Chương 106: Đồng hành cùng thần linh【27】[HOÀN] - Tôi đưa em đi Ở cùng một không gian với xác chết đã bán phân hủy như vậy, nói không sợ là nói dối.Hơi thở của Đàm Gian nhẹ dần, bước chân cũng vô thức nhanh hơn rất nhiều.Thành phố D – nơi tôn thờ thần minh, được chở che – từ khi em đặt chân tới, liên tục xảy ra những vụ án đẫm máu.Căn phòng nhỏ này cũ kỹ và tối tăm, hoàn toàn trái ngược với vẻ xa hoa phong cách châu Âu của phủ Thành Chủ.
Mái nhà hẹp dần thu lại, không gian dài nhưng hẹp, như một cỗ quan tài khiến người ta nghẹt thở.Sơn Cửu đi trước, Đàm Gian theo sau tiến sâu vào trong.
Những căn phòng nối liền nhau, mở một cánh cửa lại dẫn đến một không gian mới.Đầu tiên là người phụ nữ chết gục trên bàn, miệng há to đầy máu đỏ, trong khoang miệng đã bắt đầu thối rữa.
Đàm Gian thấy rõ, lưỡi của cô ta đã biến mất từ lâu.Đi tiếp vào trong, là người đàn ông bị ngâm trong bể nước, thân thể vặn vẹo.
Phía lưng dưới là một lỗ thủng to tướng, nội tạng trong bụng đã bị moi sạch.Lòng bàn tay Đàm Gian toát mồ hôi.
Khi đến trước cánh cửa cuối cùng, những nạn nhân của loạt án mạng những ngày qua, theo dòng thời gian ngược lại, đã được xâu chuỗi thành một đường mạch hoàn chỉnh.Rất có thể, đây là theo trình tự trong đơn phương thuốc thành thần của Vu."
Cánh cửa cuối cùng... có thể là dành cho em..."
Sắc mặt Đàm Gian tái nhợt, khẽ phân tích."
Lễ vật cuối cùng của Vu, là Thần Minh."
Đôi mắt tím sẫm của Sơn Cửu cụp xuống, bàn tay to lớn siết lấy cổ tay em.
Thân nhiệt của thợ săn cao hơn em nhiều, xuyên qua làn da truyền đến, khiến tim em đập nhanh hơn không kìm được.Ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt của hắn.Cổ tay em bị giữ lỏng lẻo trong tay hắn.
So với cổ tay gầy guộc của em, bàn tay Sơn Cửu to lớn và thô ráp hơn hẳn.Ánh đèn vốn đã mờ tối, bao phủ một màu đen đặc khiến ánh mắt Sơn Cửu trông càng sâu thẳm và lạnh lẽo hơn."
Em tin anh không, Đàm Gian?"
Thợ săn hiếm khi nghiêm túc gọi tên em như vậy, giọng khàn khàn như đang cầu xin một lời cam kết.Đàm Gian hơi khó hiểu, cau mày hỏi:"Chẳng phải vì tin anh nên em mới đi theo anh à?"
Khóe mắt em tròn đầy dịu dàng, rõ ràng là một khuôn mặt yêu kiều, nhưng đôi mắt kia lại ngoan ngoãn đến lạ.Giống như một chú mèo nhỏ, hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại.Đàm Gian bĩu môi, không hiểu vì sao Sơn Cửu lại nắm tay em, không cho mở cửa."
Sao lại hỏi vậy?
Anh kỳ lạ thật đấy, Sơn Cửu."
Sơn Cửu nhếch môi, như cười mà không cười, kéo ra một đường cong."
Em đối với ai cũng như vậy sao?"
Người đàn ông thường ngày ít nói như đã đổi một bộ da khác.
Gò má cao, ánh tím kỳ lạ trong mắt khiến hắn mang theo vài phần tà khí."
Cái dáng vẻ 'anh nói gì em cũng tin' này..."
Bàn tay rám nắng nâng cằm Đàm Gian lên, gò má bị bóp lõm thành hai lúm nhỏ, môi đỏ hơi hé mở, đầu lưỡi ướt át khẽ lộ ra.Đôi mắt đen láy long lanh ngấn nước, ánh nhìn như phủ một lớp sương mờ.Sơn Cửu thở ngày càng gấp.
Rõ ràng thân thể hắn vốn nên lạnh như xác chết, hoặc như loài bò sát ẩn sâu trong hang tối, nhưng lúc này khi áp sát vào da thịt Đàm Gian, lại nóng rực đến kỳ lạ.Hắn như một người chồng ghen tuông, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác an toàn qua sự tra hỏi, gằn giọng ép hỏi em:"Thế nên em mới yên tâm uống ly sữa mà Trình Phong Tuệ chuẩn bị, đúng không?
Dù là thằng đàn ông lang bạt nào đó, miễn là đưa em gì đó, em cũng sẽ uống sạch sẽ?"
Sơn Cửu nghiến răng, mặt chợt tối sầm, bật cười âm u:"Hay là, em đi theo anh... vì sợ hắn không bảo vệ được em?"
Hắn hừ lạnh, giọng điệu châm chọc, như một con sói dữ xé toạc lớp ngụy trang, tay siết lấy cổ tay Đàm Gian, ép em dựa lên tường lạnh băng.Không hiểu ánh mắt Sơn Cửu ngày càng phức tạp, Đàm Gian bị hoa văn trên cửa đè đau, môi trắng bệch, mơ màng nhìn hắn.Đôi mắt rưng rưng như hai viên thủy tinh ngâm nước.Em ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra Sơn Cửu đang ghen.Bồn chồn xoắn lấy vạt áo, nghĩ rằng hắn sợ em đổi ý.Hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy ngực, môi mím lại, em nói khẽ:"Không phải đâu...
Thật lòng là vì em tin anh."
Bị sự hoài nghi của hắn làm phiền, Đàm Gian cau mày:"Anh cũng tin em đi mà...
Anh nghi ngờ nhiều quá rồi đấy."
Sơn Cửu khựng người, mí mắt hạ xuống.
Trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm dư thừa nào, cũng không nhìn em, chỉ nhếch môi cười khẽ.Bàn tay rám nắng buông khỏi tay nắm cửa, kéo em ra xa một chút."
Ngốc thật."
Sau khi tháo bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, Sơn Cửu như thả lỏng.
Hắn nhún vai, nhếch môi, kéo Đàm Gian lùi lại.Giọng điệu bình thản, lạnh lùng nhìn em:"Ngốc đến mức đáng chết."
Bị mắng bất ngờ, trên đầu Đàm Gian như hiện ra một dấu chấm hỏi nho nhỏ.Nhưng lời tiếp theo của Sơn Cửu, lập tức khiến chấm hỏi đó tan biến.Thợ săn khoanh tay, xương tay gân guốc, các mạch máu xanh nổi rõ, vô cùng quyến rũ:"Em không nghĩ xem...
Bài thuốc của Vu, em biết người cuối cùng là chính em, nhưng không nhận ra mấy xác chết trước đều là hắn chuẩn bị cho chính mình à?"
"Lưỡi của người bán hàng, nội tạng của thợ may, ngũ tạng của người trong bể nước..."
Sơn Cửu nở nụ cười, để lộ chiếc răng nanh sắc bén.
Đôi mắt tím yêu dị trong bóng tối dán chặt vào Đàm Gian không rời."
Em nên biết...
đây là một tế đàn đã được chuẩn bị sẵn."
Ngón tay Đàm Gian khẽ run, đứng ngơ tại chỗ, lưng dán vào cánh cửa lạnh băng, gật đầu khe khẽ.Sơn Cửu chống trán, cười thấp giọng:"Thế sao em chưa từng nghĩ, tại sao anh lại dẫn em đến đây?"
"...Anh còn chẳng buồn ngụy trang."
"Anh đã tính rồi.
Nếu em vùng vẫy, thì anh sẽ siết cổ tay em, ép em đi.
Hoặc cho em uống ly sữa đó...
Ngủ một giấc tỉnh dậy, em đã nằm trong bụng anh rồi."
Sơn Cửu liếm môi, chiếc răng nanh phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.Cổ họng Đàm Gian nghẹn lại, ngón tay run rẩy, ngẩng đầu kinh ngạc.
Dưới ánh nhìn ngấn nước, gương mặt anh tuấn của thợ săn dần trở nên mờ nhòe và u ám.Bàn tay to siết chặt vai em."
Anh là Vu, Tiểu Đàm."
"Vốn định giết em, hòa nhập cùng em.
Em là bảo vật anh mang theo xuống trần."
"Nhưng tên Thành Chủ khốn kiếp đó đã cướp đi lễ vật của anh, và cả em."
Ngón tay thô ráp lướt qua má em, như rắn độc thè lưỡi.Tiếng hệ thống lạnh lùng đồng loạt vang lên bên tai.【Chúc mừng người chơi thu thập đủ phương thuốc bí mật của Vu!】
【Chúc mừng hoàn thành chân tướng của 'Vu'!】
【...Nhiệm vụ phụ hoàn thành!
Thành phố tiếp theo đang tải!
Tàu liên tinh khởi động...
KHỞI ĐỘNG LỖI!
KHỞI ĐỘNG LỖI!!】
【NPC thành phố D xuất hiện tình trạng mất kiểm soát!!
Ký chủ cẩn thận!】Hàng loạt dấu chấm than đỏ rực nhấp nháy trên giao diện não.
Đàm Gian hoảng loạn đứng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi."
C-cái gì cơ...?"
Sơn Cửu lười biếng nhắm mắt lại.Hắn đưa tay, ôm chặt Đàm Gian vào lòng."
Thực ra thành thần... cũng chẳng có gì hay ho."
"Em sống, vẫn đáng yêu hơn."
Giọng khàn của Sơn Cửu hòa lẫn với âm thanh vô cảm của hệ thống.【NPC thành phố mất kiểm soát, Sơn Cửu từ bỏ trở thành thần minh...】
【Khoan đã không đúng!
Một mình hắn không đủ ngăn chặn tàu liên tinh, lùi lại!
Tránh ra!】Giọng cảnh báo gắt gỏng vang lên, Đàm Gian mới nhìn thấy máu tươi rỉ ra từ cánh cửa sau lưng.
Một giây sau, cánh cửa đồng cổ mỏng bị phá tung.Dòng máu cuộn trào như xúc tu khổng lồ, phá sập gần hết bức tường.Đàm Gian được Sơn Cửu che chắn, ngã nhào xuống đất, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng sau cánh cửa.Đại sảnh Pergamon.Hội trường ngoài trời đã bị máu thấm đỏ toàn bộ.Trên bàn dài là từng phần thân thể bị cắt rời, máu loang dọc theo khăn trải bàn lụa đắt tiền, nhuộm đỏ cả nền gạch.Đàm Gian ngẩng đầu, nhìn thấy dòng máu sền sệt như cao su trườn dần đến chỗ em.Đứng giữa vũng máu là một người đàn ông đẹp đẽ, mặc lễ phục quý tộc sạch sẽ, lịch thiệp cúi mũ chào em."
Thật đau lòng...
Thần minh của anh lại một lần nữa ruồng bỏ anh."
Giọng nói phóng đại như đang diễn một vở bi kịch, Trình Phong Tuệ cười nhẹ, đôi mắt xanh biếc như hồ sâu."...Sao em lại nghĩ, mục tiêu của anh là em chứ?"
Dòng máu đỏ đậm tụ lại – mục tiêu không phải Đàm Gian, mà là Sơn Cửu."
Cơ thể của Vu cũng tạm đủ để thay thế thần minh, hoàn tất mắt xích cuối cùng của phương thuốc."
Dòng máu dâng trào khiến Sơn Cửu không thể cử động, Trình Phong Tuệ chậm rãi bước xuống bậc thang, dịu dàng cầm tay Đàm Gian, hôn khẽ lên mu bàn tay.Anh ta như kẻ mất trí, si mê nhìn em.Dưới ánh sáng mờ mịt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của tiểu thần minh ngẩng lên, đẹp đến mức không thật."
Đây không phải tế đàn... mà là ngai vàng thần thánh anh chuẩn bị cho em."
Một chiếc vương miện vàng tinh xảo, được đặt lên đầu em một cách trân trọng.Kim loại lạnh lẽo áp lên trán khiến Đàm Gian khẽ run.
Gương mặt bị Trình Phong Tuệ nâng lên, tay anh ta đầy máu, để lại vệt đỏ kéo dài nơi đuôi mắt em.Anh ta khựng lại, muốn lau đi, nhưng càng lau càng nhòe, máu nhỏ tí tách từ má em xuống đất.Trình Phong Tuệ rủ hàng mi dài, khe khẽ hát khúc đồng dao không tên, giọng ngọt ngào mê hoặc:"Anh là tín đồ của em..."
"Chỉ thiếu một bước cuối cùng, em sẽ... thành Thần—"Lông mi Đàm Gian run rẩy, bị nửa ôm nửa kéo đi đến cuối đại sảnh đẫm máu, nơi có chiếc ngai được xây từ thịt và xương.【...Thì ra là vậy.】
【Không chỉ Sơn Cửu mất kiểm soát, mà cả Trình Phong Tuệ cũng vậy.
Anh ta đánh cắp tế phẩm của Vu, muốn dùng Sơn Cửu thay thế cậu, đưa cậu lên ngôi thần.】【Một Thành Chủ cuồng tín, một Vu từ bỏ thần vị.】
【Tuyến tàu đóng cửa.
Có lẽ nếu cậu thành thần, thành phố sẽ...】...xem cậu là thần minh.Nhưng chưa kịp nói xong, tiếng Đàm Gian đã nghẹn ngào vang lên:"Tôi không muốn ngồi lên cái ngai Thần như thế này...
Tôi cũng không muốn thành Thần như vậy..."
Giọng em run lên, nghèn nghẹn:"Tôi... tôi có thể livestream thật nhiều..."
"Tôi không muốn!
Tôi không muốn thế này!"
Thần minh nhỏ bé xinh đẹp, khóc đến nức nở, dù không vùng ra được, vẫn cố gắng thoát khỏi chiếc ngai đầy máu và âm mưu.Dù phải gom góp từng chút yêu thương từ mọi người, em cũng muốn trở thành thần minh trong tình yêu, không phải ngồi lên ngai vàng nhuốm máu.Bỗng bên tai vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.Một bàn tay làm bằng dữ liệu lạnh lẽo, nhẹ nhàng che lên mắt em.Giọng hệ thống vẫn lạnh như thường, nhưng lại mang theo cảm xúc không thể diễn tả:【Không muốn nhìn... thì đừng nhìn nữa.】【Tôi đưa em đi.】Luồng dữ liệu màu xanh nhạt cuốn sạch mùi máu tanh.
Đàm Gian cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vương miện vấy máu rơi "cạch" xuống đất, mọi âm thanh dần tan biến.Chỉ còn vòng tay mờ trong suốt của hệ thống, nhẹ nhàng ôm lấy em, đưa em rơi xuống...【Đừng sợ.】Giữa trán, một nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ – đầy an ủi – khẽ rơi xuống.----------------------------------------------Woa thành phố D kết thúc rồi...tôi không thích thành phố này lắm

(( (cảm giác em bé buồn, khóc nhiều hơn...còn pha 'kéo tóc' của cha nội Phong Tuệ nữa chứ

Thôi thì tạm biệt Angelo, Ross, Tịch Thanh (Quản trị viên 00), Sơn Cửu, Phong Tuệ.Còn nốt thành phố E là truyện hoàn thành rồi (19 chương). (❁'◡'❁) (là sắp phải baibai bé Đàm rồi o(TヘTo))

Tôi xin thông báo với các bác là tôi vừa tốt nghiệp và bắt đầu dấn thân vào thế giới tư bản...là TÔI ĐI LÀM...Nên nếu có thời gian rảnh tôi sẽ đọc truyện và edit liền.
Hy vọng các bác hiểu cho và đừng hối chương tôi

(( (TÔI SẼ LẤP HỐ vì tôi yêu các bé lắm - phải đọc hết để xem cuối cùng các bé sẽ thế nào chứ T-T (nên các bác yên tâm he)



Gửi lời cảm ơn đến các bác yêu thích và đọc truyện nhà tôi edit nhé

(Đặc biệt mấy bác chăm cmt ấy - vô thông báo mà đọc mấy cmt của các bác, tôi cứ ngồi tủm tỉm cười thoi

) Tôi như kiểu được bơm máu gà để edit vậy ấy.

Cũng cảm ơn các bác rì pọt ở 1 số trang bố láo matday reup truyện nhà tôi nhé.
Tôi không muốn nhắc nhiều trong mỗi chương truyện về vấn đề này : MỌI TRUYỆN TIEMBANHCUAMARINE THẦU EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD.
Xin nhờ các bác thấy mấy đứa bố láo vậy thì rì pọt cho nó bay màu luôn ^^




MANY THANKSSS AND LOVE
