Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
576,840
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
229503627-256-k406465.jpg

[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Tác giả: AmiNgo9
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: QUÂN VŨ Thiên Hạ
Tên gốc: Xuyên nhanh Lão bà cứ muốn cùng ta ly hôn

Thể loại: đam mỹ, xuyên nhanh, song phương thầm mến, tình hữu độc chung, 1×1, *mạnh mẽ, phúc hắc, quyết đoán, ôn nhu, trung khuyển* CÔNG x *não bổ thời kỳ cuối, đáng yêu* THỤ.

VĂN ÁN
Người ta nói "thất niên chi dương" quả thật không sai chút nào, Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ yêu nhau suốt 7 năm, hắn đột ngột sang thành phố khác công tác, Dạ Vũ vốn định tạo cho ái nhân niềm vui bất ngờ, vậy mà y lại nhận được kinh hỉ lớn hơn.

Khoảnh khắc trông thấy lão công nhà mình cầu hôn nữ nhân xa lạ kia, tim Dạ Vũ như vỡ nát, tan ra thành từng mảnh.

Cố Huyền Mặc, y tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho người này.
...

Không biết trúng phải bùa mê gì hay không, vậy mà y lại đi tham dự hôn lễ của người kia, Dạ Vũ cảm thấy bản thân mình đúng là hết thuốc chữa.

Đã thế, y còn dùng thân thể mình đỡ đạn cho hắn, nếu cuộc đời là một vở bi hài kịch, Dạ Vũ khẳng định mình tuyệt đối là một pháo hôi của pháo hôi không hơn không kém.

Giây phút hấp hối sắp lìa khỏi cõi đời đầy đau khổ, Dạ Vũ thấy Cố Huyền Mặc ôm chằm lấy y ánh mắt phức tạp, còn có vợ chưa cưới của hắn ở bên cạnh nói thì thầm gì đó.

Những lúc này không phải là cô nên để cho chồng mình từ biệt người yêu cũ lần cuối hay sao, tui chí ít cũng vừa cứu anh ta một mạng đó.

Dạ Vũ tỏ vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, rồi chính thức rơi vào hôn mê.
..

Lạc trôi tại thời không vô định, tiếp nhận hệ thống, xuyên qua các thế giới khác nhau, Dạ Vũ một đường đi đến đỉnh nhân sinh.

V Tags: 1vs1dammydanmeihaihuochayhiendaihoànhvan​
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Tiết tử


"ĐOÀNG" một tiếng, âm thanh súng ống quyết tuyệt vang lên, mọi người trong buổi hôn lễ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Cố Huyền Mặc đã thấy thân ảnh quen thuộc đứng chắn trước người hắn.Tay hắn nắm thật chặt lấy y, cả người khuỵu xuống đỡ lấy thân hình đang mất dần đi sự thăng bằng, giọng hắn run run hỏi: "Tại sao em lại ở đây?

Không phải anh đã dặn em ở nhà chờ anh về hay sao?"

Tui không đến đây thì làm sao biết anh phản bội tui, đã biết anh phản bội tui mà còn đi đỡ đạn cho anh, đúng là kiếp trước mắc nợ người trước mặt này.

Dạ Vũ trong lòng thổ tào, bất quá vết thương đau điếng chẳng thế nói nên lời.Vợ sắp cưới của Cố Huyền Mặc đi đến, nói nhỏ bên tai hắn với cường độ chỉ hai người nghe thấy: "Đã bắt được chủ mưu, bằng chứng phạm tội cùng đường dây buôn lậu đều đã được xác nhận.

Toàn bộ tập đoàn Lê gia sẽ sụp đổ ngay thôi."

Cố Huyền Mặc con ngươi hơi lay động, nhưng vẫn ôm chằm lấy Quân Dạ Vũ, người con trai trước mặt mới là người quan trọng hơn tất cả đối với hắn.

Lê gia gì đó, giờ khắc này hắn cũng không muốn quan tâm đến."

Em đúng là ngu ngốc mà."

Cố Huyền Mặc giữ chặt tay cầm máu cho y.

Phắc, tui vừa đỡ đạn cho anh đó, còn bị anh mắng là đồ ngu.

Thế giới này đúng là điên mất rồi.

Trong đầu Dạ Vũ hiện tại chính là một đàn thảo nê mã.Âm thanh xe cứu thương inh ỏi vang lên từ xa, nhìn thấy ánh mắt hàm chứa sương mờ cùng tràn đầy thâm tình của Cố Huyền Mặc, Quân Dạ Vũ có chút không nỡ.Y muốn giơ tay lau đi giọt nước mắt kia, nhưng dường như thân thể đã đi đến cực hạn, đột nhiên rơi vào khoảng không vô định, y nghe bên tai văng vẳng tiếng hét thất thanh của hắn: "Tỉnh dậy đi, em đừng ngủ."

Quân Dạ Vũ thiệt muốn tỉnh lại mà phắc hắn vài cái.

Hắn đại khái chính là bị ngốc rồi đi, y ngủ hay chết mà hắn cũng không phân biệt được, là chịu đả kích đến ngu người rồi à.

Dạ Vũ tỏ vẻ, đến giây phút cuối cùng mà hắn cũng không để y bớt lo được mà. ...Trôi dạt không biết ở nơi đâu, cảm giác lửng lơ vô định tạo cho y sự khó chịu không cách nào diễn tả được.Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh máy móc "Hệ thống Xoay Chuyển Càn Khôn chào đón tân ký chủ", Dạ Vũ muốn nói, đều là hệ thống, ngươi có thể nào chọn cái tên nhã nhặn một tí hay không? =.= "Ký chủ?"

Không thấy Quân Dạ Vũ đáp lời, hệ thống lại hỏi."

Tao nghe rồi, nói vậy là tao đã chết rồi sao?

Nam chính người ta chết đi thì được trọng sinh không nói, vì cái qué gì mà tao đã chết đi còn bị buộc định với cái hệ thống có tên nghe gớm dở như vậy."

Fan não tàn của các thể loại phim truyền hình Quân Dạ Vũ lên tiếng.Còn chưa buộc định mà ký chủ đã ghét bỏ tui T.T hệ thống bi phẫn khóc thét.

"Ký chủ đừng như vậy, người ta chính là hệ thống Xoay Chuyển Càn Khôn nha, giúp ký chủ nghịch tập, thay đổi vận mệnh, giúp đỡ mọi người, từng bước tiến lên đỉnh nhân sinh, còn có.." hệ thống đang luyên thuyên chợt bị cắt ngang."

Mày yên tĩnh một tí không?

Tao vẫn còn đang học cách chấp nhận đây này?."

Dạ Vũ bộ dáng không thiết sống.

Vừa nghe thấy cái tên ấy, y lại nổi lên tầng da gà, có cần thiết phải lấy cái tên khoa trương như vậy.Ước chừng sau khoảng thời gian hít thở xong xuôi, Quân Dạ Vũ lên tiếng: "Tại sao lại lựa chọn tao?"

Nghe thấy y rốt cuộc cũng phản hồi, hệ thống vui mừng: "Đó là vì..."

"Không cần trả lời, mày nghĩ tao sẽ hỏi như vậy đúng không?"

Quân Dạ Vũ lần nữa cắt ngang."

Ân.?"

Hệ thống bắt đầu cảm thấy mạch não ký chủ nhà nó có vấn đề."

Tao thừa biết chính là vì bản thân mình chính là nhân trung long phụng, phượng hoàng ẩn mình, kỳ tài trời sinh, tài hoa trác tuyệt.", từ từ, còn gì nữa nhỉ, chỉ trách hồi trước ít học tục ngữ ca dao, Quân Dạ Vũ tiếc hận."

Không phải, hệ thống chỉ là lựa chọn ngẫu nhiên ra người có nhân sinh, số mệnh bi thảm nhất lại còn trùng hợp vừa lìa trần như ngài đây rồi tiến hành buộc định thôi."

Hệ thống phân trần.Quân Dạ Vũ cảm thấy cuộc đời mình đúng là bi thảm đến cùng cực, bi thảm tới nỗi mà được hệ thống lựa chọn thì đúng là không hề tầm thường.

Rốt cuộc cũng có chuyện để đắc ý.

"Tao sẽ được lợi ích gì?

Cải tử hồi sinh?

Nổi danh thiên hạ?"

Quân Dạ Vũ hỏi ra vấn đề y thắc mắc."

Đều không phải.

Ký chủ sẽ được sự tôn trọng của mọi người và niềm vui tràn ngập khi hoàn thành nhiệm vụ mỗi thế giới."

Xoay Chuyển Càn Khôn vui vẻ đáp.Éc, là cái gì?

Có ăn được không?

Tự nhiên muốn trả hàng quá, làm sao bây giờ, Quân Dạ Vũ khóc không thành tiếng."

Ký chủ, chúng ta đã tiến hành buộc định, ngài hoặc là chấp nhận sứ mệnh vượt qua từng thế giới, nếu thất bại sẽ chịu hình phạt kinh người, nghĩ cũng đừng nghĩ chuyện rời đi hay huỷ ước."

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

Y rốt cuộc cũng phải chấp nhận số phận.

Nhân sinh quả nhiên thật thú vị, vĩnh viễn sẽ không để cho bạn biết trước được tương lai xảy ra chuyện gì.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
QUYỂN 1 - TỬ ĐẰNG chi Tâm - Chương 1: THẾ GIỚI 1 - Chấp niệm khó buông


[CHẤP NIỆM KHÓ BUÔNG]

"Tử Đằng tử sắc Tử Lê

Tương phùng một thuở, chấp mê một đời..."

Vừa xuyên đến thế giới đầu tiên, Quân Dạ Vũ rốt cuộc cũng tin mình chính là có hệ thống, còn xuyên không làm nhiệm vụ.

Đều nói phim truyền hình không đáng tin, y lại cảm thấy bản thân mình chính là một minh chứng.[Mời ký chủ tiếp nhận nội dung cốt truyện] Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu y.

Tiếp sau đó chính là toàn bộ diễn biến của thế giới này. ~ Bối cảnh câu chuyện này xảy ra ở thời hiện đại, nam chính tổng tài bá đạo, phúc hắc Tề Thiên Hựu cùng nữ chính đoan trang, mỹ mạo Dịch Tuyền là một cặp đôi tuyệt hảo trời sinh, gia trưởng hai bên ủng hộ, chỉ chờ ngày kết hôn không xa.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì những nhà làm phim húp cháo qua ngày sao.

Cho nên nói, tiểu thuyết ngôn tình gì đó phải đầy rẫy ngược tâm, ngược thân, ngược toàn bộ không lối thoát, ngược hết nam chính, ngược qua nam phụ, ngược luôn nữ chính, ngược tới nữ phụ, không tha bất kỳ ai.

Truyện này đương nhiên cũng không ngoại lệ.Mấu chốt chính là nằm ở chỗ con trai nuôi Tề gia Tử Lê, cũng chính là anh trai trên danh nghĩa của Tề Thiên Hựu yêu thầm đứa em của mình đã lâu, giờ khắc này thấy em trai có đôi có cặp, lòng anh đau xót không thôi.

Dù sao thì mối tình đầu gì đó vẫn là chấp niệm khó có thể bỏ được.

Không hay chính là nữ chính thế mà lại vô tình phát hiện ra ý đồ thầm kín của Tử Lê, rồi gặp mặt, đôi co với anh.Đã giằng co thì tại sao không hẹn ở nơi nào an toàn một chút, nói chuyện không xong muốn động thủ thì cũng không gây ra thương tích gì quá nặng.

Thế nào lại chọn phân bua ở tại nơi đường lớn xe cộ qua lại tấp nập, trong lúc xô xát, Dịch Tuyền không may ngã ra đường cái, bị một chiếc xe chở hàng vô tình va phải.

Dù được đưa tới bệnh viện ngay lập tức, cô ta cũng không thể giữ được thai nhi trong bụng.

Tề Thiên Hựu hận chết anh trai của mình, cậu cho rằng anh ta chính là ghen tị với hạnh phúc của cậu, một lòng phá vỡ đi mái ấm gia đình cậu.

Còn Tử Lê, anh hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, trông chừng trước bệnh viện chờ kết quả.

Vừa gặp mặt đứa em trai mà mình đem lòng yêu mến, lại bị cậu ta đánh cho một trận no đòn.

Nếu không có cha mẹ nuôi ngăn cản, anh cảm thấy có thể mình sẽ chết rồi đi.

Sau khi xảy ra sự cố, Dịch Tuyền buộc Tề Thiên Hựu đòi lại công bằng cho đứa con đã mất của hai người, cậu ta quyết định tống khứ Tử Lê sang nước ngoài, cả đời cũng không muốn gặp lại anh.

Dù sao cũng là anh em hơn hai mươi năm, không có tình thì cũng còn nghĩa.

Dịch Tuyền không cam lòng, cô muốn Tử Lê phải đền mạng cho con cô, hai người một hồi tranh chấp, cuối cùng Dịch Tuyền cùng lựa chọn bỏ đi.

Nữ chính rời đi, nam phụ cũng bị buộc rời đi, nếu tiến triển như vậy câu chuyện làm sao HE.

Thế là 3 năm sau, nam chính vô tình tới nước T đầu tư dự án mới, trùng hợp gặp lại nam phụ.

Cậu ta thấy anh vui vẻ thì không cam lòng, tại sao bản thân mình đau khổ dằn vặt chịu đựng bấy lâu nay mà anh có thể sống bình bình an an như vậy?

Cậu ta lên kế hoạch dằn vặt Tử Lê, vừa chọc một hồi lại nảy ra tình ý, sớm không gặp, muộn không gặp, nữ chính lại canh ngay lúc này comeback.

Thiệt là hết sức phục trí tưởng tượng của tác giả.Nữ chính ra đài, nam phụ rớt đài.

Nam chính sau khi tháo gỡ nút thắt tình cảm với nữ chính chuẩn bị đi đến một hồi HE thì xảy ra một hồi biến loạn, nam phụ vì cứu nam chính mà bị xe tông mất mạng, hai người kia đứng trước bia mộ của nam phụ thề thốt sẽ thay anh sống thật hạnh phúc.

Tới đoạn này, Dạ Vũ chính là ngọa tào, người ta đã chết rồi, hai người có cần tới trước mộ người khác mà show ân ái hay không?

Đổi lại là y, cũng muốn đào mồ sống dậy vả mặt hai tên kia.

Lại nhắc tới bản thân mình, y không biết sau khi y ra đi, Cố Huyền Mặc có dẫn lão bà của hắn ta tới trước mộ y show ân ái không nhỉ?

Người xưa vừa nhắc tới đã đau lòng.

Đại khái là sau một nồi máu chó, ngược tâm thì kết thúc vẫn là HE cho cặp nam nữ chính. ~[Này hệ thống, mày có phải là đã quên chuyện gì không nhỉ?] Dạ Vũ soi mặt mình trước gương, với diện mạo thanh tú, trẻ trung này, tuyệt đối không giống với lời tiểu thuyết miêu tả nam phụ: một nhan sắc tuyệt luân, thu hút mọi ánh nhìn, anh vừa chớp mắt, vạn nhân mê loạn.

Thật là khoa trương không thể tả.[Xác thực đã quên công bố nhiệm vụ thế giới này.] Hệ thống hổ thẹn.[Tao chính là muốn hỏi trong cốt truyện này: Tao là ai?] Dạ Vũ nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn, cũng tới lúc phải bộc phát. [Ân, ký chủ chính là người đã lái xe tông phải nữ chính, hiện tại là bạn cùng phòng của nam phụ, sau khi nữ chính xuất hiện sẽ nhận ra ngài nha, rồi nam chính sẽ trả thù ngài thừa sống thiếu chết.] Hệ thống có quy luật nói rõ ràng.Dạ Vũ cảm thấy không còn ngôn từ nào trên đời có thể diễn tả tâm trạng của y bây giờ. [Hệ thống mày nói xem, có phải kiếp trước tao đã phạm phải tội tày trời, lão thiên gia chính là phái mày xuống để trừng phạt tao đúng hay không?] Dạ Vũ thành tâm hỏi.[Nhiệm vụ của ký chủ chính là giúp đỡ nam phụ thoát khỏi vận mệnh bi kịch, đẩy chỉ số vui vẻ của anh ta lên 100.

Chỉ số vui vẻ hiện tại: -30.

Nếu chạm tới mức -100 thì ký chủ sẽ bị loại trừ.] Hệ thống giả vờ không nghe thấy câu hỏi trước đó.

Dạ Vũ tiếp tục cảm thán, trong cuộc đời của chính mình, y đã là pháo hôi không hơn không kém, thế mà trong cuộc đời của người khác, y cũng là một người qua đường, còn bị sát hại thê thê thảm thảm.

Nhân sinh thập phần bi kịch thế này, hệ thống, mày chính là đang chỉnh tao phải không?
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 2: TG1 - Chấp niệm khó buông


Thời điểm hiện tại của câu chuyện chính là lúc y đang sống cùng nhà với Tử Lê đã được hai tháng, tính tình của anh khá thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, chả bù cho nhan sắc kinh người của mình.

"Cạch."

Tiếng cửa chính mở ra.

Vừa nhắc tới tào tháo, liền thấy người xuất hiện.

Thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt làm cho Dạ Vũ hết sức kinh ngạc.

Đúng là tác giả miêu tả không hề khoa trương, y xin rút lại lời nói lúc trước, chân thành xin lỗi biên kịch.

Anh ta làn da trắng sáng, dáng người cao ráo, mái tóc tử sắc đầy cuốn hút, quyến rũ; sóng mũi cao cùng đôi mắt phượng xếch lên mỗi khi chớp mắt đều như muốn mạng của người đối diện.

Quả thật, không hổ danh là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp kiêm gương mặt đại diện nhãn hàng thời trang S.SAnh ta tiến lại gần, bàn tay thon dài, từng ngón tay khớp nào ra khớp nấy, nhẹ nhàng lấy mảnh khăn giấy từ túi áo sơ mi đưa cho y "Nước miếng tràn ra rồi kìa."

Dạ Vũ mờ mịt nhận lấy khăn rồi lau lau, chợt nghe tiếng người đối diện cười haha.

Dạ Vũ đỏ mặt, [hệ thống, mày nói cho tao nghe, nam phụ có thuộc tính phúc hắc ngầm đúng không hả?] "Còn chưa làm cơm à?"

Tử Lê lườm y.

Đậu xanh, lo đọc kịch bản, y quên mất công việc phải nấu cơm hằng ngày cho anh ta.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Dạ Vũ, Tử Lê tự hiểu, xắn tay áo lên xuống bếp nấu cơm chiều.

Sao hôm nay anh ta dễ tính thế nhỉ, y có phần hơi xoắn xuýt.

Nhìn nghiêng dáng người đang cặm cụi ở nhà bếp, Dạ Vũ đột nhiên không muốn người đàn ông tốt đẹp đó phải gánh chịu kết cuộc đau thương như vậy. [Khôn Khôn, ngươi nói xem khi nào thì Tử Lê gặp lại tên nam chính khốn kiếp kia?] Dạ Vũ lần đầu tiên nhẹ nhàng hỏi hệ thống.Khôn Khôn là cái qué gì, ký chủ đừng tự ý đổi tên người ta.

Hệ thống tỏ vẻ đau khổ chịu đựng. [Một tuần sau, ở buổi lễ liên hoan khai trương chi nhánh mới của tập đoàn thời trang S.S] Một tuần không biết có đủ để thay đổi mọi thứ hay không, nhưng y cũng muốn thử xem, đến tột cùng, nhân sinh này có thể hố bọn họ như thế nào.

Trong lúc ăn cơm chiều, Tử Lê nói với y: "Chi nhánh mới sắp khai trương cần tuyển nhân viên bảo an, cậu có muốn ứng tuyển không?"

Tư thế ăn thanh lịch, câu từ từng chữ thuyết phục, y nghe vậy chậm chạp trả lời: "Thế đợi tôi chuẩn bị hồ sơ ứng tuyển, trước giờ đều chưa từng làm việc tại nơi lớn như vậy.."

âm thanh ấp úng.

"Tôi cũng quen biết bộ phận tuyển dụng ở chỗ đó.

Tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng."

Tử Lê nghiêm túc mong muốn y có thể kiếm được một công việc đàng hoàng.

Cậu nhóc trước mặt anh ta trông thật thà, ngây ngô; anh tuyệt đối không quên ấn tượng đầu tiên Dạ Vũ đem lại cho anh.Khi đó anh còn đang trong thời điểm tinh thần suy sụp, nghiện rượu không thể kiêng, suốt ngày say xỉn.

Một lần gặp bọn côn đồ, xém chút bị những tên khốn đó chà đạp, cũng may là gặp thiếu niên này, y khi đó liều mạng bất chấp bản thân chịu bao nhiêu thương tích, vẫn quyết tâm bảo hộ anh.

Cũng không quản đau đớn trên người mình, một mực quan tâm đến anh làm anh nhớ đến đã từng có một người như vậy, sẵn sàng xuất hiện trong cuộc đời u tối, dang đôi tay ra đỡ lấy anh, chỉ là từ khi người con gái kia xuất hiện, vòng tay đó đã không còn thuộc về anh nữa rồi.Tử Lê đem cậu thiếu niên ngu ngốc Quân Dạ Vũ về nhà, hỏi ra mới biết y thiếu tiền đóng tiền học nên bị nhà trường đuổi, lúc bấy giờ làm bốc vác tại công trường, bữa đói bữa no.

Ân cứu mạng dĩ nhiên không thể không báo, anh ta cho Dạ Vũ ở lại căn hộ mình đang thuê, hai người từ đó sống cùng nhau.Lại nói về Quân Dạ Vũ, giây phút đầu tiên nhìn thấy anh bị bọn côn đồ bắt nạt, y đã biết đối phương chính là người 3 năm trước cùng với người phụ nữ kia xảy ra xô xác, không may bị xe y lái tông trúng.

Lúc đó hoảng loạn quá, y lái xe bỏ chạy, rồi trốn tới tận bây giờ, dẫu sao y cũng chỉ là một kẻ kiếm cơm manh áo qua ngày, y không muốn ngồi tù.

Hai người đều mang nỗi niềm riêng, không ai nói ra, cứ như vậy mà ở chung dưới một mái nhà. ...Tổng công ty tập đoàn S.S "Cố tổng, tư liệu mà người cần đây."

Thư ký thấp thỏm đưa cho hắn phần tư liệu thám tử tư điều tra về người có tên Quân Dạ Vũ.

Tự nhiên hôm qua tổng tài đột ngột hạ lệnh, lật tung cả thành phố cũng phải tìm ra được người này.

Chả lẽ người này biết được bí mật gì của tổng tài hay sao."

Đặt xuống đây, cậu ra ngoài đi."

Cố Huyền Mặc nói.

Hắn vừa tới nơi này ước chừng khoảng 1 ngày, thân thế của hắn là tổng tài tập đoàn thời trang lớn nhất nhì quốc gia, còn độc thân, cũng không có đam mê bệnh hoạn nào.

Không biết kẻ ngốc kia hiện tại đang ở nơi nào, liên hệ đường dây thám tử trên khắp đất nước tìm y vẫn như đang mò kim đáy bể.

Cố Huyền Mặc chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy."

Renggg."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, giọng quản lý kính cẩn nhắn chiều nay có cuộc họp cổ đông, bàn luận về vấn đề khai trương chi nhánh mới, dù không mấy hứng thú, nhưng trách nhiệm là tổng tài Cố thị, hắn cũng phải tham dự.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 3: TG1 - Chấp niệm khó buông


Cuộc họp nhàm chán đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người làm hắn chú ý nhất chính là đại diện của công ty, không ngờ tại thế giới ảo này, lại tồn tại một người tuyệt trần xuất chúng như thế.

Tiểu ngu ngốc kia phải là xem bao nhiêu bộ phim mới có thể suy nghĩ ra một nhân vật toàn vẹn đến như vậy.Giây phút Cố Huyền Mặc đánh giá Tử Lê, người sau cũng âm thầm đánh giá hắn.

Tổng tài Cố thị, mãnh long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà lần này lại xuất hiện ở cuộc họp cổ đông, còn chăm chú nhìn anh như vậy, lẽ nào có ý đồ bất chính với mình.

Nếu Cố tổng có thể đọc được suy nghĩ của anh, chắc sẽ cảm thán rằng Tử Lê chính là ở chung quá lâu với Dạ Vũ mà bị nhiễm thói não bổ của y đi?

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt theo thứ tự rời khỏi phòng, tại lúc Cố Huyền Mặc mải mê suy nghĩ không chú ý mà va phải một người, làm hồ sơ trên tay người đó rơi xuống, ông ta lập tức cúi người nhặt từng tờ.

Nhếch mi nhìn sang tập hồ sơ kia, bỗng thấy được gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn vĩnh viễn sẽ không quên, gương mặt của người đó, tiểu ngu ngốc của hắn.Đưa tay chạm lấy tờ lý lịch cá nhân của Quân Dạ Vũ, Cố Huyền Mặc hướng mắt nhìn ông ta, giám đốc phòng quản lý nhân sự tập đoàn S.S "Dạ đây là hồ sơ của người ứng tuyển vị trí bảo an cho chi nhánh mới thưa tổng tài."

Thấy Cố tổng nhìn chằm chằm, ông ta cảm thấy mình như rụng một tầng da.Đi mòn hài sắt tìm không ra, đến khi tìm được chả tốn công; lần này còn không giữ được em hay sao.

Nhìn Cố tổng suy sét chăm chú hồ sơ người đó, ông ta thấy mình đúng là ngu ngốc rồi mới nhận lời Tử Lê, giúp người quen của anh ta vào vị trí bảo an kia.

Y vốn dĩ không có bằng cấp gì, càng không có kinh nghiệm.

"Tôi cũng nhận thấy người này không quá xuất sắc, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm người thích hợp hơn."

Ông ta cam đoan."

Ai bảo y không xuất sắc.

Trong mắt tôi, y chính là người thích hợp nhất."

Cố Huyền Mặc lời ít ý nhiều, bỏ lại một câu rồi rời đi.

Đã biết được em ở nơi nào, lần này còn không thu phục được em sao?...Đang trong phòng bếp mải mê nấu bữa tối, Dạ Vũ đánh một cái hắt xì hơi thật to.

Y thầm thấy may mắn Tử Lê đang không ở nhà, nếu không anh ta tuyệt đối bắt y rửa tay, rửa mặt, vệ sinh lại mấy lần.

Chính là kiểu người quá khiết phích đi. [Như vậy là an toàn vệ sinh, không phải khiết phích thưa ký chủ.] Hệ thống không đồng tình.Vừa nghe hệ thống lên tiếng, Dạ Vũ lại cảm thấy phiền lòng. [Mày nói xem, đều là hệ thống cả, vì lẽ gì hệ thống nhà người ta không có chức năng này thì cũng có kỹ năng khác, lại nhìn mày, tên đã không hay mà tài càng không có, suốt ngày chỉ biết bắt bẻ tao.

Tao giữ mày có phải vừa vô dụng, vừa tốn cơm hay không?] Vốn dĩ nó đâu có ăn cơm, ký chủ luôn tìm cớ để ghét bỏ nó đi.

Hệ thống cảm thấy, thời buổi này, làm hệ thống cũng quá là khó khăn mà.

Nếu muốn Tử Lê không gặp lại tên quỷ súc công Tề Thiên Hựu kia, nhất định không thể để y tham dự tiệc khai trương chi nhánh mới vào cuối tuần này, Dạ Vũ trầm ngâm, y nghĩ cản được bước nào hay bước đó, trước tiên mục tiêu công tác chính là như vậy.Trong lúc Dạ Vũ còn đang lên kế hoạch tác chiến lâu dài, người mà được anh thầm thương trộm nhớ – Tử Lê đã về tới nhà từ lúc nào không hay.

Anh ta nhìn Dạ Vũ vẻ mặt ngáo ngơ, chăm chú suy nghĩ, chỉ là bộ dáng ông cụ non rất không hợp với tính cách của y.

Đặt tay lên trán Dạ Vũ, Tử Lê nghi hoặc: "Hôm nay lại ăn nhầm thứ gì rồi à?"

Ánh mắt nghiêm túc, Dạ Vũ phản thủ nắm chặt lấy tay anh, y thành tâm nói: "Lê huynh, rốt cuộc ta đã nhận ra huynh chính là chân ái của cuộc đời ta, chúng ta hãy cùng nhau cao bay xa chạy, rời khỏi nơi chiến trường đầy rẫy âm mưu, tranh đấu này."

Lập tức bỏ qua sự ngờ vực trong lòng, "Ân, khi nào thì chạy?"

Tử Lê hỏi tiếp.

"Chẳng hay Lê huynh thấy ngày mai liệu có muộn quá không?"

Dạ Vũ chờ mong.

"Không muộn, thế thì quyết định ngày mai đi."

Tử Lê gật đầu. [Tốt quá rồi, hệ thống mày thấy tao tài giỏi không hả, hahaha..] Dạ Vũ còn đang bàn luận với hệ thống chợt nghe điện thoại Tử Lê vang lên."

Có chuyện gì..

ân...ngày mai tôi sẽ tới.. tôi biết rồi, anh cứ yên tâm."

Cúp điện thoại, anh ta bắt gặp ánh mắt long lanh hàm chứa ánh nước của Dạ Vũ.

"Anh là đồ phản bội, huhuhu.."

Dạ Vũ khoa trương khóc thét rồi chạy vào phòng.Chuyện gì xảy ra vậy, anh còn tưởng y nhập vai nhân vật truyền hình nào, cùng anh duyệt cốt truyện chứ.

Tử Lê ngơ ngẩng còn chưa hay chuyện gì vừa diễn ra.

Quân Dạ Vũ trong phòng cũng đang gào khóc trong lòng, vì cớ gì nam phụ cứ không chịu hợp tác, nhất định phải đâm đầu vào chỗ chết như vậy chứ.

Y lăn lộn trên giường mà chẳng hề hay biết, từ lúc y vào phòng, bên dưới toà nhà đã có một chiếc xe Roll-Royce đen ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng y.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 4: TG1 - Chấp niệm khó buông


Chỉ còn ngày nữa là tới kỳ hạn buổi lễ khai trương, Dạ Vũ như ngồi trên đống lửa, y tuyệt không thể để Tử Lê có mặt ở đó.

Bất chợt nghĩ ra kế sách hoang đường, Dạ Vũ liền đánh bạo làm liều một phen.Rạng sáng hôm đó, y dùng phần lớn số tiền tích góp của mình để thuê một nhóm người giang hồ dàn dựng vở kịch bắt cóc bản thân.

Dạ Vũ cảm thán, y không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.

Giây phút tên đàn em gọi điện thoại cho Tử Lê yêu cầu anh ta đến giải vây cho y, gã ta nói: "Bạn của anh hiện tại đang trong tay chúng tôi, cậu ta đắc tội lão đại, nếu anh không xuất hiện, thì chờ mà nhặt xác bạn mình đi."

Dứt lời, gã cúp máy nhanh chóng để lại Tử Lê thân ảnh giật thót.

"Này đại ca, tui nói chứ có phải là anh đã quên chuyện gì hay không?"

Dạ Vũ vẻ mặt oán hận nhìn gã."

Quên chuyện gì?"

Gã ta cảm thấy mình diễn hết sức chuyên nghiệp, nếu không đoạt giải ảnh đế cũng uổng.

"Anh chính là quên nói địa chỉ cứu con tin đó đại ca."

Dạ Vũ chợt nhận ra y chính là đang đem tiền ném ra ngoài cửa sổ, thuê nhầm băng nhóm tay mơ thế này.Bên kia, từ giây phút Tử Lê nhận được cuộc điện thoại liền đứng ngồi không yên, chợt anh nghe thấy tiếng chuông lần nữa liền lập tức nghe máy, "Địa điểm hẻm núi Đồng Hoang, tọa độ xx,yy" rồi cúp máy.

Hết sức bá đạo!

Đám cướp này cũng sơ suất quá rồi đi, lần đầu thì quên báo địa chỉ, lần sau lại không nhắn anh mang theo thứ gì đến chuộc người, đừng bảo để anh lái xe gần tới rồi mới nói giá tiền chuộc nha, Tử Lê giờ phút này chính là vô cùng hoang man.Nhưng anh không thể bỏ mặt Quân Dạ Vũ được, dù gì y cũng là ân nhân đã cứu anh ta.

"Tôi có việc không thể tham dự buổi tiệc lần này.

Phiền anh thay tôi nhắn với tổng giám đốc một tiếng."

Để lại một câu cho nhân viên tổ chức, Tử Lê vừa định quay đầu chạy đi, liền bị Cố Huyền Mặc chặn lại.

"Có chuyện gì xảy ra với cậu sao?"

Cố tổng hiếm khi quan tâm nhân viên hỏi."

Bạn tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải đi giúp cậu ta."

Tử Lê muốn thật nhanh rời khỏi nơi này."

Tôi đưa cậu đi."

Nói rồi, không nhìn đến vẻ mặt bất ngờ của anh, Cố Huyền Mặc một nước đi thẳng ra xe."

Còn không nhanh đi cứu người."

Hắn thúc giục.Tử Lê vốn đang mờ mịt lập tức đuổi theo, vội vào chiếc xe Maybach của hắn.

Lúc xe tăng tốc vọt ra, gần chỗ hai người vừa rời thấp thoáng một thân ảnh nam nhân anh tuấn, trẻ trung trong một thân tây trang quý phái.

Cậu ta cũng tiến lên xe, đuổi theo chiếc xe vừa lái ra.

Hai nhân vật chính là Cố tổng và Tề tổng đều có chuyện quan trọng vắng mặt, thư ký đôi bên tỏ vẻ thập phần bất đắc dĩ, buổi lễ khai trương qua loa làm cho xong rồi kết thúc. ...Tại kho hàng bỏ hoang trên đỉnh núi Đồng Hoang, Dạ Vũ đang ngồi cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình dài tập.

Một tên đàn em trong số đó nhích lại gần y, "Đoạn này cậu xem lần thứ 3 rồi đó."

Gã nhớ không nhầm, từ lúc y bật điện thoại tới giờ, vẫn luôn xem một đoạn này."

Anh không cảm thấy xúc động hay sao?

Anh có nhìn thấy không?

Tình yêu của bọn họ vừa ngang trái, lại còn lâm li bi đát, ngược luyến tàn tâm, không thể giải bày, ... chưa kể các nhân vật diễn đạt như vậy, tôi cảm thấy có coi bao nhiêu lần vẫn là không đủ."

Dạ Vũ bi thương chấm nước mắt.Tên đàn em chỉ cảm thấy mình sắp bị ảo giác mất rồi.

Nếu gã nhớ không nhầm, bộ phim này bị cư dân mạng cho là diễn xuất lố lăng, kịch bản khoa trương, vẫn luôn bị ném đá khắp mạng xã hội đây mà.Một tên khác bất ngờ chạy vào thông báo Tử Lê đã tới, mọi người liền dọn dẹp vỏ hạt dưa, vào ngay vị trí.

Một người cầm côn chắn ngang cổ Dạ Vũ, một tên ngồi hút thuốc phì phà, hai kẻ đứng phía sau thị uy còn tên cuối cùng thì chạy ra dẫn Tử Lê vào.

Từ lúc vừa đến nơi đây, Cố Huyền Mặc đã nấp vào một nơi ở đằng xa mai phục, để một mình Tử Lê vào kho hàng trao đổi với bọn lưu manh.

Cố Huyền Mặc nhìn vóc dáng của tên đàn em kia khi tới đón người, sự nghi hoặc trong đầu hắn càng ngày càng rõ rệt.

Thân thủ của Dạ Vũ hắn là người rõ hơn ai hết, đai đen nhất đẳng của không ít bộ môn võ thuật, tên du côn vừa rồi tuyệt đối không phải là đối thủ của y, không bằng nói cho thêm mười tên như vậy, chỉ sợ y một tay cũng đã đánh bay bọn họ.

Không chỉ có Cố Huyền Mặc từ xa quan sát, còn một người cũng đang chăm chú theo dõi, người đó không ai khác chính là vị khách thứ hai vắng mặt trong buổi tiệc khai trương ngày hôm nay Tề Thiên Hựu.

Vừa nhìn thấy thân ảnh của người mà cậu cho rằng cả đời vĩnh viễn sẽ không gặp lại, trùng hợp thay bắt gặp anh ta đang vội vã lên xe người đàn ông khác, lý trí nhắc nhở cậu phải mặc kệ bọn họ nhưng phản xạ của bản thân vĩnh viễn không tuân theo trí óc.

Cậu ta vậy mà đuổi theo bọn họ đến tận chỗ này, không ngừng cảm thấy bản thân mình thật hoang đường, cứ mãi theo bản năng lo lắng cho anh ta.., tại sao lại như vậy, giữa bọn họ đã mãi không thể quay trở lại như trước kia nữa rồi.

Tử Lê, lần này gặp lại nhau, kết cuộc của chúng ta sẽ như thế nào đây?
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 5: TG1 - Chấp niệm khó buông


Cảnh tượng trong ngôi nhà hoang phải nói là thập phần ... kỳ lạ, khó mà diễn tả bằng lời được.

Anh không biết mình có bị hoa mắt hay không, nhưng cứ cảm giác thiếu tự nhiên như thế nào.

Đặc biệt là khi anh nhìn vào tên lão đại đang run rẩy kia.

Chính xác là đang run rẩy!Ánh mắt sắc bén vừa liếc sang hai gã đàn em đang cầm quạt đứng phía sau làm người ta chưa thấy đã sợ, một gã đánh rơi đồ vật đang cầm trên tay thẳng xuống đầu của người được cho là đại ca nơi này, dẫn đến một tiếng: "Ui da." thất thanh.

"Đứa nào dám đánh lén ông đây," Tên lão đại hùng hổ quát, ừm, chính là giọng vẫn run rẩy.

"Xin lỗi đại ca, em bị trật khớp tay."

Gã sai vặt đang bị Tử Lê nhìn đổ mồ hôi đầy áo.

Huhuhu, người này đáng sợ quá, bảo bảo muốn về với mẹ.

Lúc này đây, nếu nghe được tiếng lòng của bọn họ, Dạ Vũ nhất định sẽ đập đầu xuống gối chết luôn cho rồi."

Mấy người muốn như thế nào thì mới thả người?"

Tuy là đang hỏi, nhưng giọng điệu hết sức hung hăng.Này tráng hán cầm côn kia, anh có thể tạm thời đừng run tay như vậy được không, anh làm tui muốn hoa mắt luôn rồi nè.

Dạ Vũ nhìn cây côn trước mặt cứ không ngừng rung tới rung lui, rõ ràng là khác xa với phim truyền hình y hay xem.

Tên lão đại nháy mắt với gã sai vặt, hắn vội lấy ra một sợi dây thừng đã được chuẩn bị từ trước, tiến tới chỗ Tử Lê, không nói cũng hiểu, ý định của bọn họ là gì.

Mục đích kế hoạch của Dạ Vũ hết sức đơn giản, y chỉ muốn trói chân anh ta cho qua hết buổi lễ khai mạc, khẳng định không có cơ hội cho hai người họ gặp mặt thì coi như xong.

Y chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh tài trí như vậy.

Chính là quá xuất sắc đi!Còn chưa kịp trói anh ta lại, Tử Lê nhân lúc cả đoàn người còn đang run tập thể, tấn công chớp nhoáng, không chừa đường lui.

Kể từ lúc xảy ra chuyện kia, lúc đó cũng may là gặp được Dạ Vũ, nhưng thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp mãi, anh ta sau đó không ngừng học võ, nâng cao thể lực.

Nghĩ lại mà thấy may mắn, hóa ra dùng trong trường hợp này cũng không sai đi.

Bị tấn công bất ngờ, cả đám tay mơ rối rắm, chạy thất thiểu như ong vỡ tổ.

Một tên trong đó trước khi trốn còn trừng mắt hét to với Dạ Vũ: "Không phải bảo bắt bạn của cậu đơn giản lắm sao?

Đúng là đồ lừa đảo!"

Rồi chật vật chạy đi mất, cực kỳ không phong độ!Dạ Vũ cạn lời, này anh hai, mấy người lấy tiền của tui còn không nói, làm việc thất bại, vậy mà có chuyện lại quay lại chỉ trích tui, còn thiên lý không vậy?

"Cậu tính ngồi ở đó bao lâu?"

Tử Lê liếc mắt nhìn Dạ Vũ.

"Ca ca, em sai rồi."

Dạ Vũ mở to đôi mắt long lanh như chứa đựng hàng trăm ánh sao trong đó."

Bớt diễn lại, nói đi, tại sao phải làm vậy?"

Tử Lê vẫn luôn cảm thấy thái độ của Dạ Vũ trong suốt mấy ngày nay không bình thường.

Y vẫn luôn hỏi anh có thể nào không đi buổi lễ khai trương lần này.

Làm sao lại liên quan đến chi nhánh mới?

Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh không biết.Đối diện với gương mặt sắc lạnh của Tử Lê, giờ khắc này y mới biết, hóa ra mỹ nhân ca ca luôn có một mặt đáng sợ như thế.

"Anh nhất định phải bình tĩnh nghe tôi giải thích."

Dạ Vũ đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào.Đột nhiên, nghe được âm thanh chấn động vang dội khắp bốn phía, gió giật ầm ầm như muốn đánh sập căn nhà hoang.

Y chợt nhớ đến bản tin dự báo thời tiết ngày hôm trước: sắp có bão ở hẻm núi Tây Bắc, sẽ không phải trùng hợp vậy chứ?

Còn chưa kịp hoàn hồn, một góc phòng chợt lung lay, cây cột gỗ rơi xuống.

Dạ Vũ nhanh tay, kéo lấy Tử Lê tránh khỏi chỗ đó, "Chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính."

Hai người vừa chạy ra khỏi liền bắt gặp thân ảnh của Cố Huyền Mặc đang đứng trước cửa, tựa lưng vào chiếc Maybach nhìn bọn họ.

Dạ Vũ chấn động, đột nhiên y cảm thấy mình như bị mất đi khả năng tiếp thu.

Làm sao hắn ta cũng ở nơi này, chuyện này không có khả năng đi, lại nghe Tử Lê lên tiếng: "Cố tổng, hình như chúng ta gặp bão rồi, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Cố Huyền Mặc vẫn đang nhìn chằm chằm Dạ Vũ, có trời mới biết hắn ta phải kiềm chế bản thân mình như thế nào mới không chạy tới ôm lấy thân ảnh kia vào lòng.

Nhớ lại khoảnh khắc người đó hấp hối trong vòng tay hắn, hắn bất lực, hoảng sợ, đau khổ, hoang mang đến tột cùng; thế giới này, cuộc đời này, nếu như không có người đối diện, hắn cảm thấy không có gì để lưu luyến.Gió to giật mạnh, sấm sét chấn động, Cố Huyền Mặc cố gắng xoay người mở cửa xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe khác cũng tiến lại chỗ này.

Bước xuống xe, chính là người đã làm cho Tử Lê chấp mê bất ngộ, khiến cho anh tình nguyện đánh đổi cả thanh xuân để một lòng theo đuổi, cũng chính là người mà Dạ Vũ trăm phương nghìn cách ngăn cản, không muốn Tử Lê gặp lại cậu ta.Liên tiếp bị chấn động kinh người, Dạ Vũ cảm giác được ác ý của trời cao đối với y.

Tuyệt đối không phải dạng thường đâu!
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 6: TG1 - Chấp niệm khó buông


Tình hình căng thẳng đến mức xấu hổ, được phụ hoạ thêm bởi hiệu ứng gió to và mưa cũng bắt đầu lất phất, đột nhiên Dạ Vũ kéo tay Tử Lê lên thẳng ghế sau xe của Cố Huyền Mặc.

Hết sức quyết đoán!Tử Lê: !!!Tề Thiên Hựu thấy vậy, lập tức bỏ lại chiếc Audi của mình, mở cửa ngồi vào ghế phó lái của xe Maybach.

Lần này đến lượt Dạ Vũ: !!!"

Chúng tôi không hoan nghênh anh, anh tự về xe của mình đi."

Dạ Vũ cứng nhắc nói với Tề Thiên Hựu rồi quay sang nhìn Cố Huyền Mặc "Có đúng không?", cố gắng kiếm tìm những hy vọng mong manh.Chỉ thấy Cố Huyền Mặc nhìn không chớp mắt vào kính chiếu hậu, phản xạ hình ảnh bàn tay của Dạ Vũ còn nắm chặt lấy tay Tử Lê.

Cho tới giờ vẫn không chịu buông ra!

Nhận thấy ánh mắt có phần muốn giết người của Cố tổng, Tử Lê thức thời ho nhẹ một tiếng rồi đem tay mình rút lại.

Bầu không khí trên xe phải dùng từ "cực kỳ ngột ngạt" để miêu tả.

Ba người không ai nhường ai, Tử Lê bỗng cảm thấy mình như đang chăm ba đứa trẻ đang giành nhau món đồ.

Bất chợt nghe tiếng ầm ầm, mưa to bắt đầu đổ xuống rồi, vẫn là Tề Thiên Hựu lên tiếng trước: "Lái xe đi, còn đứng yên thế này thì không biết có chuyện gì xảy ra."

Cố Huyền Mặc tuy không đáp lại, nhưng vẫn nhấn ga, xoay bánh lái.

Xe một đường lái xuống chân núi.Chỉ là ông trời như đang thử thách bọn họ, gió to mưa bão sấm chớp đùng đùng, đường mòn xuống núi có phần sạt lở, ngồi trên xe thật không dễ dàng gì lái qua đoạn đường gập ghềnh đó.

Bất chợt tảng đá to lăn xuống phía trước mặt chiếc xe, Cố Huyền Mặc nhanh chân đạp hết thắng xe tránh né phen va chạm, mọi người trên xe đều hoảng hồn thót tim.

Nhưng thật không may, tảng đá vừa rơi xuống đó vô tình chặn đứng lối thoát của chiếc xe."

Cố tổng, chỗ này còn cách chân núi tầm mấy dặm, tôi nghĩ chúng ta nên đi bộ xuống núi."

Tử Lê đề nghị.

"Không được, như vậy quá nguy hiểm."

Dạ Vũ lên tiếng.Người từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng Cố Huyền Mặc bỗng dưng lên tiếng: "Mọi người hãy xuống đi bộ thôi, từ chỗ này xuống tới chân núi còn không quá ba dặm, nếu còn ngồi chờ, với tình hình bão không ngừng biến động thế này xác suất chúng ta an toàn qua cơn bão không tới 30%."

Hắn lúc nào cũng như vậy, trước khi nói chuyện ắt hẳn đã phân tích kỹ càng vấn đề, lời vừa ra khỏi miệng chính là lý lẽ, không ai có thể bắt bẻ.

Dạ Vũ chợt nhớ đến lần nọ cùng hắn đi leo núi, lúc đó cũng gặp mưa to, hắn bảo nếu không cùng hắn chờ đợi mưa tan mà cố chấp quay về thì khả năng bị thương sẽ hơn 80%.

Sau này, hắn mới nói thật ra lúc ấy chỉ là lý do để hai người có thể ở cùng một chỗ.

Chính là cực kỳ không đáng tin như vậy!

Dạ Vũ âm thầm xỉ vả mình ngu ngốc mới đi tin lời hắn.[Bây giờ không phải là lúc ký chủ ngồi nhớ lại chuyện cũ.] Hệ thống cảm thấy nó cần phải lên tiếng nhắc nhở.

Khi phản ứng lại, đã thấy ba người kia nhìn y chằm chằm, có vẻ như nếu y không đi, họ sẽ cùng khiêng y ra.

Tuyệt đối không có đạo lý!

Dạ Vũ nắm cổ tay Tử Lê, đi sát theo anh, quyết chí cùng tiến cùng lùi, tuyệt đối không thể để anh rơi vào tay tra công họ Tề kia.

Cố Huyền Mặc thì đi bên cạnh Dạ Vũ còn Tề Thiên Hựu lại đứng kế bên Tử Lê.

Tính ra bốn người họ dàn hàng, còn chiếm diện tích hơn cả chiếc xe.

Mọi người vui lòng có ý thức đang chạy nạn có được hay không hả?

Hệ thống cực kỳ muốn thổ tào.

Tử Lê cũng không thể nhìn vào mắt cảnh tượng này nổi nữa, anh lên tiếng: "Đi từng người một, mọi người cứ đứng như vậy làm sao có thể qua khỏi chỗ này."

Tiếng sấm chớp vang dội cùng những bụi đá rơi ngập trời như minh hoạ thêm cho lời nói của anh.Cuối cùng thứ tự xuất phát chính là, Tề Thiên Hựu đi đầu tiên, phía sau là Tử Lê, rồi tới Dạ Vũ, sau y là Cố Huyền Mặc.

Một đường tránh né núi đá sạt lở, cùng mưa to gió lớn, đi thẳng xuống núi. ...Bất ngờ phía trước đường đất ẩm ướt trơn trượt, Tề Thiên Hựu bị trượt xuống vách núi cao, âm thanh hoảng hốt vang lên "Cẩn thận", ngay tại khoảnh khắc sinh tử ấy, Tử Lê bất chấp tất cả, liều mạng giữ lấy thân hình rơi xuống kia, làm anh cùng cậu ta đều lăn xuống vách núi.Cũng tại khoảnh khắc chớp mắt ấy, Dạ Vũ bỏ qua hết thảy, liều mình ý định nhảy xuống theo hai người bọn họ.

Nhưng vấn đề này còn phải hỏi vị phía sau lưng y có cho phép hay không, một phút thấy Dạ Vũ có dự định ngu ngốc vượt quá tầm kiểm soát, Cố Huyền Mặc đã kéo lấy thân thể y, làm cho y cả người rơi trọn vào cái ôm của hắn."

EM CHƠI ĐỦ CHƯA?"

Âm thanh trầm thấp, tràn đầy từ tính vang lên.

Mỗi âm tiết đều cho thấy người phía sau y đang tức giận cỡ nào, cho dù trộn lẫn tạp âm mãnh liệt của thời tiết, cũng nghe ra được sức mạnh kiềm nén bên trong lời nói đó.

"Buông tôi ra!"

Dạ Vũ cũng không chịu thua kém.

Y không quay đầu lại nhìn hắn, là không tình nguyện, hay phải nói là không dám nhìn."

Em có biết tôi vất vả thế nào mới tìm được em không?"

Cố Huyền Mặc siết chặt vòng tay như muốn khảm y vào trong lòng hắn.

"Đừng như vậy có được không?"

Giọng điệu như năn nỉ, như van xin, cưỡng cầu.

Dạ Vũ chính là bại bởi điểm này của hắn.

Cố Huyền Mặc hắn ta là người nào chứ, tổng tài nhân cao cao tại thượng, vừa sinh ra chính là đã đứng trên đỉnh nhân sinh, nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt, phảng phất không một hạt bụi nào có thể chạm vào hắn, càng không có thứ gì trên đời khiến cho hắn để tâm.

Một nam nhân như vậy, chỉ vì y mà khóc, vì y mà cười, vì y mà thay đổi.

Dạ Vũ làm sao có thể không động tâm cho được.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 7: TG1 - Chấp niệm khó buông


Dạ Vũ quay lại ngước nhìn hắn, Cố Huyền Mặc cao hơn gần cái đầu, không biết là nước mắt hay là nước mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống khỏi đôi mắt sâu không thấy đáy.

Nếu nói ánh mắt Dạ Vũ là sao trời long lanh, trong suốt, phản chiếu vạn vật nhân gian khiến con người ta sủng ái thì đôi mắt Cố Huyền Mặc lại như hồ nước giữa đêm, đen sâu thăm thẳm, một khi bị hút vào rồi thì liền vạn kiếp bất phục.

Chỉ là khi nhìn vào y, ánh mắt đó mới có chút cảm xúc, một chút dịu dàng, trân trọng.Đưa tay lau đi những giọt nước trên gương mặt hắn, Dạ Vũ chậm chạp nói: "Nhanh chóng ra khỏi đây, phải tìm người đến cứu bọn họ."

Rồi quay lưng đi, một đường ra khỏi chỗ xảy ra tai nạn vừa rồi.

Y không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, y sợ mình sẽ thua thêm lần nữa, y không thể dẫm lên cùng vết xe đổ hai lần, nếu còn lần nữa, y thật sự sẽ tan xương nát thịt. ...Bên dưới sườn núi, hai thân ảnh chật vật bùn đất cùng vết máu loang lổ.. phải nói là thập phần tơi tả.

Đặc biệt là Tử Lê, khoảnh khắc anh vội vàng ôm lấy bóng hình Tề Thiên Hựu lăn xuống núi đá, anh dùng toàn bộ thân thể mình chắn hết chướng ngại vật cho cậu, bảo bọc cậu hoàn chỉnh trong lòng."

Anh tỉnh lại đi."

Tề Thiên Hựu lay mạnh Tử Lê, thấy anh không có phản ứng, cậu ta hoảng hốt lo sợ.

Chợt tiếng "khụ khụ" vang lên xóa tan cảm giác bất an đang dần chiếm lấy toàn bộ trí óc cậu.

"Anh có sao không?"

Dù là hỏi như thế nhưng cậu ta hiểu rõ trên người anh hiện tại không còn chỗ nào lành lặn.

Gương mặt như thiên sứ giáng trần từng khiến anh như si như mê lúc này đây đã bị không ít vết trầy xước.

Tử Lê ngay cả hít thở cũng cảm thấy không thông, anh ta phải cố gắng tỏ ra mình còn chịu đựng được, anh ta không muốn được cậu thương hại.

Chung quy, chính là ý trời đi, càng cố gắng cách xa người trước mặt này, càng muốn quên đi, lại càng nhớ rõ; ông trời là không muốn buông tha cho anh đây mà.

"Tôi đang hỏi anh đó, anh có thể cử động được không?"

Không nói thì thôi, nói ra lại cảm thấy tư thế ôm chặt lấy nhau lúc này của hai người có phần mờ ám, nếu cố tình bỏ qua vật cứng đang chạm đến chỗ khó nói của anh.

Tề Thiên Hựu cũng không ngừng sỉ vả bản thân, trong thời điểm này mà còn có thể động dục được, chỉ là khi cậu nhìn thấy gương mặt đang hôn mê của thiên sứ mà cậu đã từng tôn thờ này, cậu không thể kiểm soát nổi bản thân.

"Tôi không sao."

Âm thanh khàn yếu nói ra từng chữ cũng thấy mệt, Tử Lê biết mình hẳn là bị thương không nhẹ.

"Tôi dìu anh đi, chúng ta tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt."

Tề Thiên Hựu bình tĩnh nói.Vừa dựa vào thân cây đứng lên, cảm giác hoa mắt chóng mặt đã ập xuống Tử Lê, anh ta loạng choạng như chuẩn bị té xuống lần nữa thì sa vào vòng tay rắn chắc.

"Để tôi cõng anh."

Tề Thiên Hựu lần này quyết đoán không để anh làm càn.Tựa mình trên chiếc lưng vững trãi, vòng tay ôm lấy cổ cậu, xuyên qua lớp áo đã bị ướt vì nước mưa, anh vẫn có thể cảm giác được vòm ngực săn chắc của cậu.

Chợt nhớ đến câu nói của cậu thiếu niên năm nào: Em sẽ bảo vệ anh, tuyệt đối không để bất kỳ ai làm thương tổn đến anh.

Quá khứ như mũi dao nhọn, mỗi khi nhớ tới lại một lần nữa khoét vào tim anh hàng trăm dấu vết, đau đớn không thôi."

Tại sao anh lại làm như vậy?"

Tề Thiên Hựu vừa cõng anh đi từng bước, vừa hỏi người phía sau.

Tại sao ư?

Tử Lê cũng không đáp, có thể là xuất phát từ bản năng đi, người trước mặt này đối với anh còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình.

Kẻ bị cả thế giới từ bỏ như anh, may mắn gặp được tiểu hoàng tử thiện lương, ấm áp; trong sinh mệnh của mình, anh lần đầu tiên tìm thấy giá trị để tồn tại.

Anh vốn là đứa con sinh ra trong gia đình đổ vỡ, mẹ anh bỏ rơi cha con đi theo người đàn ông khác.

Cha anh làm việc vất vả nuôi sống hai người qua ngày, rồi tai nạn giao thông đẫm máu liền cướp đi người thân duy nhất của anh.

Cuộc sống trong cô nhi viện thật lạnh lẽo, hiu quạnh, bị lũ trẻ ở đó bắt nạt, bữa đói bữa no, tủi thân không ngừng, làm anh tự hỏi: mục đích mình có mặt trên cuộc đời này là vì điều gì?

Có phải Thượng đế đã bỏ quên mất mình hay không?

Cho đến ngày đó, anh được Tề gia nhận nuôi, Tề lão gia nói cha anh từng là huynh đệ vào sinh ra tử với ông, khó khăn lắm ông mới tìm được anh.

Giây phút anh bắt gặp tiểu vương tử của cuộc đời mình, cậu bé mười tuổi ngây thơ, trong sáng, phảng phất sự tinh nghịch cùng hào quang chiếu sáng toàn bộ tâm hồn u ám của anh, Tử Lê mười ba tuổi của năm ấy, anh biết mình đã sa chân vào con đường không có lối thoát.

Hai người dù tuổi tác có chênh lệch nhưng Tề lão gia vẫn để bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn uống, vui chơi, có bất cứ thứ gì cậu ta cũng chia cho anh phân nửa.

Ai bắt nạt anh đều bị cậu giáo huấn một trận.

Anh phạm lỗi gì, cậu cũng thay anh chịu phạt.

Trong mắt của Tề Thiên Hựu năm ấy, Tử Lê cũng là thiên sứ duy nhất của cuộc đời mình.
 
[Hoàn] [Đm] Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Chương 8: TG1 - Chấp niệm khó buông


Tề Thiên Hựu cõng y đi đoạn thì nghe được Tử Lê nói: "bên kia có cái hang to, đến đó nghỉ ngơi chút vậy."

Bão lớn lúc này cũng đã giảm dần, nhưng điện thoại vẫn như cũ không có tín hiệu, không biết hai người kia thế nào, Tử Lê cũng lo lắng cho Dạ Vũ.

Đỡ anh xuống nơi tương đối sạch sẽ có thể dựa vào, lúc này đây cậu mới đánh giá tình hình của người thanh niên trước mặt.

Có lẽ do bị mất máu quá nhiều, công thêm dầm mưa to, sắc mặt anh trắng xanh, đôi môi tím tái.

"Tôi ra ngoài tìm cứu viện, không thể để anh tiếp tục thế này nữa."

Tề Thiên Hựu lo lắng."

Cậu..

đứng lại..

đó.. cho tôi."

Tử Lê dùng lời nói đứt quãng, ngăn chặn ý định rời đi của cậu ta.

Bão dù nhỏ nhưng vẫn còn chưa dứt, lúc này ra bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, chưa kể nếu hiện tại là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh hy vọng có thể cùng cậu trải qua những phút cuối này."

A Hựu, tôi ..đau quá."

Tử Lê không gắng gượng nữa, anh ta với tay ra.

Tề Thiên Hựu lập tức chạy tới nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ lên, giọng run rẩy: "Anh cố gắng lên, anh tuyệt đối sẽ không sao đâu.", không biết là đang trấn an anh ta hay đang trấn an bản thân mình."

Cậu.. có hận.. tôi không?"

Tử Lê mong chờ nhận được đáp án."

Ít nhất là giây phút này thì không."

Tề Thiên Hựu thành thật trả lời.

Còn hận anh sao?

Cậu ta hiện giờ cũng không cảm thấy, thời khắc này cậu chỉ mong muốn người này đừng chết, đừng có chuyện gì.

"Vậy.. là.. tốt rồi."

Tử Lê thở ra một hơi."

Tại sao lúc đó anh bỏ mặc tôi, bây giờ lại bất chấp cả mạng sống để cứu tôi?"

Tề Thiên Hựu hỏi lại."

Tôi.. chưa từng ..bỏ mặc cậu, cho tới bây giờ.. cũng không."

Tử Lê dùng hết hơi sức còn sót lại nói ra câu này, rồi ngất đi."

NÀY ANH TỈNH LẠI ĐI."

Tề Thiên Hựu cảm thấy cậu sắp điên mất rồi, phải làm sao bây giờ, anh ta sẽ chết sao?

Cậu không dám đối diện với đáp án đó, bế lấy thân hình Tử Lê, rồi chạy một mạch ra bên ngoài, cậu nhất định phải cứu anh ta....Trên đường cùng đội cứu hộ vào núi tìm người, Dạ Vũ chợt nghe âm thanh hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, giá trị vui vẻ của nhân vật mục tiêu tức là Tử Lê đã tăng lên 30]Đậu xanh, y ở cùng với anh ta lâu vậy mà một điểm cũng không tăng, vừa để anh ta bên cạnh tên tra nam khốn kiếp kia, đã tăng một đường cao ngất, người ta nói "hồng "tra" họa thủy" gì đó thật không sai mà. [Là "hồng nhan họa thủy" thưa ký chủ] Hệ thống chưa bao giờ hết mệt mỏi với khả năng sáng chế của y.Nhất định phải tìm thấy anh ta trước khi rơi vào bể tình với tên Tề Thiên Hựu kia. [Này hệ thống, tọa độ mày cung cấp có chính xác hay không vậy?

Tại sao vẫn chưa tìm thấy người?] Vừa nghi hoặc, Dạ Vũ đã nghe tiếng của thành viên trong đội cứu hộ: "Tìm thấy rồi, ở bên kia, nhanh qua đó giúp đỡ."

Dạ Vũ chạy nhanh lại không để ý đường trơn trượt, chuẩn bị tiếp xúc thân mật cùng mặt đất thì lại rơi vào cái ôm quen thuộc.

Không nói cũng biết, tiếp đến chắc chắn là âm thanh giáo huấn vang lên, Dạ Vũ trợn mắt trong lòng."

Em có thể đi đường tập trung hơn chút hay không?

Em cứ thế này tôi phải làm sao mới tốt đây?"

Cố Huyền Mặc trách cứ."

Đã bảo anh đừng đi theo rồi, anh cứ một mực đòi tới, chúng ta thân lắm sao?"

Dạ Vũ phản bác.Một lời này như chạm vào vảy ngược của Cố tổng, để lại câu: "Để tôi nói cho em biết chúng ta thân như thế nào" rồi dùng đôi môi chạm vào môi đối phương, không cần từ ngữ nào để trả lời cho câu hỏi vừa rồi.

Ừm, đúng là phong cách tổng tài gì đó, thật là bá đạo!Lúc hai người tách nhau ra, Dạ Vũ thở hồng hộc như bị chó đuổi chạy ba con phố, đã bao lâu rồi y không hôn hắn, từ lúc hắn bắt đầu đi công tác đi, hơn hai tháng, cho đến khi y rời khỏi nhân gian đến thế giới xa lạ này, thật sự hoài niệm, còn rất tủi thân.

Giẫm mạnh lên chân Cố Huyền Mặc, xoay người bỏ đi, y mới không thèm tủi thân, càng không hoài niệm tên khốn này, Dạ Vũ làm như người mới nãy chìm đắm trong nụ hôn kia không phải là y.

Nên mới nói, biệt nữu gì đó thật là đáng quan ngại.Khoảnh khắc đưa hai người lên xe cứu thương, Dạ Vũ nhanh trí tách họ ra, y cảm thấy cần phải tôn vinh năng lực tiên đoán của mình khi gọi tới hai chiếc xe cứu thương, y cực kỳ tâm lý mà nói với Tề Thiên Hựu: "Hai người đã không còn quan hệ gì nữa, hiện tại tôi mới là bạn trai của anh ta, mong anh hãy giữ khoảng cách với người yêu của tôi chút." rồi nháy mắt với nhân viên cứu hộ.

Nhân viên đó lúc trước đã nhận tiền bồi dưỡng của y, lập tứ hiểu chuyện chạy đến đỡ Tề Thiên Hựu lên chiếc xe khác.

Cậu ta cho tới lúc lên xe rồi, vẫn còn hốt hoảng vì lời nói của Dạ Vũ, anh ta vậy mà đã có người mới rồi, trái tim anh ta đã không còn chứa duy nhất hình ảnh của một mình cậu nữa rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back