Giá của máu và những bức tranh biết gọi tên
Tiệm Họa Sắc Thời Gian như một khối u tối ngả mình giữa thành phố đang vội vã bước vào thế kỷ mới.
Ngoài kia, những con phố đầy dây điện, xe hơi lác đác và nhà máy nhả khói trắng.
Nhưng vừa rẽ qua con ngõ nhỏ phủ rêu, bước chân sẽ chạm đến một thế giới khác – nơi thời gian đông cứng, vách gỗ cũ sẫm màu, hương trầm hòa cùng mùi mực, và tiếng gió khe khẽ hệt như lời thì thầm của những bức tranh trên tường.
Tsuki ngồi đó, lặng lẽ như một chiếc bóng không hẳn thuộc về trần gian.
Ánh mắt cậu bình thản, sâu như đêm rằm, tay cầm chén trà nóng tỏa khói mờ.
Quanh cậu, những cuộn giấy, nghiên mực, giá vẽ và hũ sơn cổ, tất cả đều được sắp đặt ngay ngắn, như một nghi lễ ngầm ẩn.
Trong khi đó, Shouma và Renji vẫn ở gần.
Shouma chọn ngồi nơi kệ sách, tay lần từng quyển cổ thư, ánh nhìn bình tĩnh đến mức dễ khiến người khác lầm tưởng hắn chẳng hề quan tâm.
Nhưng chỉ cần ai nhìn kỹ, sẽ thấy từng cử chỉ của hắn luôn hướng về Tsuki, tựa như một vòng bảo hộ vô hình.
Còn Renji thì ngả lưng vào khung cửa, thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, khói chưa cháy đã làm hắn trông nửa hờ hững nửa cảnh giác.
Không khí yên tĩnh ấy chẳng bao lâu bị phá vỡ.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Một người đàn ông lao vào, áo măng-tô sờn vai, đôi mắt vằn tia máu.
Gương mặt gầy gò, hoảng hốt khiến người ta chỉ cần nhìn cũng thấy tuyệt vọng.
— Xin ông chủ… xin hãy cứu con gái tôi!
Giọng hắn vỡ ra trong không gian nồng mùi trà và mực.
Tsuki đặt chén trà xuống, không lập tức hỏi han, chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ấy.
Lúc này, Renji thở ra một hơi khói tưởng tượng, ánh mắt nheo lại, còn Shouma đã khép sách, bước ra đặt tay lên giá vẽ – một động tác quen thuộc, như báo hiệu hắn sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì.
— Cứ từ từ. — Tsuki nhấp một ngụm trà, giọng nhẹ như sương. — Mất tích, hay bị thứ khác dẫn đi?
Người đàn ông run run, kể lại: con bé tám tuổi, hay chơi ở giếng sau nhà.
Đêm trước, hắn nghe tiếng cười vang ngoài sân, chạy ra thì chỉ còn thấy sợi dây buộc tóc vương dưới nền ướt.
Từ đó, không một dấu vết.
Lời kể vỡ vụn, nghẹn ngào.
Shouma lặng lẽ nhìn Tsuki, còn Renji cười khẩy, dường như quá quen với những nỗi khổ cầu cứu.
Tsuki đặt chén xuống bàn, ngón tay gõ nhịp.
Đôi mắt ánh nguyệt khẽ nhắm rồi mở ra, giọng bình thản mà lạnh đến tận tủy:
— Ta có thể tìm.
Nhưng giá là hai mươi năm tuổi thọ của ngươi.
Người đàn ông chết sững, mặt cắt không còn giọt máu.
Shouma đã lấy ra một cuộn giấy vàng, dao nhỏ và bút mực đỏ.
Hắn trải giấy cẩn thận, đặt dao bên cạnh, động tác thành thục đến mức tưởng như đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần.
Renji tiến đến, đặt mạnh tay lên vai người đàn ông:— Nếu còn do dự, hãy ra ngoài.
Nhưng nhớ, một khi đã thỉnh cầu anh ấy, không ai được phép rút lại.
Người đàn ông cắn môi đến bật máu, run rẩy đưa ngón tay đặt lên giấy.
Shouma nhìn Tsuki, nhận được một cái gật khẽ.
Dao nhỏ rạch qua da, máu tươi chảy xuống.
Trong tích tắc, Tsuki bắt đầu niệm chú.
Không gian trong tiệm đảo lộn.
Những bức tranh trên tường khẽ rung động, có bức lóe sáng, có bức phát ra tiếng rì rầm mơ hồ.
Nhiệt độ hạ xuống, hơi lạnh tràn lan.
Tsuki mở mắt.
Đồng tử như gợn ánh trăng, sáng lạ thường:
— Nó bị giữ dưới giếng cạn, cạnh gốc liễu.
Ngươi có ba ngày để tìm.
Quá ba ngày, đứa trẻ sẽ bị nuốt sạch.
Người đàn ông gục xuống, nước mắt lã chã.
Nhưng khi hắn định dập đầu tạ ơn, Renji bóp chặt vai hắn, giọng khàn mà lạnh:
— Đừng dập đầu.
Hãy nhớ: từ nay ngươi sống ngắn đi hai mươi năm.
Đó là giá công bằng.
Máu trên giấy đã thấm trọn lời nguyện, Shouma cuộn lại, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tsuki.
Cậu vô thức đưa ngón tay còn rịn máu lên môi, lưỡi chạm nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, Renji nhíu chặt mày, ánh nhìn tối như vực.
Shouma cũng khựng lại, bàn tay nắm siết mép giấy.
Tsuki như không nhận ra, chỉ khẽ thở dài, mỉm cười nhạt.---Khi người đàn ông rời đi, tiệm lại trở về tĩnh lặng.
Nhưng sự tĩnh lặng ấy chẳng kéo dài.
Một người phụ nữ trẻ bước vào, váy lụa trắng tinh khôi, bước chân nhẹ như trôi trên mây.
Đôi mắt nàng sâu, mơ màng, tựa như chứa cả nghìn vết nứt.
Nàng dừng trước một bức tranh: hồ nước mùa thu, ánh vàng trải rộng, sóng gợn lăn tăn.
— Bức này… bao nhiêu? — giọng nàng khẽ, như gió chạm vào chuông bạc.
Tsuki không nhìn bức tranh, mà nhìn nàng.
Giọng cậu nhẹ, từng chữ như lắng đọng từ rất xa:
— Nó cần ký ức đẹp nhất của ngươi.
Một ký ức ngươi từng hạnh phúc nhất.
Không gian chùng xuống.
Người phụ nữ tái mặt, tay run.
— Nếu ký ức ấy mất đi… ta có còn là ta?
Tsuki rót trà, giọng vẫn bình thản:
— Mất một mảnh, đổi lấy một mảnh.
Cái giá không hơn, không kém.
Nhưng nếu ngươi không muốn, cánh cửa vẫn mở.
Người phụ nữ lặng thinh.
Nước mắt chảy xuống, nhưng nàng gật đầu.
Renji đứng sau lưng, một tay đưa ra đỡ lấy nàng khi cơ thể nàng run rẩy.
Tsuki nhắm mắt, miệng thầm niệm.
Bức tranh phát sáng, luồng sáng quấn quanh, hút vào tâm trí nàng.
Shouma nhanh chóng đặt bùa giữ pháp trận, ngăn dòng ký ức phản phệ.
Một thoáng sau, đôi mắt nàng trống rỗng, nhưng gương mặt lại bình yên lạ lùng.
Nàng ôm bức tranh, rời đi không ngoảnh lại.
Tsuki nhìn theo, ngón tay lại bật máu.
Lần này, trước khi cậu kịp đưa lên môi, bàn tay đã bị Shouma giữ chặt.
Giọng hắn nhỏ nhưng không khoan nhượng:
— Đừng.
Renji dập điếu thuốc, ánh mắt sắc lạnh:
— Nếu coi chuyện này là thói quen mãi, một ngày nào đó anh sẽ đánh mất chính mình mất thôi.
Tsuki rút tay về, mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến cả hai càng thêm bất an.
Ban đêm.
Thành phố ngoài kia vẫn ồn ã xe cộ, tiếng còi và nhạc Jazz từ quán bar mới mở.
Nhưng trong tiệm tranh, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét.
Tsuki ngồi bên bàn vẽ, bút lông lướt trên giấy.
Hình ảnh hiện ra: giếng cạn, ánh trăng, bóng liễu rủ, vệt tối kéo dài như sợi xích.
Máu nơi ngón tay đã khô nhưng vẫn nhói.
Ngoài hiên, Shouma ngồi đọc sách, ánh mắt dõi vào trong.
Renji ngả lưng, nhưng điếu thuốc trên môi cháy đỏ liên tục, chứng tỏ hắn chẳng ngủ nổi.
“Có những món nợ, không do ta gây ra, nhưng lại do ta phải trả.”
Câu nói xưa nào đó vang vọng trong tiệm, hòa cùng tiếng bút lướt.
Tsuki mím môi, ánh mắt rơi vào tranh, tựa như chính mình cũng đang bị trói dưới giếng cạn ấy.
Trong khoảnh khắc, Shouma khẽ siết quyển sách, Renji hạ ánh nhìn.
Cả hai đều biết: Tsuki càng giúp nhiều người,thì cái giá bản thân phải trả sẽ càng ngày càng đắt .
Nhưng họ cũng biết dù có khuyên nhủ cũng không được, người đó cố chấp tới tận cùng, không ai có thể ngăn được cậu.
Và thế là, một đêm nữa trôi qua, trong tiệm tranh Họa Sắc Thời Gian, nơi thời gian chảy ngược và mỗi giọt máu đều hóa thành lời ước, lời nguyền, và cả nỗi đau chẳng ai dám gọi tên.