Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 80 - Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau


Thấy Trình Vãn Tịch đi ra, Vân Dao Dao liền vui vẻ đứng bật dậy, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Trình Vãn Tịch vẫn ngoái vào trong tiệm nên tò mò hỏi: "Tịch ca ca, ngươi sao vậy?"

Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử đột nhiên dựa sát người mình thì hoảng hồn.

Nàng lập tức đem chuyện chưởng quầy kỳ quặc quẳng ra sau đầu, hắng giọng lảng tránh:"Không có gì a, Dao Dao... chúng ta đi thôi."

Vân Dao Dao thấy không có chuyện gì thì cũng không hỏi thêm nữa, hai người lại cùng nhau hướng tới Chu gia mà đi.Lúc này Chu Tử Ngang vừa từ y quán trở về.

Thấy Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đến, hắn liền mừng rỡ ra mặt, lập tức bước nhanh ra kéo hai người vào phòng khách.

Tô phu nhân nghe tiếng thì vào trong bếp bưng khay trà ra.

Vừa nhấp ngụm đầu tiên, Chu Tử Ngang đã cười nói:"Hai đứa đến nhà ta có việc gì sao?

Hay là định ở lại ăn cơm tối?

Biết tự giác vậy là tốt a."

Vân Dao Dao khẽ liếc về phía cánh cửa nơi có một cái đầu đang len lén ló ra.

Nàng lại quay sang nhìn Chu Tử Ngang, chậm rãi nói:"Hôm nay ta tới đây là muốn nói chuyện về Tuyết Nhi."

Nghe vậy Chu Tử Ngang khựng lại, tay đặt tách trà xuống bàn:"Tuyết Nhi có chuyện gì sao?"

Đúng lúc này Chu Tuyết Nhi từ sau cánh cửa bước ra.

Bàn tay của nàng nắm chặt vạt áo rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt phụ thân.

Giọng có chút run run nhưng lại to hơn hẳn thường ngày:"Phụ thân, con có chuyện muốn nói."

Chu Tử Ngang thấy vậy thì hoảng hốt:"Có gì cứ nói chứ sao lại quỳ?"

Tuyết Nhi ngẩng lên, mắt ngấn nước:"Người cũng biết từ nhỏ con đã muốn học y thuật.

Con muốn hành y.

Phụ thân từng nói làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng... nhưng con không quan tâm.

Con chỉ muốn được học y thuật mà thôi.

Hôm nay con quỳ ở đây... là muốn xin phụ thân cho con theo Dao Dao tỷ tỷ học, bái tỷ tỷ làm sư."

Lời vừa dứt, nước mắt nàng đã chảy dài trên má.Chu Tử Ngang ngẩn người.

Ngón tay cầm tách trà run nhẹ, tách va vào đĩa kêu "cạch" một tiếng rồi nghiêng đổ, nước trà tràn ra bàn.

Hắn trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tối lại.Mặc dù hắn luôn rất nể phục người tài, như Vân Dao Dao, nhưng chuyện của nữ nhi ruột thì lại là chuyện khác — Vân Dao Dao không phải nữ nhi hắn, và nàng đã lập gia đình rồi.

Còn Tuyết Nhi thì sao, nữ nhi của hắn còn nhỏ như vậy.

Một cô nương nhà lành sao có thể ra ngoài để nam nhân tùy tiện nhìn mặt, nói chuyện?

Sau này gả vào nhà người ta, lỡ bị người ta khinh miệt thì sao?Chu Tử Ngang khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, lạnh giọng nói:"Ta đã nói rồi.

Chuyện này tuyệt đối không được."

Chu Tuyết Nhi cắn môi ngẩng đầu nhìn phụ thân, đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng gọi: "Phụ thân..."

Chu Tử Ngang cau mày ngắt lời nàng: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Không khí trong phòng bỗng đặc quánh lại.Vân Dao Dao ngồi bên cạnh thấy tình hình không ổn, liền mở miệng nói:"Chu lão, ta biết người là vì lo lắng cho tương lai của Tuyết Nhi nên mới quyết định như vậy.

Ta vốn chỉ là người ngoài... nhưng liệu có thể cho ta nói mấy câu được không?"

Chu Tử Ngang nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.Vân Dao Dao khẽ thở ra, nhẹ giọng nói:"Làm phụ mẫu quả thật luôn là việc khó nhất trên đời.

Phụ mẫu nào cũng luôn muốn điều tốt nhất cho con mình, luôn cố gắng hướng con mình đến những gì mà bản thân tin là đúng nhất.

Nhưng mà Chu lão, người là Chu Tử Ngang, ta là Vân Dao Dao, còn muội ấy là Chu Tuyết Nhi.

Từ lúc bắt đầu chúng ta vốn đã là ba con người khác nhau.Mỗi chúng ta đều sẽ có suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, và lựa chọn riêng.

Cái gọi là 'điều tốt nhất' hay 'đúng đắn nhất'... ba người chúng ta cũng sẽ có cảm nhận về chúng rất riêng.Chính những điều riêng biệt đó mới tạo nên con người chúng ta, chứ không phải là tên gọi, là danh xưng, hay là lời phán xét của người ngoài.Tuyết Nhi tin y thuật là con đường đúng đắn để tạo nên con người muội ấy.

Cả ta cũng vậy, và ta tin người cũng vậy Chu lão.

Ta mong người sẽ suy nghĩ lại...

để Tuyết Nhi được làm điều muội ấy muốn."

Lời Vân Dao Dao vừa dứt, thời gian trong căn phòng dường như dừng lại.

Ánh mắt Chu Tử Ngang dao động, khuôn mặt thì đờ ra.

Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh cũng khẽ siết nắm tay lại, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Vân Dao Dao.Chu Tử Ngang trầm mặt một lúc rồi lại nói:"Riêng chuyện này thì tuyệt đối không được.

Tuyết Nhi, đứng lên.

Không cần quỳ nữa."

Chu Tuyết Nhi đỏ hoe mắt nói:"Phụ thân, con không quan tâm danh tiếng.

Nếu có thể học y thuật... thì cả đời không thành thân cũng được."

"Ngươi— hồ nháo!"

Chu Tử Ngang đập mạnh tay xuống bàn quát.

"Ngươi biết mình đang nói gì không hả?"

Vân Dao Dao khẽ dịch người đứng dậy bước về phía Chu Tuyết Nhi, rồi quỳ xuống cạnh nàng.Chu Tuyết Nhi kinh ngạc quay qua nhìn Vân Dao Dao, nghẹn giọng nói."

Dao Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại quỳ?

Dưới đất lạnh lắm... tỷ mau đứng lên."

Vân Dao Dao dịu giọng nói: "Sư phụ sao có thể để đồ đệ quỳ một mình được."

Tuyết Nhi bặm môi khẽ gọi:"Tỷ tỷ..."

Chu Tử Ngang nhìn hai người quỳ cạnh nhau, lửa giận và bối rối cùng lúc cuộn trào.

Hắn chỉ tay vào các nàng, giọng nghẹn lại:"Các ngươi... các ngươi..."

Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng:"Chu tiên sinh, ta hiểu rất rõ lo lắng của người.

Nếu ta là phụ thân... có lẽ ta cũng sẽ tìm mọi cách để hài tử của mình làm điều mà ta cho là tốt cho nó.Nhưng... người có biết không?

Nếu hài tử vì ta mà không thể sống theo ý mình rồi ngày một trở nên héo tàn, thì e rằng cả đời này ta cũng không thể tha thứ cho bản thân.Nếu ta để hài tử sống đúng với ước nguyện, mà sau này bị phu quân hay người nó thầm mến cười chê... thì đó không phải lỗi của nó khi đã can đảm sống theo ý mình.

Lỗi chỉ là ở kẻ không xứng đáng với nó.

Ta càng hi vọng hài tử của mình sẽ gặp được một người, thật lòng mong nó toả sáng theo cách của riêng nó."

Nói rồi Trình Vãn Tịch dừng lại một chút, sau đó nàng đứng dậy.

Ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Dao Dao và Chu Tuyết Nhi, rồi không chút do dự mà quỳ xuống bên cạnh.Chu Tử Ngang nhìn ba người quỳ cạnh nhau thì trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp, vừa tức giận, vừa bối rối, lại có chút ngổn ngang kỳ lạ.

Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu:"Các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng đừng hòng ta thay đổi ý định."

Rồi phất tay áo bỏ vào trong.Căn phòng trở nên yên ắng trở lại.

Ba nàng cứ thế quỳ suốt hai canh giờ (4 tiếng), ánh chiều dần ngả sang hoàng hôn, rồi bóng tối len vào qua khung cửa.

Vân Dao Dao chậm rãi chống tay đứng dậy.

Nàng đỡ Trình Vãn Tịch lên, rồi lại kéo Chu Tuyết Nhi quỳ bên cạnh lên:"Hôm nay lời muốn nói chúng ta đều đã nói cả rồi.

Hãy để Chu lão có thời gian từ từ suy nghĩ...

Chuyện này vốn chẳng thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Muội cứ an tâm, ngày mai ta sẽ lại đến."

Chu Tuyết Nhi vừa cảm động vừa áy náy, hai mắt ngân ngấn nước nói:"Dao tỷ tỷ...

Tịch ca ca...

đa tạ hai người đã giúp ta.

Cũng xin lỗi vì đã để hai người bị liên luỵ mà quỳ trên nền nhà lạnh lâu đến vậy."

Nói rồi nàng cúi đầu, mái tóc rũ xuống, giọng khẽ như muỗi kêu.Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nhìn nhau, cùng cong miệng cười.

Trong mắt hai người, tiểu cô nương này càng thêm đáng yêu.

Vân Dao Dao nhẹ giọng an ủi:"Bọn ta chỉ là muốn tìm thêm đại phu giỏi cho y quán thôi.

Được rồi, giờ cũng muộn rồi, bọn ta về trước.

Muội ăn tối đi, đừng để bụng đói."

Nói rồi, hai người cùng nhau rời khỏi Chu gia.Trên đường về nhà, Vân Dao Dao khẽ nghiêng đầu, lén ngắm nhìn sườn mặt Trình Vãn Tịch.

Ánh sáng mờ ảo hắt lên gò má nàng, vẽ thành một đường cong dịu dàng nhưng lại khiến tim Vân Dao Dao thắt lại.______________________________Lời tác giả: Cầu chúc mỗi người trong chúng ta đều tự do, để được sống theo kì vọng của chính mình.

Cá nhân tôi khá thích Separation of Tasks của Alfred Adler, nên tôi đã thử vận dụng nó một cách nhẹ nhàng qua lời của Dao Dao, hi vọng lời nói sẽ đưa con người đến gần nhau hơn thay vì cứ mãi đẩy nhau ra xa. (⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 81 - Ký hiệu


Lúc sáng Vân Dao Dao mang chuyện của Chu Tuyết Nhi kể cho Trình Vãn Tịch nghe.

Ban đầu Vân Dao Dao vốn chỉ định đi một mình, nhưng không ngờ Trình Vãn Tịch lại nói muốn đi cùng.

Vân Dao Dao hiểu rõ tỷ tỷ vốn là người thiện lương.

Dù ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc với người chưa thân quen, nhưng tỷ tỷ lại rất nhạy cảm và dễ đồng cảm.

Từ lần đầu gặp tỷ tỷ ở phòng tân hôn hôm đó, tỷ tỷ đã luôn không ngừng quan tâm nàng - một người hoàn toàn xa lạ - chỉ vì lo lắng nàng ở chỗ lạ thấy không quen, dù chính bản thân tỷ tỷ vốn có lẽ đã bị cơn hen làm cho khó chịu.

Từ lúc Vân Dao Dao biết tỷ tỷ vì không đành lòng nhìn một cô nương bị ức hiếp, mà sẵn sàng thành thân, mặc kệ việc có khả năng khiến thân phận của bản thân bị bại lộ.Một người luôn giữ trọn chữ tín, đã hứa làm việc cho Quý gia thì dù bị hài tử nhà ấy chọc giận hay sỉ nhục cũng vẫn bỏ ngoài tai để thực hiện lời hứa của mình, mà không bỏ dở giữa chừng.Một người sẵn sàng nhận lời nhờ vả của các thím bá gặp khó khăn trong thôn.Một người luôn đứng ra bảo vệ người khác dù người đó là người già hay trẻ con, dù người đó là nam nhân hay nữ nhân.

Tỷ ấy vẫn luôn chuẩn mực và thiện lương như vậy.Khi nãy thấy Trình Vãn Tịch quỳ xuống bên cạnh mình, lòng nàng xót xa như bị ai đó bóp chặt.

Nàng hiểu vì sao tỷ tỷ làm vậy, nên dù đau lòng nàng cũng chỉ im lặng mà không nói lời nào.

Giữa hai người dường như chẳng cần ai nói với ai lời nào nhưng vẫn có thể thấu hiểu nhau một cách kỳ lạ, mà cảm giác này theo thời gian lại càng thêm sâu đậm.Đi được một đoạn, Vân Dao Dao chậm rãi đưa tay, trước là chạm nhẹ đầu ngón tay, sau mới từ từ phủ lấy cả bàn tay mình vào lòng bàn tay Trình Vãn Tịch."

Tịch ca ca, lúc nãy quỳ lâu như vậy, đầu gối của ngươi có đau không?"

Bị nàng bất ngờ nắm tay, mặt Trình Vãn Tịch nhanh chóng nóng lên, nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:"Ta không sao.

Dao Dao, nàng có sao không?"

Vân Dao Dao cong mắt nói:"Ta cũng không sao.

Mà...

Tịch ca ca, ngươi đói chưa?

Ta đói lắm rồi."

Nói rồi nàng xoa xoa cái bụng, vẻ mặt rầu rĩ như mèo nhỏ chưa được ăn, khiến Trình Vãn Tịch không nhịn được mà bật cười:"Ta cũng đói.

Nhưng giờ cũng muộn, về nấu cơm thì không kịp... hay là, chúng ta ăn mì đi?"

Vân Dao Dao đưa mắt nhìn theo hướng Trình Vãn Tịch chỉ, liền thấy ven đường có một quán mì nhỏ.

Chủ quán đang đứng bên tấm phản gỗ cán từng tấm bột mỏng, bên cạnh là nồi nước lèo đang sôi sùng sục.Ánh mắt Vân Dao Dao lập tức sáng rỡ.

Đây là lần đầu tiên nàng được ngồi ăn quán ven đường ở cổ đại, cảm giác vừa mới mẻ vừa phấn khởi.

Nàng gật đầu liên tục như sợ Trình Vãn Tịch đổi ý.Bước vào trong, cả hai ngồi xuống một chiếc bàn gỗ thấp chỉ vừa đủ cho hai người ngồi đối diện.

Trình Vãn Tịch nhẹ giọng hỏi:"Dao Dao, nàng muốn thêm trứng hay đậu hũ không?"

"Cho ta thêm trứng a." — Vân Dao Dao đáp, giọng vui vẻ như tiểu hài tử.Trình Vãn Tịch khẽ mỉm cười, quay sang gọi:"Ông chủ, cho hai bát mì thường, mỗi bát thêm một quả trứng."

Chủ quán đang cắt mì thoăn thoắt, miệng vui vẻ đáp:"Có ngay!

Mì thường bảy văn, thêm trứng hai văn, khách quan chờ một lát a."

Chưa đầy một khắc thì hai bát mì nóng hổi đã được bưng ra.

Sợi mì vàng óng, trên mặt là vài lát thịt xắt mỏng dính có thể nhìn xuyên thấu, một quả trứng tròn trịa, hành hoa xanh mướt rắc lên trên.Hai người chắp tay cảm tạ rồi mới bắt đầu thưởng thức.

Vân Dao Dao gắp một cọng mì đưa vào miệng, sợi mì dai dai mềm mềm, trôi tuột nơi đầu lưỡi.

Nước dùng ngọt thanh dậy mùi tỏi phi, nêm nếm vừa vặn đến mức khiến người ta muốn uống thêm một ngụm.

Cả hai đều rất đói bụng nên đều ăn vô cùng ngon miệng.

Ăn xong thì hai người trở về nhà tắm rửa sạch sẽ.

Lúc này trời đã sang giờ Tuất, bóng đêm trùm xuống yên tĩnh.Vân Dao Dao trở về phòng sớm để dành thời gian lập một bảng ký hiệu riêng cho từng loại dược liệu, như vậy thì dù là người biết chữ hay không biết chữ đều có thể dễ dàng tìm dược liệu mà không xảy ra nhầm lẫn.

Trên bàn nhỏ có một xấp giấy, một nghiên mực, một bình trà, và một lọ thuốc nhỏ.

Vân Dao Dao dừng ánh mắt trên lọ thuốc một chút, rồi bắt đầu cặm cụi viết.Một y quán cỡ vừa ở huyện thường sẽ có từ tám mươi đến một trăm loại dược liệu.

Vân Dao Dao dựa trên kiến thức của mình mà lần lượt đối chiếu, rồi ghi ra một trăm loại dược liệu thông dụng, bên cạnh tên mỗi loại thuốc, nàng lại vẽ thêm một ký hiệu riêng: Nhân sâm là hình người nhỏ, Bạch truật là bông lúa, Địa hoàng là vòng tròn tô đậm, Hoàng kỳ là mặt trời có tia, Thục địa là giọt nước, Phục linh là cây nấm tròn, Ngưu hoàng là đầu trâu, A giao là đầu ngựa, Long nhãn là một con mắt tròn long lanh...Khi viết được chừng năm mươi loại dược liệu, Vân Dao Dao bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng đoán đó là Trình Vãn Tịch nên liền buông bút, bước nhanh ra mở cửa."

Tịch ca ca, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 82 - Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?


"Tịch ca ca, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Trên tay Trình Vãn Tịch cầm một lọ thuốc nhỏ, ánh mắt đầy ôn nhu."

Ta đến xem đầu gối nàng có sao không." — vừa nói Trình Vãn Tịch vừa đưa lọ thuốc ra trước mặt Vân Dao Dao — "Bôi thuốc nào."

Ánh mắt Vân Dao Dao liếc qua lọ thuốc trong tay Trình Vãn Tịch, rồi lại nhìn lọ y hệt đang đặt trên bàn mình.

Khóe môi nàng cong lên.Đúng là tâm ý tương thông.Nàng không nói gì mà chỉ mỉm cười nghiêng người nhường đường cho Trình Vãn Tịch bước vào.

Khi Vân Dao Dao ngồi xuống ghế, Trình Vãn Tịch cũng tiến lại gần.

Ánh mắt nàng vô tình quét qua đống giấy bút lộn xộn trên bàn nhưng không hỏi gì, mà chỉ quỳ một gối xuống nền nhà rồi ngẩng đầu nói:"Ta xem đầu gối của nàng được không?"

"Được a."

Nói rồi Vân Dao Dao dùng tay vén tà váy lên, để lộ đôi chân trắng mịn như ngọc.

Đầu gối mảnh mai hiện rõ một vết bầm tím chói mắt khiến Trình Vãn Tịch phải nhíu mày.

Nàng mở lọ thuốc rồi lấy một chút ra tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên chỗ bầm.Trình Vãn Tịch vừa bôi thuốc vừa thổi lên da thịt Vân Dao Dao để giúp thuốc mau khô.

Bôi xong thì Trình Vãn Tịch mới yên tâm thở nhẹ một hơi, nhưng lúc này nàng mới chú ý đến đôi chân trắng nõn mềm mại của tiểu nương tử đang ngay sát mặt mình, lại còn thoang thoảng mùi hương đào sữa quen thuộc.

Nhất thời cả khuôn mặt Trình Vãn Tịch đỏ bừng, cả vành tai cũng ửng đỏ.

Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch bôi thuốc xong mà vẫn ngẩn người, lại tưởng Trình Vãn Tịch còn lo lắng nên dịu giọng trấn an:"Tịch ca ca, đừng quá lo, ta thật sự không sao a."

Nói rồi Vân Dao Dao đưa tay đặt lên vai Trình Vãn Tịch, mỉm cười nói:"Ngươi cũng lên ghế ngồi đi, để ta bôi thuốc cho."

Trình Vãn Tịch nghe lời chậm rãi ngồi xuống, nhưng vẫn chưa vén y phục lên.

Vân Dao Dao cho rằng nàng quên, liền tự nhiên cúi người xuống rồi nhẹ tay kéo vạt y phục lên.Trình Vãn Tịch đột nhiên bị vén chân lên thì giật bắn mình, cơ thể căng cứng, nhưng biết người làm là Vân Dao Dao nên nàng không phản kháng mà chỉ từ từ thả lỏng cơ thể.

Đầu gối nàng cũng có vết bầm nhạt.

Vân Dao Dao khẽ chau mày, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng bôi thuốc, rồi cũng chu môi chậm rãi thổi thổi cho thuốc mau khô.Trình Vãn Tịch nhìn Vân Dao Dao mà không khỏi cong môi cười, khi nàng vô thức nhìn qua bàn thì thấy trên giấy ghi đầy tên các loại dược liệu cùng ký hiệu lạ, liền nghiêng đầu hỏi: "Dao Dao, nàng đang viết gì vậy?"

Vân Dao Dao nghe hỏi thì ngẩng lên nói:"Ta đang vẽ ký hiệu dược liệu để mọi người có thể dễ nhận biết từng loại hơn."

"À..." — Trình Vãn Tịch gật đầu, ánh mắt đầy nét tán thưởng — "Mấy ký hiệu này là để dán lên ngăn tủ dược liệu đúng không?"

Vân Dao Dao đứng lên ngồi sát bên Trình Vãn Tịch, nghiêng người đáp:"Đúng a."

Trình Vãn Tịch trầm ngâm chốc lát rồi nói:"Nếu vậy, ta có thể làm vài tấm thẻ tre khắc ký hiệu cho nàng treo ở từng ngăn dược.

Còn bao vải đựng dược liệu thì chỉ cần vẽ ký hiệu trực tiếp lên là được.

Mấy việc này ta làm được, nàng cứ để cho ta."

Ánh mắt Vân Dao Dao lập tức sáng rực, trong giọng nói không giấu nổi ngưỡng mộ: "Đúng là Tịch ca ca có khác.

Ta đã nói rồi, chúng ta là một cặp bài trùng."

Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì Vân Dao Dao tiếp tục vẽ ký hiệu.

Có Trình Vãn Tịch bên cạnh vừa góp ý vừa giúp nàng phác thảo, nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành một trăm ký hiệu."

May mà có Tịch ca ca, ngươi nghĩ ký hiệu còn nhanh hơn ta nữa." — Dao Dao cười nói.Trình Vãn Tịch cong môi, nhẹ giọng đáp:"Giúp được nàng là tốt rồi."

Nói đoạn, Trình Vãn Tịch như sực nhớ ra điều gì đó, bàn tay khẽ siết vật nhỏ giấu trong tay áo.

Nét do dự thoáng hiện trong mắt, rồi nàng chậm rãi cất lời:"Dao Dao... ta có mua một món đồ.

Không chắc nàng sẽ thích, nhưng... ta nghĩ nó rất hợp với nàng."

Vân Dao Dao nghe Trình Vãn Tịch nói là mua quà gì đó cho mình, liền vui vẻ mà không giấu được tò mò nhìn sang.

"Ngươi mua quà cho ta sao?

Là gì a?

Mau cho ta xem đi."

Trình Vãn Tịch không ngờ Vân Dao Dao lại vui đến vậy.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của tiểu nương tử, mọi căng thẳng trong lòng nàng như tan đi phân nửa.

Nàng đưa tay vào trong áo cẩn thận lấy ra một vật nhỏ:"Là cái này."

Trong lòng bàn tay Trình Vãn Tịch là một chiếc vòng dây tơ màu trà, xen kẽ vài hạt đá nhỏ đủ màu, bên trên còn treo một cái chuông bé xíu chỉ to cỡ hạt đậu.

Đây đúng là kiểu mà Vân Dao Dao yêu thích.

Mắt nàng lập tức sáng lên, hàng mi khẽ run run, nàng đưa tay nhận lấy chiếc vòng, rồi cẩn thận đeo vào cổ tay.Chiếc vòng ôm vừa khít lấy cổ tay mảnh mai của Vân Dao Dao, khiến làn da trắng như ngọc càng thêm nổi bật."

Tịch ca ca, đa tạ ngươi... ta thích chiếc vòng này lắm luôn a."

Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử cứ cúi đầu ngắm đi ngắm lại món quà nhỏ thì trong lòng như có một dòng suối ngọt ngào len lỏi chảy qua, ấm áp đến kỳ lạ.Sau khi dặn dò Vân Dao Dao đi ngủ sớm thì Trình Vãn Tịch cũng trở về phòng mình.

Trình Vãn Tịch không lên giường ngủ mà chỉ đứng tựa lưng ở cửa, cái đầu nhỏ cúi xuống nhìn chằm chằm khoảng không bên dưới.Từ sau hôm nói chuyện với Chu Tử Khâm thì nàng đã luôn suy nghĩ.Cảm xúc của nàng đối với Dao Dao... là gì?

Đây có phải cảm xúc dành cho bằng hữu không?Không... dù là bất kỳ ai khác, nàng chưa từng có cảm xúc muốn gần gũi đến vậy.

Tim nàng đập loạn xạ mỗi khi Dao Dao chạm vào tay, chạm vào chóp mũi, nàng thích mùi hương của Dao Dao.Ngày hôm đó khi ôm Dao Dao, nàng cảm thấy bản thân mình như được bao bọc trong thứ ấm áp mật ngọt nhất, đến mức nàng có cảm giác bản thân có thể chịu được bất cứ điều gì xảy ra trong đời miễn là có Dao Dao ở bên cạnh.

Nàng thích ánh mắt của Dao Dao, thích giọng nói của Dao Dao... thích tất cả mọi thứ của Dao Dao.Nhưng... tại sao?

Nàng là nữ nhân.

Nàng không nên như vậy...

đúng không?Vậy rốt cuộc, mớ cảm xúc ngổn ngang luôn quấn lấy lồng ngực nàng... là gì?Rốt cuộc, nàng đã sai ở đâu?
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 83 - Đồng giao


Sáng hôm sau, khi Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch vừa mới tỉnh dậy thì ngoài cổng đã vang lên tiếng gọi cửa của năm người.Vân Dao Dao thấy họ tới sớm thì ngạc nhiên hỏi: "Mọi người đến sớm quá...

đã ăn sáng chưa đó?"

Năm người nhìn nhau với vẻ mặt lúng túng rồi chậm rãi lắc đầu.Vân Dao Dao thấy vậy thì mỉm cười nói: "Vậy mọi người vào trong đi, ta với Vãn Tịch cũng chưa ăn sáng, để ta nấu rồi mọi người cùng nhau ăn luôn."

Nói đoạn nàng kéo tất cả mọi người vào bên trong.

Năm người nhìn nhau ngơ ngác nhưng vừa mở miệng định từ chối đã bị Vân Dao Dao chặn lại hết.Vì là bữa sáng nên Vân Dao Dao quyết định làm mấy món nhẹ bụng như cháo trắng, bánh bao nhân rau, kèm thêm đĩa rau xào tương vừng nữa.Trình Vãn Tịch ở bên cạnh giúp Vân Dao Dao nhóm lửa nấu cháo trước.

Còn Vân Dao Dao thì ở bên cạnh nhào bột, nhào xong thì nàng để yên cho bột nghỉ một lát, rồi mới bắt đầu thái cà rốt thành hạt lựu, băm nhuyễn cải thảo, hẹ, sau đó tách thêm vài hạt bắp.

Vân Dao Dao mang tất cả nguyên liệu trộn cùng một ít tiêu và muối để làm nhân bánh bao.Làm nhân xong thì Vân Dao Dao cũng bắt đầu nặn bánh.

Trình Vãn Tịch sau khi nấu cháo xong thì cũng quay sang giúp tiểu nương tử nặn bánh.

Hai người nặn được mười bốn chiếc bánh bao, Vân Dao Dao đem tất cả đặt ngay ngắn vào trong xửng để hấp.

Trong khi chờ bánh chín thì Vân Dao Dao rửa rau cải, xắt thành khúc, rồi mang đi xào với tỏi phi, khi rau bắt đầu chín thì nàng thêm ít tương vừng vào rồi tắt bếp.Sau khi thức ăn chín, hai nàng cùng nhau bưng từng món ra bàn.

Cẩm Tử thấy vậy thì chạy vào bếp bê phụ bát đũa ra.Bảy người ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn giữa sân.

Trừ Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thì năm người còn lại đều ngại ngùng mà không dám động đũa, ai nấy chỉ nhìn thức ăn mà nuốt nước bọt.Vân Dao Dao thấy vậy thì mỉm cười nói: "Mọi người cứ ăn tự nhiên.

Sau này chúng ta còn ăn với nhau nhiều mà."

Nói rồi nàng gắp bánh bao bỏ vào bát từng người.

Mọi người thấy Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch ăn thì cũng không ngại nữa mà bắt đầu ăn, ai nấy đều ăn rất nhanh, đặc biệt là Lưu Trụ, Bình Tử và Cẩm Tử.

Sau khi ăn xong, Vân Dao Dao phát cho mỗi người một tờ giấy.

Trên giấy là chi chít những ký hiệu và tên dược liệu mà nàng và Trình Vãn Tịch đã làm tối qua.Sau đó nàng chậm rãi giải thích:
"Y quán chúng ta sắp tới sẽ nhập về 100 loại dược liệu.

Trên tay mọi người là ký hiệu tương ứng với tên từng loại.

Ở ngăn dược liệu của y quán cũng sẽ khắc thêm ký hiệu này bên cạnh chữ viết, mọi người chỉ cần học thuộc ký hiệu này là có thể dễ dàng lấy được dược liệu khi có bệnh nhân đến bốc thuốc.

Còn đối với toa thuốc ở y quán thì ta sẽ vừa viết chữ vừa viết ký hiệu, mọi người chỉ cần nhìn ký hiệu mà bốc thuốc hoặc sắc thuốc là được."

Nàng dừng lại một chút, thấy mọi người có vẻ vẫn hơi mơ hồ thì lại nói tiếp:"Chỉ cần học thuộc ký hiệu rồi thực hành thì mọi người sẽ thấy dễ hiểu hơn.

Bây giờ ta sẽ đọc một bài đồng giao, rất dễ nhớ, mọi người chỉ cần học thuộc bài đồng giao này kết hợp với ký hiệu viết tay ta vừa đưa là được."

Nói rồi Vân Dao Dao chậm rãi đọc:"Nhân sâm – người nhỏ chạy nhanh, Bạch truật – bông lúa rung rinh gió lành.

Địa hoàng – vòng tròn đen quay, Hoàng kỳ – mặt trời rạng chiếu ban mai.

Thục địa – giọt nước trong veo, Phục linh – nấm tròn mọc cạnh khe reo.

Ngưu hoàng – đầu trâu đứng gác, A giao – đầu ngựa hí vang xa.

Long nhãn – con mắt tròn xoe,....."

Vân Dao Dao đọc xong mười câu đồng dao thì ngừng lại, nói:"Mười câu vừa rồi ứng với mười loại dược liệu cùng ký hiệu của chúng.

Hôm nay chúng ta học trước chừng này, ngày mai ta sẽ kiểm tra, sang ngày mốt sẽ học tiếp mười câu nữa.

Cứ tuần tự như vậy, chỉ cần chăm chỉ thì ai cũng có thể thuộc được.

Mọi người còn thắc mắc gì thì cứ hỏi ta nha."

Bình Tử lúc này ngập ngừng lên tiếng:"Vân tiểu thư... nếu gặp người đến mua thuốc theo toa của y quán khác, mà họ không đọc được tên dược liệu... thì chúng ta phải làm sao a?"

Vân Dao Dao nghiêng đầu nhìn sang Trình Vãn Tịch, ánh mắt ánh lên tia ý vị.

Vấn đề này hôm qua các nàng đã trao đổi với nhau rồi, mà người đặt câu hỏi đó cũng là Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch thấy ánh mắt nàng thì hiểu ý, chậm rãi nói:"Sắp tới ta sẽ đảm nhận chức quản sự ở y quán.

Nên với trường hợp này thì mọi người cứ mang toa thuốc sang chỗ ta, ta sẽ chép lại ký hiệu để mọi người dễ phân biệt."

Bình Tử nghe vậy thì mắt sáng lên, liên tục gật đầu:"Ta hiểu rồi a, đa tạ Trình công tử."

Vân Dao Dao ngồi bên cạnh Trình Vãn Tịch lại nhẹ giọng nói:"Nhưng đó chỉ là cách làm tạm thời.

Về lâu dài, mọi người vẫn nên học đọc và viết chữ.

Nếu các mọi người muốn thì ta và Vãn Tịch sẽ thay phiên kèm mọi người học.

Mọi người thấy thế nào?"

Cẩm Tử nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên.

Nàng từ lâu đã rất muốn học chữ, nhưng trong nhà lo được miếng cơm đã khó, nói gì tới chuyện học hành.

"Tiểu thư, công tử, ta muốn học a, xin hãy dạy ta."

Ba nam tử còn lại cũng đồng thanh bày tỏ ý muốn được học chữ.

Riêng Cẩm Muội thì gật đầu liên tục, trong đôi mắt đen láy không giấu nổi sự vui sướng.Sau đó bảy người đồng thanh luyện đi luyện lại mười câu đồng dao suốt một canh giờ.

Trước khi tiễn năm người rời đi, Vân Dao Dao dặn dò thêm:"Nhớ học thuộc thật kỹ bài đồng dao hôm nay.

Và còn một chuyện nữa, vì mọi người đều là người của y quán, nên nếu chẳng may bị bệnh, hoặc có thân nhân mắc bệnh, thì sẽ được chữa trị miễn phí.

Vậy nên nếu có vấn đề gì thì đừng ngại mà cứ tới tìm ta."

Năm người nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, đặc biệt là Lưu Trụ vì hắn có một muội muội bị bệnh đã lâu.

Dù là nam nhân nhưng hắn vẫn không nén được nước mắt, nhưng dù vậy hắn vẫn cố cắn răng quay mặt qua chỗ khác để lau đi, rồi liên tục cúi đầu cảm tạ Vân Dao Dao.Sau khi tiễn mọi người xong, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch trở vào nhà cùng nhau dùng bữa trưa.

Đến giờ Thân thì hai nàng lại cùng nhau đến Chu gia.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 84 - Tự quyết định con đường của riêng mình


Lúc hai nàng tới thì thấy Chu Tuyết Nhi đã quỳ ở giữa phòng khách.

Hai nàng hỏi ra thì biết Chu lão cũng vừa mới về, nhưng vừa nghe Chu Tuyết Nhi mở miệng nói một câu hắn đã tức tối bỏ đi.

Vân Dao Dao nghe vậy thì không nói gì thêm nữa, nàng cùng Trình Vãn Tịch quỳ xuống bên cạnh Chu Tuyết Nhi.

Đến khi trời bắt đầu sập tối thì mới đứng dậy trở về nhà.Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy suốt chín ngày liền, buổi sáng thì Vân Dao Dao cùng Trình Vãn Tịch và mọi người học thuộc đồng giao, buổi chiều lại sang Chu gia quỳ.Chu Tử Ngang mỗi ngày nhìn cảnh ba người quỳ mà trong lòng như có đá đè.

Đến mức tối cũng ngủ không được, hắn nghĩ có lẽ nào hắn đã sai rồi không, nhưng tuyệt nhiên vẫn vì mặt mũi mà không chịu nói với bọn họ câu nào.Đến ngày thứ mười hai, Tô Như Lan rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, bà kéo phu quân vào phòng đóng cửa lại rồi chỉ thẳng tay mắng:"Ông nhìn tụi nhỏ cứ quỳ như vậy mà chịu được sao?

Đến cả Tử Khâm, Tử Hành, Tử Nhạc cũng kéo nhau quỳ theo suốt mấy ngày nay rồi, ông vẫn muốn im lặng đến khi nào?"

Chu Tử Ngang cắn răng đáp:"Chứ chẳng lẽ bà muốn để Tuyết Nhi ra ngoài cho thiên hạ đàm tiếu sao?"

Tô Như Lan nghe vậy càng tức mà nói:"Ông tưởng ta không biết ông nghĩ gì?

Ông chỉ sợ mất mặt mình thôi, chứ có thật lòng quan tâm tụi nhỏ muốn gì đâu!

Ông có biết Tử Hành thích luyện võ không?

Biết Tử Khâm thích nấu ăn không?

Biết Tử Nhạc cái gì cũng thích trừ y thuật không?

Ba đứa ghét y thuật, ông lại bắt tụi nó học y thuật.

Còn Tuyết Nhi thích y thuật thì ông lại cấm nó.

Hài tử là máu thịt, chứ đâu phải nắm đất để ông muốn nặn sao thì nặn!

Ông là gia chủ Chu gia, nhưng tụi nhỏ cũng là con ta.

Ông cứ như vậy là vì muốn cả ta cũng quỳ sao?"

Chu Tử Ngang bị Tô phu nhân mắng đến tối tăm mặt mũi, mấy ngày nay hắn cứ nghĩ đi nghĩ lại lời Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nói, hắn cũng nhận ra là hắn có lẽ đã sai rồi, nhưng hắn không muốn hạ mình mà nói ra điều đó, nên cứ luôn một mực giữ im lặng."

Ta... ta biết rồi..."

"Biết biết biết!

Nếu thật sự biết, mau ra nói với tụi nhỏ, đừng nói với ta!" — Tô Như Lan gắt gỏng nói.Chu Tử Ngang mấp máy môi định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt phu nhân thì hắn lại không mở miệng được, đành phải lầm lũi bước ra ngoài.Khi bước ra ngoài phòng khách, Chu Tử Ngang liền thấy sáu thân ảnh đang quỳ ngay ngắn dưới đất.

Trong lòng hắn vừa xót vừa tức, hắn ngồi xuống ghế chủ vị nhưng lại trầm mặc không nói lời nàoVân Dao Dao từ lúc thấy Chu lão xuất hiện đã chú ý.

Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, có lẽ đã có hi vọng rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng vì nàng cần tìm cho Chu lão một bậc thang để leo xuống.

Vân Dao Dao nhẹ nhàng mở miệng, giọng ôn hòa:"Chu lão, ta biết người từng trải nên suy nghĩ thấu đáo hơn bọn trẻ còn nhiều thiếu sót như chúng ta nhiều.

Người cũng bởi thương yêu Tuyết Nhi nên mới vì muội ấy mà lo nghĩ.

Nhưng ta mong người hãy thử tin muội ấy một lần, để muội ấy tự quyết định con đường đi của riêng mình."

Chu Tuyết Nhi quỳ bên cạnh hốc mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói:"Phụ thân, nếu được học y thuật thì cả đời này con cũng không còn gì hối tiếc.

Cầu xin phụ thân... hãy tin con một lần, được không?"

Lòng Chu Tử Ngang vốn đã mềm từ lâu, chỉ là thân phận gia chủ khiến hắn khó mở miệng xuống nước.

Giờ nghe vậy, hắn thở dài, bắt đầu cất giọng nặng nề nhưng không còn cứng rắn như trước:"Được rồi, được rồi...

Các ngươi mau đứng dậy cả đi.

Quỳ mãi thế này thì còn ra thể thống gì nữa.

Ta đồng ý, vậy là được chứ gì?"

Chu Tuyết Nhi tròn mắt, không tin vào tai mình:"Phụ thân... người nói thật sao?"

Chu Tử Ngang phất tay, làm bộ nghiêm nghị:"

Sau này có chuyện gì thì đừng có trách ta không nhắc trước.

Mau đứng dậy hết đi."

Chu Tuyết Nhi nghe vậy thì mừng rỡ hướng Chu Tử Ngang dập đầu nói:"Đa tạ phụ thân...

đa tạ người đã tin con."

Chu Tử Ngang khoát tay ra hiệu, cả sáu người liền chậm rãi đứng lên.

Vân Dao Dao vừa đứng dậy thì đầu gối đã run nhè nhẹ, thân hình hơi nghiêng liền được Trình Vãn Tịch nhanh tay đỡ lấy."

Nàng không sao chứ?"

Vân Dao Dao lắc đầu mỉm cười nói:"Ta không sao."

Chu Tuyết Nhi ở bên cạnh lại xoay người, quỳ xuống trước mặt Vân Dao Dao:"Sư phụ, ân tình của người đối với đồ nhi, đồ nhi nguyện ghi nhớ suốt đời suốt kiếp."

Vân Dao Dao vội cúi người đỡ nàng dậy, nhưng Chu Tuyết Nhi vẫn chưa chịu đứng, mà quay sang thi lễ với từng người:"Tịch ca ca, Tử Khâm ca, Tử Hành ca, Tử Nhạc ca...

đa tạ mọi người đã vì Tuyết Nhi mà lo lắng.

Cả đời này Tuyết Nhi sẽ không bao giờ quên."

Chu Tử Khâm bước đến kéo muội muội đứng lên, cười trêu:"Đứng dậy đi, xem muội khóc thành bộ dạng gì kìa, xấu chết đi được."

Chu Tuyết Nhi nghe ca ca nói vậy thì phồng má nói:"Ta không có xấu!

Huynh mới xấu!"

Mọi người trong phòng đều bật cười, không khí cũng theo đó mà dịu lại.Sau khi dùng bữa với cả nhà Chu gia xong, thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cáo từ cả nhà rồi đi về.

Khi hai nàng vừa ra khỏi cổng thì phía sau liền vang lên tiếng Tô phu nhân gọi với theo:"Dao Dao!

A Tịch!"__________________________Hệ thống: "Kiên trì có thể khiến đá cũng mòn thật sao?"

Tiểu Thảo Dục Phi: "Sẽ.

Nhưng ngươi sẽ không thể nào biết được bản thân phải kiên trì đến lúc nào.

Tựa như một người không ngừng đuổi theo âm thanh nước chảy trên sa mạc, mệt mỏi sẽ khiến ngươi không phân biệt được đó là âm thanh chân thật hay ảo giác, nhưng tại sao phải kiên trì?

Vì người này không muốn từ bỏ chính mình, miễn là còn hi vọng."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 85 - Có ý trung nhân rồi?


"Dao Dao!

A Tịch!"

Lúc hai nàng quay lại thì thấy Tô phu nhân vội vã bước ra, hơi thở có phần gấp gáp.Bà vừa bước tới vừa thở nhẹ lấy hơi, rồi nắm tay hai nàng, ánh mắt đầy cảm kích:"Dao Dao, A Tịch... lần này thật đa tạ hai đứa.

Nhờ có hai đứa mà Tuyết Nhi mới được như ý nguyện học y thuật.

Suốt mấy năm nay ta nói hết lời mà lão gia hắn vẫn cứng như đá.

May mà có các con..."

Vân Dao Dao mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của Tô phu nhân:"Phu nhân đừng nói vậy.

Nếu không nhờ có người thì chuyện này cũng khó mà thành được nhanh như vậy a."

Tô phu nhân nghe vậy thì bật cười:"Lúc ngươi dặn ta hễ thấy lão gia hơi xiêu lòng thì liền nói vài câu, lúc đó ta cũng không hiểu.

Mấy năm nay ta cũng từng nói với hắn nhiều lần rồi, vậy mà lần này chỉ dăm ba câu, hắn lại chịu xuống nước."

Vân Dao Dao mỉm cười nói:"Đó là nhờ mọi người cùng đồng lòng, và quan trọng là Tuyết Nhi nữa, muội ấy đã kiên trì đến cùng."

Tô phu nhân gật gù, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, khoé môi cong lên:"À, hôm nay ta tức quá nên lỡ mắng hắn vài câu...

Phải chi hai đứa thấy được vẻ mặt hắn lúc đó, tức cười lắm."

Ba người nhìn nhau rồi cùng bật cười giòn giã.Vì chuyện của Chu Tuyết Nhi đã giải quyết xong, nên mấy ngày sau Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch chỉ chuyên tâm vào lo chuyện y quán.

Hai nàng vừa dạy chữ và ký hiệu cho mọi người, vừa đi nhập dược liệu.

Khi Vân Dao Dao dạy y thuật cho Chu Tuyết Nhi, thì Trình Vãn Tịch lại bận rộn làm thẻ tre khắc ký hiệu.

Hai nàng cứ bận rộn như vậy cho đến khoảng mười ngày sau, thì y quán Dao Tịch Đường cũng đến ngày khai trương.Ngày khai trương Dao Tịch Đường, Vân Dao Dao vận bộ y phục xám nhạt pha trắng, trên tay đeo một cái vòng tay màu trà, tà áo mềm mại buông xuống, càng tôn lên vẻ trầm tĩnh mà thuần khiết của nàng.

Trình Vãn Tịch thì mặc một bộ y phục lục nhạt, vì nàng là quản sự nên đứng ở quầy bên trái, phụ trách ghi chép sổ sách, lưu trữ toa thuốc, quản lý chi tiêu, và quản lý các tiểu đồng trong y quán.

Vân Dao Dao thì ngồi bên bàn của chưởng y, bên cạnh nàng là Chu Tuyết Nhi, hiện tại Chu Tuyết Nhi vẫn chưa biết gì nhiều nên phải ngồi cạnh quan sát Vân Dao Dao rồi ghi chép lại để lấy kinh nghiệm.

Ba người phụ trách nhận toa và bốc thuốc là Cẩm Muội, Lưu Trụ và Đinh Hoà.

Bình Tử thì phụ trách vai trò phục dược nhân, chuyên sắc thuốc cho y quán.

Cẩm Tử lanh lợi nên được giao đứng tiếp khách ngay cửa.

Hôm nay Chu Tử Khâm và Chu Tử Nhạc cũng tới giúp một tay, riêng Chu Tử Hành thì phải ở lại y quán Nhất Phương để giúp Chu Tử Ngang.Danh tiếng của Vân Dao Dao đã được xào nấu thành hàng chục loại thoại bản, rồi lan truyền khắp cả huyện Vĩnh Phong suốt một tháng nay.Có người xem Vân Dao Dao như thần y, nhưng cũng có người ngờ vực nàng.

Chẳng mấy chốc mà cả huyện thành, liền trở thành một cái bãi chiến trường giữa hai phe: yêu thích Vân Dao Dao và ghét Vân Dao Dao.

Mà đã nhắc đến Vân Dao Dao thì không thể không bàn tới Trình Vãn Tịch.

Tuy nhiên thoại bản về Trình Vãn Tịch chỉ tồn tại một con số cực kỳ nhỏ, vì ngoài việc mấy cô nương thích bàn về nhan sắc của Trình Vãn Tịch ra thì cũng không còn chuyện gì đặc sắc khác.

Nhưng dạo gần đây lại xuất hiện một tin đồn khá nổi bật, đó là Trình Vãn Tịch thích mặc đồ của nữ nhân.Tuy nhiên người phao tin này đã ngay lập tức bị đám đông đá ra rìa, vì tất cả đều cho rằng hắn xàm ngôn.

Vậy nên thoại bản "Trình Vãn Tịch thích mặc đồ nữ nhân" chỉ tồn tại vỏn vẹn nửa ngày là tắt ngúm.Dù lời đồn thổi rất nhiều nhưng hôm nay Dao Tịch Đường khai trương, người kéo đến xem bệnh vẫn đông nghịt, vì cái danh thần y dù sao cũng đáng để bỏ công thử một lần mà.Y quán Dao Tịch Đường có một điểm đặc biệt đó là họ có xếp ghế cho người bệnh ngồi, vậy nên bệnh nhân không cần phải đứng trong lúc đợi như những y quán khác.

Vì Vân Dao Dao xem bệnh hay, mà y quán lại có ghế ngồi nữa, nên buổi sáng chỉ có tầm hai mươi người đến, thì buổi chiều con số đã tăng vọt lên năm mươi người.Trong y quán chỉ có mười người, ai nấy đều chạy tất bật đến đỏ bừng cả mặt.

Vân Dao Dao thì gần như không lúc nào ngơi tay.

Trình Vãn Tịch tuy cũng bận rộn, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngó về phía Dao Dao; hễ rảnh tay một chút liền nhanh chân đi qua giúp, hàng chân mày lúc nào cũng cau lại vì xót Dao Dao nhà nàng.Qua giờ Mùi thì lượng người bắt đầu cũng giãn bớt, chỉ còn vài ba người chờ bốc thuốc.

Trong lúc Vân Dao Dao duỗi tay, xoay cổ cho bớt mỏi, thì ánh mắt vô tình dừng lại phía quầy dược liệu.

Chỗ đó có hai nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang đứng.

Nữ tử mặc y phục hồng phấn, gương mặt có chút sắc sảo thì đang im lặng mỉm cười, còn nữ tử mặc y phục đỏ thấp hơn một chút thì đang vừa cười vừa nói gì đó với Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch dù khuôn mặt lãnh đạm nhưng đôi mày lại hơi nhíu lại, như thể những lời kia khiến nàng không mấy thoải mái.Vân Dao Dao nhìn qua bàn khám, thấy không còn ai chờ nữa, thì liền quay sang dặn Chu Tuyết Nhi trông chừng giúp nàng một chút, còn nàng thì tự mình đứng dậy đi đến chỗ Trình Vãn Tịch.

Khi gần đến quầy dược liệu, Vân Dao Dao loáng thoáng nghe nữ tử mặc y phục đỏ nói:"Công tử, câu hỏi không liên quan đến thuốc thang thì ngươi không trả lời sao?

Mau nói cho ta biết tên đi mà."

Nữ tử mặc y phục hồng phấn bên cạnh cong mắt hạnh lên, níu lấy y phục nữ tử áo đỏ, cười như không cười nói:"Này, ngươi hỏi nãy giờ người ta có chịu trả lời đâu.

Ta thấy... là ngươi không đủ mị lực."

Nữ tử áo đỏ lập tức chau mày, hừ lạnh:"Ngươi nói cái gì?

Đừng tưởng Tư Vũ thích ngươi thì nam nhân nào cũng sẽ thích ngươi."

Nói đoạn nàng ta quay lại, nở nụ cười pha chút thách thức với Trình Vãn Tịch:"Ngươi cho ta biết tên đi mà... hay là...

đã có ý trung nhân rồi?"

Nghe ba chữ "ý trung nhân", đôi mày thanh tú của Trình Vãn Tịch run lên, đáy mắt thoáng hiện một tia tăm tối.

Nữ tử mặc y phục đỏ thấy Trình Vãn Tịch vẫn trầm mặt, có chút mất kiên nhẫn định mở miệng nói tiếp, thì phía sau chợt vang lên giọng nói của một nữ tử.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 86 - Không lẽ... ta ghen?


Nữ tử mặc y phục đỏ thấy Trình Vãn Tịch vẫn trầm mặt, có chút mất kiên nhẫn định mở miệng nói tiếp, thì phía sau chợt vang lên giọng nói của một nữ tử."

Tướng công, tướng công có rảnh không?

Nếu rảnh thì sang giúp ta một tay với a~"Trình Vãn Tịch nghe tiếng Dao Dao thì ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt bùng lên ngọn lửa đỏ rực, khoé miệng nàng cũng cong lên, cười vui vẻ nói:"Ta rảnh a, ta sang ngay."

Nói rồi nàng buông bút, đi lướt qua hai nữ tử kia, rồi nhanh chóng đến bên cạnh Vân Dao Dao.Nữ tử áo đỏ thấy vậy thì khoanh tay, giậm chân một cái, hừ lạnh:"Hóa ra đã thành thân rồi.

Sao nam tử khôi ngô đều thành thân sớm vậy chứ?"

Lúc nàng ta không để ý, Vân Dao Dao vừa đẩy lưng Trình Vãn Tịch, vừa quay đầu lại nhìn về phía hai người, ánh mắt không rõ biểu cảm.Trình Vãn Tịch đến chỗ bàn khám thì quay đầu lại hỏi Vân Dao Dao:"Dao Dao, nàng cần ta làm gì vậy?"

Vân Dao Dao lúc này như bị thần thất, khi nghe Trình Vãn Tịch hỏi thì mới hoàn hồn, nàng nở nụ cười có chút không tự nhiên:"À...

à... ngươi giúp ta lau lại cái bàn này một chút... ta thấy hơi bụi."

Trình Vãn Tịch và Chu Tuyết Nhi đồng loạt quay đầu nhìn chiếc bàn dài chỗ Vân Dao Dao vẫn ngồi khám bệnh.

Sau đó hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.Chu Tuyết Nhi gãi gãi đầu, ngập ngừng nói:"Sư phụ, con thấy bàn sạch lắm mà...

Ban nãy chẳng phải người vừa mới lau đó sao, giờ lại lau nữa a?"

Vân Dao Dao như bị vạch trần gì đó mà lúng túng, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên, có chút dỗi dỗi nói:"Nhưng mà ta thấy bụi lắm."

Dứt lời nàng xoay người bước về phía ba người Lưu Trụ, Cẩm Muội và Đinh Hòa đang bận rộn bốc thuốc.

Để lại Chu Tuyết Nhi ở phía sau đứng ngẩn ra, trên trán hiện đầy dấu hỏi chấm.Trình Vãn Tịch thì chỉ cười chứ không nói lời nào, nàng cầm cái khăn lau lau bàn, trong lòng lại thầm nghĩ:Lần sau ta nên thường xuyên đi qua lau lau bàn...

Dao Dao hẳn thích bàn sáng bóng đây mà.Vân Dao Dao đứng bên này thì trong lòng rối như tơ vò.

Nàng cũng không hiểu vì sao khi thấy nữ tử ban nãy cứ quấn lấy tỷ tỷ, thì trong ngực liền như có tảng đá đè nặng, vừa bức bối vừa nóng ruột, chỉ muốn lập tức đưa tay gỡ xuống.Ta bị làm sao vậy?Không lẽ... ta ghen sao?Ta ghen á?Tỷ muội chơi thân với nhau...

đều sẽ hay ghen tuông thế này hả?Lúc hai nữ tử ban nãy đang định rời đi thì Chu Tử Khâm lúc này từ bếp sắc thuốc đi ra vô tình nhìn thấy.

Khi Chu Tử Khâm vừa định lảng đi thì nữ tử mặc y phục hồng phấn thoáng thấy, liền cất tiếng gọi:"Tử Khâm?

Ngươi làm gì ở đây vậy?"

Chu Tử Khâm hơi khựng lại, miễn cưỡng quay sang:"À... là Hạ cô nương, Lam cô nương đó sao?

Đây là y quán của bằng hữu ta."

Hạ Lan Tịnh nghe vậy liền khẽ "ồ" một tiếng:"Ra là thế...

Vậy thôi, bọn ta đi trước đây.

Nhưng hôm nào rảnh ngươi sang nhà ta một chuyến đi, từ khi phụ thân ngươi không còn nhập dược liệu ở Hạ gia nữa, cũng chẳng gặp lại ngươi.

Phụ thân ta với biểu ca đều nhắc tới ngươi đó."

Lời nàng vừa dứt, sắc mặt Chu Tử Khâm liền trầm xuống, ngón tay vô thức siết lại.

Hắn chỉ khẽ ậm ừ:"Ta biết rồi, hai vị cô nương đi thong thả."

Nói rồi hắn xoay người bước về phía Vân Dao Dao đang đứng.Hạ Lan Tịnh nhìn theo bóng lưng Chu Tử Khâm, trong mắt ẩn vài phần thâm ý sâu xa._____________________________Vân Dao Dao: "Ta không có ghen."

Trình Vãn Tịch: "Vậy a... nhưng nàng chắn trước mặt ta như vậy thì người kia không hỏi đường được á."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 87 - Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta


Đến giờ Thân thì Dao Tịch Đường cũng đóng cửa.

Vì hôm nay là ngày khai trương nên Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch liền mời mọi người trong y quán cùng cả nhà Chu gia sang nhà các nàng dùng cơm tối.Vì căn bếp khá nhỏ nên trong bếp chỉ có bốn người là Vân Dao Dao, Trình Vãn Tịch, Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm chen chúc nhau đứng trong đó.Bốn người mất khoảng một canh giờ mới xong được bảy món.

Trừ Chu lão và Tô phu nhân ra thì ai nấy đều xúm lại mà giúp một tay bê thức ăn ra ngoài.Mười ba người ngồi quây quần bên nhau, trên bàn là đủ món ăn đầy màu sắc: nào là Sủi cảo, Cá chép hấp gừng hành, Gà hấp tam vị, Sườn heo xào chua ngọt, Cải thảo xào dầu hào, Đậu phụ Tứ Xuyên, còn có một cái Lẩu Tứ Xuyên nhỏ nữa.

Hôm nay có đông người tụ họp nên Vân Dao Dao mang cả rượu nho ngâm và rượu đào ngâm ra mời mọi người.Vân Dao Dao rót rượu vào từng chung nhỏ.

Sau đó nâng chung của mình lên, mỉm cười nói:"Hôm nay y quán khai trương thuận lợi đều là nhờ mọi người chung tay giúp đỡ hết mình chuẩn bị trong thời gian dài.

Dao Dao xin kính mọi người một chung trước."

Nói rồi Vân Dao Dao uống cạn chung rượu của mình.

Cả bàn đồng loạt nâng chung hưởng ứng.

Chu Tử Ngang uống ngụm rượu nho, mắt liền sáng lên, vị nho ngọt ngọt cay cay, thật sự rất dễ uống.

Sau khi uống chung rượu xong mọi người cũng bắt đầu nhập tiệc.

Tô phu nhân nhìn đĩa cá chép hấp gừng hành, buột miệng hỏi:"Món này là Tử Khâm làm sao?"

Chu Tử Ngang đang định mở miệng phàn nàn thì bị ánh mắt của Tô phu nhân liếc cho một cái nín thin, đành phải yên lặng gắp miếng rau cho vào miệng.Chu Tử Khâm nghe hỏi thì cười đáp:"Không phải con, là Dao Dao làm đó."

Tô phu nhân nghe vậy mắt liền sáng lên:"Thì ra là Dao Dao sao?

Vị không khác gì Tử Khâm làm cả."

Vân Dao Dao cười cười có chút ngượng ngùng nói."

Cái này chắc là do ta nấu nhiều thành quen thôi..."

Trình Vãn Tịch nhìn nàng ngượng ngùng thì khóe môi cong lên:"Nàng ấy thấy ta thích ăn nên cứ nấu suốt, đến mức bây giờ ta thấy cá là sợ... sợ nó nhớ mặt ta mà kéo đến báo thù."

Mọi người nghe Trình Vãn Tịch vừa trêu Vân Dao Dao nhưng cũng vừa bày ra bộ dạng uỷ khuất, liền cười phá lên, không khí bàn tiệc cũng sôi động hơn hẳn.Sau khi ăn tối xong, mọi người chia nhau ra để giúp một tay cùng dọn dẹp.

Chu Tử Ngang nhân lúc hỗn loạn liền kéo Vân Dao Dao vào phòng khách, vẻ mặt hớn hở như tìm được bảo vật — hơn tháng nay Vân Dao Dao bận bịu với y quán, hắn chưa có cơ hội bàn về y thuật, hiện tại hắn đã ngứa miệng muốn chết.Trình Vãn Tịch muốn rửa bát nhưng bị đám người Chu Tuyết Nhi, Cẩm Tử, Lưu Trụ,...

đẩy ra ngoài.

Tiểu nương tử thì bị Chu lão giành mất, nàng đành buồn chán đi dạo quanh nhà cho tiêu cơm.Khi đi ngang tảng đá sau vườn, Trình Vãn Tịch bắt gặp Chu Tử Khâm đang ngồi một mình, tay lật qua lật lại thứ gì đó.

Quanh chỗ hắn ngồi là dược liệu lẫn vài loại rau củ — những thứ này đều do nàng và Dao Dao trồng, nhưng vì đất trống không nhiều nên số lượng cũng rất ít.Trình Vãn Tịch vốn định đi lướt qua luôn, nhưng nhìn sắc mặt cái tên đó cứ như vừa giẫm phải phân, Trình Vãn Tịch thở dài một hơi rồi tiến lại gần:"Ngươi ngồi đây làm gì vậy?

Trong nhà mọi người đang ăn bánh đậu đỏ, ngươi cũng vào ăn chút đi."

Chu Tử Khâm nghe tiếng thì có chút giật mình mà ngẩng lên, thấy người đến là Trình Vãn Tịch thì nhẹ nhõm mà thở dài:"Hóa ra là ngươi...

Ta không muốn ăn.

Ngươi ngồi lại trò chuyện với ta một lát được không?

Ta cảm thấy chỉ có huynh đệ tốt như ngươi mới hiểu ta."

Khóe mắt Trình Vãn Tịch giật giật, trong lòng thầm mắng:Ai là huynh đệ tốt của ngươi chứ?

Bà đây là nữ nhân, nữ nhân đó!Mặc dù có chút bực nhưng nàng vẫn im lặng ngồi xuống tảng đá gần đó.Chu Tử Khâm cúi mắt, giọng trầm thấp:"Ngươi cũng biết... ta vốn có người trong lòng.

Nhưng... người đó không biết, cũng chẳng thích ta."

Trình Vãn Tịch ngồi nghe nhưng chỉ im lặng mà không nói gì, nàng đối với mấy loại chuyện ái tình này vốn dĩ rất mịt mờ.Chu Tử Khâm lại lên tiếng, giọng mang chút u uất:"Nhưng ta không cam tâm...

Ta muốn một lần nói cho người đó biết.

Rồi...

đưa cái này."

Trình Vãn Tịch lúc này mới để ý kỹ vật trong tay Chu Tử Khâm, đó là một cái ngọc bội màu lam nhạt, nhưng nàng không hiểu đưa cái ngọc bội đó thì có ý nghĩa gì, liền hỏi:"Đây là gì?"

Chu Tử Khâm xém chút tức mà đứng bật dậy, nói:"Đây là gì?

Đương nhiên là tín vật định tình a.

Chẳng lẽ ngươi không đưa cho Dao Dao sao?

Hai người có tình ý với nhau, thì trao nhau vật này là chuyện thường tình mà."

Hắn thấy nàng vẫn im lặng, liền mất kiên nhẫn:"Ôi trời, ta thấy ngươi đúng là ngốc muốn chết, thật là tội nghiệp Dao Dao.

Ngươi đó...

đừng có mà làm bằng hữu tốt của ta phải khóc, biết chưa."

Chu Tử Khâm mắng mắng xong vẫn thấy Trình Vãn Tịch im lặng, thì đứng dậy phủi phủi bụi trên y phục, lại nhăn mặt gãi gãi cánh tay nói:"Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ở đây muỗi cắn muốn chết, ta vào trước đây."

Trình Vãn Tịch vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nàng đưa tay sờ sờ ngực áo, rồi lấy ra một miếng ngọc bội hình giọt nước.

Mặt sau ngọc bội có một vết nứt nhỏ, bên trên có khắc chữ bằng văn tự cổ.

Đây là di vật Trần Tô thúc thúc đã đưa cho nàng trước khi mất, thúc thúc nói vật này vốn thuộc về phụ mẫu nàng.

Dù Trình Vãn Tịch chỉ biết phụ mẫu qua lời kể của thúc thúc, nhưng nàng vẫn luôn rất trân trọng khối ngọc này.Người có tình cảm với nhau... thì sẽ trao tín vật cho nhau sao?Trong đầu nàng bỗng hiện lên gương mặt tươi cười của Dao Dao.Nhưng mà...Nhưng mà hai nữ nhân thì được phép có tình cảm với nhau hay không?Dao Dao đối với ta tốt như vậy...

Nếu Dao Dao biết ta cất giấu trong lòng thứ tình cảm nghịch thiên này dành cho nàng ấy, liệu nàng ấy có ghét ta không?Dao Dao... ta xin lỗi, hãy tha thứ cho ta, Dao Dao...Ta xin lỗi...Trong đêm khuya chỉ có tiếng côn trùng gọi nhau, một thân ảnh ngồi cuộn đầu vào chân, đầu vùi giữa hai cánh tay, đôi vai run lên từng cơn.

Và tiếng xin lỗi nức nở không thể kiềm nén... cứ vậy mà nghẹn ngào tuôn ra khỏi miệng.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 88 - Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân


Dao Tịch Đường cứ vậy mà trôi chảy vận hành suốt hai tháng.

Ban đầu còn nhiều người nghi ngờ y thuật của Vân Dao Dao, nhưng dần dần những người từng đến Dao Tịch Đường thì đều sẽ bị khuất phục hết.

Vì không những Vân Dao Dao y thuật cao minh mà còn thường xuyên chữa trị miễn phí nữa.Mà Vân Dao Dao càng nổi tiếng thì các thoại bản về nàng cũng càng ngày càng mọc lên như nấm.

Từ ngoài chợ cho đến quán trà, từ tửu lâu cho đến hàng ăn ven đường, đi đâu cũng bắt gặp những câu chuyện như: "Trình quản sự và Vân thần y cưới trước rồi mới sinh tình", hay "Ngay từ đầu Vân thần y và Trình quản sự đã là một đôi lưỡng tình tương duyệt".

Thậm chí còn có thoại bản "Vân gia tham đoạt gia sản, đẩy Vân thần y vào đường cùng, Trình quản sự anh hùng cứu mỹ nhân".Mấy kiểu thoại bản kiểu này là thứ mà ai ai trong huyện cũng đều rất thích nghe, thậm chí nó còn lan sang các huyện lân cận nhờ mấy ông thầy đồ cứ mang kể đi kể lại khắp các tửu lâu.Trên tầng hai Lạc Hoa Tửu Lâu, mấy bàn khách đang ngồi chụm đầu vào nhau bàn tán sôi nổi.

Một nam tử chống cằm nói:"Ôi dào, lại cái chuyện Trình quản sự thích mặc đồ nữ nhân sao?

Nhìn hắn có chỗ nào giống người vậy đâu?"

Nữ nhân trung niên ngồi cạnh tay còn cầm chén trà, liền chen vào:"Đúng đúng, nếu hắn thật sự thích mặc đồ nữ nhân thì sao mà có tình cảm với Vân cô nương được.

Lần trước ta đến bốc thuốc còn thấy họ ở trong y quán nắm tay nắm chân, ta nhìn mà ngại muốn chết."

Nam nhân trung niên đối diện lập tức đỏ mặt, đập bàn cái rầm:"Ta nói thật đó!

Rồi các ngươi sẽ phải hối hận vì không tin ta!"

Nói rồi hắn hầm hầm bỏ đi luôn.Một gã lắc đầu cười nhạo nói:"Ta nhớ mấy tháng trước hắn cũng nói câu y chang vậy."

Người bên cạnh nhún vai:"Kệ đi, ta thấy là hắn có bệnh."

Có kẻ không nhịn được, cười hô hố mà gọi theo:"Nè, nếu ngươi có bệnh thì mau tới Dao Tịch Đường bốc thuốc đi nha!"

Nói rồi cả đám cười phá lên một trận, át cả tiếng nhạc của tiểu nhạc công ở góc phòng, rồi lại nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện nhà người khác.Hôm nay Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch dậy từ rất sớm, vì các nàng phải khởi hành sang huyện Hưng Lạc, cách huyện Vĩnh Phong chừng hai mươi dặm.

Mấy hôm trước cháu nội của Lý gia lão gia – Lý Vĩnh Khánh – đích thân tới Dao Tịch Đường mời Vân Dao Dao đến nhà xem bệnh cho ông nội là Lý Thuận Vinh.

Nhưng Vân Dao Dao không thể đột ngột mà đi nên hẹn lại mấy ngày để sắp xếp.

Chu Tuyết Nhi hiện tại tuy chưa thể châm cứu, nhưng với mấy chứng bệnh thường gặp vẫn có thể khám và kê đơn.

Vậy nên hôm nay Vân Dao Dao để y quán lại cho Chu Tuyết Nhi chăm coi, đối với căn bệnh nào Chu Tuyết Nhi không biết thì cứ ghi chú lại và hẹn bệnh nhân ngày khác lại đến.Đường từ Vĩnh Phong sang Hưng Lạc khá xa, nên hai nàng chọn đi xe ngựa.

Sau hơn hai canh giờ rưỡi, cuối cùng cổng Lý gia cũng hiện ra trong tầm mắt.

Khi hai nàng đến cổng thì người canh cổng dặn dò hai nàng ở ngoài chờ, sau đó vào trong báo cho gia chủ.Chưa đến một khắc thì một nam nhân trung niên, một phụ nhân trung niên và nam tử trẻ hôm trước đến Dao Tịch Đường đã cùng bước ra.Nam nhân trung niên nhanh chân tiến lên, ôn hòa chắp tay:"Vị cô nương này chính là Vân thần y?

Không ngờ lại trẻ đến thế.

Tại hạ Lý Khang Ninh, đây là phu nhân ta Tạ Thu Hà, còn bên cạnh là hài tử của ta, chắc hai vị đã gặp qua.

Nghe danh Vân đại phu đã lâu, nên liền sai hài tử qua huyện Vĩnh Phong thỉnh mời.

Nay hai vị cất công đường xa đến đây, thật là quý hoá."

Vân Dao Dao cùng Trình Vãn Tịch cúi đầu đáp lễ, rồi Vân Dao Dao nói:"Lý lão gia khách khí rồi.

Xin cho ta được vào xem bệnh trước."

"Được, mời hai vị theo ta.

Phụ thân ta nằm trong phòng phía đông." – Lý Khang Ninh vội vàng dẫn đường.Đi qua mấy dãy phòng, đến trước căn phòng hướng đông, Lý Khang Ninh đẩy cửa bước vào.Trên giường có một lão nhân tuổi ngoài bảy mươi đang nằm, toàn thân bị phù nặng, sắc mặt xanh tái, hơi thở đã rất suy yếu.

Chiếc chăn bông đã vương mùi khai khái do không tự chủ được tiểu tiện.Vân Dao Dao không để ý mà ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh, sau đó cẩn thận bắt mạch.Khoảng một khắc trôi qua, chân mày của Vân Dao Dao nhíu lại.

Nàng động ý niệm lặng lẽ tiến vào không gian để sử dụng các dụng cụ dùng cho xét nghiệm.

Trước mắt Vân Dao Dao là màn ảnh hiện ra từng chỉ số mạch điện tâm đồ, kế đó là hình ảnh siêu âm tim, xét nghiệm huyết dịch, rồi X-quang ngực.

Sau khi cẩn thận xem hết kết quả, Vân Dao Dao đã có kết luận.

Lý lão gia mắc Tỳ Vị Hư Hàn, lại thêm chứng Suy Tim Mạn tính, thân thể phù nề đã lâu, công năng tim phổi suy giảm nghiêm trọng.

Người cũng đã mất tri giác, hơi thở thoi thóp, tứ chi lạnh như băng giá.Lý Khang Ninh đứng bên cạnh lo lắng đến nỗi quên hô hấp.

Thấy nàng im lặng quá lâu, hắn không kìm được mà lên tiếng, giọng đầy khẩn thiết:"Vân đại phu... tình hình phụ thân ta thế nào rồi?

Bao tháng nay ta đã mời không ít danh y, nhưng ai nấy đều chỉ thở dài lắc đầu.

Hiện tại ta chỉ còn trông cậy vào Vân đại phu."

Trình Vãn Tịch đứng bên cạnh Vân Dao Dao thấy sắc mặt tiểu nương tử không tốt, thì trong lòng liền lo lắng, mắt chăm chú dõi theo nàng._____________________________Diễn đàn chợ Vĩnh Phong:Đổi tin nóng của Trình Vãn Tịch lấy một cây bắp cải: Này, các ngươi biết tin gì chưa?

Có người thấy Trình Vãn Tịch hôn má một nam nhân.Bộ y phục nữ của Trình Vãn Tịch: Thấy chưa?

Thấy chưa hả?

Ta nói hắn đoạn tụ mà.Cái móng chân của Vân Dao Dao: Nhưng không phải nam nhân kia nhìn mặt rất giống Vân thần y sao?Bộ y phục nữ của Trình Vãn Tịch: Cái gì?

Ngay cả ca ca ruột của Vân Dao Dao mà hắn cũng không tha?
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 89 - Đêm hỗn loạn (1)


Vân Dao Dao hơi trầm mặt, rồi chậm rãi đứng lên, hướng về Lý Khang Ninh mà nói:"Lý lão gia mắc Tỳ Vị Hư Hàn, lại thêm chứng Suy Tim Mạn.

Phù nề kéo dài, tạng phủ hao tổn, nhất là tim và phổi đã suy kiệt nghiêm trọng.

Hiện người đã hôn mê sâu..."

Nàng dừng một chút, rồi lại nói:"Chỉ e... lão gia chỉ gắng gượng được hết hôm nay.

Ta... chỉ có thể giúp người ra đi mà bớt đau đớn hơn đôi chút.

Xin lỗi."

Cả nhà Lý gia nghe xong sắc mặt đều biến đổi.

Lý Khang Ninh lập tức bước đến bên giường, run run đưa tay chạm lên cánh tay phụ thân.

Tạ phu nhân không cầm được mà ở bên cạnh khóc thút thít.Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đứng lặng bên cạnh, sắc mặt trầm xuống.

Ở thế giới trước Vân Dao Dao từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân không qua khỏi, nhưng dù vậy, nàng chưa bao giờ cảm thấy có thể quen với việc này.Sau khi Vân Dao Dao giúp Lý lão gia châm cứu giảm đau xong, thì khoảng hai canh giờ sau người cũng ngừng thở.

Vân Dao Dao đứng cúi đầu thật sâu trước di thể Lý lão gia lần cuối.Tin tức Lý lão gia tạ thế khiến cả Lý phủ lập tức bận rộn.

Người đi đặt quan tài, kẻ chuẩn bị đồ tang, mời thầy cúng, rồi gửi thư báo thân quyến ở xa.Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch được mời ngồi tiếp trà ở phòng khách.

Chần chừ mãi đến khi trời tối mịt, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch mới đến trước linh vị, cúi lạy một lần nữa, rồi chậm rãi rời đi.Hiện tại đã sang canh Dậu.

Hai nàng từ trưa đến giờ chỉ nhấp vài ngụm trà do Lý gia mời.

Vân Dao Dao ngồi trong xe ngựa có hơi trầm lặng, ánh mắt rũ xuống.

Trình Vãn Tịch ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn, vừa buồn vì cảnh sinh tử vừa buồn vì thấy tiểu nương tử lòng mang tâm sự.Vân Dao Dao lắc lắc cái đầu xốc lại tinh thần.

Dù trong lòng có buồn đến mức nào thì nàng cũng không cho phép bản thân đắm chìm quá lâu, để rồi ảnh hưởng tới việc khác.

Người bệnh sẽ luôn có rất nhiều, nàng phải giữ cho tâm trí sáng suốt, để ứng phó trong mọi tình huống.Vân Dao Dao khẽ thở ra một hơi, cảm thấy tâm trạng đã ổn định hơn, nàng ngẩng đầu nhìn Trình Vãn Tịch.

Thì thấy Trình Vãn Tịch đang nhìn nàng chằm chằm, nhưng khuôn mặt lại có hơi... méo xẹo?Vân Dao Dao bị Trình Vãn Tịch chọc cười nhẹ, nàng đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Trình Vãn Tịch rồi hỏi:"Tịch ca ca, ngươi không sao chứ?"

Trình Vãn Tịch lúc này mới hoàn hồn, thấy Dao Dao ngồi trước mặt nắm tay mình còn cười cười với mình, thì có chút ngơ ngác nói:"Ta không sao... còn nàng?"

Vân Dao Dao cười nói:"Ta cũng không sao.

Chỉ là có chút đói bụng rồi."

Nói rồi nàng xoa xoa cái bụng, bày ra dáng vẻ "ta đói muốn chết", khiến Trình Vãn Tịch bật cười thành tiếng:"Được rồi, lát nữa về tới huyện, ta đưa nàng đi ăn mì, được chứ?"

Nghe đến chữ "mì", đôi mắt Vân Dao Dao lập tức sáng bừng:"Được a, Tịch—"Vân Dao Dao còn chưa nói hết câu thì con ngựa bỗng hí vang lên một tiếng chói tai.

Xe ngựa lắc mạnh khiến cả thân hình nàng nghiêng hẳn về phía trước.

Khi nàng sắp ngã nhào đầu về phía thành xe thì được Trình Vãn Tịch nhanh tay ôm gọn vào trong lòng.

Trình Vãn Tịch một tay giữ chặt nàng, một tay bấu lấy thanh gỗ trong xe để chống đỡ, giữ cho cả hai không bị mất thăng bằng.Khi xe ngựa dừng hẳn, Trình Vãn Tịch cúi xuống, lo lắng hỏi:"Nàng không sao chứ?"

Vân Dao Dao hơi choáng váng, nhưng mau chóng lắc đầu:"Không sao a... có chuyện gì sao?"

Trình Vãn Tịch đưa tay vén rèm, hướng ra ngoài hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"

Nam tử đánh xe quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, giọng lạc đi:"Ta... ta thấy phía trước... có người nằm giữa đường.

Có... có phải là đã chết rồi không?"

Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao nghe vậy liền đồng loạt nghiêng người nhìn ra ngoài.

Quả thật thấy một người đang nằm dưới đất, lưng quay về phía các nàng, nhìn y phục thì có vẻ là một nam nhân.Trình Vãn Tịch lập tức nhảy xuống xe trước, sau đó mới quay lại dìu Vân Dao Dao xuống.

Hai người một trước một sau, cẩn thận tiến lại gần.Khi khoảng cách chỉ còn một bước, Trình Vãn Tịch hơi cúi người, đưa tay lật người kia lại.

Nam nhân đang nằm giật mình bật dậy, lùi ra sau vài bước.

Trán hắn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt phòng bị quét ngang hai người:"Các ngươi là ai?"

Trình Vãn Tịch nhanh chóng đảo mắt quan sát, nhận ra bên cánh tay trái của hắn có một vết thương khá dài thì liền cau mày.Vết thương do đao chém?Trình Vãn Tịch có chút đề phòng nói:"Ta đi ngang qua thấy ngươi nằm đó nên đến xem.

Nếu không có việc gì thì bọn ta đi trước."

Nhưng chưa đợi Trình Vãn Tịch quay đầu, nam tử kia đã cất tiếng gọi:"Khoan...

đợi một chút!

Ta tên A Dục, đang trên đường đi thăm thân nhân thì... không cẩn thận ngã bị thương.

Hai vị... có thể cho ta đi nhờ đến huyện Vĩnh Phong được không?"

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì chân mày càng cau chặt hơn, tay nàng vô thức chặn Dao Dao lại ở phía sau.

Hắn nói dối, rõ ràng hắn bị đao chém.Vân Dao Dao thấy tỷ tỷ đột nhiên căng thẳng khác thường thì hơi ngẩn người.

Trong mắt nàng, nam tử kia rõ ràng đang bị thương, nếu cùng đường thì giúp một đoạn cũng không sao.

Nàng vừa hé môi định lên tiếng, thì một tiếng hét thảm thiết xé toang không gian tĩnh lặng vang lên từ phía sau.Khi Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch quay đầu lại nhìn, thì thấy nam tử đánh ngựa đã bị một hắc y nhân chém một nhát ngang qua đầu.

Thanh đao loé lên ánh lạnh, sau đó là tiếng máu phun lên nóng hổi.

Cái đầu của nam tử đánh ngựa bị cắt xéo lên ngang mũi, máu bắn ra như suối, rồi hắn như con rối đứt dây ngã rầm xuống mặt đất.

Con ngựa bị doạ sợ cũng hí vang lên.

Một nửa tròng mắt bên trái của người nọ theo quán tính văng ra, rơi gần chân Vân Dao Dao, mùi tanh tưởi cũng theo đó mà bốc lên nồng nặc trong không khí.
 
Back
Top Bottom