Wattpad  [Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 9: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Sau khi xe đưa hai người tới bệnh viện gần đó, Tử Lê trực tiếp được chuyển đến phòng cấp cứu.

Tại phòng đó, vài người là bác sĩ chuyên khoa được Cố tổng mời đến sẵn.

Dạ Vũ ở bên ngoài sốt ruột không thôi, đi qua đi lại chờ kết quả. [Hệ thống, mày nói xem anh ta có thể chết luôn không?

Lúc nãy tao quan sát thấy tình hình thương tích của anh ta, không chỉ dùng hai từ "thê thảm" là có thể hình dung đâu.] Dạ Vũ cực kỳ hoang man, tuy rằng nói đây chỉ là thế giới nhiệm vụ, nhưng y cũng có tình cảm với nhân vật Tử Lê sâu sắc, chân thành này.[Sẽ không, chỉ cần cho anh ta thời gian, có thể phục hồi] Hệ thống suy xét trả lời.[Vậy thì tốt quá.] Dạ Vũ liền vui mừng ra mặt.[Vì số kiếp của anh ta sẽ xảy ra vào sau khi nữ chính xuất hiện, lúc đó anh ta mới thực sự phải chết đi.] Hệ thống kỹ lưỡng bổ sung.Dạ Vũ cực kỳ muốn đồng quy vu tận cùng hệ thống chuyên môn đào hố này.

Nói đi, không chọc tao tức chết thì mày không yên lòng có phải hay không?...Trong lúc chờ bác sĩ giải phẫu, Tề Thiên Hựu cũng ghé qua trước phòng chờ cùng hai người bọn họ.

"Nơi này không hoan nghênh anh."

Dạ Vũ liếc hắn mấy cái.Vừa nhìn đã biết là đồ đại tra rồi, có lý nào hai người cùng rơi xuống núi, Tử Lê thì bị thương nặng, đưa vào phòng mổ hơn 3 tiếng chưa ra, còn tên này thì chỉ bị trật khớp cùng những vết thương nhẹ, có lẽ nào.. cậu ta đem anh ra làm lá chắn đỡ nguy hiểm đi.

Dạ Vũ cực kỳ khâm phục suy đoán của mình.

Vì lẽ đó, y nhìn cậu ta càng thêm chướng mắt.

"Đợi đến khi nào có kết quả của anh ta, tôi sẽ rời đi."

Tề Thiên Hựu trầm mặc.

Dạ Vũ cảm thấy y chính là không thể nói lý với người này, còn chưa kịp dùng biện pháp mạnh, đèn phòng giải phẫu đã tắt, bác sĩ trưởng khoa chịu trách nhiệm chính đã ra, nhìn bọn họ thông báo: "Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy hiểm, thế nhưng vết thương quá nặng, vẫn còn đang hôn mê, người nhà cần chăm sóc anh ta chu đáo.

Với cả anh ta chỉ có một bên thận, lần tai nạn này dẫn đến va chạm vào chỗ hiểm, sau này cần chú ý tuyệt đối không thể để anh ta làm việc nặng."

Dạ Vũ còn đang trầm ngâm, một bên thận là chuyện gì, con người chẳng phải sẽ có hai quả thận hay sao?

Chẳng lẽ lúc trước anh ta gặp chuyện gì.Còn Tề Thiên Hựu thì như bị sét đánh ngang tai, có lẽ nào, sẽ không phải là như vậy đi.

Cậu không tin, không phải là sự thật, mẹ tuyệt sẽ không lừa cậu, không phải đâu.

Tề Thiên Hựu lắc đầu liên tục, hai mắt thất thần, mệt mỏi tái nhợt rời đi."

Cậu ta tự dưng bị sao vậy?"

Đuổi nãy giờ cũng không đi, hiện tại lại như kẻ mất hồn, đúng là không thể hiểu nổi.

Bệnh viện ở thôn thì dù sao cũng không thể so với bệnh viện trung tâm thành phố, Dạ Vũ chỉ cần liếc mắt thì Cố Huyền Mặc đã biết y muốn gì, hắn liên lạc với thư ký làm thủ tục chuyển viện cho anh, lại nhắn với bộ phận đại diện cho anh nghỉ dưỡng thương vài tháng đến khi nào khỏi hẳn.

Cực kỳ ra dáng một lão công chuyên nghiệp!Chỉ tiếc là lão bà của hắn hiện tại đang mải mê chăm sóc cho bệnh nhân trong phòng, còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái....Tử Lê vừa tỉnh lại đã trông thấy Dạ Vũ mang một đôi mắt gấu trúc, bơ phờ ngủ gật dựa bên tay anh, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Anh ta nhẹ nhấc tay chạm vào mái tóc mềm mại, có phần hơi lộn xộn của cậu trai trẻ này.

Những ngày qua, chàng trai trước mặt này chăm sóc anh tất bật ra sao, anh đều cảm nhận được.

Sự quan tâm của cậu dành cho anh, nói không cảm động tất nhiên là giả.

Nếu lúc này Dạ Vũ đang trong trạng thái tỉnh táo, y nhất định sẽ hét toáng lên vì hệ thống vừa thông báo chỉ số vui vẻ của Tử Lê lại tăng lên đột biến, hiện đang ở mức 50.

Đứng nãy giờ bên ngoài phòng bệnh, Tề Thiên Hựu từ sớm đã bắt gặp ánh mắt thâm tình của Tử Lê nhìn Dạ Vũ, cậu cảm thấy nơi tim mình như bị gai đâm, vừa đau nhói vừa ê ẩm.

Ánh mắt đó, trước giờ vốn chỉ dành cho một mình cậu, đôi tay đó, trước giờ anh cũng chưa từng chạm đến tay người khác.

Là cậu đã bỏ lỡ anh sao?

Tề Thiên Hựu quay lưng lảo đảo rời đi khỏi nơi khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, cách đây mấy ngày, cậu đã thuê người điều tra toàn bộ tình hình năm đó, hết thảy chân tướng được vạch trần như con dao thái xuống từng lớp, từng lớp máu thịt của cậu, đau đớn không thể nào diễn tả.Hóa ra từ đầu đến cuối cậu chỉ là thằng ngốc bị mọi người lừa gạt, bị hết người này đến người khác lừa dối, nào là cha mẹ tôn kính của cậu, người anh trai cậu xem như thiên sứ, người bạn gái cậu yêu thương.

Thật là buồn cười, người tự cho là thông minh, cũng sẽ có lúc u mê, ngu ngốc đến như vậy.

Ngồi trên căn nhà thân thuộc, Tề Thiên Hựu nhìn ngoài cửa sổ âm u nước mưa vẫn chưa dừng, thật dài thở ra một hơi.

Trước đây thời điểm như vậy cũng không cảm thấy thế nào, hiện tại lại cố tình đặc biệt cô quạnh.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 10: TG1 - Chấp niệm khó buông


Hơn tuần rồi kể từ ngày Tử Lê tỉnh, hôm nay chính là lần đầu tiên anh gặp lại Tề Thiên Hựu, dáng vẻ của cậu lúc này đây trông không có sự tươm tất như ngày thường, đôi mắt thấm đẫm một tầng ưu thương, gương mặt phờ phạc đờ đẫn.Thấy anh chăm chú nhìn mình, cậu chột dạ, lo lắng như đứa trẻ làm sai việc, lại lúng túng không biết làm thế nào mới phải."

Cậu còn tới đây là có chuyện gì sao?"

Tử Lê chậm rãi xoá tan sự im lặng từ nãy đến giờ của hai người."

Em chỉ là muốn đến thăm anh."

Tề Thiên Hựu bối rối."

Vậy hiện tại cậu đã thấy rồi đó, tôi rất khoẻ, cậu có thể trở về."

Tử Lê lạnh lùng."

Em còn có chuyện muốn nói với anh."

Cậu ta khó khăn mở lời.Tử Lê nhướng mày ý bảo cậu ta tiếp tục."

Trước đây chuyện của Dịch Tuyền là em không đúng, chúng ta dù gì cũng là anh em, anh có thể bỏ qua cho em không?"

Cậu ta thấp thỏm nói từng câu."

Từ giây phút đầu tiên đặt chân đến Tề gia cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ xem cậu là anh em."

Tử Lê ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, cứ như chuyện anh đang nói không hề liên quan đến bản thân mình.Tề Thiên Hựu chấn động, không tin vào những gì mà cậu vừa nghe thấy "Vậy anh xem em là gì?"

"Trước đây là người tôi yêu, hiện tại là một người dưng không hơn không kém."

Tử Lê mặt không chút biểu tình đáp."

Sao lại có thể như vậy, anh nói cho em biết, tại sao giữa chúng ta lại thành ra như thế này."

Lúc này đây Tề Thiên Hựu đã không còn vẻ bình tĩnh nãy giờ nữa, cậu tiến tới nắm lấy cánh tay y, vẻ mặt cầu xin."

Trong chuyện này cậu hoàn toàn không có lỗi gì, chỉ trách bản thân tôi yêu sai người.

Hiện tại tôi đã buông tay rồi, cậu cũng nên đặt xuống quá khứ kia đi, chuyện đã qua thì không cần thiết nhắc lại nữa."

Tử Lê an nhiên nói ra những điều đã không ngừng dằn vặt anh.Tình yêu này với Tề Thiên Hựu làm anh quá mệt mỏi, anh đã đổ không ít xương máu và nước mắt của bản thân, chỉ để đổi lấy sự hiểu lầm và xa lánh của cậu.

Anh đã không ngừng trả giá, không ngừng nỗ lực, nhưng tất cả những điều đó cũng không bằng hai tiếng "Dịch Tuyền" trong lòng cậu.

Anh đã thua quá nhiều rồi, hiện tại cũng không muốn tiếp tục cược nữa, chấp niệm này, cũng đến lúc nên buông bỏ thôi.Dạ Vũ vừa bước vào phòng, chợt thấy Tề Thiên Hựu đứng lên, chỉ thẳng vào mặt y: "Chính là vì cậu ta có đúng không?

Vì cậu ta nên anh mới bỏ mặc tôi."

Dạ Vũ cũng lấy làm bất ngờ, thế mà Tử Lê đã từ chối Tề tra công rồi sao, chuyện này thật sự khó tin, xảy ra lúc nào vậy, y thế mà bỏ sót một màn kinh điển rồi.[Khôn ca, ca có thể chiếu lại cảnh vừa rồi của bọn họ cho ta xem được không?] Dạ Vũ sử dụng sát chiêu với hệ thống.Hệ thống tỏ vẻ bản thân đang offline, không muốn trả lời.Thấy Tề Thiên Hựu kích động tiến tới Dạ Vũ, sợ cậu gây ra tổn thương cho y, anh lập tức lên tiếng: "chuyện của chúng ta không liên quan gì đến cậu ta."

Tề Thiên Hựu cảm thấy mình bị tức giận đến điên mất rồi, "không liên quan?

Anh có thấy được ánh mắt của anh lúc này không?

Toàn bộ đều là sự quan tâm dành cho tên nhóc này, anh còn bảo là không liên quan sao?"

Nói đoạn, cậu bước tới chỗ Tử Lê, nâng tay chạm đến gương mặt anh, "tôi sẽ không để cậu ta chiếm mất vị trí của mình trong lòng anh đâu.

Anh nhớ cho kỹ, anh chính là của tôi, anh trai yêu dấu à."

Thành kính đặt lên trán anh nụ hôn, cậu ta rời khỏi phòng bệnh, khi đi ngang qua Dạ Vũ còn dùng ánh mắt hình viên đạn liếc y một cái.

Dạ Vũ cảm thấy rùng mình.

Y lại gần Tử Lê, bộ dáng rụt rè hỏi, "Anh thật sự có thể buông xuống cậu ta sao?"

"Đây không phải chuyện cậu vẫn luôn muốn sao?

Còn có, cậu mà không giải thích cho tôi chuyện ở căn nhà hoang thì đừng mong quay về nhà."

Tự nhiên Tử Lê chợt nhớ ra.

Dạ Vũ phun tào, anh thế mà còn chưa quên chuyện này, y còn chưa nghĩ ra kịch bản thích hợp a.

Dạ Vũ trong lòng đang khóc mấy chục dòng sông. ...Quay trở lại Tề gia tại B quốc, Tề Thiên Hựu chậm rãi từ cổng lớn đi vào.

"Thiếu gia đã trở về!"

Lão quản gia có tuổi thấy cậu liền vui mừng.

"Lần này tôi chỉ về lấy ít đồ rồi sẽ đi."

Tề Thiên Hựu nói với ông.

"Lão gia và phu nhân còn không biết cậu trở lại, hai người họ sáng sớm nay đã đi câu cá rồi, chắc lát nữa mới về."

Lão quản gia tiếp lời."

Ân.

Ông cũng đi làm việc đi, tôi tự đi lấy đồ là được."

Nói rồi, Tề Thiên Hựu đi tới chỗ vườn hoa, lão quản gia không biết có phải ông lớn tuổi hoa mắt hay không, tại sao lần này nhìn tiểu thiếu gia có điểm không đúng, lại không thể giải thích được.

Bước vào vườn hoa tử đằng cuối hè, từng bông hoa tím biếc nở rộ rũ xuống dưới ánh nắng chói chang tạo nên cảnh sắc sinh động mê đắm lòng người.Đã từng có một thiên sứ, tặng cho cậu nhánh tử đằng, nói với cậu rằng, người đó cả đời sẽ ở bên cậu, vĩnh viễn không rời như ý nghĩa của tử đằng kia "tình yêu vĩnh cửu", tiếc là cho tới tận sau này Tề Thiên Hựu mới hiểu được.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 11: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Buổi sáng mười lăm năm trước, lần đầu tiên Tử Lê xuất hiện trong cuộc đời của cậu.

Ấn tượng đầu tiên anh đem đến cho Tề Thiên Hựu chính là trên đời này thật sự có thiên sứ!

Hoá ra thiên sứ chính là đẹp như vậy đi.Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, tiểu vương tử Tề gia Tề Thiên Hựu năm đó cũng không ngoại lệ.

Cậu thấy trong ánh mắt của anh chứa đựng sự u buồn, đau khổ; trong đôi mắt xinh đẹp kia không nên tồn tại những cảm xúc mất mát ấy.

Cậu muốn thiên sứ của mình phải luôn hạnh phúc, cậu không tiếc bỏ ra hết thảy, chỉ mong anh được vui vẻ.

"Nhật ký thiên sứ" – cuốn nhật ký này có lẽ trừ cậu ra, trên thế giới này không ai biết sự tồn tại của nó.

Chậm rãi mở ra đọc từng trang, ký ức vô hình như thuỷ triều, từng cơn đổ vào tâm trí cậu.Thiên sứ lần đầu tiên cười với cậu, lần đó, anh bị đám trẻ ở trường học bắt nạt, cậu liền dạy tất cả tụi nó một trận ra trò, đánh cho chúng kêu to gọi nhỏ.

Bản thân cậu cũng bị thương vài chỗ, nhưng đổi lại nhìn thấy nụ cười của anh, thật là đẹp đến rung động lòng người.Thiên sứ lần đầu tiên ôm cậu, chính là khi ấy Tề Thiên Hựu đánh nhau với ông anh lớn hơn vài tuổi bên nhà bác cả của cậu.

Lý do là vì thằng nhóc đó trêu chọc Tử Lê rằng nam tử mà lại xinh đẹp như vậy thì có ý nghĩa gì.

Tề Thiên Hựu tuyệt không đối cho phép ai tổn thương anh, liền không nói lời nhào vào đánh người.

Tử Lê hốt hoảng chạy đến tách họ ra, nhưng không mảy may tác động được gì, còn bị đẩy ra ngoài, vô tình làm vỡ bình quý gia truyền của Tề gia.

Tề Thiên Hựu không nói năng gì, nhận hết tội danh, liền thay anh chịu toàn bộ gia pháp.

Đứa trẻ mười một tuổi chịu hơn mấy chục roi vẫn không khóc tiếng nào, chỉ khi về đến phòng mới quay lại nhìn anh, khẽ nói: "Anh ơi, em đau quá."

Trái tim Tử Lê chấn động, vội chạy đến ôm cậu vào lòng, xoa xoa, thổi thổi: "Không đau, không đau."

Tiểu vương tử trong lòng anh cười hắc hắc, chính cậu cũng không biết, nụ cười đó đã khiến anh sa vào lưới tình không có đường lui.Thiên sứ lần đầu tiên hát cho cậu nghe, chất giọng của anh nhẹ nhàng, sâu lắng, chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc, cậu khi đó nghĩ, ca sĩ trên truyền hình còn không hát hay như anh....Còn rất nhiều lần đầu tiên của hai người bọn họ, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, Tề Thiên Hựu đã biến thành tồn tại không ai có thể thay thế trong lòng Tử Lê còn Tử Lê lại trở thành rào cản trên con đường thành công của cậu.Vì muốn học cùng lớp với anh, cậu không ngại để trống bài thi để không được vào khối chuyên kinh tế.

Vì không muốn rời xa anh để đi du học, cậu không ngại ngâm nước lạnh cho bị bệnh trong buổi gặp mặt hội trưởng quốc tế.

Vì muốn cùng phòng ký túc xá với anh, cậu lại lần nữa đánh bạn cùng phòng....Người làm mẹ thường hiểu biết rõ con mình, Tề phu nhân yêu thương con như mạng, sao có thể không thấy.

Điều bà ta lo sợ nhất cũng đã xảy ra.

Tình ý của Tề Thiên Hựu dành cho Tử Lê người ngoài ai cũng nhận thấy, chỉ có mỗi cậu là không hề hay biết. ...Nhưng rồi đến ngày kia, sự xuất hiện của Dịch Tuyền đã xáo trộn tất cả mọi thứ.

Cô xinh đẹp, dịu dàng, là hoa khôi của trường, là nữ thần trong lòng tất cả nam sinh viên.

Năm mười chín tuổi đó, Tề Thiên Hựu lần đầu tiên chạy đến nói cho anh nghe: "Nữ thần đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu."

Tử Lê nhàn nhạt không tỏ thái độ gì, chỉ có trong lòng anh biết trái tim đã vỡ vụn thì không còn có thể hàn gắn.

Người con trai mà anh yêu chưa bao giờ yêu anh, trong tâm cậu ta không chỉ chứa đựng một thiên sứ, mà còn có một nữ thần.

Rồi càng lúc Dịch Tuyền càng nhận được sự chào đón của Tề gia, tất cả mọi người đều yêu quý cô, đặc biệt mẹ Tề đang lo lắng tính hướng của con trai mình thì giờ phút này, bà như tìm được nước mát trên sa mạc.

Hạnh phúc quá đỗi to lớn, người bạn gái này của A Hựu khiến bà vô cùng hài lòng. ..Tử Lê bắt đầu đi sớm về trễ, hành vi thoắt ẩn thoắt hiện, không còn nề nếp như trước.

Cậu cũng không biết từ khi nào anh đã có thói quen uống rượu.

Có lần nửa đêm anh say khướt trở về, cậu liền đỡ người vào phòng, vừa đặt người xuống giường đã bị anh ôm lấy, hôn lên đôi môi của cậu, nụ hôn dài đến khiến cậu quên mất hô hấp, cậu và Dịch Tuyền còn chưa từng hôn nhau như vậy đâu.

Đẩy anh ra rồi chạy về phòng mình, đứng trước gương nhìn gương mặt đỏ ửng hít thở không thông, sao bọn họ lại như vậy.

Cậu rõ ràng là thẳng nam, tình cảm cậu dành cho anh chỉ đơn thuần là yêu thương cùng bảo hộ.

Lý trí nói cho cậu biết việc hai người vừa làm là sai nhưng trong đầu cậu không ngừng hiện lên dáng vẻ say rượu đến mê người của anh.

Từng đường xương quai xanh ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng, gương mặt còn đang mê li kia và đôi môi đỏ ửng sau khi bị chà đạp, hàng lông mi dày run run,...

Tuyệt đối không thể nghĩ tiếp, cậu dùng nước xốc lên mặt mình, ngăn cản suy nghĩ điên rồ của bản thân.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 12: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Sau lần đó, thấy anh ở đâu cậu cũng né tránh, một lần vô tình bắt gặp anh đi uống rượu một mình, cậu không kiềm lòng được chạy đến ngăn cản: "Anh sao lại thành ra thế này chứ?

Anh như vậy khiến mọi người rất lo lắng."

Tử Lê thờ ơ đáp: "Hoá ra tồn tại của tôi lại trở ngại cho mọi người như vậy sao, thế thì thật là xin lỗi."

"Anh đang nói gì vậy, anh biết rõ ý của em không phải là như vậy."

Tề Thiên Hựu hốt hoảng, cảm thấy không biết từ bao giờ thiên sứ của cậu càng ngày càng rời xa mình.Tử Lê mặc kệ cậu còn đang đứng đờ đẫn, anh ta lên chiếc xe lạ rồi đi mất.

Con người chính là như vậy, trước những vấn đề khiến người ta lo sợ, họ đều lựa chọn trốn tránh, anh cũng không thể đối mặt nhìn hai người họ vui vẻ, thân mật ngay trước mắt.

Thà sa vào rượu bia, uống say để quên đi thực tế đau khổ trước mắt, anh hận bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược.Rồi hôm định mệnh ấy cũng đến, đơn độc trong quán bar tìm say, anh bỗng nhận được điện thoại của mẹ Tề: "Con ở đâu, em con xảy ra chuyện rồi."

Giọng bà lúc này nức nở, phảng phất nỗi đau không thể kìm nén.Tử Lê bỏ mặc tất cả, chạy đến bệnh viện bà vừa nhắn qua, đi thẳng mạch đường đến phòng bệnh, người nhà hiện tại còn chưa được vào thăm bệnh nhân.Anh hỏi: "Rốt cuộc A Hựu xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"

Bà khóc thất thanh, nói cho anh biết bác sĩ phán đoán Tề Thiên Hựu bị suy thận, hiện còn trong cơn nguy kịch, nếu không có người hiến thận kịp thời thì cậu khó qua khỏi.Tử Lê không suy nghĩ giây nào, liền đáp: "Vậy lấy thận của con ghép cho em ấy đi."

Phu thê Tề gia ngạc nhiên giật mình nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt anh lúc này chứa đựng sự quyết tâm cùng tình yêu không có ngôn từ nào có thể diễn tả.Phẫu thuật cấy ghép diễn ra rất thành công, trong toàn bộ quá trình Tử Lê đều được sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng săn sóc đặc biệt.

Cho đến ngày Tề Thiên Hựu xuất viện, anh vẫn còn chưa tỉnh lại.Bác sĩ nói thân thể Tử Lê tương đối nhược, lại bài xích thuốc dẫn, cần thời gian phục hồi lâu hơn người bình thường.

Ngày anh hoàn toàn khỏe mạnh là hơn hai tháng sau, khi anh vừa đặt chân đến căn biệt thự kia, đã bắt gặp hai thân ảnh vô cùng chói mắt.Tề Thiên Hựu lần đầu tiên nhìn anh mà trong mắt không hề có cảm xúc trân trọng, bâng quơ nói: "Rốt cuộc anh chịu về rồi sao?

Tôi còn chẳng biết khi nào anh mới trở lại.

Vừa hay, tôi và tiểu Tuyền chuẩn bị đính hôn, nếu anh đã về thì cũng tham dự đi."

Lời nói sắc bén như dao đâm thẳng vào tim anh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn việc đính hôn kia lại là như thế nào, thái độ của Tề Thiên Hựu với anh tại sao lại thay đổi đến như vậy.Anh còn chưa kịp lên tiếng đáp lời thì hai người kia đã đi chọn lễ phục, bỏ lại anh một mình cô quạnh đứng trước mảnh sân to lớn.Mẹ Tề vừa trông thấy anh trở về liền hoảng hốt.

Bà kéo anh đi vào thư phòng, còn chưa kịp phản ứng thì bà đã quỳ xuống khóc trước mặt anh."

Là mẹ có lỗi với con, mẹ giấu A Hựu chuyện con hiến thận cho nó."

Bà càng nói càng khóc lớn, ngôn từ cũng dần mất đi sự rõ ràng."

Tại sao mẹ lại làm vậy?"

Anh dường như đã đoán biết được tiếp theo chính là sự thật tàn nhẫn mà anh không dám đối diện."

Tình cảm của A Hựu dành cho con không phải con không thấy, coi như mẹ cầu xin con, Tề gia chỉ có duy nhất A Hựu là đích tôn nối dõi tông đường, con hãy buông tha cho nó đi có được không?

Con muốn ai cũng được, ba mẹ đều chúc phúc cho con, chỉ xin con đừng chọn A Hựu."

Nói đến lúc này, bà đã khóc nấc liên tục.

Gương mặt quý phu nhân cao quý trong tâm trí anh chưa bao giờ thất thố như vậy, đột nhiên anh có cảm giác như mình chính là ác quỷ bắt cóc lấy con trai bọn họ.

Thật đáng buồn, thì ra từ đầu đến giờ đều là anh không buông tha cho cậu sao?Tử Lê thất thần đáp: "Con biết rồi" xong rời đi như người vô thần.

Anh không biết mình phải đi về đâu, nơi lồng ngực anh đau quá, trái tim anh đã bị người ta đào ra rồi đem đi mất.

Cứ ngỡ là đã đặt chân tới thiên đường, hoá ra chỉ là đứng trước cửa địa ngục, cho tới bây giờ, nhân sinh của anh đều chưa từng có được hạnh phúc.Tử Lê quyết định dọn đồ ra khỏi Tề gia, cũng không chờ gặp lại Tề Thiên Hựu, nếu đã quyết định rời xa, thì cũng không cần phải lưu lại quá nhiều cảm xúc.Cho đến khi xảy ra vụ tai nạn ngoài ý muốn kia của Dịch Tuyền, Tử Lê mới gặp lại Tề Thiên Hựu, chỉ khác là người trong phòng bệnh hiện tại không phải ai trong hai người bọn họ.

Thời khắc Tề Thiên Hựu đánh anh từng cú mạnh bạo, mỗi một lần xuống tay, đều như muốn lấy đi toàn bộ mạng sống của anh, cũng đánh nát tình yêu to lớn mà từng ngày anh tích luỹ, gom góp dành cho cậu.

Đau quá, không biết là người đau hay là tâm đau, đột nhiên anh cảm thấy cứ như thế này mà chết đi thì cũng không phải quá tệ.

Còn với Tề Thiên Hựu, từ giây phút ấy, Tử Lê đã không còn là thiên sứ xinh đẹp trong lòng cậu, anh chính là tên ác ma đội lốt thiên thần, là tự bản thân cậu không có mắt mới đi quý trọng con người độc ác này.

Rời xa, đó là kết cục đã được định sẵn.

Đối với một số người chính là kết thúc, nhưng đối với một vài người khác, đó lại là khởi đầu.

Khởi đầu của một hạnh phúc mới.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 13: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Tề Thiên Hựu bước vào căn phòng mà cậu ngỡ rằng cả đời cũng sẽ không đặt chân tới.

Bên trong đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, vật dụng được tỉ mỉ phân loại, vừa nhìn liền biết được chủ nhân nó là người như thế nào.

Đặt lưng nằm xuống chiếc giường anh đã ngủ trước đây, nhìn thẳng lên trần nhà, cậu chợt phát hiện ra điều bất ngờ ngay trước mắt mà bấy lâu nay tuy có ghé vào nơi này lại chẳng hề để ý tới.

Cậu vội chạy đi kéo rèm cửa cho căn phòng tối lại, sau đó tắt hết đèn bên trong, rồi vội vã quay trở lại chỗ chiếc giường đưa mắt nhìn lên.

Trên trần, hàng loạt ngôi sao dạ quang phát sáng được đính một cách tinh tế, phác hoạ rõ nét gương mặt của chính Tề Thiên Hựu.

Cậu bật người dậy, với tay chạm vào dàn tinh tú đó, thấy được dòng chữ nhỏ bên dưới, nét chữ thanh tú, xinh đẹp như con người anh vậy: "Người là muôn vàn tinh tú soi rọi linh hồn tăm tối của tôi."

Thì ra mỗi đêm trước khi ngủ, anh đều nhìn ngắm cậu qua bức tranh tự hoạ này sao?

Khám phá từng ngõ ngách trong căn phòng, Tề Thiên Hựu bất đắc dĩ nhận ra, đâu đâu cũng đều có tình yêu thương mà anh dành cho cậu.

Tề Thiên Hựu mở ra chiếc hộp kho báu được anh cất tận sâu bên trong ngăn tủ, nơi đó chứa đựng sợi dây chuyền mặt trái tim mà anh vẫn hay đeo.

Có lần, cậu hỏi anh, bên trong đó là gì, anh chỉ cười và bảo: "bí mật", hôm nay bí mật đó lại được cậu chính tay giải mã, nhưng sao lại đau đớn thế này, trái tim mở ra chứa đựng tấm ảnh hai người lần đầu chụp chung cách đây hơn mười năm.

Là từ lúc nào mà anh đã yêu cậu, cậu không hề hay biết, thầm lặng yêu một người vô tâm như vậy, anh có mệt mỏi không?

Tử Lê, nếu bây giờ em quay đầu lại, anh có còn ở đó chờ em? ...Đã hơn tuần sau ngày Tử Lê xuất viện, ngay cửa căn hộ của anh, cảnh tượng quen mắt đã diễn ra không dưới sáu lần, Dạ Vũ chắn ngay trước cửa, dõng dạc hô lớn: "Tôi đã nói anh về đi, đừng đến tìm tôi nữa, giữa chúng ta không còn gì để nói."

Ở bên ngoài, Cố tổng vẫn thân tây trang lạnh lùng sau khi tan sở, mở miệng giọng điệu có phần mệt mỏi: "Chuyện trước đây không như em nghĩ đâu.

Em có thể nghe anh nói ..."

"Tôi không nghe, tôi không muốn nghe, anh mau cút đi!"

Dạ Vũ dùng vũ lực miễn cưỡng khép lại cánh cửa kia, nhưng Cố Huyền Mặc đâu để cho y được như ý, hai người bắt đầu trận giằng co không hồi kết.Tử Lê cũng cảm thấy khó tiêu trước chuyện này, anh đi tới nhẹ giọng: "Nếu Cố tổng đã tới, không ngại cùng chúng tôi dùng bữa tối", Cố tổng từ lúc anh bị thương tới nay đã chiếu cố anh vượt quá mối quan hệ cấp trên và cấp dưới.

Nhìn vào đôi mắt hắn, anh thấy được tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho Dạ Vũ, người có tình nên thành quyến thuộc, không phải sao?

Dạ Vũ: !!!

Làm phản rồi, sao bây giờ Tử Lê anh bênh người ngoài không ủng hộ người mình vậy, tui đã nhìn lầm anh hu hu hu.

Dạ Vũ cảm thấy không thiết sống nữa, y chạy một mạch vào trong phòng khóc tu tu.

Hai người còn lại bất đắc dĩ đứng nhìn nhau.

"Cảm ơn anh!"

Cố Huyền Mặc lời ít ý nhiều.

"Người nên nói lời cảm ơn là tôi mới đúng, Cố tổng đã giúp đỡ chúng tôi không ít."

Tử Lê rót cho anh tách trà, hai người ngồi xuống trò chuyện."

Tôi mạn phép nhiều chuyện hỏi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì có được không?

Nếu anh không muốn thì không cần trả lời tôi."

Tử Lê nhẹ giọng.

"Trước đây giữa tôi và em ấy có hiểu lầm, em ấy không nghe tôi giải thích đã bỏ đi mất.

Lần này khó khăn lắm tôi mới tìm được y."

Cố tổng hiếm khi nói năng rành mạch."

Phải chi y hiểu chuyện hơn chút thì tốt rồi."

Tử Lê nhấp ngụm trà lắc đầu."

Y chỉ cần là chính y thì được rồi, người tôi yêu là Quân Dạ Vũ như vậy, em ấy có như thế nào tôi cũng yêu."

Cố Huyền Mặc nở nụ cười bình thản.Lần này đến lượt Tử Lê thất thần, yêu một người chính là bao dung như vậy đi, không ngại bản thân người đó thế nào, tính cách ra sao, chỉ cần là người đó là được rồi.

Giá như trên đời này, cũng có một người yêu anh như vậy, anh nghĩ mình sẽ không tiếc mọi giá để đáp trả.

Tử Lê cảm thấy mình chính là cô đơn đến ảo tưởng rồi, một người vốn đã quá lạnh lẽo, bất chợt ai đó xuất hiện cho anh tí ấm áp, anh liền luyến tiếc rời xa.

Chỉ tiếc người đó không nên là Tề Thiên Hựu.....Cố Huyền Mặc rời đi, Dạ Vũ mới bước ra khỏi phòng, đối diện với cặp mắt chứa vô số tia tìm tòi của Tử Lê, y liền chột dạ."

Nếu không phải Cố tổng nói ra, cậu còn định giấu tôi tới khi nào?"

Anh lườm Dạ Vũ một cách sắc bén"Cố Huyền Mặc đó vậy mà nói hết cho anh nghe rồi sao?

Anh tuyệt đối đừng để hắn ta lừa, hắn đích thực là tên lừa đảo, nói chuyện yêu đương với tôi bảy năm vừa quay lưng đi, hắn ta đã cầu hôn người phụ nữ khác, anh nói xem, có phải là rất bỉ ổi hay không?"

Dạ Vũ hai mắt đỏ hoe, trông thật sự rất đáng thương."

Hóa ra mọi chuyện chính là như vậy sao?"

Tử Lê gật gù, tấm tắc.

Dạ Vũ như rơi vào hầm băng, [Này hệ thống, hình như tao vừa bị lừa đi.]Hệ thống cũng thấy cạn lời: [Ai bảo ký chủ không đánh đã khai.] Bản hệ thống muốn bãi công, thiên à, sao nó lại tìm phải ký chủ có chỉ số thông minh thấp thế này.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 14: TG 1 - Chấp niệm khó buông


"Con người của Cố tổng không giống như người sẽ thay lòng đổi dạ, chí ít là tôi thấy được tình cảm anh ta dành cho cậu hoàn toàn xuất phát từ chân tâm."

Tử Lê đỡ lời cho Cố Huyền Mặc.

"Tôi chính mắt nhìn thấy, còn là giả được sao?"

Dạ Vũ bất chấp phản bác."

Có những chuyện chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được cũng không chắc là sự thật đi." anh cũng từng trong hoàn cảnh đó, thật sự có miệng cũng không thể cãi."

Ca à, em mới là em trai của anh, tại sao anh cứ bênh vực người ngoài thế?"

Dạ Vũ bắt đầu nhập diễn."

Tôi chỉ mong cậu được hạnh phúc."

Tử Lê mỉm cười đáp.Nhìn thấy nụ cười hết sức thuần khiết cùng chân thành của anh, Dạ Vũ cảm thấy người trước mặt này quá thảy tốt đẹp để phải gánh chịu một kết cục đau đớn như vậy, "Em cũng mong anh được hạnh phúc."

Y cho dù bằng mọi cách, cũng sẽ cứu vớt sinh mệnh của người trước mắt này. [Đing, giá trị vui vẻ của nhân vật mục tiêu tăng lên 70.] Hệ thống vui mừng thông báo. ...Tại biệt thự riêng của Cố Huyền Mặc,Sau khi được Tử Lê khuyên giải, Dạ Vũ cuối cùng cũng đồng ý cho Cố Huyền Mặc cơ hội giải thích."

Nếu không phải vì ca ca một lòng muốn tôi nghe anh giải thích, tôi mới sẽ không tới đây gặp anh đâu."

Còn về phần ca ca từ trên trời rơi xuống của y là ai, không nói cũng biết.

Từ bao giờ mà vị trí của hắn trong lòng tiểu ngu ngốc này còn thấp hơn cả nhân vật thế giới ảo mới quen, Cố Huyền Mặc bi thương sâu sắc.

"Chuyện kết hôn của tôi khi đó cùng Lê Mộ Đồng chỉ là vở kịch, che mắt Lê gia mà thôi."

Cố Huyền Mặc cảm thấy hắn nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.Dạ Vũ: !!!

Y không thể tin được, phản bác: "Không thể nào, rõ ràng trong phim truyền hình đều nói đàn ông yêu lâu sẽ thay lòng, lăng nhăng, đứng núi này trông núi nọ."

Cố Huyền Mặc cạn lời: "Đã nói, em bớt coi mấy loại phim đó rồi."

"Cô ta chính là Lê gia Lê tiểu thư sao?"

Dạ Vũ hỏi lại, y cũng biết chuyện Cố Huyền Mặc cùng Lê gia tranh đấu bao nhiêu năm nay, lần này trước khi đi công tác có nghe hắn nói, sẽ một lần dứt điểm Lê gia, chỉ là..."

Không sai, cô ta chính là con ngoài giá thú của Lê lão gia, lần này chúng tôi liên thủ đánh bại bọn họ, không ngờ đám người đó, chó cùng dứt chậu lại thuê cả sát thủ đến ám sát."

Cố Huyền Mặc giải thích.

"Bảo bối à, lần sau em đừng ngu ngốc vậy nữa được không, em có thể tổn thương anh, chỉ xin em đừng rời xa anh."

"Nếu lúc đó em không tới đỡ thay anh phát đạn đó, thì người chết đã là anh rồi."

Dạ Vũ nước mắt lưng tròng, sau khi biết được sự thật lão công chưa từng phản bội y, cả người đều cảm thấy khỏe ra, cả tâm cũng khỏe."

Sẽ không, lúc đó bọn anh đều đã mặc sẵn áo chống đạn, sẽ không để mình tổn thương."

Tin tức Lê thiếu gia chạy thoát làm cho bọn họ tăng thêm tầng cảnh giác, kể cả trong hôn lễ thì mọi người đều hành động hết sức cẩn thận.

Linh hồn vừa khỏe lại chút xíu của Dạ Vũ sau câu nói này của Cố Huyền Mặc liền lập tức vỡ vụn, có một số sự thật vĩnh viễn không nên biết thì tốt hơn.

Y rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa câu nói kia: "No zuo no die, why you try?" (Không làm thì sẽ không chết, tại sao vẫn cứ làm?)Cho nên nói nếu không phải vì sự ngu ngốc của mình, thì hiện tại y và lão công đã có thể trùm chăn ấm áp đại chiến ba trăm hiệp rồi, cớ gì còn phải lạc vào thế giới này làm nhiệm vụ cơ chứ.Không đúng, y chết rồi mới bị hệ thống buộc định vào thế giới này, nhưng còn Huyền Mặc vẫn đang sống đi, tại sao hắn lại ở đây.Như hiểu được thắc mắc trong lòng Dạ Vũ, Cố Huyền Mặc vòng tay ôm chầm lấy y, nói tiếp: "Sau khi em bị thương, dù được chữa trị hoàn mỹ nhưng vẫn không tỉnh lại, anh vô cùng lo lắng, không biết làm thế nào.

Bỗng ngày kia, tiểu Cố đề xuất ý tưởng để anh đi vào không gian trí não của em, tìm cách thức tỉnh em dậy."

Cố gia nhiều đời làm về công nghệ thời không, trí não nhân tạo, tiểu Cố không ai khác, chính là em trai của hắn-Cố Thanh Huyền, cậu ta từ trước đến giờ đã đam mê nghiên cứu sáng tạo, suốt ngày ở trong phòng kỹ thuật còn nhiều hơn ở nhà.

Lần này Cố Huyền Mặc đến được đây hoàn toàn là nhờ công của cậu ta."

Nói như vậy toàn bộ thế giới này đều là không gian ảo tưởng của em sao?

Vậy còn hệ thống thì sao?"

Dạ Vũ lại hỏi."

Anh cũng không rõ, có lẽ là một thiết bị nào đó vô tình buộc định với em?"

Cố Huyền Mặc cũng không biết đó là thứ gì.[Này hệ thống, mày nói xem toàn bộ chuyện này là thế nào?] Dạ Vũ quyết phen này tìm hiểu rõ thực hư.[Ký chủ không cần lo ngại, chỉ cần ngài hoàn tất toàn bộ nhiệm vụ của các thế giới thì sẽ tỉnh lại thôi.] Hệ thống đáp một cách đơn giản.Y nói cho Cố Huyền Mặc nghe về những chuyện đó, hắn trước nay chưa đụng phải tình huống nào như vậy, nếu đã thế, hai người bọn họ chỉ còn cách giúp đỡ nhân vật mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ để Dạ Vũ sớm ngày tỉnh lại thôi.Hệ thống thở dài, nó còn chưa nói hết, chỉ là có một số chuyện, hiện tại chưa phải là lúc để bàn tới.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 15: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Sau khi hóa giải khúc mắc với lão công nhà mình, Dạ Vũ tỏ vẻ mỗi ngày nên cùng lão công bàn chuyện nhân sinh mới là chân ái.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, hệ thống thông báo với y, nữ chính của thế giới này – Dịch Tuyền chuẩn bị quay về.

Nhiệm vụ của y là bảo vệ Tử Lê, nếu Tử Lê có gì bất trắc đồng nghĩa với việc Dạ Vũ sẽ bị xóa sổ ở nơi đây.

Hai người bọn họ đành phải vì đại nghiệp mà tạm gác lại chuyện yêu đương.

Mà đó cũng là lý do vì sao hiện tại, đứng trước căn hộ của Tử Lê là hình ảnh hai người đang thân mật ôm ấp: "Tôi nói này, hai người đừng mới sáng sớm đã phát cẩu lương rồi có được hay không?"

Tử Lê vừa mở cửa đã bị cảnh tượng phấn hồng đập vào mắt, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị bội thực."

Ca à, em cho ca hai lựa chọn, một là ca tới sống cùng bọn em, hai là để bọn em tới sống cùng ca."

Dạ Vũ vô cùng thấu tình đạt lý."

Tôi muốn lựa chọn thứ ba."

Tử Lê lại cố tình không hợp tác."

Sao ca lại muốn chia rẽ uyên ương, bọn em khó khăn lắm mới được ở bên nhau, hu hu."

Dạ Vũ đưa tay lau đi đôi mắt không hề có chút nước mắt nào."

Em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi."

Tử Lê thở dài.Cố tổng buộc phải lên tiếng: "Cảm phiền anh cho chúng tôi ở lại thời gian ngắn, tôi cam đoan không quá hai tháng, chúng tôi sẽ dọn đi."

Người ta đường đường là Cố tổng tài bá đạo, cao cao tại thượng; biệt thự triệu đô còn không để vào mắt, lại đi hạ mặt xin ở căn hộ thường dân, nếu giờ mà anh tiếp tục từ chối thì cũng không phải.

"Tôi có thể hỏi lý do không?"

Tử Lê nói thêm câu nữa, chí ít anh cũng là chủ nơi đây mà."

Đại khái là vì em ấy hoài niệm nhà mẹ trước khi xuất giá đi."

Cố Huyền Mặc mặt không đổi sắc trả lời.

Cho nên nói, ở chung gì đó lâu quá nhất định sẽ bị lây mà!Qua được cửa ải của Tử Lê, hai người bọn họ liền thu dọn đồ đạc chuyển vào, cảm giác như đi nghỉ dưỡng dạng Homestay, thật là thích quá đi."

Tôi còn một chuyện quên chưa nói" Tử Lê bộ dáng như chợt nhớ ra điều gì.Hai người họ lập tức chờ đợi câu nói kế của anh: "Chính là những căn phòng chỗ này không có cách âm."

Hệt như dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Quả thật đúng là cực kỳ phúc hắc!

Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đang chạy loạn, tháng ngày ăn chay của y còn kéo dài tới khi nào QAQ....Sau chuỗi ngày nghỉ dưỡng lâu ngoài sức tưởng tượng, Tử Lê hiện tại một thân tây trang xuất chúng quay lại tập đoàn S.SBộ dáng đẹp mắt ngoài sức tưởng tượng của anh hớp hồn không chỉ phái nữ tại trụ sở, còn làm nhóm đồng nghiệp nam bối rối.Vừa bước vào văn phòng đã nghe tiếng gõ cửa của trợ lý, "Vào đi."

Tử Lê lên tiếng."

Anh Lê, hạng mục hợp tác với nhà cung ứng nước ngoài tại chi nhánh mới đã được soạn đầy đủ."

Trợ lý tường thuật tỉ mỉ rõ ràng, Tử Lê chậm rãi xem toàn bộ các mẫu thiết kế."

Vậy chúng ta sắp xếp thời gian đi gặp bọn họ thôi."

Mẫu thiết kế quả thật cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, Tử Lê không hề do dự quyết định hợp tác.

"Còn chuyện nữa, bên phía tổng tài Tề thị cũng đề nghị anh là người đại diện cho chuỗi dự án của chi nhánh mới."

Trợ lý không hiểu vì sao bọn họ lại chỉ đích danh Tử Lê."

Không cần thiết, cứ thông báo với Cố tổng dùm tôi, anh ta sẽ tự biết cách giải quyết."

Củ khoai bỏng tay Tề thị này, tốt nhất nên vứt cho cậu em rể tương lai thôi.

Tử Lê cực kỳ vô trách nhiệm suy nghĩ.Hoàn thành một ngày làm việc dài đằng đẵng, xem xét và giải quyết xong chuỗi hồ sơ độc quyền làm anh ê ẩm hết cả người.

Vừa ra xe dự định về nhà, lại trông thấy thân ảnh quen thuộc, "Anh đã xong việc rồi sao?"

Tề Thiên Hựu vội chạy đến."

Chuyện không liên quan đến cậu."

Tử Lê lạnh lùng, đã không yêu thì không nên day dưa làm khổ đôi bên, anh chính lat người quyết tuyệt như vậy."

Anh có mệt không?

Để em chở anh về."

Tề Thiên Hựu cố chấp."

Tôi nói lần cuối cùng với cậu, giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa, cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."

Tử Lê tránh khỏi cậu ta, đi tới chỗ đậu xe.Tề Thiên Hựu giơ tay chặn cửa xe của anh, "Em phải làm gì thì anh mới bằng lòng tha thứ cho em, phải làm sao thì chúng ta mới quay lại như trước kia?"

"Trước kia sao?

Tử Lê ngu ngốc của trước kia đã không còn tồn tại trên đời nữa, anh ta đã bị sự ích kỷ của các người giết chết rồi."

Tử Lê nói nhưng không mang chút cảm xúc nào.

"Còn chuyện tha thứ, giữa hai người xa lạ thì không cần thiết phải như vậy."

Nói xong anh dùng hết sức đẩy Tề Thiên Hựu ra, rồi lái xe chạy đi, bỏ lại cậu ta bộ dáng lạc lõng, suy sụp đứng tại đó...."

Cạch" tiếng cửa chính mở ra, cắt đứt chuyện tốt của hai người đang ở bên trong.

Mặt mũi của Dạ Vũ đỏ bừng còn Cố Huyền Mặc thì tỏ vẻ ung dung, vô hại.

Không cần nhìn thì cũng biết chuyện gì mới xảy ra ở đây.Vừa về đến nhà bị tọng ngay một họng thức ăn chó, Tử Lê mặt hắc tuyến: bây giờ trả hàng còn kịp không?
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 16: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Tử Lê cực kỳ muốn quay ngược thời gian trở lại cái khoảnh khắc mà anh đồng ý cho hai người bọn họ dọn vào ở chung đó, táng bản thân mình mấy phát vì quyết định ngu ngốc ấy.Tôi nói này Cố tổng, anh thấy sắc quên việc, không lo lắng Cố thị sẽ sụp đổ sao?

Tử Lê nghĩ thầm.

Nếu Cố Huyền Mặc nghe được tiếng lòng của Tử Lê, nhất định hắn sẽ đáp, đối với hắn, không gì quan trọng bằng ái nhân trước mắt này đi.

Nên người ta mới nói, sủng thê cuồng ma gì đó, thật là quá đáng sợ!"

Ca về rồi à?

Tụi em có nấu cơm tối cho anh nè."

Dạ Vũ có chút chột dạ vì chuyện tốt bị cắt ngang.Bàn ăn đủ sắc hương vị được dọn ra trước mặt, hai người trước mắt anh một đũa, em một đũa, quả thật quá sáng chói đập vào mắt người nhìn.Tử Lê khó chịu gắp lên miếng thịt sườn cho vào miệng.

Trời đậu, tại sao lại mặn như vậy, lập tức lấy ly nước liên tục ực xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ vẫn đang khanh khanh ta ta, ăn uống ngon miệng, cực kỳ có ảo giác mình đang bị lỗi giác đi.

"Tiểu Vũ, tay nghề bữa nay của cậu có vẻ hơi khác mọi ngày."

Tử Lê thật khó tiếp thu bữa ăn này."

Không phải, buổi tối này là em rể của ca nấu đó, ca thực có phúc mới được nếm thử."

Vừa nhắc tới lão công, Dạ Vũ liền vẫy đuôi khen ngợi.Phần phúc này to lớn quá, sợ là anh vừa nhận đã tổn thọ.

Tử Lê muốn khóc cũng không xong. ...Buổi tối đầy phong ba qua đi, Tử Lê cảm thấy mình uống nước thay cơm hẳn là không thành vấn đề đi.

Chỉ là đói quá khó ngủ, anh liền nửa đêm đi ra ngoài phòng khách lấy ly sữa ấm uống lót dạ.

Liếc mắt nhìn ra ngoài tiểu khu cao cấp, không để ý thì thôi, vừa xem kỹ liền phát hiện bên dưới lầu có bóng dáng chiếc xe xa lạ, nam nhân ngồi trong xe hẳn là đang nhìn chằm chằm vào dãy nhà này.

Tử Lê có phần hoảng hốt đi, lập tức lấp ló bên rèm cửa, dùng hết sức bình sinh nheo lại đôi mắt như muốn xem kỹ mặt người ấy là ai.

Sẽ không phải là biến thái đi, đúng là làm người ta sợ hãi.

Nam nhân ngồi lâu trong xe cũng tự thấy có phần ngột ngạt, liền mở cửa bước xuống, chậm rãi hút điếu thuốc, gió thu nhè nhẹ thổi qua chiếc áo sơ mi mỏng manh dễ làm người ta run lên, trông có vẻ thập phần đơn bạc.

Tử Lê còn đang chăm chú thăm dò bỗng hóa đá, chân dung người đó không ai xạ, chính là lúc chiều vừa gặp nhau đi, đứa em trai trên danh nghĩa của anh Tề Thiên Hựu, còn chuyện người yêu cũ gì đó, Tử Lê tự động bỏ qua vấn đề này.Chả biết cậu còn định đứng dưới đó bao lâu, Tử Lê mày phải mạnh mẽ lên, mặc kệ cậu ta, tuyệt đối không được mềm lòng.

Tự nhủ xong, anh quay bước lên giường, lấy chăn trùm kín cả người, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân xóa bỏ thân ảnh dưới lầu đi.

Một đêm không ngủ, Tử Lê sáng sớm đôi mắt thâm quầng cực kỳ không hợp với hình tượng mỹ nhân tuyệt sắc của mình, anh ngồi trên bàn, nét mặt bơ phờ uống ngụm nước.Đôi tình nhân sắp cưới vừa mở cửa ra, còn chưa bước vào nhà, trên tay Dạ Vũ còn cầm theo phần ăn sáng nóng hổi vừa mua bên ngoài cho anh, bất quá Dạ Vũ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt xơ xác của Tử Lê, lập tức bỏ lại một câu: "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm nhà."

Rồi hoang mang dập cửa lại.Tử Lê: !!!

Sau khi đóng cửa phòng, Dạ Vũ ngước lên nhìn bảng số địa chỉ đính trên đó, quả thật không đi nhầm mà, thế người trong phòng vừa nãy là ai vậy?

Nhận thấy nét mặt rối rắm của tiểu kiều thê nhà mình, Cố Huyền Mặc yêu chết dáng vẻ này của y, tốt bụng giải thích: "Em không có nhầm, người vừa rồi chính là ca ca của em đó."

Lần này đến lượt Dạ Vũ: !!!Liếc mắt nhìn hai người lần nữa bước vào, Tử Lê than trách: "Tôi chỉ là không ngủ một đêm, hai người có cần phản ứng quá đáng như vậy không?"

"Ca, không phải là anh bị bệnh nặng, sắp thăng thiên rồi đi."

Dạ Vũ bắt đầu hoang tưởng."

Mau đem vợ anh đi ra, còn nói chuyện với cậu ta nữa thì tôi mới thăng thiên đó."

Tử Lê bất lực."

Ca đừng đuổi em đi, em muốn bên ca đến phút cuối cùng."

Dạ Vũ sống chết níu lấy anh."

Có phải là vì tên họ Tề kia không?"

Cố Huyền Mặc lên tiếng."

Ủa, liên quan gì đến tên khốn đó, đã bao lâu rồi cũng chẳng thấy hắn xuất hiện đi."

Dạ Vũ nghi hoặc."

Vừa rồi lúc chúng ta đi ăn sáng, anh nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe đối diện tiểu khu hẳn là cậu ta đi."

Cố Huyền Mặc nhớ lại, lúc nãy hắn cũng không để ý, nhưng trông thấy dáng vẻ tiều tụy này của Tử Lê thì lại vừa vặn trùng hợp.Dạ Vũ liền quay sang nắm tay Tử Lê: "Ca, có đúng như vậy không?"

"Tôi đã nói rõ ràng với cậu ta, cậu ta cứ cố chấp thế này thì tôi cũng không biết làm sao."

Tử Lê hết cách."

Ca à, anh tuyệt đối phải cứng rắn lên, không thể để cho tên khốn đó có cơ hội tổn thương anh lần nữa."

Y mới không quên, sau này vì cứ tên Tề Thiên Hựu đó mà Tử Lê phải mất cả mạng.

"Ân, tôi biết rồi."

Tử Lê mờ mịt đáp.

Định mệnh chính là như vậy, không ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có những chuyện.. vốn dĩ là không nên bắt đầu, có những người.. ngay từ đầu đã không nên yêu.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 17: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Tử Lê vừa bước ra khỏi tiểu khu, liền bắt gặp Tề Thiên Hựu đang đứng trước mặt anh.

Mắt không thấy, tâm không phiền; anh làm ngơ lướt qua cậu nhưng cánh tay lại bị cậu bắt được.

"Anh à, em thật sự có chuyện muốn nói với anh."

Tề Thiên Hựu vẻ mặt hôm nay còn suy sút hơn ngày hôm qua có phần làm anh không nhẫn tâm rời đi.Tử Lê yên lặng không lên tiếng, cũng không tiếp tục bước về phía trước nữa.

Tề Thiên Hựu liền biết anh chính là đang mềm lòng rồi.

Cậu chậm chậm rì rì nói: "Anh à, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em của trước kia không trân trọng anh, hiểu lầm anh, tổn thương anh; đều là em sai.

Tề Thiên Hựu của năm đó không phải là cậu không yêu Tử Lê, chỉ là cậu ta quá ngu ngốc trước tình cảm của bản thân mình, không nhận ra đâu là tình yêu chân chính.

Tề Thiên Hựu của bây giờ trong tâm chỉ chứa đựng duy nhất một người là anh thôi.

Em cầu xin anh cho em thêm cơ hội cuối cùng có được không?"

"Vậy còn Dịch Tuyền thì sao?"

Tử Lê rốt cuộc cũng nói ra cái gai trong lòng anh, người con gái này chính là tồn tại giúp anh nhận rõ giá trị của bản thân mình có bao nhiêu quan trọng, vị trí của anh ở đâu trong lòng bọn họ, là tâm kết cả đời anh không thể giải."

Em với cô ta cho tới bây giờ cũng không phải là tình yêu đi.

Lúc đó tuổi trẻ bồng bột, em chỉ là đơn thuần mến mộ cô ta, sau đó vì hiểu lầm anh bỏ đi trong lúc em khó khăn nhất, cô ta lại trở thành điểm tựa tinh thần của em lúc đó, còn ..."

Tề Thiên Hựu chưa nói xong liền bị cắt ngang."

Điểm tựa tinh thần thôi sao?

Vậy mà có thể lên giường rồi còn có thai, nếu không xảy ra tai nạn đó thì hiện tại một nhà ba người các người có thể là đang sống hạnh phúc rồi.

Tính ra thì lại là tôi có lỗi với các người."

Tử Lê không thể chấp nhận lý giải của cậu về tình cảm đối với Dịch Tuyền như thế.

Sự xuất hiện của cô ta cướp đi toàn bộ thế giới của anh, cứ cho là anh yếu đuối đi, anh tuyệt không thể để người con gái ấy lần nữa phá tan hạnh phúc của anh.

Nếu như Tề Thiên Hựu còn chưa làm rõ bản thân mình, anh không thể cho cậu ta cơ hội thứ hai.

"Cầu xin anh tin tưởng em lần này."

Tề Thiên Hựu đã không còn biết lý giải thế nào để anh hiểu được tình cảm của cậu dành cho anh.

"Nếu cậu đã nói xong, cảm phiền đừng cản trở tôi tới công ty."

Tử Lê bộ dáng quyết tuyệt, không thể thương lượng.

Anh ta lại lần nữa lái xe đi, mặc kệ cậu ở đó.

Tề Thiên Hựu cũng quay trở lại xe của mình, chỉ có hai người đang núp sau lùm cây quan sát toàn bộ quá trình thì vẫn còn thảo luận."

Anh thực sự muốn đặt cược vào tên Tề Thiên Hựu này sao?"

Dạ Vũ vẻ mặt đăm chiêu kể từ khi nghe Cố Huyền Mặc nói rằng muốn tác thành cho hai người bọn họ.

"Có đáng hay không, chỉ cần chúng ta thử thì sẽ biết, không phải sao?" thấy vợ bảo bối còn nghi ngờ, anh không ngại ra tay chứng minh khả năng bản thân.

í, sắp có trò hay rồi, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đang cực kỳ háo hức. ...Tại căn phòng tổng thống của Kim Bích Huy Hoàng, Tử Lê vừa mở mắt ra đã thấy bản thân mình bị trói chặt, nhìn kỹ thêm chút, ừm, đại khái là có hơi hở hang đi, rõ ràng bộ đồ trước khi anh bị đánh ngất không phải bộ này.

Tên khốn nào dám chạm vào người anh, tuyệt đối sẽ bắt hắn không có chỗ chôn.

Dạ Vũ ở phòng quan sát chợt đánh một cái rùng mình, cảm giác lạnh gáy như làm việc xấu bị phát hiện.

Y dịch tới ngồi cạnh Cố Huyền Mặc hỏi: "Tên Tề Thiên Hựu làm sao sẽ biết được chỗ này mà tới?"

Cố Huyền Mặc giải thích rõ ràng, giây phút hắn tìm người làm ngất Tử Lê liền lưu lại không ít manh mối cho tên tiểu tử họ Tề kia, chỉ cần cậu ta có chút xíu chỉ số thông minh xem lại camera giám sát thì sẽ biết người bị bắt tới nơi đâu.

Bất chợt, hắn có chút cầu mong Tề Thiên Hựu sẽ không ngu ngốc như tiểu kiều thê nhà hắn đi.

Câu cuối này dĩ nhiên hắn chỉ nói trong lòng.Vừa nhắc đến cậu, đã thấy cậu xuất hiện trong tầm ngắm của máy giám sát.

Tề Thiên Hựu tây trang chỉnh tề, gõ cửa căn phòng tổng thống, hai tên bảo an dáng người lực lưỡng bước ra chắn ngang tầm mắt cậu.

"Tôi biết quý ngài Albert ở bên trong, tôi đại diện cho Tề thị, có vài hạng mục muốn bàn với ngài, phiền các anh vào thông báo một tiếng."

Tề Thiên Hựu sau khi biết chuyện Tử Lê bị cấp dưới của ông trùm địa ốc Thái Bình Dương mang đi, liền dùng hết quan hệ điều tra đến tận đây, không biết vì lý do gì mà ông ta để mắt đến Tử Lê, còn bắt anh đến nơi này, dù sao T quốc cũng là đất nước pháp trị đi."

Hiện tại chủ nhân đang có việc gấp, bữa khác anh hãy tới."

Tên vệ sĩ Giáp trả lời.

"XOẢNG" Đột nhiên nghe âm thanh thủy tinh vỡ vang lên bên trong phòng, tim Tề Thiên Hựu như ngừng đập.

Anh tuyệt đối không thể có chuyện, cậu nguyện bất chấp tất cả để cứu anh.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 18: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Cậu ta ngẩng đầu nhìn hai tên vệ sĩ to con đang đứng gác cửa, quyền cước vung ra, đánh bọn họ không kịp trở tay, lao nhanh vào phòng.

Chỉ thấy Thiên sứ của cậu đang diện quần áo trong suốt, tả tơi bị trói bên dưới chân của người đàn ông xa lạ, hẳn là ông trùm Albert đi, một bên tóc và đầu vai của anh bị ly rượu trên tay ông ta thấm ướt, vừa nhìn đến đó, lòng cậu tê dại.

Tử Lê mà cậu nâng niu trong lòng bàn tay, tình yêu cùng sinh mệnh của cậu, ai cho ông ta quyền chà đạp anh như vậy.

Tề Thiên Hựu nhìn đến hai mắt nổi lên tơ máu, điên cuồng nhào đến đánh đấm cả đám người đó.

Nhưng bọn họ là ai chứ, ông trùm Thái Bình Dương tuyệt không phải là người cậu muốn thì có thể đối phó.Càng đánh càng rơi vào thế hạ phong, Tề Thiên Hựu chịu không ít các cú đấm như muốn đòi mạng của những tên bảo tiêu đó.

"Dừng tay, cầu xin các người mau dừng tay lại."

Thấy Tề Thiên Hựu sắp không thể chống đỡ nổi, Tử Lê hét lớn, cầu xin bọn họ.Người đàn ông tên Albert vừa giơ tay ra hiệu, đám người liền ngừng lại.

Tề Thiên Hựu mặc kệ còn đang ở trong vòng vây, lê từng bước khó khăn đến bên cạnh Tử Lê, anh thấy vậy liền nhích người về phía cậu.

Cậu giơ tay chạm lấy anh, chậm rãi nói: "Em đã nói ..sẽ bảo hộ cho anh, khụ khụ, cho dù chết .. khụ khụ..em cũng sẽ bảo vệ anh chu toàn."

Máu từ trên trán đổ xuống làm cậu không còn nhìn thấy rõ bóng dáng của anh, cậu giơ tay lau đi, lại càng làm nhòe thêm tiêu cự, vừa đau vừa bẩn hề hề.

Tử Lê đến lúc này đã khóc nấc lên rồi, anh không muốn cậu xảy ra chuyện gì, giờ khắc này anh mới biết, hóa ra trước giờ anh chưa hề ngừng yêu người thanh niên trước mắt này.

Là anh không dám đối diện với tình yêu đó, anh sợ đau thương, nhưng lúc hiện tại rơi vào hoàn cảnh sinh tử này, anh dường như cảm thấy trên đời này không còn gì quan trọng hơn cậu.Ở trong phòng quan sát, Dạ Vũ đổ mồ hôi nhìn Cố Huyền Mặc: "Có phải là anh xuống tay hơi nặng rồi không?"

Hắn ôn nhu đáp: "Không phải bảo bối muốn nhìn xem cậu ta có thể vì Tử Lê làm được đến mức nào sao?

Không nặng chút thì làm sao anh ta xiêu lòng được.

Với lại trước đây Tề Thiên Hựu vì người phụ nữ kia mà đánh anh vợ một trận không nhẹ, cứ xem như là lấy đạo của người trả lại cho người đi."

Nên mới nói, tuyệt đối đừng bao giờ đắc tội với phúc hắc công gì đó.

Thật là hung ác!.Lão Albert nhìn hai người trước mắt như có điều suy ngẫm.

"Cậu có biết cái giá của việc làm tôi mất hứng là gì không?"

Ông ta hỏi Tề Thiên Hựu."

Chỉ cần ông thả anh trai tôi ra, ông muốn gì tôi cũng nghe ông."

Tề Thiên Hựu lúc này chỉ nghĩ cách làm sao để đưa Tử Lê thoát khỏi nơi đây.Albert đưa ly rượu đỏ lên môi nhấp ngụm, nhấc khóe môi nói: "Cậu không có quyền ra điều kiện với tôi, bất quá muốn cứu anh trai cậu không phải không có cách."

Trong chớp mắt, tên bảo tiêu mang ra chiếc vali hợp kim sắt, mở ra bên trong có một ống nghiệm thủy tinh chứa đầy dung dịch màu đỏ đậm.

"Đây là hàng tốt tôi mới nhận được từ phía đối tác, nghe bảo là chất ăn mòn hóa học mạnh nhất, vốn dĩ muốn dùng để trị những kẻ chướng mắt, vừa hay, cậu lại làm hỏng chuyện tốt của tôi, cậu nói xem, tôi phải xử lý các cậu như thế nào đây?"

Tử Lê lắc đầu liên tục, "không thể, đây là phạm pháp, ông không thể làm như vậy."

Albert bỏ ngoài tai lời y nói, liếc nhìn Tề Thiên Hựu: "Loại thuốc này tôi chỉ có một ống, vẫn đang phân vân không biết là dùng cho cậu hay cho anh trai bảo bối của cậu đây, ha ha ha."

Dứt lời, ông ta mở nắp thuốc ra, chế ít xuống sàn, liền thấy thuốc nước vừa chạm phải rượu đỏ dưới mặt đất lập tức tạo ra phản ứng phân hủy xèo xèo, âm thanh ghê rợn khiến ai nghe thấy cũng giật mình.Sau đó, ông ta chụp lấy bờ ai của Tử Lê, giơ tay như muốn đổ thuốc vào miệng y.

"Đừng, đừng làm hại anh ấy, tôi uống.. tôi uống là được."

Tề Thiên Hựu không kiềm chế được hét to."

Em điên rồi sao?"

Tử Lê quay qua nhìn thẳng vào Albert: "Ông muốn tìm người thử thuốc thì tôi sẽ uống."

Hai người một phen giành giật qua lại, Dạ Vũ quay sang nhìn Cố Huyền Mặc, "Lão công, em thật hâm mộ bọn họ.

Nếu rơi vào tình cảnh như vậy, anh có giống họ liều chết bảo vệ em không?"

"Sẽ không."

Cố Huyền Mặc dứt khoát.Dạ Vũ: !!!

"Tui muốn ly hôn."

Người nào đó cực không có ý thức về chuyện mình vẫn chưa kết hôn mạnh miệng phát biểu."

Anh nhất định sẽ không để em rơi vào hoàn cảnh như vậy."

Cố Huyền Mặc thâm tình nhìn y nói hết câu.

"Bằng năng lực của mình, anh nhất định sẽ bảo vệ tiểu ngu ngốc em chu toàn."

Dạ Vũ cảm động không thôi, quên luôn người nào đó vừa nói anh ngu ngốc.Quay lại phía Albert bên này, nhìn hai người tình cảm sâu đậm đang giành nhau chuyện thử thuốc, ông chợt cảm thấy giờ khắc này, lẽ ra mình nên cùng lão bà ở nhà bàn chuyện nhân sinh mới đúng, vì vậy, ông ý định nhanh chóng kết thúc vở kịch này.

Lão giả vờ đánh rơi ống thuốc lại sát bên Tề Thiên Hựu, cậu ta vừa thấy, liền không mảy may suy nghĩ, mở nắp uống cạn nó trong tiếng hét thất thanh của Tử Lê: "KHÔNG!"
 
Back
Top