Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)

[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 15 (2)


Đàm Gian không kìm được mở to mắt, một bàn tay lạnh lẽo, được tạo thành từ dữ liệu, đặt lên vòng eo của em, rồi dần dần di chuyển lên phía trên.Hoặc đúng hơn, nó hoàn toàn không giống một bàn tay.Nó như những xúc tu mềm mại, lan tỏa khắp nơi, đầu tiên là hai ngọn nhọn phía trước, sau đó lại vòng ra phía sau, đến cả kẽ hở giữa năm ngón tay cũng bị chen lấp đầy.Đàm Gian có cảm giác như toàn thân mình đang bị xâm phạm, vòng eo em căng ra thành một đường cong mềm dẻo, những ngón tay như búp hoa siết chặt lấy tấm ga trải giường bên cạnh, để lại từng vết hằn sâu.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của em nhanh chóng ửng lên màu đỏ ửng, đôi đồng tử nhạt màu như mất tiêu cự, những tiếng rên rỉ nghèn nghẹn như muốn khóc thoát ra từ giữa môi răng.Livestream hoàn toàn không thể nhìn thấy những xúc tu hư không lạnh lẽo của hệ thống.Chỉ có thể thấy trong khung hình, cậu trai nhỏ mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh giản dị ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp, má em đỏ bừng, đôi mắt màu trà phủ một lớp sáng trong vô cùng ẩm ướt.Cảm giác khoái cảm bất ngờ ập đến khiến tâm trí Đàm Gian trống rỗng trong chốc lát.Lưng em căng cứng, cố gắng kiềm chế những cơn run rẩy nhỏ li ti của cơ thể.Nhưng chuỗi mã lạnh lẽo trong suốt kia càng lúc càng quá đáng.Phòng livestream vốn đang sôi động bỗng nhiên im lặng trong một khoảnh khắc trước cảnh tượng này, cho đến khi vị thần nhỏ bé xinh đẹp ấy, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, phát ra một tiếng thở khẽ, khe khẽ từ trong cánh mũi—Số lượng bình luận bùng nổ như điên.— Vợ ơi em đang run cái gì vậy...— Vừa nãy tôi hình như nghe thấy một tiếng "tít", rồi vợ bắt đầu run bần bật!— Vợ ơi em có phải đang lén lút chơi đồ chơi nhỏ không?— Vợ ơi!!

Anh cũng có thể làm đồ chơi!!— Vợ ơi đừng nhét đồ quá nhỏ em ăn không no đâu nhé [bushi]Mắt Đàm Gian đã ướt nhòe, cảm giác tê dại như bị điện giật lan từ xương cụt lên tận trên, sau đó như thủy triều nuốt chửng mọi dây thần kinh của em.Hình như sắp đến giới hạn, Đàm Gian mới như sực tỉnh tìm lại được quyền chủ động của cơ thể, đuôi lời mang theo tiếng khóc nức nở, vừa giận vừa trách gọi nó."

Hệ thống!!!"

Những đoạn mã lạnh lẽo đó, như choàng tỉnh khỏi giấc mơ, đột nhiên cứng đờ rồi hơi siết chặt lại.Giọng điệu cuối của Đàm Gian thay đổi.Những đoạn mã bị kẹt mới như thủy triều nhanh chóng rút đi.Trên má trắng nõn của Đàm Gian vẫn còn vương vài giọt nước mắt, em yếu ớt đỡ lấy chiếc gương ma thuật, tủi thân nhìn những bình luận hiện ra trong gương.Muốn mách quá đi.Đàm Gian cắn môi, đôi mắt đẹp chớp chớp, những giọt nước mắt vừa bị ép ra liền chảy dài xuống cằm.Nhưng khi nhìn thấy bình luận, cái đầu vốn đã hơi ngơ ngẩn của em bỗng chốc càng đoản mạch hơn."

Cái, cái gì vậy, không có chơi đồ chơi nhỏ..."

Lông mi Đàm Gian vẫn còn run rẩy, bên tay không có gì để lau nước mắt, em chỉ có thể bị trói tay, kéo nhẹ một góc áo sơ mi lên, ngoan ngoãn cúi đầu.Như vậy liền để lộ một đoạn eo thon trắng nõn.— Aaaaaa vợ ơi em đang làm gì vậy em có phải đang quyến rũ tôi không!— Vợ ơi cái móc này anh cắn!

Anh cắn có được không!!!Khuôn mặt nhỏ của Đàm Gian ửng hồng, hình như vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảm giác suýt nhấn chìm em, nhưng khi nhìn thấy bình luận, em vẫn theo phản xạ nhớ lại những gì hệ thống đã nói.Thế là, Đàm Gian, người mà toàn thân gần như mềm nhũn như một chiếc bánh xèo, vẫn chậm rãi, hé mắt ra, lí nhí nói với màn hình bình luận."

Ta đang...

đang cố gắng làm mọi người vui."

Vị thần nhỏ xinh đẹp căng thẳng, ghé sát vào camera livestream, đôi mắt cong cong, đôi đồng tử nhạt màu đặc biệt long lanh.Em lẩm bẩm, giọng nói vừa ngoan vừa ngọt, đuôi lời như móc câu nhỏ vút lên, nghiêng đầu hỏi họ."

Có vui hơn chút nào chưa ạ~"Bình luận cuối cùng đã hoàn toàn phát điên.Nhiều người chưa có giáo hội tín ngưỡng đều nhấn theo dõi, ngay cả những tín đồ vốn đã tin vào thần linh khác cũng lén lút "trèo tường" sang tặng đủ loại quà cho Đàm Gian.Ai có thể từ chối một vị thần nhỏ bé thơm tho mềm mại cong mắt nói muốn làm bạn vui vẻ cơ chứ!Những vị thần ở Thành phố trên mặt đất thường ngày đều kiêu ngạo quá mức, lại còn rất khó chiều, nhưng vị thần nhỏ mới nổi này lại nói chỉ muốn làm họ vui.Trong phần bình luận, hiệu ứng của vật phẩm cống hiến hiện lên rất nhanh, Đàm Gian kinh ngạc nhìn thanh tiến độ tín ngưỡng trong đầu mình tăng lên hơn nửa.Đàm Gian ngây người mở to mắt, rõ ràng bị sự nhiệt tình của cư dân Thành phố ngầm làm cho bất ngờ.Mãi đến khi hệ thống nhắc nhở em trong đầu phải tương tác với khán giả, Đàm Gian mới phản ứng lại.Em vội vàng mở phần bình luận, chuẩn bị chọn một vài tin nhắn nổi bật để trả lời.Những ngón tay trắng nõn của Đàm Gian loay hoay vài cái trên màn hình, thực ra Đàm Gian không nhìn rõ những bình luận trôi nhanh như gió bão, nhưng trong mớ bình luận hỗn loạn đó, một số hiệu ứng vẫn rất nổi bật.Một khung hình màu vàng kim, bình luận tên là "Phong Tuệ" đã thu hút sự chú ý của Đàm Gian.[Phong Tuệ: Để làm tôi vui, làm gì cũng được sao?][Phong Tuệ đã gửi bánh kem nhỏ x1000]Đàm Gian vẫn luôn ghi nhớ những gì hệ thống đã truyền thụ cho em, khi nhìn thấy bình luận này, em vẫn ngoan ngoãn gật đầu."

Đương nhiên rồi, làm gì cũng được mà."

"Thần linh chính là để mang lại niềm vui cho tín đồ."

Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Đàm Gian cong thành một vầng trăng khuyết nhỏ, chưa đợi em nói xong, một bình luận giận dữ đã bật ra.[Quản lý viên 001: Nghĩ gì vậy!!

Dưới cổ không được!

Trên cổ cũng không được!][Quản lý viên 001: Bé con đừng bị mấy kẻ xấu xa này lừa, cái gì mà "làm gì cũng được", nói không chừng là thật sự nhét đồ chơi nhỏ vào người em đó, mấy kẻ có sở thích kỳ quặc này, em hoàn toàn không biết họ chơi "hoa" đến mức nào đâu.]Tay Tịch Thanh trên bàn phím gần như tóe lửa.[Nói không chừng họ còn dùng điều khiển từ xa, khi em livestream, họ sẽ nhấn nút bật chế độ cao nhất, để em trước mắt mọi người mà khóc lóc bị hành hạ...]Đàm Gian bị Tịch Thanh đột nhiên xuất hiện làm giật mình, lông mày thanh tú của em nhíu lại, chợt nhận ra và hơi do dự hỏi anh ta."

Tôi, tôi không phải đã chặn anh rồi sao?"

Bình luận thuộc về Tịch Thanh im lặng một lát, sau đó nhanh chóng lướt qua.[Em chặn là Tịch Thanh, liên quan gì đến tôi - Quản trị viên 001?][Tôi đang làm công việc kiểm duyệt livestream một cách công tâm không chút tư lợi!]
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 16 (1)


Chương 96: Đồng hành cùng thần linh【16】- Thằng chen chân vào là mày à?Đàm Gian nhìn dòng bình luận nghiêm túc của Tịch Thanh, ngơ ngác gật đầu."

Oa, vậy anh chuyên nghiệp ghê."

Vị thần nhỏ bé đáng yêu khẽ nhếch môi, nghiêm túc khen anh ta, đuôi mắt hơi hếch lên, tạo thành một đường cong hồng nhạt.Tịch Thanh đang mượn việc công làm việc tư thì mặt đỏ bừng, khẽ ho khan một tiếng không thể nhận ra, đầu ngón tay đặt lên bàn phím trước mặt, chầm chậm gõ chữ.【Đúng vậy, vì tôi chuyên nghiệp sẽ trụ lại đến giây cuối cùng trong buổi livestream...】Cái ID tên Phong Tuệ nhanh chóng vạch trần Tịch Thanh bên dưới.【Còn trụ đến giây cuối cùng, đằng đó đúng là vừa ăn vừa vơ vét.】Dòng bình luận rất nhanh cũng phối hợp mà tràn ngập.— Đúng đó!

Phòng livestream của chúng tôi cần gì kiểm duyệt chứ, chính chuyên biết bao!— Vợ ơi, cho anh ta xem chúng ta chính chuyên thế nào, chúng ta ngủ chung một chăn cũng chỉ nói chuyện thôi!— Đúng đúng, chúng tôi không dâm dục chút nào, đến phòng livestream chỉ vì một chuyện...

Bé ơi cho xem chân!Thấy Phong Tuệ và quản trị viên đã bắt đầu có mùi thuốc súng, Đàm Gian vốn dĩ nhát gan, đôi mắt màu nhạt đảo loạn xạ, nhỏ giọng nói với màn hình để chuyển chủ đề."

Xem chân...

Các anh muốn xem cái này sao."

Đàm Gian ngẩn ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa hiểu nửa không nghĩ, fan của em ấy thích xem cái gì lạ ghê, xem cánh tay xem đôi chân, như đang chơi búp bê vậy.Đôi tay em ấy bị còng, chống xuống eo nhỏ nhắn trắng nõn bên cạnh, cả người đổ sụp xuống, dùng sức như vậy có thể giúp em ấy bò lên giường được thêm một chút.Nhưng trong ống kính, tư thế này lại nguy hiểm quá mức.Vòng eo thon gọn, uốn cong thành một hình bán nguyệt, đường cong tròn trịa đầy đặn ấy được chiếc quần không quá rộng ôm lấy, liền trở nên vô cùng rõ ràng và quyến rũ.Đàm Gian khó khăn quay người lại, gương ma thuật đặt trước mặt em ấy, em ấy ngồi trên giường, đôi chân trắng muốt cứ thế gác lên mép giường cao mềm mại.Đàm Gian vẫn đang mặc chiếc quần lồng đèn mới mà Sơn Cửu đã mua cho em ấy trước đó.Ống quần rộng thùng thình cuối cùng bó lại thành một vòng tròn nhỏ ở chỗ cong của chân, trên bắp chân trắng sứ như gốm, là đôi vớ cổ chân trắng trong suốt, kéo dài nối liền với mép quần lồng đèn.Đàm Gian khẽ cắn môi, cẩn thận kéo ống quần lồng đèn lên một chút.Đôi chân trắng nõn, lấp ló màu da thịt, và chiếc vòng chân siết chặt lấy bắp chân đầy đặn, đều phơi bày hết trước ống kính.Đàm Gian còn ngoan ngoãn dùng ngón tay khều chiếc vớ cổ chân đó.Ngón tay luồn vào dọc theo mép, khều lên một chút mép vớ, thêm chiếc quần được vén lên, liền để lộ một mảng da thịt trắng bóc, bị siết đến hằn vết."

Là... muốn xem như thế này sao?"

Chiếc tất cổ chân Đàm Gian đang mang giống kiểu nữ hơn.Vòng tròn siết vào thịt được làm thành hình nơ bướm, dùng dải ruy băng đen thắt chặt một vòng, cuối cùng thắt một chiếc nơ lớn ở bắp chân.Chỉ cần kéo sợi dây, có thể cởi toàn bộ chiếc vớ cổ chân ra.Thế mà Đàm Gian còn vụng về, đưa ngón tay chen vào, khều chiếc nơ cho họ xem.Ống quần lồng đèn vốn đã rộng, theo góc độ của ống kính, thậm chí có thể nhìn thấy sâu hơn nữa phần đùi trong, màu hồng trắng...Vị thần bé nhỏ không hề mặc bất kỳ bộ trang phục nào có thể gọi là gợi cảm, nhưng em ấy ngồi đó cụp mắt, chỉ một động tác tùy tiện cũng đủ khiến người ta máu dồn lên não.Tịch Thanh bịt mũi, phóng to màn hình, sau đó chụp lại đặt làm hình nền, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp, trắng bóc của vị thần nhỏ bé trong ống kính.Em dang chân, kéo tất lên, vẻ mặt ngây thơ cho họ xem đôi chân trắng nõn.Giống như... hoàn toàn giống những nhân vật chính trong phim ngắn không đứng đắn, dang chân mời gọi anh ta.Trông thì trong sáng thế, mà làm việc lại táo bạo ghê.Não Tịch Thanh ong lên một tiếng, rõ ràng đã sắp chảy máu mũi rồi, vẫn hùng hồn điên cuồng gõ chữ trong phòng livestream.【Không được nhìn chân!

Không được nhìn từ cổ trở xuống!】【Người nhìn từ cổ trở xuống trước đó đã bị cấm rồi!】Đàm Gian bị dòng bình luận kiểm duyệt đột ngột làm cho ngớ người, không hiểu sao Tịch Thanh đột nhiên hung dữ như vậy, đôi mắt màu trà mềm mại mở to tròn xoe, lúng túng nhìn về phía gương ma thuật, đôi chân nhỏ cứ thế gác lại, không biết phải đặt ở đâu.Không, sẽ không lại khóa phòng livestream của em ấy chứ.Dòng bình luận của Tịch Thanh nhanh chóng lại hiện ra.【Khép chân lại.】【Em muốn những kẻ xấu xa đó, nhìn đôi chân vừa rồi của em mà 'ra' sao???】【...Cùng lắm chỉ được lộ mặt thôi!】Tịch Thanh đấu tranh nội tâm một lúc, sau đó đưa ra một sự nhượng bộ lớn.【Lộ, lộ eo cũng được.】Đàm Gian: "?"

Một VIP khác trong phòng livestream nhanh chóng cũng đưa ra bình luận.【Phong Tuệ: Thần kinh.】Trong dòng bình luận, nhân tài xuất hiện khắp nơi, ai nấy đều nhìn thấu tâm tư nhỏ bé vừa chập chững của Tịch Thanh.— Mọi người đều là sói ai mà không biết cậu chứ!— Vừa không muốn cho người khác nhìn vợ, vừa không được tự nhìn còn sợ buổi tối mơ không có tư liệu sao!— Anh kiểm duyệt ơi, anh nói câu này thì lau máu mũi trên bàn phím đi đã chứ...Tịch Thanh bị nói trúng tim đen, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ban đầu còn cố ý uống nước che giấu, giờ thì phun hết ra ngoài.Anh ta ho khan hai tiếng, cố gắng biện bạch cho sự trong sạch của mình trong dòng bình luận.【Quản trị viên 001: Đừng nói bậy!】【Quản trị viên 001: Tôi đang kiểm duyệt, đang làm việc, đang giới hạn mức độ.】【Phong Tuệ: ?】【Phong Tuệ: Giả vờ chết.】【Phong Tuệ: Đằng đó muốn nhìn nhiều hơn chứ gì.】Tịch Thanh: "..."

Cuộc chiến khói lửa này cuối cùng kết thúc bằng một câu hỏi mới trong dòng bình luận.Chiếc còng tay bạc lạnh lẽo trên cổ tay Đàm Gian vẫn chưa được tháo ra, khi livestream, mỗi khi em ấy đưa tay lên xuống đều có thể nghe thấy tiếng leng keng giòn giã.— Mà nói chứ sao vợ lại bị trói thế!— Có phải bị kẻ xấu bắt về 'bùm ba bum' rồi không...Nhiều fan đã chú ý đến điểm này, nhao nhao hỏi Đàm Gian trong dòng bình luận.Đàm Gian khép chân lại, ôm gương ma thuật, ngoan ngoãn trả lời."

Thành chủ nói, ta thuộc hộ khẩu đen, phải bắt ta qua hỏi chuyện."

Nói đến chuyện này, Đàm Gian có chút buồn phiền, em ấy còn chưa gặp thành chủ của Thành phố Ngầm, cũng không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn thiu.Em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, úp mặt trước gương ma thuật, nhỏ giọng nói với họ."

Nếu anh ta hung dữ quá, vậy thì ta..."

Nói đến đây, Đàm Gian nắm chặt nắm đấm, trông có vẻ dũng cảm như muốn tìm anh ta một trận quyết đấu.Dòng bình luận theo đó cũng bùng cháy những bài ca chiến đấu.— Vợ yêu Tiểu Đàm sắp trỗi dậy rồi sao!— Cứ cho anh ta một cú móc trái, móc phải!— Tên thành chủ khốn nạn kia, để vợ nhỏ nhà mình cưỡi lên người mà trừng phạt hắn thật nặng đi hahaha【cười kiểu phù thủy】Đàm Gian mím môi, chìm trong suy nghĩ của mình, em ấy vừa nghĩ đến vẻ mặt kính cẩn và sợ hãi của Ross đối với Thành chủ trước đây, liền cảm thấy vị Thành chủ đó chắc chắn là một con quái vật đáng sợ, có ba cánh tay sáu chân.Đàm Gian nhát gan cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói tiếp câu sau."

Ta sẽ cầu xin anh ta."

Đàm Gian vừa nói vừa làm ra vẻ vô cùng đồng tình với bản thân, gật gật đầu."

Nếu không được nữa, ta sẽ lăn lộn, sẽ làm nũng với anh ta."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 16 (2)


Dòng bình luận ngay lập tức bật ra một loạt hahaha.—— Vợ yêu à, thế này là bị người ta bắt về siêu thị (ý nói bị dắt đi mất) đấy!—— Cầu nguyện... cầu mong thành chủ không phải dạng "đuổi theo rồi không thả"...Cuối cùng của chuỗi đạn là dòng có viền vàng quen thuộc—tin nhắn của Phong Tuệ:【Phong Tuệ: Hừ.】Đàm Gian lại nói chuyện với mọi người thêm vài câu chuyện linh tinh, kim đồng hồ sau lưng cũng quay thêm hai vòng, rốt cuộc đã điểm nửa đêm ở Thành ngầm.Em buồn ngủ lắm rồi, mơ màng ôm lấy gương ma thuật định chào tạm biệt các tín đồ mới rồi xuống mạng đi ngủ.Ngay lúc Đàm Gian ngoan ngoãn vẫy tay chào, thì trong phòng livestream bỗng xuất hiện một dòng đạn bảy sắc vô cùng hoành tráng.Khác hẳn với hiệu ứng của Tịch Thanh hay mấy người kia, dòng đạn lần này có nền âm u kỳ lạ, trông hơi rùng rợn.Đàm Gian gắng gượng mở mắt, ghé sát gương ma thuật, cố gắng nhìn xem ai là người mới.Một cái tên quen thuộc ngay lập tức nhảy ra.【Sơn Cửu: Em đang nằm trên giường của ai thế?】Đàm Gian lập tức tỉnh như sáo, hai mắt mở to như chuông đồng.Dòng đạn của Sơn Cửu liên tiếp nhảy ra:【Sơn Cửu: Trong lúc anh đi thành phố Đông mua thuốc, thành phố Tây mua bánh, thì em bị người đàn ông khác trói trên giường ??】【Sơn Cửu: Còn mặc đồ anh mua cho nữa.】【Sơn Cửu: Hắn không cho em thay à?

Bắt em mặc đồ của chồng cũ rồi chơi đùa với hắn?】【Sơn Cửu: Mặt mũi hắn đâu rồi?!】Cả phòng phát sóng bỗng chốc im phăng phắc.Đàm Gian nhìn mấy dòng đạn của Sơn Cửu, chột dạ chớp chớp mắt, sau đó ngón tay nhanh như chớp chạm vào gương ma thuật—Tắt sóng!"

Bộp" một tiếng, phòng livestream của thần minh tối om lại.

Đàm Gian vẫn còn tức chuyện hệ thống chủ vừa rồi dám sờ vào người em, bèn mặt lạnh như băng gõ vào hệ thống trong đầu:【Điểm tín ngưỡng của tôi giờ bao nhiêu rồi?!】Hệ thống chủ nhìn vẻ mặt dữ dằn của Đàm Gian mà suýt bật cười.

Vị thần minh nhỏ bé xinh đẹp này, chỉ biết tỏ vẻ làm nũng với những người em quen.Buổi livestream vừa rồi quá náo nhiệt, hơn nữa Đàm Gian với fan đúng kiểu "cầu gì cho nấy", nên lễ vật được cúng dâng liên tục không ngừng.Dù em chưa có chức thần chính thức, nhưng với lượng cống phẩm ấy, chỉ trong một buổi tối, điểm tín ngưỡng cũng tăng đáng kể.【Chúc mừng ký chủ, điểm tín ngưỡng đã đạt 5000/10000】Đàm Gian nhìn thanh tiến độ trong đầu mình vượt hơn một nửa, đôi mắt mở to ngỡ ngàng.

Gương ma thuật trong tay em bỗng lóe sáng rực rỡ.Tựa như có tia sáng trong suốt lấp lánh trôi qua, ổ khóa xám nhỏ tượng trưng cho "Giáo hội Tín đồ" trong ma kính, trước mặt Đàm Gian, vang một tiếng "cách" rồi vỡ vụn.Giọng thông báo lạnh lẽo của hệ thống chính lại vang lên:【Chúc mừng ký chủ mở khóa Giáo hội Tín đồ!】【Mỗi vị thần đều có giáo hội của riêng mình.

Xin ký chủ hãy xây dựng thế lực thần minh của bản thân, tiến gần hơn nữa tới hàng ngũ Thượng Thần!】Giáo hội tín đồ...?Đàm Gian chạm tay vào bề mặt ma kính láng bóng, vuốt sang trái phần giao diện livestream thần minh—chính là cái được gọi là "Giáo hội Tín đồ".Trông giống như một hội nhóm fan hâm mộ vậy.Em tò mò bấm thử, lập tức khung trò chuyện trong suốt hiện ra hàng loạt tin nhắn mới:【"Sơn Cửu" đã gia nhập giáo hội】【"Tịch Thanh" đã gia nhập giáo hội】【"Phong Tuệ" đã gia nhập giáo hội】【Tịch Thanh: Có phải vì anh là người nạp nhiều nhất nên bé con đã thả anh khỏi danh sách đen rồi không?

Anh còn có thể nạp nhiều hơn nữa...

Anh không giống đám đàn ông vật chất kia đâu!】【Sơn Cửu: Thằng chen chân là mày à?】【Phong Tuệ: ?】【Phong Tuệ: Cũng có thể là tôi.】Lúc này hệ thống chủ mới từ từ bổ sung phần còn lại:【Trong phòng livestream thần minh, ba người đứng đầu bảng dâng lễ sẽ tự động gia nhập giáo hội của thần.】
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 17 (1)


Chương 97: Đồng hành cùng thần linh【17】- Sơn Cửu và chó đều không được vào hội...Đàm Gian lặng lẽ tắt bảng "Giáo hội Tín Đồ" đi.Em lau qua chiếc gương ma thuật đã tắt hẳn màn hình, đặt nó sang một bên, sau đó đập đập chiếc chăn mềm mà phủ thành đã chuẩn bị sẵn, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong.Em nằm một lúc, trong lòng vẫn mơ hồ về tình hình hiện tại ở thành phố D.Cắn nhẹ đầu ngón tay, Đàm Gian âm thầm hệ thống hóa lại các đầu mối.Thứ duy nhất có thể xác định rõ bây giờ — chính là tên "Phù thủy" đang khuấy đảo Địa Hạ Thành, rõ ràng là nhằm thẳng vào em.Mục tiêu nhắm rất chuẩn: một vị thần mong manh tay trói gà không chặt, không có thần chức, vài sợi dây leo là đủ trói lại đem về bắt nạt suốt một đêm.Không có thần lực, cũng chẳng thể chống cự.Bị mấy cái dây leo thực vật đó quấn vài lần, nhét vài lần, lập tức ngoan ngoãn vô cùng."

Không biết tôi bị Thành chủ đưa về đây rồi, thì tên Vu (Phù Thủy) kia có lần theo đến không."

Đàm Gian mím môi, đôi chân trắng muốt lười biếng co lên phía sau, quần đèn lồng tuột xuống theo trọng lực, để lộ ra từng khoảng da thịt mềm mại hồng nhạt nơi gốc đùi.Đường cong mông tròn trịa của thiếu niên hơi nhấc lên một chút là ống quần rộng thùng thình liền phơi bày hết những nơi nên giấu.Thế mà em vẫn chẳng hề hay biết, chống tay lên đầu, co chân nằm úp sấp trên giường mềm, khe khẽ thì thầm tính toán cùng hệ thống."

Tôi có một suy nghĩ chưa chắc chắn lắm..."

Hệ thống chủ: "?"

"Cậu nói xem, có phải Thành chủ bắt tôi về, chính là bởi vì hắn đã sớm biết tên Vu đó đang nhắm vào tôi không?"

Ngón tay trắng mảnh đỡ lấy một bên má, khiến phần thịt mềm mịn phồng lên thành một đường cong nhỏ.Tay kia thì vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên gối, đầy chán chường."

Tôi chỉ là mồi nhử, còn Thành chủ là...

'dụ hổ ra khỏi hang' ?"

Hệ thống không khẳng định cũng chẳng phủ định suy đoán của Đàm Gian.Chỉ là một chuỗi mã lạnh lẽo, trong suốt như sương rơi không tiếng động xuống đùi em.

Đàm Gian lập tức rùng mình.Ngón tay mã hóa đó bất ngờ chọc sâu vào lớp thịt mềm ấm áp, còn bị kẹp lại một cái không nặng không nhẹ.Hệ thống dừng một nhịp, giọng máy móc ban đầu vốn vô cảm, mà giờ phút này — không biết có phải ảo giác của Đàm Gian hay không — lại lộ ra một tia mất kiểm soát mong manh ở cuối câu.【Mặc quần vào.】Đoạn mã kéo ống quần rộng thùng thình của Đàm Gian lên.【Trong phòng, có rất nhiều camera.】Đàm Gian toàn thân căng cứng.Em mím môi, và ngay sau khi hệ thống vừa nói xong, cái cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đó lại lần nữa bò từ xương cụt lên lưng em — như thể có thứ gì đó đang rình rập.Em ôm chặt gương ma thuật, người cứng ngắc đến mức không dám nhúc nhích.Hệ thống nhìn vị thần nhỏ đang run rẩy dựng cả tóc gáy lên, khẽ thở dài, rồi nhắc nhở bằng giọng điệu không biểu lộ cảm xúc:【Không phải chuyện xấu.】【Là để bảo vệ cậu.】【Nhưng nếu cậu còn để trần chân mà vặn vẹo như thế, thì có thể... sẽ biến thành chuyện xấu thật.】Nghe hệ thống nói vậy, Đàm Gian khẽ thở phào nhẹ nhõm, và lại càng thêm tin tưởng vào suy đoán ban nãy của mình.Việc em bị đưa đến phủ Thành chủ, rất có thể chính là để làm mồi nhử dụ tên Vu xuất hiện.Nhưng điểm tốt là — người trong phủ Thành chủ, sẽ đến bảo vệ em.Cả ngày hôm nay, Đàm Gian bị vụ án và đám người Ross dọa đến rối bời, lúc này tinh thần cuối cùng cũng hơi thả lỏng, vừa chạm vào giường thì mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu.Chẳng mấy chốc, em thiếp đi.Mãi cho đến gần sáng, khi ánh ban mai còn mờ nhạt, Đàm Gian mới bị tiếng bụng đói cồn cào đánh thức.Hôm qua, cả ngày em còn chưa kịp ăn miếng bánh ngọt nào ở chợ thì đã bị Ross lôi đi như tội phạm, đưa thẳng đến phủ Thành chủ.Đói cả một ngày, lại ngủ cũng khá lâu, em bị chính cái bụng trống rỗng gọi tỉnh dậy.Cơn đói làm Đàm Gian ngồi bật dậy, mùi thơm ngậy và ngọt thoang thoảng lướt qua mũi khiến em lập tức chú ý.Em nhìn sang bên cạnh — trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ sát đất, không biết từ bao giờ đã đặt một đĩa bánh mì nướng vàng ruộm thơm lừng, đi kèm là trứng ốp-la vàng óng.Đàm Gian nâng khay đồ ăn, cắn nhẹ đầu nĩa, trong lúc đặt nó lên bàn, gương ma thuật bên cạnh đã "ting ting ting" hiện ra một loạt tin nhắn mới.Em tò mò lại gần mở lên xem.Phần lớn là từ bảng "Giáo hội Tín Đồ" vừa mới được mở.Đám đàn ông đó cả đêm không ngủ.

Vì trước khi đi ngủ, Đàm Gian thấy họ ồn quá nên tắt tiếng toàn bộ, thành ra họ chỉ có thể lợi dụng quyền đổi tên nhóm (vì là quản trị viên), rồi thay phiên nhau đổi tên nhóm điên cuồng.Là hội trưởng, Đàm Gian đương nhiên nhận được thông báo đầy đủ về mọi hành động đổi tên.Một danh sách dài:【"Tịch Thanh" đã đổi tên hội thành "Tịch Thanh là chó của Đàm Gian"】
【"Sơn Cửu" đã đổi tên hội thành "Sơn Cửu là chó trung thành nhất của Đàm Gian"】
【"Phong Tuệ" đổi tên hội thành "Chó và Sơn Cửu, Tịch Thanh đều không được vào hội"】Đàm Gian: "......"

Một đám trẻ con ngớ ngẩn.Đàm Gian — chín chắn và bình tĩnh — lạnh nhạt tắt bảng "Giáo hội Tín Đồ".Ăn nốt miếng bánh cuối cùng, ngồi trong phòng ở phủ Thành chủ cũng chẳng có việc gì khác, em do dự một lúc rồi hỏi hệ thống:"Tôi có thể xem thử livestream của các thần minh khác không?"

Nghĩ đến việc giá trị tín ngưỡng của mình đã quá nửa, Đàm Gian cảm thấy có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tích đủ.

Em muốn chuẩn bị sẵn để sớm mở buổi livestream tiếp theo.Không thể cứ kéo áo lên, khoe chân cho họ xem mãi được...Cắn môi, Đàm Gian thực sự muốn xem mấy vị thần khác thường livestream ra sao.【Theo lý mà nói, các thần minh ở Thượng thành không được phép xem livestream của nhau.】Hệ thống ngừng lại một chút.【Chính xác hơn thì, ở Thượng thành cấp bậc rất nghiêm ngặt.

Thần cấp cao có thể tùy tiện xem và donate cho thần cấp thấp, nhưng nếu là thần cấp thấp vào xem livestream của thần cấp cao, thì bị coi là bất kính.】Đàm Gian gật đầu như hiểu như không.Giọng hệ thống đột nhiên thay đổi hướng:【Nhưng bây giờ cậu đang ở Hạ thành, tôi có thể dùng quyền hạn tạo cho cậu một tài khoản khách ẩn danh của Hạ thành...

Chỉ là, có thể xem được livestream của thần nào thì tôi không đảm bảo.】Nghe vậy, Đàm Gian lập tức phấn khích bật dậy khỏi ghế."

Không sao không sao!

Xem ai cũng được!"

Kể từ khi đến thành phố D, ngoài hai livestream của Chiến thần và Thần ái tình, em chưa từng xem ai khác.Đàm Gian thực sự tò mò về thế giới của các thần ở Thượng thành.
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 17 (2)


Hệ thống không nói thêm gì nữa, chỉ thấy trên gương ma thuật hiện ra những chuỗi mã lấp lánh xanh lam, nhanh chóng tạo cho Đàm Gian một tài khoản khách, đăng nhập vào giao diện livestream của các thần minh.Livestream đầu tiên là của Angelo — thiên sứ trắng toát đang vung thanh thánh kiếm, chém tan lũ quái vật xấu xí trong bóng tối.

Quà donate dày đặc khắp màn hình, các hiệu ứng nổ tung từng lớp khiến thậm chí không nhìn thấy thiên sứ trong hình.Đàm Gian thầm ghen tị nhìn các hiệu ứng, thấy livestream này chẳng có gì đáng học hỏi nên lập tức vuốt qua.Màn hình gương ma thuật xoay chuyển — không biết có phải nghe thấy lời than thầm của Đàm Gian không — lần này, khung hình hiện ra lại là một căn phòng chật chội, ẩm thấp và đầy u ám.Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng em, nhưng em vẫn dừng lại ở livestream kỳ quái này.Giống như em, livestream màu đen nhỏ xíu này không hề có biểu tượng thần chức nào, số người xem cũng chỉ có một chữ "1" đơn độc.Chỉ có mình Đàm Gian vào xem.Nhìn chằm chằm vào con số cô độc kia, đầu ngón tay em khẽ co lại, vô thức thấy sợ."

Không lẽ ngoài tôi ra, tên Vu còn bắt cóc cả thần minh khác?"

Hệ thống không trả lời.Đàm Gian muốn vuốt chuyển livestream khác, nhưng luồng khí lạnh băng như ăn vào tận xương từ từ leo dọc ngón tay em, khiến tay cứng đờ như bị đóng băng — gần như không thể nhúc nhích, chỉ biết trân trối nhìn vào màn hình.Camera đặt trên bàn, ánh đèn vàng mỡ mờ hắt xuống, chỉ thấy vài vết bẩn đen thẫm loang lổ trên mặt gỗ.Dưới ánh sáng đó, phản chiếu ánh đỏ kỳ dị.Đột nhiên, một lọn tóc xoăn rũ xuống trước ống kính.Có ai đó nhấc gương ma thuật lên, tầm nhìn chậm rãi chuyển lên — rồi khuôn mặt một người phụ nữ trắng bệch, má hóp sâu hiện ra trên màn hình.Nhìn như đã chết rất lâu.

Hốc mắt đen ngòm chứa những khối nhãn cầu thối rữa mềm nhũn, các mạch máu như gỗ mục sắp rụng xuống.Khóe môi tái nhợt nở nụ cười dịu dàng nhưng quái dị.Bàn tay bà ta chậm rãi vuốt ve mấy quả cam đã thối rữa hoàn toàn trên bàn.Mãi cho đến khi khung hình lộ ra toàn cảnh căn phòng, Đàm Gian mới thấy rõ: đầu người phụ nữ kia bị tóc xoắn như dây leo treo lủng lẳng trên trần nhà.Một giọng nói như ép ra từ khoang bụng, khàn khàn bật lên:"Tìm được con rồi, bé con à."

Đàm Gian kinh hoảng trợn to mắt, muốn buông gương ma thuật, muốn lùi lại, muốn chạy — nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh xuống đất.Cả cơn gió ngoài cửa sổ cũng lạnh lẽo như tử thần.Em chỉ có thể đứng đó, tuyệt vọng nhìn khuôn mặt bà ta ngày càng tiến lại gần trong gương ma thuật.Đôi tay đầy vết tử thi của bà ta chọc xuyên qua màn hình trong suốt——Ngay khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt sát rạt đó, Đàm Gian cuối cùng cũng nhớ ra...Đây chính là người phụ nữ bán hoa quả trước tiệm may hôm qua, đã nói chuyện vụ án với em.——Nhưng trong gương ma thuật, rõ ràng bà ta đã chết từ ít nhất một tuần trước.Đàm Gian tuyệt vọng nhắm chặt mắt.Một giây sau, tiếng đập cửa nặng nề và dồn dập đột ngột vang lên bên tai."

Cộc — cộc cộc cộc!"

Luồng khí âm u rùng rợn phút chốc tan biến theo từng nhịp đập cửa ngày càng dồn dập.Đàm Gian bừng tỉnh như tỉnh mộng, thở dốc từng hơi.Ma kính "bốp" một tiếng rơi xuống bàn gỗ, phát ra âm vang nặng nề.Livestream trên đó — không biết từ lúc nào — đã tối đen hoàn toàn.Đàm Gian cắn răng, chẳng kịp nghĩ gì, lao ra mở cửa.Một sĩ quan cảnh sát cao lớn đứng đó.Ross — với đôi mắt xanh lam lạnh lùng, vô cảm, dừng lại trên người Đàm Gian.Vẫn nghiêm túc và uy nghi như thường, chỉ là băng vải trên tay anh ta đã biến mất.Ross thoáng liếc vào phía sau Đàm Gian, ánh mắt quét nhanh một vòng, rồi dừng lại nhìn thẳng vị thần nhỏ đang hoảng loạn.Từng chữ rành rọt vang lên: "Thành chủ mời em."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 18 (1)


Chương 98: Đồng hành cùng thần linh【18】- "Ngài từng nói... ngài sẽ..."

Đàm Gian được Ross dẫn dắt, đi dọc theo hành lang dài, tiến về phía cánh cửa lớn sơn đỏ cổ kính cuối tầng.Tòa thành chủ phủ mang dáng vẻ cũ kỹ như từ thế kỷ trước, nhưng cách bài trí xung quanh lại toát lên sự xa hoa dát vàng khảm bạc.

Ánh đèn pha lê vàng rực rỡ rủ xuống, phủ lên khách viếng một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Trong sự trịnh trọng quá mức của lối trang trí, lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo và nặng nề khó tả.Đàm Gian chỉ tò mò nhìn quanh một chút, rồi lại cúi đầu đi sát theo sau Ross.Vị cảnh sát trẻ theo thói quen sờ lên vai tìm chiếc đai da vốn dùng để gắn vũ khí, nhưng sau khi sờ trúng khoảng không, ánh mắt anh ta dần trầm xuống.Đàm Gian suốt quãng đường đều cúi thấp đầu, sợ rằng nếu vô tình thấy điều gì không nên thấy, sẽ bị "diệt khẩu" tại chỗ.

Suốt chặng đường, em chỉ biết "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim".Bàn chân đạp lên thảm mềm, phát ra những âm thanh sột soạt khẽ khàng.Không lâu sau, cánh cửa lớn màu đồng cổ viền vàng hiện ra trước mắt.

Ngón tay đeo găng đen của Ross chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, "két" một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra một khe hẹp."

Xin mời."

Ross hơi cúi người, đẩy cánh cửa giúp em.Đàm Gian đứng tại chỗ, luống cuống vài giây, rồi mới rụt rè đẩy cửa bước vào.Ánh sáng trong phòng còn mờ hơn bên ngoài, trong môi trường mờ tối ấy, Đàm Gian lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế cao màu đỏ.Không giống như hình ảnh vị thành chủ to lớn và đáng sợ mà em tưởng tượng.Người đàn ông ấy sở hữu một gương mặt xinh đẹp đến mức gây chú ý.

Đôi mắt dài hơi xếch lên, mái tóc dài suôn mượt xõa xuống vai, trên mắt phải còn đeo một chiếc kính gọng bạc chỉ một bên.Khi đến gần hơn, Đàm Gian mới thấy ở đuôi mắt người ấy có một nốt ruồi lệ nhạt màu.Vị thành chủ của thành phố ngầm này trông cực kỳ trẻ, trên người mặc một bộ lễ phục cổ điển cầu kỳ, ngón tay thon dài đang nhàn nhã nâng tách trà nhấp một ngụm.Đàm Gian cụp mi, từng bước nhỏ tiến lại gần người đàn ông ấy.Dường như nhận ra sự lúng túng của em, người đàn ông bật cười khẽ, khẽ ngẩng đầu lên, giọng nói ôn hòa dịu dàng vô cùng."

Thật xin lỗi, chỉ có thể tiếp đón ngài bằng những thứ đơn sơ thế này."

"Thần linh đại nhân, xin hãy lại gần một chút."

Khóe miệng anh ta khẽ cong lên, ánh mắt xanh lục bảo nhìn sang mang theo sóng nước dịu dàng như có thể làm người khác chìm đắm.Anh ta đứng dậy, bàn tay thon dài khẽ nắm lấy lưng ghế, kéo ra chiếc ghế gần mình nhất cho em ngồi.Đàm Gian vẫn cúi gằm mặt, nghe thấy người ta gọi thì ngoan ngoãn ngồi xuống.Hai chiếc ghế đặt rất gần nhau, gần đến mức em có thể ngửi thấy mùi hương cam dịu thoảng từ người anh ta.Ban đầu, em tưởng thành chủ gọi mình đến để tra hỏi, giống như thẩm vấn tội phạm, không nói được gì là ăn đòn ngay.Thế nhưng người đàn ông ấy lại chẳng làm gì cả, chỉ rót cho em một tách trà, giọng nói dịu dàng như gió xuân."

Ta không biết ngài thích loại bánh ngọt nào, nên đã chuẩn bị tất cả mỗi loại một ít cho ngài."

Bàn tay lạnh lẽo to lớn đặt lên mu bàn tay em, hàng mi dài của người đàn ông khẽ cụp, ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười."

Xin ngài đừng sợ ta..."

"Ta chỉ muốn bảo vệ ngài thôi."

Chiếc bánh kem được trang trí dâu tây và sô cô la được người đàn ông đưa đến trước mặt em.

Giọng nói của anh ta thành khẩn, dịu dàng, khiến trái tim vốn đang căng thẳng của Đàm Gian cũng dịu đi phần nào.Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, em cầm chiếc nĩa bạc lên, cẩn thận xiên lấy miếng sô cô la trên cùng."

Ngon không?"

Đàm Gian đang nhai sô cô la, nhẹ nhàng gật đầu."

Ngọt lắm à?"

"Vâng, ngon lắm, cảm ơn ngài."

"Ta có thể nếm thử được không?"

Câu hỏi ấy vừa bất ngờ vừa kỳ lạ, trên bàn vẫn còn rất nhiều bánh mà.

Đàm Gian bị hỏi đến mơ hồ, ngước mắt nhìn anh ta đầy khó hiểu.Đến mức quên mất trong miệng mình vẫn còn một miếng sô cô la chưa nuốt hết.Ngay lúc ấy, bàn tay lạnh lẽo của người kia chạm vào má em, khuôn mặt tinh xảo áp sát lại gần.

Khi Đàm Gian còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mát lạnh đã áp lên môi em, cắn lấy nửa miếng sô cô la còn lại đã hơi tan chảy.Tựa như sợ đường dính vào khắp nơi, đầu lưỡi của anh ta lướt qua khóe môi, và không thể tránh khỏi, chạm lên viên môi nhỏ mềm mại của Đàm Gian.Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

Đàm Gian hoảng hốt giật mình, nhanh chóng ngả người về sau, cả người dán sát vào lưng ghế.Người đàn ông vẫn điềm nhiên ngồi lại chỗ cũ.Anh ta hơi nheo mắt, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, có vẻ rất hài lòng.Chuyển chủ đề rất tự nhiên, người đàn ông nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ lay động."

Quên mất chưa giới thiệu."

"Ta là thành chủ của thành phố ngầm – Trình Phong Tuệ."

Trình Phong Tuệ vẫn mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt nhạt màu của Đàm Gian mở to ra, anh ta khẽ bật cười."

Ta đã xem livestream của ngài rồi."

"Rất đẹp... chỗ nào cũng thật tuyệt vời."

Giọng anh ta khẽ nhấn nhá đầy hứng thú."

Cảm giác rất chân thực."

"Khi ta xem, có cảm giác như ngài thật sự đang ở ngay trước mặt ta, dang hai chân ra...

để ta ngắm đôi tất chân xinh đẹp của ngài."

Trình Phong Tuệ dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Đàm Gian nhớ đến buổi livestream hôm qua, rõ ràng bản thân rất nghiêm túc, vậy mà bị người đàn ông này dùng giọng điệu mập mờ nói ra lại khiến em cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.Nghĩ đến chuyện hắn ở trong phòng livestream suốt mà không nói ra thân phận, lại còn giấu em, trêu đùa như với kẻ ngốc, còn trói em đưa về phòng, Đàm Gian cảm thấy ấm ức không thôi.Em ngẩng đầu, hung hăng lườm Trình Phong Tuệ một cái.Anh ta chỉ cười bất đắc dĩ, lại còn trêu:"Hôm qua chính ngài nói, nếu gặp ta thì sẽ làm nũng... cầu xin ta đấy."

Nhắc đến đây, Đàm Gian càng tức hơn.Nhưng ngay giây sau, một bàn tay tái nhợt chợt đặt lên mu bàn tay em.

Vị thành chủ đột ngột cúi người, đặt lên lòng bàn tay em một nụ hôn nhẹ như lông vũ."

Xin lỗi, thần linh đại nhân."

"Ta không cố tình lừa ngài."

Ngẩng đầu lên, Trình Phong Tuệ cụp mi, trông có phần đáng thương.

Trong đôi mắt xanh lục ánh lên chút nước lấp lánh."

Những tín đồ bên cạnh ngài, hình như không thích ta lắm...

Cũng không hoan nghênh ta gia nhập giáo hội..."

"Ta sợ nếu tiết lộ thân phận sẽ khiến ngài khó xử."

"Đừng trách bọn họ đó, là lỗi của ta."

Cơn giận đang dâng trào của Đàm Gian chợt bị nghẹn lại.Em luôn cảm thấy có gì đó sai sai... nhưng Trình Phong Tuệ lại quá chân thành, quá tội nghiệp.Cứ như thật sự đang lo cho giáo hội của em vậy.Đàm Gian tròn mắt ngơ ngác, nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta, liền theo phản xạ đáp nhỏ:"Không... không sao."

Trình Phong Tuệ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt xanh lục nhấp nháy, khen ngợi bằng giọng chân thành:"Ngài thật sự là một vị thần bao dung nhất!"

Đàm Gian bị khen đến đỏ mặt, ngón tay lúng túng bấu lấy vạt áo, lúc này mới nhớ ra chính sự."

Trình...

Phong Tuệ, tại sao ngài lại bắt ta đến phủ thành chủ?"

Đàm Gian cau mày, nhớ lại vụ án trước đó."

Còn cả chuyện về các phù thủy trong thành ngầm, là thế nào?"

Nghe câu hỏi của em, nụ cười nhàn nhạt của Trình Phong Tuệ dần thu lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc hơn."

Những chuyện trước đó, Đại Thiên Sứ Angelo chắc cũng đã nói với ngài rồi."

"Thành ngầm có một cuộn da dê ghi chép về Cổ Thần, trong đó mô tả cách mà cư dân nơi đây cử hành nghi lễ để trở thành thần linh."【Chúc mừng ký chủ nhận được manh mối nhiệm vụ nhánh liên quan đến phù thủy ở thành ngầm!】
【Nghi lễ tế thần của Đại Phù Thủy: Cuộn da dê cổ ghi lại cách đoạt lấy quyền năng thần thánh.

Xin hãy tiếp tục điều tra để khám phá toàn bộ sự thật!】Tiếng thông báo hệ thống đột ngột vang lên khiến Đàm Gian cứng đờ sống lưng, em ngẩng đầu, nhìn Trình Phong Tuệ chằm chằm."

Bước cuối cùng của nghi lễ... là hiến tế thần linh."

Anh ta nhìn Đàm Gian, gật đầu cười khổ."

Thật không may, ngài đã bị chọn."

"Nhưng chúng ta đã thông báo với các thần ở thành trên về tung tích của phù thủy.

Trong thời gian này, xin ngài yên tâm tạm trú ở đây.

Đợi bắt được kẻ đó, chúng tôi sẽ liên hệ với thượng thần và đưa ngài trở lại thành trên."
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 18 (2)


Đàm Gian ngơ ngác bước ra khỏi đại sảnh thành chủ phủ.Nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như Trình Phong Tuệ nói – chỉ cần ở lại đây chờ bắt phù thủy rồi sẽ được về – thì nhiệm vụ này cũng dễ quá mức.Em cứ cảm thấy...

Trình Phong Tuệ đang vẽ bánh trong tranh cho em ăn.Đàm Gian cau mày, dưới sự dẫn đường của hầu cận, lặng lẽ liếc về phòng tiếp khách nơi cuối hành lang.Sau khi em rời đi, cửa đại sảnh một lần nữa được mở ra.Thân hình cao lớn của Ross lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa, cúi đầu với Trình Phong Tuệ.Trình Phong Tuệ đang cầm nĩa, khẽ khàng nghịch miếng bánh kem dâu mà Đàm Gian vừa ăn dở.Anh ta chẳng thèm ngoảnh lại, mắt khẽ cụp xuống, chỉ nhếch môi khi Ross bước vào."

Cậu không nên dùng dây da màu nâu."

Trình Phong Tuệ chống cằm, giọng nói kỳ quặc xen lẫn khoái cảm kỳ lạ."

Da em ấy trắng như vậy, dùng màu đỏ sẽ hợp hơn nhiều."

Thân hình Ross khẽ cứng lại, đôi mắt băng lam thoáng trầm xuống, lặng lẽ bước tới gần người đang ngồi."

Thành chủ."

"Nếu mục tiêu là bảo vệ ngài ấy, đội canh gác ngoài phủ thành chủ và giáo hội có nhiều biện pháp hơn, họ nghe lệnh tôi tuyệt đối, hoàn toàn có thể bảo vệ vị thần đáng thương đó..."

Ross cau mày, lạnh lùng chất vấn."

Tại sao lại đưa ngài ấy về thành chủ phủ?"

Lúc này ánh mắt của Trình Phong Tuệ mới từ từ dời qua, chậm rãi và khinh thường nhìn thẳng vào Ross."

Tại sao à..."

"Tất nhiên là vì, ta muốn thần linh của mình – chỉ có một tín đồ duy nhất là TA."

Khóe miệng Trình Phong Tuệ cong lên, nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa rực rỡ.Giọng anh ta dịu dàng, nhưng trong đôi mắt xanh biếc ấy lại ẩn chứa sự điên cuồng đầy chấp niệm."

Bên cạnh em ấy có quá nhiều con sâu bọ rồi."

"Rõ ràng chỉ cần ta là đủ, sao còn phải quay về thành trên...

Em ấy phải mãi mãi ở bên ta mới đúng!!"

Ngón tay Trình Phong Tuệ đặt lên môi mình, bật cười."

Em ấy từng nói... sẽ khiến ta vui vẻ."

Ánh mắt âm hiểm của Trình Phong Tuệ lướt qua Ross, cánh cửa nhỏ hẹp phía sau anh ta bị gió thổi bật ra.

Trên chiếc bàn gỗ dính dầu mỡ tối om, một cái xác người bán hàng nửa thối rữa đang nằm sấp xuống.Còn trong chiếc gương ma thuật trước mặt thi thể, phản chiếu lại khuôn mặt trắng bệch, lõm hóp của nó.
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 19 (1)


Chương 99: Đồng hành cùng thần linh【19】- Đừng ngủ!!Chiếc còng tay trên cổ tay Đàm Gian cuối cùng cũng đã được tháo ra.Lúc rời đi, em đi ngang qua dáng người cao lớn của Ross.

Người đàn ông ấy chẳng liếc nhìn em lấy một cái, chỉ lạnh lùng ném cho em một chùm chìa khóa bằng đồng cổ.Đàm Gian loay hoay ở cửa mất một lúc lâu, đến khi chiếc còng tay phát ra tiếng "cách" giòn tan, mới hoàn toàn được tháo xuống.Hành lang trước mặt trống vắng đến lạ thường, yên tĩnh đến mức mang theo cảm giác kỳ quái như trong một cơn mộng ảo.Tấm thảm nhung đỏ kéo dài đến tận cuối hành lang, trên đó thêu bằng chỉ vàng những huy hiệu thần thánh khó phân biệt.

Bao quanh là những bức chân dung với đôi mắt trống rỗng, đờ đẫn.

Dưới ánh đèn mờ mờ, bước vào hành lang, em như rơi vào một cơn mơ điên loạn.Đàm Gian chưa đi được bao nhiêu bước, sau lưng đã có một bóng người cao lớn như u linh lặng lẽ bám theo.Một người hầu trẻ tuổi, mặc vest chỉnh tề, gương mặt điển trai đeo nụ cười khuôn mẫu, từng bước bám sát theo sau em.Em nhiều lần định kiếm cớ để thoát thân, nhưng người hầu lại vô cùng chuyên nghiệp – chỉ mỉm cười, đã khiến mọi lời viện cớ của em đều bị chặn lại.【Anh ta như thể đang cẩn thận giám sát không để tôi chạy đi ấy.】Bị ngăn cản nhiều lần, Đàm Gian bất đắc dĩ đi phía trước.

Phòng tiếp khách của Thành chủ cách phòng ngủ ban đầu của em vẫn còn khá xa.Thêm nữa, các gian phòng trong phủ Thành chủ lại na ná nhau khiến em chẳng rõ lối nào là đúng.

Người hầu kia cứ lặng lẽ đi theo, thỉnh thoảng lại dẫn em rẽ đúng hướng ở những ngã rẽ.Đàm Gian chỉ có thể ngoan ngoãn men theo hành lang dài dằng dặc, tưởng như vô tận.【Càng lúc càng khả nghi.】Trong đầu em cùng hệ thống phân tích tình hình, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại.【Phủ Thành chủ nhất định có bí mật.

Và kỳ lạ là, họ dường như sợ tôi phát hiện điều gì đó... rõ ràng Phong Tuệ vừa nói họ sẽ bảo vệ tôi.】【Nhưng giờ tôi lại có cảm giác mình như người bị giam giữ.】Hệ thống chủ không đáp lời.Sự im lặng lúc này, ngược lại, lại càng cho thấy điều gì đó không ổn.Cảm giác bất thường trong lòng Đàm Gian càng lúc càng rõ rệt, nhưng người hầu trẻ lại lịch thiệp và lễ độ, đến cả một chút sơ suất để em lợi dụng cũng không có."

Ta... ta muốn đi vệ sinh."

Quẹo qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, bước chân Đàm Gian đột nhiên khựng lại.

Khuôn mặt trắng như tuyết căng cứng, khóe mắt còn ửng lên sắc hồng xấu hổ.Em lo lắng kéo tay áo người hầu, giọng nói run rẩy, đầy vẻ đáng thương.Người hầu đi phía trước ngẩn người, có lẽ không ngờ em lại thốt ra một câu như vậy.Thực ra, hắn đã sớm nhận ra vị thần minh nhỏ bé xinh đẹp này đang không ngừng tìm đủ cớ để thoát thân – hoặc là muốn chạy trốn, hoặc là đã nhận ra điều gì đó.Ánh mắt người hầu trầm xuống, nơi tay áo vẫn bị em nắm lấy.

Đầu ngón tay trắng mịn thỉnh thoảng còn chạm vào da cổ tay hắn.Hắn cười dịu dàng như đang trêu đùa con mồi, giọng trầm thấp:"Ngài vừa nói gì ạ?"

Đây là lần đầu Đàm Gian viện ra một lý do vừa ngớ ngẩn vừa khó phản bác.

Cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ.Đầu ngón tay em run rẩy siết chặt vạt áo người đàn ông, cúi đầu càng lúc càng thấp, giọng lẩm bẩm lí nhí:"Ta nói... ta muốn đi vệ sinh..."

Đàm Gian cắn môi, khẽ nhắm mắt lại, như đang yếu thế.

Bàn tay em kéo tay người hầu, đặt lên bụng dưới mềm mại của mình.Giọng em vẫn còn run, đuôi câu như sắp khóc."

Ta thấy bụng căng lắm...

Khó chịu quá..."

"Ta... ta muốn đi."

Gương mặt trắng ngần hơi ngước lên, khiến người hầu cao lớn có thể thấy rõ biểu cảm nhẫn nhịn xấu hổ trên mặt em.Cổ họng người hầu khô khốc, bàn tay đang đặt trên bụng em khẽ động.Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai khiến Đàm Gian mở to mắt vì kinh ngạc."

Được, tôi giúp ngài."

Vừa dứt lời, bàn tay rộng lớn bắt đầu trượt xuống – cho đến khi chìm sâu vào làn da mềm mại ấm áp...—"Rầm!!"

Tiếng sập cửa vang lên ầm ĩ, chấn động cả hành lang yên ắng.Đôi mắt màu nhạt của Đàm Gian như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ giận dữ.Em nghiến răng, cảm thấy đóng cửa chưa đủ hả giận, liền giơ chân đạp mạnh xuống tấm thảm dày.Gương mặt xinh đẹp giờ đã đỏ ửng, không rõ vì xấu hổ hay tức giận.Em cau mày, cắn môi, tức tối mách với hệ thống:【Hắn rõ ràng cố ý!!】【Hắn nói muốn giúp tôi...

đi tiểu đấy!!】Nói tới đây, Đàm Gian hừ mạnh một tiếng.Có lẽ vì thấy dáng vẻ em tức đến phồng má mà buồn cười, trên má em bỗng hiện ra một lúm nhỏ – như thể bị một ngón tay vô hình chọc nhẹ một cái.【Bọn họ đang cố ý giới hạn hoạt động của cậu.】Giọng hệ thống vang lên lạnh nhạt.Đàm Gian dần bình tĩnh lại.

Trên cánh cửa gỗ có một ô cửa sổ nhỏ, qua lớp kính trong suốt, em nhìn rõ cảnh bên ngoài.Người hầu cao lớn vẫn đứng đó, cách cửa không xa, như một bóng ma trung thành tận tụy.Vì sự xuất hiện của Phù thủy, cả thành phố ngầm trở nên nguy hiểm.

Nhưng lúc này, Đàm Gian mới nhận ra – phủ Thành chủ cũng có điều gì đó rất mờ ám."

Hôm nay lúc tôi tìm Thành chủ, có gặp Ross."

"Họ hình như đang cãi nhau."

"Nhưng tôi chưa kịp nghe gì rõ ràng, đã bị người hầu kéo ra ngoài."

Em không nói gì thêm, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.Chiếc gương ma thuật mà em bỏ lại nằm trên bàn, vẫn đang lặp đi lặp lại buổi livestream cuối cùng của người phụ nữ đã chết.Trong khung hình, thi thể thối rữa nằm bất động trên chiếc bàn gỗ dính đầy vết dầu mỡ.Xung quanh là ruồi nhặng bay loạn.

Người xem vẫn chỉ vỏn vẹn "1".Nhưng lúc này, cảnh tượng lại khác so với lúc trước em thấy.Trên bụng người phụ nữ xuất hiện thêm một vết máu rỉ ra, do chết đã lâu, chẳng còn máu chảy – chỉ còn khối cơ thối rữa, lộ ra, xẹp xuống thành một đống nhầy nhụa.Đàm Gian dường như nghe thấy một tiếng rên nhẹ đầy khoái chí."

Gan của kẻ nói dối, tim của kẻ phản bội... ba chỉ nguyệt quang hoa..."

Có ai đó đang lẩm bẩm.

Em nín thở, cố lắng nghe cho rõ.Nhưng giọng nói kia như phát hiện ra điều gì đó – một bàn tay trắng bệch, thon dài lóe lên trong khung hình, giây sau, gương ma thuật bên kia bị úp úp xuống mặt bàn.Như sợ bị em nhận ra, em nghe thấy một giọng dọa dẫm đầy cố ý vang lên:"Không được nghe lén đâu, ngoan nhé~"
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 19 (2)


Đàm Gian mở to mắt, lạnh lẽo từ sống lưng lan thẳng lên cổ gáy.Cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện – dính nhớp, âm u, như thể có thứ gì đó trườn bò lạnh lẽo, bám chặt sau lưng em, rình rập từng cử động.Em đặt tay lên gương ma thuật, lập tức thoát khỏi livestream Thần minh.Sau đó như bị kinh hoảng, em dựa sát vào lưng ghế, thở dốc từng nhịp."

Cái phòng livestream đó... thật kỳ quái."

Giọng Đàm Gian vẫn còn run, hơi thở chưa kịp ổn định."

Như thể người đó đang nhìn tôi qua gương..."

Hệ thống không nói gì.

Dù có muốn giúp, hệ thống cũng bất lực – bị giới hạn bởi quyền truy cập.Cả người Đàm Gian khẽ run.

Trong phòng ngủ có một phòng tắm riêng, em vội lao vào, dội nước lạnh lên mặt.Những giọt nước lạnh trượt xuống từng đường nét tinh xảo.

Em hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.Em ngồi thẫn thờ rất lâu.

Mãi đến khi Phong Tuệ bất ngờ gõ cửa, em mới hoàn hồn lại.Chỉ mở hé cánh cửa, em đã thấy Phong Tuệ ôm một khay đồ ăn, lách người chui vào.Anh ta rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề – váy dạ hội thêu hoa văn tinh xảo, tóc đen dài được chăm chút mượt mà, tai đeo hoa tai tua rua đỏ.

Lại còn có mùi nước hoa cam nhè nhẹ.Khuôn mặt đẹp đẽ của Phong Tuệ bất ngờ phóng to trước mặt em."

A-Anh tới làm gì?"

Em hỏi lắp bắp.Đôi mắt xanh biếc của Phong Tuệ sáng rực lên khi thấy em.

Anh ta giơ khay lên, tươi cười: "Tiểu Đàm à, ta sợ em chưa quen nên mang một ít đồ ngon giúp em thư giãn!"

Anh ta nháy mắt, nụ cười hoàn mỹ, đặt khay lên bàn nhỏ.Mùi bơ nướng ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập căn phòng.Bánh quy nướng xếp ngay ngắn trong bát, bên cạnh là ly sữa nóng vừa tầm uống.Phong Tuệ cười rạng rỡ, nắm tay em nhẹ nhàng cọ cọ, như một chú cún dễ thương:"Bánh này do ta tự tay làm đó!"

"Nhất định phải nếm thử nhé~"Em vốn định hỏi về phủ Thành chủ, nhưng nghe anh ta nói vậy, những câu hỏi lại nghẹn nơi cổ.Nhìn vào đôi mắt xanh sáng rỡ ấy, em mím môi, khẽ gật đầu.Cầm lấy bánh quy, em cắn từng miếng nhỏ.

Dưới ánh mắt mong chờ của Phong Tuệ, em cũng uống cạn ly sữa.Đầu lưỡi màu hồng nhạt của em khẽ thè ra, liếm sạch chút sữa dính bên mép.

Khi ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt màu lục sâu thẳm của Phong Tuệ.Anh ta mỉm cười đầy hàm ý, nhẹ nhàng nhìn em.Đàm Gian lúng túng ăn nốt chiếc bánh, tay siết lại trong lòng.Phong Tuệ dường như thấy được sự bối rối đó, rất tinh tế đứng dậy, dọn khay xong liền vẫy tay chào rồi rời đi.Như thể anh ta thực sự chỉ đến để đưa chút đồ ngon.Đợi anh ta rời khỏi, đóng cửa phòng lại, Đàm Gian mới dựa vào giường, mệt mỏi rã rời.Không rõ là vì đường huyết tăng hay vì no bụng mà buồn ngủ – em thấy mí mắt nặng dần, ý thức cũng dần trôi nổi như lạc vào tầng mây.Dựa đầu vào chiếc gối mềm mại, em dường như nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên:"Đừng ngủ."

Ý thức dần mờ mịt, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Đàm Gian mơ hồ nghe thấy... tiếng bước chân quay lại.
 
[Hoàn/Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật (Quyển 2)
🪽Thành phố D - Chương 20 (1)


Chương 100: Đồng hành cùng thần linh【20】- "Tối qua ngủ có ngon không?"

Đàm Gian cảm thấy cả người như chìm trong cơn mê man mơ hồ.Tối qua, em ngủ rất sâu, ý thức như vẫn còn lạc trong giấc mộng, thậm chí không nghe thấy tiếng hệ thống gọi dậy vào sáng hôm sau.Ánh nắng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lan tỏa, xuyên qua bóng cây rậm rạp ngoài phủ Thành Chủ, chiếu rọi vào khuôn mặt tinh xảo của em, khiến căn phòng vốn hơi tối bỗng được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.Dù bị áp giải đến phủ Thành Chủ, nhưng căn phòng mà Trình Phong Tuệ chuẩn bị cho em lại là phòng khách tốt nhất nơi này — chăn lụa mềm mại, đệm giường dày êm ái, khiến em ngủ rất ngon giấc.Khi bước xuống giường, em vẫn còn trong trạng thái lơ mơ.Mãi đến khi đôi chân trần đặt lên sàn lạnh buốt, cái lạnh mới giúp em tỉnh táo thêm phần nào.Đàm Gian kéo rèm cửa nặng trịch ra, làn sương trắng buổi sớm bám đầy trên kính cửa sổ nối ra ban công, khiến cả thế giới bên ngoài trở nên mờ ảo như tranh thủy mặc.Đầu ngón tay em chạm lên mặt kính, một mảng sương nhỏ liền tan chảy thành giọt nước lấp lánh, em vẽ lên cửa sổ một khuôn mặt cười nho nhỏ, rồi thở dài ngồi xuống mép bàn gỗ trong phòng.Em đã đến thành phố D gần một tuần rồi.Nhưng đến giờ vẫn mù mờ không hiểu gì về thế giới này.Tựa như có một bàn tay vô hình đang đẩy em từng bước tiến về phía trước, nhưng khi em đến đích rồi thì lại thấy tất cả đều mơ hồ, không mục tiêu.Đàm Gian mím môi, gọi ra bảng điều khiển trò chơi ở thành phố D của mình.Màn hình trong suốt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lơ lửng trước mặt em.Ngoài vài nhiệm vụ nhánh đã được kích hoạt liên quan đến "Vu", phần còn lại là tiến độ nhiệm vụ về độ nổi tiếng trong phòng livestream.Ngay khi kết thúc buổi phát sóng hôm qua, hệ thống đã cập nhật một nhiệm vụ nhánh mới liên quan đến Vu.Tựa như một hàng chữ viết bằng bút lông thời Trung Cổ, nhúng mực đỏ máu, mỗi nét đều ẩn chứa màu máu, yên lặng nằm dưới từ "Vu".Khi nhìn thấy nhiệm vụ mới, sắc mặt Đàm Gian lập tức tái nhợt.【Chúc mừng ký chủ nhận được "Ghi chép của Vu" (bản chưa hoàn chỉnh)】
【Vu sở hữu công thức dược pháp ma thuật riêng, để điều chế thuốc có thể thực hiện mọi nguyện vọng cần các nguyên liệu sau —】
【Ba phân hoa Nguyệt Quang】
【Gan của kẻ nói dối】
【Tim của kẻ phản bội】
...【Mong ký chủ tiếp tục nỗ lực hoàn thiện công thức!

Sau khi hoàn thành sẽ nhận được: "Thuốc phép lấp lánh x1"】Ngón tay em run nhẹ trên màn hình, chưa từng gặp tình huống nào như thế này.Dù em đã quyết tâm theo đuổi nhiệm vụ tăng độ nổi tiếng, dùng livestream làm chìa khóa mở cửa vào thành phố dưới lòng đất, nhưng nhiệm vụ liên quan đến Vu lại như bóng ma không rời, bám lấy em từ đầu đến giờ.Bảng nhiệm vụ phụ liên quan đến Vu đã kéo dài thành một chuỗi dài ngoằn ngoèo.Tâm trạng Đàm Gian nặng nề và bất an.

Trước đây, tại thần điện, em từng bị rong rêu lạ kéo xuống hang ổ của Vu.

Sau đó, khi cùng Sơn Cửu đi đến chợ ngầm, lại tình cờ gặp vụ án mạng có liên quan đến Vu...Giờ dù đã ở trong phủ Thành Chủ, em cũng vẫn có thể thấy kênh livestream của Vu!"

Tôi cứ có cảm giác... hắn đang theo dõi em."

Đàm Gian nhíu mày, trên bàn từ lúc nào đã có một tách hồng trà nguội ngắt, hương trà đắng nhẹ thoảng vào mũi, làm dịu đi phần nào cảm giác bất an trong lòng em."

Tôi cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình."

Đàm Gian khẽ ngừng lại, mím môi suy nghĩ."

Vu... rốt cuộc là một tồn tại như thế nào?"

Hệ thống chủ không lên tiếng, nhưng trong giáo hội tín đồ lại liên tục hiện tin nhắn mới.Từ khi em kết thúc buổi phát sóng hôm qua, phòng livestream như bị nhiễm virus — không hiểu sao đổi kênh bao nhiêu lần, cũng chỉ thấy một người phụ nữ đang từ từ thối rữa trên bàn.Lúc này, khi em quay lại kênh chính của mình, gương ma thuật dùng livestream cuối cùng cũng hoạt động bình thường trở lại.Trong giáo hội tín đồ cũng xuất hiện nhiều tin nhắn hơn.Có vẻ vừa thấy em online, Sơn Cửu lập tức nhắn tin trong hệ thống hậu đài:【Sơn Cửu: Tại sao dạo này Tiểu Đàm không livestream nữa?】
【Sơn Cửu: Có phải vì anh không tặng quà bằng người ta nên em bỏ livestream không...】
【Sơn Cửu: Tiểu Đàm, sao em lại rời xa anh, anh đối xử với em không tốt sao?】
【Sơn Cửu: Khi em cùng người khác chạy trốn, anh còn như con chó chạy khắp chợ tìm dược liệu cho em.】Dòng cuối cùng nghe thật tổn thương.Đàm Gian nhìn những lời ấy, mím môi, cảm thấy dù sao thì đây cũng là tín đồ đầu tiên của mình, vẫn nên dỗ dành một chút.Em cúi đầu, cẩn thận gõ từng chữ vào khung chat:【Không phải vậy đâu, chỉ là hôm qua ta ngủ sớm nên không livestream, ta không cố ý bỏ rơi anh đâu.

Cảnh sát Ross nói bên ngoài thành phố ngầm xảy ra án mạng rất nguy hiểm nên đưa ta về đây, giờ ta đang ở phủ Thành Chủ.】Em đơn giản giải thích lại sự việc.Nhưng Sơn Cửu ở đầu bên kia rõ ràng càng thêm kích động, như một con chó săn bị chủ nhân vứt bỏ.【Sơn Cửu: Trình Phong Tuệ bắt em đi sao?!】
【Sơn Cửu: Rõ ràng hắn đã hứa rồi!

Hắn đã hứa với anh rồi!

Tiểu Đàm, đừng sợ!

Anh sẽ đến tìm em!

Anh sẽ đến tìm em!

Anh sẽ đến tìm em...】Phía sau là những ký tự hỗn loạn như mất kiểm soát, cụm từ "Anh sẽ đến tìm em" lặp đi lặp lại, chi chít phủ kín màn hình.Đàm Gian nhìn tin nhắn, lòng bất giác lạnh đi, môi run lên, gương mặt cũng dần tái nhợt."

Sơn Cửu... trông không bình thường chút nào."

Hệ thống chủ: 【...】(Thì cũng đúng thôi.

Ra ngoài một lúc quay lại đã thấy vợ mình mất tích, ai mà bình thường nổi.)"Anh ta có vẻ quen biết Trình Phong Tuệ, nếu không thì đâu thể ngay lập tức phản ứng rằng tôi bị Trình Phong Tuệ 'bắt đi'."

Đàm Gian cau mày, từ từ phân tích với hệ thống."

Hơn nữa, Sơn Cửu dường như rất sợ việc tôi ở phủ Thành Chủ.

Trong mắt anh ta, việc tôi ở đây là chuyện đáng sợ, đáng lo."

Nhớ lại phản ứng kỳ quái của Sơn Cửu vừa nãy, lông mày Đàm Gian nhíu càng chặt.

Em cắn môi, càng thêm chắc chắn — phủ Thành Chủ có vấn đề."

Hoặc là phủ Thành Chủ, hoặc là Sơn Cửu.

Tôi cảm thấy một trong hai chắc chắn có điều bất thường."

Em gật đầu tự khẳng định suy nghĩ của mình, rồi hạ kết luận:"Cũng có thể... cả hai đều có vấn đề."

Lần này, hệ thống không còn im lặng, thậm chí giọng nói máy móc lạnh băng còn mang theo chút... hài lòng khó nói.【Không tồi.】Được khen khiến tâm trạng Đàm Gian tốt hẳn lên, sợi tóc nhỏ trên đỉnh đầu cũng như dựng đứng lên vì vui.
 
Back
Top Bottom