Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lê Hoa Mưa Lạnh

Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 10


19

Ta vội vàng bung ô xuống xe ngựa.

"Mưa Thanh Minh lạnh lẽo, sao lại không cầm ô?"

Ta nhón chân đưa ô qua, nhưng Tạ Lương lại lùi lại hai bước.

"Có cần thiết phải đặc biệt cầu một lá bùa sao?"

Khóe môi Tạ Lương nở một nụ cười khổ, nước mưa chảy dọc theo lông mày và khóe mắt hắn.

"Ai đặc biệt đến chứ, ta đến tế bái phụ mẫu, tiện tay cầu thôi."

Ta cũng không biết Tạ Lương đang tức giận điều gì.

"Tiện tay cầu một lá bùa tình duyên?"

Tạ Lương cúi người xuống, hơi lạnh toát ra từ người hắn khiến ta rợn người.

"Nàng lạnh nhạt với ta lâu như vậy, rồi tiện tay cầu một lá bùa tình duyên với hắn sao?"

"A Hồ, nàng không thích ta đến vậy sao?"

Hắn cúi đầu, tránh ánh mắt của ta.

【Cún con ủy khuất, cún con đau lòng.】

【Cặp này không phải nói là hận thù sao? Sắp làm tôi thành "não yêu đương" rồi.】

【Tạ Lương đừng khóc, bùa của Khương Lê cầu đều là cho ngươi đó.】

Ta vội vàng đưa ô qua che cho hắn, "Không có lý do gì, tự nhiên ghen tuông gì chứ."

"Bùa bình an cầu cho chàng đó, nếu thấy không cần thì cứ vứt đi."

"Bùa tình duyên là Tiêu Sơ cầu, ta cầu của ta."

"Người ta là thích tiểu thư nhà Trấn Bắc Hầu,còn người ta thích… là huynh."

Ta đối mặt với đôi mắt ướt mưa của hắn, "Chuyện này ta cũng vừa mới nhận ra."

"Thật sao?" Tạ Lương mừng rỡ đứng bật dậy.

"Giả đó, chàng vứt đi đi."

Ta ném cả ô và bùa bình an cho hắn.

Tạ Lương nhận lấy ô, đuổi theo ta suốt đường.

"A Hồ, ta…" "Xin lỗi, ta sai rồi."

"Không nên nghi ngờ nàng, không nên giận nàng."

Tạ Lương định kéo tay ta, nhưng vì tay ướt nên lại rụt về.

"Lên xe đi, cứ đứng dầm mưa không sợ bị cảm lạnh sao."

"Còn nói dẫn quân ra trận, ta e là chàng ngay cả kinh thành cũng không ra nổi."

"Vâng, tuân lệnh."

Tạ Lương ngoan ngoãn lên xe ngựa.

20

Ta rút khăn lụa ra đưa cho hắn, "Lau trước đi."

"Được." Tạ Lương cười ngây ngô nhận lấy.

"Cười gì mà cười?"

"Nàng quan tâm ta, còn cầu bùa bình an và bùa tình duyên cho ta."

Khóe miệng hắn sắp vểnh lên tận trời rồi…

"Chàng tại sao lại theo dõi ta?" Chuyện nào ra chuyện đó. "

Ta không theo dõi nàng, ta đến thăm mẫu phi, chỉ là tình cờ gặp nàng và Tiêu Sơ thôi."

Ta lúc này mới nhớ ra, sinh mẫu của Tạ Lương là Lưu Thục phi, đã đến tự viện tu hành từ ngày khai quốc.

【Tạ Lương biết vợ thích mình xong nhắc đến Tiêu Sơ liền có sắc mặt tốt ha ha ha…】

【Tôi là bùa tình duyên đây, hai người mau khóa chặt lại đi!】 …

Trong đầu vẫn ồn ào, nhưng lời nói của Tạ Lương lại vô cùng rõ ràng.

"Thật ra hôm nay ta đến tìm mẫu phi cũng là muốn nói với người, chuyện ta muốn cưới nàng."

Bàn tay bị mưa làm ướt lành lạnh, nhưng lực đạo lại không cho phép từ chối.

"A Hồ, mẫu phi từng nói với ta, làm nam tử phải có trách nhiệm."

"Vì vậy, ta chưa từng nghĩ đến việc để nàng làm thiếp."

"Ta biết nàng luôn bận tâm chuyện của ta với Triều Vân công chúa."

"Ta từng thích Triều Vân, nhưng cũng chỉ là thứ tình cảm ngây ngô thuở niên thiếu mà thôi."

"Người ta yêu là nàng, A Hồ."

Tình yêu chân thành của thiếu niên cứ thế được bộc lộ thẳng thắn trước mặt ta, khiến người ta không có chỗ để từ chối.

Sấm xuân vang dội, giờ khắc này tiếng vang lớn hơn là sự va đập của chú nai con trong lồng ngực.

"Nói nhiều với ta làm gì?"

"Giữa phu thê, phải thành thật đối đãi."

Mười ngón tay đan vào nhau, không chỉ thỏa mãn với việc đơn thuần nắm tay.

"Chúng ta còn chưa thành thân mà…"

"Đã có phu thê chi thực rồi, còn không tính là phu thê sao?"

"Kẻ háo sắc…"

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, chặn lại âm cuối câu nói.

Như mưa xuân vậy, ban đầu chỉ là vài giọt không tiếng động, sau đó là mưa phùn liên miên, khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 11


21

Sau đó vài ngày, Tạ Lương đều bận rộn chuẩn bị chuyện xuất chinh.

Còn ta thì ở trong phủ làm nữ công, luyện kiếm.

Riêng Uyển Hòa, đã bắt đầu xem kiểu dáng áo cưới cho ta rồi…

Ngày đó, phủ có rất nhiều thị vệ đến, trông khá giống cảnh khám xét nhà.

Kết quả đi ra xem, người dẫn đầu là Tạ Lương.

Hắn đang có trật tự sắp xếp nhiệm vụ cho họ trong phủ.

"Chàng dẫn nhiều thị vệ như vậy vào làm gì?"

"Phòng vệ trong phủ nàng quá lỏng lẻo, nàng lại muốn nuôi dưỡng những người kia, ta đành phải điều binh của phủ ta qua cho nàng."

"Đều là thân binh của ta, nàng cứ yên tâm."

"Thân binh của chàng? Chúng ta còn chưa thành thân , chàng đây là muốn giám sát ta sao?"

Tạ Lương cười nói:

"Ta nào dám giám sát nàng, chỉ là sợ ta rời kinh thành, nàng sẽ không an toàn."

"Hơn nữa, dù sao cũng phải đề phòng những người khác ngoài ta trèo tường vào."

Ta liếc hắn một cái, "Ta không có tiền nuôi họ đâu."

"Ta trả tiền."

"Ta sắp đi rồi, nàng cũng không cho ta chút sắc mặt tốt nào."

"A Hồ, ta cũng sẽ đau lòng đó."

Tạ Lương mặt dày lại gần, giả vờ vẻ mặt ủy khuất.

"Chàng lại đây, ta có đồ này cho chàng."

Ta kéo Tạ Lương vào phòng, đưa cho hắn bộ đồ lót và giày đã làm trong mấy ngày nay.

"Rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm đó, chàng xem có vừa vặn không."

Nàng thay giúp ta không phải sẽ biết có vừa vặn không sao?"

"Xem ra Lương Vương Điện hạ được nữ nhân hầu hạ không ít nhỉ."

Tay ta bị hắn nắm lấy, đưa về phía thắt lưng của hắn.

"Nàng ghen rồi sao?" Tạ Lương ngược lại không tức giận, cúi đầu cười hôn ta.

"Ta chỉ có mình nàng thôi, mẫu phi và nhũ mẫu thì không tính đâu nhé."

Thấy ta loay hoay mãi không cởi được, hắn cười càng vui vẻ hơn.

"Được rồi, ta tự làm."

Cùng với lớp lớp ngoại y và nội y bị cởi bỏ, thân thể cường tráng, vạm vỡ của nam tử cứ thế phơi bày rõ ràng trước mắt ta.

Ta quay lưng đi, "Trời lạnh rồi, mau mặc vào đi."

Gió ấm lướt qua tai, nụ hôn như mưa phùn, lại như chuồn chuồn đạp nước.

"Ngại ngùng gì chứ, nàng đâu phải chưa từng thấy."

Hắn ôm chặt ta, cách lớp áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở trên người hắn.

"Ta… ta đều quên rồi…"

"Quên rồi thì càng phải ôn lại."

Lời thì thầm khe khẽ, đầy sức quyến rũ.

Ta tức giận giẫm vào chân hắn, Tạ Lương không tránh, ôm ta càng chặt hơn.

Tạ Lương nhét vào tay ta một miếng ngọc bội,

"Thôi được rồi, không trêu nàng nữa."

Tài khố riêng của Hoàng tử, đều dùng ngọc bội để điều động.

"Chưa thành thân, đưa cho ta làm gì?"

"Người của ta đều là của nàng rồi, có gì mà không thích hợp?"

Ta bị hắn nói đến đỏ mặt, " Chàng thật là… vô liêm sỉ…"

Tạ Lương cúi đầu mổ nhẹ lên môi ta, trong đôi con ngươi trong trẻo chứa đầy hình bóng ta.

"Ta còn chưa làm gì mà nàng đã nói ta vô liêm sỉ rồi."

"A Hồ, vậy sau khi thành thân thì sao?" …

【Không phải chứ, quần áo đều cởi rồi mà các ngươi chỉ hôn mấy cái là xong sao?】

【Ủng hộ, hôn một cái thì tính là vô liêm sỉ gì chứ!】

【Một người viết huyết thư đòi nữ chính cho họ uống chút rượu nữa đi…】

22

Ngày Tạ Lương khải hoàn trở về, ta bị những âm thanh kia đánh thức:

【Khương Lê ngươi mau tỉnh đi, Thái tử sắp ra tay với chồng ngươi rồi đó!】

【Mà nói chứ họ không phải là vai phụ sao, sao bình luận ở đây còn nhiều hơn của nhân vật chính vậy?】

【Thái tử cũng thật tuyệt, em trai lập công mà lại vội vàng tố cáo chuyện say rượu trước kia…】 …

Ta lập tức tỉnh táo lại, thảo nào Thái tử và Hoàng hậu sau cung yến cuối năm không có động tĩnh gì nữa.

Thì ra là chờ đến hôm nay. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, thật khéo làm sao, trong cung cũng có chỉ dụ.

Hoàng thượng truyền ta tiến cung.

Trên đại điện, ngoài Hoàng thượng ngồi trên cao, còn có Thái tử.

"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Hoàng thượng vẫy tay:

"Trẫm cũng có lời muốn nói, đợi Thất lang trở về."

Tạ Lương rất nhanh đã đến, cả người mặc áo giáp, càng làm tôn lên vóc dáng cao lớn, uy phong lẫm liệt của hắn.

Lá bùa bình an và bùa tình duyên đeo ở thắt lưng trông khá lạc lõng, vì vậy rất dễ thấy.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Đứng dậy đi, con ngựa của con thật nhanh, xem ra là không đợi được rồi."

Hoàng thượng trêu chọc hắn.

"Chuyện gì cũng không qua được mắt phụ hoàng."

Tạ Lương đáp, cười mắt nhìn ta.

"Ngày đó đánh mã cầu Trẫm đã biết, sẽ có một ngày như vậy."

"Lâm An, hôm nay Trẫm ban hôn cho con và Thất lang."

"Cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện của Trẫm, trăm năm sau gặp phụ mẫu con cũng có thể ăn nói được rồi."

Ban hôn?

"Còn không mau tạ ơn phụ hoàng?"

Tạ Lương kéo ta hành lễ tạ ơn, nghe ý này, có lẽ là hắn đã sớm thỉnh chỉ với Hoàng thượng rồi.

Nhưng lại cố tình đợi đến hôm nay.

【Mặc dù nam chính bị hụt hẫng, nhưng sao tôi lại không buồn chút nào vậy?】

【Cuối cùng cũng có thể kết hôn rồi! Xin hãy cho tôi "làm" thật nhiều!】

【Tôi nghĩ trong đám cưới tôi phải ngồi bàn chính mới được, tiền đăng ký chính là tiền mừng của tôi đó ôi…】
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 12


23

Hôn sự của ta và Tạ Lương diễn ra vội vàng, nhưng mọi thứ dường như đã được chuẩn bị từ sớm, không giống như làm gấp.

Đến cả Uyển Hòa cũng nói:

"Vương gia chuẩn bị hỉ phục cho Quận chúa thật vừa vặn, ngay cả số đo cũng biết tỉ mỉ đến vậy."

Ta không khỏi nhớ lại lời hắn nói khi mua giày vào dịp Thượng Nguyên, lặng lẽ đỏ mặt.

Trước khi thành thân có nhiều việc phải lo, vì phụ mẫu không còn, Hoàng thượng còn phái Thượng Cung Cục đến hỗ trợ.

Sính lễ của Tạ Lương, của hồi môn Hoàng thượng ban, chất đầy phủ Khương đến nỗi không còn chỗ đặt chân.

Tạ Lương mấy lần trèo tường vào còn trêu ta rằng, sau này gả sang đó thì phủ Khương này cứ coi như là tư khố của ta đi.

Mãi mới đến ngày thành thân, lễ nghi hoàng gia rườm rà, phải thức từ tờ mờ sáng đến tối mịt.

Tạ Lương sợ ta đói, sớm đã đến vén khăn che mặt.

"Mệt không?"

Hắn cúi đầu hôn ta, son môi bị hắn ăn mất hơn nửa, cuối cùng còn phải để ta lau cho hắn.

"Cũng chỉ mệt một ngày này thôi, cũng không đến nỗi mệt lắm."

"Bên ngoài thúc giục, ta ra ngoài mời rượu trước đây."

Nói rồi định đi, nhưng tay vẫn ôm chặt ta không buông.

"Vậy chàng mau đi đi, nếu uống say rồi, ta đêm nay cũng có thể ngủ sớm một chút."

"Ta uống say trông thế nào nàng không phải rõ nhất sao?"

Hắn đương nhiên nói đến lần chúng ta đều uống phải rượu tình…

"Tạ Lương!"

"Đến lúc phải đổi cách xưng hô rồi."

Hắn cắn nhẹ môi ta uy h**p.

"Chàng là chó sao?"

Nàng không phải giỏi thuần phục chó hoang sao?"

"Biết sớm chàng lại vô liêm sỉ đến vậy, ta đã không đồng ý gả cho chàng rồi."

"Ồ? Nàng còn muốn gả cho ai?"

"Hửm?"

Thấy ta không đáp, hắn lại cạy miệng ta.Từng chút một, như muốn cướp sạch không khí.

"Vẫn chưa đi nữa, đừng để khách khứa đợi lâu."

"Vậy nàng gọi ta một tiếng phu quân thì ta sẽ đi."

"Phu quân…"

Kết quả lại chần chừ thêm một khắc mới chịu đi…

【Không phải chứ, đều là hội viên tôn quý rồi, cho tôi xem cái này sao?】

【Có gì mà hội viên tôn quý của chúng ta không thể xem sao?】

【Đồng ý! Muốn xem đêm động phòng hoa chúc!】 …

24

Tạ Lương rốt cuộc không say, chỉ hơi ngà ngà, nhưng lại biết cách hành hạ người ta hơn cả khi ở cung yến.

Quả đúng như lời nói trong đầu lúc đó, ta quả thật đã bị hắn "ức h**p" rất nhiều.

Gọi phu quân rồi lại bắt ta gọi Thất lang, thật là ph*ng đ*ng quá mức!

"A Hồ."

Hắn thì dậy sớm, ta lại mệt đến mức không thể tỉnh dậy.

"Ta phát hiện chàng là đồ nói dối không chớp mắt, còn nói cái gì mà không để ta chịu ủy khuất."

Ánh mắt Tạ Lương càng thêm ý cười.

"Nàng ủy khuất chỗ nào chứ, đêm qua rõ ràng nàng không phải…"

"Tạ! Lương!"

"Ta thấy chàng cũng không phải thuần tình như chàng tự nói đâu, căn bản chính là…"

"Chính là cái gì?"

Tạ Lương ôm ta vào lòng, vẻ mặt gian xảo.

"Chàng tự mình biết rõ! Cũng không biết học từ đâu ra."

Ta muốn gỡ tay hắn ra, nhưng bị hắn ôm càng chặt hơn.

"Hoàng tử trước khi thành thân đều được dạy mà, sách của ta vẫn còn đó, có muốn xem không?"

Mặt ta nóng bừng đáng sợ, "Ai giống chàng chứ!"

"Ta đây không phải sợ học không tốt, làm nàng chịu ủy khuất sao?"

"Chàng còn nói!"

"Được rồi, được rồi, không nói nữa.

Ta chải tóc cho nàng, lát nữa vào cung thỉnh an phụ hoàng."

"Không muốn, tay chàng thô ráp."

"Nàng không thử làm sao biết?" …
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 13


25

Sau khi vào cung thỉnh an Hoàng thượng, ta bảo Tạ Lương đưa ta đi gặp Lưu Thục phi.

Dù người đã tu hành ở chùa nhiều năm, nhưng qua lời Tạ Lương, người hẳn là vẫn luôn nhớ nhung Tạ Lương.

"Chùa chiền lạnh lẽo, Thất lang sao lại dẫn con bé đến đây?"

Lưu Thục phi thấy ta rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.

"A Hồ có lòng hiếu thảo, nhớ nhung người đó ạ."

"Ngày xưa khi Thánh thượng còn đang chinh chiến khắp nơi, Thất lang đã thích trêu chọc con bé."

"Cứ luôn chọc cho con bé khóc, có lần còn náo đến trước mặt Thánh thượng, khiến Thất lang bị đánh một trận."

"Ta khi đó đã nghĩ, hai đứa trẻ này cũng có duyên."

Ta và Tạ Lương… trước đây từng gặp nhau sao?

Ta hoàn toàn không có ấn tượng gì, có lẽ lúc đó còn nhỏ tuổi.

"Thất lang tuy tính cách có chút nghịch ngợm, nhưng cũng là người biết thương yêu người khác." Lưu Thục phi cười nói.

"Mẫu phi, người đây là đang khen con hay đang chê con vậy ạ?"

"Con đó, từ nhỏ đã có chủ kiến, ta cũng không quản được con."

"Sau này cứ để A hồ quản con cho tốt."

"Con đây không phải đã bị nàng quản chặt cứng rồi sao?"

Tạ Lương và ta mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Con đó, cưới được A hồ con nên đi cảm ơn Bồ Tát cho thật tốt."

"Đi, đến chỗ phía trước kia, thành tâm bái tạ trả nguyện đi."

"Mẫu phi, cái này là chuyện gì với chuyện gì vậy ạ?"

"Con hôm đó rõ ràng đã quỳ trước mặt Bồ Tát nửa ngày trời, giờ cưới được người rồi lại không muốn đi trả nguyện nữa sao?"

“Chàng từng cầu Bồ Tát sao?"

Ta rất bất ngờ, trước đó rõ ràng còn chê bùa bình an của ta mê tín cơ mà…

"Ít nhiều gì trước mặt A Hồ, mẫu phi cũng không chừa cho con chút thể diện nào…"

Tạ Lương gãi gáy, nói xong còn quay sang uy h**p ta một phen:

"Nàng không được cười ta."

Ta nhìn bóng lưng Tạ Lương rời đi, lập tức bật cười thành tiếng.

"Chuyện năm đó, con vẫn chưa buông xuống được sao?"

Lưu Thục phi thu lại nụ cười, đối mặt với ánh mắt của ta.

"Bởi vì ta cũng chưa buông xuống được."

Chưa đợi ta mở lời,người lại nói.

"Ta không phải muốn ngăn cản con điều tra chuyện này, chỉ là chuyện này liên lụy rất rộng, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại được."

"Ta đoán con vẫn chưa nói cho Thất lang biết."

Ta dù không biết Lưu Thục phi biết nội tình gì, nhưng người nói không sai, Tạ Lương quả thật không biết.

"Thật ra không nên giấu hắn, giữa phu thê với nhau, nên thành thật đối đãi, ta tin Thất lang sẽ không để bụng đâu."

"Mẫu phi tại sao lại nói với con những điều này?"

"Bởi vì Thất lang thích con, ta cũng vậy."

"Chuyện này là tâm bệnh của con, cũng là của ta."

"Ta biết cảm giác đêm đêm khó ngủ là như thế nào, càng không muốn con và Thất lang vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích." …

"Mẫu phi rốt cuộc đã nói gì với nàng vậy?"

Tạ Lương đưa tay nhéo vào má ta, "Sắc mặt nàng từ khi ta về đến giờ không được tốt lắm."

"Thật ra trước đây ta luôn muốn gả cho Thái tử, là vì ta muốn điều tra rõ chân tướng trận chiến năm xưa phụ mẫu ta hy sinh."

Trong trận chiến đó, gia tộc Yến cũng có liên quan. Yến thị, là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.

"Ta biết." Tạ Lương không hề bất ngờ.

"Chàng biết sao?" "Ta đã hỏi Tiêu Sơ."

"Chàng tại sao không đến hỏi ta?"

"Ban đầu hỏi Tiêu Sơ, là muốn biết trước đây ta đã thua ở đâu."

"Nàng không chịu chủ động nói, ắt hẳn có nỗi lo riêng."

Trái tim bị hắn công phá tan tành, ta ôm chặt lấy hắn.

"Nhưng rõ ràng nàng từng nói, giữa vợ chồng, nên thành thật với nhau."

"Đúng vậy, ta đã nói."

Tiếng cười khẽ của Tạ Lương truyền đến từ phía trên.

"Nhưng ta cũng nói, ta nguyện ý chờ nàng."

"Sao lại khóc rồi?" Hắn nâng mặt ta lên, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt dưới mắt ta.

"Trừ ở trên giường, sau này những lúc khác đều không được khóc."

"Tạ Lương chàng đồ khốn nạn…"

Ta bị hắn làm cho vừa khóc vừa cười.

"Cười là được rồi."

26

Sau khi thành thân với Tạ Lương, cuộc sống lại trở nên nhàn nhã hơn trước.

Không muốn vào cung gây phiền phức, hắn đơn giản là xin Hoàng thượng miễn cho cả việc thỉnh an.

Không muốn đi những buổi yến tiệc nhàm chán giao thiệp, cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân như trước nữa.

Nhưng những âm thanh trong đầu ta lại không hề nhàn rỗi.

So với trước kia chỉ xuất hiện những lời về ta và Tạ Lương, bây giờ thỉnh thoảng ta còn nghe được tin tức về Thái tử và Chu Đường Thanh.

Ví dụ như, Thái tử cầu hôn Chu Đường Thanh không thuận lợi, hai người dần nảy sinh hiềm khích.

Lại ví dụ như, đây vốn là một câu chuyện tình buồn.

Chu Đường Thanh tiếp cận Tạ Lương và Thái tử, chỉ vì muốn phục quốc.

Chỉ là trong quá trình lợi dụng và thăm dò, nàng ta và Thái tử đã nảy sinh tình cảm.

Những âm thanh đó nói, đây là "yêu nhau lắm cắn nhau đau".

Ta vốn không muốn để tâm đến những chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện của Thái tử và Chu Đường Thanh.

Thái tử Tạ Hằng đương nhiên sẽ không để Chu Đường Thanh có khả năng phục quốc.

Nhưng hôm nay, Vương phủ lại đón một vị khách hiếm.

"Từ khi Vương phi và Điện hạ thành hôn hiếm khi dự yến tiệc, không có cơ hội gặp mặt người."

"Hôm nay được Thánh thượng ân chuẩn xuất cung, nên thiếp muốn đến thăm người."

Chu Đường Thanh tuy vẫn được phong là công chúa, nhưng không dễ dàng xuất cung.

Hôm nay cố ý ra ngoài một chuyến, e rằng không đơn giản chỉ là thăm ta.

"Công chúa khách sáo rồi, trước đây người và Vương gia tình cảm tốt, muốn đến bất cứ lúc nào cũng được."

"Thiếp cứ nghĩ người sẽ để bụng chuyện trước đây của thiếp với Điện hạ, hôm nay nghe người nói vậy thiếp yên tâm rồi."

Chu Đường Thanh không ngờ ta lại nhắc đến trước, khí thế yếu đi vài phần.

"Đây là Ngọc Kỳ Lân mà Điện hạ trước đây tặng thiếp, vốn là một cặp."

Nàng ta vừa nói, vừa ra hiệu cho tỳ nữ mở hộp trong tay.

Bên trong là một con Ngọc Kỳ Lân, ngọc chất trong suốt, điêu khắc tinh xảo.

"Thiếp nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy tặng cho người là tốt nhất."

"Coi như là quà mừng đám cưới của hai người, để thành một cặp."

Chu Đường Thanh đưa Ngọc Kỳ Lân cho ta, giữa lông mày và khóe mắt là vẻ đắc ý của người chiến thắng.

"Công chúa thật là hiểu lòng người, thật ra những món đồ trang trí như thế này trong kho của Vương phủ có rất nhiều."

"Hay là người chọn vài món mang về đi?

Cứ coi như là quà đáp lễ."

Ta lấy ra ngọc bội, nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng ta đông cứng lại.

【Khương Lê ngầu quá đi thôi!】

【Mặc dù nhân vật chính đi theo phong cách cung đấu quyền mưu, nhưng sao lại đi chia rẽ cặp tình nhân nhỏ của chúng ta chứ?】

【Ngươi chỉ được một con Ngọc Kỳ Lân, ta được cả cái tư khố đó!】 …
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 14


27

Dù đã thắng một hiệp trước Chu Đường Thanh, nhưng những món nợ cần tính toán, vẫn phải tính.

"Bên ngoài gió lớn, sao lại không vào trong đợi?"

Tạ Lương xuống xe ngựa, ôm ta đi vào.

"Vừa mua bánh ngọt ở Tùng Nguyệt Lâu, nàng nếm thử xem?"

"Ngọt đến phát ngấy." Ta cắn một miếng rồi nhét vào miệng hắn.

"Ngọt sao?" Tạ Lương nuốt bánh ngọt xuống, vẻ mặt nghi hoặc.

"Không phải vị vẫn như trước sao?"

"Vậy nàng ăn cái này đi, còn nóng đó."

Nói rồi, hắn lại bóc cho ta vài hạt dẻ.

"Rang ám mùi khói chảo quá, ngửi thấy buồn nôn."

Ta đẩy tay hắn ra, thậm chí cả người cũng lùi xa hắn vài bước.

"Hôm nay sao tính tình lớn vậy? Đến kỳ kinh nguyệt sao?

Ta xoa cho nàng nhé."

Tạ Lương thấy ta lại né tránh, hoàn toàn bó tay.

"A Hồ, nàng làm sao vậy?"

“Chàng còn dám hỏi ta, chàng tự mình xem đi, hôm nay Triều Vân đưa đến đó."

"Nói là cùng cái trong kho của chàng thành một đôi, phu thê không phải nên thành thật đối đãi sao? Chàng nói rõ đi."

Tạ Lương nhìn theo tay ta, chỉ thấy trong sảnh bày một đôi Ngọc Kỳ Lân.

"Một đôi?" Hắn bất đắc dĩ nói:

"Đây là do Hoàng hậu ban thưởng khi người vui vẻ, Hoàng tử và công chúa đều có một con."

"Triều Vân và của ta là một đôi, vậy ta và các huynh đệ tỷ muội khác đều có thể ghép thành một đôi."

Hắn nhận ra thái độ ta đã mềm lại, vội vàng kéo ta vào lòng.

"A Hồ, nàng không tin ta."

Giọng nói nghe thật ủy khuất, hắn cúi đầu xuống, những sợi tóc mái vướng vào cổ ta làm ta nhột.

"Ta cũng không phải không tin chàng, ta không phải đã cho chàng cơ hội giải thích rồi sao?"

"Vậy mà bánh ngọt và hạt dẻ ta mua nàng đều không ăn."

"Ta thật sự thấy ngấy, ngửi thấy buồn nôn."

"Trước đây nàng rõ ràng thích nhất…"

Tạ Lương đi đến trước mặt ta, nhìn ta cười ngây ngô.

"A Hồ, chúng ta có thể có con rồi."

Lúc này ta mới phản ứng lại, đúng là kinh nguyệt tháng này vẫn chưa đến.

"Cứ mời lang trung đến khám rồi hãy kết luận…"

Trước đây cũng không phải chưa từng nhầm lẫn.

"Chắc chắn rồi, dù sao gần đây ta cũng rất 'chăm chỉ'."

"Ăn hạt dẻ của chàng đi …"

28

Hai con Ngọc Kỳ Lân đó Tạ Lương vốn định vứt đi, hắn thấy xui xẻo.

Ta thì tiếc quá, bảo người ta mài lại thành đồ trang sức ngọc mới rồi bán đi, lấy tiền giúp đỡ dân nghèo trong thành.

Coi như là tích phúc cho đứa bé trong bụng.

Sau khi có thai, Tạ Lương coi ta như con nít, ra ngoài thì phải có ám vệ đi theo, ở trong phủ thì không cho ta làm việc mệt mỏi.

Mấy ngày trước thân thể Hoàng thượng không được tốt lắm, Thái y nói là bệnh cũ tái phát từ những trận chinh chiến trước đây.

Thái tử gần đây liên tục vào cung thị bệnh, ta vốn cũng muốn vào cung tận hiếu, nhưng Tạ Lương không cho phép.

Thứ nhất là vì ta mới có thai, thai nhi chưa ổn định.

Thứ hai là hắn sợ ta gặp phải Chu Đường Thanh, lại phải giận dỗi hắn mấy ngày.

Những âm thanh trong đầu mơ hồ tiết lộ rằng, vận số của Bệ hạ sắp cạn rồi.

Có lẽ người mang thai dễ suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy lòng dạ rối bời.

【Những người này cũng đi thành Nam, nam chính hôm nay cũng đi thành Nam, sẽ không phải là…】

【Vừa nãy còn miêu tả lệnh bài binh lính phủ Lương Vương, sẽ không phải là muốn đổ oan cho Tạ Lương chứ?】

【Chắc chắn rồi, nhà ai đi ám sát lại còn mang theo lệnh bài chứ?】

【Tuy nói tuyến quyền mưu của CP chính cũng khá hấp dẫn, nhưng thuốc bổ hại cặp phụ ngọt ngào của tôi…】

【Cảm giác kết cục có thể là Tạ Lương bị hãm hại, Khương Lê sảy thai, Thái tử phát hiện kế hoạch của nữ chính, hoặc là Thái tử giết nữ chính đăng cơ làm cô độc vương hoặc là nữ chính phục quốc thành công ở vị trí cao rồi tưởng nhớ Thái tử.】

【Lầu trên nói rất có lý, nhưng tôi không đành lòng với Tạ Lương và Khương Lê huhu…】

… Thành Nam… Có người giả dạng binh lính phủ Lương Vương ám sát Thái tử sao?

Nghe đến nhập thần, thuốc an thai trong tay đổ tung tóe ra sàn.

"Vương phi, người cẩn thận!" Uyển Hòa đỡ ta.

"Nếu Điện hạ biết người không uống thuốc an thai như vậy, lại phải cằn nhằn người đó."

"Điện hạ sáng mai sẽ về kinh thành, đến lúc đó người đừng bắt nô tỳ che giấu giúp."

Đúng vậy, Tạ Lương đi dẹp loạn thổ phỉ, sáng mai mới về kinh.

Đây là cố ý chọn lúc Tạ Lương không có mặt để vu khống.

Hiện giờ Bệ h* th*n thể không tốt, nếu biết huynh đệ bất hòa, e rằng sẽ càng không tốt.

Quan trọng nhất là, Tạ Lương và Thái tử tranh giành, khả năng cao là lưỡng bại câu thương.

Chim sẻ tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Ai là ngư ông, không khó đoán.

"Uyển Hòa, chuẩn bị xe ngựa, đi thành Nam!"

"Vương phi, Điện hạ đã dặn người gần đây không có việc gì thì đừng ra ngoài."

"Đây không phải đã sắp xếp ám vệ cho ta sao?"
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 15


29

Ta đến thành Nam thì những sát thủ kia đã vì "ám sát thất bại" mà bỏ trốn tứ tán.

May nhờ có ám vệ mà Tạ Lương sắp xếp cho ta, cuối cùng cũng tóm được một tên sống.

"Vương phi, người này làm sao đây?"

"Trói về Vương phủ, canh chừng kỹ vào đừng để hắn chết."

Ta bảo người tháo lệnh bài trên người hắn xuống, giống hệt lệnh bài thật.

"Để một sát thủ trong Vương phủ có quá nguy hiểm không ạ?" Uyển Hòa lo lắng hỏi.

"Thị vệ trong Vương phủ nhiều như vậy, một sát thủ muốn trốn thoát dễ dàng gì."

"Nếu có người cố tình xông vào, vậy thì tóm gọn cả lưới."

Người thì đương nhiên là ngày mai mới giao, để tránh đánh rắn động rừng.

Quả nhiên, sáng hôm sau Tạ Lương vừa về kinh liền được triệu vào cung.

Ta nghe tin cũng lập tức khởi hành theo.

Cung nhân ngăn ta ở ngoài điện, "Vương phi, Bệ hạ đang ở trong cùng hai vị Điện hạ nghị sự, người ngoài đến, nhất loạt không tiếp."

"Vậy ngươi hãy bẩm báo Bệ hạ, ta đây có tên sát thủ ám sát Thái tử ngày hôm qua."

Sắc mặt cung nhân trắng bệch, nghi hoặc liếc ta một cái.

Chắc là không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, vội vàng đi thông báo.

Khi cửa điện mở ra, Tạ Lương đang quỳ dưới đất, bên cạnh là Thái tử bị thương.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"A Hồ, nàng đến đây làm gì?" Tạ Lương lo lắng hỏi ta.

"Đến cứu chàng đó." Ta mỉm cười với hắn.

"Hồ đồ!"

"Lâm An, con nói con có tên sát thủ ám sát Thái tử, chuyện này là thật sao?"

Hoàng thượng hỏi ta, vẻ mệt mỏi dưới cơn giận dữ.

"Là thật. Hôm qua con ra phố mua vải, gặp phải mấy tên côn đồ, bịt mặt lại đeo lệnh bài của Lương Vương phủ."

"Con thấy khả nghi, liền phái ám vệ bắt về. Đáng tiếc ra ngoài mang theo ít ám vệ, chỉ bắt được một tên."

"Đây là lệnh bài tìm thấy trên người hắn, quả nhiên giống hệt lệnh bài của Vương phủ."

Ta trình lệnh bài cho Hoàng thượng.

"Vậy con hôm nay đến đây, là để tố cáo Thất lang sao?"

"Không phải, ám sát mà lại đeo lệnh bài, chẳng phải quá phô trương sao."

"Nếu Lương Vương thật sự muốn ám sát Thái tử, hà tất phải làm việc thừa thãi như vậy."

"Hơn nữa lệnh bài làm giả đến nỗi thật giả khó phân, lại khiến nhi thần nhớ ra lễ chế triều ta phần lớn đều kế thừa từ triều trước, lệnh bài Vương phủ chính là một trong số đó."

Người cũ của triều trước, cũng có thể làm ra lệnh bài Vương phủ.

"Con nói cũng có lý, nhưng tại sao hôm qua không vào cung bẩm báo chuyện này?"

Hoàng thượng tin, nhưng không tin hoàn toàn.

"Nhi thần vốn định hôm qua vào cung, nhưng vì bị sát thủ xông vào mà động thai khí."

"Định trước tiên nằm nghỉ tĩnh dưỡng, đợi Điện hạ về phủ rồi mới nói chuyện này cho Điện hạ biết, không ngờ suýt nữa hại Điện hạ…"

"Con có thai từ khi nào?"

Hoàng thượng biết ta có thai, rất vui mừng, vội vàng bảo ta đứng dậy.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã mang thai năm tháng, nhưng thân thể vốn không được tốt.

Nên Thất lang không cho phép nhi thần ra ngoài, cũng không báo chuyện này cho phụ hoàng."

"Cẩn thận chút thì tốt."

Tâm trạng Hoàng thượng đã dịu đi không ít,

"Con cũng đứng dậy đi, đừng quỳ nữa." Tạ Lương lúc này mới đứng dậy.

"Đưa tên sát thủ đó vào Hoàng thành tư, thẩm tra kỹ lưỡng."

"Thái tử vẫn còn vết thương, hãy dưỡng sức thật tốt. Vụ án này cứ giao cho Thất lang đi làm đi."

"Vâng."

"Vâng."

Tạ Lương và Thái tử đều đáp lời, sắc mặt cả hai đều không được tốt.

30

"Đứa con của Thất đệ đến thật đúng lúc, Quốc sư tính được phụ hoàng sẽ có chuyện vui, bên này đã mang thai rồi."

Sau khi rời khỏi đại điện, Thái tử liếc mắt nhìn bụng ta, trong mắt đầy cảm xúc không rõ.

"Con cái chính là con cái, không liên quan gì đến chuyện vui đó."

Tạ Lương bảo vệ ta sau lưng hắn, "Còn Hoàng huynh, cẩn thận nuôi phải một con rắn độc."

"Lần này bị thương ở tay, lần sau có thể là mạng đó."

Tạ Lương ôm ta lên rồi đi. Ta đưa tay cố gắng xoa dịu vầng trán đang cau chặt của hắn.

"Đừng tức giận nữa. Ta biết chàng không muốn người khác biết ta có thai vì những lời của Quốc sư, nhưng ta cũng không muốn chàng có chuyện gì mà."

"Ta biết, ta không giận nàng."

"Ta chỉ giận chính mình. Không chuẩn bị tốt gì cả, còn để nàng và con lâm vào nguy hiểm."

Hắn chán nản cúi đầu, trông hệt như một con chó săn tay không trở về sau khi đi săn.

"Chàng sẽ không thực sự tin chuyện ta động thai khí chứ?"

"Chàng chuẩn bị rất tốt, nếu không có ám vệ, ta một mình căn bản không bắt được sát thủ."

"Đừng tức giận nữa, cười một chút đi."

Ta xoa mặt hắn, thấy hắn không phản ứng, đành vòng tay qua gáy hắn hôn lên khóe môi hắn.

"A Hồ, cảm ơn nàng."

Có lẽ là do đường xa vất vả, quầng thâm dưới mắt hắn rõ rệt, trong đôi mắt đỏ hoe vẫn đầy hình bóng ta.

"Cảm ơn gì chứ, vụ án này liên quan đến thế lực cũ của triều trước, chàng điều tra khó tránh khỏi đắc tội người khác."

"Rất rõ ràng, Bệ hạ muốn dùng chàng làm hòn đá mài dao cho Thái tử."

E rằng việc không cho Thái tử cưới Chu Đường Thanh cũng là vì lý do này.

Cựu thần triều trước cam chịu làm bề tôi, là để nằm gai nếm mật, chờ ngày có thể Đông Sơn tái khởi.

Hoàng thượng đương nhiên biết điều này, "mưu tính với hổ", ắt sẽ có ngày giết hổ.

"Ta biết, nhưng như vậy là có thể danh chính ngôn thuận đi điều tra gia tộc Yến rồi."

"Chàng vẫn còn nhớ."

"Nàng đêm ngủ luôn không yên giấc, điều tra rõ ràng cũng tốt."

Tạ Lương nói nhẹ nhàng, cứ như chỉ đang nói về một bệnh thông thường vậy.

Năm đó khi triều trước phân tranh, ngoài Bệ hạ và cựu thần triều trước ra, thì chỉ có Phó Diên binh lực là mạnh nhất.

Cũng chính trong trận chiến với Phó Diên đó, cha ta đã dẫn năm vạn binh sĩ làm mồi nhử, sau đó gia tộc Yến dẫn binh đến muộn.

Nếu thật lòng muốn chi viện, sao có thể đến muộn.
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 16


31

Vụ án Thái tử bị ám sát có liên quan đến cựu thần triều trước.

Dù đã bắt sống được một tên sát thủ, nhưng kẻ đó một mực khăng khăng chỉ vì không vừa mắt với triều đại mới mà trả thù theo ý riêng, ngay cả khi bị tra tấn nặng nề cũng không khai ra Chu Đường Thanh.

Đột nhiên manh mối bị cắt đứt, trong lúc khó xử, có người đã tiết lộ một bí mật còn kinh ngạc hơn.

Một phụ nữ tự xưng là cung nữ chấp sự của Hoàng hậu triều trước.

Bà ta nói rằng năm xưa binh biến loạn lạc, Hoàng hậu để bảo toàn huyết mạch hoàng thất, đã tráo đổi công chúa còn đang nằm trong nôi với con gái của một tỳ nữ.

Lời này vừa thốt ra, không nghi ngờ gì đã gây ra một làn sóng chấn động lớn.

Mẫu thân ta chính là tỳ nữ của Hoàng hậu triều trước, ta cũng có tuổi tác tương đương với Chu Đường Thanh.

Như vậy, ta ngược lại trở thành công chúa triều trước, còn Chu Đường Thanh lại là giả.

"Nói có sách, mách có chứng, ngươi nói là vậy thì là vậy được sao?"

Ta suýt nữa không đứng vững được, may mà Tạ Lương ở bên cạnh đỡ lấy.

Hắn biết sự thật đột ngột này đã giáng đòn mạnh đến ta như thế nào.

"Thất lang, con cứ nghe bà ta nói đã."

Hoàng thượng gắng gượng thân thể bệnh tật, ra hiệu cho người phụ nữ tiếp tục nói.

"Dân nữ không phải nói suông, đây là Phượng ấn của Hoàng hậu triều trước.

Hoàng thượng cứ cho người kiểm chứng là sẽ biết thật giả."

Nói rồi, người phụ nữ lấy ra Phượng ấn triều trước.

Mọi người đều chấn động.

"Phượng ấn triều trước đã thất lạc nhiều năm, ai biết được Phượng ấn trong tay ngươi là thật hay giả?"

"Hơn nữa, cho dù Phượng ấn trong tay ngươi là thật, lời ngươi nói cũng chưa chắc là thật."

Chu Đường Thanh tiến lên chất vấn, nàng ta rất rõ, mất đi thân phận công chúa, cựu thần triều trước sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của nàng ta.

Nàng ta khi đó chỉ là con gái của một vị thần tử đã gây ra trò cười lớn, Hoàng thượng nhiều lắm cũng sẽ phong cho nàng ta một tước hiệu quận chúa.

"Hoàng hậu giao Phượng ấn cho ta giữ gìn, chính là để có một ngày ta trao Phượng ấn cho công chúa."

"Những năm nay ta lưu lạc bên ngoài, trải qua muôn vàn gian khổ, chính là để tìm được công chúa thật, trả lại Phượng ấn."

"Ta việc gì phải nói dối?"

Người phụ nữ đáp lại điềm tĩnh, khiến Chu Đường Thanh không nói nên lời.

Trong cung có văn thư về ngọc tỷ triều trước, người của Thượng Cung Cục đến nghiệm minh Phượng ấn quả nhiên là thật.

Ta và Chu Đường Thanh đều không muốn thân phận của đối phương.

Một người tiềm phục nhiều năm, chỉ muốn vì cha mẹ mà làm rõ chân tướng; một người nằm gai nếm mật, trong lòng tràn đầy ý nghĩ phục quốc.

Kết quả cuối cùng, lại trở thành kẻ thù của chính mình.

【Mối tình này đúng là quá máu chó, tác giả bị k*ch th*ch gì vậy?】

【Tôi cũng thấy thế, kiểu này mọi người đều không vui, không lẽ tất cả sẽ BE (kết thúc buồn) sao…】

【Nhưng như vậy, nữ chính và nam chính sẽ không còn ở phe đối địch nữa, thực ra vẫn có khả năng HE . Chỉ là cặp Tạ Lương và Khương Lê này… khó nói…】

32

Ta ngất xỉu trong đại điện, khi tỉnh lại thì thấy Tạ Lương đang canh giữ bên giường.

Không biết hắn đã canh bao lâu rồi, tròng mắt trắng đầy tơ máu.

"Chàng đã ở bên ta lâu lắm rồi sao?"

"Cũng tạm."

Tạ Lương thấy ta tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Đứa bé đâu rồi?"

Ta vội vàng nhìn xuống bụng mình, may mà, đứa bé vẫn còn đó.

"Hai mẹ con đều không sao."

Hắn chỉnh lại lọn tóc mai vương trên trán ta, đỡ ta ngồi dậy.

"Nếu nàng muốn khóc, thì cứ khóc đi."

"Ta thì muốn khóc thật, nhưng lại không biết nên khóc hay nên giận."

"Ta còn bảo chàng đi điều tra chuyện triều trước…"

"Nếu nàng thấy phiền lòng, thì ta sẽ không điều tra nữa." Tạ Lương an ủi ta.

"Dù sao cũng là án cũ nhiều năm rồi."

"Bệ hạ một lòng muốn diệt trừ những cựu thần triều trước có ý đồ khác, nhưng giờ ta cũng là người của triều trước rồi."

"Phụ hoàng thế nào cũng sẽ giữ nàng lại để thể hiện ân điển hoàng gia. Nàng giờ đã gả cho ta, còn gì mà không yên tâm nữa?"

"Cựu thần triều trước liên lụy quá nhiều, chàng tuyệt đối đừng xen vào." Ta dặn dò Tạ Lương.

"Ta cũng chưa từng nhận được ân huệ gì từ triều trước, tự dưng lại làm công chúa này, khó tránh khỏi cảm giác không thật."

"Ta chỉ muốn đứa bé được bình an chào đời, và sống tốt với chàng."

"Được." Tạ Lương đáp lại dứt khoát.
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 17


33

Khi người của Thái tử bao vây Vương phủ, ta mới biết Tạ Lương đã thất hứa.

"Lương Vương câu kết với tàn dư triều trước, có ý đồ mưu phản.

Cô phụng mệnh Phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng.

Từ hôm nay, tất cả mọi người trong Lương Vương phủ không được bước chân ra khỏi phủ một bước, cho đến khi mọi chuyện được làm rõ."

Ánh mắt Thái tử rơi xuống người ta

"Còn về Lương Vương phi, Phụ hoàng nhớ nhung nàng, đặc biệt mở lưới, cho phép nàng vào cung dưỡng thai."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta nhìn Tạ Lương đầy khó tin, nhưng hắn lại tránh ánh mắt ta.

"Chàng rõ ràng đã hứa với ta rồi mà…"

Nước mắt cứ thế rơi xuống, cho đến khi ta không còn nhìn rõ bóng hình hắn.

"A Hồ, ta chỉ không muốn nàng và con sau này phải sống khổ sở như vậy."

Tạ Lương vươn tay tới, nhưng bị ta né tránh.

"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, Hoàng huynh đừng vội kết luận quá sớm." Tạ Lương vẫn nói có lý.

"Có tội hay không, cô tự sẽ điều tra rõ. Dù sao tàn dư triều trước cũng đã ở Bộ Hình rồi, không bằng đoán xem bọn chúng bao lâu sẽ chiêu?"

"Dù sao bị đánh mà chiêu thì cũng là chiêu." Thái tử cười nói,

"Thất lang cứ yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc Vương phi thật tốt."

Nói rồi, Thái tử ra hiệu cho binh lính bên cạnh dẫn ta đi.

Tạ Lương muốn tiến lên, nhưng bị lưỡi dao sắc bén cản lại.

Ta thu ánh mắt về, lòng chết lặng theo Thái tử rời khỏi Vương phủ.

Những âm thanh trong đầu ồn ào đến nhức óc:

【Ơ, đúng là nam chính được lợi, đây là cố tình viết chết cặp phụ CP rồi…】

【Ngược đến đau đầu, không xem nữa.】

【Cảm giác như việc vạch trần thân phận hoán đổi của nữ chính và nữ phụ là do Thái tử sắp xếp, giải quyết xong tàn dư triều trước và nam phụ, lại có thể kéo nữ chính về phe mình.】



Ta bị câu nói cuối cùng làm cho bừng tỉnh. Kẻ được lợi lớn nhất trong chuyện này quả thật là Thái tử.

"Thật ra Chu Đường Thanh vẫn là tàn dư triều trước, và người phụ nữ kia cũng là do ngươi sắp xếp, đúng không?" Ta hỏi ra lời trong xe ngựa.

Thái tử vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, từ từ mở mắt ra, khóe môi khẽ cong lên.

"Lâm An, đến nước này rồi, thật hay không thật còn quan trọng sao?"

"Tại sao? Tại sao ngươi lại muốn hại chúng ta?"

"Trong yến tiệc cung đình, ngươi đã đổi rượu của ta.

Bây giờ ta không gả cho ngươi, ngươi vẫn muốn tính kế chúng ta sao?"

Ta tiến lên giật lấy cổ áo hắn chất vấn.

Thái tử thong thả gỡ tay ta ra, từng chút một vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục.

"Quân cờ, dùng thuận tay thì dùng thôi, cần gì lý do?"

Hắn giãn mày, cười hiền từ. Giống hệt như khi đối xử với ta trước đây, tất cả đều là toan tính.

"Vậy còn Chu Đường Thanh thì sao? Ngươi coi nàng ta là gì?"

Khi nhắc đến Chu Đường Thanh, nụ cười trên mặt Thái tử chợt tắt.

"Không liên quan đến ngươi."

34

Thị vệ trong cung đều đã được thay thế bằng người của Thái tử, gián tiếp giam cầm ta bên trong.

Cùng bị giam cầm còn có Hoàng thượng.

Nhưng dường như người đã đoán trước được tất cả, thậm chí còn truyền ta đến nói chuyện.

"Đứa bé trong bụng con cũng sắp đến tháng rồi nhỉ?"

"Thái y trong cung y thuật cao minh, con cứ yên tâm." Hoàng thượng an ủi ta.

"Phụ hoàng đã biết Thái tử cố ý vu khống, tại sao vẫn dung túng?

Lẽ nào mạng của Thất lang không phải là mạng sao?"

Đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được sự tức giận của ta, cũng đạp hai cái.

Nhưng Hoàng thượng lại cười.

"Con có biết tại sao Thất lang lại thua không?"

"Trẫm từng nghĩ đến việc lập Thất lang làm Thái tử, nhưng nó luôn quá bốc đồng."

"Chỉ riêng con thôi, đã đủ khiến nó dao động, thua thảm hại."

"Thái tử tuy có ý với Triều Vân, nhưng vẫn có thể loại bỏ tàn dư triều trước mà không chút lưu tình."

"Ngồi trên ngai vàng này, không thể quá nặng tình."

Nói xong, người ho dữ dội.

Cung nhân tiến lên đỡ, nhưng bị người ngăn lại.

"Nếu thật lòng muốn cứu mạng Thất lang, vậy thì không bằng nghĩ cách khuyên nó."

Đây là câu nói cuối cùng của Hoàng thượng với ta.

Người muốn ta khuyên Tạ Lương giao ra binh phù.

Chỉ khi Tạ Lương không còn tư cách đối đầu với Thái tử, chúng ta mới có thể sống sót.

Đối với Hoàng thượng, giang sơn giao cho Thái tử hay Tạ Lương thì đều mang họ Tạ.

Nhưng tàn dư triều trước nhất định phải diệt trừ, nếu không triều cục sẽ chấn động, không thể bền lâu.

Thái tử đã ra tay trước, vì vậy lòng người đã nghiêng về phía Thái tử.

Tạ Lương trọng tình, vì vậy người cảm thấy Tạ Lương đã thua.

"Ta sẽ không khuyên hắn, ta sẽ khiến hắn không còn vướng bận gì nữa."

Ta hướng về bóng lưng khuất dần của Hoàng thượng mà hô lên.

Chỉ thấy bóng người khựng lại, nhưng không dừng bước.
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 18


35

Ta là điểm yếu của Tạ Lương, vì vậy ta chọn cách rời đi cùng đứa trẻ.

Ta bị giam trong cung điện nơi Hoàng hậu tiền triều từng ở.

Nơi đây từng vô cùng xa hoa lộng lẫy, nhưng sau khi tiền triều sụp đổ, dần bị lãng quên, cho đến hôm nay hoang tàn như vậy.

Ta dùng một ngọn lửa, khôi phục lại vẻ huy hoàng xưa kia của nó.

Nghe nói đêm đó, ngọn lửa trong cung thành đã thắp sáng cả bầu trời đêm kinh thành.

Bên ngoài chỉ nói rằng, Lương Vương phi và thai nhi trong bụng đã không thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, một xác hai mạng.

Cũng chính đêm đó, quân đội của Lương Vương đã tiến sát thành, công phá Hoàng thành.

Quân đội gia tộc Yến dưới trướng Thái tử đã rời xa chiến trường nhiều năm, lơ là luyện tập, mệt mỏi chống đỡ.

Lại có Tiêu Sơ và Tạ Lương phối hợp trong ngoài, phe Thái tử liên tục thất bại.

Nhưng Tạ Lương lại không có cơ hội đối mặt với Thái tử, hắn chỉ thấy thi thể của Thái tử.

Người đẹp trong vòng tay, chủy thủ đâm vào tim.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hắn đã chọn ôm Chu Đường Thanh vào lòng.

Có lẽ, khi nhận ra không còn hy vọng lật ngược thế cờ, hắn đã chọn cùng người mình yêu xuống suối vàng.

Tàn dư tiền triều đều bị tiêu diệt sạch sẽ, Lương Vương bị giam lỏng, Hoàng thượng bị giam cầm.

Ta có thể đoán rằng tất cả những điều này đều là kế hoạch của Thái tử, và Chu Đường Thanh .

Đương nhiên cũng có thể, Cái gọi là công chúa thật, công chúa giả, chẳng qua chỉ là một màn che mắt do Thái tử sắp đặt để trì hoãn Tạ Lương, và cắt đứt mối liên hệ giữa gia tộc Yến với tiền triều mà thôi.

Nhiều năm trước, trong trận chiến chống lại Phó Diên, tiền triều dao động, cấu kết với Phó Diên.

Mà gia tộc Yến, vốn là thế gia tiền triều, sau đó nhập vào dưới trướng Hoàng thượng.

Để lập công, gia tộc Yến sau khi biết tin đã chọn hy sinh năm vạn binh sĩ của nhà họ Khương.

Chu Đường Thanh muốn phục hưng tiền triều, lẽ nào lại bỏ qua gia tộc Yến?

Nhưng Thái tử một ngày không tiêu diệt tàn dư tiền triều, thì một ngày không thể ngồi lên ngai vàng.

Cả hai người họ đều biết rõ ý đồ của đối phương, nhưng vẫn không thể kiểm soát mà yêu nhau.

Thái tử và Chu Đường Thanh giống như hai người trước và sau tấm gương, thực sự quá giống nhau.

Hắn không thể từ bỏ quyền lực; nàng không thể từ bỏ việc phục quốc.

Vì vậy cuối cùng, Chu Đường Thanh đã chọn uống rượu độc và ám sát Thái tử.

Có lẽ chỉ như vậy, họ mới có thể thực sự ở bên nhau.

【Cả hai cùng chết là HE đó, huhu…】

【Vậy thì hình như chỉ có Tạ Lương là BE thôi, buồn quá…】

【Trước đó ngọt ngào thế, giờ lại ngược tâm thế này, chuyện gì vậy trời?】

36

Ngày Tạ Lương đến đón ta, vừa đúng lúc trời quang sau mưa.

Hắn ôm ta rất chặt, như muốn hòa tan ta vào da thịt hắn.

"A Hồ, ta nhớ nàng lắm."

"Đến muộn thế, đợi thêm hai ngày nữa có khi ta thật sự tìm người khác gả mất rồi."

Ta tựa vào ngực hắn, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn.

Mọi thứ đều đến thật không chân thực, mỗi ngày chờ đợi hắn, ta đều sợ những âm thanh trong đầu mình sẽ trở thành hiện thực.

"A Hồ, nàng đừng giận ta nữa. Mấy ngày nay không gặp được nàng đã đủ khó chịu rồi."

Tai ta nóng ran vì nụ hôn của hắn, người bị hắn ôm chặt trong vòng tay, không còn đường lùi.

Ngẩng đầu lên thấy hắn lại đang giả vờ đáng thương, lòng ta rốt cuộc cũng mềm nhũn ra.

"Vậy sau này chàng không được bỏ ta lại nữa, cũng đừng nói những lời như bảo ta chờ chàng."

Tạ Lương vốn không muốn ta tham gia vào chuyện này, thấy ta kiên trì mãi hắn đành phải đồng ý.

Nhưng đó cũng chỉ là kế hoãn binh của hắn với ta.

Đêm đó sau khi hỏa hoạn, ta từ mật đạo thoát ra khỏi cung, hắn liền phái người đưa ta ra ngoài kinh thành.

Hắn bảo ta chờ hắn.

Ta mắng hắn không giữ lời, rõ ràng đã nói phu thê phải đồng cam cộng khổ.

Ngày trước A Cha và nương thân cũng bảo ta chờ họ, kết quả là họ không bao giờ trở về nữa.

"Được, sẽ không bao giờ nữa."

"A Hồ tốt như vậy, đời này ta chỉ muốn ở bên nàng, nàng đừng chê ta phiền nhé."

Tiếng con gái khóc vang lên, không khí lãng mạn vừa rồi bỗng trở nên lúng túng.

Tạ Lương cẩn thận bế đứa bé lên.

"A Ninh cũng nhớ cha rồi phải không?"

"A Hồ, con bé giống ta kìa."

Tạ Lương trêu đùa con bé, vẻ mặt đầy đắc ý. Ta liếc hắn một cái, ném miếng vải bông sạch cho hắn.

"Đã giống chàng rồi, vậy việc thay vải bông cho con bé giao cho chàng đó."

"Vâng lệnh!"



Những âm thanh trong đầu ta không bao giờ xuất hiện nữa.

Ta nghĩ có lẽ vào ngày Tạ Hằng và Chu Đường Thanh ra đi chính là cái gọi là "kết cục" trong lời họ nói.

Trong những ngày không thể bị dòm ngó, không thể bị định nghĩa, câu chuyện của ta và Tạ Lương vẫn tiếp tục.

Mưa hoa lê dịu mát, cùng chàng đợi xuân sang thêm một năm nữa.
 
Lê Hoa Mưa Lạnh
Chương 19


Trước khi mẫu phi và phụ hoàng mâu thuẫn, Tạ Lương cũng đã có một thời gian được phụ mẫu yêu thương.

Sau này Tạ Lương mới biết, phụ hoàng nạp mẫu phi, chẳng qua chỉ vì binh quyền của nhà mẹ đẻ mẫu phi.

Trong lòng mẫu phi cũng có người khác yêu, giữa người và phụ hoàng chẳng qua là đôi bên cùng có lợi.

Tất cả đều tan vỡ trong trận chiến với quân đội của Phó Diên.

Người đàn ông mà mẫu phi yêu, đã chết trong trận chiến đó.

Phụ hoàng biết gia tộc Yến và tiền triều liên kết, nhưng vì đại cục, lại không thể không chọn im lặng.

Cứ thế, mẫu phi đến chùa tu hành.

Tạ Lương cũng trở thành hoàng tử không được sủng ái trong mắt mọi người.

Cái lợi của việc không ai quan tâm chính là không có vướng bận.

Vì vậy Tạ Lương vô tư vô lo, muốn gì thì tranh giành, muốn gì thì cướp lấy.

Cũng chỉ có Chu Đường Thanh, bằng lòng nói vài câu với hắn.

Khi còn trẻ tuổi mông lung, Tạ Lương cũng đã từng động lòng.

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra rằng, lúc đó hắn đã giành được quân công.

Chu Đường Thanh tiếp cận hắn chẳng qua cũng là có mục đích khác.

Hắn không muốn lặp lại bi kịch của mẫu phi và phụ hoàng.

Nhưng Chu Đường Thanh không chịu từ bỏ, đã hạ thuốc hắn.

Khi tỉnh lại, bên cạnh Tạ Lương không có ai, chỉ còn lại một chiếc khăn lụa.

Vết cào ở cổ rất dễ thấy, hắn đành nói là bị mèo hoang cào.

Kết quả vừa nói xong, bên kia liền nghe thấy có nữ tử nói mình bị chó cắn.

Quay đầu nhìn lại, là Khương Lê ,Lâm An quận chúa luôn đi theo sau Thái tử , cũng là một cô gái ham mê quyền thế.

Đây là kết luận sai lầm nhất mà Tạ Lương từng đưa ra.

Dù sao cũng là do mình làm sai, Tạ Lương không định không chịu trách nhiệm.

Nhưng nàng không đồng ý. Nàng nói cứ coi như mình bị chó cắn vậy.

Tạ Lương bắt đầu nhìn nhận lại cô gái trước mắt này.

Nàng sinh ra rất đẹp, cảnh xuân đêm đó vẫn còn sống động như in.

Nhưng nàng không thích hắn, nói rằng nếu cảm thấy có lỗi, cứ mang cho nàng một bát thuốc tránh thai là được.

Cứ như thể vướng vào hắn là một chuyện tồi tệ kinh khủng vậy.

Tạ Lương bắt đầu tìm hiểu nàng, phát hiện những ngày nàng không vào cung đều chạy khắp kinh thành.

Lúc thì đi thăm gia đình các tướng sĩ hy sinh, lúc thì đi phát cháo cho những gia đình nghèo khổ.

Thảo nào không có tiền để mướn thêm thị vệ trong phủ…

Lần tái ngộ Khương Lê là ở trường luyện võ, nàng gọi hắn trước mặt mọi người.

Ngay cả Tạ Lương cũng không nhận ra, khoảnh khắc đó hắn đã vui đến nhường nào.

Nhưng nàng vẫn không có ý định gả cho hắn.

Khương Lê thà nói chuyện với môn sinh của Thái tử còn hơn là để ý đến hắn, ngay cả khi hắn tặng nàng Dạ Minh Châu nàng cũng không vui.

Trong lúc buồn phiền, Tạ Lương đi tìm mẫu phi.

Kết quả lại bắt gặp nàng và Tiêu Sơ đi xin bùa cầu duyên.

Nàng ta lại không muốn gả cho hắn đến vậy sao?

Tạ Lương đứng dưới mưa chặn xe ngựa, muốn tìm nàng hỏi cho rõ.

Nhưng hắn rõ ràng hiểu rằng, chuyện tình cảm, làm sao có thể nói rõ được?

Nói cho cùng, chẳng qua là yêu mà không được, tìm một chút an ủi mà thôi.

Kết quả Khương Lê lại nói thích hắn, còn xin bùa bình an cho hắn.

Ngày hôm sau, Tạ Lương liền vào cung xin phụ hoàng ban hôn, nhưng thánh chỉ được giữ lại đến khi khải hoàn mới ban ra.

Chiến trường đao kiếm vô tình, nếu hắn thật sự có mệnh hệ gì, hắn không muốn nàng vì mình mà thủ tiết cả đời.

Hắn không muốn thấy nàng chịu thiệt thòi. ..

Ta vội vàng quay đầu lại, phớt lờ ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ phía sau.

( “ Nguyện…” )

Chuyện giữa Thái tử và Chu Đường Thanh rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến họ, không thể tránh khỏi.

Ngày đó Tạ Lương ôm nàng rời khỏi cung thành, đường rất dài, nàng luôn sợ hắn vất vả, bảo hắn đặt nàng xuống.

Tạ Lương không phải chưa từng nghĩ đến vị trí đó, nhưng nếu ngồi lên vị trí đó mà phải hy sinh nàng, phải trở nên vô tình như phụ hoàng và hoàng huynh, thì hắn thà không có còn hơn.

Mẫu thân của Khương Lê từng là tỳ nữ của Hoàng hậu tiền triều, cũng khá hiểu biết về chuyện tiền triều.

Thái tử đã tìm được Thôi Như, cung nữ chấp sự của Hoàng hậu tiền triều, định diễn một vở kịch công chúa thật giả.

Nhưng Thôi Như năm xưa bị Hoàng hậu tiền triều đe dọa mang Phượng ấn chạy trốn để thu hút quân phản loạn, từ lâu đã căm ghét tiền triều suy đồi, thối nát.

Thôi Như đã sống sót dưới sự bảo vệ của cha mẹ Khương Lê.

Vì vậy Khương Lê đề xuất, tự tay đưa dao cho Thái tử, mượn tay Thái tử để diệt trừ tàn dư tiền triều.

Tạ Lương thấy quá mạo hiểm, nhưng Khương Lê vẫn kiên trì.

Hắn sợ cuối cùng tình hình mất kiểm soát, không bảo vệ được nàng và con, nên tạm thời dỗ dành nàng, rồi ngầm sắp xếp người đưa nàng ra khỏi kinh thành.

Nghe ám vệ hộ tống nàng nói, ngày hôm đó nàng khóc rất nhiều, còn nói nếu hắn không trở về thì sẽ tái giá.

Tạ Lương biết Khương Lê cố ý chọc tức hắn, nhưng hắn cũng nghĩ, nếu hắn thật sự không sống sót, thì như vậy cũng tốt.

Nếu có thể sống sót để tìm nàng, thì đời này hắn sẽ không bao giờ rời xa nữa.

Nguyện dùng quãng đời còn lại phụng sự mùa xuân, chỉ mong mưa phùn năm nào cũng nhuộm hoa lê.

(Toàn văn hoàn )
 
Back
Top Bottom