Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 64: Tâm tư Thường Lê


Hà Thiển Thiển đã trở lại, lúc này thấy Thường Lê còn đặc biệt chú ý xem đằng sau còn ai không, lúc này mới vội vàng chân chó* chạy tới: "Mình còn tưởng hôm nay cậu sẽ không về kí túc xá."*Chân chó: nịnh nọt.Thường Lê không hiểu: "Tại sao mình lại không về?"

"Vị Hứa Ninh Thanh kia thật đẹp trai nha!!

Hắn đến cầu xin cậu quay lại à?!"

"Bọn mình còn chưa yêu nhau đâu, quay lại cái gì!"

Thường Lê buồn cười nói: " Chỉ là cùng đi ăn cơm mà thôi."

Hà Thiển Thiển ngồi phía đối diện nâng tay chống má: "Đặc biệt đến trường học chỉ để đón cậu đi ăn sao?"

"Có lẽ vậy."

Thường Lê từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ cùng khăn tắm, đầu óc rối bời, cô thật ra cũng không hiểu rõ Hứa Ninh Thanh làm như vậy là có ý gì.Cô đứng ngẩn người trước tủ quần áo, Hứa Ninh Thanh liền gửi tới một tin nhắn: Đã đến phòng chưa?Cô trả lời: Đến rồi.Thường Lê cầm quần áo một lần nữa ngồi xuống ghế: "Thiển Thiển."

"Ừm?"

"Hỏi cậu một chuyện, cậu cảm thấy một người đàn ông đặc biệt đến trường học đón cậu, còn cho cậu một túi đồ ăn vặt lớn, dẫn cậu ăn cơm, là vì cái gì?"

Hà Thiển Thiển rất ngay thẳng: "Muốn tán tỉnh tán chứ sao."

Thường Lê bất đắc dĩ: ". . .

Không phải, hắn không phải loại người như vậy."

"Vậy hắn là loại nào?"

Hà Thiển Thiển ngồi ngay ngắn trên giường: "Cậu dáng dấp xinh đẹp như vậy, đàn ông bình thường đều muốn tán tỉnh cậu, đến cả mình thân là con gái mà còn giao động."

". . ."

Thường Lê thở dài, "Vậy hắn khả năng không phải là đàn ông bình thường."

"Vì sao?"

"Thì rất phong lưu, cậu biết mà, cùng loại kia nhìn qua ngàn vạn phụ nữ khắp thiên hạ, kinh nghiệm phong phú, hắn hẳn không thích loại như mình đâu."

"Mấy cái tin đồn trên mạng kia đều là thật?"

"Cũng không phải, thật giả đều có."

"Ừm ------" Hà Thiển Thiển nâng má: "Mình cảm thấy, loại đàn ông này này đoán chừng bị chiều quen rồi, đặc biệt đến tìm cậu khẳng định có thích cậu, cậu không phải cũng thích hắn sao, cậu liền giả vờ không biết chờ hắn tỏ tình với cậu là được."

" . . ."

Thường Lê không hiểu sao cảm thấy Hà Thiển Thiển nói rất có đạo lý, nhưng kia là Hứa Ninh Thanh nha, cô lại cảm thấy không chân thực, với lại. . .Thường Lê thở dài, vò tóc rối, "A" một tiếng, xông vào phòng tắm đi tắm gội.Cô về sau cũng đã cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân vì sao cô tức giận với Hứa Ninh Thanh, dường như rất đơn giản là bởi vì ở công ty hắn nhìn thấy hắn đứng sát gần Châu Ỷ Khâm, khoảng cách cơ hồ như đang ôm nhau.Nhưng động tác này thật ra vẫn chưa vượt qua giới hạn, Thường Lê lần thứ hai nhìn thấy hắn ở quán bar liền rõ ràng hắn chính là dạng người như vậy, huống hồ Hứa Ninh Thanh cũng không có bạn gái, vì cái gì không thể như thế.Điều khiến cô tức giận đó là từ sau khi ở cùng với hắn, lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp bộ dạng phong lưu tuỳ tiện của hắn, khiến Thường Lê không thể không nhớ đến Thường Thạch Lâm.Người ba cô không bao giờ muốn nhớ tới.Thường Lê đương nhiên cũng biết Hứa Ninh Thanh cùng Thường Thạch Lâm không giống nhau, Hứa Ninh Thanh có trách nhiệm có năng lực, không giống Thường Thạch Lâm kia vứt bỏ vợ con ăn chơi xa đoạ, nhưng cô chính là không cách nào tiếp nhận một Hứa Ninh Thanh như vậy.Rung động yêu thích không dễ dàng tiêu tan, nhưng cô dường như thực sự buông bỏ những ảo tưởng về người đàn ông đó.Thường Lê không biết bản thân bây giờ thực sự muốn gì.Sáng hôm sau có tiết, Thường Lê tắm rửa xong liền trực tiếp đi ngủ, giấc ngủ này không sâu, trong mơ các loại khung cảnh lung tung hỗn tạp ngổn ngang tụ lại, cứ vậy tới khi tỉnh lại cô có chút hoảng hốt."

Thường Lê?"

Hà Thiển Thiển bên cạnh gọi cô một tiếng."

À hả?"

Thường Lê hoàn hồn, lắc lắc đầu, mang dép lê đi rửa mặt.Hà Thiển Thiển: "Nghe nói tiết buổi sáng phân hai lớp, chú ta lát nữa cùng đi đi."

"Ừm."

Thường Lê nhổ nước súc miệng ra: "Cậu đợi mình hai phút, rất nhanh sẽ xong ngay."

Thường Lê rửa mặt xong, mặc áo khoác, mang boot, cầm túi sách cùng Hà Thiển Thiển ra khỏi phòng kí túc.Tuy là tiết buổi sáng nhưng không bắt đầu sớm, chín giờ rưỡi mới vào lớp, còn nửa tiếng nữa, hai người đi đến cửa hàng tiện lợi kế bên kí túc xá mua hai chiếc bánh bao cùng sữa đậu nành.Vừa ăn vừa đi đến khu giải đường.Đường đi hướng giảng đường vào kì nghỉ đông chỉ có đám người tham gia Giải mùa đông bọn họ, Thường Lê còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, hẳn là lúc trao giải các cuộc thi trước đã từng nhìn thấy.Có vài người thấy cô còn lễ phép cười chào hỏi.Giảng đường ở tầng sáu, một đám người đứng chờ thang máy.Thường Lê cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Tiềm Nhượng: Cậu đến giảng đường chưa?Trần Tiềm Nhượng trả lời: Vẫn chưa, hôm nay đến muộn, chắc khoảng năm phút nữa.Một bên Hà Thiển Thiển kéo cánh tay Thường Lê: "Hình như một trong hai lớp là của giáo sư Phó Thương Khanh, lúc trước mình đã từng thấy thầy ấy dạy học, rất đỉnh, hy vọng được phân vào lớp của thầy ấy."

Phó Thương Khanh chính là bậc thầy trứ danh tranh sơn thuỷ lúc bấy giờ, lúc trước Thường Tri Nghĩa vô cùng thích ông ấy, bây giờ trong nhà chính Thường gia vẫn còn treo hai bức tranh thuỷ mặc của Phó Thương Khanh."

Mình còn thưởng thầy Phó đã về hưu rồi."

Thường Lê nói.Hà Thiển Thiển: "Đã đến tuổi về hưu rồi, nghe nói là trường học đặc biệt mời về, một học kì cũng không có bao nhiêu tiết, lần này chúng ta thật may mắn, mình không nghĩ tới thầy ấy sẽ dạy cho nhóm học sinh còn chưa nhập học như chúng ta."

Thang máy từ bãi đỗ xe tầng hầm đi lên, "đinh" một tiếng.Thường Lê cúi đầu đi theo đám người vào trong.Bỗng nhiên, cô nghe được một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất quen thuộc.Thường Lê vô thức ngẩng đầu, là Hứa Ninh Thanh.Người đàn ông hôm nay không mặc tây trang, nhẹ nhàng lười biếng, còn đội mũ lưỡi trai, bộ dáng tuấn tú, chợt nhìn giống như một học trưởng đẹp trai soái khí nào đó.Một đám người chen vào thang máy."

Nhanh lên trễ bây giờ, chen vào thôi!"

Một nam sinh bên ngoài hô to.Dám người dồn về phía sau, Thường Lê chân đứng không vững, vành tai nhẹ nhàng lướt qua áo người đàn ông, khó khăn lắm mới đứng vững.Xung quanh một đám người bị chen nhỏ giọng phàn nàn, dường như cũng không chú ý đến Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh trong góc khuất.Không gian chật hẹp như vậy, Thường Lê không có ý định cùng Hứa Ninh Thanh chào hỏi.Nhưng hiển nhiên tên khốn nạn này không nghĩ như vậy.Bàn tay Thường Lê buông xuống bị người phía sau nắm lại.Lòng bàn tay khô ráo, xương ngón tay cứng cáp thon dài, hơi lạnh, đang nắm chặt tay cô.Thường Lê con mắt trợn to, nuốt xuống một ngụm không khí, sững sờ đứng im tại chỗ."

À đúng rồi, Lê Lê, cậu có mang dao trộn màu không, mình hình như không mang theo."

Hà Thiển Thiển một bên lục túi một bên hỏi.*Dao trộn màu: là một loại bay, lưỡi cùn, dùng để trộn màu hoặc trét màu lên tranh, mọi người search google là thấy."

À!"

Thường Lê nhẹ hạ thấp giọng kêu một tiếng, do lén lút làm loại sự tình này, vô cùng chột dạ, Hà Thiển Thiển đột nhiên nói chuyện làm cô giật cả mình.Vội vàng nói: "Mình mang nhiều lắm, lát nữa cho cậu mượn."

Thường Lê cúi đầu, nhẹ nhàng cố gỡ tay ra, nhưng không làm được gì.Ngay sau đó, cô nghe được người đang ông sau lưng cười nhẹ một tiếng, hơi thở ấm áp phả lên gáy cô.Thường Lê đỏ cả vành tai, một tay khác đem khăn quàng cổ kéo lên, bao bọc chặt chẽ phần gáy.Thang máy chen chúc đi lên, người đàn ông da mặt dày không thể hiểu nổi kia cứ nắm lấy tay cô không buông.Lại "đinh" một tiếng, thang máy đến tầng sáu.Thường Lê gấp rồi, trực tiếp lấy khuỷu tay trái huých một phát vào Hứa Ninh Thanh đằng sau.Hứa Ninh Thanh không kịp phòng bị, cơ bụng rắn chắc ăn một khuỷu tay, kêu lên một tiếng đau đớn, thả tay ra.Thường Lê vội vàng theo sát đám người chạy ra khỏi thang máy, Hà Thiển Thiển mơ hồ nghe được động tĩnh, vừa muốn quay lại nhìn liền bị Thường Lê kéo cánh tay chạy thật nhanh về phía giảng đường.Hứa Ninh Thanh đứng một mình trong thang máy, hắn vốn là đến tìm hiệu trưởng trường học có vài chuyện, không ngờ lại trùng hợp gặp cô trong thang máy.Hắn đưa tay xoa bụng một lát.Cái khuỷu tay đó đau thật, cô nhóc xuống tay không nhẹ, vô cùng tàn nhẫn.Dừng một lát, Hứa Ninh Thanh nâng tay phải lên, là bàn tay vừa nắm tay Thường Lê, hắn ma xui quỷ khiến đưa tay lên gần khoang mũi, giống như một tên biến thái hít vào một hơi.Hắn liếm môi, cửa thang máy dần đóng lại, người đàn ông đứng bên trong, nhẹ cười một tiếng.Trans: Dạo này vpn không được bình thường, nếu lỡ mà Trà vào không được trong thời gian dài, không đăng chương (khoảng 1 tuần) thì mọi người vào dembuon.vn đọc tạm nhé, tới lúc vào được Trà lại bù bên wattpad sau ỌvỌ
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 65: Cầu xin tha thứ


Bảng chia lớp đã dán trên tường ngoài hành lang.Hà Thiển Thiển linh hoạt chen vào trong đám người đi nhìn xem, không đầy một lát liền hét vọng ra: "Lê Lê!!

Chúng ta một lớp!!

Cậu đoán xem giáo sư của chúng ta là ai!?"

Thường Lê dòng suy nghĩ vẫn còn đắm chìm bên trong thang máy lúc nãy, thuận theo hỏi: "Ai vậy?"

Hà Thiển Thiển nhảy lên hai cái: "Là Phó Thương Khanh!"

"Đúng rồi."

Hà Thiển Thiển cực kì hưng phấn, còn nói: "Người bạn kia của cậu, Trần Tiềm Nhượng cũng cùng một lớp, tên của hai người ở trên đầu."

Tất cả mọi người tìm xong lớp mình được phân, nhao nhao đi vào giảng đường.Giảng đường rất lớn, Hà Thiển Thiển cùng Thường Lê ngồi ở hàng thứ hai dãy giữa.Rất nhanh chuông vào học liền vang lên, Phó Thương Khanh một thân áo khoác màu đen đi tới, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần khí chất kiêu ngạo, khác hẳn người thường.Thường Lê lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trần Tiềm Nhượng một tin nhắn: Sao cậu còn chưa tới?Trần Tiềm Nhượng: Con mẹ nó mình suýt chút nữa bị xe đâm, giữ chỗ cho mình, mình thấy toà giảng đường rồi.Phó Thương Khanh rồng bay phượng múa viết lên bảng đen tên của mình, ông được cho là tinh thông nghệ thuật, không chỉ có hội họa, thư pháp cũng được rất nhiều người săn đón."

Thầy biết những người đang ngồi trong căn phòng này ai cũng có những sở trường khác nhau, sở trường của thầy là tranh sơn thuỷ, mọi người hẳn cũng đã biết.

Tiết học này không có nội dung nhất định, chúng ta chỉ cần tuỳ tiện tâm sự một chút."

Thường Lê một tay vuốt tóc, một lần nữa lấy điện thoại di động ra, ấn mở khung chat với Hứa Ninh Thanh.Tay cô ở trên màn hình chần chờ một lát, không biết nên mở lời như thế nào.Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, Hứa Ninh Thanh gửi đến một tin nhắn.Chú: Lát nữa mấy giờ tan học?Thường Lê: . . . ?Tên khốn nạn này đến cùng có ý đồ gì với cô.Điềm Lê Lê: Mười một giờ ba mươi, chú đến trường học làm gì vậy?Chú: Tìm hiệu trưởng của các em có chút việc, trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?Thường Lê ngơ rồi.Quả nhiên tâm địa đàn ông như đáy đại dương, sâu không lường được.Năm lần bảy lượt mời đi ăn cơm!!

Bổn cung thật sự muốn nghĩ nhà ngươi thích bổn cung đấy!!Nhưng!

Bà!

Đây!

Vẫn!

Sẽ!

Không!

Đáp!

Ứng!

Ngươi!!!Thường Lê trả lời như một sát thủ lạnh lùng vô tình.Điềm Lê Lê: Từ chối.Thường Lê để điện thoại xuống, trên bục giảng Phó Thương Khanh đang giảng từ những điều cơ bản nhất, cách cầm bút như thế nào.Cô chợt nhớ bàn tay kia của Hứa Ninh Thanh, cảm giác vừa rồi trong thang máy nắm tay cô, ngón tay người đàn ông hơi lạnh, nhưng nắm trong chốc lát không hiểu sao lòng bàn tay cô chợt cảm thấy nóng hổi.Thường Lê xoè tay ra, nhìn mình chằm chằm lòng bàn tay mình.Mới ban nãy bởi vì sợ bị phát hiện nên chưa cảm nhận được cái gì, bây giờ hậu xúc cảm một mạch truyền đến.Cảm giác từng xương ngón tay thon dài bao trùm lên tay cô, lòng bàn tay khô ráo mát mẻ, cùng thang máy chật kín người như thế tạo ra loại cảm giác bí ẩn, lén lút thân mật.. . .

Cùng một chút xíu cảm giác kích thích?A!

A!

A!Trong đầu mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy Thường Lê!!!"

Ơ, cậu không thoải mái chỗ nào à?"

Hà Thiển Thiển kỳ quái nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Mặt đỏ cả lên rồi."

Thường Lê mềm oặt gục xuống bàn, nhếch môi, đưa tay xoa đôi tai đỏ tím tái, lầm bầm: "Không, chỉ là hơi nóng một chút."

"Đâu có nóng đâu, không thì cậu cởi áo khoác ra đi."

Thường Lê vô lực nói: "Không sao."

Cô uể oải nằm sấp xuống bàn, trong đầu là mớ suy nghĩ lung tung ngổn ngang, lại cảm thấy không thể từ bỏ, một lần nữa chống thân ngồi dậy hồng hộc ổn định lại hơi thở.Điềm Lê Lê: Đến cùng chú muốn làm gì?Cuối cùng cô vẫn không thể hỏi thẳng.Phân vân giữa Có phải chú thích cháu không? và Đến cùng chú muốn làm gì? vẫn là chọn vế sau.Hứa Ninh Thanh trả lời rất nhanh giống như một người cả ngày không có gì để làm.Chú: Cầu xin tha thứ.. . .

Cầu xin tha thứ.Thường Lê bùng nổ.Cầu cái gì tha!!Bà đây cho phép ngươi mập mờ như vậy à?!Cô cúi đầu, cái trán đập phái mép bàn, nhẹ nhàng "cộp" một tiếng."

Tiếp, mọi người nói một chút cách nhìn của mình về tác phẩm của hoạ sĩ này."

Phó Thương Khanh nhìn một vòng phòng học, nói: "Nghe nói trong lớp chúng ta có vài hoạ sĩ trẻ rất có thiên phú."

Ông mang lên kính lão nhìn từ trên xuống dưới danh sách lớp: "Thường Lê, em trả lời một chút vấn đề này đi."

Thường Lê sững sờ, vội vàng đứng lên.Nhưng cô đến đề bài là cái gì còn không biết.Hà Thiển Thiển một bên che miệng nhắc nhở: "Phạm Khoan*."

Thường Lê nghiêng đầu: "Khê Sơn Hành Lữ Đồ*?"

Xung quanh rơi vào yên tĩnh, chút thanh âm nhỏ cũng không có, Phó Thương Khanh rõ ràng cũng sửng sốt một chút.Cô nhớ nhầm à?Thường Lê lại thăm dò: "Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ*?"* Trans: Đầu tiên phải nói đến Phạm Khoan (范宽 - Fan Kuan), ông là hoạ sĩ tranh sơn thuỷ hay còn gọi là tranh phong cảnh thời nhà Tống.

Còn Khê Sơn Hành Lữ Đồ (Du lịch giữa núi và suối) và Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ (Cảnh núi rừng mùa đông) là một trong những bức tranh nổi tiếng của ông, được vẽ theo trường phái Bắc Tống.

Chị Lê tưởng thầy Phó đang hỏi tác phẩm tiêu biểu của hoạ sĩ.Lúc này phòng học bắt đầu tràn ra vài tiếng cười không nhịn được, có chút đột ngột, một bên Hà Thiển Thiển tuyệt vọng đỡ trán.Phó Thương Khanh vuốt râu thở dài, nhìn cô nói: "Em biết thầy đang hỏi vấn đề gì không?"

Thường Lê: ". . ."

Dưới lớp bắt đầu cười vang.Phó Thương Khanh cúi đầu nhìn danh sách lớp một lần nữa: "Vậy Trần Tiềm Nhượng đứng lên trả lời vấn đề này đi."

Thường Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại.Phó Thương Khanh ngẩng đầu, kính lão trượt xuống sống mũi: "Trần Tiềm Nhượng có ở đây không?"

"Báo cáo!"

Cửa phòng học mở ra, Trần Tiềm Nhượng thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa, tóc bị gió thổi toán loạn.Phó Thương Khanh nhìn vô cùng tức giận, mắt trừng Trần Tiềm Nhượng hồi lâu mới hừ một tiếng: "Vào đi!"

Thường Lê hướng Trần Tiềm Nhượng phất phất tay ra hiệu.Các cô ngồi ở giữa bàn, mấy người bên cạnh vội vàng đứng dậy để Trần Tiềm Nhượng đi vào, lộn xộn một trận.Thường Lê cùng Trần Tiềm Nhượng bình thường học lớp hội hoạ đều rất tập trung, lúc này giống như đang đánh trận vậy, tiết học hai giờ đồng hồ sau hai người không dám nói thêm một lời nào, đem sự tồn tại của mình giảm xuống đến mức thấp nhất.Sau khi hết giờ học hai người cùng nhau đi xin lỗi Phó Thương Khanh, ông lớn tuổi như vậy, dạng học sinh gì chưa gặp qua, chỉ nhàn nhạt dặn dò vài câu về sau chú ý nghe giảng liền bỏ qua."

Đi ăn cơm đi."

Trần Tiềm Nhượng cầm balo lên, dừng một chút, lại quay đầu hỏi: "Tối qua cậu đi ăn cơm với ai?"

Hả?"

Thường Lê chớp chớp mắt, thở dài: "Chú mình tới tìm mình."

Trần Tiềm Nhượng sửng sốt một chút, cậu biết việc Thường Lê từ bỏ Hứa Ninh Thanh, mặc dù nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm."

Hắn tìm cậu làm gì?"

"Ai mà biết."

Thường Lê không muốn nói chuyện này, mang túi sách khoác lên vai, tuỳ tiện cột tóc đuôi ngựa rồi đi ra ngoài.Lúc cô đi ra phòng học còn đặc chú ý xem Hứa Ninh Thanh có đến đây ép cô đi ăn cơm trưa với hắn không.Hành lang trống rỗng, không có ai cả.Hứ, đồ lừa đảo.Thường Lê bất mãn bĩu môi.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 66: Con đàn bà lẳng lơ tuỳ tiện


Giải mùa đông Đại học Z sắp xếp thời gian thật sự rất nhẹ nhàng, buổi chiều muộn có bài kiểm tra kĩ năng phác thảo, Thường Lê sau khi ăn xong cơm trưa trở về phòng ngủ nửa giờ, sau khi tỉnh dậy liền cầm bút chì làm quen một chút.Những thí sinh ghi danh Giải mùa đông năm nay được coi là đứng đầu trong lứa, ai cũng có tinh thần cạnh tranh cao.Thường Lê bình thường cảm thấy bản thân đối với vẽ tranh cũng rất chủ động cố gắng, không phải loại người giao bài tập mới đi luyện, bên trong phòng những bức tranh đã hoàn thiện xếp cao thành một chồng, nhưng nhìn mọi người ở đây vẫn có cảm giác rất khẩn trươngRất nhiều người cũng đang cố gắng.Ví dụ như Hà Thiển Thiển còn không ngủ trưa, gọi cơm về phòng vừa ăn vừa luyện.Địa điểm thi ở trong một phòng trống.Vì để tránh lặp lại bi kịch buổi sáng, Thường Lê đến tương đối sớm, trên đường còn mua cho một cốc trà sữa nóng.Bên trong phòng có rất nhiều giá vẽ, đã có rải rác vài người ngồi vào chỗ.Thường Lê cầm bút vẽ của mình chọn một vị trí trong góc, nhiệt độ bên trong phòng vẽ có chút nóng, Thường Lê cởi áo khoác ra, tay áo len xắn lên khuỷu tay.Trong điện thoại di động của cô có mấy album ảnh, đều là ảnh chụp màn hình, Thường Lê ấn mở album "phác họa", bên trong không ít hình ảnh tranh cô từng vẽ, tranh tĩnh vật, người, động vật đều có.Thường Lê tận dụng khoảng thời gian chờ vừa uống trà sữa vừa lướt xem từng ảnh, cũng vì một lát kiểm tra tìm chút cảm hứng.Chờ xem xong, đã uống hết nửa cốc trà sữa.Thường Lê đi nhà vệ sinh, ở tầng ba lòng vòng một hồi chỉ tìm được cái nhà vệ sinh đang sửa chữa, cô đành phải đi xuống tầng hai."

Lê Lê, cậu đi đâu vậy?"

Hà Thiển Thiển vừa vặn đi lên."

Mình đi tìm nhà vệ sinh."

"À, hình như đầu cầu thang tầng hai có đấy."

Thường Lê tại góc rẽ nhìn thấy Lê Hoan cũng đang đi đến phòng thi, đây là lần đầu tiên sau khi đến Đại học Z cô thấy Lê Hoan, cô cũng lười chào hỏi, liền làm như không nhìn thấy.Kết quả lúc cô đi xuống, bắp chân dưới va phải túi họa cụ của Lê Hoan.Túi họa cụ của Lê Hoan là một hộp kim loại góc cạnh, bắp chân Thường Lê bị góc hộp huých một cái, chân cô mềm nhũn, vội vàng dựa vào tường, nhưng lúc đi xuống không dừng lại kịp.Đầu gối Thường Lê đập xuống bậc cầu thang, người lăn xuống dưới, cô vô thức khẽ nâng tay chống người lên.Lập tức một trận đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, Thường Lê trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, đau đến nhíu chặt lông mày, nước mắt cũng tự động dâng lên, một mảng sương mù mông lung.Hình như có vài người vây xem, rất hỗn loạn, Thường Lê nghe được có người hỏi cô: "Cậu không sao chứ?"

Nhưng cô đang đau căn bản nói không ra lời, nước mắt dâng lên, mọi thứ đều mờ mịt.Hàng lông mi cô run lên, nước mắt trực tiếp từ hốc mắt chảy xuống, dọc theo sườn mặt tinh tế rơi xuống đất.Ôi.Cái này thật đủ mất mặt.Thường Lê một bên đau thương nghĩ.Ngay sau đó, trong màn nước mắt mông lung, có một bóng người tiến đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, cô ngửi được một cỗ hương vị thuốc lá nhàn nhạt.Cùng bàn tay đang vươn ra mang mùi hương dễ chịu.Thường Lê muốn nhìn rõ, nhanh chóng nháy mắt hai cái, kết quả hai hàng nước mắt liền ào ạt chảy xuống.Cô thấy rõ người trước mặt là Hứa Ninh Thanh.-Hứa Ninh Thanh hôm nay không có việc gì làm, đến tìm thầy hiệu trưởng bàn bạc về hạng mục đầu tư.Ban đầu việc đầu tư này để trợ lý đi bàn giao đàm phán là được, nhưng hắn nghĩ cô nhóc nhà mình đang ở đây bèn tự mình chạy tới, về sau lại biết được xế chiều có một giờ kiểm tra kỹ năng, Hứa Ninh Thanh liền không thật sự ép cô đi ăn cơm cùng mình, mà cùng các lãnh đạo nhà trường ra ngoài ăn cơm.Lúc này tính toán thời gian muốn đến tìm Thường Lê một chuyến, kết quả liền trực tiếp thấy một màn tại cầu thang này.Cô nàng mặc quần áo mùa đông, trông vừa nhỏ vừa mềm, ngồi dưới đất mặt trắng bệch vì đau, cắn môi dưới cố chịu đựng, trên trán rịn mồ hôi, giữa bắp chân xuất hiện một vết cắt sâu, đau đớn run rẩy.Hắn đi qua, đỡ lấy vai Thường Lê, trầm giọng: "Lê Lê, đau chỗ nào, chân hay cánh tay?"

Kết quả nhìn thấy đôi mi chớp chớp, hai hàng nước mắt trực tiếp chảy xuống.Trái tim Hứa Ninh Thanh đập loạn nhịp.Có một loại bực bội khó chịu không thể diễn tả.Thường Lê chậm chạp hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: "Tay.."

Hứa Ninh Thanh đỡ cổ tay cô: "Có thể cử động không?"

"Không biết nữa."

Thường Lê hít mũi một cái, từ từ nghiêng người ngồi dậy.Sau khi cơn đau đi qua lòng bàn tay mới hồi phục được cảm giác, Thường Lê mở tay ra, phía trên bị rách hai đường, lòng bàn tay toàn là máu, Thường Lê giật giật ngón tay, có chút cứng đờ.Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Tôi đưa em đi bệnh viện."

Hắn nói xong, liền trực tiếp nghiêng người qua, một tay vòng xuống hai chân cô.Thường Lê vội vàng tránh ra sau: "Chờ, chờ một chút."

Hứa Ninh Thanh giương mắt, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.Khoảng cách hai người bây giờ gần trong gang tấc, người đàn ông đôi mắt đào, đuôi mắt khẽ nhếch, sắc lạnh thấu xương.Thường Lê ngước mắt nhìn, nói: "Bây giờ còn phải đi thi."

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống tay cô: "Có thể vẽ không?"

"Tay phải không bị sao cả."

Thường Lê nâng cổ tay phải lên, nắm nắm bàn tay, cảm thấy không đau lắm.Hứa Ninh Thanh mím chặt môi, trầm mặc nhìn cô mấy giây, nói: "Vậy chờ em vẽ xong rồi đi bệnh viện, tôi chờ em ở bên ngoài, em vẽ xong thì đi ra ngay."

Thường Lê gật đầu: "Được."

Người xung quanh vây thành một vòng, Hứa Ninh Thanh quét mắt, trực tiếp ôm ngang cô lên."

Á------!"

Thường Lê không kịp chuẩn bị bị dọa cho hết hồn, vòng tay qua ôm chặt cổ người đàn ông.Tiếng ồn ào xung quanh chớp mắt nhỏ dần, mọi người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý nhường đường cho Hứa Ninh Thanh.Thường Lê cảm thấy bản thân trong mắt mọi người muốn biến thành một con đàn bà lẳng lơ tuỳ tiện rồi.Lúc thì Trần Tiềm Nhượng, lúc thì Hứa Ninh Thanh.Ài.Trans: Chúc mọi người một ngày lễ Trung Thu bình an vui vẻ bên gia đình, giữ sức khoẻ trong thời điểm dịch bệnh
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 67: Không đau là do cắn thịt Đường Tăng đấy


Trong phòng vẽ tranh, lúc mọi người nhìn thấy Hứa Ninh Thanh ôm cô đi vào đồng loạt lộ ra biểu cảm chấn động, mặt Thường Lê nóng lên, nhỏ giọng nói: "Đồ của cháu toàn bộ để ở góc bên kia."

Hứa Ninh Thanh hiển nhiên đã gặp qua bao nhiều ánh mắt, mặt không đổi sắc, vô cùng không cần mặt mũi.Hắn cúi người, cẩn thận từng li từng tí đem cô nhóc đặt xuống ghế, Thường Lê mũi chân nhẹ chạm đất, xê dịch vị trí, trên bàn chân cũng có một khoảng đỏ.Hà Thiển Thiển ngồi vị trí trước mặt cô: "Cậu làm sao vậy Lê Lê?"

"Ngã một chút, không có việc gì."

Thường Lê ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Lê Hoan đang đi tới."

Bây giờ còn đau nhiều nữa không?"

Hứa Ninh Thanh đứng trước mặt cô cúi đầu hỏi."

Tay trái rất đau."

Hứa Ninh Thanh bình tĩnh "Ừm" một tiếng, lại nói với Hà Thiển Thiển bên cạnh: "Làm phiền em để ý con bé một chút."

Hà Thiển Thiển có chút giật mình, vội vàng gật đầu hai cái.Thường Lê không muốn làm phiền người khác, ra vẻ già mồm, đưa tay kéo tay áo Hứa Ninh Thanh: "Cháu cũng có thể tự chăm sóc mình."

"Ừm."

Hứa Ninh Thanh trả lời qua quít, đưa tay vò tóc cô: "Tôi đi ra ngoài trước, khi nào kết thúc thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi liền đến bế em ra ngoài."

"..

À há."

Hứa Ninh Thanh vừa đi ra liền gặp thầy coi thi đang đi vào, Thường Lê nhận ra là đây là vị giáo sư cô gặp lần thi vấn đáp.Người đàn ông thấp giọng cùng thầy giáo nói cái gì đó, một lát sau liền thấy thầy ấy hướng Thường Lê nhìn sang, gật đầu nói: "Được".Thường Lê ngồi dưới góc, nhìn Hứa Ninh Thanh trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, thật sự không biết phải làm sao.Mặc dù tay không đau lắm, nhưng khi cầm bút lên cảm giác rất lạ lẫm, ngón giữa và ngón áp út co lại cầm bút rất đau.Phòng vẽ tranh lớn như vậy nhưng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh từng đường bút sột soạt trên giấy.Phác họa cần dùng bút chì là chính, càng về sau cô càng cảm thấy đau hơn, có chút chột dạ.Thường Lê nhanh chóng vẽ mau mau, sau khi kết thúc chỉ chỉnh sửa lại một chút rồi tháo giấy vẽ xuống, cầm túi lên khập khiễng đi đến thầy coi thi bên cạnh, giao bài."

Tay em không sao chứ?"

Thầy coi thi cũng mở miệng hỏi thăm.Thường Lê cười cười: "Không có chuyện gì ạ."

Lúc cô đẩy cửa ra ngoài, Hứa Ninh Thanh đang dựa trên tường hút thuốc.Người đàn ông bộ dáng tuấn tú, lúc này giữa hai hàng lông mày nhíu lại, hiện ra chút không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, hắn hút một hơi thuốc, bên má hơi hõm, điếu thuốc giữa ngón tay sáng lên ánh lửa hồng.Hắn cứ như vậy trong làn khói thuốc mờ mịt nhìn qua.Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, dập tàn thuốc đi đến, đứng trước mặt Thường Lê: "Cần ôm không?"

Thường Lê: ?Huynh đệ, người hỏi cũng quá bá đạo tổng tài đi.Thường Lê mất tự nhiên dời tầm mắt: "Cháu tự đi được."

Hứa Ninh Thanh cũng không miễn cưỡng, kéo cánh tay Thường Lê vòng qua cổ mình, một tay đỡ đỡ lưng cô, dìu cô đi xuống.Hứa Ninh Thanh lái xe đến bệnh viện tư nhân, vừa rồi lúc Thường Lê trong phòng vẽ hắn đã liên hệ trước, đem xe dừng trong hầm gửi xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng năm.Làm xong tất cả kiểm tra, thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ, xương cổ tay trật khớp.Bác sĩ đẩy gọng kính, cầm hình chụp x-quang ra xem: "Không có vấn đề gì lớn, tay trái kia thì hơi nghiêm trọng một chút, mấy ngày này không được mang vác vật nặng, dưỡng một thời gian là khỏi."

Hứa Ninh Thanh đứng một bên: "Bác sĩ, cô ấy gần đây phải thi đấu, tay phải thường xuyên vẽ tranh."

"Vậy như này đi, để tôi châm cứu cho cô, kích thích vận động kinh mạch, có thể khôi phục nhanh hơn một chút."

Thường Lê con mắt đã trợn to rồi.Châm cứu.Bản năng cô kháng cự cùng sợ hãi.Hứa Ninh Thanh cảm giác được cô co rúm về phía sau, thế là đưa tay đặt lên bả vai cô: "Sợ thì không làm, việc Giải mùa đông lại về nghĩ biện pháp."

Nhưng chậm trễ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vẽ tranh.Thường Lê nhớ tới cảm giác đau lúc vẽ phác thảo, rất rõ ràng điểm này.Cô do dự hai giây, lắp ba lắp bắp nói: "Vậy.. làm một lần đi?"

"Không sợ?"

"..

Không sợ."

Bác sĩ nhanh chóng cầm bao châm cứu đi đến, Thường Lê thấy ông ấy mở túi vải nhung màu đen ra, bên trong chi chít những kim châm dài ngắn khác nhau, suýt thì ngất luôn tại chỗ.Cô không dám nhìn, dời đi tầm mắt.Cô nàng ngồi trên ghế, tay áo xắn tới khuỷu tay, cánh tay mảnh mai trắng nõn, làn da sáng mịn, lúc này giống như bị đưa ra pháp trường, run rẩy khoác lên tấm vải mềm.Bác sĩ rút ra một cây châm, mắt nhìn Thường Lê, buồn cười nói: "Cô gái nhỏ à, cái này không đau, thả lỏng một chút."

Thường Lê muốn quay lại đáp ứng một tiếng, kết quả liền thoáng nhìn thấy cây kim dài trong tay, lúc này cuống họng mềm nhũn "A" một tiếng, lập tức đem đầu xoay ngược trở về.Hứa Ninh Thanh đưa tay, giữ lấy cái ót cô, đem người ấn vào trong lồng ngực mình.Thường Lê cứng đờ, chóp mũi đụng vào áo Hứa Ninh Thanh, có chút cứng rắn.Cơ bụng.Cô không kịp xấu hổ, bác sĩ sau lưng nói: "Tôi châm vào rồi, đừng nhúc nhích nha."

Thường Lê nhắm chặt mắt, trực tiếp há mồm cắn.Làn da truyền đến cảm giác lạnh buốt, ban đầu cảm thấy đau nhức nhưng sau đó chỉ còn sót chút ê ẩm, dường như không khủng bố như cô nghĩ, nhưng Thường Lê vẫn là không dám buông lỏng cảnh giác, sợ đột nhiên châm vào huyện đạo khiến cô đau đớn.Cô đem mặt chôn sâu trong lồng ngực Hứa Ninh Thanh, không tự chủ được dùng sức, răng nhẹ nghiến.Hứa Ninh Thanh đột nhiên cảm giác trên bụng truyền đến một mảng nhói nhói kích thích, hai chiếc răng nanh đáng yêu của cô nhóc, lúc này đang cùng cơ bụng của hắn tiến hành một cuộc gặp gỡ thân mật.Cô cứ như vậy ngậm một khối thịt nhỏ, còn nghiến nghiến răng.Hứa Ninh Thanh cảm thấy rất đau, nhưng không có đẩy ra.Thẳng đến khi châm cứu kết thúc, Hứa Ninh Thanh mới giơ tay nhéo mặt cô, thanh âm có chút khàn: "Nhả ra."

"..."

Thường Lê kịp thời phản ứng mình đang làm gì, nhanh chóng há miệng ra, lui người về sau ngồi thẳng dậy.Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Hứa Ninh Thanh, một đoạn áo có chút nhăn, bên trên còn có một khoảng ướt không rõ hình dạng.Cô đang làm cái gì vậy trời..Thường Lê muốn hóa giải chút xấu hổ, xoa tóc, nói: "Châm cứu như thế này, hình như cũng không đau lắm ha."

Người đàn ông nâng tay lên, ngón tay thon dài xoa lên bụng, thần sắc lo lắng lúc trước đã biến mất, lại khôi phục bộ dáng lười biếng kia, phát ra tiếng cười trầm thấp, còn có chút côn đồ."

Không đau là do cắn thịt Đường Tăng đấy."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 68: Cháu gái


Ban ngày vào mùa đông rất ngắn, lúc từ bệnh viện đi ra trời đã tối mịt, xung quanh bệnh viện tư nhân xe đậu cũng không nhiều.Hứa Ninh Thanh lái xe ra khỏi tầng hầm: "Cơm tối muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được."

Thường Lê cúi đầu phủi bụi trên ống quần, là lúc trước ngã cầu thang bị quẹt vào, lúc đó không chú ý tới.Dừng một chút, cô lại níu cổ áo ngửi ngửi, nhíu mày lại.Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô nhóc cầm áo mình ngửi giống một con cún: "Làm sao vậy?"

"Có mùi máu."

Thường Lê nhíu mày: "Rất khó chịu, nhiệt độ nước phòng tắm kí túc xá lại không ổn định."

Máu trên quần áo không nhiều, là do hai vết thương trong lòng bàn tay dính vào, chẳng qua Thường Lê đối với mùi máu tươi rất mẫn cảm, thực sự cảm thấy có chút buồn nôn.Hứa Ninh Thanh: "Đi xuống lầu cũng không cẩn thận một chút."

"Cháu rất cẩn thận."

Thường Lê thanh âm nhàn nhạt: "Là có người cố ý cầm túi đẩy đùi cháu."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, nghiêng đầu: "Ai?"

Thường Lê nhún vai: "Nói cũng vô ích, không trực tiếp đẩy cháu thì cô ta còn lâu mới thừa nhận, không thể làm gì."

"Mới đến Đại học Z có ba ngày, sao lại có người nhằm vào em rồi?"

Hứa Ninh Thanh lạnh mặt hỏi."

Không phải, là người học cùng lớp cao trung với cháu, tên Lê Hoan, cháu đã nói với chú rồi."

Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, không nói chuyện.Người đàn ông bật xi nhan, quay ngược đầu xe lại: "Trước tiên về nhà tắm rửa thay quần áo đã, tôi gọi người mang cơm đến."

"Được."

Thường Lê đáp ứng xong, lời nói của Hứa Ninh Thanh mới xoay một vòng trong đầu cô, cô nghiêng đầu: "Cái gì cơ?"

Hứa Ninh Thanh quét mắt nhìn cô: "Ừm?"

"Về nhà ai?"

Hắn cười khẽ: "Nhà tôi."

". . .

Nhà chú không có quần áo của cháu, đi nhà chú làm gì?"

Hứa Ninh Thanh: "Em bân giờ về nhà chắc chắn ông bà sẽ bị em hù chết."

Lời nói này ngược lại không sai, không chừng trực tiếp không cho cô quay lại trường học.Hứa Ninh Thanh còn nói: "Việc quần áo để tôi giải quyết, không phải nhiệt độ nước kí túc xá không ổn định sao, coi chừng lại cảm lạnh."

Thế là cuối cùng vẫn đi nhà Hứa Ninh Thanh.Đùi Thường Lê đã băng bó đơn giản, bước đi vẫn còn chút đau, cô liền co chân nhảy lò cò về phía thang máy.Sau khi rời khỏi nhà Hứa Ninh Thanh hôm đó, cô chưa quay lại đây lần nào.So với lúc đó không khác gì nhiều, mà thật ra cô cũng rời đi chưa bao lâu.Hứa Ninh Thanh về phòng ngủ lấy chiếc áo len màu xám đưa cho cô, cổ tròn phổ thông, với chiều dài kia Thường Lê mặc sẽ thành váy."

Bây giờ tôi đi lấy quần áo cho em, trở về muộn thì mặc tạm cái này."

Thường Lê nhìn áo lên trong tay hắn hai giây, vẫn là nhận lấy.Cô ôm quần áo đi vào nhà tắm phòng của khách.Thường Lê tắm rửa rất lề mề, lại bởi vì tay và đùi đều quấn băng gạc, phải cẩn thận từng li từng tí, thế là tắm đã chậm càng thêm chậm.Cô tắm được một nửa, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, cửa phòng ngủ mở ra.Thường Lê ngừng lại, tắt nước, liền nghe Hứa Ninh Thanh ở bên ngoài nói: "Quần áo tôi lấy cho em để ở đây, trên giường của em, lát nữa tắm xong thì ra thay."

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, cả phòng đều là sương mù mịt mờ, Thường Lê nhìn khuôn mặt mình trong gương, bị hơi nóng làm cho mặt có chút ửng đỏ, cả người cũng thế.Cứ như vậy đầu óc cô như trống rỗng khi nghĩ đến Hứa Ninh Thanh đang đứng bên ngoài cách một vách tường nói chuyện với mình.Thường Lê ho nhẹ một tiếng: "Cháu biết rồi."

Hứa Ninh Thanh không có ở lâu, hẳn đặt quần áo xuống liền trực tiếp xoay người đóng cửa đi ra ngoài.Thường Lê tắm xong quấn khăn đi ra, trên giường đặt một bộ quần áo được gấp chỉnh tề.Trông quen quen.

Thường Lê mặc vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài, hỏi: "Chú ơi, quần áo này chú đến nhà cháu lấy à?"

Bữa tối vừa mới đưa tới, Hứa Ninh Thanh đơn giản dọn ra, cầm hai đôi đũa đi đến, giương mắt nhìn về phía Thường Lê.Cô gái nhỏ làn da trắng muốt non mịn, tóc dài không sấy khô ướt sũng rủ xuống trước ngực, chỗ xương quai xanh lõm xuống còn mang theo bọt nước nhỏ, gương mặt đỏ bừng.Hắn hầu kết trên dưới khẽ động, liếm môi một cái: "Ừm."

Con hồ ly nhỏ chớp mắt mấy cái, tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Có bị phát hiện không?"

"Không."

Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Nói là em nhờ tôi mang đến trường học."

Thường Lê cho hắn một ngón tay cái.Thường Lê đi đến bàn ăn, bên cạnh còn có túi thức ăn, cô liếc mắt qua, thấy hai cuộn băng gạc.Cô vẫn chưa hiểu, Hứa Ninh Thanh liền xoay người đè cô ngồi xuống ghế, rủ mắt xuống nhìn thấy băng gạc trên cổ tay cô đã bị ước, lại liếc xuống nhìn mắt cá chân cô."

Vừa rồi tắm làm ướt đùi à?"

Hứa Ninh Thanh hỏi."

Ừm, cháu xé ra luôn rồi."

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Người đàn ông thở dài, cầm chân cô đặt lên đùi mình, chân Thường Lê rất đẹp, Hứa Ninh Thanh vẫn luôn biết, nhất là mắt cá chân tinh tế, cơ xương sau gót rõ ràng.Hứa Ninh Thanh còn cảm thấy gân cốt ở đây rất gợi cảm.

Hắn đem quần jean Thường Lê xắn lên, phía trên xước một chút da, vết đỏ vẫn chưa tan, nhất là trên làn da trắng mịn lộ ra càng thêm chói mắt.Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cầm lên cuộn băng gạc kia, lòng bàn tay nắm chặt bắp chân Thường Lê nhấc lên.Thường Lê hai tay chống ra sau chỗ ngồi, bị người đàn ông nắm chân cảm thấy không được tự nhiên, thân thể dần lui về sau, vô thức né tránh.Hứa Ninh Thanh khàn giọng: "Đừng nhúc nhích."

Động tác Thường Lê liền dừng lại.Băng gạc quấn trên bàn chân hai vòng, Hứa Ninh Thanh dứt khoát thay luôn băng gạc trên cổ tay cô.Thay xong trên tay dính thuốc sát trùng, hắn đứng dậy đi rửa tay.Thường Lê không có ý định chờ hắn, kéo ổng quần jean xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt, cảm thấy khát lại đứng dậy đi đến tủ lạnh tìm nước uống.Đồ uống ở đây vẫn là những cái trước đó cô mua đặt vào, Thường Lê kiểm tra ngày tháng, cầm một lon đi đến bàn ăn.Hứa Ninh Thanh sau khi rửa tay đi ra, liền thấy cô nhóc đang mở lon nước bằng một tay.Trông ngầu đấy, nhưng mà mở không ra.Hắn cười nhẹ một tiếng, đi qua cúi người, hai ngón tay cố định lon nước, ngón trỏ nhẹ nhàng bật lên mở ra."

Cảm ơn."

Thường Lê rót cho mình một ly, lại đưa đến trước mặt hắn: "Chú uống không?"

"Không cần, em cứ uống đi."

Hứa Ninh Thanh không thể uống thứ nước ngọt lịm này.Dừng một chút, Hứa Ninh Thanh hỏi: "Nữ sinh cố ý đẩy em ngã xuống lầu, em tính xử lý như thế nào?"

Thường Lê nghiêng đầu qua: "Ừm?"

"Có muốn tôi giúp em nói với cán bộ nhà trường một chút không?"

Thường Lê cười lên, đuôi mắt hồ ly xinh đẹp khẽ cong, chế nhạo nói: "Chú muốn nói cái gì, nói cô ta cố ý đẩy cháu, ảnh hưởng tới cuộc thi của cháu, không phải người tốt à?"

Hứa Ninh Thanh rất bình tĩnh, hững hờ không biết đang nghiêm túc hay nói đùa: "Ừm, còn định gây áp lực, huỷ bỏ tư cách thi đấu, tiện thể liên hệ cảnh sát lập một cái án, lần sau còn gặp trường hợp như vậy trực tiếp lưu ban."

Thường Lê: ". . .

Chú nghiêm túc đấy à?"

Hứa Ninh Thanh cười: "Đúng vậy."

"Thôi quên đi."

Thường Lê khoát tay: "Không có chứng cứ mà làm lớn lên người ta sẽ nghị luận, cũng may không có vấn đề gì nghiêm trọng, cháu chấp cô ta một bàn tay vẫn là vẽ tốt hơn cô ta gấp bội."

Cô thở dài: "Ài, nhưng mà nghĩ đến có chút bực mình thật."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô không nói chuyện, cũng không tiếp tục cái đề tài này.Không biết có phải bởi vì nước quá nóng hay không, Thường Lê cực kì khát, uống xong lon nước vẫn còn khát, cô cũng không miễn cưỡng mình, trực tiếp cầm một lon nước khác phóng tới trước mặt Hứa Ninh Thanh.Nhẹ nhàng "phặc" một tiếng.Hứa Ninh Thanh mặt cũng không ngẩng lên, đưa cho cô lon nước đã mở.Thường Lê lại rót vào cốc, uống một ngụm, một tay chống trán, trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chú này."

Hứa Ninh Thanh: "Ừm?"

Cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhìn hắn, thành khẩn nói: "Chú gần đây đang tu tâm dưỡng tính đấy à?"

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Thường Lê còn nói: "Cháu cảm thấy hình như chú đang gặp phải chuyện gì ấy."

Thường Lê lại uống hết một cốc, chỗ còn lại chỉ đủ nửa cốc, cô khẽ nghiêng người tựa vào ghế, vỗ ngực vô cùng tự tin nói: "Không sao, nếu chú có cái gì khó nói, vẫn còn cháu gái ở đây để tâm sự mà."

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Thật con mẹ nó cháu gái hắn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back