Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 19: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Tử Lê vùng dậy khỏi sự kiểm soát của Albert, dây trói không biết từ khi nào đã lỏng ra, anh thật nhanh chạy đến bên cạnh Tề Thiên Hựu đang đau đớn, giãy giụa.

"Sẽ không sao, anh nhất định sẽ đưa em đến bệnh viện.

Nhất định không sao đâu."

Không biết anh đang an ủi người nằm trong lòng hay an ủi chính mình.

"Người đâu, mau cứu người đi!"

Tử Lê cảm thấy trái tim như vỡ nát theo từng nhịp thở yếu dần của cậu ta.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khỏi khóe mắt anh, thấm ướt gương mặt cậu.Tề Thiên Hựu giơ tay yếu ớt chạm vào đôi mắt đã ướt nhòe của anh, giọng thều thào: "Anh đừng khóc, em sẽ đau lòng, khụ khụ."

Tử Lê mơ hồ lấy điện thoại ra gọi cho xe cấp cứu, tay anh run lên không thể bấm nổi những con số quen thuộc của tổng đài bệnh viện.Bất chợt điện thoại trên tay anh bị tên bảo tiêu giật lấy.

Anh hoảng hồn: "Mấy người còn muốn gì?"

Albert tiến lại gần bọn họ, Tử Lê liền lấy thân mình che chắn cho cậu.

Ông cúi đầu nói khẽ bên tai anh ta.Tề Thiên Hựu muốn kéo anh lại nhưng dường như không có sức, cậu ta đại khái chỉ nghe được vài câu không rõ ràng của lão: "Chúng tôi là người làm ăn chân chính, sao có thể phạm pháp."

Rồi tiếng cười khà khà cực kỳ gian xảo.

"Còn về ống thuốc đó thì thật sự là đồ tốt đó nha."

Những lời sau đó cậu ta đã không còn nghe thấy, cảm giác khô nóng từ từ dâng lên trong cơ thể cậu.Sau khi nói hết, Albert dẫn toàn bộ đàn em rời đi, bỏ lại Tử Lê còn đang thất thần, sắc mặt có phần đỏ ửng, xấu hổ không dám nhìn xuống Tề Thiên Hựu."

Anh..anh ơi, em khó chịu quá."

Tề Thiên Hựu cảm thấy người càng lúc càng nóng bừng, ngọn lửa vô hình như muốn thiêu đốt cả người cậu.Tử Lê lấy lại tinh thần, nhìn xuống người con trai anh đã yêu hơn cả sinh mệnh.

"Không sao đâu, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."

Anh dìu cậu lên trên chiếc giường to lớn vô cùng bên trong căn phòng hoa lệ, không hổ danh là phòng tổng thống ở Kim Bích Huy Hoàng, cực kỳ xa hoa!Tử Lê chậm rãi cởi từng món đồ trên người bọn họ xuống, nét mặt ngại ngùng nói khẽ bên tai cậu: "Vận động một chút liền rất nhanh sẽ không có chuyện gì."

Mỗi tất da thịt Tử Lê vừa chạm qua, đều đem lại cho cậu sự bỏng rát, khô nóng, cảm giác như con mãnh thú đang bị giam cầm trong người cậu phá xích mà ra.Chấn động trong lòng, Tề Thiên Hựu đảo khách thành chủ, cúi người hôn môi của đối phương, một hơi động thân mà vào.Tiếng thở dốc tận lực nhẫn nhịn dần dần không kiềm chế được mà tăng thêm, cuối cùng biến thành rên rỉ suy tư lôi kéo người ta, phối hợp với tiếng hô hấp ồ ồ, cùng tiếng va chạm của thân thể, ở trong căn phòng tuyệt mĩ dần dần lan tràn ra.Phảng phất như tất cả thương tổn đều chưa từng xảy ra.Cũng không cần tha thứ.....Dạ Vũ từ lúc bọn người Albert rời đi, liền bị Cố Huyền Mặc dẫn ra ngoài.

Y vẫn còn chưa được xem màn hay phía sau đâu."

Không cần phải hâm mộ bọn họ.

Tối nay định sẵn là Tử Lê sẽ không trở về nhà."

Cố Huyền Mặc ánh mắt đầy âm mưu."

Ân.

Thì sao?"

Quả thật người nào đó không hổ danh là tiểu ngu ngốc.

Cực kỳ ngu ngốc!"

Tức là đêm nay chúng ta có thể đại chiến ba trăm hiệp."

Cố Huyền Mặc nở nụ cười ẩn ý."

Em mới không thèm đại chiến cùng anh đâu."

Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đang nháo nhào.

Mặt y ửng đỏ, đôi chân chạy nhanh về phía trước."

Vậy em đi đâu đó?"

Cố Huyền Mặc khó hiểu."

Tất nhiên là về nhà sớm đại chiến rồi.

Thời gian quý báu đó, còn không mau nhanh lên."

Y vừa nói vừa tăng tốc độ.

Cho nên nói, "khẩu thị tâm phi" gì đó chính là như vậy đi....Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuyên qua lớp màn cửa trong căn phòng, Tề Thiên Hựu vừa thức dậy ánh mắt liền chạm phải hình ảnh quá đỗi tuyệt trần trước mặt nà.

Thiên sứ cao quý không vương bụi trần hiện đang nằm trong vòng tay cậu.

Đưa tay phác họa từng đường nét gương mặt tinh xảo của đối phương; đôi mắt vừa mở ra liền câu hồn nhiếp phách này, bờ môi xinh đẹp đỏ hồng này, nụ cười khuynh đảo nhân tâm này, còn cả trái tim đang đập trong lồng ngực anh, tất cả đều thuộc về cậu, duy nhất mình cậu.Hóa ra hạnh phúc chính là đơn giản như vậy đi, vốn dĩ trước đây đã một tay chạm tới, lại không biết quý trọng mà đánh mất, từ giờ; cậu sẽ không ngu ngốc làm tổn thương anh thêm phút giây nào.

"Ưm~" Tử Lê từ trong đau đớn tỉnh dậy, chớp mắt liền thấy hình ảnh cực kỳ xấu hổ này, vội nhắm mắt lại giả vờ như người vừa nãy mở mắt ra không phải là anh.

Nên người ta hay nói, những người đang yêu đương thường có chỉ số thông minh mang giá trị âm đi, điển hình như tiểu ngu ngốc Dạ Vũ, lại điển hình như thiên sứ Tử Lê trước mặt này."

Chụt" một tiếng thật vang, Tề Thiên Hựu nở nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng sớm bên ngoài: "Chào buổi sáng, anh trai yêu dấu!"

Giường cũng đã lên rồi, hiện tại nghe hai tiếng "anh trai" làm anh xấu hổ không thôi.

Tử Lê biệt nữu nói: "Anh, anh.. phải đến công ty, không thì muộn mất."

"Anh có chắc mình có thể đi làm hay không?"

Tề Thiên Hựu nhẹ tay xoa xoa thắt lưng của anh, cực kỳ dịu dàng nói.

"Em sẽ xin phép giúp anh nghỉ hôm nay, đừng để em lo lắng."

"Vậy cũng được."

Tử Lê làm sao chịu nổi thái độ này của cậu.

Thế mới bảo, lam nhan họa thủy, từ đây quân vương bất tảo triều, à không, nên nói là: từ đây Tử Lê hết đi làm mới đúng nha.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 20: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Hiện tại ở căn hộ cao cấp của Tử Lê, đôi phu thê xa cách lâu ngày vừa mới có cơ hội tái hợp, chuẩn bị công tác chiến đấu trường kỳ, thề không ra khỏi giường lại bị âm thanh hệ thống rất không thức thời cắt ngang.[Chúc mừng ký chủ, chỉ số hạnh phúc của nam phụ đã tăng lên 90.

Ký chủ cần không ngừng cố gắng nha.] Có phải kiếp trước chúng ta có thù hay không?

Dạ Vũ thiệt muốn chém hệ thống thành trăm mảnh, có câu "Trời đánh còn tránh bữa ăn đi".

Không thấy y là đang ăn rất ngon miệng hay sao?

Tiểu yêu tinh nào đó trong lòng ghi hận.[Còn nữa, nữ chính đã trở lại T quốc.

Ký chủ cần đề cao cảnh giác.] Tin tức giật gân làm Dạ Vũ không còn sức chiến đấu."

Không sao đâu, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, em đừng lo lắng."

Cố Huyền Mặc trấn an y.Vẫn là lão công tốt nhất, ôm chặt lấy hắn, Dạ Vũ bình tĩnh suy nghĩ đối sách..Ngày hôm sau, Cố tổng đã lâu chưa đến công ty, chợt xuất hiện trên phòng hội nghị cấp cao của tập đoàn S.S Hắn vừa nhận được tin tức từ Albert rằng có nhà đầu tư nước ngoài đang ra sức thu mua cổ phần của Tề thị.

Để chứng minh thực hư, hắn đã nhờ không ít đường dây điều tra về người đứng sau này.

Bất cứ mối nguy hại nào ảnh hưởng đến việc lão bà nhà hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều không thể bỏ qua."

Cố tổng, tài liệu mà ngài cần đã có."

Thư ký cung kính đặt hồ sơ lên bàn, ai cũng biết Cố tổng là người lạnh lùng, đáng sợ ra sao, đứng cạnh hắn một khắc, thư ký cảm thấy tim mình muốn đập loạn nhịp.Lật xem từng tờ báo cáo ghi rõ chi tiết cụ thể, đúng là không ngoài dự đoán của hắn, thế mà gã ta lại là người đứng sau toàn bộ sự việc.

Cố Huyền Mặc không thể không thừa nhận hành vi ném đá giấu tay của gã vô cùng cao minh.

Nếu không phải đã có kinh nghiệm trong cuộc chiến với Lê gia, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gã ta.

Tốt nhất thì gã không nên làm chuyện gì ngu xuẩn, nếu không đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn..Một ngày không gặp lão công như cách ba thu, Dạ Vũ nấu bữa trưa xong liền nghĩ đến việc mang phần ăn tình yêu này đến cho Cố Huyền Mặc, khà khà, nếu như hắn thấy được, chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc mất.

Nhớ đến chuỗi ngày hạnh phúc ở thế giới thực, Dạ Vũ có chút hoài niệm khó nguôi ngoai, chỉ trách bản thân quá ngu ngốc, thành sự thì ít, bại sự có thừa, đã bị kẹt ở thế giới này còn làm hại cả lão công phải đến đây cùng với mình.

Thanh âm cắt ngang dòng suy tưởng của y.

"Tại sao cậu lại đứng ở đây?

Cậu có biết bảo an không được phép lên tầng này hay không?"

Giám đốc nhân sự – người mà trước đó đã duyệt hồ sơ xin ứng tuyển cho vị trí bảo an của Dạ Vũ lên tiếng.*Phu nhân tổng tài vừa định lén lút tạo niềm vui bất ngờ cho lão công liền bị nhầm thành bảo an* Dạ Vũ đứng hình mất vài giây.Vì muốn tạo ra hiệu quả ngạc nhiên cho Cố Huyền Mặc, Dạ Vũ cố tình không thông báo trước cho hắn một tiếng nào, âm thầm chạy tới đây.

Lúc nãy ở bên dưới sảnh chính, y phải vận dụng hết thân công phu thâm hậu, kỹ năng cao cường của mình mới có thể qua mắt được nhân viên bảo an cùng tiếp tân ở đó để lên được đến tận đây.

Không ngờ chỉ đứng ngu người vài giây, liền bị người đàn ông này phát hiện, đã vậy còn bị hiểu lầm là bảo an nữa, cảm giác nhức nhối tâm can không gì tả được!"

Tôi.." còn chưa suy nghĩ xong lời giải thích về chuyên đề nan giải này, liền bị ông ta dẫn đi ra ngoài."

Không hiểu vì sao tiếp tân lại để cậu lên đây.

May mà không bị tổng tài phát hiện, nếu không thì coi như xong đời."

Vừa nói vừa dẫn cậu đi xuống lầu.

Thang máy vừa chạm đất, Dạ Vũ nhìn thấy bên thang đối diện là cô gái xinh đẹp tuyệt trần, sắc đẹp mặn mà lại không kém phần quyến rũ.

Nếu không phải trước đó y đã gặp qua Tử Lê vô cùng kinh diễm, chắc hẳn sẽ bị cô gái này hớp hồn mất thôi.[Hệ thống, người này là nữ chính đi?

Sao cô ta lại tới đây?] Dạ Vũ còn đang hoang man."

Cậu còn đứng ở đây làm gì?

Không mau ra ngoài canh chừng đi."

Ông ta không cho Dạ Vũ giây nào để hít thở.Cũng lúc này, tại phòng làm việc của Tử Lê, người con gái Dạ Vũ vừa gặp cũng chính là Dịch Tuyền đang ngồi đối diện với anh."

Sao cô lại ở đây?"

Tử Lê sắc mặt phức tạp hỏi."

Tôi chính là đại diện cho công ty Hoàn Mỹ, là đối tác được bên anh mời đến để bàn về chiến lược quý tiếp theo ở chi nhánh mới."

Dịch Tuyền chậm rãi trả lời."

Vậy sao?" dù là câu hỏi nhưng Tử Lê đã biết trước đáp án."

Không sai.

Hợp tác vui vẻ!"

Dịch Tuyền nở \ nụ cười chứa đầy hàm ý, ánh mắt châm chọc liếc nhìn anh.Trước khi cô rời đi, còn để lại một câu: "Bác gái biết tôi về nước, cuối tuần này có mời tôi tới Tề gia dùng bữa, không biết có may mắn gặp được anh ở đó hay không?"

Tiếng giày cao gót vang lên thành chuỗi cùng tiếng đóng cửa cũng không làm Tử Lê hoàn hồn.Là ý trời sao?

Anh chỉ vừa chạm tay đến hạnh phúc, ông trời liền muốn cướp đi, rốt cuộc kiếp trước anh đã mắc lỗi gì để cho lão thiên gia phải đối xử với anh như vậy?
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 21: TG 1 - Chấp niệm khó buông


Tử Lê thất thần rời khỏi công ty, bước chân vô định không để ý xung quanh.

"Cẩn thận!"

Âm thanh của Tề Thiên Hựu vang lên, Tử Lê chợt rơi vào vòng tay ấm áp.Tề Thiên Hựu vốn đứng đây đợi anh từ nãy, vừa thấy Tử Lê tan làm liền tính tạo cho anh niềm vui bất ngờ, không nghĩ đến lại bắt gặp tình cảnh người yêu của mình đi như người mất hồn, vẻ mặt hoang man, lo lắng.

Còn xém tí nữa thôi đã va phải chiếc xe mới vượt ngang qua mặt, thật khiến cậu cũng hồn vía lên mây."

Anh làm sao vậy?

Có chuyện gì sao?"

Tề Thiên Hựu bất an hỏi.Tử Lê chỉ lắc đầu không nói.

Anh mệt mỏi lên xe của mình, chỉ tiếc bị cậu ngăn cản: "Để em lái cho, em đưa anh về."

Tử Lê đành ngồi qua ghế phụ, mặc cho Tề Thiên Hựu chở về nhà, cả quãng đường này, anh đều thất hồn lạc phách, không hề tập trung.

Đợi đến lúc xe dừng chờ đèn đỏ.

Cậu đưa tay chạm vào gò má của anh, nhẹ nói: "Anh như vậy làm em rất lo lắng.

Có chuyện gì không thể nói cùng em sao?"

Tử Lê nắm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp làm anh có chút quyến luyến không muốn buông ra.

Anh không biết có nên nói ra chuyện Dịch Tuyền đã trở về cho cậu biết hay không?

Lúc đó cậu sẽ phản ứng ra sao?

Giữa anh và Dịch Tuyền, cậu sẽ chọn ai?

Còn có người nhà Tề gia bên kia...

Trong lòng Tử Lê hiện tại chính là rối như tơ vò.Chợt thấy một giọt nước nóng hổi rơi trên mu bàn tay, Tề Thiên Hựu hoảng hốt không thôi, tấp xe vào bên lề, lấy khăn lau đôi mắt mờ mịt của anh.

Ôm chầm lấy người con trai sắp sụp đổ này, cậu không ngừng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của anh, lựa lời trấn an.

Tử Lê cực kỳ căm ghét cái cảm giác lo được lo mất này, tại sao lại xuất hiện cho cậu ánh sáng, hiện tại lại đe dọa cướp đi hy vọng giản đơn của anh.

"Anh sợ mất em."

Tử Lê nức nở nói."

Sẽ không.

Dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, kể cả em có chết đi."

Tề Thiên Hựu cực kỳ dứt khoát.Vừa nghe đến câu cuối kia, anh giơ tay che lại đôi môi thốt ra những lời thiếu may mắn đó.

"Không cho em nói bậy bạ."

Cảm giác ẩm ướt nơi lòng bàn tay làm Tử Lê ngượng ngùng đỏ mặt, "còn không mau lái xe về nhà đi."

Nở nụ cười bình yên, mong rằng em có thể làm được những gì đã nói.*Nhân viên bảo an hờ* Dạ Vũ giây phút nhìn thấy lão công của mình liền có cảm giác như tu thành chính quả.Nhào vào lòng hắn khóc tu tu, cho nên nói, sai một li.. là đi hẳn luôn một ngày đi.Vừa không thể tạo bất ngờ cho lão công, cơm hộp đem tới cũng nguội lạnh mất, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ lôi mấy đời nhà giám đốc nhân sự ra hỏi thăm một lượt."

Sao em lại ở đây?"

Cố Huyền Mặc vừa thấy tiểu kiều thê của mình đứng ngây ngốc trước cửa lập tức lên tiếng."

Em định mang cơm đến cho anh nhưng em quên mất không lưu số điện thoại của anh đi."

Không có ngu ngốc nhất, chỉ có ngu ngốc hơn."

Để anh đưa em về, anh sẽ nhắn nhân viên, lần sau em cứ nói tên thì họ sẽ không làm khó em."

Bắt tiểu ngu ngốc của hắn đứng chờ cả buổi, thật sự muốn sa thải toàn bộ nhân viên tiếp tân đi.

Cho nên nói, bản chất của phúc hắc công là không thể nào che giấu."

Ân, vậy chúng ta về nhà thôi."

Người nào đó đứng bên ngoài cả buổi cảm thấy có chút tay yếu, chân run. .Vừa bước vào nhà, Dạ Vũ liền chạm mặt Tề Thiên Hựu, hai người đồng thanh kêu lên: "Sao anh/cậu lại ở đây?"

Ánh mắt hình viên đạn của Dạ Vũ tia vài vòng trên người Tề Thiên Hựu, nhìn người này xem, vừa thấy là đã biết tuyệt đối là tra, cực kỳ tra, nếu không phải lão công muốn ủng hộ hai người họ, y còn lâu mới để Tử Lê quay lại với cậu.

Cùng lúc đó, Tề Thiên Hựu cũng không chịu thua kém, liếc mắt lại đánh giá đối phương, mặt trắng mắt to, vẻ mặt non chẹt, thực là tiểu bạch kiểm chuyên ăn bám đây.

Không hiểu sao Tử Lê lại quen với người như vậy.

Cảm giác người khác nhìn chằm chằm lão bà nhà mình là không thể nhịn được, Cố Huyền Mặc bước lên trước chắn ngang người y."

Anh sao cũng ở đây?"

Tề Thiên Hựu bất ngờ."

Tại sao chúng tôi không thể ở đây?"

Dạ Vũ đứng phía sau thò đầu ra bất mãn lên tiếng.Tử Lê từ phòng bếp đi lên đã nhìn thấy tình cảnh khó xử này, đành giải vây: "Tôi và A Hựu đã làm hoà, sau này có thể sẽ ở cạnh nhau đi."

Rồi nhìn sang Dạ Vũ giới thiệu: " Còn đây là Dạ Vũ, trước giờ vẫn luôn sống cùng nhà với anh."

"Anh ta vậy mà trước giờ sống chung với anh?"

Cảm giác vợ hiền sống cùng với người khác thiệt là khó chịu trong lòng mà, Tề Thiên Hựu cắn răng."

Anh vậy mà làm hoà cùng cậu ta?"

Dạ Vũ cảm thán, anh trai vừa gả ra ngoài, hệt như bát nước đổ đi.

Nói người ta mà cũng không nhìn lại mình, Hệ thống liếc nhẹ ký chủ nào đó."

Chúng tôi thế nào thì có liên quan gì tới anh/cậu?"

Cực kỳ ăn ý, người ta nói "oan gia gặp nhau đỏ cả mắt" gì đó không hề sai đi.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 22: TG1 - Chấp niệm khó buông


Vì sự hiện diện của Tề Thiên Hựu, bữa ăn tối nay của bốn người bọn họ phải nói là cực kỳ lúng túng.Hai người Mặc – Lê đều vờ như không thấy khói súng chuẩn bị bùng nổ bên phía hai người còn lại.Một buổi cơm phải nói là mưa giông, bão táp rốt cuộc cũng qua đi, Dạ Vũ không chờ được nói: "Tại sao cậu còn chưa về?"

Muốn ở lại đây sao, đâu có dễ.Tề Thiên Hựu vẻ mặt bán manh cầu xin Tử Lê, khiến anh thập phần khó xử.Tử Lê vừa quay qua định nói chuyện với Dạ Vũ liền thấy y vẻ mặt liều sống liều chết, bộ dáng cứ như chỉ cần anh cho cậu ta ở lại thì y sẽ đập đầu vào gối chết ngay tại chỗ."

Tôi chợt nhớ ra tối nay tôi có chút việc."

Cố Huyền Mặc thức thời lên tiếng, quay sang nhìn Dạ Vũ: "Em cũng cùng đi với anh đi."

Sau đó không cho y có cơ hội đổi ý, kéo người nhanh chóng rời khỏi.Vừa lôi kéo được Dạ Vũ ra bên ngoài, đã bị y hậm hực giận dỗi: "Sao anh có thể để tên đó được nước lấn tới như vậy?"

"Tiểu bảo bối, vừa nãy không phải em bảo nữ chính đã về sao.

Giai đoạn này em còn không cho bọn họ nâng cao tình cảm, thật không dám chắc em có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?"

Trong mắt Cố Huyền Mặc, chỉ bao hàm duy nhất một người trước mặt này, toàn bộ thế giới đối với hắn như chẳng có bất kỳ sự liên quan, ràng buộc nào.

Mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là giúp y hoàn thành nhiệm vụ để nhanh chóng thoát khỏi đây, tỉnh lại ở thế giới thực cũng như trở lại bên cạnh hắn.

Người đời đều bảo tâm của Cố tổng – Cố Huyền Mặc quá rộng, nhưng chỉ bản thân hắn hiểu rõ nhất, tâm hắn chỉ chứa đủ mỗi mình Quân Dạ Vũ y mà thôi.

"Ân.

Toàn bộ nghe anh hết."

Dạ Vũ đuối lý, không còn gì để nói.

Hai người bọn họ chuyển qua biệt thự trung tâm của Cố Huyền Mặc sống tạm, để lại không gian riêng cho cặp đôi kia bồi dưỡng tình cảm..Mọi người vẫn hay nói lúc yêu nhau thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã đến cuối tuần, Tề Thiên Hựu từ xa đi tới ôm lấy thân hình của ái nhân đang nấu bữa ăn sáng, "Mẹ bảo em ngày mai về nhà một chuyến, anh có muốn cùng đi với em không?

Gặp lại anh chắc bọn họ vui lắm."

Tử Lê vừa nghe đã mất tập trung, không để ý dao cứa vào tay, máu lập tức phun ra.

"Sao anh bất cẩn như vậy?"

Tề Thiên Hựu nhìn thấy máu anh vừa đổ liền nhấc ngón tay anh, cho vào miệng, liếm nhẹ vết thương.

Những động tác này đều do trước đây anh đã dạy cậu, cũng không biết có hiệu quả hay không nhưng lúc đó thật sự cậu cảm thấy bớt đau, còn có phần vui vẻ trong lòng.

Đi lấy dụng cụ y tế vệ sinh rồi băng lại vết thương cho anh, cậu hỏi: "Anh còn chưa trả lời em đó."

"Anh chợt nhớ ra cuối tuần có việc, sẽ không về với em được."

Tử Lê thất thần suy nghĩ."

Vậy em liền đi sớm về sớm, anh nhớ ở nhà chờ em đó nha."

Cậu cười hì hì, hôn một cái thật mạnh vào gò má hơi tái của anh.

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của cậu, Tử Lê trong lòng tràn đầy chua xót.

Rốt cuộc đã đến lúc đó rồi sao?

"Anh nhất định chờ em trở lại."

Chỉ là em thật sự sẽ quay lại sao?

Ngữ điệu có phần hơi cay đắng..Cuối tuần tại nhà chính Tề gia,Tề phu nhân vừa thấy đứa con trai đã lâu chưa về dĩ nhiên vui mừng hớn hở, dặn quản gia, đầu bếp nấu những món cậu thích.

"Lần trước nghe bác Trần nói con có về nhà lấy đồ, sao không chờ cha mẹ liền đã vội vã rời đi?"

Mẹ Tề trách cứ.

Tề Thiên Hựu liền nhớ ra chuyện lần đó, cậu vội vàng nói qua loa "Con có việc bận mà mẹ lại chẳng thông cảm cho con.

À phải rồi, sao đợt này mẹ lại gọi con về gấp thế?

Có chuyện gì sao?"

"Con với chả cái, không có chuyện thì bà lão này không thể gọi con về nhà ăn cơm sao?"

Tề phu nhân nhẹ gõ đầu cậu mấy cái."

Ui da, là con sai rồi, mẫu thân đại nhân tha mạng."

Tề Thiên Hựu cực kỳ yêu thương mẹ của mình, không ngại chọc cho bà vui."

Phải rồi, hôm nay nhà ta còn có vị khách quý, đảm bảo con vừa gặp sẽ tâm hoa nộ phóng." (vui mừng khôn xiết) Mẹ Tề tỏ vẻ thần bí."

Thưa phu nhân, Dịch tiểu thư đã tới."

Quản gia từ bên ngoài vào báo tin.Vừa nghe Dịch tiểu thư, Tề Thiên Hựu trong lòng nghi hoặc, lại thêm thanh âm vang lên làm sáng tỏ niềm hoài nghi của y: "Chào bác gái, con đã tới ạ."

Ngước mắt lên đã trông thấy Dịch Tuyền hơn ba năm không gặp.

Cảm xúc của cậu lúc này vô cùng khó tả, có một chút hoài niệm thuở thiếu thời, một chút day dứt về mối tình đầu dang dở, còn có một chút áy náy về chuyện xưa, nhưng quan trọng hơn hết, trong những cảm xúc đó lại hoàn toàn không hề có tình yêu.Cậu hiểu rõ trái tim mình hơn ai hết, từ giây phút cậu biết trước kia mình hiểu lầm Tử Lê, cậu đã định sẵn sẽ thua tất cả vào tay anh, mặc anh dày vò.

Cậu không cho phép bất kỳ ai tổn thương thiên sứ của mình, kể cả bản thân cậu cũng không thể.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 23: TG1 - Chấp niệm khó buông


"Đã tới rồi thì vào nhà ngồi chơi đi con."

Mẹ Tề niềm nở, căn dặn Tề Thiên Hựu: "Còn không mau dẫn Dịch Tuyền vào nhà, hai đứa cũng lâu rồi không có nói chuyện với nhau đi."

Tề Thiên Hựu làm sao không hiểu mẹ cậu là đang muốn gì, cậu liền kiếm cớ thoái thác: "Con chợt nhớ ra còn một cuộc điện thoại với chủ tịch tập đoàn đối tác, mọi người chờ con chút, con sẽ xuống ngay." dứt lời, liền đi thẳng lên phòng."

Đứa con trai này, lúc nào cũng chỉ có công việc, đến giờ vẫn chưa có bạn gái, bác thực sự lo lắng cho nó đi."

Tề phu nhân than thở cùng Dịch Tuyền, nếu lúc trước không xảy ra tai nạn kia thì bà hẳn là có cháu bồng rồi, cũng không biết trước đây gia đình họ mắc nợ gì Tử Lê kia nữa."

Bác đừng lo, anh ấy xuất sắc như vậy, bác sớm muộn gì cũng sẽ được uống chung trà con dâu."

Cô ta khéo léo nói."

Bác cũng hy vọng như vậy."

Mẹ Tề thở dài..Bên trong thư phòng, Tề Thiên Hựu lấy điện thoại ra gọi cho Tử Lê, giọng điệu làm nũng, đáng thương: "Anh ơi, em nhớ anh quá."

"Không phải ăn cơm với ba mẹ sao, còn có thời gian rảnh gọi cho anh."

Tử Lê cũng lấy làm ngạc nhiên."

Không được nghe giọng anh nói, chỗ này của em thật sự đau quá đi."

Tề Thiên Hựu vô sỉ nói."

Em bị thương rồi sao?

Chỗ nào đau?" giọng điệu Tử Lê chứa đầy lo lắng."

Chính là chỗ mà mỗi ngày đều được anh đút ăn no, vừa xa anh liền cảm thấy vừa đói vừa đau." cho nên nói, bản chất của những tên công nào đó đều là sắc lang.

"Em còn không nghiêm túc như vậy, anh sẽ cúp máy."

Tử Lê lúng túng, đêm qua không phải cậu dằn vặt anh đến tận nửa đêm sao, thật không biết xấu hổ."

Người ta chính là nhớ anh thật mà.."

Tề Thiên Hựu tâm trạng khó chịu liền sau cuộc điện thoại với Tử Lê vui vẻ không ít, vẫn là nên tìm cách quay về sớm với anh ta mới là chân lý..Quay trở lại sảnh chính dùng bữa với mọi người, ba Tề hỏi thăm về chuyện xí nghiệp Tề gia, dù ông đã có tuổi, nghỉ hưu hơn một năm nhưng vô cùng để ý tình hình công ty.

Còn mẹ Tề thì không ngừng lặp đi lặp lại chuyện cậu khi nào mới tìm bạn gái đưa về ra mắt, rồi khen Dịch Tuyền tốt thế này thế nọ, vừa nghe tới đã thấy phiền, vô cùng hoài niệm những thời khắc bên cạnh Tử Lê.Thấy thời gian đã đủ, Tề Thiên Hựu nói: "Con phải đi đây, bữa khác con lại về thăm mọi người."

"Sao không nghỉ ngơi đi con, mai hẳn đi, trời đang mưa lớn như vậy, lái xe rất nguy hiểm."

Mẹ Tề ngăn cản."

Em nghe nói tối nay còn có bão, anh vẫn là nên ở lại với hai bác."

Dịch Tuyền phụ họa."

Cứ quyết định vậy đi, có gì sáng mai con đi sớm."

Tề lão gia cương quyết."

Không được, hiện giờ vẫn còn sớm đi, con lái xe tầm hai giờ là tới nơi, không có chuyện gì đâu, mọi người đừng lo xa như vậy."

Tề Thiên Hựu cố chấp đứng lên.

Còn chưa bước chân ra khỏi cửa liền thấy Dịch Tuyền ngất xỉu, mẹ Tề giật mình la toáng: "Con sao thế, A Hựu mau đưa tiểu Tuyền lên phòng, quản gia Trần nhanh gọi bác sĩ."

Tề Thiên Hựu cực kỳ khó xử, nhưng không thể thấy cô ngất mà bỏ mặc, đành phải quay lại đưa cô lên phòng.

Vừa đặt cô xuống giường, bác sĩ tư nhân kế bên Tề gia đã qua tới, ông ta xem xét tình hình của cô, rồi thông báo kết quả với gia đình: "Trước đây Dịch tiểu thư từng bị tổn thương thân thể nặng, sức khỏe có phần hơi kém, lần này chắc là do làm việc quá sức, cơ thể suy nhược dẫn tới tình trạng ngất xỉu hiện tại, tôi đã kê đơn cho cô ấy, chắc là sẽ không có vấn đề gì."

Nghe được lời chẩn đoán của bác sĩ, Tề Thiên Hựu chợt nhớ tới chuyện cũ, cảm thấy mình vẫn luôn mắc nợ cô ta, mẹ Tề đứng bên cạnh đưa thuốc cho cậu mang vào.Cầm ly nước cùng thuốc trên tay, Tề Thiên Hựu đưa cho Dịch Tuyền, mặt cô lúc này có phần kém sắc, tay nhận lấy ly nước từ cậu run run, không cẩn thận làm đổ hết cả ly vào quần áo cậu.

"Xin lỗi..em không..cố ý." vội vàng lên tiếng giải thích."

Không sao, anh về phòng thay quần áo rồi trở lại."

Tề Thiên Hựu sau khi đưa cô phần thuốc khác thì định rời đi, đã bị Dịch Tuyền nắm lấy ông tay áo "Em khó chịu quá, anh ở bên cạnh em một lúc được không."

Cậu không biết phải làm thế nào, đành nói: "Vậy em cũng phải để anh thay đồ trước."

"Ở đây cũng có phòng tắm mà" Dịch Tuyền chỉ vào phòng tắm trong gian phòng cho khách này."

Vậy được thôi."

Cậu liền đi lấy quần áo mới mang vào phòng tắm thay đồ.Dịch Tuyền bên ngoài vốn còn đang yếu ớt, đôi mắt bỗng lóe sáng, cô đi tới chỗ Tề Thiên Hựu vừa cởi áo vest, lấy ra điện thoại bên trong.

Mật mã sao?

Cô không cần suy nghĩ nhấn ngay 6 số ngày tháng năm sinh của Tử Lê mà trước đây khi hai người còn trong thời gian hẹn hò, cậu đã nói cho cô nghe không ít lần, thử một lần liền đúng, Dịch Tuyền cười mỉa mai, cậu ta vẫn là dễ đoán như ngày nào.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 24: TG1 - Chấp niệm khó buông


"Alo, em lại gọi cho anh có việc gì?"

Giọng Tử Lê bên kia đầu dây truyền tới."

Thế nào, nghe giọng của tôi thất vọng lắm sao?"

Dịch Tuyền nở nụ cười đắc ý."

A Hựu đâu, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."

Tử Lê cố gắng bình tĩnh."

Anh ta sao?

Đang đi tắm rồi, cậu cũng biết mỗi khi làm xong chuyện đó thì cần phải tắm rửa đi."

Câu nói này của cô ta như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim anh."

Tôi chỉ gọi để nói cho anh biết, anh nghĩ mình có thể thắng hay sao?

Cho tới thời khắc này, anh vẫn luôn là kẻ thua cuộc.

Cho nên, tốt nhất là đừng làm phiền chúng tôi."

Dứt lời, dập máy điện thoại.

Muốn đấu với tôi sao, tôi sẽ cho anh nếm trải thứ gọi là đau khổ nhất.Nhanh tay xóa nhật ký cuộc gọi rồi cất điện thoại vào chỗ cũ, Dịch Tuyền quay lại nằm trên giường, dáng vẻ mệt mỏi, yếu ớt.Tề Thiên Hựu mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô bộ dáng hô hấp khó khăn, liền hỏi: "Em không sao chứ?

Có cần máy thở hay truyền nước biển không?"

Đúng là thiếu kiến thức về y học cũng khá cam go."

Em không sao.

Chỉ cần anh ở bên em một lúc liền ổn thôi."

Nhìn lên đồng hồ, đã gần tám giờ tối, cậu hẹn với anh sẽ quay về trước chín giờ, nếu thế này thì sẽ không kịp mất.

"Em đợi anh chút."

Cậu mang điện thoại về phòng muốn gọi báo cho Tử Lê biết mình sẽ về trễ."

Alo, anh ơi, em có chút việc đêm nay sẽ về muộn hơn tí..."

Tề Thiên Hựu giọng điệu thấp thỏm cứ như trẻ con làm sai việc."...Rào...rào..." bên đầu dây đối phương, chỉ nghe âm thanh tiếng mưa rất lớn, không có người đáp lại."

Anh đang ở ngoài đường sao?

Hiện đang mưa lớn, dự báo sắp có bão, anh nhanh về phòng đi."

Tề Thiên Hựu dặn dòTiếp tục không nghe thấy Tử Lê đáp lại, chỉ có tiếng mưa càng ngày càng lớn, âm thanh trận mưa rơi xuống lúc này cứ như không phải rơi xuống đất, mà đang giáng mạnh vào lòng cậu."

Anh có nghe em nói không?

Anh đừng làm em lo lắng."

Cậu cảm thấy như có chuyện xảy ra."

Ân." cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Tử Lê run rẩy đáp.

"Chẳng phải anh đã nói sẽ chờ em sao,.. chỉ là thời tiết có hơi lạnh,.. không biết anh có thể chịu đựng tới lúc em trở về hay không?"

Tề Thiên Hựu bắt đầu hoảng hốt, cậu có thể hình dung ra cảnh tượng anh ở bên ngoài dầm mưa đợi mình, chỉ nghĩ tới đó đều cảm thấy cả người không khỏe.

"Anh nghe em nói, mau vào phòng đóng cửa lại đi, ở bên ngoài mưa lớn không tốt đâu."

Lần này đáp lại cậu là tiếng cúp điện thoại, lập tức gọi lại thì đều rơi vào hộp thư thoại, trái tim cậu như bị ai treo lên cao.Tề Thiên Hựu bấn loạn, lấy chìa khóa xe cùng đồ đạc phòng thẳng ra xe trong tiếng can ngăn của mẹ Tề: "Trời đã tối rồi còn mưa lớn như vậy, con ngày mai hẵn đi."

Cậu ngắn gọn đáp: "Con nhất định phải đi ngay bây giờ."

Cũng không chừa cho ai cơ hội chen ngang, lên xe, quay bánh lái lái thẳng một đường về căn hộ của Tử Lê.

Dịch Tuyền đứng trên phòng nhìn xuống, toàn bộ chuyện xảy ra đều hiện lên trong mắt cô, lúc Tề Thiên Hựu rời đi, cô không kiềm chế được nỗi ghen ghét trong lòng, đập đổ toàn bộ đồ đặc bên trong phòng.

Nắm chặt lấy miếng ngọc gia truyền trên tay, Dịch Tuyền tự nhủ: Tôi sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không thua. .Trời mưa rất to, đường xá cực kỳ trơn trượt, nhưng vì trong lòng có nỗi lo lớn hơn, cậu mặc kệ tất cả, lái xe quá tốc để về.Mấy lần mất thắng xém chút va phải xe trước mặt, hay đâm vào lề, tiếng kèn xe inh ỏi kèm theo tiếng chửi rủa của các tài xế xung quanh, cậu vẫn bỏ ngoài tai, ý niệm hiện tại của cậu chỉ mong anh không xảy ra chuyện gì.

Hóa ra đến lúc xảy ra chuyện mới biết, anh đối với cậu quan trọng như vậy.Tề Thiên Hựu chỉ dùng hai phần ba thời gian lái về nhà, giây phút đặt chân vào căn hộ của anh, cậu không ngừng khấn trời cao mong anh bình an, vừa vào phòng ngủ, liền thấy Tử Lê ngồi bên cạnh cửa sổ còn đang mở to, nước mưa không ngừng phun vào trong phòng, cả thân của anh lúc này đều thấm nước."

Chẳng phải em nói sẽ về muộn sao?"

Mặt anh lúc này có phần ngơ ngác, không tin vào mắt mình.Tề Thiên Hựu bất chấp quần áo mình đã ướt đẫm vì đội mưa gió từ bãi xe vào, ôm chặt lấy Tử Lê, cảm giác mất rồi có được khiến cậu nhận ra, người trước mắt này đối với cậu quan trọng đến nhường nào, khẽ ở bên tai anh nói: "Anh còn đang chờ em, sao em có thể không về."

Một câu nói xoa dịu trái tim còn đang lo lắng của Tử Lê, hạnh phúc đôi khi mỏng manh như vậy, khi bạn nhận được sự trân trọng cùng yêu thương của đối phương, trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, đó cũng là hạnh phúc, vòng tay đáp lại cái ôm của Tề Thiên Hựu, cũng không biết ai bắt đầu trước, hai người dần như hòa tan vào nhau, bên ngoài vẫn là tiếng mưa rơi lã chã, róc rách; bên trong căn phòng lại là một mảnh xuân sắc vô biên.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 25: TG1 - Chấp niệm khó quên


Trận kích tình vừa qua đi, Tử Lê nằm trong lòng Tề Thiên Hựu, dùng đôi mắt đẹp đến khuynh đảo chúng sinh nhìn cậu, chậm rãi nói: "Hồi nãy Dịch Tuyền dùng điện thoại của em gọi cho anh."

Có những chuyện, nếu như không nói ra vĩnh viễn sẽ trở thành cái gai trong lòng, anh muốn một lần đánh cược, cược vào tình yêu mà cậu dành cho anh.Tề Thiên Hựu vừa nghe liền giật mình, lúng túng: "Sao lại như vậy, không thể nào."

"Vào khoảng tám giờ tối, cô ấy nói hai người các ngươi vừa quan hệ xong, em còn đang đi tắm."

Giọng điệu Tử Lê hết sức bình thản, cứ như người trong câu chuyện anh kể không phải là ái nhân của mình."

Anh, anh phải tin em, giữa chúng em hoàn toàn không hề xảy ra chuyện gì.

Lúc nãy cô ta làm đổ nước vào quần áo em, cho nên em mới vào nhà tắm thay đồ đi.

Sao cô ta lại làm như vậy?"

Tề Thiên Hựu ngồi bật dậy, nắm lấy đôi vai của anh, túng quẫn giải thích.Thật ra cú điện thoại đó của Dịch Tuyền cũng khá nhiều sơ hở đi, không phải anh không nhận ra, chỉ là anh muốn xem xét thái độ của A Hựu đối với mình.

Không nghe được Tử Lê trả lời, Tề Thiên Hựu nói tiếp: "Anh, em nghĩ sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, em muốn kết hôn cùng anh."

Lần này đến lượt Tử Lê cả kinh, là anh nghe nhầm rồi sao, niềm vui đến quá bất ngờ làm anh có chút không thể tin vào những gì mình mới nghe thấy.

"Em vừa nói gì?"

"Em nói em muốn công khai quan hệ của chúng ta.. còn có muốn cùng anh đăng ký kết hôn, trở thành bạn đời hợp pháp của anh."

Tề Thiên Hựu nói xong, thành kính hôn lên trán anh.Tử Lê như sắp khóc mất: "Có ai lại cầu hôn vừa không có hoa, cũng không có nhẫn như em chứ." giơ tay đập nhẹ vào ngực cậu.Tề Thiên Hựu giả vờ ôm ngực chỗ bị anh đánh "ây da, mưu sát hôn phu, đây là tội gì đây."...Trong căn phòng ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ của hai con người, lầm lỡ cả quãng thanh xuân, rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau, không có hạnh phúc nào là quá muộn màng.Nếu lúc này, Dạ Vũ mà nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, chắc chắn sẽ vui mừng đến chạy loạn [Chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu đã tăng lên 95] chỉ tiếc lúc này, y đã hết sạch năng lượng sau hồi đại chiến với lão công, cho nên nói sức chiến đấu kinh người gì đó thật quá đáng sợ..

Bên trong khách phòng của Tề gia, Dịch Tuyền đang nói điện thoại với một gã đàn ông: "Lần này tôi không thể giữ chân Tề Thiên Hựu, bất quá tôi có tin tức đáng giá hơn cho anh."

Đối phương nói gì đó làm Dịch Tuyền ngẫm nghĩ, sau đó cô đáp: "Chỉ cần chuyện đích tử Tề gia yêu thích nam nhân lộ ra bên ngoài, tôi không tin lần này chúng ta không thâu tóm được toàn bộ cổ phần của bọn họ." .Sáng hôm sau, phần lớn truyền thông T quốc đều đưa tin về chuyện tình yêu đồng giới của Tề Thiên Hựu cũng Tử Lê, tung ra có ảnh chụp hai người bọn họ, còn có nhiều lời đặt điều khó nghe, gây xôn xao dư luận.Khi biết được tin tức, Tề Thiên Hựu cùng lúc nhận được điện thoại gọi về nhà của Tề lão gia, chuyện lần này khá căng thẳng, cậu không muốn Tử Lê chịu áp lực, nguyện một mình gặp cha mẹ, gánh vác toàn bộ chuyện này.

Tử Lê nằng nặc đòi theo nhưng bị cậu từ chối, chỉ ngắn gọn nói: "Anh chỉ cần đứng sau lưng em, em sẽ chống đỡ tất cả." .Vừa bước vào cửa chính Tề gia, đã nghe tiếng Tề lão gia đập vỡ ly trà trên tay cùng âm thanh mẹ Tề khuyên nhủ.

"Nghịch tử, mày có biết chuyện mày làm có bao nhiêu mất mặt hay không?

Danh dự của Tề gia đều bị hủy trong tay mày rồi."

Ba Tề giận đến run cầm cập."

Con còn không mau lại đây nhận lỗi với cha đi."

Mẹ Tề bênh vực nói.

"Con còn nhỏ chưa hiểu chuyện ông à, mình từ từ dạy dỗ nó là được."

"Con không cảm thấy chuyện con yêu Tử Lê là sai lầm gì, tại sao lại phải nhận lỗi?"

Tề Thiên Hựu ngẩng cao đầu nhìn cha mẹ mà cậu kính yêu nhất."

Đồ bất hiếu, uổng công tao sinh ra mày, còn nuôi nấng cho mày ăn học tới nơi, bây giờ mày trả lại cho tao như vậy sao?"

Tề lão gia hít thở không thông."

Con vốn đã định sẽ nói với ba mẹ chuyện con và Tử Lê, giờ trùng hợp mọi người đều đã biết, con mong hai người chúc phúc cho chúng con."

Tề Thiên Hựu quyết tâm không nhượng bộ."

Loạn rồi, đúng là loạn hết rồi, khụ khụ."

Thấy chồng mình ho khan, mẹ Tề hoang man vuốt lưng nhuận khí cho ông.

"Tao nói, một là mày tìm người con gái nào gia cảnh đàng hoàng cưới hỏi sinh con cho Tề gia, tao sẽ dẹp yên chuyện này xem như chưa có gì xảy ra.

Còn nếu mày vẫn chấp mê bất ngộ đi vào đường sai, đừng trách tao vô tình, tập đoàn Tề thị tao giao cho mày được, thì cũng có thể giao cho người khác."

Tề lão gia tức điên rồi.Tề Thiên Hựu quỳ xuống trước mặt ba mẹ mình: "Con cảm tạ công ơn sinh thành cùng dưỡng dục của hai người." rồi dập đầu thật mạnh vừa nghe đã thấy đau xót.

"Tề gia có thể không có con, nhưng Tử Lê thì không thể.

Con đã nợ anh ta quá nhiều, cả cuộc đời này cũng không trả hết.

Vậy nên con tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ta."

Tề Thiên Hựu nói xong liền quay đầu rời đi trong tiếng khóc to của mẹ mình.

Ba Tề hét vọng theo bóng lưng cậu: "Một khi mày rời khỏi đây, thì cũng đừng có quay trở về."

Tề Thiên Hựu không quay đầu, chỉ bỏ lại câu nói: "Con nhất định sẽ không hối hận." rồi đi mất.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 26: TG1 - Chấp niệm khó quên


Ngồi trên băng ghế sô pha ở phòng khách, sốt ruột chờ đợi tin tức bên phía Tề Thiên Hựu, Tử Lê cảm thấy trái tim mình thấp thỏm không yên.

"Cạch" vừa nghe được tiếng cánh cửa mở ra, anh hướng mắt nhìn người đang bước vào, lo lắng cùng bất an dường như dâng đến đỉnh điểm."

Sao anh lại ngồi ngây ngốc ở đây thế?"

Tề Thiên Hựu nhìn anh mỉm cười."

Ân..

Bên kia mọi chuyện có ổn không?

Bọn họ có làm khó em không?"

Tử Lê cũng không biết mình chờ đợi điều gì."

Mọi chuyện đều xong cả rồi, bất quá..."

Tề Thiên Hựu nói ngắt khoảng là Tử Lê hồi hộp đến cực điểm.

Thấy mặt anh biến sắc rồi, cậu cũng không nỡ đùa anh tiếp, liền nói hết: "Bất quá, em bị ba đuổi ra khỏi nhà, tập đoàn Tề thị sau này cũng không cần tới, ... từ giờ phải chờ anh nuôi em rồi."

Dứt lời chỉ thấy thân ảnh còn đang lo lắng kia không biết từ khi nào đã chạy tới ôm chặt lấy cậu, đôi tay thoạt nhìn có chút gầy gọt của anh vậy mà vô cùng hữu lực siết chặt thắt lưng cậu.

"Cảm ơn em!" cũng không biết vì điều gì, vì không từ bỏ anh hay vì sự trả giá cho tình yêu này, nhưng thế nào đi chăng nữa thì cũng xứng đáng với hai tiếng "cảm ơn" đó.Đáp lại lời cảm ơn của Tử Lê, Tề Thiên Hựu khẽ nói "Em yêu anh" chân thành lại sâu sắc.

Thời gian như ngừng lại tại giây phút ấy, đối với Tử Lê lúc này, tất cả đều không còn quan trọng bằng người mà anh đang ôm lấy..[Chúc mừng ký chủ, chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu hiện tại là 99.] Hệ thống đúng lúc thông báo.Chỉ còn thiếu chút thì y có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, Dạ Vũ vui mừng muốn nói cho Cố Huyền Mặc.Hắn lúc này đang tiếp điện thoại với vẻ trầm ngâm suy tính, "Nếu phía họ có hành động rồi, thì chúng ta cũng đến lúc nên thu lưới" giọng nói vô cảm mang theo sự cân nhắc thiệt hơn.

Thấy hắn vừa cúp máy, Dạ Vũ đã chạy vào hỏi: "Là chuyện của tập đoàn Tề thị sao anh?"

"Ân, bọn họ đã ra tay, có lẽ Tề thị chuẩn bị rơi đài.

Bên chỗ Tề gia, Tề Thiên Hựu đã từ bỏ quyền thừa kế, lão gia chủ Tề Thiên Minh quay lại tiếp quản tập đoàn, lần này ông ta khẳng định sẽ không chịu nổi một đòn của bọn họ."

Cố Huyền Mặc chậm rãi phân tích."

Vậy anh có cách nào giúp hai người kia không?

Chỉ số đã đạt 99 rồi, chỉ cần qua được chuyện này, em nghĩ sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Dạ Vũ hiếm khi tập trung lý giải."

Lưới đã giăng sẵn, chỉ chờ bọn họ lao vào thôi."

Nói rồi, đưa tay nhu nhu mái tóc bạch kim của y mà anh cực kỳ yêu thích. .Tập đoàn Tề ThịNgày đầu tiên quay trở lại sau khi quyết định nghỉ hưu, nhường toàn bộ quyền điều hành cho con trai của mình, hiện tại Tề Thiên Minh đang đối mặt với sự phản đối gay gắt từ hội đồng quản trị, trong đó có những chiến hữu trước đây cùng ông gầy dựng tập đoàn, có cả những gương mặt mới vào sau khi tập đoàn lớn mạnh, nhưng hiện tại, tất cả bọn họ đều cùng chung ý định buộc ông thoái lui nhượng quyền quyết sách.Tề Thiên Minh ho khan "khụ khụ" nhất mực chống đỡ, "tôi đã nói chuyện của A Hựu tôi sẽ không để nó ảnh hưởng đến cổ phiếu của Tề thị, còn có các chính sách phát triển đã được đề ra trước đó,..khụ khụ..."

"Ông đã có tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi bồi dưỡng sức khỏe thì hơn."

Gương mặt cổ đông quen mặt lên tiếng."

Phải rồi, xem xem lớp trẻ hiện nay có bao nhiêu anh tài, không có Tề Thiên Hựu thì cũng có Tề Doãn Văn, đứa trẻ đó thực lực cũng không kém đi."

Nói tới đây, làm sao Tề lão gia còn không hiểu ý định của nhóm người bọn họ, muốn buộc ông thoái vị còn không phải sao."

Tôi đã nói, chỉ cần tôi còn ở đây, khụ khụ, mọi chuyện đều do tôi quyết định."

Tề Thiên Minh gắng gượng lên tiếng."

Nhị thúc muốn quyết định, lúc này đây cũng không có cơ hội nha" Tề Doãn Văn từ bên ngoài bước vào."

Tại sao mày lại tới đây, khụ khụ?"

Tề Thiên Minh kinh ngạc nhìn đứa cháu của mình.

Gã là con trai của anh trai ông, trước giờ ông đều dốc lòng đào tạo gã nhưng không ngờ xảy ra việc rút quỹ công ty.

Nghĩ tình anh trai nên chuyện gã tham ô ngân sách Tề thị lần đó ông đã bỏ qua, với tội trạng đủ để vào tù bóc lịch mấy năm, chỉ bị giáng chức xuống thành trưởng phòng nho nhỏ, vậy mà không an phận, giờ đây lại xuất hiện ở cuộc họp cổ đông lần này.

"Sao tôi không thể ở đây, nhị thúc nói xem với số cổ phần của ba tôi để lại, cộng thêm số cổ phần của các vị ngồi ở đây, có đủ để hạ bệ thúc chưa?"

Dù là hỏi nhưng ngữ khí cực kỳ quả quyết.

"Chưa kể đến, chỉ có một đứa con trai còn dạy không nên thân, thúc làm sao lo nổi cho tập đoàn Tề thị quy mô to lớn như vậy đây.

Tôi chính là đang lo lắng cho thúc nha."

Làm sao biết được trước kia nghĩ tình nghĩa mà lưu lại một mầm họa; hiện tại sắp mất luôn cả công ty, Tề Thiên Minh vốn thân thể đang suy yếu, lại thêm cú sốc này, làm ông ngã khuỵu xuống hoàn toàn hôn mê.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 27: TG1 - Chấp niệm khó quên


Biến động của Tề thị không gì lọt qua được kẽ tai của Cố Huyền Mặc, hiện tại bốn người bọn họ đang ngồi trong căn hộ cao cấp của Tử Lê.

Chỉ khác là không khí lúc này đã không còn giương cung bạt kiếm như lần đầu tiên, Cố tổng lên tiếng: "Đây là chứng cớ Tề Doãn Văn tham ô ngân sách Tề thị trước đây đã được ba của anh xem nhẹ mà bỏ qua, toàn bộ hồ sơ phạm tội đều giao lại cho gã, chỉ tiếc lòng người khó đoán, gã chắc cũng không ngờ kế toán trưởng công ty năm đó lại giữ một bộ đi."

"Còn có, đây là phần dữ liệu gã ta để tuồng thông tin cơ mật của Tề thị ra bên ngoài, hòng làm rớt giá cổ phiếu Tề thị, còn có bán cho đối thủ cạnh tranh không ít tin tức nội bộ quan trọng của tập đoàn."

Cố Huyền Mặc một hơi nói hết."

Tại sao gã ta lại làm như vậy?

Ba tôi cũng đối xử với gã ta không tệ đi."

Tề Thiên Hựu khó chịu, trăn trở cảm giác ba mình nuôi ong tay áo."

Gã sẽ không cho rằng Tề Thiên Minh đối tốt với mình, trong lòng gã ta chỉ có sự oán hận năm đó tại sao hai huynh đệ Tề gia gặp tai nạn mà chỉ có mỗi mình ba của gã xảy ra chuyện.

Sau sự việc lần đó, toàn bộ Tề thị đều chuyển đến trên tay ba của cậu, không phải sao?"

Cố Huyền Mặc tốt bụng giải thích."

Chuyện đó thực sự chỉ là hồi tai nạn, cảnh sát đã điều tra toàn bộ, còn có ông nội cũng đã phái người đi tìm hiểu, sau đó mới chuyển tập đoàn cho ba tôi."

Tề Thiên Hựu không chấp nhận được có người hoài nghi ba mình."

Cậu nói sao thì là vậy đi."

Cố Huyền Mặc cảm thấy hắn không có nghĩa vụ tranh cãi đúng sai vì chuyện không liên quan đến mình."

Chuyện này, thật sự cảm ơn anh, chỉ là tôi có thể hỏi: Tại sao anh có những thứ này có được không?"

Tề Thiên Hựu vô cùng thắc mắc"Từ giây phút Dịch Tuyền trở về thì tôi đã cảm thấy có vấn đề, có lẽ cậu cũng không biết đi, cô ta và Tề Doãn Văn chính là cùng một bọn, lão công của tôi phải hao tốn biết bao nhân lực mới có thể điều tra ra chứng cứ phạm tội của bọn họ."

Dạ Vũ tự hào trước năng lực làm việc của chồng mình."

Không thể ngờ cô ta cũng có liên quan.

Vậy vì sao anh lại giúp đỡ tôi?"

Tề Thiên Hựu cảm thấy chỉ trong một ngày mà cậu phải tiếp thu quá nhiều thông tin bất ngờ như vậy."

Sao cậu có nhiều câu "tại sao" như vậy?

Còn không phải vì ca ca hay sao, cậu ở cùng với ca của tôi thì chính là người trong nhà, bọn tôi sẽ không thấy chết mà không cứu."

Dạ Vũ nhanh nhẹn đáp lời."

Cảm ơn các người đã giúp đỡ."

Tử Lê thật tâm cảm thấy may mắn vì đã quen hai người kia, nhất là Dạ Vũ, anh hiểu rõ với tình tình lãnh đạm Cố Huyền Mặc tuyệt sẽ không ra tay giúp đỡ người ngoài như anh, còn không phải vì Dạ Vũ sao."

Ca ca, anh nhất định phải hạnh phúc, nếu cậu ta có thay lòng đổi dạ, một chân đạp hai thuyền, lăng nhăng ong bướm, ..."

Y còn chưa nói hết đã bị lão công của mình túm vào lòng, "Anh vợ còn phải cần em nhắc nhở hay sao."

Tử Lê cười hì hì, còn Tề Thiên Hựu hai mắt thông suốt nói: "Em tuyệt đối sẽ không để anh chịu bất kỳ thương tổn nào, nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho anh."

"Ân, chúng ta nhanh giải quyết chuyện Tề thị, xong còn phải kết đăng ký kết hôn đi."

Tử Lê đỏ mặt nói."

Toàn bộ nghe anh hết."

Tề Thiên Hựu bộ dáng thê nô không lẫn vào đâu được.Dạ Vũ bên cạnh có phần ganh tị, mới đó đã tính chuyện kết hôn, y với lão công cùng nhau bảy năm còn chưa chính thức nắm tay đối phương ra lễ đường đi.

"Rất nhanh sẽ tới chúng ta." thấy được mất mát trong đôi mắt của tiểu ngu ngốc nhà mình, Cố Huyền Mặc lập tức hứa hẹn, chuyện đầu tiên khi bọn họ quay về thế giới thực chính là kết hôn đi, nghĩ tới đã thấy rạo rực.

"Thật chẳng có thành ý chút xíu nào."

Miệng nói như vậy nhưng tâm vui vô cùng, không hổ danh là khẩu thị tâm phi. .Cuộc họp cổ đông lần này quyết định bổ nhiệm người lãnh đạo Tề thị trong tương lai, toàn bộ ban quản trị đều nhất trí thông qua đồng ý đề cử Tề Doãn Văn, trước thời khắc công bố số phiếu bầu, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.Người bước vào không ai khác chính là Tề Thiên Hựu cùng Tử Lê, phong thái xuất trần, dáng vẻ uy vũ, nhan sắc tuyệt luân, hai người bọn họ vừa đứng cạnh nhau chính là cặp đôi trời sinh, có giá trị sắc đẹp cao vượt bậc, làm chói mù mắt người nhìn."

Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ mà đến đây làm gì?"

Thành viên Ban quản trị trước đó đã đứng về phe của Tề Doãn Văn lên tiếng ngăn cản.Tề Thiên Hựu nghiêm nghị đáp: "Nếu chúng tôi không tới đây, các người còn không phải một đám ngu ngốc, suýt chút nữa đánh mất tập đoàn Tề thị vất vả gây dựng vào tay của kẻ gian rồi sao?"
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 28: TG1 - Chấp niệm khó quên


"Cậu nói ai là kẻ gian?"

Tề Doãn Văn đôi mắt như tia lửa, trừng lại Tề Thiên Hựu.

"Chính là nói anh đi."

Không nhanh không chậm nhờ trợ lý đưa toàn bộ phần chứng cứ phạm tội của anh ta cho từng người bên trong phòng họp.

"Tại sao lại như vậy?" , "Chuyện này là thế nào?", "Sao có thể.."

đủ thứ âm thanh bàn bạc làm xáo trộn buổi hội nghị vốn vô cùng trang nghiêm.

Kể cả Tề Thiên Minh sau khi xem xong các tập hồ sơ đó, cũng vô cùng ngạc nhiên và thất vọng với đứa cháu của mình, gã ta chính là đã hết thuốc chữa rồi."

Các người còn muốn bình chọn cho một tên tội phạm vào chức vụ lãnh đạo tập đoàn hay không?"

Tề Thiên Hựu cười mỉa mai.Những người trước đó nhất trí bình chọn cho Tề Doãn Văn cũng nhận được không ích lợi lộc từ gã, nhưng bọn họ không phải kẻ điên, chút ích lợi đó làm sao đổi lại số cổ phần Tề thị trong tay bọn họ, chưa kể chỉ cần chứng cớ này tuôn ra, tên Tề Doãn Văn đó ngồi tù là chuyện chắc như đinh đóng cột, bọn họ mới không làm chuyện lỗ vốn như vậy."

Thiên Minh, vẫn là ông lãnh đạo tập đoàn tốt hơn, người ta nói người lớn tuổi càng có kinh nghiệm không phải sao?"

Một bạn già mượn gió bẻ măng, cứ như người trước đó ép ông thoái vị không phải lão ta."

Tần thúc, sao thúc lại như vậy?"

Tề Doãn Văn không tin nổi."

Tề tổng, chúng tôi thấy A Hựu tài năng hơn người, nếu ông mệt mỏi có thể để cậu ta về phụ ông quản lý tập đoàn."

Người khác thấy vậy cũng xuống nước năn nỉ.Tề Doãn Văn tức điên lên rồi: "Hay lắm, các người hay lắm, đợi đó cho tôi.."

"Không cần phải đợi nữa, người đâu, dẫn các vị cảnh sát vào."

Tề Thiên Hựu quay sang nói với bản an bên ngoài.

Lập tức, đoàn cảnh sát tiến vào, người đi đầu tay phải giơ lên tờ giấy có dấu đỏ: "Tề Doãn Văn, anh đã bị bắt, anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói ra sẽ thành bằng chứng trước tòa."

Một câu nói hết sức quen thuộc mà bộ phim trinh thám hình sự nào cũng có đi, nếu Dạ Vũ ở đây, y nhất định sẽ nói vậy.Tề Doãn Văn vừa bị áp giải đi, liền trả lại bầu không khí lúng túng cho cuộc hội nghị, chuyện đã xong, Tề Thiên Hựu cũng dắt tay Tử Lê đi ra, chỉ bỏ lại câu: "Mọi chuyện đã kết thúc, chúng tôi cũng không làm phiền mọi người nữa."

"A Hựu" tiếng nói già nua có phần hơi yếu sức của Tề Thiên Minh vang lên, "cảm ơn con."

"Là bổn phận của con thôi." hai người ra bên ngoài, bầu trời trắng sáng, thoạt nhìn cực kỳ bình yên, người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng cũng không sai đi..Hơn tuần sau, Tề Thiên Hựu vào thăm Tề Doãn Văn, vô tình gặp được ba Tề cũng đang ngồi chờ gặp mặt, hai người không hẹn mà gặp, có phần khó xử, "Nếu đã tới rồi thì cùng nhau vào thôi."

Tề lão gia nói.Ở trong phòng gian, Tề Doãn Văn thoạt nhìn đã tiều tụy không ít, nhưng ánh mắt lúc gã nhìn về phía hai người đến thăm vẫn mang theo oán hận ngập trời."

Mấy người thấy tôi như vậy hả dạ lắm đi" Âm thanh trào phúng của gã vang lên.

"Tại sao con lại làm như vậy."

Tề Thiên Minh đau lòng nhìn đứa cháu ruột của mình đi nhầm đường sai."

Ông còn hỏi tôi tại sao?

Đều không phải một tay ông ban cho?

Ông dám nói với tôi, tai nạn của ba tôi năm xưa không phải là sự sắp đặt đi?

Ha ha ha, ông bớt ở đây mà giả nhân giả nghĩa, tôi xem chán rồi."

Dứt lời, quay sang nhìn Tề Thiên Hựu: "Còn mày nữa, nếu không phải ba mày hại chết ba tao, thì làm sao đứa dốt nát như mày có thể trở thành người thừa kế của tập đoàn Tề thị, từ trước tới nay cái gì mày cũng tranh với tao, vốn dĩ tao mới là trưởng tử đích tôn Tề gia, mày xứng sao?

Mày chỉ vì một thằng đ**m từ bỏ cả Tề thị, còn vì nó, đối chọi với tao hết lần này đến lần khác, lúc nhỏ thì ỷ thế cha mày chẳng nể nang mà đánh tao trận, hiện tại thì hại tao vào đây, tao chống mắt lên chờ ngày Tề thị sụp đổ, ha ha ha."

"Tôi không cho phép anh xúc phạm Tử Lê."

Tề Thiên Hựu bất bình.

Thiên sứ của anh tốt đẹp như vậy, bao giờ mới đến lượt gã chỉ trích."

Vụ tai nạn năm xưa đích thực chính là một sự sắp đặt."

Tề Thiên Minh rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Ha ha, tao biết mà, ha ha, cha ở trên trời nhìn xem, bọn họ cuối cùng cũng thừa nhận."

Tề Doãn Văn điên cuồng."

Chỉ có điều, chủ mưu của vụ tai nạn đó không phải là ta, mà chính là cha của con đi."

Tề lão gia già nua nhớ về quá khứ đẫm máu năm đó.

Ông vốn dĩ đã muốn chôn vùi cố sự này cho đến khi vào quan tài, không ngờ mọi chuyện hôm nay lại nói ra hết tại đây.Chuyện kể ra thì đúng là ân oán hào môn.

Tề gia gia chủ có hai đứa con trai, ai cũng tài hoa hơn người, cứ nghĩ anh em tình thâm, giúp đỡ nhau đưa Tề thị phát triển, nào ngờ chỉ vì sự hiểu lầm, kết cuộc phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back