Siêu Nhiên HỎA LINH TỘC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393377580-256-k453205.jpg

Hỏa Linh Tộc
Tác giả: MyB497
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vivan một cô bé bị gia đình ruồng bỏ do thức tỉnh linh lực tiềm ẩn vô tình được Hiệu trưởng trường Magic Soumoust đã vô tình cứu rỗi cuộc đời cô bé đáng thương.

Từ đó mở ra một cuộc đời, cô bé phải học cách dùng Hỏa Linh được tạo từ cảm xúc tận sâu trong lòng để giúp bản thân và người khác có thể thấu hiểu rõ chính mình.

Qua thời gian quá trình học tập Vivian đã quen biết thầy Kael người thầy luôn dịu dàng, ân cần vì từ cô bé thầy Kael luôn phảng phất thấy một hình bóng luôn cảm giác quen thuộc nhưng không thể nghĩ ra đó là ai.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại ngày một khó khăn phức tạp hơn khi bên cạnh đó vẫn có một thế lực đen luôn rình rập để thống trị lại giới ma thuật, cũng như thống trị cuộc sống con người hiện đại đang yên bình.

Họ luôn nuôi mối hận vì đã từng bị thần thượng cổ từ nhiều đời trước đã đánh bại và phong ấn con cháu của dòng tộc pháp thuật đen đến hiện tại.

Họ tin rằng chỉ cần họ có được Hỏa Linh có thể sửa đổi tâm hồn của một người khiến họ căm thù thế giới này, luôn mang oán hận và rơi vào thế giới ma thuật đen khôi phục lại thời huy hoàng của ma tộc phép thuật đen thống trị cả 2 giới ma thuật và hiện đại.

Liệu thầy Kael có thể giúp Vivian điều khiển Hỏa Linh kiểm soát được cảm xúc và thấu hiểu bản thân thực sự để chống lại thế lực đen không?​
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 1: Thức tỉnh Hỏa Linh


Chương 1: Thức tỉnh Hỏa LinhTại trường ngôi trường Magic Soumoust danh tiếng, có một cô bé đang bước đi trên hành lang vừa đi vừa nhìn quang cảnh khuôn viên ngôi trường với ánh mắt lạ lẫm xen lẫn lo lắng.

Cô bé đi đến trước một cửa phòng, hít một hơi thật sâu cánh cửa phòng số 7 bật mở...: Vivian: – Xin chào thầy, em là Vivian là học viên mới đến nhận lớp hôm nay ạ" (cô bé cuối người 180 độ chào người trước mặt)(ngẩng đầu khỏi xấp hồ sơ)Thầy Kael: – Em là học viên mới à?

Họ tên đầy đủ và năng lực em là gì? (Thầy Kael nhíu mày nhìn cô bé).

Hmm...

Bộ hồ sơ trên tay em tại sao lại bị cháy một nửa?

Là em làm sao ?Cô lúng túng khi nghe câu hỏi từ thầyVivian: – Dạ, em đã thử luyện tập pháp thật về lửa nhưng không điều khiển được vô tình làm cháy hồ sơ (giọng cô bé hơi run nhẹ)Gương mặt người đàn ông giãn ra khi nghe câu trả lời từ cô bé rồi nhẹ nhàng hỏi tiếpThầy Kael: – À thì ra em là hệ lửa, vậy là hồ sơ cháy cũng không phải do thầy tưởng tượng rồi...

Lần đầu thấy học viên tới trường mà tự đốt giấy tờ mình luôn đó..

Em yên tâm trường chúng ta sẽ hướng dẫn em cách điều khiển nó. (giọng dịu lại, đặt bút xuống)Thầy Kael đưa cho bé một cái vòng tay bạc sáng nhẹThầy Kael: – Đây là vòng kiểm soát năng lực tạm thời.

Đeo vô đi, nó giúp em giữ lửa không tuôn ra lung tung.

Nhưng đừng thử đốt phòng thầy nhé, thầy quý cái bàn này lắm...Giờ thầy hỏi thật – lúc năng lực của em xuất hiện lần đầu... em cảm thấy gì?Vivian ngồi xuống trước mặt thầy, trầm tư nhớ lại chuyện quá khứVivian: – Gia đình em là một gia đình rất bình thường trong xã hội, ba em làm nhân viên văn phòng mẹ em là nội trợ trong gia đình, em có một người em gái đang học lớp 10 cô bé là hình mẫu đứa con ngoan học giỏi dịu dàng xinh đẹp nhưng tất cả những điều đó chỉ được thể hiện khi đứng trước mặt ba mẹ em.

Khi không có họ thì đứa em gái đó lại khác biệt hoàn toàn, nó luôn bắt em phải làm bài tập giúp nó, bắt em phải chuẩn bị quần áo cặp sách cho nó đi học sai em hết việc này đến việc khác, chỉ cần em không làm theo nó sẽ nói với bố mẹ là em không thương nó, bắt nạt nó.

Em đã cố giải thích với ba mẹ nhưng họ lại không tin em, trong mắt họ em là đứa con họ không bao giờ muốn chấp nhận vì em không được xinh đẹp, không nói được những lời ngọt ngào và quan trọng nhất không đem lại may mắn cho họ.

Hít một hơi thật sâu cô kể tiếp Vivian: – Bỗng một ngày kia, sau nhiều lần bị em gái bắt nạt và những trận đòn roi từ gia đình tại phòng vệ sinh trường em đã vô tình thiêu cháy hết tất cả mọi thứ.

Mọi người xung quanh khi phát hiện đã nhìn em bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn kì thị, họ nói e là quái vật, ngay cả gia đình cũng xua đuổi họ nói xem như chưa từng sinh ra đứa con như em (cơ thể bắt đầu mất kiểm soát)Vừa nói cô vừa nắm chặt tay như đang cố kìm nén.

Bất chợt... một luồng khí nóng trào lên từ lồng ngực bé.

Không phải cơn giận — mà là cảm xúc dồn nén quá lâu.

Lửa bùng lên quanh bé, không phải đỏ, không phải cam... mà là ánh sáng xanh lam, thuần khiết nhưng đầy bất an dường như thấy sự bất ổn thầy Kael liền lập tức lên tiếngThầy Kael: – Vivian khoan đã... em, nhìn vào mắt thầy... hít thở chậm thôi...

Giọng nói nhẹ nhưng dứt khoát, thầy bước chậm lại gần, tay sẵn sàng kích hoạt ma pháp phòng hộ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh– Nghe thầy nè – em không yếu kém.

Em không "khác người".

Em là duy nhất theo cách của mình.

Em có biết vì sao những đứa trẻ có sức mạnh đặc biệt lại cảm thấy cô đơn không?

Vì chúng được sinh ra để vượt khỏi đám đông.(đưa tay ra, lòng bàn tay phát sáng nhẹ, tạo một vòng nước lơ lửng để làm dịu không khí)– Em không cần giống họ.

Họ chưa từng hiểu được... một ngọn lửa dịu dàng cũng có thể ấm áp hơn cả mặt trời (Nhìn biểu cảm cô bé thầy bắt đầu nói tiếp)– Mọi thứ đã là quá khứ tất cả đã qua rồi em nên yêu bản thân em hiện tại, em phải quyết tâm điều khiển năng lực này để chứng minh cho người khác thấy em tài giỏi, em không vô dụng, là họ không có mắt nhìn, họ không biết em chính là viên ngọc chỉ cần biết mài dũa sẽ tỏa sáng rực rỡLửa xung quanh cô bé đột nhiên không còn rực cháy như thường... mà chuyển sang màu xanh lam rực rỡ – như ánh lửa linh hồn.

Không khí không còn nóng rát, mà lại... mát lạnh đến kỳ lạ.

Mái tóc em bay bồng bềnh trong luồng linh khí, đôi mắt bây giờ sâu thẳm như đáy vực – ánh lên sắc sáng không của thế giới này.

Thời gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập và những hơi thở chan hòa cùng linh hồn của lửa.

Cây bút trên bàn thầy Kael khẽ rung lên, rồi tan thành tro... mà không cháy.Thầy Kael giật mình, lùi lại nửa bước, mắt mở toThầy Kael: – Đây là... không phải lửa thông thường...

đây là Hỏa Linh – Flame of Soul.

Lửa này không đốt bằng nhiệt... mà bằng cảm xúc.

Một dạng lửa cổ xưa, hiếm đến mức chính thầy chỉ đọc trong sách cấm.Nhìn em đầy thán phục nhưng cũng có phần lo lắng– Em không yếu... em là nguy hiểm.

Nhưng không phải theo cách xấu – mà là theo cách... chưa từng được hiểu hết. (nghiêm túc lại) Nếu em không học cách điều khiển... lửa này có thể đốt cháy cả ký ức, giấc mơ... thậm chí linh hồn của người khác.Em ngước lên, nhìn vào ánh mắt thầy – không run rẩy, không do dự.

Dẫu ngọn lửa ấy có thể thiêu rụi mọi thứ, đôi vai em vẫn thẳng, ánh nhìn kiên định.Anh nhẹ nhàng đưa tay, không ép – chỉ đặt gần bàn tay em.

Không để trấn áp, mà để hiện diện.Vivian cảm nhận rõ luồng khí mát lành hòa cùng hơi nóng dịu dàng đang xoáy quanh bàn tay.

Ngọn lửa xanh lam vẫn bồng bềnh cháy, nhưng không còn đe dọa – nó đang lắng nghe... lần đầu tiên.Cô nhìn thầy Kael, giọng khẽ nhưng chắc nịch:Vivian:

– Thưa thầy... em không muốn làm tổn thương ai.

Nhưng em cũng không muốn tiếp tục là cái bóng của người khác.

Nếu lửa này là linh hồn em... thì em sẽ học cách khiến nó mỉm cười.(cô siết nhẹ bàn tay, ngọn lửa tụ lại thành một đóa hoa nhỏ lơ lửng trên lòng tay – ánh sáng xanh lam lung linh như pha lê)Thầy Kael (ánh mắt mềm lại, gật đầu chậm rãi):

– Em vừa làm điều mà hầu hết học viên năm ba còn chưa dám thử.

Không phải vì sức mạnh... mà vì em đã hiểu ngọn lửa đó là một phần của chính mình.(bước lùi về bàn, lấy ra một viên tinh thạch nhỏ ánh tím đặt vào hộp gỗ)– Đây là "Tâm Pháp Linh Thạch".

Nó phản chiếu cảm xúc thật trong linh hồn em.

Hãy giữ nó bên mình – nếu nó đổi màu, nghĩa là cảm xúc em mất ổn định.(đưa viên đá cho Vivian, ánh mắt nghiêm nghị hơn)– Kể từ hôm nay... em sẽkhông còn là học viên thông thường nữa.

Em sẽ được huấn luyện theo lộ trình Hỏa Linh đặc biệt.

Nhưng đổi lại – emphải hứa với thầy một điều: "Không đượcphép từ bỏ bản thân, dù bất kỳ ai quay lưng lại với em"
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 2 - Buổi kiểm tra năng lực


Phòng học lớp 1-B – Học viện Ma Pháp RynhaelCánh cửa lớp học bật mở.

Vivian bước vào, ánh sáng từ hành lang hắt nhẹ vào mái tóc nâu sẫm của cô, ánh xanh lam từ vòng kiểm soát năng lực lóe lên một tia rồi lại chìm xuống như chẳng tồn tại.Lớp học đang ồn ào bỗng chững lại vài giây.Học viên 1 (nói nhỏ nhưng đủ để vài người quanh nghe thấy):

– Ủa?

Con nhỏ đó là ai?

Nhìn bình thường mà...Học viên 2 (liếc qua rồi bĩu môi):

– Nghe đồn là học viên đặc cách.

Được thầy Kael chọn luôn đấy... mà nhìn chẳng cảm được tí mana nào, đúng là thầy đôi khi cũng quá nhân đạo.Học viên 3 (mắt ánh lên tia ghen tị, thì thầm với người bên cạnh):

– Biết đâu... con nhỏ đó là họ hàng xa nhà thầy?

Dễ gì mà được nhận vô lớp này nếu không có bệ đỡ.Vivian nghe rõ tất cả.

Nhưng thay vì cúi đầu hay lùi bước... cô chỉ lặng lẽ tiến đến chiếc bàn cuối lớp, nhẹ nhàng ngồi xuống.Ánh mắt cô không sắc, không giận – chỉ yên tĩnh.

Nhưng có cái gì đó khiến người đối diện phải... nén lại tiếng cười trên môi.Một bạn nữ tóc vàng ngồi gần lầu bầu:

– Không thấy mana, không cảm thấy linh khí, không có khí chất...

Đúng là "học viên đặc biệt" nhỉ?Một giọng trầm vang lên từ bàn giữa – đó là Zeid, học viên đứng đầu lớp năm ngoái, lạnh lùng, cao ngạo.

– Nếu không có gì đặc biệt, thì cớ sao được chọn đích danh?

Hay là chúng ta... chưa đủ trình để cảm nhận?Cả lớp im bặt.Vivian vẫn không lên tiếng, tay lặng lẽ chạm vào viên "Tâm Pháp Linh Thạch" giấu trong túi áo.

Ánh tím nhẹ hắt lên từ ngón tay – không ai thấy, nhưng cô biết... linh hồn mình đang bình ổn.Thầy Kael bước vào lớp, ánh mắt lướt qua cả đám đông, rồi dừng lại ở Vivian.

Gật đầu nhẹ.Thầy Kael: – Các em, đây là Vivian – học viên mới và cũng là người duy nhất trong năm nay được đưa vào lộ trình Hỏa Linh đặc biệt.

Đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài – nhất là ở học viện này.Một vài học sinh khẽ cúi mặt, vài ánh mắt ghen tị vẫn chưa nguôi.Thầy Kael (nghiêm giọng): – Các em hãy nhớ: Không phải ai cũng để lộ sức mạnh ra ngoài.

Có những người... sinh ra đã mang trong mình ngọn lửa không cần phải cháy – nó chỉ cần tồn tại... cũng đủ làm rung chuyển thế giới.Vivian ngước nhìn thầy, lần đầu mỉm cười – nhẹ, nhưng thật lòng.Ngay sau lời giới thiệu của thầy Kael, một tràng cười khúc khích vang lên.

Giữa lớp học, một cô gái với mái tóc bạch kim uốn nhẹ, đồng phục học viện được biến tấu thành thời trang riêng, đứng dậy với dáng điệu kiêu kỳ như nữ hoàng bước lên sàn diễn.Cô ta tên là Clarisse Valemire – con gái của một gia tộc pháp sư lâu đời, nổi tiếng không chỉ vì năng lực điều khiển băng mạnh mẽ, mà còn vì... cái tôi quá khổ.Clarisse (giọng ngọt nhưng bén như dao lam):

– Ôi, thầy Kael thật có mắt nhìn người ghê.

Em cứ tưởng hôm nay chúng ta sẽ đón một thiên tài... ai ngờ là một "đốm lửa lạc lối".(Cả lớp có vài tiếng cười nén, vài ánh mắt nhìn Vivian – tò mò pha chút ái ngại)Clarisse (bước tới gần bàn Vivian, khoanh tay trước ngực):

– Học viên đặc biệt sao?

Mà không có khí chất, mana thì yếu như sợi chỉ.

À không, xin lỗi... hình như còn không cảm được gì luôn nhỉ?(Vivian ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn Clarisse – không hằn học, không tổn thương – chỉ có... sự im lặng)Clarisse (cười nhẹ, như cố tình xoáy sâu hơn):

– Ồ... em biết rồi.

Chắc thầy Kael thấy tội nghiệp quá nên cho vào lớp chúng ta để... tròn số ghế?

Cũng dễ hiểu.

Trường này nhân đạo mà.Cô ta quay về chỗ, vắt chéo chân tao nhã như vừa hoàn thành một bài phát biểu hùng hồn.Không khí trong lớp căng như dây đàn, vài học viên liếc nhau, có người lặng thinh... có người lại thầm cổ vũ Vivian bằng ánh mắt.Vivian không phản bác, không nổi nóng.

Cô chỉ đặt nhẹ tay lên mặt bàn, nhắm mắt.

Viên Tâm Pháp Linh Thạch khẽ ánh lên màu tím nhạt.Rồi cô mở mắt – chậm rãi nhưng sắc bén, như lửa dưới lớp tro.Vivian (giọng nhỏ nhưng vang rõ giữa lớp học):

– Em không cần ai thương hại.

Cũng không cần chứng minh gì với người chỉ biết phán xét bằng ánh nhìn.(Mắt cô lướt qua Clarisse, không sợ hãi, không né tránh)

– Nếu có người yếu, thì không phải người không tỏa mana... mà là người dùng lời nói để che đậy nỗi sợ thua cuộc.Clarisse hơi sững lại – mắt lóe lên sự khó chịu.Thầy Kael đứng phía bục giảng, khoanh tay, khoé môi khẽ nhếch như muốn cười.Thầy Kael: – Tốt.

Cách phản ứng trước công kích cũng là một phần của việc kiểm soát bản thân.

Và Vivian, em đã làm tốt hơn cả mong đợi.(Không khí trong lớp nặng nề sau câu mỉa mai của Clarisse.

Một vài học viên cười khúc khích, nhưng cũng có người nhìn Vivian đầy nghi ngờ...)Clarisse (giọng cao ngạo):

– Đốm lửa không khói, đúng là hợp với những người không có chỗ đứng.

Mong là cậu không làm bọn tớ mất thời gian trong buổi kiểm tra sức mạnh chiều nay.(Thầy Kael khẽ gõ thước xuống bàn – "Cạch!" – cả lớp im bặt)Thầy Kael (giọng nghiêm):

– Đủ rồi, Clarisse.

Nếu em có thời gian để phán xét người khác, tốt hơn nên tập trung giữ sự cân bằng nguyên tố của chính mình đi.

Buổi kiểm tra sẽ diễn ra ngay sau giờ học – tại đấu trường nhỏ phía Tây học viện.(Ánh mắt thầy Kael lướt qua Vivian một chút, không nói gì thêm.

Nhưng ánh mắt đó... giống như nhắc nhở: "Bình tĩnh.

Em không cần phải giống ai cả.")Chiều hôm đó – tại đấu trường kiểm tra sức mạnh(Cả lớp tập trung thành vòng tròn lớn.

Ở giữa là một khu vực đấu nhỏ – từng học viên được gọi tên bước vào, thi triển sức mạnh hệ nguyên tố của mình trước mắt thầy giám khảo và học sinh khác.

Không tính điểm, chỉ để phân loại.)Giám khảo:– Học viên Clarisse – hệ Băng – mời bước lên.(Clarisse bước ra, tự tin đưa tay lên.

Một dải băng tuyết trắng mờ quấn quanh cô như dải lụa.

Cô xoay tay một vòng, từ lòng bàn tay phóng ra mũi giáo băng dài, đâm xuyên phiến đá tập luyện.

Một tiếng "Ầm" vang lên khiến cả lớp trầm trồ.)Clarisse (liếc nhìn Vivian):– Không biết ai tiếp theo sẽ làm được gì nhỉ...Giám khảo (gật đầu):– Tốt.

Tiếp theo...

Vivian – hệ chưa xác định.(Mọi ánh mắt dồn về phía em.

Có người nheo mắt nghi ngờ, có người lắc đầu, Clarisse thì cười mỉm, khoanh tay.)Vivian chậm rãi bước lên đứng trước mặt Clarisse khẽ mỉm cười: - Chúng ta có nên cá cược một ván cho cuộc kiểm tra này thêm phần gây cấn không ?Clarisse hơi nhướn mày, nụ cười nửa miệng lướt qua như thể không tin vào tai mình.Clarisse (nhếch môi, khoanh tay):

– Ồ?

Một kẻ "vô năng" dám thách cược với mình sao?

Được thôi.

Nhưng đừng khóc khi phải nhận hậu quả đấy.(Cô quay sang đám bạn thân, cả đám cười khúc khích đầy giễu cợt.)Clarisse (bước tới gần, ánh mắt sắc lạnh):

– Nếu cậu thua... thì phải quỳ gối trước mặt cả lớp mà thừa nhận mình chỉ là một con ký sinh không xứng đáng bước vào học viện này.(Cô nghiêng đầu, tóc vàng óng ánh đung đưa nhẹ theo gió, giọng thì ngọt như đường... mà thấm đậm sự độc địa.)Clarisse:

– Còn nếu... ngược lại, tôi sẽ thừa nhận trước lớp rằng tôi đã đánh giá sai.

Mà tất nhiên, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu – nên cứ mơ đi.(Tất cả học viên giờ đã dừng trò chuyện.

Không khí trong đấu trường như ngưng đọng.

Mắt ai cũng dán vào hai người con gái ở trung tâm – một rực rỡ như băng tuyết mùa đông... còn một lại trầm tĩnh như tro tàn chực bùng cháy.)Giám khảo (nghiêm giọng):

– Hai em, đây là kiểm tra năng lực, không phải sàn thi đấu.

Nhưng nếu muốn tự chứng minh bản thân – hãy dùng thực lực.(Ông ra hiệu cho Vivian vào vòng trung tâm, nơi những nguyên tố xung quanh đã được phong ấn một phần để tránh gây hủy hoại khu đấu.)Cô khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ Vivian- Tại sao khi tôi thua lại phải quỳ trước mặt cả lớp, còn cậu thua thì chỉ có chấp nhận năng lực của tôi nhỉ?

Hình như nó quá bất công cho tôi rồi. (Vừa dứt câu cô nhìn biểu cảm trên gương mặt người đối diện đang tức giận ) - Tôi muốn nếu cô thua phải công khai xin lỗi thầy Kael vì đã nghĩ sai về thầy, và đưa cho tôi linh vật cấp cao của cô.

Nào cô dám không ?Clarisse thoáng giật mình – đôi mắt xanh băng giá khựng lại một giây, như thể không tin một kẻ "vô danh tiểu tốt" dám ra điều kiện ngược lại.

Nhưng rồi cô bật cười lớn, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp sân huấn luyện như chuông bạc... có phần méo mó.Clarisse (cười khẩy):

– Ha... ha ha...

Cái gì cơ?

Linh vật cấp cao của tôi?

Cô có biết mình đang nói gì không, nhãi con?(Một số học viên xung quanh há hốc miệng.

Linh vật cấp cao là vật triệu hồi đại diện cho năng lực cốt lõi của một pháp sư – nếu mất đi, người đó gần như phải bắt đầu lại từ đầu.)Clarisse siết nhẹ cây trượng pha lê trong tay, ánh mắt trở nên lạnh như sương giá, nhưng môi vẫn mỉm cười đầy thách thức.Clarisse:

– Được thôi.

Nếu tôi thua – tôi sẽ công khai xin lỗi thầy Kael, và đưa linh vật của tôi cho cô.

Nhưng khi tôi thắng, Vivian à...(Cô bước lại gần, gần đến mức hơi thở lạnh lẽo của Clarisse phả nhẹ lên gò má đối phương.)Clarisse (thì thầm đầy độc địa):

– Cô sẽ không chỉ quỳ... mà còn phải nói trước lớp rằng lửa của cô chỉ là thứ trò chơi rẻ tiền.

Và chấp nhận chuyển xuống lớp D – lớp dành cho những kẻ không đủ năng lực tồn tại ở đây.(Đám đông học viên nín thở.

Sự căng thẳng bao trùm cả sân đấu.

Một số người hoảng hốt trước mức độ ác liệt của cuộc cá cược này, số khác thì háo hức chờ xem ai sẽ là người bị nghiền nát – hoặc bùng cháy.)Giám khảo (gõ trượng, nghiêm nghị):

– Hai bên đã đồng thuận.

Đây sẽ là kiểm tra công khai đầu tiên trong lịch sử khóa nhập học có cá cược vật phẩm.

Tên hai người sẽ được ghi vào biên bản.(Ông lùi lại, ánh sáng bao phủ đấu trường chuyển màu cam rực – dấu hiệu vòng ma pháp kiểm tra đã được kích hoạt.

Một vòng tròn năng lượng dần hiện lên dưới chân Vivian...)Clarisse nhếch mép cười khi thấy Vivian vẫn đứng yên, ánh mắt dửng dưng như không buồn ra đòn.Clarisse:

– Thật thất vọng... cứ tưởng cô mạnh cỡ nào, hóa ra chỉ là trò hề!

Để tôi cho cô thấy thế nào là pháp lực thật sự!(Bàn tay Clarisse xoay tròn, từng ấn chú sáng lên trong không khí, một vòng tròn phép xuất hiện dưới chân cô ta – tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Một con Lam Ưng Huyễn Ảnh, linh thú cấp cao xuất hiện giữa sân đấu, đôi cánh phủ đầy ánh sáng băng lam quét gió ầm ầm.)Lam Ưng Huyễn Ảnh: Linh thú huyễn hệ cực kỳ hiếm, tốc độ di chuyển như chớp và khả năng ngụy trang bằng ảnh thuật gần như hoàn hảoClarisse (gằn giọng):

– Đây là linh thú cấp cao tôi được chọn trong kỳ tuyển chọn năm hai.

Một kẻ như cô thì có gì để đáp lại?Thầy Kael từ trên khán đài đang ngồi bình thản quan sát thì đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt lóe lên sắc nghiêm trọng:Thầy Kael:

– Linh lực cấp cao...

Clarisse, dừng lại!

Đây chỉ là kiểm tra khởi đầu, không được phép dùng linh thú uy áp như thế!(Nhưng Clarisse lờ đi cảnh báo, tay chỉ thẳng về phía bé.)Clarisse:

– Nếu cô thực sự mạnh như lời đồn, thì đối đầu đi!

Hay vẫn chỉ biết...

đứng đó mỉm cười ngu ngốc?Vivian khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lạnh như băng liếc qua Clarisse – không còn là cô gái e dè khi bước vào lớp học sáng nay nữa.

Đây là...

Hỏa Linh đang sống, là linh hồn được tái sinh từ trong tro tàn.Mana dâng tràn khắp không gian, đến mức mặt đất dưới chân Vivian rạn nứt nhẹ, như không thể chịu nổi sức ép từ nguồn năng lượng đang tỏa ra.

Những đóa lửa lam giờ không chỉ lơ lửng nữa... mà xoáy lại thành hình một con rồng lửa bằng linh khí, vừa đẹp vừa rùng rợn.Clarisse (giọng run):

– Cô... cô là thứ gì vậy...Vivian không đáp.

Cô nâng tay phải lên, chỉ về phía Clarisse.– Khiêu khích tôi... là một sai lầm.ẦM!!Con rồng lửa lao tới, không phải để đốt – mà để nuốt trọn linh khí của đối thủ.

Lam Ưng của Clarisse gào thét, thân thể run rẩy, rồi vỡ tan thành hàng ngàn mảnh sáng và biến mất như bị chính linh hồn nó ruồng bỏ.Khán đài bỗng nhiên lặng ngắt.Một giây.Hai giây.Cả khán phòng bật dậy.Giám khảo 1 (sửng sốt):

– Lượng mana đó... là cấp Đại pháp sư?!

Không... vượt cả chuẩn mực rồi!Giám khảo 2 (mắt mở lớn):

– Lần cuối cùng tôi thấy một mana như vậy... là trận chiến giữa các Đại pháp sư và tà thuật sư mười năm trước.

Con bé này... không thể nào chỉ là học viên năm nhất!Thầy Kael (thì thầm):

– Em ấy...

đã vượt xa kỳ vọng của ta...Clarisse quỳ gối xuống, mồ hôi nhễ nhại, mắt mở to, cả người run rẩy không thể đứng dậy.

Trong mắt cô, không còn gì ngoài nỗi sợ và sự khuất phục.Vivian bước đến gần, ngọn lửa quanh cô dần hạ xuống – nhưng vẫn rực rỡ như vũ trụ thu nhỏ.– Tôi đã thắng, đúng không?

– Giờ thì... quỳ xuống.

Xin lỗi thầy Kael.

Và đưa linh vật của cô cho tôi.Clarisse siết chặt nắm tay – nhưng cả người không còn chút khí lực nào để phản kháng.Clarisse đứng giữa sân, quần áo đã sém nhẹ vì sức nóng tỏa ra từ đòn phản công vừa rồi.

Dù môi mím chặt, ánh mắt cô ta vẫn không rời khỏi Vivian – nhưng không phải là sự thừa nhận, mà là nghi ngờ sâu sắc và cay cú tột cùng.Clarisse (gằn giọng): – Chuyện này... không thể nào!

Không ai kiểm soát được lượng mana như vậy khi chỉ mới nhập học!

Cô gian lận đúng không?

Đã dùng vật phẩm tăng cường hoặc một loại bùa cấm gì đó phải không!?(Vài học viên trong lớp bắt đầu xì xào.

Có kẻ nhìn nhau gật gù, có kẻ nửa tin nửa ngờ)Vivian mở mắt ra, đôi đồng tử phản chiếu ánh sáng xanh lam huyền bí.

Cô không nói gì, chỉ chậm rãi bước về phía Clarisse – mỗi bước đi như làm không khí dày đặc thêm.Vivian (giọng nhẹ như gió nhưng lạnh lẽo lạ thường):

– Cậu sợ đến thế sao, Clarisse?

Sợ đến mức phải tự thuyết phục mình là tôi gian lận... thay vì chấp nhận rằng... có người sinh ra đã hơn cậu?Clarisse nghiến răng, triệu hồi thêm một đòn tấn công với pháp trận chằng chịt dưới chân.

Một con linh thú hình rắn ngũ sắc vút lên, hướng về phía Vivian như muốn nuốt chửng cô.(Cả khán đài nín thở)Vivian không né.

Cô chỉ khẽ giơ tay lên, ngón tay khẽ búng một cái.Tách...Ngay lập tức, luồng lửa xanh lam bùng lên thành cột – không theo đường thẳng mà lan rộng như sóng âm, gợn nhẹ nhưng cực kỳ mãnh liệt.

Linh thú rắn kia chưa kịp chạm vào Vivian đã bị hòa tan giữa tầng tầng lớp lớp lửa linh hồn, không một tiếng thét.ẦM!Một cơn gió khô nén lại, rồi bùng ra, làm cả sân đấu chấn động.

Những thầy cô giám khảo bật dậy, mắt mở to đầy hoang mang.Giám khảo 1 (thì thầm): – ...Lượng mana này... chẳng khác gì chiến binh cấp trưởng lão thời đại trước...Giám khảo 2: – Không, thậm chí còn... trong trẻo hơn.

Đó không phải sức mạnh thô – mà là năng lực đã được "đồng điệu".Trên khán đài, thầy Kael vẫn đứng im, nhưng ánh mắt nhìn Vivian giờ không chỉ là sự công nhận – mà là nể phục.Clarisse lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố cười nhạt: – Hừ... chắc chắn... chắc chắn là có ai đó đã giúp cô!

Không thể nào là tự thân... không thể nào!!Vivian (nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn bầu trời):

– Có những điều... không cần phải được phép tin thì nó mới là sự thật.(Cô quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ buồn bã nhưng đầy kiên định)

– Tôi từng ước mình yếu đuối đi...

để được yêu thương như một đứa trẻ.

Nhưng tôi nhận ra, đôi khi... mạnh mẽ là điều duy nhất còn lại để sống tiếp.Cả sân im phăng phắc.Một vài học viên bỗng dưng cúi đầu – không phải sợ, mà là... thừa nhận.Clarisse vẫn đứng đó, đôi tay run nhẹ.

Nhưng cô không quỳ, cũng không xin lỗi.

Cô quay mặt đi, gằn giọng: – Trận chiến này... tôi chưa công nhận.Rồi lùi khỏi sàn đấu trong tiếng xì xào khắp khán đàiVivian đứng tại chỗ, ánh mắt như dao sắc cắt xuyên không khí.

Clarisse vừa bước xuống khỏi sàn thì đột nhiên dừng lại, vì từ sau lưng Vivian... một tiếng gầm trầm thấp vang lên.GRƯỲYYYYYYYYYYY...!!!Một con rồng lửa khổng lồ hiện ra, được tạo thành hoàn toàn từ ngọn lửa xanh lam rực rỡ.

Thân thể nó không đặc sệt như lửa thường, mà trong suốt như linh thể – đôi mắt sáng rực, dữ dội nhưng đầy khí chất hoàng gia.

Nó uốn mình một vòng trên không trung rồi hạ xuống lơ lửng sau lưng Vivian, như thể tuyên bố:"Ai động vào chủ nhân ta, sẽ phải trả giá."

Vivian không cần quay lại.

Cô khẽ giơ tay trái lên, một ấn chú nhỏ phát sáng nơi cổ tay, điều khiển linh hỏa rồng xoay quanh mình.Vivian (giọng lạnh băng):

– Nếu cô không chấp nhận... thì đứng lại.

Chúng ta phải tiếp tục trận đấu này chứ?(Âm cuối kéo dài, vang lên như lưỡi dao cắt qua lớp sương)Clarisse giật mình quay lại, lùi nửa bước, ánh mắt lấp lóe giữa sợ hãi và tự ái.

Nhưng chưa kịp phản ứng, một giọng nói vang lên như tiếng chuông cắt ngang không khí.Thầy Kael (nghiêm khắc, có chút lo lắng):

– Vivian... bình tĩnh!(Ông bước tới gần mép khán đài, ánh mắt tập trung vào cặp mắt rực cháy kia)Thầy Kael:

– Em đang để cảm xúc chi phối sức mạnh.

Nếu tiếp tục như vậy, em sẽ mất kiểm soát!(Nhưng thầy chưa kịp nói hết câu, con rồng sau lưng Vivian khẽ hạ đầu xuống, áp sát vào vai cô – như muốn vỗ về.

Cảnh tượng ấy khiến cả sân khấu im phăng phắc... vì không ai nghĩ một con linh thú lửa lại có biểu cảm như vậy.)Vivian vẫn không rời mắt khỏi Clarisse, giọng trầm xuống:– Em rất bình tĩnh, thưa thầy.

Nhưng nếu mọi người cứ nghĩ sức mạnh này là gian lận... thì em phải cho họ thấy: nó là sự thật.(Và em không cần xin lỗi vì đã là chính mình.)Clarisse nắm chặt tay, cơ thể run lên vì áp lực đang bao trùm.

Nhưng lần này, cô không thể phản đòn.

Dưới ánh nhìn của hàng trăm người – và một con rồng linh hỏa hùng mạnh... cô dần nhận ra, thứ mình đứng trước không chỉ là một học viên nữa.Mà là một sinh vật của truyền thuyết.Cả hội trường như bị đóng băng trong giây lát.Trên khán đài, tất cả giám khảo đồng loạt bật dậy, sẵn sàng niệm chú để ngăn chặn linh hỏa rồng.

Áp lực từ Vivian quá lớn – nó không còn đơn thuần là kiểm tra học viên, mà đã thành một trận chiến thực thụ giữa hai ý chí.Bỗng..."

Thầy dùng danh dự bản thân ra đảm bảo cô bé dưới kia chiến thắng hoàn toàn bằng thực lực."

Giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm khắc vang lên từ phía cửa lớn cuối hội trường.

Âm thanh vang vọng như xuyên qua linh hồn từng người."

Nếu ai còn ý kiến gì... có thể trực tiếp đến gặp thầy."

Mọi ánh mắt lập tức quay lại.Một bóng người khoác áo choàng dài màu xanh lam đậm, thêu biểu tượng cổ ngữ của Học viện ở sau lưng.

Tóc ngắn muối tiêu, ánh mắt sâu như biển đêm.

Thầy Hiệu trưởng Ardyn – người được mệnh danh là "Khiên Giáp Phép Thuật cuối cùng" của cuộc chiến Pháp Thuật Đen – đang đứng ngay đó.Cả hội trường như nín thở.

Thầy Ardyn chưa từng xuất hiện trong các buổi kiểm tra, cũng không bao giờ can thiệp vào quá trình đào tạo học viên.

Sự xuất hiện lần này... không khác gì chấn động.Thầy bước chậm rãi về phía khán đài, giọng nói vẫn trầm ổn, nhưng từng từ như đánh thẳng vào sự kiêu ngạo của những kẻ ngạo mạn.:"Còn học viên Clarisse..." (giọng lạnh đi)"Nếu em còn cố chấp, thì hãy rời khỏi học viện pháp thuật đi."

Clarisse siết chặt nắm tay, cả người khựng lại."

Trường chúng ta không có chỗ cho sự kiêu ngạo mù quáng."

"Chúng ta học pháp thuật – không phải để chứng minh bản thân tài giỏi, mà là để bảo vệ mảnh đất này khỏi những thế lực bóng tối."(Thầy quay sang toàn bộ học viên, ánh mắt xoáy vào đám đông)"Nếu có ai trong số các em dùng sức mạnh chỉ để khẳng định bản thân, giẫm đạp người khác, xem thường những kẻ yếu hơn... vậy thì người đó không phù hợp với ngôi trường này."

Không khí như vỡ tung.Một vài học viên lén cúi đầu.

Còn Vivian – cô đứng yên, con rồng lửa sau lưng khẽ cúi đầu như thể cũng đang bày tỏ lòng tôn kính.Clarisse – lần đầu tiên, khuôn mặt cô hiện lên sự hoảng loạn thật sự.

Không phải vì thua một trận đấu... mà vì bị chính biểu tượng cao nhất của Học viện đánh giá thấp nhất.Cô cắn môi, lùi từng bước... nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn không cam lòng.Clarisse cắn chặt môi, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Vivian, trong lòng ngùn ngụt tức giận.

Cô không lên tiếng, nhưng hai tay nắm chặt, móng tay gần như in dấu lên lòng bàn tay.Dưới ánh nhìn bao trùm của hàng trăm con mắt, và cả tiếng bước chân từ phía thầy Hiệu trưởng đang từ từ tiến xuống bậc thềm, Clarisse lùi lại một bước — nhưng không phải vì sợ hãi.

Là để giấu đi ánh mắt vừa ướt vừa rực cháy... không cam tâm.Cô xoay người, mái tóc vàng nhạt quét qua không khí như một vết cắt lạnh lùng.

Trước khi rời đi, Clarisse để lại một câu nhẹ như gió... nhưng đủ để cả khán đài phải rùng mình:– Một trận thắng không chứng minh được điều gì, Vivian.

Sẽ có lần tiếp theo... và lần đó, tôi sẽ là người khiến cô không thể ngẩng đầu.Rồi bóng dáng ấy khuất dần sau cánh cửa, để lại sau lưng mình không khí nặng nề như tro tàn sau cơn bão – và một hứa hẹn âm ỉ chưa thể tắt.Giữa lúc mọi ánh mắt còn đang đổ dồn về phía Vivian và thầy Hiệu trưởng, một góc khán đài trên cao khẽ rung nhẹ — như có thứ gì đó vừa rút lui khỏi tầm mắt người thường.Một bóng người lặng lẽ đứng trong vùng tối, chiếc áo choàng sẫm màu như hòa làm một với cái bóng kéo dài sau hàng ghế.

Hắn không nói gì, chỉ nhếch môi cười — một nụ cười lạnh lùng, ẩn chứa sự hứng thú khó hiểu... như thể vừa chứng kiến một quân cờ bất ngờ bắt đầu phát sáng.– Cảm xúc mạnh mẽ... sức mạnh tiềm ẩn...

Flame of Soul à?

Quả là một món quà thú vị từ số phận.

Nhưng cũng đừng quên, ngọn lửa càng đẹp... càng dễ bị vấy bẩn.Hắn bước lùi dần, hòa vào màn đêm sau khán đài.

Phía xa, bóng Clarisse đang bước vội qua dãy hành lang, không hề biết rằng có kẻ đang âm thầm theo sau mình — như một cái bóng của sự cám dỗ.– Clarisse... cô còn giận dữ, còn muốn chứng minh bản thân... thì chúng ta còn lý do để hợp tác.Một luồng khí đen mỏng manh bay qua những viên đá lát sàn, chẳng ai để ý đến.

Nhưng từ khoảnh khắc ấy, sân trường không còn yên bình nữa.Clarisse bước nhanh ra khỏi khán đài, tiếng nói của thầy Hiệu trưởng vẫn còn vang vọng sau lưng, như từng đợt gió lạnh quất vào lòng tự tôn đang rạn vỡ của cô.

Mọi ánh mắt đổ dồn về Vivian – người mà cô chưa từng xem là đối thủ – nhưng lại khiến cô bẽ mặt giữa toàn trường.Góc hành lang tối, tiếng giày cao gót dừng lại.

Một giọng nói trầm thấp cất lên từ bóng đen:– Cô thấy sao?

Họ chưa từng coi trọng cô...

Chỉ vì một đứa "tân binh" không rõ lai lịch mà khiến cô – người được chọn từ dòng tộc pháp sư danh giá – bị sỉ nhục.Clarisse siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.

Cô không trả lời, nhưng ánh mắt dao động rõ rệt.– Gia đình cô chọn con đường chính nghĩa... nhưng chính nghĩa có cho cô được sự công nhận không?

Cô có thể mạnh hơn – nếu không bị trói buộc bởi mấy thứ "truyền thống" ngớ ngẩn đó.Im lặng.

Cô quay đi... nhưng không rời đi.

Giọng nói ấy như mọc rễ trong lòng cô:– Hãy chứng minh cô hơn nó.

Không cần tuân theo luật lệ, chỉ cần tuân theo sức mạnh.Cô gái trẻ – Clarisse – đứng lặng giữa ngã rẽ.

Một bên là ánh sáng của danh dự, niềm tin mà gia tộc đặt lên vai cô từ nhỏ.

Một bên là cám dỗ của quyền lực... thứ có thể khiến cô không bao giờ thua cuộc nữa.Từ đôi mắt xám tro, thứ gì đó vụt sáng rồi vụt tắt.

Cô không trả lời – nhưng bóng cô hòa vào màn đêm, như thể một phần linh hồn vừa bị rút khỏi ánh sángClarisse bước nhanh ra khỏi khán đài, tiếng nói của thầy Hiệu trưởng vẫn còn vang vọng sau lưng, như từng đợt gió lạnh quất vào lòng tự tôn đang rạn vỡ của cô.

Mọi ánh mắt đổ dồn về Vivian – người mà cô chưa từng xem là đối thủ – nhưng lại khiến cô bẽ mặt giữa toàn trường.Góc hành lang tối, tiếng giày cao gót dừng lại.

Một giọng nói trầm thấp cất lên từ bóng đen:– Cô thấy sao?

Họ chưa từng coi trọng cô...

Chỉ vì một đứa "tân binh" không rõ lai lịch mà khiến cô – người được chọn từ dòng tộc pháp sư danh giá – bị sỉ nhục.Clarisse siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.

Cô không trả lời, nhưng ánh mắt dao động rõ rệt.– Gia đình cô chọn con đường chính nghĩa... nhưng chính nghĩa có cho cô được sự công nhận không?

Cô có thể mạnh hơn – nếu không bị trói buộc bởi mấy thứ "truyền thống" ngớ ngẩn đó.Im lặng.

Cô quay đi... nhưng không rời đi.

Giọng nói ấy như mọc rễ trong lòng cô:– Hãy chứng minh cô hơn nó.

Không cần tuân theo luật lệ, chỉ cần tuân theo sức mạnh.Cô gái trẻ – Clarisse – đứng lặng giữa ngã rẽ.

Một bên là ánh sáng của danh dự, niềm tin mà gia tộc đặt lên vai cô từ nhỏ.

Một bên là cám dỗ của quyền lực... thứ có thể khiến cô không bao giờ thua cuộc nữa.Từ đôi mắt xám tro,thứ gì đó vụt sáng rồi vụt tắt.

Cô không trả lời – nhưng bóng cô hòa vào mànđêm, như thể một phần linh hồn vừa bị rút khỏi ánh sáng
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 3 - Cuộc hội ngộ người quan trọng


Quay lại giữa khuôn viên khán đài vẫn còn vương lại hơi nóng của trận chiến vừa qua, thầy Hiệu trưởng – người chưa từng xuất hiện trước đông đảo học viên – chậm rãi bước xuống bậc thềm.

Bóng ông đổ dài trên nền đá, hòa vào ánh nắng hoàng hôn nhạt màu.

Khi đến gần Vivian, ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm mà nghiêm nghị:– Em đã làm rất tốt.

Nhưng trước khi học cách điều khiển ngọn lửa thượng cổ ấy, hãy học cách điều khiển chính mình.

Một khi em đánh mất lý trí... ngọn lửa kia sẽ không chỉ thiêu đốt bản thân, mà còn có thể khiến những người vô tội xung quanh phải chịu tổn thương.Vivian ngước ánh mắt lên nhìn người đàn ông ấy – người mà cô kính trọng nhất.

Đôi hàng mi khẽ run, như thể cảm xúc vừa ùa về trong thoáng chốc.

Nhưng rồi, gương mặt cô bé lại rạng rỡ lên bởi một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt ánh lên nét trẻ con mà chỉ dành riêng cho một người duy nhất:– Dạ... em biết rồi ạ.

Nhưng... thầy vẫn cho em được theo học thầy Kael chứ?

Tại...

ở trường này em thấy chỉ có thầy ấy là đẹp trai nhất thôi ạ!Hiệu trưởng thoáng sững người, rồi đôi chân mày giãn ra – gương mặt uy nghiêm cũng không kìm được mà bật cười đầy bao dung, như một người cha nhìn thấy trò nghịch ngợm của đứa con nhỏ:– Ừm...

được rồi.

"Thầy Kael đẹp trai" vẫn sẽ tiếp tục là người hướng dẫn em.

Nhưng nè... vừa rồi em nói là ở trường này chỉ có một mình thầy Kael là người đẹp trai, đúng không?Ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch xen chút thách thức.

Vivian như bị bắt bài, đôi mắt mở to, vội cười lấp liếm:– À à...

ý em là... thầy Kael chỉ là kiểu "ưa nhìn" thôi ạ!

Còn nói về đẹp... thì người trước mặt em mới là người đẹp nhất rồi... từ trong ra ngoài luôn đó ạ~Giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại như sợi tơ, ánh nhìn dịu dàng như đang nũng nịu với người thân.Trong khoảnh khắc đó, thầy Hiệu trưởng im lặng, ánh mắt dịu đi, bàn tay khẽ siết nhẹ bờ vai nhỏ nhắn như một lời động viên không cần thành lời.

Ông biết, cô bé này đã thay đổi.

Không còn là kẻ bị ruồng bỏ, cô lập trong bóng tối... mà là một đốm lửa biết yêu thương, biết rực cháy vì những điều ấm áp.Với mọi người, Vivian có thể là cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng, luôn dùng ánh mắt sắc lẹm để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.

Nhưng chỉ trước mặt ông – người đã cứu cô khỏi hố sâu tuyệt vọng, đã dang tay che chở giữa búa rìu dư luận, đã cho cô cơ hội được sống một lần nữa – Vivian mới trở lại đúng với độ tuổi của mình.Một đứa trẻ... biết làm nũng, biết mỉm cười, biết tin tưởng.Một đứa con gái nhỏ, ngỡ ngàng nhận ra rằng... mình cũng có thể được yêu thương.Thầy hiệu trưởng bật cười dịu dàng, khẽ xoa đầu Vivian như một người cha hiền từ:– Cái miệng nhỏ này thiệt khéo nịnh quá nha.

Được rồi, coi như em thắng.Nhưng từ phía sau, một giọng nói trầm trầm vang lên, mang theo chút... ghen ghen giấu không kỹ:Thầy Kael (lạnh giọng giả vờ nhưng mắt liếc nhẹ): – Ủa?

Vậy ra... tôi chỉ là "ưa nhìn" thôi à?Vivian (giật mình quay lại, đôi mắt tròn xoe như nai con bị bắt gặp đang ăn vụng): – Ơ... dạ... không phải, ý em là... thầy là người "ưa nhìn nhất" trong số những người... nhìn được ạ!Thầy hiệu trưởng (vừa nhịn cười vừa vỗ vai Kael): – Thôi Kael, đừng bắt nạt học trò của tôi.

Tội nghiệp nó phải lách chữ từng tí một.

Dù gì thì...

ít nhất vẫn có người trong mắt em ấy là "đẹp nhất" rồi đó. (liếc nhẹ qua Vivian)Vivian (hai má hơi đỏ, khẽ cúi đầu): – Dạ... tại vì... thầy là người đầu tiên tin em, nên trong mắt em... thầy đẹp từ trong ra ngoài luôn ạ.Không khí trở nên dịu lại – sau một trận chiến căng thẳng, giờ đây là sự ấm áp chan hoà trong ánh chiều tà đổ dài khắp sân khấu.

Dưới khán đài, vài học viên cũng bắt đầu xì xào ngưỡng mộ – không chỉ vì sức mạnh... mà vì Vivian dường như mang trong mình thứ ánh sáng mà mọi trái tim từng tổn thương đều muốn tìm đến...Phần 4 – Buổi tập luyện đầu tiênTại một không gian riêng biệt nằm sau khu rừng thiêng của học viện – nơi chỉ dành cho những buổi huấn luyện đặc biệt, thầy Kael đang đứng đối diện Vivian.

Trời chiều đổ bóng vàng nhạt lên từng tán cây cổ thụ, ánh sáng len lỏi qua làn sương mỏng manh tạo nên một khung cảnh kỳ ảo như trong truyện cổ tích.Thầy Kael khoanh tay nhìn cô bé trước mặt, giọng trầm ổn vang lên:– Hôm nay chúng ta bắt đầu bước đầu tiên: điều khiển Hỏa Linh bằng dòng chảy mana trong cơ thể.

Ngọn lửa của em không giống bất kỳ ai, nên cách khống chế nó cũng phải khác biệt.Vivian khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.

Cô hít một hơi sâu, cảm nhận từng dòng mana len lỏi qua mạch máu như những con suối nhỏ đang vẽ bản đồ bên trong cơ thể mình.

Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, hòa quyện với năng lượng lửa đang từ từ thức tỉnh.Bất chợt, một luồng ánh sáng đỏ cam rực rỡ bùng lên từ tay cô, rồi phân tách thành hai luồng khí hình xoắn.

Không gian phía trước cô chợt vỡ tan như mặt nước bị chạm vào.

Từ trong làn lửa, hai sinh linh nhỏ bé chậm rãi bước ra.Một bé rồng lửa màu đỏ ruby, cặp sừng xoắn cong cong như những ngọn lửa cuộn tròn, đôi mắt sáng rực lên tinh nghịch.Cùng lúc đó, một bé phượng hoàng nhỏ nhắn với bộ lông ánh vàng cam mềm mại tựa ánh chiều tà đáp nhẹ lên vai Vivian, đôi cánh bé xíu đập nhè nhẹ như đang thăm dò thế giới xung quanh.Thầy Kael thoáng mở to mắt – không phải vì hình dạng đáng yêu, mà vì luồng khí tỏa ra từ hai sinh linh nhỏ kia... mạnh đến mức thậm chí có thể làm rung chuyển toàn bộ ranh giới giữa các chiều không gian nếu được đánh thức hoàn toàn.– Chúng... là linh thú cấp S – nhưng lại xuất hiện dưới hình dạng non nớt? – thầy khẽ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Vivian đầy sự ngạc nhiên lẫn dè chừng.Vivian mở mắt, nhìn hai sinh vật đang vây quanh mình, một đứa lăn tròn dưới đất, một đứa cọ cánh lên má cô.

Cô bật cười khe khẽ:– Dễ thương thật đó... nhưng em cảm nhận được, trong hai nhóc này... có thứ gì đó rất to lớn đang ngủ yên.Thầy Kael khẽ gật đầu, tiến lại gần:– Chính xác.

Chúng chưa trưởng thành, nhưng chỉ cần em đủ vững tâm...

đủ mạnh mẽ... thì một ngày nào đó, rồng lửa và phượng hoàng này sẽ trở thành ngọn giáo và tấm khiên mạnh mẽ nhất của em.– Nhưng nhớ kỹ, Vivian... sức mạnh thật sự không nằm ở kích cỡ hay độ uy lực.

Mà là ở cách em kết nối với chúng.

Linh thú chỉ trung thành với ai thực sự lắng nghe được tiếng gọi trong linh hồn của chính mình.Vivian khẽ cúi nhìn hai linh vật nhỏ đang ríu rít bên chân mình, ánh mắt lấp lánh – cô bé không nói gì, nhưng nụ cười nhẹ nơi khóe môi đã nói thay tất cả.Đây... chính là bước đầu tiên trên con đường trở thành người điều khiển Hỏa Linh vĩ đại nhấtTrong khuôn viên luyện tập đặc biệt – nơi chỉ dành cho những học viên được chọn, Vivian đang ngồi khoanh chân giữa vòng phép trận màu đỏ rực, ánh sáng của tinh thạch mana chập chờn phản chiếu lên gương mặt cô bé.

Thầy Kael đứng cách đó không xa, ánh mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của cô, giọng đều đều vang lên giữa không gian yên tĩnh.– Hít thở sâu... cảm nhận luồng mana chạy trong cơ thể.

Đừng ép nó, hãy lắng nghe... như thể đang nghe chính tâm hồn em thì thầm.Vivian khẽ gật đầu.

Cô nhắm mắt, mái tóc bồng bềnh nhẹ theo gió, từng làn khí nóng dần dâng lên từ lòng bàn tay.

Nhưng khi vừa chạm đến dòng mana sâu hơn trong người — đột nhiên, hình ảnh... những tiếng la mắng, roi vọt, ánh mắt đầy phẫn nộ của ba mẹ... rồi cả nụ cười nhếch mép của đứa em gái ấy — ập đến như một cơn lũ trào ngược."

Đừng nói mày là chị tao."

"Vô dụng như mày sống làm gì?"

"Chúng tôi chưa từng sinh ra đứa con như cô."

Đôi mắt Vivian mở to, ngập nước nhưng lại tràn đầy hoảng loạn.

Mana trong người cô bắt đầu dao động dữ dội.

Vòng phép dưới chân rạn nứt, các ký tự cổ bay loạn xạ.

Hai quả cầu lửa xuất hiện sau lưng cô, xoáy tròn rồi nổ tung thành hai hình hài nhỏ nhắn nhưng mãnh liệt.Một bé rồng lửa – vảy đỏ như than cháy, đôi mắt ánh vàng sắc như dao.

Một chú phượng hoàng non – toàn thân là ánh lửa xanh lam, đôi cánh run lên dữ dội.Chúng gầm lên, không còn là hai linh thú đáng yêu lúc đầu nữa.

Khí áp dồn xuống, không khí trở nên đặc quánh.

Cây cối quanh sân tập rít lên, lửa liếm mặt đất như đang tìm kẻ thù.

Thầy Kael lập tức dựng lên một lớp phòng hộ.– Vivian!

Ngừng lại!

Em không ổn định – đừng để quá khứ điều khiển em!Nhưng Vivian không nghe thấy gì.

Toàn thân run rẩy, gương mặt trắng bệch, đôi mắt như đang nhìn vào một nơi nào khác rất xa – nơi bóng tối vẫn còn xiết chặt lấy trái tim cô.Lúc ấy, rồng lửa gầm lên, lao thẳng về phía vòng bảo hộ.

Còn phượng hoàng thì bay lên cao, chuẩn bị phóng lửa như muốn thiêu rụi bất cứ ai tiến gần.– Thầy Kael! – Một giám hộ trong khu luyện tập hét lên – Mana của linh thú vượt cấp rồi!

Chúng đang tự kích hoạt bản năng chiến đấu!Thầy Kael nghiến răng, tay siết chặt cây trượng:– Không được để cô bé bị nuốt chửng bởi chính nỗi đau của mình...
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 4 - Lần đầu giao tiếp với Linh thú


Trong vòng tay của thầy Kael, Vivian vẫn còn run rẩy.

Nơi đáy sâu của tâm trí, nơi ánh sáng và bóng tối đang giằng co... có một khoảng lặng dịu dàng len vào như làn sương mỏng.Một âm thanh khe khẽ vang lên... nhỏ như tiếng gió lay cánh hoa, trong trẻo như tiếng trẻ thơ đang gọi khẽ:"Chị ơi...

đừng sợ nữa..."

Tiếp theo là giọng thứ hai, mềm mại, có chút nghèn nghẹn như sắp khóc:"Bọn em ở đây mà... bọn em luôn ở đây với chị..."

Trước mắt Vivian là một khoảng trống màu đỏ cam như ánh hoàng hôn, và từ trong đó, hai bóng dáng bé nhỏ dần hiện lên — một bé rồng đỏ rực như hòn than sống, và một phượng hoàng nhỏ nhắn tỏa ánh lửa dịu dàng màu hồng nhạt.

Cả hai đang lặng lẽ bước đến, đôi mắt tròn xoe ánh lên nỗi lo lắng lẫn thương yêu."

Chị ơi... chị đừng khóc nữa..."

"Bọn em không muốn thấy chị đau như vậy đâu..."

Bé rồng rụt rè vươn cánh tay ngắn ngủn chạm vào lòng bàn tay Vivian nơi tâm trí.

Phượng hoàng bé xíu thì dụi đầu vào vai cô như mèo con, truyền hơi ấm rất đỗi dịu dàng."

Nếu chị buồn... chị cứ ôm bọn em nha..."

"Dù lửa có bùng lên bao nhiêu... bọn em vẫn sẽ không rời xa chị đâu..."

Lời thì thầm ấy cứ lặp lại nhẹ nhàng như sóng vỗ bờ, chảy xuyên qua lớp ký ức đen tối.

Sự rối loạn trong dòng mana của Vivian như được xoa dịu từng chút một.

Cô bé từ từ nới lỏng cơ thể, đôi mắt nhắm lại, nước mắt vẫn còn vương nhưng đã lấp lánh như pha lê phản chiếu tia sáng đầu tiên của ngày mới.Trong lòng, Vivian khẽ gọi:"Cảm ơn... cảm ơn vì đã không bỏ chị lại một mình..."

Trong tiềm thức đang mờ dần như màn sương tan, đôi tay Vivian run rẩy khép lại... như muốn giữ lấy hơi ấm nhỏ bé ấy mãi mãi.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy... có ai đó ở lại bên mình, không vì nghĩa vụ, không vì thương hại — chỉ đơn giản là vì họ thật sự muốn ở lại.Không ai sợ hãi ánh lửa của cô.

Không ai chạy trốn khỏi cơn giận dữ trong tâm hồn cô.Chỉ có hai sinh linh nhỏ, tay ngắn chân ngắn, cố gắng ôm chặt lấy một cô bé đang tự thấy mình đáng sợ... mà vẫn nói một câu cực kỳ đơn giản:"Bọn em thương chị."

Trái tim đang tan vỡ của Vivian như được vá lại bằng những mũi kim bằng lửa — thứ lửa không đốt cháy, mà sưởi ấm.

Và trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên sau rất lâu... cô bé không còn thấy mình là một con quái vật.Mà là... một người chị.

Có hai đứa em nhỏ đáng yêu.

Và có một người thầy sẵn sàng ôm lấy mình giữa ngọn lửa.Ngọn lửa từ từ lụi dần, như đang mệt mỏi sau cơn giận dữ... hoặc như được vỗ về dịu dàng.

Không gian dần trở lại vẻ yên bình, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, nhịp tim hối hả và một cảm giác...

được bảo vệ.Vivian khẽ mở mắt.

Ánh sáng đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt thầy Kael — lo lắng, nhọc nhằn, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.

Một tay thầy ôm lấy vai cô, tay còn lại vẫn như đang che chắn khỏi mọi nguy hiểm.Cô bé ngơ ngác chớp mắt, rồi... cảm thấy có gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm cọ vào má mình."

Chị Vivi tỉnh rồiaa~" – một giọng líu ríu vang lên bên tai phải."

Chị đau không...?

Bọn em không dám để ai làm chị buồn nữa đâu..." – giọng còn lại vang nhẹ như tiếng thì thầm của tro tàn, đầy áy náy.Hai bé linh vật – Rồng Lửa và Phượng Hoàng con – đang ôm hai bên mặt cô, khuôn mặt tròn trĩnh hiện rõ vẻ sợ hãi... vì chính bản thân chúng vừa mới mất kiểm soát.

Lửa vẫn còn âm ỉ quanh đôi cánh nhỏ, nhưng lại ấm như ánh nắng chiều cuối thu.Vivian không nói gì.

Chỉ đưa tay lên khẽ xoa đầu từng đứa — một cách chậm rãi, dịu dàng.

Đôi mắt ngân ngấn nước nhưng môi cô lại nở một nụ cười nhẹ: "Không sao đâu...

Chị biết mà... hai nhóc chỉ đang cố bảo vệ chị thôi."

Cô quay sang nhìn thầy Kael, môi mím chặt rồi lí nhí: "Em... lại mất kiểm soát rồi phải không...?"

Thầy Kael nhẹ gật đầu, bàn tay vẫn đặt nơi bờ vai cô — vững chãi và đầy kiên nhẫn: "Ừ.

Nhưng em cũng đã nghe thấy bọn nhỏ... và tự mình quay về.

Đó là điều quan trọng nhất."

Vivian cúi đầu, mái tóc rối bù rủ xuống che đi đôi gò má đang ửng hồng.

Lâu lắm rồi... cô mới được khóc — không phải vì đau, mà là vì biết mình không còn một mình.Trong khu luyện tập giờ đây chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ và ánh sáng cam nhạt vẫn âm ỉ quanh quẩn, phản chiếu những đốm lửa nhỏ lấp lánh như sao băng bị giữ lại giữa trời chiều.Thầy Kael nhẹ nhàng đứng sau lưng Vivian, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ sâu:– Mana và linh lực là những thứ sống động, Vivian à.

Nhưng để làm chủ chúng, em không thể chỉ dựa vào sức mạnh.

– Hãy kết nối với chúng từ trái tim, như một gia đình.

Em hãy thử đặt tên cho hai Hỏa Linh bé nhỏ của mình đi.

Khi được gọi tên, chúng sẽ biết mình là một phần quan trọng trong thế giới của em.Vivian ngẩng đầu, ánh mắt hơi mở to như đang được dẫn lối bởi điều gì đó rất thiêng liêng.

Cô quay sang nhìn hai Hỏa Linh nhỏ — một bé rồng cuộn tròn lửa rực như ánh bình minh, và một bé phượng hoàng lửa có đôi cánh mềm mại lấp lánh như tàn tro ánh kim.Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập của trái tim, như để tìm ra những cái tên thuộc về linh hồn mình từ rất lâu.– "Em... sẽ gọi bé rồng là Flam – ngọn lửa kiêu hãnh..."

– "Và bé phượng hoàng là Sola – ánh mặt trời ấm áp..."

Ngay khi lời ấy được thốt ra, một luồng sáng kỳ diệu tỏa ra từ cả hai linh thể.

Ánh lửa bao quanh chúng như lột xác — tuy hình hài vẫn nhỏ bé đáng yêu, nhưng ngọn lửa xung quanh rõ ràng trở nên đậm sắc hơn, uy nghi hơn.

Flam rít nhẹ một tiếng đầy khí thế, còn Sola lại lượn một vòng quanh Vivian, để lại vệt lửa vàng mỏng như dải lụa trời.Thầy Kael khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo sự hài lòng lẫn cảm động:– Tốt lắm, Vivian.

Một mối kết nối thật sự đã được hình thành.

Từ giờ chúng không chỉ là linh vật, mà là bạn đồng hành, là gia đình.

Em hãy luôn gọi tên chúng mỗi khi cần, và chúng sẽ luôn ở bên em.Hai Hỏa Linh – Flam và Sola – lúc này ngồi bệt xuống bên cạnh Vivian, tựa như hai đứa trẻ vừa được ôm ấp sau cơn mơ dài.

Flam lẽo đẽo bay theo sau Vivian, đôi cánh nhỏ vỗ phành phạch, mặt phụng phịu thấy rõ:– "Chị Vivi ơiiii, sao lúc nãy chị chỉ nhìn thầy Kael hoài thôi vậy!" – Nó nghiêng đầu, cái sừng nhỏ phát sáng nhè nhẹ như đang hờn dỗi.Sola thì búng một vòng lửa trước mặt cô, vòng tay chéo lại ra vẻ giận dỗi:– "Ừ đó!

Còn tụi em ở đây nè!

Tụi em cũng mạnh mà cũng đẹp nữa!

Sao chị không xoa đầu tụi em giống như chị cười cười với thầy Kael chớ!"

Vivian khựng lại, nhìn hai nhóc với vẻ ngỡ ngàng một chút rồi bật cười.

Cô ngồi xuống đất, xòe tay ôm cả hai đứa lại:– "Thôi nào~ chị Vivi thương hai đứa nhất trên đời mà.

Hai bé ghen với thầy Kael là chị giận luôn á~"Hai linh vật nghe xong thì mắt long lanh hẳn lên, Flam dụi đầu vào lòng cô:– "Thật không đó... chị Vivi không được bỏ tụi em nha!"– "Chị phải chơi với tụi em mỗi ngày đó!

Không được suốt ngày ngó thầy Kael rồi cười cười nữa!" – Sola vừa nói vừa nhéo nhẹ tóc Vivian bằng lửa mềm, như đang nhắc nhở.Vivian bật cười khúc khích, vỗ nhẹ đầu cả hai:– "Chị hứa.

Nhưng mà thầy Kael đẹp trai thật mà~"– "Éhhhhhh!" – Cả hai cùng đồng thanh, giậm chân mini một cái, lửa xung quanh nhảy múa rối rít như mưa pháo hoa nhỏ.

Không khí lúc này như tan chảy trong ngọt ngào và hương ấm lửa thuần khiếtThầy Kael bước đến gần, vô tình nghe trọn vẹn màn "tâm tình ghen tuông" của ba chị em.

Khóe môi anh bất giác cong lên như chẳng thể giấu nổi nụ cười, nhưng rồi lại ho khẽ một tiếng, cố lấy vẻ nghiêm nghị:– "Hai đứa còn la om sòm nữa là thầy dùng pháp thuật nước dập hết lửa của tụi con bây giờ, tin không?"

Giọng anh trầm ấm nhưng rõ ràng mang theo vẻ trêu chọc.

Cả hai nhóc giật mình xoay người lại, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thầy Kael chằm chằm.

Ngọn lửa quanh người lập tức bốc cao lên đôi chút — nhưng thay vì nóng rát hay nguy hiểm, chỉ là một loại "lửa hờn dỗi" dễ thương đến mức muốn ôm luôn cả hai đứa.Flam nhăn mặt, gồng người vung tay tí hon của mình:– "Thầy dám không!

Thầy mà dập lửa của tụi con là chị Vivi khóc cho thầy coi!"

Sola khoanh tay, bĩu môi hờn dỗi:– "Thầy ghét ghê!

Chị Vivi là của tụi con mà, không cho ai giành hết trơn!"

Vivian nghe xong chỉ biết cười ngặt nghẽo, nhìn hai linh vật đang phồng má như hai trái cà chua lửa mini mà xoa đầu dỗ dành:– "Thầy Kael đẹp trai quá nên bị tụi nhỏ ghen đó, thầy ráng chịu đi~"Thầy Kael nghe vậy thì ho khẽ một tiếng nữa, mặt hơi đỏ lên vì bị trêu, nhưng ánh mắt lại đầy dịu dàng:– "Ừ được rồi.

Chị Vivi là của hai đứa, nhưng cũng là học trò của thầy nữa.

Cho thầy mượn chút xíu được không?"

Flam và Sola nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Vivian như muốn hỏi "chị thấy sao nè?"

Vivian nháy mắt, làm bộ bí mật:– "Chút xíu thôi nha~ xong rồi chị Vivi về chơi với hai nhóc tiếp nè~"Hai bé Hỏa Linh nghe vậy mới chịu rút lửa lại, nhảy nhót vòng quanh cô như đang ăn mừng... nhưng vẫn không quên lườm thầy Kael một cái kiểu "chúng tôi đang để ý đó nha!Buổi chiều lặng lẽ phủ ánh nắng vàng lên khu vực luyện tập.

Thầy Kael đứng bên cạnh Vivian, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng không giấu được sự dịu dàng thường thấy dành riêng cho cô bé.

Anh đưa tay vẽ một vòng tròn nhỏ trên mặt đất, truyền mana ổn định rồi quay sang cô.– "Vivian, hãy thử cảm nhận mạch mana xung quanh em, hòa nhịp cùng nó trước khi dẫn dắt vào dòng chảy nội tại.

Việc điều khiển Hỏa Linh sẽ ổn định hơn nếu em bắt đầu từ sự tĩnh tại."

Vivian khẽ gật đầu, nhắm mắt hít sâu.

Một làn hơi nóng nhẹ lan ra quanh cô như cánh tay vô hình đang vươn mình thức tỉnh.

Nhưng..."

CHỊ VIVI!

Nhìn con bay nè!!!"

"Coi con xoay người mấy vòng như lốc xoáy lửa luôn đó nhaaaa~!"

Hai nhóc tỳ, Flam và Sola, từ đâu không rõ, đã phóng vụt tới giữa sân tập, mỗi đứa quấn lấy một bên vai Vivian, vừa bay vừa xoay vừa... thi nhau tạo hình lửa y hệt màn biểu diễn xiếc.Vivian mở mắt, bối rối còn thầy Kael thì chỉ biết chống cằm nhìn bầu trời với một tiếng thở dài ngắn gọn:– "...

Thầy nên đoán trước rồi mới phải."– "Hai đứa thôi nào, chị đang học nghiêm túc mà," Vivian khẽ quát nhẹ, tay đỡ một đứa đang đòi trèo lên đầu mình.Flam dừng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ hoe long lanh:– "Chị... la con..."

Sola bĩu môi:– "Chị không thương con nữa... hồi nãy còn cười với thầy Kael, giờ lại nạt con..."

Póc!Cả hai lập tức hóa thành hai cục lửa nhỏ rút vào vòng triệu hồi, biến mất để lại một đám khói đỏ nhạt, y như hai đứa nhỏ giận dỗi trốn vào phòng khóa cửa.Vivian sững người, gương mặt hiện rõ vẻ hối lỗi.– "Trời ơi... hai nhóc giận thật rồi hả?" – cô khẽ lẩm bẩm.Thầy Kael đứng bên cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô một cái đầy khích lệ:– "Lũ nhóc dễ mềm lòng mà.

Em có thể dỗ tụi nó sau buổi tập.

Nhưng nhớ nè — nếu muốn kết nối sâu với Hỏa Linh, điều quan trọng nhất không phải sức mạnh, mà là trái tim."

Buổi tối hôm đó, tại vườn cây phía sau ký túc xá, Vivian một mình ngồi dưới gốc cây nơi cô thường triệu hồi hai linh vật nhỏ.

Một vòng tròn mana tỏa ra nhè nhẹ, như đang gọi tên hai đứa trẻ giận dỗi kia.– "Flam, Sola... ra đây đi mà.

Chị xin lỗi, chị không có ý nạt đâu... chỉ là chị muốn nhanh học giỏi để bảo vệ hai đứa thôi..." – giọng cô bé trầm xuống, ánh mắt có chút lo lắng.Một làn gió nóng nhè nhẹ thổi qua.

Rồi như được chạm đến bằng cảm xúc chân thành, hai quả cầu lửa nhỏ từ từ hiện ra, vẫn còn... phụng phịu.Sola khoanh tay:– "Chị la thiệt mà..."

Flam thì nép sau lưng chị mình, nhỏ giọng:– "Nhưng... con cũng nhớ chị..."

Vivian cười nhẹ, dang tay ôm cả hai vào lòng:– "Lần sau chị sẽ nhẹ nhàng hơn, hứa luôn.

Vậy giờ hai nhóc có chịu tha lỗi cho chị Vivi hông nè?"

Hai nhóc liếc nhau, rồi cùng đồng thanh nhỏ xíu như hai chú mèo con:– "Tha... nhưng chị phải hát ru tụi con ngủ đó!"

Từ phía xa, thầy Kael đứng khoanh tay dựa lưng vào gốc cây khác, ánh mắt dịu dàng dõi theo ba "nhóc con" đang hòa giải.

Anh khẽ lẩm bẩm:– "Xem ra... cô nhóc này còn giỏi trị lũ tinh linh hơn cả tôi rồi..."

Tối đó, bầu trời phủ một màu chàm sâu thẳm, rải đầy những vì sao nhấp nháy như ánh mắt của những linh hồn cổ xưa đang dõi theo mặt đất.

Trong khu vườn phía sau ký túc xá, tiếng cười khe khẽ của Vivian cùng hai nhóc Hỏa Linh — Flam và Sola — vang lên giữa làn gió nhẹ mang theo hương cỏ non.Hai nhóc nằm cuộn tròn trong vòng tay chị Vivi, mi mắt cụp xuống mơ màng.

Sola dụi đầu vào ngực cô bé:– "Chị Vivi, chị có thương tụi con nhiều không?"

Vivian mỉm cười, hôn nhẹ lên trán từng đứa:– "Nhiều lắm... hơn bất cứ thứ gì luôn á."

Flam khúc khích:– "Con cũng thương chị Vivi nhất trần đời luôn á!"

Hai quả cầu lửa nhỏ dần chìm vào giấc ngủ, ánh sáng từ cơ thể chúng chập chờn dịu dàng như ánh lửa trại.

Thầy Kael — từ xa — lặng lẽ quay bước trở về, để lại không gian riêng cho ba tâm hồn nhỏ đang chập chờn hòa quyện với nhau dưới ánh trăng.Sáng hôm sau, không khí học viện có phần trầm mặc và đầy tò mò.

Các học viên tụ tập râm ran về buổi thực chiến hôm trước, nơi tên "Vivian" vang lên như một huyền thoại mới.

Khi cô bước vào lớp, bước chân nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại đầy kiên định, cả lớp như nín thở.Một số ánh nhìn ngưỡng mộ.

Một vài ánh mắt ghen tỵ.

Nhưng cũng có những ánh mắt dè chừng — trong đó rõ ràng nhất là Clarisse.Cô gái kiêu hãnh ấy đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần bàn của Vivian, mái tóc vàng óng ả khẽ đung đưa trong ánh nắng buổi sớm.

Trên tay Clarisse là một quả cầu pha lê đang bao bọc một linh thú cấp cao – một con Lam Ưng Huyễn Ảnh linh thú huyễn hệ cực kỳ hiếm, tốc độ di chuyển như chớp và khả năng ngụy trang bằng ảnh thuật gần như hoàn hảo, biểu tượng của danh dự gia tộc Classion.Cả lớp nín lặng.Clarisse dừng lại trước mặt Vivian, ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng và cao ngạo cố hữu, nhưng đáy mắt lại mang theo cơn giằng xé.

Không cúi đầu, không hạ giọng — cô đặt quả cầu xuống bàn Vivian bằng một động tác dứt khoát và lặng lẽ, rồi nói:– "Tôi giữ lời.

Đây là linh thú cấp cao của tôi.

Dù... tôi vẫn nghi ngờ cách mà cậu đạt được sức mạnh đó... nhưng tôi không thể phá bỏ danh dự gia tộc mình chỉ vì sự cố chấp cá nhân."

Một cơn gió lướt qua khẽ lay động tà áo học viên của cả hai, như thổi bay thứ im lặng căng thẳng.

Clarisse quay lưng bỏ về chỗ, không thèm nhìn lại.Vivian vẫn ngồi yên, đôi mắt ánh lên sự điềm tĩnh nhưng sâu thẳm có phần xót xa.

Cô không vui mừng vì chiến thắng, cũng không tự mãn vì có được linh thú cao quý đó — chỉ là, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ hơn bao giờ hết... thứ gọi là trách nhiệm của người mạnh.Một bàn tay nhẹ đặt lên vai cô từ phía sau.

Là thầy Kael.– "Hôm nay em đã chọn cách im lặng... một cách rất trưởng thành."

Vivian mỉm cười, tay vuốt nhẹ quả cầu chứa linh thú– "Em không muốn ai vì em mà đánh mất lòng kiêu hãnh của chính mình... kể cả người từng coi thường em."

Thầy Kael gật đầu.

Lúc này, từ vòng phép khẽ phát ra tiếng nũng nịu:– "Chị Vivi có linh thú mới mà bỏ rơi Flam với Sola rồi nèeee!"– "Chị hứa chỉ thương mỗi hai đứa nhỏ thôi đó nhaaa~!"

Vivian phì cười, đáp khẽ bằng giọng ngọt như mật:– "Ủa ai nói chị bỏ đâu, Lam Ưng Huyễn Ảnh là bạn mới để cùng chơi chung với hai đứa đó.

Ai mà bằng được hai nhóc cháu yêu dấu của chị Vivi nè~!"

Tiếng cười vang lên, trong trẻo như ánh nắng rọi vào tâm hồn.

Buổi học mới bắt đầu, và con đường tương lai của Vivian cũng mở ra — với bạn đồng hành mới, thách thức mới... và cả những ngọn lửa chưa tắt trong trái tim những kẻ đối đầu.
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 5 - Góc khuất nhân vật phản diện


Lớp học dần yên tĩnh trở lại sau tình huống hiếm hoi — khi một học viên danh giá tự tay trao đi linh thú cấp cao của mình, biểu tượng cao ngạo của sức mạnh và danh dự.Rồi cô quay lưng, bước về chỗ ngồi.

Mỗi bước chân như nặng trĩu ngàn cân.Mọi người xung quanh nhìn cô bằng những ánh mắt khó đoán—kẻ thì thương hại, người thì ngạc nhiên, vài tiếng xì xào vẫn len lỏi trong không khí, nhưng Clarisse chẳng còn nghe rõ gì nữa.

Trong đầu cô lúc ấy, chỉ vang lên một suy nghĩ duy nhất:"Mình vừa từ bỏ tất cả..."

Lam Ưng Huyễn Ảnh không đơn giản chỉ là một linh thú.

Đó là thành quả của bao năm rèn luyện gian khổ, là thứ duy nhất khiến cô được gia tộc công nhận phần nào.

Cô đã dùng cả tuổi thơ mình để luyện tập điều khiển nó.

Vậy mà giờ, nó lại nằm trong tay một người cô luôn cho rằng chỉ là một kẻ mới đến.Trong lòng Clarisse bắt đầu xuất hiện một khoảng trống.

Không phải là hối hận vì đã thua—mà là sự hoang mang không biết bản thân là ai nếu không còn sức mạnh.

Từ nhỏ, cô đã được dạy phải mạnh mẽ.

Phải không khóc.

Phải giành chiến thắng.

Phải xứng đáng với họ Classion.Mẹ kế chưa từng thừa nhận cô là một phần của gia đình.

Các anh chị em trong dòng họ luôn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, mỉa mai:

"Không biết nó có phải máu mủ thật không nữa."

"Là con riêng đấy, đừng tin tưởng quá."

Cha cô—người duy nhất có thể che chở—lại chỉ dạy rằng:"Muốn được ở lại đây, con phải mạnh mẽ hơn tất cả.

Bằng không, sẽ chẳng ai thật lòng công nhận con là một phần của gia đình này."

Clarisse đã tin điều đó suốt bao nhiêu năm.

Cô gồng mình, cứng rắn, lạnh lùng.

Nhưng chưa một lần...

được cha khen ngợi.Giờ đây, khi Linh thú duy nhất cũng không còn... cô cảm thấy mình đang rơi vào một vực sâu.

Không ai kéo cô lên.

Và bản thân cô, cũng không biết có nên tiếp tục bám víu vào "chính nghĩa" mà gia tộc luôn dạy nữa hay không."

Nếu chính nghĩa là không được phép yếu đuối, là phải chà đạp người khác để tồn tại... thì liệu đó có thật sự là ánh sáng không?"

Trong khi lớp học tiếp tục bài giảng, Clarisse chỉ ngồi bất động, đôi tay siết nhẹ dưới gầm bàn, giấu đi sự run rẩy.

Trong lồng ngực cô, trái tim như bị bóp nghẹt.Và từ sâu trong góc tốicủa hành lang, một ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô — một học viên trẻ tuổi với chiếcnhẫn đen thẫm nơi ngón tay, khẽ nhếch môi...
 
Hỏa Linh Tộc
Chương 6 - Cảm nhận từ trái tim


Buổi tối hôm đó, khi Vivian đang ngồi lặng lẽ trong phòng luyện pháp, hai Hỏa Linh bé nhỏ – bé Rồng và bé Phượng – đang nằm cuộn tròn ngủ trong vòng mana tỏa ra từ cô.

Đột nhiên, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa từ ngọn lửa của hai nhóc, như thể bắt được một dòng cảm xúc lạ thường len lỏi trong không khí.Bé Phượng khẽ lay lay người: – Chị Vivi... có gì đó buồn buồn... bé cảm nhận được...Bé Rồng dụi mắt, thì thầm: – Có ai đó... khóc trong im lặng... rất lâu rồi...

đau lắm...Cả hai linh thú như bị điều gì đó cuốn hút.

Không gian xung quanh đột ngột thay đổi.

Giữa lửa và mảnh vỡ ký ức, một khung cảnh dần hiện ra – đó là một căn phòng lớn trong gia tộc danh giá, nơi Clarisse còn nhỏ đang quỳ gối giữa sảnh đường, ánh mắt trống rỗng nhìn người đàn ông được gọi là cha, nhưng chẳng bao giờ ôm cô vào lòng."

Con phải mạnh mẽ.

Không ai sẽ nghe con nếu con yếu đuối."

"Đừng làm mất mặt gia tộc."

"Con nên biết ơn vì được nhận vào đây."

Những câu nói lạnh lùng ấy lặp lại như vết dao khắc sâu vào tâm trí non nớt.

Hai bé Hỏa Linh không còn nghịch ngợm nữa, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ u buồn.

Bé Phượng siết lấy chân Vivian khẽ run run: – Chị Vivi... chị ấy... cô Clarisse ấy... thật ra cũng rất đau...Bé Rồng ngồi thẫn thờ: – Tại sao người lớn... lại không ôm con mình khi họ khóc vậy?Vivian cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của hai Hỏa Linh.

Cô nhắm mắt, chìm vào cảm nhận... và trái tim cô cũng nhói lên.Trưa hôm đó, khi sân trường dần vắng bóng học viên, Vivian lặng lẽ bước đến khuôn viên sau thư viện — nơi Clarisse thường lui tới một mình.

Cô bước chậm rãi, không vội vã, tay khẽ ôm lấy một quyển sách giả vờ như chỉ tình cờ ghé qua.Clarisse đang ngồi dưới gốc cây Nguyệt Liễu, ánh nắng xuyên qua tán lá lấp lánh trên mái tóc vàng óng ánh, như những tia nắng sớm vương lại nơi đầu cành.

Mái tóc ấy không mềm mại như vẻ ngoài kiêu kỳ, mà mang sắc vàng chói gắt — như chính nội tâm luôn gồng mình lên để không yếu đuối giữa thế giới chẳng bao giờ dịu dàng với cô.

Cô gái ngước lên, ánh mắt cảnh giác như một con thú nhỏ quen bị tổn thương.

Khi thấy Vivian, gương mặt Clarisse lập tức trở nên lạnh lùng.– "Muốn gì?" – Giọng nói không mang thù địch, nhưng đầy khoảng cách.Vivian nhẹ cười, đặt quyển sách xuống băng ghế đá đối diện: – "Không gì cả... chỉ là nơi này đẹp, nên tôi cũng muốn ngồi chút."

Clarisse không trả lời, chỉ khẽ liếc qua rồi quay mặt đi.

Không khí trở nên tĩnh lặng, nhưng không hề dễ chịu.Vivian kiên nhẫn ngồi đó, thỉnh thoảng lật vài trang sách, đôi mắt dõi theo từng chuyển động rất khẽ của người đối diện.

Cô cố mở lời vài lần, nhưng mỗi lần đều nhận lại ánh nhìn lạnh như băng từ Clarisse — ánh nhìn đã quá quen với việc bị lợi dụng, bị thương tổn, nên luôn dựng sẵn tường rào vô thức.Chỉ đến khi Vivian đứng dậy tính rời đi, bất chợt một tiếng nói vọng lên trong tâm trí cô – nhẹ nhàng và sâu lắng:– "Cô bé...

đừng vội bỏ cuộc."

Vivian khựng lại, quay đầu nhìn quanh, nhưng chẳng thấy ai.– "Là ta...

Lam Ưng Huyễn Ảnh.

Chủ nhân Clarisse không thể mở lòng, không phải vì cô không muốn... mà vì chưa từng ai thật lòng ở lại đủ lâu để cô tin."

Vivian tròn mắt.

Đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng của một linh thú không phải thuộc về mình.Lam Ưng tiếp lời, giọng như một làn gió lướt qua tâm hồn: – "Ta đã ở bên cô ấy từ khi còn là một cô bé ôm gối khóc giữa căn phòng lạnh lẽo.

Ta biết từng giấc mơ cô ấy phải từ bỏ, từng lần nước mắt nuốt vào lòng chỉ để tỏ ra mạnh mẽ.

Nhưng ta không thể giúp cô ấy được nữa, vì ta là một phần của cuộc đời cũ.

Còn ngươi... có thể là cánh cửa đưa cô ấy đến một cuộc đời khác."

Vivian lặng đi, bàn tay khẽ siết lại bên tà áo.

Ánh mắt cô nhìn Clarisse không còn là sự hiếu kỳ hay dè chừng, mà là một niềm xót xa thật sự.– "Tôi... sẽ không bỏ cuộc đâu," – cô thầm nói với Lam Ưng.Lam Ưng dịu dàng: – "Ta sẽ giúp.

Nhưng ngươi phải kiên nhẫn.

Hãy để cô ấy quen với ánh sáng, trước khi bảo cô ấy bước ra khỏi bóng tốiBuổi tối hôm đó, trong một góc khuất của khu rừng phía sau học viện, Clarisse lặng lẽ mở cuốn sách da đen cũ kỹ — thứ đã được trao cho cô bởi một kẻ lạ mặt mang phong thái u tối.

Trên trang giấy thô ráp, từng dòng ma văn đỏ sẫm như máu hiện ra, như đang thì thầm vào tâm trí cô.

Dù nội tâm vẫn còn đấu tranh, nhưng ánh mắt Clarisse lúc này như chứa đầy sự tuyệt vọng và khao khát được công nhận."

Chỉ cần học được thứ này... chỉ cần mạnh hơn... thì họ sẽ nhìn nhận mình..." — cô thì thầm, đôi tay run rẩy chạm vào vòng tròn triệu hồi.Nhưng Clarisse không ngờ được, đây là ma thuật cấm — một loại phép thuật đánh đổi cảm xúc thật bằng sức mạnh tà ác.

Chỉ trong khoảnh khắc triệu hồi thành công, mana trong cô bắt đầu đảo loạn.

Đôi mắt cô trợn to, mạch máu nổi đầy trên trán, từng làn khí đen ngùn ngụt tuôn ra khiến cả khu rừng run rẩy.

Cô hét lên, không còn là chính mình nữa.Tại sân chính của học viện, một luồng chấn động mana quái dị truyền tới khiến thầy Kael và Hiệu trưởng đồng thời biến sắc.

Nhưng người đầu tiên lao đi lại là Vivian.

Dù cơ thể cô vẫn còn thương tích sau đợt luyện tập, nhưng cảm giác của hai Hỏa Linh khiến trái tim cô loạn nhịp."

Chị Vivi!

Là chị ấy... chị Clarisse đang bị nuốt chửng!"

"Chúng ta phải giúp chị ấy trước khi quá muộn!" — hai nhóc hỏa linh đồng thanh.Khi Vivian đến nơi, cô thấy Clarisse đang đứng giữa vòng ma thuật đen đỏ cuồng loạn.

Gương mặt xinh đẹp của Clarisse giờ trở nên méo mó vì đau đớn, mái tóc vàng tung bay như bị gió giận dữ xô đẩy, đôi mắt mất đi thần sắc, ngập tràn ma lực tà ác.Không suy nghĩ, Vivian bước thẳng vào vòng xoáy mana đang cuộn trào như muốn xé toạc tất cả.

Lửa trên người cô bùng cháy, nhưng là ngọn lửa của quyết tâm và lòng tin."

Clarisse!" — cô hét lên, bàn tay vươn tới.Hai nhóc hỏa linh đồng thời tỏa ra ánh sáng chói lòa, chạm vào vầng sáng bao quanh Clarisse.

Một giọng nói non nớt vang vọng trong tâm trí cô gái đang mất kiểm soát:"Chị không cô đơn đâu.

Chúng em thấy được những nỗi đau trong tim chị...

Chị đã cố gắng nhiều lắm rồi..."

"Đừng cố mạnh mẽ một mình nữa...

Có người muốn ở cạnh chị... bảo vệ chị..."

Những hình ảnh ký ức thời thơ ấu của Clarisse ùa về — từng lần bị bỏ rơi, từng ánh mắt khinh thường từ gia tộc, từng giấc mơ đơn độc không ai lắng nghe.

Nhưng giữa vùng ký ức đen đặc đó, ánh lửa ấm của Vivian và hai nhóc linh hỏa đã len lỏi vào, thắp sáng từng góc tối bị lãng quên.Clarisse ngã khuỵu xuống, hơi thở gấp gáp, nước mắt lăn dài trên gương mặt vốn luôn kiêu hãnh.

Mana đen chậm rãi tan biến, để lại một Clarisse yếu đuối đến lạ.Vivian ôm lấy cô, giọng thì thầm bên tai:

"Cậu không cần phải gồng mình nữa đâu, tôi thấy rồi... thấy một Clarisse rất mạnh mẽ nhưng cũng rất cô đơn.

Cậu không phải chiến đấu một mình nữa..."

Tiếng gió rít lên trong khu rừng như muốn cuốn trôi toàn bộ hơi thở.

Clarisse sau một khắc ngắn yên lặng, đôi mắt khẽ run lên rồi chợt mở ra.

Còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, bản năng phản vệ vì hoảng loạn khiến cô vô thức đẩy mạnh Vivian ra phía sau.Vivian không ngờ tới, lảo đảo lùi lại vài bước, khụ nhẹ một tiếng.

Nhưng trước khi cô kịp giữ lại Clarisse, cô gái kia đã ngã quỵ xuống đất, cơ thể run rẩy vì cạn kiệt mana, đôi môi mấp máy như đang nói gì đó... nhưng chẳng phát ra tiếng.Bịch.Thân hình Clarisse đổ xuống, mái tóc vàng rũ rượi che mất nửa gương mặt vốn luôn ngẩng cao đầy kiêu hãnh.

Lúc này, Clarisse chỉ còn là một cô bé kiệt sức giữa bóng đêm.Ngay khi đó, hai bóng áo choàng xuất hiện.

Gió cuốn tung vạt áo tạo thành dáng vẻ mạnh mẽ, quen thuộc."

Vivian!" — thầy Kael gọi lớn.Anh nhanh chóng chạy tới bên Clarisse, khuôn mặt nghiêm trọng.

Khi nhìn thấy cuốn sách ma thuật đen còn đang cháy âm ỉ gần đó, anh chỉ lặng lẽ siết chặt tay, rồi cúi người bế cô học trò tóc vàng đang mê man lên.Thầy Hiệu trưởng cũng bước đến bên Vivian, ánh mắt ấm áp và đầy lo lắng.

Ông nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô bé, phủi sạch bụi trên người rồi quan sát vết thương còn rỉ máu từ lần va chạm trước đó.

Không một lời trách cứ, chỉ có giọng nói dịu dàng như suối mát:— Em đã làm rất tốt, Vivian.

Thật sự rất tốt...Ông nhìn lướt sang hai luồng lửa đang run rẩy nép sau lưng cô bé.

Hai nhóc tỳ — một phượng hoàng lửa nhỏ nhắn đang khẽ vỗ cánh, một bé rồng lửa cuộn đuôi lại như sợ bị la — ánh mắt to tròn nhìn ông đầy đề phòng.Thầy hiệu trưởng hơi nhếch môi cười, ánh nhìn như một người ông nhìn cháu:— Trước khi chúng ta nói chuyện nghiêm túc... em kể cho ta nghe chút được không?

Về hai nhóc tỳ đáng yêu kia ấy... (Ông khẽ nghiêng đầu, nhìn Vivian dịu dàng) Ta nghĩ ta nên biết tên của "gia đình nhỏ" này rồi.Hai bé hỏa linh như hiểu được đang được nhắc đến, liền ló đầu ra, ánh lửa lấp lánh như đang ngượng ngùng.

Bé phượng hoàng rụt rè khẽ thì thầm với chị Vivi:"Chị Vivi...

ông thầy này nhìn hiền ghê á..."

"Chị kể cho ổng biết tên tụi em đi...

để mai mốt còn được phát đồ ăn nữa..." — bé rồng lửa phụ họa, đuôi vẫy nhẹ.Vivian khẽ bật cười, bất giác thấy lòng mình dịu lại giữa màn đêm.

Dù thân thể còn đau, nhưng có hai nhóc bên cạnh và người thầy – người cha thứ hai đang đứng kế bên, cô biết mình đã không còn một mình như trước.Ánh chiều tà xuyên qua tấm rèm trắng khu y tế, nhuộm cả gian phòng thành màu cam nhạt như phủ một lớp sương mơ hồ.

Mùi dược liệu thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn tiếng cánh quạt trần quay đều đều tạo nên một sự yên tĩnh lạ thường.Clarisse nằm trên giường bệnh, khuôn mặt không còn sắc máu, từng hơi thở chậm rãi lấy lại nhịp ổn định.

Bên cạnh, Vivian cũng đang được thầy Kael băng bó vết thương, nhưng đôi mắt cô lại không rời khỏi Clarisse.Sau một hồi im lặng, Clarisse khẽ cựa mình.

Hàng mi vàng óng run nhẹ rồi từ từ hé mở.

Ánh mắt mơ hồ ban đầu nhanh chóng trở nên sắc nét khi cô nhìn thấy...

Vivian đang ngồi bên cạnh.Tim cô chợt thắt lại.Ký ức vụt trở về.

Cuốn sách ma thuật đen.

Làn khói lạnh bủa vây.

Cảm giác rối loạn, nỗi sợ hãi, sự mất kiểm soát.

Cô nhớ mình đã đẩy Vivian.

Rồi..."

Là mình...

đã gây tổn thương cho cô ấy..." — Clarisse nghĩ, bàn tay dưới chăn vô thức siết lại.Vivian không lên tiếng.

Cô chỉ ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh, không trách móc, không kiêu ngạo.Sự yên lặng này khiến Clarisse càng cảm thấy nghẹt thở hơn.Cô nuốt nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi cất giọng khẽ khàng, như làn gió thoảng:— Tôi...

đã làm điều không thể tha thứ với cô.Vivian vẫn im lặng, nghiêng đầu như đang chờ thêm điều gì đó từ Clarisse.Clarisse cắn môi, ánh mắt không dám đối diện:— Tôi từng xem thường cô... nghĩ rằng cô chỉ là một học viên mới không xứng...

Nhưng giờ, tôi là người mất kiểm soát.

Tôi đã làm điều đáng xấu hổ... với người mà tôi... — cô ngập ngừng một nhịp, rồi buông nhẹ — ...đã thua hoàn toàn.Vivian khẽ chớp mắt.Sau vài giây, cô mỉm cười — nụ cười nhẹ nhàng, không hề có một chút ngạo mạn nào:— Tôi cũng từng mất kiểm soát.

Cũng từng để bản thân bị cảm xúc dẫn dắt.

Nếu không có thầy Kael, nếu không có hai nhóc tỳ kia... chắc tôi cũng không thể ngồi đây mà nói chuyện với cô thế này đâu.Cô vươn tay, đưa một tách trà thảo mộc ấm đến gần Clarisse:— Uống đi.

Chắc cô cũng mệt rồi.Clarisse lặng người.

Từng chút từng chút một, lớp băng bên trong cô như rạn nứt.

Cô đón lấy tách trà, đôi tay vẫn còn run.Trong đầu Clarisse bỗng vang lên giọng nói của Lam Ưng Huyễn Ảnh — linh thú đã gắn bó với cô suốt bao năm qua:"Clarisse... cô thấy không?

Không phải ai mạnh mẽ cũng là kẻ thù.

Cũng không phải ai tốt bụng cũng có âm mưu.

Đôi khi... chỉ là những người giống cô, đang cố gắng sống sót trên con đường đầy gai góc này mà thôi."

Clarisse cụp mắt.

Nước trà trong tay vẫn còn bốc khói, nhưng lòng cô lại đang dần nguội lạnh với cái tôi kiêu hãnh cũ.Lần đầu tiên... cô chấp nhận rằng, có lẽ mình không cần phải chiến đấu một mình nữaSáng hôm sau, ánh nắng len qua khung cửa sổ khu y tế, rọi nhẹ xuống giường Clarisse.

Cô vẫn đang nằm đó, ánh mắt lặng yên nhìn lên trần nhà.

Mọi thứ đã lắng xuống... nhưng trong lòng cô vẫn là một cơn sóng ngầm chưa kịp hóa bình yên.Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bước chân quen thuộc vang lên.

Vivian xuất hiện trong ánh sáng buổi sớm, tay ôm một vật gì đó trong lòng — là Lam Ưng Huyễn Ảnh, đang ngủ ngoan với bộ lông ánh lam mềm mịn khẽ rung theo từng nhịp thở.Clarisse vội nhỏm dậy, ánh mắt sững lại khi nhìn thấy linh thú của mình.— Cô...

Cô mang nó đến đây làm gì?Vivian không nói ngay, chỉ tiến lại gần, đặt nhẹ Lam Ưng lên giường bên cạnh Clarisse.

Lam Ưng khẽ vươn mình, đôi mắt lam dịu dàng mở ra nhìn Clarisse rồi dụi đầu vào tay chủ nhân cũ như thể đã mong đợi cái chạm này từ lâu lắm rồi.Vivian mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:— Nó thuộc về cô.

Ngay cả khi cô quyết định giao nộp nó hôm trước, tôi cũng biết, giữa hai người vẫn còn sợi dây gắn kết rất sâu.

Thứ tôi muốn thắng... không phải là một Clarisse không còn gì để mất.Clarisse khẽ siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói lại run run:— Nhưng... tôi đã thua.

Tôi đã làm những chuyện không thể tha thứ.

Tại sao cô lại... trả nó về?Vivian nhẹ giọng, ngồi xuống ghế bên cạnh:— Vì tôi không muốn chiến thắng bằng cách làm tổn thương người khác.

Mà nếu cô vẫn muốn đấu, thì lần tới, hãy để cả hai chúng ta cùng đứng ở vạch xuất phát thật sự.

Với tất cả sự tự do và quyết tâm... không phải áp lực hay thù hận.Clarisse im lặng.

Một hồi lâu sau, cô cúi đầu, giọng khàn khàn:— Cô... ngốc thật đấy.Vivian phì cười, đứng dậy, xoay người định rời đi.

Nhưng sau lưng cô, Clarisse khẽ gọi với theo:— ...Cảm ơn.Vivian chỉ vẫy tay nhẹ, không quay lại, nhưng khóe môi cong lên một nụ cười thật ấm áp.Lam Ưng Huyễn Ảnh dụivào Clarisse thêm một lần nữa, rồi thu mình gọn gàng cạnh cô, như một lời nhắcrằng: "Tớ vẫn ở đây.

Mãi là linh thú của cậu."
 
Back
Top Bottom