Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Hoạ Sắc Thời Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
583,073
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400351656-256-k837485.jpg

Hoạ Sắc Thời Gian
Tác giả: dazaiosamu2002
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tranh giữ hồn, máu đổi mệnh,
Khách hữu duyên đến - nghiệp duyên về.

Hoạ Sắc Thời Gian mở cửa,
Ai dám bước vào... thì khó thoát ra."

Trong con ngõ cổ kính có một tiệm tranh mang tên Hoạ Sắc Thời Gian.

Ông chủ tiệm - Tsuki - vừa bán tranh, vừa bán số mệnh, nhận thù lao không cố định: khi thì vàng bạc, khi thì bảo vật, có lúc lại là một phần linh hồn.

Nhưng giữa những giao dịch định mệnh ấy, tình cảm ái muội với hai người đàn ông bên cạnh và cơn giông tố từ kẻ giấu mặt đang chực chờ... mới là thứ khiến ván cờ thực sự bắt đầu.

 
Hoạ Sắc Thời Gian
Chương 1


Tiệm tranh dưới ánh đèn dầu

> “Đêm không chỉ để con người nghỉ ngơi, mà còn để những bí mật không muốn ai thấy được mở mắt.”

---Con phố cũ chìm trong hơi sương lẫn khói than của nhà máy cuối hẻm.

Thời đại mới đã phủ lên đây lớp bụi sắt thép và mùi dầu nhớt, nhưng vẫn không thể xóa đi dáng vẻ cổ kính của những mái ngói âm u, những bức tường rêu xám câm lặng như che giấu lịch sử đã mục rữa.

Nơi góc đường, một tấm bảng gỗ treo lặng lẽ, chữ khắc mực son đã phai: “Tranh – sửa chữa – thu nhận”.

Không ai rõ người chủ vẽ chữ, nhưng đi ngang ai cũng cảm giác bị ánh nhìn trong bảng hiệu kia dõi theo.Đó là tiệm tranh của Tsuki.Cậu thanh niên tóc đen, da trắng nhợt như sương khuya, đôi mắt pha sắc xám – đôi mắt mà người trong giới gọi là mắt âm dương.

Khi mở, cậu nhìn xuyên qua hai cõi: nhân gian và linh giới.

Khi nhắm, cậu như chìm vào chính những giấc mộng của người chết.Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn dầu lay động, những bức tranh treo đầy tường như thở nhẹ.

Có bức hoa nở đỏ rực, cánh hoa rỉ xuống vài giọt máu mơ hồ.

Có bức thì biển sóng đêm đen, trong khoảnh khắc lại nghe thấy tiếng người gọi từ đáy sâu.

Không ít kẻ đến mua tranh vì cảm giác nghệ thuật độc lạ, nhưng khi đem về, hoặc phát tài, hoặc điên loạn, hoặc mất tích.

Và thế là dân trong phố truyền tai nhau: tiệm tranh này chỉ nên nhìn từ xa.Tsuki không quan tâm.

Cậu ngồi dựa lưng vào ghế gỗ, một tay cầm bút, tay kia hờ hững chống cằm.

Đêm nay cũng như mọi đêm: cánh cửa cũ kẽo kẹt mở ra, và một luồng khí lạnh tràn vào.

Không phải gió.Một bóng dáng run rẩy hiện giữa ngưỡng cửa: không phải người, mà là hồn ma tóc dài, đôi mắt rỗng hoác như hố sâu.

Nó quỳ xuống, giọng gào thét bị gió cuốn:—Xin ông chủ nhỏ… cứu tôi…—Tsuki nhướng mắt, thở dài như thể vừa bị làm phiền.

Cậu bước đến, đầu ngón tay chạm nhẹ cánh cửa gỗ.

Một đường mực đen hiện ra, như sợi xích khóa chặt không cho hồn ma tràn vào.— Nói rõ — Cậu lạnh nhạt, giọng pha chút uể oải.Hồn ma khóc kể, từng chữ vỡ vụn như tro tàn.

Hắn vốn là công nhân, bị ép chết dưới hầm than.

Giờ oan khí quá nặng, không thể siêu sinh.

Đêm nào cũng bị kéo xuống tầng tối, nơi chỉ có bóng đen trơ mắt nhìn.

Hắn xin Tsuki giúp mình được giải thoát.Tsuki im lặng một lúc, rồi hỏi:— Đổi lại ngươi có gì?—Hồn ma rụt rè đưa ra chiếc vòng bạc hoen gỉ, bảo đó là vật gia truyền.

Tsuki nhìn, khóe môi cong nhẹ:— Thứ này chẳng đáng mấy.

Thôi được, hôm nay ta cần chút bạc nấu thuốc, coi như ngươi may.—Cậu vung bút vẽ một vòng trên không, nét mực tỏa ánh sáng u ám, rọi xuống thân ma kia.

Tiếng gió gào trong căn phòng đột ngột im bặt, chỉ còn lại hơi lạnh tan dần như khói.

Hồn ma cúi lạy, rồi biến mất như hạt bụi.Tsuki thu bút, thản nhiên trở lại ghế, khẽ xoa ngón tay đã thấm vệt máu.

Cậu thường quên bảo vệ mình, thường xuyên để máu chảy khi xử lý yêu tà.

Cũng chẳng mấy để tâm.---Ngay lúc đó, cánh cửa lại mở ra, nhưng lần này không phải hồn ma.

Một người đàn ông cao lớn bước vào, áo khoác dài phủ kín tay.

Dáng đi vững chãi, ánh mắt mang khí chất trời sinh của kẻ luôn ở tuyến đầu.

Đó là Shouma, người bạn thuở nhỏ, cũng là “trúc mã” của Tsuki.Shouma đặt hộp cơm nóng lên bàn, khẽ cau mày:— Lại không ăn đúng giờ.—Tsuki liếc mắt, nhún vai.

Nhưng cậu thoáng chốc ngẩn ra khi thấy tay áo Shouma kéo xuống che kín cánh tay trái.

Cậu biết, bên dưới là vết sẹo dài năm xưa.Ngày đó, Tsuki còn nhỏ, suýt bị yêu quái kéo đi.

Shouma lao đến che chắn, bị móng vuốt xé nát cánh tay.

Tsuki đã khóc đến nghẹt thở, còn Shouma run rẩy dỗ dành.

Nhìn vào không biết ai mới là người bị thương nữa đó.

Từ ấy, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo, trái tim Tsuki lại thoáng đau.Cậu vô thức đưa mắt về phía đó.

Shouma nhận ra, khẽ nheo mắt, rồi xoay người rót trà như che giấu.

Không khí giữa hai người thoáng ngưng đọng, chỉ còn tiếng đèn dầu lách tách cháy.Tsuki khẽ ho nhẹ, muốn dời đi ánh nhìn.

Nhưng trước khi kịp mở lời, một giọng cười khẽ vang lên từ góc phòng:— Ồ, vẫn như mọi khi.

Hai người lại sắp diễn tuồng “ánh mắt thâm tình” trước mặt tôi sao?—Người vừa bước ra từ bóng tối là Renji.

Anh tuấn mỹ, môi cười nửa miệng nhưng đáy mắt ẩn mệt mỏi.

Thuở nhỏ, Renji mang thể chất “dẫn quỷ”, suốt ngày bị âm linh bám, từng nhiều lần gần chết.

Chính Tsuki cứu anh khỏi bóng tối ấy.

Kể từ đó, anh dường như lấy việc bảo vệ Tsuki làm lý do tồn tại.Renji bước lại gần, không chút ngần ngại vòng tay qua ghế Tsuki, hơi thở nóng hổi phả bên tai:— Ông chủ nhỏ, hôm nay lại bị thương rồi.

Không đau sao?—Shouma cau mày, muốn đẩy ra, nhưng Tsuki đã đưa tay cản, bình thản:— Đừng ồn —Một câu ấy đủ dập tắt cả sóng gió.

Nhưng không thể che đi ánh lửa âm thầm trong mắt hai người đàn ông kia.Ánh đèn dầu lay động, in bóng ba người lên tường.

Một bóng ngồi lười biếng, hai bóng kia kề cận, như hai ngọn lửa tranh nhau sưởi ấm một mặt trăng lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng rọi nghiêng, hắt lên bức tranh hoa đỏ treo gần đó.

Cánh hoa chảy xuống một vệt máu, như cười nhạo sự tình.Tsuki khẽ nhắm mắt.

Với cậu, sự tranh sủng này chẳng khác gì tiếng gió ngoài hiên.

Nhưng đâu đó trong lòng, cơn sóng mơ hồ đang khởi động, giống như bóng đen từ hầm than ban nãy – âm thầm chờ thời điểm trồi lên.> “Khi hai ngọn lửa thiêu cùng một mặt trăng, ai sẽ tắt trước?”
 
Hoạ Sắc Thời Gian
Chương 2


Phố xá khi đêm xuống vẫn còn chút hơi thở công nghiệp: tiếng còi tàu điện, ánh đèn dầu hòa cùng ngọn đèn điện thắp sáng những con đường lớn.

Nhưng chỉ cần rẽ vào một con hẻm nhỏ, mọi thanh âm ồn ã lập tức bị nuốt chửng, chỉ còn dư lại cảm giác tịch mịch như đã bước qua một tầng không gian khác.

Cuối con hẻm ấy, cánh cửa gỗ nâu khảm đồng hiện ra, trên cao treo tấm biển gỗ lim khắc ba chữ cổ: Họa Sắc Thời Gian.

Cửa không hề mục nát, gỗ vẫn sáng bóng dưới ánh trăng, tựa như nơi đây đã được gìn giữ qua nhiều thế hệ.

Không gian trầm mặc, cổ kính, nhưng không hề xơ xác; thay vào đó, có một sự trang nghiêm hiền hòa khó tả, như đang bước chân vào một cõi vừa thân quen vừa xa lạ.

Đẩy cửa vào trong, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa, quẩn quanh khắp gian phòng.

Xen lẫn trong đó là mùi mực tàu đậm đà, và một tầng hương trà thanh khiết.

Trà mà Tsuki thường pha, mỗi ngày đều thay đổi: hôm thì trà sen, hôm lại trà bạch cúc, có hôm chỉ là oolong thanh nhã.

Người ngoài không biết, nhưng với Shouma và Renji, hương trà đã thành dấu hiệu báo tâm trạng của cậu chủ tiệm tranh này.

Bên trong tiệm, những bức họa được treo kín bốn vách, từ phong cảnh non sông hùng vĩ, đến chân dung nhân vật huyền hoặc.

Mỗi bức tranh dường như tỏa ra khí tức riêng biệt, có cái tĩnh lặng như giếng sâu, có cái lại âm u như vực thẳm, khiến người không quen chỉ dám liếc nhìn rồi vội quay đi.

Người ta bảo, Họa Sắc Thời Gian là nơi giao nhau giữa nhân và yêu, giữa âm và dương.

Tsuki – ông chủ trẻ tuổi – chính là kẻ giữ cân bằng đó.

Đêm nay, Tsuki ngồi ở bàn gỗ nam, tay cầm chén trà, mắt lơ đãng nhìn ngọn đèn dầu dao động.

Ánh sáng mờ ảo hắt lên gương mặt cậu, khiến da càng thêm trắng, như được phủ bởi một tầng sương mỏng.

Shouma đang thu dọn một chồng thư pháp ở kệ cao.

Hắn cao lớn, dáng người ngay ngắn, mỗi động tác đều mang theo sự ổn trọng.

Áo sơ mi trắng dài tay che kín cánh tay trái, nơi ẩn giấu vết sẹo cũ – vết sẹo đã thành kỷ niệm không thể phai.

Tsuki vô thức nhìn về phía ấy, ánh mắt dừng lại lâu hơn cần thiết.

Trong mắt lóe lên một tia xót xa khó gọi tên.

Shouma khẽ bắt gặp ánh nhìn ấy.

Trong giây lát, hắn hơi dừng tay, rồi cố tình kéo tay áo xuống thấp hơn, khóe môi cong lên một nụ cười mỏng.

Nụ cười đó dịu dàng đến mức Tsuki lại thấy lồng ngực chùng xuống, như bị siết bởi một sợi dây vô hình.

Renji ngồi ở bên chiếc bình phong, dáng tựa hờ hững, nhưng mắt vẫn dõi theo Tsuki từng khắc.

Trong tay hắn là một tập bản ghi chép về các sự kiện dị thường trong thành phố, song từng trang giấy lật qua đều vô nghĩa.

Tâm trí hắn từ lâu đã không nằm trên những dòng chữ kia, mà chỉ quẩn quanh bóng dáng người đang nhấp trà ở bàn.

Renji sinh ra với cơ thể kỳ dị, tựa nam châm hút lấy yêu ma, nên từ nhỏ đã phải gánh chịu nhiều nhập hồn, nhiều lần cận kề cái chết.

Nếu không nhờ Tsuki, hắn e đã sớm chỉ còn là một linh hồn lang thang.

Cái ơn cứu mạng ấy khắc vào tận xương tủy, biến thành chấp niệm duy nhất đời hắn: Tsuki ở đâu, hắn sẽ ở đó.

Tiếng gõ cửa vang lên, ba tiếng trầm khẽ, đều đặn.

Cả căn phòng vốn yên lặng như mặt hồ, chợt lay động bởi luồng khí âm hàn lùa vào.

Tsuki đặt chén trà xuống, tay với lấy một lá bùa vàng trên bàn.

Giọng cậu cất lên, bình thản mà nhuốm chút mệt mỏi:
— Vào đi.—
Cánh cửa kẽo kẹt mở.

Gió thốc vào, cuốn theo mùi nước lạnh tanh tưởi.

Một bóng dáng mờ ảo bước vào, áo quần nhỏ tong tong, mái tóc dài phủ kín mặt, từng giọt nước đen ngòm rơi lộp bộp xuống sàn gỗ bóng loáng.

Đó là một hồn phách.

Nó quỳ sụp xuống, giọng nghèn nghẹn như bị nước dìm:
— Xin… tiên sinh… giúp ta… oan hồn… trôi dạt… dưới cầu Đông Trạch.

Xác… chưa tìm thấy.

Đêm đêm… lạc lối… không về được.

Xin ngài… vẽ đường… cho ta…—
Không khí trong tiệm tranh bỗng trở nên nặng nề.

Ngọn đèn dầu chập chờn, bóng tranh trên vách rung rinh như những gương mặt khẽ cười, khẽ khóc.

Shouma ngưng động tác, đôi mắt đen sâu thẳm quan sát, trong khi Renji khẽ cau mày, siết chặt bản ghi chép trong tay.

Họ không can thiệp – vì đây là việc của Tsuki.

Tsuki cầm bút lông, chấm mực.

Âm thanh bút chạm giấy vang lên, từng nét vẽ phóng khoáng nhưng mang theo luồng khí âm lạnh, khiến toàn phòng như hạ thêm vài độ.

Một dòng sông hiện ra trên giấy: nước sâu lạnh lẽo, ánh trăng soi xuống mặt sông gợn sóng bạc.

Xa xa, cầu Đông Trạch ẩn hiện trong màn sương.

Tsuki dừng một khắc, rồi vẽ thêm một nét nhỏ nơi bờ – một con đường sáng mờ dẫn lối về.Vong linh ngẩng đầu, đôi mắt rỗng toác sáng lên thứ ánh sáng kỳ dị.

Nó quỳ lạy ba lần, rồi trong chớp mắt, tan vào bức tranh.

Tấm giấy thoáng run lên, sóng nước trong tranh khẽ gợn, rồi bình lặng như chưa từng.

Căn phòng chỉ còn lại mùi tanh mờ nhạt tan dần theo khói trầm.

Renji phá vỡ tĩnh lặng:— Lại một linh hồn được giải thoát.

Nhưng Tsuki, ngón tay anh lại.…—
Tsuki cụp mắt.

Ngón tay cầm bút đã rớm máu, dòng đỏ tươi hòa vào mực đen thành sắc màu quỷ dị.

Shouma bước đến ngay, giữ lấy tay Tsuki, giọng trầm thấp mà đầy nghiêm khắc:
— Lại sơ suất.

Đừng coi nhẹ vết thương của mình.—Tsuki khẽ rụt tay, cười mờ nhạt:
— Chỉ là chút máu thôi.

Đổi lấy yên bình cho kẻ khác, chẳng phải đáng sao?

Renji cười lạnh, đôi mắt ánh lên sự cố chấp:
— Đáng hay không, em không biết.

Nhưng với chúng ta… chẳng có gì đáng để nhìn anh tự làm mình đau cả. —
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Ngọn nến bập bùng, soi ba bóng người: một bình thản như sương, một kiên định như núi, một âm trầm như vực.

Giữa họ, sợi dây ràng buộc vô hình càng siết chặt, vừa dịu dàng, vừa ngột ngạt.

Ngoài kia, đêm trăng phủ xuống thành phố, ánh sáng bạc chảy dài trên mái ngói.

Họa Sắc Thời Gian, như thường lệ, tiếp tục canh giữ ranh giới mong manh giữa âm và dương, giữa người và quỷ.
 
Hoạ Sắc Thời Gian
Ngoại truyện ngắn


Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn lẫn trong màn sương, phố nhỏ đã rộn ràng âm thanh của những gánh hàng rong.

Mùi bánh nướng mới, tiếng rao chè đỗ, và xa xa là tiếng xe ngựa hòa cùng tiếng còi tàu điện.

Thế kỷ mới đã đến, hơi thở công nghiệp lan tràn, nhưng góc phố này dường như vẫn giữ được sự trầm mặc của những năm tháng cũ.

Cửa tiệm Họa Sắc Thời Gian vừa hé mở, hương trầm hôm nay phảng phất nhẹ hơn, thay bằng mùi trà lài thoảng bay.

Tsuki ngồi bên bàn dài, tay áo rộng rủ xuống, đang từ tốn châm trà.

Đêm qua xử lý vong linh khiến tay cậu vẫn còn hơi rát, nhưng gương mặt trắng trẻo đã lấy lại chút hồng nhạt, không còn nét mệt mỏi nữa.

Shouma đi từ gian sau ra, tay cầm một bó hoa nhỏ vừa mới mua ở đầu ngõ.

Hắn đặt lọ gốm men lam lên bàn, cắm hoa vào, động tác cẩn thận như thể sợ làm hỏng thứ gì quý giá.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của hắn, khiến hình ảnh ấy dịu dàng đến lạ.

Tsuki khẽ liếc nhìn, ánh mắt vô tình dừng lại ở cánh tay áo dài che đi vết sẹo cũ.

Chỉ một thoáng thôi, đáy mắt thoáng gợn một làn sóng mờ ảo, như tiếc thương cho một điều chẳng thể quay lại.

Nhưng rất nhanh, cậu lại rũ mi mắt, mỉm cười nhạt, giọng nhẹ như gió xuân:— Hoa hôm nay đẹp thật.

Shouma thoáng nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch:
— Hoa thì ngày nào cũng có.

Chỉ là, cậu có chịu ngắm hay không thôi.

Tsuki không đáp, chỉ cúi xuống rót thêm trà, hương lài lan tỏa như dải lụa mềm.

Renji từ trên gác bước xuống, tóc còn hơi rối, dáng vẻ uể oải nhưng vẫn mang theo sự lơ đãng cuốn hút.

Hắn vừa đi vừa ngáp, đến khi thấy Tsuki liền dừng lại, cầm lấy chén trà từ tay cậu mà uống một hơi.
— Trà hôm nay ngon. — Renji khẽ nói, mắt híp lại như con mèo vừa được vuốt ve.

Sau đó hắn nghiêng người, dựa hẳn vào vai Tsuki, giọng lười biếng nhưng cố tình tỏ ra ngang ngược: — Nhưng mà, ngồi uống một mình không chờ bọn em, anh tính sao đây?

Tsuki nghiêng đầu, vai khẽ run vì bị đè, nhưng cậu không gạt ra.

Thay vào đó, cậu đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Renji, giọng đều đều:— Ai bảo ngủ nướng đến giờ này.Không khí trong tiệm sáng nay bình yên lạ thường.

Ngoài cửa, tiếng người qua lại, xe kéo, tiếng hàng rong rộn rã.

Trong tiệm, chỉ có hương trà lài, mùi gỗ ấm, và ánh sáng nhạt rải khắp không gian.

Shouma ngồi xuống đối diện, rót thêm trà cho cả ba.

Nhìn cảnh Tsuki bị Renji dựa vào, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, không tranh giành, nhưng đôi mắt trầm thẳm như mang theo cơn sóng lặng lẽ.Renji tất nhiên cảm nhận được, khóe môi cong cong, giọng châm chọc:— Shouma, nhìn nhiều thế, ngươi ghen sao?Shouma không trả lời, chỉ đặt chén trà trước mặt Tsuki, ánh mắt bình thản nhưng ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ.

Tsuki nhận chén, ngẩng lên đúng lúc bắt gặp ánh nhìn ấy.

Một cái chớp mắt thôi, cậu lại thấy trong đó phản chiếu hình ảnh vết sẹo xưa.

Tim chợt nhói lên, nhưng rất nhanh, cậu đã cười mơ hồ như gió thoảng.— Uống trà đi.

Đừng ồn.Câu nói ấy vừa như dỗ dành, vừa như xua đi mọi ngờ vực.Renji bật cười, giọng khàn khàn lẫn chút cưng chiều:— Được rồi, nghe anh hết.Ba người ngồi quanh bàn, ánh sáng sớm hắt vào, như một bức tranh cổ treo giữa đời thường: có trầm mặc, có ấm áp, và có cả những sợi dây vô hình quấn quanh, siết chặt mà dịu dàng.

Đôi khi, thế giới ngoài kia ồn ào đến mấy, chỉ cần trở về đây, nhấp một ngụm trà, nghe tiếng trầm lan nhẹ trong không khí, thì tất cả lại hóa thành bình yên.
 
Hoạ Sắc Thời Gian
Chương 3


Giá của máu và những bức tranh biết gọi tên

Tiệm Họa Sắc Thời Gian như một khối u tối ngả mình giữa thành phố đang vội vã bước vào thế kỷ mới.

Ngoài kia, những con phố đầy dây điện, xe hơi lác đác và nhà máy nhả khói trắng.

Nhưng vừa rẽ qua con ngõ nhỏ phủ rêu, bước chân sẽ chạm đến một thế giới khác – nơi thời gian đông cứng, vách gỗ cũ sẫm màu, hương trầm hòa cùng mùi mực, và tiếng gió khe khẽ hệt như lời thì thầm của những bức tranh trên tường.

Tsuki ngồi đó, lặng lẽ như một chiếc bóng không hẳn thuộc về trần gian.

Ánh mắt cậu bình thản, sâu như đêm rằm, tay cầm chén trà nóng tỏa khói mờ.

Quanh cậu, những cuộn giấy, nghiên mực, giá vẽ và hũ sơn cổ, tất cả đều được sắp đặt ngay ngắn, như một nghi lễ ngầm ẩn.

Trong khi đó, Shouma và Renji vẫn ở gần.

Shouma chọn ngồi nơi kệ sách, tay lần từng quyển cổ thư, ánh nhìn bình tĩnh đến mức dễ khiến người khác lầm tưởng hắn chẳng hề quan tâm.

Nhưng chỉ cần ai nhìn kỹ, sẽ thấy từng cử chỉ của hắn luôn hướng về Tsuki, tựa như một vòng bảo hộ vô hình.

Còn Renji thì ngả lưng vào khung cửa, thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, khói chưa cháy đã làm hắn trông nửa hờ hững nửa cảnh giác.

Không khí yên tĩnh ấy chẳng bao lâu bị phá vỡ.

Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.

Một người đàn ông lao vào, áo măng-tô sờn vai, đôi mắt vằn tia máu.

Gương mặt gầy gò, hoảng hốt khiến người ta chỉ cần nhìn cũng thấy tuyệt vọng.
— Xin ông chủ… xin hãy cứu con gái tôi!

Giọng hắn vỡ ra trong không gian nồng mùi trà và mực.

Tsuki đặt chén trà xuống, không lập tức hỏi han, chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ấy.

Lúc này, Renji thở ra một hơi khói tưởng tượng, ánh mắt nheo lại, còn Shouma đã khép sách, bước ra đặt tay lên giá vẽ – một động tác quen thuộc, như báo hiệu hắn sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì.
— Cứ từ từ. — Tsuki nhấp một ngụm trà, giọng nhẹ như sương. — Mất tích, hay bị thứ khác dẫn đi?

Người đàn ông run run, kể lại: con bé tám tuổi, hay chơi ở giếng sau nhà.

Đêm trước, hắn nghe tiếng cười vang ngoài sân, chạy ra thì chỉ còn thấy sợi dây buộc tóc vương dưới nền ướt.

Từ đó, không một dấu vết.

Lời kể vỡ vụn, nghẹn ngào.

Shouma lặng lẽ nhìn Tsuki, còn Renji cười khẩy, dường như quá quen với những nỗi khổ cầu cứu.

Tsuki đặt chén xuống bàn, ngón tay gõ nhịp.

Đôi mắt ánh nguyệt khẽ nhắm rồi mở ra, giọng bình thản mà lạnh đến tận tủy:
— Ta có thể tìm.

Nhưng giá là hai mươi năm tuổi thọ của ngươi.

Người đàn ông chết sững, mặt cắt không còn giọt máu.

Shouma đã lấy ra một cuộn giấy vàng, dao nhỏ và bút mực đỏ.

Hắn trải giấy cẩn thận, đặt dao bên cạnh, động tác thành thục đến mức tưởng như đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần.

Renji tiến đến, đặt mạnh tay lên vai người đàn ông:— Nếu còn do dự, hãy ra ngoài.

Nhưng nhớ, một khi đã thỉnh cầu anh ấy, không ai được phép rút lại.

Người đàn ông cắn môi đến bật máu, run rẩy đưa ngón tay đặt lên giấy.

Shouma nhìn Tsuki, nhận được một cái gật khẽ.

Dao nhỏ rạch qua da, máu tươi chảy xuống.

Trong tích tắc, Tsuki bắt đầu niệm chú.

Không gian trong tiệm đảo lộn.

Những bức tranh trên tường khẽ rung động, có bức lóe sáng, có bức phát ra tiếng rì rầm mơ hồ.

Nhiệt độ hạ xuống, hơi lạnh tràn lan.

Tsuki mở mắt.

Đồng tử như gợn ánh trăng, sáng lạ thường:
— Nó bị giữ dưới giếng cạn, cạnh gốc liễu.

Ngươi có ba ngày để tìm.

Quá ba ngày, đứa trẻ sẽ bị nuốt sạch.

Người đàn ông gục xuống, nước mắt lã chã.

Nhưng khi hắn định dập đầu tạ ơn, Renji bóp chặt vai hắn, giọng khàn mà lạnh:
— Đừng dập đầu.

Hãy nhớ: từ nay ngươi sống ngắn đi hai mươi năm.

Đó là giá công bằng.

Máu trên giấy đã thấm trọn lời nguyện, Shouma cuộn lại, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tsuki.

Cậu vô thức đưa ngón tay còn rịn máu lên môi, lưỡi chạm nhẹ.

Khoảnh khắc ấy, Renji nhíu chặt mày, ánh nhìn tối như vực.

Shouma cũng khựng lại, bàn tay nắm siết mép giấy.

Tsuki như không nhận ra, chỉ khẽ thở dài, mỉm cười nhạt.---Khi người đàn ông rời đi, tiệm lại trở về tĩnh lặng.

Nhưng sự tĩnh lặng ấy chẳng kéo dài.

Một người phụ nữ trẻ bước vào, váy lụa trắng tinh khôi, bước chân nhẹ như trôi trên mây.

Đôi mắt nàng sâu, mơ màng, tựa như chứa cả nghìn vết nứt.

Nàng dừng trước một bức tranh: hồ nước mùa thu, ánh vàng trải rộng, sóng gợn lăn tăn.
— Bức này… bao nhiêu? — giọng nàng khẽ, như gió chạm vào chuông bạc.

Tsuki không nhìn bức tranh, mà nhìn nàng.

Giọng cậu nhẹ, từng chữ như lắng đọng từ rất xa:
— Nó cần ký ức đẹp nhất của ngươi.

Một ký ức ngươi từng hạnh phúc nhất.

Không gian chùng xuống.

Người phụ nữ tái mặt, tay run.
— Nếu ký ức ấy mất đi… ta có còn là ta?

Tsuki rót trà, giọng vẫn bình thản:
— Mất một mảnh, đổi lấy một mảnh.

Cái giá không hơn, không kém.

Nhưng nếu ngươi không muốn, cánh cửa vẫn mở.

Người phụ nữ lặng thinh.

Nước mắt chảy xuống, nhưng nàng gật đầu.

Renji đứng sau lưng, một tay đưa ra đỡ lấy nàng khi cơ thể nàng run rẩy.

Tsuki nhắm mắt, miệng thầm niệm.

Bức tranh phát sáng, luồng sáng quấn quanh, hút vào tâm trí nàng.

Shouma nhanh chóng đặt bùa giữ pháp trận, ngăn dòng ký ức phản phệ.

Một thoáng sau, đôi mắt nàng trống rỗng, nhưng gương mặt lại bình yên lạ lùng.

Nàng ôm bức tranh, rời đi không ngoảnh lại.

Tsuki nhìn theo, ngón tay lại bật máu.

Lần này, trước khi cậu kịp đưa lên môi, bàn tay đã bị Shouma giữ chặt.

Giọng hắn nhỏ nhưng không khoan nhượng:
— Đừng.

Renji dập điếu thuốc, ánh mắt sắc lạnh:
— Nếu coi chuyện này là thói quen mãi, một ngày nào đó anh sẽ đánh mất chính mình mất thôi.

Tsuki rút tay về, mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến cả hai càng thêm bất an.

Ban đêm.

Thành phố ngoài kia vẫn ồn ã xe cộ, tiếng còi và nhạc Jazz từ quán bar mới mở.

Nhưng trong tiệm tranh, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét.

Tsuki ngồi bên bàn vẽ, bút lông lướt trên giấy.

Hình ảnh hiện ra: giếng cạn, ánh trăng, bóng liễu rủ, vệt tối kéo dài như sợi xích.

Máu nơi ngón tay đã khô nhưng vẫn nhói.

Ngoài hiên, Shouma ngồi đọc sách, ánh mắt dõi vào trong.

Renji ngả lưng, nhưng điếu thuốc trên môi cháy đỏ liên tục, chứng tỏ hắn chẳng ngủ nổi.

“Có những món nợ, không do ta gây ra, nhưng lại do ta phải trả.”

Câu nói xưa nào đó vang vọng trong tiệm, hòa cùng tiếng bút lướt.

Tsuki mím môi, ánh mắt rơi vào tranh, tựa như chính mình cũng đang bị trói dưới giếng cạn ấy.

Trong khoảnh khắc, Shouma khẽ siết quyển sách, Renji hạ ánh nhìn.

Cả hai đều biết: Tsuki càng giúp nhiều người,thì cái giá bản thân phải trả sẽ càng ngày càng đắt .

Nhưng họ cũng biết dù có khuyên nhủ cũng không được, người đó cố chấp tới tận cùng, không ai có thể ngăn được cậu.

Và thế là, một đêm nữa trôi qua, trong tiệm tranh Họa Sắc Thời Gian, nơi thời gian chảy ngược và mỗi giọt máu đều hóa thành lời ước, lời nguyền, và cả nỗi đau chẳng ai dám gọi tên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back