Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 59: Muốn như thế nào tôi đều nghe theo em


Lúc Hứa Ninh Thanh gấp rút từ công ty trở về, Thường Lê đang ngồi trên thềm bậc thang trước cổng chung cư.Mấy ngày năm mới này thời tiết ấm áp, cô mặc một chiếc váy len màu trắng gạo, khuỷu tay vắt chiếc áo khoác dài, đang cúi đầu xem điện thoại.Hứa Ninh Thanh xuống xe, bước nhanh qua, ngồi xổm xuống trước mặt Thường Lê.Hai người cách nhau một bậc thang, lúc này Thường Lê so với hắn cao hơn một chút, Hứa Ninh Thanh hơi ngước đầu nhìn cô, cũng may cô không khóc.Hứa Ninh Thanh chợt nhớ tới khoảng thời gian Thường Lê ở cùng hắn không lâu, lúc đi Nhật Bản gặp động đất giả vờ khóc lóc, một tràng hu hu hức hức không thể giả hơn.Cùng với trước đó không lâu Bạch Ý đến trường tìm cô, cô nhóc đứng một mình trên đường, cúi đầu cố gắng mở to hai mắt muốn đem nước mắt nuốt ngược vào trong.Hắn từ khi đó liền biết Thường Lê không phải người thích khóc, chí ít sẽ không muốn khóc trước mặt người khác.Nhưng Thường Lê đã thực sự khóc trước mặt hắn hai lần.Hứa Ninh Thanh cũng không hề xem cô là phiền toái."

Lê Lê."

Hứa Ninh Thanh vuốt vuốt tóc cô, nhẹ nói: "Là tôi không tốt, để Lê Lê của chúng ta phải uỷ khuất rồi."

Chuyện này là do hắn dự đoán sai, không nghĩ tới công ty Châu Ỷ Khâm lại dám trực tiếp kéo Thường Lê vào.Thường Lê né tránh bàn tay hắn, đưa điện thoại ra: "Hai hotsearch kia mất rồi, cháu tìm không thấy nữa."

"Tôi tìm người gỡ xuống, buổi sáng cũng gỡ, hợp tác với Châu Ỷ Khâm toàn bộ huỷ bỏ, một lát nữa sẽ hoàn thành làm sáng tỏ chuyện của em."

Hứa Ninh Thanh nói.Thường Lê ngẩn người, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy Hứa Ninh Thanh có thể thu xếp đươc tất cả một cách chu toàn."

Ồ."

Thường Lê nhẹ gật đầu, cảm xúc kích động ấp ủ nãy giờ bộc phát, chần chờ hỏi: "Chú muốn huỷ bỏ hợp tác với Châu Ỷ Khâm?"

"Ừm."

Hứa Ninh Thanh theo sát ngồi cạnh bên Thường Lê trên bậc cầu thang.Thường Lê dụi mắt, yên tĩnh mấy giây, cố gắng sắp xếp từ ngữ: "Chú làm như vậy, có phải có chút cặn bã rồi không?"

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, buồn cười hỏi: "Cái gì cơ?"

"Thì cảm giác giống như bỏ đá xuống giếng*."*Bỏ đá xuống giếng: lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hãm hại.Thường Lê càng nói càng cảm thấy mình thực sự quá rộng lượng, một bên nói một bên thầm khen bản thân một trận.

"Chú với cô ta dù sao cũng là chỗ bạn bè, đám người trên mạng kia mắng chú không nghe người cũ khóc, mắng chú là người đàn ông cặn bã nhất thế giới."

"Bây giờ đâu có khóc."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô bỗng nhiên nói, rút một điếu thuốc ngậm trên miệng: "Ban nãy em doạ chết tôi rồi."

Thường Lê bởi vì câu nói này, con nai nhỏ không hề được báo trước động một cái.Cô không dám ngẩng đầu hay đáp lời, cũng không biết phải nói gì, đành cúi xuống nhìn chằm chằm vân tay mình đến ngẩn người.Hứa Ninh Thanh nói tiếp, thanh âm nhàn nhạt giải thích: " Tôi và Châu Ỷ Khâm cũng không phải bạn bè gì, ngay từ scandal đầu tiên cũng là cô ta tự tìm người tung ra, đám người trên mạng muốn chửi liền chửi đi, dù sao tôi cũng chính là như vậy."

"Cô ta tự tìm người tung ra?"

Thường Lê có chút giật mình: "Còn có thể như vậy sao?"

Hứa Ninh Thanh cười cười: "Đương nhiên, cho nên từ bây giờ muốn làm gì cũng phải cẩn thận một chút."

"Vậy chú không làm sáng tỏ chuyện này à."

Thường Lê rất tức giận bất bình: "Chú phải đứng ra giải thích nha, nếu chuyện như vậy bọn họ sẽ không tiếp tục mắng chú, sẽ quay ngược lại mắng cô ta."

Hứa Ninh Thanh đáp ứng rất đơn giản: "Được, vậy liền làm sáng tỏ, muốn thế nào tôi đều nghe theo em."

Trên thân người đàn ông có mùi thuốc lá nhàn nhạt.Thường Lê lúc này mới chú ý dưới khoé mắt hắn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, ngồi trên bậc thang cũng có chút mệt mỏi không che giấu được, cặp mắt đào ngày thường toả sáng mười vạn volt kia bây giờ thiếu sức sống rõ ràng.Chẳng qua không ảnh hưởng đến nhịp tim Thường Lê mỗi lúc một tăng.Trong trời đông giá lạnh này, Thường Lê cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình từng chút từng chút lên cao.Cô nàng đứng lên, dậm chân tại chỗ, cúi đầu nhìn về phía Hứa Ninh Thanh: "Vậy cháu về nhà trước đây."

Cô dừng một chút, lại bổ sung :"Chú cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."

-Dư luận biến hóa rất nhanh.Đám người trên mạng chắc cũng không ngờ tới ăn dưa* của cô người mẫu nổi tiếng này với tên phú nhị đại lại ngon như vậy, không chỉ cái này tiếp nối cái khác, sâu xa tầng tầng lớp lớp, lại còn lật ngược thế cờ.*Giống như drama showbiz ấy, ăn dưa = hóng drama.Phải nói mạng lưới dưa hiện này, vẫn là cua gắt được chào đón nhất.Vào buối tối, chuyện liên quan tới công ty Hứa Ninh Thanh huỷ bỏ toàn bộ hợp tác với Châu Ỷ Khâm lan truyền khắp các trang mạng, sau đó tập đoàn Thừa Hoà xác minh tuyên bố từ nay về sau từ chối tất cả hợp tác với nghệ sĩ của công ty Châu Ỷ Khâm.Bởi vì một tin đồn nhỏ cuối cùng hai bên công ty cạch mặt nhau quả thực hiếm thấy, mà nghệ sĩ công ty đông đảo, chuyện này chỉ ảnh hướng tới công ty Châu Ỷ Khâm, mà phía tập đoàn Thừa Hoà ngoại trừ phí bồi thường hợp đồng cũng không ảnh hưởng gì.Lúc này các loại bàn tán xôn xao.Có thể để cho Thừa Hòa nổi trận lôi đình như vậy chỉ có một khả năng, chính là hết thảy mọi chuyện đều do công ty Châu Ỷ Khâm đạo diễn sắp đặt.Mà nghị luận về Thường Lê chuyển từ tiểu tam thành loại từ khiến người xem đều cảm thấy xấu hổ - Bá đạo tổng tài sủng ái từ tận đáy lòng.Dưới bình luận Weibo thậm chí còn viết cả văn án chuyện tình máu chó Thường Lê x Hứa Ninh Thanh, Phàn Hủy cùng Mạnh Thanh Cúc thậm chí còn chấm điểm phân hạng quán quân á quân, còn đăng lên vòng bạn bè cho người khác cùng thưởng thức, làm Thường Lê tức muốn chết.Ban đầu chuyện này dự tính là sẽ kết thúc sớm, nhiệt độ đã từ từ giảm xuống, nhưng Thường lão gia không biết nghe được ở chỗ nào chuyện Thường Lê bị người ta mắng trên mạng.Trực tiếp liên hệ người quen làm truyền thông nói rõ ràng.Thế là một lúc sau đó, hotsearch #Thường Lê là ai?# hồi đầu đột nhiên bay lên, lúc này nội dung đổi thành từng bài từng bài luận văn phổ cập kiến thức.Từ gia thế bối cảnh đến học vẽ từ bé, đoạt được rất nhiều giải thưởng.[Tôi vốn còn tưởng đây là tình yêu trai tài gái sắc, không nghĩ tới con mẹ nó lại là tình yêu công chúa và vương tử?

Lại còn là công chúa tài hoa thiên sắc??][Có thể quen biết Hứa Ninh Thanh, tuổi còn nhỏ như thế đã có thể ngồi trên ghế khách quý buổi tuyên truyền, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây không phải đứa trẻ bình thường.][Chẳng qua ông nội người ta nói không phải yêu đương gì, các vị bình luận cũng đừng có ghép cặp nữa, người trong cuộc chắc xấu hổ chết rồi.][Tôi bây giờ chỉ muốn biết công ty Châu Ỷ Khâm nên làm gì, đắc tội hai công ty lớn như vậy coi như xong rồi, những người giàu rất biết nể mặt nhau, đoán chừng về sau thật sự không có mấy người dám hợp tác với bọn họ.][Em gái xinh đẹp xuất hiện đi!

Xinh đẹp lại còn tài giỏi!

Cup vàng làm mắt tôi loá mắt rồi!][Với tư cách là người trong giới nghệ thuật xin được nói một câu, những giải thưởng kia đều rất nổi tiếng, thậm chí có những cuộc thi còn có tiêu chuẩn tham gia, mà Thường Lê chính là được những giải thi đấu đó đích thân mời thi, trong giới mỹ thuật cái tên Thường Lê này không ai không biết, buổi sáng nhìn thấy hotsearch còn làm tôi giật cả mình.]Cùng lúc đó, Trần Tiềm Nhượng cũng không quên thò một chân vào, đăng lên Weibo những giải thưởng của Thường Lê, đồng thời trả lời một bình luận hỏi cậu ta có quen chị Thường Lê không:------ Quen biết nhiều năm rồi, lần này cũng cùng tham gia Giải mùa đông ở Đại học Z.Thường Lê: ". . ."

Trên mạng còn có người nói rằng đêm nay giống như cả thế giới vì cô mà thanh minh.Thường Lê sau khi tắm rửa sấy tóc đi ra ngoài, cô gái nhỏ khoác lên chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, ngồi ngay ngắn trên giường mở điện thoại di động ra xem, Trần Tiềm Nhượng bên trong bình luận đang cùng fan hâm mộ trò chuyện.[Nhường một chút, anh có ảnh chụp của chị ấy sao!

Ôiiii đẹp quá đi mất!!]Trần Tiềm Nhượng gửi một tấm hình lúc Thường Lê đang cầm cup nhận giải trên sân khấu, ngày đó đám người bọn họ vừa đi chơi ở câu lạc bộ Kart*, Thường Lê mặc bộ đồ áo liền quần của thương hiệu Miumiu, trước ngực còn thêu một hình đua xe.*Kart: xe F1, xe công thức 1 dạng mini.Trần Tiềm Nhượng còn không quên thêm dòng chữ tiếp ứng to đừng trên đầu: Có ngầu có ngọt, vừa đẹp vừa soái*.*Nguyên văn 可盐可甜又美又飒 (khả diêm khả thiển, hựu mĩ hựu táp): đây là ngôn ngữ mạng để miêu tả idol nữ xinh đẹp, hợp mọi hình tượng, có thể biến hoá khôn lường, lúc ngầu lòi lúc ngọt ngào đáng yêu.Thường Lê: "..."

Cô trực tiếp gửi tin nhắn Wechat cho Trần Tiềm Nhượng: Nhanh ngậm miệng đi!
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 60: Đến Đại học Z


Sự việc được giải quyết rất thuận lợi.Sáng hôm sau những chuyện liên quan tới scandal ban đầu Hứa Ninh Thanh cùng Châu Ỷ Khâm vào khách sạn đã được làm sáng tỏ, cũng được công bố chính thức trên Weibo của Thừa Hoà, trực tiếp vạch trần Châu Ỷ Khâm thuê phóng viên tung tin sai lệch.Thường Lê tối qua ngủ rất ngon, cô vốn là người lương thiện không chấp nhặt, cũng có chút ngốc, ngủ một giấc liền đem chuyện hôm qua ném ra sau đầu.Cứ như thế cho đến khi nhìn thấy tin tức Hứa Ninh Thanh làm sáng tỏ scandal với Châu Ỷ Khâm còn hoảng hốt nghĩ, lần này sao chú ấy lại tuyệt tình như vậy?Trong ấn tượng của Thường Lê, Hứa Ninh Thanh là người có tính tình ôn hoà, bị gán cho cái mác phong lưu hoa tâm cũng không quan trọng, chưa bao giờ thấy hắn thực sự nổi giận.Ngay sau đó cô mới chợt nhớ tới, hôm qua. . . hình như là cô kêu Hứa Ninh Thanh giải thích.Lúc ấy hắn còn còn xoa tóc cô đáp ứng nói: "Được, vậy liền làm sáng tỏ, muốn thế nào tôi đều nghe theo em."

Muốn thể nào tôi đều nghe theo em.Thường Lê cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình một lần nữa bắt đầu tăng cao.Cô chui vào trong chăn, lại nghĩ tới lần trước đi khỏi nhà Hứa Ninh Thanh, cô thấp giọng nghẹn ngào nói: "Cháu cũng không hiểu chú đã không thích cô ta, vì cái gì cô ta dựa trên người chú như vậy cũng không đẩy ra, chú vẫn là cái bộ dạng hờ hững đó."

Thường Lê lăn một vòng trên giường, trùm kín chăn lại, ép mình không nghĩ thêm nữa.-Hai ngày sau, bởi vì Châu Ỷ Khâm từ đầu đến cuối không lên tiếng giải thích, chuyện này cũng dần dần lắng xuống.Thường Lê cũng chuẩn bị kỹ càng tất cả hành lý, xuất phát đi Giải mùa đông Đại học Z.Trên mạng nhiệt độ đã dần hạ xuống, nhưng cuộc sống hiện thực thì không như vậy, Thường Lê cùng Trần Tiềm Nhượng vừa xuất hiện tại Đại học Z liền gây sự chú ý, đi đến đâu tất cả ánh mắt đều dồn vào họ như soi xét.Thường Lê một tay xách hành lý, một tay giơ lên che mặt, đi tới nói với Trần Tiềm Nhượng: "Mình quá thảm rồi, đều tại cậu nói mình cũng tham gia Giải mùa đông."

Trần Tiềm Nhượng cười một tiếng: "Mình không nói cậu cũng đã nổi tiếng sẵn rồi."

Đại học Z cung cấp cho thí sinh Giải mùa đông kí túc xá của nghiên cứu sinh, hai người một phòng, lại còn có ban công lớn, thuộc dạng ký túc xá có điều kiện tốt nhất trong nước.Ở cùng phòng với Thường Lê là một nữ sinh tên Hà Thiển Thiển, là người phía nam.Lúc Thường Lê đến cô ấy đã đến trước rồi, vừa nhìn thấy người cô liền lập tức kích động đứng lên: "Thật sự là cậu đấy à!

Ban đầu mình còn tưởng là trùng tên!

Trời ơi, mình cũng thật may mắn, thế mà được phân cùng phòng kì túc xá với cậu, à đúng rồi, mình tên Hà Thiển Thiển, có lẽ cậu không biết mình, nhưng thật ra chúng ta đã cùng tham gia thi đấu rồi, mình gặp cậu rất nhiều lần rồi á!"

Thường Lê cũng ngượng ngùng cười, đón cái ôm của Hà Thiển Thiển."

Mấy ngày trước mình còn nhìn thấy cậu trên hotsearch, không ngờ bây giờ nhân vật chính ở ngay bên bạnh, nhưng cậu và Hứa Ninh Thanh thật sự không phải một đôi sao, mình cảm thấy hai người cực kì hợp nhau nha!"

Hà Thiển Thiển thực sự là người nhanh mồm nhanh mép, nói nhiều vô kể, đến Thường Lê cũng phải bái phục đầu hàng."

Không phải đâu."

Thường Lê đem quần áo treo vào tủ, nhẹ giọng bổ sung một câu: "Trước đây mình cũng thích hắn, chỉ là không có kết quả mà thôi."

Hà Thiển Thiển sửng sốt một chút: "Thật xin lỗi. . .

Mình không biết."

Thường Lê quay đầu nhìn cô, buồn cười nói: "Không phải, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, cậu nói cứ như thể bạn trai mình chết rồi ấy."

Sắp xếp hành lý xong, hai cô ngồi tám chuyện một hồi, có Hà Thiển Thiển ở đây không cần lo chán ngắt tẻ nhạt, Thường Lê còn biết cô có một người bạn trai cũng trong giới nghệ thuật."

Cậu ấy cũng học vẽ tranh à?"

Thường Lê hỏi."

Không, học điêu khắc."

"Điêu khắc á."

Thường Lê sửng sốt một chút, nói lời thật lòng: " Thật là lợi hại nha."

"Nào có, cậu mới lợi hại, chẳng qua bạn trai mình cũng rất tuyệt, à đúng rồi!"

Hà Thiển Thiển bò lên giường, cầm tượng gỗ điêu khắc trên đầu giường xuống, "Cậu nhìn xem, cái này chính là lúc anh ấy theo đuổi mình đã tặng cho mình đấy."

Đó là bức tượng gỗ hình cô bé rất dễ thương, Thường Lê hỏi: "Bạn trai cậu theo đuổi cậu à?"

"Đúng vậy."

Thường Lê đầu ngón tay vuốt ve tượng gỗ, nói lẩm nhẩm: "Thật tốt."

"Cậu xinh đẹp như vậy, người theo đuổi hẳn là rất nhiều."

Hà Thiển Thiển nói: "Trong trường mình, có rất nhiều người khen cậu xinh đẹp đáng yêu."

Thường Lê phồng má, thở dài: "Đó là chuyện khác."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 61: Rau xanh bị người ta trộm mất


Một bên khác, bởi vì ngày đó Hứa Ninh Thanh cùng tập đoàn Thừa Hoà náo loạn gây ra động tĩnh lớn, khiến mấy ngày năm mới này Hứa Ninh Thanh trôi qua vô cùng phiền muộn.Không chỉ bị đám bạn trêu chọc một trận, đến cả Hứa Thừa Sinh và Trần Điềm cũng giận dữ gọi điện tới mắng mỏ vấn đề sinh hoạt cá nhân của hắn, còn liên lụy Thường Lê người ta ngoan ngoãn hiền lành cũng bị mắng theo.Hôm nay hắn vừa tan làm liền nhìn thấy Phòng Tê đi ra khỏi quán cà phê mới mở đối diện công ty."

Ấy, Hứa tổng, trùng hợp vậy."

Phòng Tề cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh hắn.Hứa Ninh Thanh chọc hắn: "Cậu làm sao mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy."

Phòng Tề cười phá lên: "Huynh đệ, anh có biết lời này phun ra từ miệng anh nghe rất khủng bố không, làm sao, anh định rửa tay gác kiếm, bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi?"

Hứa Ninh Thanh mặc kệ hắn, đi thẳng đến bên cạnh xe, vừa ngồi vào thì bên cạnh Phòng Tề cũng theo sau ngồi xuống.Hứa Ninh Thanh dừng lại, mặt không biểu tình nhìn hắn: "Cậu vào đây làm gì?"

"Tôi cho anh xem một tin tốt."

Phòng Tề làm bộ lén lén lút lút, dáng vẻ chào hàng cấm, lấy điện thoại trong túi ra ấn mở video đưa tới.Hứa Ninh Thanh mấy ngày này thực sự bị mọi người phiền đến đau đầu, vừa định đem người đạp xuống xe, kết quả ánh mắt lướt qua video khó khăn lắm mới dừng được lời nói.Video không dài, hai phút, là đoạn ngắn phát trực tiếp xế chiều hôm nay của Trần Tiền Nhượng.Trong video, Trần Tiềm Nhượng nhìn về phía đối diện hỏi: "Mọi người đều nói muốn thấy cậu, lộ mặt đi nào."

Lời này là nói với ai sau đó liền rõ ràng.Một giây sau trong video liền xuất hiện âm thanh quen thuộc của Thường Lê: "Đến cùng là fan hâm mộ của cậu hay của mình, cậu phát trực tiếp vậy xem mình làm gì chứ?"

Ngay sau đó video lung lắc mấy cái, xuất hiện gương mặt cô gái nhỏ, khoảng cách có chút gần, gần như thấy rõ lông tơ trên da mặt nhỏ bé, Thường Lê đưa di động ra xa một chút, cười trước màn hình vẫy tay hai cái.Cô xuất hiện khoảng hai mươi giây, điện thoại liền trở về tay Trần Tiềm Nhượng.Cuối đoạn video là tiếng nói vọng qua của Thường Lê: "Nhanh lên một chút đi, đói chết mình rồi."

Phòng Tề lấy điện thoại lại, hớn hở trêu chọc: "Thế nào, có tức hay không huynh đệ, rau xanh bị người ta trộm mất." (Trans: đồ tể cưa bom 🙂)Hứa Ninh Thanh hỏi: "Bọn họ đang ở đâu vậy?"

"Đại học Z."

Phòng Tề sửng sốt một chút, lập tức lại cười lên nỗi đau của người khác, "Không thể nào, anh ngay cả điều này cũng không biết, đứa trẻ nhà anh không nói cho anh biết à?"

Phòng Tề còn đem bốn chữ đứa trẻ nhà anh nhấn mạnh, trước đó bọn hắn nhắc đến Thường Lê, Hứa Ninh Thanh liền luôn miệng nói cái gì mà "đứa trẻ nhà tôi", bây giờ giống như tìm được cơ hội tốt để châm chọc.Hứa Ninh Thanh mấy ngày nay dường như rất ít khi nói chuyện với Thường Lê, huống chi bây giờ Thường Lê tránh hắn như tránh ôn dịch.Người đàn ông không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Làm sao cậu biết?"

"Cô em trước đó tôi mang đến đêm giao thừa chính là học cái gì mà phác hoạ, nghe cô ấy nói, video này tôi cũng từ cô ấy biết, nghe nói là tham gia cái gì Giải mùa đông ấy, mới ra chính sách gì đó, ai biết được."

Hứa Ninh Thanh rút ra một điếu thuốc, không nói chuyện.-Thường Lê cùng Trần Tiềm Nhượng đi canteen ăn tối xong lại đi dạo quanh trường một lát, lúc về ký túc xá đã khá muộn.Lúc cô trở về Hà Thiển Thiển đang ngồi trên bàn vẽ gì đó, đèn học nhỏ chiếu sáng, Thường Lê lên tiếng chào hỏi, không có đi qua nhìn xem cô đang vẽ cái gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm.Thường Lê từ trước đến nay tắm rửa chậm chạp, lề mà lề mề hồi lâu mới ra ngoài, đã là một tiếng sau.Hà Thiển Thiển vừa buông xuống bút chì, ngáp một cái: "Mình ngủ trước đây, hôm nay đến Bắc Kinh đi chuyến bay đêm, buồn ngủ chết mất."

"Ừm."

Thường Lê thuận tay tắt đèn.Cô mở đèn pin điện thoại, soi đường bò lên giường, không suy nghĩ nhiều, liền tìm Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy nói chuyện phiếm.Gian phòng đen nháy giờ đây chỉ loé lên một chùm sáng nho nhỏ.Chợt, màn hình nhảy một cái, có người gọi tới.Thường Lê sững sờ nhìn ghi chú Chú chớp nháy hai lần, mới nhớ tới Hà Thiển Thiển đã đi ngủ, vội vàng tắt âm thanh ngồi dậy đi xuống giường."

Cậu có điện thoại à?"

Hà Thiển Thiển hỏi."

Ừm, đánh thức cậu rồi, xin lỗi nha."

Thường Lê ấn trên màn hình, đem ánh sáng hạ xuống mức thấp nhất có thể.Hà Thiển Thiển: "Không phải đâu, mình có chút lạ giường, ngủ không được, cậu nghe máy đi."

Thường Lê cầm điện thoại mang dép lê nhung mềm mại, mặc thêm áo khoác: "Không có việc gì, mình ra ban công nói chuyện."

"Vậy cậu cẩn thận không lạnh lắm đấy."

Thường Lê "Ừm" một tiếng, kéo cửa ban công đi ra ngoài."

Alo."

Thường Lê nhận.Gió đêm rất yên tĩnh , cùng với đó âm thanh người đàn ông cũng trầm xuống, nghe có chút dịu dàng: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Vẫn chưa."

Thường Lê dựa vào lan can ban công, "Chú muộn như vậy tìm cháu có chuyện sao?"

Thường Lê nhìn xuyên qua lớp cửa kính, đèn đường vàng mờ chiếu rọi, con thỏ lông xù đang ngồi ngay ngắn trên bàn học cạnh cửa sổ, bị ánh sáng chiếu lên những màu sắc lốm đốm.Cô dời ánh mắt, không nhìn nữa, ghé người vào lan can.Thanh âm người đàn ông thuận theo gió đêm truyền tới: "Không có việc gì thì không thể gọi điện cho em à?"
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 62: Tôi đang chờ em


Thường Lê chớp mắt mấy cái: "Cái gì cơ?"

Hứa Ninh Thanh không có giải thích, hỏi: "Hôm nay đến Đại học Z rồi?"

Thường Lê cũng không cảm thấy lạ khi Hứa Ninh Thanh biết, khẽ "Ừm" một tiếng."

Phải ở mất bao lâu?"

"Chắc phải tầm nửa tháng."

Thường Lê ánh mắt buông thõng, nhìn một đám nữ sinh dưới cổng kí túc xá, chậm rãi trả lời: "Có rất nhiều thứ phải thi."

"Những ngày này đều phải sống ở Đại học Z à?"

"Gần như là vậy, nghe nói mấy ngày sau còn sắp xếp một cuộc thi, cuối cùng còn kiểm tra lý thuyết."

Cô đưa tay nắm tóc, có chút phiền muộn: "Lại là lý thuyết."

Người đàn ông khàn giọng cười một tiếng.Thường Lê nghe được âm thanh đầu kia điện thoại: "Chú đang ở bên ngoài à?"

"Ừm, vừa về nhà."

Thường Lê mắt nhìn thời gian, gần mười giờ tối, vô thức nói: "Hôm nay chú về nhà thật sớm."

Sau khi nói ra cô mới ý thức được không đúng.Cái gì mà hôm nay về nhà thật sớm..Làm như bọn họ đang sống cùng nhau ấy!Quả nhiên hắn liền trực tiếp cười ra tiếng, chẳng qua không ngả ngớn trêu chọc cô như trước, chỉ cười giải thích: "Bên ngoài quá ồn ào, lười nhác ra ngoài."

Thường Lê qua loa "Ồ" một tiếng, ngáp một cái."

Buồn ngủ rồi?"

Hứa Ninh Thanh hỏi.Thường Lê: "Không phải, cháu đang ở ban công, nhìn dưới tầng có người ngáp, liền ngáp theo."

Ngay sau đó, cô liền nghe được đầu kia truyền đến âm thanh rất nhỏ, là tiếng thang máy, cùng âm thanh đóng cửa vào nhà.Loại thân mật kín đáo này khiến trái tim Thường Lê nhẹ xao xuyến trong gió đêm."

Ngày mai mấy giờ phải dậy?"

Hứa Ninh Thanh hỏi.Thường Lê: "Buổi sáng hình như không có việc gì, buổi chiều phải đi vấn đáp với các giảng viên hội họa."

"Vậy còn sớm, nói chuyện thêm một lát."

Hứa Ninh Thanh ngừng chút, lại hỏi: "Em đang ở trên ban công?"

"Đúng vậy."

"Có mặc áo khoác không đấy?"

Thường Lê che lại cổ áo, hít mũi nói: "Đã mặc."

Hứa Ninh Thanh đổi đề tài: "Có muốn ăn gì không, ngày mai tôi đưa đến cho em."

"Hả?"

Thường Lê sửng sốt một chút: "Hình như cũng không muốn ăn gì.."

Hứa Ninh Thanh cũng không tiếp tục.Hai người không nói chuyện lâu, Hứa Ninh Thanh sợ Thường Lê giữa mùa đông đứng ngoài ban công lâu bị cảm lạnh, nói thêm vài câu liền dỗ cô đi ngủ.Thường Lê khẽ đẩy cửa ban công ra, lại đóng lại.Bạn cùng phòng cũng đã ngủ, hô hấp ổn định.Thường Lê trở lại giường, ngồi trên mép giường hồi tưởng lại câu "Ngủ ngon" kia của hắn lúc chuẩn bị tắt điện thoại.Đây là lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh chúc cô ngủ ngon.Bây giờ ngồi nhớ lại đỏ cả hai bên tai, Thường Lê mơ hồ cảm thấy có chút khác biệt, nhưng lại không xác định được.Cô ngồi trên giường, nhìn móc khóa trên bàn được ánh trăng chiếu rọi, qua hồi lâu sau mới đi ngủ.Thường Lê không lạ giường, lúc trước lần đầu đến nhà Hứa Ninh Thanh cũng ngủ rất ngon.Ngày thứ hai tỉnh dậy đã mười giờ sáng, hôm nay trời nhiều mây, bên ngoài nhìn qua vẫn tối tăm mờ mịt.Thường Lê vươn vai một cái, Hà Thiển Thiển không còn ở trong kí túc xá, cô cầm điện thoại di động lên, bên trong có mấy tin nhắn Trần Tiềm Nhượng gửi đến.Cô tuỳ ý buộc lại tóc rối, gửi cho Trần Tiềm Nhượng một tin nhắn âm thanh."

Cậu vừa dậy à?"

Trần Tiềm Nhượng rất nhanh gọi lại.Thường Lê bật loa ngoài, đánh răng nói mơ hồ không rõ: "Đúng vậy, buổi sáng không phải không có việc gì sao."

"Đúng là không có gì, ban đầu mình muốn hẹn cậu cùng đi ngao du Đại học Z, nói không chừng sau này phải ở đây lăn lộn bốn năm đấy."

Thường Lê: "Những bốn năm cơ mà, bây giờ vội đi dạo làm gì."

Trần Tiềm Nhượng cười một tiếng, cũng không tranh với cô: "Nhanh lên một chút, mình ở dưới kí túc xá đợi cậu, mình vừa nghe bạn bè nói có món này trong canteen số bốn Đại học Z cực kì ngon."

"Đã biết."

Thường Lê bình thường không có thói quen trang điểm, rửa mặt rồi thoa một chút son, thay quần áo liền đi xuống lầu.Trần Tiềm Nhượng một thân áo trắng quần đen đứng dưới gốc cây chơi điện thoại, thấy Thường Lê đi tới liền cất điện thoại vào túi, vẫy tay với cô.Thường Lê chạy tới: "Cậu đợi rất lâu rồi?"

"Đúng vậy, mình đợi đến hoa cũng tàn rồi."

Thường Lê nâng mắt: "Mình đã rời giường thần tốc nhất có thể rồi."

Mặc dù là kỳ nghỉ đông, nhưng ở Đại học Z không ít sinh viên ở lại trường, trong trường trai thanh nữ tú rất nhiều, nhưng giá trị nhan sắc của Thường Lê và Trần Tiềm Nhượng vẫn là nổi bật nhất, cả một đoạn đường đi ai ai cũng phải liếc nhìn.Thường Lê vừa lĩnh ngộ hôm qua nhưng đã bắt đầu thích ứng với ánh mắt này, không còn mất tự nhiên nữa.Trần Tiềm Nhượng: "Nghe nói trong canteen số bốn có thịt dê hầm cực kì ngon."

"Cậu có người quen ở Đại học Z cơ à?"

Thường Lê hỏi."

Là học trưởng của chúng ta ở trường học Thượng Hải năm ấy, tên Tào Tấn, trước đó không phải người ta còn theo đuổi cậu sao?"

"Có à?"

Thường Lê hoàn toàn không có ấn tượng."

Đúng vậy, anh ấy từng theo đuổi cậu đấy, nhưng về sau kể cho mình là đã từ bỏ rồi, nói cậu là.. không ăn khói bụi trần gian."*Ý chỉ không muốn yêu đương, không quan tâm tới tình yêu.Trần Tiềm Nhượng không nói rõ ràng, Thường Lê vô thức đáp lại: "Tiên nữ à?"

"Ni cô."

Trần Tiềm Nhượng cánh tay chống trên vai Thường Lê, dựa vào người cô cười không dừng được: "Anh ấy nói cậu giống như ni cô không ăn khỏi bụi trần gian."

"..."

Thường Lê cười mắng: "Anh ta mới là ni cô, cả nhà đều là ni cô."

Trong canteen số bốn rất nhiều người, chắc bởi vì do món ăn ngon, ở đây nhiều người hơn cả canteen số một hôm qua bọn họ đi.Hai người đi đến quầy gọi món, Trần Tiềm Nhượng: "Gọi hai phần thịt dê?"

"Mình không thích ăn thịt dê."

Thường Lê dừng chân nhìn menu dán trên cửa kính, "Mình muốn một nồi hầm thập cẩm*."*Nguyên gốc là "三鲜" (Tam tiên), Tam tiên là tổng hợp ba loại cao lương mĩ vị như: Vịt, cá, hải sản (thịt, thuỷ sản, hải sản)..

Bên Việt Nam mình như vậy gọi là thập cẩm.

Ngoài ra còn có nhiều loại Tam tiên khác như: Địa tam tiên (rau dền, đậu cô ve, dưa chuột), Thụ tam tiên (anh đào, quả mơ, nhót), Thuỷ tam tiên (sứa, cá nóc, ốc len), vân vân mây mây linh ta linh tinh..Gọi một phần thịt dê và một phần thập cẩm, quá nhiều người, phải chờ xếp hàng một lúc, Trần Tiềm Nhượng liền để Thường Lê đi tìm chỗ ngồi trước.Thường Lê lấy từ trong túi ra một tấm khăn ướt lau sạch bàn ghế rồi mới ngồi xuống.Xung quanh rất nhiều người bàn tán ầm ĩ."

Bên kia là Thường Lê phải không, là người trong giới hội họa thi đấu liên tiếp được cup vàng, mấy ngày trước bởi vì Châu Ỷ Khâm mà lên hotsearch."

"Quá xinh đẹp rồi!

Nhìn những tấm ảnh chụp kia căn bản không nghĩ đến em ấy đẹp như vậy!

Còn đẹp hơn cả Châu Ỷ Khâm, Châu Ỷ Khâm đã chỉnh sửa rất nhiều rồi."

"Châu Ỷ Khâm lần này tiêu rồi, hẳn là không có ai dám cùng cô ta hợp tác nữa, nếu không thì không thể sống nổi với công ty của Thường gia và Hứa Ninh Thanh đâu."

"Ài, thật tốt, người ta mười tám tuổi, tối hôm đó mình ăn dưa đến ngỡ ngàng, cua gắt hết đoạn này đến đoạn khác, cuối cùng thế mà Trần Tiềm Nhượng và em ấy còn quen biết nhau."

"Bọn họ hẳn là rất thân, nghe người ta nói tối hôm qua hai người họ cùng nhau đi ăn khuya."

"Nhưng mà, mọi người có cảm thấy khả năng bọn họ đang yêu nhau không?"

"Đúng đúng đúng, sáng sớm hôm nay Trần Tiềm Nhượng còn đứng dưới cổng ký túc xá chờ Thường Lê!"

Thường Lê ngồi trong góc không thể không nghe: "..."

Quen Trần Tiềm Nhượng lâu như vậy cũng chưa thấy cậu ta có tai tiếng gì, khống nghĩ tới lần này lại dính đến cô.Cô còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.Không lâu sau Trần Tiềm Nhượng cầm khay đi tới, mang nồi hầm thập cẩm đặt trước mặt Thường Lê.Thường Lê ho khan một tiếng, tiến tới nhẹ nói: "Vừa rồi bàn bên cạnh đang bàn tán về bọn mình đấy."

"Bàn cái gì?"

Thường Lê ngồi thẳng người, bất đắc dĩ nói: "Nói chúng ta có lẽ đang yêu nhau."

Trần Tiềm Nhượng dừng đũa, ngẩng đầu, không nói chuyện."

Như vậy cậu có bị ảnh hưởng không?"

Thường Lê đổ một ít dấm vào, khuấy đều: "Dù sao phần đa fan của cậu đầu là fan nhan sắc, lỡ như họ cũng cảm thấy như vậy xong rồi thoát fan quay lại giẫm* thì sao."*Thuật ngữ mạng, có thể hiểu là không còn theo đuổi idol đó nữa xong quay lại nói xấu.Thường Lê không theo đuổi thần tượng, chỉ nghe Mạnh Thanh Cúc từng nói những lời này.Trần Tiềm Nhượng cười cười: "Cậu không phải nói mình toàn fan mẹ sao?"

"..

Thì cũng có fan bạn gái."

"Không sao."

Trần Tiềm Nhượng không quan tâm: "Mình cũng không phải thần tượng gì, có bạn gái gì sao chứ."

Dừng một chút, Trần Tiềm Nhượng nhìn Thường Lê, trong ánh mắt ẩn chứa sự nghiêm túc hiếm hoi, lại cúi đầu nói: "Mà không phải cậu cũng muốn có bạn trai sao, không phải thật sự giống như Tào Tấn nói."

"Bạn trai ấy à."

Thường Lê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Không ăn được, mình muốn độc thân quyến rũ."

"..."

-Vấn đáp với giảng viên hội họa hai giờ chiều bắt đầu, trước khi bắt đầu các giáo sư còn lộ mặt, trưởng phòng khoa cũng là người ôn hòa đầy khí chất nghệ thuật.Rút thăm số thứ tự, Thường Lê rút được lượt giữa.Mặc dù chính sách giảm điểm của Giải mùa đông là cơ hội hiếm có, nhưng thực tế số người báo danh không nhiều, hầu hết đại đa số mọi người đều nghĩ giống Mạnh Thanh Cúc.Mặc dù cơ hội hiếm, nhưng thực sự rất khó có thể đoạt giải, cho nên người bình thường không muốn lãng phí thời gian trên con đường này, cho nên thí sinh báo danh toàn là những sinh viên lợi hại.Giống Thường Lê và cả Hà Thiển Thiển cùng phòng, mặc dù không ngừng khen Thường Lê lợi hại, nhưng thực lực cô cũng không yếu, cơ bản đều có thể cầm giải đặc biệt.Thường Lê nghe nói Lê Hoan cũng tham gia, chỉ là tới đây một ngày rồi nhưng vẫn chưa thấy đâu.Không gặp được cũng tốt, dù sao cô cũng không muốn gặp.Từ chuyện Thẩm Tề, sau đó hai người nước sông không phạm nước giếng đã một khoảng thời gian rồi.Thường Lê ngồi trong góc phòng chờ, cầm một tệp photo tác phẩm của mình đã in trước đó, dù là bản in nhưng cảm giác vẫn rất tốt.Kết quả còn chưa xem xong một nửa liền tới lượt cô.Thường Lê sửa sang lại quần áo, vội vã đi tới.Cả quá trình không có vấn đề gì liên quan tới kiến thức, thật sự hoàn toàn là nói chuyện trao đổi vui vẻ, nói về phong cách và tác phẩm mình yêu thích.Thường Lê đối với việc này có am hiểu, nói rất nhiều.Ra khỏi phòng mới phát giác lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi, đã lâu rồi cô không có cảm giác khẩn trương như vậy.Thường Lê đứng dựa vào tường trong chốc lát, lúc này mới quay về phòng chờ.Cô trước nay làm gì cũng từ từ chậm rãi, trước tiên cầm cốc nước uống một hớp, đeo tai nghe bắt đầu nghe nhạc, lại cất từng quyển sách cây bút vào trong túi.Cô vừa dọn được một nửa, đột nhiên nữ sinh trước mặt quay xuống gõ bút vào mặt bàn hai cái.Thường Lê giương mắt, đem dây tai nghe kéo xuống: "Ừm?"

Nữ sinh lại cầm bút chỉ chỉ bên phải.Thường Lê hướng theo đầu bút nhìn sang, liền thấy phòng chờ đang yên tĩnh đột nhiên ầm ĩ tiếng bàn tán, Thường Lê lại thuận tầm mắt mọi người nhìn qua cửa sổ phòng chờ.Người đàn ông đang đứng ngoài cửa sổ, dựa thân vào lan can.Mặt trời hướng tây, ánh hoàng hôn mảng lớn rực rỡ chiếu xuống, xuyên qua người đàn ông, đổ bóng xuống dãy hành lang dài.Hứa Ninh Thanh nhìn về phía cô.Thường Lê đứng im tại chỗ, nhìn hắn không chút né tránh.Xung quanh tiếng bàn tán xôn xao bỗng hóa hư không.Hứa Ninh Thanh thản nhiên dựa vào lan can nhìn cô, chậm rãi nhướn mày.Nói trong âm thầm.Tôi đang chờ em.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 63: Cùng đi ăn tối


Thường Lê rất nhanh liền ôm túi sách đi ra ngoài từ cửa sau phòng học.Nghe tiếng bàn tán xung quanh khiến vành tai cô nóng lên, ngay khi cô đến trường này đã rất được chú ý, đi đến đâu đều có thể nghe được tiếng nghị luận, lâu lâu còn bị chụp lén, quả thực so với cái người nổi tiếng Trần Tiềm Nhượng kia còn được chú ý hơn.Mà lúc trước ảnh chụp của Hứa Ninh Thanh không chỉ có bị chụp lén, còn có ảnh chụp chính diện trên các tạp chí kinh doanh trước đó, dáng dấp lại nổi bật, dạng này đứng bệ vệ trước cửa lớp, muốn không nhận ra cũng khó.Thường Lê chạy đến trước mặt Hứa Ninh Thanh, gãi tóc nói: "Tại sao chú lại đến đây?"

Hứa Ninh Thanh nhấc tay lên: "Đưa cho em chút đồ ăn."

Lúc này Thường Lê mới chú ý trong tay Hứa Ninh Thanh còn cầm một túi đồ ăn vặt.Người đàn ông một thân đồ cắt may tỉ mỉ, đồng hồ cũng không phải hạng rẻ tiền, trong tay lại cầm túi in logo cửa hàng tiện lợi, nhìn qua có chút buồn cười.Làm cho Thường Lê co vài phần không hiểu nổi.Thật tốt, đến đưa đồ ăn vặt cho."

Hôm qua không phải nói sẽ đưa cho em sao."

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt giải thích, trên mặt không có biểu tình gì.Tay hắn duỗi ra, ngón trỏ kéo túi sách trước ngực Thường Lê, nhẹ nhàng xách qua, cầm cùng túi đồ ăn vặt, một tay khác vỗ xuống đầu cô: "Đi thôi."

"Dạ."

Thường Lê cả người đều ngơ rồi, đi theo hắn ra khỏi khu lớp học mới hoàn hồn trở lại: "Đi đâu vậy ạ?"

"Trước tiên đem đồ cất trong phòng em đã."

"Ồ."

Thường Lê tiếp tục ngơ, gật gật đầu.Lầu kí túc xá của nghiên cứu sinh không bị quản quá nghiêm, dì gác cổng cũng không thèm nhìn một cái liền đồng ý cho người đi vào.Phòng kí túc xá ở tầng bốn, không có thang máy, Thường Lê đi một lát mới phát giác hắn đang cầm túi sách cho cô, bản thân hai tay trống trơn có vẻ không tốt lắm."

Chú ơi."

Cô bước nhanh hai bước đi song song với Hứa Ninh Thanh, "Để cháu cầm túi sách cho."

"Không cần, không nặng."

Hứa Ninh Thanh rất thẳng thắn cự tuyệt.". . ."

Lúc đẩy cửa đi vào Hà Thiển Thiển đã về, hẳn là bốc trúng số thứ tự sớm, vừa nghe động tĩnh ngoài cửa liền chạy ra: "A!

Lê Lê!

Mình thi vấn đáp thật là hồi hộp!!"

Thường Lê cứng đờ ôm lấy Hà Thiển Thiển đang xông lại, lập tức Hà Thiển Thiển cũng ngẩn người, nhanh chóng dứt bỏ cái ôm ấm áp, nhìn người đàn ông phía sau lưng Thường Lê.Hà Thiển Thiển: ". . ."

Cô lùi bước, cười ngượng ngùng, vô cùng tự giác cầm túi xách trên giường chạy ra khỏi phòng, giấu đầu lòi đuôi ném qua một câu: "Mình đột nhiên nhớ tới có chuyện phải làm!"

". . ."

Thường Lê thở dài, dẫn Hứa Ninh Thanh đi vào.Phòng các cô rất ngăn nắp gọn gàng, Hứa Ninh Thanh nhìn một vòng rồi đi vào, đem túi đặt lên bàn của cô."

Vừa rồi thi vấn đáp có tốt không?"

Hứa Ninh Thanh hỏi.Thường Lê: "Cũng khá tốt, chắc là không nói sai cái gì đâu."

Góc bàn cô đặt con thỏ bông kia, Hứa Ninh Thanh uể oải ngồi trước bàn sách, ngón trỏ nhẹ nhàng gảy mép chân thỏ.Thường Lê nhìn chằm chằm động tác của hắn, lầm bầm: "Chú nghịch chân thỏ của cháu làm gì."

"Làm sao?"

Hứa Ninh Thanh cười: "Con thỏ này là ai tặng em?"

"Rõ ràng là cháu tự mua, chỉ là không cẩn thận rơi vào chỗ của chú mà thôi."

Lời này nói ra có chút lúng túng, dù sao lúc cô từ nhà Hứa Ninh Thanh rời đi cũng náo loạn không vui vẻ gì.Hứa Ninh Thanh chỉ hờ hững cười một tiếng, không có nói tiếp chuyện này, đổi đề tài: "Chuyện lần trước ở trên mạng, bạn bè em cũng không nói gì đi?"

"Nói thì không nói gì, nhưng đi đâu cũng như con khỉ trong vườn bách thú, bị nhìn ngó soi mói khắp nơi."

Thường Lê vừa nói xong, điện thoại liền rung một cái.Trần Tiềm Nhượng gửi đến hai tin nhắn thoại.Trần Tiềm Nhượng??Thường Lê sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, Trần Tiềm Nhượng thi vấn đáp sau cô vài lượt, mà cô bởi vì Hứa Ninh Thanh tới trực tiếp đem người hoàn toàn quên mất.Âm thanh nam sinh truyền tới.------ Bạn à, cậu chết trong nhà vệ sinh rồi?

Trong phòng chờ chỉ còn mỗi mình thôi!"

"Mau cút ra đây, đói chết mình rồi, đi ăn cơm."

Hứa Ninh Thanh không nhẹ không nặng "chậc" một tiếng, nghe âm thanh thôi cũng mẹ nó nhận ra là cái người muốn bắt cóc đứa trẻ nhà hắn.Hứa Ninh Thanh nắm tay gõ trên mặt bàn.Thường Lê đang nhìn điện thoại di động ngẩng đầu lên.Hắn chậm rãi xắn tay áo, bình tĩnh nói: "Một lát nữa cùng tôi ra ngoài ăn cơm."

"?"

Thường Lê nháy nháy mắt: "Vì sao?"

Hứa Ninh Thanh bày ra đạo lý rõ ràng: "Em và bạn học kia cứ đi ăn cơm cùng nhau, người ta sẽ nói bọn em yêu đương này nọ."

Lúc trưa ăn cơm vừa nghe người khác nói như vậy, nhất thời Thường Lê không phản ứng kịp vì sao Hứa Ninh Thanh biết người trong tin nhắn thoại là ai.Cô phản bác: "Không phải mọi người nghĩ đối tượng yêu đương của cháu là chú sao?"

". . ."

Hứa Ninh Thanh lần đầu cảm thấy logic cô nhóc này thật sự rất tốt, nhưng hắn cũng không muốn nói thêm đạo lý, trực tiếp ném qua một câu: "Tôi đợi em ở ngoài, lát nữa dẫn em đi ăn cơm tối."

Thường Lê: ". . ."

Ôi ôi.Quả nhiên là bá đạo tổng tài.Chẳng qua cô suy nghĩ một chút bản thân luôn cùng Trần Tiềm Nhượng đi ăn cơm quả thực không tốt lắm, nhất là cái đoạn đang gây chú ý cực độ này, thế là cô liền nén phấn khích vào trong đáy lòng thông báo cho Trần Tiềm Nhượng sẽ đi ăn cơm với Hứa Ninh Thanh.Thuận thiện vụng trộm tô lại chút son môi.Lại sợ bị Hứa cặn bã nhìn ra, còn đặc biệt lấy khăn giấy nhấp mờ đi.Nhưng tới khi Thường Lê đi cùng Hứa Ninh Thanh ra tới sân trường liền hối hận.Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua người cô.Thường Lê một tay che mặt, vạn phần xấu hổ, lại thoáng nhìn người đàn ông quang minh chính đại, đem đoạn đường này thành sàn catwalk, giống như sợ người khác không nhìn thấy hắn.Sau khi lên xe, Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê đến một nhà hàng gia đình.Thường Lê phát hiện cái người này mỗi lần dẫn cô đi cửa hàng nào ăn cũng rất ngon, nhìn chính là chuyên gia sống phóng túng.Thường Lê vừa ăn vừa cảm thấy bây giờ quan hệ hai người thật sự kì quái.Từ cuộc gọi đột ngột hôm qua.Có lẽ sớm hơn, từ đêm giao thừa hôm đó về sau người đàn ông này bắt đầu mạnh mẽ cương quyết không từ thủ đoạn.Buổi sáng ngày mai còn có lớp, buổi chiều có bài tập phác thảo cần nộp, sau khi ăn cơm xong Hứa Ninh Thanh liền trực tiếp đưa Thường Lê về trường học.Giờ này trong toà kí túc xá nhiều người, Thường Lê không cho hắn đưa cô vào.Vẫn chưa muộn, hắn cũng không ép buộc, đem xe ngừng trước cổng trường học."

Đi đường cẩn thận, về phòng gửi tin nhắn cho tôi."

Hứa Ninh Thanh hạ thấp giọng, âm cuối chứa từng mảnh ôn nhu nhẹ nhàng hoà vào trong gió, nghe như có sợi lông vuốt ve qua tim.Thường Lê đáp ứng một tiếng: "Đã biết."

Trans: Mèng ơi không biết đông lực gì mà giờ này còn ngồi húp phở ;;;_;;;.

----------Tình hình là web s3.truyenhd.com reup truyện của Trà nhưng sau khi đàm phán họ đồng ý chuyển lại quyền quản lý truyện cho Trà vì đó là tools reup, không cầm quản lý thì nó vẫn tools, vậy nên giờ Trà sẽ có up truyện trên đó nữa.

Tuy nhiên những chương trên đó sẽ có vài chương đặt pass và vip để ưu tiên web chính~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back