Phòng học lớp 1-B – Học viện Ma Pháp RynhaelCánh cửa lớp học bật mở.
Vivian bước vào, ánh sáng từ hành lang hắt nhẹ vào mái tóc nâu sẫm của cô, ánh xanh lam từ vòng kiểm soát năng lực lóe lên một tia rồi lại chìm xuống như chẳng tồn tại.Lớp học đang ồn ào bỗng chững lại vài giây.Học viên 1 (nói nhỏ nhưng đủ để vài người quanh nghe thấy):
– Ủa?
Con nhỏ đó là ai?
Nhìn bình thường mà...Học viên 2 (liếc qua rồi bĩu môi):
– Nghe đồn là học viên đặc cách.
Được thầy Kael chọn luôn đấy... mà nhìn chẳng cảm được tí mana nào, đúng là thầy đôi khi cũng quá nhân đạo.Học viên 3 (mắt ánh lên tia ghen tị, thì thầm với người bên cạnh):
– Biết đâu... con nhỏ đó là họ hàng xa nhà thầy?
Dễ gì mà được nhận vô lớp này nếu không có bệ đỡ.Vivian nghe rõ tất cả.
Nhưng thay vì cúi đầu hay lùi bước... cô chỉ lặng lẽ tiến đến chiếc bàn cuối lớp, nhẹ nhàng ngồi xuống.Ánh mắt cô không sắc, không giận – chỉ yên tĩnh.
Nhưng có cái gì đó khiến người đối diện phải... nén lại tiếng cười trên môi.Một bạn nữ tóc vàng ngồi gần lầu bầu:
– Không thấy mana, không cảm thấy linh khí, không có khí chất...
Đúng là "học viên đặc biệt" nhỉ?Một giọng trầm vang lên từ bàn giữa – đó là Zeid, học viên đứng đầu lớp năm ngoái, lạnh lùng, cao ngạo.
– Nếu không có gì đặc biệt, thì cớ sao được chọn đích danh?
Hay là chúng ta... chưa đủ trình để cảm nhận?Cả lớp im bặt.Vivian vẫn không lên tiếng, tay lặng lẽ chạm vào viên "Tâm Pháp Linh Thạch" giấu trong túi áo.
Ánh tím nhẹ hắt lên từ ngón tay – không ai thấy, nhưng cô biết... linh hồn mình đang bình ổn.Thầy Kael bước vào lớp, ánh mắt lướt qua cả đám đông, rồi dừng lại ở Vivian.
Gật đầu nhẹ.Thầy Kael: – Các em, đây là Vivian – học viên mới và cũng là người duy nhất trong năm nay được đưa vào lộ trình Hỏa Linh đặc biệt.
Đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài – nhất là ở học viện này.Một vài học sinh khẽ cúi mặt, vài ánh mắt ghen tị vẫn chưa nguôi.Thầy Kael (nghiêm giọng): – Các em hãy nhớ: Không phải ai cũng để lộ sức mạnh ra ngoài.
Có những người... sinh ra đã mang trong mình ngọn lửa không cần phải cháy – nó chỉ cần tồn tại... cũng đủ làm rung chuyển thế giới.Vivian ngước nhìn thầy, lần đầu mỉm cười – nhẹ, nhưng thật lòng.Ngay sau lời giới thiệu của thầy Kael, một tràng cười khúc khích vang lên.
Giữa lớp học, một cô gái với mái tóc bạch kim uốn nhẹ, đồng phục học viện được biến tấu thành thời trang riêng, đứng dậy với dáng điệu kiêu kỳ như nữ hoàng bước lên sàn diễn.Cô ta tên là Clarisse Valemire – con gái của một gia tộc pháp sư lâu đời, nổi tiếng không chỉ vì năng lực điều khiển băng mạnh mẽ, mà còn vì... cái tôi quá khổ.Clarisse (giọng ngọt nhưng bén như dao lam):
– Ôi, thầy Kael thật có mắt nhìn người ghê.
Em cứ tưởng hôm nay chúng ta sẽ đón một thiên tài... ai ngờ là một "đốm lửa lạc lối".(Cả lớp có vài tiếng cười nén, vài ánh mắt nhìn Vivian – tò mò pha chút ái ngại)Clarisse (bước tới gần bàn Vivian, khoanh tay trước ngực):
– Học viên đặc biệt sao?
Mà không có khí chất, mana thì yếu như sợi chỉ.
À không, xin lỗi... hình như còn không cảm được gì luôn nhỉ?(Vivian ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn Clarisse – không hằn học, không tổn thương – chỉ có... sự im lặng)Clarisse (cười nhẹ, như cố tình xoáy sâu hơn):
– Ồ... em biết rồi.
Chắc thầy Kael thấy tội nghiệp quá nên cho vào lớp chúng ta để... tròn số ghế?
Cũng dễ hiểu.
Trường này nhân đạo mà.Cô ta quay về chỗ, vắt chéo chân tao nhã như vừa hoàn thành một bài phát biểu hùng hồn.Không khí trong lớp căng như dây đàn, vài học viên liếc nhau, có người lặng thinh... có người lại thầm cổ vũ Vivian bằng ánh mắt.Vivian không phản bác, không nổi nóng.
Cô chỉ đặt nhẹ tay lên mặt bàn, nhắm mắt.
Viên Tâm Pháp Linh Thạch khẽ ánh lên màu tím nhạt.Rồi cô mở mắt – chậm rãi nhưng sắc bén, như lửa dưới lớp tro.Vivian (giọng nhỏ nhưng vang rõ giữa lớp học):
– Em không cần ai thương hại.
Cũng không cần chứng minh gì với người chỉ biết phán xét bằng ánh nhìn.(Mắt cô lướt qua Clarisse, không sợ hãi, không né tránh)
– Nếu có người yếu, thì không phải người không tỏa mana... mà là người dùng lời nói để che đậy nỗi sợ thua cuộc.Clarisse hơi sững lại – mắt lóe lên sự khó chịu.Thầy Kael đứng phía bục giảng, khoanh tay, khoé môi khẽ nhếch như muốn cười.Thầy Kael: – Tốt.
Cách phản ứng trước công kích cũng là một phần của việc kiểm soát bản thân.
Và Vivian, em đã làm tốt hơn cả mong đợi.(Không khí trong lớp nặng nề sau câu mỉa mai của Clarisse.
Một vài học viên cười khúc khích, nhưng cũng có người nhìn Vivian đầy nghi ngờ...)Clarisse (giọng cao ngạo):
– Đốm lửa không khói, đúng là hợp với những người không có chỗ đứng.
Mong là cậu không làm bọn tớ mất thời gian trong buổi kiểm tra sức mạnh chiều nay.(Thầy Kael khẽ gõ thước xuống bàn – "Cạch!" – cả lớp im bặt)Thầy Kael (giọng nghiêm):
– Đủ rồi, Clarisse.
Nếu em có thời gian để phán xét người khác, tốt hơn nên tập trung giữ sự cân bằng nguyên tố của chính mình đi.
Buổi kiểm tra sẽ diễn ra ngay sau giờ học – tại đấu trường nhỏ phía Tây học viện.(Ánh mắt thầy Kael lướt qua Vivian một chút, không nói gì thêm.
Nhưng ánh mắt đó... giống như nhắc nhở: "Bình tĩnh.
Em không cần phải giống ai cả.")Chiều hôm đó – tại đấu trường kiểm tra sức mạnh(Cả lớp tập trung thành vòng tròn lớn.
Ở giữa là một khu vực đấu nhỏ – từng học viên được gọi tên bước vào, thi triển sức mạnh hệ nguyên tố của mình trước mắt thầy giám khảo và học sinh khác.
Không tính điểm, chỉ để phân loại.)Giám khảo:– Học viên Clarisse – hệ Băng – mời bước lên.(Clarisse bước ra, tự tin đưa tay lên.
Một dải băng tuyết trắng mờ quấn quanh cô như dải lụa.
Cô xoay tay một vòng, từ lòng bàn tay phóng ra mũi giáo băng dài, đâm xuyên phiến đá tập luyện.
Một tiếng "Ầm" vang lên khiến cả lớp trầm trồ.)Clarisse (liếc nhìn Vivian):– Không biết ai tiếp theo sẽ làm được gì nhỉ...Giám khảo (gật đầu):– Tốt.
Tiếp theo...
Vivian – hệ chưa xác định.(Mọi ánh mắt dồn về phía em.
Có người nheo mắt nghi ngờ, có người lắc đầu, Clarisse thì cười mỉm, khoanh tay.)Vivian chậm rãi bước lên đứng trước mặt Clarisse khẽ mỉm cười: - Chúng ta có nên cá cược một ván cho cuộc kiểm tra này thêm phần gây cấn không ?Clarisse hơi nhướn mày, nụ cười nửa miệng lướt qua như thể không tin vào tai mình.Clarisse (nhếch môi, khoanh tay):
– Ồ?
Một kẻ "vô năng" dám thách cược với mình sao?
Được thôi.
Nhưng đừng khóc khi phải nhận hậu quả đấy.(Cô quay sang đám bạn thân, cả đám cười khúc khích đầy giễu cợt.)Clarisse (bước tới gần, ánh mắt sắc lạnh):
– Nếu cậu thua... thì phải quỳ gối trước mặt cả lớp mà thừa nhận mình chỉ là một con ký sinh không xứng đáng bước vào học viện này.(Cô nghiêng đầu, tóc vàng óng ánh đung đưa nhẹ theo gió, giọng thì ngọt như đường... mà thấm đậm sự độc địa.)Clarisse:
– Còn nếu... ngược lại, tôi sẽ thừa nhận trước lớp rằng tôi đã đánh giá sai.
Mà tất nhiên, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu – nên cứ mơ đi.(Tất cả học viên giờ đã dừng trò chuyện.
Không khí trong đấu trường như ngưng đọng.
Mắt ai cũng dán vào hai người con gái ở trung tâm – một rực rỡ như băng tuyết mùa đông... còn một lại trầm tĩnh như tro tàn chực bùng cháy.)Giám khảo (nghiêm giọng):
– Hai em, đây là kiểm tra năng lực, không phải sàn thi đấu.
Nhưng nếu muốn tự chứng minh bản thân – hãy dùng thực lực.(Ông ra hiệu cho Vivian vào vòng trung tâm, nơi những nguyên tố xung quanh đã được phong ấn một phần để tránh gây hủy hoại khu đấu.)Cô khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ Vivian- Tại sao khi tôi thua lại phải quỳ trước mặt cả lớp, còn cậu thua thì chỉ có chấp nhận năng lực của tôi nhỉ?
Hình như nó quá bất công cho tôi rồi. (Vừa dứt câu cô nhìn biểu cảm trên gương mặt người đối diện đang tức giận ) - Tôi muốn nếu cô thua phải công khai xin lỗi thầy Kael vì đã nghĩ sai về thầy, và đưa cho tôi linh vật cấp cao của cô.
Nào cô dám không ?Clarisse thoáng giật mình – đôi mắt xanh băng giá khựng lại một giây, như thể không tin một kẻ "vô danh tiểu tốt" dám ra điều kiện ngược lại.
Nhưng rồi cô bật cười lớn, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp sân huấn luyện như chuông bạc... có phần méo mó.Clarisse (cười khẩy):
– Ha... ha ha...
Cái gì cơ?
Linh vật cấp cao của tôi?
Cô có biết mình đang nói gì không, nhãi con?(Một số học viên xung quanh há hốc miệng.
Linh vật cấp cao là vật triệu hồi đại diện cho năng lực cốt lõi của một pháp sư – nếu mất đi, người đó gần như phải bắt đầu lại từ đầu.)Clarisse siết nhẹ cây trượng pha lê trong tay, ánh mắt trở nên lạnh như sương giá, nhưng môi vẫn mỉm cười đầy thách thức.Clarisse:
– Được thôi.
Nếu tôi thua – tôi sẽ công khai xin lỗi thầy Kael, và đưa linh vật của tôi cho cô.
Nhưng khi tôi thắng, Vivian à...(Cô bước lại gần, gần đến mức hơi thở lạnh lẽo của Clarisse phả nhẹ lên gò má đối phương.)Clarisse (thì thầm đầy độc địa):
– Cô sẽ không chỉ quỳ... mà còn phải nói trước lớp rằng lửa của cô chỉ là thứ trò chơi rẻ tiền.
Và chấp nhận chuyển xuống lớp D – lớp dành cho những kẻ không đủ năng lực tồn tại ở đây.(Đám đông học viên nín thở.
Sự căng thẳng bao trùm cả sân đấu.
Một số người hoảng hốt trước mức độ ác liệt của cuộc cá cược này, số khác thì háo hức chờ xem ai sẽ là người bị nghiền nát – hoặc bùng cháy.)Giám khảo (gõ trượng, nghiêm nghị):
– Hai bên đã đồng thuận.
Đây sẽ là kiểm tra công khai đầu tiên trong lịch sử khóa nhập học có cá cược vật phẩm.
Tên hai người sẽ được ghi vào biên bản.(Ông lùi lại, ánh sáng bao phủ đấu trường chuyển màu cam rực – dấu hiệu vòng ma pháp kiểm tra đã được kích hoạt.
Một vòng tròn năng lượng dần hiện lên dưới chân Vivian...)Clarisse nhếch mép cười khi thấy Vivian vẫn đứng yên, ánh mắt dửng dưng như không buồn ra đòn.Clarisse:
– Thật thất vọng... cứ tưởng cô mạnh cỡ nào, hóa ra chỉ là trò hề!
Để tôi cho cô thấy thế nào là pháp lực thật sự!(Bàn tay Clarisse xoay tròn, từng ấn chú sáng lên trong không khí, một vòng tròn phép xuất hiện dưới chân cô ta – tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Một con Lam Ưng Huyễn Ảnh, linh thú cấp cao xuất hiện giữa sân đấu, đôi cánh phủ đầy ánh sáng băng lam quét gió ầm ầm.)Lam Ưng Huyễn Ảnh: Linh thú huyễn hệ cực kỳ hiếm, tốc độ di chuyển như chớp và khả năng ngụy trang bằng ảnh thuật gần như hoàn hảoClarisse (gằn giọng):
– Đây là linh thú cấp cao tôi được chọn trong kỳ tuyển chọn năm hai.
Một kẻ như cô thì có gì để đáp lại?Thầy Kael từ trên khán đài đang ngồi bình thản quan sát thì đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt lóe lên sắc nghiêm trọng:Thầy Kael:
– Linh lực cấp cao...
Clarisse, dừng lại!
Đây chỉ là kiểm tra khởi đầu, không được phép dùng linh thú uy áp như thế!(Nhưng Clarisse lờ đi cảnh báo, tay chỉ thẳng về phía bé.)Clarisse:
– Nếu cô thực sự mạnh như lời đồn, thì đối đầu đi!
Hay vẫn chỉ biết...
đứng đó mỉm cười ngu ngốc?Vivian khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lạnh như băng liếc qua Clarisse – không còn là cô gái e dè khi bước vào lớp học sáng nay nữa.
Đây là...
Hỏa Linh đang sống, là linh hồn được tái sinh từ trong tro tàn.Mana dâng tràn khắp không gian, đến mức mặt đất dưới chân Vivian rạn nứt nhẹ, như không thể chịu nổi sức ép từ nguồn năng lượng đang tỏa ra.
Những đóa lửa lam giờ không chỉ lơ lửng nữa... mà xoáy lại thành hình một con rồng lửa bằng linh khí, vừa đẹp vừa rùng rợn.Clarisse (giọng run):
– Cô... cô là thứ gì vậy...Vivian không đáp.
Cô nâng tay phải lên, chỉ về phía Clarisse.– Khiêu khích tôi... là một sai lầm.ẦM!!Con rồng lửa lao tới, không phải để đốt – mà để nuốt trọn linh khí của đối thủ.
Lam Ưng của Clarisse gào thét, thân thể run rẩy, rồi vỡ tan thành hàng ngàn mảnh sáng và biến mất như bị chính linh hồn nó ruồng bỏ.Khán đài bỗng nhiên lặng ngắt.Một giây.Hai giây.Cả khán phòng bật dậy.Giám khảo 1 (sửng sốt):
– Lượng mana đó... là cấp Đại pháp sư?!
Không... vượt cả chuẩn mực rồi!Giám khảo 2 (mắt mở lớn):
– Lần cuối cùng tôi thấy một mana như vậy... là trận chiến giữa các Đại pháp sư và tà thuật sư mười năm trước.
Con bé này... không thể nào chỉ là học viên năm nhất!Thầy Kael (thì thầm):
– Em ấy...
đã vượt xa kỳ vọng của ta...Clarisse quỳ gối xuống, mồ hôi nhễ nhại, mắt mở to, cả người run rẩy không thể đứng dậy.
Trong mắt cô, không còn gì ngoài nỗi sợ và sự khuất phục.Vivian bước đến gần, ngọn lửa quanh cô dần hạ xuống – nhưng vẫn rực rỡ như vũ trụ thu nhỏ.– Tôi đã thắng, đúng không?
– Giờ thì... quỳ xuống.
Xin lỗi thầy Kael.
Và đưa linh vật của cô cho tôi.Clarisse siết chặt nắm tay – nhưng cả người không còn chút khí lực nào để phản kháng.Clarisse đứng giữa sân, quần áo đã sém nhẹ vì sức nóng tỏa ra từ đòn phản công vừa rồi.
Dù môi mím chặt, ánh mắt cô ta vẫn không rời khỏi Vivian – nhưng không phải là sự thừa nhận, mà là nghi ngờ sâu sắc và cay cú tột cùng.Clarisse (gằn giọng): – Chuyện này... không thể nào!
Không ai kiểm soát được lượng mana như vậy khi chỉ mới nhập học!
Cô gian lận đúng không?
Đã dùng vật phẩm tăng cường hoặc một loại bùa cấm gì đó phải không!?(Vài học viên trong lớp bắt đầu xì xào.
Có kẻ nhìn nhau gật gù, có kẻ nửa tin nửa ngờ)Vivian mở mắt ra, đôi đồng tử phản chiếu ánh sáng xanh lam huyền bí.
Cô không nói gì, chỉ chậm rãi bước về phía Clarisse – mỗi bước đi như làm không khí dày đặc thêm.Vivian (giọng nhẹ như gió nhưng lạnh lẽo lạ thường):
– Cậu sợ đến thế sao, Clarisse?
Sợ đến mức phải tự thuyết phục mình là tôi gian lận... thay vì chấp nhận rằng... có người sinh ra đã hơn cậu?Clarisse nghiến răng, triệu hồi thêm một đòn tấn công với pháp trận chằng chịt dưới chân.
Một con linh thú hình rắn ngũ sắc vút lên, hướng về phía Vivian như muốn nuốt chửng cô.(Cả khán đài nín thở)Vivian không né.
Cô chỉ khẽ giơ tay lên, ngón tay khẽ búng một cái.Tách...Ngay lập tức, luồng lửa xanh lam bùng lên thành cột – không theo đường thẳng mà lan rộng như sóng âm, gợn nhẹ nhưng cực kỳ mãnh liệt.
Linh thú rắn kia chưa kịp chạm vào Vivian đã bị hòa tan giữa tầng tầng lớp lớp lửa linh hồn, không một tiếng thét.ẦM!Một cơn gió khô nén lại, rồi bùng ra, làm cả sân đấu chấn động.
Những thầy cô giám khảo bật dậy, mắt mở to đầy hoang mang.Giám khảo 1 (thì thầm): – ...Lượng mana này... chẳng khác gì chiến binh cấp trưởng lão thời đại trước...Giám khảo 2: – Không, thậm chí còn... trong trẻo hơn.
Đó không phải sức mạnh thô – mà là năng lực đã được "đồng điệu".Trên khán đài, thầy Kael vẫn đứng im, nhưng ánh mắt nhìn Vivian giờ không chỉ là sự công nhận – mà là nể phục.Clarisse lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố cười nhạt: – Hừ... chắc chắn... chắc chắn là có ai đó đã giúp cô!
Không thể nào là tự thân... không thể nào!!Vivian (nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn bầu trời):
– Có những điều... không cần phải được phép tin thì nó mới là sự thật.(Cô quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ buồn bã nhưng đầy kiên định)
– Tôi từng ước mình yếu đuối đi...
để được yêu thương như một đứa trẻ.
Nhưng tôi nhận ra, đôi khi... mạnh mẽ là điều duy nhất còn lại để sống tiếp.Cả sân im phăng phắc.Một vài học viên bỗng dưng cúi đầu – không phải sợ, mà là... thừa nhận.Clarisse vẫn đứng đó, đôi tay run nhẹ.
Nhưng cô không quỳ, cũng không xin lỗi.
Cô quay mặt đi, gằn giọng: – Trận chiến này... tôi chưa công nhận.Rồi lùi khỏi sàn đấu trong tiếng xì xào khắp khán đàiVivian đứng tại chỗ, ánh mắt như dao sắc cắt xuyên không khí.
Clarisse vừa bước xuống khỏi sàn thì đột nhiên dừng lại, vì từ sau lưng Vivian... một tiếng gầm trầm thấp vang lên.GRƯỲYYYYYYYYYYY...!!!Một con rồng lửa khổng lồ hiện ra, được tạo thành hoàn toàn từ ngọn lửa xanh lam rực rỡ.
Thân thể nó không đặc sệt như lửa thường, mà trong suốt như linh thể – đôi mắt sáng rực, dữ dội nhưng đầy khí chất hoàng gia.
Nó uốn mình một vòng trên không trung rồi hạ xuống lơ lửng sau lưng Vivian, như thể tuyên bố:"Ai động vào chủ nhân ta, sẽ phải trả giá."
Vivian không cần quay lại.
Cô khẽ giơ tay trái lên, một ấn chú nhỏ phát sáng nơi cổ tay, điều khiển linh hỏa rồng xoay quanh mình.Vivian (giọng lạnh băng):
– Nếu cô không chấp nhận... thì đứng lại.
Chúng ta phải tiếp tục trận đấu này chứ?(Âm cuối kéo dài, vang lên như lưỡi dao cắt qua lớp sương)Clarisse giật mình quay lại, lùi nửa bước, ánh mắt lấp lóe giữa sợ hãi và tự ái.
Nhưng chưa kịp phản ứng, một giọng nói vang lên như tiếng chuông cắt ngang không khí.Thầy Kael (nghiêm khắc, có chút lo lắng):
– Vivian... bình tĩnh!(Ông bước tới gần mép khán đài, ánh mắt tập trung vào cặp mắt rực cháy kia)Thầy Kael:
– Em đang để cảm xúc chi phối sức mạnh.
Nếu tiếp tục như vậy, em sẽ mất kiểm soát!(Nhưng thầy chưa kịp nói hết câu, con rồng sau lưng Vivian khẽ hạ đầu xuống, áp sát vào vai cô – như muốn vỗ về.
Cảnh tượng ấy khiến cả sân khấu im phăng phắc... vì không ai nghĩ một con linh thú lửa lại có biểu cảm như vậy.)Vivian vẫn không rời mắt khỏi Clarisse, giọng trầm xuống:– Em rất bình tĩnh, thưa thầy.
Nhưng nếu mọi người cứ nghĩ sức mạnh này là gian lận... thì em phải cho họ thấy: nó là sự thật.(Và em không cần xin lỗi vì đã là chính mình.)Clarisse nắm chặt tay, cơ thể run lên vì áp lực đang bao trùm.
Nhưng lần này, cô không thể phản đòn.
Dưới ánh nhìn của hàng trăm người – và một con rồng linh hỏa hùng mạnh... cô dần nhận ra, thứ mình đứng trước không chỉ là một học viên nữa.Mà là một sinh vật của truyền thuyết.Cả hội trường như bị đóng băng trong giây lát.Trên khán đài, tất cả giám khảo đồng loạt bật dậy, sẵn sàng niệm chú để ngăn chặn linh hỏa rồng.
Áp lực từ Vivian quá lớn – nó không còn đơn thuần là kiểm tra học viên, mà đã thành một trận chiến thực thụ giữa hai ý chí.Bỗng..."
Thầy dùng danh dự bản thân ra đảm bảo cô bé dưới kia chiến thắng hoàn toàn bằng thực lực."
Giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm khắc vang lên từ phía cửa lớn cuối hội trường.
Âm thanh vang vọng như xuyên qua linh hồn từng người."
Nếu ai còn ý kiến gì... có thể trực tiếp đến gặp thầy."
Mọi ánh mắt lập tức quay lại.Một bóng người khoác áo choàng dài màu xanh lam đậm, thêu biểu tượng cổ ngữ của Học viện ở sau lưng.
Tóc ngắn muối tiêu, ánh mắt sâu như biển đêm.
Thầy Hiệu trưởng Ardyn – người được mệnh danh là "Khiên Giáp Phép Thuật cuối cùng" của cuộc chiến Pháp Thuật Đen – đang đứng ngay đó.Cả hội trường như nín thở.
Thầy Ardyn chưa từng xuất hiện trong các buổi kiểm tra, cũng không bao giờ can thiệp vào quá trình đào tạo học viên.
Sự xuất hiện lần này... không khác gì chấn động.Thầy bước chậm rãi về phía khán đài, giọng nói vẫn trầm ổn, nhưng từng từ như đánh thẳng vào sự kiêu ngạo của những kẻ ngạo mạn.:"Còn học viên Clarisse..." (giọng lạnh đi)"Nếu em còn cố chấp, thì hãy rời khỏi học viện pháp thuật đi."
Clarisse siết chặt nắm tay, cả người khựng lại."
Trường chúng ta không có chỗ cho sự kiêu ngạo mù quáng."
"Chúng ta học pháp thuật – không phải để chứng minh bản thân tài giỏi, mà là để bảo vệ mảnh đất này khỏi những thế lực bóng tối."(Thầy quay sang toàn bộ học viên, ánh mắt xoáy vào đám đông)"Nếu có ai trong số các em dùng sức mạnh chỉ để khẳng định bản thân, giẫm đạp người khác, xem thường những kẻ yếu hơn... vậy thì người đó không phù hợp với ngôi trường này."
Không khí như vỡ tung.Một vài học viên lén cúi đầu.
Còn Vivian – cô đứng yên, con rồng lửa sau lưng khẽ cúi đầu như thể cũng đang bày tỏ lòng tôn kính.Clarisse – lần đầu tiên, khuôn mặt cô hiện lên sự hoảng loạn thật sự.
Không phải vì thua một trận đấu... mà vì bị chính biểu tượng cao nhất của Học viện đánh giá thấp nhất.Cô cắn môi, lùi từng bước... nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn không cam lòng.Clarisse cắn chặt môi, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Vivian, trong lòng ngùn ngụt tức giận.
Cô không lên tiếng, nhưng hai tay nắm chặt, móng tay gần như in dấu lên lòng bàn tay.Dưới ánh nhìn bao trùm của hàng trăm con mắt, và cả tiếng bước chân từ phía thầy Hiệu trưởng đang từ từ tiến xuống bậc thềm, Clarisse lùi lại một bước — nhưng không phải vì sợ hãi.
Là để giấu đi ánh mắt vừa ướt vừa rực cháy... không cam tâm.Cô xoay người, mái tóc vàng nhạt quét qua không khí như một vết cắt lạnh lùng.
Trước khi rời đi, Clarisse để lại một câu nhẹ như gió... nhưng đủ để cả khán đài phải rùng mình:– Một trận thắng không chứng minh được điều gì, Vivian.
Sẽ có lần tiếp theo... và lần đó, tôi sẽ là người khiến cô không thể ngẩng đầu.Rồi bóng dáng ấy khuất dần sau cánh cửa, để lại sau lưng mình không khí nặng nề như tro tàn sau cơn bão – và một hứa hẹn âm ỉ chưa thể tắt.Giữa lúc mọi ánh mắt còn đang đổ dồn về phía Vivian và thầy Hiệu trưởng, một góc khán đài trên cao khẽ rung nhẹ — như có thứ gì đó vừa rút lui khỏi tầm mắt người thường.Một bóng người lặng lẽ đứng trong vùng tối, chiếc áo choàng sẫm màu như hòa làm một với cái bóng kéo dài sau hàng ghế.
Hắn không nói gì, chỉ nhếch môi cười — một nụ cười lạnh lùng, ẩn chứa sự hứng thú khó hiểu... như thể vừa chứng kiến một quân cờ bất ngờ bắt đầu phát sáng.– Cảm xúc mạnh mẽ... sức mạnh tiềm ẩn...
Flame of Soul à?
Quả là một món quà thú vị từ số phận.
Nhưng cũng đừng quên, ngọn lửa càng đẹp... càng dễ bị vấy bẩn.Hắn bước lùi dần, hòa vào màn đêm sau khán đài.
Phía xa, bóng Clarisse đang bước vội qua dãy hành lang, không hề biết rằng có kẻ đang âm thầm theo sau mình — như một cái bóng của sự cám dỗ.– Clarisse... cô còn giận dữ, còn muốn chứng minh bản thân... thì chúng ta còn lý do để hợp tác.Một luồng khí đen mỏng manh bay qua những viên đá lát sàn, chẳng ai để ý đến.
Nhưng từ khoảnh khắc ấy, sân trường không còn yên bình nữa.Clarisse bước nhanh ra khỏi khán đài, tiếng nói của thầy Hiệu trưởng vẫn còn vang vọng sau lưng, như từng đợt gió lạnh quất vào lòng tự tôn đang rạn vỡ của cô.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Vivian – người mà cô chưa từng xem là đối thủ – nhưng lại khiến cô bẽ mặt giữa toàn trường.Góc hành lang tối, tiếng giày cao gót dừng lại.
Một giọng nói trầm thấp cất lên từ bóng đen:– Cô thấy sao?
Họ chưa từng coi trọng cô...
Chỉ vì một đứa "tân binh" không rõ lai lịch mà khiến cô – người được chọn từ dòng tộc pháp sư danh giá – bị sỉ nhục.Clarisse siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.
Cô không trả lời, nhưng ánh mắt dao động rõ rệt.– Gia đình cô chọn con đường chính nghĩa... nhưng chính nghĩa có cho cô được sự công nhận không?
Cô có thể mạnh hơn – nếu không bị trói buộc bởi mấy thứ "truyền thống" ngớ ngẩn đó.Im lặng.
Cô quay đi... nhưng không rời đi.
Giọng nói ấy như mọc rễ trong lòng cô:– Hãy chứng minh cô hơn nó.
Không cần tuân theo luật lệ, chỉ cần tuân theo sức mạnh.Cô gái trẻ – Clarisse – đứng lặng giữa ngã rẽ.
Một bên là ánh sáng của danh dự, niềm tin mà gia tộc đặt lên vai cô từ nhỏ.
Một bên là cám dỗ của quyền lực... thứ có thể khiến cô không bao giờ thua cuộc nữa.Từ đôi mắt xám tro, thứ gì đó vụt sáng rồi vụt tắt.
Cô không trả lời – nhưng bóng cô hòa vào màn đêm, như thể một phần linh hồn vừa bị rút khỏi ánh sángClarisse bước nhanh ra khỏi khán đài, tiếng nói của thầy Hiệu trưởng vẫn còn vang vọng sau lưng, như từng đợt gió lạnh quất vào lòng tự tôn đang rạn vỡ của cô.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Vivian – người mà cô chưa từng xem là đối thủ – nhưng lại khiến cô bẽ mặt giữa toàn trường.Góc hành lang tối, tiếng giày cao gót dừng lại.
Một giọng nói trầm thấp cất lên từ bóng đen:– Cô thấy sao?
Họ chưa từng coi trọng cô...
Chỉ vì một đứa "tân binh" không rõ lai lịch mà khiến cô – người được chọn từ dòng tộc pháp sư danh giá – bị sỉ nhục.Clarisse siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.
Cô không trả lời, nhưng ánh mắt dao động rõ rệt.– Gia đình cô chọn con đường chính nghĩa... nhưng chính nghĩa có cho cô được sự công nhận không?
Cô có thể mạnh hơn – nếu không bị trói buộc bởi mấy thứ "truyền thống" ngớ ngẩn đó.Im lặng.
Cô quay đi... nhưng không rời đi.
Giọng nói ấy như mọc rễ trong lòng cô:– Hãy chứng minh cô hơn nó.
Không cần tuân theo luật lệ, chỉ cần tuân theo sức mạnh.Cô gái trẻ – Clarisse – đứng lặng giữa ngã rẽ.
Một bên là ánh sáng của danh dự, niềm tin mà gia tộc đặt lên vai cô từ nhỏ.
Một bên là cám dỗ của quyền lực... thứ có thể khiến cô không bao giờ thua cuộc nữa.Từ đôi mắt xám tro,thứ gì đó vụt sáng rồi vụt tắt.
Cô không trả lời – nhưng bóng cô hòa vào mànđêm, như thể một phần linh hồn vừa bị rút khỏi ánh sáng