Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
625,858
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
247435477-256-k544153.jpg

[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Mộ Dung Diễn chết, thủ hạ kể rằng ngày nào người trong lòng hắn cũng đến trước mộ hắn khóc lóc.

Hắn kích động vụng trộm đi xem thử, kết quả phát hiện người trong lòng không hề khóc, chỉ yên lặng đứng trước mộ.

Hắn ấm ức nên dịch dung đi dò xét người trong lòng.

Mộ Dung Diễn: Ngươi ngày nào cũng đến thăm hắn, có phải vì nhớ hắn không?

Người trong lòng: Ta đến xem cỏ trên mộ hắn cao bao nhiêu thôi.

Mộ Dung Diễn: ......

 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Giới thiệu


Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Mộ Dung Diễn x Cố Lang (Thái tử công x Hộ vệ thụ)Couple phụ: Khuất Phong Vân x Nguyễn NiệmẢnh bìa: Cynthia - Tranh minh họa: Ulasapphire
╔⊶⊶⊶⊶⊶✞⊷⊷⊷⊷⊷╗

Văn án

Mộ Dung Diễn chết, thủ hạ kể rằng ngày nào người trong lòng hắn cũng đến trước mộ hắn khóc lóc.Hắn kích động vụng trộm đi xem thử, kết quả phát hiện người trong lòng không hề khóc, chỉ yên lặng đứng trước mộ.Hắn ấm ức nên dịch dung đi dò xét người trong lòng.Mộ Dung Diễn: Ngày nào ngươi cũng đến thăm hắn, có phải vì nhớ hắn không?Người trong lòng: Ta đến xem cỏ trên mộ hắn cao bao nhiêu thôi.Mộ Dung Diễn: ......╚⊶⊶⊶⊶⊶✞⊷⊷⊷⊷⊷╝
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 1: Y tới thăm mộ ngươi


Mộ Dung Diễn chết rồi, vì bị kẻ thù ngầm hãm hại nên trọng thương mà chết.Đây là Nhị đương gia Tôn Phóng của sòng bạc Sơn Hà nói.

Y đầm đìa nước mắt nước mũi đốt tiền giấy trước linh đường của Đại đương gia Mộ Dung Diễn, không ngừng khóc rống.Khi đó Cố Lang mặc đồ hộ vệ đen tuyền, tay áo quấn chặt, vóc dáng cao gầy, đứng trước quan tài Mộ Dung Diễn nhìn gương mặt trắng bệch của người nằm bên trong không nói lời nào.Thật lâu sau y mới đưa tay thăm dò hơi thở của người trong quan tài.Đã không còn thở nữa.Tôn Phóng đang nghẹn ngào khóc rống thì thấy Cố Lang đột nhiên quay người băng qua linh đường đầy tiếng khóc than đi thẳng một mạch.Không khóc à?

Tôn Phóng hơi thất vọng, chuyện này biết ăn nói với Đại đương gia thế nào đây?Đại đương gia của bọn họ theo đuổi Cố hộ vệ lâu lắm rồi, từ khi Cố Lang canh giữ hoàng cung đến khi làm hộ vệ cho Đông Cung tới giờ đã hơn một năm.

Nhưng Cố hộ vệ lòng dạ sắt đá, mấy chục tháng như một ngày, lạnh lùng vô tình.Tôn Phóng thở dài rồi tiếp tục gân cổ lên khóc.*Ba ngày sau, Tôn Phóng giả vờ giả vịt đi cúng Mộ Dung Diễn lại gặp Cố Lang trước mộ.Cố Lang vẫn không nói gì, thấy Tôn Phóng tới thì khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi lập tức bỏ đi.Tôn Phóng kích động cực kỳ.

Đại đương gia, chẳng những Cố hộ vệ không đốt pháo mà còn tới thăm mộ ngươi nữa kìa!Trước khi Mộ Dung Diễn giả chết, Tôn Phóng trái lương tâm nói với hắn Cố hộ vệ chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.Mộ Dung Diễn bịt vết thương trên bụng tự giễu cười nói, chỉ sợ y còn muốn đốt pháo ăn mừng là đằng khác.Bây giờ pháo không đốt mà người còn tới thăm mộ nữa, Tôn Phóng vỗ đùi, suýt nữa đã đào mộ Mộ Dung Diễn lên.Sau đó Tôn Phóng có gặp Cố Lang mấy lần trước mộ.

Thế là một tháng sau, Mộ Dung Diễn cải tử hoàn sinh chữa lành vết thương lén về sòng bạc Sơn Hà thì nghe Tôn Phóng kích động nói Cố Lang ngày ngày đến trước mộ hắn khóc lóc.Mộ Dung Diễn đứng cạnh bờ ao, một tay nắm hờ phía sau, một tay cầm mồi câu, nghe vậy thì tay run lên một cái, suýt nữa làm đổ hết mồi."

Không thể nào", hắn vừa nhìn cá trong ao vừa nói, "Tính tình y thế nào chứ, đừng nói khóc mà ngay cả đỏ mắt ta cũng chưa thấy bao giờ".Tôn Phóng: "Thật mà, y khóc thương tâm lắm, người gầy rộc cả đi."

Mộ Dung Diễn vẫn không tin, hắn không thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ rơi lệ của Cố Lang.Nhưng hắn không nhịn được nên vụng trộm đi xem thử.Hắn thật sự gặp được Cố Lang trước mộ mình.Người kia hình như gầy đi thật, vòng eo dưới lớp áo càng nhỏ hơn.Nhưng không hề khóc.Y lặng yên nhìn ngôi mộ của Mộ Dung Diễn, trên mặt chẳng hề có biểu cảm gì.Tên khốn Tôn Phóng này, Mộ Dung Diễn tức giận nghĩ phải khâu miệng hắn lại mới được!Hắn đang rủa thầm Tôn Phóng thì thấy Cố Lang đột nhiên ngồi xổm xuống giơ tay nhổ cỏ trên mộ mình.Mộ Dung Diễn: "......"

Sao phải nhổ cỏ chứ?Cố Lang chỉ nhổ mấy cây rồi thôi, không nói tiếng nào bỏ đi.Mộ Dung Diễn từ trong góc tối đi ra đứng ở chỗ Cố Lang vừa đứng.Một ngôi mộ thì có gì đáng xem chứ?

Hắn nghĩ có phải ta bị chôn rồi đâu.Đêm đó Tôn Phóng quỳ gối cạnh ao cá, gió thổi lạnh buốt.

Ngắm trăng với cá suốt cả đêm.*Cố Lang bị điều tới Đông Cung đã hơn một tháng.Y vốn phụ trách canh gác tường cung nhưng nghe nói hộ vệ Đông Cung không đủ nên điều động thêm mấy người, mà y là một trong số đó.Nhưng đến Đông Cung lâu như vậy mà y chưa từng gặp Thái tử lần nào.Nghe lính gác đêm Ngô Lục nói Thái tử mê tu tiên vấn đạo, ngày ngày nhốt mình trong tẩm điện rất ít khi ra ngoài.

Hắn đến Đông Cung cả năm rồi mà cũng chưa từng thấy Thái tử.Thái tử một lòng tu tiên là chuyện cả triều đình đều biết.

Nếu không phải Hoàng đế Đại Diên có cả bầy công chúa mà chỉ sinh được mỗi đứa con trai này thì e là cũng chẳng đến lượt hắn làm Thái tử.Hiện giờ Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử không lo chính sự, việc lớn việc nhỏ trong triều hầu như đều do Thừa tướng xử lý."

Mấy ngày nữa là Tết Trung Nguyên, những năm trước Thái tử đều đến Thái Miếu tế bái, tới lúc đó chắc sẽ gặp được thôi."

Ngô Lục hớn hở nói, "Thái tử đẹp lắm, gọi là gì nhỉ......

À, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, càn khôn rực rỡ......"

Cố Lang: "......"

Thái tử đẹp hay không thì Cố Lang không biết, cũng chẳng có hứng thú.

Chỉ là y chợt nhớ tới ngôi mộ ngoài thành kia.Tết Trung Nguyên?

Y thầm nghĩ không biết người kia có thể sống lại hay không.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 2: Y đang dỗi ta


Ký ức của Cố Lang về Tết Trung Nguyên là khi còn bé mẫu thân ôm y rúc trong chăn, nói vào ngày này đường Hoàng Tuyền sẽ mở, những người đã chết sẽ rời địa phủ trở lại nhân gian.

Người thân của họ sẽ thắp một chiếc đèn thả xuống sông để soi sáng đường về nhà cho vong hồn.Cố Lang từng đốt đèn thả trên sông sáu năm nhưng cha mẹ y chẳng về thăm y lấy một lần.Y nghĩ có lẽ Cố phủ đã sớm đổ nát hoang tàn, phụ mẫu không có nhà để về nên đốt bao nhiêu đèn cũng vô ích.Vậy sòng bạc Sơn Hà có tính là nhà Mộ Dung Diễn không?Cố Lang không biết.

Thật ra y cũng không hiểu rõ Mộ Dung Diễn, chỉ biết người kia là Đại đương gia sòng bạc Sơn Hà, trước mặt người khác thì thoải mái tùy hứng nhưng trong bụng toàn ý xấu.

Trước kia hắn trèo tường vào cung lúc nửa đêm bị Cố Lang phát hiện, hai người đánh một trận từ tường cung tới đầu phố dọa cho phu canh đi ngang tưởng mình gặp quỷ.Mộ Dung Diễn đánh mệt bỏ chạy bị Cố Lang đuổi theo, cuối cùng chặn lại ở góc đường mờ tối.Mộ Dung Diễn vừa thở vừa cười, nói hộ vệ tường cung từ lúc nào lại giỏi võ như vậy?Cố Lang nhướng mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Mộ Dung Diễn hời hợt đáp: "Ăn trộm."

Hắn nói mình lẻn vào cung để trộm dạ minh châu, còn nói nếu Cố Lang chịu thả hắn thì tiền bán dạ minh châu có thể chia cho y một nửa.Cố Lang không nói một lời cầm đao từng bước tới gần, chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng "choang".Y quay đầu nhìn, lại là phu canh kia.Nửa đêm lờ mờ, lúc nãy phu canh đã bị một phen giật mình, giờ lại thấy hai bóng người đen thui thì trong lòng hoảng hốt, sợ đến nỗi làm rơi cả mõ, nghẹn ngào kêu lên: "Ma!"

Cố Lang đang định lên tiếng thì Mộ Dung Diễn nói với phu canh: "Không phải ma đâu, chúng ta là vợ chồng ăn trộm mà."

Cố Lang: "......"

Phu canh nơm nớp lo sợ, "Vợ...... vợ chồng ăn trộm?"

Mộ Dung Diễn: "Đúng vậy, nhưng phu nhân ta đang dỗi muốn giết ta."

Cố Lang sầm mặt vác đao chém tới."

Ngươi xem đi, lại tức giận nữa rồi."

Mộ Dung Diễn vừa tránh vừa tiếp tục nói nhảm, "Ngươi mau đi đi, đừng để mình bị thương......

Ôi, phu nhân, cẩn thận một chút kẻo động thai bây giờ......"

Tay Cố Lang run lên chém hụt một nhát, Mộ Dung Diễn quay lại tung chưởng rồi thừa cơ Cố Lang tránh né xoay người bỏ chạy.Phu canh cũng vội vàng chạy trốn, vừa chạy vừa nói với theo Mộ Dung Diễn: "Có thai đều nóng tính vậy đấy, hồi xưa vợ ta cũng thế, nghe một câu không lọt tai thì lập tức nổi nóng với ta, khó hầu hạ lắm......

Ngươi phải chiều nàng mới được......"

Cố Lang vung đao chém nát bức tường trên phố.*Mười lăm tháng Bảy hôm đó, Cố Lang cầm một chiếc đèn thả sông đến sòng bạc Sơn Hà đưa cho Tôn Phóng.Tôn Phóng chẳng hiểu ra sao, "Đèn thả sông?

Xưa nay ta có thả đèn xuống sông đâu."

Cố Lang trầm mặc giây lát rồi nói: "Hôm nay là mười lăm."

Tôn Phóng: "Ta biết chứ, Tết cô hồn mà.

Cố hộ vệ, đêm nay ngươi nhớ phải ngủ sớm một chút, đừng để cô hồn dã quỷ lôi đi nhé."

Cố Lang: "......"

Trong Thái Miếu, Thái tử đang thắp hương tế bái bỗng nhiên hắt hơi một cái.Thừa tướng Từ Chi Nghiêm ân cần hỏi thăm: "Thái tử điện hạ không sao chứ?"

Thái tử lắc đầu đáp: "Không sao."

Từ Chi Nghiêm lo lắng nói: "Giờ Hoàng thượng đang không khỏe, điện hạ ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể nhé."

"Từ tướng đừng lo, bản vương chỉ bị cảm lạnh thôi."

Thái tử nắm chặt tay Từ Chi Nghiêm nói, "Trái lại Từ tướng bận rộn quốc sự, dạo này gầy đi không ít, bản vương thật sự áy náy lắm."

Hắn lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo rồi đổ ra một viên đan dược, "Cái này do bản vương luyện chế ba ngày ba đêm, có tác dụng dưỡng khí bổ huyết, Từ tướng uống một viên đi, xem như lòng thành của bản vương."

Mí mắt Thừa tướng giật một cái, "Lão thần sợ là......"

Hắn còn chưa nói hết câu thì Thái tử bỗng nhiên trượt chân bổ nhào về phía trước nhét thẳng đan dược vào miệng hắn."

Khụ khụ......"

Thừa tướng vội vàng móc họng nhưng đan dược kia vừa vào miệng lập tức tan ra lọt xuống bụng.Thái tử vỗ lưng hắn nói: "Bản vương nhất thời sơ ý, mong Từ tướng bỏ qua.

Đan dược này bổ lắm, Từ tướng đừng khách khí với bản vương."

Thừa tướng: "......"

Đêm khuya thanh vắng, Thừa tướng chạy tới chạy lui nhà xí, hai chân như muốn nhũn ra, mặt mày xây xẩm, chỉ hận không thể chặt Thái tử ra làm tám khúc.Khi Cố Lang trở lại Đông Cung thì đêm đã khuya lắm rồi.

Hôm nay vốn là ca trực của Ngô Lục nhưng ban ngày hắn tham ăn, lại uống rượu nhiều nên đành phải đổi ca với Cố Lang.Cố Lang đi ngang qua tẩm cung Thái tử thì chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ trên nóc nhà.Y lập tức ngẩng phắt lên.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 3: Có phải nằm mơ hay không


Cố Lang vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một bóng đen bay vụt qua nóc nhà.Y sa sầm mặt phóng lên đuổi theo.Bóng đen kia cũng phát hiện ra y, dường như hơi kinh ngạc nên đột ngột đứng khựng lại, suýt nữa thì bị Cố Lang rút đao chém bị thương.Người kia mặc đồ dạ hành, mặt cũng bị bịt kín nhưng chẳng hiểu sao Cố Lang vẫn cảm thấy hơi quen.

Y chợt nhớ tới chiếc đèn thả sông đưa cho Tôn Phóng.

Tôn Phóng nói trên đèn phải viết chữ nên đưa bút cho y.Y do dự thật lâu cũng không biết nên viết gì, cuối cùng chỉ để lại hai chữ "Mộ Dung".Người áo đen kia quay lưng muốn chạy, Cố Lang lao theo chặn lại rồi đánh nhau với hắn.

Nhưng người kia có vẻ không muốn đánh mà trốn tới trốn lui, một lòng chỉ muốn chạy.Cố Lang từng bước ép sát, trong lúc đao giơ lên hạ xuống vẫn không quên xé miếng vải đen trên mặt hắn.

Người kia lùi rồi lại lùi, hết lần này tới lần khác né tránh bàn tay vươn tới của Cố Lang.Lùi đến sát nóc nhà, người áo đen bị trượt chân suýt rơi xuống.

Hắn vội vàng ổn định thân mình nhưng lúc ngẩng đầu lên thì Cố Lang đã áp tới gần, trong nháy mắt lột xuống miếng vải đen trên mặt hắn.Cố Lang vừa giật miếng vải đen, còn chưa kịp thấy mặt thì người kia bất ngờ chụp lấy hai tay y rồi đè y xuống nóc nhà, thuận thế chôn mặt vào cần cổ y.Cố Lang: "......"

Đây là chiêu thức gì vậy?Tay chân Cố Lang bị giữ chặt, đang định húc đầu thì bị người kia cắn một cái vào cổ."

Hừ......

Buông ra!"

Cố Lang tức điên lên, tay chân giãy giụa kịch liệt, sắp sửa thoát ra thì đột nhiên bị vật gì tựa như hòn đá nhỏ đập trúng, trong tích tắc hôn mê bất tỉnh.Thấy y bất động, người đang đè y chậm rãi ngẩng mặt lên, rõ ràng là Mộ Dung Diễn nằm dưới mộ bị Cố Lang nhổ cỏ.Một người có bộ dạng như công công nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, vẻ mặt hiền lành nhìn Mộ Dung Diễn cười nói: "Điện hạ cứ tiếp tục đi, lão nô không thấy gì cả."

Mộ Dung Diễn bất đắc dĩ nói: "Trần công công, ngài xem náo nhiệt hơi lâu rồi đấy."

Hắn sợ bị Cố Lang nhìn ra mánh khóe nên chỉ đỡ chứ không dám đánh, thế mà lão nhân gia kia còn ngang nhiên đứng xem náo nhiệt, mãi không chịu ra tay giúp đỡ.Trần công công cười tủm tỉm: "Điện hạ thứ tội, lão nô già rồi nên đi đứng hơi chậm mà."

Mộ Dung Diễn lười tán gẫu với ông, quay đầu ôm Cố Lang hôn mê vào trong ngực rồi hỏi: "Tối nay sao y lại trực?"

"Vốn dĩ bạn cùng phòng Ngô Lục của y gác đêm," Trần công công nói, "Nhưng ban ngày Ngô Lục uống say nên bọn hắn đổi ca......"

Ông còn chưa dứt lời thì Mộ Dung Diễn đã nhíu chặt mày, "Cùng phòng?

Y và người khác ở chung một phòng?"

Trần công công: "......

Hộ vệ Đông Cung đều là hai người một phòng ạ."

Lông mày Mộ Dung Diễn càng nhíu chặt hơn, Trần công công vội nói: "Ngày mai lão nô sẽ chuyển Ngô Lục đi ngay."

Mộ Dung Diễn bế Cố Lang đứng dậy, "Y ở đâu?"*Sáng hôm sau, Cố Lang tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường hệt như mọi ngày khác.Ngô Lục đang thu dọn đồ đạc, thấy y thức giấc thì hớn hở nói y biết mình được điều đi canh gác ngự thư phòng.Cố Lang gật đầu rồi khó hiểu nói: "Ta...... trở về thế nào?"

"Hả?

Cái gì?"

Ngô Lục như lạc vào sương mù, "Chẳng phải ngươi tự về sao?

Lúc ta ngủ dậy thì ngươi đã ở đây rồi."

Cố Lang: "Trong cung không xảy ra chuyện gì sao?"

Ngô Lục: "Không, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Cố Lang trầm ngâm nói: "Nhưng đêm qua ta đã thấy một hắc y nhân ở gần tẩm điện Thái tử......"

Ngô Lục thất kinh hỏi: "Hắc y nhân?

Sau đó thì sao?"

Cố Lang lắc đầu, "Có người đánh lén, sau đó ta chẳng biết gì nữa."

"Nhưng giờ ngươi đâu bị gì, còn yên lành nằm đây nữa, cũng không nghe nói trong cung xảy ra chuyện gì cả."

Ngô Lục suy nghĩ giây lát rồi nói, "Chắc không phải ngươi nằm mơ chứ?

Đêm qua ta cũng mơ thấy bị một con quỷ chín đầu bóp cổ làm ta sợ muốn chết, tỉnh lại mới biết là mình tự bóp......"

Cổ?

Cố Lang đưa tay sờ cổ, quả nhiên sờ thấy một dấu răng.Sau đó Ngô Lục thấy Cố Lang sầm mặt đi rửa cổ.*Sau khi Ngô Lục đi, trong phòng Cố Lang lại có hộ vệ khác chuyển vào.Người kia tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn rất đẹp."

Ta là huynh trưởng của Ngô Lục," Hắn nói với Cố Lang, thanh âm hơi khàn khàn, "Ta tên Ngô Thất."

Cố Lang: "......"

Huynh trưởng của Ngô Lục chẳng phải nên gọi là Ngô Ngũ hoặc Ngô Tứ sao?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 4: Mơ thấy đại mỹ nhân


Ngô Thất cũng phụ trách gác đêm.

Nhưng trước đây khi Ngô Lục gác đêm trở về, dù có nhẹ chân nhẹ tay cỡ nào thì Cố Lang nằm trên giường cũng nghe được.Nhưng Cố Lang không biết khi nào Ngô Thất về phòng.

Sáng sớm y tỉnh dậy thì Ngô Thất đã ngủ trên giường đối diện.Võ công của hắn có vẻ chẳng thua kém mình bao nhiêu, Cố Lang ngồi trên giường nghĩ, cũng may ban đêm hắn không ở đây, nếu không lúc mình rời đi e là sẽ bị phát hiện ra mất.Nhưng nghĩ lại thì hình như lâu rồi y cũng không còn ra ngoài ban đêm nữa.Từ sau ngày Mộ Dung Diễn chết.Hơn một tháng nay y vẫn luôn nhớ tới ngôi mộ ngoài thành.

Người kia luôn xuất quỷ nhập thần, nói không chừng một lúc nào đó sẽ sống lại rồi bò ra khỏi mộ.Y nhớ lần thứ hai gặp Mộ Dung Diễn là khi đang thăm dò phủ Thừa tướng ban đêm.

Hai người đều mặc đồ dạ hành và bịt mặt, lúc phát hiện ra đối phương còn đánh nhau một trận.

Đợi tới khi giật xuống miếng vải đen che mặt nhau mới sững sờ."

Phu nhân," Mộ Dung Diễn cợt nhả nói, "Ngươi cũng tới trộm đồ à?"

Cố Lang vốn đã quên mất chuyện này, nghe vậy thì sực nhớ ra lần trước hắn nói năng bậy bạ, lập tức lạnh lùng nạt, "Câm miệng!"

Nhưng Mộ Dung Diễn dễ gì chịu nghe lời y, hắn nói tiếp: "Ngươi muốn trộm gì thế?

Vi phu đi đứng thuận tiện hơn, ngươi đừng để mình mệt mỏi......"

Cố Lang vác đao chém, Mộ Dung Diễn vội la lên: "Đừng đánh đừng đánh, lỡ bị người ta phát hiện thì nguy....."

Vừa dứt lời quả thật có thủ vệ quát lên: "Ai đó?!"

Mộ Dung Diễn: "......

Ta sai rồi, đều tại cái miệng quạ đen này cả!"

Cố Lang hung hăng chém hắn một đao, sau khi bị hắn tránh thoát mới căm giận chạy đi.Mộ Dung Diễn đi theo sau cố ý trêu chọc y: "Phu nhân, tuy nói gả chồng theo chồng nhưng ngươi đường đường là hộ vệ tường cung, làm mấy chuyện này không hợp lắm đâu.

Ngươi cần gì vi phu sẽ mang tới cho ngươi......"

Cố Lang cứ tưởng hắn thật sự chỉ là một tên trộm tham tiền, sau này mới phát hiện hắn chính là Đại đương gia của sòng bạc lớn nhất kinh thành – Sòng bạc Sơn Hà.Đường đường là chủ sòng bạc lớn, hoàn toàn không thiếu tiền thì sao phải trộm đồ?Mộ Dung Diễn từng nghiêm túc trả lời y sòng bạc làm gì có tiền, vi phu phải đi ăn trộm để tích cóp chút tiền nuôi ngươi và con.

Ngươi nhìn mình xem, mang thai chín tháng sắp sinh tới nơi mà còn phải canh gác tường cung, vi phu đau lòng......Sau đó hắn bị Cố Lang truy sát mười mấy con phố.Đêm đó hắn muốn trộm gì?

Cố Lang nghĩ, dù leo tường đột nhập hoàng cung hay nửa đêm lẻn vào phủ Thừa tướng thì Mộ Dung Diễn chắc chắn không phải đi trộm dạ minh châu gì cả.Ngô Thất trên giường bỗng nhiên trở mình nhưng tư thế ngủ vẫn rất quy củ, hoàn toàn khác xa kiểu ngủ dạng tay dạng chân của Ngô Lục.Cố Lang nhìn sau lưng hắn, càng nhìn càng thấy quen thuộc.Y xuống giường đến cạnh Ngô Thất.Y cẩn thận nhớ lại những người mình từng gặp hơn hai mươi năm qua nhưng vẫn tìm không ra khuôn mặt này.Y chậm rãi cúi người xích lại gần hơn để nhìn cho kỹ.

Bỗng nhiên Ngô Thất đang ngủ say đưa tay ôm lấy eo y, nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Mỹ nhân......"

Sau đó hôn chụt lên mặt y một cái.Cố Lang: "......"

Chỉ thấy tay giơ lên hạ xuống, Cố Lang đang muốn nện một quyền vào mặt Ngô Thất thì bất thình lình bị hắn ôm chầm rồi xoay người đè dưới thân.Ngô Thất mở mắt ra mơ màng nói: "Cố huynh đệ?

Sao lại là ngươi?

Ngươi ở trên giường ta làm gì?"

Mặt Cố Lang trầm như nước, "Ngươi bị mộng du"."

Mộng du?"

Ngô Thất giật mình nói, "Đúng đúng, ta vừa nằm mơ thấy một đại mỹ nhân, cái eo thật là thon......"

Suýt nữa Cố Lang đã trùm chăn lên người hắn đánh cho một trận.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 5: Y đúng là gầy đi rồi


Ngô Thất vờ như không phát hiện sắc mặt khó coi của Cố Lang, vẫn nằm trên người y, còn tỏ vẻ tiếc hận nói: "Ôi, khó khăn lắm mới mơ thấy mỹ nhân, chưa kịp ôm thêm một cái nữa, sao ta lại tỉnh dậy cơ chứ......"

Hai người chỉ mặc áo lót, lại vừa tỉnh ngủ nên toàn thân ấm áp dễ chịu, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của nhau.

Cố Lang mất tự nhiên đẩy hắn: "Buông ra."

"Xin lỗi xin lỗi," Ngô Thất nhúc nhích nhưng không đứng lên mà bất đắc dĩ nói: "Dậy không nổi, chân tê rồi."

Cố Lang đứng phắt dậy, Ngô Thất sợ rơi xuống nên càng ôm eo y chặt hơn nữa, "Ôi ôi, cẩn thận một chút!"

Bàn tay đặt trên lưng y còn không quên sờ soạng, cảm thán nói: "Cố huynh đệ, eo ngươi cũng thật là thon......"

Cố Lang hất hắn xuống.Ngô Thất ngã lên giường xoa lưng kêu rên, "Đau......

Đau......"

Cố Lang khoác thêm áo ngoài rồi bước ra cửa chẳng buồn quay đầu lại.Ngô Thất thấy y bỏ đi cũng không kêu gào mà chỉ cười.

Hắn nằm xuống giường lo lắng tự nhủ: "Đúng là gầy đi rồi."*Sau khi Cố Lang ra khỏi Đông Cung thì đến một quán trà.Y ngồi bên cửa sổ lầu hai uống mấy chén, sau đó một người trung niên hơn bốn mươi tuổi lên lầu ngồi đối diện với y."

Thiếu gia."

Triệu Chuyết nói khẽ.Cố Lang gật đầu châm trà cho hắn, "Triệu thúc".Triệu Chuyết lấy từ tay áo ra một phong thư đưa cho Cố Lang, "Đây là tin tức mà ta thám thính được mấy ngày qua, đa phần có liên quan tới Trịnh phủ."

Cố Lang nhận thư mở ra xem rồi bảo Triệu Chuyết: "Triệu thúc, mấy ngày nay trong kinh giới nghiêm, nhớ cẩn thận một chút."

Triệu Chuyết khẽ gật đầu rồi ngập ngừng hỏi, "Thiếu gia, Mộ Dung công tử...... thật sự bị giết rồi sao?"

Bàn tay gấp thư của Cố Lang dừng lại, rũ mắt không nói gì.Triệu Chuyết biết mình nói sai, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy đầu cầu thang có người gọi: "Cố huynh đệ."

Ngô Thất cười đi tới, "Cố huynh đệ, ngươi tới đây uống trà sao không rủ ta."

Hắn lại nhìn sang Triệu Chuyết hỏi: "Vị này là......"

Cố Lang không trả lời mà hỏi hắn: "Sao ngươi biết ta ở đây?"

"Ta có biết đâu," Ngô Thất vô tội nói, "Ta chỉ đi ngang qua, tình cờ thấy ngươi ngồi trên lầu uống trà nên tới thôi."

Đúng lúc này ngoài đường bỗng nhiên náo loạn tưng bừng.

Họ nhìn qua cửa sổ thấy một đội nhân mã nghênh ngang trên phố.Là quân thiết kỵ Bắc Kỳ đóng tại kinh đô.Mười một năm trước, tướng quân Nhiếp Trạm của Đại Diên bị giết hại, Bắc Kỳ thừa cơ tràn vào chiếm được biên giới phía Bắc, sau khi Đại Diên bị ép cầu hoà, quân thiết kỵ Bắc Kỳ chưa từng rút khỏi kinh đô.Nghe nói tướng quân Nhiếp Trạm bị phó tướng Cố Chương sát hại.

Thống lĩnh Cấm quân Trịnh Vu Phi phát hiện Cố Chương cầm đao đâm Nhiếp Trạm bị thương trên đường, còn tìm ra thư từ trao đổi giữa Cố Chương và Bắc Kỳ trong Cố phủ.

Hoàng đế Đại Diên tức giận ra lệnh chém đầu cả nhà vì tội thông đồng với địch phản quốc.Nhưng Nhiếp Trạm trọng thương bỏ mạng, biên giới phía Bắc lòng người tan rã, cuối cùng không ngăn nổi đại quân Bắc Kỳ đột ngột tấn công.Mười một năm nay Đại Diên nhún nhường khép nép, tiến cống rất nhiều vàng bạc cho Bắc Kỳ để đổi lấy yên bình, vì vậy thuế má ngày càng nặng nề, dân chúng cực kỳ khốn khổ."

Tránh ra!"

Tên cầm đầu quân thiết kỵ lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung thần ác sát lớn tiếng quát tháo người qua đường.Cố Lang nhìn tên kia, bàn tay đang buông thõng bên người chợt siết lại.

Y dõi theo hắn cưỡi ngựa chậm rãi đi ngang qua cửa dưới lầu, sau đó một bình trà bỗng nhiên tưới lên đầu hắn."

Ai đó?!"

Cao Thừa vừa lau mặt vừa tức giận nói, "Cút ra đây!"

Cố Lang và Triệu Chuyết khiếp sợ nhìn Ngô Thất.Ngô Thất cầm ấm trà cạn sạch cười nói với Cao Thừa: "Xin lỗi xin lỗi, nhất thời lỡ tay."

Cao Thừa trợn mắt, "Đồ khốn!

Ngươi là kẻ nào?!"

Ngô Thất: "Tiểu nhân chỉ là hạ nhân của phủ Thừa tướng thôi ạ, xin đại nhân thứ tội."

Cố Lang: "......"

Ngươi thành hạ nhân của phủ Thừa tướng từ lúc nào vậy hả?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 6: Sợ ngươi nửa đêm quấn lấy y


Cao Thừa vô duyên vô cớ bị dội nước trà, giận dữ quát đám người phía sau: "Khốn kiếp!

Bắt hắn tới đây cho ta!"

Ngô Thất kéo Cố Lang bỏ chạy, "Đi mau!"

Triệu Chuyết: "......"

Ngươi gây họa mà kéo theo thiếu gia nhà ta làm gì?Nhưng người đã bị kéo đi nên hắn đành phải theo sau.Bọn họ ra khỏi quán trà rồi chạy bừa trên đường.

Cao Thừa dẫn người đuổi vào tận ngõ, nghe thấy bọn họ thì thầm phía trước: "Chuyện này nếu để tướng gia biết, lỡ có trách tội thì......"

Hạ nhân dội nước trà kia nói: "Không sao đâu, tướng gia bao che khuyết điểm lại còn ghét người Bắc Kỳ nên sẽ không trách chúng ta đâu."

"Nếu người Bắc Kỳ tới Tướng phủ tìm người......"

"Chúng ta trốn đi là được rồi, tướng gia tự có cách giải thích......"

Cao Thừa nghe vậy thì nổi trận lôi đình, giục ngựa đuổi nhanh hơn.

Nhưng ngõ hẻm ngoằn ngoèo nên đuổi một hồi thì ba người kia không biết chui vào đâu mà chẳng còn thấy bóng dáng, tìm nửa ngày cũng không ra.

Hắn đành phải nén giận dẫn người đi.Ngô Thất thò đầu ra khỏi tường, thấy người đi xa mới thở phào một hơi.Cố Lang và Triệu Chuyết cũng lần lượt thò đầu ra."

Lúc nãy sao lại bảo ta nói vậy?"

Cố Lang cau mày hỏi Ngô Thất.

Khi bọn họ vừa rẽ vào góc đường thì Ngô Thất bỗng nhiên xích lại gần bảo y nói vậy.Ngô Thất: "Ta sợ hắn đến phủ Thừa tướng tìm không thấy người sẽ nghi ngờ chúng ta......"

Cố Lang: "Là ngươi chứ đâu liên quan gì ta."

"Sao không liên quan?"

Ngô Thất thản nhiên nói, "Nếu không phải Cố huynh đệ gọi trà thì ta đã chẳng lỡ tay đổ xuống để đắc tội với tên Bắc Kỳ này rồi."

Thái dương Cố Lang giật giật, "Lỡ tay?"

Ngô Thất gật đầu, "Ta nói rồi mà, nhất thời lỡ tay thôi."

Triệu Chuyết nghĩ người này còn không biết xấu hổ hơn cả Mộ Dung công tử nữa.

Rõ ràng lúc nãy chính hắn chụp lấy ấm trà trên bàn dội xuống Cao Thừa đi ngang qua.

Động tác kia nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.Cố Lang thấy hắn không thừa nhận thì biết có nhiều lời cũng vô ích.

Y bảo Triệu Chuyết trở về rồi nói với Ngô Thất hôm nay mình phải trực nên về Đông Cung trước.Còn Ngô Thất không biết đi đâu, đợi đến tối muộn cũng chẳng thấy mặt.Sau khi Cao Thừa không bắt được người trong ngõ thì càng nghĩ càng tức, cuối cùng đến phủ Thừa tướng tìm người.Thừa tướng vô cùng hoảng sợ, nói hạ nhân trong phủ tuyệt đối không to gan như vậy, chắc là hiểu lầm chăng?Hắn còn gọi tất cả hạ nhân trong phủ ra để Cao Thừa nhận dạng cho rõ.Cao Thừa nhìn một vòng rồi lại một vòng, sửng sốt không tìm được người dội nước trà.Hắn nhớ lại người kia nói "Tướng gia bao che khuyết điểm lại còn ghét người Bắc Kỳ nên sẽ không trách chúng ta đâu."

"Chúng ta trốn đi là được rồi, tướng gia tự có cách giải thích......"

Trốn đi?Cao Thừa đập bàn một cái rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.Thừa tướng giật nảy mình chẳng hiểu gì cả.*Mộ Dung Diễn về sòng bạc Sơn Hà một chuyến, Tôn Phóng đưa cho hắn một cái đèn thả sông rồi nháy mắt nói: "Đại đương gia, có người sợ ngươi biến thành cô hồn dã quỷ nên bảo ta thả đèn xuống sông cho ngươi đó."

Mộ Dung Diễn cầm đèn nhìn một cái rồi mỉm cười.Trên đèn là hai chữ "Mộ Dung" viết bằng nét chữ cứng cáp.Là nét chữ mà hắn quen thuộc nhất."

Y nói gì?"

Mộ Dung Diễn vuốt chữ trên đèn rồi hỏi."

Bảo ta thả đèn xuống sông cho ngươi," Tôn Phóng khoa trương nói, "Chậc chậc, khóc đỏ hoe cả mắt, nhìn mà đau lòng......"

Mộ Dung Diễn: "Ngươi thả?

Sao không phải là y thả?"

Tôn Phóng: "......

Ta đâu biết."

Chắc sợ cô hồn dã quỷ là ngươi nửa đêm quấn lấy y chăng?*Cố Lang lên giường ngủ sớm, đến nửa đêm thì giật mình nhận ra có người tới gần.

Y vừa mở mắt đã thấy Ngô Thất áp người xuống dùng hết tay chân ôm lấy y, còn cọ cọ vào cổ y lẩm bẩm nói: "Mỹ nhân......"

Cố Lang: "......"

Lại mộng du rồi sao?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 7: Để ý hộ vệ Đông Cung


Ngô Thất sưng mặt ngồi trên giường ai oán nhìn Cố Lang, "Cố huynh đệ, ngươi ra tay cũng độc ác quá đấy."

Cố Lang nằm ở giường đối diện lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi không chịu tỉnh."

Lúc nãy Cố Lang muốn đánh thức Ngô Thất đang đè trên người mình nhưng kêu mấy lần mà hắn vẫn chẳng có phản ứng gì.

Y muốn đẩy người ra nhưng càng đẩy thì Ngô Thất càng ôm chặt hơn, không chịu tỉnh lại mà cứ nói mê sảng gì đó, nói xong còn luồn tay dưới áo sờ soạng eo y.Cố Lang run lên lập tức nện hắn một đấm.Sau đó mặt Ngô Thất sưng lên."

Ta hiếm khi mơ thấy mỹ nhân," Ngô Thất cãi lại, "Làm sao tỉnh ngay được?

Ngươi chẳng chịu thông cảm cho ta gì cả."

Cố Lang: "Đêm qua ngươi mới mơ thấy còn gì.

Hiếm chỗ nào?"

"Người trong lòng tất nhiên lúc nào cũng nhớ nhung rồi."

Ngô Thất nhìn cần cổ lộ ra ngoài chăn của y, "Ban đêm ta mới gặp được y, tất nhiên là ngắm không đủ rồi.

Cố huynh đệ, ngươi có người để nhớ không?"

Cố Lang không nói gì.

Ngọn đèn dầu trên bàn sáng lập lòe, Ngô Thất tưởng y không chịu nói, vừa định thổi tắt đèn thì lại nghe y đáp: "Không có."

Không có.Ngô Thất rũ mắt che vết sẹo trên bụng dưới lớp áo, "Không có cũng tốt, không cần nhớ thương."

Hắn tắt đèn rồi nói khẽ trong bóng tối: "Ngủ sớm đi."*Bóng đêm mông lung, Cao Thừa loạng choạng ra khỏi quán rượu.

Toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, mới đi mấy bước đã lao tới cạnh góc tường nôn ra."

Khụ khụ......"

Hắn nôn thốc nôn tháo, bên cạnh có hai người vừa đi vừa thì thầm.Một người hỏi: "Ngươi nói xem khi nào Thái tử mới cưới tiểu thư của chúng ta?"

Người còn lại nói: "Chắc sắp rồi, trong phủ đang chuẩn bị đồ cưới đấy."

"Chờ tiểu thư được phong Thái tử phi thì tướng gia sẽ là nhạc phụ của Thái tử, còn sợ gì bọn Bắc Kỳ nữa."

"Hôm qua lũ Bắc Kỳ phách lối hoàn toàn không để Tướng phủ chúng ta vào mắt, trực tiếp tới lục soát tìm người!"

"Cũng may tướng gia bảo người trốn đi trước rồi, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

"Tên Bắc Kỳ kia đúng là vô sỉ mà......"

Hai người dần đi xa rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.Cao Thừa chống tường cười lạnh, "Từ Chi Nghiêm, lá gan ngươi thật không nhỏ......"

Chuyện Thừa tướng Từ Chi Nghiêm muốn gả con gái cho Thái tử đã nói với Cao Thừa từ lâu.

Hắn nói làm vậy để khống chế Thái tử, khống chế triều đình Đại Diên.

Khi đó Cao Thừa cũng chẳng nghi ngờ gì, để mặc Từ Chi Nghiêm kêu gọi triều thần dâng tấu chương nói Thái tử cập quan từ lâu mà chưa cưới phi là không hợp lễ tiết.

Con gái Thừa tướng ôn nhu văn nhã, vừa xinh đẹp vừa thông minh rất xứng đôi với Thái tử.

Tuy dâng tấu chương lên Hoàng đế không có phản ứng gì nhưng sau khi tin tức truyền ra thì ngày càng có nhiều tấu chương giống vậy được dâng lên."

Không đầy một tháng nữa," Từ Chi Nghiêm từng nói với Cao Thừa, "Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý."

Nhưng giờ ngẫm lại nếu Từ Chi Nghiêm còn có tâm tư khác thì sẽ nhờ vào đó trèo lên hoàng thất Đại Diên, cùng nhau chống lại Bắc Kỳ."

Nghĩ hay thật!"

Cao Thừa đá mạnh vào góc tường, "Sống yên ổn lâu quá nên không nhớ rõ thân phận của mình nữa à?!

Đồ khốn kiếp!

Khụ khụ......"

Hắn vừa kích động thì dạ dày lại cuộn lên ói thêm một trận.Ở góc đường phía xa, hai người lúc nãy đi ngang nói chuyện đang đứng trước mặt Tôn Phóng chắp tay cười nói: "Nhị đương gia, làm xong rồi ạ."

Tôn Phóng gật đầu: "Ngày mai các ngươi tung thêm một tin.

Nhớ phải hành động bí mật đấy."

"Vâng, xin Nhị đương gia cứ dặn dò."

"Cứ nói Thái tử có thú vui Long Dương đi......"*Hôm sau tin tức lan truyền nhanh chóng.Cố Lang ăn xong cơm tối, khi về phòng thì Ngô Thất cũng ở đó."

Ngươi nghe gì chưa?"

Ngô Thất ngồi trên giường ngước mắt hỏi y.Cố Lang: "Chuyện gì?"

Ngô Thất nhỏ giọng nói: "Nghe nói Thái tử có thú vui Long Dương đấy."

Cố Lang: "......

Nghe rồi.

Liên quan gì đến ta?"

Ngô Thất: "Ta còn nghe nói hắn để ý hộ vệ trong Đông Cung này nữa cơ."

Cố Lang: "......"

Cái này thì chưa nghe nói.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 8: Người trong lòng là nam tử


Cố Lang chẳng có hứng thú gì với chuyện Thái tử để ý hộ vệ Đông Cung.

Y tháo bội đao bên hông xuống rồi cầm miếng vải sạch, khêu sáng ánh nến ngồi cạnh bàn bắt đầu lau đao.Ngô Thất nhìn góc nghiêng của y dưới ánh nến không chớp mắt rồi lại nói: "Nghe nói hộ vệ kia dáng cao eo nhỏ rất tuấn lãng.

Cố huynh đệ, dáng dấp ngươi đẹp như vậy, hộ vệ kia...... chắc không phải là ngươi đấy chứ?"

Cố Lang đáp mà chẳng buồn ngước mắt: "Ta chưa từng thấy Thái tử."

"Ngươi chưa từng thấy Thái tử," Ngô Thất nói, "Biết đâu Thái tử đã thấy ngươi thì sao?"

Cố Lang lười nói chuyện với hắn.Ngô Thất vẫn chưa từ bỏ ý định: "Cố huynh đệ, nếu Thái tử thật sự để ý ngươi thì ngươi định làm thế nào?"

Cố Lang bỗng nhiên rút đao chẻ ngọn nến trên bàn thành hai khúc.Ngô Thất: "......"

Có cần hung dữ vậy không?*Trong phủ Thừa tướng, Cao Thừa khoanh tay ngồi giữa tiền sảnh.Từ Chi Nghiêm nhấp một ngụm trà rồi bảo hắn: "Xin Cao tướng quân cứ yên tâm, lão phu sẽ cho người mau chóng dập tắt tin đồn để không ảnh hưởng đến việc Thái tử cưới phi."

Cao Thừa liếc hắn, mở miệng nói: "Nhưng Thái tử là đoạn tụ, ngươi nỡ gả nữ nhi cho hắn sao?"

Từ Chi Nghiêm cười nói: "Chỉ là lời đồn thôi, chắc Thái tử không phải......"

Cao Thừa: "Sao ngươi biết hắn không phải?"

"Thái tử cả ngày mê tu tiên vấn đạo," Từ Chi Nghiêm nói, "Trước đây chưa từng có nam sủng.

Tin này lan truyền quá đột ngột, chắc chắn có kẻ mưu đồ gì đó."

"Nếu tin này là thật thì con gái ngươi gả đi chính là góa phụ sống."

Cao Thừa nghiêng người nhích lại gần Từ Chi Nghiêm, "Hay là thế này đi, ngươi gả nữ nhi cho ta nhé?"

Từ Chi Nghiêm: "......"

Ở sân sau Tướng phủ, con gái Thừa tướng là Từ Kính Nhi ôm nha hoàn khóc như mưa, "Ta không tin, Thái tử sao lại đoạn tụ được?

Hắn đẹp như vậy, sao có thể là đoạn tụ cơ chứ......"

"Tiểu thư đừng đau lòng nữa," nha hoàn vỗ lưng nàng an ủi, "Chắc người ngoài nói lung tung thôi."

Từ Kính Nhi khóc ròng: "Nhưng nếu là thật thì làm sao bây giờ?

Huhuhu......

Hắn có thể tìm được nam nhân nào đẹp bằng hắn sao?"

Tiểu nha hoàn dừng tay, yên lặng không nói lời nào.*Ngày hôm sau, lão Hoàng đế lâu nay nằm trên giường bệnh triệu Thái tử đến ngự thư phòng."

Ngươi không muốn cưới con gái Thừa tướng thì cứ tìm cớ khác mà từ chối," lão Hoàng đế vừa ho khan vừa nói, "Cần gì làm ra mấy chuyện hoang đường này......"

"Không phải hoang đường đâu ạ," Thái tử quỳ thẳng lưng trước mặt Hoàng đế nói, "Là thật đấy ạ."

Hoàng đế không kịp phản ứng, "Cái gì?"

Thái tử nói thẳng: "Người trong lòng nhi thần đúng là nam tử ạ."

"Ngươi......

Khụ khụ......"

Lão Hoàng đế bị đả kích ho khan không nói nên lời.

Thái tử vội vàng tiến lên đỡ ông rồi gọi vọng ra ngoài: "Mau truyền thái y!"

Thái y vội vã chạy đến chẩn mạch cho Hoàng đế rồi kê đơn thuốc, đợi Hoàng đế ngủ xong mới cùng Thái tử lui ra."

Vất vả cho Vương thái y rồi."

Thái tử đỡ thái y dậy nói.Vương thái y vội chắp tay đáp: "Điện hạ khách khí, đều là bổn phận của thần mà."

"Ôi, hôm nay đều tại ta cả," Thái tử tỏ vẻ áy náy, "Nếu ta không nói với phụ hoàng người trong lòng ta là nam tử thì phụ hoàng đâu tức giận vậy chứ."

Vương thái y: "......"

Hai chân Vương thái y run run, vội vàng bái biệt Thái tử rồi bỏ chạy như bay.Thái tử chậm rãi bước xuống cầu thang, Ngô Lục đi theo sau nói muốn đưa hắn về Đông Cung.Hai người đang đi thì chợt thấy có người rẽ vào mái hiên phía trước.Thái tử lập tức biến sắc quay người muốn chạy, bất ngờ va phải Ngô Lục sau lưng, thế là hai người té thành một đống.Cố Lang đứng dưới hiên nhìn hai người té chồng lên nhau, lại nghe Ngô Lục gọi "Thái tử điện hạ", chợt nhớ tới Ngô Thất nói Thái tử để ý hộ vệ Đông Cung.Ngô Lục cũng từng ở Đông Cung, Cố Lang thầm nghĩ lẽ nào hộ vệ Thái tử để ý...... chính là Ngô Lục sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back