Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoa Tàn Mãi Chưa Về

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,238
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN1ycd9o5EzjW9a-8yc_QKKxfxWKyNpP8_jDbaIbzTFxVWc4bDVcUb75A76pgaUJZPjTXTA5isokBDMp2fbggWiXGw5sm2uBrvRSGdDNKwQbWagpeca3EN3nwPO2IYfHRl3Q-5ShS0v-aTKoHJV8xY2=w215-h322-s-no-gm

Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thiếu gia tính tình háo sắc, lại cực kỳ coi trọng danh tiếng.

Hắn ngang nhiên ngủ với các nha hoàn bên người, nhưng không cho danh phận.

Mỗi khi có nha hoàn mang thai liền bị ép uống hồng hoa, rồi vứt vào trang viên tự sinh tự diệt.

Thấy một nha hoàn nữa bị trùm bao tải mang đi.

Đại phu nhân chỉ vào ta ở cách đó không xa.

"Thử Nhi, từ hôm nay trở đi ngươi đến viện thiếu gia hầu hạ!"

Tốt lắm.

Ta đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.​
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 1



"Con tiện tì không biết xấu hổ, trơ trẽn dám trèo lên giường chủ tử!"

Đại phu nhân nặng nề vỗ bàn, rồi chỉ vào chén thuốc đen sì bên cạnh: "Đổ thuốc vào miệng con tiện tì đó rồi ném tới trang viên, ai dám để lộ một lời, đánh c.h.ế.t hết!"

"Vâng!"

Ma ma quản sự vâng lời, thô bạo bóp miệng nha hoàn đổ thuốc.

Thuốc kia công hiệu cực mạnh, chưa đổ xong thì dưới thân tiểu nha hoàn đã ra m.á.u không ngừng, nhưng không ai quan tâm đến nàng ta và khối thịt trong bụng nàng ta, cả người nàng ta bị kéo đi như một cái bao tải rách.

Đây đã là người thứ sáu rồi.

Gia tộc quyền quý rất coi trọng quy củ, các thiếu gia trước khi cưới chính thê không được nạp thiếp, càng không được có thứ tử, nếu không sẽ không có được hôn sự môn đăng hộ đối.

Nha hoàn thông phòng có thể sống sót lên đến vị trí di nương hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc thiếu phu nhân tương lai có chịu khai ân hay không.

Đại thiếu gia Trần Mặc Cẩn là người giữ mình trong sạch nhất, bên cạnh ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, hàng ngày chỉ vùi mình trong thư phòng chăm chỉ đọc sách, danh tiếng trong giới quý công tử thanh lưu rất tốt, khiến vô số quý nữ khuê các ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, đây chỉ là bề ngoài.

Hắn không cho nha hoàn thông phòng danh phận, không có nghĩa là không đụng chạm nữ nhân.

Đêm khuya thanh vắng, ai mà biết được trên chiếc giường mềm trong thư phòng đã chở che bao nhiêu trái tim thiếu nữ tuổi hoa, lại làm tan vỡ bao nhiêu giấc mộng hão huyền.

Những nha hoàn từng hầu hạ Trần Mặc Cẩn, theo lệ sẽ được Đại phu nhân ban cho một bát thuốc tránh thai, nếu không tránh được thì sẽ có kết cục như bây giờ.

Mỗi bước mỗi xa

Nói là đưa đến trang viên ngoài thành tự sinh tự diệt, nhưng thực chất là đoạn tuyệt đồ ăn thuốc men, không quá mấy ngày là c.h.ế.t khô, chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt người mà thôi.

Thật đáng thương cho những đứa con gái còn đang tuổi xuân thì này, dù c.h.ế.t rồi cũng phải mang tội danh quyến rũ chủ tử, dù từ đầu đến cuối đều bị c**ng b*c.

Còn kẻ đầu sỏ là Đại thiếu gia Trần Mặc Cẩn, lại dẫm đạp lên thi cốt của vô số thiếu nữ c.h.ế.t oan, giành được danh tiếng thanh liêm tự trọng, cưới quý nữ nhà quyền quý, địa vị cực cao.

Kiếp trước, ta cũng là một trong những nha hoàn đáng thương đó.

Vốn dĩ ta đã dành dụm đủ tiền chuộc thân, chỉ chờ đến chỗ quản gia lấy khế bán thân là có thể lấy lại tự do, nhưng vì Trần Mặc Cẩn tranh cãi tức giận với Đại phu nhân, ta bị hắn thô bạo kéo đến bên cạnh làm công cụ trút giận.

Không lâu sau ta có thai, vốn định giấu giếm mọi người lén lút phá bỏ, nhưng lúc đó đang là thời điểm then chốt Trần Mặc Cẩn bàn chuyện hôn sự với Đại tiểu thư phủ Quốc Công, không thể để xảy ra chút sai sót nào.

Dù ta cẩn thận vạn phần, vẫn bị Đại phu nhân phát hiện, trở thành một thành viên trong đống xương trắng chất chồng ở trang viên.

Nỗi tuyệt vọng bị người ta ép buộc điên cuồng đòi hỏi trong đêm tối, nỗi đau khi bị đổ đầy hồng hoa vào miệng, khiến m.á.u trong người ta không ngừng sôi lên, hận không thể xông lên xé nát cái bộ mặt giả dối của Đại phu nhân.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Hy vọng lớn nhất của Đại phu nhân chính là Trần Mặc Cẩn, đứa nhi tử này. Điều Trần Mặc Cẩn coi trọng nhất chính là danh tiếng tài tử thanh lưu của hắn.

Ta cố tình muốn hủy hoại tất cả những điều đó, để bọn họ thân bại danh liệt!

Trong lúc suy nghĩ miên man, vết m.á.u trên đất đã được lau sạch, như thể tất cả những chuyện dơ bẩn chưa từng xảy ra.

Đại phu nhân nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt qua mấy nha hoàn, cuối cùng dừng lại trên người ta.

"Thử Nhi, từ hôm nay trở đi ngươi đến bên cạnh Đại thiếu gia hầu hạ đi, nếu dám học theo những kẻ hồ ly tinh kia mà quyến rũ chủ tử, xem bổn phu nhân có lột da ngươi ra không!"
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 2



Chậc chậc.

Trong mắt những vị phu nhân quyền quý này, mọi lỗi lầm đều do nữ nhân mà ra.

Trượng phu nạp thiếp là do thiếp thất dụ dỗ, nhi tử háo sắc là do nha hoàn dụ dỗ, không dám trách móc phu quân yêu thương cùng nhi tử quý báu nửa lời, chỉ có thể lẽo đẽo phía sau không ngừng dọn dẹp hậu quả cho bọn họ.

Đúng thật là cao quý ghê gớm!

Ngầm siết chặt nắm tay, ta cụp mắt cố ý làm ra vẻ nhút nhát: "Nô tỳ xin tuân theo lời dạy của phu nhân, nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt."

Ta vốn dĩ an phận thủ thường, Đại phu nhân không nghi ngờ gì, chỉ quay sang răn đe những người khác trong phòng: "Còn mấy ngày nữa là đến ngày thi Điện của Đại thiếu gia, tất cả đều phải dốc hết sức mình mà hầu hạ cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra nửa điểm sai sót!"

Không được sai sót sao?

Ta càng muốn hắn có sai sót!

Ở Kinh thành này, nơi mà ném một viên gạch có thể trúng vài quan chức triều đình, Trần gia chỉ là một gia đình hạng chót không đáng chú ý tới.

Chẳng qua là Trần Mặc Cẩn thi đỗ tiến sĩ, lại dựa vào danh tiếng thanh lưu đã xây dựng bấy lâu mà cưới được quý nữ nhà quyền quý, mới từng bước chen chân vào trung tâm quyền lực.

Những ngày trước khi thi cử, Trần Mặc Cẩn tâm trạng phiền não, mỗi lần đều tìm nha hoàn bên cạnh để giải tỏa áp lực, các tiểu nha hoàn thường bị hành hạ đến mức toàn thân không có chỗ nào lành lặn.

Trần Mặc Cẩn không phải kẻ không có đầu óc, trút giận thì trút giận, nhưng hắn vẫn phân biệt được nặng nhẹ, không hề làm lỡ chính sự.

Đời này gặp phải ta, thì không may mắn như vậy nữa rồi.

Lên nha hoàn nhất đẳng thì có chỗ ở riêng, không còn phải ở chung phòng lớn như trước nữa.

Ta chuyển đồ đến chỗ ở mới, từ trong hộp nhỏ lấy ra vài tờ ngân phiếu và bạc vụn.

Sáu mươi lạng bạc này là toàn bộ tài sản tích cóp bao năm của ta, vốn định dùng để chuộc thân, giờ đã quyết tâm dùng thân phận này để báo thù, tự nhiên cũng không dùng đến nữa.

Ta giấu bạc vào người, lén lút ra khỏi phủ bằng cửa sau, rẽ vài con hẻm rồi đi thẳng đến quán trà náo nhiệt nhất Kinh thành, lén lút nhét ba mươi lạng bạc cho tiên sinh kể chuyện.

Rồi quay đầu đi đến Túy Hương Lâu, đưa hết số ngân phiếu và bạc vụn còn lại cho quy công gã sai vặt, từ chỗ hắn ta ta nhận được một cái bình sứ nhỏ tinh xảo.

Túy Hương Lâu là nơi đèn đỏ rượu xanh, có thể khiến nhiều nam nhân đổ xô đến ném tiền như rác, ngoài những cô nương tươi trẻ, ắt hẳn còn có những thủ đoạn khác.

Những thủ đoạn bẩn thỉu này, dùng trên người Trần Mặc Cẩn dơ bẩn giả tạo là vừa đúng lúc.

Làm xong việc, ta nhanh chóng trở về Trần phủ, vừa vào viện đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Trần Mặc Cẩn.

Mỗi bước mỗi xa

"Cút! Cút ra ngoài cho ta!"

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiểu nha hoàn tóc tai bù xù lăn lộn bò ra từ chính phòng, nửa bên má còn chảy máu.

Thấy vậy, ta vội vàng chạy lên đỡ tiểu nha hoàn, quan tâm hỏi: "Dương Nhi, đây là sao vậy?"

Trần Mặc Cẩn cực kỳ coi trọng tôn ti, hắn đặt tên cho những nô tỳ như bọn ta đều là những cái tên của heo, dê, bò, ngựa, chim, thú, côn trùng, chuột, để cảnh cáo bọn ta không khác gì súc vật.

Hắn thấy nữ nhân là lại nghĩ đến chuyện chăn gối, vậy thì hắn có khác gì súc sinh đâu, chẳng qua chỉ là được đầu thai tốt mà thôi.

Mặt Dương Nhi chảy m.á.u tươi, nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm như vừa thoát chết.

"Không sao, là ta tự mình không cẩn thận làm rách mặt, khiến Đại thiếu gia phiền lòng."

"..."

Ta trong tức thì hiểu ra.

Làm rách mặt bị Trần Mặc Cẩn ghét bỏ, sẽ không bị hắn lâm hạnh, cũng sẽ không rơi vào kết cục c.h.ế.t thảm.

Nhưng một cô nương đang yên đang lành lại bị hủy dung, sau này cũng đừng mong tìm được hôn sự tốt đẹp gì.

Phải ép người đến mức nào, mới không tiếc tự tàn để bảo toàn mạng sống?

Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đang định an ủi Dương Nhi vài câu, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Mặc Cẩn từ hành lang vang lên.

"Thử Nhi, lăn vào đây!"
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 3



Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang bốc lửa giận của Trần Mặc Cẩn.

Trước mặt người ngoài, hắn ta vĩnh viễn là một công tử văn nhã, ôn hòa như gió xuân. Chỉ khi ở trong viện của mình đóng cửa lại, hắn mới lộ ra bộ mặt thật, biến thành một con quỷ dữ tợn đáng sợ.

Có lẽ vì hận quá lâu, trong lòng đã kết thành một lớp vảy dày, sau khi sống lại, lần nữa nhìn thấy Trần Mặc Cẩn, ta không hề có sự thôi thúc muốn lập tức xé xác hắn ra trăm mảnh, ngược lại còn đặc biệt bình tĩnh.

Nhân lúc hắn ngủ say, dùng một cây trâm đ.â.m c.h.ế.t là chuyện quá đơn giản, nhưng làm vậy thì quá dễ dàng cho hắn rồi, ta muốn hắn trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, c.h.ế.t trong tuyệt vọng như những tỷ muội bị ném tới trang viên đoạn tuyệt đồ ăn thuốc men!

Nghĩ như vậy, bước chân ta bỗng trở nên nhẹ nhàng lạ thường, trên mặt cũng bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.

"Đều là do con nha đầu này tay chân vụng về, không hiểu chuyện, thiếu gia đâu cần phải nổi giận, nô tỳ hầu hạ ngài là được mà."

Nói đoạn, ta khẽ vẫy tay ra hiệu cho Dương Nhi lui xuống.

Dương Nhi cũng là người lanh lợi, che mặt vội vàng chạy đi.

Dung mạo của ta đẹp hơn Dương Nhi rất nhiều, thậm chí còn đẹp hơn cả mấy nha hoàn từng được Trần Mặc Cẩn lâm hạnh trước đây. Chẳng qua ta bình thường hay làm việc vặt trong viện, lại cố ý nhút nhát cúi đầu giả xấu, nên mới không bị Trần Mặc Cẩn sớm để mắt tới.

Giờ đây chỉ cần trang điểm một chút, người cũng trở nên rạng rỡ, sự tương phản này càng dễ khơi gợi hứng thú của nam nhân.

Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Trần Mặc Cẩn nhìn ta đang khéo léo cười duyên trước mặt, sự tức giận trong mắt hắn tiêu tan với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hắn hứng thú nhếch môi, săm soi ta từ trên xuống dưới như thể nhìn một món đồ chơi mới lạ.

"Thử Nhi, trước đây cũng không thấy ngươi lanh lợi như vậy."

"Trước đây nô tỳ chỉ là một nha hoàn hạng hai không được ra mặt, giờ đã là nha hoàn hạng nhất bên cạnh Đại thiếu gia, thân phận đã khác."

Nụ cười trên mặt ta càng thêm vài phần, giọng điệu nũng nịu pha lẫn sự đắc ý không che giấu được: "Chủ tử thế nào thì nuôi nô tỳ thế ấy, nếu nô tỳ là kẻ ngu ngốc, ra ngoài cũng làm liên lụy thiếu gia bị người ta cười chê không phải sao?"

"Ngươi ngược lại hiểu chuyện lắm, hầu hạ thiếu gia ta tốt thì tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi."

Loại nô tài chủ động bám víu chủ tử, Trần Mặc Cẩn thấy nhiều rồi, tự nhiên xếp ta vào hạng người nhẹ dạ ham hư vinh, ngoài khinh thường ra cũng sẽ không đề phòng nhiều.

Chẳng phải sao, lại giống như trước đây hứa hẹn sau đại hôn sẽ nâng mấy nha hoàn kia làm di nương, hắn cũng vẽ ra cho ta một viễn cảnh tươi đẹp.

Hắn càng buông lỏng cảnh giác càng tốt, đây chính là kết quả ta muốn.

Thế là ta vui mừng phúc thân một cái, ngọt ngào nói: "Đó là đương nhiên, thiếu gia chính là trời của nô tỳ."

Thời tiết mùa thu dần ngắn lại, lúc này trời đã dần tối.

Trần Mặc Cẩn nắm lấy tay ta định kéo ta vào phòng, nhưng ta lại như gãi ngứa mà đẩy nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

"Thiếu gia, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng, hầu hạ ngài tắm rửa giải tỏa mệt mỏi có được không?"

Mỗi bước mỗi xa

Lời này nói ra đầy ám muội, Trần Mặc Cẩn hiểu ngay ý ta, nụ cười gian xảo trên mặt càng đậm: "Cưng à, chiêu trò cũng không ít đâu."

Ta không trả lời, chỉ nũng nịu liếc hắn một cái, rồi quay người chạy ra ngoài.

Chỗ ở của nô tài là căn nhà thấp bé ở hậu viện. Trở về căn phòng nhỏ, ta từ trong hộp lấy ra thuốc cầm m.á.u mang đến cho Dương Nhi.

Dương Nhi cùng ba nha hoàn khác chen chúc trên giường lớn, lúc này ba người kia vẫn đang làm việc ở các nơi, chỉ có Dương Nhi một mình cuộn tròn trong chăn, dùng khăn tay che mặt.

Thấy ta đi vào, đôi mắt vốn đang vô hồn của nàng ấydần dần tập trung, mở miệng lại không phải vì chính nàng ấy, mà là lo lắng cho ta.

"Thử Nhi tỷ tỷ, có phải tỷ đang muốn đi hầy hạ thiếu gia hay không, tỷ có thể..."

Ta nhét thuốc cầm m.á.u vào tay Dương Nhi, cắt ngang lời nàng ấy: "Muội cứ yên tâm tịnh dưỡng, một ngày có ta ở đây tuyệt đối không để ai làm khó muội."

Kiếp trước Dương Nhi bị Trần Mặc Cẩn c**ng b*c sớm hơn ta, nhưng may mắn hơn ta là không có thai. Nàng ấy không tiếc mạo hiểm bị đánh c.h.ế.t để giúp ta mua thuốc phá thai.

Mặc dù cuối cùng mọi chuyện không như ý muốn, nhưng ta vẫn ghi nhớ ơn nghĩa của nàng ấy, sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng ấy.

Lần này Dương Nhi không lập tức đáp lại, mà lặng lẽ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mãi sau mới hạ giọng hỏi: "Thử Nhi tỷ tỷ, có phải tỷ đang định làm gì đây không?"
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 4



"..."

Bị lộ rồi sao?

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu ta một chớp mắt, rồi bị ta gạt bỏ.

Không thể nào, Dương Nhi chỉ là một nha hoàn hạng hai, không có tư cách ra khỏi cửa Trần phủ, căn bản không thể theo dõi ta.

"Ta chỉ mong muội được bình an..."

Chưa nói hết lời, Dương Nhi siết c.h.ặ.t t.a.y ta hơn: "Thử Nhi tỷ tỷ, ta căm thù Trần Mặc Cẩn. Nếu tỷ cần giúp đỡ gì cứ nói, chỉ cần có thể đẩy hắn xuống địa ngục, dù phải liều cái mạng này ta cũng cam lòng!"

Liều mạng ư?

Nếu mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cách liều mạng, thì trên đời này đã không có nhiều uất ức bất công đến vậy.

Ta ở trong lòng thầm lắc đầu, ngoài mặt lại nghiêm nghị nói: "Bàn tán sau lưng Đại thiếu gia là tội chết, lần này ta coi như chưa nghe thấy, sau này nếu còn dám tái phạm, cái mạng này của muội sẽ thật sự không giữ được đâu!"

Nói xong, ta sa sầm mặt mày quay người bỏ đi không chút ngoảnh lại.

Chuyện lớn cần kín đáo mà thành.

Trong phủ đông người phức tạp, chưa nói đến việc Dương Nhi có dám làm gì Trần Mặc Cẩn hay không, dù có, ai mà biết được nàng ấy có nửa đường phản bội trở mặt hay không.

Chuyện báo thù không thể sai sót dù chỉ một chút, dù trước hay sau khi thành công, ta cũng sẽ không tiết lộ nửa lời với bất kỳ ai.

Ngược lại, ta còn phải để mắt kỹ đến động tĩnh của Dương Nhi, đừng để nàng ấy phá hỏng kế hoạch của ta.

Thầm tính toán một phen, ta thay một bộ quần áo, cẩn thận dùng hương phấn chải chuốt mái tóc đen.

Mỗi người có những sở thích khác nhau, điểm yếu của Trần Mặc Cẩn chính là tóc. Mỗi lần hắn đều muốn v**t v* và ngửi.

Động tay động chân vào tóc là khó bị phát hiện nhất và không để lại dấu vết.

Một đêm tắm rửa này, Trần Mặc Cẩn cảm thấy sự thỏa mãn chưa từng có, mọi lý trí kiềm chế đều bị ném lên chín tầng mây, chỉ đắm chìm trong sự hưởng thụ không biết trời đất mà đòi hỏi hết lần này đến lần khác.

Nhìn gương mặt đang say ngủ của Trần Mặc Cẩn, ta kéo chăn lên, nở một nụ cười lạnh như băng dưới ánh nến lung lay.

Hắn khen ta dịu dàng như nước.

Nhưng nào biết, dịu dàng như dao, từng nhát cứa vào tính mạng con người!

Mỗi bước mỗi xa

Đêm dần trôi, sáng hôm sau khi Trần Mặc Cẩn tỉnh lại, ta đã ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ quỳ trước giường.

Trần Mặc Cẩn hứng thú nhướng mày: "Mới sáng sớm, có chuyện gì vậy?"

Mặc dù hắn chỉ coi hạ nhân như đồ chơi, nhưng ta vừa mang đến cho hắn trải nghiệm khoái lạc độc nhất vô nhị, sao cũng coi là một món đồ chơi mới lạ, ít nhiều cũng phải chiếu cố vài phần.

"Thiếu gia, cầu xin ngài đừng nói chuyện nô tỳ hầu hạ ngài cho Đại phu nhân biết."

Ta ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Cẩn, vẻ mặt đáng thương rưng rưng nước mắt: "Đại phu nhân hôm qua đã cảnh cáo nô tỳ tuyệt đối không được có ý đồ gì với thiếu gia, nếu không sẽ đánh c.h.ế.t nô tỳ. Nhưng nô tỳ thật lòng yêu mến Đại thiếu gia, muốn được hầu hạ bên cạnh Đại thiếu gia lâu dài..."

Khi nói chuyện, ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "lâu dài", sau đó tiếp tục nghẹn ngào khóc lóc.

"Lúc bám víu bổn thiếu gia không phải rất to gan sao, sao giờ lại sợ hãi?"

Ánh mắt Trần Mặc Cẩn dừng lại trên đỉnh đầu ta, bỗng chốc cười khẩy: "Kết cục của những nha hoàn kia, chẳng phải ngươi đã thấy rồi à?"

"Nô tỳ khác bọn họ, nô tỳ là thật lòng yêu mến thiếu gia!"

Ta ngẩng đầu kiên định nhìn Trần Mặc Cẩn, tình yêu si mê tràn đầy như muốn tuôn trào: "Đại thiếu gia tài hoa hơn người, bảng vàng đề tên chỉ còn là vấn đề thời gian, đến lúc đó ngài sẽ là gia chủ, tự nhiên có thể bảo vệ nô tỳ."

Những lời này tưởng chừng như đang tâng bốc Trần Mặc Cẩn, nhưng thực chất lại cố ý hoặc vô tình nhắc nhở hắn, rằng hắn không phải là người có tiếng nói nhất trong nhà này.

Nếu không, nô tỳ của hắn lẽ ra phải do hắn tự mình sắp xếp, sao lại đến lượt Đại phu nhân tự tiện quyết định chứ?
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 5



Đương nhiên, sở dĩ ta nhắc đến điều này, là vì Đại phu nhân luôn là một người mẫu thân cực kỳ nghiêm khắc.

Càng gần đến ngày thi Điện, bà ta càng không ngừng dặn dò, yêu cầu Trần Mặc Cẩn nhất định phải đỗ trạng nguyên, đừng phụ tấm lòng bồi dưỡng bao năm của bà ta.

Mỗi ngày phải chịu áp lực lớn như vậy, dù trong lòng Trần Mặc Cẩn hiểu Đại phu nhân đều muốn tốt cho hắn, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét.

Ta hầu hạ lại rất tốt, nếu hắn bỏ ta đi, nhất thời e rằng rất khó tìm được người thay thế phù hợp.

Hai điều này kết hợp lại, dù không cần ta cầu xin, Trần Mặc Cẩn cũng nhất định sẽ bảo vệ ta.

Sở dĩ phải giả vờ cầu xin một phen, chẳng qua là để chủ động bộc lộ dã tâm của ta.

Dù sao trước đây ta luôn cố ý tránh Trần Mặc Cẩn, nhưng lại đột nhiên bất thường chủ động dâng mình, Trần Mặc Cẩn tính đa nghi như vậy, khó tránh khỏi phải suy đoán vài phần.

Thà rằng ta thừa thắng xông lên, trực tiếp bộc lộ ý đồ bám víu vinh hoa phú quý, chủ động để đối phương nắm được nhược điểm.

Truy cầu phú quý trong tình cảnh hiểm nghèo, ta mạo hiểm để giành lấy một tiền đồ tốt đẹp hoàn toàn hợp lý.

Hắn giữ ta lại, liền sẽ không có bất kỳ lo lắng nào nữa.

Quả nhiên, vài phần cảnh giác ít ỏi trong mắt Trần Mặc Cẩn cũng từ từ tiêu tán, hắn cúi người như trêu chọc chó con mà nhéo cằm ta: "Ngươi ngoan ngoãn, bổn thiếu gia tự nhiên sẽ che chở ngươi."

Ta mừng đến phát khóc, áp mặt vào tay Trần Mặc Cẩn cọ cọ lấy lòng: "Có thiếu gia thương nô tỳ, nô tỳ c.h.ế.t mà không hối tiếc."

Nam nhân quen dùng lời ngon tiếng ngọt, tự nhiên cũng mong nữ nhân đều là những kẻ ngu xuẩn ham những lời ngon tiếng ngọt, Trần Mặc Cẩn rất hài lòng với ta, một mỹ nhân ngu ngốc, mỗi lần đều muốn ta thị tẩm trong thư phòng, ăn quen thành nghiện.

Đúng là không hề phô trương.

Cũng chính lúc này ta mới hậu tri hậu giác nhận ra, Trần Mặc Cẩn có thể bảo vệ những người nữ nhân bên cạnh hắn, chỉ đợi khi chán ghét rồi mới tiết lộ tin tức cho Đại phu nhân, để Đại phu nhân đến thu xếp.

Tâm tư sâu sắc đến vậy, may mà ta luôn cẩn thận đề phòng, nếu không lúc này còn không biết có giữ được mạng không.

Mấy ngày nay ta không ra khỏi nhà, hầu hạ Trần Mặc Cẩn trong viện. Bên ngoài, những câu chuyện mà tiên sinh kể chuyện do ta mua chuộc đã dần lan truyền.

Mỗi bước mỗi xa

Những người thích hóng chuyện trong kinh thành đều biết Trần công tử ham mê sắc đẹp, lại bạc đãi nô tỳ, liên tục coi rẻ mạng người, là một kẻ không có trách nhiệm, nhất thời bàn tán xôn xao.

Nhưng cũng chỉ là bàn tán, trong thời đại nam giới làm trọng này, g.i.ế.c c.h.ế.t vài nha hoàn có khế ước c.h.ế.t hoàn toàn không phải là tội lớn gì, cùng lắm là danh tiếng không được tốt lắm, ảnh hưởng đến việc bàn chuyện hôn nhân mà thôi.

Điều ta muốn chính là ảnh hưởng đến việc bàn chuyện hôn nhân.

Trần Mặc Cẩn quả thực có chút tài năng, dù ta có giở trò để hắn không đỗ đạt thứ hạng cao, cũng không dám đảm bảo mười phần hắn không thể đỗ.

Giờ đây, hình tượng tài tử thanh lưu được dày công duy trì đã sụp đổ, dù đỗ hay không đỗ, hắn cũng khó mà cưới được đích nữ của Thừa tướng.

Phải biết rằng vị Đại tiểu thư kia nổi tiếng là đố kỵ, khi còn trong khuê các đã nhiều lần bày tỏ rằng mình chỉ chấp nhận một đời một kiếp một đôi, giờ đây không chừng đang ở nhà buồn nôn lắm rồi!

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Đại phu nhân nghe tin đồn bên ngoài vô cùng tức giận, đã tra tấn tất cả nô tài hôm đó đưa nha hoàn đến trang viên một lượt, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Tin tức truyền đến Trần Mặc Cẩn, Trần Mặc Cẩn càng thêm tức giận, trách móc Đại phu nhân rõ ràng có thể dùng bạc để giải quyết, lại cố chấp làm cho mọi chuyện tuyệt tình đến mức liên lụy đến mình.

Hai mẫu tử tan rã mà không vui vẻ gì.

Trần Mặc Cẩn tâm trạng u uất, tự nhiên không đọc sách vào, mỗi lần đều đến chỗ ta phóng túng phát tiết.
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 6



Ta rất đau lòng cho hoàn cảnh của hắn, mỗi lần đều dốc sức phối hợp, dù trên người đã bầm tím khắp nơi.

Trần Mặc Cẩn vô cùng cảm động, càng ngày càng ỷ lại vào ta.

Ngay cả khi Đại phu nhân cuối cùng nghe được phong phanh muốn đuổi ta đi, cũng bị Trần Mặc Cẩn ngăn lại, hai mẫu tử lại lần nữa nảy sinh tranh chấp.

Ta thì dịu dàng an ủi: "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, có lẽ là thí sinh nào đó ghen tỵ tài học của ngài, cố ý gây chuyện này ra để quấy nhiễu tâm trạng của ngài. Đợi thiếu gia thi đỗ trạng nguyên, ai còn nhớ những chuyện vặt vãnh trong hậu viện này nữa!"

Trần Mặc Cẩn quả nhiên được an ủi, gật đầu tin tưởng: "Đúng vậy, bổn thiếu gia nhất định sẽ thi đỗ trạng nguyên!"

Hai chữ "trạng nguyên" này, mỗi ngày ta đều phải nói bên tai Trần Mặc Cẩn vô số lần.

Cận kề thi Điện, là lúc cần giải tỏa áp lực nhất, nhưng ta lại ngấm ngầm gia tăng áp lực cho hắn, khiến Trần Mặc Cẩn nảy sinh chấp niệm phải đỗ trạng nguyên.

Đồng thời, hắn ta liên tục say mê nữ sắc, sự tập trung vào việc học giảm sút rất nhiều, đôi khi ngay cả những cuốn sách trước đây thuộc làu làu cũng có chút không nhớ nổi.

Trông có vẻ tinh thần phấn chấn, nhưng cũng chỉ là trông có vẻ mà thôi.

Tuy nhiên, dù ta có cẩn thận đến mấy, cũng khó tránh khỏi lúc sơ suất.

Một buổi trưa, ta nhân lúc Trần Mặc Cẩn ngủ trưa đi sau bếp làm điểm tâm, lại bị tên mã phu không biết từ lúc nào lẻn vào trong phòng chặn lại.

Tên mã phu đó vừa lùn vừa gầy, vẻ mặt dơ dáy nhìn ta chòng chọc, như thể đang nhìn một miếng thịt béo sắp sửa vào tay.

"Thử Nhi cô nương, gan cô nương to thật, lại dám dùng thuốc với thiếu gia."

Nghe lời này, đầu ta ong lên một tiếng nổ tung, nhưng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh: "Ngươi nói lời bậy bạ phải có bằng chứng, ta làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy khi nào!"

Trực giác mách bảo ta, vẻ mặt tự tin của tên mã phu khi nói chuyện không giống giả vờ, nhưng ta tự hỏi mình không hề sơ suất, chỉ có thể làm ra vẻ mạnh mẽ để gài lời hắn ta.

Nhưng dù hắn ta biết thật hay biết giả, kẻ này cũng không thể giữ lại được, ta phải tìm cơ hội rút cây trâm cài tóc trên đầu ra g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

"Thử Nhi cô nương là hồng nhân bên cạnh Đại thiếu gia, không có bằng chứng sao tiểu nhân dám đến tìm cô nương chứ?"

Tên mã phu tiến đến gần, dùng bàn tay bẩn thỉu v**t v* qua lại trên người ta, cuối cùng dừng lại trên búi tóc.

"Tiểu nhân đánh bạc thắng được một lần, đi Túy Hoa Lâu chơi qua một lần, thứ mà cô nương kia dùng cho tiểu nhân có mùi giống hệt mùi trong tóc cô nương, ngửi một cái là nhận ra ngay."

"..."

Để tránh gây nghi ngờ cho Trần Mặc Cẩn, ta đặc biệt tìm một quy công địa vị rất thấp, thứ hắn ta đưa cho ta là thứ dùng cho khách làng chơi bình thường, quan lại quý tộc tuyệt đối không tiếp xúc được.

Hơn nữa, mỗi lần dùng lượng rất ít, lại kết hợp với các loại hương liệu khác, đảm bảo vạn phần không sơ hở.

Không ngờ tên mã phu này lại là một tên trộm vặt quen thói, khi lẻn vào phòng ta trộm đồ đã phát hiện ra mùi trên dầu dưỡng tóc, đúng là một kẻ gan to lại cẩn thận.

May mà hắn ta có ý đồ riêng, phản ứng đầu tiên là uy h.i.ế.p ta chứ không phải chạy đến chỗ Trần Mặc Cẩn tố giác, nếu không lúc này ta đã gặp rắc rối lớn rồi.

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, trên trán không biết từ lúc nào đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Mỗi bước mỗi xa

Ta dần bình tĩnh lại, cố nhịn ghê tởm không đẩy tên mã phu ra, chỉ nhướng mày nói: "Ngươi nói nhiều chuyện hư cấu thế này chẳng qua là muốn được lợi, tiền bạc trong phòng ta ngươi cứ lấy đi là được rồi."

"Tiền bạc là thứ chết, người là thứ sống mà."

Tên mã phu thấy mình đã uy h.i.ế.p ta thành công, càng trở nên ngang ngược: "Thử Nhi cô nương tươi tắn căng tràn như vậy, còn đẹp hơn cô nương ở Túy Tiên Lâu nhiều, thiếu gia đã nếm thử rồi tiểu nhân tự nhiên cũng muốn nếm thử..."
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 7



Vừa nói, hắn ta liền cúi xuống sát lại.

Ta không hề đẩy hắn ta ra.

Ngay từ lần đầu tiên hắn ta đến gần, ta đã lặng lẽ tính toán làm thế nào để có thể một đòn trúng đích g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Cổ là bộ phận yếu ớt nhất của con người, nam nhân khi loạn ý tình mê thì cảnh giác thấp nhất, đó là cơ hội tốt nhất.

Mỗi bước mỗi xa

Đến lúc đó, tố cáo trước mặt Trần Mặc Cẩn cũng hợp tình hợp lý, không để lộ sơ hở nào.

Chỉ là khó tránh khỏi phải chịu chút nhục nhã.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta chớp đúng thời cơ dứt khoát rút trâm cài tóc đ.â.m vào cổ tên mã phu.

Dù sao đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người nên không có kinh nghiệm, thế mà lại đ.â.m lệch mất hai phân.

Tên mã phu r*n r* đau đớn, hai tay lập tức siết chặt lấy cổ ta.

"Tiện nhân, ngươi tìm chết!"

Sức lực nam nhân không phải nữ nhân có thể sánh được, dù là một người nam nhân đã bị thương.

Nhìn thấy ta bị tên mã phu bóp đến trợn mắt, sắp chết, thì bỗng thấy đối phương rên lên một tiếng, đổ thẳng xuống.

Nhìn theo hướng tên mã phu ngã xuống, ta nhìn thấy Dương Nhi.

Hơn mười ngày trôi qua, vết thương trên mặt Dương Nhi đã đóng một lớp vảy dày, trông rất đáng sợ.

Nàng ấy không hề buông bình hoa trong tay, mà còn đập thêm mấy nhát vào tên mã phu, xác định người đó đã c.h.ế.t hẳn, mới còn kinh hãi chạy đến đỡ ta dậy.

"Thử Nhi tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

"Không sao."

Ta thở phào một hơi dài, trong mắt đầy vẻ biết ơn: "Dương Nhi, cảm ơn muội."

"Tỷ tỷ không cần cảm ơn ta, trước đây ta đã nói rồi, chỉ cần có thể khiến Trần Mặc Cẩn thân bại danh liệt, ta làm gì cũng cam lòng!"

Dương Nhi nói như vậy, không truy hỏi gì thêm, chỉ nói với vẻ mặt bình thản: "Tên mã phu này xông vào phòng tỷ tỷ trộm đồ bị tỷ tỷ phát hiện ra nên đã ra tay mạnh, chứ không phải là thèm muốn sắc đẹp của tỷ tỷ."

Dương Nhi rất thông minh, biết nam nhân có d*c v*ng chiếm hữu nữ nhân méo mó đến mức nào.

Nếu nhắc đến việc tên mã phu có ý đồ với ta, khó tránh khỏi khiến Trần Mặc Cẩn không vui, nói hắn ta là kẻ trộm là tốt nhất.

Dù sao tên mã phu đó là kẻ quen thói, dù có truy tra cũng sẽ không có sơ hở gì.

Ta gật đầu, nắm tay Dương Nhi từng chữ một nói: "Yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao cho ta."

Chuyện rủi ro lớn như vậy, dù Dương Nhi hoàn toàn đáng tin, ta cũng không thể kéo nàng ấy vào.

Nếu thắng, đương nhiên là bọn ta đều có lợi.

Nếu thua, ít một người gánh chịu hậu quả thì vẫn tốt hơn.

Chuyện nhanh chóng đến tai Trần Mặc Cẩn.

Mạng sống của một tên mã phu quèn, trong mắt Trần Mặc Cẩn còn không bằng một con kiến.

Hắn sốt ruột vẫy tay bảo quản gia vứt xác đi là xong.

Thậm chí còn tức giận đến mức bán cả gia đình tên mã phu đó đi.

Sao có thể không tức giận chứ?

Cảm xúc của hắn càng ngày càng táo bạo, trí nhớ cũng càng ngày càng kém.

Còn về ta, ngoài việc biết ơn, ta càng tận tâm tận tình hầu hạ hơn.

Dù Trần Mặc Cẩn có cuồng loạn bất an đến mấy, ngày thi Điện cuối cùng vẫn cứ đến gần từng ngày.

Trước khi lên đường, Đại phu nhân đích thân chuẩn bị hành lý cho Trần Mặc Cẩn, đảm bảo không có gì sai sót.

Tuy nhiên, dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến mấy, cũng không thể thay đổi được sự thật là Trần Mặc Cẩn tinh thần bất ổn.

Dù hắn có được trời phù hộ phát huy vượt trội, cũng tuyệt đối không thể phát huy được trình độ của kiếp trước.

Huống hồ, ông trời tuyệt đối không thể phù hộ một kẻ tội ác tày trời.

Thi cử đối với một công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ như Trần Mặc Cẩn, quả thực là một công việc vất vả nặng nhọc, sau khi thi xong cả người hắn đã gầy đi một vòng lớn.

Càng bị kìm nén ác liệt, khi thả lỏng lại càng phóng túng.

Trần Mặc Cẩn ngày ngày bắt ta hầu hạ bên cạnh, bày đủ mọi trò.
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 8



Ta hầu hạ vừa ý, phần thưởng nhận được tự nhiên cũng nhiều.

Ta lén lút biến tất cả những thứ đó thành bạc, chia cho Dương Nhi và ba tiểu nha hoàn khác đang hầu hạ trong viện Trần Mặc Cẩn.

Có số bạc này, các nàng ấy có thể chuộc thân, hoàn toàn thoát khỏi bể khổ.

Dù là Trần Mặc Cẩn hay Đại phu nhân, cũng sẽ không để ý đến việc đi hay ở của những tiểu nha hoàn này.

Các nàng ấy thuận lợi lấy lại khế bán thân của mình, đến nha môn hủy bỏ, trở thành thân tự do.

Dương Nhi sau khi lấy lại khế bán thân cũng không lập tức rời đi.

Ta lấy cớ Đại thiếu gia thích ăn điểm tâm nàng ấy làm, để nàng ấy ở lại phủ thêm vài ngày.

Dương Nhi tuy không hiểu vì sao ta lại làm vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại.

Kết quả thi Điện rất nhanh được công bố, đúng như ta dự liệu, Trần Mặc Cẩn không đỗ tam giáp, chỉ đạt được thứ hạng chót, miễn cưỡng đỗ tiến sĩ.

Hình tượng càng vững chắc, khi sụp đổ phản phệ càng lợi hại hơn.

Trước đây, những lời đồn thổi ồn ào trong kinh thành đã khiến danh tiếng công tử thanh lưu không gần nữ sắc của Trần Mặc Cẩn sụp đổ, nhưng đó rốt cuộc không phải trọng điểm, dù sao hắn vẫn là một hậu sinh có học thức uyên bác, rất có khả năng xuất các nhập tướng.

Nhưng thành tích thi Điện trên giấy trắng mực đen, không nghi ngờ gì đã giáng cho hắn một cú tát tai vang dội.

Cái gì mà tài tử thanh lưu, chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát mà thôi.

Trần Mặc Cẩn vốn tự phụ thanh cao, dưới sự khuyến khích và ám chỉ không ngừng của ta, đã sớm coi trạng nguyên là vật trong túi của mình, làm sao có thể chấp nhận sự thật mình chỉ đứng ở thứ hạng chót?

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, làm sao cũng không nuốt trôi cục tức này, thế mà lại nghi ngờ việc chấm thi có sai sót, tức giận đùng đùng đến phủ Thừa tướng "kêu oan".

Thừa tướng trước đây đã coi Trần Mặc Cẩn như nửa môn sinh, tự nhiên đặt nhiều kỳ vọng, nếu không kiếp trước cũng không thể gả đích nữ của mình cho hắn.

Hơi cân nhắc một chút, Thừa tướng cũng đồng ý phúc hạch.

Ha ha, ta muốn chính là kết quả này.

Một số chuyện thất vọng chẳng là gì, dù sao thi Điện ba năm có một lần, Trần Mặc Cẩn còn khá trẻ, vẫn còn cơ hội đắc ý.

Nhưng bài thi trên giấy trắng mực đen lại là thật.

Thừa tướng đích thân phúc hạch bài thi của Trần Mặc Cẩn, sẽ trực quan hơn mà hiểu được tài học của kẻ này rốt cuộc có bao nhiêu phần, tia hy vọng và trọng dụng cuối cùng đó, e rằng cũng sẽ tan biến.

Đại tiểu thư Thừa tướng vốn đã rất phản cảm chuyện Trần Mặc Cẩn ham mê nữ sắc, dưới sự an ủi của Thừa tướng mới miễn cưỡng chịu nén giận, chờ thi Điện xong rồi tính.

Giờ đây thấy tình hình, càng thêm cảm thấy hắn là một kẻ tiểu nhân vô tài vô đức, nói gì cũng không chịu gả.

Mỗi bước mỗi xa

Vốn dĩ hôn sự hai nhà cũng chỉ là thỏa thuận miệng, không hề trao đổi canh thiếp, như vậy, Thừa tướng cũng thuận theo ý nguyện của nữ nhi, chọn một vị công tử thế gia danh tiếng cực tốt khác làm rể.

Đợi Trần Mặc Cẩn biết tin tức, người ta đã định ra ngày cưới luôn rồi.

Trần Mặc Cẩn đã sớm nổi danh nhiều năm, những quý công tử kinh thành kia không ít lần bị người nhà đem ra so sánh với hắn, trong lòng đều ôm không ít uất ức.

Lúc này thấy hắn sa cơ thất thế, tự nhiên không tiếc lời đến giẫm lên một chân, thay đổi cách thức để châm chọc hắn.

Thậm chí có vị công tử gia thế tốt, thành tích thi Điện cũng tốt, còn đặc biệt đến tặng cho Trần Mặc Cẩn vài nha hoàn xinh đẹp.

Người ta nói năng cũng rất khách khí, trên mặt mang theo nụ cười không tì vết: "Nam nhân nạp vài nha hoàn thông phòng không có gì to tát, sau đại hôn nâng lên làm thiếp thất cũng được rồi, Trần huynh đừng có như một số kẻ không biết liêm sỉ mà vừa làm vừa ra vẻ, ngay cả danh phận cũng không cho, khiến người ta coi thường đấy."
 
Hoa Tàn Mãi Chưa Về
Chương 9



Đây rõ ràng là lời châm biếm hắn, chỉ thiếu nước trực tiếp tát vào mặt hắn mà thôi.

Ta đứng bên cạnh nhìn, môi cắn đi cắn lại, mới miễn cưỡng nhịn được không bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Trần Mặc Cẩn xanh mét, tái nhợt, nhưng người ta không chỉ đích danh, hắn ta không thể phát tác, liên tục từ chối: "Tiêu huynh khách khí rồi, thật sự không cần."

Những người kia sao chịu bỏ qua cho hắn, đã sớm nghĩ kỹ lời lẽ để đối phó: "Sao có thể được chứ, trong phủ huynh chỉ có mấy nha hoàn đó thôi, đều đánh c.h.ế.t hết rồi sau này chẳng phải không có ai hầu hạ hay sao?"

"..."

Trần Mặc Cẩn không dám chọc những người đó, dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể không mỉm cười qua loa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói nên lời.

Cứ thế, những người đó lại càng rêu rao ầm ĩ, danh tiếng của Trần Mặc Cẩn ngày càng tệ, trước đây dù có quấn lấy không buông cũng miễn cưỡng được gặp mặt Thừa tướng, giờ thì ngay cả cửa phủ Thừa tướng cũng không vào được.

Hy vọng trèo cành cao hoàn toàn tan thành mây khói, nghe nói tiểu thư Thừa tướng thật sự quá tức giận, cách tấm bình phong gặp mặt hắn, rồi làm nhục hắn một phen nặng nề.

Thừa tướng quyền trọng chức cao, kiếp trước Trần Mặc Cẩn dựa vào thế lực của Thừa tướng mới từng bước thăng quan tiến chức.

Giờ đây chỗ dựa vững chắc này hoàn toàn mất đi, mọi chuyện đều rạch ròi đen trắng, để làm nổi bật việc mình không có chút liên quan nào đến Trần Mặc Cẩn, chỉ cần là người có chút liên quan đến phủ Thừa tướng, đều tuyệt đối sẽ không còn nâng đỡ hắn dù chỉ mảy may.

Cộng thêm thành tích thi cử kiếp này của Trần Mặc Cẩn kém xa kiếp trước, chỉ có thể chật vật ở tầng lớp dưới đáy, vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu lên.

Đại phu nhân đặt nhiều kỳ vọng vào đứa nhi tử này, còn chờ đợi nhi tử thăng quan tiến chức để hưởng vinh hoa phú quý, giờ đây hoàn toàn mất hy vọng, quan hệ mẫu tử ngày càng xấu đi.

Tinh thần Trần Mặc Cẩn càng tệ, thì càng nóng nảy dễ giận, chỉ có thể trút giận lên hạ nhân trong nhà.

Dương Nhi tự nhiên cũng nằm trong số đó.

Tuy nhiên, khác với những nô tỳ đã ký khế ước chết, Dương Nhi giờ đây đã là lương dân tự do, Trần Mặc Cẩn không có quyền đánh mắng nàng ấy.

Dương Nhi đang chờ cơ hội này để báo thù, khi bị sỉ nhục thì không nói một lời, quay đầu liền mang theo vết sẹo khắp người đến nha môn Kinh Triệu phủ báo án, tố cáo Trần Mặc Cẩn độc ác hung bạo, ức h.i.ế.p lương dân.

Trần Mặc Cẩn hiện tại tuy chưa được phân phó bất kỳ chức vụ nào, nhưng đã đỗ tiến sĩ thì đã là thân quân, theo quy tắc, dân cáo quan cần phải chịu mười trượng trước.

Gậy ván trong Kinh Triệu phủ vừa to vừa dày, mười trượng giáng xuống đủ khiến người ta da thịt nứt toác.

Kinh Triệu phủ doãn tuy lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng không thể phá vỡ quy tắc, nhàn nhạt nói với Dương Nhi: "Ngươi có cam lòng chịu đánh không?"

Dương Nhi không chút do dự, cộp cộp cúi đầu bái lạy hai cái, từng chữ một nói: "Bẩm Phủ Doãn đại nhân, nô tỳ cam lòng!"

Mỗi bước mỗi xa

Khó khăn lắm mới đi đến bước này, dù là ta hay Dương Nhi, đều không có bất kỳ cơ hội nào để lùi bước!

Bên ngoài nha môn phủ Kinh Triệu nhanh chóng tụ tập đông đảo quần chúng hóng chuyện.

Những ngày này, tin đồn về Trần Mặc Cẩn trong kinh thành chưa bao giờ dứt, sự xuất hiện của Dương Nhi càng chứng thực sự độc ác của hắn.

Dưới sự thúc đẩy của những kẻ có ý đồ, phủ Kinh Triệu doãn lập tức cho người triệu Trần Mặc Cẩn đến nha môn đối chất.

Lương dân khác với nô tỳ gia đình, dù có thân quan cũng không thể tùy tiện đánh đập sỉ nhục.

Trần Mặc Cẩn từ trước đến nay không để ý chuyện hạ nhân, căn bản không biết chuyện Dương Nhi đã chuộc thân rồi.

Đây cũng là lý do vì sao ta phải giúp các nàng ấy chuộc thân, lại còn bắt nàng ấy tiếp tục ở lại phủ hầu hạ, chính là để có ngày, làm lớn chuyện hơn.
 
Back
Top Bottom