho hắn."

Thật ngoan," Mộ Dung Diễn vừa cười vừa kéo y qua, "Còn biết xót tướng công nữa."

Cố Lang mất tự nhiên nói: "Trần công công đưa cho ngươi đấy."

Mộ Dung Diễn nhét đệm xuống dưới đầu gối, nói với vẻ sâu xa: "Ờ......"

Cố Lang im lặng đến cạnh hắn rồi cũng quỳ xuống.Mộ Dung Diễn ngẩn người, lại cười rồi rút cái đệm từ dưới đầu gối ra, "Vậy ngươi quỳ lên đệm đi."

Cố Lang lắc đầu: "Ta không cần."

"Không được," Mộ Dung Diễn nói, "Đệm lên, nếu không đầu gối sẽ đau."

Cố Lang: "Không cần......"

Mộ Dung Diễn: "Đệm lên......"

Trong ngự thư phòng chợt vọng ra tiếng gầm thét của lão Hoàng đế, "Bảo tên nghịch tử kia biến đi!

Đừng ở đây làm mất mặt!"

Một tiểu thái giám chạy đến nói với Mộ Dung Diễn: "Điện hạ, Hoàng Thượng bảo ngài về đi ạ."

Mộ Dung Diễn cất cao giọng nói: "Tạ ơn phụ hoàng!"

Sau đó liền ngồi phịch tại chỗ.Cố Lang: "......

Sao thế?"

Mộ Dung Diễn: "Chân tê quá, ta nghỉ chút đã."

Cố Lang nhíu mày rồi thản nhiên xoa chân cho hắn.Mộ Dung Diễn nhìn y ngồi dưới ánh mặt trời, rũ mắt xoa chân cho hắn, dịu dàng ấm áp."

Sao rồi?"

Cố Lang ngẩng đầu hỏi, "Còn tê không?"

Mộ Dung Diễn giật giật rồi nói: "Xoa lên trên một chút."

Cố Lang sờ dọc theo bắp đùi hắn, "Chỗ này à?"

Mộ Dung Diễn: "Cao hơn một chút."

Cố Lang lại nhích lên, "Chỗ này?"

Mộ Dung Diễn: "Lên chút nữa."

Cố Lang: "......"

Còn lên nữa chính là......Cố Lang bỗng nhiên véo mạnh, Mộ Dung Diễn rên một tiếng, "Shhh......"

Cố Lang: "Còn tê không?"

Mộ Dung Diễn: "......

Không tê không tê."

Cố Lang cầm lấy cái đệm bỏ đi.Mộ Dung Diễn vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Sao lại véo mạnh thế chứ, chân bầm hết rồi này."

"Ai bảo ngươi......"

Cố Lang cả giận, "Đây là ngự thư phòng!"

Mộ Dung Diễn bừng tỉnh đại ngộ: "À, nói vậy nghĩa là về phòng thì được phải không?"

Cố Lang: "Không phải!"

Mộ Dung Diễn vờ như không nghe thấy, ôm eo y ghé sát vào tai nói: "Vậy đi nhanh chút, về nhìn giúp ta xem có bị bầm không......"

Cố Lang: "......"

-Nguyễn Niệm ngồi trên giường, không nhớ nổi đêm qua mình làm sao về được nhà.Y nhớ mình và Khuất Phong Vân đã gặp Thái tử và người trong lòng hắn ở quán rượu.

Thái tử mời bọn họ uống rượu, còn nói trước kia có nữ thổ phỉ muốn gả cho Khuất Phong Vân.Y tức giận uống rượu, sau đó hình như...... bị Khuất Phong Vân vác lên......Vác lên xong thì sao?Nguyễn Niệm không nhớ nổi.Y xuống giường mở cửa phòng, thấy Khuất Phong Vân đang rửa mặt trong sân.Khuất Phong Vân nghe tiếng động liền quay đầu.Nguyễn Niệm phát hiện môi hắn hình như bị rách, còn hơi sưng lên, "Ngươi...... miệng ngươi sao vậy?"

Khuất Phong Vân hỏi: "Ngươi không nhớ à?"

Nguyễn Niệm lắc đầu.Khuất Phong Vân dừng một chút rồi nói: "Ngươi cắn đấy."

"Cái......

Cái gì?!"

Nguyễn Niệm giật mình lắp bắp nói, "Ta......

Ta cắn?!"

Khuất Phong Vân gật đầu, "Ừ."

Nguyễn Niệm: "Ta, ta sao...... lại cắn ngươi?"

Khuất Phong Vân buông khăn mặt xuống: "Tự nhớ lại đi."

Nguyễn Niệm: "......"

Nếu ta nhớ được còn phải hỏi ngươi sao?Y nhìn theo Khuất Phong Vân đi ra ngoài, lại nghĩ tới thiệp mời hôm qua Tướng phủ đưa tới nên vội vàng gọi: "Ngươi đi đâu vậy?

Có phải ngươi muốn đi chơi hồ với Từ cô nương không đấy?!"

Khuất Phong Vân quay đầu lại nói: "Ngươi muốn ta đi à?"

Nguyễn Niệm vặn xoắn ống tay áo nói: "Ngươi sẽ nghe lời ta sao?"

Khuất Phong Vân lại hỏi: "Muốn ta đi không?"

Nguyễn Niệm lắc đầu, "Không muốn......"

Sau đó Khuất Phong Vân vẫn đi ra ngoài."

Ngươi......"

Nguyễn Niệm vội la lên, "Chẳng phải đã nói không đi sao?!"

Khuất Phong Vân: "Ta đi xem điểm tâm làm xong chưa."

Nguyễn Niệm: "......

Ờ."*Sau khi Thái tử thẳng thắn thừa nhận trước triều thì quần thần chấn động, mỗi ngày đều dâng lên rất nhiều tấu chương.Trước kia tuy có tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương nhưng cuối cùng không ai biết là thật hay giả.

Huống hồ nếu Thái tử chỉ nuôi người trong Đông Cung thì đám người cũng đành mắt nhắm mắt mở, dù sao xưa nay đế vương gia thích nam sắc cũng đâu chỉ có mình hắn.Nhưng hôm nay Thái tử công khai việc này trên triều đình, còn muốn phong Thái tử phi, bách quan lập tức nôn nóng.Còn thể thống gì nữa!

Còn thể thống gì nữa!Thế là Lễ bộ Thượng thư cầm đầu các quan ngày ngày đều phải khẳng khái phân trần một phen, khuyên Thái tử sớm quay đầu.Bọn hắn thậm chí còn điều tra xem là kẻ nào vô liêm sỉ dụ dỗ Thái tử, mê hoặc Thái tử.

Nhưng đêm đó Lễ bộ Thượng thư cũng không thấy rõ là ai, người trong Đông Cung lại nói năng thận trọng, sợ không cẩn thận nói sai sẽ bị Thái tử treo lên đánh.Lão Hoàng đế bị nhấn chìm trong một núi tấu chương, tức giận sai người đem hết tấu chương đến Đông Cung cho Thái tử đọc xem mình đã gây ra chuyện tốt gì.Thái tử đọc vô cùng nghiêm túc, còn khen Lễ bộ Lâm Thượng thư có bút lực sâu sắc, văn chương nổi bật.Nhưng qua mấy ngày, Mộ Dung Diễn lại phát hiện Lâm Thượng thư không dâng tấu chương nữa."

Lâm Thượng thư mấy ngày nay sao thế?"

Mộ Dung Diễn lật tấu chương hỏi Trần công công, "Không dâng tấu chương nữa à?"

Trần công công nói: "Chắc là hắn đang lo chuyện con mình."

Mộ Dung Diễn: "Con hắn làm sao?"

Trần công công: "Nghe nói đã hẹn ước cả đời với con của Hình bộ Thượng thư, Lâm Thượng thư rất tức giận, giờ hai người còn đang quỳ ở Lâm phủ."

Mộ Dung Diễn: "......

Tạ ơn con của hắn."

Còn nữa, sao các vị phụ thân đều thích bắt con mình quỳ thế?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back